Đi Qua Kí Ức

Chương 1: Kiếp trước

8:00, Đồng hồ báo thức vang lên.

Cố Hạm Hạm vươn tay tắt đồng hồ báo thức. Buổi sáng có cảnh quay của cô, còn là cảnh đánh võ dài năm phút, cô nhất định phải đến phim trường lúc 9 giờ.

Cô duỗi người, vừa định ra khỏi ổ chăn ấm áp, liền bị người nào đó ôm lấy thắt lưng.

"Đừng làm rộn“. Cố Hạm Hạm sẵng giọng.

Phía sau lưng có tiếng cười trầm thấp truyền đến.

"Chỉ ôm một lát, một lát liền tốt“. Thanh âm của Tần Thừa Trạch vẫn còn mang theo tiếng khản vừa tỉnh ngủ mới có, đặc biệt gợi cảm.

Cố Hạm Hạm không để ý tới hắn, dứt khoát ra khỏi ổ chăn. Trên người cô chỉ có một cái áo sơ mi nữ kiểu dài, còn bị vân vê nhiều nếp nhăn.

"Em hôm nay phải đến phim trường, tiếp tục nữa sẽ trễ." Cố Hạm Hạm quay lại nói với Tần Thừa Trạch.

"Vậy được rồi, Cố thiên hậu, anh ở chỗ này giúp em làm ấm giường, chờ em trở lại." Tần Thừa Trạch cười nói, nếp nhăn nhỏ ở khóe mắt đã bán đứng tuổi tác của hắn, làm cho Cố Hạm Hạm xem đến nhập thần.

Thật là một yêu nghiệt, Cố Hạm Hạm nhỏ giọng lẩm bẩm. Tần Thừa Trạch tuổi tác không nhỏ, tuổi đã qua ba lăm, đối với Cố Hạm Hạm mà nói, coi là là bậc chú.

Cổ ngữ nói rất hay, đàn ông bốn mốt như hoa. Cố Hạm Hạm đã từng xem qua hình thịt tươi nhỏ của Tần Thừa Trạch lúc còn trẻ, vẫn cảm thấy mị lực của hắn ở tuổi này đáng sợ hơn, càng lộ vẻ tao nhã. Năm tháng có lúc là một thanh đao giết heo, nhưng đối với một ít người mà nói lại chính là vàng.

Cố Hạm Hạm đi vào phòng tắm, nhìn gương mặt bản thân trong gương lộ ra vẻ mệt mỏi, bỗng nhiên có chút hoang mang. Bản thân chẳng qua là lấy sắc đẹp hầu hạ người, có thể chịu đựng bao lâu chứ.

Lại thêm, cô đã rơi vào trong tình yêu giống thật mà là giả này, không thể tự thoát khỏi.

Cố Hạm Hạm đúng là một diễn viên. Nhưng cùng với thiên hậu mà Tần Thừa Trạch trêu chọc vừa vặn trái ngược nhau, cô chỉ là một diễn viên hạng ba, không mang khẩu trang không mang kính đi ra ngoài cũng không ai nhận ra.

Thật ra thì Cố Hạm Hạm có kỹ năng diễn xuất, khuôn mặt xinh đẹp có thừa, tuổi tác cũng không tính là lớn, là một hạt giống tốt tuyệt hảo. Thế nhưng cô có một thiếu sót không thể xem nhẹ, đem cô mang vào giới diễn xuất, cũng mang vào vòng chết không thể thay đổi.

Cô rất giống Trần Tích Linh thiên hậu chân chính của giới diễn xuất. Giống người khác, phổ biến nhất là đụng hàng khuôn mặt, thế nhưng Cố Hạm Hạm, đụng hàng là bóng lưng. Có thể nói, chỉ cần hai người cùng ngày mặc quần áo giống nhau, để kiểu tóc giống nhau, chỉ nhìn bóng lưng căn bản không phân biệt được ai là ai.

Cô chính là người thế thân dành riêng của Trần Tích Linh. Chỉ cần là có khó khăn nguy hiểm, không phải là phân cảnh lộ mặt, tất cả đều do Cố Hạm Hạm đến thay thế.

Trần Tích Linh có một bộ phim, trực tiếp tiến lên ảnh đàn quốc tế, được trong ngoài nước bình bầu là nữ thần. Bộ phim kia, trên áp phích tuyên truyền chính là một phần lưng trần. Mà không có ai biết phần lưng này không phải của Trần Tích Linh, mà là cô tiểu diễn viên thế thân không tiếng tăm này.

Trần Tích Linh lúc đó da bị dị ứng, không thể lộ lưng, cho nên Cố Hạm Hạm liền theo lẽ thường mà ra sân thay thế.

Thời điểm phim cực nóng, cô liền chỉ tờ áp phích, tự hào cùng Tần Thừa Trạch nói:“ Anh xem, lưng của em đều được người ngoại quốc thưởng thức."

Tần Thừa Trạch lại không cao hứng, nắm nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Hạm Hạm, cảnh cáo cô:“ Nếu còn dám lộ ngực lộ lưng, anh liền đem em trói đặt ở trong phòng, không bao gờ cho em đi ra ngoài nữa."

Cố Hạm Hạm bất mãn lẩm bẩm:“ Nào có lộ ngực a."

Thật ra thì trong lòng cô vui mừng, không nghĩ tới Tần Thừa Trạch trước sau như một thành thục cẩn trọng lại có một mặt trẻ con như vậy, mà một mặt trẻ con hờn giận này chính là vì cô mà bày ra.

9:05

Cố Hạm Hạm vừa vặn chạy đến phim trường, bởi vì cô chỉ là một tiểu pháo hôi, cho nên cũng không có nhiều người để ý đến cô đến trễ.

Chỉ có điều, ngày hôm nay Trần Tích Linh đến sớm a.

Đại bài chính là đại bài, căn bản không cần giống như cô lo lắng không yên mà đến phim trường, sau khi mở máy vài giờ mới đến cũng là chuyện thường.

Trần Tích Linh nổi tiếng thanh thuần, khuôn mặt ôn hòa biến ảo khôn lường, công ty đã định hình ảnh cô ấy theo đuổi cũng là hình ảnh thân thiện giản dị dễ gần. Cho nên Trần Tích Linh đến trễ về trễ, mỗi lần đến trễ còn hướng đoàn làm phim cùng đạo diễn nhận lỗi, hình tượng công chúng và ấn tượng của mọi người đối với nàng cũng không tệ.

Nhưng mà, ngày hôm nay Trần Tích Linh đến sớm như vậy, đến cả con pháo hôi như cô so với cô ấy còn đến chậm mấy phút.

Trần Tích Linh mặc một thân váy dài phong tục Ba Tư Mễ Á, mang một đôi giày cao gót cũng màu, tóc dài phất phới, tràn đầy khí chất nữ thần, giống như tiên nữ hạ phàm, đem một tiểu ca quay phim có mặt nhìn đến sửng sốt.

Tiểu ca quay phim này trong giới diễn xuất gặp qua biết bao nhiêu giai nhân mỹ nữ, vẫn bị khí chất của Trần Tích Linh kinh động, chỉ có thể nói, Trần Tích Linh này rất có tiên khí.

Cố Hạm Hạm từng nghĩ, mặt mình cùng cô ấy không quá giống, chỉ dựa vào một bóng lưng, là có thể biến thành thế thân ngự dụng, bóng lưng này có bao nhiêu giống a.

Kết quả là thợ trang điểm có quan hệ tốt lén lút nói cho cô biết, cô giống cũng không chỉ là một cái lưng, càng giống chính là cái khí chất không phạm khói lửa nhân gian, còn có cảm giác đẹp lạnh lùng cao quý không thể nhúng chàm.

Yêu, cảm giác cô còn bày ra vẻ đẹp lạnh lùng cao quý cái từ ngữ này, thật là cảm tạ thở trang điểm này.

Thợ trang điểm lại lắc đầu nói thêm, người ta là đẹp lạnh lùng thật, Cố Hạm Hạm cô chính là giả, vừa nói, vừa làm hành động sợ sệt.

9:10

"Này, chúng ta nói chuyện chút đi." Trần Tích Linh mang theo nụ cười đúng chuẩn.

Trần Tích Linh đây là đang gọi... Cô? Cố Hạm Hạm cảm thấy không thể tin được. Thiên hậu chắc là biết cô, dù sao cô cũng diễn thế thây cho cô ấy nhiều năm như vậy, chỉ là thiên hậu cho đến bây giờ không có cũng cô chào hỏi a, hiện tại thêm dáng vẻ quen thuộc này lại là làm cái gì.

Đương nhiên, Cố Hạm Hạm ngoài miệng căn bản không phải nói như vậy.

"Được, đi nơi nào trò chuyện?"

Trần Tích Linh cong cong khóe miệng, thần bí hướng Cố Hạm Hạm trừng mắt nhìn:“ Đi xe bảo mẫu của tôi ngồi một chút đi."

Dường như ngôi sao lớn loại này, đều có xe bảo mẫu chuyên dùng đưa đón và nghỉ ngơi. Nơi ấy cũng rất rộng thoáng mát, đúng là nơi tốt để nói chuyện.

...

Tiến vào đầu xe, Cố Hạm Hạm bắt đầu chăm chú lắng nghe thiên hậu đối với cô ân cần dạy bảo. Có lẽ không phải là dạy bảo, mà là đối với cô cảm ơn nhiều năm cúc cung tận tụy? Cố Hạm Hạm nghĩ rất sung sướng.

Thiên hậu lấy tay thoáng sửa lại một chút mái tóc bị gió thổi loạn, giống như là không biết làm thế nào mở miệng, thoáng trầm mặc mấy phút.

Cô ấy vừa mở miệng, chính là nói ra lời làm cho người khác giật mình.

"Thừa Trạch anh ấy... có khỏe không." Trần Tích Linh vừa nhắc tới hai chữ Thừa Trạch, trên mặt hiện tia hối hận, bị Cố Hạm Hạm nhìn thấy rõ.

Mặt của Cố Hạm Hạm cứng đờ:“ Cô đây là ý gì, xin lỗi tôi không hiểu."

"Cô không cần giả vờ, tôi biết cô được Thừa Trạch bao nuôi hai năm." Trần Tích Linh dùng ngón tay ngọc thon thon xoa xoa huyệt Thái Dương, xem ra cô ấy cũng không thích nhắc tới chuyện này,“ Cố tiểu thư, cô không phải người đầu tiên, trước còn có Trương tiểu thư, Tạ tiểu thu, là hai đối tượng Thừa Trạch bao nuôi trước kia."

"Cái gì?" Cố Hạm Hạm cảm giác mình bị ù tai.

Trần Tích Linh thở dài một cái, từ trong túi lấy ra mấy tấm hình, từng cái mở ra, bày trước mặt cô:“ Đây chính là mấy đối tượng bao nuôi trước kia của anh ấy, cô không phát hiện có điểm gì giống nhau sao?"

Cố Hạm Hạm cố gắng không chú ý ngón tay đang run rẩy của chính mình, cấm lấy mấy tấm hình trước mặt.

Tấm này là mắt... Tấm này là thần thái... còn có tấm này... Chắc là khuôn mặt tương đối giống.

Mỗi một tấm đều là các cô gái không cũng một dạng, các cô ấy lại có một điểm giống nhau, đó chính là có ngũ quan hoặc đặc điểm cũng Trần Tích Linh giống nhau. Còn có mấy tấm, là Tần Thừa Trạch cũng cô gái chụp chung.

Như vậy, cho dù Cố Hạm Hạm không tin cũng không có tác dụng. Bởi vì sự thật đã rõ ràng bày ra trước mắt của cô.

"Tôi là bỏi vì lưng?" Cố Hạm Hạm phát hiện thanh âm của mình vô cùng khô khốc, một trận buồn bực trong lòng, thiếu chút nữa không thở nổi.

Trần Tích Linh gật đầu, có điểm đồng tình nhìn chăm chú Cố Hạm Hạm:“ Tôi và Thừa Trạch là người yêu thanh mai trúc mã, chẳng qua là mấy năm trước tôi vì sự nghiệp diễn xuất, bất đắc dĩ cũng anh ấy nói chia tay. Không nghĩ đến, anh ấy vậy mà tìm nhiều người thế thân để thay thế tôi. Cố tiểu thư, tôi trước kia không tính tìm cô, thế nhưng tôi không nghĩ tới chính là anh ấy là trễ nãi cô hai năm. Hai năm, đủ để cho một cô gái đắm chìm trong nhiệt tình của anh ấy... Thế nhưng, tối biết đây đều là giả, tôi nhất định phải nói cho cô sự thật."

Cố Hạm Hạm rốt cuộc biết tại sao Tần Thừa Trạch mỗi lần nhìn lưng cô đều có thể nhìn đến nhập thần, vì sao hắn luôn thích tư thế tiến vào từ phía sau, mà mỗi lần cô ám chỉ Tần Thừa Trạch cho cô chọn một kịch bản tốt hơn hắn luôn hết sức từ chối.

Nếu như cô phát hỏa, ai tới làm thế thân cho Trần Tích Linh? Ai tới giúp Trần Tích Linh làm những động tác khó?

Không có ai.

Cố Hạm Hạm cô chính là một con cờ dùng để bảo vệ Trần Tích Linh. Ha ha, đây chính là người đàn ông cô yêu.

"Nếu như cô vẫn không tin lời của tôi, tôi có thể gọi điện thoại cho Thừa Trạch." Trần Tích Linh nói.

Đủ rồi... Cố Hạm Hạm mới vừa muốn ngăn cản, đối phương đã bấm điện thoại.

"Alo"Trần Tích Linh mở loa ngoài, từ trong điện thoại di động truyền ra một giọng trầm thấp. Đây là thanh âm của Tần Thừa Trạch, Cố Hạm Hạm hóa thành tro cũng nhận ra được.

"Thừa Trạch, là em. Ngày hôm nay em có thời gian rãnh chúng ta chín giờ tối gặp ở quán rượu được không?" Giọng của Trần Tích Linh rất bình thường, chính là cô ấy nói hoàn toàn trái với hình ảnh thanh cao thanh thuần phía sau màn ảnh của mọi người.

Điện thoại di động phía trước trầm mặc mấy giây, đáp một tiếng" Được“.

Chính là một tiếng “Được" này, làm cho Cố Hạm Hạm lập tức có cảm giác nôn mửa, đây chính là người đàn ông cô thích a, đây chính là người đàn ông nói là ở nhà giúp cô làm ấm giường chờ cô trở lại a.

"Cô không sao chứ?" Nhận thấy Cố Hạm Hạm không được thích hợp, Trấn Tích Linh có chút lo âu thăm hỏi cô.

Cố Hạm Hạm lắc đầu một cái:“ Không sao?" Chỉ có chút ghê tởm.

"Cô không sao là tốt rồi, đoàn làm phim bên kia hình như đang gọi cô, cô kế tiếp có cảnh treo người trên cáp thì phải. Cẩn thận một chút."

9:20

Cố Hạm Hạm cố nén cảm giác ghê tởm muốn nôn mửa lên cáp.

Treo cáp đối với Cố Hạm Hạm mà nói căn bản không phải việc khó, đã trải qua nhiều lần, cho nên Cố Hạm Hạm có chút thông thạo.

Cô hướng đạo diễn ra hiệu “ok", ý là cô đã chuẩn bị sẵn sàng. Tình cảm riêng tư để sang một bên, công việc vẫn là phải làm thật tốt, nếu không sẽ liên lụy đến toàn bộ quá trình quay của đoàn làm phim. Đây cũng là nguyên tắc làm việc của Cố Hạm Hạm.

Chỉ là không nghĩ tới, chính là một lần treo cáp đơn giản như vậy, lại làm cho Cố Hạm Hạm nạp mạng.

Thời điểm Cố Hạm Hạm từ trên cao rơi xuống, cô chỉ có một ý nghĩ, nếu có kiếp sau, cô monh muốn đừng sống hèn nhát như vậy. Cô chính là cô, không phải là cái bóng của bất kỳ kẻ nào.

9:21:26

Cố Hạm Hạm chết tại chỗ, máu tươi khắp nơi.
Tác giả : Hoài Đản Chai
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại