Dị Giới Liên Minh
Chương 196: Ngoại truyện
Đây là một ngọn núi cao chót vọt, đứng từ dưới nhìn lên, người ta cũng chỉ thấy được phần lưng trừng núi mà thôi, từ lưng trừng núi trở đi hoàn toàn bị mây mù dày đặc che khuất
Trên đỉnh ngọn núi là một cánh đồng hoa với vô số kì hoa dị thảo, trên cánh đồng hoa đó, những con ma thú nhỏ, thân thiện bay nhảy, chơi đùa khắp nơi. Thỉnh thoảng, những cơn gió thổi qua khiến những cánh hoa với đủ loại màu sắc bay toán loạn, tạo ra một khung cảnh nên thơ, trữ tình tuyệt đẹp
Đứng ở trên cánh đồng đó là hai người, một trai một gái. Trai là một thanh niên khoảng mười tám tuổi, khuôn mặt tuấn mỹ, phi phàm với đôi mắt màu tím thâm thúy, mái tóc dài màu bạch kim óng ả.
Thân hình cao 1m8, mặc trên người bộ trường bào màu trắng khiến hắn trông như một vị công tử quý phái. Nếu như thanh niên này xuất hiện ở hiện đại, hoàn toàn có thể khiến vô số cô gái điên cuồng theo đuổi
Bên cạnh hắn là một cô gái cùng tuổi. Nếu như chàng trai tuấn mỹ thì cô gái này lại là tuyệt sắc với . Một vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh thành,
Khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết , đôi mắt to tròn lập lánh tràn đầy một sự câu hồn đoạt phách, mái tóc dài màu đen óng ả, thân hình dong dỏng cao, bộ ngực hùng vĩ cùng đôi chân dài thẳng tắp. Một sự phối hợp giữa mặt và người tuyệt phối khiến bất kì cô gái nào cũng tự ti khi đứng trước mặt nàng.
Vào lúc này, thanh niên ánh mắt thâm thúy nhìn về xuống phía dưới, ánh mắt xuyên qua tầng mây nhìn thẳng về phía thành trì tập nập người dân dưới mặt đất, trong mắt toát lên một vẻ kì lạ cùng nhớ nhung
Bên cạnh hắn, cô gái lẳng lặng đứng đó không nói gì. Một thời gian sau, như là không đợi được, cô gái mở miệng. Âm thanh nhu nhược mang theo một sự lo âu
“ Thánh Tử. Ngài quyết định trở về sao? Ba ngày nữa là “ Lễ Kế Thừa" , nếu hôm đó ngài không có mặt, không thu được truyền thừa của Thánh Tôn, thì ngài sẽ mất đi tư cách Thánh Tử ah"
“ Văn Cơ. Muội quá lo lắng rồi. Mấy lão già đó có cho mười lá gan cũng không dám lấy đi chức vị Thánh Tử của ta"
Thanh niên cười cợt, bộ dạng không chút nào để ý. Mà hắn nói là thật, nếu như có kẻ ngu ngốc dám cắt chức vị Thánh Tử của hắn, hắn cũng không ngại đại náo Thánh Địa một phen
Nghe thanh niên nói vậy, cô gái mới sực nhớ ra Thánh Tử mà mình phụng dưỡng là một người như thế nào. Đừng nhìn hắn bộ dạng ôn hòa thế này là mà lầm. Ở noi này, Thành Tử là một người còn đáng sợ hơn cả Thánh Chủ ah
Cả Thánh Địa, dù cho tới cả những lão bất tử đã sống mấy ngàn năm cũng không dám đắc tội với Thánh Tử nến không muốn bị hắn làm cho sống không được, chết cũng không xong
“ Nhưng mà Thánh Tử. Ngài có việc gì mà ngay đến cả việc trọng đại như “ Lễ Kế Thừa" chứ?"
Cô gái nhìn thanh niên, mang theo vẻ hiếu kì dò hỏi
“ Lễ Kế Thừa" là nghi thức mà bất kì vị Thánh Tử nào phải làm. Khi đó, Thánh Tử sẽ tiếp nhận truyền thừa của Thánh Tôn – Người sáng lập ra Thánh Địa. Chỉ khi đạt được truyền thừa của Thánh Tôn, Thánh Tử mới chắc chắn trở thành Thánh Chủ thánh địa đời tiếp theo.
Vì thế, “ Lễ Kế Thừa" là một nghi thức cực kì quan trọng với bất kì Thánh Tử nào. Vậy mà thiếu niên lại có thể bỏ mặc nó rời khỏi thánh địa khiến cô gái hoàn toàn không hiểu nổi
“ Không có gì. Chỉ là ta muốn về nhà một chuyến thôi"
Nói tới đây, trong mắt thiếu niên toát lên một vẻ lãnh ý cùng sát cơ.Trong lòng không ngừng kêu gào: Đợi đấy Vân gia, mối thù giết cha mẹ, ta quyết không bỏ qua cho các ngươi
Nghe thiếu niên nói ra câu này mang theo sát cơ mãnh liệt, cô gái không khỏi rùng mình, vì kẻ đắc tội với Thánh Tử mà thương cảm.. Trong lòng cô gái thầm than: Xong! Đắc tội với ai không đắc tội lại đi đắc tội với Thánh Tử, kẻ này xác định rồi
“ Thánh Tử. Nếu ngài trở về nhà, không biết có thể cho ta đi cùng được không?" Cô gái trần chừ một lúc rồi nói ,âm thanh mang theo vẻ chờ đợi cùng khẩn cầu
Nghe vậy, thanh niên xoay người hai tay xoa má cô cười trêu ghẹo
“ Muội nói vậy là sao? Muội là Thần Tướng của ta, sao ta có thể để muội ở lại đây chứ?"
“ Ừm" Thấy thanh niên đồng ý, cô gái nở nụ cười như trăm hoa đua nở, vô cùng xinh đẹp. Cô híp mắt lại, hưởng thụ sự ấm áp từ đôi bàn tay to lớn của đối phương, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng thư thái cùng hạnh phúc
“ Đại… à mà thôi! Hai ngươi cứ tiếp tục"
Đúng lúc này, một tiêng kêu vang lên cắt đứt bầu không khí lãng mạn giữa hai người, cô gái khuôn mặt đỏ bừng vội vàng núp sau lưng thiếu niên, còn thiếu niên thì dùng ánh mắt phun lửa nhìn người tới
Người tới là một chàng trai khoảng mười năm tuổi, tuấn dật phi phàm . Thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của đối phương, chàng trai rùng mình một cái, lùi sau ba bước không chút quay đầu bỏ chạy, tốc độ nhanh vô cùng.
“ Đại ca! Ta đi trước. À quên. đại Thánh Chủ cho gọi ngài ah"
Âm thanh vừa rứt thì cũng là lúc thân hình của hắn biến mất, hoàn toàn không thấy bóng dáng
“ Cmn nó! Lệnh Hồ Xung, ngươi đứng lại cho ta. Dám phá đám ta tán gái, ngươi thật muốn chết"
Thấy thiếu niên bỏ chạy, thanh niên ôm lấy eo của cô gái, thân hình lóe lên một cái, không chút do dự đuổi theo
Tại một căn phòng rộng lớn, bên trong phòng có năm lão già lớn tuổi ngồi vậy quanh thanh niên. Chỉ thấy, trước mặt thanh niên, một vị hoàng bào lão nhân đang dùng ánh mắt tức giận vô cùng nhìn thanh niên, quát lớn :
“ Lưu … Vô… Danh, nói cho ta biết chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ ngươi không biết ba ngày nữa là “ Lễ Kế Thừa", chẳng lẽ ngươi không muốn làm Thánh Tử nữa?"
Đối mặt với cơn thịnh nộ của hoàng bào lão nhân , Vô Danh không chút nào để ý, chỉ thấy hắn cười híp mắt, trên mặt toát lên một vẻ nghiền ngẫm:
“ Thánh Chủ. Đừng nóng máy mà cháy bugi. Ta tất nhiên vẫn muốn làm Thánh Tử rồi. Còn “ Lễ Kế Thừa" để đến năm sau cũng được"
Lễ Kế Thừa diễn ra vào thời điểm bảy ngôi sao lớn nhất đại lục xếp thẳng hàng với nhau, khi đó Tà Đế Mộ mở ra, Thánh Tử sẽ tiếp nhập Tà Đế Mộ mà đạt được truyền thừa của ngài, trở thành Thánh Chủ đời tiếp theo
Nhìn Vô Danh bộ dạng hoàn toàn không coi Lễ Kế Thừa vào mắt. Hoàng bào lão nhân cũng là Thánh Chủ nơi này hoàn toàn bị tức không hề nhẹ, hắn hai mắt trợn ngược , bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống Vô Danh vậy
Cũng phải thôi, từ khi Thánh Địa thành lập tới giờ, bất kì Thánh Tử nào đều hận ngày Lễ Kế Thừa đến nhanh một chút, đã có ai như Vô Danh, năm lần bảy lượt từ chối Lễ Kế Thừa, khiến Thánh Chủ phẫn nộ vô cùng. Lần đầu tiên trong đời, ông thấy hối hận khi cho Vô Danh là Thánh Tử
“ Vô Danh, ngươi thật quá quắt. Ngươi đây là coi khinh nghi thức thiêng liêng nhất của Thánh Địa . Thật không thể tha thứ."
Bên cạnh Thánh Chủ, Đại trưởng lão là một lão nhân lớn tuổi, mặt như quan công đang dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Vô Danh. Nói xong, ông quay đầu về phía Thánh Chủ, thái độ kiên quyết nói
Thánh Chủ, ta đề nghị nên cách chức vị Thánh Tử của Vô Danh, rời đầy hắn vào Nguyệt Lao sám hối"
“ Đúng đó! Với tính cách như vậy, Vô Danh tương lai có thể mang tới cho Thánh Địa ta nhiều mối hiểm họa. Mong Thánh Chủ cách chức Thánh Tử của Vô Danh, đày xuống Nguyệt Lao" Bên cạnh đại trưởng lão là nhị trưởng lão, cũng là người anh song sinh của ông ta không chút do dự đứng lên phụ họa em trai mình
Thấy thế ,ba vị trưởng lão còn lại lựa chọn im lặng, không những vậy còn dùng ánh mắt thương hại nhìn hai người. Ngu ngốc! chẳng lẽ hai mi quên thằng này là chúa thù dai, troll người cực thảm sao mà còn nói ra câu đó
Quả nhiên, hai người vừa nói xong thì Vô Danh lập tức lên tiếng:
“ Nè, hai lão bất tử. Các ngươi thật sự muốn đuổi ta ra khỏi Thánh Địa sao?"
Nói xong, hắn ngoáy tai , cười híp mắt, ánh mắt tràn đầy sự nguy hiểm nhìn hai người khiến hai người rùng mình. Trong lòng không khỏi xuất hiện một cỗ dự cảm không lành
Và câu nói tiếp theo của Vô Danh khiến cho cả hai giật thót người, toàn thân run lên, khuôn mặt trắng bệch
Vô Danh nói: “ Đại trưởng lão, hôm qua tôi có gặp phu nhân của ông ah, không biết bà ấy sẽ có phản ứng thế nào khi biết ngài nuôi dưỡng hai người vợ bé nhỉ, không những vậy còn là kĩ nữ ah
À mà Nhị trưởng lão nè, nghe nói dạo này đang có thịnh hành trào lưu “ con gái nuôi" ah, không biết ngài có được mấy đứa. Theo ta đoán thì chắc cũng khoảng ba bốn đứa con ah. Thật la đáng chúc mừng "
Uy hiếp, đây quả thật là uy hiếp trắng trợn. Ai cũng có thể nhìn thấy được Vô Danh nói những lời trên hoàn toàn là bí mật của Đại Trưởng Lão và Nhị Trưởng Lão. Rất rõ ràng, chỉ cần Vô Danh bị cách chức Thánh Tử, lập tức sẽ loan tin này ra cho bàn dân thiên hạ
Về phía Đại Trưởng Lão cùng Nhị Trưởng Lão, hai người toàn thân run lên, khuôn mặt trở lên cực kì khó coi, co dật liên hồi. Trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn, không ngừng kêu gào: Mẹ nó! Tại sao thằng đấy lại biết bí mật của ta, ta đã che dấu thật kĩ rồi mà
Rất lâu sau, Đại Trưởng Lão cùng Nhị Trưởng Lão mới bình tĩnh lại. Trong ánh mắt sững sờ của mọi người, cả hai dùng tốc độ nhanh nhất hướng về phía Thánh Chủ
“ Thánh Chủ. Ta thấy hay là cứ nghe theo Thánh Tử ah. Dù sao , hắn lên Thánh Địa cũng đã được mười năm rồi, cũng nên cho hắn về thăm nhà chút.
Còn nghi thức “ Lễ Kế Thừa" thì để sang năm cũng được ah" Đại Trưởng Lão bộ dạng nghiêm túc vô cùng, nói ra một câu hoàn toàn là nói tốt cho Vô Danh, làm gì còn thái độ phẫn nộ như vừa rồi
“ Đúng vậy đó Thánh Chủ. Ta thấy Thánh Tử ngọc thụ lâm quang, phong lưu tiêu sái,… rất có ta à nhầm Tà Tôn năm đó. Tin tưởng, tương laic so thể trở thành một Thánh Chủ tài ba, dẫn Thánh Đại chúng ta vượt xa ba Thánh Địa còn lại"
Nhị Trưởng Lão càng khoa trương hơn, trực tiếp nói Vô Danh thành thần nhân, quả thật hận không thể để Vô Danh trở thành Thánh Chủ ngay bây giờ. Thật không biết là ai vừa rồi còn nói Vô Danh sẽ gây họa cho Thánh Địa đấy
Thánh Chủ: …..
Ba trưởng lão còn lại: ( 0.0)
Vô Danh: =.=
Nhìn Đại Trưởng Lão và Nhị Trưởng Lão người tung kẻ hứng nói Long như một tên tuyệt thế thiên tài, là bảo vật của Thánh Địa, Thánh Địa mất hắn là một tổn thất lớn,… Mấy người còn lại hoàn toàn im lặng tới cực điểm. Đến giờ, bọn họ mới biết được hai tên này lại có thể vô sỉ đến thế này, quả thật là mở mang tầm mắt ah
Về phía Thánh Chủ, thấy thuộc hạ mình vẫn còn không ngừng thao thao bất tuyệt khen gợi Vô Danh. Thậm chí còn nói mình tài năng không bằng hắn? trên đầu ông lập tức xuất hiện mấy cái # . Cuối cùng, không chịu được nữa, ông đập ghế quát lớn
“ Im ngay. Các ngươi còn nói nữa thì đến Nguyệt Lao một năm cho ta"
Thánh Chủ nổi giận, hai người lập tức như mèo con, ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi, không dám nói gì nữa
“ Hì … hì, Thánh Chủ. Ngài đừng tức giận ah. Tức giận hại thận đó. Hai vị trưởng lão nói cũng không sai ah, ta ở đây đã gần mười năm rồi, rất nhớ quê nhà đó. Ngài có thể cho ta về nhà một chuyến được không?"
Vô Danh xoa tay, ánh mắt mang theo vẻ chờ đợi nhìn Thánh Chủ
“ Cho ngươi về sao? Cũng được…. Có điều…"
Khiến Vô Danh kinh ngạc là, lần này Thánh Chủ lại không tức giận mà lại cười híp mặt, bộ dạng giống như một tên cáo già thực hiện được âm mưu của mình vậy. Không đợi Vô Danh phản ứng, ông nói tiếp
“ Ta cho ngươi rời khỏi Thánh Địa hai năm. Sau hai năm , ngươi phải lập tức trở lại đây tiếp nhận truyền thừa của Thánh Tôn. Đồng thời, một năm sau đó, ngươi phải thay mắt Thánh Địa tham gia Tứ Thánh Chiến và chỉ có thể sử dụng sở học của Thánh Địa.
Nếu ngươi đồng ý, ta có thể cho ngươi rời đi, nếu không, dù cho phải phế hai chân ngươi ta cũng không cho ngươi rời khỏi Thánh Địa nửa bước"
Nhìn Thánh Chủ bộ dạng đắc ý vô cùng, mọi người xung quanh không khỏi sửng sốt nhìn Thánh Chủ, sau đó đồng loạt dơ lên ngón tay cái, trong lòng thầm nghĩ: Cao, thật sự là cao tay ah! Có thể dựa vào việc này mà bắt Thánh Tử vào khuôn khổ, quả không hổ dánh là Quân Tử Kiếm Nhạc Bất Quần ah
Về phía Vô Danh, đền lúc này hắn không biết mình bị Nhạc Bất Quần lừa một vố thì uổng trí thông minh của hắn rồi. Chỉ là hắn cũng chẳng thèm để ý, bộ dạng hoàn toàn không chút lo lắng nói
“ OK. Ta đáp ứng. Vậy ta xin cáo lui trước"
Nói xong, hắn dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này, trước khi đi, hắn còn để lại một câu
“ À quên. Lần này đi theo ta về nhà có cả Linh San muội muội ah. Thánh Chủ cứ yên tâm giao muội ấy cho ta, ta đảm bảo muội ấy sẽ không xảy ra bất kì chuyện gì?"
Nghe thế, Nhạc Bất Quần sững sờ, sau đó đập mạnh tay xuống ghế, đứng bất dậy, gầm lên:
“ Mẹ nó! Vô Danh, ngươi đứng lại cho ta"
Thế nhưng , cũng chỉ la vô vọng bởi vì Vô Danh lúc này đã hoàn toàn biến mất tăm mất tích, hoàn toàn không thấy đâu
*********************
Tại trên đỉnh vực thẳm, một thiếu nữ độ tuổi khoảng mười bảy, mười tám, xinh đẹp một cách tuyệt sắc. Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, hoa nhường nguyệt thẹn.
Khoác trên người bộ trang phục trung hoa cổ đại màu hồng phấn, cô đứng đó, giống như một vị tiên tử không nhiễm bụi trần, một vẻ đẹp thánh khiết tràn đầy sự thần thánh
Chỉ là lúc này đây, trên khuôn mặt tuyệt sắc đó lại mang theo một vẻ khó coi cùng trắng bệch. Ánh mắt mang theo một sự thương tâm vô hạn cùng tức giận nhìn người trước mặt mình
Trước mặt thiếu nữ là một thiếu niên khoảng hai năm, hai sáu tuổi, tuân dật, phi phàm. Có thể nói là tiêu chuẩn soái ca phim Hàn. Có điều bộ dạng cao ngạo, ngẩng mặt lên trời nhìn đời vô đối lại khiến người khác không khỏi có cái nhìn ác cảm với hắn trong lần gặp đầu tiên.
Bên cạnh hắn là một lão nhân khoảng 60 tuổi, khuôn mặt xấu xí, gầy như que củi. Hắn ngồi trên một cái kiệu, được bốn cô gái che mặt khênh lên. Đôi mắt xếch dâm tà, mang theo một vẻ hèn mọn, nóng rực, tràn đầy sự chiếm hữu nhìn Ngữ Yến
“ Biểu ca!, huynh…huynh lập lại lần nữa"
Thiếu nữ run run nhìn thiếu niên, một nỗi đau đớn, thương tâm mà bất kì ai cũng có thể nghe được từ trong giọng nói của cô
Thiếu niên thở dài , trong mắt lóe lên một tai ưu sầu nhưng lập tức trở lên cực kì kiên định, nhìn thiếu nữ lên tiếng:
“ Biểu muội, tại sao phải ngoan cố như vậy? trở thành đệ tử của thần quân có gì không tốt chứ?"
“Ha…ha, thần quân! có mà dâm quân thì có, nếu muội trở thành đệ tử của hắn, tương lai của muội sẽ đi về đâu" Thiếu nữ cười, một nụ cười chua xót khiến bất kì ai nhìn thấy cũng phải đau lòng.
Sau đó cô ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn thiếu niên. Âm thanh vang lên như là đang nói với hắn, như là đang tự nói với mình:
“ Biểu ca, huynh biết không? từ khi năm tuổi, muội đã yêu thích huynh. Huynh vì ghét ngươi Hán nên không học chữ Hán. Nhưng huynh lại muốn học võ công của bọn họ. Muội vì thích huynh, không tiếc gian khổ học tập những võ công đó, sau đó truyền lại cho huynh.
Năm mười tuổi, huynh vì muốn học Tiểu Vô Tướng Thần Công của gia đình muội nhưng bị từ chối. Muội vì huynh, lừa dối cha mình, lấy ra Tiểu Vô Tướng Thần Công cho huynh học.
Gia đình biết được, muội bị mẹ ta trách phạt, còn huynh thì bị người của mẹ đuổi giết. Muội lấy thời gian năm năm không ra khỏi nhà để đổi lại mạng sống của huynh. Tất cả những gì muội làm đều vì huynh, nhưng cuối cùng, muội được cái gì chứ.
Từ khi còn bé đến giờ, trong lòng huynh chỉ có mộng phục quốc, không quan tâm tới muội. Nhưng muội nhịn, muội tin tưởng ngày nào đó tình yêu của muội sẽ đến được trái tim huynh, nhưng không, muội lầm rồi, thật sự lầm rồi" .
Thiếu nữ nói đến đấyliền gào lên, ánh mắt vô hồn biểu lộ rõ trái tim tan nát của cô, cô nói trong nước mắt, âm thanh nấc nghẹn:
“ Huynh vì muốn học được võ công của Thiên La Dâm Thần, huynh sẵn sàng bán thị nữ đi theo huynh nhiều năm: A Chu, A Bích cho lão ta.
Huynh có biết A Chu, A Bích cũng như muội, rất yêu huynh không? Huynh làm vậy, không khác gì giết họ, không khác gì đầy họ xuống tận cùng địa ngục.
Huynh có biết không? sau khi biết được việc này, A Chu, A Bích đã bỏ trốn, sau đó tự sát, nếu không phải vợ chông bang chủ Kiều Phong đi qua, hai người đó đã hương tiêu ngọc vẫn rồi.
Mà huynh, không những không tỉnh ngộ. Đến giờ, lại đưa muội cho Thiên La Dâm Thần. Huynh đã không còn là con người nữa rồi! vì mộng phục quốc, huynh không từ thủ đoạn nào, kể cả người thân nhất của mình cũng mang ra bán".
“ Đủ rồi, Ngữ Yến, cô biết gì chứ? chỉ cần phục quốc, bất kì cái gì ta cũng làm. Ta đối với cô không có hứng thú, ta chỉ coi cô là em gái thôi. Hiện tại nghe rõ đây, hôm nay cô phải đi theo thần quân, nếu cô không tự nguyện, đừng trách ta độc ác"
Thiếu niên cười lạnh nói, tuy vậy trái tim hắn lại đang nhỏ máu, đau đớn vô cùng. Thiếu niên nói ra câu này liền cực kì hiểu rõ: Từ nay về sau, hắn với thiếu nữ sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn bất kì quan hệ gì nữa nữa.
Thiếu niên biết rõ tình yêu của thiếu nữ đối với mình, bản thân hắn cũng yêu mến cô. Hắn đã từng quyết định khi hắn lên làm hoàng đế, hắn chắc chắn sẽ phong cô làm hoàng hậu.
Thế nhưng, thế sự khó lường, vận mệnh trêu đùa. Hắn vạn tính lại không thể tính được,Thiên La Dâm Thần lại coi trọng cô, muốn cô ta trở thành “ học trò" của lão
Chỉ cần Thiên La Dâm Thần dạy võ công, đồng thời trợ giúp hắn phục quốc, mọi thứ đều sẽ trở lên đơn giản. Vì thế, dù biết làm vậy rất có lỗi với thiếu nữ, nhưng hắn cắn răng đồng ý.
Bên cạnh thiếu niên, nhìn hai người nói chuyện, lão già chính là Thiên La Dâm Thần cười nói:
“ Ầy, Mộ Dung công tử làm gì mà phải tuyệt tình như thế chứ?" .
Sau đó quay sang Ngữ Yến, ánh mắt nóng rực , thế nhưng vẫn tỏ ra một bộ chính nhân quân tử cười nói:
“ Ngữ Yến cô nương, làm gì mà khổ vậy. Trở thành đệ tử của ta có rất nhiều chỗ tốt . Không chỉ thanh xuân vĩnh chú, mà còn được học rất nhiều võ công, trở thành cao thủ. Thậm chí có thể đạt tới Thần Vị Cảnh , trở thành một vị Thần chân chính. Không những thế ngày nào cũng vui sướng, dục tiên dục tử, tại sao phải khổ sở như vậy?".
“ Phi, lão dâm tặc, hôm nay dù chết, ta cũng không để ngươi tại nguyện" Ngữ Yến hai mắt mở trừng, trong mắt tràn đầy lửa giận cùng sát khí trùng thiên nhìn Thiên La Dâm Thần
Sau đó, Ngữ Yến mặc kệ đối phương, ánh mắt trắng giã giống như một kẻ không có linh hồn nhìn về phía thiếu niên:
“ Biểu ca, đây là cuối cùng muội gọi huynh một tiếng biểu ca. Từ này muội với huynh không còn tình nghĩa gì nữa. Tạm biệt huynh, cầu mong cho giấc mơ phục quốc của huynh thành hiện thực,ha…ha, nhưng có lẽ nó sẽ không bao giờ thành công" .
Nói đến đấy, Ngữ Yến cười lớn. Sau đó, cô quay đầu, trong ánh mắt sững sờ của hai người, không chút do dự nhảy xuống vực thảm.
Thấy Ngữ Yến nhảy xuống. Thiếu niên cùng Thiên La Dâm Thần kinh ngạc không nói lên lời,. Hai người thật không ngờ Ngữ Yến lại tự sát, vì thế không kịp lao ra cứu trợ.
Thiếu niên trong mắt toát lên một tia hối hận mà Thiên La Dâm Thần thì có chút tiếc nuối khẽ nói:
“Thật là đáng tiếc, ta chưa kịp hưởng dụng cô ta, thì cô ta đã tự sát à".
“Tuy Ngữ Yến đã chết, thế nhưng ngài yên tâm, ta sẽ tìm một số mỹ nữ cho ngài" Thiếu niên cung kính nói.
“Mộ Dung cô tử đã thật lòng như vậy, ta sẽ không chối từ. Vậy đi, trở về ta dạy công tử một bộ thần công, tên là “ Hoan Lạc thần công" coi như là báo đáp tấm lòng của công tử" .
“ Cảm tạ thần quân" Thiếu niên vui mừng đáp.
“ Vậy sao? đáng tiếc các ngươi hôm nay đều sẽ trở thành cái xác không hồn ở dây rồi"
Đúng lúc này, một âm thanh lạnh giá, không chút cảm tình vang lên
Chỉ thấy, từ trên vực thẳm, một thiếu niên tuấn mỹ, ăn mặc đạo bào màu trắng phất phới, khuôn mặt tuấn mỹ, phi phàm. Trong tay hắn còn bế một cô gái ôn mê bất tỉnh, quần áo hơi chút rách nát. Chính là Ngữ Yến
Bên cạnh thiếu niên là một con quái vật kì là. Con quái vật này chỉ là có nửa thân trên là một bộ giáp khổng lồ trong tay cầm trường đao, nửa thân dưới thì là khói đen. Ngoài ra, còn có một thanh đại đao không ngừng quay tròn xung quanh thiếu niên
“ Bản tôn đang tu luyện thì cô gái này xuất hiện quấy rầy bản tôn. Nếu bình thường , bản tôn sẽ không chút do dự giết cô ta. Thế nhưng, khi nghe được lời đối thoại của các ngươi trên này. Bản tôn liền quyết định tha cho cô ta một mạng mà lấy đi hai mạng chó của các ngươi"
Âm thanh lạnh giá, trên người tỏa ra sát khí khủng bố, sát khí được tạo nên từ vô số mạng người lan tỏa ra xung quanh khiến nhiệt độ giảm mạnh. Sát khí đáng sợ tới nỗi, thiếu niên cùng Thiên La Dâm Thần đều không khỏi rét run, ánh mắt sợ hãi nhìn đối phương
Nhìn hai người run như cày sấy, toàn thân run lẩy bảy. Thanh niên trong mắt lóe lên một tia đắc ý, âm thanh như tiếng nói của tử thần vang lên từng tiếng một:
“ Vậy các ngươi muốn chết thế nào?"
--- Đến đây, mọi người nghĩ rằng sẽ có một bộ phim tình cảm trung quốc cổ đại, thanh niên hóa thân thành “ anh hùng cứu mỹ nhân", sau đó người đẹp yêu hắn bla…bla… đúng không? Nếu đoán vậy thì …. ---
Trên đỉnh vực thẳm, Ngữ Yến lúc này đã tỉnh lại . Cô ngồi trên mặt đất, dùng ánh mắt sững sờ, khó tin nhìn những gì diễn ra trước mặt mình
Người mà cứu cô, một thiếu niên tuấn mỹ mang theo một vẻ cao ngạo, bễ nghễ thiên hạ cùng sát khí kinh khủng, một người đúng chuẩn tuyệt thế cường giả trong tiểu thuyết
Cô cũng đã mường tượng ra cảnh tưởng Thiên La Dâm Thần và biểu huynh bị hắn giết chết. Chỉ là cô không có ngăn cản. Dù sao, hận ý của cô đối với hai tên này là quá lớn, cô không muốn cứ như vậy bỏ qua cho bọn họ
Khiến cô ngơ ngác là kịch bản không diễn ra như vậy. Cái người thiếu niên mà cô tưởng mạnh mẽ, bá đạo, dám ngông cuồng nói : “ Vậy các ngươi muốn chết thế nào? Đã…. Chết.
Đúng vậy, hắn hung hăng, bộ dạng không coi ai ra gì, bộ dạng ta đây vô địch thiên hạ kết quả lại không chịu được một chưởng của Thiên La Dâm Thần. Cô rất muốn nói gì đó nhưng lại hoàn toàn nói không lên lời
“ Cmn chứ! Tưởng thế nào! Hóa ra là có tiếng không có miếng"
Dâm La Diêm Thần một cước đạp cái xác không hồn xuống vực thẳm chửi thề một tiếng. Trong lòng lôi mười tám đời tổ tông cái thằng “ anh hùng rỏm" kia ra chửi một lần: Mẹ nó! Xuất hiện thì có phải làm bộ ngầu đến thế không? dọa ta một phen hoảng sợ, tý thì đái ra quần
Chửi xong, hắn ánh mắt sáng ngời nhìn Ngữ Yến, nở nụ cười dâm tiếu. Hắn cũng không còn bộ dạng tiên phong đạo cốt như vừa rồi nữa, thay vào đó là một sự dâm dật của một kẻ biến thái khi nhìn thấy con mồi vậy
“ Người đẹp! Lại đây. Ta đảm bảo sẽ cho cô dục tiên dục tử ah"
Ánh mắt nóng rực, tràn đầy vẻ xâm lăng khiến Ngữ Yến run lên, khuôn mặt trắng bệch vội vàng lùi ra phía sau, sợ sệt lắp bắp
“ Không… Không muốn. Mộ Dung Phục, cứu ta. "
Tự sát không thành, Ngữ Yến tin tưởng mình không thể tự sát lần nữa. Mà với sức mạnh của cô, há lại có thể đánh bại Thiên La Dâm Thần
Vì thế cô tuyệt vọng, cô hoảng sợ, âm thanh run rẩy. Cô mang theo ánh mắt cầu xin nhìn Mộ Dung Phục, cô muốn biểu ca vì mình mà ngăn cản Thiên La Dâm Thần.
Dù Mộ Dung Phục là kẻ đã ép cô tới bước đường này, thế nhưng cô vẫn mong rằng khi mình bị cưỡng hiếp trước mặt hắn, Mộ Dung Phục sẽ ra tay ngăn cản
Thế nhưng, tia hi vọng cuối cùng đó của cô đã bị cái quay đầu rời đi của Mộ Dung Phục dập tắt. Đến giờ, cô đã biết được, biểu ca mà mình yêu thương bấy lâu nay là một tên đốn mặt. Lần đầu tiên cô phát hiện mình ngu như thế nào khi đi yêu hắn
Quay đầu, cô nhìn về phía Thiên La Dâm Thần, lấy từ trong ngực mình ra một thanh đoản kiếm, ánh mắt tràn đầy sự thù hận, cùng điên cuồng.
“Thiên La Dâm Thần, dù hôm nay có trở thành gì đi nữa ta cũng sẽ không cho ngươi đạt được ta. Mộ Dung Phục, ta thật sự lầm khi yêu ngươi. Cả đời nay, ta hận ngươi"
Sau đó, cô đâm mạnh thanh kiếm vào ngực mình
Thấy vậy, Thiên La Dâm Thần không một chút giật mình, cười lạnh:
“ Muốn tự sát.! Không có cửa đâu cưng"
Lập tức, hóa thành tàn ảnh bay tới ý định cướp thanh đoản kiếm khỏi tay cô
- Xoẹt
Những tưởng Thiên La Dâm Thần với tu vi Thú Hồn Cảnh có thể cướp được thanh đoản kiếm từ tay Ngữ Yến thì bất ngờ dị biến xảy ra
Chỉ thấy từ đoản kiếm, một pháp trận kì lạ xuất hiện, từ pháp trận, một ngọn lửa màu tím nóng bỏng hóa thành một quả cầu bắn về phía Thiên La Dâm Thần. Sức nóng kinh khủng tới nỗi, xung quanh cây cỏ hoàn toàn bị thiêu rụi
“ Cái gì! Từ lúc nào mà…"
Thiên La Dâm Thần kinh hãi kêu lên một câu, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất né tránh khỏi quả cầu lửa. Quả cầu lửa liền đâm về phía bốn cô gái khiêng kiệu. Lập tức thiêu cháy họ thành tro, biến mất khỏi thế gian
Chớp lấy thời cơ, Ngữ Yến dơ lên đoản kiếm lẩm bẩm:
“ Hỡi chúng thần ở trên, Chúng ma ở dưới . Xin hãy nghe lời thỉnh cầu của kẻ phàm phu tục tử này.. Cầu mong các ngài hãy triệu hội một chiến binh từ Thần Giới xuống bảo vệ con. Con nguyện làm tất cả những gì mà kẻ đó yêu cầu"
“ Triệu Hồi Thần Ma"
Sau đó cô kêu lớn một tiếng, rồi đâm thẳng đoản kiếm vào tim mình
Một cảnh máu tươi không xảy ra. Chỉ thấy, trước ngực cô xuất hiện một đôi cánh đen trắng, thanh đoản kiếm hoàn toàn bị đôi cánh này nuốt mất
Theo thanh đoản kiếm biến mất, trên không bầu trời tối sầm lại. Mây đen bao phủ cả bầu trời, sấm chớp đùng đừng,
- Roẹt.. . Roẹt
Tiếng sét đánh vang vọng khắp không gian như là báo hiệu ngày tận thế. Theo tần suất xuất hiện sét càng ngày càng tăng, hư không bắt đầu nứt ra tạo nên một lỗ đen vô cùng vô tận giữa bầu trời
Từ bên trong lỗ đen, một thân ảnh từ từ bước ra. Người này vừa xuất hiện liền khiến ba người phía dưới không khỏi dại ra
Một thiếu niên độ tuổi khoảng mười tám, hai mươi tuổi. Thân cao mét tám, mặc trên người một bộ quần áo học sinh hàn quốc màu đen bó sát người. Mái tóc dài màu bạch kim tỏa ra hào quang nhạt nhòa, khuôn mặt tuấn mỹ tới cực điểm, dù cho cái tên “ anh hùng rởm" hay Mộ Dung Phục cũng phải tự ti khi nhìn hắn
“ Thật đẹp trai, thật ấm áp! Đây chính là Thiên Thần trong truyền thuyết sao?"
Từ trên người hắn, cô cảm nhận được một sự ấm áp , một cảm giác ôn hòa giống như hắn đang vỗ về trái tim đau thương của cô, khiến cho trái tim tan vỡ bắt đầu lành lại. Cô ngẩng đầu, ánh mắt si mê, mang theo một chút tình ý đặc biệt nhìn người thanh niên
Lúc này thanh niên mở mắt, đôi mắt màu tím sẫm lóe lên một tia thần mang, từ trên người hắn, một cỗ khí thế hủy thiên diệt địa, uy nghiêm bá đạo giống như hắn là chúa tể vạn vật bùng nổ khiến cho Mộ Dung Thiên cùng với Thiên La Dâm Thần một phen sợ sun vòi, toàn thẩn run lẩy bẩy. Còn Ngữ Yến thì ngược lại, ánh mắt kính ngưỡng nhìn thanh niên
Tác giả :
Bestazir123