Dị Giới Dược Sư
Quyển 5 - Chương 89: Thù hận
Sau khi khoác đại tấm áo choàng lên người, Mộ Dung Thiên vội bước ra mở cửa. Bích Dạ đang tươi cười đứng đợi ở trước cửa, nàng mặc bộ trang phục lễ hội màu xanh da trời, trông rất giống một thục nữ. Bộ y phục lộng lẫy này của nàng so với những bộ trang phục gợi cảm và phóng đãng thường ngày thì hoàn toàn khác biệt.
Mộ Dung Thiên không ngờ khi Bích Dạ mặc trang phục lễ hội thì lại trông thanh nhã và lộ rõ nữ tính như vậy, vì thế mà hắn không khỏi có chút sửng sốt, thầm nghĩ đây đúng là "người đẹp vì lụa, Phật đẹp vì thếp vàng". Nữ nhân này mà chịu trưng diện lên thì xem ra vẫn còn xài được. Nhưng khi nhìn tới nàng Khải Sắt Lâm có mái tóc dài màu ô liu đang đứng ở bên cạnh thì Mộ Dung Thiên lại thấy vui vẻ ra mặt. Chẳng lẽ Bích Dạ đã thay đổi chủ ý, bây giờ lại muốn đi dự hội với nữ tình nhân của mình ư? Nếu quả đúng vậy thì mình khỏe biết mấy.
Chỉ tiếc là suy đoán đó chỉ kéo dài được một khắc thì liền bị phá tan ngay, vì Bích Dạ đã tươi cười lên tiếng hỏi:
- La Địch tiên sinh, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Mộ Dung Thiên thấy đau đầu vô cùng. Hắn ôm một tia hy vọng mong manh, cố gắng thăm dò:
- Bích Dạ tiểu thư, ngươi thật muốn ta đi cùng hay sao?
Bích Dạ bất mãn nói:
- La Địch tiên sinh, thất tín không phải là hành vi của một kẻ thân sĩ đâu nhé.
Mộ Dung Thiên thở dài nói:
- Thôi được rồi, Bích Dạ tiểu thư, Khải Sắt Lâm tiểu thư, các người hãy đợi ta một chút đã, để ta đi thay bộ trang phục ẩn sĩ.
Nói xong thì hắn xoay người bước đi.
- Này, chờ một chút!
Bích Dạ nắm vạt áo của hắn giữ lại, rồi cười gượng, nói:
- La Địch tiên sinh, đây là nơi sang trọng, không thể mặc trang phục ẩn sĩ được! Ta đã mang đến một bộ trang phục thích hợp dành cho giới nam sĩ giúp ngươi rồi này.
Khải Sắt Lâm cũng cảm thấy buồn cười, nàng đối với sức tưởng tượng cao siêu của Mộ Dung Thiên quả thật bội phục sát đất, không hiểu sao một việc đơn giản mà cả giới bình dân cũng biết như vậy nhưng hắn lại không biết chứ nhỉ. Nếu trong một yến hội ai nấy đều ăn mặc sang trọng, rồi đột nhiên lại có một kẻ ăn mặc theo lối ẩn sĩ xuất hiện, vậy thì tình cảnh đó không phải là rất hoạt kê hay sao?
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì khổ não nói:
- Bích Dạ tiểu thư, như vậy sao được? Ta vốn không phải là người cùng tầng lớp với các ngươi, nếu xuất đầu lộ diện thì người khác sẽ cho rằng ta rất ngu ngốc, vậy sau này sẽ phải làm sao? Hơn nữa, người ngưỡng mộ ngươi nhiều như vậy, sau khi ta và ngươi dự yến trở về, nói không chừng sẽ có người cầm đại đao đến chém ta đấy chứ. Đến lúc đó, thây phơi đầu đường rồi mà ta cũng còn chưa biết chuyện gì xảy ra nữa kìa!
Lần này thì cả Khải Sắt Lâm và Bích Dạ đều phì cười. Chẳng biết có phải vì mặc y phục kiểu khác thì sẽ khiến cho người ta trở thành một con người khác hay không, vậy mà mọi cử chỉ của Bích Dạ trong ngày hôm nay rất đúng với hành vi của một thục nữ, nàng lịch sự che miệng cười rồi nói:
- La Địch tiên sinh, ngươi nói quá rồi. Yên tâm đi, vấn đề của ngươi ta sớm đã cân nhắc kỹ rồi, và đó cũng chính là nguyên nhân mà Khải Sắt Lâm theo ta đến đây, bảo đảm sẽ có thể biến ngươi thành một kẻ ngay cả người quen cũng không thể nhận ra được.
- Ủa, vậy à?
oooOooo
Mười phút sau, Mộ Dung Thiên nhìn khuôn mặt xa lạ ở trong gương, đó là một thanh niên khoảng mười tám tuổi (tuổi Thần Phong), màu da của mặt và cổ đều được thuốc màu của điều sắc sư nhuộm đen đi không ít, cả diện mạo sau khi được sửa sang thì so với trước kia cũng hoàn toàn khác biệt. Trên thực tế, tổng thể hình dáng thì không hề thay đổi, chỉ là dưới bàn tay khéo léo của Khải Sắt Lâm đã khiến cho tầm nhìn bị một loại ảo giác nào đó gây ảnh hưởng. Lông mày của Mộ Dung Thiên so với trước kia cũng đã dầy và rậm hơn, bớt đi vài phần hèn mọn, và lại thêm vài phần anh tuấn. Mà phía trên môi còn có hai hàng râu cá trê nhàn nhạt làm tăng thêm vẻ trưởng thành chững chạc. Hơn nữa thêm vào bộ lễ phục có đuôi én, dưới sự tác dụng của Yêu Linh đan và tu luyện thuật làm cơ thể cao thêm vài phần. Tên sắc lang này vậy mà cũng có dáng dấp ngọc thụ lâm phong đôi chút đó chứ, hai nàng nhìn thấy hắn như vậy thì ánh mắt cũng đều lóe lên những tia sáng kỳ dị.
Đừng nói là người quen không thể nhận ra, mà ngay cả chính Mộ Dung Thiên cũng không nhận ra mình được. Hắn kìm lòng không được, buộc phải mở miệng khen:
- Khải Sắt Lâm tiểu thư, ta thật sự bội phục ngươi đó. À, sao ngươi học được môn kỹ xảo này hay vậy?
Khải Sắt Lâm là một người nổi tiếng tại Phật Lạc Lý Tư, bất kể là về chức nghiệp ca hát hay là về mối tình luyến ái với Bích Dạ, nàng luôn là tiêu đề của mọi người, vì thế mà nàng không thể giấu diếm Mộ Dung Thiên, mà kỳ thật thì nàng cũng chẳng muốn giấu hắn, nên nói:
- Ta là một ca sĩ, La Địch tiên sinh, ta nghĩ ngươi cũng biết chức nghiệp này đôi khi rất phiền phức, nhất là mỗi khi đi ra ngoài. Bởi vậy nên ta chỉ có thể học dịch dung thuật để tự thay đổi dung mạo, như vậy thì việc đi lại sẽ thuận lợi hơn nhiều, rồi lâu ngày quen tay nên mới trở thành thông thạo như vậy.
Mộ Dung Thiên gật đầu tỏ ý đã hiểu, bởi vì các ca sĩ ở địa cầu cũng có những sự phiền não y như vậy, mà chuyện đời tư của họ cũng không được bảo đảm nữa. Đằng sau sự thành công, người ta cũng phải trả một cái giá nhất định.
Bích Dạ đứng một bên than thở:
- La Địch tiên sinh, ngươi vừa trưng diện lên thì đã trở thành một nam tử đầy mỵ lực ngay.
Được mỹ nữ tán dương nên tâm tình của Mộ Dung Thiên rất khoái trá, hắn cười hắc hắc mấy tiếng rồi nói:
- Đâu có, ta ngày thường cũng như vậy mà.
Hai nàng nghe vậy thì thiếu chút nữa đã không kiềm được mà phải nôn mửa luôn, đồng thời, họ cũng hiểu là tuyệt đối không thể khen ngợi tên sắc lang này được, bởi vì hắn chẳng biết khiêm tốn chút nào cả.
Cũng may, Mộ Dung Thiên liền bổ sung thêm một câu:
- Đương nhiên, cũng không thể thiếu bàn tay thần kỳ của Khải Sắt Lâm tiểu thư, nhờ vậy nên ta mới có thể tiến thêm một bước nữa.
Khải Sắt Lâm cười nói:
- Cũng phải do khuôn mặt của La Địch tiên sinh tốt mới được, ta chỉ phải chỉnh sửa một chút mà thôi.
Mộ Dung Thiên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được rồi, Khải Sắt Lâm tiểu thư, ta còn một thỉnh cầu nho nhỏ nữa.
Khải Sắt Lâm mỉm cười nói:
- La Địch tiên sinh, có chuyện gì xin ngài cứ nói thẳng ra, chuyện của Bích Dạ cũng tức là chuyện của ta mà.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì tóc gáy hơi dựng lên, hắn vốn rất thích xem nữ nhân đồng tính trong các bộ phim cấp ba, nhưng mà những lời tình tự trắng trợn thế này thì quả là rất buồn nôn.
- Ừm, hai hàng lông mày này, và cả hàng râu mép nữa, hình như hơi quá phong cách thì phải? Có thể sửa chúng lại một chút và biến ta thành một kẻ tầm thường như những người khác, giống cái loại người mà có đầy trên đường phố ấy, khiến người khác nhìn ta cũng như không thấy vậy, được như thế mới tốt.
Khải Sắt Lâm cảm thấy hơi khó xử, nói:
- La Địch tiên sinh, được thì cũng được thôi, nhưng ta phải nói cho ngươi biết, những kẻ bình thường không thể đến dự yến hội của giới thượng lưu được, nếu làm vậy, nói không chừng sẽ còn dễ gây chú ý hơn nữa đó chứ. Ngươi thật muốn ta làm vậy sao?
- Ủa, thật vậy à?
Mộ Dung Thiên suy nghĩ một chút, cảm thấy lời nàng rất có lý. Yến hội của giới thượng lưu thường chỉ có những người nổi tiếng, mỗi người đều tràn ngập anh khí, nếu thật sự có một người với dáng dấp tầm thường xuất hiện, trái lại, nói không chừng sẽ còn thu hút ánh mắt của kẻ khác nhiều hơn nữa ấy chứ, đạo lý đó chẳng khác cái đạo lý “vật hiếm thì quý" là bao.
Bích Dạ cũng ở bên cạnh hùa theo, nên rốt cuộc Mộ Dung Thiên đành gật đầu nói:
- Thôi được rồi, cứ để vậy đi.
Thấy đã sắp đến giờ nên mấy người bọn họ không thể nán lại lâu hơn, vì vậy Mộ Dung Thiên liền đi báo cho Lộ Thiến biết tối nay hắn có việc sẽ về trễ, nếu như nàng mệt thì cứ ngủ trước. Sau khi Bích Dạ đi dự yến hội, thì Khải Sắt Lâm cũng không có việc gì làm, thế là nàng lưu lại bầu bạn với Lộ Thiến, không đến nỗi bắt Tiểu Lộ ở nhà một mình, cô đơn lẻ loi.
Dọc theo đường đi, Bích Dạ không ngừng căn dặn Mộ Dung Thiên những điều cần chú ý khi đến dự tiệc, tỷ như: không được bước đi nghênh ngang, phải chậm rãi mà đi, hai tay không được đong đưa trong một phạm vi quá lớn; khi đứng thẳng thì phải ngẩng đầu ưỡn ngực, trên mặt phải luôn luôn nở nụ cười, để chứng tỏ sự tự tin và tâm tình vui vẻ khi tham gia yến tiệc của mình; không được nhìn ngó lung tung, nếu muốn nhìn cái gì đó, thì trước tiên thân thể phải quay về hướng đó, chứ không được chỉ quay đầu mà thôi....
Mộ Dung Thiên nghe xong những điều đó thì hết sức đau đầu, quy củ gì đâu mà nhiều quá xá, không biết khi đến nơi rồi thì có còn nhớ được điều gì không nữa.
Cuối cùng, Bích Dạ bổ sung thêm một câu:
- La Địch tiên sinh, điều thiết yếu nhất là không thể nhìn chằm chằm vào ngực, mông, và thắt lưng của nữ nhân.
Thật ra trong yến hội của giới thượng lưu vốn không có điều đó, tuy nhiên, vì những người nổi danh đã từng được giáo dục tốt thì dù không căn dặn, tất họ cũng sẽ không làm ra những điều thất lễ như thế.
Mộ Dung Thiên vỗ ngực cam đoan nói:
- Hắc, điểm này ngươi cứ yên tâm đi, ta là người đàng hoàng, sao lại có khả năng đó chứ, phải không?
Bích Dạ thầm nghĩ: "Ngươi mà là người đàng hoàng ư? Ta thấy ngươi đúng không phải là người thôi!" Tuy nghĩ vậy, nhưng nàng chỉ đành bất đắc dĩ nói:
- Tóm lại, ngươi cứ cẩn thận lời nói và hành động của mình là tốt rồi.
Đang lúc nói chuyện thì hai người đã thông qua truyền tống trận mà đi đến một địa phương nào đó, nơi này là một khu quý tộc, tuy là một khu ít người nhất ở Phật Lạc Lý Tư, nhưng nó cũng là khu giàu có nhất. Tất cả những nhân vật của xã hội thượng lưu đều tập trung sống tại đây, còn người của giới bình dân thì không được tùy tiện vào đây, vì thế mà Mộ Dung Thiên không hề trông thấy những quang cảnh hỗn tạp như những nơi khác, mà hắn chỉ thấy những người thuộc tầng lớp thượng lưu cư xử ưu nhã, nói năng lịch sự mà thôi.
Sau khi hai người vừa bước ra khỏi truyền tống trận thì lập tức đã có thuần thú sư tiến lại tiếp đãi, giao thông ở tại khu vực này đều được miễn phí. Tất cả thuần thú sư tại đây đều là do thành thị thống nhất mời đến.
Hơn mười phút sau, hai người đã đến trước mặt một tòa biệt thự cực kỳ hoa lệ và có diện tích rộng rãi, nơi đây có đèn đóm sáng trưng, náo nhiệt vô cùng. Những người của giới thượng lưu xuất hiện càng lúc càng nhiều, hiển nhiên là họ đến vì có mục đích.
Mộ Dung Thiên lúc này cảm thấy mình như là một con ngỗng quê mùa tiến vào giữa đàn hạc vậy. Tuy trang phục nhìn thoáng qua cũng có chút tương tự với bầy hạc, tuy nhiên, thủy chung ngỗng thì vẫn là ngỗng, vốn không thể thay đổi bản chất được, vì thế mà trong lòng hắn cảm thấy thấp thỏm bất an. Lúc này, Bích Dạ đã luồng cánh tay ngọc vòng qua khuỷu tay của hắn, khiến cho hai cánh tay quấn chặt vào nhau. Đây chính là lễ nghi bắt buộc phải có khi tiến vào yến hội.
Với động tác như thế, ngọn nhũ phong cao vút của Bích Dạ không tránh khỏi áp sát vào cánh tay của Mộ Dung Thiên, khiến cho nhất thời khí huyết của tên sắc lang này xông lên tận mũi, mẹ kiếp, có thể chiếm tiện nghi như vậy thì lão tử cũng bất chấp tất cả! Đương nhiên, Mộ Dung Thiên cũng không phải vì một chút lợi ích này mà đến dự yến hội, mà điều đó chỉ là một cái cớ để khích động dũng khí cho hắn mà thôi.
Theo hành lang ở cửa đi vào, không gian ở trước mắt lập tức sáng bừng, nơi đây là một cái đình viện lớn nằm ngay bên trong một quảng trường rộng rãi. Có rất nhiều nữ tỳ đang bưng những chiếc mâm đi qua đi lại, trông có vẻ rất bận rộn. Trên tay các nàng là những món khai vị, thức uống, vv...ai ai cũng đều có thể tùy ý thưởng thức những món ấy. Các nhân vật nổi tiếng thì cứ tụm ba tụm năm để trò chuyện, Bích Dạ trông ai cũng đều gật đầu mỉm cười, hỏi thăm sức khỏe, nhưng cũng không hề dừng lại, bởi vì nàng cần phải ra mắt chủ nhân trước để bày tỏ sự tôn kính đã. Còn Mộ Dung Thiên thì chỉ có việc bắt chước nàng, hắn cảm thấy mình không khác với một tên cười mướn là bao.
Bỗng nhiên cánh tay của hắn bị siết chặt, trong lúc Mộ Dung Thiên còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết nhìn theo ánh mắt của Bích Dạ thì chợt thấy có một người thanh niên mặc lễ phục màu đen, tuổi ước chừng mười bốn, mười lăm, gương mặt anh tuấn, vóc người cao ráo, và cử chỉ rất có phong độ. Y quả là một nam tử rất có mỵ lực, bên cạnh còn có vô số các nàng thiếu nữ quý tộc chưa lập gia đình đang vây quanh, ai cũng hy vọng sẽ được y chú ý. Nam tử kia mỉm cười với khắp các nàng, hành vi hết sức đúng mực, chỉ có điều mục quang của y sắc bén như loài chim ưng, khiến Mộ Dung Thiên thấy y như có vẻ "mờ ám" thế nào ấy.
Nam tử nhìn thấy Bích Dạ liền thốt mấy lời xin lỗi với những vị cô nương kia rồi lách ra khỏi vòng vây của họ. Y bước đến trước mặt hai người thì dừng lại, cười nói:
- Bích Dạ, đã lâu không gặp rồi.
Mộ Dung Thiên thầm nghĩ, thì ra là lão bằng hữu của Bích Dạ, nhưng tại sao vừa rồi Bích Dạ lại tỏ vẻ khác thường như vậy? Chẳng lẽ y đã từng có “có quan hệ" với nàng? Nhưng mà nàng vốn không yêu thích nam nhân kia mà!
Trên mặt Bích Dạ vẫn lộ nét tươi cười, nhưng lời nàng vừa nói ra thì thiếu chút nữa đã khiến Mộ Dung Thiên phải té ngửa:
- Mông Na Lâm, ngươi còn chưa chết sao?
Hết
Mộ Dung Thiên không ngờ khi Bích Dạ mặc trang phục lễ hội thì lại trông thanh nhã và lộ rõ nữ tính như vậy, vì thế mà hắn không khỏi có chút sửng sốt, thầm nghĩ đây đúng là "người đẹp vì lụa, Phật đẹp vì thếp vàng". Nữ nhân này mà chịu trưng diện lên thì xem ra vẫn còn xài được. Nhưng khi nhìn tới nàng Khải Sắt Lâm có mái tóc dài màu ô liu đang đứng ở bên cạnh thì Mộ Dung Thiên lại thấy vui vẻ ra mặt. Chẳng lẽ Bích Dạ đã thay đổi chủ ý, bây giờ lại muốn đi dự hội với nữ tình nhân của mình ư? Nếu quả đúng vậy thì mình khỏe biết mấy.
Chỉ tiếc là suy đoán đó chỉ kéo dài được một khắc thì liền bị phá tan ngay, vì Bích Dạ đã tươi cười lên tiếng hỏi:
- La Địch tiên sinh, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Mộ Dung Thiên thấy đau đầu vô cùng. Hắn ôm một tia hy vọng mong manh, cố gắng thăm dò:
- Bích Dạ tiểu thư, ngươi thật muốn ta đi cùng hay sao?
Bích Dạ bất mãn nói:
- La Địch tiên sinh, thất tín không phải là hành vi của một kẻ thân sĩ đâu nhé.
Mộ Dung Thiên thở dài nói:
- Thôi được rồi, Bích Dạ tiểu thư, Khải Sắt Lâm tiểu thư, các người hãy đợi ta một chút đã, để ta đi thay bộ trang phục ẩn sĩ.
Nói xong thì hắn xoay người bước đi.
- Này, chờ một chút!
Bích Dạ nắm vạt áo của hắn giữ lại, rồi cười gượng, nói:
- La Địch tiên sinh, đây là nơi sang trọng, không thể mặc trang phục ẩn sĩ được! Ta đã mang đến một bộ trang phục thích hợp dành cho giới nam sĩ giúp ngươi rồi này.
Khải Sắt Lâm cũng cảm thấy buồn cười, nàng đối với sức tưởng tượng cao siêu của Mộ Dung Thiên quả thật bội phục sát đất, không hiểu sao một việc đơn giản mà cả giới bình dân cũng biết như vậy nhưng hắn lại không biết chứ nhỉ. Nếu trong một yến hội ai nấy đều ăn mặc sang trọng, rồi đột nhiên lại có một kẻ ăn mặc theo lối ẩn sĩ xuất hiện, vậy thì tình cảnh đó không phải là rất hoạt kê hay sao?
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì khổ não nói:
- Bích Dạ tiểu thư, như vậy sao được? Ta vốn không phải là người cùng tầng lớp với các ngươi, nếu xuất đầu lộ diện thì người khác sẽ cho rằng ta rất ngu ngốc, vậy sau này sẽ phải làm sao? Hơn nữa, người ngưỡng mộ ngươi nhiều như vậy, sau khi ta và ngươi dự yến trở về, nói không chừng sẽ có người cầm đại đao đến chém ta đấy chứ. Đến lúc đó, thây phơi đầu đường rồi mà ta cũng còn chưa biết chuyện gì xảy ra nữa kìa!
Lần này thì cả Khải Sắt Lâm và Bích Dạ đều phì cười. Chẳng biết có phải vì mặc y phục kiểu khác thì sẽ khiến cho người ta trở thành một con người khác hay không, vậy mà mọi cử chỉ của Bích Dạ trong ngày hôm nay rất đúng với hành vi của một thục nữ, nàng lịch sự che miệng cười rồi nói:
- La Địch tiên sinh, ngươi nói quá rồi. Yên tâm đi, vấn đề của ngươi ta sớm đã cân nhắc kỹ rồi, và đó cũng chính là nguyên nhân mà Khải Sắt Lâm theo ta đến đây, bảo đảm sẽ có thể biến ngươi thành một kẻ ngay cả người quen cũng không thể nhận ra được.
- Ủa, vậy à?
oooOooo
Mười phút sau, Mộ Dung Thiên nhìn khuôn mặt xa lạ ở trong gương, đó là một thanh niên khoảng mười tám tuổi (tuổi Thần Phong), màu da của mặt và cổ đều được thuốc màu của điều sắc sư nhuộm đen đi không ít, cả diện mạo sau khi được sửa sang thì so với trước kia cũng hoàn toàn khác biệt. Trên thực tế, tổng thể hình dáng thì không hề thay đổi, chỉ là dưới bàn tay khéo léo của Khải Sắt Lâm đã khiến cho tầm nhìn bị một loại ảo giác nào đó gây ảnh hưởng. Lông mày của Mộ Dung Thiên so với trước kia cũng đã dầy và rậm hơn, bớt đi vài phần hèn mọn, và lại thêm vài phần anh tuấn. Mà phía trên môi còn có hai hàng râu cá trê nhàn nhạt làm tăng thêm vẻ trưởng thành chững chạc. Hơn nữa thêm vào bộ lễ phục có đuôi én, dưới sự tác dụng của Yêu Linh đan và tu luyện thuật làm cơ thể cao thêm vài phần. Tên sắc lang này vậy mà cũng có dáng dấp ngọc thụ lâm phong đôi chút đó chứ, hai nàng nhìn thấy hắn như vậy thì ánh mắt cũng đều lóe lên những tia sáng kỳ dị.
Đừng nói là người quen không thể nhận ra, mà ngay cả chính Mộ Dung Thiên cũng không nhận ra mình được. Hắn kìm lòng không được, buộc phải mở miệng khen:
- Khải Sắt Lâm tiểu thư, ta thật sự bội phục ngươi đó. À, sao ngươi học được môn kỹ xảo này hay vậy?
Khải Sắt Lâm là một người nổi tiếng tại Phật Lạc Lý Tư, bất kể là về chức nghiệp ca hát hay là về mối tình luyến ái với Bích Dạ, nàng luôn là tiêu đề của mọi người, vì thế mà nàng không thể giấu diếm Mộ Dung Thiên, mà kỳ thật thì nàng cũng chẳng muốn giấu hắn, nên nói:
- Ta là một ca sĩ, La Địch tiên sinh, ta nghĩ ngươi cũng biết chức nghiệp này đôi khi rất phiền phức, nhất là mỗi khi đi ra ngoài. Bởi vậy nên ta chỉ có thể học dịch dung thuật để tự thay đổi dung mạo, như vậy thì việc đi lại sẽ thuận lợi hơn nhiều, rồi lâu ngày quen tay nên mới trở thành thông thạo như vậy.
Mộ Dung Thiên gật đầu tỏ ý đã hiểu, bởi vì các ca sĩ ở địa cầu cũng có những sự phiền não y như vậy, mà chuyện đời tư của họ cũng không được bảo đảm nữa. Đằng sau sự thành công, người ta cũng phải trả một cái giá nhất định.
Bích Dạ đứng một bên than thở:
- La Địch tiên sinh, ngươi vừa trưng diện lên thì đã trở thành một nam tử đầy mỵ lực ngay.
Được mỹ nữ tán dương nên tâm tình của Mộ Dung Thiên rất khoái trá, hắn cười hắc hắc mấy tiếng rồi nói:
- Đâu có, ta ngày thường cũng như vậy mà.
Hai nàng nghe vậy thì thiếu chút nữa đã không kiềm được mà phải nôn mửa luôn, đồng thời, họ cũng hiểu là tuyệt đối không thể khen ngợi tên sắc lang này được, bởi vì hắn chẳng biết khiêm tốn chút nào cả.
Cũng may, Mộ Dung Thiên liền bổ sung thêm một câu:
- Đương nhiên, cũng không thể thiếu bàn tay thần kỳ của Khải Sắt Lâm tiểu thư, nhờ vậy nên ta mới có thể tiến thêm một bước nữa.
Khải Sắt Lâm cười nói:
- Cũng phải do khuôn mặt của La Địch tiên sinh tốt mới được, ta chỉ phải chỉnh sửa một chút mà thôi.
Mộ Dung Thiên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được rồi, Khải Sắt Lâm tiểu thư, ta còn một thỉnh cầu nho nhỏ nữa.
Khải Sắt Lâm mỉm cười nói:
- La Địch tiên sinh, có chuyện gì xin ngài cứ nói thẳng ra, chuyện của Bích Dạ cũng tức là chuyện của ta mà.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì tóc gáy hơi dựng lên, hắn vốn rất thích xem nữ nhân đồng tính trong các bộ phim cấp ba, nhưng mà những lời tình tự trắng trợn thế này thì quả là rất buồn nôn.
- Ừm, hai hàng lông mày này, và cả hàng râu mép nữa, hình như hơi quá phong cách thì phải? Có thể sửa chúng lại một chút và biến ta thành một kẻ tầm thường như những người khác, giống cái loại người mà có đầy trên đường phố ấy, khiến người khác nhìn ta cũng như không thấy vậy, được như thế mới tốt.
Khải Sắt Lâm cảm thấy hơi khó xử, nói:
- La Địch tiên sinh, được thì cũng được thôi, nhưng ta phải nói cho ngươi biết, những kẻ bình thường không thể đến dự yến hội của giới thượng lưu được, nếu làm vậy, nói không chừng sẽ còn dễ gây chú ý hơn nữa đó chứ. Ngươi thật muốn ta làm vậy sao?
- Ủa, thật vậy à?
Mộ Dung Thiên suy nghĩ một chút, cảm thấy lời nàng rất có lý. Yến hội của giới thượng lưu thường chỉ có những người nổi tiếng, mỗi người đều tràn ngập anh khí, nếu thật sự có một người với dáng dấp tầm thường xuất hiện, trái lại, nói không chừng sẽ còn thu hút ánh mắt của kẻ khác nhiều hơn nữa ấy chứ, đạo lý đó chẳng khác cái đạo lý “vật hiếm thì quý" là bao.
Bích Dạ cũng ở bên cạnh hùa theo, nên rốt cuộc Mộ Dung Thiên đành gật đầu nói:
- Thôi được rồi, cứ để vậy đi.
Thấy đã sắp đến giờ nên mấy người bọn họ không thể nán lại lâu hơn, vì vậy Mộ Dung Thiên liền đi báo cho Lộ Thiến biết tối nay hắn có việc sẽ về trễ, nếu như nàng mệt thì cứ ngủ trước. Sau khi Bích Dạ đi dự yến hội, thì Khải Sắt Lâm cũng không có việc gì làm, thế là nàng lưu lại bầu bạn với Lộ Thiến, không đến nỗi bắt Tiểu Lộ ở nhà một mình, cô đơn lẻ loi.
Dọc theo đường đi, Bích Dạ không ngừng căn dặn Mộ Dung Thiên những điều cần chú ý khi đến dự tiệc, tỷ như: không được bước đi nghênh ngang, phải chậm rãi mà đi, hai tay không được đong đưa trong một phạm vi quá lớn; khi đứng thẳng thì phải ngẩng đầu ưỡn ngực, trên mặt phải luôn luôn nở nụ cười, để chứng tỏ sự tự tin và tâm tình vui vẻ khi tham gia yến tiệc của mình; không được nhìn ngó lung tung, nếu muốn nhìn cái gì đó, thì trước tiên thân thể phải quay về hướng đó, chứ không được chỉ quay đầu mà thôi....
Mộ Dung Thiên nghe xong những điều đó thì hết sức đau đầu, quy củ gì đâu mà nhiều quá xá, không biết khi đến nơi rồi thì có còn nhớ được điều gì không nữa.
Cuối cùng, Bích Dạ bổ sung thêm một câu:
- La Địch tiên sinh, điều thiết yếu nhất là không thể nhìn chằm chằm vào ngực, mông, và thắt lưng của nữ nhân.
Thật ra trong yến hội của giới thượng lưu vốn không có điều đó, tuy nhiên, vì những người nổi danh đã từng được giáo dục tốt thì dù không căn dặn, tất họ cũng sẽ không làm ra những điều thất lễ như thế.
Mộ Dung Thiên vỗ ngực cam đoan nói:
- Hắc, điểm này ngươi cứ yên tâm đi, ta là người đàng hoàng, sao lại có khả năng đó chứ, phải không?
Bích Dạ thầm nghĩ: "Ngươi mà là người đàng hoàng ư? Ta thấy ngươi đúng không phải là người thôi!" Tuy nghĩ vậy, nhưng nàng chỉ đành bất đắc dĩ nói:
- Tóm lại, ngươi cứ cẩn thận lời nói và hành động của mình là tốt rồi.
Đang lúc nói chuyện thì hai người đã thông qua truyền tống trận mà đi đến một địa phương nào đó, nơi này là một khu quý tộc, tuy là một khu ít người nhất ở Phật Lạc Lý Tư, nhưng nó cũng là khu giàu có nhất. Tất cả những nhân vật của xã hội thượng lưu đều tập trung sống tại đây, còn người của giới bình dân thì không được tùy tiện vào đây, vì thế mà Mộ Dung Thiên không hề trông thấy những quang cảnh hỗn tạp như những nơi khác, mà hắn chỉ thấy những người thuộc tầng lớp thượng lưu cư xử ưu nhã, nói năng lịch sự mà thôi.
Sau khi hai người vừa bước ra khỏi truyền tống trận thì lập tức đã có thuần thú sư tiến lại tiếp đãi, giao thông ở tại khu vực này đều được miễn phí. Tất cả thuần thú sư tại đây đều là do thành thị thống nhất mời đến.
Hơn mười phút sau, hai người đã đến trước mặt một tòa biệt thự cực kỳ hoa lệ và có diện tích rộng rãi, nơi đây có đèn đóm sáng trưng, náo nhiệt vô cùng. Những người của giới thượng lưu xuất hiện càng lúc càng nhiều, hiển nhiên là họ đến vì có mục đích.
Mộ Dung Thiên lúc này cảm thấy mình như là một con ngỗng quê mùa tiến vào giữa đàn hạc vậy. Tuy trang phục nhìn thoáng qua cũng có chút tương tự với bầy hạc, tuy nhiên, thủy chung ngỗng thì vẫn là ngỗng, vốn không thể thay đổi bản chất được, vì thế mà trong lòng hắn cảm thấy thấp thỏm bất an. Lúc này, Bích Dạ đã luồng cánh tay ngọc vòng qua khuỷu tay của hắn, khiến cho hai cánh tay quấn chặt vào nhau. Đây chính là lễ nghi bắt buộc phải có khi tiến vào yến hội.
Với động tác như thế, ngọn nhũ phong cao vút của Bích Dạ không tránh khỏi áp sát vào cánh tay của Mộ Dung Thiên, khiến cho nhất thời khí huyết của tên sắc lang này xông lên tận mũi, mẹ kiếp, có thể chiếm tiện nghi như vậy thì lão tử cũng bất chấp tất cả! Đương nhiên, Mộ Dung Thiên cũng không phải vì một chút lợi ích này mà đến dự yến hội, mà điều đó chỉ là một cái cớ để khích động dũng khí cho hắn mà thôi.
Theo hành lang ở cửa đi vào, không gian ở trước mắt lập tức sáng bừng, nơi đây là một cái đình viện lớn nằm ngay bên trong một quảng trường rộng rãi. Có rất nhiều nữ tỳ đang bưng những chiếc mâm đi qua đi lại, trông có vẻ rất bận rộn. Trên tay các nàng là những món khai vị, thức uống, vv...ai ai cũng đều có thể tùy ý thưởng thức những món ấy. Các nhân vật nổi tiếng thì cứ tụm ba tụm năm để trò chuyện, Bích Dạ trông ai cũng đều gật đầu mỉm cười, hỏi thăm sức khỏe, nhưng cũng không hề dừng lại, bởi vì nàng cần phải ra mắt chủ nhân trước để bày tỏ sự tôn kính đã. Còn Mộ Dung Thiên thì chỉ có việc bắt chước nàng, hắn cảm thấy mình không khác với một tên cười mướn là bao.
Bỗng nhiên cánh tay của hắn bị siết chặt, trong lúc Mộ Dung Thiên còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết nhìn theo ánh mắt của Bích Dạ thì chợt thấy có một người thanh niên mặc lễ phục màu đen, tuổi ước chừng mười bốn, mười lăm, gương mặt anh tuấn, vóc người cao ráo, và cử chỉ rất có phong độ. Y quả là một nam tử rất có mỵ lực, bên cạnh còn có vô số các nàng thiếu nữ quý tộc chưa lập gia đình đang vây quanh, ai cũng hy vọng sẽ được y chú ý. Nam tử kia mỉm cười với khắp các nàng, hành vi hết sức đúng mực, chỉ có điều mục quang của y sắc bén như loài chim ưng, khiến Mộ Dung Thiên thấy y như có vẻ "mờ ám" thế nào ấy.
Nam tử nhìn thấy Bích Dạ liền thốt mấy lời xin lỗi với những vị cô nương kia rồi lách ra khỏi vòng vây của họ. Y bước đến trước mặt hai người thì dừng lại, cười nói:
- Bích Dạ, đã lâu không gặp rồi.
Mộ Dung Thiên thầm nghĩ, thì ra là lão bằng hữu của Bích Dạ, nhưng tại sao vừa rồi Bích Dạ lại tỏ vẻ khác thường như vậy? Chẳng lẽ y đã từng có “có quan hệ" với nàng? Nhưng mà nàng vốn không yêu thích nam nhân kia mà!
Trên mặt Bích Dạ vẫn lộ nét tươi cười, nhưng lời nàng vừa nói ra thì thiếu chút nữa đã khiến Mộ Dung Thiên phải té ngửa:
- Mông Na Lâm, ngươi còn chưa chết sao?
Hết
Tác giả :
Vô Xỉ Đạo Tặc