Dị Năng Vương Phi
Chương 38: Hắc bạch song nguyệt
Hắc Bạch Song Nguyệt là bảo vật chí tôn của Sáng Thế Thần – người đã khai sinh ra thế giới này. Nó là một đôi giới chỉ hai màu hắc bạch được làm từ Linh Ngọc Vạn Năm, qua sự tôi luyện của Hắc Viêm Hỏa trong Cửu Long Chuyển Thần Lô, với hai mặt tròn với biểu tượng trăng khuyết một lồi một lõm, thể hiện sự gắn kết vĩnh viễn bất ly, cũng là thể hiện tình yêu mà Sáng Thế Thần giành tặng cho ý trung nhân.
Hắc Bạch Song Nguyệt – không đơn thuần chỉ là một đôi giới chỉ với cái mã đẹp bên ngoài. Chúng thực chất là chiều khóa để mở ra Không gian giới. Chỉ cần hai mặt trăng khuyết gắn vào nhau, cánh cửa Không gian giới sẽ được kích hoạt, khai mở ra kho báu vật mà Sáng Thế Thần đã tích công vun đắp.
Nhưng, điều tiên quyết để trở thành chủ nhân của Hắc Bạch Song Nguyệt là phải được bản thân chũng chấp nhận, cho dù có cường ép cũng chỉ có thể đánh đổi bằng cái chết tàn khốc.
Hắc Bạch Song Nguyệt – hắc dành cho nam, bạch dành cho nữ, một cái cũng không thể thiếu. Nếu đôi nam nữ có thể trở thành chủ nhân của chúng, tức họ đã có duyên định mệnh gắn bó muôn kiếp.
Thứ chỉ có trong truyền thuyết như thế mà hiện tại lại xuất hiên trước mặt mình, Lăng Vân Trúc không biết dùng từ gì để diễn tả tâm trạng của bản thân nữa.
Cảm động? Vui vẻ? Hay hạnh phúc? Có lẽ là cả ba đi… Lãnh Thần Phong này, thật sự là yêu cô đến vậy sao?
“Phong, cái này ngươi thật muốn tặng ta? Nó quá quý giá rồi, ta không thể nhận"
Lăng Vân Trúc đem hộp thả về tay của Lãnh Thần Phong. Hắc Bạch Song Nguyệt này quá mức quý giá, không biết bao nhiều kẻ đã đầu rơi máu chảy hòng muốn đoạt được bảo vật này, tuy cô thực sự rất thích chúng nhưng sẽ không vì vậy mà nổi lòng tham.
“Trúc nhi, nàng không nên nói như vậy" Lãnh Thần Phong cương quyết ấn hộp gỗ vào tay cô “Nàng cũng biết Hắc Bạch Song Nguyệt chọn nhân chứ không phải nhân chọn chúng. Người trong hoàng tộc ta có ai là chưa từng thử qua. Chỉ là họ đều cùng nó vô duyên, lần này đưa cho nàng cũng là muốn thử vận thôi, biết đâu nó chọn nàng thì sao?"
Thật ra hắn đã được Hắc Nguyệt nhận chủ, bất quá hắn không nói cho cô. Nếu Bạch Nguyệt chọn cô làm chủ nhân, vậy càng có thể khẳng định cô cùng hắn là trời sinh một đôi.
“Ân" Nếu Lăng Vân Trúc cứ cự tuyệt nữa thì sẽ bị cho Lãnh Thần Phong cho là tự kiêu, nên đành phải cẩn thận đón nhận nó.
Bạch Nguyệt vừa rơi vào tay Lăng Vân Trúc liền phát ra một luồng bạch quang mãnh liệt, như có linh tính đem cạnh mặt nhẫn cắt một đường nhỏ trên ngón tay trỏ của cô. Ngay khi giọt máu từ ngón tay bị cắt rơi xuống mặt nhẫn thì bạch quang liền ảm đạm dần cùng với màu sắc Bạch Nguyệt liên tục giao hòa giữa hai sắc trắng và đỏ. Cho đến khi ánh sáng hoàn toàn biến mất và chiếc nhẫn trở lại sắc màu vốn có thì nó liền tự động đeo vào ngón áp út của Lăng Vân Trúc.
Cả quá trình diễn ra trôi chảy khiến cho Lăng Vân Trúc không thốt nổi lời nào, hai mắt trợn trắng nhìn bạch ngọc giới chỉ trên ngón tay.
Này đây có phải là cô đã trở thành chủ nhân của Bạch Nguyệt không? Sách, thế giời này cũng quá huyền huyễn rồi. Cô còn chưa chuẩn bị tinh thần a? Có nên nói ông trời rất ưu ái cô hay không?
“Phong…" Lăng Vân Trúc dở khóc dở cười nhìn Lãnh Thần Phong. Bạch Nguyệt nhận cô làm chủ, vậy Hắc Nguyệt thì sao?
“Ta biết nàng muốn nói gì" Lãnh Thần Phong mị cười, đơn giản đem Hắc Nguyệt đeo vào ngón áp út của mình, như thể đáng ra đó mới là nơi thích hợp với nó vậy.
Nếu đến bây giờ Lăng Vân Trúc còn chưa nhận ra chủ nhân của Hắc Nguyệt là ai thì cô cần lấy não ra rửa lại một lần rồi.
“Ngươi…" Lăng Vân Trúc ôm trán. Hóa ra tên này đã sớm dự mưu từ trước, còn khiến cô lo ngược lo xuôi. “Giỏi lắm Lãnh Thần Phong, dám dùng kế này đùa bỡn ta, uổng công ta còn lo cho ngươi không phải chủ nhân Hắc Nguyệt. Hừ, không thèm để ý đến ngươi"
Nói xong liến xoay người rời đi, mặc kệ tên nào đó còn đang bận vui vẻ, đến lúc định thần lại thì người đã đi từ lúc nào.
Vui thì vui thật, cũng thấy ấm áp, nhưng không thể dễ dàng để yên cho tên này. Vừa lúc cô cũng cần đi xem biểu tỷ Liễu Hoàn Hoàn mấy ngày nay như thế nào.
Hắc Bạch Song Nguyệt – không đơn thuần chỉ là một đôi giới chỉ với cái mã đẹp bên ngoài. Chúng thực chất là chiều khóa để mở ra Không gian giới. Chỉ cần hai mặt trăng khuyết gắn vào nhau, cánh cửa Không gian giới sẽ được kích hoạt, khai mở ra kho báu vật mà Sáng Thế Thần đã tích công vun đắp.
Nhưng, điều tiên quyết để trở thành chủ nhân của Hắc Bạch Song Nguyệt là phải được bản thân chũng chấp nhận, cho dù có cường ép cũng chỉ có thể đánh đổi bằng cái chết tàn khốc.
Hắc Bạch Song Nguyệt – hắc dành cho nam, bạch dành cho nữ, một cái cũng không thể thiếu. Nếu đôi nam nữ có thể trở thành chủ nhân của chúng, tức họ đã có duyên định mệnh gắn bó muôn kiếp.
Thứ chỉ có trong truyền thuyết như thế mà hiện tại lại xuất hiên trước mặt mình, Lăng Vân Trúc không biết dùng từ gì để diễn tả tâm trạng của bản thân nữa.
Cảm động? Vui vẻ? Hay hạnh phúc? Có lẽ là cả ba đi… Lãnh Thần Phong này, thật sự là yêu cô đến vậy sao?
“Phong, cái này ngươi thật muốn tặng ta? Nó quá quý giá rồi, ta không thể nhận"
Lăng Vân Trúc đem hộp thả về tay của Lãnh Thần Phong. Hắc Bạch Song Nguyệt này quá mức quý giá, không biết bao nhiều kẻ đã đầu rơi máu chảy hòng muốn đoạt được bảo vật này, tuy cô thực sự rất thích chúng nhưng sẽ không vì vậy mà nổi lòng tham.
“Trúc nhi, nàng không nên nói như vậy" Lãnh Thần Phong cương quyết ấn hộp gỗ vào tay cô “Nàng cũng biết Hắc Bạch Song Nguyệt chọn nhân chứ không phải nhân chọn chúng. Người trong hoàng tộc ta có ai là chưa từng thử qua. Chỉ là họ đều cùng nó vô duyên, lần này đưa cho nàng cũng là muốn thử vận thôi, biết đâu nó chọn nàng thì sao?"
Thật ra hắn đã được Hắc Nguyệt nhận chủ, bất quá hắn không nói cho cô. Nếu Bạch Nguyệt chọn cô làm chủ nhân, vậy càng có thể khẳng định cô cùng hắn là trời sinh một đôi.
“Ân" Nếu Lăng Vân Trúc cứ cự tuyệt nữa thì sẽ bị cho Lãnh Thần Phong cho là tự kiêu, nên đành phải cẩn thận đón nhận nó.
Bạch Nguyệt vừa rơi vào tay Lăng Vân Trúc liền phát ra một luồng bạch quang mãnh liệt, như có linh tính đem cạnh mặt nhẫn cắt một đường nhỏ trên ngón tay trỏ của cô. Ngay khi giọt máu từ ngón tay bị cắt rơi xuống mặt nhẫn thì bạch quang liền ảm đạm dần cùng với màu sắc Bạch Nguyệt liên tục giao hòa giữa hai sắc trắng và đỏ. Cho đến khi ánh sáng hoàn toàn biến mất và chiếc nhẫn trở lại sắc màu vốn có thì nó liền tự động đeo vào ngón áp út của Lăng Vân Trúc.
Cả quá trình diễn ra trôi chảy khiến cho Lăng Vân Trúc không thốt nổi lời nào, hai mắt trợn trắng nhìn bạch ngọc giới chỉ trên ngón tay.
Này đây có phải là cô đã trở thành chủ nhân của Bạch Nguyệt không? Sách, thế giời này cũng quá huyền huyễn rồi. Cô còn chưa chuẩn bị tinh thần a? Có nên nói ông trời rất ưu ái cô hay không?
“Phong…" Lăng Vân Trúc dở khóc dở cười nhìn Lãnh Thần Phong. Bạch Nguyệt nhận cô làm chủ, vậy Hắc Nguyệt thì sao?
“Ta biết nàng muốn nói gì" Lãnh Thần Phong mị cười, đơn giản đem Hắc Nguyệt đeo vào ngón áp út của mình, như thể đáng ra đó mới là nơi thích hợp với nó vậy.
Nếu đến bây giờ Lăng Vân Trúc còn chưa nhận ra chủ nhân của Hắc Nguyệt là ai thì cô cần lấy não ra rửa lại một lần rồi.
“Ngươi…" Lăng Vân Trúc ôm trán. Hóa ra tên này đã sớm dự mưu từ trước, còn khiến cô lo ngược lo xuôi. “Giỏi lắm Lãnh Thần Phong, dám dùng kế này đùa bỡn ta, uổng công ta còn lo cho ngươi không phải chủ nhân Hắc Nguyệt. Hừ, không thèm để ý đến ngươi"
Nói xong liến xoay người rời đi, mặc kệ tên nào đó còn đang bận vui vẻ, đến lúc định thần lại thì người đã đi từ lúc nào.
Vui thì vui thật, cũng thấy ấm áp, nhưng không thể dễ dàng để yên cho tên này. Vừa lúc cô cũng cần đi xem biểu tỷ Liễu Hoàn Hoàn mấy ngày nay như thế nào.
Tác giả :
Bạch Vân Tử Y