Đen Trắng
Chương 32: Cô ấy là kiểm sát trưởng [2] …

Đen Trắng

Chương 32: Cô ấy là kiểm sát trưởng [2] …

Kỉ Dĩ Ninh ngồi ở ghế phụ lái trong xe thể thao của Đường Dịch, nhìn ra ngoài qua cửa kính, màn đêm đã buông xuống, cả thành phố cũng bị chìm trong biển đêm đen kịt.

Bên trong xe cô không bật đèn, cũng không có mở hệ thống sưởi ấm, mà chỉ im lặng ngồi một mình. Người có tình cảm, chờ đợi một người cũng trở thành một chuyện ấm áp.

Hôm nay là ngày sinh nhật mỗi năm một lần của cô. Nghĩ đến điều này, trong lòng Kỉ Dĩ Ninh lại dâng lên một chút vui mừng và hạnh phúc.

Cô ở bên anh hai năm, nhưng trong hai năm này, cô đều không thực sự chúc mừng sinh nhật cùng anh. Đương nhiên, trên hình thức thì có, hai lần sinh nhật trước, anh cũng không quên, bánh ngọt, hoa tươi, quà, ôm ấp, anh cho cô không thiếu thứ gì, mà chỉ thiếu duy nhất sự đáp lại của cô.

Lúc đó Kỉ Dĩ Ninh chưa biết đến tình yêu, đối với Đường Dịch, bắt đầu từ khi cô gặp được anh, mỗi lần ở bên anh cô đều sợ hãi, sinh nhật cũng không phải ngoại lệ.

Cô nhớ tới hai năm trước anh tổ chức sinh nhật cho cô, tất cả đèn trong phòng đều tắt, chỉ chừa lại ánh nến trên bàn ăn. Anh rất vui vẻ, ôm cô đến bên bàn ăn, hai người nhìn nhau, hai tay anh đặt bên người cô cùng cô nói cười, nhưng cô trời sinh đã ngốc nghếch về mặt tình cảm nên chỉ ngơ ngác nhìn anh, không biết nên làm thế nào để đối mặt với anh, thậm chí không biết làm ra biểu tình quyến rũ nào để anh vui, mà anh lại rất kiên nhẫn, vẫn cứ ôm cô và nhìn cô như thế, đặt môi mình lên môi cô gọi cô Dĩ Ninh, cả gian phòng đều được lây dính tình cảm của anh.

Vì thế bây giờ nhớ lại, Kỉ Dĩ Ninh mới chính thức biết được, người đàn ông tên Đường Dịch kia, hóa ra đúng là có ẩn nhẫn ôm ấp tình cảm như vậy.

……

“Tại sao không bật hệ thống sưởi lên?"

Suy nghĩ bị người nào đó cắt ngang, cửa xe bên phải bị mở ra, người còn chưa tiến vào mà đã lớn tiếng dọa người.

Đường Dịch ngồi vào trong xe, bật đèn trong xe lên. Ánh đèn màu da cam nhu hòa vây quanh, anh xoay người liền vòng tay ôm eo cô kéo cô lại gần mình.

Cô cũng không phản kháng, dựa vào người anh, thản nhiên hỏi:“Vừa rồi có nhiều người tìm anh như vậy,…… Đêm nay anh có việc à?"

“Không có."

Đường Dịch bao bọc hai bàn tay cô, chuyên tâm mang đến ấm áp cho cô, đối với chuyện vừa rồi nửa chữ cũng không nói tới, thái độ hờ hững như nó không liên quan gì đến anh.

Kỉ Dĩ Ninh nhu thuận gật đầu một cái, cũng không hỏi thêm gì nữa, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt có chứa sự chờ mong rõ ràng,“Có nghĩa là, đêm nay anh có thể ở cùng em?"

“Nếu không thì sao?" Đường Dịch nở nụ cười,“Em nghĩ rằng anh và em sẽ đi đâu?"

Khởi động động cơ, chiếc xe Spyker màu đen như lướt nước vững vàng tiến vào bóng đêm.

Hoàn toàn bỏ mặc tiếng cầu xin của những người ở phía sau.

“Dịch thiếu!"

Kiểm sát viên cao cấp trơ mắt nhìn xe của Đường Dịch rời đi mà vẫn chưa từ bỏ ý định gọi anh.

Khiêm Nhân và mấy thuộc hạ của Đường gia tiến lên ngăn bọn họ lại, thái độ dửng dưng:“Xin lỗi, mời các vị trở về đi."

“Doãn tiên sinh!" Trong đó có một người quay mặt về phía Khiêm Nhân, thần sắc lo lắng:“Anh nên biết, nhiều năm qua, cô ấy đã vì Đường gia chịu không ít ủy khuất, cô ấy là kiểm sát trưởng, nhưng rất nhiều chuyện đen trắng, đúng sai không rõ cô ấy vẫn giúp đỡ Đường gia, dựa vào tình cảm ấy, anh có thể làm cho Đường Dịch cứu cô ấy một lần này được không?"

“Thực xin lỗi, không phải tôi không muốn giúp," Khiêm Nhân ăn ngay nói thật:“Quyết định của Dịch thiếu, không ai trong chúng tôi có thể thay đổi được."

……

Xe đi thẳng một đường vững vàng trở về nhà, vừa đến cửa vào hoa viên trước biệt thự, Đường Dịch liền thấy trong hoa viên đã có một chiếc xe.

Rolls-Royce Phantom [1] sang trọng cổ điển, màu vàng nữ thần độc nhất vô nhị dưới ánh đèn đường chiếu rọi trong hoa viên, vẫn rực rỡ sáng bóng.

Một chiếc xe quá quen thuộc, xe của Đường Kính.

Đường Kính đứng dựa lưng vào cửa xe, thậm chí không vào nhà, thân ảnh cô độc đứng ở đó, trong tay cầm một chén trà, nhàn nhã uống, ánh đèn đường chiếu xuống đất một bóng dáng thật dài.

Quản gia bưng một chén trà nóng đi ra từ trong phòng, đổi chén trà kia cho Đường Kính, lại nói một lần nữa:“Nhị thiếu gia, nơi này gió lớn, hay là vào nhà đợi lát nữa đi?"

“Không cần," Anh thản nhiên từ chối lòng tốt, nâng cổ tay lên nhìn qua thời gian,“Tôi ở đây chờ cũng được."

Đang nói, bỗng nhiên có một ánh đèn chói mắt chiếu đến, Đường Kính nâng tay che mắt, sau đó chiếc xe Skyper màu đen quen thuộc rơi vào đáy mắt anh, Đường Kính buông chén trà trong tay, hơi hơi nghiêng người, làm ra một tư thế chờ đợi.

Đường Dịch ngồi ở trong xe, không xuống.

Bên trong xe không bật đèn, bên ngoài ánh đèn trong hoa viên cũng không sáng rõ, vì thế Kỉ Dĩ Ninh không thấy rõ người bên ngoài kia đến tột cùng đang mang biểu tình lạnh lùng như thế nào.

“Đường Kính đến đây," Kỉ Dĩ Ninh vội vàng cởi bỏ dây an toàn, xoay người nhìn Đường Dịch, có chút khó hiểu:“Anh không xuống xe sao?"

Người đàn ông tuấn mỹ đó nhắm mắt lại, thu hồi thô bạo không nên có trong mắt, nâng tay tắt động cơ, mở cửa xe, chậm rãi xuống xe.

Kỉ Dĩ Ninh cũng là người tinh ý, vừa thấy bộ dáng lo lắng chờ đợi của Đường Kính, lại nghĩ muộn như vậy mà anh ấy còn đến đây, nhất định là có chuyện quan trọng muốn tìm Đường Dịch.

Vì thế Kỉ Dĩ Ninh cười yếu ớt chào Đường Kính một tiếng, sau đó nói với Đường Dịch một câu ‘Em đi vào trước’, rồi đi luôn vào nhà không quấy rầy bọn họ nói chuyện.

Khác với Đường Kính, vẻ mặt của Đường Dịch không có một tia lo lắng nào, một tay đóng sầm cửa xe, cũng không nói gì, bước chân thong thả chậm rãi đi đến đó.

Đường Kính thấy anh rốt cục cũng lại đây, vừa định mở miệng nói cái gì, cũng không ngờ được Đường Dịch bỗng nhiên nâng tay lên, đầu ngón tay dùng sức, giật tung cổ áo sơmi của anh.

Áo sơmi mở ra, chỗ xương quai xanh của Đường Kính còn in đậm dấu hôn.

Nhìn không xót một dấu nào, dấu ấn đó rõ ràng là vô cùng ái muội, nhờ động tác của Đường Dịch mà lộ ra ngay trước mắt anh, tuyên cáo hôm nay chủ nhân của khối thân thể này đã trải qua một hồi cảm tình hoan ái như thế nào.

“Chậc chậc chậc chậc……" Đường Dịch nhất thời liền phát ra một tràng cảm thán ái muội không rõ, khuôn mặt gợi cảm,“Ban ngày vừa đánh Tô Tiểu Miêu một trận xong, bây giờ trên người đã biến thành như vậy rồi, Đường Kính, cuộc sống của em thật đúng là không phải dễ chịu bình thường đâu nhé……"

“……"

Không nghĩ tới người này vừa mở miệng đã trêu đùa mình như thế, Đường Kính cũng thật bối rối, ngay cả trên mặt cũng không nhịn được mà nóng bừng. Đường Kính dù sao cũng không phải Đường Dịch, còn xa mới có được bộ dáng dụ hoặc như Đường Dịch.

Đường Kính không khách khí xua đi bàn tay đang vuốt ve áo sơmi mình của Đường Dịch, ho một tiếng mắng:“Anh thần kinh……"

Đường Dịch cười cười, thu lại bàn tay trong không khí,“Nói đi, muốn anh làm gì."

Nhắc tới việc này, vẻ mặt Đường Kính lại bất đắc dĩ, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, quơ quơ trước mặt Đường Dịch.“Anh nghĩ là em muốn sao?" Đường Kính hơi hơi thở dài:“Người của Giản gia muốn khủng bố điện thoại của em."

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Đường Dịch lập tức biến mất.

Đường Kính biết anh có tâm tình riêng, nhưng anh cũng không quản được, bất đắc dĩ mở miệng:“Em và Giản gia có nhiều chuyện làm ăn với nhau, vị tiểu thư kia của nhà họ lại cố tình không an phận làm danh môn thục nữ, vì làm kiểm sát trưởng mà thiếu chút nữa đắc tội với toàn bộ người ở Giản gia, bây giờ Giản gia mở miệng nhờ em giúp đỡ, em có thể không để ý sao? Ngày hôm qua tra án đắc tội với chú Tam, quy của của chú Tam anh biết đó, người nào không biết đúng mực trong phạm vi của mình sẽ giết không tha, Giản Tiệp lại không biết cầu xin tha thứ, mặc kệ người khác lôi đi, bị đánh cũng cứng rắn chịu đựng……"

Đường Dịch chỉ nghe, không đáp, trên mặt không có một chút biểu tình nào, giống như chuyện này không có quan hệ gì với anh.

“Anh có biết không, Giản Tiệp cô ấy…… không phải người xấu," Đường Kính thản nhiên nói với anh:“Cô gái này có tức giận cũng chỉ để cho vui thôi, thật giống như cô ấy luôn liều mạng kêu gào ‘Uống rượu uống rượu’, tiếp theo lại lôi chai bia ra, sau đó thì sao, sau đó uống hai ngụm liền hôn mê……"

Ồ, đây là Giản Tiệp.

“…… Cô ấy thật tâm đối tốt với Đường gia. Lần này cho dù anh đi cứu cô ấy, cũng là lấy danh nghĩa của Đường gia mà cứu. Chú Tam sẽ thả người, chắc chắn sẽ nể mặt anh. Cho nên, cuối cùng em vẫn phải nói với anh một tiếng mới được."

Đường Kính xoay người, nhìn Đường Dịch,“…… Anh thật sự, không quan tâm gì đến cô ấy nữa?"

“Đường Kính."

Đường Dịch rốt cục lên tiếng, mở miệng không mang cảm xúc gì,“Anh cần phải chịu trách nhiệm với việc cô ấy làm hả?"

“…… Đúng?"

“Anh luôn ăn nói rất thẳng thắn," Đường Dịch hướng mặt về phía Đường Kính, trong mắt có chút thờ ơ:“Anh đã từng nói với cô ấy là mình sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy à? Nếu có, anh sẽ làm."

“Đường Dịch……"

Anh như không có kiên nhẫn, cắt ngang lời nói của Đường Kính,“Anh biết bản tính của cô ấy không xấu, cho nên mấy năm qua anh đã cứu cô ấy rất nhiều lần, chẳng lẽ anh nên tiếp tục làm như vậy sao? Anh có thể bảo vệ cô ấy cả đời, nhưng với lý do gì đây?…… Làm như vậy, có công bằng với Dĩ Ninh không?"

Đường Kính đã hiểu, buông tay xuống, tỏ vẻ hiểu được và chấp nhận.

“Được rồi," Đường Kính gật gật đầu:“Em đi."

Đường Dịch không có động tác gì, ngay cả một biểu tình cũng không có.

Đường Kính lấy chìa khóa xe ra, đi đến bên ghế lái, khi đi sát qua người Đường Dịch, tay phải bất ngờ bị người khác bắt lấy.

“……?" Đường Kính khó hiểu, quay đầu nhìn Đường Dịch.

Đường Dịch liếc anh một cái, không có cảm xúc gì,“Em đã rời khỏi Đường gia rồi, gặp phải những chuyện này lại cứ bị người ta khóa chặt vào người, về sau làm sao bây giờ?"

Đường Kính mở miệng biện bạch:“Không có việc gì, em không sao ……"

“Em về nhà."

“Sao?"

“Anh bảo là em về nhà," Đường Dịch lấy một chiếc chìa khóa từ trong túi ra, một lần nữa mở ra cửa xe màu đen Spyker:“Một lần cuối cùng, coi như nể mặt em, anh sẽ cứu cô ấy một lần cuối cùng."
3/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại