Đen Trắng
Chương 26: Đồng quy [1]
Vào đêm, sắc trời nhập vào một mảnh âm u huyền ảo.
Đêm nay ánh trăng thực sáng, khi Kỉ Dĩ Ninh bước đi chậm rãi trên sân bên ngoài bệnh viện, nhìn thấy ánh trăng chiếu vào hoa trên cây, bóng dáng thực thanh tịch, khiến lòng cô dâng lên chút bình yên và vui mừng.
Gần đây không biết vì sao, hết thảy mọi chi tiết trên thế gian này đều làm cho cô nhớ tới anh.
Nhớ rõ lần đó, Đường Dịch không vui khi thấy cô đi dạo trong hoa viên vào đêm khuya, bởi vì cảm giác mát lạnh, quấy nhiễu thân thể. Anh không thích, lại không nói rõ nguyên nhân, chỉ biết gặp một lần lại một lần nắm tay cô đi vào phòng, động tác cường ngạnh, không cho phép phản kháng, khiến cô đem toàn bộ ủy khuất viết lên trên mặt, anh cũng không biện giải, chỉ là sau khi về phòng cũng không quên đặt vào tay cô một cốc ca cao nóng, bao bọc lấy hai bàn tay cô bằng lòng bàn tay mình, làm cô không thể phân rõ được người đàn ông trước mắt này rốt cuộc là bạc tình hay là thâm tình.
À, trên đời có một loại đàn ông nhất định sẽ bị người ta hiểu lầm, tình cảm với người khác, biểu hiện ra ngoài luôn luôn ít hơn so với thực tế. Nhu tình tuy là ngập đầy cõi lòng cũng chỉ giữ lại trong người, không thể nhìn ra được.
Dùng phương thức biểu lộ tình cảm như vậy, nếu như cô không hiểu, cũng thực đả thương người.
Hoàn hảo, hoàn hảo, bắt đầu từ hôm nay, đối với Đường Dịch, Kỉ Dĩ Ninh rốt cục đã hiểu thêm bảy phần.
Đêm đã khuya, Kỉ Dĩ Ninh đi vòng vèo rồi cũng trở lại phòng bệnh, không đi thang máy mà cô thong thả bước chân trên cầu thang bộ, một tầng lại một tầng, chậm rãi lên tầng tám.
Gần đây cô luôn muốn gặp anh, nhưng càng muốn lại càng không dám dễ dàng tới gần. Gặp anh sẽ động tình, tất cả tư duy và động tác đều bị anh không chế.
Vì thế, mấy ngày sau khi anh tỉnh lại, cô cũng không chính thức ở một chỗ cùng anh nhiều, mà ban ngày anh lại bề bộn nhiều việc, cũng không có thời gian dành cho cô. Đến ban đêm, trong thuốc của anh luôn có thêm thành phần của thuốc ngủ, tuy rằng ngay cả thuốc phiện anh cũng từng chơi đùa rồi, thuốc ngủ này căn bản là không có tác dụng gì với anh. Có thể là thấy trên mặt cô tràn đầy cảm giác chịu tội, anh mới hiểu mà phối hợp, tắt đèn đi vào giấc ngủ, cô nắm tay anh, cả đêm ở bên anh. Vì thế, mỗi một ngày, chỉ sau khi anh đã đi vào giấc ngủ, cô mới chính thức cùng anh ở một chỗ.
Hôm nay, anh rốt cục quyết định đánh vỡ trầm mặc.
Ở bên kia đầu dây điện thoại anh lặng lẽ hỏi cô:“Kỉ Dĩ Ninh, là em không dám gặp anh, hay là không muốn gặp anh?"
Đúng rồi, đây mới là tác phong của Đường Dịch. Tuyệt đối sẽ không vĩnh viễn tình nguyện trầm mặc, đánh gãy điểm mấu chốt, anh sẽ tiến công.
Không đợi cô đáp lời, anh cho cô lựa chọn:“Nếu là em không dám gặp anh, tối hôm nay anh sẽ phái người đem em buộc lại trước mặt anh; nếu là em không muốn gặp anh, ngay bây giờ anh sẽ phái người đem em buộc lại đây."
“……"
Cô nghe thấy thế thực không còn gì để nói nữa, người đàn ông này quả thực là không có nói đạo lý gì tốt đẹp cả.
“Đêm nay đi," Cô nói:“Em…… Vẫn muốn gặp anh."
……
Đến cửa phòng bệnh, Kỉ Dĩ Ninh nâng tay gõ gõ cửa.
“Em có thể tiến vào không?"
Trong cửa không có thanh âm.
Cô lẳng lặng chờ, trái tim dường như đang khẽ dao động.
Bỗng nhiên, cửa phòng bật mở, một cánh tay phải thon dài nam tính đột nhiên nắm chặt lấy vai trái của cô, lấy tốc độ cực nhanh kéo cô vào phòng, tiếng đóng cửa thực lớn từ phía sau cô truyền đến, cô trợn mắt kinh ngạc, cả người đã bị anh bao bọc.
Anh vòng cô vào một góc, Đường Dịch nhìn xuống cô từ trên cao.
“Em đối với mọi người có phải đều là như vậy không?"
Rõ ràng biết anh đang đợi cô, cô cũng vĩnh viễn không dùng một tư thái vội vã xuất hiện trước mặt anh, không nhanh không chậm, bình tĩnh thong thả, trước khi tiến vào còn không quên gõ cửa hỏi, nho nhã lịch sự, nhưng cũng mang theo một tia lễ phép mới lạ.
Anh cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc:“Nghi lễ quý tộc của các tiểu thư, từ nhỏ đã được dạy dỗ, hay là chỉ đối với anh mới như vậy? Anh đã từng nói với em, con người anh luôn luôn không được kiên nhẫn lắm……"
Cô bất đắc dĩ nở nụ cười, vì anh cố tình gây sự.
“Em đã thấy có người không hiểu lễ phép mà bị răn dạy, còn có người chưa bao giờ biết lễ phép cũng sẽ bị răn dạy," Cô nhìn vào ánh mắt anh, dùng tư thái dịu dàng để cảm hóa khí thế bức người trong ánh mắt anh, “Anh biết quý tộc chân chính là như thế nào không? Tuyệt đối không phải giống như em thế này, mà hẳn là giống Hiệp sĩ Mary • Anton, cho dù giây phút bị đưa lên đoạn đầu đài hành hình, các hành quyết đã chạm đến chân rồi, còn không quên nói một câu ‘Thực xin lỗi, không phải tôi cố ý .’"
Đường Dịch đứng thẳng người lên.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật may mắn, anh buông tha cho cô ……
Giây tiếp theo, bạc môi anh liền đi xuống ức hiếp.
Cô trừng lớn mắt, trực giác muốn đẩy anh ra.
“Đừng nhúc nhích," Anh phi thường hiểu biết nhược điểm của cô là gì, hơn nữa không chỉ am hiểu mà còn biết tận dụng:“Trên người anh còn có vết thương mà……"
Cô không thể không thừa nhận, trong dục vọng mê người này, anh thật là cao thủ. Mặc dù không hề có động tác gì, chính là chỉ cần cùng anh hôn môi, Kỉ Dĩ Ninh cũng không thể không thừa nhận chính mình đối với anh là có dục vọng. Gặp được Đường Dịch, cho dù có là một cô gái tâm không loạn, cũng dần dần sẽ có loại cảm giác ý loạn tình mê.
Đường Dịch bỗng nhiên dừng động tác, từng chút một hôn lên cổ cô, trong giọng nói không thể nghe ra cảm xúc:“…… Không phản kháng?"
Một chút phản kháng đều không có, thật sự không giống bản năng của Kỉ Dĩ Ninh.
“……"
Tuy rằng không biết anh nhìn ra cái gì, nhưng trong lòng Kỉ Dĩ Ninh vẫn đang bối rối một chút. Hôm nay cô thật sự rất yên tâm với anh, dù sao anh vẫn có vết thương trên người, không xằng bậy được……
“Không phản kháng."
“Ồ……"
Đường Dịch từ từ lên tiếng, vuốt ve mặt cô, hơi thở khẽ phả vào mặt cô, cô thấy anh lại cúi đầu xuống, nghĩ đến anh muốn hôn cô, đang chuẩn bị nhắm mắt vào, lại thình lình nghe được giọng nói của anh, nháy mắt liền nhiễm sắc thái tình dục.
“Anh đã cho em cơ hội đó, là chính em nói, không phản kháng……"
“……"
Nụ cười của cô đóng băng trên mặt, biểu tình vô thố.
Đường Dịch cúi đầu nở nụ cười, “…… Em cho là anh đang có thương tích trong người nên không thể xằng bậy với em, phải không?"
“……"
Cô nhìn anh, đáy mắt có điểm bối rối.
“Rất đơn thuần nhé……" Đường Dịch cười sờ sờ mặt cô, chuyển đề tài:“…… Chỉ có điều anh thích."
Dưới ánh đèn mở ảo, anh nâng tay gạt đi những sợi tóc phân tán trên trán cô, sau đó hôn xuống, in trên khóe mắt cô, từng chỗ từng chỗ một, thiết lập nên dụ hoặc, làm cô không thể có sức chống cự anh. Cô cảm thấy tay anh tiến vào trong váy cô, thấy anh nhanh chóng chuyển ra phía sau, ngay sau đó chợt nghe thấy tiếng khóa kéo của váy liền bị anh dùng răng nanh kéo xuống dưới, cô nghe thấy anh nói, thật là lạnh, sau đó anh dùng nhiệt độ cơ thể mình bao bọc cô, ấm áp như suối nước nóng. Môi anh trượt trên lưng cô, cắn xuống, nghe thấy cô khẽ gọi ra một tiếng ‘Đường Dịch……’.
Trước khi không khống chế được cô xoay người sang chỗ khác đối mặt với anh, không quên chịu người khác nhờ vả, “Khiêm Nhân anh ấy……"
Loại thời điểm này, Đường Dịch làm sao còn quản đến chuyện của anh ta chứ, không đợi cô nói xong, cúi người che miệng cô lại, khàn khàn đáp một câu:“Anh có đúng mực……" Trong tay dùng sức, liền đem cô hướng đến sô pha.
Tay anh vòng bên eo cô, cả người cô bị anh làm cho nóng lên, cô chỉ nghe thấy anh gọi cô một tiếng ‘Dĩ Ninh’, thanh âm mất tiếng, tiếp theo cô liền thừa nhận toàn bộ tình cùng dục của anh.
……
Nói là dục luyến cũng tốt, trên thực tế, thân thể cùng thân thể quan hệ, xác thực có thể mềm mại mà thâm thúy.
Giây phút cuối cùng kia, cô không dám nhìn mặt anh, kinh nghiệm trước đó đã nói cho cô, giây phút cuối cùng đó anh luôn hiểu thế nào để dụ hoặc cô, nó khiến cô cảm thấy mình sẽ bị anh bẻ gãy.
Mưa tạnh mây tan, Đường Dịch ôm cô ở khuỷu tay, cầm một khối ngọc thạch trên cổ cô.
Ngọc thạch màu nâu sẫm, hình dạng không rõ, tinh xảo, rất nhỏ, đặt ở trong tay anh, dường như không cảm thụ được sức nặng, đây cũng là đồ trang sức duy nhất cô mang trên người.
Bắt đầu từ ngày họ gặp nhau, anh luôn mua rất nhiều thứ cho cô, nhưng cũng không thấy cô mang một thứ gì bên mình, hỏi cô thích cái gì, cô chỉ nói không quan trọng, lâu ngày anh cũng không để ý, dù sao vô luận là anh mua cho cô cái gì, cô đều tiếp nhận theo ý anh, nhưng không bao giờ dùng.
Chỉ có khối ngọc thạch này, bắt đầu từ khi anh đưa nó cho cô, cô vẫn luôn đeo nó, tơ hồng tinh tế, quấn quanh trên cái cổ trắng nõn của cô, như muốn đi cùng thời gian dài đằng đẵng.
Có ai biết được, khối ngọc thạch này vốn là của anh, mẹ anh đã đeo nó trên người anh ngay từ khi anh còn nhỏ, rất nhiều năm sau anh gặp được cô, cô không nghe lời ra khỏi cửa, thiếu chút nữa xảy ra chuyện, anh đem cô về và đã đoạt lấy đêm đầu tiên của cô, làm cô sốt cao. Anh cũng không giải thích, mà chỉ đứng trên ban công hút thuốc cả đêm (Ở chương bẻ gãy cánh đó!). Khi trời dần sáng lên, anh tháo xuống dây tơ hồng gắn khối ngọc thạch trên cổ mà bao năm nay anh luôn mang bên người, đi vào phòng, nắm lấy bàn tay cô khi cô đang say ngủ, đem khối ngọc thạch nhỏ màu nâu sẫm này đặt trong lòng bàn tay cô, làm cho cô nắm chặt. Anh không ôm hy vọng cô có thể biết, thậm chí anh còn không đánh thức cô, cái gì cũng không nói, anh liền đứng dậy đi ra ngoài.
Nhưng, trời không phụ lòng anh, cô có thể biết được.
Tuy rằng không biết cô đoán được cái gì, nghĩ đến cái gì, cho tới bây giờ cô cũng không hỏi qua anh, anh cũng chưa bao giờ để ý, dù sao ngay từ đầu, anh cũng không ôm hy vọng cô có thể biết.
Mà cô, không để cho anh thất vọng. Anh vẫn nhớ rõ, mỗi ngày khi thấy cô tắm, dây tơ hồng kia vẫn hiện rõ trên cổ cô, anh yên lặng nhìn cô thật lâu, cuối cùng chỉ thấy cô khẽ cười với anh, sờ khối ngọc thạch trên cổ, nói, là anh cho em sao? Em thật thích nó.
Khi đó anh sẽ đi đến, nâng cằm cô lên hôn cô thật sâu.
Kỉ Dĩ Ninh, cô gái này, thật sự rất biết dùng chi tiết nào để xâm chiếm trái tim một người đàn ông.
……
Nghỉ ngơi một lát, Kỉ Dĩ Ninh điều chỉnh hơi thở, cô lấy ra hai bức tranh mà mình mang đến, đưa cho anh.
Đường Dịch nhíu mày:“Đây là cái gì?"
“Lời xin lỗi của em."
Đường Dịch hiếm khi lộ ra biểu tình kinh ngạc, cúi đầu nhìn bức tranh, thật sự cũng chỉ có Kỉ Dĩ Ninh, mới có phương thức xin lỗi nho nhã này.
“Khi còn học tập tại Cambridge, thầy giáo mỹ thuật tạo hình đã dạy em, nếu có một ngày, một người có điều gì đó không thể nói ra lời, hơn nữa từ ngữ không thể nói lên tâm tình, như vậy, cũng chỉ còn lại cách vẽ này là con đường cuối cùng."
Đường Dịch cười cười, “Nếu người xem bức tranh này không hiểu thì sao?"
“Sẽ không."
Bỗng nhiên cô để sát vào môi anh, khẽ hôn xuống đôi môi anh.
“…… Anh hiểu, Đường Dịch, em biết anh sẽ hiểu."
Cô cho anh, không phải là bức sơn dầu quý tộc mang hơi thở nồng hậu, cũng không phải bức tranh màu nước tình ý thâm sâu, mà là hai bức tranh vẽ bằng bút chì vô cùng đơn giản.
Đường cong sạch sẽ, sắc thái mộc mạc, toàn bộ hình ảnh đều hiện ra một hơi thở trong suốt bình thản. Đường Dịch không nhịn được nghĩ đến bộ dáng khi cô vẽ, anh biết cô thích vẽ vào một đêm dài yên tĩnh, dưới ánh đèn bàn màu da cam nhu hòa, cô ngồi trước bàn vẽ, trong tay cầm một cây bút chì gỗ đơn giản nhất, toàn bộ không gian chỉ có tiếng than chì lướt trên mặt giấy.
Bức vẽ đầu tiên của cô là một lần gặp nhau.
Không phải lần đầu gặp nhau dưới bầu trời đêm đầy sao, mà là một buổi sáng, cô tỉnh dậy sau một giấc ngủ, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy là anh: Anh ngồi đối diện cô, nghiền ngẫm nhìn cô.
“Khi em mới biết anh, vẫn có ý muốn đi tìm một loại phương thức, có thể nhìn thấu con người thật sự của anh, sau đó em lại phát hiện, điều này quá khó khăn, cho nên em không tiếp tục nữa, em buông tha nó ……"
Căn bản không có cách nào có thể miêu tả rung động mà anh mang đến cho cô, cô vừa nhớ rõ ràng vừa nhận thức toàn bộ con người anh, mỗi một chi tiết, mỗi một cử chỉ, tất cả đều khắc sâu trong trí nhớ của cô, vĩnh viễn không phai mờ, tuy nhiên, cô vẫn không hiểu anh.
“Đường Dịch," Cô xoa lên khuôn mặt đẹp của anh:“Em thật có lỗi."
Anh khẽ cười.
“Em thật có lỗi cái gì?"
“Em thật có lỗi, bắt đầu từ ngày quyết định gả cho anh, làm vợ của anh, em vẫn không từ bỏ, đi giải đáp còn người anh."
……
Cô nên sớm hiểu được.
Nếu cô biết được, cũng sẽ không làm anh bị thương thế này.
Đáng tiếc lúc đó Kỉ Dĩ Ninh chưa học được cách yêu một người.
Nhớ rõ ngày hôm đó, cô vừa tỉnh, chống tay trái muốn ngồi dậy, vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy anh.
Đẹp quá.
Đó là ấn tượng đầu tiên của cô với anh. Thật sự, anh thật sự xinh đẹp, tựa như một cổ ngữ của Hồi giáo, Zahir Shah [1], ngay tại trước mắt, không thể bị bỏ qua, dễ dàng chiếm cứ được linh hồn của sự vật.
Cô thấy anh ngồi xuống một cái sô pha gần đó, tư thái thanh thản, biểu tình lười biếng, trong tay cầm một ly nước trong suốt, không nhanh không chậm uống nước, thấy cô tỉnh lại, anh liền cười một cái, khóe môi gợi lên, rất mê hoặc, dùng âm sắc hoa lệ hỏi một câu:“Tỉnh?"
Cô gật đầu một cái, muốn hỏi anh là ai, tôi đang ở nơi nào, nơi này là địa phương nào, vân vân……
Không cho cô mở miệng, anh liền đoạt lấy quyền chủ động.
“Kỉ Dĩ Ninh đúng không?"
Nghe thấy tên mình bị gọi lên trong miệng một người đàn ông xa lạ, cô chỉ cảm thấy kinh hãi.
Anh lẳng lặng thưởng thức biểu tình đơn thuần trên mặt cô, vài phút sau, như là không chút để ý nào, anh đặt ly nước lên bàn và lấy ra một tập tài liệu dày, giọng nói không nhanh không chậm vang lên.
“Kỉ Dĩ Ninh, hai mươi ba tuổi, con gái một của Kỉ gia, học ở Cambridge vương quốc Anh, chuyên ngành văn học châu Âu, đồng thời học thêm triết học phương Tây, thành tích xuất sắc được trường đào tạo sâu hơn, nhưng gia đình xảy ra chuyện đành bỏ qua cơ hội học sâu hơn này, về phương diện sinh hoạt cá nhân……" Anh lật qua một tờ, giọng điệu thật nghiền ngẫm:“Không hút thuốc, không uống rượu, không có câu lạc bộ đêm nào ghi lại, không có kinh nghiệm tình dục, kết giao với người khác phái dường như không có."
Cuối cùng, có lẽ anh cho rằng đã đủ rồi, có hưng trí đánh giá một câu:“Tín đồ Plato [2], phải không? Trong vòng luẩn quẩn lớn thế này thật sự ngay cả kinh nghiệm tình dục cũng không có à, cũng coi như là sinh vật hi hữu."
Anh điều tra cô, ở trong khoảng thời gian ngắn, điều tra đầy đủ như thế, quang minh chính đại như thế, càng làm cô kinh hãi là, người đàn ông này có động cơ và mục đích gì.
“Anh……"
Cô mở to hai mắt, không hiểu ý anh muốn gì.
Anh buông tư liệu điều tra cô ra, ánh mắt nhìn cô chăm chú, cô nhìn không rõ đáy mắt anh rốt cuộc là đen hay trắng.
Anh cười một cái, nói thẳng:“Nói đơn giản, tôi đối với em có hứng thú."
“…… Có, có hứng thú?!"
Cô có chút sợ hãi, người đàn ông này có ý tứ gì?
Anh rất kiên nhẫn giải thích nghi hoặc của cô, “Tôi đối với em có hứng thú chính là có ý, tôi có thể thay em trả nợ, thay em giải quyết tất cả những chuyện phiền toái của nhà em."
Cô lập tức phản ứng lại, trực giác liền lắc đầu:“Thực xin lỗi, tôi không ra bán chính mình."
Anh đột nhiên nở nụ cười.
“Bán đi?" Anh thấy thú vị:“Không phải em cho rằng tôi có hứng thú với thân thể này của em chứ?"
“……"
Cô không nói nên lời.
Chỉ thấy anh chậm rãi đánh giá thân thể cô từ trên xuống dưới, ánh mắt tuyệt đối là khủng bố, sau đó, cô nghe thấy giọng nói của anh chậm rãi vang lên:“Tuy rằng nói như vậy, đối với một cô gái có chút thất lễ, nhưng tôi nghĩ trực tiếp nói cho em cũng tốt……. Chỉ bằng khối thân thể thường thường đơn giản này của em, lại không biết thủ đoạn khơi gợi dục vọng của đàn ông, tôi đối với chuyện lên giường cùng em này, hứng thú không lớn……"
Cô càng hoang mang hơn, “Vậy anh……"
Anh ta rốt cuộc muốn làm gì?
Anh mỉm cười, công bố đáp án:“Tôi đối với thân thể này của em không có hứng thú, tuy nhiên, tôi đối với con người em, rất có hứng thú."
“……"
“Đúng, điều tôi muốn là, con người của Kỉ Dĩ Ninh này."
Vừa dứt lời, ngón tay thon dài của anh giơ lên một tờ giấy mỏng manh, giấy trắng mực đen, đẩy trên bàn, dừng lại trước mặt cô, cô cúi đầu nhìn, nhất thời bị dọa cho sợ hãi.
“Anh –?!"
Anh không hề vô nghĩa, “Cùng tôi kết hôn, những phiền toái bố mẹ em để lại cho em, tôi đến giải quyết."
Cô chỉ nghe anh nói:“Tôi không có hứng thú với chuyện nuôi dưỡng tình nhân, tôi muốn em ở lại bên người tôi, làm người phụ nữ của tôi, cũng chỉ có duy nhất một phương pháp,…… Trở thành cô dâu của Đường gia."
Thẳng đến khi anh đứng dậy rời đi, cô vẫn đang bị khiếp sợ bao vây, chưa thể hoàn hồn.
Anh mở cửa phòng đi ra ngoài, phút cuối cùng, không quên xoay người nói:“Nếu em muốn chạy trốn, cứ tự nhiên. Có điều, tôi nhắc nhở em một chút, tôi muốn bắt một người trở về, không phải là một việc khó. Tôi đã nói rồi, tôi có hứng thú với em, không phải tôi nói đùa."
Cô dường như không thể tin được nhìn anh, “Anh, anh rốt cuộc là……" Ai?
Anh nở nụ cười, không phân rõ là thật tình hay là thực lòng, cô chỉ thấy anh như đang đứng giữa ánh hòa quang, huyễn hoặc chói mắt.
Nghe thấy câu hỏi của cô, trong giọng nói hàm chứa một tia run sợ, anh chợt thấy mềm lòng, đứng ở cửa yên lặng nhìn cô trong chốc lát, sau đó đi vòng vào phòng, chậm rãi đi đến trước mắt cô, quỳ một gối trước mặt cô, anh nâng tay sờ lên mặt cô, trong mắt lây dính chút dịu dàng, coi như yêu chiều.
“Đường Dịch," Anh nói cho cô:“…… Anh là Đường Dịch."
……
“…… Khi đó em không hiểu, hôn nhân cả đời chỉ có một lần, tại sao anh có thể quyết định đồng hành cùng em, em nghĩ anh đang đùa, hoặc là, anh căn bản không thèm để ý, sau đó em mới chậm rãi phát giác, em không phải loại người như vậy……"
“Em không hiểu hai năm trước tại sao anh lại có dũng khí đó, chỉ mới gặp nhau mà đã dám nhận định một cô gái, tựa như hai năm sau, em không thể hiểu được anh," Cô nhìn anh, nhìn vào đáy mắt anh:“Em thừa nhận đạo đức của em và anh có khác biệt, tuy nhiên chúng ta có thể nói chuyện. Về sau, anh không cần cực đoan đối với mình như thế, được không, hả?"
Đường Dịch khẽ cười ra tiếng.
Hồn nhiên lơ đễnh, anh nhìn cô, tựa như nhìn một đứa trẻ, cô rất đơn thuần, xa xa không biết hết thảy về anh, chờ cô hiểu biết, sẽ không nói như vậy, cô có thể chứ, thoát được càng xa càng tốt.
“Anh sẽ không nói chuyện với em."
Kỉ Dĩ Ninh có chút bất đắc dĩ:“Đường Dịch……"
Cô vừa muốn nói gì, lại nghe thấy giọng nói thản nhiên vang lên.
“…… Làm thế nào để những làn gió mát, không nhiễm bụi trần?"
Kỉ Dĩ Ninh giật mình.
Cô là gió lạnh mát mẻ, anh lại là một thân nhiễm cát bụi bạo lực, Đường Dịch cười cười, “Em nói cho anh biết, chúng ta nên nói chuyện thế nào đây?"
Anh bỗng nhiên vòng lấy cô, cúi đầu nói bên tai cô.
“Anh biết," Anh biết, anh đã rất rõ ràng:“…… Không cực đoan, anh không thể giữ em lại được."
Thời gian trôi qua hai năm, cho tới hôm nay, thẳng đến giờ phút này, Kỉ Dĩ Ninh mới biết, thì ra, trái tim của một người thật sự có thể chết đi để lưu lại cho người khác.
Đường Dịch, người đàn ông này, vì giữ cô lại, lần đầu tiên là đánh đổ bằng hôn nhân, lần thứ hai, liền đánh đổ bằng tính mạng.
Anh đã nghĩ kĩ như vậy, hẳn là sáng sớm nên nói cái gì anh đều đã biết.
Chỉ là anh không nói.
Anh thậm chí biết được, đối với cô, mắc kẹt lại một phần, cô lại càng không tự nguyện.
Nhưng anh vẫn mắc kẹt trong đó, thậm chí ngay cả giãy giụa anh cũng không thiết.
Nhìn anh, cô sẽ thấy khổ sở, một Đường Dịch như vậy, Kỉ Dĩ Ninh trốn không thoát, có phải hay không?
Đêm nay ánh trăng thực sáng, khi Kỉ Dĩ Ninh bước đi chậm rãi trên sân bên ngoài bệnh viện, nhìn thấy ánh trăng chiếu vào hoa trên cây, bóng dáng thực thanh tịch, khiến lòng cô dâng lên chút bình yên và vui mừng.
Gần đây không biết vì sao, hết thảy mọi chi tiết trên thế gian này đều làm cho cô nhớ tới anh.
Nhớ rõ lần đó, Đường Dịch không vui khi thấy cô đi dạo trong hoa viên vào đêm khuya, bởi vì cảm giác mát lạnh, quấy nhiễu thân thể. Anh không thích, lại không nói rõ nguyên nhân, chỉ biết gặp một lần lại một lần nắm tay cô đi vào phòng, động tác cường ngạnh, không cho phép phản kháng, khiến cô đem toàn bộ ủy khuất viết lên trên mặt, anh cũng không biện giải, chỉ là sau khi về phòng cũng không quên đặt vào tay cô một cốc ca cao nóng, bao bọc lấy hai bàn tay cô bằng lòng bàn tay mình, làm cô không thể phân rõ được người đàn ông trước mắt này rốt cuộc là bạc tình hay là thâm tình.
À, trên đời có một loại đàn ông nhất định sẽ bị người ta hiểu lầm, tình cảm với người khác, biểu hiện ra ngoài luôn luôn ít hơn so với thực tế. Nhu tình tuy là ngập đầy cõi lòng cũng chỉ giữ lại trong người, không thể nhìn ra được.
Dùng phương thức biểu lộ tình cảm như vậy, nếu như cô không hiểu, cũng thực đả thương người.
Hoàn hảo, hoàn hảo, bắt đầu từ hôm nay, đối với Đường Dịch, Kỉ Dĩ Ninh rốt cục đã hiểu thêm bảy phần.
Đêm đã khuya, Kỉ Dĩ Ninh đi vòng vèo rồi cũng trở lại phòng bệnh, không đi thang máy mà cô thong thả bước chân trên cầu thang bộ, một tầng lại một tầng, chậm rãi lên tầng tám.
Gần đây cô luôn muốn gặp anh, nhưng càng muốn lại càng không dám dễ dàng tới gần. Gặp anh sẽ động tình, tất cả tư duy và động tác đều bị anh không chế.
Vì thế, mấy ngày sau khi anh tỉnh lại, cô cũng không chính thức ở một chỗ cùng anh nhiều, mà ban ngày anh lại bề bộn nhiều việc, cũng không có thời gian dành cho cô. Đến ban đêm, trong thuốc của anh luôn có thêm thành phần của thuốc ngủ, tuy rằng ngay cả thuốc phiện anh cũng từng chơi đùa rồi, thuốc ngủ này căn bản là không có tác dụng gì với anh. Có thể là thấy trên mặt cô tràn đầy cảm giác chịu tội, anh mới hiểu mà phối hợp, tắt đèn đi vào giấc ngủ, cô nắm tay anh, cả đêm ở bên anh. Vì thế, mỗi một ngày, chỉ sau khi anh đã đi vào giấc ngủ, cô mới chính thức cùng anh ở một chỗ.
Hôm nay, anh rốt cục quyết định đánh vỡ trầm mặc.
Ở bên kia đầu dây điện thoại anh lặng lẽ hỏi cô:“Kỉ Dĩ Ninh, là em không dám gặp anh, hay là không muốn gặp anh?"
Đúng rồi, đây mới là tác phong của Đường Dịch. Tuyệt đối sẽ không vĩnh viễn tình nguyện trầm mặc, đánh gãy điểm mấu chốt, anh sẽ tiến công.
Không đợi cô đáp lời, anh cho cô lựa chọn:“Nếu là em không dám gặp anh, tối hôm nay anh sẽ phái người đem em buộc lại trước mặt anh; nếu là em không muốn gặp anh, ngay bây giờ anh sẽ phái người đem em buộc lại đây."
“……"
Cô nghe thấy thế thực không còn gì để nói nữa, người đàn ông này quả thực là không có nói đạo lý gì tốt đẹp cả.
“Đêm nay đi," Cô nói:“Em…… Vẫn muốn gặp anh."
……
Đến cửa phòng bệnh, Kỉ Dĩ Ninh nâng tay gõ gõ cửa.
“Em có thể tiến vào không?"
Trong cửa không có thanh âm.
Cô lẳng lặng chờ, trái tim dường như đang khẽ dao động.
Bỗng nhiên, cửa phòng bật mở, một cánh tay phải thon dài nam tính đột nhiên nắm chặt lấy vai trái của cô, lấy tốc độ cực nhanh kéo cô vào phòng, tiếng đóng cửa thực lớn từ phía sau cô truyền đến, cô trợn mắt kinh ngạc, cả người đã bị anh bao bọc.
Anh vòng cô vào một góc, Đường Dịch nhìn xuống cô từ trên cao.
“Em đối với mọi người có phải đều là như vậy không?"
Rõ ràng biết anh đang đợi cô, cô cũng vĩnh viễn không dùng một tư thái vội vã xuất hiện trước mặt anh, không nhanh không chậm, bình tĩnh thong thả, trước khi tiến vào còn không quên gõ cửa hỏi, nho nhã lịch sự, nhưng cũng mang theo một tia lễ phép mới lạ.
Anh cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc:“Nghi lễ quý tộc của các tiểu thư, từ nhỏ đã được dạy dỗ, hay là chỉ đối với anh mới như vậy? Anh đã từng nói với em, con người anh luôn luôn không được kiên nhẫn lắm……"
Cô bất đắc dĩ nở nụ cười, vì anh cố tình gây sự.
“Em đã thấy có người không hiểu lễ phép mà bị răn dạy, còn có người chưa bao giờ biết lễ phép cũng sẽ bị răn dạy," Cô nhìn vào ánh mắt anh, dùng tư thái dịu dàng để cảm hóa khí thế bức người trong ánh mắt anh, “Anh biết quý tộc chân chính là như thế nào không? Tuyệt đối không phải giống như em thế này, mà hẳn là giống Hiệp sĩ Mary • Anton, cho dù giây phút bị đưa lên đoạn đầu đài hành hình, các hành quyết đã chạm đến chân rồi, còn không quên nói một câu ‘Thực xin lỗi, không phải tôi cố ý .’"
Đường Dịch đứng thẳng người lên.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật may mắn, anh buông tha cho cô ……
Giây tiếp theo, bạc môi anh liền đi xuống ức hiếp.
Cô trừng lớn mắt, trực giác muốn đẩy anh ra.
“Đừng nhúc nhích," Anh phi thường hiểu biết nhược điểm của cô là gì, hơn nữa không chỉ am hiểu mà còn biết tận dụng:“Trên người anh còn có vết thương mà……"
Cô không thể không thừa nhận, trong dục vọng mê người này, anh thật là cao thủ. Mặc dù không hề có động tác gì, chính là chỉ cần cùng anh hôn môi, Kỉ Dĩ Ninh cũng không thể không thừa nhận chính mình đối với anh là có dục vọng. Gặp được Đường Dịch, cho dù có là một cô gái tâm không loạn, cũng dần dần sẽ có loại cảm giác ý loạn tình mê.
Đường Dịch bỗng nhiên dừng động tác, từng chút một hôn lên cổ cô, trong giọng nói không thể nghe ra cảm xúc:“…… Không phản kháng?"
Một chút phản kháng đều không có, thật sự không giống bản năng của Kỉ Dĩ Ninh.
“……"
Tuy rằng không biết anh nhìn ra cái gì, nhưng trong lòng Kỉ Dĩ Ninh vẫn đang bối rối một chút. Hôm nay cô thật sự rất yên tâm với anh, dù sao anh vẫn có vết thương trên người, không xằng bậy được……
“Không phản kháng."
“Ồ……"
Đường Dịch từ từ lên tiếng, vuốt ve mặt cô, hơi thở khẽ phả vào mặt cô, cô thấy anh lại cúi đầu xuống, nghĩ đến anh muốn hôn cô, đang chuẩn bị nhắm mắt vào, lại thình lình nghe được giọng nói của anh, nháy mắt liền nhiễm sắc thái tình dục.
“Anh đã cho em cơ hội đó, là chính em nói, không phản kháng……"
“……"
Nụ cười của cô đóng băng trên mặt, biểu tình vô thố.
Đường Dịch cúi đầu nở nụ cười, “…… Em cho là anh đang có thương tích trong người nên không thể xằng bậy với em, phải không?"
“……"
Cô nhìn anh, đáy mắt có điểm bối rối.
“Rất đơn thuần nhé……" Đường Dịch cười sờ sờ mặt cô, chuyển đề tài:“…… Chỉ có điều anh thích."
Dưới ánh đèn mở ảo, anh nâng tay gạt đi những sợi tóc phân tán trên trán cô, sau đó hôn xuống, in trên khóe mắt cô, từng chỗ từng chỗ một, thiết lập nên dụ hoặc, làm cô không thể có sức chống cự anh. Cô cảm thấy tay anh tiến vào trong váy cô, thấy anh nhanh chóng chuyển ra phía sau, ngay sau đó chợt nghe thấy tiếng khóa kéo của váy liền bị anh dùng răng nanh kéo xuống dưới, cô nghe thấy anh nói, thật là lạnh, sau đó anh dùng nhiệt độ cơ thể mình bao bọc cô, ấm áp như suối nước nóng. Môi anh trượt trên lưng cô, cắn xuống, nghe thấy cô khẽ gọi ra một tiếng ‘Đường Dịch……’.
Trước khi không khống chế được cô xoay người sang chỗ khác đối mặt với anh, không quên chịu người khác nhờ vả, “Khiêm Nhân anh ấy……"
Loại thời điểm này, Đường Dịch làm sao còn quản đến chuyện của anh ta chứ, không đợi cô nói xong, cúi người che miệng cô lại, khàn khàn đáp một câu:“Anh có đúng mực……" Trong tay dùng sức, liền đem cô hướng đến sô pha.
Tay anh vòng bên eo cô, cả người cô bị anh làm cho nóng lên, cô chỉ nghe thấy anh gọi cô một tiếng ‘Dĩ Ninh’, thanh âm mất tiếng, tiếp theo cô liền thừa nhận toàn bộ tình cùng dục của anh.
……
Nói là dục luyến cũng tốt, trên thực tế, thân thể cùng thân thể quan hệ, xác thực có thể mềm mại mà thâm thúy.
Giây phút cuối cùng kia, cô không dám nhìn mặt anh, kinh nghiệm trước đó đã nói cho cô, giây phút cuối cùng đó anh luôn hiểu thế nào để dụ hoặc cô, nó khiến cô cảm thấy mình sẽ bị anh bẻ gãy.
Mưa tạnh mây tan, Đường Dịch ôm cô ở khuỷu tay, cầm một khối ngọc thạch trên cổ cô.
Ngọc thạch màu nâu sẫm, hình dạng không rõ, tinh xảo, rất nhỏ, đặt ở trong tay anh, dường như không cảm thụ được sức nặng, đây cũng là đồ trang sức duy nhất cô mang trên người.
Bắt đầu từ ngày họ gặp nhau, anh luôn mua rất nhiều thứ cho cô, nhưng cũng không thấy cô mang một thứ gì bên mình, hỏi cô thích cái gì, cô chỉ nói không quan trọng, lâu ngày anh cũng không để ý, dù sao vô luận là anh mua cho cô cái gì, cô đều tiếp nhận theo ý anh, nhưng không bao giờ dùng.
Chỉ có khối ngọc thạch này, bắt đầu từ khi anh đưa nó cho cô, cô vẫn luôn đeo nó, tơ hồng tinh tế, quấn quanh trên cái cổ trắng nõn của cô, như muốn đi cùng thời gian dài đằng đẵng.
Có ai biết được, khối ngọc thạch này vốn là của anh, mẹ anh đã đeo nó trên người anh ngay từ khi anh còn nhỏ, rất nhiều năm sau anh gặp được cô, cô không nghe lời ra khỏi cửa, thiếu chút nữa xảy ra chuyện, anh đem cô về và đã đoạt lấy đêm đầu tiên của cô, làm cô sốt cao. Anh cũng không giải thích, mà chỉ đứng trên ban công hút thuốc cả đêm (Ở chương bẻ gãy cánh đó!). Khi trời dần sáng lên, anh tháo xuống dây tơ hồng gắn khối ngọc thạch trên cổ mà bao năm nay anh luôn mang bên người, đi vào phòng, nắm lấy bàn tay cô khi cô đang say ngủ, đem khối ngọc thạch nhỏ màu nâu sẫm này đặt trong lòng bàn tay cô, làm cho cô nắm chặt. Anh không ôm hy vọng cô có thể biết, thậm chí anh còn không đánh thức cô, cái gì cũng không nói, anh liền đứng dậy đi ra ngoài.
Nhưng, trời không phụ lòng anh, cô có thể biết được.
Tuy rằng không biết cô đoán được cái gì, nghĩ đến cái gì, cho tới bây giờ cô cũng không hỏi qua anh, anh cũng chưa bao giờ để ý, dù sao ngay từ đầu, anh cũng không ôm hy vọng cô có thể biết.
Mà cô, không để cho anh thất vọng. Anh vẫn nhớ rõ, mỗi ngày khi thấy cô tắm, dây tơ hồng kia vẫn hiện rõ trên cổ cô, anh yên lặng nhìn cô thật lâu, cuối cùng chỉ thấy cô khẽ cười với anh, sờ khối ngọc thạch trên cổ, nói, là anh cho em sao? Em thật thích nó.
Khi đó anh sẽ đi đến, nâng cằm cô lên hôn cô thật sâu.
Kỉ Dĩ Ninh, cô gái này, thật sự rất biết dùng chi tiết nào để xâm chiếm trái tim một người đàn ông.
……
Nghỉ ngơi một lát, Kỉ Dĩ Ninh điều chỉnh hơi thở, cô lấy ra hai bức tranh mà mình mang đến, đưa cho anh.
Đường Dịch nhíu mày:“Đây là cái gì?"
“Lời xin lỗi của em."
Đường Dịch hiếm khi lộ ra biểu tình kinh ngạc, cúi đầu nhìn bức tranh, thật sự cũng chỉ có Kỉ Dĩ Ninh, mới có phương thức xin lỗi nho nhã này.
“Khi còn học tập tại Cambridge, thầy giáo mỹ thuật tạo hình đã dạy em, nếu có một ngày, một người có điều gì đó không thể nói ra lời, hơn nữa từ ngữ không thể nói lên tâm tình, như vậy, cũng chỉ còn lại cách vẽ này là con đường cuối cùng."
Đường Dịch cười cười, “Nếu người xem bức tranh này không hiểu thì sao?"
“Sẽ không."
Bỗng nhiên cô để sát vào môi anh, khẽ hôn xuống đôi môi anh.
“…… Anh hiểu, Đường Dịch, em biết anh sẽ hiểu."
Cô cho anh, không phải là bức sơn dầu quý tộc mang hơi thở nồng hậu, cũng không phải bức tranh màu nước tình ý thâm sâu, mà là hai bức tranh vẽ bằng bút chì vô cùng đơn giản.
Đường cong sạch sẽ, sắc thái mộc mạc, toàn bộ hình ảnh đều hiện ra một hơi thở trong suốt bình thản. Đường Dịch không nhịn được nghĩ đến bộ dáng khi cô vẽ, anh biết cô thích vẽ vào một đêm dài yên tĩnh, dưới ánh đèn bàn màu da cam nhu hòa, cô ngồi trước bàn vẽ, trong tay cầm một cây bút chì gỗ đơn giản nhất, toàn bộ không gian chỉ có tiếng than chì lướt trên mặt giấy.
Bức vẽ đầu tiên của cô là một lần gặp nhau.
Không phải lần đầu gặp nhau dưới bầu trời đêm đầy sao, mà là một buổi sáng, cô tỉnh dậy sau một giấc ngủ, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy là anh: Anh ngồi đối diện cô, nghiền ngẫm nhìn cô.
“Khi em mới biết anh, vẫn có ý muốn đi tìm một loại phương thức, có thể nhìn thấu con người thật sự của anh, sau đó em lại phát hiện, điều này quá khó khăn, cho nên em không tiếp tục nữa, em buông tha nó ……"
Căn bản không có cách nào có thể miêu tả rung động mà anh mang đến cho cô, cô vừa nhớ rõ ràng vừa nhận thức toàn bộ con người anh, mỗi một chi tiết, mỗi một cử chỉ, tất cả đều khắc sâu trong trí nhớ của cô, vĩnh viễn không phai mờ, tuy nhiên, cô vẫn không hiểu anh.
“Đường Dịch," Cô xoa lên khuôn mặt đẹp của anh:“Em thật có lỗi."
Anh khẽ cười.
“Em thật có lỗi cái gì?"
“Em thật có lỗi, bắt đầu từ ngày quyết định gả cho anh, làm vợ của anh, em vẫn không từ bỏ, đi giải đáp còn người anh."
……
Cô nên sớm hiểu được.
Nếu cô biết được, cũng sẽ không làm anh bị thương thế này.
Đáng tiếc lúc đó Kỉ Dĩ Ninh chưa học được cách yêu một người.
Nhớ rõ ngày hôm đó, cô vừa tỉnh, chống tay trái muốn ngồi dậy, vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy anh.
Đẹp quá.
Đó là ấn tượng đầu tiên của cô với anh. Thật sự, anh thật sự xinh đẹp, tựa như một cổ ngữ của Hồi giáo, Zahir Shah [1], ngay tại trước mắt, không thể bị bỏ qua, dễ dàng chiếm cứ được linh hồn của sự vật.
Cô thấy anh ngồi xuống một cái sô pha gần đó, tư thái thanh thản, biểu tình lười biếng, trong tay cầm một ly nước trong suốt, không nhanh không chậm uống nước, thấy cô tỉnh lại, anh liền cười một cái, khóe môi gợi lên, rất mê hoặc, dùng âm sắc hoa lệ hỏi một câu:“Tỉnh?"
Cô gật đầu một cái, muốn hỏi anh là ai, tôi đang ở nơi nào, nơi này là địa phương nào, vân vân……
Không cho cô mở miệng, anh liền đoạt lấy quyền chủ động.
“Kỉ Dĩ Ninh đúng không?"
Nghe thấy tên mình bị gọi lên trong miệng một người đàn ông xa lạ, cô chỉ cảm thấy kinh hãi.
Anh lẳng lặng thưởng thức biểu tình đơn thuần trên mặt cô, vài phút sau, như là không chút để ý nào, anh đặt ly nước lên bàn và lấy ra một tập tài liệu dày, giọng nói không nhanh không chậm vang lên.
“Kỉ Dĩ Ninh, hai mươi ba tuổi, con gái một của Kỉ gia, học ở Cambridge vương quốc Anh, chuyên ngành văn học châu Âu, đồng thời học thêm triết học phương Tây, thành tích xuất sắc được trường đào tạo sâu hơn, nhưng gia đình xảy ra chuyện đành bỏ qua cơ hội học sâu hơn này, về phương diện sinh hoạt cá nhân……" Anh lật qua một tờ, giọng điệu thật nghiền ngẫm:“Không hút thuốc, không uống rượu, không có câu lạc bộ đêm nào ghi lại, không có kinh nghiệm tình dục, kết giao với người khác phái dường như không có."
Cuối cùng, có lẽ anh cho rằng đã đủ rồi, có hưng trí đánh giá một câu:“Tín đồ Plato [2], phải không? Trong vòng luẩn quẩn lớn thế này thật sự ngay cả kinh nghiệm tình dục cũng không có à, cũng coi như là sinh vật hi hữu."
Anh điều tra cô, ở trong khoảng thời gian ngắn, điều tra đầy đủ như thế, quang minh chính đại như thế, càng làm cô kinh hãi là, người đàn ông này có động cơ và mục đích gì.
“Anh……"
Cô mở to hai mắt, không hiểu ý anh muốn gì.
Anh buông tư liệu điều tra cô ra, ánh mắt nhìn cô chăm chú, cô nhìn không rõ đáy mắt anh rốt cuộc là đen hay trắng.
Anh cười một cái, nói thẳng:“Nói đơn giản, tôi đối với em có hứng thú."
“…… Có, có hứng thú?!"
Cô có chút sợ hãi, người đàn ông này có ý tứ gì?
Anh rất kiên nhẫn giải thích nghi hoặc của cô, “Tôi đối với em có hứng thú chính là có ý, tôi có thể thay em trả nợ, thay em giải quyết tất cả những chuyện phiền toái của nhà em."
Cô lập tức phản ứng lại, trực giác liền lắc đầu:“Thực xin lỗi, tôi không ra bán chính mình."
Anh đột nhiên nở nụ cười.
“Bán đi?" Anh thấy thú vị:“Không phải em cho rằng tôi có hứng thú với thân thể này của em chứ?"
“……"
Cô không nói nên lời.
Chỉ thấy anh chậm rãi đánh giá thân thể cô từ trên xuống dưới, ánh mắt tuyệt đối là khủng bố, sau đó, cô nghe thấy giọng nói của anh chậm rãi vang lên:“Tuy rằng nói như vậy, đối với một cô gái có chút thất lễ, nhưng tôi nghĩ trực tiếp nói cho em cũng tốt……. Chỉ bằng khối thân thể thường thường đơn giản này của em, lại không biết thủ đoạn khơi gợi dục vọng của đàn ông, tôi đối với chuyện lên giường cùng em này, hứng thú không lớn……"
Cô càng hoang mang hơn, “Vậy anh……"
Anh ta rốt cuộc muốn làm gì?
Anh mỉm cười, công bố đáp án:“Tôi đối với thân thể này của em không có hứng thú, tuy nhiên, tôi đối với con người em, rất có hứng thú."
“……"
“Đúng, điều tôi muốn là, con người của Kỉ Dĩ Ninh này."
Vừa dứt lời, ngón tay thon dài của anh giơ lên một tờ giấy mỏng manh, giấy trắng mực đen, đẩy trên bàn, dừng lại trước mặt cô, cô cúi đầu nhìn, nhất thời bị dọa cho sợ hãi.
“Anh –?!"
Anh không hề vô nghĩa, “Cùng tôi kết hôn, những phiền toái bố mẹ em để lại cho em, tôi đến giải quyết."
Cô chỉ nghe anh nói:“Tôi không có hứng thú với chuyện nuôi dưỡng tình nhân, tôi muốn em ở lại bên người tôi, làm người phụ nữ của tôi, cũng chỉ có duy nhất một phương pháp,…… Trở thành cô dâu của Đường gia."
Thẳng đến khi anh đứng dậy rời đi, cô vẫn đang bị khiếp sợ bao vây, chưa thể hoàn hồn.
Anh mở cửa phòng đi ra ngoài, phút cuối cùng, không quên xoay người nói:“Nếu em muốn chạy trốn, cứ tự nhiên. Có điều, tôi nhắc nhở em một chút, tôi muốn bắt một người trở về, không phải là một việc khó. Tôi đã nói rồi, tôi có hứng thú với em, không phải tôi nói đùa."
Cô dường như không thể tin được nhìn anh, “Anh, anh rốt cuộc là……" Ai?
Anh nở nụ cười, không phân rõ là thật tình hay là thực lòng, cô chỉ thấy anh như đang đứng giữa ánh hòa quang, huyễn hoặc chói mắt.
Nghe thấy câu hỏi của cô, trong giọng nói hàm chứa một tia run sợ, anh chợt thấy mềm lòng, đứng ở cửa yên lặng nhìn cô trong chốc lát, sau đó đi vòng vào phòng, chậm rãi đi đến trước mắt cô, quỳ một gối trước mặt cô, anh nâng tay sờ lên mặt cô, trong mắt lây dính chút dịu dàng, coi như yêu chiều.
“Đường Dịch," Anh nói cho cô:“…… Anh là Đường Dịch."
……
“…… Khi đó em không hiểu, hôn nhân cả đời chỉ có một lần, tại sao anh có thể quyết định đồng hành cùng em, em nghĩ anh đang đùa, hoặc là, anh căn bản không thèm để ý, sau đó em mới chậm rãi phát giác, em không phải loại người như vậy……"
“Em không hiểu hai năm trước tại sao anh lại có dũng khí đó, chỉ mới gặp nhau mà đã dám nhận định một cô gái, tựa như hai năm sau, em không thể hiểu được anh," Cô nhìn anh, nhìn vào đáy mắt anh:“Em thừa nhận đạo đức của em và anh có khác biệt, tuy nhiên chúng ta có thể nói chuyện. Về sau, anh không cần cực đoan đối với mình như thế, được không, hả?"
Đường Dịch khẽ cười ra tiếng.
Hồn nhiên lơ đễnh, anh nhìn cô, tựa như nhìn một đứa trẻ, cô rất đơn thuần, xa xa không biết hết thảy về anh, chờ cô hiểu biết, sẽ không nói như vậy, cô có thể chứ, thoát được càng xa càng tốt.
“Anh sẽ không nói chuyện với em."
Kỉ Dĩ Ninh có chút bất đắc dĩ:“Đường Dịch……"
Cô vừa muốn nói gì, lại nghe thấy giọng nói thản nhiên vang lên.
“…… Làm thế nào để những làn gió mát, không nhiễm bụi trần?"
Kỉ Dĩ Ninh giật mình.
Cô là gió lạnh mát mẻ, anh lại là một thân nhiễm cát bụi bạo lực, Đường Dịch cười cười, “Em nói cho anh biết, chúng ta nên nói chuyện thế nào đây?"
Anh bỗng nhiên vòng lấy cô, cúi đầu nói bên tai cô.
“Anh biết," Anh biết, anh đã rất rõ ràng:“…… Không cực đoan, anh không thể giữ em lại được."
Thời gian trôi qua hai năm, cho tới hôm nay, thẳng đến giờ phút này, Kỉ Dĩ Ninh mới biết, thì ra, trái tim của một người thật sự có thể chết đi để lưu lại cho người khác.
Đường Dịch, người đàn ông này, vì giữ cô lại, lần đầu tiên là đánh đổ bằng hôn nhân, lần thứ hai, liền đánh đổ bằng tính mạng.
Anh đã nghĩ kĩ như vậy, hẳn là sáng sớm nên nói cái gì anh đều đã biết.
Chỉ là anh không nói.
Anh thậm chí biết được, đối với cô, mắc kẹt lại một phần, cô lại càng không tự nguyện.
Nhưng anh vẫn mắc kẹt trong đó, thậm chí ngay cả giãy giụa anh cũng không thiết.
Nhìn anh, cô sẽ thấy khổ sở, một Đường Dịch như vậy, Kỉ Dĩ Ninh trốn không thoát, có phải hay không?
Tác giả :
Triêu Tiểu Thành