Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch
Quyển 1 - Chương 41: Gặp lại
Khi đám người Mộ Dung Lâm Phong đi ngang qua một ngã rẻ trên đường cái, Tiểu Bạch liền nhìn thấy Trúc Tử không ngừng nhìn nhìn cái tiệm nhỏ thứ ba phía bên phải, cẩn thận mỗi bước đi.
“Trúc Tử...... Trúc Tử đang nhìn cái gì a?"
Trúc Tử bị gọi lại vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Không... Không có gì."
Mộ Dung Lâm Phong nhìn nhìn tiệm nhỏ Trúc Tử trước đó không ngừng chú ý, quay qua Thượng Quan Vân Nhi nói: “Vân Nhi tiểu thư có vội vã về nhà không, nếu không, chúng ta cùng đi ăn bánh trứng muối ở tiệm kia đi, ăn ngon lắm."
Thượng Quan Vân Nhi nghe xong, cũng vui vẻ gật gật đầu.
Mộ Dung Lâm Phong ôm Tiểu Bạch chen vào tiệm điểm tâm bị vây chật như nêm cối, một cửa tiệm nhỏ chừng chín thước vuông, bên trong bày biện điểm tâm hình thức tinh xảo khéo léo, một số làm thành hình đóa hoa, rồi hình ánh trăng, hình ngôi sao này nọ không đồng nhất.
Điểm tâm trong tiệm cũng tỏa ra từng đợt mùi hương, hấp dẫn phố phường phụ cận, tiệm nhỏ bị tầng tầng người vây quanh, vài người còn nhón mủi chân, kêu to “Lão bản, ta đã đợi thật lâu, có thể mau chút không a...... nương tử cùng tiểu nhi nhà ta còn ở trong nhà chờ ta trở về mà?"
Bên trong chỉ có một lão gia gia râu bạc thật dài cùng một nữ đồng mười một, mười hai tuổi thắt hai cái bím tóc, hai người đều là vội vàng bận rộn dùng bao giấy màu vàng lấy điểm tâm khách yêu cầu đưa cho khách, lại thu mấy văn tiền không nhiều lắm từ khách nhân, nghe được khách kêu to, thường thường trả lời một tiếng: “Hảo a khách quan chờ một chút, cũng sắp xong rồi." Việc làm ăn của tiệm nhỏ thuận lợi phá lệ làm cho người ta đỏ mắt.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch ngẩng cổ, dáng vẻ hận không thể lập tức chui vào tiệm điểm tâm, nói: “Tiểu Bạch cũng muốn ăn đi, Trúc Tử trước kia mỗi lần xuống núi đều tới nơi này mua bánh trứng muối về ăn, nếu đi ngang qua rồi, cứ tới mua một ít về đi."
“Sư phụ... Tiểu Bạch muốn ăn cái điểm tâm thơm thơm như đóa hoa kia." Tiểu Bạch kéo kéo tay áo Mộ Dung Lâm Phong nói.
“Ân ân... Bất quá Tiểu Bạch nếu muốn ăn, thì phải xếp hàng nha, hảo hài tử không thể chen ngang, biết không?" Mộ Dung Lâm Phong ân cần dạy nói.
“Ân ân...... Tiểu Bạch biết." Tuy rằng Tiểu Bạch hận không thể bổ nhào thẳng vào tiệm điểm tâm kia, nhưng vẫn là ngoan ngoãn gật gật đầu, cũng biết chen ngang là chuyện không tốt.
“Tiểu Bạch đệ đệ hình như thực thích đồ ăn vặt này nọ nha, cái gì cũng muốn nếm thử một chút, giống như tiểu hài tử a, thật đáng yêu a... Ha hả......" Thượng Quan Vân Nhi ở một bên đứng không khỏi nói.
“Ân, tại hạ cũng cho là như vậy, Tiểu Bạch vẫn luôn là quả vui vẻ của tại hạ, ngày nào đó Tiểu Bạch biến mất, tại hạ cũng không biết đi đâu tìm lại nữa."
“Tiểu Bạch...... sẽ luôn ở bên cạnh sư phụ, sẽ không đi đâu hết...... Sư phụ cũng không thể bỏ lại Tiểu Bạch nha." Tiểu Bạch kiên định nói.
“Ừ ừ rồi..... Vi sư sẽ luôn ở bên Tiểu Bạch, cho dù Tiểu Bạch vào nhà xí, vi sư cũng ở bên cạnh chờ... Được không... Ha hả......" Mộ Dung Lâm Phong lại lộ tính tình xấu xa ra lần nữa, chẳng qua Thượng Quan Vân Nhi đứng nghiêng cũng không thấy rõ ràng mỉm cười cưng chiều của Mộ Dung Lâm Phong.
“Sư phụ......" Tiểu bạch mặt hồng hồng gọi một tiếng, ôm chặt cổ Mộ Dung Lâm Phong, đưa hai má qua cọ cọ vào cổ Mộ Dung Lâm Phong.
Thượng Quan Vân Nhi nhìn thấy Tiểu Bạch nhăn nhó thẹn thùng cọ vào Mộ Dung Lâm Phong, linh quang chợt lóe, thốt ra: “Tiểu Bạch đệ đệ giống như một con mèo vậy ấy."
Tiểu Bạch nghe được chỉ không hiểu trừng to mắt không có phản ứng gì, Mộ Dung Lâm Phong nghe được chỉ dừng một chút, nghĩ đến dáng vẻ Tiểu Bạch biến ra hai cái lổ tai mèo cùng cái đuôi đáng yêu, liền vẻ mặt đồng ý c
ười cười, Trúc Tử cảm thấy Tiểu Bạch lại giống với một con thỏ trắng hơn.
Lúc này, Thượng Quan Vân Nhi đang đứng vững vàng đột nhiên toàn thân mất đi trọng lực, ngã về phía Mộ Dung Lâm Phong, Mộ Dung Lâm Phong ngay bên cạnh lập tức vươn cánh tay để không ra, mau lẹ ôm lấy thân hình mềm mại ngã thẳng vào hắn của Thượng Quan Vân Nhi, Mộ Dung Lâm Phong đối với mãn hương ngã vào lòng, cũng không có biểu hiện ra đắc ý mừng thầm nên có, ngược lại nhăn hai hàng lông mày thật đẹp, phản cảm trong ngực có thêm một thân thể khác.
Đợi đến khi Mộ Dung Lâm Phong nâng Thượng Quan Vân Nhi vẻ mặt đỏ bừng đứng vững trở lại thì nói: “Vân Nhi tiểu thư không có việc gì đi?"
Thượng Quan Vân Nhi lắc đầu, chỉ là đầu càng cúi càng thấp.
“Mẹ nó, lại là thằng nhãi nhà ngươi, thật sự là mỗi lần nhìn thấy ngươi đều không có chuyện tốt, nhanh tránh ra cho lão tử, bằng không lần này không chỉ có sứt trán thôi đâu, còn có ngươi tên thư sinh gầy teo này, nhìn cái gì......" Đột nhiên một nam âm lỗ mãng truyền tới.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy tên lưu manh quê mùa mặc áo vải thô không biết từ đâu ra, miệng đầy lỗ mãng, mà quan trọng nhất là, hóa ra vết thương trên trán Tiểu Bạch là do đại hán mặt lỗ mãng này làm ra, vốn tưởng Tiểu Bạch ngốc không cẩn thận tự tạo thành, lúc ấy Mộ Dung Lâm Phong chỉ là thương tiếc hỏi Tiểu Bạch một chút, mà khi đó Tiểu Bạch trong lòng còn chưa yên ổn, trong mắt tràn đầy chỉ có Mộ Dung Lâm Phong, nào có nhiều tâm tư như vậy quản chuyện khác, cái gì cũng chưa nói, khiến cho Mộ Dung Lâm Phong tưởng là do Tiểu Bạch tay chân vụng về thôi. Ngốc đến loại trình độ này Mộ Dung Lâm Phong cũng là thực bất đắc dĩ, hiện tại mới biết được hóa ra là đại hán đối diện tạo thành.
Mộ Dung giờ phút này tình tự vốn che đậy kỹ càng lại bộc phát ra, đi qua nói: “Ngươi vừa mới nói ai là thằng nhãi?"
“Thằng nhãi chính là thằng nhãi, trừ đứa ngươi đang ôm trong lòng còn có thể là đứa nào nữa, MD, có phiền hay không a?"
Đại hán nhìn thấy trên gương mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Lâm Phong bao trùm vẻ mặt âm trầm, tầm mắt lạnh như băng hướng về gã, rất là căm tức bước qua, chuẩn bị một quyền đánh tới đối phương, nhưng còn chưa đi qua tới, đại hán đột nhiên toàn thân run rẩy té trên mặt đất, ôm toàn thân lăn lộn, tiếng rít thống khổ làm đám người vốn đông nghịt sợ tới mức, lấy đại hán làm trung tâm tản ra thành một vòng tròn.
Trên mặt đất, đại hán đã hoàn toàn không còn hung ác bá đạo trước đó, bởi vì miệng đau đớn chảy ra nướt bọt hòa với máu, cái mũi cũng không dừng chảy nước mũi, nước mắt cũng như chuỗi châu bị đứt ào ào chảy ra ngoài, toàn thân cũng là bị mồ hôi làm ướt hơn phân nửa. Trong miệng thật là khổ sở “A... A" kêu lên.
Đám người vây quanh nhìn đại hán nguyên bản hùng hổ, giờ phút này lại không hiểu tại sao té trên mặt đất lăn lộn mà nghị luận, chỉ trỏ bàn tán, hoàn toàn không biết phát sinh chuyện gì, cũng hoàn toàn không ai đi giúp đại hán đến y quán, bởi vì thanh danh đại hán từ trước đến nay đều là không tốt, trong lòng mỗi người đều nghĩ là ác nhân có ác báo.
“Sư phụ...... Người kia......?"
Mộ Dung Lâm Phong hôn nhẹ hai má Tiểu Bạch không đáp hỏi ngược lại: “Tiểu Bạch, cái trán còn đau không..."
Tiểu Bạch bị dời đi lực chú ý, ngoan ngoãn lắc đầu nói: “Tiểu Bạch không đau."
“Mộ Dung Đại ca, người kia......" Thượng Quan Vân Nhi vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
“Không có việc gì, chúng ta vẫn là nhanh đi mua chút điểm tâm ăn đi, Vân Nhi tiểu thư còn phải về nhà mà." Mộ Dung Lâm Phong vẻ mặt chuyện không liên quan đến mình nói.
“Trúc Tử...... Trúc Tử đang nhìn cái gì a?"
Trúc Tử bị gọi lại vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Không... Không có gì."
Mộ Dung Lâm Phong nhìn nhìn tiệm nhỏ Trúc Tử trước đó không ngừng chú ý, quay qua Thượng Quan Vân Nhi nói: “Vân Nhi tiểu thư có vội vã về nhà không, nếu không, chúng ta cùng đi ăn bánh trứng muối ở tiệm kia đi, ăn ngon lắm."
Thượng Quan Vân Nhi nghe xong, cũng vui vẻ gật gật đầu.
Mộ Dung Lâm Phong ôm Tiểu Bạch chen vào tiệm điểm tâm bị vây chật như nêm cối, một cửa tiệm nhỏ chừng chín thước vuông, bên trong bày biện điểm tâm hình thức tinh xảo khéo léo, một số làm thành hình đóa hoa, rồi hình ánh trăng, hình ngôi sao này nọ không đồng nhất.
Điểm tâm trong tiệm cũng tỏa ra từng đợt mùi hương, hấp dẫn phố phường phụ cận, tiệm nhỏ bị tầng tầng người vây quanh, vài người còn nhón mủi chân, kêu to “Lão bản, ta đã đợi thật lâu, có thể mau chút không a...... nương tử cùng tiểu nhi nhà ta còn ở trong nhà chờ ta trở về mà?"
Bên trong chỉ có một lão gia gia râu bạc thật dài cùng một nữ đồng mười một, mười hai tuổi thắt hai cái bím tóc, hai người đều là vội vàng bận rộn dùng bao giấy màu vàng lấy điểm tâm khách yêu cầu đưa cho khách, lại thu mấy văn tiền không nhiều lắm từ khách nhân, nghe được khách kêu to, thường thường trả lời một tiếng: “Hảo a khách quan chờ một chút, cũng sắp xong rồi." Việc làm ăn của tiệm nhỏ thuận lợi phá lệ làm cho người ta đỏ mắt.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch ngẩng cổ, dáng vẻ hận không thể lập tức chui vào tiệm điểm tâm, nói: “Tiểu Bạch cũng muốn ăn đi, Trúc Tử trước kia mỗi lần xuống núi đều tới nơi này mua bánh trứng muối về ăn, nếu đi ngang qua rồi, cứ tới mua một ít về đi."
“Sư phụ... Tiểu Bạch muốn ăn cái điểm tâm thơm thơm như đóa hoa kia." Tiểu Bạch kéo kéo tay áo Mộ Dung Lâm Phong nói.
“Ân ân... Bất quá Tiểu Bạch nếu muốn ăn, thì phải xếp hàng nha, hảo hài tử không thể chen ngang, biết không?" Mộ Dung Lâm Phong ân cần dạy nói.
“Ân ân...... Tiểu Bạch biết." Tuy rằng Tiểu Bạch hận không thể bổ nhào thẳng vào tiệm điểm tâm kia, nhưng vẫn là ngoan ngoãn gật gật đầu, cũng biết chen ngang là chuyện không tốt.
“Tiểu Bạch đệ đệ hình như thực thích đồ ăn vặt này nọ nha, cái gì cũng muốn nếm thử một chút, giống như tiểu hài tử a, thật đáng yêu a... Ha hả......" Thượng Quan Vân Nhi ở một bên đứng không khỏi nói.
“Ân, tại hạ cũng cho là như vậy, Tiểu Bạch vẫn luôn là quả vui vẻ của tại hạ, ngày nào đó Tiểu Bạch biến mất, tại hạ cũng không biết đi đâu tìm lại nữa."
“Tiểu Bạch...... sẽ luôn ở bên cạnh sư phụ, sẽ không đi đâu hết...... Sư phụ cũng không thể bỏ lại Tiểu Bạch nha." Tiểu Bạch kiên định nói.
“Ừ ừ rồi..... Vi sư sẽ luôn ở bên Tiểu Bạch, cho dù Tiểu Bạch vào nhà xí, vi sư cũng ở bên cạnh chờ... Được không... Ha hả......" Mộ Dung Lâm Phong lại lộ tính tình xấu xa ra lần nữa, chẳng qua Thượng Quan Vân Nhi đứng nghiêng cũng không thấy rõ ràng mỉm cười cưng chiều của Mộ Dung Lâm Phong.
“Sư phụ......" Tiểu bạch mặt hồng hồng gọi một tiếng, ôm chặt cổ Mộ Dung Lâm Phong, đưa hai má qua cọ cọ vào cổ Mộ Dung Lâm Phong.
Thượng Quan Vân Nhi nhìn thấy Tiểu Bạch nhăn nhó thẹn thùng cọ vào Mộ Dung Lâm Phong, linh quang chợt lóe, thốt ra: “Tiểu Bạch đệ đệ giống như một con mèo vậy ấy."
Tiểu Bạch nghe được chỉ không hiểu trừng to mắt không có phản ứng gì, Mộ Dung Lâm Phong nghe được chỉ dừng một chút, nghĩ đến dáng vẻ Tiểu Bạch biến ra hai cái lổ tai mèo cùng cái đuôi đáng yêu, liền vẻ mặt đồng ý c
ười cười, Trúc Tử cảm thấy Tiểu Bạch lại giống với một con thỏ trắng hơn.
Lúc này, Thượng Quan Vân Nhi đang đứng vững vàng đột nhiên toàn thân mất đi trọng lực, ngã về phía Mộ Dung Lâm Phong, Mộ Dung Lâm Phong ngay bên cạnh lập tức vươn cánh tay để không ra, mau lẹ ôm lấy thân hình mềm mại ngã thẳng vào hắn của Thượng Quan Vân Nhi, Mộ Dung Lâm Phong đối với mãn hương ngã vào lòng, cũng không có biểu hiện ra đắc ý mừng thầm nên có, ngược lại nhăn hai hàng lông mày thật đẹp, phản cảm trong ngực có thêm một thân thể khác.
Đợi đến khi Mộ Dung Lâm Phong nâng Thượng Quan Vân Nhi vẻ mặt đỏ bừng đứng vững trở lại thì nói: “Vân Nhi tiểu thư không có việc gì đi?"
Thượng Quan Vân Nhi lắc đầu, chỉ là đầu càng cúi càng thấp.
“Mẹ nó, lại là thằng nhãi nhà ngươi, thật sự là mỗi lần nhìn thấy ngươi đều không có chuyện tốt, nhanh tránh ra cho lão tử, bằng không lần này không chỉ có sứt trán thôi đâu, còn có ngươi tên thư sinh gầy teo này, nhìn cái gì......" Đột nhiên một nam âm lỗ mãng truyền tới.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy tên lưu manh quê mùa mặc áo vải thô không biết từ đâu ra, miệng đầy lỗ mãng, mà quan trọng nhất là, hóa ra vết thương trên trán Tiểu Bạch là do đại hán mặt lỗ mãng này làm ra, vốn tưởng Tiểu Bạch ngốc không cẩn thận tự tạo thành, lúc ấy Mộ Dung Lâm Phong chỉ là thương tiếc hỏi Tiểu Bạch một chút, mà khi đó Tiểu Bạch trong lòng còn chưa yên ổn, trong mắt tràn đầy chỉ có Mộ Dung Lâm Phong, nào có nhiều tâm tư như vậy quản chuyện khác, cái gì cũng chưa nói, khiến cho Mộ Dung Lâm Phong tưởng là do Tiểu Bạch tay chân vụng về thôi. Ngốc đến loại trình độ này Mộ Dung Lâm Phong cũng là thực bất đắc dĩ, hiện tại mới biết được hóa ra là đại hán đối diện tạo thành.
Mộ Dung giờ phút này tình tự vốn che đậy kỹ càng lại bộc phát ra, đi qua nói: “Ngươi vừa mới nói ai là thằng nhãi?"
“Thằng nhãi chính là thằng nhãi, trừ đứa ngươi đang ôm trong lòng còn có thể là đứa nào nữa, MD, có phiền hay không a?"
Đại hán nhìn thấy trên gương mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Lâm Phong bao trùm vẻ mặt âm trầm, tầm mắt lạnh như băng hướng về gã, rất là căm tức bước qua, chuẩn bị một quyền đánh tới đối phương, nhưng còn chưa đi qua tới, đại hán đột nhiên toàn thân run rẩy té trên mặt đất, ôm toàn thân lăn lộn, tiếng rít thống khổ làm đám người vốn đông nghịt sợ tới mức, lấy đại hán làm trung tâm tản ra thành một vòng tròn.
Trên mặt đất, đại hán đã hoàn toàn không còn hung ác bá đạo trước đó, bởi vì miệng đau đớn chảy ra nướt bọt hòa với máu, cái mũi cũng không dừng chảy nước mũi, nước mắt cũng như chuỗi châu bị đứt ào ào chảy ra ngoài, toàn thân cũng là bị mồ hôi làm ướt hơn phân nửa. Trong miệng thật là khổ sở “A... A" kêu lên.
Đám người vây quanh nhìn đại hán nguyên bản hùng hổ, giờ phút này lại không hiểu tại sao té trên mặt đất lăn lộn mà nghị luận, chỉ trỏ bàn tán, hoàn toàn không biết phát sinh chuyện gì, cũng hoàn toàn không ai đi giúp đại hán đến y quán, bởi vì thanh danh đại hán từ trước đến nay đều là không tốt, trong lòng mỗi người đều nghĩ là ác nhân có ác báo.
“Sư phụ...... Người kia......?"
Mộ Dung Lâm Phong hôn nhẹ hai má Tiểu Bạch không đáp hỏi ngược lại: “Tiểu Bạch, cái trán còn đau không..."
Tiểu Bạch bị dời đi lực chú ý, ngoan ngoãn lắc đầu nói: “Tiểu Bạch không đau."
“Mộ Dung Đại ca, người kia......" Thượng Quan Vân Nhi vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
“Không có việc gì, chúng ta vẫn là nhanh đi mua chút điểm tâm ăn đi, Vân Nhi tiểu thư còn phải về nhà mà." Mộ Dung Lâm Phong vẻ mặt chuyện không liên quan đến mình nói.
Tác giả :
Du Tai Nhân