Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch
Quyển 1 - Chương 35: Cảm mạo
Mưa tích tí tách rơi xuống, rơi mãi đã sắp đầy vũng nước như một cái ao nhỏ xíu, tạo ra từng vòng tròn gợn sóng cùng bọt nước. Rất xa nhìn lại cả thế gian thật giống như cách một tầng lại một tầng lụa trắng, cảnh vật trước mắt đều là mơ hồ không rõ, trên đường không còn người đi lại, từ ánh sáng từ nhiều cửa sổ mà nhìn, du khách đi đêm đều đã về đến nhà, cả nhà ngồi ngay ngắn ăn thức ăn mộc mạc lại nóng hầm hập, cùng người nhà vui cười, hoàn toàn không bị cơn mưa tầm tã bên ngoài ảnh hưởng. Cả con đường lớn trừ bỏ tiếng mưa rơi ào ào, im lặng lạ kỳ.
Trên đường cái vắng tanh, thấp thoáng có một bóng dáng mơ hồ nhỏ bé đem hai tay cố ôm lấy thân hình, không có tiếng động ngồi xổm ở một góc, toàn thân quần áo đều ướt đẫm, mưa lạnh như băng từ trên đầu rơi xuống, lại rất nhanh chảy đến mọi ngóc ngách trên thân thể, thân thể nhỏ bé lạnh không ngừng run rẩy, hai mắt cũng nhắm chặt, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mấy máy, tựa hồ là bất an kêu tên ai.
Mộ Dung Lâm Phong vội vã vừa chạy chậm vừa nhìn chung quanh, đôi môi mở ra khép lại kêu ‘ Tiểu Bạch ‘, mà Tiểu Bạch đần độn tựa hồ là nghe được sư phụ đang kêu mình, liền vô lực mở to mắt, lắc lắc lắc lắc đứng lên.
Tiểu Bạch giương mắt nhìn lại, bốn phía đều mờ mờ ảo ảo, bên tai đều là tiếng mưa chạm vào mặt đất, hoàn toàn không phân biệt được rõ ràng tiếng của Mộ Dung Lâm Phong từ truyền từ hướng nào tới. Nhưng vẫn là chậm rãi bước ra khỏi góc nhỏ, đi về phía con đường lớn.
Tiểu Bạch từng bước nhỏ từng bước nhỏ, liền cảm thấy được hai chân thật là nặng nề, đầu cũng nặng chịch, chỉ ý thức được sư phụ đang kêu mình, chỉ bằng từng bước nhỏ từng bước nhỏ này chậm chạp tiến về phía thân ảnh cao lớn dần hiện ra.
Ánh mắt tinh tường của Mộ Dung Lâm Phong rốt cục cũng nhìn thấy được rồi, lập tức rất nhanh chạy tới bóng dáng áo xanh bé nhỏ đang đi về phía này, phát hiện đúng là Tiểu Bạch, trái tim buộc chặt của Mộ Dung Lâm Phong rốt cục có thể yên tâm trở về chỗ cũ, ngũ quan nhíu chặt cũng chậm chậm trầm tĩnh lại.
Mộ Dung Lâm Phong ở trên con đường lớn đầy mưa to gió lớn, ôm chặt lấy Tiểu Bạch đang đứng thẳng cũng không xong, vội nói: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, đứa nhỏ hư này, thế nào mà vi sư quay về, ngươi lại không thấy tăm hơi, ngươi có biết sư phụ lo lắng cho ngươi bao nhiêu......" Mộ Dung Lâm Phong nói xong, liền cảm giác Tiểu Bạch toàn thân mất đi khí lực gục vào trong lòng hắn.
Mộ Dung Lâm Phong vội nâng thân thể Tiểu Bạch dậy, bế Tiểu Bạch lên, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Tiểu Bạch vội vàng nói: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, ngươi làm sao vậy?"
Tiểu Bạch miễn cưỡng mở hai tròng mắt của mình, nhìn thấy sư phụ bé vẫn tâm tâm niệm niệm, đang vẻ mặt lo lắng nhìn bé, miệng cũng là mấy máy không biết đang nói cái gì.
Tiểu Bạch đem hai má tái nhợt lại nóng rực của bé áp lên hai má lạnh như băng của Mộ Dung Lâm Phong, vừa cọ vừa nói: “Sư... phụ...... đi đâu...... Tiểu Bạch rất nhớ sư phụ......" Tiểu Bạch vừa nói xong, liền lập tức vô lực gục đầu. Mặc Mộ Dung Lâm Phong lay động thế nào, đều không có phản ứng.
Mộ Dung Lâm Phong vừa tiếp xúc với hai má nóng hổi của Tiểu Bạch, liền biết Tiểu Bạch hiện tại dầm mưa lâu như vậy, thân thể khẳng định là chịu không nổi, hẳn là cảm mạo phát sốt.
Liền ôn nhu áp trán mình lên trán Tiểu Bạch nói: “Không sợ, không sợ, vi sư không bao giờ bỏ lại Tiểu Bạch một mình mà đi nữa." Nói xong hai tay lại ôm chặt bế lấy Tiểu Bạch, sau đó liền dùng Lăng Ba Vi Bộ rất nhanh hướng về Yến Thanh tửu lâu.
Mộ Dung Lâm Phong ôm Tiểu Bạch, mới vừa bước vào Yến Thanh tửu lâu, liền nhìn thấy Trúc Tử vội vàng đi qua đón nói: “...... Đã đun nước ấm đặt trong khách phòng ạ."
Mộ Dung Lâm Phong mặt không chút thay đổi nói với Trúc Tử: “Chuẩn bị một ít canh gừng chút nữa đưa lên, còn có ra ngoài mua một ít hoàng kì cùng tử trùy cúc về đây, ba chén nước sắc thành một chén mang lên."
Trở lại trong phòng, Mộ Dung Lâm Phong hai tay cực nhanh cởi y phục ướt sũng trên người mình cùng Tiểu Bạch ra, sau đó bế Tiểu Bạch cùng bước vào dục dũng đầy nước ấm.
Dục dũng không chứa được cả hai người, nước ấm còn thừa liền chảy tràn ra xung quanh. Mộ Dung Lâm Phong để Tiểu Bạch vững vàng tựa vào trên người mình, cầm lấy khăn tắm nhúng vào nước ấm lau lên gương mặt nhỏ nhắn. Vén sợi tóc trên trán Tiểu Bạch ra liền phát hiện trên trán Tiểu Bạch, có một vết thương do vật bén nhọn gây nên, miệng vết thương đã bị ngấm nước mưa trắng bệt.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy miệng vết thương trên cái trán bóng loáng của Tiểu Bạch, tay dừng lại, cảm giác trái tim thắt thắt. Tiếp theo lại chậm rãi cầm khăn tắm lau rửa cổ Tiểu Bạch, hai vai, trong ngực......
Lúc cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bạch chuẩn bị tẩy trừ, bàn tay cũng là có nhiều vết thương trầy trụa do ma xát, không nhìn kỹ sẽ không thấy.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy, nâng bàn tay Tiểu Bạch lên, dùng đầu lưỡi cẩn thận liếm qua những vết thương này, thấp giọng nói: “Ai...... Ngươi tiểu tử không hảo hảo chăm sóc chính mình này, ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ
?"
Sau đó cẩn thận tắm sạch toàn thân cao thấp của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ở trong nước ấm lý chậm rãi không còn bởi vì lạnh băng mà run rẩy. Mộ Dung Lâm Phong lần đầu tiên tùy tiện tẩy trừ bản thân một chút, liền bế lấy Tiểu Bạch bước ra khỏi dục dũng, đi về phía giường trải chăn bông dày sạch sẽ mới tinh đã sớm chuẩn bị từ trước.
Trên đường cái vắng tanh, thấp thoáng có một bóng dáng mơ hồ nhỏ bé đem hai tay cố ôm lấy thân hình, không có tiếng động ngồi xổm ở một góc, toàn thân quần áo đều ướt đẫm, mưa lạnh như băng từ trên đầu rơi xuống, lại rất nhanh chảy đến mọi ngóc ngách trên thân thể, thân thể nhỏ bé lạnh không ngừng run rẩy, hai mắt cũng nhắm chặt, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mấy máy, tựa hồ là bất an kêu tên ai.
Mộ Dung Lâm Phong vội vã vừa chạy chậm vừa nhìn chung quanh, đôi môi mở ra khép lại kêu ‘ Tiểu Bạch ‘, mà Tiểu Bạch đần độn tựa hồ là nghe được sư phụ đang kêu mình, liền vô lực mở to mắt, lắc lắc lắc lắc đứng lên.
Tiểu Bạch giương mắt nhìn lại, bốn phía đều mờ mờ ảo ảo, bên tai đều là tiếng mưa chạm vào mặt đất, hoàn toàn không phân biệt được rõ ràng tiếng của Mộ Dung Lâm Phong từ truyền từ hướng nào tới. Nhưng vẫn là chậm rãi bước ra khỏi góc nhỏ, đi về phía con đường lớn.
Tiểu Bạch từng bước nhỏ từng bước nhỏ, liền cảm thấy được hai chân thật là nặng nề, đầu cũng nặng chịch, chỉ ý thức được sư phụ đang kêu mình, chỉ bằng từng bước nhỏ từng bước nhỏ này chậm chạp tiến về phía thân ảnh cao lớn dần hiện ra.
Ánh mắt tinh tường của Mộ Dung Lâm Phong rốt cục cũng nhìn thấy được rồi, lập tức rất nhanh chạy tới bóng dáng áo xanh bé nhỏ đang đi về phía này, phát hiện đúng là Tiểu Bạch, trái tim buộc chặt của Mộ Dung Lâm Phong rốt cục có thể yên tâm trở về chỗ cũ, ngũ quan nhíu chặt cũng chậm chậm trầm tĩnh lại.
Mộ Dung Lâm Phong ở trên con đường lớn đầy mưa to gió lớn, ôm chặt lấy Tiểu Bạch đang đứng thẳng cũng không xong, vội nói: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, đứa nhỏ hư này, thế nào mà vi sư quay về, ngươi lại không thấy tăm hơi, ngươi có biết sư phụ lo lắng cho ngươi bao nhiêu......" Mộ Dung Lâm Phong nói xong, liền cảm giác Tiểu Bạch toàn thân mất đi khí lực gục vào trong lòng hắn.
Mộ Dung Lâm Phong vội nâng thân thể Tiểu Bạch dậy, bế Tiểu Bạch lên, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Tiểu Bạch vội vàng nói: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, ngươi làm sao vậy?"
Tiểu Bạch miễn cưỡng mở hai tròng mắt của mình, nhìn thấy sư phụ bé vẫn tâm tâm niệm niệm, đang vẻ mặt lo lắng nhìn bé, miệng cũng là mấy máy không biết đang nói cái gì.
Tiểu Bạch đem hai má tái nhợt lại nóng rực của bé áp lên hai má lạnh như băng của Mộ Dung Lâm Phong, vừa cọ vừa nói: “Sư... phụ...... đi đâu...... Tiểu Bạch rất nhớ sư phụ......" Tiểu Bạch vừa nói xong, liền lập tức vô lực gục đầu. Mặc Mộ Dung Lâm Phong lay động thế nào, đều không có phản ứng.
Mộ Dung Lâm Phong vừa tiếp xúc với hai má nóng hổi của Tiểu Bạch, liền biết Tiểu Bạch hiện tại dầm mưa lâu như vậy, thân thể khẳng định là chịu không nổi, hẳn là cảm mạo phát sốt.
Liền ôn nhu áp trán mình lên trán Tiểu Bạch nói: “Không sợ, không sợ, vi sư không bao giờ bỏ lại Tiểu Bạch một mình mà đi nữa." Nói xong hai tay lại ôm chặt bế lấy Tiểu Bạch, sau đó liền dùng Lăng Ba Vi Bộ rất nhanh hướng về Yến Thanh tửu lâu.
Mộ Dung Lâm Phong ôm Tiểu Bạch, mới vừa bước vào Yến Thanh tửu lâu, liền nhìn thấy Trúc Tử vội vàng đi qua đón nói: “...... Đã đun nước ấm đặt trong khách phòng ạ."
Mộ Dung Lâm Phong mặt không chút thay đổi nói với Trúc Tử: “Chuẩn bị một ít canh gừng chút nữa đưa lên, còn có ra ngoài mua một ít hoàng kì cùng tử trùy cúc về đây, ba chén nước sắc thành một chén mang lên."
Trở lại trong phòng, Mộ Dung Lâm Phong hai tay cực nhanh cởi y phục ướt sũng trên người mình cùng Tiểu Bạch ra, sau đó bế Tiểu Bạch cùng bước vào dục dũng đầy nước ấm.
Dục dũng không chứa được cả hai người, nước ấm còn thừa liền chảy tràn ra xung quanh. Mộ Dung Lâm Phong để Tiểu Bạch vững vàng tựa vào trên người mình, cầm lấy khăn tắm nhúng vào nước ấm lau lên gương mặt nhỏ nhắn. Vén sợi tóc trên trán Tiểu Bạch ra liền phát hiện trên trán Tiểu Bạch, có một vết thương do vật bén nhọn gây nên, miệng vết thương đã bị ngấm nước mưa trắng bệt.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy miệng vết thương trên cái trán bóng loáng của Tiểu Bạch, tay dừng lại, cảm giác trái tim thắt thắt. Tiếp theo lại chậm rãi cầm khăn tắm lau rửa cổ Tiểu Bạch, hai vai, trong ngực......
Lúc cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bạch chuẩn bị tẩy trừ, bàn tay cũng là có nhiều vết thương trầy trụa do ma xát, không nhìn kỹ sẽ không thấy.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy, nâng bàn tay Tiểu Bạch lên, dùng đầu lưỡi cẩn thận liếm qua những vết thương này, thấp giọng nói: “Ai...... Ngươi tiểu tử không hảo hảo chăm sóc chính mình này, ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ
?"
Sau đó cẩn thận tắm sạch toàn thân cao thấp của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ở trong nước ấm lý chậm rãi không còn bởi vì lạnh băng mà run rẩy. Mộ Dung Lâm Phong lần đầu tiên tùy tiện tẩy trừ bản thân một chút, liền bế lấy Tiểu Bạch bước ra khỏi dục dũng, đi về phía giường trải chăn bông dày sạch sẽ mới tinh đã sớm chuẩn bị từ trước.
Tác giả :
Du Tai Nhân