Đèn Sáng Khi Người Đến
Chương 25
“Ngủ tiếp đi." Trần Hoài không nói lại việc vừa rồi, nói một câu rồi đứng dậy, bây giờ cô đã tỉnh, Trần Hoài đổi ý định ngồi lên ghế nhắm mắt ngủ bù.
Lâm Giản lúc mới vào Tây Tạng thì vô tình đi ngang qua đài thiên táng*, vừa rồi cơn ác mộng tương tự, khi nhắm mắt lại, thầy thiên táng cởi túi thi thể ra, lấy thi thể bên trong ra, cắt đứt tay chân. Mổ xác chết lấy nội tạng, những con kền kền tranh cướp thức ăn chao lượn trước mắt cô, xác sống, xương, máu chảy trên mặt đất bẩn thỉu.
Cảnh tượng này hiện lên trong đầu Lâm Giản làm cô thấy buồn nôn, bắt đầu hối hận vì mình đã vô tình đi lầm lên đài thiên táng mà nhìn cảnh tượng máu me đó, nhẹ nhàng hỏi, “Anh ngủ ở đâu?"
Trần Hoài không nói lời nào, liếc mắt nhìn cái ghế cạnh tường, coi như là trả lời cô.
“Gần sáng nhiệt độ thấp, anh lên giường ngủ đi." Lâm Giản nói xong chậm rãi nằm lại.
Anh nhìn ra được nỗi kinh hoàng của cô chưa hết, thêm trong người còn sốt nhẹ, ước chừng đầu óc bị nóng tới mơ hồ nên mới đưa ra đề nghị này.
“Ừ." Anh khẽ gật đầu, bản tính con người là luôn mềm lòng với người bệnh, anh cũng không ngoại lệ. Trần Hoài nghiêng người nằm xuống mép giường, không đắp chăn chung với cô, ở giữa hai người còn khoảng trống hơn một thước. (Thước Trung Quốc: đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3mét.)
Ánh sáng đầu ngày từ từ sáng rõ dần lên, Trần Hoài đã nhiều ngày không nghỉ ngơi, vừa dính vào giường không mấy phút đã ngủ thiếp đi.
Lâm Giản cũng vậy, sau những cơn đau dữ dội trên người cộng với mấy ngày liền bôn ba khắp nơi, cơ thể cô trở nên trống rỗng, cơ thể suy yếu hơn bao giờ hết. Sau khi bừng tỉnh sau ác mộng, cô lại chìm vào giấc ngủ ngay. Cô tiếp tục đổ mồ hôi, tấm chăn bông cô đắp và ga trải giường dưới người cô đã ẩm ướt, Lâm Giản khó chịu trở mình, đạp tung chăn trong giấc ngủ, mơ hồ cảm giác có hơi ấm bên cạnh, vô thức nhích người về phía ấm áp đó.
Vươn tay chạm vào một cánh tay rắn chắc, giống như cảnh tượng ngày bé ngủ bên cạnh Lâm Cương, chỉ cần có anh ở đó, bất kể chỗ nhỏ xíu hay sơ sài thế nào, là sẽ có nơi để cô trú ẩn. Sự an lòng hiếm thấy quay lại, không lâu sau Lâm Giản lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Lần này Lâm Giản ngủ rất lâu, khi tỉnh lại, ánh nắng bên ngoài chói mắt. Cô rùng mình vì lạnh, buồn ngủ nhập nhèm mà nhúc nhích, rụt tay đang ở hông về, Lâm Giản chợt cảm thấy bàn tay mình chạm vào gì đó kỳ lạ, mở mắt ra nhìn, giây tiếp theo cô hoảng hốt bật dậy, mình ngủ chung một giường với Trần Hoài, chăn đã bị cô đá đến mép giường, thõng xuống giường hơn một nửa.
Người bên cạnh vẫn đang ngủ say, thậm chí cô có thể thấy rõ những cơ bắp của anh.
“Bùm", cô cảm thấy tất cả máu đều dồn về trán. Cô kéo chăn lên, không nghĩ đến giây thứ hai, cô đá Trần Hoài xuống giường, cả anh đang say ngủ lẫn chiếc khăn tắm quấn người đã hơi lỏng ra đều bị đá văng đi. Cú đá vừa rồi gần như vắt kiệt toàn bộ sức lực của cô, động tác lớn như vậy ảnh hưởng tới vết thường bên hông cô, Lâm Giản lại hít một hơi đau đớn.
Tiếng vang chạm đất nặng nề, Trần Hoài đang ngủ say mở bừng mắt, theo phản xạ có điều kiện đã huấn luyện nhiều năm, giây tiếp theo anh nhảy phắt lên, người căng ra vẻ đề phòng. Nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Lâm Giản, anh lập tức hiểu ra tình huống vừa rồi, “Sáng sớm nổi điên cái gì!" Anh lẩm bẩm không thành tiếng.
Anh đường hoàng đứng trước mặt cô, đường cong cơ bắp trên người đàn ông trong nháy mắt càng rõ ràng hơn, thậm chí đường nhân ngư* đặc biệt rõ nét. (Đường nhân ngư là hai đường hình tam giác từ hông kéo xuống phía dưới của đàn ông. Ảnh minh họa, khác tí là anh Hoài còn không mặc quần hehe.)
“Biến thái!" Cô mắng, ném cái chăn đang đắp lên người anh, sau khi ném chăn rồi mới nhận ra trên người mình không còn quần áo, cô lập tức lôi chăn lại, vội thu hồi tầm mắt, vẻ đau cả mắt.
Tối hôm qua sắc mặt cô vẫn còn trắng bệch như giấy, bây giờ mặt có vẻ ửng hồng bất thường, người có thêm sức sống, ngược lại với vẻ tức giận thở hổn hển thì anh rất bình tĩnh, thong dong khom người nhặt chiếc khăn tắm rơi dưới sàn quấn lại, che đi bộ phận quan trọng.
Lâm Giản nghiến răng không muốn nói lời vô nghĩa với anh nữa, cầm bộ quần áo nằm rải rác dưới mép giường mặc vội vào người, đứng lên đi vào nhà tắm.
Tối qua ngủ toát mồ hôi làm người nhớp nháp khó chịu, vừa rồi lại bị cay mắt. Hình ảnh ban nãy làm cô bối rối. Lâm Giản tắm giặt xong, lúc muốn ra ngoài thì chán nản, cô quên mất mang đồ khô vào thay, bộ ban nãy cầm theo đã bị cô làm ướt.
Cô nhìn bộ quần áo nam treo trên giá, muốn lấy mặc tạm, dù còn ẩm nhưng vẫn tốt hơn là bộ quần áo mới giặt của cô.
Lâm Giản lấy quần áo xuống để trên bồn rửa mặt, cắm máy sấy làm khô quần áo. Cô sấy được mấy phút thì thấy có dòng nước ấm áp chảy xuống đùi, cô cúi nhìn, đúng là họa vô đơn chí. Cô lấy chiếc khăn tắm duy nhất còn sót trên giá, quấn quanh người, mở hé cửa nhìn ra bên ngoài.
Trong tầm mắt không thấy tên phiền phức kia lượn lờ trong phòng, lời không hợp nửa câu cũng là nhiều, chắc là anh đã qua phòng bên. Lâm Giản thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi ra lấy băng vệ sinh trong hành lý. Lúc cô ngồi xuống, chiếc khăn quấn không chặt bung ra, Lâm Giản rút một miếng băng vệ sinh, cầm quần áo lót lên, đang định chạy về nhà tắm thay thì không hiểu sao cứ cảm giác có gì đó không ổn. Cô quay đầu nhìn quanh, thình lình nhìn thấy Trần Hoài đang nằm trên giường, người đắp chăn, nhìn vẻ là đang chuẩn bị tiếp tục ngủ bù, thảo nào khi nãy cô không nhìn thấy, suýt tí là cô bị dọa đến đau tim.
Trần Hoài nhàn nhã cong tay gối đầu lên khuỷu tay phải, nằm nghiêng người hứng thú nhìn Lâm Giản đang hết sức chật vật, cười cười, “Cô đây là đang đổi phương pháp tiếp tục thử thách khả năng kiềm chế của tôi sao?"
Đồ đạc trên tay Lâm Giản có hạn, cô che những phần quan trọng, giây tiếp theo nhanh chóng khom người lấy một bộ đồ che trước người, cắn ra từng chữ: “Biến, thái, chết, tiệt, bẩn, thỉu."
Anh liếc nhìn vết máu chảy xuống bắp chân cô, thong thả ung dung nói: “Nhưng mà gu của tôi không mặn tới vậy, thật sự không có hứng thú với phụ nữ đang hành kinh, cô đừng nên phí sức dụ dỗ tôi."
Lâm Giản tức tới mức siết chặt tay, hận không thể tìm ngay một bao tải trùm lên đầu anh mà đánh một trận tơi bời.
“Muốn đánh tôi? Thân tình nhắc nhở cô phải lý trí mà tự đánh giá công phu như mèo ba chân của mình rồi xác định lại tính khả thi của kế hoạch đó." Anh như con giun trong bụng cô, cô nhíu mày là anh có thể đoán được ý nghĩ của cô, rất tốt bụng mà nhắc nhở.
Dòng nước ấm tiếp tục vọt tới, Lâm Giản vô thức khép chân lại, tức giận: “Nhìn cái gì mà nhỉn!"
“Vừa nãy cái nên nhìn cái không nên nhìn đều bị cô thấy hết rồi, tôi cảm thấy rất bất công, bây giờ nhìn lại thì coi như huề." Anh nói xong thì nhàn nhã nằm thẳng lại, hai tay đan vào nhau lót sau đầu, tâm trạng rất tốt nhìn trần nhà bật cười, đôi vai rắn chắc hơi rung rung.
Cô gái này luôn có những hành động đột ngột khiến anh có được niềm vui bất ngờ.
Lâm Giản trở lại nhà tắm, đóng sầm cửa lại phát ra tiếng động lớn, cô vẫn chưa hả giận, lôi quần áo anh đang treo trên giá xuống ném lên bồn rửa tay, mở máy sấy, tiếng ồn nhẹ đi.
Lâm Giản nhìn mình khỏa thân trong gương, hai má hơi ửng hồng. Cô hít sâu, phát điên mà cào đầu tóc mình rối tung lên, sau đó mới ngồi xổm xuống bồn cầu.
Thời gian này làm việc nghỉ ngơi xáo trộn, cơ thể mệt mỏi quá mức, dòng nước ấm chạy qua, bụng quặn đau. Lâm Giản ôm bụng ngồi trên bồn cầu thiền định, chiến đấu với cơn đau bụng. Cô ngồi thiền hơn nửa tiếng, mãi đến khi ngửi thấy mùi khét mới đứng dậy xả nước, nhanh chóng thay quần áo.
Khi tới bồn rửa tay, cô mới nhận ra lý do có mùi khét, có lẽ do máy sấy thổi quá lâu, quần áo Trần Hoài đã có mùi khét.
Đáng đời!
Lâm Giản mới lẩm bẩm thì có tiếng gõ cửa, “Mở cửa!"
Lâm Giản không lên tiếng.
“Mắc tiểu! Mở cửa!"
Lâm Giản vẫn không lên tiếng.
“Không muốn lát nữa tôi tiểu văng trúng mặt cô thì bây giờ mở cửa cho tôi!" Bên ngoài truyền tới giọng điệu vẻ sao cũng được của anh.
Cơn giận mới nguôi ngoai của Lâm Giản lại nổi lên, cô tự thôi miên bản thân mình không thèm chấp với anh ta, mở cửa, mặt lạnh tanh ra ngoài.
Trần Hoài đi vào, rút phích cắm máy sấy. Anh nghe được mùi khét nên mới vào.
Bị gió nóng thổi lâu vậy, quần áo đã khô gần hết, tuy là một phần bị khô muốn cháy nhưng vẫn tốt hơn là quần áo ướt.
Anh nhanh chóng mặc quần áo, dù bận vẫn ung dung rửa mặt.
Khi Lâm Giản thu dọn xong hành lý, Trần Hoài cũng dọn xong đồ đạc của Diêu Hỉ.
Lâm Giản mở cửa, không ngờ Diêu Hỉ đang đợi ngoài cửa làm cô giật mình, vô thức vỗ ngực để ngăn sự hoảng hốt.
“Tối hôm qua chị ngủ ngon không?" Diêu Hỉ nở nụ cười tươi rói khoe hàm răng trắng tinh với cô.
Trần Hoài đã dọn xong hành lý, đi tới ném ba lô to đáp lời anh, “Nói thừa, có tôi ở đây thì sao mà ngủ không ngon được chứ!"
“Đúng đó, trong đội chỉ có anh ngủ không ngáy, chắc chắn không ảnh hưởng Lâm Giản." Diêu Hỉ không hiểu ý ở ngoài lời của Trần Hoài, gật đầu tán thành.
Mặt Lâm Giản sầm xuống, hiếm khi cô không đáp lại Diêu Hỉ chất phác, tiếp tục đi ra phía hành lang.
“Đội trưởng Trần, chị ấy sao vậy?" Diêu Hỉ gãi gãi đầu, nhiều chuyện hỏi.
“Mang đồ đi, khoảng một giờ sau có thể trả phòng." Trần Hoài hỏi một đằng đáp một nẻo.
Diêu Hỉ không hỏi nữa, khiêng hành lý, đi về phòng.
Khi xuống lầu, người chủ trọ đang ở quầy, Lâm Giản đút tay phải vào túi quần, đi về phía cửa.
“Tối qua tự nhiên cúp điện, hai người ngủ ngon không?" Người chủ trọ quan tâm hỏi khi nhìn sắc mặt Lâm Giản lúc đi ngang qua.
“Ngon, ở đây không khí tốt, điều kiện xung quanh cũng tốt, đáng để đi một chuyến." Trần Hoài lấy một xấp tiền giấy, ít nhất là một ngàn tệ, “Tiền thuốc lá hôm qua, không cần trả lại."
“Thuốc lá của tôi có phải làm bằng vàng đâu, cậu đưa tôi tiền này làm gì, tôi còn trả tiền cọc đây." Chủ trọ giả vờ từ chối.
“Tối qua sơ ý làm vỡ cái bình hoa, à, còn lỡ tay làm gãy cái chân bàn. Đồ đạc trong phòng của ông chất lượng tệ quá, tôi chỉ muốn bồi thường chút."
“Ra vậy." chủ trọ tự cho là hiểu chuyện xấu của Trần Hoài, thoải mái nhận tiền, ngẩng lên nhìn Lâm Giản mặt mũi lạnh tanh đứng bên cạnh Trần Hoài, bọng mắt như chảy xệ thêm chút.
“Lâu vậy rồi mà vẫn bực bội vì bị đánh thức sao?" Trần Hoài liếc nhìn Lâm Giản trưng bộ mặt ‘người sống chớ gần’, đột nhiên giơ tay ra vẻ muốn ôm eo cô, anh mới chạm vào quần áo trên người cô, Lâm Giản đã xù lông quay đầu, trừng mắt nhìn anh, đúng y như anh dự đoán một giây trước.
Anh ngượng ngùng rút tay lại, lấy gói thuốc ra ném cho chủ tọ, coi như hóa giải sự xấu hổ vừa rồi.
Chủ trọ thấy vậy, cười nhìn anh, “Bạn gái cậu tính khí ghê thật đấy." Chủ trọ cười, bọng mắt lại phình lên như mắt cá.
“Ừ, do tôi chiều hư." Trần Hoài không phủ nhận, nói rồi theo sau Lâm Giản ra ngoài, vừa tới cửa, anh đột nhiên nói, “Phải rồi, lúc sáng sớm tôi ra ngoài chạy bộ gặp hai vợ chồng phòng bên mang hành lý đi rồi, họ có trả tiền phòng cho ông không?"
“Cậu thấy họ đi rồi?" Chủ trọ kinh ngạc, theo lý thì họ không nên rời đi mà không báo.
“Ừ, tôi nghe họ lầm bầm gì hình như ai đó không tới nên họ phải chạy đến đâu đó…" Trần Hoài giống như cố gắng nhớ lại những điều mình đã nghe.
Nụ cười trên mặt chủ trọ cứng lại, âm u dọa người.
“Lúc đó không có ông ở đây. Không phải họ làm hư đồ giống tôi rồi bỏ chạy để không bồi thường đó chứ?" Trần Hoài nói ý mình.
“Khó nói, cậu nhắc vậy tôi mới nghĩ ra, phải nhanh kiểm tra phòng họ đã." Người chủ trọ như thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt vẻ mặt đã trở lại bình thường, nói rồi lấy một chùm chìa khóa trong ngăn kéo, nhìn dáng vẻ thực sự muốn đến phòng họ kiểm tra.
Trần Hoài sải chân bước ra ngoài.
Không đi được bao lâu, Lâm Giản đã cố hết sức.
Vết thương bên hông cô không thể lành ngay được, hôm nay đi bộ cô cảm giác một nửa hông tê dại. ‘Dì cả’ còn ngay lúc này mà còn tới chung vui.
Trần Hoài đi đến một chỗ hẻo lánh thì dừng lại, chờ Diêu Hỉ.
Ánh mặt trời dần gay gắt lên, gần giữa trưa, ánh nắng gay gắt chiếu làm Lâm Giản toát mồ hôi.
Sau gần một giờ chờ đợi, cuối cùng Diêu Hỉ cũng thở hồng hộc chạy tới.
Từ sau khi ra khỏi cửa quán trọ, Lâm Giản không hề nói một tiếng nào với Trần Hoài. Thấy anh dừng lại, cô cũng không hỏi câu nào, ngồi xuống tảng đá lớn gần đó, hai tay đè bụng, sống một ngày dài như một năm.
Vất vả chờ được Diêu Hỉ, Lâm Giản đứng dậy nhìn mặt trời trên cao, đi không lâu sau bước chân nhẹ đi, lảo đảo.
Cung phản xạ Diêu Hỉ dài vậy mà còn có thể nhận ra sắc mặt Lâm Giản tái nhợt, hai tay che bụng, anh quan tâm hỏi, “Chị không sao chứ?"
“Không sao." Lâm Giản miễn cưỡng đáp.
“Sao tôi thấy chị không ổn vậy." Diêu Hỉ nói chắc nịch, “Đúng rồi, chị chưa ăn sáng, đói không, có muốn ăn gì không?" Diêu Hỉ nói rồi đi tới ba lô lấy một cái bánh quy nén.
“Tôi không đói." Lâm Giản yếu ớt đáp, trong tầm mắt cô nhìn thấy một tảng đá ven đường, ngồi xuống đó, mắt tối sầm.
“Chưa ăn gì chắc chắn sẽ đói, tin tôi đi, ăn no rồi sẽ thấy dễ chịu hơn." Diêu Hỉ lấy bánh quy nén ra nhiệt tình đưa cho Lâm Giản.
Một người suy nghĩ đơn thuần một khi đã cố chấp thì không phải hai ba câu có thể xua tan được ý nghĩ của người đó.
“Sáng nay nhìn thấy đồ bẩn thỉu nên không muốn ăn, ăn không vô." Lâm Giản không còn sức nói thêm với Diêu Hỉ, ngắn gọn lấy cớ cho xong.
“Đồ bẩn thỉu gì? Đội trưởng Trần, anh có thấy đồ bẩn thỉu gì không?" Diêu Hỉ càng nghe càng rối, hỏi Trần Hoài bên cạnh.
Trần Hoài không đáp, nhìn gương mặt không còn chút máu của Lâm Giản, phun ra mấy chữ, “Tôi cõng cô, hai giờ nữa có thể đến tới huyện, lúc đó mua thuốc giảm đau cho cô."
“Thuốc giảm đau? Vết thương trên tay lại đau à?" Diêu Hỉ lộ vẻ lo lắng.
“Hỉ, anh cõng tôi đi." Lâm Giản uể oải nói. Được anh nhắc, cô mới nhớ việc mua thuốc giảm đau.
“Được." Diêu Hỉ sảng khoái đồng ý, đeo cái ba lô to ra đằng trước để trống sau lưng cõng Lâm Giản.
Kết quả Trần Hoài nhấc tay ném hành lý của Lâm Giản qua, theo phản xạ Diêu Hỉ chụp lấy, anh nhìn Trần Hoài đang có sắc mặt không hài lòng, lần đầu tiên thông suốt, đeo ba lô Lâm Giản lên lưng, “Tôi ở phía trước chờ hai người, hai người nhanh chân lên." Diêu Hỉ nói xong vội vàng vác đống hành lý siêu to lên đường, nhìn hai người này có vẻ kỳ quái, anh không muốn xen lẫn vào chuyện của Trần Hoài với Lâm Giản.
Diêu Hỉ vừa đi, Trần Hoài đi tới chỗ Lâm Giản, ngồi xuống, quay lưng về phía cô, “Lên đi."
“Không cần anh cõng." Lâm Giản lạnh lùng, lúc sáng nhìn thấy hình ảnh cay hết cả mắt đó, bây giờ nhìn thấy anh là cô không chịu được.
Anh đứng dậy, lặp lại lời cô nói khi nãy, “Nhìn thấy đồ bẩn thỉu nên không muốn ăn?" anh tự nhiên hiểu ra lý do cô mặt mày sưng sỉa cả sáng.
Cô liếc xéo anh, không trả lời.
“Hơn nửa ngày rồi, phản ứng vẫn kịch liệt vậy, trước kia chưa từng thấy qua sao?" Vẻ mặt anh nghiền ngẫm, hoàn toàn không cảm thấy bất lịch sự.
Người này luôn luôn có cách chọc giận cô chỉ bằng một câu, tay phải đè chặt bụng, ngẩng đầu, không như ban nãy ỉu xìu khi nói chuyện với Diêu Hỉ, nghiến răng nhả từng chữ, “Chỉ bằng cây tăm xỉa răng của anh mà làm như không biết xấu hổ còn nói ra!"
“Mặc dù là tăm xỉa răng thì cô không cần thẹn quá hóa giận vậy chứ. Chị hai, rốt cuộc là cô thật sự chưa thấy qua đàn ông hay là không hiểu sinh lý thường thức về đàn ông—" anh tưng tửng hỏi.
“Dơ, dáy, bẩn, thỉu!" Cô nói không chút do dự, vì quá tức giận mà gương mặt tái nhợt lại hơi ửng hồng.
“Đàn ông bình thường vốn dĩ đều như vậy, đang sáng sớm tôi ngủ ngon, đó là phản ứng sinh lý bình thường, không phải vì cô!" Anh thong thả ung dung phổ cập kiến thức khoa học cho cô, hiển nhiên đây mới là việc anh đuổi Diêu Hỉ đi.
“Mụ nội anh! Tôi quan tâm anh buổi sáng hay buổi tối!"
“Xin lỗi, theo góc độ khoa học mà nói, chính xác thì chỉ có buổi sáng, tối không có." Anh thực sự còn lịch sự ung dung sửa lời cô.
“Bẩn thỉu!" Cô bị anh kích động tới ngực phập phồng, nhưng đáng tiếc trình độ của cô và anh chênh lệch quá xa, cô chỉ có thể tưởng tượng cảnh trùm bao bố đánh anh một trận thật đau.
“Sự thật là vậy, tôi chờ cô một phút, cô tự quyết định." Nói xong, anh lại ngồi trước mặt cô.
Một phút sau, Lâm Giản không có ý định trèo lên lưng anh.
Anh đứng dậy, không nhìn cô một lần, đi thẳng về phía trước.
+++++
GHI CHÚ:
Thiên táng hay còn gọi là điểu táng, là hình thức mai táng nổi tiếng ‘rùng rợn’ của người Tây Tạng. Thay vì chôn cất người chết thì thi thể người chết được đưa lên núi để làm mồi cho chim kền kền. Có hai hình thức thiên táng là cơ bản và long trọng.
Những người dân du mục và dân làng ở vùng hẻo lánh thường sử dụng thiên táng cơ bản. Người chết đơn giản được mang lên núi để bọn kền kền tự tìm đến.
Cách thứ hai phức tạp và mang tính nghi thức hơn. Các Lạt Ma sẽ cầu nguyện cho người quá cố được đặt ở tư thế ngồi suốt 24 giờ. Thi thể được cầu nguyện, tắm rửa sạch sẽ và bọc trong vải trắng. Cuối cùng, người ta sẽ phá vỡ xương cột sống của cái xác để thuận tiện cho việc mang tới nơi an táng. Một người bạn thân hay thành viên trong gia đình sẽ đeo cái xác trên lưng.
Hành trình đến nơi an táng bắt đầu lúc sáng sớm. Các thành viên trong gia đình đi cùng để tụng kinh và chơi nhạc đám ma nhưng phải giữ một khoảng cách nhất định với người chết. Thi thể người chết được đặt nằm sấp xuống mặt đá, các rogyapa (người xử lý xác chết) hoặc những bậc thầy chôn cất sẽ đốt cây bách xù để tạo mùi thu hút đàn kền kền và bắt đầu công việc của mình với con dao sắc bén. Từ tóc đến nội tạng, cuối cùng là các chi của người quá cố được bóc tách và ném cho đám kền kền đói xúm lại. Rogyapa tiếp tục đập dập bộ xương còn lại, sau đó trộn với bột lúa mạch để đàn chim dễ "tiêu thụ hơn".
Lâm Giản lúc mới vào Tây Tạng thì vô tình đi ngang qua đài thiên táng*, vừa rồi cơn ác mộng tương tự, khi nhắm mắt lại, thầy thiên táng cởi túi thi thể ra, lấy thi thể bên trong ra, cắt đứt tay chân. Mổ xác chết lấy nội tạng, những con kền kền tranh cướp thức ăn chao lượn trước mắt cô, xác sống, xương, máu chảy trên mặt đất bẩn thỉu.
Cảnh tượng này hiện lên trong đầu Lâm Giản làm cô thấy buồn nôn, bắt đầu hối hận vì mình đã vô tình đi lầm lên đài thiên táng mà nhìn cảnh tượng máu me đó, nhẹ nhàng hỏi, “Anh ngủ ở đâu?"
Trần Hoài không nói lời nào, liếc mắt nhìn cái ghế cạnh tường, coi như là trả lời cô.
“Gần sáng nhiệt độ thấp, anh lên giường ngủ đi." Lâm Giản nói xong chậm rãi nằm lại.
Anh nhìn ra được nỗi kinh hoàng của cô chưa hết, thêm trong người còn sốt nhẹ, ước chừng đầu óc bị nóng tới mơ hồ nên mới đưa ra đề nghị này.
“Ừ." Anh khẽ gật đầu, bản tính con người là luôn mềm lòng với người bệnh, anh cũng không ngoại lệ. Trần Hoài nghiêng người nằm xuống mép giường, không đắp chăn chung với cô, ở giữa hai người còn khoảng trống hơn một thước. (Thước Trung Quốc: đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3mét.)
Ánh sáng đầu ngày từ từ sáng rõ dần lên, Trần Hoài đã nhiều ngày không nghỉ ngơi, vừa dính vào giường không mấy phút đã ngủ thiếp đi.
Lâm Giản cũng vậy, sau những cơn đau dữ dội trên người cộng với mấy ngày liền bôn ba khắp nơi, cơ thể cô trở nên trống rỗng, cơ thể suy yếu hơn bao giờ hết. Sau khi bừng tỉnh sau ác mộng, cô lại chìm vào giấc ngủ ngay. Cô tiếp tục đổ mồ hôi, tấm chăn bông cô đắp và ga trải giường dưới người cô đã ẩm ướt, Lâm Giản khó chịu trở mình, đạp tung chăn trong giấc ngủ, mơ hồ cảm giác có hơi ấm bên cạnh, vô thức nhích người về phía ấm áp đó.
Vươn tay chạm vào một cánh tay rắn chắc, giống như cảnh tượng ngày bé ngủ bên cạnh Lâm Cương, chỉ cần có anh ở đó, bất kể chỗ nhỏ xíu hay sơ sài thế nào, là sẽ có nơi để cô trú ẩn. Sự an lòng hiếm thấy quay lại, không lâu sau Lâm Giản lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Lần này Lâm Giản ngủ rất lâu, khi tỉnh lại, ánh nắng bên ngoài chói mắt. Cô rùng mình vì lạnh, buồn ngủ nhập nhèm mà nhúc nhích, rụt tay đang ở hông về, Lâm Giản chợt cảm thấy bàn tay mình chạm vào gì đó kỳ lạ, mở mắt ra nhìn, giây tiếp theo cô hoảng hốt bật dậy, mình ngủ chung một giường với Trần Hoài, chăn đã bị cô đá đến mép giường, thõng xuống giường hơn một nửa.
Người bên cạnh vẫn đang ngủ say, thậm chí cô có thể thấy rõ những cơ bắp của anh.
“Bùm", cô cảm thấy tất cả máu đều dồn về trán. Cô kéo chăn lên, không nghĩ đến giây thứ hai, cô đá Trần Hoài xuống giường, cả anh đang say ngủ lẫn chiếc khăn tắm quấn người đã hơi lỏng ra đều bị đá văng đi. Cú đá vừa rồi gần như vắt kiệt toàn bộ sức lực của cô, động tác lớn như vậy ảnh hưởng tới vết thường bên hông cô, Lâm Giản lại hít một hơi đau đớn.
Tiếng vang chạm đất nặng nề, Trần Hoài đang ngủ say mở bừng mắt, theo phản xạ có điều kiện đã huấn luyện nhiều năm, giây tiếp theo anh nhảy phắt lên, người căng ra vẻ đề phòng. Nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Lâm Giản, anh lập tức hiểu ra tình huống vừa rồi, “Sáng sớm nổi điên cái gì!" Anh lẩm bẩm không thành tiếng.
Anh đường hoàng đứng trước mặt cô, đường cong cơ bắp trên người đàn ông trong nháy mắt càng rõ ràng hơn, thậm chí đường nhân ngư* đặc biệt rõ nét. (Đường nhân ngư là hai đường hình tam giác từ hông kéo xuống phía dưới của đàn ông. Ảnh minh họa, khác tí là anh Hoài còn không mặc quần hehe.)
“Biến thái!" Cô mắng, ném cái chăn đang đắp lên người anh, sau khi ném chăn rồi mới nhận ra trên người mình không còn quần áo, cô lập tức lôi chăn lại, vội thu hồi tầm mắt, vẻ đau cả mắt.
Tối hôm qua sắc mặt cô vẫn còn trắng bệch như giấy, bây giờ mặt có vẻ ửng hồng bất thường, người có thêm sức sống, ngược lại với vẻ tức giận thở hổn hển thì anh rất bình tĩnh, thong dong khom người nhặt chiếc khăn tắm rơi dưới sàn quấn lại, che đi bộ phận quan trọng.
Lâm Giản nghiến răng không muốn nói lời vô nghĩa với anh nữa, cầm bộ quần áo nằm rải rác dưới mép giường mặc vội vào người, đứng lên đi vào nhà tắm.
Tối qua ngủ toát mồ hôi làm người nhớp nháp khó chịu, vừa rồi lại bị cay mắt. Hình ảnh ban nãy làm cô bối rối. Lâm Giản tắm giặt xong, lúc muốn ra ngoài thì chán nản, cô quên mất mang đồ khô vào thay, bộ ban nãy cầm theo đã bị cô làm ướt.
Cô nhìn bộ quần áo nam treo trên giá, muốn lấy mặc tạm, dù còn ẩm nhưng vẫn tốt hơn là bộ quần áo mới giặt của cô.
Lâm Giản lấy quần áo xuống để trên bồn rửa mặt, cắm máy sấy làm khô quần áo. Cô sấy được mấy phút thì thấy có dòng nước ấm áp chảy xuống đùi, cô cúi nhìn, đúng là họa vô đơn chí. Cô lấy chiếc khăn tắm duy nhất còn sót trên giá, quấn quanh người, mở hé cửa nhìn ra bên ngoài.
Trong tầm mắt không thấy tên phiền phức kia lượn lờ trong phòng, lời không hợp nửa câu cũng là nhiều, chắc là anh đã qua phòng bên. Lâm Giản thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi ra lấy băng vệ sinh trong hành lý. Lúc cô ngồi xuống, chiếc khăn quấn không chặt bung ra, Lâm Giản rút một miếng băng vệ sinh, cầm quần áo lót lên, đang định chạy về nhà tắm thay thì không hiểu sao cứ cảm giác có gì đó không ổn. Cô quay đầu nhìn quanh, thình lình nhìn thấy Trần Hoài đang nằm trên giường, người đắp chăn, nhìn vẻ là đang chuẩn bị tiếp tục ngủ bù, thảo nào khi nãy cô không nhìn thấy, suýt tí là cô bị dọa đến đau tim.
Trần Hoài nhàn nhã cong tay gối đầu lên khuỷu tay phải, nằm nghiêng người hứng thú nhìn Lâm Giản đang hết sức chật vật, cười cười, “Cô đây là đang đổi phương pháp tiếp tục thử thách khả năng kiềm chế của tôi sao?"
Đồ đạc trên tay Lâm Giản có hạn, cô che những phần quan trọng, giây tiếp theo nhanh chóng khom người lấy một bộ đồ che trước người, cắn ra từng chữ: “Biến, thái, chết, tiệt, bẩn, thỉu."
Anh liếc nhìn vết máu chảy xuống bắp chân cô, thong thả ung dung nói: “Nhưng mà gu của tôi không mặn tới vậy, thật sự không có hứng thú với phụ nữ đang hành kinh, cô đừng nên phí sức dụ dỗ tôi."
Lâm Giản tức tới mức siết chặt tay, hận không thể tìm ngay một bao tải trùm lên đầu anh mà đánh một trận tơi bời.
“Muốn đánh tôi? Thân tình nhắc nhở cô phải lý trí mà tự đánh giá công phu như mèo ba chân của mình rồi xác định lại tính khả thi của kế hoạch đó." Anh như con giun trong bụng cô, cô nhíu mày là anh có thể đoán được ý nghĩ của cô, rất tốt bụng mà nhắc nhở.
Dòng nước ấm tiếp tục vọt tới, Lâm Giản vô thức khép chân lại, tức giận: “Nhìn cái gì mà nhỉn!"
“Vừa nãy cái nên nhìn cái không nên nhìn đều bị cô thấy hết rồi, tôi cảm thấy rất bất công, bây giờ nhìn lại thì coi như huề." Anh nói xong thì nhàn nhã nằm thẳng lại, hai tay đan vào nhau lót sau đầu, tâm trạng rất tốt nhìn trần nhà bật cười, đôi vai rắn chắc hơi rung rung.
Cô gái này luôn có những hành động đột ngột khiến anh có được niềm vui bất ngờ.
Lâm Giản trở lại nhà tắm, đóng sầm cửa lại phát ra tiếng động lớn, cô vẫn chưa hả giận, lôi quần áo anh đang treo trên giá xuống ném lên bồn rửa tay, mở máy sấy, tiếng ồn nhẹ đi.
Lâm Giản nhìn mình khỏa thân trong gương, hai má hơi ửng hồng. Cô hít sâu, phát điên mà cào đầu tóc mình rối tung lên, sau đó mới ngồi xổm xuống bồn cầu.
Thời gian này làm việc nghỉ ngơi xáo trộn, cơ thể mệt mỏi quá mức, dòng nước ấm chạy qua, bụng quặn đau. Lâm Giản ôm bụng ngồi trên bồn cầu thiền định, chiến đấu với cơn đau bụng. Cô ngồi thiền hơn nửa tiếng, mãi đến khi ngửi thấy mùi khét mới đứng dậy xả nước, nhanh chóng thay quần áo.
Khi tới bồn rửa tay, cô mới nhận ra lý do có mùi khét, có lẽ do máy sấy thổi quá lâu, quần áo Trần Hoài đã có mùi khét.
Đáng đời!
Lâm Giản mới lẩm bẩm thì có tiếng gõ cửa, “Mở cửa!"
Lâm Giản không lên tiếng.
“Mắc tiểu! Mở cửa!"
Lâm Giản vẫn không lên tiếng.
“Không muốn lát nữa tôi tiểu văng trúng mặt cô thì bây giờ mở cửa cho tôi!" Bên ngoài truyền tới giọng điệu vẻ sao cũng được của anh.
Cơn giận mới nguôi ngoai của Lâm Giản lại nổi lên, cô tự thôi miên bản thân mình không thèm chấp với anh ta, mở cửa, mặt lạnh tanh ra ngoài.
Trần Hoài đi vào, rút phích cắm máy sấy. Anh nghe được mùi khét nên mới vào.
Bị gió nóng thổi lâu vậy, quần áo đã khô gần hết, tuy là một phần bị khô muốn cháy nhưng vẫn tốt hơn là quần áo ướt.
Anh nhanh chóng mặc quần áo, dù bận vẫn ung dung rửa mặt.
Khi Lâm Giản thu dọn xong hành lý, Trần Hoài cũng dọn xong đồ đạc của Diêu Hỉ.
Lâm Giản mở cửa, không ngờ Diêu Hỉ đang đợi ngoài cửa làm cô giật mình, vô thức vỗ ngực để ngăn sự hoảng hốt.
“Tối hôm qua chị ngủ ngon không?" Diêu Hỉ nở nụ cười tươi rói khoe hàm răng trắng tinh với cô.
Trần Hoài đã dọn xong hành lý, đi tới ném ba lô to đáp lời anh, “Nói thừa, có tôi ở đây thì sao mà ngủ không ngon được chứ!"
“Đúng đó, trong đội chỉ có anh ngủ không ngáy, chắc chắn không ảnh hưởng Lâm Giản." Diêu Hỉ không hiểu ý ở ngoài lời của Trần Hoài, gật đầu tán thành.
Mặt Lâm Giản sầm xuống, hiếm khi cô không đáp lại Diêu Hỉ chất phác, tiếp tục đi ra phía hành lang.
“Đội trưởng Trần, chị ấy sao vậy?" Diêu Hỉ gãi gãi đầu, nhiều chuyện hỏi.
“Mang đồ đi, khoảng một giờ sau có thể trả phòng." Trần Hoài hỏi một đằng đáp một nẻo.
Diêu Hỉ không hỏi nữa, khiêng hành lý, đi về phòng.
Khi xuống lầu, người chủ trọ đang ở quầy, Lâm Giản đút tay phải vào túi quần, đi về phía cửa.
“Tối qua tự nhiên cúp điện, hai người ngủ ngon không?" Người chủ trọ quan tâm hỏi khi nhìn sắc mặt Lâm Giản lúc đi ngang qua.
“Ngon, ở đây không khí tốt, điều kiện xung quanh cũng tốt, đáng để đi một chuyến." Trần Hoài lấy một xấp tiền giấy, ít nhất là một ngàn tệ, “Tiền thuốc lá hôm qua, không cần trả lại."
“Thuốc lá của tôi có phải làm bằng vàng đâu, cậu đưa tôi tiền này làm gì, tôi còn trả tiền cọc đây." Chủ trọ giả vờ từ chối.
“Tối qua sơ ý làm vỡ cái bình hoa, à, còn lỡ tay làm gãy cái chân bàn. Đồ đạc trong phòng của ông chất lượng tệ quá, tôi chỉ muốn bồi thường chút."
“Ra vậy." chủ trọ tự cho là hiểu chuyện xấu của Trần Hoài, thoải mái nhận tiền, ngẩng lên nhìn Lâm Giản mặt mũi lạnh tanh đứng bên cạnh Trần Hoài, bọng mắt như chảy xệ thêm chút.
“Lâu vậy rồi mà vẫn bực bội vì bị đánh thức sao?" Trần Hoài liếc nhìn Lâm Giản trưng bộ mặt ‘người sống chớ gần’, đột nhiên giơ tay ra vẻ muốn ôm eo cô, anh mới chạm vào quần áo trên người cô, Lâm Giản đã xù lông quay đầu, trừng mắt nhìn anh, đúng y như anh dự đoán một giây trước.
Anh ngượng ngùng rút tay lại, lấy gói thuốc ra ném cho chủ tọ, coi như hóa giải sự xấu hổ vừa rồi.
Chủ trọ thấy vậy, cười nhìn anh, “Bạn gái cậu tính khí ghê thật đấy." Chủ trọ cười, bọng mắt lại phình lên như mắt cá.
“Ừ, do tôi chiều hư." Trần Hoài không phủ nhận, nói rồi theo sau Lâm Giản ra ngoài, vừa tới cửa, anh đột nhiên nói, “Phải rồi, lúc sáng sớm tôi ra ngoài chạy bộ gặp hai vợ chồng phòng bên mang hành lý đi rồi, họ có trả tiền phòng cho ông không?"
“Cậu thấy họ đi rồi?" Chủ trọ kinh ngạc, theo lý thì họ không nên rời đi mà không báo.
“Ừ, tôi nghe họ lầm bầm gì hình như ai đó không tới nên họ phải chạy đến đâu đó…" Trần Hoài giống như cố gắng nhớ lại những điều mình đã nghe.
Nụ cười trên mặt chủ trọ cứng lại, âm u dọa người.
“Lúc đó không có ông ở đây. Không phải họ làm hư đồ giống tôi rồi bỏ chạy để không bồi thường đó chứ?" Trần Hoài nói ý mình.
“Khó nói, cậu nhắc vậy tôi mới nghĩ ra, phải nhanh kiểm tra phòng họ đã." Người chủ trọ như thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt vẻ mặt đã trở lại bình thường, nói rồi lấy một chùm chìa khóa trong ngăn kéo, nhìn dáng vẻ thực sự muốn đến phòng họ kiểm tra.
Trần Hoài sải chân bước ra ngoài.
Không đi được bao lâu, Lâm Giản đã cố hết sức.
Vết thương bên hông cô không thể lành ngay được, hôm nay đi bộ cô cảm giác một nửa hông tê dại. ‘Dì cả’ còn ngay lúc này mà còn tới chung vui.
Trần Hoài đi đến một chỗ hẻo lánh thì dừng lại, chờ Diêu Hỉ.
Ánh mặt trời dần gay gắt lên, gần giữa trưa, ánh nắng gay gắt chiếu làm Lâm Giản toát mồ hôi.
Sau gần một giờ chờ đợi, cuối cùng Diêu Hỉ cũng thở hồng hộc chạy tới.
Từ sau khi ra khỏi cửa quán trọ, Lâm Giản không hề nói một tiếng nào với Trần Hoài. Thấy anh dừng lại, cô cũng không hỏi câu nào, ngồi xuống tảng đá lớn gần đó, hai tay đè bụng, sống một ngày dài như một năm.
Vất vả chờ được Diêu Hỉ, Lâm Giản đứng dậy nhìn mặt trời trên cao, đi không lâu sau bước chân nhẹ đi, lảo đảo.
Cung phản xạ Diêu Hỉ dài vậy mà còn có thể nhận ra sắc mặt Lâm Giản tái nhợt, hai tay che bụng, anh quan tâm hỏi, “Chị không sao chứ?"
“Không sao." Lâm Giản miễn cưỡng đáp.
“Sao tôi thấy chị không ổn vậy." Diêu Hỉ nói chắc nịch, “Đúng rồi, chị chưa ăn sáng, đói không, có muốn ăn gì không?" Diêu Hỉ nói rồi đi tới ba lô lấy một cái bánh quy nén.
“Tôi không đói." Lâm Giản yếu ớt đáp, trong tầm mắt cô nhìn thấy một tảng đá ven đường, ngồi xuống đó, mắt tối sầm.
“Chưa ăn gì chắc chắn sẽ đói, tin tôi đi, ăn no rồi sẽ thấy dễ chịu hơn." Diêu Hỉ lấy bánh quy nén ra nhiệt tình đưa cho Lâm Giản.
Một người suy nghĩ đơn thuần một khi đã cố chấp thì không phải hai ba câu có thể xua tan được ý nghĩ của người đó.
“Sáng nay nhìn thấy đồ bẩn thỉu nên không muốn ăn, ăn không vô." Lâm Giản không còn sức nói thêm với Diêu Hỉ, ngắn gọn lấy cớ cho xong.
“Đồ bẩn thỉu gì? Đội trưởng Trần, anh có thấy đồ bẩn thỉu gì không?" Diêu Hỉ càng nghe càng rối, hỏi Trần Hoài bên cạnh.
Trần Hoài không đáp, nhìn gương mặt không còn chút máu của Lâm Giản, phun ra mấy chữ, “Tôi cõng cô, hai giờ nữa có thể đến tới huyện, lúc đó mua thuốc giảm đau cho cô."
“Thuốc giảm đau? Vết thương trên tay lại đau à?" Diêu Hỉ lộ vẻ lo lắng.
“Hỉ, anh cõng tôi đi." Lâm Giản uể oải nói. Được anh nhắc, cô mới nhớ việc mua thuốc giảm đau.
“Được." Diêu Hỉ sảng khoái đồng ý, đeo cái ba lô to ra đằng trước để trống sau lưng cõng Lâm Giản.
Kết quả Trần Hoài nhấc tay ném hành lý của Lâm Giản qua, theo phản xạ Diêu Hỉ chụp lấy, anh nhìn Trần Hoài đang có sắc mặt không hài lòng, lần đầu tiên thông suốt, đeo ba lô Lâm Giản lên lưng, “Tôi ở phía trước chờ hai người, hai người nhanh chân lên." Diêu Hỉ nói xong vội vàng vác đống hành lý siêu to lên đường, nhìn hai người này có vẻ kỳ quái, anh không muốn xen lẫn vào chuyện của Trần Hoài với Lâm Giản.
Diêu Hỉ vừa đi, Trần Hoài đi tới chỗ Lâm Giản, ngồi xuống, quay lưng về phía cô, “Lên đi."
“Không cần anh cõng." Lâm Giản lạnh lùng, lúc sáng nhìn thấy hình ảnh cay hết cả mắt đó, bây giờ nhìn thấy anh là cô không chịu được.
Anh đứng dậy, lặp lại lời cô nói khi nãy, “Nhìn thấy đồ bẩn thỉu nên không muốn ăn?" anh tự nhiên hiểu ra lý do cô mặt mày sưng sỉa cả sáng.
Cô liếc xéo anh, không trả lời.
“Hơn nửa ngày rồi, phản ứng vẫn kịch liệt vậy, trước kia chưa từng thấy qua sao?" Vẻ mặt anh nghiền ngẫm, hoàn toàn không cảm thấy bất lịch sự.
Người này luôn luôn có cách chọc giận cô chỉ bằng một câu, tay phải đè chặt bụng, ngẩng đầu, không như ban nãy ỉu xìu khi nói chuyện với Diêu Hỉ, nghiến răng nhả từng chữ, “Chỉ bằng cây tăm xỉa răng của anh mà làm như không biết xấu hổ còn nói ra!"
“Mặc dù là tăm xỉa răng thì cô không cần thẹn quá hóa giận vậy chứ. Chị hai, rốt cuộc là cô thật sự chưa thấy qua đàn ông hay là không hiểu sinh lý thường thức về đàn ông—" anh tưng tửng hỏi.
“Dơ, dáy, bẩn, thỉu!" Cô nói không chút do dự, vì quá tức giận mà gương mặt tái nhợt lại hơi ửng hồng.
“Đàn ông bình thường vốn dĩ đều như vậy, đang sáng sớm tôi ngủ ngon, đó là phản ứng sinh lý bình thường, không phải vì cô!" Anh thong thả ung dung phổ cập kiến thức khoa học cho cô, hiển nhiên đây mới là việc anh đuổi Diêu Hỉ đi.
“Mụ nội anh! Tôi quan tâm anh buổi sáng hay buổi tối!"
“Xin lỗi, theo góc độ khoa học mà nói, chính xác thì chỉ có buổi sáng, tối không có." Anh thực sự còn lịch sự ung dung sửa lời cô.
“Bẩn thỉu!" Cô bị anh kích động tới ngực phập phồng, nhưng đáng tiếc trình độ của cô và anh chênh lệch quá xa, cô chỉ có thể tưởng tượng cảnh trùm bao bố đánh anh một trận thật đau.
“Sự thật là vậy, tôi chờ cô một phút, cô tự quyết định." Nói xong, anh lại ngồi trước mặt cô.
Một phút sau, Lâm Giản không có ý định trèo lên lưng anh.
Anh đứng dậy, không nhìn cô một lần, đi thẳng về phía trước.
+++++
GHI CHÚ:
Thiên táng hay còn gọi là điểu táng, là hình thức mai táng nổi tiếng ‘rùng rợn’ của người Tây Tạng. Thay vì chôn cất người chết thì thi thể người chết được đưa lên núi để làm mồi cho chim kền kền. Có hai hình thức thiên táng là cơ bản và long trọng.
Những người dân du mục và dân làng ở vùng hẻo lánh thường sử dụng thiên táng cơ bản. Người chết đơn giản được mang lên núi để bọn kền kền tự tìm đến.
Cách thứ hai phức tạp và mang tính nghi thức hơn. Các Lạt Ma sẽ cầu nguyện cho người quá cố được đặt ở tư thế ngồi suốt 24 giờ. Thi thể được cầu nguyện, tắm rửa sạch sẽ và bọc trong vải trắng. Cuối cùng, người ta sẽ phá vỡ xương cột sống của cái xác để thuận tiện cho việc mang tới nơi an táng. Một người bạn thân hay thành viên trong gia đình sẽ đeo cái xác trên lưng.
Hành trình đến nơi an táng bắt đầu lúc sáng sớm. Các thành viên trong gia đình đi cùng để tụng kinh và chơi nhạc đám ma nhưng phải giữ một khoảng cách nhất định với người chết. Thi thể người chết được đặt nằm sấp xuống mặt đá, các rogyapa (người xử lý xác chết) hoặc những bậc thầy chôn cất sẽ đốt cây bách xù để tạo mùi thu hút đàn kền kền và bắt đầu công việc của mình với con dao sắc bén. Từ tóc đến nội tạng, cuối cùng là các chi của người quá cố được bóc tách và ném cho đám kền kền đói xúm lại. Rogyapa tiếp tục đập dập bộ xương còn lại, sau đó trộn với bột lúa mạch để đàn chim dễ "tiêu thụ hơn".
Tác giả :
Không Không Như Khí