Dĩ Ác Chế Ác
Chương 6
CHƯƠNG 6
Tuy đã qua nhiều năm, nhưng Quý Gia Hoành liếc mắt liền nhận ra người nọ.
Khuôn mặt đó! Không sai, chính là khuôn mặt đó! Cho dù so với lúc nhỏ có dài hơn to hơn góc cạnh hơn nhưng cỗ sát ý cùng khí thế vương bát đản trên khuôn mặt kia vẫn không thoát được cặp mắt đèn pin của kẻ thù!
Vương Hạo!
Kinh hoàng ngắn ngủi qua đi, Quý Gia Hoành bốc hỏa, trong lòng sôi sục.
Đối với việc phục thù, Quý Gia Hoành thật ra đã lên kế hoạch hết sức tỉ mỉ.
Đợi buổi biểu diễn kết thúc, dẫn theo ban nhạc OO, được đám người của chủ quán bar hộ tống xung quanh, ưu nhã từng bước đi đến trước mặt Vương Hạo.
Nhất định phải làm ra vẻ lơ đãng, lúc đảo mắt nhìn bốn phía quét qua bàn của bọn hắn, không thể trực tiếp dừng lại trước mặt Vương Hạo, phải lướt ngang qua, chừng hai ba bước là đủ, không nên quá nhiều, nhiều quá sẽ mất tự nhiên, sau đó quay đầu, giả vờ kinh ngạc nói: “A, đây còn không phải Vương Hạo sao?"
Gia hỏa kia xuất phát từ lòng tự trọng, ban đầu khẳng định sẽ giả ngu, không sao, lúc này ông chủ quán bar chắc chắn sẽ đứng ra, giới thiệu cho hắn biết mình là đại nhân vật, từ đâu đến, làm nghề gì, lợi hại thế nào, rồi giới thiệu tiếp từng người từng người bên cạnh với gia hỏa kia.
Sau đó mình phải dùng nụ cười ôn nhu nhất vô hại nhất, cười với hắn, khoan thai móc ví tiền trong túi ra —— nhất định phải nhớ để lộ một loạt Gold Card bên trong, sau đó mới rút danh thiếp, đưa cho hắn: “Dù sao cũng quen biết, có chuyện cứ tìm ta."
Toàn bộ quá trình phải làm đến mây trôi nước chảy, không được có nửa điểm vấp váp, phải chững chạc, phải tiêu sái, phải phong độ, phải để người khác thấy Vương Hạo với mình bên bùn bên hoa cách xa một trời một vực.
Sau đó, đợi ra khỏi quán bar không còn ai sẽ gọi điện kêu người tới đập hắn! Đánh hắn! Mẹ nó tuyệt đối phải đánh chết hắn! Đánh đến khi còn một hơi hấp hối thì mình sẽ từ trong bóng tối đi ra, đạp đầu hắn hai cái, túm tóc hắn buộc hắn phải nói với mình: Xin lỗi anh Quý. Sau đó lấy tàn thuốc châm tay hắn! Bắt hắn quỳ xuống liếm giày mình! Muốn ác bao nhiêu có bấy nhiêu! Không hành Vương Hạo đến chết thề không làm người!
Quý Gia Hoành một bên lặng lẽ hồi tưởng vài lần kế hoạch phục thù, một bên nốc rượu hết ly này đến ly khác, khó khăn lắm mới đè xuống tiếng tim nhảy thình thịch chấn đến lỗ tai phát đau.
Tiểu thiếu gia kia thấy hắn đã không còn hứng thú, chu đáo kéo lại khóa quần cho hắn, cầm ly mời hắn uống rượu.
Quý Gia Hoành đã có chút uống không vô, đẩy tiểu thiếu gia ra đi WC.
Quán bar tấp nập người, Quý Gia Hoành chen lấn nửa ngày mới chen vô được WC, vừa vào trong xem, da đầu nháy mắt tê dại.
Người mặc áo ba lỗ màu đen đứng trước bồn tiểu thứ hai bên phải, còn không phải là Vương Hạo?
Quý Gia Hoành vô thức muốn chạy ra ngoài, nhưng không kịp nữa, Vương Hạo đã giải quyết xong, xoay người đi về hướng này.
Nhìn gia hỏa kia từng bước tiến lại gần, đầu óc Quý Gia Hoành một mảnh hỗn độn, tình huống này đã hoàn toàn vượt ngoài dự liệu, nên nói gì bây giờ? Trùng hợp thật, ngươi cũng đi WC, hay là, Vương Hạo ta hiện tại không còn như xưa ngươi đợi đó cho ta?
Không đợi Quý Gia Hoành nghĩ xong, Vương Hạo đi đến trước mặt hắn, Quý Gia Hoành phát hiện mới vài năm không gặp, thay đổi không chỉ có mình.
Gia hỏa kia trưởng thành cao hơn mình! Hơn nữa còn rất cường tráng, áo ba lỗ bị mồ hôi thấm ướt, mơ hồ phác họa đường nét cơ bắp.
Quý Gia Hoành nuốt nước bọt, ***g ngực run rẩy lạnh toát, mắt thấy chạy không kịp, trên mặt cuống quýt nặn ra một nụ cười theo bản năng, thấp giọng nói: “Hi…hi…"
Nụ cười còn chưa hoàn toàn nở rộ, Vương Hạo đã lướt qua người hắn, đi đến lavabo bên kia rửa tay.
Ánh mắt cũng lướt qua người hắn, không hề dừng lại, tự nhiên như nhìn người xa lạ.
Không đúng! Hắn căn bản là xem mình như người qua đường!
Mình thì vừa liếc mắt liền nhận ra ngay gia hỏa này, nhưng bi kịch là, đối phương đã sớm quẳng mình lên chín tầng mây.
Quý Gia Hoành hóa đá, gian nan quay đầu trừng Vương Hạo.
Vương Hạo lúc rửa tay thông qua gương thấy có người đang nhìn mình, cũng không để ý, rửa tay xong người kia vẫn nhìn hắn chằm chằm, Vương Hạo nghi hoặc nhìn lại, là một tên mặt trắng phục trang đắt tiền, đeo kính gọng mảnh màu vàng, thoạt nhìn rất trẻ, nhưng không giống sinh viên, Vương Hạo cảm thấy người này quen quen, lại nghĩ không ra rốt cuộc là ai, cho nên cũng không nghĩ nữa, rửa tay xong liền đi ra ngoài, được hai bước, đột nhiên có người đuổi theo bắt lấy cánh tay hắn, quát: “Này! Ngươi con mẹ nó quên thật sao!"
Vương Hạo quay đầu nhìn, người níu kéo hắn biểu tình trên mặt không rõ là thất vọng phẫn nộ hay oán hận ủy khuất, tóm lại là muôn hình vạn trạng biến hóa tới lui.
Biểu tình này khá quen thuộc, cái tên vừa rồi mọi người bàn luận dần nổi lên trong đầu Vương Hạo.
“Ta là Quý Gia Hoành!" Gia hỏa kia có vẻ bị đả kích trầm trọng, ngữ khí chán nản nói.
Sự tình đã hoàn toàn phát triển vượt khỏi trù tính của Quý Gia Hoành, mà thằng nhãi Vương Hạo này nghe thấy đại danh của mình, cư nhiên chỉ sửng sốt trong chốc lát: “Ồ, Quý Gia Hoành? Ngươi còn nhận ra ta sao?"
Quý Gia Hoành nhoẻn miệng: “Đương, đương nhiên nhớ."
Vương Hạo quan sát hắn từ trên xuống dưới: “Bây giờ cuộc sống không tệ a."
Quý Gia Hoành dùng ngón trỏ đẩy đẩy gọng kính, khiêm tốn nói: “Vẫn thế thôi, không đến nỗi."
Vương Hạo nói: “Vậy thì tốt." Sau đó sải chân định đi.
Quý Gia Hoành tức giận, ta kháo ngươi nán lại một chút nghe ta khoe khoang đắc ý vài câu sẽ chết sao! Vì vậy lần thứ hai kéo cánh tay Vương Hạo, tay kia thọc vào túi: “Nếu đã gặp mặt, ta cho ngươi…"
Hắn vốn định nói cho ngươi danh thiếp của ta, nhưng tay thò nửa đường mới sực nhớ, tấm danh thiếp chi chít chức vụ thoạt nhìn rất oai phong ấy đang nằm trong ví tiền xếp đầy Gold Card, ví tiền ở trong áo vest, áo vest lại ở trong phòng VIP.
Vương Hạo rõ ràng chán ghét mình sắc mặt càng ngày càng âm trầm, mà Quý Gia Hoành thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng trên trán đã toát mồ hôi, vừa gặp phải người này, mình liền trở nên xui xẻo như thế.
Mắt thấy Vương Hạo sắp mất hết kiên nhẫn, Quý Gia Hoành đột nhiên nảy ra sáng kiến, từ túi quần sau móc một hộp thuốc lá, run lẩy bẩy rút một điếu đưa cho Vương Hạo, thuận tiện mở đầu câu chuyện: “Hiếm lắm mới được gặp nhau, chúng ta tâm sự chút đi."
Vương Hạo trong lòng đã không thích gia hỏa này, cảm thấy không có gì để nói, chỉ nhìn điếu thuốc kia, không nhận.
Quý Gia Hoành lại đẩy điếu thuốc về phía hắn: “Lấy đi mà."
Vương Hạo rốt cuộc nhịn không được mỉm cười, nhận điếu thuốc, nói: “Được thôi, tâm sự thì tâm sự."
Quý Gia Hoành quay lại lấy áo vest, mười phút sau, hai người rốt cuộc tách khỏi đám đông, đến một quán cà phê nhỏ gần đó.
Nụ cười vừa rồi của Vương Hạo khiến Quý Gia Hoành tâm can nhộn nhạo, đại não có một giây đứng máy.
“Ngươi hiện tại công việc thế nào?" Vương Hạo dụi tro thuốc vào trong gạt tàn.
Quý Gia Hoành nói: “Khá tốt."
“Chứ không phải rất tốt sao?" Vương Hạo nói: “Những người được ngươi dẫn dắt đều nổi đình đám."
“Bình thường thôi bình thường thôi." Quý Gia Hoành bắt đầu âm thầm khoái trá, “Đều là lăng xê mà ra cả."
“Gì, sao nói thế được." Vương Hạo nhíu mày, “Không có thực lực làm sao lăng xê cho nổi?"
“Chuyện này không quá liên quan đến thực lực," Quý Gia Hoành nói, “Kỹ thuật hóa trang hiện giờ, cho dù ngươi là heo nái cũng có thể nháy mắt biến thành Điêu Thuyền, chất giọng như chiêng bị mẻ cũng có thể hát rock n roll, còn dở hơn nữa thì có hậu kỳ chế tác, chỉnh giọng lợi hại, lúc lăng xê thì nói là phong cách đặc trưng."
Vương Hạo dần bị khơi gợi hứng thú, chăm chú nhìn Quý Gia Hoành ý bảo hắn tiếp tục.
Quý Gia Hoành được khích lệ, lại huyên thuyên: “Giống như người ta đang lăng xê, bên ngoài thì bốc phét là tài nữ, tốt nghiệp thạc sĩ Kinh tế học đại học XXXX của Mỹ, là con nhà giàu, thực chất làm gì có, cô ta tốt nghiệp phổ thông liền lăn lộn mưu sinh, căn hộ cao cấp gì đó đều là ảnh chụp nhà người khác, thư từ gì đó, đều là tìm người khác viết hộ. Nói cô ta năm nay 21, thật ra đã 25 rồi."
Vương Hạo vỗ bàn, cười lớn.
Vì vậy Quý Gia Hoành trong lòng càng sảng khoái, được nước nói tiếp: “Kỳ thực cách lăng xê đơn giản nhất, là tìm vài cư dân mạng, tung tin đồn về ngươi trên các diễn đàn lớn, nói ngươi hồi cấp ba hành vi tiêu cực, nhân phẩm có vấn đề, lên giường với đạo diễn, được bao dưỡng, có người chống lưng, sau đó thuê thêm vài người phản pháo bọn họ, cãi càng dữ dội hút càng nhiều người vào xem càng tốt, sau đó lại phát tán vài tấm ảnh tự sướng, thỉnh thoảng dập vài tin đồn loạn cào cào, ở họp báo thì mắng chửi lộ mặt vân vân, đôi bên cứ thế lời qua tiếng lại là ngươi có thể nổi tiếng rồi, nếu đã làm đến đây mà vẫn không nổi được thì rõ ràng là ngươi quá vô dụng, công ty một cước đạp ngươi đi cũng đáng."
“Các ngươi hủy hoại danh tiếng người ta còn đá đít người ta," Vương Hạo nói: “Cách làm này cũng quá thất đức."
“Ai… Kỳ thực ta cũng đặc biệt khinh thường cách làm này." Quý Gia Hoành nói dối không đỏ mặt, “Nghe nói các ngươi cũng thành lập một ban nhạc, có hứng thú phát triển không?"
“Thôi đi," Vương Hạo nói, “Phương thức của các ngươi quá điên cuồng."
Thế này đã gọi là điên cuồng? Quý Gia Hoành nghĩ, đợi ngươi lọt vào tay ta sẽ biết cái gì mới là điên cuồng. Đến chừng đó đã nhập môn, ký hợp đồng, lão tử còn không chơi chết ngươi!
“Chúng ta là người chính phái, đương nhiên không học theo họ," Quý Gia Hoành nói bừa không cần chịu trách nhiệm, tiếp tục dụ dỗ, “Chúng ta dùng phương thức chính quy, làm đâu chắc đó."
“Chuyện này…" Vương Hạo suy nghĩ một lát, tựa hồ có chút dao động.
Quý Gia Hoành nói: “Nếu ngươi có nhiệt huyết, ta có thể giúp các ngươi."
Vương Hạo do dự, dù sao đây cũng là một cơ hội tốt, nhưng người trước mặt lại luôn khiến hắn cảm thấy có điểm không đáng tin.
Quý Gia Hoành hô hấp như đình công, khẩn trương nhìn Vương Hạo.
“Thế này đi," Vương Hạo nói, “Ta về thương lượng với bọn họ rồi trả lời ngươi."
“Được." Quý Gia Hoành thở phào nhẹ nhõm, “Vậy hôm khác chúng ta liên lạc."
Tuy đã qua nhiều năm, nhưng Quý Gia Hoành liếc mắt liền nhận ra người nọ.
Khuôn mặt đó! Không sai, chính là khuôn mặt đó! Cho dù so với lúc nhỏ có dài hơn to hơn góc cạnh hơn nhưng cỗ sát ý cùng khí thế vương bát đản trên khuôn mặt kia vẫn không thoát được cặp mắt đèn pin của kẻ thù!
Vương Hạo!
Kinh hoàng ngắn ngủi qua đi, Quý Gia Hoành bốc hỏa, trong lòng sôi sục.
Đối với việc phục thù, Quý Gia Hoành thật ra đã lên kế hoạch hết sức tỉ mỉ.
Đợi buổi biểu diễn kết thúc, dẫn theo ban nhạc OO, được đám người của chủ quán bar hộ tống xung quanh, ưu nhã từng bước đi đến trước mặt Vương Hạo.
Nhất định phải làm ra vẻ lơ đãng, lúc đảo mắt nhìn bốn phía quét qua bàn của bọn hắn, không thể trực tiếp dừng lại trước mặt Vương Hạo, phải lướt ngang qua, chừng hai ba bước là đủ, không nên quá nhiều, nhiều quá sẽ mất tự nhiên, sau đó quay đầu, giả vờ kinh ngạc nói: “A, đây còn không phải Vương Hạo sao?"
Gia hỏa kia xuất phát từ lòng tự trọng, ban đầu khẳng định sẽ giả ngu, không sao, lúc này ông chủ quán bar chắc chắn sẽ đứng ra, giới thiệu cho hắn biết mình là đại nhân vật, từ đâu đến, làm nghề gì, lợi hại thế nào, rồi giới thiệu tiếp từng người từng người bên cạnh với gia hỏa kia.
Sau đó mình phải dùng nụ cười ôn nhu nhất vô hại nhất, cười với hắn, khoan thai móc ví tiền trong túi ra —— nhất định phải nhớ để lộ một loạt Gold Card bên trong, sau đó mới rút danh thiếp, đưa cho hắn: “Dù sao cũng quen biết, có chuyện cứ tìm ta."
Toàn bộ quá trình phải làm đến mây trôi nước chảy, không được có nửa điểm vấp váp, phải chững chạc, phải tiêu sái, phải phong độ, phải để người khác thấy Vương Hạo với mình bên bùn bên hoa cách xa một trời một vực.
Sau đó, đợi ra khỏi quán bar không còn ai sẽ gọi điện kêu người tới đập hắn! Đánh hắn! Mẹ nó tuyệt đối phải đánh chết hắn! Đánh đến khi còn một hơi hấp hối thì mình sẽ từ trong bóng tối đi ra, đạp đầu hắn hai cái, túm tóc hắn buộc hắn phải nói với mình: Xin lỗi anh Quý. Sau đó lấy tàn thuốc châm tay hắn! Bắt hắn quỳ xuống liếm giày mình! Muốn ác bao nhiêu có bấy nhiêu! Không hành Vương Hạo đến chết thề không làm người!
Quý Gia Hoành một bên lặng lẽ hồi tưởng vài lần kế hoạch phục thù, một bên nốc rượu hết ly này đến ly khác, khó khăn lắm mới đè xuống tiếng tim nhảy thình thịch chấn đến lỗ tai phát đau.
Tiểu thiếu gia kia thấy hắn đã không còn hứng thú, chu đáo kéo lại khóa quần cho hắn, cầm ly mời hắn uống rượu.
Quý Gia Hoành đã có chút uống không vô, đẩy tiểu thiếu gia ra đi WC.
Quán bar tấp nập người, Quý Gia Hoành chen lấn nửa ngày mới chen vô được WC, vừa vào trong xem, da đầu nháy mắt tê dại.
Người mặc áo ba lỗ màu đen đứng trước bồn tiểu thứ hai bên phải, còn không phải là Vương Hạo?
Quý Gia Hoành vô thức muốn chạy ra ngoài, nhưng không kịp nữa, Vương Hạo đã giải quyết xong, xoay người đi về hướng này.
Nhìn gia hỏa kia từng bước tiến lại gần, đầu óc Quý Gia Hoành một mảnh hỗn độn, tình huống này đã hoàn toàn vượt ngoài dự liệu, nên nói gì bây giờ? Trùng hợp thật, ngươi cũng đi WC, hay là, Vương Hạo ta hiện tại không còn như xưa ngươi đợi đó cho ta?
Không đợi Quý Gia Hoành nghĩ xong, Vương Hạo đi đến trước mặt hắn, Quý Gia Hoành phát hiện mới vài năm không gặp, thay đổi không chỉ có mình.
Gia hỏa kia trưởng thành cao hơn mình! Hơn nữa còn rất cường tráng, áo ba lỗ bị mồ hôi thấm ướt, mơ hồ phác họa đường nét cơ bắp.
Quý Gia Hoành nuốt nước bọt, ***g ngực run rẩy lạnh toát, mắt thấy chạy không kịp, trên mặt cuống quýt nặn ra một nụ cười theo bản năng, thấp giọng nói: “Hi…hi…"
Nụ cười còn chưa hoàn toàn nở rộ, Vương Hạo đã lướt qua người hắn, đi đến lavabo bên kia rửa tay.
Ánh mắt cũng lướt qua người hắn, không hề dừng lại, tự nhiên như nhìn người xa lạ.
Không đúng! Hắn căn bản là xem mình như người qua đường!
Mình thì vừa liếc mắt liền nhận ra ngay gia hỏa này, nhưng bi kịch là, đối phương đã sớm quẳng mình lên chín tầng mây.
Quý Gia Hoành hóa đá, gian nan quay đầu trừng Vương Hạo.
Vương Hạo lúc rửa tay thông qua gương thấy có người đang nhìn mình, cũng không để ý, rửa tay xong người kia vẫn nhìn hắn chằm chằm, Vương Hạo nghi hoặc nhìn lại, là một tên mặt trắng phục trang đắt tiền, đeo kính gọng mảnh màu vàng, thoạt nhìn rất trẻ, nhưng không giống sinh viên, Vương Hạo cảm thấy người này quen quen, lại nghĩ không ra rốt cuộc là ai, cho nên cũng không nghĩ nữa, rửa tay xong liền đi ra ngoài, được hai bước, đột nhiên có người đuổi theo bắt lấy cánh tay hắn, quát: “Này! Ngươi con mẹ nó quên thật sao!"
Vương Hạo quay đầu nhìn, người níu kéo hắn biểu tình trên mặt không rõ là thất vọng phẫn nộ hay oán hận ủy khuất, tóm lại là muôn hình vạn trạng biến hóa tới lui.
Biểu tình này khá quen thuộc, cái tên vừa rồi mọi người bàn luận dần nổi lên trong đầu Vương Hạo.
“Ta là Quý Gia Hoành!" Gia hỏa kia có vẻ bị đả kích trầm trọng, ngữ khí chán nản nói.
Sự tình đã hoàn toàn phát triển vượt khỏi trù tính của Quý Gia Hoành, mà thằng nhãi Vương Hạo này nghe thấy đại danh của mình, cư nhiên chỉ sửng sốt trong chốc lát: “Ồ, Quý Gia Hoành? Ngươi còn nhận ra ta sao?"
Quý Gia Hoành nhoẻn miệng: “Đương, đương nhiên nhớ."
Vương Hạo quan sát hắn từ trên xuống dưới: “Bây giờ cuộc sống không tệ a."
Quý Gia Hoành dùng ngón trỏ đẩy đẩy gọng kính, khiêm tốn nói: “Vẫn thế thôi, không đến nỗi."
Vương Hạo nói: “Vậy thì tốt." Sau đó sải chân định đi.
Quý Gia Hoành tức giận, ta kháo ngươi nán lại một chút nghe ta khoe khoang đắc ý vài câu sẽ chết sao! Vì vậy lần thứ hai kéo cánh tay Vương Hạo, tay kia thọc vào túi: “Nếu đã gặp mặt, ta cho ngươi…"
Hắn vốn định nói cho ngươi danh thiếp của ta, nhưng tay thò nửa đường mới sực nhớ, tấm danh thiếp chi chít chức vụ thoạt nhìn rất oai phong ấy đang nằm trong ví tiền xếp đầy Gold Card, ví tiền ở trong áo vest, áo vest lại ở trong phòng VIP.
Vương Hạo rõ ràng chán ghét mình sắc mặt càng ngày càng âm trầm, mà Quý Gia Hoành thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng trên trán đã toát mồ hôi, vừa gặp phải người này, mình liền trở nên xui xẻo như thế.
Mắt thấy Vương Hạo sắp mất hết kiên nhẫn, Quý Gia Hoành đột nhiên nảy ra sáng kiến, từ túi quần sau móc một hộp thuốc lá, run lẩy bẩy rút một điếu đưa cho Vương Hạo, thuận tiện mở đầu câu chuyện: “Hiếm lắm mới được gặp nhau, chúng ta tâm sự chút đi."
Vương Hạo trong lòng đã không thích gia hỏa này, cảm thấy không có gì để nói, chỉ nhìn điếu thuốc kia, không nhận.
Quý Gia Hoành lại đẩy điếu thuốc về phía hắn: “Lấy đi mà."
Vương Hạo rốt cuộc nhịn không được mỉm cười, nhận điếu thuốc, nói: “Được thôi, tâm sự thì tâm sự."
Quý Gia Hoành quay lại lấy áo vest, mười phút sau, hai người rốt cuộc tách khỏi đám đông, đến một quán cà phê nhỏ gần đó.
Nụ cười vừa rồi của Vương Hạo khiến Quý Gia Hoành tâm can nhộn nhạo, đại não có một giây đứng máy.
“Ngươi hiện tại công việc thế nào?" Vương Hạo dụi tro thuốc vào trong gạt tàn.
Quý Gia Hoành nói: “Khá tốt."
“Chứ không phải rất tốt sao?" Vương Hạo nói: “Những người được ngươi dẫn dắt đều nổi đình đám."
“Bình thường thôi bình thường thôi." Quý Gia Hoành bắt đầu âm thầm khoái trá, “Đều là lăng xê mà ra cả."
“Gì, sao nói thế được." Vương Hạo nhíu mày, “Không có thực lực làm sao lăng xê cho nổi?"
“Chuyện này không quá liên quan đến thực lực," Quý Gia Hoành nói, “Kỹ thuật hóa trang hiện giờ, cho dù ngươi là heo nái cũng có thể nháy mắt biến thành Điêu Thuyền, chất giọng như chiêng bị mẻ cũng có thể hát rock n roll, còn dở hơn nữa thì có hậu kỳ chế tác, chỉnh giọng lợi hại, lúc lăng xê thì nói là phong cách đặc trưng."
Vương Hạo dần bị khơi gợi hứng thú, chăm chú nhìn Quý Gia Hoành ý bảo hắn tiếp tục.
Quý Gia Hoành được khích lệ, lại huyên thuyên: “Giống như người ta đang lăng xê, bên ngoài thì bốc phét là tài nữ, tốt nghiệp thạc sĩ Kinh tế học đại học XXXX của Mỹ, là con nhà giàu, thực chất làm gì có, cô ta tốt nghiệp phổ thông liền lăn lộn mưu sinh, căn hộ cao cấp gì đó đều là ảnh chụp nhà người khác, thư từ gì đó, đều là tìm người khác viết hộ. Nói cô ta năm nay 21, thật ra đã 25 rồi."
Vương Hạo vỗ bàn, cười lớn.
Vì vậy Quý Gia Hoành trong lòng càng sảng khoái, được nước nói tiếp: “Kỳ thực cách lăng xê đơn giản nhất, là tìm vài cư dân mạng, tung tin đồn về ngươi trên các diễn đàn lớn, nói ngươi hồi cấp ba hành vi tiêu cực, nhân phẩm có vấn đề, lên giường với đạo diễn, được bao dưỡng, có người chống lưng, sau đó thuê thêm vài người phản pháo bọn họ, cãi càng dữ dội hút càng nhiều người vào xem càng tốt, sau đó lại phát tán vài tấm ảnh tự sướng, thỉnh thoảng dập vài tin đồn loạn cào cào, ở họp báo thì mắng chửi lộ mặt vân vân, đôi bên cứ thế lời qua tiếng lại là ngươi có thể nổi tiếng rồi, nếu đã làm đến đây mà vẫn không nổi được thì rõ ràng là ngươi quá vô dụng, công ty một cước đạp ngươi đi cũng đáng."
“Các ngươi hủy hoại danh tiếng người ta còn đá đít người ta," Vương Hạo nói: “Cách làm này cũng quá thất đức."
“Ai… Kỳ thực ta cũng đặc biệt khinh thường cách làm này." Quý Gia Hoành nói dối không đỏ mặt, “Nghe nói các ngươi cũng thành lập một ban nhạc, có hứng thú phát triển không?"
“Thôi đi," Vương Hạo nói, “Phương thức của các ngươi quá điên cuồng."
Thế này đã gọi là điên cuồng? Quý Gia Hoành nghĩ, đợi ngươi lọt vào tay ta sẽ biết cái gì mới là điên cuồng. Đến chừng đó đã nhập môn, ký hợp đồng, lão tử còn không chơi chết ngươi!
“Chúng ta là người chính phái, đương nhiên không học theo họ," Quý Gia Hoành nói bừa không cần chịu trách nhiệm, tiếp tục dụ dỗ, “Chúng ta dùng phương thức chính quy, làm đâu chắc đó."
“Chuyện này…" Vương Hạo suy nghĩ một lát, tựa hồ có chút dao động.
Quý Gia Hoành nói: “Nếu ngươi có nhiệt huyết, ta có thể giúp các ngươi."
Vương Hạo do dự, dù sao đây cũng là một cơ hội tốt, nhưng người trước mặt lại luôn khiến hắn cảm thấy có điểm không đáng tin.
Quý Gia Hoành hô hấp như đình công, khẩn trương nhìn Vương Hạo.
“Thế này đi," Vương Hạo nói, “Ta về thương lượng với bọn họ rồi trả lời ngươi."
“Được." Quý Gia Hoành thở phào nhẹ nhõm, “Vậy hôm khác chúng ta liên lạc."
Tác giả :
Phiên Qua Tiểu Long Bao