Dị Giới Chi Quang Não Uy Long
Quyển 4 - Chương 9: Huyết tinh linh thần khí
Nhưng mà, ngay khi hắc quỷ pháp sư lui xuống, tất cả mọi người đều lơi là cảnh giác.
Nhưng Tiếu Ân đã ra tay đoạt trước. Trong tay hắn không biết đã xuất hiện một con dao găm tự bao giờ, nhanh chóng, nhẹ nhàng nhằm về phía cổ của tên hắc quỷ pháp sư đang tính lui về phía sau kia.
Tên hắc quỷ pháp sư còn chưa biết xảy ra chuyện gì đã toi đời ngay lập tức.
Sau đó, Tiếu Ân đá một cước, tên hắc quỷ pháp sư đó rơi về sáu kẻ đang đứng phía sau.
Những tên pháp sư và Huyết Tinh Linh này đều là những kẻ đã trải qua trăm trận chiến đấu, tuy rằng bị Tiếu Ân lừa dối, trong thoáng chốc ngẩn ra, nhưng rất nhanh sau, bọn họ đã tỉnh lại.
Gần như là trong chớp mắt, mấy ma pháp và hai mũi tên ma pháp bay vọt về phía Tiếu Ân. Nhưng tất cả sự tấn công của bọn họ đều thất bại, bởi chỉ trong tích tắc đó Tiếu Ân đã chạy trốn được vào trong ma pháp động mà hắn đào ra lúc trước.
Ma pháp động này không có thông đạo hướng ra phía bên ngoài, cũng không có ma pháp cao cấp phòng hộ gì cả, chẳng qua chỉ là một cái sơn động thô ráp mà thôi.
Nhưng chính sơn động này lại là địa phương an toàn nhất trong toàn bộ khe nứt không gian.
Tiểu Long nhìn Tiếu Ân chớp mắt nhìn mình cầu xin bảo hộ, không khỏi thở dài một tiếng, thân ảnh hắc sắc hóa thành một đạo hắc tuyến, dạo một vòng bên ngoài, lúc trở về, bên ngoài đã không còn một tiếng động nào nữa cả.
- Corey đại nhân, ngài thật sự là quá vĩ đại, quá lợi hại.
Mồm mép Tiếu Ân lưu loát như bôi mỡ, dường như mấy kẻ vừa chết ngoài kia không phải là loại nhân vật chả tiếng tăm gì mà là loại siêu cường sinh vật long trời lở đất.
Tiểu Hắc Long tuy rằng có vẻ bất đắc dĩ và không thèm để ý đến nhưng Tiếu Ân thấy mình có thể làm hắn hơi nhếch cái long tu (râu rồng) lên một chút thì cũng phát hiện ra sự vui sướng của hắn rồi.
Trong lòng Tiếu Ân mừng thầm. Xem ra, chỉ cần là sinh vật có trí tuệ thì đều thích được người ta vuốt mông ngựa, ngay cả cốt long cũng không ngoại lệ.
Có lẽ là được Tiếu Ân làm cho lòng dạ thoải mái, cốt long cuối cùng bảo:
- Tiểu tử, theo như những người vừa rồi nói thì có thể thấy là bọn họ đã bước đầu nắm giữ được phương vị đại khái mở ra cái thạch bích của Nguyệt Tinh Linh kia. Hơn nữa, ở khu vực xung quanh đây cũng còn có rất nhiều người đang tìm kiếm. Có đi cứu các nàng hay không, tự ngươi xác định đi.
- Còn có rất nhiều ư?
Tiếu Ân mặt mày nhăn nhó, nói:
- Corey các hạ, vì sao người Nguyệt Tinh Linh truyền tống đến đây lại nhiều thế? Cả hắc quỷ pháp sư và Huyết Tinh Linh cũng nhiều nữa.
- Bởi vì do quan hệ đường đi thôi.
Tiểu Hắc long buồn bã giải thích:
- Từ mỗi điểm truyền tống tiến vào trong nhạc viên này, tuy nói là đều là truyền tống không trật tự, nhưng trong tổng tỉ lệ truyền tống thì có thêm một quy củ nhất định. Nếu là ta thì có lẽ cũng vậy. Lúc này đây theo ngươi vào cái địa phương kia, có một phần năm số người sẽ truyền tống đến đây, hoặc là khu vực xung quanh.
Dứt lời, Tiểu Long tiến nhập vào trong chiếc nhẫn bạch cốt, không hề có ý xuất hiện nữa…
Tuy nhiên, theo như hắn đã phân tích thì ở trong khu vực xung quanh đây có thể bắt gặp nhiều hắc quỷ pháp sư và tát mãn như thế kỳ thực là một việc vô cùng bình thường. Trong lòng hơi do dự, Tiếu Ân chợt sáng cả mắt. Hắn khẽ thở dài, tâm thì muốn bứt ra bước đi, nhưng lại có chút không đành lòng.
Đi ra đến cửa động, xem bảy cỗ thi thể nằm im hơi lặng tiếng trên mặt đất mà lại càng thêm vài phần kính nể Corey.
Với thực lực như hắn bây giờ, muốn đánh bại những người này cũng không có vấn đề gì. Nhưng nếu như muốn một lượt túm được hết, đánh chết toàn bộ bọn họ thì chưa chắc có thể làm được. Huống hồ chi là kiểu chết chóc im hơi lặng tiếng thế này, sẽ còn khó khăn hơn nhiều.
Cho nên hắn có thể cố ý tiết lộ một chút bí mật, sau đó giết một người rồi mới lẻn vào trong động.
Trong hoàn cảnh đó, những người này sẽ tuyệt đối không từ bỏ ý đồ. Mà Corey thì chắc chắn là không có khả năng ngồi yên mặc kệ được rồi. Nhưng hắn chỉ không ngờ là Corey lại còn nói chuyện thoải mái như vậy, còn không chờ cho bọn hắn tiến vào trong động đào xới ma pháp mà đã ra ngoài giải quyết hết bọn họ rồi.
Tiếu Ân sờ soạng trên những người này một lát, cướp đoạt hết tất cả những gì có giá trị lại. Đặc biệt là ở trên người Huyết Tinh Linh tam tinh kia lại tìm ra được một cây ma pháp trượng không tồi. Tuy rằng còn kém xa với ma pháp trượng Tiêu Dung Thuật, nhưng lại giống như là loại mà đại ma pháp sư hay sử dụng. Thế đã là được lắm rồi.
Hài lòng vỗ vỗ tay, Tiếu Ân nhét hết mấy thi thể đó vào trong sơn động rồi hỏa thiêu sạch sẽ không còn gì, chẹn cứng cửa động lại, sau đó hơi băn khoăn hay là theo đường cũ để trở về.
Động tác của hắn cực kỳ nhẹ nhàng khéo léo. Lúc theo đường cũ trở về cũng đồng thời hủy hết các dấu vết mình còn lưu lại. Kể cả là người có ý đồ muốn tìm kiếm cũng khó có thể phát hiện được ra cái gì.
Theo như lời Corey, bọn họ chắc là còn mấy đội ngũ truy tìm khác nữa. Tiếu Ân tuy rằng cũng không sợ sệt gì, nhưng cũng không muốn phát sinh xung đột với bọn họ.
Phải biết rằng lúc này đây mà lại phát sinh tranh đấu nữa, Corey chưa chắc đã hỗ trợ, mà hắn cũng không nắm chắc khả năng có thể tiêu diệt được hết các đội tìm kiếm. Nếu còn bỏ sót người nào lại truyền tin tức ra bên ngoài thì hắn thực sự không muốn trở thành cái đích cho mọi người nhắm vào mà chỉ trích.
Dù sao thì giá trị thật sự của hai cuốn ma pháp lục thư này cũng quá lớn. Bất kể là ai, một khi đã biết thì khẳng định sẽ bất chấp mọi tổn thất lao đến cướp đoạt ngay.
Đi mất gần nửa ngày sau, Tiếu Ân mới trở về tới cái khe núi hẻo lánh kia. Tuy nhiên, ánh mắt hắn vừa đảo qua đã lập tức đề cao cảnh giác.
Bởi vì hắn phát hiện một số dấu chân mới, chứng tỏ là đã có người đi vào đây trước hắn.
Chậm rãi lần theo vách đá đi tới, không bao lâu sau liền cảm ứng được năng lượng dao động ở phía trước vọng đến.
Trong dãy núi này có một lực lượng thần kỳ, ma pháp dao động một khi đã vượt ra ngoài một khoảng cách nhất định thì sẽ không cảm ứng được chút gì cả. Cho nên nói Tiếu Ân bây giờ có thể cảm nhận được sự dao động này thì chứng tỏ ở phía trước cách đó không xa có người đang giao đấu.
Tiếu Ân ngừng hô hấp, ngưng tụ khí tức toàn thân. Trong tình huống này, trừ phi là ma đạo sĩ, nếu không, những người khác cơ bản là sẽ không phát hiện ra được tung tích của hắn. Vừa ló đầu ra xem xét một cái, Tiếu Ân không khỏi nhíu mày.
Hắn liếc mắt một cái đã thấy một cái sơn động ma pháp thật là lớn, sau khi mất đi năng lượng thủ hộ siêu cường, sơn động này đã lộ ra màu sắc nguyên bản.
Giờ phút này, ở bên ngoài sơn động, có tám gã pháp sư và ma cung thủ đang phóng ma pháp vào trong sơn động.
Tuy nhiên, bọn họ cũng không dám phóng thích ma pháp đại hình, chỉ sử dụng một ít thủ đoạn nhỏ để giảm bớt ham muốn chống cự của người trong sơn động thôi.
Bên trong sơn động im lặng vô tức, nhưng Tiếu Ân lại có thể cảm ứng được bên trong ít nhất có một vòng ma pháp bậc năm bảo hộ. Còn trong vòng bảo hộ này đang có một người hay ba người đang lẩn trốn thì không biết được.
- Sara tiểu thư, nàng thật sự muốn chôn cùng với lục thư ma pháp này hay sao?
Một người đột nhiên cao giọng hô:
- Chỉ cần nàng có thể buông tha cho hai ma pháp lục thư này và trao cho ta, ta nhất định bảo toàn tính mạng cho nàng.
Tiếu Ân ngẩn ra, không kìm nổi nhìn lại người này.
Đó là một pháp sư Huyết Tinh Linh. Dáng người của hắn coi như cũng đủ tư cách, ngũ quan nếu tách rời ra xem thì cũng coi như là tinh xảo, nhưng mà hội họp lại một chỗ thì có vẻ là quá mức âm nhu.
Có lẽ là do mệt nhọc rồi nên trong hai mắt hắn đầy tơ máu, tròng mắt cũng hơi lồi ra, giống như con ếch đang tức tối, trông rất buồn cười.
Trong lòng Tiếu Ân thầm cười lạnh, chỉ bằng cái bộ dạng này mà muốn kết hôn với Sara – tuyệt đại, đại mỹ nữ ư? Thật là loại không biết mình là ai!
Tuy nhiên hắn dường như lại rất có uy tín đối với đám Huyết Tinh Linh và hắc quỷ pháp sư ở đây, không ngờ là không có ai tỏ vẻ phản đối lời nói của hắn cả.
Một lát sau, Sara chịu không nổi, truyền âm văng vẳng đi ra:
- Lạc Địch vương tử, ngài giậu đổ bìm leo, mang theo nhiều người như vậy tới vây khốn trong này. Chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ sao?
- Xấu hổ ư?
Tinh linh vương tử cười nói:
- Sara tiểu thư, nàng hẳn là cũng biết thứ ở trong thạch bích ma pháp này là trọng yếu cỡ nào đối với các bộ tộc Tinh Linh chúng ta chứ? Ngay cả tôn quý như tiểu thư đều là tự mình tiến nhập vào trong khe nứt không gian, chẳng lẽ nàng tưởng rằng hành động của ta sẽ có thể bị người khác chỉ trích được ư?
Sara nhất thời trầm mặc mất vài giây. Sau đó nàng nói:
- Vương tử điện hạ, hai cuốn lục thư này chúng ta có thể cho ngài. Tuy nhiên, xin cho phép cho chúng ta phục chế một phần. Để ba nhà chúng ta cùng chung hưởng, có được không?
- Được.
Lạc Địch vương tử cười nói:
- Chỉ cần nàng có thể thề với Tinh Linh Thần là cho ta, như thế thì ta sẽ đáp ứng nàng.
- Thối lắm!
Trong sơn động truyền ra tiếng quát chói tai. Tiếu Ân thậm chí có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt phẫn nộ của ma cung thủ Petty kia.
Lạc Địch lại vẫn vô tư cười, nói:
- Petty tiểu thư, chẳng lẽ nàng cho rằng ta có thể không công mà đi vào hay sao?
Sắc mặt hắn vặn vẹo, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia tàn khốc.
Chính là một biến hóa nhỏ của kẻ tiểu nhân này lại làm không khí xung quanh dường như cũng ngưng trọng rất nhiều.
Tiếu Ân ở một bên thầm khen, tu vi của Tinh Linh vương tử này có lẽ không bằng Khoa Đốn, nhưng phối hợp với khí thế trên người hắn cũng mang tới cảm giác uy hiếp, cũng không kém cạnh chút nào.
Không thể tưởng được là trong Huyết Tinh Linh lại có thể có nhiều nhân tài kiệt xuất đến như thế.
Một lát sau, trong sơn động vẫn tiếp tục trầm mặc như cũ. Vẻ âm độc trên mặt Lạc Địch tăng lên. Hắn chậm rãi nâng tay, nói:
- Sara tiểu thư, nàng phải suy xét cho kỹ. Chỉ cần chúng ta kết hôn, Nguyệt Tinh Linh và Huyết Tinh Linh từ nay về sau chính là người một nhà. Hai cuốn lục thư ma pháp này cũng có thể cho các nàng phục chế một phần. Nhưng nếu như nàng muốn kéo dài thời gian, haha, thời gian đóng cửa khe nứt còn có hai tháng, nàng nghĩ xem có thể kiên trì được bao lâu?
Tiếng thở dài dằng dặc từ trong sơn động truyền ra, thanh âm của Sara như ẩn chứa ma lực, làm cho người ta không kìm lòng được mà phải say mê.
- Được rồi, Lạc Địch vương tử. Ta thề với Tinh Linh Thần.
Ánh mắt Lạc Địch lộ ra một tia vui mừng ngạc nhiên và cả sự tham lam. Bất kể là ai ở vị trí như hắn lúc này chỉ sợ là cũng đều có cảm giác tương tự như thế.
Hai mắt Tiếu Ân hơi nheo lại. Hắn có thể nghe được sự quyết tâm trong lời nói của Sara.
Nếu có thể cởi bỏ vòng thạch bích bảo hộ của mình ra là lúc nữ tử Tinh Linh xinh đẹp nguyện ý hy sinh. Lúc này đối mặt với Lạc Địch, nàng hẳn là cũng sẽ từ bỏ địa vị của chính mình vì hai cuốn lục thư ma pháp vô cùng trọng yếu đối với hai bộ tộc Nguyệt, Mộc Tinh Linh.
Cho nên, Tiếu Ân cũng không dám chậm trễ nữa. Tay hắn vừa chuyển đã xuất hiện một cây ma pháp trượng dài đến nửa thước.
Ngón tay chỉ dẫn ma pháp trượng. Chỉ trong chốc lát, năng lượng trong không gian lập tức xao động hẳn lên.
Năng lượng tự nhiên biến hóa mãnh liệt như thế không thể giấu được đa số pháp sư ở đây. Chẳng những thanh âm của Sara loãng đi mà ngay cả đám người Lạc Địch cũng quay đầu nhìn xung quanh với thần sắc kinh hoàng.
Hai nguyên tố Phong, Hỏa trong không gian bắt đầu điên cuồng khởi động. Mỗi người đều có thể cảm nhận được cỗ khí thế hùng mạnh này dường như che trời lấp đất mà lao đến.
Tám pháp sư và ma cung thủ đứng trước sơn động đều là loại người có kinh nghiệm phong phú. Bọn họ hoặc là giơ lên ma pháp trượng, hoặc là nâng cao ma pháp cung, muốn kích phát ma pháp lợi hại nhất của mình ra trước khi ma pháp công kích này của Tiếu Ân thành công.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt bọn họ lập tức đại biến. Bởi vì bọn họ phát hiện ra, nguyên tố ma pháp xung quanh đã hoàn toàn bị lẫn lộn lại một chỗ. Chỉ bằng vào ma lực và trình độ nắm giữ nguyên tố ma pháp của bọn họ thì không ngờ là không thể chỉ huy được những nguyên tố này.
Sau khi phát hiện ra tình huống này, tám người sắc mặt đều tái nhợt.
Bọn họ biết, sở dĩ có thể có biến hóa kỳ lạ như vậy là bởi vì đối thủ đã thi triển một ma pháp công kích hỗn hợp hùng mạnh. Chỉ có công kích ma pháp hỗn hợp ở lục cấp trở lên mới có thể đảo lộn nguyên tố ma pháp trong không gian, khiến cho những pháp sư bậc dưới đại ma pháp sư cũng không có khả năng vận dụng lực lượng ma pháp được nữa.
Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa đại ma pháp sư và ma pháp sư bình thường. Về trình độ nắm giữ nguyên tố ma pháp, hai bên căn bản là không ở cùng một cấp bậc.
Giờ phút này, cho dù tám người bọn họ có muốn chạy trốn cũng là một hy vọng xa vời rồi.
Bởi vì bọn họ thậm chí đến cả ma pháp phụ trợ như Phong Tường Thuật và Khinh Linh Thuật cũng đừng mơ tưởng phát động được.
Trước mắt hào quang chợt lóe, Tiếu Ân rốt cuộc đứng dậy. Đối mặt với tám người đứng phía trước mấy chục thước, Tiếu Ân uy phong lẫm lẫm đứng giữa sơn đạo.
Ánh mắt vững như bàn thạch, hai mắt thâm sâu như hổ đói, không thể nghi ngờ gì, tất cả đây là hóa thân của năng lượng. Hắn đứng đó, giống như một tòa tháp sắt, có vẻ anh tuấn, khôi ngô khác thường.
Trong sơn động ma pháp, căn cứ vào năng lượng dao động kịch liệt kia, ba người Sara đã biết sự tình có biến chuyển. Các nàng thật cẩn thận nhìn xung quanh thông qua cửa động, vừa lúc nhìn thấy Tiếu Ân giống như một thiên thần đứng chặn trên đường. Không hiểu sao, ba nữ tử một tiếng hoan hô cũng không có mà tim lại đập như sấm dậy, hai gò má ửng hồng.
Tiếu Ân nhếch miệng lộ ra tia cười lạnh. Trong ánh mắt tuyệt vọng của một vài người, duỗi ra ma pháp trượng.
Một hắc quỷ pháp sư và một ma cung thủ Huyết Tinh Linh hét thảm một tiếng. Bọn họ đột nhiên nhảy xuống dưới vách núi tối đen cạnh sơn đạo.
Sự chấn động của hai người này khiến bọn người Tiếu Ân nao nao. Nhảy xuống vực đúng là có thể né tránh được ma pháp của Tiếu Ân, nhưng là không có thêm vào vòng bảo hộ, không có thêm vào Phong Tường Thuật, ngay sau khi nhảy xuống từ độ cao như vậy, kết quả của bọn họ ra sao thì có thể hình dung ra được rồi.
Đương nhiên, nếu như sau khi bọn họ có thể thoát khỏi phạm vi bao phủ của ma pháp của Tiếu Ân mà có thể lập tức kích phát Phong Tường Thuật thì hẳn là còn một con đường sống.
Nhưng mà trong quá trình nhảy xuống vực, rốt cuộc thì có bao nhiêu người có thể bảo trì được sự bình tĩnh như thế đây?
Điều này thì cho dù là Tiếu Ân cũng chưa chắc có thể làm được. Nếu thực sự có thể bình tĩnh như thế thì đúng là nhân vật xuất thế. Mà nếu đã như thế thì quả thật hắn cũng không nên bỏ mình như vậy.
Dường như qua một hồi lâu, lại dường như là qua một nháy mắt ngắn ngủi, hai tiếng kêu thê lương truyền đến. Thời gian phát ra hai đạo thanh âm này cũng không dài, chẳng qua là kêu đến một nửa thì giống như bị tắc nghẹn, chỉ còn lại dư âm quanh quẩn trong dãy núi không ngừng vang vọng bên tai mọi người.
Sáu người còn lại sắc mặt đã không còn một tia huyết sắc, không cần phải hỏi, vận mệnh của kẻ ở dưới kia ai cũng đã biết rõ ràng.
Tiếu Ân khẽ lắc đầu. Lúc này thật sự mới duỗi hẳn ma pháp trượng ra ngoài.
Trong mắt mấy người đều lộ ra sự tuyệt vọng cuối cùng và nỗi bi ai. Lại có ba gã pháp sư dũng cảm quên mình nhảy xuống.
Ở lại một chỗ này mà chờ đợi pháp thuật công kích cao cấp nhiễu loạn cả nguyên tố ma pháp kia thì căn bản cũng chỉ còn đường chết. Nhưng sau khi nhảy xuống, lại có thể là còn một đường sống thì sao. Tuy rằng chỉ có một con đường như thế thôi, nhưng cũng là cơ hội cuối cùng của bọn họ.
Đạo lý này tuy rằng mọi người ai cũng hiểu, nhưng không phải là ai cũng dám lựa chọn như thế trong giờ khắc cuối cùng này.
Bao gồm cả Huyết Tinh Linh vương tử Lạc Địch, ba người còn lại run hết cả chân. Bọn họ đứng bên cạnh vách núi, nhưng cuối cùng cũng không có dũng khí dám nhảy xuống.
Bọn họ đã không còn sự uy phong như vừa rồi, mà là đáng thương tội nghiệp nhìn Tiếu Ân, trong lòng tràn ngập sự hối hận và ủ rũ.
Nhưng mà, bất kỳ ai cũng không nghĩ được rằng, sau khi ma pháp trượng của Tiếu Ân vươn ra hết, một ngọn lửa đỏ ở ma hạch trên đầu trượng bắn ra. Sau khi bay qua khoảng cách chừng một thước thì không ngờ lại “hô" một tiếng, biến mất.
Tiếu Ân chớp hai mắt. Hắn nhìn ma pháp trượng mà không hiểu ra sao cả. Có chuyện gì thế nhỉ? Chẳng lẽ nhân phẩm của mình quá tệ, không ngờ lại gặp phải tình huống kích phát ma pháp thất bại?
Ba người Lạc Địch cả người run lên, mồ hôi lạnh phun ra như suối. Cho dù là chính mắt bọn họ nhìn thấy ngọn lửa biến mất, cũng không kìm nổi, thiếu chút nữa là ngồi phịch xuống đất, dường như trên người không còn có chút xíu khí lực nữa.
Ba người Sara thì lại ngơ ngác nhìn nhau. Các nàng lúc này nhìn Tiếu Ân như kinh ngạc, ngây ngẩn, không biết là hắn làm cái trò quỷ gì nữa.
Tiếu Ân đột nhiên vỗ trán, lớn tiếng nói:
- Ai ui, ta không ngờ lại quên mất rồi. Ở nơi này thì không thể bằng vào đạo cụ mà thi triển công kích ma pháp vượt quá thực lực của bản thân mình được. Cái quy tắc chết tiệt này.
- Phù, phù…. A!
Tất cả mọi người đều sửng sốt, quay đầu nhìn lại. Hóa ra một trong ba pháp sư còn lại kia, sau khi nghe được câu nói của Tiếu Ân thì đột nhiên khí huyết dâng tràn, xoay người ngã gục.
Nhưng vì lúc này hắn đang ở bên cạnh vách núi, nên không cần phải nghĩ ngợi, hơn nửa thân mình lập tức rơi ra bên ngoài vách núi, cứ như vậy rơi thẳng xuống phía dưới.
Hai tay của hắn liều mạng quờ quạng, dường như muốn cố gắng bắt được cái gì đó. Nhưng mà ở trong vực này không có cái gì có thể cứu được hắn. Hơn nữa, theo như ánh mắt vừa rồi kinh hãi tới cực điểm và tràn ngập vẻ không tin bất đắc dĩ thì tất cả mọi người đều tin rằng hắn chỉ có thể kích phát thành công Phong Tường Thuật trong hoàn cảnh này, hoặc là được rơi vào trong một hồ nước thì may ra còn có vài phần hi vọng bảo trụ được sinh mạng.
Lạc Địch và người còn lại nhìn nhau, nhìn lại cả vị trí của mình. Bọn họ ngã xuống là sẽ rơi vào con đường bên kia, hoàn toàn rời xa vách núi.
Sara đã đưa mặt nạ nguyệt quang che lấp diện mạo thực cho Tiếu Ân cho nên cũng không còn cách nào che giấu được nhan sắc khuynh quốc khuynh thành kia.
Nàng kinh ngạc che cái miệng nhỏ, vẻ khó tin xem xét Tiếu Ân.
Cho dù là Tiếu Ân có vừa mới đánh chết những người này bằng ma pháp thì nàng tuyệt đối cũng không kinh ngạc đến như thế. Nhưng mà Tiếu Ân sau khi xuất hiện, không ngờ chỉ dùng một ma pháp không thể kích phát được lại đánh bại được hơn phân nửa tám người này.
Phải rồi, năm người chủ động nhảy xuống vực. Một người sảy chân sa xuống. Không ngờ là Tiếu Ân chẳng giết một ai cả.
Một ma pháp không thể kích phát, không ngờ lại có thể tạo thành chiến tích dũng mãnh như thế. Cho dù là nói ra, chỉ sợ cũng không mấy ai có thể tin được.
Tiếu Ân cười ha ha, trên mặt ửng hồng, nói:
- Ba vị, chúng ta lại gặp nhau.
Sara thấy được vẻ xấu hổ của Tiếu Ân, không biết vì sao, khóe miệng hơi nhếch lên, ẩn chứa một nụ cười thiện ý. Nam nhân này, không ngờ lại cũng thẹn thùng, thật là hiếm có.
Sau khi thở dài hổn hển mấy hơi, Huyết Tinh Linh vương tử Lạc Địch rốt cục khôi phục được sự bình tĩnh. Ánh mắt hắn hơi nheo lại, lộ ra tia nhìn âm trầm, độc ác.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiếu Ân, dường như đã hoàn toàn quên mất sự khiếp nhược vừa rồi của chính bản thân mình.
- Ngươi, là ai?
Lạc Địch hung tợn hỏi han, giọng điệu tràn ngập sự oán độc.
- Ta là ai á?
Tiếu Ân nghiêng đầu cười nói:
- Việc này ngươi có cần thiết phải biết không nhỉ?
- Một ma pháp sư nhất tinh lại dám đến trêu cợt bản vương tử. Ta nhất định phải rút gân lột da ngươi, vĩnh viễn phong ấn linh hồn ngươi.
Thanh âm Lạc Địch như rít từ kẽ răng ra, lạnh như băng. Từ đó có thể thấy được oán niệm của hắn đối với Tiếu Ân đã sâu đến mức nào.
Tiếu Ân cúi đầu nhìn lại trước ngực. Hóa ra cái huy chương đại biểu cho ma pháp sư nhất tinh kia còn chưa bỏ đi.
Bật cười, Tiếu Ân trào phúng nói:
- Thật không? Vậy vì sao ngươi lại không động thủ đi?
Trong mắt Lạc Địch hiện lên một tia huyết quang. Hắn lật tay, một luồng huyết ti theo tay hắn chỉ bắn ra, giống như tia chớp bay về phía Tiếu Ân.
- Cẩn thận.
Sara kinh hãi hô lên.
Tuy rằng Nguyệt Tinh Linh và Huyết Tinh Linh cũng không phải là chung sống hòa thuận nhưng vẫn có sự hiểu biết lẫn nhau nhất định. Vừa nhìn thấy đạo huyết tiên này, sắc mặt nàng lập tức đại biến.
Tiếu Ân cười lạnh một tiếng, trong mắt lại hiện lên vẻ hồ nghi.
Tốc độ huyết tiên mặc dù mau, nhưng lại không thể mau hơn được cái nhìn chăm chú của Tiếu Ân. Nhìn đạo huyết tiên này phóng tới chỗ mình, nhưng mới tới nửa đường, bất chợt lại mất hướng, bắn thẳng về phía người còn lại đang ở bên cạnh Lạc Địch.
- Xích!
Một tiếng vang nhỏ, hắc quỷ pháp sư kia đưa tay che cổ họng, đôi mắt mở to. Hắn chết mà cũng không hiểu rõ vì sao mình lại không chết dưới ma pháp của kẻ thù, không chết dưới vách núi, mà lại chết trong tay người nhà.
Biến cố bất ngờ xảy ra khiến tất cả mọi người ngẩn ra. Ngay cả Tiếu Ân, trên mặt cũng có vẻ ngưng trọng.
Thân thủ của Lạc Địch nhanh thoăn thoắt. Tay hắn chỉ một cái, một đạo xạ chỉ cực nóng lại lần nữa bắn lại xuyên qua cổ họng của tên hắc quỷ pháp sư kia, khiến cho miệng vết thương lớn gấp đôi và xóa bỏ hết dấu vết huyết tiên.
Sau đó, hắn túm lấy quần áo của người này, tung hắn về phía vách núi. Một lát sau có tiếng động của một vật nặng rơi mạnh xuống đất truyền lại.
- Ngươi, ngươi đang làm cái gì thế hả?
Petty kinh hoàng hỏi.
Ở thời điểm này không ngờ lại ra tay giết chết đồng bọn bên mình. Chuyện này khiến cho đám người Petty cảm thấy không thể nào tin nổi.
Lạc Địch lạnh như băng, không có chút cảm tình nào lườm về phía vách núi, nói:
- Mạng của hắn không tốt. Nếu như vừa rồi chính bản thân hắn tự nhảy xuống thì sẽ không xảy ra chuyện thế này.
Tiếu Ân trầm tư một lát, rốt cuộc chậm rãi thốt ra hai tiếng:
- Phát rồ!
- Phát rồ ư?
Lạc Địch nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Đúng vậy, từ này thật không sai. Ta lần đầu tiên nghe thấy một từ thích hợp như thế đấy.
Trong mắt hắn tràn ngập một màu huyết sắc kỳ dị. Cả người dường như đều rơi vào trong trạng thái điên cuồng.
- Lạc Địch, ngươi muốn che giấu hành vi khiếp nhược của mình ư?
Sara cố gắng trấn định, lớn tiếng nói:
- Ngươi không có gan nhảy xuống vách núi, lại không bỏ qua một cơ hội chạy trốn. Cho nên ngươi mới sát hại chính đồng bọn của mình, chính là không muốn để cho chuyện này truyền ra bên ngoài, đúng không?
Lạc Địch vỗ hai tay vào nhau, nói:
- Đúng vậy, thật không hổ là nguyệt lượng chi hoa (bông hoa ánh trăng), lập tức đã đoán trúng ý đồ của ta. Hai người chúng ta thật sự là một đôi trời sinh vậy.
Trong mắt Petty không che giấu nổi vẻ khinh miệt, nói:
- Ngươi cho là Sara sẽ nhìn trúng cái loại nam nhân khiếp nhược như ngươi hay sao? Đừng có si tâm vọng tưởng nữa.
Lạc Địch cười ha ha hai tiếng, lấy ra một cái nhẫn đỏ hồng như máu. Sau đó, đeo cái nhẫn này lên ngón tay.
Sara sắc mặt lập tức đại biến. Tuy nhiên, nàng cũng không bối rối, nói:
- Lạc Địch, cho dù là ngươi có nhẫn huyết quang tù cấm, cũng không có cách nào nhốt được ta đâu. Đừng quên, ta là tam tinh ma pháp sư.
- Ta biết ngươi là tam tinh ma pháp sư.
Lạc Địch cất tiếng cười to, nói:
- Ta đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, cũng có thể để cho ngươi nhìn một lần thực lực chân chính của ta.
Dứt lời, trên người Lạc Địch chợt nổi lên một năng lượng hùng mạnh. Cỗ năng lượng này bao hàm một khí tức thô bạo, mãnh liệt bên trong. Sau khi ba nữ nhân tiếp xúc với khí tức này thì đều bị rùng mình mạnh mẽ.
Hai hàng lông mày của Tiếu Ân khẽ nhếch lên. Cỗ khí tức này không ngờ là có vài phần tương tự như sát lục thiên mạc của hắn. Trong đầu ý nhiệm chuyển động. Nếu là giao sát lục thiên mạc cho kẻ này, có lẽ có khả năng phát huy được uy lực chân chính hùng mạnh nhất.
Tuy nhiên, điều thực sự khiến cho Tiếu Ân cảm thấy ngạc nhiên chính là trên người Lạc Địch lại ẩn nấp một thủ đoạn viễn siêu ngoài sức tưởng tượng của hắn. Không ngờ là đến cả hắn cũng không nhận thức được thực lực chân chính của người này.
- Ngươi, ngươi cũng là tam tinh ma pháp sư?
Sara sắc mặt rốt cục thay đổi.
- Đúng vậy. Đây mới là thực lực chân chính của ta.
Lạc Địch nghiến răng nghiến lợi nói:
- Các ngươi đều nghĩ đến Khoa Đốn mới là cao thủ đệ nhất của thế hệ trẻ trong bộ tộc Huyết Tinh Linh chứ gì? Ha ha, hắn thì tính là cái gì. Chỉ có ta mới là chân chính đệ nhất cao thủ.
Trong thanh âm của Lạc Địch mang theo khí tức cực kỳ điên cuồng. Tiếu Ân nhướn mày, nói:
- Ngươi là đệ nhất ư? Đúng vậy. Nếu như ngươi cứ bảo trì ở trong trạng thái này thì quả thật là có hơn Khoa Đốn một chút. Nhưng ta lại vô cùng nghi ngờ. Nếu như ngươi vẫn cứ bảo trì ở trong trạng thái này, thế thì chắc ngươi phải mất nhiều thời gian lắm mới có thể biến thành một kẻ điên chân chính đấy.
Thân hình Lạc Địch run lên nhè nhẹ. Sắc mặt hắn sắt lại đáng sợ, nâng tay lên, phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng máu của hắn giống như là có linh tính, đều hấp thu vào trong chiếc nhẫn huyết sắc kia.
Sau đó, hắn khoát tay, một đạo hào quang huyết sắc như một tia chớp phóng về phía Tiếu Ân.
Đạo huyết quang này tốc độ cực nhanh, đến mức không thể tin nổi. Ngay cả Tiếu Ân cũng không kịp né tránh. Tuy nhiên Tiếu Ân cũng không có hoảng hốt lo sợ.
Cũng không phải là hắn chủ quan, mà là trong cảm ứng của hắn, luồng huyết quang này dường như không có ý đồ công kích gì. Chẳng qua chỉ là biến hóa thành một khe hở huyết sắc, vây khốn hắn trong đó mà thôi.
Tinh thần cảm ứng dạo qua khe hở huyết sắc này một vòng, Tiếu Ân trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng không biết là vì cái gì mà như vậy, nhưng hắn lại có thể nắm chắc đến tám phần là bất cứ lúc nào cũng phá vỡ được vòng huyết sắc này mà ra.
Lạc Địch nếu đã ra tay thì sẽ không thể dừng lại được. Miệng hắn không ngừng phun máu tươi, hễ có máu là đều bị cái nhẫn huyết sắc kia hút hết.
Mỗi khi nhẫn hấp thu được một ngụm huyết tươi thì lại tạo ra một đạo hồng quang vây khốn người trong đó.
Sau bốn ngụm máu tươi, Tiếu Ân và đám người Sara đã đều bị vây trong một cái vòng huyết sắc. Dưới ánh nắng chiếu rọi, cái vòng huyết sắc ấy lại càng lóe ra luồng hào quang khác thường.
Tuy nhiên, sau khi phun ra được bốn ngụm máu này thì Lạc Địch dường như cũng trở nên uể oải. Có vẻ như mỗi một búng máu đều khắc vào tính mạng của hắn. Mỗi ngụm phun ra là thân thể hắn run rẩy lên. Sau khi vây khốn được tất cả mọi người thì thân thể hắn thậm chí đã run lên rồi.
Lạc Địch thở dồn dập mấy hơi, rồi không ngờ lại lấy ra một viên ám kim tinh thạch, để trên tay và hấp thụ năng lượng ở trong đó. Một lát sau, sắc mặt hắn mới dần trở nên dễ nhìn hơn một chút.
Lúc này, sắc mặt Huyết Tinh Linh vương tử tái nhợt như xác chết, nhưng trong mắt hắn lại lóe ra vẻ hưng phấn.
- Sara, nàng đáp ứng gả cho ta đi. Ta sẽ yêu thương nàng cả đời.
Lạc Địch tiến lên, đứng trước cái vòng huyết sắc đang vây khốn Sara, đau khổ tiếp tục cầu xin.
Sara không hề đổi sắc mặt, nhìn hắn nói:
- Lạc Địch, không ngờ ngươi dám lấy trộm toàn bộ thần khí huyết quang tù cấm của bộ tộc Huyết Tinh Linh đến đây. Chẳng lẽ ngươi không sợ trưởng lão trong tộc sẽ quở trách ư?
- Quở trách ta?
Lạc Địch cười ha hả, nói:
- Chỉ cần ta có thể mang về hai cuốn lục thư ma pháp này. Chỉ cần ta có thể cưới nàng làm vợ thì còn có ai dám quở trách ta nữa chứ?
Tiếu Ân nghe xong thì trong lòng chấn động, hỏi:
- Cái nhẫn này là thần khí ư?
Lạc Địch đắc ý quay đầu lại, nói:
- Đúng vậy, đây là thần khí tối cao mà tộc của ta bảo tồn. Đúng là vì có thứ này, nên tộc của ta mới có thể chiếm cứ một địa vị nhỏ nhoi trong Tinh Linh tộc mà cho tới tận bây giờ vẫn không có ai dám can đảm trêu chọc vào.
- Thứ này thì có ích lợi gì?
Tiếu Ân tò mò hỏi.
Lạc Địch lạnh lùng cười, nói:
- Yên tâm, rất nhanh thôi ngươi cũng sẽ biết nó dùng để làm gì.
Sara đột nhiên mở miệng giải thích:
- Đây là thánh khí tối cao của bộ tộc Huyết Tinh Linh, gọi là nhẫn huyết quang tù cấm. Một khi kích phát thành công, có thể phát ra màn hào quang huyết sắc có thể cầm tù kẻ thù hùng mạnh vượt cấp.
- Cầm tù vượt cấp ư?
Rốt cuộc thì sắc mặt Tiếu Ân cũng thay đổi. Hắn nhìn cái vòng huyết sắc xung quanh mình. Tuy nhiên, điều kỳ quái chính là cái loại vòng huyết sắc này cho hắn một cảm giác là dường như cũng không phải là không gì phá vỡ nổi.
- Đúng vậy, trong nhẫn này có ẩn chứa năng lượng thần linh. Quả thật có thể vượt bậc cầm tù. Nhưng có điều là cũng không phải tất cả mọi người đều có thể phát huy được công hiệu đó.
Sara mỉm cười dù đang ở dưới bầu không khí này. Nụ cười vẫn làm người ta mê say phong tình như trước:
- Nghe nói, chỉ có ma đạo sĩ mới có khả năng mát huy uy lực chân chính của thần khí. Còn đối với đại ma pháp sư thì nhiều lắm là có thể cầm tù đối thủ cùng cấp bậc thôi. Còn nếu như là ma pháp sư thì nhất định phải dụng tâm huyết mới có thể kích phát hết năng lượng trong nhẫn được. Nhưng mà nhiều nhất cũng chỉ có thể nhốt được đối thủ có tu vi kém hơn so với hắn mà thôi.
Khi này Tiếu Ân mới yên lòng. Xem ra chính mình giả dạng thành nhất tinh ma pháp sư chính là một lựa chọn chính xác rồi.
Đương nhiên, xuất phát từ thói quen, Tiếu Ân cũng hạn chế khí tức của bản thân ở mức tiêu chuẩn của nhất tinh ma pháp sư thôi. Cho nên mới có thể tạo thành ảo giác như thế cho Lạc Địch được.
Lạc Địch đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn. Cho đến khi Sara giải thích xong mới nói:
- Sara nói rất đúng. Ta có thể kích phát được huyết quang tù cấm, cũng chỉ có đại ma pháp sư mới có khả năng thoát ra được. Tất cả những người ở dưới cấp bậc đại ma pháp sư thì đều phải bị nhốt ở bên trong đến mười hai giờ. Hơn nữa, tính từ giờ đến trong vòng mười hai tiếng nữa, còn không thể vận dụng ma pháp ở trong vòng huyết quang được.
Huyết Tinh Linh vương tử cười ranh mãnh, duỗi ra một ngón tay, trên đầu ngón tay lay động một tia năng lượng rất nhỏ.
Tiếu Ân vừa thấy thì biết ngay, đây là Tật Phong Thuật, ma pháp bình thường nhất trong ma pháp cấp một.
- Nhất tinh ma pháp sư. Ha ha, ta đã nói rồi, phải lột da rút gân ngươi, vĩnh viễn giam cầm linh hồn của ngươi. Ngươi cứ thong thả mà chờ xem đi.
Lạc Địch nở nụ cười tàn nhẫn. Sau đó, hắn xoay người lại, vẻ mặt thâm tình nói:
- Sara, ta không muốn làm tổn hại nàng. Đáp ứng gả cho ta đi.
- Nếu ta không đáp ứng thì sao?
Lạc Địch cắn chặt hàm răng, gân xanh trên trán co rút lại:
- Nàng chắc là có biết rằng trong Huyết Tinh Linh chúng ta, có một loại Huyết Linh Mật Thuật. Nó có thể khống chế tư tưởng của con người, biến đổi hoàn toàn con người thành một con rối. Ta không muốn thi triển Huyết Linh Mật Thuật đối với nàng. Nhưng nàng cũng không nên ép ta.
Sắc mặt Sara hơi tái nhợt. Nàng cũng lo lắng một chút, rồi nói
- Nếu ta đáp ứng ngươi, ngươi có thể buông tha bọn họ được không?
- Không thể.
Lạc Địch quả quyết nói:
- Bọn họ đã thấy ta giết người. Tin tức này tuyệt đối không thể truyền đi ra ngoài được. Nàng cũng hy vọng là được gả cho một người mà người đó lại là đại anh hùng đoạt được viễn cổ tinh linh kế thừa mật thuật từ trong khe hở không gian chứ?
Sara chậm rãi gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Ta quả thật là hy vọng được gả cho một đại anh hùng. Nhưng ta không hy vọng cái kiểu anh hùng thế này. Thực sự là một tên ác ma rất sợ chết, tàn sát đồng bọn.
Lạc Địch trong nháy mắt mắt đã trở thành màu đỏ. Hắn thì thào lẩm bẩm:
- Là nàng bức ta. Là nàng bức ta.
Sara trong lòng hoảng hốt, vội vàng kêu lên:
- Uy, ngươi còn không ra tay, chẳng lẽ đang chờ xem náo nhiệt?
Lạc Địch cả kinh, xoay người. Tiếu Ân vẫn đang bị nhốt bên trong vòng huyết sắc như trước. Nhưng không biết vì sao, Huyết Tinh Linh vương tử lại luôn cảm thấy có cái gì đó không thích hợp.
Hắn nhìn kỹ rồi mới hiểu được vì sao lại có cảm giác như vậy. Bởi vì Tiếu Ân bị nhốt ở bên trong vòng huyết sắc kia lại không hề có vẻ gì là hoảng hốt hay lo sợ cả, mà ngược lại không biết từ lúc nào đã lấy ra một ít hoa quả, chậm rãi gặm nhấm và xem trò vui.
Một cỗ lửa giận nổi lên bừng bừng, Huyết Tinh Linh vương tử rốt cuộc không khống chế nổi được chính bản thân mình. Hắn cười gian ác, nói:
- Ngươi thật đúng là tiêu sái. Được rồi, để ta cho ngươi nhìn xem, chúng ta tại sao lại có tên là Huyết Tinh Linh.
Dứt lời, hắn nhấc tay, ba đạo Tật Phong Thuật chợt phát ra. Tuy nhiên, mục tiêu của hắn cũng không phải là chỗ yếu hại trên người Tiếu Ân, mà là ở cánh tay và ở chân.
Tật Phong Thuật trong thế giới ma pháp cũng coi như là một ma pháp có chút danh tiếng.
Tuy nhiên, ma pháp này sở dĩ nổi danh cũng không phải vì là một ma pháp cấp một có nhiều uy lực, mà là bởi vì ma pháp này là một trong số những pháp thuật khống chế tốt nhất.
Chính giờ phút này, dưới sự khống chế của Lạc Địch, ba đạo Tật Phong Thuật linh hoạt trong chớp mắt, bay về hướng Tiếu Ân với tốc độ tia chớp.
Nhưng mà, ngay khi ba đạo Tật Phong Thuật này xuyên qua được cái vòng huyết sắc và sắp chạm tới Tiếu Ân thì trên người hắn lại hiện ra ba tấm chắn năng lượng.
Sau ba tiếng vang nhỏ, ba đạo Tật Phong Thuật biến mất trong nháy mắt. Còn tấm chắn năng lượng trên người Tiếu Ân lại nâng nổi lên bên người hắn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bay lượn đi.
Sắc mặt Lạc Địch vô cùng dữ tợn, có vẻ như khó có thể tin được. Hắn run giọng nói:
- Không, không có khả năng. Làm sao ngươi lại có thể sử dụng ma pháp được?
Tiếu Ân sờ sờ cái mũi, cười như con cáo già vừa túm được một con gà trống:
- Rất xin lỗi, ta đã quên nói cho ngươi một chuyện.
- Chuyện gì?
Lạc Địch hỏi theo bản năng. Tiếu Ân thu lại nụ cười tươi trên mặt, sau đó, trên người hắn tản ra một loại năng lượng hùng mạnh, mênh mông, mãnh liệt.
- Ta đã quên nói cho ngươi. Huy chương nhất tinh ma pháp sư này cũng không có ý nghĩa gì cả. Hiện giờ, ta ….
Trong mắt Tiếu Ân mang theo một tia diễu cợt:
- … đã là một đại ma pháp sư rồi.
Một cái vòng giống như vòng bảo hộ thực thụ chợt hiện hình cách trước người hắn chừng một thước, và chừng một khắc sau thì vòng bảo hộ thật sự thành hình. Cái vòng huyết sắc đang vây khốn hắn lập tức vỡ nứt ra từng tấc từng tấc một, giống như một trận mưa màu hồng từ trên trời rơi xuống dọc theo vòng bảo hộ ngũ cấp, thẩm thấu vào bên trong mặt đất, rốt cuộc rồi không thấy đâu nữa.
Ngay khi cái vòng huyết sắc kia bị phá nát, sắc mặt Lạc Địch chợt biến đổi đến vài lượt. Cả người hắn mềm nhũn ra, không ngờ là không có hành động nào được cả mà ngược lại, trực tiếp ngã phịch xuống mặt đất.
Trong mắt hắn có một vẻ mờ mịt, cũng có một vẻ oán độc sâu sắc, đầy sự không cam lòng.
Tiếu Ân trong lòng vui vẻ. Hắn đã sớm chuẩn bị tốt không gian cấm cố thuật. Chỉ cần Lạc Địch định lấy ba người Sara ra uy hiếp mình thì lập tức ra tay giam cầm hắn lại ngay.
Đúng là bởi vì có loại pháp thuật thần kỳ này, cho nên Tiếu Ân mới có thể yên tâm lớn mật chơi đùa với hắn một lúc.
Tuy nhiên, lúc này đây biểu hiện của Lạc Địch lại khiến hắn thật là thất vọng, không hề tiếp tục ra tay, mà ngược lại, giống như là tê liệt, khiến cho năng lượng của Tiếu Ân bị nghẹn lại giữa chừng, tính toán ổn thỏa hết rồi của Tiếu Ân lại bị làm cho không có chỗ dùng.
Tiếu Ân thì thào lẩm bẩm:
- Hắn làm sao lại vô dụng thế nhỉ?
- Hắn sử dụng máu của chính bản thân mình để kích phát nhẫn Huyết Quang Tù Cấm. Làm như thế tuy rằng uy lực vô cùng lớn, nhưng một khi cái vòng huyết sắc bị người khác đánh tan thì chẳng khác nào chém hắn một đao.
Sara nhìn Huyết Tinh Linh vương tử đang tê liệt trên mặt đất, trong mắt cũng không hề có vẻ gì là thương hại cả.
Quả thật vừa rồi chứng tỏ cách đối nhân xử thế của mình thì Lạc Địch đã rất khó khiến cho người khác thông cảm được.
Tiếu Ân than nhẹ một tiếng, giơ tay điểm liên tục. Một tia hỏa quang theo tay hắn bắn ra, đánh trúng vào vòng huyết sắc đang vây khốn đám Sara.
Không bao lâu sau, cả ba cái vòng huyết sắc lần lượt bị vỡ tan. Mỗi cái vòng huyết sắc bị phá là một lần Lạc Địch hộc ra một ngụm máu tươi. Sau khi tất cả những vòng huyết sắc hiện có vỡ tan hết, ánh mắt hắn đã trắng dã, hít vào thì ít mà thở hộc ra thì nhiều.
Lực khống chế ma pháp của Tiếu Ân lúc này biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Hắn kích phát hỏa quang không nhiều không ít, ngay khi ba cái vòng huyết sắc vừa bị vỡ tan thì hỏa quang cũng toàn bộ biến mất.
Cảnh tượng mỹ lệ hoa lửa như đầy trời không ngờ lại có thể được tính toán và cảm ứng chính xác được đến như thế, lập tức khiến cho ba nữ nhân vô cùng kính nể.
Các nàng đồng thời tính toán trong lòng, nếu là chính bản thân sư phụ của mình ra tay, liệu có thể làm được đến như thế hay không?
Rất nhanh, trong mắt Petty và Betty đều lộ ra vẻ không tự tin. Bởi vì trong mắt các nàng, đến cả nhân vật như ngũ tinh đại ma pháp sư Tiffany cũng chưa chắc có thể khống chế ma pháp tinh diệu được như thế.
Trong ba nữ nhân, chỉ có Sara không lộ ra vẻ gì là kinh hãi cả. Tuy rằng nàng cũng ghi nhận biểu hiện vô cùng kỳ diệu của Tiếu Ân nhưng hiển nhiên đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy tình cảnh tương tự, cho nên sự khiếp sợ trong lòng cũng không phải ở mức quá mãnh liệt.
Tiếu Ân thấy các nàng đã thoát hiểm, cho nên đi tới bên người Lạc Địch, cởi cái nhẫn Huyết Quang Tù Cấm trên tay hắn ra, cầm trong tay xem xét một lúc, rồi cứ như thế thản nhiên đút vào trong túi mình.
Sara và Petty đều nhíu mày. Các nàng đều biết giá trị chân chính của cái nhẫn này. Hơn nữa, dù là nói như thế nào thì đây cũng là thần khí sắc bén nhất của Huyết Tinh Linh tộc, làm sao lại có thể để rơi vào tay người ngoài được?
Tuy nhiên, sau khi đã được Tiếu Ân cứu trợ nhiều lần, tâm tính các nàng cũng sớm đã có sự biến hóa khá tinh tế. Đặc biệt là lúc này đây, nếu không phải là Tiếu Ân đột nhiên xuất hiện mà để cho các nàng rơi vào trong tay tên Lạc Địch biến thái này, như thế thì kết cục của các nàng có thể hình dung ra được rồi.
Đặc biệt là Sara, mỗi khi nghĩ đến khả năng bị Lạc Địch thi triển Huyết Linh Mật Thuật khống chế tư tưởng, thì thật sự là muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng chẳng xong.
Cho nên bọn họ nhìn nhau, rốt cuộc là thôi không nói ra lời ngăn cản nữa.
Tiếu Ân tìm kiếm một lát trên người Huyết Tinh Linh vương tử, tìm được một cái vòng cổ không gian, không chút khách khí đoạt luôn làm của mình, sau đó ngẩng đầu hỏi:
- Người này sẽ xử lý thế nào đây?
Trên mặt Sara hiện ra vẻ chán ghét, nói:
- Ngươi cứ chủ động đi. Chúng ta không có ý kiến gì cả.
Betty và Petty đồng thời cũng gật đầu. Đối với tên Huyết Tinh Linh vương tử này, các nàng không hề có một chút hảo cảm nào cả.
Tiếu Ân khẽ gật đầu, một tay túm Huyết Tinh Linh vương tử đang hấp hối lên, đi đến bên vách núi. Hắn cũng không trực tiếp ném người xuống, mà là mang theo cả hắn nhảy xuống vách núi luôn.
Ba người Sara chấn động. Tuy nhiên ngay sau đó, các nàng liền cảm ứng được ở dưới vách núi truyền tới sự dao động năng lượng. Trong lòng buông lỏng, các nàng lập tức hiểu ra. Tiếu Ân nhảy xuống dưới kia một khắc sau đã phát động Phong Tường Thuật.
Các nàng nhìn nhau, rồi đồng thời cũng phát động dao động năng lượng, triển khai Phong Tường Thuật bay đi xuống.
Đến cả Petty là ma cung thủ cũng tìm tòi học hỏi được pháp thuật phi hành này, cũng coi như không khiến cho người ta thấy thất vọng.
Tiếu Ân mang theo Lạc Địch đi rất nhanh xuống bên dưới vách núi. Hắn mắt thần như điện, tìm kiếm tất cả những người đã nhảy xuống vừa rồi dọc trên đường đi. Chỉ một chốc lát sau, ánh mắt hắn dừng lại ở một mảng cây thấp thấp cách đó không xa.
Bảy người nhảy từ trên vách núi xuống bởi các nguyên nhân chủ động hay là bị động thì giờ phút này hắn đã phát hiện đủ sáu thi thể huyết nhục mơ hồ. Những người này rõ ràng đều đã bị ngã chết, một chút dấu vết của sự giãy dụa cũng không có.
Kỳ thực, lúc bọn họ thoát ly được khỏi ma pháp Hỏa Diễm Phong Bạo, tất cả không ngoại lệ đều muốn kích phát Phong Tường Thuật.
Nhưng trong quá trình nhảy xuống vực mà muốn kích phát thành công một ma pháp thì mức độ khó khăn so với việc kích phát ở trên mặt đất bằng phẳng là tuyệt đối không thể so sánh nổi rồi.
Chính như thế cho nên người vô địch nhảy cầu thăng bằng thế giới có thể làm động tác khi đứng thăng bằng trên cầu, có thể chạy, nhảy, quay cuồng thì chắc chắn là làm người khác phải hoa cả mắt, phải lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
Nhưng mà nếu để cái sân thi đấu đó ở trên vách núi trống không thì chỉ cần có một sai lầm thôi coi như sẽ tan xương nát thịt ngay. Cho nên người đoạt giải vô địch đó đừng nói là làm động tác, sợ là chỉ biết ghé vào mặt cầu mà sợ đến phát run lên thôi.
Sau khi đã rơi xuống vực, bên tai truyền tới tiếng gió thét gào, cùng với tốc độ rơi tự do xuống đất có thể làm cho người ta tâm thần đại loạn, khó có thể tự động kiềm chế được.
Nếu như không có được sự bình tĩnh như máy móc, thì tuyệt đối không thể kích phát thành công được Phong Tường Thuật.
Cho nên trong bảy người ở đây đã có đến sáu người là ra đi không hẹn ngày trở lại rồi.
Còn một người nữa thì đã đi đâu mất rồi? Chẳng qua là người này vận khí tốt, khi ngã xuống cũng không trực tiếp rơi xuống mặt đất mà lại rơi vào đống cây cối thấp lùn phía trên.
Tuy rằng đã phạt đứt một mảng cây, nhưng tốt xấu gì cũng cản bớt được một chút, cho nên giờ phút này là hắn đang hôn mê bất tỉnh, nhưng cũng vẫn còn thoi thóp thở.
Đi tới bên cạnh kẻ này, Tiếu Ân kiểm tra một chút rồi không khỏi nhíu mày.
Đó là một Huyết Tinh Linh pháp sư, lục phủ ngũ tạng của hắn đã bị thương tổn, xương cột sống cũng vỡ tan. Tuy rằng không chết ngay lập tức nhưng vẫn phải chịu khá nhiều khổ sở.
Hắn than nhẹ một tiếng, vung tay lên. Một đạo năng lượng kim hoàng sắc lập tức bắn vào trên người gã Huyết Tinh Linh pháp sư này.
Một lát sau, kẻ này khẽ rên rỉ, rồi từ từ tỉnh lại.
Sau khi thấy được Tiếu Ân, sắc mặt gã lập tức đại biến. dường như muốn nhúc nhích thân mình một chút, nhưng nhe răng trợn mắt đến nửa ngày giời cũng căn bản không nhúc nhích được chút nào. Tiếu Ân nghe thấy phía sau truyền tới mấy tiếng gió động thì biết ngay là ba người Sara cũng đã nhảy xuống đến nơi.
Tuy nhiên hắn cũng không quay đầu lại mà trực tiếp hỏi luôn:
- Bộ tộc Huyết Tinh Linh của các ngươi làm sao biết được phương vị này? Cũng như là với trong thạch bích gì đó?
Tên Huyết Tinh Linh kia thở hổn hển, một lần nữa nhắm hai mắt lại, không nói gì cả.
Tiếu Ân mỉm cười, túm Lạc Địch đưa lại, kéo tới bên người hắn, nói:
- Đây là vương tử của bộ tộc Huyết Tinh Linh các ngươi phải không? Ta hỏi ngươi một câu, nếu ngươi không nói thì ta sẽ bẽ gãy một ngón tay của hắn.
Tên Huyết Tinh Linh kia lập tức mở to hai mắt, nhìn Lạc Địch với vẻ kinh hãi. Hắn do dự một chút, thấy Tiếu Ân đã cầm lấy một đầu ngón tay của Lạc Địch, trên mặt thản nhiên không hề có chút cảm xúc gì.
Trí thông minh của hắn nhanh chóng hoạt động trở lại, vội vàng nói:
- Không, đừng động thủ, ta nói.
Tiếu Ân cũng không buông ngón tay của Lạc Địch ra, mà tiếp tục theo dõi hắn bằng ánh mắt lạnh như băng.
Tên Huyết Tinh Linh kia cười khổ một tiếng. Hắn thà rằng vừa rồi ngã chết quách cho xong chứ cũng không muốn lúc này phải đối diện với kiểu người hung ác không có chút cảm tình nào như thế này:
- Chúng ta biết được tin tức này từ trong bộ lạc Nguyệt Tinh Linh.
- Không có khả năng.
Tiếng Sara vang lên phía sau Tiếu Ân:
- Trong tộc Nguyệt Tinh Linh không thể có phản đồ.
- Không phải phản đồ.
Tên Huyết Tinh Linh kia trong mắt hiện lên một tia trào phúng, nói:
- Các ngươi phát động nhân thủ nhiều lắm, những hơn ba nghìn người, hơn nữa lại đều là những người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi cả. Tuy rằng các ngươi làm rất bí ẩn, nhưng trong khi vô ý lại bị người của tộc chúng ta phát hiện ra.
Hắn nặng nề thở gấp thêm hai hơi nữa rồi nói tiếp:
- Trong số ba nghìn người cũng có mấy người thích uống rượu. Chúng ta biết được kế hoạch và phương vị đại khái từ chỗ bọn họ.
Sắc mặt ba người Sara đều không tốt. Petty khẽ cắn môi dưới, hỏi:
- Cũng không phải là tất cả mọi người đều biết kế hoạch tỉ mỉ. Đến cả ta và Betty cũng không biết ở bên trong là cái gì. Các ngươi tại sao lại biết được?
Vẻ trào phúng trong mắt tên Huyết Tinh Linh kia lại càng nồng đậm hơn:
- Nguyệt Tinh Linh tiểu thư tôn kính ạ, cái truyền thừa viễn cổ tinh linh này cũng không chỉ một nhà các ngươi có được. Trong bộ lạc Huyết Tinh Linh chúng ta cũng có ghi chép lại tỉ mỉ. Sau khi đã biết được phương vị đại khái, chẳng lẽ trưởng lão trong tộc chúng ta đều là thằng ngốc, không ai thẩm tra được ra hay sao?
Petty lập tức mặt đỏ tía tai, không nói lên lời.
Người nọ lại nói tiếp:
- Sau khi các trưởng lão trong tộc chúng ta tiến hành nghiên cứu tỉ mỉ, lập tức phái ra đệ tử tinh nhuệ trong tộc đuổi tới đại thảo nguyên phương Bắc. Và cùng với hắc quỷ pháp sư đạt thành một hợp tác ngắn ngủi, tiến vào theo khe nứt không gian ở dãy núi Ishtar.
- Vì sao lại phải tiến vào từ địa phương đó?
Sara khó hiểu dò hỏi.
- Bởi vì sau khi tiến vào theo dãy núi Ishtar, xác suất truyền tống đến được đây hoặc đến khu vực phụ cận cao tới một phần năm.
Tiếu Ân quay đầu lại cười, nói:
- Xem ra thực lực của các trưởng lão Huyết Tinh Linh còn cao hơn cả hai tộc Nguyệt, Mộc các ngươi đó.
Sara sắc mặt ửng đỏ, giận dữ lườm Tiếu Ân một cái.
- Ngươi làm sao mà biết được?
Tên Huyết Tinh Linh kia ho nhẹ hai tiếng, khóe miệng tràn ra máu tươi. Nhưng trong mắt hắn lại tràn ngập dấu hỏi:
- Chúng ta và hắc quỷ pháp sư có hợp tác qua nhiều lần rồi, cho nên mới biết được bí mật này. Ngươi là một nhân loại, làm sao lại biết được?
Tiếu Ân bật cười. Bằng vào kiến thức của cốt long kia thì đương nhiên là không có khả năng nói dối rồi. Tuy nhiên hắn sẽ không nói cho người khác biết bí mật này được.
Người nọ lại cười khổ thêm một lần nữa, quay đầu nhìn Lạc Địch bị Tiếu Ân khống chế đang chỉ còn một hơi thở thoi thóp, trên mặt lộ ra một tình cảm bi thương.
Tiếu Ân lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Lá gan của ngươi rất là lớn.
Người nọ lắc lắc đầu, nói:
- Không phải lá gan của ta lớn, mà là ta biết thương thế của mình. Ta đã không có khả năng sống sót được nữa rồi.
Hắn dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Sara, cầu khẩn nói:
- Nguyệt Lượng chi nữ (con gái của ánh trăng) tôn quý, kính xin người niệm tình cùng là bộ tộc Tinh Linh, hãy bỏ qua cho Huyết Tinh Linh vương tử đi.
- Cùng là bộ tộc Tinh Linh ư?
Tiếu Ân nhếch miệng cười lạnh. Nụ cười ẩn chứa sự châm chích rõ ràng và sâu sắc.
- Khi các ngươi bức hiếp Sara các nàng ấy, sao không nhớ đến là cũng đều là bộ tộc Tinh Linh cả thế?
Sắc mặt kẻ kia lập tức cứng đờ. Hắn mở miệng, đột nhiên lại phụt ra một búng máu tươi. Thương thế của hắn vốn là rất nặng, nhờ vào năng lượng hoàng kim của tên gà mờ Tiếu Ân kia chữa trị mới tạm thời tỉnh lại được một lúc. Nhưng thương thế cũng không có chuyển biến tốt đẹp nào. Sau khi kiên trì nói được mấy câu, đã tới thời khắc hồi quang phản chiếu rồi.
Bị lời nói của Tiếu Ân đả kích, lại nghe ra sát ý nghiêm túc trong giọng nói của hắn thì tâm tình không khỏi bị kích động, phun ra ngụm máu tươi, rốt cuộc không nói nổi lên lời.
Tuy nhiên hắn cũng không nhắm mắt, mà là dùng ánh mắt tràn ngập hy vọng kia nhìn chằm chằm vào Sara xinh đẹp. Dường như nữ tử dịu dàng như ánh trăng này có thể hoàn thành được tâm nguyện cuối cùng của hắn.
Trên mặt Sara lộ ra vẻ do dự. Nàng mở miệng, đang định nói chuyện thì lại bị Tiếu Ân vung tay lên ngắt lời.
Hơi hạ thấp thân mình xuống, Tiếu Ân đón nhìn ánh mắt cuối cùng của người nọ, nói:
- Rất xin lỗi! Yêu cầu của ngươi cho dù là nàng có đáp ứng thì ta cũng sẽ không lưu lại tính mạng của Lạc Địch được.
Cổ họng của người Huyết Tinh Linh kia khục khặc một hồi, lại phun ra một búng máu tươi to, theo đó, sinh mạng của hắn cũng tiêu tan.
Sắc mặt ba nữ nhân cũng không hề tốt, nhưng trong các nàng cũng không ai ngu dại đến mức đáp ứng di nguyện của Huyết Tinh Linh này.
Ngay lúc này, thân hình của Lạc Địch chợt co giật, khóe miệng lại trào ra một búng máu lớn, hoàn toàn ngừng hô hấp.
Tiếu Ân than nhẹ một tiếng, nhìn hai thi thể gần như là song song nhau, trong lòng hơi có chút cảm khái.
Bất kể là một chủng tộc nào, đều có đồ đệ tàn bạo hung ác nhưng cũng sẽ có những kẻ anh dũng bền gan vững chí, thấy chết không sờn lòng. Bước một vòng nhìn xung quanh, Tiếu Ân phóng hỏa từng thi thể một. Không thể không nói, loại hủy thi diệt tích này hắn đã làm vô cùng thành thục rồi.
- Đại ma pháp sư các hạ, cảm ơn ngài lại viện thủ.
Sau khi chờ cho Tiếu Ân xử lý xong hết tất cả, Sara cúi đầu nói.
- Ngươi khách khí quá rồi.
Tiếu Ân bình thản cười nói:
- Đây chỉ là những việc giơ tay nhấc chân thôi, dù sao ta cũng không có giết ai cả, những người này đều là tự sát hoặc là bị người một nhà giết chết mà.
Trong lòng ba nữ tử đều nổi lên một tâm tư quái dị.
<
Nhưng Tiếu Ân đã ra tay đoạt trước. Trong tay hắn không biết đã xuất hiện một con dao găm tự bao giờ, nhanh chóng, nhẹ nhàng nhằm về phía cổ của tên hắc quỷ pháp sư đang tính lui về phía sau kia.
Tên hắc quỷ pháp sư còn chưa biết xảy ra chuyện gì đã toi đời ngay lập tức.
Sau đó, Tiếu Ân đá một cước, tên hắc quỷ pháp sư đó rơi về sáu kẻ đang đứng phía sau.
Những tên pháp sư và Huyết Tinh Linh này đều là những kẻ đã trải qua trăm trận chiến đấu, tuy rằng bị Tiếu Ân lừa dối, trong thoáng chốc ngẩn ra, nhưng rất nhanh sau, bọn họ đã tỉnh lại.
Gần như là trong chớp mắt, mấy ma pháp và hai mũi tên ma pháp bay vọt về phía Tiếu Ân. Nhưng tất cả sự tấn công của bọn họ đều thất bại, bởi chỉ trong tích tắc đó Tiếu Ân đã chạy trốn được vào trong ma pháp động mà hắn đào ra lúc trước.
Ma pháp động này không có thông đạo hướng ra phía bên ngoài, cũng không có ma pháp cao cấp phòng hộ gì cả, chẳng qua chỉ là một cái sơn động thô ráp mà thôi.
Nhưng chính sơn động này lại là địa phương an toàn nhất trong toàn bộ khe nứt không gian.
Tiểu Long nhìn Tiếu Ân chớp mắt nhìn mình cầu xin bảo hộ, không khỏi thở dài một tiếng, thân ảnh hắc sắc hóa thành một đạo hắc tuyến, dạo một vòng bên ngoài, lúc trở về, bên ngoài đã không còn một tiếng động nào nữa cả.
- Corey đại nhân, ngài thật sự là quá vĩ đại, quá lợi hại.
Mồm mép Tiếu Ân lưu loát như bôi mỡ, dường như mấy kẻ vừa chết ngoài kia không phải là loại nhân vật chả tiếng tăm gì mà là loại siêu cường sinh vật long trời lở đất.
Tiểu Hắc Long tuy rằng có vẻ bất đắc dĩ và không thèm để ý đến nhưng Tiếu Ân thấy mình có thể làm hắn hơi nhếch cái long tu (râu rồng) lên một chút thì cũng phát hiện ra sự vui sướng của hắn rồi.
Trong lòng Tiếu Ân mừng thầm. Xem ra, chỉ cần là sinh vật có trí tuệ thì đều thích được người ta vuốt mông ngựa, ngay cả cốt long cũng không ngoại lệ.
Có lẽ là được Tiếu Ân làm cho lòng dạ thoải mái, cốt long cuối cùng bảo:
- Tiểu tử, theo như những người vừa rồi nói thì có thể thấy là bọn họ đã bước đầu nắm giữ được phương vị đại khái mở ra cái thạch bích của Nguyệt Tinh Linh kia. Hơn nữa, ở khu vực xung quanh đây cũng còn có rất nhiều người đang tìm kiếm. Có đi cứu các nàng hay không, tự ngươi xác định đi.
- Còn có rất nhiều ư?
Tiếu Ân mặt mày nhăn nhó, nói:
- Corey các hạ, vì sao người Nguyệt Tinh Linh truyền tống đến đây lại nhiều thế? Cả hắc quỷ pháp sư và Huyết Tinh Linh cũng nhiều nữa.
- Bởi vì do quan hệ đường đi thôi.
Tiểu Hắc long buồn bã giải thích:
- Từ mỗi điểm truyền tống tiến vào trong nhạc viên này, tuy nói là đều là truyền tống không trật tự, nhưng trong tổng tỉ lệ truyền tống thì có thêm một quy củ nhất định. Nếu là ta thì có lẽ cũng vậy. Lúc này đây theo ngươi vào cái địa phương kia, có một phần năm số người sẽ truyền tống đến đây, hoặc là khu vực xung quanh.
Dứt lời, Tiểu Long tiến nhập vào trong chiếc nhẫn bạch cốt, không hề có ý xuất hiện nữa…
Tuy nhiên, theo như hắn đã phân tích thì ở trong khu vực xung quanh đây có thể bắt gặp nhiều hắc quỷ pháp sư và tát mãn như thế kỳ thực là một việc vô cùng bình thường. Trong lòng hơi do dự, Tiếu Ân chợt sáng cả mắt. Hắn khẽ thở dài, tâm thì muốn bứt ra bước đi, nhưng lại có chút không đành lòng.
Đi ra đến cửa động, xem bảy cỗ thi thể nằm im hơi lặng tiếng trên mặt đất mà lại càng thêm vài phần kính nể Corey.
Với thực lực như hắn bây giờ, muốn đánh bại những người này cũng không có vấn đề gì. Nhưng nếu như muốn một lượt túm được hết, đánh chết toàn bộ bọn họ thì chưa chắc có thể làm được. Huống hồ chi là kiểu chết chóc im hơi lặng tiếng thế này, sẽ còn khó khăn hơn nhiều.
Cho nên hắn có thể cố ý tiết lộ một chút bí mật, sau đó giết một người rồi mới lẻn vào trong động.
Trong hoàn cảnh đó, những người này sẽ tuyệt đối không từ bỏ ý đồ. Mà Corey thì chắc chắn là không có khả năng ngồi yên mặc kệ được rồi. Nhưng hắn chỉ không ngờ là Corey lại còn nói chuyện thoải mái như vậy, còn không chờ cho bọn hắn tiến vào trong động đào xới ma pháp mà đã ra ngoài giải quyết hết bọn họ rồi.
Tiếu Ân sờ soạng trên những người này một lát, cướp đoạt hết tất cả những gì có giá trị lại. Đặc biệt là ở trên người Huyết Tinh Linh tam tinh kia lại tìm ra được một cây ma pháp trượng không tồi. Tuy rằng còn kém xa với ma pháp trượng Tiêu Dung Thuật, nhưng lại giống như là loại mà đại ma pháp sư hay sử dụng. Thế đã là được lắm rồi.
Hài lòng vỗ vỗ tay, Tiếu Ân nhét hết mấy thi thể đó vào trong sơn động rồi hỏa thiêu sạch sẽ không còn gì, chẹn cứng cửa động lại, sau đó hơi băn khoăn hay là theo đường cũ để trở về.
Động tác của hắn cực kỳ nhẹ nhàng khéo léo. Lúc theo đường cũ trở về cũng đồng thời hủy hết các dấu vết mình còn lưu lại. Kể cả là người có ý đồ muốn tìm kiếm cũng khó có thể phát hiện được ra cái gì.
Theo như lời Corey, bọn họ chắc là còn mấy đội ngũ truy tìm khác nữa. Tiếu Ân tuy rằng cũng không sợ sệt gì, nhưng cũng không muốn phát sinh xung đột với bọn họ.
Phải biết rằng lúc này đây mà lại phát sinh tranh đấu nữa, Corey chưa chắc đã hỗ trợ, mà hắn cũng không nắm chắc khả năng có thể tiêu diệt được hết các đội tìm kiếm. Nếu còn bỏ sót người nào lại truyền tin tức ra bên ngoài thì hắn thực sự không muốn trở thành cái đích cho mọi người nhắm vào mà chỉ trích.
Dù sao thì giá trị thật sự của hai cuốn ma pháp lục thư này cũng quá lớn. Bất kể là ai, một khi đã biết thì khẳng định sẽ bất chấp mọi tổn thất lao đến cướp đoạt ngay.
Đi mất gần nửa ngày sau, Tiếu Ân mới trở về tới cái khe núi hẻo lánh kia. Tuy nhiên, ánh mắt hắn vừa đảo qua đã lập tức đề cao cảnh giác.
Bởi vì hắn phát hiện một số dấu chân mới, chứng tỏ là đã có người đi vào đây trước hắn.
Chậm rãi lần theo vách đá đi tới, không bao lâu sau liền cảm ứng được năng lượng dao động ở phía trước vọng đến.
Trong dãy núi này có một lực lượng thần kỳ, ma pháp dao động một khi đã vượt ra ngoài một khoảng cách nhất định thì sẽ không cảm ứng được chút gì cả. Cho nên nói Tiếu Ân bây giờ có thể cảm nhận được sự dao động này thì chứng tỏ ở phía trước cách đó không xa có người đang giao đấu.
Tiếu Ân ngừng hô hấp, ngưng tụ khí tức toàn thân. Trong tình huống này, trừ phi là ma đạo sĩ, nếu không, những người khác cơ bản là sẽ không phát hiện ra được tung tích của hắn. Vừa ló đầu ra xem xét một cái, Tiếu Ân không khỏi nhíu mày.
Hắn liếc mắt một cái đã thấy một cái sơn động ma pháp thật là lớn, sau khi mất đi năng lượng thủ hộ siêu cường, sơn động này đã lộ ra màu sắc nguyên bản.
Giờ phút này, ở bên ngoài sơn động, có tám gã pháp sư và ma cung thủ đang phóng ma pháp vào trong sơn động.
Tuy nhiên, bọn họ cũng không dám phóng thích ma pháp đại hình, chỉ sử dụng một ít thủ đoạn nhỏ để giảm bớt ham muốn chống cự của người trong sơn động thôi.
Bên trong sơn động im lặng vô tức, nhưng Tiếu Ân lại có thể cảm ứng được bên trong ít nhất có một vòng ma pháp bậc năm bảo hộ. Còn trong vòng bảo hộ này đang có một người hay ba người đang lẩn trốn thì không biết được.
- Sara tiểu thư, nàng thật sự muốn chôn cùng với lục thư ma pháp này hay sao?
Một người đột nhiên cao giọng hô:
- Chỉ cần nàng có thể buông tha cho hai ma pháp lục thư này và trao cho ta, ta nhất định bảo toàn tính mạng cho nàng.
Tiếu Ân ngẩn ra, không kìm nổi nhìn lại người này.
Đó là một pháp sư Huyết Tinh Linh. Dáng người của hắn coi như cũng đủ tư cách, ngũ quan nếu tách rời ra xem thì cũng coi như là tinh xảo, nhưng mà hội họp lại một chỗ thì có vẻ là quá mức âm nhu.
Có lẽ là do mệt nhọc rồi nên trong hai mắt hắn đầy tơ máu, tròng mắt cũng hơi lồi ra, giống như con ếch đang tức tối, trông rất buồn cười.
Trong lòng Tiếu Ân thầm cười lạnh, chỉ bằng cái bộ dạng này mà muốn kết hôn với Sara – tuyệt đại, đại mỹ nữ ư? Thật là loại không biết mình là ai!
Tuy nhiên hắn dường như lại rất có uy tín đối với đám Huyết Tinh Linh và hắc quỷ pháp sư ở đây, không ngờ là không có ai tỏ vẻ phản đối lời nói của hắn cả.
Một lát sau, Sara chịu không nổi, truyền âm văng vẳng đi ra:
- Lạc Địch vương tử, ngài giậu đổ bìm leo, mang theo nhiều người như vậy tới vây khốn trong này. Chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ sao?
- Xấu hổ ư?
Tinh linh vương tử cười nói:
- Sara tiểu thư, nàng hẳn là cũng biết thứ ở trong thạch bích ma pháp này là trọng yếu cỡ nào đối với các bộ tộc Tinh Linh chúng ta chứ? Ngay cả tôn quý như tiểu thư đều là tự mình tiến nhập vào trong khe nứt không gian, chẳng lẽ nàng tưởng rằng hành động của ta sẽ có thể bị người khác chỉ trích được ư?
Sara nhất thời trầm mặc mất vài giây. Sau đó nàng nói:
- Vương tử điện hạ, hai cuốn lục thư này chúng ta có thể cho ngài. Tuy nhiên, xin cho phép cho chúng ta phục chế một phần. Để ba nhà chúng ta cùng chung hưởng, có được không?
- Được.
Lạc Địch vương tử cười nói:
- Chỉ cần nàng có thể thề với Tinh Linh Thần là cho ta, như thế thì ta sẽ đáp ứng nàng.
- Thối lắm!
Trong sơn động truyền ra tiếng quát chói tai. Tiếu Ân thậm chí có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt phẫn nộ của ma cung thủ Petty kia.
Lạc Địch lại vẫn vô tư cười, nói:
- Petty tiểu thư, chẳng lẽ nàng cho rằng ta có thể không công mà đi vào hay sao?
Sắc mặt hắn vặn vẹo, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia tàn khốc.
Chính là một biến hóa nhỏ của kẻ tiểu nhân này lại làm không khí xung quanh dường như cũng ngưng trọng rất nhiều.
Tiếu Ân ở một bên thầm khen, tu vi của Tinh Linh vương tử này có lẽ không bằng Khoa Đốn, nhưng phối hợp với khí thế trên người hắn cũng mang tới cảm giác uy hiếp, cũng không kém cạnh chút nào.
Không thể tưởng được là trong Huyết Tinh Linh lại có thể có nhiều nhân tài kiệt xuất đến như thế.
Một lát sau, trong sơn động vẫn tiếp tục trầm mặc như cũ. Vẻ âm độc trên mặt Lạc Địch tăng lên. Hắn chậm rãi nâng tay, nói:
- Sara tiểu thư, nàng phải suy xét cho kỹ. Chỉ cần chúng ta kết hôn, Nguyệt Tinh Linh và Huyết Tinh Linh từ nay về sau chính là người một nhà. Hai cuốn lục thư ma pháp này cũng có thể cho các nàng phục chế một phần. Nhưng nếu như nàng muốn kéo dài thời gian, haha, thời gian đóng cửa khe nứt còn có hai tháng, nàng nghĩ xem có thể kiên trì được bao lâu?
Tiếng thở dài dằng dặc từ trong sơn động truyền ra, thanh âm của Sara như ẩn chứa ma lực, làm cho người ta không kìm lòng được mà phải say mê.
- Được rồi, Lạc Địch vương tử. Ta thề với Tinh Linh Thần.
Ánh mắt Lạc Địch lộ ra một tia vui mừng ngạc nhiên và cả sự tham lam. Bất kể là ai ở vị trí như hắn lúc này chỉ sợ là cũng đều có cảm giác tương tự như thế.
Hai mắt Tiếu Ân hơi nheo lại. Hắn có thể nghe được sự quyết tâm trong lời nói của Sara.
Nếu có thể cởi bỏ vòng thạch bích bảo hộ của mình ra là lúc nữ tử Tinh Linh xinh đẹp nguyện ý hy sinh. Lúc này đối mặt với Lạc Địch, nàng hẳn là cũng sẽ từ bỏ địa vị của chính mình vì hai cuốn lục thư ma pháp vô cùng trọng yếu đối với hai bộ tộc Nguyệt, Mộc Tinh Linh.
Cho nên, Tiếu Ân cũng không dám chậm trễ nữa. Tay hắn vừa chuyển đã xuất hiện một cây ma pháp trượng dài đến nửa thước.
Ngón tay chỉ dẫn ma pháp trượng. Chỉ trong chốc lát, năng lượng trong không gian lập tức xao động hẳn lên.
Năng lượng tự nhiên biến hóa mãnh liệt như thế không thể giấu được đa số pháp sư ở đây. Chẳng những thanh âm của Sara loãng đi mà ngay cả đám người Lạc Địch cũng quay đầu nhìn xung quanh với thần sắc kinh hoàng.
Hai nguyên tố Phong, Hỏa trong không gian bắt đầu điên cuồng khởi động. Mỗi người đều có thể cảm nhận được cỗ khí thế hùng mạnh này dường như che trời lấp đất mà lao đến.
Tám pháp sư và ma cung thủ đứng trước sơn động đều là loại người có kinh nghiệm phong phú. Bọn họ hoặc là giơ lên ma pháp trượng, hoặc là nâng cao ma pháp cung, muốn kích phát ma pháp lợi hại nhất của mình ra trước khi ma pháp công kích này của Tiếu Ân thành công.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt bọn họ lập tức đại biến. Bởi vì bọn họ phát hiện ra, nguyên tố ma pháp xung quanh đã hoàn toàn bị lẫn lộn lại một chỗ. Chỉ bằng vào ma lực và trình độ nắm giữ nguyên tố ma pháp của bọn họ thì không ngờ là không thể chỉ huy được những nguyên tố này.
Sau khi phát hiện ra tình huống này, tám người sắc mặt đều tái nhợt.
Bọn họ biết, sở dĩ có thể có biến hóa kỳ lạ như vậy là bởi vì đối thủ đã thi triển một ma pháp công kích hỗn hợp hùng mạnh. Chỉ có công kích ma pháp hỗn hợp ở lục cấp trở lên mới có thể đảo lộn nguyên tố ma pháp trong không gian, khiến cho những pháp sư bậc dưới đại ma pháp sư cũng không có khả năng vận dụng lực lượng ma pháp được nữa.
Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa đại ma pháp sư và ma pháp sư bình thường. Về trình độ nắm giữ nguyên tố ma pháp, hai bên căn bản là không ở cùng một cấp bậc.
Giờ phút này, cho dù tám người bọn họ có muốn chạy trốn cũng là một hy vọng xa vời rồi.
Bởi vì bọn họ thậm chí đến cả ma pháp phụ trợ như Phong Tường Thuật và Khinh Linh Thuật cũng đừng mơ tưởng phát động được.
Trước mắt hào quang chợt lóe, Tiếu Ân rốt cuộc đứng dậy. Đối mặt với tám người đứng phía trước mấy chục thước, Tiếu Ân uy phong lẫm lẫm đứng giữa sơn đạo.
Ánh mắt vững như bàn thạch, hai mắt thâm sâu như hổ đói, không thể nghi ngờ gì, tất cả đây là hóa thân của năng lượng. Hắn đứng đó, giống như một tòa tháp sắt, có vẻ anh tuấn, khôi ngô khác thường.
Trong sơn động ma pháp, căn cứ vào năng lượng dao động kịch liệt kia, ba người Sara đã biết sự tình có biến chuyển. Các nàng thật cẩn thận nhìn xung quanh thông qua cửa động, vừa lúc nhìn thấy Tiếu Ân giống như một thiên thần đứng chặn trên đường. Không hiểu sao, ba nữ tử một tiếng hoan hô cũng không có mà tim lại đập như sấm dậy, hai gò má ửng hồng.
Tiếu Ân nhếch miệng lộ ra tia cười lạnh. Trong ánh mắt tuyệt vọng của một vài người, duỗi ra ma pháp trượng.
Một hắc quỷ pháp sư và một ma cung thủ Huyết Tinh Linh hét thảm một tiếng. Bọn họ đột nhiên nhảy xuống dưới vách núi tối đen cạnh sơn đạo.
Sự chấn động của hai người này khiến bọn người Tiếu Ân nao nao. Nhảy xuống vực đúng là có thể né tránh được ma pháp của Tiếu Ân, nhưng là không có thêm vào vòng bảo hộ, không có thêm vào Phong Tường Thuật, ngay sau khi nhảy xuống từ độ cao như vậy, kết quả của bọn họ ra sao thì có thể hình dung ra được rồi.
Đương nhiên, nếu như sau khi bọn họ có thể thoát khỏi phạm vi bao phủ của ma pháp của Tiếu Ân mà có thể lập tức kích phát Phong Tường Thuật thì hẳn là còn một con đường sống.
Nhưng mà trong quá trình nhảy xuống vực, rốt cuộc thì có bao nhiêu người có thể bảo trì được sự bình tĩnh như thế đây?
Điều này thì cho dù là Tiếu Ân cũng chưa chắc có thể làm được. Nếu thực sự có thể bình tĩnh như thế thì đúng là nhân vật xuất thế. Mà nếu đã như thế thì quả thật hắn cũng không nên bỏ mình như vậy.
Dường như qua một hồi lâu, lại dường như là qua một nháy mắt ngắn ngủi, hai tiếng kêu thê lương truyền đến. Thời gian phát ra hai đạo thanh âm này cũng không dài, chẳng qua là kêu đến một nửa thì giống như bị tắc nghẹn, chỉ còn lại dư âm quanh quẩn trong dãy núi không ngừng vang vọng bên tai mọi người.
Sáu người còn lại sắc mặt đã không còn một tia huyết sắc, không cần phải hỏi, vận mệnh của kẻ ở dưới kia ai cũng đã biết rõ ràng.
Tiếu Ân khẽ lắc đầu. Lúc này thật sự mới duỗi hẳn ma pháp trượng ra ngoài.
Trong mắt mấy người đều lộ ra sự tuyệt vọng cuối cùng và nỗi bi ai. Lại có ba gã pháp sư dũng cảm quên mình nhảy xuống.
Ở lại một chỗ này mà chờ đợi pháp thuật công kích cao cấp nhiễu loạn cả nguyên tố ma pháp kia thì căn bản cũng chỉ còn đường chết. Nhưng sau khi nhảy xuống, lại có thể là còn một đường sống thì sao. Tuy rằng chỉ có một con đường như thế thôi, nhưng cũng là cơ hội cuối cùng của bọn họ.
Đạo lý này tuy rằng mọi người ai cũng hiểu, nhưng không phải là ai cũng dám lựa chọn như thế trong giờ khắc cuối cùng này.
Bao gồm cả Huyết Tinh Linh vương tử Lạc Địch, ba người còn lại run hết cả chân. Bọn họ đứng bên cạnh vách núi, nhưng cuối cùng cũng không có dũng khí dám nhảy xuống.
Bọn họ đã không còn sự uy phong như vừa rồi, mà là đáng thương tội nghiệp nhìn Tiếu Ân, trong lòng tràn ngập sự hối hận và ủ rũ.
Nhưng mà, bất kỳ ai cũng không nghĩ được rằng, sau khi ma pháp trượng của Tiếu Ân vươn ra hết, một ngọn lửa đỏ ở ma hạch trên đầu trượng bắn ra. Sau khi bay qua khoảng cách chừng một thước thì không ngờ lại “hô" một tiếng, biến mất.
Tiếu Ân chớp hai mắt. Hắn nhìn ma pháp trượng mà không hiểu ra sao cả. Có chuyện gì thế nhỉ? Chẳng lẽ nhân phẩm của mình quá tệ, không ngờ lại gặp phải tình huống kích phát ma pháp thất bại?
Ba người Lạc Địch cả người run lên, mồ hôi lạnh phun ra như suối. Cho dù là chính mắt bọn họ nhìn thấy ngọn lửa biến mất, cũng không kìm nổi, thiếu chút nữa là ngồi phịch xuống đất, dường như trên người không còn có chút xíu khí lực nữa.
Ba người Sara thì lại ngơ ngác nhìn nhau. Các nàng lúc này nhìn Tiếu Ân như kinh ngạc, ngây ngẩn, không biết là hắn làm cái trò quỷ gì nữa.
Tiếu Ân đột nhiên vỗ trán, lớn tiếng nói:
- Ai ui, ta không ngờ lại quên mất rồi. Ở nơi này thì không thể bằng vào đạo cụ mà thi triển công kích ma pháp vượt quá thực lực của bản thân mình được. Cái quy tắc chết tiệt này.
- Phù, phù…. A!
Tất cả mọi người đều sửng sốt, quay đầu nhìn lại. Hóa ra một trong ba pháp sư còn lại kia, sau khi nghe được câu nói của Tiếu Ân thì đột nhiên khí huyết dâng tràn, xoay người ngã gục.
Nhưng vì lúc này hắn đang ở bên cạnh vách núi, nên không cần phải nghĩ ngợi, hơn nửa thân mình lập tức rơi ra bên ngoài vách núi, cứ như vậy rơi thẳng xuống phía dưới.
Hai tay của hắn liều mạng quờ quạng, dường như muốn cố gắng bắt được cái gì đó. Nhưng mà ở trong vực này không có cái gì có thể cứu được hắn. Hơn nữa, theo như ánh mắt vừa rồi kinh hãi tới cực điểm và tràn ngập vẻ không tin bất đắc dĩ thì tất cả mọi người đều tin rằng hắn chỉ có thể kích phát thành công Phong Tường Thuật trong hoàn cảnh này, hoặc là được rơi vào trong một hồ nước thì may ra còn có vài phần hi vọng bảo trụ được sinh mạng.
Lạc Địch và người còn lại nhìn nhau, nhìn lại cả vị trí của mình. Bọn họ ngã xuống là sẽ rơi vào con đường bên kia, hoàn toàn rời xa vách núi.
Sara đã đưa mặt nạ nguyệt quang che lấp diện mạo thực cho Tiếu Ân cho nên cũng không còn cách nào che giấu được nhan sắc khuynh quốc khuynh thành kia.
Nàng kinh ngạc che cái miệng nhỏ, vẻ khó tin xem xét Tiếu Ân.
Cho dù là Tiếu Ân có vừa mới đánh chết những người này bằng ma pháp thì nàng tuyệt đối cũng không kinh ngạc đến như thế. Nhưng mà Tiếu Ân sau khi xuất hiện, không ngờ chỉ dùng một ma pháp không thể kích phát được lại đánh bại được hơn phân nửa tám người này.
Phải rồi, năm người chủ động nhảy xuống vực. Một người sảy chân sa xuống. Không ngờ là Tiếu Ân chẳng giết một ai cả.
Một ma pháp không thể kích phát, không ngờ lại có thể tạo thành chiến tích dũng mãnh như thế. Cho dù là nói ra, chỉ sợ cũng không mấy ai có thể tin được.
Tiếu Ân cười ha ha, trên mặt ửng hồng, nói:
- Ba vị, chúng ta lại gặp nhau.
Sara thấy được vẻ xấu hổ của Tiếu Ân, không biết vì sao, khóe miệng hơi nhếch lên, ẩn chứa một nụ cười thiện ý. Nam nhân này, không ngờ lại cũng thẹn thùng, thật là hiếm có.
Sau khi thở dài hổn hển mấy hơi, Huyết Tinh Linh vương tử Lạc Địch rốt cục khôi phục được sự bình tĩnh. Ánh mắt hắn hơi nheo lại, lộ ra tia nhìn âm trầm, độc ác.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiếu Ân, dường như đã hoàn toàn quên mất sự khiếp nhược vừa rồi của chính bản thân mình.
- Ngươi, là ai?
Lạc Địch hung tợn hỏi han, giọng điệu tràn ngập sự oán độc.
- Ta là ai á?
Tiếu Ân nghiêng đầu cười nói:
- Việc này ngươi có cần thiết phải biết không nhỉ?
- Một ma pháp sư nhất tinh lại dám đến trêu cợt bản vương tử. Ta nhất định phải rút gân lột da ngươi, vĩnh viễn phong ấn linh hồn ngươi.
Thanh âm Lạc Địch như rít từ kẽ răng ra, lạnh như băng. Từ đó có thể thấy được oán niệm của hắn đối với Tiếu Ân đã sâu đến mức nào.
Tiếu Ân cúi đầu nhìn lại trước ngực. Hóa ra cái huy chương đại biểu cho ma pháp sư nhất tinh kia còn chưa bỏ đi.
Bật cười, Tiếu Ân trào phúng nói:
- Thật không? Vậy vì sao ngươi lại không động thủ đi?
Trong mắt Lạc Địch hiện lên một tia huyết quang. Hắn lật tay, một luồng huyết ti theo tay hắn chỉ bắn ra, giống như tia chớp bay về phía Tiếu Ân.
- Cẩn thận.
Sara kinh hãi hô lên.
Tuy rằng Nguyệt Tinh Linh và Huyết Tinh Linh cũng không phải là chung sống hòa thuận nhưng vẫn có sự hiểu biết lẫn nhau nhất định. Vừa nhìn thấy đạo huyết tiên này, sắc mặt nàng lập tức đại biến.
Tiếu Ân cười lạnh một tiếng, trong mắt lại hiện lên vẻ hồ nghi.
Tốc độ huyết tiên mặc dù mau, nhưng lại không thể mau hơn được cái nhìn chăm chú của Tiếu Ân. Nhìn đạo huyết tiên này phóng tới chỗ mình, nhưng mới tới nửa đường, bất chợt lại mất hướng, bắn thẳng về phía người còn lại đang ở bên cạnh Lạc Địch.
- Xích!
Một tiếng vang nhỏ, hắc quỷ pháp sư kia đưa tay che cổ họng, đôi mắt mở to. Hắn chết mà cũng không hiểu rõ vì sao mình lại không chết dưới ma pháp của kẻ thù, không chết dưới vách núi, mà lại chết trong tay người nhà.
Biến cố bất ngờ xảy ra khiến tất cả mọi người ngẩn ra. Ngay cả Tiếu Ân, trên mặt cũng có vẻ ngưng trọng.
Thân thủ của Lạc Địch nhanh thoăn thoắt. Tay hắn chỉ một cái, một đạo xạ chỉ cực nóng lại lần nữa bắn lại xuyên qua cổ họng của tên hắc quỷ pháp sư kia, khiến cho miệng vết thương lớn gấp đôi và xóa bỏ hết dấu vết huyết tiên.
Sau đó, hắn túm lấy quần áo của người này, tung hắn về phía vách núi. Một lát sau có tiếng động của một vật nặng rơi mạnh xuống đất truyền lại.
- Ngươi, ngươi đang làm cái gì thế hả?
Petty kinh hoàng hỏi.
Ở thời điểm này không ngờ lại ra tay giết chết đồng bọn bên mình. Chuyện này khiến cho đám người Petty cảm thấy không thể nào tin nổi.
Lạc Địch lạnh như băng, không có chút cảm tình nào lườm về phía vách núi, nói:
- Mạng của hắn không tốt. Nếu như vừa rồi chính bản thân hắn tự nhảy xuống thì sẽ không xảy ra chuyện thế này.
Tiếu Ân trầm tư một lát, rốt cuộc chậm rãi thốt ra hai tiếng:
- Phát rồ!
- Phát rồ ư?
Lạc Địch nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Đúng vậy, từ này thật không sai. Ta lần đầu tiên nghe thấy một từ thích hợp như thế đấy.
Trong mắt hắn tràn ngập một màu huyết sắc kỳ dị. Cả người dường như đều rơi vào trong trạng thái điên cuồng.
- Lạc Địch, ngươi muốn che giấu hành vi khiếp nhược của mình ư?
Sara cố gắng trấn định, lớn tiếng nói:
- Ngươi không có gan nhảy xuống vách núi, lại không bỏ qua một cơ hội chạy trốn. Cho nên ngươi mới sát hại chính đồng bọn của mình, chính là không muốn để cho chuyện này truyền ra bên ngoài, đúng không?
Lạc Địch vỗ hai tay vào nhau, nói:
- Đúng vậy, thật không hổ là nguyệt lượng chi hoa (bông hoa ánh trăng), lập tức đã đoán trúng ý đồ của ta. Hai người chúng ta thật sự là một đôi trời sinh vậy.
Trong mắt Petty không che giấu nổi vẻ khinh miệt, nói:
- Ngươi cho là Sara sẽ nhìn trúng cái loại nam nhân khiếp nhược như ngươi hay sao? Đừng có si tâm vọng tưởng nữa.
Lạc Địch cười ha ha hai tiếng, lấy ra một cái nhẫn đỏ hồng như máu. Sau đó, đeo cái nhẫn này lên ngón tay.
Sara sắc mặt lập tức đại biến. Tuy nhiên, nàng cũng không bối rối, nói:
- Lạc Địch, cho dù là ngươi có nhẫn huyết quang tù cấm, cũng không có cách nào nhốt được ta đâu. Đừng quên, ta là tam tinh ma pháp sư.
- Ta biết ngươi là tam tinh ma pháp sư.
Lạc Địch cất tiếng cười to, nói:
- Ta đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, cũng có thể để cho ngươi nhìn một lần thực lực chân chính của ta.
Dứt lời, trên người Lạc Địch chợt nổi lên một năng lượng hùng mạnh. Cỗ năng lượng này bao hàm một khí tức thô bạo, mãnh liệt bên trong. Sau khi ba nữ nhân tiếp xúc với khí tức này thì đều bị rùng mình mạnh mẽ.
Hai hàng lông mày của Tiếu Ân khẽ nhếch lên. Cỗ khí tức này không ngờ là có vài phần tương tự như sát lục thiên mạc của hắn. Trong đầu ý nhiệm chuyển động. Nếu là giao sát lục thiên mạc cho kẻ này, có lẽ có khả năng phát huy được uy lực chân chính hùng mạnh nhất.
Tuy nhiên, điều thực sự khiến cho Tiếu Ân cảm thấy ngạc nhiên chính là trên người Lạc Địch lại ẩn nấp một thủ đoạn viễn siêu ngoài sức tưởng tượng của hắn. Không ngờ là đến cả hắn cũng không nhận thức được thực lực chân chính của người này.
- Ngươi, ngươi cũng là tam tinh ma pháp sư?
Sara sắc mặt rốt cục thay đổi.
- Đúng vậy. Đây mới là thực lực chân chính của ta.
Lạc Địch nghiến răng nghiến lợi nói:
- Các ngươi đều nghĩ đến Khoa Đốn mới là cao thủ đệ nhất của thế hệ trẻ trong bộ tộc Huyết Tinh Linh chứ gì? Ha ha, hắn thì tính là cái gì. Chỉ có ta mới là chân chính đệ nhất cao thủ.
Trong thanh âm của Lạc Địch mang theo khí tức cực kỳ điên cuồng. Tiếu Ân nhướn mày, nói:
- Ngươi là đệ nhất ư? Đúng vậy. Nếu như ngươi cứ bảo trì ở trong trạng thái này thì quả thật là có hơn Khoa Đốn một chút. Nhưng ta lại vô cùng nghi ngờ. Nếu như ngươi vẫn cứ bảo trì ở trong trạng thái này, thế thì chắc ngươi phải mất nhiều thời gian lắm mới có thể biến thành một kẻ điên chân chính đấy.
Thân hình Lạc Địch run lên nhè nhẹ. Sắc mặt hắn sắt lại đáng sợ, nâng tay lên, phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng máu của hắn giống như là có linh tính, đều hấp thu vào trong chiếc nhẫn huyết sắc kia.
Sau đó, hắn khoát tay, một đạo hào quang huyết sắc như một tia chớp phóng về phía Tiếu Ân.
Đạo huyết quang này tốc độ cực nhanh, đến mức không thể tin nổi. Ngay cả Tiếu Ân cũng không kịp né tránh. Tuy nhiên Tiếu Ân cũng không có hoảng hốt lo sợ.
Cũng không phải là hắn chủ quan, mà là trong cảm ứng của hắn, luồng huyết quang này dường như không có ý đồ công kích gì. Chẳng qua chỉ là biến hóa thành một khe hở huyết sắc, vây khốn hắn trong đó mà thôi.
Tinh thần cảm ứng dạo qua khe hở huyết sắc này một vòng, Tiếu Ân trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy rằng không biết là vì cái gì mà như vậy, nhưng hắn lại có thể nắm chắc đến tám phần là bất cứ lúc nào cũng phá vỡ được vòng huyết sắc này mà ra.
Lạc Địch nếu đã ra tay thì sẽ không thể dừng lại được. Miệng hắn không ngừng phun máu tươi, hễ có máu là đều bị cái nhẫn huyết sắc kia hút hết.
Mỗi khi nhẫn hấp thu được một ngụm huyết tươi thì lại tạo ra một đạo hồng quang vây khốn người trong đó.
Sau bốn ngụm máu tươi, Tiếu Ân và đám người Sara đã đều bị vây trong một cái vòng huyết sắc. Dưới ánh nắng chiếu rọi, cái vòng huyết sắc ấy lại càng lóe ra luồng hào quang khác thường.
Tuy nhiên, sau khi phun ra được bốn ngụm máu này thì Lạc Địch dường như cũng trở nên uể oải. Có vẻ như mỗi một búng máu đều khắc vào tính mạng của hắn. Mỗi ngụm phun ra là thân thể hắn run rẩy lên. Sau khi vây khốn được tất cả mọi người thì thân thể hắn thậm chí đã run lên rồi.
Lạc Địch thở dồn dập mấy hơi, rồi không ngờ lại lấy ra một viên ám kim tinh thạch, để trên tay và hấp thụ năng lượng ở trong đó. Một lát sau, sắc mặt hắn mới dần trở nên dễ nhìn hơn một chút.
Lúc này, sắc mặt Huyết Tinh Linh vương tử tái nhợt như xác chết, nhưng trong mắt hắn lại lóe ra vẻ hưng phấn.
- Sara, nàng đáp ứng gả cho ta đi. Ta sẽ yêu thương nàng cả đời.
Lạc Địch tiến lên, đứng trước cái vòng huyết sắc đang vây khốn Sara, đau khổ tiếp tục cầu xin.
Sara không hề đổi sắc mặt, nhìn hắn nói:
- Lạc Địch, không ngờ ngươi dám lấy trộm toàn bộ thần khí huyết quang tù cấm của bộ tộc Huyết Tinh Linh đến đây. Chẳng lẽ ngươi không sợ trưởng lão trong tộc sẽ quở trách ư?
- Quở trách ta?
Lạc Địch cười ha hả, nói:
- Chỉ cần ta có thể mang về hai cuốn lục thư ma pháp này. Chỉ cần ta có thể cưới nàng làm vợ thì còn có ai dám quở trách ta nữa chứ?
Tiếu Ân nghe xong thì trong lòng chấn động, hỏi:
- Cái nhẫn này là thần khí ư?
Lạc Địch đắc ý quay đầu lại, nói:
- Đúng vậy, đây là thần khí tối cao mà tộc của ta bảo tồn. Đúng là vì có thứ này, nên tộc của ta mới có thể chiếm cứ một địa vị nhỏ nhoi trong Tinh Linh tộc mà cho tới tận bây giờ vẫn không có ai dám can đảm trêu chọc vào.
- Thứ này thì có ích lợi gì?
Tiếu Ân tò mò hỏi.
Lạc Địch lạnh lùng cười, nói:
- Yên tâm, rất nhanh thôi ngươi cũng sẽ biết nó dùng để làm gì.
Sara đột nhiên mở miệng giải thích:
- Đây là thánh khí tối cao của bộ tộc Huyết Tinh Linh, gọi là nhẫn huyết quang tù cấm. Một khi kích phát thành công, có thể phát ra màn hào quang huyết sắc có thể cầm tù kẻ thù hùng mạnh vượt cấp.
- Cầm tù vượt cấp ư?
Rốt cuộc thì sắc mặt Tiếu Ân cũng thay đổi. Hắn nhìn cái vòng huyết sắc xung quanh mình. Tuy nhiên, điều kỳ quái chính là cái loại vòng huyết sắc này cho hắn một cảm giác là dường như cũng không phải là không gì phá vỡ nổi.
- Đúng vậy, trong nhẫn này có ẩn chứa năng lượng thần linh. Quả thật có thể vượt bậc cầm tù. Nhưng có điều là cũng không phải tất cả mọi người đều có thể phát huy được công hiệu đó.
Sara mỉm cười dù đang ở dưới bầu không khí này. Nụ cười vẫn làm người ta mê say phong tình như trước:
- Nghe nói, chỉ có ma đạo sĩ mới có khả năng mát huy uy lực chân chính của thần khí. Còn đối với đại ma pháp sư thì nhiều lắm là có thể cầm tù đối thủ cùng cấp bậc thôi. Còn nếu như là ma pháp sư thì nhất định phải dụng tâm huyết mới có thể kích phát hết năng lượng trong nhẫn được. Nhưng mà nhiều nhất cũng chỉ có thể nhốt được đối thủ có tu vi kém hơn so với hắn mà thôi.
Khi này Tiếu Ân mới yên lòng. Xem ra chính mình giả dạng thành nhất tinh ma pháp sư chính là một lựa chọn chính xác rồi.
Đương nhiên, xuất phát từ thói quen, Tiếu Ân cũng hạn chế khí tức của bản thân ở mức tiêu chuẩn của nhất tinh ma pháp sư thôi. Cho nên mới có thể tạo thành ảo giác như thế cho Lạc Địch được.
Lạc Địch đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn. Cho đến khi Sara giải thích xong mới nói:
- Sara nói rất đúng. Ta có thể kích phát được huyết quang tù cấm, cũng chỉ có đại ma pháp sư mới có khả năng thoát ra được. Tất cả những người ở dưới cấp bậc đại ma pháp sư thì đều phải bị nhốt ở bên trong đến mười hai giờ. Hơn nữa, tính từ giờ đến trong vòng mười hai tiếng nữa, còn không thể vận dụng ma pháp ở trong vòng huyết quang được.
Huyết Tinh Linh vương tử cười ranh mãnh, duỗi ra một ngón tay, trên đầu ngón tay lay động một tia năng lượng rất nhỏ.
Tiếu Ân vừa thấy thì biết ngay, đây là Tật Phong Thuật, ma pháp bình thường nhất trong ma pháp cấp một.
- Nhất tinh ma pháp sư. Ha ha, ta đã nói rồi, phải lột da rút gân ngươi, vĩnh viễn giam cầm linh hồn của ngươi. Ngươi cứ thong thả mà chờ xem đi.
Lạc Địch nở nụ cười tàn nhẫn. Sau đó, hắn xoay người lại, vẻ mặt thâm tình nói:
- Sara, ta không muốn làm tổn hại nàng. Đáp ứng gả cho ta đi.
- Nếu ta không đáp ứng thì sao?
Lạc Địch cắn chặt hàm răng, gân xanh trên trán co rút lại:
- Nàng chắc là có biết rằng trong Huyết Tinh Linh chúng ta, có một loại Huyết Linh Mật Thuật. Nó có thể khống chế tư tưởng của con người, biến đổi hoàn toàn con người thành một con rối. Ta không muốn thi triển Huyết Linh Mật Thuật đối với nàng. Nhưng nàng cũng không nên ép ta.
Sắc mặt Sara hơi tái nhợt. Nàng cũng lo lắng một chút, rồi nói
- Nếu ta đáp ứng ngươi, ngươi có thể buông tha bọn họ được không?
- Không thể.
Lạc Địch quả quyết nói:
- Bọn họ đã thấy ta giết người. Tin tức này tuyệt đối không thể truyền đi ra ngoài được. Nàng cũng hy vọng là được gả cho một người mà người đó lại là đại anh hùng đoạt được viễn cổ tinh linh kế thừa mật thuật từ trong khe hở không gian chứ?
Sara chậm rãi gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Ta quả thật là hy vọng được gả cho một đại anh hùng. Nhưng ta không hy vọng cái kiểu anh hùng thế này. Thực sự là một tên ác ma rất sợ chết, tàn sát đồng bọn.
Lạc Địch trong nháy mắt mắt đã trở thành màu đỏ. Hắn thì thào lẩm bẩm:
- Là nàng bức ta. Là nàng bức ta.
Sara trong lòng hoảng hốt, vội vàng kêu lên:
- Uy, ngươi còn không ra tay, chẳng lẽ đang chờ xem náo nhiệt?
Lạc Địch cả kinh, xoay người. Tiếu Ân vẫn đang bị nhốt bên trong vòng huyết sắc như trước. Nhưng không biết vì sao, Huyết Tinh Linh vương tử lại luôn cảm thấy có cái gì đó không thích hợp.
Hắn nhìn kỹ rồi mới hiểu được vì sao lại có cảm giác như vậy. Bởi vì Tiếu Ân bị nhốt ở bên trong vòng huyết sắc kia lại không hề có vẻ gì là hoảng hốt hay lo sợ cả, mà ngược lại không biết từ lúc nào đã lấy ra một ít hoa quả, chậm rãi gặm nhấm và xem trò vui.
Một cỗ lửa giận nổi lên bừng bừng, Huyết Tinh Linh vương tử rốt cuộc không khống chế nổi được chính bản thân mình. Hắn cười gian ác, nói:
- Ngươi thật đúng là tiêu sái. Được rồi, để ta cho ngươi nhìn xem, chúng ta tại sao lại có tên là Huyết Tinh Linh.
Dứt lời, hắn nhấc tay, ba đạo Tật Phong Thuật chợt phát ra. Tuy nhiên, mục tiêu của hắn cũng không phải là chỗ yếu hại trên người Tiếu Ân, mà là ở cánh tay và ở chân.
Tật Phong Thuật trong thế giới ma pháp cũng coi như là một ma pháp có chút danh tiếng.
Tuy nhiên, ma pháp này sở dĩ nổi danh cũng không phải vì là một ma pháp cấp một có nhiều uy lực, mà là bởi vì ma pháp này là một trong số những pháp thuật khống chế tốt nhất.
Chính giờ phút này, dưới sự khống chế của Lạc Địch, ba đạo Tật Phong Thuật linh hoạt trong chớp mắt, bay về hướng Tiếu Ân với tốc độ tia chớp.
Nhưng mà, ngay khi ba đạo Tật Phong Thuật này xuyên qua được cái vòng huyết sắc và sắp chạm tới Tiếu Ân thì trên người hắn lại hiện ra ba tấm chắn năng lượng.
Sau ba tiếng vang nhỏ, ba đạo Tật Phong Thuật biến mất trong nháy mắt. Còn tấm chắn năng lượng trên người Tiếu Ân lại nâng nổi lên bên người hắn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bay lượn đi.
Sắc mặt Lạc Địch vô cùng dữ tợn, có vẻ như khó có thể tin được. Hắn run giọng nói:
- Không, không có khả năng. Làm sao ngươi lại có thể sử dụng ma pháp được?
Tiếu Ân sờ sờ cái mũi, cười như con cáo già vừa túm được một con gà trống:
- Rất xin lỗi, ta đã quên nói cho ngươi một chuyện.
- Chuyện gì?
Lạc Địch hỏi theo bản năng. Tiếu Ân thu lại nụ cười tươi trên mặt, sau đó, trên người hắn tản ra một loại năng lượng hùng mạnh, mênh mông, mãnh liệt.
- Ta đã quên nói cho ngươi. Huy chương nhất tinh ma pháp sư này cũng không có ý nghĩa gì cả. Hiện giờ, ta ….
Trong mắt Tiếu Ân mang theo một tia diễu cợt:
- … đã là một đại ma pháp sư rồi.
Một cái vòng giống như vòng bảo hộ thực thụ chợt hiện hình cách trước người hắn chừng một thước, và chừng một khắc sau thì vòng bảo hộ thật sự thành hình. Cái vòng huyết sắc đang vây khốn hắn lập tức vỡ nứt ra từng tấc từng tấc một, giống như một trận mưa màu hồng từ trên trời rơi xuống dọc theo vòng bảo hộ ngũ cấp, thẩm thấu vào bên trong mặt đất, rốt cuộc rồi không thấy đâu nữa.
Ngay khi cái vòng huyết sắc kia bị phá nát, sắc mặt Lạc Địch chợt biến đổi đến vài lượt. Cả người hắn mềm nhũn ra, không ngờ là không có hành động nào được cả mà ngược lại, trực tiếp ngã phịch xuống mặt đất.
Trong mắt hắn có một vẻ mờ mịt, cũng có một vẻ oán độc sâu sắc, đầy sự không cam lòng.
Tiếu Ân trong lòng vui vẻ. Hắn đã sớm chuẩn bị tốt không gian cấm cố thuật. Chỉ cần Lạc Địch định lấy ba người Sara ra uy hiếp mình thì lập tức ra tay giam cầm hắn lại ngay.
Đúng là bởi vì có loại pháp thuật thần kỳ này, cho nên Tiếu Ân mới có thể yên tâm lớn mật chơi đùa với hắn một lúc.
Tuy nhiên, lúc này đây biểu hiện của Lạc Địch lại khiến hắn thật là thất vọng, không hề tiếp tục ra tay, mà ngược lại, giống như là tê liệt, khiến cho năng lượng của Tiếu Ân bị nghẹn lại giữa chừng, tính toán ổn thỏa hết rồi của Tiếu Ân lại bị làm cho không có chỗ dùng.
Tiếu Ân thì thào lẩm bẩm:
- Hắn làm sao lại vô dụng thế nhỉ?
- Hắn sử dụng máu của chính bản thân mình để kích phát nhẫn Huyết Quang Tù Cấm. Làm như thế tuy rằng uy lực vô cùng lớn, nhưng một khi cái vòng huyết sắc bị người khác đánh tan thì chẳng khác nào chém hắn một đao.
Sara nhìn Huyết Tinh Linh vương tử đang tê liệt trên mặt đất, trong mắt cũng không hề có vẻ gì là thương hại cả.
Quả thật vừa rồi chứng tỏ cách đối nhân xử thế của mình thì Lạc Địch đã rất khó khiến cho người khác thông cảm được.
Tiếu Ân than nhẹ một tiếng, giơ tay điểm liên tục. Một tia hỏa quang theo tay hắn bắn ra, đánh trúng vào vòng huyết sắc đang vây khốn đám Sara.
Không bao lâu sau, cả ba cái vòng huyết sắc lần lượt bị vỡ tan. Mỗi cái vòng huyết sắc bị phá là một lần Lạc Địch hộc ra một ngụm máu tươi. Sau khi tất cả những vòng huyết sắc hiện có vỡ tan hết, ánh mắt hắn đã trắng dã, hít vào thì ít mà thở hộc ra thì nhiều.
Lực khống chế ma pháp của Tiếu Ân lúc này biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Hắn kích phát hỏa quang không nhiều không ít, ngay khi ba cái vòng huyết sắc vừa bị vỡ tan thì hỏa quang cũng toàn bộ biến mất.
Cảnh tượng mỹ lệ hoa lửa như đầy trời không ngờ lại có thể được tính toán và cảm ứng chính xác được đến như thế, lập tức khiến cho ba nữ nhân vô cùng kính nể.
Các nàng đồng thời tính toán trong lòng, nếu là chính bản thân sư phụ của mình ra tay, liệu có thể làm được đến như thế hay không?
Rất nhanh, trong mắt Petty và Betty đều lộ ra vẻ không tự tin. Bởi vì trong mắt các nàng, đến cả nhân vật như ngũ tinh đại ma pháp sư Tiffany cũng chưa chắc có thể khống chế ma pháp tinh diệu được như thế.
Trong ba nữ nhân, chỉ có Sara không lộ ra vẻ gì là kinh hãi cả. Tuy rằng nàng cũng ghi nhận biểu hiện vô cùng kỳ diệu của Tiếu Ân nhưng hiển nhiên đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy tình cảnh tương tự, cho nên sự khiếp sợ trong lòng cũng không phải ở mức quá mãnh liệt.
Tiếu Ân thấy các nàng đã thoát hiểm, cho nên đi tới bên người Lạc Địch, cởi cái nhẫn Huyết Quang Tù Cấm trên tay hắn ra, cầm trong tay xem xét một lúc, rồi cứ như thế thản nhiên đút vào trong túi mình.
Sara và Petty đều nhíu mày. Các nàng đều biết giá trị chân chính của cái nhẫn này. Hơn nữa, dù là nói như thế nào thì đây cũng là thần khí sắc bén nhất của Huyết Tinh Linh tộc, làm sao lại có thể để rơi vào tay người ngoài được?
Tuy nhiên, sau khi đã được Tiếu Ân cứu trợ nhiều lần, tâm tính các nàng cũng sớm đã có sự biến hóa khá tinh tế. Đặc biệt là lúc này đây, nếu không phải là Tiếu Ân đột nhiên xuất hiện mà để cho các nàng rơi vào trong tay tên Lạc Địch biến thái này, như thế thì kết cục của các nàng có thể hình dung ra được rồi.
Đặc biệt là Sara, mỗi khi nghĩ đến khả năng bị Lạc Địch thi triển Huyết Linh Mật Thuật khống chế tư tưởng, thì thật sự là muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng chẳng xong.
Cho nên bọn họ nhìn nhau, rốt cuộc là thôi không nói ra lời ngăn cản nữa.
Tiếu Ân tìm kiếm một lát trên người Huyết Tinh Linh vương tử, tìm được một cái vòng cổ không gian, không chút khách khí đoạt luôn làm của mình, sau đó ngẩng đầu hỏi:
- Người này sẽ xử lý thế nào đây?
Trên mặt Sara hiện ra vẻ chán ghét, nói:
- Ngươi cứ chủ động đi. Chúng ta không có ý kiến gì cả.
Betty và Petty đồng thời cũng gật đầu. Đối với tên Huyết Tinh Linh vương tử này, các nàng không hề có một chút hảo cảm nào cả.
Tiếu Ân khẽ gật đầu, một tay túm Huyết Tinh Linh vương tử đang hấp hối lên, đi đến bên vách núi. Hắn cũng không trực tiếp ném người xuống, mà là mang theo cả hắn nhảy xuống vách núi luôn.
Ba người Sara chấn động. Tuy nhiên ngay sau đó, các nàng liền cảm ứng được ở dưới vách núi truyền tới sự dao động năng lượng. Trong lòng buông lỏng, các nàng lập tức hiểu ra. Tiếu Ân nhảy xuống dưới kia một khắc sau đã phát động Phong Tường Thuật.
Các nàng nhìn nhau, rồi đồng thời cũng phát động dao động năng lượng, triển khai Phong Tường Thuật bay đi xuống.
Đến cả Petty là ma cung thủ cũng tìm tòi học hỏi được pháp thuật phi hành này, cũng coi như không khiến cho người ta thấy thất vọng.
Tiếu Ân mang theo Lạc Địch đi rất nhanh xuống bên dưới vách núi. Hắn mắt thần như điện, tìm kiếm tất cả những người đã nhảy xuống vừa rồi dọc trên đường đi. Chỉ một chốc lát sau, ánh mắt hắn dừng lại ở một mảng cây thấp thấp cách đó không xa.
Bảy người nhảy từ trên vách núi xuống bởi các nguyên nhân chủ động hay là bị động thì giờ phút này hắn đã phát hiện đủ sáu thi thể huyết nhục mơ hồ. Những người này rõ ràng đều đã bị ngã chết, một chút dấu vết của sự giãy dụa cũng không có.
Kỳ thực, lúc bọn họ thoát ly được khỏi ma pháp Hỏa Diễm Phong Bạo, tất cả không ngoại lệ đều muốn kích phát Phong Tường Thuật.
Nhưng trong quá trình nhảy xuống vực mà muốn kích phát thành công một ma pháp thì mức độ khó khăn so với việc kích phát ở trên mặt đất bằng phẳng là tuyệt đối không thể so sánh nổi rồi.
Chính như thế cho nên người vô địch nhảy cầu thăng bằng thế giới có thể làm động tác khi đứng thăng bằng trên cầu, có thể chạy, nhảy, quay cuồng thì chắc chắn là làm người khác phải hoa cả mắt, phải lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
Nhưng mà nếu để cái sân thi đấu đó ở trên vách núi trống không thì chỉ cần có một sai lầm thôi coi như sẽ tan xương nát thịt ngay. Cho nên người đoạt giải vô địch đó đừng nói là làm động tác, sợ là chỉ biết ghé vào mặt cầu mà sợ đến phát run lên thôi.
Sau khi đã rơi xuống vực, bên tai truyền tới tiếng gió thét gào, cùng với tốc độ rơi tự do xuống đất có thể làm cho người ta tâm thần đại loạn, khó có thể tự động kiềm chế được.
Nếu như không có được sự bình tĩnh như máy móc, thì tuyệt đối không thể kích phát thành công được Phong Tường Thuật.
Cho nên trong bảy người ở đây đã có đến sáu người là ra đi không hẹn ngày trở lại rồi.
Còn một người nữa thì đã đi đâu mất rồi? Chẳng qua là người này vận khí tốt, khi ngã xuống cũng không trực tiếp rơi xuống mặt đất mà lại rơi vào đống cây cối thấp lùn phía trên.
Tuy rằng đã phạt đứt một mảng cây, nhưng tốt xấu gì cũng cản bớt được một chút, cho nên giờ phút này là hắn đang hôn mê bất tỉnh, nhưng cũng vẫn còn thoi thóp thở.
Đi tới bên cạnh kẻ này, Tiếu Ân kiểm tra một chút rồi không khỏi nhíu mày.
Đó là một Huyết Tinh Linh pháp sư, lục phủ ngũ tạng của hắn đã bị thương tổn, xương cột sống cũng vỡ tan. Tuy rằng không chết ngay lập tức nhưng vẫn phải chịu khá nhiều khổ sở.
Hắn than nhẹ một tiếng, vung tay lên. Một đạo năng lượng kim hoàng sắc lập tức bắn vào trên người gã Huyết Tinh Linh pháp sư này.
Một lát sau, kẻ này khẽ rên rỉ, rồi từ từ tỉnh lại.
Sau khi thấy được Tiếu Ân, sắc mặt gã lập tức đại biến. dường như muốn nhúc nhích thân mình một chút, nhưng nhe răng trợn mắt đến nửa ngày giời cũng căn bản không nhúc nhích được chút nào. Tiếu Ân nghe thấy phía sau truyền tới mấy tiếng gió động thì biết ngay là ba người Sara cũng đã nhảy xuống đến nơi.
Tuy nhiên hắn cũng không quay đầu lại mà trực tiếp hỏi luôn:
- Bộ tộc Huyết Tinh Linh của các ngươi làm sao biết được phương vị này? Cũng như là với trong thạch bích gì đó?
Tên Huyết Tinh Linh kia thở hổn hển, một lần nữa nhắm hai mắt lại, không nói gì cả.
Tiếu Ân mỉm cười, túm Lạc Địch đưa lại, kéo tới bên người hắn, nói:
- Đây là vương tử của bộ tộc Huyết Tinh Linh các ngươi phải không? Ta hỏi ngươi một câu, nếu ngươi không nói thì ta sẽ bẽ gãy một ngón tay của hắn.
Tên Huyết Tinh Linh kia lập tức mở to hai mắt, nhìn Lạc Địch với vẻ kinh hãi. Hắn do dự một chút, thấy Tiếu Ân đã cầm lấy một đầu ngón tay của Lạc Địch, trên mặt thản nhiên không hề có chút cảm xúc gì.
Trí thông minh của hắn nhanh chóng hoạt động trở lại, vội vàng nói:
- Không, đừng động thủ, ta nói.
Tiếu Ân cũng không buông ngón tay của Lạc Địch ra, mà tiếp tục theo dõi hắn bằng ánh mắt lạnh như băng.
Tên Huyết Tinh Linh kia cười khổ một tiếng. Hắn thà rằng vừa rồi ngã chết quách cho xong chứ cũng không muốn lúc này phải đối diện với kiểu người hung ác không có chút cảm tình nào như thế này:
- Chúng ta biết được tin tức này từ trong bộ lạc Nguyệt Tinh Linh.
- Không có khả năng.
Tiếng Sara vang lên phía sau Tiếu Ân:
- Trong tộc Nguyệt Tinh Linh không thể có phản đồ.
- Không phải phản đồ.
Tên Huyết Tinh Linh kia trong mắt hiện lên một tia trào phúng, nói:
- Các ngươi phát động nhân thủ nhiều lắm, những hơn ba nghìn người, hơn nữa lại đều là những người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi cả. Tuy rằng các ngươi làm rất bí ẩn, nhưng trong khi vô ý lại bị người của tộc chúng ta phát hiện ra.
Hắn nặng nề thở gấp thêm hai hơi nữa rồi nói tiếp:
- Trong số ba nghìn người cũng có mấy người thích uống rượu. Chúng ta biết được kế hoạch và phương vị đại khái từ chỗ bọn họ.
Sắc mặt ba người Sara đều không tốt. Petty khẽ cắn môi dưới, hỏi:
- Cũng không phải là tất cả mọi người đều biết kế hoạch tỉ mỉ. Đến cả ta và Betty cũng không biết ở bên trong là cái gì. Các ngươi tại sao lại biết được?
Vẻ trào phúng trong mắt tên Huyết Tinh Linh kia lại càng nồng đậm hơn:
- Nguyệt Tinh Linh tiểu thư tôn kính ạ, cái truyền thừa viễn cổ tinh linh này cũng không chỉ một nhà các ngươi có được. Trong bộ lạc Huyết Tinh Linh chúng ta cũng có ghi chép lại tỉ mỉ. Sau khi đã biết được phương vị đại khái, chẳng lẽ trưởng lão trong tộc chúng ta đều là thằng ngốc, không ai thẩm tra được ra hay sao?
Petty lập tức mặt đỏ tía tai, không nói lên lời.
Người nọ lại nói tiếp:
- Sau khi các trưởng lão trong tộc chúng ta tiến hành nghiên cứu tỉ mỉ, lập tức phái ra đệ tử tinh nhuệ trong tộc đuổi tới đại thảo nguyên phương Bắc. Và cùng với hắc quỷ pháp sư đạt thành một hợp tác ngắn ngủi, tiến vào theo khe nứt không gian ở dãy núi Ishtar.
- Vì sao lại phải tiến vào từ địa phương đó?
Sara khó hiểu dò hỏi.
- Bởi vì sau khi tiến vào theo dãy núi Ishtar, xác suất truyền tống đến được đây hoặc đến khu vực phụ cận cao tới một phần năm.
Tiếu Ân quay đầu lại cười, nói:
- Xem ra thực lực của các trưởng lão Huyết Tinh Linh còn cao hơn cả hai tộc Nguyệt, Mộc các ngươi đó.
Sara sắc mặt ửng đỏ, giận dữ lườm Tiếu Ân một cái.
- Ngươi làm sao mà biết được?
Tên Huyết Tinh Linh kia ho nhẹ hai tiếng, khóe miệng tràn ra máu tươi. Nhưng trong mắt hắn lại tràn ngập dấu hỏi:
- Chúng ta và hắc quỷ pháp sư có hợp tác qua nhiều lần rồi, cho nên mới biết được bí mật này. Ngươi là một nhân loại, làm sao lại biết được?
Tiếu Ân bật cười. Bằng vào kiến thức của cốt long kia thì đương nhiên là không có khả năng nói dối rồi. Tuy nhiên hắn sẽ không nói cho người khác biết bí mật này được.
Người nọ lại cười khổ thêm một lần nữa, quay đầu nhìn Lạc Địch bị Tiếu Ân khống chế đang chỉ còn một hơi thở thoi thóp, trên mặt lộ ra một tình cảm bi thương.
Tiếu Ân lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Lá gan của ngươi rất là lớn.
Người nọ lắc lắc đầu, nói:
- Không phải lá gan của ta lớn, mà là ta biết thương thế của mình. Ta đã không có khả năng sống sót được nữa rồi.
Hắn dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Sara, cầu khẩn nói:
- Nguyệt Lượng chi nữ (con gái của ánh trăng) tôn quý, kính xin người niệm tình cùng là bộ tộc Tinh Linh, hãy bỏ qua cho Huyết Tinh Linh vương tử đi.
- Cùng là bộ tộc Tinh Linh ư?
Tiếu Ân nhếch miệng cười lạnh. Nụ cười ẩn chứa sự châm chích rõ ràng và sâu sắc.
- Khi các ngươi bức hiếp Sara các nàng ấy, sao không nhớ đến là cũng đều là bộ tộc Tinh Linh cả thế?
Sắc mặt kẻ kia lập tức cứng đờ. Hắn mở miệng, đột nhiên lại phụt ra một búng máu tươi. Thương thế của hắn vốn là rất nặng, nhờ vào năng lượng hoàng kim của tên gà mờ Tiếu Ân kia chữa trị mới tạm thời tỉnh lại được một lúc. Nhưng thương thế cũng không có chuyển biến tốt đẹp nào. Sau khi kiên trì nói được mấy câu, đã tới thời khắc hồi quang phản chiếu rồi.
Bị lời nói của Tiếu Ân đả kích, lại nghe ra sát ý nghiêm túc trong giọng nói của hắn thì tâm tình không khỏi bị kích động, phun ra ngụm máu tươi, rốt cuộc không nói nổi lên lời.
Tuy nhiên hắn cũng không nhắm mắt, mà là dùng ánh mắt tràn ngập hy vọng kia nhìn chằm chằm vào Sara xinh đẹp. Dường như nữ tử dịu dàng như ánh trăng này có thể hoàn thành được tâm nguyện cuối cùng của hắn.
Trên mặt Sara lộ ra vẻ do dự. Nàng mở miệng, đang định nói chuyện thì lại bị Tiếu Ân vung tay lên ngắt lời.
Hơi hạ thấp thân mình xuống, Tiếu Ân đón nhìn ánh mắt cuối cùng của người nọ, nói:
- Rất xin lỗi! Yêu cầu của ngươi cho dù là nàng có đáp ứng thì ta cũng sẽ không lưu lại tính mạng của Lạc Địch được.
Cổ họng của người Huyết Tinh Linh kia khục khặc một hồi, lại phun ra một búng máu tươi to, theo đó, sinh mạng của hắn cũng tiêu tan.
Sắc mặt ba nữ nhân cũng không hề tốt, nhưng trong các nàng cũng không ai ngu dại đến mức đáp ứng di nguyện của Huyết Tinh Linh này.
Ngay lúc này, thân hình của Lạc Địch chợt co giật, khóe miệng lại trào ra một búng máu lớn, hoàn toàn ngừng hô hấp.
Tiếu Ân than nhẹ một tiếng, nhìn hai thi thể gần như là song song nhau, trong lòng hơi có chút cảm khái.
Bất kể là một chủng tộc nào, đều có đồ đệ tàn bạo hung ác nhưng cũng sẽ có những kẻ anh dũng bền gan vững chí, thấy chết không sờn lòng. Bước một vòng nhìn xung quanh, Tiếu Ân phóng hỏa từng thi thể một. Không thể không nói, loại hủy thi diệt tích này hắn đã làm vô cùng thành thục rồi.
- Đại ma pháp sư các hạ, cảm ơn ngài lại viện thủ.
Sau khi chờ cho Tiếu Ân xử lý xong hết tất cả, Sara cúi đầu nói.
- Ngươi khách khí quá rồi.
Tiếu Ân bình thản cười nói:
- Đây chỉ là những việc giơ tay nhấc chân thôi, dù sao ta cũng không có giết ai cả, những người này đều là tự sát hoặc là bị người một nhà giết chết mà.
Trong lòng ba nữ tử đều nổi lên một tâm tư quái dị.
<
Tác giả :
Thương Thiên Bạch Hạc