Đeo Nhẫn Rồi Là Phải Cưới
Chương 88: Cậu dám tơ tưởng đến vợ tôi
Trụ sở chi nhánh của tập đoàn T&L tại Pháp ngày hôm nay bận rộn hơn bao giờ hết. Nhân viên không còn nhàn nhã chỉ ngồi một chỗ xử lí tài liệu trên phần mềm mà phải chạy đi chạy lại để sửa đổi lại bản kế hoạch. Lâu rồi giám đốc mới trở lại công ty, chưa kịp mở tiệc chào hỏi một câu đã bị xử lí một trận vì để sản phẩm xảy ra lỗi. Tất cả đều phải vùi đầu vào công việc, thậm chí còn không có cơ hội ngẩng lên nhìn ánh nắng mặt trời một chút.
Trong phòng họp không khí căng thẳng bao trùm toàn bộ. Trưởng ban các bộ phận đều mang cùng một dáng vẻ, tay cầm tài liệu im lặng cúi đầu xuống né tránh ánh mắt của người đàn ông chủ trì ngồi chính giữa phía trên.
“ Có thể nói cho tôi biết tại sao chuyện này xảy ra?" Là một giọng nói không có độ ấm, mặc dù không lớn tiếng nhưng đủ để khiến những người ngồi đây cảm thấy lạnh gáy.
Một giám đốc bộ phận dứt khoát đứng dậy “Là do chúng tôi sơ suất không kiểm định lại kĩ càng trang phục so với bản thiết kế tung ra. Chúng tôi xin chịu toàn bộ trách nhiệm trong chuyện này"
Một người khác cũng đứng lên tiếp lời “ Giám đốc thật ra về vấn đề này… đây chỉ là một lỗi nhỏ nên….." Chưa kịp dứt lời đã anh giọng anh đanh lại “ Lỗi nhỏ? Vậy theo cậu như thế nào mới là lỗi lớn?"
Người đàn ông nghe vậy chỉ biết cúi mặt xuống. Anh ta là một thanh niên trẻ tuổi nhưng có tài năng trong việc tạo dáng trang phục, được trưởng phòng đánh giá cao nên giống như một người đại diện có mặt trong buổi họp này.
Anh liếc nhìn bản thiết kế trên tay sau đó nhìn thẳng vào người vừa lên tiếng phản bác, lãnh đạm nói “ Từ trước tới nay tập đoàn chúng ta có thể phát triển chính là nhờ hai chữ uy tín. Vậy nghĩ đơn giản thôi, nếu mất đi nó tập đoàn sẽ ra sao? Mặc dù đây thực chất không phải sự cố có sắp đặt nhưng ít nhiều cũng có gây ảnh hưởng đến danh tiếng của chúng ta…" Nói rồi anh giơ cao bản thiết kế trên tay lên “ Quảng bá mẫu trang phục trước thời điểm ra mắt khoảng một tháng vậy mà vẫn xảy ra chuyện thiết kế sai so với bản mẫu, điều này mọi người thấy có chấp nhận được không? Với nguồn nhân lực và thiết bị tại công ty hiện giờ, mọi người có dám nói rằng không kịp nên xảy ra sai sót?"
“ Giám đốc, theo tôi thấy việc sai sót này bắt nguồn từ chính tổ thiết kế, nên hỏi họ lí do sẽ tốt hơn" Người lên tiếng là Camel – phó giám đốc ý tưởng, ông nhìn thẳng vào người đàn ông ngồi đối diện mình với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Đương nhiên người này không thể bình tĩnh ngồi yên khi bị đổ lỗi liền vội đứng dậy phản bác “ Đúng là chúng tôi có lỗi nhưng không thể tất cả chỉ trích đều do bộ phận chúng tôi gánh được. Nếu như bộ phận ý tưởng các ông phân tích kĩ càng và chỉ ra điểm nhấn thì sao có chuyện này/"
Lời qua tiếng lại, không ai để mình thua thiệt, mỗi người một câu sớm đã nảy sinh mâu thuẫn đến khi nghe thấy tiếng đập bàn mạnh từ phía trên hai người mới có dấu hiệu ngừng lại song vẫn không quên lườm đối phương.
“ Hai ông cãi nhau hiện giờ có giải quyết được vấn đề không? Tôi nói rồi lỗi là ở tất cả các bộ phận, nếu không phải các người không kiểm tra lại liệu chuyện có xảy ra không? Còn về vấn đề màu sắc các bộ phận tự ý thay đổi tôi vẫn còn chưa truy cứu đâu. Trước đây một lần đã có tình huống thế này rồi, là ai đã đảm bảo rằng không có lần thứ hai? Cũng may khi vấn đề còn chưa đi xa đã được khắc phục ổn thỏa nếu không hậu quả thế nào các người có dám nghĩ tới không?" Nói đến đây anh bất giác cười lạnh “ Lại nói đây là trụ sở chính của tập đoàn, vậy mà vấn đề luôn phát sinh từ đây trong khi tất cả chi nhánh khác đều hoạt động ổn định."
“ Giám đốc là lỗi của tất cả chúng tôi, vậy nên mọi trách nhiệm chúng tôi đều nhận, đảm bảo không có lần sau. Chúng tôi cam đoan là như vậy"
“ Cái tôi cần là hành động thực tế chứ mấy câu nói suông như này chỉ là đồ bỏ đi. Tôi nghĩ mọi người đều đã biết mình phải làm gì rồi, đừng để danh xưng hiện giờ của mình bị chê cười" Dứt lời anh đứng dậy liếc nhìn Alex với đôi mắt hàm ý sau đó sải bước ra khỏi phòng
Alex đứng chính giữa lạnh lùng nhắc nhở những người vừa mới thở phào sau khi anh rời đi “ Giám đốc đã có lệnh, từ nay trở đi bất cứ một ai làm sai, lập tức bị sa thải. Bị trục xuất khỏi tập đoàn mọi người cũng biết bản thân mình sẽ ra sao rồi đấy"
Bóng Alex vừa khuất mọi người đều nhìn nhau với vẻ mặt lo lắng, hoảng hốt. Nếu bị đuổi ra khỏi tập đoàn, chắc chắn hào quang của họ gây dựng bấy lâu nay đều bị vứt bỏ.
Và một điều này họ biết rất rõ, động đến vị giám đốc tập đoàn này hậu quả sẽ vô cùng thê thảm.
Anh đứng trước cửa sổ thủy tinh lớn sát đất lặng ngắm thành phố từ trên cao. Đôi mắt chứa đầy buồn bã, cô độc. Anh nhớ nó nhưng không đủ can đảm để đến bên nó nói ra, nói rằng anh không muốn gạt nó, không muốn nó thất vọng, bởi anh biết lúc này có nói cũng chỉ khiến sự việc càng thêm rối ren.
Nó có biết khoảnh khắc nó thốt ra một câu ‘ Để người phụ nữ khác sinh con cho anh’ khiến anh đau đến thế nào không. Giống như có một bàn tay hung hăng nắm lấy trái tim rồi ra sức bóp chặt, đau đến nghẹt thở. Anh cho rằng nó luôn hiểu được những việc làm của mình, rằng tất cả chỉ vì nó, rằng anh yêu nó đến thế nào, vậy mà lại nhẫn tâm đẩy anh ra xa. Sâu trong lòng anh biết nó không hề cố tình nhưng từ chính miệng người mình yêu nói ra ai chịu đựng được đây.
Rút điện thoại ra bấm gọi đi một cuộc. Rất nhanh chóng đầu bên kia đã nhận máy “ Alo, xin hỏi ai gọi đến vậy?"
“ Vợ tôi… sao rồi?" Giọng anh như bị nghẹn lại, có phần ngập ngừng
Đầu bên kia quản gia Lan có vẻ rất vui mừng “ Là cậu chủ sao?... Cậu yên tâm cô chủ rất ổn không có gì đáng ngại"
Anh dường như vẫn còn hoài nghi, nhíu mày hỏi “ Có thật là ổn không? Mau nói thật cho tôi biết" Chẳng hiểu sao anh vẫn cảm thấy quản gia đang nói dối, anh không tin nó lại ngoan ngoãn đến vậy.
“ Đương nhiên là tôi nói thật, từ ngày cậu đi cô chủ chính xác chỉ thơ thẩn một chút sau đó liền hoạt bát như mọi ngày mà. Cơm ăn đúng giờ, cũng hay đi dạo phố nữa"
Anh âm thầm thở phào, nhưng trong lòng vẫn hơi chột dạ, nó cứ như vậy mà không để bụng chuyện cãi vã với anh là bởi vì không quan tâm tới anh sao?
“ Được rồi nhớ làm theo những gì tôi dặn dò, chăm sóc cô ấy thật tốt, tuyệt đối đừng để cô ấy bị thương, buổi tối nếu cô ấy khó ngủ thì mát xa mắt nhẹ cho cô ấy. Còn nữa nếu có chuyện gì lập tức báo cho tôi"
Bên này quản gia cười thầm, tán thưởng “ Cậu đừng lo tôi tuyệt đối làm tốt…." Sực nhớ ra liền nói “ Vậy cậu định bao giờ trở về?"
Anh thầm thở dài một hơi “ Có lẽ sẽ sớm thôi"
Nói rồi ngắt kết nối với đầu bên kia, chán nản vứt điện thoại sang một bên ngả người nằm xuống ghế sofa lớn gần đó, hay tay day day thái dương.
“ Đọc hết lịch tình ngày hôm nay" Anh nhắm nghiền mắt nhưng vẫn biết được sự hiện diện của người đứng ở cửa ra vào
Alex liền nhìn vào máy tính bảng trên tay đọc liền một lượt “ 12 giờ trưa hẹn ăn trưa với chủ tịch của GK, sau đó là 2 giờ chiều đi khảo sát tiến trình tại xưởng may, 4 giờ chiều có hẹn gặp mặt bàn chuyện đầu tư với giám đốc Simon. Và buổi tối tham dự bữa tiệc sinh nhật con trai của chủ tịch tập đoàn LEO." Dứt lời anh liền hỏi “ Giám đốc có cần hủy bỏ một vài lịch hẹn hay không?"
“ Cứ theo kế hoạch mà làm" Anh mệt mỏi lên tiếng, thấy trợ lí vẫn còn chưa đi anh nhíu mày “ Còn chuyện gì nữa?"
“ Giám đốc.." Alex có vẻ hơi chần chừ sau đó nói thẳng “ Thời điểm này anh lại để Thùy Linh một mình e rằng không thích hợp cho lắm. Cô ấy dù sao cũng là phụ nữ, ít nhiều vẫn không tránh khỏi tủi thân."
Tâm trạng vốn đang không tốt nghe lời Alex nói anh trở lên tức giận, bắn ánh nhìn lạnh lẽo đến thẳng đối phương “ Ai cho phép cậu gọi tên vợ tôi như vậy?"
Thường ngày có lẽ Alex sẽ cúi đầu không nói, hoặc nói một câu xin lỗi với anh như lần này thì không “ Tôi coi cô ấy là bạn, ít nhất cô ấy cũng cho phép"
Cái gì mà cô ấy cũng cho phép, tôi đã cảnh cáo mà cậu không nghe đúng không.
Anh bật dậy từ ghế sofa từng bước tiến gần Alex, giọng nói mang theo âm chết chóc “ Vẫn còn dám tơ tưởng đến vợ tôi, cậu chán sống?"
Alex không hề run sợ vẫn thẳng người đáp lại “ Ít nhất tôi sẽ không phá hoại hạnh phúc của hai người"
“ Có chết cậu cũng không đủ tư cách." Anh nhả ra một cậu rồi chậm rãi đi đến bàn làm việc. Vừa rồi anh nhìn thấy nét kiện định trong mắt cậu ta, đúng vậy cậu ta sẽ không, mà cứ cho là có ý định đó đi chăng nữa thì đích thân anh sẽ phá nát nó trước khi cậu ta thực hiện.
“ Bản thân anh là chồng tại sao không tự mình chăm sóc tốt cho cô ấy mà lại cố tình tránh mặt mỗi lần cãi vã rồi lo lắng nhờ người khác chăm sóc hộ" Alex không nhanh không chậm nói ra hết những gì anh ta nghĩ. Những lời này từ lần trước đó anh đã muốn nói ra nhưng nghĩ người kia sẽ tự có cách giải quyết của riêng mình. Vậy mà chuyện lại xảy ra một lần nữa, anh không muốn im lặng.
“ CMN ai nói với cậu là chúng tôi cãi vã?" Anh mất kiên nhẫn mà nói tục
Anh ta im lặng nhưng trong lòng lại không ngừng lên án. Sao mà không biết được, chính cấp dưới đã gọi điện đến báo rằng cô ấy có đến công ty tìm giám đốc, sau khi biết anh có lịch công tác liền buồn bã quay về, còn có mặt mũi có phần nhợt nhạt như bị bệnh, Tôi đây có lòng báo cho anh biết vậy mà bị tình cảm ảnh hưởng tâm trạng nên chưa kịp nghe đã đuổi tôi ra khỏi phòng. Được thôi tôi cứ để mặc đó cho anh giải quyết, đến lúc dó đừng có lại nhờ tôi nghĩ cách xin lỗi.
“ Bản thân là người ngoài cuộc, đừng nên nhiều chuyện. Vợ của tôi chưa đến lượt cậu quan tâm, đem cái gọi là tình cảm thắm thiết của cậu ra khỏi cô ấy ngay lập tức nếu không đừng trách tôi không nể mặt" Lần này anh không còn mất bình tĩnh như vừa rồi, chỉ đơn giản ngồi đó hay tay đan vào nhau nhìn Alex bằng ánh mắt lạnh lẽo “ Còn bây giờ, ra ngoài"
Sau khi Alex rời khỏi, anh ngả người ra sau ghế cầm lên khung ảnh hai người chụp chung trên bàn làm việc, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tươi cười của nó, vô thức ngẫm lại những lời vừa rồi của Alex.
---------------------------------------------------------------------------------------------------
Đặt điện thoại xuống, quản gia liền quay sang nhìn khuôn mặt tươi cười của nó “ Như vậy được chưa?"
Nó gật đầu “ Cảm ơn dì"
“ Cô chủ, làm gì thì làm đừng để bản thân mình chịu thiệt được không?" Quản gia giúp nó vén tóc ra sau tai
“ Con biết mình đang làm gì mà, dì đừng lo lắng"
“ Vậy được, chúc cô chủ may mắn"
Trong phòng họp không khí căng thẳng bao trùm toàn bộ. Trưởng ban các bộ phận đều mang cùng một dáng vẻ, tay cầm tài liệu im lặng cúi đầu xuống né tránh ánh mắt của người đàn ông chủ trì ngồi chính giữa phía trên.
“ Có thể nói cho tôi biết tại sao chuyện này xảy ra?" Là một giọng nói không có độ ấm, mặc dù không lớn tiếng nhưng đủ để khiến những người ngồi đây cảm thấy lạnh gáy.
Một giám đốc bộ phận dứt khoát đứng dậy “Là do chúng tôi sơ suất không kiểm định lại kĩ càng trang phục so với bản thiết kế tung ra. Chúng tôi xin chịu toàn bộ trách nhiệm trong chuyện này"
Một người khác cũng đứng lên tiếp lời “ Giám đốc thật ra về vấn đề này… đây chỉ là một lỗi nhỏ nên….." Chưa kịp dứt lời đã anh giọng anh đanh lại “ Lỗi nhỏ? Vậy theo cậu như thế nào mới là lỗi lớn?"
Người đàn ông nghe vậy chỉ biết cúi mặt xuống. Anh ta là một thanh niên trẻ tuổi nhưng có tài năng trong việc tạo dáng trang phục, được trưởng phòng đánh giá cao nên giống như một người đại diện có mặt trong buổi họp này.
Anh liếc nhìn bản thiết kế trên tay sau đó nhìn thẳng vào người vừa lên tiếng phản bác, lãnh đạm nói “ Từ trước tới nay tập đoàn chúng ta có thể phát triển chính là nhờ hai chữ uy tín. Vậy nghĩ đơn giản thôi, nếu mất đi nó tập đoàn sẽ ra sao? Mặc dù đây thực chất không phải sự cố có sắp đặt nhưng ít nhiều cũng có gây ảnh hưởng đến danh tiếng của chúng ta…" Nói rồi anh giơ cao bản thiết kế trên tay lên “ Quảng bá mẫu trang phục trước thời điểm ra mắt khoảng một tháng vậy mà vẫn xảy ra chuyện thiết kế sai so với bản mẫu, điều này mọi người thấy có chấp nhận được không? Với nguồn nhân lực và thiết bị tại công ty hiện giờ, mọi người có dám nói rằng không kịp nên xảy ra sai sót?"
“ Giám đốc, theo tôi thấy việc sai sót này bắt nguồn từ chính tổ thiết kế, nên hỏi họ lí do sẽ tốt hơn" Người lên tiếng là Camel – phó giám đốc ý tưởng, ông nhìn thẳng vào người đàn ông ngồi đối diện mình với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Đương nhiên người này không thể bình tĩnh ngồi yên khi bị đổ lỗi liền vội đứng dậy phản bác “ Đúng là chúng tôi có lỗi nhưng không thể tất cả chỉ trích đều do bộ phận chúng tôi gánh được. Nếu như bộ phận ý tưởng các ông phân tích kĩ càng và chỉ ra điểm nhấn thì sao có chuyện này/"
Lời qua tiếng lại, không ai để mình thua thiệt, mỗi người một câu sớm đã nảy sinh mâu thuẫn đến khi nghe thấy tiếng đập bàn mạnh từ phía trên hai người mới có dấu hiệu ngừng lại song vẫn không quên lườm đối phương.
“ Hai ông cãi nhau hiện giờ có giải quyết được vấn đề không? Tôi nói rồi lỗi là ở tất cả các bộ phận, nếu không phải các người không kiểm tra lại liệu chuyện có xảy ra không? Còn về vấn đề màu sắc các bộ phận tự ý thay đổi tôi vẫn còn chưa truy cứu đâu. Trước đây một lần đã có tình huống thế này rồi, là ai đã đảm bảo rằng không có lần thứ hai? Cũng may khi vấn đề còn chưa đi xa đã được khắc phục ổn thỏa nếu không hậu quả thế nào các người có dám nghĩ tới không?" Nói đến đây anh bất giác cười lạnh “ Lại nói đây là trụ sở chính của tập đoàn, vậy mà vấn đề luôn phát sinh từ đây trong khi tất cả chi nhánh khác đều hoạt động ổn định."
“ Giám đốc là lỗi của tất cả chúng tôi, vậy nên mọi trách nhiệm chúng tôi đều nhận, đảm bảo không có lần sau. Chúng tôi cam đoan là như vậy"
“ Cái tôi cần là hành động thực tế chứ mấy câu nói suông như này chỉ là đồ bỏ đi. Tôi nghĩ mọi người đều đã biết mình phải làm gì rồi, đừng để danh xưng hiện giờ của mình bị chê cười" Dứt lời anh đứng dậy liếc nhìn Alex với đôi mắt hàm ý sau đó sải bước ra khỏi phòng
Alex đứng chính giữa lạnh lùng nhắc nhở những người vừa mới thở phào sau khi anh rời đi “ Giám đốc đã có lệnh, từ nay trở đi bất cứ một ai làm sai, lập tức bị sa thải. Bị trục xuất khỏi tập đoàn mọi người cũng biết bản thân mình sẽ ra sao rồi đấy"
Bóng Alex vừa khuất mọi người đều nhìn nhau với vẻ mặt lo lắng, hoảng hốt. Nếu bị đuổi ra khỏi tập đoàn, chắc chắn hào quang của họ gây dựng bấy lâu nay đều bị vứt bỏ.
Và một điều này họ biết rất rõ, động đến vị giám đốc tập đoàn này hậu quả sẽ vô cùng thê thảm.
Anh đứng trước cửa sổ thủy tinh lớn sát đất lặng ngắm thành phố từ trên cao. Đôi mắt chứa đầy buồn bã, cô độc. Anh nhớ nó nhưng không đủ can đảm để đến bên nó nói ra, nói rằng anh không muốn gạt nó, không muốn nó thất vọng, bởi anh biết lúc này có nói cũng chỉ khiến sự việc càng thêm rối ren.
Nó có biết khoảnh khắc nó thốt ra một câu ‘ Để người phụ nữ khác sinh con cho anh’ khiến anh đau đến thế nào không. Giống như có một bàn tay hung hăng nắm lấy trái tim rồi ra sức bóp chặt, đau đến nghẹt thở. Anh cho rằng nó luôn hiểu được những việc làm của mình, rằng tất cả chỉ vì nó, rằng anh yêu nó đến thế nào, vậy mà lại nhẫn tâm đẩy anh ra xa. Sâu trong lòng anh biết nó không hề cố tình nhưng từ chính miệng người mình yêu nói ra ai chịu đựng được đây.
Rút điện thoại ra bấm gọi đi một cuộc. Rất nhanh chóng đầu bên kia đã nhận máy “ Alo, xin hỏi ai gọi đến vậy?"
“ Vợ tôi… sao rồi?" Giọng anh như bị nghẹn lại, có phần ngập ngừng
Đầu bên kia quản gia Lan có vẻ rất vui mừng “ Là cậu chủ sao?... Cậu yên tâm cô chủ rất ổn không có gì đáng ngại"
Anh dường như vẫn còn hoài nghi, nhíu mày hỏi “ Có thật là ổn không? Mau nói thật cho tôi biết" Chẳng hiểu sao anh vẫn cảm thấy quản gia đang nói dối, anh không tin nó lại ngoan ngoãn đến vậy.
“ Đương nhiên là tôi nói thật, từ ngày cậu đi cô chủ chính xác chỉ thơ thẩn một chút sau đó liền hoạt bát như mọi ngày mà. Cơm ăn đúng giờ, cũng hay đi dạo phố nữa"
Anh âm thầm thở phào, nhưng trong lòng vẫn hơi chột dạ, nó cứ như vậy mà không để bụng chuyện cãi vã với anh là bởi vì không quan tâm tới anh sao?
“ Được rồi nhớ làm theo những gì tôi dặn dò, chăm sóc cô ấy thật tốt, tuyệt đối đừng để cô ấy bị thương, buổi tối nếu cô ấy khó ngủ thì mát xa mắt nhẹ cho cô ấy. Còn nữa nếu có chuyện gì lập tức báo cho tôi"
Bên này quản gia cười thầm, tán thưởng “ Cậu đừng lo tôi tuyệt đối làm tốt…." Sực nhớ ra liền nói “ Vậy cậu định bao giờ trở về?"
Anh thầm thở dài một hơi “ Có lẽ sẽ sớm thôi"
Nói rồi ngắt kết nối với đầu bên kia, chán nản vứt điện thoại sang một bên ngả người nằm xuống ghế sofa lớn gần đó, hay tay day day thái dương.
“ Đọc hết lịch tình ngày hôm nay" Anh nhắm nghiền mắt nhưng vẫn biết được sự hiện diện của người đứng ở cửa ra vào
Alex liền nhìn vào máy tính bảng trên tay đọc liền một lượt “ 12 giờ trưa hẹn ăn trưa với chủ tịch của GK, sau đó là 2 giờ chiều đi khảo sát tiến trình tại xưởng may, 4 giờ chiều có hẹn gặp mặt bàn chuyện đầu tư với giám đốc Simon. Và buổi tối tham dự bữa tiệc sinh nhật con trai của chủ tịch tập đoàn LEO." Dứt lời anh liền hỏi “ Giám đốc có cần hủy bỏ một vài lịch hẹn hay không?"
“ Cứ theo kế hoạch mà làm" Anh mệt mỏi lên tiếng, thấy trợ lí vẫn còn chưa đi anh nhíu mày “ Còn chuyện gì nữa?"
“ Giám đốc.." Alex có vẻ hơi chần chừ sau đó nói thẳng “ Thời điểm này anh lại để Thùy Linh một mình e rằng không thích hợp cho lắm. Cô ấy dù sao cũng là phụ nữ, ít nhiều vẫn không tránh khỏi tủi thân."
Tâm trạng vốn đang không tốt nghe lời Alex nói anh trở lên tức giận, bắn ánh nhìn lạnh lẽo đến thẳng đối phương “ Ai cho phép cậu gọi tên vợ tôi như vậy?"
Thường ngày có lẽ Alex sẽ cúi đầu không nói, hoặc nói một câu xin lỗi với anh như lần này thì không “ Tôi coi cô ấy là bạn, ít nhất cô ấy cũng cho phép"
Cái gì mà cô ấy cũng cho phép, tôi đã cảnh cáo mà cậu không nghe đúng không.
Anh bật dậy từ ghế sofa từng bước tiến gần Alex, giọng nói mang theo âm chết chóc “ Vẫn còn dám tơ tưởng đến vợ tôi, cậu chán sống?"
Alex không hề run sợ vẫn thẳng người đáp lại “ Ít nhất tôi sẽ không phá hoại hạnh phúc của hai người"
“ Có chết cậu cũng không đủ tư cách." Anh nhả ra một cậu rồi chậm rãi đi đến bàn làm việc. Vừa rồi anh nhìn thấy nét kiện định trong mắt cậu ta, đúng vậy cậu ta sẽ không, mà cứ cho là có ý định đó đi chăng nữa thì đích thân anh sẽ phá nát nó trước khi cậu ta thực hiện.
“ Bản thân anh là chồng tại sao không tự mình chăm sóc tốt cho cô ấy mà lại cố tình tránh mặt mỗi lần cãi vã rồi lo lắng nhờ người khác chăm sóc hộ" Alex không nhanh không chậm nói ra hết những gì anh ta nghĩ. Những lời này từ lần trước đó anh đã muốn nói ra nhưng nghĩ người kia sẽ tự có cách giải quyết của riêng mình. Vậy mà chuyện lại xảy ra một lần nữa, anh không muốn im lặng.
“ CMN ai nói với cậu là chúng tôi cãi vã?" Anh mất kiên nhẫn mà nói tục
Anh ta im lặng nhưng trong lòng lại không ngừng lên án. Sao mà không biết được, chính cấp dưới đã gọi điện đến báo rằng cô ấy có đến công ty tìm giám đốc, sau khi biết anh có lịch công tác liền buồn bã quay về, còn có mặt mũi có phần nhợt nhạt như bị bệnh, Tôi đây có lòng báo cho anh biết vậy mà bị tình cảm ảnh hưởng tâm trạng nên chưa kịp nghe đã đuổi tôi ra khỏi phòng. Được thôi tôi cứ để mặc đó cho anh giải quyết, đến lúc dó đừng có lại nhờ tôi nghĩ cách xin lỗi.
“ Bản thân là người ngoài cuộc, đừng nên nhiều chuyện. Vợ của tôi chưa đến lượt cậu quan tâm, đem cái gọi là tình cảm thắm thiết của cậu ra khỏi cô ấy ngay lập tức nếu không đừng trách tôi không nể mặt" Lần này anh không còn mất bình tĩnh như vừa rồi, chỉ đơn giản ngồi đó hay tay đan vào nhau nhìn Alex bằng ánh mắt lạnh lẽo “ Còn bây giờ, ra ngoài"
Sau khi Alex rời khỏi, anh ngả người ra sau ghế cầm lên khung ảnh hai người chụp chung trên bàn làm việc, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tươi cười của nó, vô thức ngẫm lại những lời vừa rồi của Alex.
---------------------------------------------------------------------------------------------------
Đặt điện thoại xuống, quản gia liền quay sang nhìn khuôn mặt tươi cười của nó “ Như vậy được chưa?"
Nó gật đầu “ Cảm ơn dì"
“ Cô chủ, làm gì thì làm đừng để bản thân mình chịu thiệt được không?" Quản gia giúp nó vén tóc ra sau tai
“ Con biết mình đang làm gì mà, dì đừng lo lắng"
“ Vậy được, chúc cô chủ may mắn"
Tác giả :
Đỗ Hồng