Dị Giới Truy Mỹ Ký
Chương 25: Sư Nương!
– Chết.
– Chết.
– Chết.
– Đều chết hết cho ta.
Trên đường đi, Lâm Thiên điên cuồng chạy vội, một ít tên có ý đồ xấu xa muốn giết Lâm Thiên người đoạt bảo, đều bị hắn không chút thương hại giết chết.
Những tên này trước mắt Lâm Thiên đều không chịu nổi một kích, đều bị đánh giết.
– Trảm! Trảm! Trảm!.
– A!
– Phụt!
Một tên trúc cơ đỉnh phong siêu cấp thiên tài, dưới đao phá của Lâm Thiên, đều hóa thành toái phiến, trong miệng Lâm Thiên phun ra một ngụm máu.
Đây đã là hắn lần thứ năm thi triển Đế Kiếm Thiên Quyết, khiến cho cơ thể không chịu nổi bị thương.
Nhưng mà hắn căn bản không dừng lại được, một loại thần bí quỷ dị dẫn dắt, để hắn một mực hướng về phương bắc chạy như điên, trên đường đi gặp thần giết thần, gặp ma giết Ma.
– Kết Đan, đột phá.
Không ngừng chém giết, không ngừng thụ thương, không ngừng dùng Trị Thương Thánh đan chữa thương, Bổ Thiên Đan cũng không ngừng nuốt, một ngày ngắn ngủi, Trúc Cơ đỉnh Phong, Đột Phá.
Một ngày
Hai ngày, ba ngày, bốn ngày, năm ngày trôi qua. Một tháng trôi qua.
Lâm Thiên toàn thân quần áo đều là vết máu, cả người thần sắc tái nhợt, nhưng là tu vi đã kinh khủng tăng lên tới Kết Đan tầng hai.
Trên đường đi, không biết diệt sát bao nhiêu yêu thú cường đại cùng Vũ Giả, túi trữ vật, nội đan một đống lớn.
Càng về hướng bắc phi hành, cái đạo kia dẫn dắt ngày càng rõ ràng. Lâm Thiên cũng mãnh liệt cảm nhận được, đây là một loại khí tức quen thuộc, chỉ là đối đạo này khí tức có chút quen.
Ngày này, Lâm Thiên đi vào phía trước một tòa Cự đại sơn phong, trong nội tâm kia cỗ dẫn dắt cảm ứng, đã đạt đến một loại cảm giàu cực hạn, hắn hiểu được, cái thứ dẫn dắt hắn, ở nơi này cái phụ cận không xa.
Nhìn trên bầu trời mây phong lượng lờ, Lâm Thiên cảm nhận được một cỗ khí thế cường đại, cái này ngọn núi lại có khí thế cường đại như vậy, để hắn cảm thấy chấn động vô cùng.
– Ngươi là ai, ra đi.
Lâm Thiên hét lớn, hắn chắc chắn người gọi hắn đang ở đây.
– Ông! Ông!
Trên cổ hắn, khối ngọc bội Đính Ước mà sư phụ Phong Lưu Đại Đế đưa cho, ông ông run chuyển, phát sáng.
– Đây là...
Lâm Thiên nhìn xuống Ngọc Đính Ước thấy nố phát sánh, thì lập tức suy nghĩa ra cái gì.
Nhưng không chờ hắn suy nghĩa, thì trên bầu trời có một luồng ánh sáng quan đoàn, mang theo hơi nóng mãnh phủ xuống.
– Aaaa...
Lâm Thiên hét thảm một tiếng, sau đó quan đoàn phủ xuống cơ thể, điên cuồng thôn phệ cơ thể hắn, một lúc âu quan đoàn tiêu tán, Lâm Thiên đã biến mất như chư từng xuất hiện ở chổ này.
Bên dưới núi lớn, có động thiên khác.
Lâm Thiên thân ở bên trong một cái xa hoa cung điện, cung điện mang theo cổ vận, còn có khí tức tang thương cùng trang nghiêm và có một chút gì đó thánh khiết.
Lâm Thiên đứng dậy, nhìn chung quanh, đây là một cung điện xa hoa, mây vụ lượng lờ, khối vụ cuộng quanh, trong cung điện này Lâm Thiên có cảm giác một luồng thân thuộc truyền đến.
– Ông! Ông! Ông!
Ngọc Đính Ước trên cổ hắn, rung động càng ngày càng mạnh, khiến cho Lâm Thiên tĩnh lại, hắn biết Ngọc Bội run động phát sáng, là chứng minh cho cái gì.
Nơi đây có một sư nương!!!!!!
– Chết.
– Chết.
– Đều chết hết cho ta.
Trên đường đi, Lâm Thiên điên cuồng chạy vội, một ít tên có ý đồ xấu xa muốn giết Lâm Thiên người đoạt bảo, đều bị hắn không chút thương hại giết chết.
Những tên này trước mắt Lâm Thiên đều không chịu nổi một kích, đều bị đánh giết.
– Trảm! Trảm! Trảm!.
– A!
– Phụt!
Một tên trúc cơ đỉnh phong siêu cấp thiên tài, dưới đao phá của Lâm Thiên, đều hóa thành toái phiến, trong miệng Lâm Thiên phun ra một ngụm máu.
Đây đã là hắn lần thứ năm thi triển Đế Kiếm Thiên Quyết, khiến cho cơ thể không chịu nổi bị thương.
Nhưng mà hắn căn bản không dừng lại được, một loại thần bí quỷ dị dẫn dắt, để hắn một mực hướng về phương bắc chạy như điên, trên đường đi gặp thần giết thần, gặp ma giết Ma.
– Kết Đan, đột phá.
Không ngừng chém giết, không ngừng thụ thương, không ngừng dùng Trị Thương Thánh đan chữa thương, Bổ Thiên Đan cũng không ngừng nuốt, một ngày ngắn ngủi, Trúc Cơ đỉnh Phong, Đột Phá.
Một ngày
Hai ngày, ba ngày, bốn ngày, năm ngày trôi qua. Một tháng trôi qua.
Lâm Thiên toàn thân quần áo đều là vết máu, cả người thần sắc tái nhợt, nhưng là tu vi đã kinh khủng tăng lên tới Kết Đan tầng hai.
Trên đường đi, không biết diệt sát bao nhiêu yêu thú cường đại cùng Vũ Giả, túi trữ vật, nội đan một đống lớn.
Càng về hướng bắc phi hành, cái đạo kia dẫn dắt ngày càng rõ ràng. Lâm Thiên cũng mãnh liệt cảm nhận được, đây là một loại khí tức quen thuộc, chỉ là đối đạo này khí tức có chút quen.
Ngày này, Lâm Thiên đi vào phía trước một tòa Cự đại sơn phong, trong nội tâm kia cỗ dẫn dắt cảm ứng, đã đạt đến một loại cảm giàu cực hạn, hắn hiểu được, cái thứ dẫn dắt hắn, ở nơi này cái phụ cận không xa.
Nhìn trên bầu trời mây phong lượng lờ, Lâm Thiên cảm nhận được một cỗ khí thế cường đại, cái này ngọn núi lại có khí thế cường đại như vậy, để hắn cảm thấy chấn động vô cùng.
– Ngươi là ai, ra đi.
Lâm Thiên hét lớn, hắn chắc chắn người gọi hắn đang ở đây.
– Ông! Ông!
Trên cổ hắn, khối ngọc bội Đính Ước mà sư phụ Phong Lưu Đại Đế đưa cho, ông ông run chuyển, phát sáng.
– Đây là...
Lâm Thiên nhìn xuống Ngọc Đính Ước thấy nố phát sánh, thì lập tức suy nghĩa ra cái gì.
Nhưng không chờ hắn suy nghĩa, thì trên bầu trời có một luồng ánh sáng quan đoàn, mang theo hơi nóng mãnh phủ xuống.
– Aaaa...
Lâm Thiên hét thảm một tiếng, sau đó quan đoàn phủ xuống cơ thể, điên cuồng thôn phệ cơ thể hắn, một lúc âu quan đoàn tiêu tán, Lâm Thiên đã biến mất như chư từng xuất hiện ở chổ này.
Bên dưới núi lớn, có động thiên khác.
Lâm Thiên thân ở bên trong một cái xa hoa cung điện, cung điện mang theo cổ vận, còn có khí tức tang thương cùng trang nghiêm và có một chút gì đó thánh khiết.
Lâm Thiên đứng dậy, nhìn chung quanh, đây là một cung điện xa hoa, mây vụ lượng lờ, khối vụ cuộng quanh, trong cung điện này Lâm Thiên có cảm giác một luồng thân thuộc truyền đến.
– Ông! Ông! Ông!
Ngọc Đính Ước trên cổ hắn, rung động càng ngày càng mạnh, khiến cho Lâm Thiên tĩnh lại, hắn biết Ngọc Bội run động phát sáng, là chứng minh cho cái gì.
Nơi đây có một sư nương!!!!!!
Tác giả :
Ma Vân Thiên