Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras
Chương 30
Tô Duy đỡ Dương Thiếu Quân dậy, hai người đi lên lầu xem tình hình Tô Kiềm.
Tô Kiềm được lão Mạnh dìu tới giường, ánh mắt chết lặng, nằm ở đó không nhúc nhích. Dương Thiếu Quân đi tới cửa, trông vào bên trong phòng, thấy bàn chân của Tô Kiểm bị lạnh đến ửng đỏ, đột nhiên ngực đau không tài nào thở nổi, hắn vội ngưng bước chân.
Tô Duy chạy ào vào trong phòng, nhào tới bên giường, nắm lấy tay Tô Kiềm, run giọng gọi: “Anh… anh… Em đã về.." Đến đây thì ngưng lại, không biết phải nói gì thêm.
Con ngươi mơ màng của Tô Kiềm hướng về chỗ Tô Duy, chậm chạp giơ tay lên, sờ lên gương mặt em trai mình. Từ cái trán, dọc theo sống mũi, đến bờ môi, cuối cùng là gò má. Gương mặt tái nhợt của anh hiện một nét cười, nhẹ giọng nói: “A Duy, em về rồi.."
Mũi Tô Duy chua xót, lệ quẩn quanh hốc mắt. Từ lúc xuất ngoại, đã hơn một năm rồi anh không khóc, thế nhưng giờ phút này lại không nhịn nổi. Anh đưa mắt nhìn lên trần nhà, nhưng rồi nước mắt vẫn lăn dài trên gò má. Tô Duy nhào vào lòng Tô Kiềm, ôm lấy anh, khóc không thành tiếng.
Tô Kiềm chậm rãi đặt tay lên Tô Duy, nhẹ nhàng vỗ: “Đừng khóc."
Dương Thiếu Quân quay đầu ra chỗ khác, giơ tay lau nước mắt.
Hai mắt lão Mạnh đỏ bừng lên: “Cậu hai, cậu chăm tiên sinh. Tôi đi gọi bác sĩ." Lão đi ra khỏi cửa, thấy Dương Thiếu Quân tựa vào tường, mắt mở thật to, chăm chú nhìn lên trần nhà, lão nhẹ giọng hỏi: “Cậu không vào xem sao?"
Dương Thiếu Quân lắc đầu: “Có Tô Duy là đủ rồi, tôi vào chỉ tổ ngột ngạt."
Lão Mạnh nhìn hắn một lúc, thở dài, xoay bước đi.
Dương Thiếu Quân đứng ngoài cửa, nghe thấy thanh âm nức nở của Tô Duy, hắn móc chiếc bật lửa zippo trong túi ra, chậm rãi vuốt phẳng. Qua mấy giây, lại cất chiếc bật lửa vào trong túi.
Bác sĩ đến rất nhanh, Tô Tạ Nguyên và Tô Di cũng cùng nhau chạy tới. Mọi người lo lắng đứng chờ ngoài cửa, bác sĩ kiểm tra toàn thân xong đi ra. Chung Ly nói: “Không có gì đáng ngại, chỉ bị thương nhẹ, mắt cá chân bị trật, cánh tay hơi bầm tím, trên người có mấy chỗ bị xây xát, nhưng không sao, chăm vài bữa là khỏi hẳn. Quan trọng là tâm bệnh.."
Tô Tạ Nguyên lo lắng kéo Chung Ly ra hỏi: “Thằng bé đã có ý niệm tự sát trong đầu, phải làm sao bây giờ?"
Chung Ly nói: “Người nhà nên bầu bạn với anh ấy, đả thông tư tưởng. Cho anh ấy ăn nhiều thực vật, tôm, cá và sữa. Nhưng tuyệt đối không được cho anh ấy uống cà phê và thức uống có cồn. Người bị trầm cảm trong lòng đầy những suy nghĩ bi quan chán đời, mọi người nên nói chuyện với anh ấy nhiều hơn, khiến anh ấy cảm thấy vui vẻ hạnh phúc. Mặt khác cũng nên nói nhiều chuyện, vẽ ra tương lai hạnh phúc tốt đẹp, để anh ấy thấy phấn chấn, có hi vọng." Nói rồi liếc nhìn Tô Duy: “Cậu hai từng học về tâm lý học, có thể giúp đỡ anh ấy."
Tô Duy cúi đầu không nói gì.
Chung Ly nói: “Tình huống hiện tại của anh ấy, tốt nhất là một ngày 24 giờ đều có người ở bên cạnh, phòng anh ấy lặp lại chuyện này. Nếu như mọi người bận rộn, có thể thuê người khác tới chăm."
Tô Duy ngẩng đầu: “Không cần, hiện tại tôi không có việc gì, có thể chăm sóc anh ấy. Chúng ta cũng có thể thay phiên nhau."
Tô Tạ Nguyên đi lên: “Được rồi, còn chưa có hỏi em, nhóc con kia đâu rồi?"
Tô Duy nói: “Em ấy còn đang ở Hy Lạp, em vội về, để em ấy ở lại xử lý vài việc."
Tô Tạ Nguyên nắm vai em trai: “Tiểu Duy.. lần này về rồi, em không cần phải đi nữa. Qua một thời gian cũng đưa thằng bé kia về đi, đều là người nhà cả, sẽ không ai can thiệp chuyện em và thằng bé. Em về rồi, có nhiều thời gian ở bên Tô Kiềm hơn."
Tô Duy do dự một chút, nói: “Để sau này tính đi."
Tiễn bác sĩ đi, Tô Di vào phòng nhìn Tô Kiềm, những người khác bị Dương Thiếu Quân gọi đến phòng khách. Dương Thiếu Quân nói: “Vừa hay có mọi người ở đây, tôi có chuyện muốn nói một chút, về người đổi thuốc của Tô Kiềm thành amphetamine." Hôm nay trước khi đi gặp Đới Dục, Dương Thiếu Quân có tới sở cảnh sát, lấy được kết quả điều tra mới nhất.
Tô Duy hỏi: “Tìm được tội phạm rồi sao?"
Dương Thiếu Quân im lặng một chút: “Coi như vậy đi."
Tô Duy nhíu mày: “Cái gì gọi là ‘coi như’?"
Dương Thiếu Quân nói: “Người đổi thuốc là một người làm nữ tên Trương Từ, mọi người còn nhớ cô ta không?"
Lão Mạnh nhíu mày: “Là cô ta sao? Năm ngoái cô ta mới tới đây, do lão gia an bài, chứng minh của cô ta và chồng còn ở chỗ tôi. Tôi đã điều tra gia cảnh, rất trong sạch, sao cô ta lại phải làm như vậy?"
Dương Thiếu Quân nói: “Một lọ amphetamine giá không rẻ. Có người sai khiến cô ta, Lưu Dụ Miễn, mọi người có biết không?"
Vẻ mặt mọi người trong phòng trở nên ngưng trọng. Tô Tạ Nguyên nghiêm giọng nói: “Lưu Dụ Miễn, tam công tử của tổng tài Lưu Côn, là một kẻ ăn chơi trác táng. Sao, là cậu ta sao? Sao cậu ta phải làm như vậy?"
Dương Thiếu Quân gật đầu: “Căn cứ vào lời khai của Trương Từ, Lưu Dụ Miễn đưa cho cô ta mười vạn tệ, để cô ta đổi thuốc, đồng thời nói với cô ta rằng đây là sản phẩm bảo vệ sức khỏe mà công ty mới ra, bởi vì Tô Kiềm xem thường sản phẩm của hắn nên hắn mới nghĩ ra biện pháp này, bắt Tô Kiềm uống, sau đó lấy trò này ra để chế giễu. Tên ấy đưa cho Trương Từ báo cáo thành phần thuốc, đảm bảo không gây hại cho cơ thể —— đương nhiên bản báo cáo này là giả. Tên ấy còn uống trước mặt Trương Từ hai viên, chứng minh thuốc vô hại."
Lão Mạnh đập bàn: “Cái quái gì thế! Cái lý do chó má này mà cô ta cũng tin sao?"
Dương Thiếu Quân nhún vai: “Tin hay không không quan trọng.. quan trọng là… mười vạn kia. Cô ấy tận mắt nhìn thấy Lưu Dụ Miễn uống thuốc trước mặt mình, còn kẹp vào đồ ăn cho hàng xóm thử mấy viên, thấy họ không bị làm sao, vì vậy cho rằng sẽ không có hậu quả nghiêm trọng gì, tâm trí bị đồng tiền làm lu mờ nên mới làm ra chuyện này. Chắc Trương Từ cũng biết đây không phải là thứ thuốc tốt gì, nhưng không ngờ amphetamine lại gây thương tổn lớn đến như vậy với Tô Kiềm. Hiện giờ cô ta vẫn còn đang ngồi khóc lóc trong đồn công an. Cục trưởng thấy chuyện này rất nhức đầu, chỉ biết tạm thời giữ cô ta lại, không biết mấy người có khởi tố hay không, định kết thúc vụ án này thế nào…" Đến đây, hắn trầm ngâm không nói gì nữa.
Tô Duy có vẻ tương đối bình tĩnh: “Tại sao Lưu Dụ Miễn lại muốn làm như vậy? Vậy kẻ phái người tới ám sát anh trai tôi có phải là anh ta không?"
Dương Thiếu Quân lắc đầu: “Mấy tên cầm dao bắn súng kia không liên quan gì đến tên này. Vì sao tên ấy lại làm vậy, Trương Từ nói không biết, phía chúng tôi cũng không rõ lắm."
Một lúc sau, lão Mạnh nói: “Có thể là vì vụ ấy.." Mọi người đưa mắt nhìn lão Mạnh, lão Mạnh thở dài: “Nó vốn là một kẻ ăn chơi lêu lổng đáng vứt đi, làm nhiều chuyện không đứng đắn, dính đến không ít những thú vui đồi trụy, không có gì là không dám làm. Vì là con út nên Lưu Côn luôn dung túng nó, vài lần nó mắc tội đều dẹp cho. Tiên sinh nhà ta vốn không ưa nó từ lâu rồi. Có một lần nó mở tiệc, tiên sinh vì nể mặt mũi nên đi, kết quả đám nam nữ chúng nó ở đó cắn thuốc, tiên sinh không biết chúng nó thả thuốc lắc vào rượu đưa cho khách quý nên cũng bị dính. Sau đó tiên sinh rất tức giận, đi tới trước mặt Lưu Côn mắng chửi nó, ông ta không khỏi mất mặt, nghe nói sau này tên súc sinh kia bị tịch thu xe tịch thu tiền, bị trông nom mất mấy tháng. Sau này nó gặp lại tiên sinh nhà ta, liền mắng tiên sinh trước mặt mọi người là không biết xấu hổ, là đạo đức giả…"
Dương Thiếu Quân biết mấy người nhà có tiền rất loạn, quả thật đời sống của Tô Kiềm sạch sẽ đến độ khó tin. Hắn không có nhiều bạn bè, nhưng vì làm cảnh sát nên đã giao tiếp, gặp gỡ đủ loại người đáng ghê tởm, nếu không gây tai nạn chết người, cảnh sát bọn hắn đều phải mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua cho, có khi còn phải mặc bọn nó ra vẻ đáng thương, dù sao tiền đè chết người mà, đứng ở tầng dưới của xã hội thì đành phải chấp nhận những chuyện bất đắc dĩ như thế.
Tay Tô Duy nắm chặt thành quyền: “Đúng là không biết chừng mực."
Dương Thiếu Quân nói: “Vụ này là như vậy. Ý của cục trưởng là, mọi người có muốn tố cáo hay không, muốn tố cáo ai, mọi người nên bàn bạc một chút đi." Tuy rằng hắn cũng hận tên Lưu Dụ Miễn này đến nghiến răng, nhưng hắn không thể động tới người kia. Nếu quả thật phải lôi tên này xuống ngựa, như thế sẽ ảnh hưởng đến quan hệ làm ăn của Tô gia và Lưu gia. Mấy vụ con nhà giàu gây chuyện trước đây, phần lớn đều là đưa ra một con tốt thí điểm, bên sai bồi thường một chút trong làm ăn, sự việc coi như được giải quyết. Vụ án lần này, con tốt chính là Trương Từ. Lưu gia sẽ không chống lưng, Tô gia lại muốn chỉnh cô ta, nếu có chuyện xảy ra, cô ta sẽ là người lãnh án, không thể chạy thoát được.
Mọi người trầm mặc. Trước đây Tô gia gặp chuyện, người nghĩ cách giải quyết đều là Tô Kiềm, nhưng bây giờ Tô Kiềm lại đang nằm trên giường, đến người thân còn không nhận ra, họ biết trông cậy vào ai đây? Mời bố mẹ xuất núi sao? Hơn nữa chuyện làm ăn trong nhà họ Tô, cả ba chị em Tô Tạ Nguyên, Tô Duy và Tô Di đều không nhúng tay vào, bây giờ nên làm gì, không có ai biết cả —— bọn họ được bảo vệ quá tốt, không biết xã hội ngoài kia hiểm ác đến nhường nào.
Qua thật lâu, Tô Tạ Nguyên nặng nề thở dài: “Ngai mai chị sẽ nói chuyện với Tiểu Tích, con bé có năng lực xử lý chuyện này. Hiện nay vấn đề cấp bách của chúng ta, là nhanh chóng chữa trị thật tốt cho Tiểu Kiềm."
Một lát sau, mọi người tản đi, có người về nhà xử lý chuyện, có người lên thay ca chăm Tô Kiềm, có người đi về phòng nghỉ ngơi. Dương Thiếu Quân tâm tư rối bời, cầm gói thuốc đi ra sân hút.
Hắn hút hết điếu này lại chuyển sang điếu khác, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại thì Tô Duy đã đi tới rồi. Tô Duy ngồi xuống bên người hắn, Dương Thiếu Quân theo bản năng lấy điếu thuốc vừa hút ra vứt xuống mặt đất.
Tô Duy nói: “Tôi vừa quan sát thái độ của anh, về vụ amphetamine, dường như anh còn biết chuyện gì khác?"
Dương Thiếu Quân lặng lẽ nhặt điếu thuốc vừa hút kia lên: “Vì sao lại nghĩ vậy?"
Tô Duy nói: “Tôi thấy vậy mà thôi. Anh không nói, nhất định là có lý do riêng, tôi cũng không hỏi anh. Nhưng nếu anh biết cái gì, nếu có thể thì hãy nói cho tôi biết, tôi.. lo lắng cho anh ấy."
Dương Thiếu Quân thở dài: “Bây giờ còn chưa thể nói, nước rất sâu, còn đang phải đuổi theo con cá lớn, tạm thời vẫn chưa thu dây được. Em nên tin tưởng cảnh sát bọn anh——tin tưởng anh, anh sẽ bảo vệ anh trai em thật tốt."
Trời đã tối, ngoài sân không bật đèn, chỉ có ánh trăng mờ mờ rọi bóng hai người. Tô Duy nhận lấy ánh mắt Dương Thiếu Quân, trong bóng tối, ánh mắt hắn sáng rực tựa một vì sao. Tô Duy chậm rãi hỏi: “Thiếu Quân, anh với anh trai tôi, là quan hệ gì vậy?"
Tô Kiềm được lão Mạnh dìu tới giường, ánh mắt chết lặng, nằm ở đó không nhúc nhích. Dương Thiếu Quân đi tới cửa, trông vào bên trong phòng, thấy bàn chân của Tô Kiểm bị lạnh đến ửng đỏ, đột nhiên ngực đau không tài nào thở nổi, hắn vội ngưng bước chân.
Tô Duy chạy ào vào trong phòng, nhào tới bên giường, nắm lấy tay Tô Kiềm, run giọng gọi: “Anh… anh… Em đã về.." Đến đây thì ngưng lại, không biết phải nói gì thêm.
Con ngươi mơ màng của Tô Kiềm hướng về chỗ Tô Duy, chậm chạp giơ tay lên, sờ lên gương mặt em trai mình. Từ cái trán, dọc theo sống mũi, đến bờ môi, cuối cùng là gò má. Gương mặt tái nhợt của anh hiện một nét cười, nhẹ giọng nói: “A Duy, em về rồi.."
Mũi Tô Duy chua xót, lệ quẩn quanh hốc mắt. Từ lúc xuất ngoại, đã hơn một năm rồi anh không khóc, thế nhưng giờ phút này lại không nhịn nổi. Anh đưa mắt nhìn lên trần nhà, nhưng rồi nước mắt vẫn lăn dài trên gò má. Tô Duy nhào vào lòng Tô Kiềm, ôm lấy anh, khóc không thành tiếng.
Tô Kiềm chậm rãi đặt tay lên Tô Duy, nhẹ nhàng vỗ: “Đừng khóc."
Dương Thiếu Quân quay đầu ra chỗ khác, giơ tay lau nước mắt.
Hai mắt lão Mạnh đỏ bừng lên: “Cậu hai, cậu chăm tiên sinh. Tôi đi gọi bác sĩ." Lão đi ra khỏi cửa, thấy Dương Thiếu Quân tựa vào tường, mắt mở thật to, chăm chú nhìn lên trần nhà, lão nhẹ giọng hỏi: “Cậu không vào xem sao?"
Dương Thiếu Quân lắc đầu: “Có Tô Duy là đủ rồi, tôi vào chỉ tổ ngột ngạt."
Lão Mạnh nhìn hắn một lúc, thở dài, xoay bước đi.
Dương Thiếu Quân đứng ngoài cửa, nghe thấy thanh âm nức nở của Tô Duy, hắn móc chiếc bật lửa zippo trong túi ra, chậm rãi vuốt phẳng. Qua mấy giây, lại cất chiếc bật lửa vào trong túi.
Bác sĩ đến rất nhanh, Tô Tạ Nguyên và Tô Di cũng cùng nhau chạy tới. Mọi người lo lắng đứng chờ ngoài cửa, bác sĩ kiểm tra toàn thân xong đi ra. Chung Ly nói: “Không có gì đáng ngại, chỉ bị thương nhẹ, mắt cá chân bị trật, cánh tay hơi bầm tím, trên người có mấy chỗ bị xây xát, nhưng không sao, chăm vài bữa là khỏi hẳn. Quan trọng là tâm bệnh.."
Tô Tạ Nguyên lo lắng kéo Chung Ly ra hỏi: “Thằng bé đã có ý niệm tự sát trong đầu, phải làm sao bây giờ?"
Chung Ly nói: “Người nhà nên bầu bạn với anh ấy, đả thông tư tưởng. Cho anh ấy ăn nhiều thực vật, tôm, cá và sữa. Nhưng tuyệt đối không được cho anh ấy uống cà phê và thức uống có cồn. Người bị trầm cảm trong lòng đầy những suy nghĩ bi quan chán đời, mọi người nên nói chuyện với anh ấy nhiều hơn, khiến anh ấy cảm thấy vui vẻ hạnh phúc. Mặt khác cũng nên nói nhiều chuyện, vẽ ra tương lai hạnh phúc tốt đẹp, để anh ấy thấy phấn chấn, có hi vọng." Nói rồi liếc nhìn Tô Duy: “Cậu hai từng học về tâm lý học, có thể giúp đỡ anh ấy."
Tô Duy cúi đầu không nói gì.
Chung Ly nói: “Tình huống hiện tại của anh ấy, tốt nhất là một ngày 24 giờ đều có người ở bên cạnh, phòng anh ấy lặp lại chuyện này. Nếu như mọi người bận rộn, có thể thuê người khác tới chăm."
Tô Duy ngẩng đầu: “Không cần, hiện tại tôi không có việc gì, có thể chăm sóc anh ấy. Chúng ta cũng có thể thay phiên nhau."
Tô Tạ Nguyên đi lên: “Được rồi, còn chưa có hỏi em, nhóc con kia đâu rồi?"
Tô Duy nói: “Em ấy còn đang ở Hy Lạp, em vội về, để em ấy ở lại xử lý vài việc."
Tô Tạ Nguyên nắm vai em trai: “Tiểu Duy.. lần này về rồi, em không cần phải đi nữa. Qua một thời gian cũng đưa thằng bé kia về đi, đều là người nhà cả, sẽ không ai can thiệp chuyện em và thằng bé. Em về rồi, có nhiều thời gian ở bên Tô Kiềm hơn."
Tô Duy do dự một chút, nói: “Để sau này tính đi."
Tiễn bác sĩ đi, Tô Di vào phòng nhìn Tô Kiềm, những người khác bị Dương Thiếu Quân gọi đến phòng khách. Dương Thiếu Quân nói: “Vừa hay có mọi người ở đây, tôi có chuyện muốn nói một chút, về người đổi thuốc của Tô Kiềm thành amphetamine." Hôm nay trước khi đi gặp Đới Dục, Dương Thiếu Quân có tới sở cảnh sát, lấy được kết quả điều tra mới nhất.
Tô Duy hỏi: “Tìm được tội phạm rồi sao?"
Dương Thiếu Quân im lặng một chút: “Coi như vậy đi."
Tô Duy nhíu mày: “Cái gì gọi là ‘coi như’?"
Dương Thiếu Quân nói: “Người đổi thuốc là một người làm nữ tên Trương Từ, mọi người còn nhớ cô ta không?"
Lão Mạnh nhíu mày: “Là cô ta sao? Năm ngoái cô ta mới tới đây, do lão gia an bài, chứng minh của cô ta và chồng còn ở chỗ tôi. Tôi đã điều tra gia cảnh, rất trong sạch, sao cô ta lại phải làm như vậy?"
Dương Thiếu Quân nói: “Một lọ amphetamine giá không rẻ. Có người sai khiến cô ta, Lưu Dụ Miễn, mọi người có biết không?"
Vẻ mặt mọi người trong phòng trở nên ngưng trọng. Tô Tạ Nguyên nghiêm giọng nói: “Lưu Dụ Miễn, tam công tử của tổng tài Lưu Côn, là một kẻ ăn chơi trác táng. Sao, là cậu ta sao? Sao cậu ta phải làm như vậy?"
Dương Thiếu Quân gật đầu: “Căn cứ vào lời khai của Trương Từ, Lưu Dụ Miễn đưa cho cô ta mười vạn tệ, để cô ta đổi thuốc, đồng thời nói với cô ta rằng đây là sản phẩm bảo vệ sức khỏe mà công ty mới ra, bởi vì Tô Kiềm xem thường sản phẩm của hắn nên hắn mới nghĩ ra biện pháp này, bắt Tô Kiềm uống, sau đó lấy trò này ra để chế giễu. Tên ấy đưa cho Trương Từ báo cáo thành phần thuốc, đảm bảo không gây hại cho cơ thể —— đương nhiên bản báo cáo này là giả. Tên ấy còn uống trước mặt Trương Từ hai viên, chứng minh thuốc vô hại."
Lão Mạnh đập bàn: “Cái quái gì thế! Cái lý do chó má này mà cô ta cũng tin sao?"
Dương Thiếu Quân nhún vai: “Tin hay không không quan trọng.. quan trọng là… mười vạn kia. Cô ấy tận mắt nhìn thấy Lưu Dụ Miễn uống thuốc trước mặt mình, còn kẹp vào đồ ăn cho hàng xóm thử mấy viên, thấy họ không bị làm sao, vì vậy cho rằng sẽ không có hậu quả nghiêm trọng gì, tâm trí bị đồng tiền làm lu mờ nên mới làm ra chuyện này. Chắc Trương Từ cũng biết đây không phải là thứ thuốc tốt gì, nhưng không ngờ amphetamine lại gây thương tổn lớn đến như vậy với Tô Kiềm. Hiện giờ cô ta vẫn còn đang ngồi khóc lóc trong đồn công an. Cục trưởng thấy chuyện này rất nhức đầu, chỉ biết tạm thời giữ cô ta lại, không biết mấy người có khởi tố hay không, định kết thúc vụ án này thế nào…" Đến đây, hắn trầm ngâm không nói gì nữa.
Tô Duy có vẻ tương đối bình tĩnh: “Tại sao Lưu Dụ Miễn lại muốn làm như vậy? Vậy kẻ phái người tới ám sát anh trai tôi có phải là anh ta không?"
Dương Thiếu Quân lắc đầu: “Mấy tên cầm dao bắn súng kia không liên quan gì đến tên này. Vì sao tên ấy lại làm vậy, Trương Từ nói không biết, phía chúng tôi cũng không rõ lắm."
Một lúc sau, lão Mạnh nói: “Có thể là vì vụ ấy.." Mọi người đưa mắt nhìn lão Mạnh, lão Mạnh thở dài: “Nó vốn là một kẻ ăn chơi lêu lổng đáng vứt đi, làm nhiều chuyện không đứng đắn, dính đến không ít những thú vui đồi trụy, không có gì là không dám làm. Vì là con út nên Lưu Côn luôn dung túng nó, vài lần nó mắc tội đều dẹp cho. Tiên sinh nhà ta vốn không ưa nó từ lâu rồi. Có một lần nó mở tiệc, tiên sinh vì nể mặt mũi nên đi, kết quả đám nam nữ chúng nó ở đó cắn thuốc, tiên sinh không biết chúng nó thả thuốc lắc vào rượu đưa cho khách quý nên cũng bị dính. Sau đó tiên sinh rất tức giận, đi tới trước mặt Lưu Côn mắng chửi nó, ông ta không khỏi mất mặt, nghe nói sau này tên súc sinh kia bị tịch thu xe tịch thu tiền, bị trông nom mất mấy tháng. Sau này nó gặp lại tiên sinh nhà ta, liền mắng tiên sinh trước mặt mọi người là không biết xấu hổ, là đạo đức giả…"
Dương Thiếu Quân biết mấy người nhà có tiền rất loạn, quả thật đời sống của Tô Kiềm sạch sẽ đến độ khó tin. Hắn không có nhiều bạn bè, nhưng vì làm cảnh sát nên đã giao tiếp, gặp gỡ đủ loại người đáng ghê tởm, nếu không gây tai nạn chết người, cảnh sát bọn hắn đều phải mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua cho, có khi còn phải mặc bọn nó ra vẻ đáng thương, dù sao tiền đè chết người mà, đứng ở tầng dưới của xã hội thì đành phải chấp nhận những chuyện bất đắc dĩ như thế.
Tay Tô Duy nắm chặt thành quyền: “Đúng là không biết chừng mực."
Dương Thiếu Quân nói: “Vụ này là như vậy. Ý của cục trưởng là, mọi người có muốn tố cáo hay không, muốn tố cáo ai, mọi người nên bàn bạc một chút đi." Tuy rằng hắn cũng hận tên Lưu Dụ Miễn này đến nghiến răng, nhưng hắn không thể động tới người kia. Nếu quả thật phải lôi tên này xuống ngựa, như thế sẽ ảnh hưởng đến quan hệ làm ăn của Tô gia và Lưu gia. Mấy vụ con nhà giàu gây chuyện trước đây, phần lớn đều là đưa ra một con tốt thí điểm, bên sai bồi thường một chút trong làm ăn, sự việc coi như được giải quyết. Vụ án lần này, con tốt chính là Trương Từ. Lưu gia sẽ không chống lưng, Tô gia lại muốn chỉnh cô ta, nếu có chuyện xảy ra, cô ta sẽ là người lãnh án, không thể chạy thoát được.
Mọi người trầm mặc. Trước đây Tô gia gặp chuyện, người nghĩ cách giải quyết đều là Tô Kiềm, nhưng bây giờ Tô Kiềm lại đang nằm trên giường, đến người thân còn không nhận ra, họ biết trông cậy vào ai đây? Mời bố mẹ xuất núi sao? Hơn nữa chuyện làm ăn trong nhà họ Tô, cả ba chị em Tô Tạ Nguyên, Tô Duy và Tô Di đều không nhúng tay vào, bây giờ nên làm gì, không có ai biết cả —— bọn họ được bảo vệ quá tốt, không biết xã hội ngoài kia hiểm ác đến nhường nào.
Qua thật lâu, Tô Tạ Nguyên nặng nề thở dài: “Ngai mai chị sẽ nói chuyện với Tiểu Tích, con bé có năng lực xử lý chuyện này. Hiện nay vấn đề cấp bách của chúng ta, là nhanh chóng chữa trị thật tốt cho Tiểu Kiềm."
Một lát sau, mọi người tản đi, có người về nhà xử lý chuyện, có người lên thay ca chăm Tô Kiềm, có người đi về phòng nghỉ ngơi. Dương Thiếu Quân tâm tư rối bời, cầm gói thuốc đi ra sân hút.
Hắn hút hết điếu này lại chuyển sang điếu khác, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại thì Tô Duy đã đi tới rồi. Tô Duy ngồi xuống bên người hắn, Dương Thiếu Quân theo bản năng lấy điếu thuốc vừa hút ra vứt xuống mặt đất.
Tô Duy nói: “Tôi vừa quan sát thái độ của anh, về vụ amphetamine, dường như anh còn biết chuyện gì khác?"
Dương Thiếu Quân lặng lẽ nhặt điếu thuốc vừa hút kia lên: “Vì sao lại nghĩ vậy?"
Tô Duy nói: “Tôi thấy vậy mà thôi. Anh không nói, nhất định là có lý do riêng, tôi cũng không hỏi anh. Nhưng nếu anh biết cái gì, nếu có thể thì hãy nói cho tôi biết, tôi.. lo lắng cho anh ấy."
Dương Thiếu Quân thở dài: “Bây giờ còn chưa thể nói, nước rất sâu, còn đang phải đuổi theo con cá lớn, tạm thời vẫn chưa thu dây được. Em nên tin tưởng cảnh sát bọn anh——tin tưởng anh, anh sẽ bảo vệ anh trai em thật tốt."
Trời đã tối, ngoài sân không bật đèn, chỉ có ánh trăng mờ mờ rọi bóng hai người. Tô Duy nhận lấy ánh mắt Dương Thiếu Quân, trong bóng tối, ánh mắt hắn sáng rực tựa một vì sao. Tô Duy chậm rãi hỏi: “Thiếu Quân, anh với anh trai tôi, là quan hệ gì vậy?"
Tác giả :
Chung Hiểu Sinh