Dị Giới Thú Y
Chương 189: Quang Minh Đại giáo chủ (2)
Thân là người đại diện cho thượng cổ chúng thần ở nhân gian, Giáo Đình có ảnh hưởng rất lớn trên đại lục, cho dù là mạnh như đế quốc Khải Tát cũng phải nể mặt Giáo Đình ba phần.
Đặc biệt là ở nơi như đại thảo nguyên Huyền Hà, gần nghìn vạn thú nhân xem Chiến Thần như phụ mẫu, có thể nói trong lòng của những thú nhân bình thường, chỉ cần một đạo thần dụ của Chiến Thần, họ có thể bỏ ra tất cả mọi thứ.
Hôm nay, Quang Minh đại giáo chủ Lan Đức lại nói, Hắc Ám thần điện nhận được thần dụ, muốn giết Sở Thiên, tin tức này nếu truyền ra ngoài, vậy thì Sở đại thiếu gia cho dù không có tai họa lớn gì, cũng không cách nào sống sót trở về Khải Tát rồi, bởi vì trong nội bộ Giáo Đình có hai đại thần điện tuy là tranh đấu với nhau, nhưng thân là thần chức, bất luận là ở bên nào, thần dụ bắt buộc đều phải tuân thủ theo!
Sở Thiên chậm rãi bước về trước mặt Lan Đức, vừa nhấm nháp rượu Phục Tư Đặc, vừa nhấc chân đi, lộ rõ vẻ rất thoải mái.
"Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, ngươi không tin chuyện thần dụ sao?" Lan Đức thấy Sở Thiên sắc mặt không đổi, trong lòng không thể không đề cao Sở Thiên hơn một bậc.
Lão tử sợ nhất là chết! Sở Thiên lòng thầm nghĩ.
Kỳ thực với đạo thần dụ của Hắc Ám thần điện, Sở Thiên sớm đã có chuẩn bị, khi xưa Mục ám sát Sở Thiên, đã từng nói qua hắn phụng lệnh hành sự, người có thể mệnh lệnh cho Mục, đương nhiên chỉ có Hắc Ám thần điện, có điều lúc đó Sở Thiên còn cho rằng mình đã đắc tội với vị lão đại nào của Hắc Ám thần điện, mà không ngờ đến lại có một thần dụ khủng khiếp như vậy.
"Ta tin Hắc Ám thần điện nhận được thần dụ." Sở Thiên cười nói: "Đại giáo chủ có thể nói chuyện này cho ta biết, nói đi, ngươi có đề nghị gì?"
"Ha ha, điện hạ quả nhiên là người thông minh!" Lan Đức sắc mặt chợt thay đổi, lạnh lùng nói: "Giáo Hoàng đã đích thân hạ chiếu, lệnh cho mười hai thánh kỵ sĩ của thánh điện kỵ sĩ đoàn, đích thân giết ngươi!"
"Oáp…" Sở Thiên ngáp một cái, uể oải nói: "Lão tử bị dọa gần chết rồi đây này, hừ! Tin rằng các ngươi sớm đã điều tra ta rồi, vậy thì thánh kỵ sĩ gì đó thật dám đến giết ta sao? Chà chà, Giáo Đình công nhiên thích sát hữu tướng Khải Tát, Thượng Cổ Thánh Tế Tự, ha ha, các ngươi không sợ dẫn đến chiến tranh sao? Ba mươi vạn thiết kỵ Khải Tát, mấy vạn Cự Long của A Cổ Lạp sơn, trăm vạn ma thú dưới tay Thú Hoàng, Giáo Đình các ngươi thật sự có gan giết lão tử sao?"
Uống hết chén rượu, Sở Thiên tiếp tục nói: "Ta không thích nói nhiều lời, lão tử không có hứng thú với quyền lợi trong Giáo Đình, ngươi có gì mau nói đi, đừng cho rằng mấy câu nói lớn thì có thể khiến lão tử nghe lời!"
Bộp! Bộp! Lan Đức vỗ tay cười nói: "Điện hạ quả nhiên can đảm hơn người, không sai, Giáo Hoàng bệ hạ tuy đã viết chiếu thư, nhưng lại chưa tuyên đọc."
Ý đồ dọa dẫm Sở Thiên đã bị hỏng, Lan Đức đổi sang một khuôn mặt cười hòa ái, "Nếu như điện hạ đã là người thông minh, vậy ta cũng không phí lời, điện hạ có tin sự tồn tại của chúng thần không?"
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh. Ta tin!" Sở Thiên nói.
"Ha ha, ta cũng tin."
Ngừng lại giây lát, Lan Đức bỗng nhiên nói: "Có điều chúng thần sớm đã chết hết rồi! Hiện tại trên đại lục vốn dĩ không có chúng thần chó má gì, cũng không thể có cái thần dụ gì cả!"
Sở Thiên nheo mắt lại, bốn chữ "chúng thần chó má" nếu là người khác nói ra, vậy Sở Thiên cũng không để ý, nhưng người nói ra câu này, lại là nhân vật đứng thứ hai của Giáo Đình, người đại diện cho nữ thần Sinh Mệnh ở nhân gian, Quang Minh thần điện đại giáo chủ Lan Đức.
"Kỳ thực, năm xưa ta cũng tin chúng thần." Lan Đức lắc đầu, cười khổ nói: "Có điều, trong bảy mươi năm làm Quang Minh đại giáo chủ này, ta đã nghĩ thông một chuyện…"
"Chuyện gì?" Sở Thiên hứng thú thưởng thức màn kịch của Lan Đức.
"Đại lục hiện nay, thần dụ hoàn toàn không phải là chân lý." Đôi mắt của Lan Đức chợt lộ hung quang, độc địa nói: "Quyền lực và kim tệ mới là quan trọng nhất!"
"Tại sao ngươi lại nói với ta những thứ này?" Sở Thiên nheo mắt hỏi.
"Ha ha," Lan Đức khôi phục lại thần thái của một đại giáo chủ nên có: "Luận quyền lực, địa vị của ta chỉ dưới Giáo Hoàng, luận tài phú, ta có cả một vùng đất trải dài trên nghìn dặm ở phía Tây đại lục…"
Chuyện đã đến đây, Sở Thiên đã nhìn ra, Lan Đức tuyệt đối có chuyện cần mình giúp, cho nên hắn cũng không khách khí nữa. "Ta đã nói rồi, lão tử không thích nhiều lời!"
"Người trẻ tuổi nên có tính nhẫn nại!" Lan Đức cười nói: "Ta có quyền lực và tiền bạc, nhưng tiền bạc của ta không mua được sự giúp đỡ của Long Hoàng và Thú Hoàng, quyền lực của ta cũng không lớn hơn Giáo Hoàng!"
"Ngươi muốn làm Giáo Hoàng!?" Sở Thiên hỏi.
"Không sai! Giáo Hoàng hiện nay đã làm được hơn trăm năm rồi, cũng đã đến lúc thay người rồi!" Lan Đức không hề kiêng dè nói: "Có sự giúp đỡ của ngươi, trong vòng mười năm, ta có thể trở thành Giáo Hoàng!"
Thì ra là đến mua chuộc lão tử, ha ha, đôi mắt Sở Thiên hiện nheo lại gần như bằng sợi chỉ, lãnh đạm nói: "Làm ăn mà, đương nhiên phải có mua có bán rồi, nếu ta giúp ngươi, có thể có lợi ích gì?"
"Ta có thể trấn áp thần dụ của Hắc Ám thần điện! Đồng thời bảo đảm Giáo Đình sau này sẽ tuyệt đối không bao giờ gây khó dễ cho ngươi!" Lan Đức nói.
Sở Thiên phẩy tay, chỉ vào cửa nói: "Nếu chỉ có những thứ ấy, xin ra ngoài cho!"
"Những thứ này vẫn chưa đủ sao?" Lan Đức cau mày nói.
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Chút thứ đó không cần ngươi nói ta cũng có!" Sở Thiên đếm ngón tay, chậm rãi tính: "Cho dù có thần dụ, nhưng Giáo Hoàng cũng không vì một đạo thần dụ mà dễ dàng đối phó ta, điều này ta không cần ngươi đảm bảo, nhưng nếu ta giúp ngươi, vậy chính là uy hiếp đến địa vị của Giáo Hoàng, như vậy, lão nhân gia hắn nhất định sẽ dốc toàn lực để tiêu diệt ta. Ngươi nói xem, vụ làm ăn này ta có lợi gì không?"
Lan Đức hít một hơi, trầm ngâm nói: "Nếu ta trở thành Giáo Hoàng, lập tức sắc phong ngươi là Quang Minh đại giáo chủ, đến lúc đó, chỉ cần ngươi giả truyền thần dụ, tất cả Quang Minh tín đồ bao gồm cả thú tộc trong đó sẽ đều phải nghe theo ngươi."
Sở Thiên nhìn Lan Đức không nói, ngược lại chỉ về phía đông.
Lan Đức hiểu ý của Sở Thiên, nói: "Căn cơ của ngươi ở phía Đông, còn sức ảnh hưởng của Giáo Đình lại rất nhỏ ở nơi đó, cho nên bất luận Giáo Đình cho ngươi bao nhiều quyền lực, cuối cùng cũng chỉ trở thành công cụ của hoàng thất Khải Tát, được rồi!" Lan Đức cắn răng một cái, nói: "Ta sẽ dùng tất cả lực lượng của Giáo Đình, giúp ngươi trở thành hoàng đế Khải Tát!"
Hoàng đế Khải Tát! Sở Thiên lập tức trợn tròn mắt, điều này còn kém xa với lý tưởng ôm vợ đếm kim tệ của hắn.
Những ngày tháng bây giờ của Sở đại thiếu gia còn thoải mái lắm, công vụ của Khải Tát đã có tả tướng và Bồi Căn xử lý, chuyện của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc hoàn toàn giao cho Sắt Lâm Na, điều chế và tiêu thụ thuốc thì là chuyện của Ba Bác Tát và Địch Áo, cho nên việc hàng ngày Sở Thiên cần làm chỉ có nghiên cứu xem lát nữa ăn gì, sau đó ôm Tiểu Bạch ngủ trưa thôi.
Quản lý cả một quốc gia? Vừa nghĩ đến trước mặt Lô Địch đệ tam là một đống công văn mãi mãi không giải quyết hết, Sở Thiên đã thấy đầu mình muốn ngất đi rồi.
Sở Thiên đang thông cảm cho Lô Địch đệ tam, nhưng Lan Đức lại hiểu lầm, hắn thấy Sở Thiên một hồi lâu không lên tiếng, bèn vội nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn nhất thống đại lục? Điều này không thể nào! Cho dù là Giáo Đình cũng không có thực lực ấy!"
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Lão tử không có hứng thú với hoàng vị!" Sở Thiên tặc lưỡi, nói: "Chuyện nhất thống đại lục càng không muốn làm!"
Sở Thiên tiếp tục nói: "Ài da! Ta cũng thật không biết muốn làm gì, quyền lực của ta đủ lớn rồi, kim tệ ngay cả ta cũng không đếm xuể. Ngươi nói xem, còn có chuyện gì khiến ta có hứng thú đây?"
Lan Đức nhìn Sở Thiên, sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo.
"Đừng nóng mà!" Sở Thiên đưa cho Lan Đức một ly rượu, cười nói: "Trên đại lục ta có rất nhiều kẻ thù, nếu ngươi có thể giúp ta giải quyết họ, vậy thì ta sẽ dùng tất cả lực lượng ủng hộ ngươi làm Giáo Hoàng!"
Hai mắt Lan Đức chợt sáng lên. Cười lớn, "Ha ha, vậy thì dễ, thánh điện kỵ sĩ đoàn của Giáo Đình, còn có các võ sĩ của Hắc Ám điện đều có thể giúp ngươi!"
"Chấp nhận!" Sở Thiên lớn tiếng nói.
Sau đó, Sở Thiên tả lại dung mạo của Lạp Hi Đức, nói: "Chỉ cần người này chết, sự hợp tác của chúng ta lập tức bắt đầu!"
Không ngờ, lão già Lan Đức này lại rất có thiên phú nghệ thuật, hắn lấy ra một quyển trục trắng, dựa theo hình dạng Sở Thiên tả, lại có thể vẽ ra được hình dạng Lạp Hi Đức y như đúc, "Có phải thế này không?"
"Không sai! Chính là hắn!" Sở Thiên nheo mắt cười, Địa Ngục Cốt Long cấp mười và Giáo Đình đối đầu, tình cảnh này chắc chắn sẽ rất hay!
"Người này tên là gì, thực lực thế nào?" Lan Đức hỏi.
"Ta không biết! Chỉ biết hắn thực lực rất mạnh, hơn nữa thiếu chút nữa đã giết ta!" Sở Thiên không dám nói thật, hắn sợ Lan Đức bị dọa chạy mất.
"Hừ!" Lan Đức biết rất rõ. Kẻ thù của Sở Thiên chắc chắn không đơn giản, nhưng trước mặt là sự dụ dỗ của quyền lực, hắn vẫn nói: "Cho dù là ma thú cấp mười, ta cũng có thể giúp ngươi giết hắn, có điều, nếu ngươi vi phạm cam kết…"
Coong, Sở Thiên ném một tấm bài ra nói: "Thế này ngươi đã yên tâm chưa?"
"Kim bài của Thú Hoàng?" Lan Đức cười.
"Đưa trước kim bài cho ngươi, đợi sau khi ngươi giết được người trong bức họa, ta lập tức đến A Cổ Lạp sơn thỉnh cầu Long Hoàng giúp ngươi!"
"Chấp nhận!" Lan Đức thu lại kim bài, cười nói: "Chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ!" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Để đối phó với Lạp Hi Đức, lần này Sở Thiên đã phải trút hết vốn liếng, ách, kỳ thực cũng chẳng có gì, chỉ cần y thuật của Sở Thiên vẫn còn, vậy thì kim bài Thú Hoàng lúc nào cũng có thể đòi Thú Hoàng một tấm nữa, còn về thỉnh cầu Long Hoàng, Sở Thiên vốn không có ý định đi!
"Vì sự hợp tác của chúng ta, đại giáo chủ có phải nên giúp ta một chuyện nhỏ không?" Sở Thiên nói: "Tuy ta không sợ Hắc Ám thần điện, nhưng có một đạo thần dụ muốn giết ta cũng là một chuyện khá phiền phức…"
Đặc biệt là ở nơi như đại thảo nguyên Huyền Hà, gần nghìn vạn thú nhân xem Chiến Thần như phụ mẫu, có thể nói trong lòng của những thú nhân bình thường, chỉ cần một đạo thần dụ của Chiến Thần, họ có thể bỏ ra tất cả mọi thứ.
Hôm nay, Quang Minh đại giáo chủ Lan Đức lại nói, Hắc Ám thần điện nhận được thần dụ, muốn giết Sở Thiên, tin tức này nếu truyền ra ngoài, vậy thì Sở đại thiếu gia cho dù không có tai họa lớn gì, cũng không cách nào sống sót trở về Khải Tát rồi, bởi vì trong nội bộ Giáo Đình có hai đại thần điện tuy là tranh đấu với nhau, nhưng thân là thần chức, bất luận là ở bên nào, thần dụ bắt buộc đều phải tuân thủ theo!
Sở Thiên chậm rãi bước về trước mặt Lan Đức, vừa nhấm nháp rượu Phục Tư Đặc, vừa nhấc chân đi, lộ rõ vẻ rất thoải mái.
"Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, ngươi không tin chuyện thần dụ sao?" Lan Đức thấy Sở Thiên sắc mặt không đổi, trong lòng không thể không đề cao Sở Thiên hơn một bậc.
Lão tử sợ nhất là chết! Sở Thiên lòng thầm nghĩ.
Kỳ thực với đạo thần dụ của Hắc Ám thần điện, Sở Thiên sớm đã có chuẩn bị, khi xưa Mục ám sát Sở Thiên, đã từng nói qua hắn phụng lệnh hành sự, người có thể mệnh lệnh cho Mục, đương nhiên chỉ có Hắc Ám thần điện, có điều lúc đó Sở Thiên còn cho rằng mình đã đắc tội với vị lão đại nào của Hắc Ám thần điện, mà không ngờ đến lại có một thần dụ khủng khiếp như vậy.
"Ta tin Hắc Ám thần điện nhận được thần dụ." Sở Thiên cười nói: "Đại giáo chủ có thể nói chuyện này cho ta biết, nói đi, ngươi có đề nghị gì?"
"Ha ha, điện hạ quả nhiên là người thông minh!" Lan Đức sắc mặt chợt thay đổi, lạnh lùng nói: "Giáo Hoàng đã đích thân hạ chiếu, lệnh cho mười hai thánh kỵ sĩ của thánh điện kỵ sĩ đoàn, đích thân giết ngươi!"
"Oáp…" Sở Thiên ngáp một cái, uể oải nói: "Lão tử bị dọa gần chết rồi đây này, hừ! Tin rằng các ngươi sớm đã điều tra ta rồi, vậy thì thánh kỵ sĩ gì đó thật dám đến giết ta sao? Chà chà, Giáo Đình công nhiên thích sát hữu tướng Khải Tát, Thượng Cổ Thánh Tế Tự, ha ha, các ngươi không sợ dẫn đến chiến tranh sao? Ba mươi vạn thiết kỵ Khải Tát, mấy vạn Cự Long của A Cổ Lạp sơn, trăm vạn ma thú dưới tay Thú Hoàng, Giáo Đình các ngươi thật sự có gan giết lão tử sao?"
Uống hết chén rượu, Sở Thiên tiếp tục nói: "Ta không thích nói nhiều lời, lão tử không có hứng thú với quyền lợi trong Giáo Đình, ngươi có gì mau nói đi, đừng cho rằng mấy câu nói lớn thì có thể khiến lão tử nghe lời!"
Bộp! Bộp! Lan Đức vỗ tay cười nói: "Điện hạ quả nhiên can đảm hơn người, không sai, Giáo Hoàng bệ hạ tuy đã viết chiếu thư, nhưng lại chưa tuyên đọc."
Ý đồ dọa dẫm Sở Thiên đã bị hỏng, Lan Đức đổi sang một khuôn mặt cười hòa ái, "Nếu như điện hạ đã là người thông minh, vậy ta cũng không phí lời, điện hạ có tin sự tồn tại của chúng thần không?"
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh. Ta tin!" Sở Thiên nói.
"Ha ha, ta cũng tin."
Ngừng lại giây lát, Lan Đức bỗng nhiên nói: "Có điều chúng thần sớm đã chết hết rồi! Hiện tại trên đại lục vốn dĩ không có chúng thần chó má gì, cũng không thể có cái thần dụ gì cả!"
Sở Thiên nheo mắt lại, bốn chữ "chúng thần chó má" nếu là người khác nói ra, vậy Sở Thiên cũng không để ý, nhưng người nói ra câu này, lại là nhân vật đứng thứ hai của Giáo Đình, người đại diện cho nữ thần Sinh Mệnh ở nhân gian, Quang Minh thần điện đại giáo chủ Lan Đức.
"Kỳ thực, năm xưa ta cũng tin chúng thần." Lan Đức lắc đầu, cười khổ nói: "Có điều, trong bảy mươi năm làm Quang Minh đại giáo chủ này, ta đã nghĩ thông một chuyện…"
"Chuyện gì?" Sở Thiên hứng thú thưởng thức màn kịch của Lan Đức.
"Đại lục hiện nay, thần dụ hoàn toàn không phải là chân lý." Đôi mắt của Lan Đức chợt lộ hung quang, độc địa nói: "Quyền lực và kim tệ mới là quan trọng nhất!"
"Tại sao ngươi lại nói với ta những thứ này?" Sở Thiên nheo mắt hỏi.
"Ha ha," Lan Đức khôi phục lại thần thái của một đại giáo chủ nên có: "Luận quyền lực, địa vị của ta chỉ dưới Giáo Hoàng, luận tài phú, ta có cả một vùng đất trải dài trên nghìn dặm ở phía Tây đại lục…"
Chuyện đã đến đây, Sở Thiên đã nhìn ra, Lan Đức tuyệt đối có chuyện cần mình giúp, cho nên hắn cũng không khách khí nữa. "Ta đã nói rồi, lão tử không thích nhiều lời!"
"Người trẻ tuổi nên có tính nhẫn nại!" Lan Đức cười nói: "Ta có quyền lực và tiền bạc, nhưng tiền bạc của ta không mua được sự giúp đỡ của Long Hoàng và Thú Hoàng, quyền lực của ta cũng không lớn hơn Giáo Hoàng!"
"Ngươi muốn làm Giáo Hoàng!?" Sở Thiên hỏi.
"Không sai! Giáo Hoàng hiện nay đã làm được hơn trăm năm rồi, cũng đã đến lúc thay người rồi!" Lan Đức không hề kiêng dè nói: "Có sự giúp đỡ của ngươi, trong vòng mười năm, ta có thể trở thành Giáo Hoàng!"
Thì ra là đến mua chuộc lão tử, ha ha, đôi mắt Sở Thiên hiện nheo lại gần như bằng sợi chỉ, lãnh đạm nói: "Làm ăn mà, đương nhiên phải có mua có bán rồi, nếu ta giúp ngươi, có thể có lợi ích gì?"
"Ta có thể trấn áp thần dụ của Hắc Ám thần điện! Đồng thời bảo đảm Giáo Đình sau này sẽ tuyệt đối không bao giờ gây khó dễ cho ngươi!" Lan Đức nói.
Sở Thiên phẩy tay, chỉ vào cửa nói: "Nếu chỉ có những thứ ấy, xin ra ngoài cho!"
"Những thứ này vẫn chưa đủ sao?" Lan Đức cau mày nói.
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Chút thứ đó không cần ngươi nói ta cũng có!" Sở Thiên đếm ngón tay, chậm rãi tính: "Cho dù có thần dụ, nhưng Giáo Hoàng cũng không vì một đạo thần dụ mà dễ dàng đối phó ta, điều này ta không cần ngươi đảm bảo, nhưng nếu ta giúp ngươi, vậy chính là uy hiếp đến địa vị của Giáo Hoàng, như vậy, lão nhân gia hắn nhất định sẽ dốc toàn lực để tiêu diệt ta. Ngươi nói xem, vụ làm ăn này ta có lợi gì không?"
Lan Đức hít một hơi, trầm ngâm nói: "Nếu ta trở thành Giáo Hoàng, lập tức sắc phong ngươi là Quang Minh đại giáo chủ, đến lúc đó, chỉ cần ngươi giả truyền thần dụ, tất cả Quang Minh tín đồ bao gồm cả thú tộc trong đó sẽ đều phải nghe theo ngươi."
Sở Thiên nhìn Lan Đức không nói, ngược lại chỉ về phía đông.
Lan Đức hiểu ý của Sở Thiên, nói: "Căn cơ của ngươi ở phía Đông, còn sức ảnh hưởng của Giáo Đình lại rất nhỏ ở nơi đó, cho nên bất luận Giáo Đình cho ngươi bao nhiều quyền lực, cuối cùng cũng chỉ trở thành công cụ của hoàng thất Khải Tát, được rồi!" Lan Đức cắn răng một cái, nói: "Ta sẽ dùng tất cả lực lượng của Giáo Đình, giúp ngươi trở thành hoàng đế Khải Tát!"
Hoàng đế Khải Tát! Sở Thiên lập tức trợn tròn mắt, điều này còn kém xa với lý tưởng ôm vợ đếm kim tệ của hắn.
Những ngày tháng bây giờ của Sở đại thiếu gia còn thoải mái lắm, công vụ của Khải Tát đã có tả tướng và Bồi Căn xử lý, chuyện của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc hoàn toàn giao cho Sắt Lâm Na, điều chế và tiêu thụ thuốc thì là chuyện của Ba Bác Tát và Địch Áo, cho nên việc hàng ngày Sở Thiên cần làm chỉ có nghiên cứu xem lát nữa ăn gì, sau đó ôm Tiểu Bạch ngủ trưa thôi.
Quản lý cả một quốc gia? Vừa nghĩ đến trước mặt Lô Địch đệ tam là một đống công văn mãi mãi không giải quyết hết, Sở Thiên đã thấy đầu mình muốn ngất đi rồi.
Sở Thiên đang thông cảm cho Lô Địch đệ tam, nhưng Lan Đức lại hiểu lầm, hắn thấy Sở Thiên một hồi lâu không lên tiếng, bèn vội nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn nhất thống đại lục? Điều này không thể nào! Cho dù là Giáo Đình cũng không có thực lực ấy!"
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Lão tử không có hứng thú với hoàng vị!" Sở Thiên tặc lưỡi, nói: "Chuyện nhất thống đại lục càng không muốn làm!"
Sở Thiên tiếp tục nói: "Ài da! Ta cũng thật không biết muốn làm gì, quyền lực của ta đủ lớn rồi, kim tệ ngay cả ta cũng không đếm xuể. Ngươi nói xem, còn có chuyện gì khiến ta có hứng thú đây?"
Lan Đức nhìn Sở Thiên, sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo.
"Đừng nóng mà!" Sở Thiên đưa cho Lan Đức một ly rượu, cười nói: "Trên đại lục ta có rất nhiều kẻ thù, nếu ngươi có thể giúp ta giải quyết họ, vậy thì ta sẽ dùng tất cả lực lượng ủng hộ ngươi làm Giáo Hoàng!"
Hai mắt Lan Đức chợt sáng lên. Cười lớn, "Ha ha, vậy thì dễ, thánh điện kỵ sĩ đoàn của Giáo Đình, còn có các võ sĩ của Hắc Ám điện đều có thể giúp ngươi!"
"Chấp nhận!" Sở Thiên lớn tiếng nói.
Sau đó, Sở Thiên tả lại dung mạo của Lạp Hi Đức, nói: "Chỉ cần người này chết, sự hợp tác của chúng ta lập tức bắt đầu!"
Không ngờ, lão già Lan Đức này lại rất có thiên phú nghệ thuật, hắn lấy ra một quyển trục trắng, dựa theo hình dạng Sở Thiên tả, lại có thể vẽ ra được hình dạng Lạp Hi Đức y như đúc, "Có phải thế này không?"
"Không sai! Chính là hắn!" Sở Thiên nheo mắt cười, Địa Ngục Cốt Long cấp mười và Giáo Đình đối đầu, tình cảnh này chắc chắn sẽ rất hay!
"Người này tên là gì, thực lực thế nào?" Lan Đức hỏi.
"Ta không biết! Chỉ biết hắn thực lực rất mạnh, hơn nữa thiếu chút nữa đã giết ta!" Sở Thiên không dám nói thật, hắn sợ Lan Đức bị dọa chạy mất.
"Hừ!" Lan Đức biết rất rõ. Kẻ thù của Sở Thiên chắc chắn không đơn giản, nhưng trước mặt là sự dụ dỗ của quyền lực, hắn vẫn nói: "Cho dù là ma thú cấp mười, ta cũng có thể giúp ngươi giết hắn, có điều, nếu ngươi vi phạm cam kết…"
Coong, Sở Thiên ném một tấm bài ra nói: "Thế này ngươi đã yên tâm chưa?"
"Kim bài của Thú Hoàng?" Lan Đức cười.
"Đưa trước kim bài cho ngươi, đợi sau khi ngươi giết được người trong bức họa, ta lập tức đến A Cổ Lạp sơn thỉnh cầu Long Hoàng giúp ngươi!"
"Chấp nhận!" Lan Đức thu lại kim bài, cười nói: "Chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ!" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Để đối phó với Lạp Hi Đức, lần này Sở Thiên đã phải trút hết vốn liếng, ách, kỳ thực cũng chẳng có gì, chỉ cần y thuật của Sở Thiên vẫn còn, vậy thì kim bài Thú Hoàng lúc nào cũng có thể đòi Thú Hoàng một tấm nữa, còn về thỉnh cầu Long Hoàng, Sở Thiên vốn không có ý định đi!
"Vì sự hợp tác của chúng ta, đại giáo chủ có phải nên giúp ta một chuyện nhỏ không?" Sở Thiên nói: "Tuy ta không sợ Hắc Ám thần điện, nhưng có một đạo thần dụ muốn giết ta cũng là một chuyện khá phiền phức…"
Tác giả :
Du Tạc Bao Tử