Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ
Quyển 8 - Chương 7: Thiên hạ đệ nhất trang_ hồi 7
Dưới trăng độc chiến phong hoa nổi
Cùng đường rơi vực, sinh tử tuyếnĐêm thanh, trăng lạnh, đình vắng tanh
Gió động, lá thu khẽ rời cành
........
Kim Kiền hơi thở gấp gáp, tay đè lên ngực, hô hấp khó nhọc. Mắt nhỏ trợn trừng, gắt gao dính lên bóng hình của kẻ đang chậm rãi tiến về phía mình. Khụ! Là Bách Hoa Công tử sao?
Dường như nàng vẫn tạm thời chưa thể tin vào mắt mình.
Ai thế này? Không phải là nhân vật gây cười điển hình trong các tiểu thuyết hay phim truyền hình sao?
Sao bỗng chốc đã biến thành... Thành...
Thành cái kiểu nhân vật gì đây không biết?!!!!
Trái với vẻ ngạc nhiên đến ngây ngốc của Kim Kiền, Bách Hoa công tử vẫn giữ một vẻ âm u, đôi mắt lạnh lùng liếc qua khoé miệng nhàn nhạt màu máu của Kim Kiền. Môi hắn nhếch lên, thả ra một nụ cười âm hiểm, một nụ cười mà bất cứ ai nhìn vào cũng cảm thấy như bị doạ chết.
"Mộc Sứ đại nhân đặc biệt chế tạo Thất mạch đoạn hồn tán này cho Kim giáo uý đó! Mùi vị thế nào? Có phải cảm giác máu chảy cuồn cuộn, gân cốt như bị lửa thiêu đốt hay không?".
... "Còn hai vị này nữa!", Bách Hoa công tử ra vẻ phong tao điệu đà hớt tóc lên. Dư quang trong mắt quét qua gương mặt vàng vọt của hai người Triển Bạch, cười nhạt: "Nào là Nam hiệp Triển Chiêu! Nào là Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường! Nếm phải Bế Thần Phong huyệt tán thì trước mặt Mộc sứ, các ngươi chỉ là bùn loãng.
--------
(*) thần kinh bị kiểm soát, không tự chủ, huyệt đạo bị phong toả
--------
Mộc Sứ? Thất mạch đoạn hồn tán? Bế thần phong huyệt tán?
Kim Kiền rất nhanh chóng hiểu ra trọng điểm chỉ nhờ vào ba từ mấu chốt. Tuy nhiên lúc này, não nàng như thể chứa một tổ ong vò vẽ, với những tiếng ong ong váng đầu nhức óc. Ngực càng lúc càng đau buốt, nóng rực tựa lửa thiêu.
Mộc Sứ? Phải chăng đó chính là kẻ cao thủ dụng độc dưới trướng Tương Dương Vương trước đây chúng ta vẫn nghi ngại?
Thất mạch đoạn hồn tán? Bế thần phong huyệt tán?
Cái quái gì đây chứ? Nghe đã biết chẳng phải thứ tốt lành gì!
Nhưng... Quan trọng là... Trúng độc khi nào vậy? Tại sao ta không hề phát hiện ra được!
Lẽ nào hai loại độc dược này vô sắc vô vị, thoạt nhìn tưởng không khí, nước trong rồi xâm nhập cơ thể đến độ quỷ không hay thần không biết?
Nếu thật là như thế...
Mộc Sứ này so với ta không chỉ đơn giản là lợi hại hơn một chút...Không! Không lý nào lại vậy!
Lưng áo Kim Kiền đẫm mồ hôi lạnh, ướt rượt cả áo.
"Ấy! Kim giáo uý hôm nay làm sao vậy?". Bách Hoa công tử nhíu mày, lục quang nhảy loạn trong đôi mắt u ám độc ác, "Nhớ lại ngày ngươi cùng sư đệ đến làm loạn ở dinh phủ của ta, oai phong giáo huấn lên lớp bổn công tử đây một bài! Cái thần khí lẫm lẫm ngày ấy đâu rồi?".
"Khụ!", một dòng máu tươi trào lên khỏi cổ họng lập tức bị Kim Kiền nuốt xuống, vị tanh nồng của máu vương vất đến khé cổ. Mắt nhỏ híp lại thành một đường, nhìn vào Bách Hoa công tử... Đột nhiên kêu lớn: "Cứu mạng! Bớ người ta!".
Tiếng hét lạc giọng, uy trấn đến nỗi hù cho đám chim trong một khoảng trời của Thiên Hạ Đệ Nhất Trang chấn động, vỗ cánh tán loạn, chen chúc bay đi.
Bầu trời tối đen, phủ lớp sơn đen tuyền như bộ lông con quạ, ám mùi chết chóc. Le lói duy nhất một ánh trăng treo đầu cây. Còn lại không gian một mảnh tĩnh mịch lạ thường.
Kim Kiền đảo mắt như rang lạc, tìm kiếm hi vọng. Bách Hoa công tử tròn mắt, hơi ngạc nhiên... Đột nhiên... Hắn cười to một tràng man dại.
"Tất cả trên dưới Thiên Hạ Đệ Nhất Trang đều trúng phải Bế thần phong huyệt tán, huyệt đạo bị phong ấn, tứ chi cứng ngắc,..", nói rồi, Bách Hoa công tử liếc nhìn sang hai người Triển Bạch, nói tiếp, "cũng như hai kẻ kia, tính mạng bản thân khó bảo toàn!".
Ách! Không phải chứ!
Thiên Hạ Đệ Nhất Trang tốt xấu gì cũng được tụng xưng là Đại bản doanh của Minh chủ võ lâm! Tại sao lại dễ dàng để kẻ ngoài ra vào như đi chợ, dụng độc dễ dàng như thế? Chuyện này mà đồn ra ngoài thì mặt mũi thanh danh còn để đâu?
Không! Tuyệt đối không thể nào! Kim Kiền bụng bảo dạ nhất định là cái tên Bách Hoa công tử đang ăn nói bậy bạ để lừa mình.
"Khụ khụ!", Kim Kiền tự trấn an bản thân, mắt nhỏ loạn chuyển, cố sức tìm cách kéo dài thời gian, "Cổ nhân vẫn thường nói: Thêm bạn bớt thù. Chi bằng Hoa Hoa công tử nên chăng ngồi xuống đấy, từ từ nói chuyện! Không biết ý ngài...?"
"Là Bách Hoa công tử!", Bách Hoa công tử rít lên tức giận, thân ảnh vừa đó nhoáng cái đã tới trước Kim Kiền, tát nàng một cái, khiến con người nhỏ gầy chệnh choạng ngã ra, lăn mấy vòng, rồi bất động trong tư thế quỳ rạp trên đất lạnh.
Hai mắt Triển Chiêu đỏ đậm, ánh mắt chấn động kịch liệt. Sắc mặt Bạch Ngọc Đường đen lại, khớp tay răng rắc. Nhưng bất luận thế nào, cả hai vẫn chẳng thể mảy may cử động.
"Kim giáo uý!", Bách Hoa công tử lướt tới bên Kim Kiền vừa bị đánh ngã, ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: "Ngươi cũng biết chính bởi vì ngươi mà một đời tại hạ bị phá huỷ!".
Kim Kiền lóp ngóp bò dậy, lấy tay gạt bụi trên mặt, gượng cười: "Bách Hoa công tử! Ngài quá xem trọng ta rồi! Ta bất quá cũng chỉ là một giáo uý tầm thường nhỏ nhoi của Khai Phong phủ, sao dám gánh trên người thứ bản lĩnh như vậy?".
Bách Hoa công tử nhìn về phía xa xôi, ánh mắt mơ màng, giống như đang chìm vào ký ức,...
"Nhớ khi xưa, Bách Hoa công tử ta thiên hạ đệ nhất thần thâu! Đào mộ đế vương, trộm của thiên hạ, đến vô ảnh, rời vô thanh. Tài năng tột đỉnh, tiền đồ vô lượng, được Tương Dương Vương coi trọng."
Nói đến đây, hắn như hoàn hồn, trừng mắt trợn mâu, nhìn phía Kim Kiền như thể người trước mắt phạm phải mối thù giết cha, mối hận đoạt thê với hắn, "Ngươi cũng biết, tại hạ trộm được Thượng Phương Bảo Kiếm rồi chuyển giao cho Bàng Thái Sư, vốn dĩ là việc mà Tương Dương Vương rất hài lòng...."
"Gì? Trộm Thượng Phương Bảo Kiếm? Là do Tương Dương Vương sai khiến?". Kim Kiền khiếp sợ.
Hoá ra, Tương Dương Vương đã sớm để mắt đến ta hòng dụ về dưới trướng cho âm mưu tranh quyền đoạt vị sao?
"Đáng lí ra, chức Kim sứ vốn dĩ là của tại hạ...", ngón tay xương xẩu vươn ra, thô bạo túm lấy cổ áo Kim Kiền.
"Cái gì? Kim sứ đã toàn tâm toàn ý cống hiến hết sức tới chết rồi! Cái chức vớ vẩn đó không làm cũng được!", Kim Kiền cố gạt tay Bách Hoa công tử.
"Nhưng tất cả những nỗ lực của ta đều bại dưới tay một mình ngươi!", Bách Hoa công tử đột nhiên gầm lên tức giận. "Nếu không phải ngươi dùng độc phấn kì quái trên người ta, khiến cho ta bị Mộc sứ bắt đi thử thuốc, rồi lại vuột mất chức Kim sứ. Đã thế còn hại ta bị mất tự do, buộc phải gia nhập Kỳ Lân Môn. Kim Kiền à Kim Kiền! Ngươi nói đi! Như thế có phải thành bại đời ta đều đã bị huỷ trong tay người không?".
Kim Kiền bị Bách Hoa công tử xách ngược cổ áo. Dưới chân chới với, không chạm đến đất, giãy đạp trong vô vọng. Cổ áo thít chặt khiến hơi thở khó nhọc, đầu óc choáng váng đến mức trước mắt dần xuất hiện những mảng đen.
... Thì ra, chuyện Bách Hoa công tử muốn nhắc lại chính là cái hồi khuôn mặt Tiểu Miêu bị thương, khiến ta mất đi tự chủ, vung độc phấn loạn bậy...
... Nói vậy, Mộc sứ chính thức để mắt đến dược độc của ta có lẽ là từ giây phút đó. Khó trách tại sao đạn dược của ta mất đi hiệu lực. Khó trách..
... Tự nhiên vào cái giờ này lại như nhìn thấy quỷ âm sai đầu trâu mặt ngựa vẫy vào âm giới vậy.
"Bách Hoa công tử!". Một tiếng quát lớn rợp khí lạnh, buốt tận xương vang lên, khiến cho đôi tay đang túm chặt cổ Kim Kiền dần buông lỏng.
Kim Kiền rớt cái bẹp xuống đất, lóp ngóp thở lấy thở để. Mắt nàng lúc này mới sáng rõ hơn ban nãy chút chút. Định thần ngước lên ngó Bách Hoa công tử, thấy hắn ngạc nhiên khi nhìn sang sắc mặt bợt bạt của Triển Chiêu.
Thân hình chàng cứng ngắc như đá, tuấn dung trắng bệch, ánh mắt nhuộm một lớp sương lạnh giá ngàn năm, trừng mắt với Bách Hoa công tử, lời lời nói ra mang sát khí lạnh buốt: "Nếu ngươi dám động đến Kim Kiền, Triển Chiêu này không khách khí!".
Tuy nói vậy, nhưng đến bản thân chàng cũng không còn sức chống cự. Chỉ lời vừa rồi đã đủ khiến khí lực toàn thân hao tổn, kiệt quệ. Sắc mặt biến đổi, khoé miệng từ từ xuất hiện một dòng máu tươi.
Bách Hoa công tử nhìn chòng chọc vào Triển Chiêu, lướt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một phen, "Thật không hổ danh là Nam hiệp Triển Chiêu, quanh thân huyệt đạo bị phong bế, lại ngay lập tức phá tan á huyệt, quả nhiên khiến ta nhìn ngươi bằng con mắt khác xưa! Nhưng mà..."
Bách Hoa công tử cười méo mó: "Một khi trúng phải Bế thần phong huyệt tán, nếu như ngươi cố tình vận công phá tan huyệt đạo, trong vòng bảy ngày, nội lực sẽ bị phế!".
Nghe xong những lời này, Triển, Bạch hai người mặt biến sắc.
Nội lực bị phế? Bốn chữ như kiếm sắc đâm thẳng vào màng nhĩ, khiến cho Kim Kiền thấy trái tim muốn nhảy dựng. Trước mắt lại bị sắc đen che phủ, huyết mạch nóng rực không yên. Thanh âm giọng nói của Bách Hoa công tử càng lúc càng rõ ràng: "Nam hiệp yên tâm! Tại hạ không để Kim giáo uý chết dễ dàng như vậy đâu! Ở chỗ Mộc sứ đại nhân, tại hạ dù sao cũng đã được nhiều lợi ích nên cũng muốn để Kim giáo uý thưởng thức một chút! Tuy nhiên trước lúc đó, tại hạ mạn phép lấy mạng hai vị trước đã!"
Mắt nhỏ Kim Kiền trợn tròn. Nàng thình lình ngẩng phắt đầu, liền đã thấy Bách Hoa công tử khuôn mặt vặn vẹo. Ánh mắt hắn u ám như Quỷ âm, lập loè quái dị. Cứ từng bước một tiến tới, chẳng mấy chốc đã tiến gần đến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, vẫn đang bất động vì trúng độc.
"Tại hạ cũng là vì bất đắc dĩ, hai vị tới Địa phủ cũng đừng đem lòng oán hận đối với tại hạ!".
Con ngươi sao băng của hộ vệ lam sam sáng rực. Tia nhìn toé lửa của hiệp khách bạch y phóng tới. Cả hai hướng Bách Hoa công tử mà trừng mắt.
Bên này, nơi đầu ngón tay Bách Hoa công tử phóng ra lục yên tiễn (*), nhằm hướng Triển Chiêu mà bắn ra.
------
(*) mũi tên khói màu lục
------
"Tiểu Miêu!", Bạch Ngọc Đường sục sôi tức giận, một luồng máu từ lồng ngực trào ngược lên, vừa vặn phá tan á huyệt, thốt được thành tiếng.
Bách Hoa công tử cả kinh, mọi hoạt động thốt nhiên ngưng trệ chốc lát. Ngay trong chính khoảnh khắc này, một bóng người từ đâu phi ra, như tên rời khỏi cung, vọt đến đằng sau Bách Hoa công tử, bất ngờ phi một cước vào lưng hắn. Hắn mất đà, văng ra nửa trượng rồi ngã dập mặt xuống đất.
"Nhờn với bố! Dám ở trước mặt ta mà đả thương mặt Triển đại nhân á? Ngươi chán sống rồi!"
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, soi tỏ một bóng hình đơn độc, đứng thẳng tắp, búi tóc bị xổ ra. Những sợi tóc dài lay động. Gió luồn qua khiến tay áo phập phồng chấp chới. Khoé miệng nhuộm màu máu đỏ tươi. Gò má vương chút bụi đất. Mắt nhỏ trừng ra hồng quang. Bờ mi tuy vẫn run rẩy như còn sợ hãi, nhưng phong thái lại tựa nhất đẳng anh hùng.
Đó chính là kẻ mà mới vừa rồi còn nằm rạp xuống đất- Kim Kiền.
Một khối tĩnh lặng đè xuống khoảng không gian trong đình vắng.
Mắt hoa đào nào đó sửng sốt nhìn chăm chăm cục diện. Con ngươi đen chứa tinh tú của ai kia chấn động, đôi bờ mi run rẩy. Trong khi tên Bách Hoa công tử nọ nằm rạp hồi lâu, mãi mới đứng dậy, ngoái cổ nhìn Kim Kiền. Khuôn mặt khó coi, âm trầm. Từng tiếng, từng tiếng khó nhọc lách ra khỏi kẽ răng sin sít nghiến chặt của hắn: "Kim- Kiền! Ngươi tới số rồi!"
Lời chưa thèm dứt, Bách Hoa công tử đã tung người như tên bắn lao về phía Kim Kiền. Lưỡi đao trong tay hắn vung lên, sát khí ngùn ngụt.
Kim Kiền hai mắt sáng bừng. Đầu óc nàng trống rỗng, trong tích tắc, đầu ngón chân xoay chuyển, xê dịch cấp tốc. Nơi Kim Kiền vừa đứng giờ chỉ sót lại tàn ảnh.
Lưỡi đao của Bách Hoa công tử sượt qua, nhưng cũng chỉ giống như chém vào hư vô, không mảy may chạm được qua sợi tóc Kim Kiền. Thoát chết trong chân tơ kẽ tóc như thế này đích thực là một kì tích.
Thân hình hai người mới vừa giao đấu chớp nhoáng giờ đột nhiên đồng thời ngừng động. Bách Hoa công tử sững sờ. Kim Kiền ngẩn ra.
Một mảnh im lặng...
Rồi... Con ngươi Bách Hoa công tử chợt loé. Đao theo cánh tay dẫn dắt, vung lên lấy đà từ sau lưng, bổ ra một chưởng. Da đầu Kim Kiền chợt nảy, dưới chân vô thức di chuyển theo hình bát quái, xoay người né được.
Lại một mảnh im lặng khác...
Bách Hoa công tử trong bộ đồ hắc y, sắc mặt đen như đáy nồi, mi mắt giật liên hồi. Trong khi Kim Kiền, bắp chân run bần bật, mồ hôi lạnh dày đặc, biểu cảm đầy kinh ngạc.
Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao cơ thể ta như thể có phản xạ có điều kiện, tự khắc di chuyển trước khi kịp suy nghĩ thế?
Hay hôm nay là ngày mà tài năng thiên bẩm của mình bột phát? Hoặc được quý nhân phù trợ?
Nhưng Kim Kiền cũng chỉ kinh ngạc về bản thân được mấy giây thì liền sau đó, Bách Hoa công tử đã giáng giáng một chưởng uy mãnh như gió giật, hung tợn tựa cuồng phong, thế đao giáng xuống liên hoàn hòng phản công đánh úp.
Phản chiếu trong ánh mắt đầy chấn động của Kim Kiền chính là ánh đao đẫm sát ý của Bách Hoa công tử. Khi lưỡi đao cuồng bạo đâm tới, đột nhiên trong đầu Kim Kiền, như văng vẳng những tiếng giáo huấn quen thuộc ân cần vang lên:
"Kim giáo uý, thân thẳng kiên định, điều chỉnh hô hấp, vai lỏng linh hoạt, ngoài vuông trong tròn, thẳng đầu thu ngực"
"Kim Kiền, tập trung tinh thần, tay chân phối hợp, điều khiển khí lực, tam bàn (*) liên tiến!"
------
(*) tam bàn trong Thái cực quyền bao gồm tay, chân, eo phối hợp cùng vận chuyển khí
------
"Kim Kiền, Triển mỗ nói bao nhiêu lần rồi? Tâm tịnh hướng chánh môn, chân trụ vững trên đất, mắt căn chuẩn trọng tâm, quyền khôn lường biến hoá (*). Ngươi nếu không thể ghi nhớ được thì đứng trung bình tấn thêm nửa canh giờ!
------
(*) Khẩu quyết của Bát Cực Quyền, nguyên văn: -Thân bất xá chính môn: phàm là người theo học Bát cực quyền phải lấy cái tâm của người học võ làm trọng, nếu không, không thể học tiếp.
- Cước bất khả không tồn: chân luôn trụ vững trên mặt đất, không được để mất điểm tựa
- Nhãn bất cập nhất mục: Mắt nhất định phải căn ke ước lượng tốt để ra đòn cũng như đỡ đòn chuẩn xác.
- Quyền bất đả định xử: không đánh liên tiếp vào một chỗ. Vì Bát cực quyền là môn võ thể hiện rõ rệt tính chất vừa công vừa thủ. Nếu đánh liên tiếp vào một chỗ tất xảy ra sơ hở nên mỗi quyền đánh ra phải mang tính chất liên tiếp, nhuần nhuyễn, hỗ trợ cho nhau.
------
Giọng nói trong trẻo của động vật họ mèo nào đó như dòng nước nhỏ, róc rách rót vào tâm trí Kim Kiền. Ngay tại thời khắc sinh tử, tia nước nhỏ kia đột ngột biến thành làn sóng lớn, gào thét dũng mãnh, ào ạt dội vào tứ chi, tràn ngập xương tuỷ, giống như có một vị thần hộ mệnh, nhân sức mạnh võ công của Kim Kiền lên bội phần. Huyết mạch trong người nàng sục sôi, nóng như thiêu đốt. Chỉ nhớ trong đầu nàng vang lên một tiếng nổ. Ngay sau đó cơ thể như vừa hấp thu thuốc tăng lực, chiến lực dồi dào, cơ thể sảng khoái.
Gió xé mây mù, trăng sáng ngập sân.
Dưới ánh trăng lúc mờ lúc tỏ, bóng hai người giao chiến. Bách hoa công tử thân như sương khói, thoắt hiện thoắt biến. Từng chưởng đánh ra, gió rít mưa gào, biến hoá vô thường. Trong khi Kim Kiền xoay người nhẹ bẫng, gót điểm lá sen, di chuyển thức thời, tránh liên hoàn chưởng.
Bất luận Bách Hoa công tử ra đòn công kích ra sao, cũng chỉ như giáng đòn vào không khí. Ba mươi hiệp trôi qua, sắc mặt Bách Hoa công tử càng lúc càng không tốt, chiêu thức càng trở nên thô bạo hung tàn hơn. Còn Kim Kiền càng giao chiến, tinh thần càng tỉnh táo, cơ thể như nhúng qua dầu hoả, nóng bừng phấn chấn.
Chiêu này Tiểu Miêu đã dạy ta! Chiêu này Bách Hoa công tử không bắt kịp được nhanh nhạy của Tiểu Miêu.
Đúng! Là do Bách Hoa công tử ra đòn quá chậm, cơ bản không cùng đẳng cấp với Tiểu Miêu. Thế nên ta nhìn ra được chiêu thức của hắn. Ta nghe được! Ta thậm chí làm được.
Mắt nhỏ tràn ngập tự tin. Thân thủ người gầy nhỏ kia càng lúc càng thêm quyết đoán dứt khoát. Thời khắc này, Kim Kiền giống như một hiệp khách chân chính, võ nghệ siêu quần, phong thái vô song.
Trong khi Triển, Bạch vẫn một mực nhìn theo Kim Kiền, bốn mắt khoá chặt trên bóng hình nhỏ bé nọ. Tia sáng ẩn giấu trong mắt run rẩy, hai bên thái dương rịn ra những giọt mồ hôi lấm tấm.
Đột nhiên, Bách Hoa công tử dừng lại. Liên hoàn chưởng của hắn cũng đứng theo. Kẻ này trừng mắt nhìn Kim Kiền, lạnh giọng quát: "Ngươi cứ di chuyển loạn bậy như thế, lẽ nào không sợ độc phát vong mạng!?"
"Ta là đại đệ tử của Y Tiên Độc Thánh, bách độc bất xâm, chẳng nhẽ lại bị chút độc rởm này của nhà ngươi mà chết được sao?". Kim Kiền thu chiêu, thân hình thẳng tắp, ngược ánh sáng trăng. Gió đêm thổi tay áo nàng múa lượn, hồng quang thoáng qua mắt. Đôi mắt nhỏ thường ngày không có gì đặc biệt, thì nay nhờ tia sáng hàm ẩn mà trở nên tinh xảo như thơ như hoạ, đẹp đẽ câu hồn. "Máu ta còn nhiều! Tuỳ tiện nhả vài ngụm thư giãn gân cốt mà thôi!". Miệng nói tay đưa lên chùi đi vết máu còn đọng trên mép.
"Thật vậy sao?", một đạo cười ác ý trên mặt Bách Hoa công tử hiện ra. Hắn giương mắt nhìn sắc trời rồi chậm nói: "Cũng đã đến lúc rồi đó!".
Hắn chưa dứt lời thì Kim Kiền đã thấy mình như ngừng thở chốc lát, một đạo lửa thiêu đốt từ đan điền, khí tức tràn qua khoang miệng, nhanh chóng khiến một miệng dày đặc máu tanh.
Ách! Quả nhiên sống không nên phô trương tinh tướng mà! Cái thất mạch gì gì độc đấy cũng thật quá sức tưởng tượng.
Kim Kiền cắn chặt khớp hàm, mắt nhỏ híp lại, nhìn sang một miêu một thử vẫn đang ngồi đó.
Trăng càng lúc càng tỏ cũng không giấu được tuấn nhan Bạch Ngọc Đường, da mặt tuy hơi tái xanh nhưng con mắt vẫn thấm đẫm thần thái, rung động kịch liệt.
Gió nhẹ đưa hương, vờn qua tóc mai Triển Chiêu, gương mặt trắng bệch, tương phản với đôi mắt toàn tơ máu, khổ sở như sắp trào huyết đến nơi.
Ơ không lẽ Phong huyệt độc còn đáng sợ hơn vạn phần? Sao nhìn Tiểu Miêu cùng Tiểu Bạch Thử trông còn đau đớn hơn ta nữa vậy?.
Trái tim Kim Kiền đập loạn, kiên quyết nuốt xuống ngụm máu tanh, vênh váo đắc ý nhìn Bách Hoa công tử, "Hoa Hoa công tử, ông nội mi đây còn vui vẻ lắm! Cái thứ thất mạch gì gì tán của Mộc Sứ nhà ngươi cũng chỉ là dạng thường thôi... Ôi chao!"
Đà thao thao bất tuyệt của Kim Kiền chợt ngừng đột ngột, tay đưa lên sờ sờ vào lỗ tai liền thấy hai dòng máu nóng trào ra.
"Độc tính của thất mạch đoạn hồn tán đã xâm nhập." Bách Hoa công tử lạnh giọng cười. "Kim giáo uý ngươi trong vòng bảy ngày, thất khiếu xuất huyết, máu nóng sôi trào, gân mạch tự phá, vong mạng sớm chiều."
Nói xong, một vệt quỷ dị quét qua mặt hắn, "Kim giáo uý, chi bằng ngươi thức thời chịu trói, theo ta trở về dưới trướng Mộc sứ đại nhân thì còn có thể chừa lại một con đường sống!".
"Kim Kiền (Tiểu Kim Tử)!" Hai giọng khàn đặc từ phía sau lưng Kim Kiền truyền đến.
Kim Kiền khẽ run lên. Nhưng trong chớp mắt, tư thế nàng lại đứng thẳng hiên ngang, như thanh tùng thuý bách. Tư thế này... Nhìn thế nào cũng có ba phần tương tự với một vị Nam Hiệp đại danh đỉnh đỉnh, uy trấn giang hồ nào đó.
"Thất khiếu chảy máu cái con khỉ! Chẳng qua ráy tai ta nhiều nên rớt ra đó! Thế mà cũng thắc mắc!".
Thôi xong (T^T)! Thất khiếu thì đã có tam khiếu phun huyết. Nếu thật như lời thằng cha công tử Hoa Hoè kia nói, thì hôm nay ta có lẽ nên lập di chúc, nói lời cuối cùng đi luôn chứ còn gì?
Hai chân nàng muốn đập vào nhau, lồng ngực nóng rực sắp không nhịn nổi, trái ngược lại với bộ mặt ra vẻ thản nhiên, thấy chết không chùn. Một mặt, nàng lùi dần về phía hai người Triển Bạch, không lộ chút dấu vết.
"Cái gì mà Mộc sứ mới chả đoạn hồn tán! Trò nhảm!". Đột nhiên Kim Kiền xoay người, nhanh như chảo chớp, móc ra hai viên thanh độc hoàn, quăng mạnh về hướng Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường.
Phốc! phốc!
Hai làn khói bốc lên. Sau hai tiếng nổ nhỏ ấy, cảnh vật lại tĩnh lặng.
Một lam một bạch vẫn duy trì tư thế cũ, chỉ là tóc mai giật giật lên chút chút.
Trái tim Kim Kiền đập thình thịch, sắc mặt trắng bệch, trở tay ném ra hai viên vạn sự đại cát bản nâng cấp. Một làn sương khói bốc lên nhưng vẫn không thấy tác dụng gì.
Mồ hôi lăn từ trán Kim Kiền rơi tõm xuống.
Không gian vắng vẻ. Bách Hoa công tử phá tan không khí, đắc chí cười cợt:
"Ha ha ngươi có làm thế nào đi nữa cũng vô dụng!". Hắn đưa tay vân vê sợi tóc hoa râm của mình. "Mộc sứ đại nhân đã đặc biệt chế ra loại dược có thể đối kháng với đạn dược của nhà ngươi! Hiện giờ tài năng dụng độc của ngươi chẳng khác gì treo biển bài trí! Vô dụng!".
Chẳng trách Bách Hoa công tử nhìn cái túi dược ta mang theo lại không thèm để vào mắt. Thì ra.. Thì ra là đạn dược của ta đã mất hiệu lực.
Một cảm giác nóng hừng hực tràn ngập truyền tới tai, mắt, mũi, miệng của Kim Kiền. Khỏi cần bắt mạch cũng biết được, nàng giờ đây độc chất đã xâm nhập lục phủ ngũ tạng, thập tử nhất sinh.
Khuôn mặt gầy gò của Kim Kiền đã trắng bệch. Mồ hôi thi nhau chảy từ thái dương.
Cảnh vật trước mắt dần mơ hồ. Âm thanh xung quanh cũng như vọng lại từ nơi khác. Mọi thứ cứ thế nhạt nhoà dần, nhạt nhoà dần. Tóc mai Kim Kiền thả cho xuôi theo gió đêm.
Đột nhiên... Một ánh sáng yếu ớt xẹt qua trước mắt Kim Kiền.
Ê! Thế này có được tính là ta chiến đấu hy sinh cho Tổ quốc, vì đạo nghĩa diệt thân không:v? Ít ra cũng phải có danh hiệu liệt sỹ để an ủi hương hồn đồng chí yêu nước Kim Kiền là ta đây mới phải!
Mà tiền phúng viếng ta thì để cho ai giờ nhỉ? Kim Kiền ánh mắt mờ mịt, nhìn về phía bạch y hiệp khách, tuấn dung như ngọc, đẹp không tỳ vết. Ánh mắt hoa đào óng ánh sắc nước, long lanh run rẩy.
Bạch Thử, không cầm được! Hãm Không Đảo toàn cường hào trọc phú, thèm vào mà cầm nắm bạc lẻ này.
"Tiểu Kim Tử!", Bạch Ngọc Đường môi bạc mỏng, cố sức giũ ra mấy chữ, khoé miệng hoạ một vệt đỏ thẫm màu máu.
Khoé miệng Kim Kiền giật giật. Mắt nhỏ đảo hướng dời sang vị hộ vệ áo lam ngồi đó trầm mặc.
Đôi con ngươi tinh tú như đang ngâm huyết. Tuấn dung phủ một lớp sương, môi mỏng nhợt nhạt.
Tiểu Miêu! Bộ dạng ngài như hiện nay thật không phù hợp! Nếu để Bao đại nhân, Công Tôn gậy trúc, Tứ đại kim cang, các cụ già trẻ nhỏ, đại cô nương, tiểu nha đầu khắp Đông Kinh Biện Lương thấy, sẽ đau lòng tới chết!
Ầy! Lại nhớ đến Công Tôn trúc tử keo kiệt,... Chi bằng tiền phúng này đưa đứt cho Tiểu Miêu, mua gà vịt táo đỏ bồi dưỡng cho bổ thân một chút. Xem như ta vì Khai Phong phủ làm chút chuyện tốt cuối cùng.
"Triển đại nhân...!", hai mắt Kim Kiền mờ mịt, không còn nhìn rõ Triển Chiêu được nữa. Nhưng sống lưng vẫn cố sức thẳng tắp, ưỡn ngực, cao giọng cất tiếng: "Triển đại nhân yên tâm! Tất cả đã có thuộc hạ!".
Hai con mắt Triển Chiêu đỏ quạch, bỗng trợn lên, trơ mắt nhìn Kim Kiền trước mắt. Từ khoé mắt nàng, trào ra hai dòng huyết, thoạt nhìn giống như khóc ra máu, không khỏi khiến người ta giật mình.
Lòng Triển Chiêu thắt lại, trái tim giống như vỡ vụn từng mảnh. Môi chàng mấp máy nhưng không thể thốt nên lời, hô hấp càng lúc càng khó nhọc.
"Kim giáo uý không cần diễn bộ dạng lưu luyến chẳng rời như vậy! Rồi ba người sẽ sớm đoàn tụ dưới chốn âm tào địa phủ! Ha ha ha ha!".
Giọng cười man dại sắc nhọn chọc vào tâm gan khiến người nghe được rợn cả tóc gáy.
Ngực Kim Kiền muốn vỡ tung, cảm giác giống từng trận lửa thổi đến như hoả âm ngục nhào tới cắn xé từng thớ thịt. Trán nàng bỏng rát. Huyết dịch trong người ào ạt chảy ngược, dữ dội tựa dung nham phun trào. Nơi cổ nàng, nhưng thớ tơ đỏ trên gân mạch hiện rõ. Đột nhiên, nàng thốt lên:
"Ồn chết được!".
Thân hình nhỏ nhắn đạp không, tung người lên vút qua nhanh như điện chớp. Một đống viên dược rơi ra tung toé, theo tiếng quát của Kim Kiền mà rơi xuống lả tả:
"Bạch Ngũ gia cùng Triển đại nhân tráng kiện an khang, sống lâu trăm tuổi, gặp hung hoá lành, vạn sự đại cát!!!!!!".
"Phốc! Phốc! Phốc"
Trong một thoáng mà hàng loạt dây khói đủ màu sắc, cam, xanh, tím, với mùi vị hỗn tạp khiến người ta buồn nôn. Nháy mắt, toà trang viện của Thiên Hạ Đệ Nhất Trang mang mùi vị giống như chuồng xí!
"Khụ khụ khụ!", Bách Hoa công tử nhoè nhoẹt nước mắt nước mũi, "Đây là cái gì?". Mắt hắn bị khói xông vào nhức nhối không thể mở.
"Ha ha ha! Đã thấy lợi hại của liên hoàn đạn thối của ông nội mi chưa!!!". Tiếng nói Kim Kiền vang lên sau lớp khói dày đặc. Chỉ có thể nghe được âm thanh này lởn vởn lúc phải lúc trái, chợt xa chợt gần, thập phần quỷ dị.
"Khụ khụ khụ! Kim Kiền ngươi đây chẳng khác nào con cá mắc cạn thoi thóp chờ chết thôi! Đừng cố nữa!". Bách Hoa công tử lấm lem mặt mũi, hung hăng chửi bới.
"Thoi thóp chờ chết?!", bỗng nhiên, một giọng nói áp sát Bách Hoa công tử. Liền sau đó, trong lúc tầm nhìn của hắn vẫn bị khói mù che phủ, liền cảm nhận được một đạo kình phong xuyên tâm. Bách Hoa công tử bị Kim Kiền bất ngờ đạp lăn xuống đất. Mặt hắn hốt hoảng, nhất thời sợ ngây người.
Sắc khói đạn dược thối vẫn bay loạn. Lờ mờ xuất hiện sau lớp khói dần tan, Kim Kiền đứng đó, chân đạp lên người hắn, gương mặt hư hư ảo ảo, không nhìn được rõ. Duy chỉ có đôi mắt nhỏ, trào ra hai dòng máu, hệt như lãnh quỷ. Môi Kim Kiền hé ra, lộ hàm răng nhuốm máu đỏ lòm, nom có thể hù người sợ chết, đoạn gầm lên:
"Đời ta chưa bao giờ làm thâm hụt tiền buôn bán! Hôm nay dù chết cũng phải kéo ngươi chịu thay tội này cho ta!"
Hai mắt Bách Hoa công tử thình lình banh lớn, tia máu vằn vện, dường như muốn nổ tung. Trước mắt hắn liền tái hiện lại cảnh tượng kinh hoàng mới cách đây mấy tháng, bị cùng một người hạ độc tấn công điên cuồng. Thật là một cơn ác mộng.
"Tránh, tránh ra!". Bách Hoa công tử kêu gào bất lực, tay quờ quạng, chân giãy dụa, những mong thoát khỏi "ác ma" họ Kim trước mắt. Trong khi thân hình gầy nhẳng của vị giáo uý nào đó, giờ lại như nặng thêm ngàn cân. Bàn chân đạp lên người Bách Hoa công tử nãy giờ tựa Thái Sơn đè, khiến hắn không thể cựa quậy.
"Ta dụng độc vô dụng? Đã thế ta phải hạ độc xông chết ngươi, thối chết ngươi, cho người đời ghê tởm chết ngươi!". Ngón tay khẳng khiu vốc từng nắm thuốc viên mùi hôi thối ngút lên tận trời, tới tấp nhét vào mồm Bách Hoa công tử.
"Khôngggggg.....! Ụa! Oẹ!".
Bách Hoa công tử nước mắt chan nước mũi. Mồm hắn bị nhét đầy những thứ thuốc, khói thối bốc ra ngùn ngụt, kèm theo đống bầy nhầy do hắn mửa ra, trông thảm thương thấy tội.
"Thế nào? Tưởng ngươi thế nào, hoá ra cũng chưa được Mộc sứ đại nhân cho thử qua cái này à?" Kim Kiền, khuôn mặt phiến hồng, chống nạnh đắc ý cười ha hả.
"Ha ha ha.... Hự!"
"Vèo!"
Đột nhiên một tia sáng loé lên như điện xẹt, xé không gian đánh thẳng vào ót Kim Kiền. Mắt nàng tối sầm lại, phun ra một đạo máu bầm, cơ thể mất thăng bằng, ngã ra đất. Trong chốc lát, ý thức của Kim Kiền như bị nuốt chửng, chỉ thấy trước mắt một màu đen xì.
******
"Kim Kiền! Kim Kiền!". Bóng tối đặc sệt, mơ hồ truyền đến giọng nói hoảng hốt. Xung quanh phủ cát bụi, không gian nhuộm đẫm màu máu và nhoè nhoẹt sau làn nước mắt, Kim Kiền vẫn mang máng nhớ rằng thanh âm giọng nói này thường ngày vẫn thật trong trẻo, tại sao giờ đây lại khàn đặc, khó nhận ra như vậy. Hơi thở mang mùi cỏ xanh, ấm áp quấn quanh người, nhưng pha lẫn một chút mùi máu. Lại nghe rõ được cả tiếng "thình thịch" của tim đập, giống trống trận thiếu kiểm soát, lộn xộn truyền tới bên tai.
Tiểu Miêu?
Ý thức giáo uý nào đó dần hồi phục, chỉ cảm thấy cánh tay cứng cáp đang ôm chặt lấy mình, dường như hơi run rẩy khiến cho chính trái tim nàng cũng cảm nhận được mà thắt lại.
Tiểu Miêu đại nhân! Thuộc hạ chỉ muốn nghỉ một chút... Một chút...
Đừng run lên như thế nữa...
"Tiểu Kim Tử! Cố gắng chịu đựng! Ngươi không được chết!"
Tiếng của Tiểu Bạch Thử cũng huyên náo một phen, khiến thái dương Kim Kiền nhăn lại một cái.
Chết? Ai muốn chết?
Tiền thưởng công tác lĩnh vào cuối năm, ta chưa đến nhận sao có thể chết?
Sản phẩm thương hiệu Tiểu Miêu còn đang tồn kho đợi ta về bán, sao có thể chết?
À ừ đấy tiền phúng viếng an ủi hương hồn ta, ta còn chưa truyền "khẩu dụ" cho Tiểu Miêu lĩnh, sao có thể chết?
Mi mắt nàng giãy dụa, giống như đang anh dũng chiến đấu với một khối chì nặng trịch đè lên, khẽ he hé mở ra một đường hẹp.
"Kim Kiền!"
Con ngươi chứa tinh tú thường ngày, giờ chìm trong sắc đỏ hoe, ngân ngấn lệ hồng ai, bi thương toả khắp, chấn động tâm can.
"Triển đại nhân...!", Kim Kiền hơi giơ cao tay, "huyệt đạo của đại nhân..."
Ngón tay thon dài vội trói chặt bàn tay Kim Kiền, như thể sợ nếu thả ra sẽ lạc mất bàn tay nhỏ gầy này. Môi mỏng mơ hồ run lên, ánh mắt ửng hồng chấn động khó dừng, "Kim Kiền, ngươi còn sống thật sao?"
"Ta...."
Đôi con ngươi sâu thăm thẳm, lấp lánh những tia sáng chói rạng ngời, hệt như suối nước mát lạnh, thẳng tắp rót đầy tâm mạch Kim Kiền, khiến cho lồng ngực đang nóng hổi liền được xoa dịu, tinh thần dần khôi phục. Kim Kiền chớp mắt, nuốt xuống một ngụm mà không rõ đó là nước miếng hay máu loãng nữa. "Thuộc hạ... Thuộc hạ cảm thấy có thể cứu được..."
Đôi mắt hoe đỏ thoáng tia sáng trong trẻo, nét căng thẳng như đeo sắt lên mặt vụt biến, thay vào đó là nụ cười thanh trong như Minh Nguyệt (trăng sáng), "Triển mỗ chắc chắn sẽ cứu được ngươi!".
"Tiểu Miêu! Tiểu Kim Tử thế nào rồi?".
Một tiếng nói khác vọng tới. Kim Kiền cố sức hé nốt mi mắt còn lại, sau đó,... Mở rộng mắt ngạc nhiên.
Thấy cách mình và Triển Chiêu nửa trượng, một thân tuyết ảnh cương như ngọc, khua tay hoạ thanh phong. Tuyết y bồng bềnh tựa mây trắng, đung đưa qua lại, điểm sáng không gian tối đen màu mực, chói loà một góc, như thơ như hoạ.
Nhân vật chính trong tranh tranh hình dung nhàn nhã. Duy chỉ có thanh kiếm trong tay vung lên điên loạn, phác gió vẽ mưa. Ánh kiếm loé lên, thậm chí còn có cả tiếng binh khí va chạm vào nhau ken két, khiến ai nấy nghe phải đều khẽ rùng mình.
Tuy vậy, ngay bên cạnh lại là một thứ gây cản trở mỹ quan, quay lưng vào nghệ thuật. "Thứ" đó bò trườn như giun đất, phều phào cái giọng lờn lợt của Bách Hoa công tử: "Giết chúng! Giết chúng!".
"..."
"Bạch ngũ gia đang... đập ruồi đấy à?", Kim Kiền đầu óc vẫn mịt mù buột miệng nói ra ý nghĩ.
"Ngũ gia ta đang đỡ ám khíiiiiiiii!!!!!!!", Bạch Ngọc Đường tức giận hét toáng lên.
"Ám khí?". Kim Kiền ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Bạch Ngọc Đường. Tầm mắt bây giờ mới có thể nhìn rõ ràng. Nàng kinh ngạc phát hiện ra đúng là thỉnh thoảng có những "bóng đen" phá không lao tới, nhưng đều bị Bạch Ngọc Đường chặn lại.
Chỉ là ám khí kia...
Kim Kiền ra sức nhìn lại một lần nữa, cố gắng phân tích những xác ám khí bị đánh rớt nằm ngổn ngang trên đất. Hoá ra ám khí là đám... lá cây thoạt nhìn qua thì không có vẻ gì đáng chú ý.
Mẹ ơi! Không lẽ đây chính là ám khí Niêm Hoa Trích Diệp (*) mà trong truyền thuyết vẫn lưu truyền, có thể đả thương người ở bất kì nơi đâu?
------
(*) Chiêu thức luyện tập lực đầu ngón tay truyền đến ám khí. Khi thành thục chiêu thức nay thì ngay cả tuỳ tiện bẻ hoa ngắt lá cũng đã có thể dùng thành ám khí nhất đẳng
------
"Phốc"
Thân hình Bạch Ngọc Đường nhoáng lên một cái, tiếp đất lảo đảo. Trên mặt đất xuất hiện những giọt đỏ thẫm thấm xuống.
"Bạch Ngọc Đường!", Triển Chiêu gấp giọng hét ra ba chữ. Hầu kết đột nhiên hơi động. Khoé miệng trào ra một dây tơ máu.
Tiểu Miêu và Bạch Thử mạnh mẽ phá tan huyệt đạo.
Kim Kiền chợt cảm thấy như có một xô nước đá ào ạt xối vào đỉnh đầu nàng, khiến tâm trí như uống phải chất kích thích đột ngột.
"Triển... Bạch...", thốt được hai tiếng, một luồng khí sặc mùi máu tanh tràn lên khoang miệng, khiến Kim Kiền suýt nữa ngất đi.
"Tiểu Miêu! Mang Tiểu Kim Tử đi!", Bạch Ngọc Đường đứng dậy chắn trước tầm mắt Triển, Kim. Ba thước bảo kiếm tuốt ra đem theo luồng sáng chói mắt. Gió lùa tóc đen, quyện hoà sắc đêm.
Triển Chiêu mày phong khẽ động, rũ mắt nhìn Kim Kiền. Con ngươi đen láy loé một đạo sáng.
Kim Kiền cắn răng, bỗng nhiên cố sức chống đỡ thốt lên: "Nhất định phải cùng nhau..."
....
"Được!", Triển Chiêu dịch chuyển cổ tay, vùi Kim Kiền vào sâu trong lòng mình. Lam ảnh loé lên, chốc lát đã tới đứng bên cạnh Bạch Ngọc Đường. Cự khuyết rút khỏi vỏ, hàn quang lẫm lẫm. Lưỡi gươm loang loáng như gương, phản chiếu nét kinh ngạc của Bạch Ngọc Đường.
"Tiểu Miêu! Tiểu Kim Tử!".
"Cùng tiến cùng lui, cùng chung hoạn nạn!". Mày kiếm dựng thẳng, sừng sững như núi. Ánh mắt lấp lánh, mênh mang tựa biển. Từng lời từng chữ nói ra, khí phách ngập tràn.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, rồi nhìn qua Kim Kiền, dung nhan như Ngọc khảm một ý cười sáng ngời. Lấy tay chùi đi vệt máu trên mép, đoạn nói: "Được! Cùng tiến cùng lùi, cùng chung hoạn nạn!"
Mây đen dày đặc, trăng sáng mong manh.
Tuyết y mờ ảo, ẩn hiện tiên cảnh. Lam sam khẽ động, dậy sóng biển sâu. Ánh trăng trải lên hai bóng lam, bạch, vạt áo tung bay, tay áo phần phật, bất định phiêu lãng.
Không hiểu sao Kim Kiền lại nhìn ra thân mình hai người này chói loà hào quang, bỗng muốn quáng mắt một trận, yên lặng đem điều muốn nói nuốt ngược trở vào.
Ám khí công kích ba người chợt dừng. Khắp đình yên lặng.
"Chuyện gì xảy ra? Nhanh giết bọn chúng đi!", Bách Hoa công tử loạng choạng cố đứng, chỉ về phía Triển, Bạch, Kim, giọng hung hăng phẫn nộ quát lớn.
"Haizzzz!", một tiếng thở dài xa xăm như truyền từ núi vọng lại. Tiếng lá cây sột soạt. Một bóng người lách ra, di chuyển từ chỗ tối đến nơi sáng trăng.
"Nam hiệp Triển Chiêu, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường quả nhiên không phải hư danh! Nếu cứ thế mà chết há chẳng phải cực kì đáng tiếc hay sao?".
Chỉ thấy trước mắt, một thân xiêm áo đồng màu với màn đêm kì bí. Thân tám thước cao gầy. Tuy gương mặt không lộ ra rõ nhưng hai con mắt chừa ra khỏi khăn bịt mặt lại sinh động như nước trôi, vắng lặng không một gợn sóng.
"Kẻ nào? Mau xưng danh!", Bạch Ngọc Đường lạnh giọng quát.
Ngươi kia búng tay một cái, liền trong nháy mắt, một vệt tinh quang lách từ ngón tay hắn, bắn về phía Bạch Ngọc Đường. Hiệp khách bạch y thuận tay đảo một đường kiếm. Một tiếng "đinh" vang lên. Ám khí kia bị chém rơi xuống, lại giống lá cây như đúc.
Ba người Triển Bạch Kim đồng thời biến sắc.
"Các hạ thân thủ khá lắm!", Triển Chiêu thân thẳng như tùng, tiếng nói trong vắt, "Với bản lĩnh bực này, chắc chắn không phải loại tiểu tốt vô danh, cớ sao lại theo phò Tương Dương Vương tạo phản?".
Người mặc áo đen kia nghe được câu hỏi từ Triển Chiêu, im lặng chốc lát, lên tiếng hỏi: "Các ngươi không nhận ra ta sao?".
"Phí lời!", Bạch Ngọc Đường nóng nảy quát tháo, "đường đường Bạch Ngũ gia ta mà lại quen cái hạng che mặt bịt khăn không dám lộ mặt! Chỉ tổ phí cơm!".
Tuy rằng Kim Kiền rất tán thành lời nói của Bạch Ngọc Đường nhưng hiển nhiên những lời kia đã khiến người mặc áo đen che mặt như bị tạt ngược nước lạnh.
Run run trong gió, tiếng thở người kia dần dần dày đặc.
"Các ngươi không quen biết ta?", ánh mắt vắng lặng như mặt hồ chợt biến, nổi gợn sóng, "Thực các ngươi không biết ta?".
Giọng nói dứt ra khỏi miệng, đem theo âm sắc ai oán thê thảm. Rồi đột ngột, vô số bóng đen dẫn hàn quang mãnh liệt thét gào vây lấy Triển, Bạch, Kim.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhất thời biến sắc. Hào quang loé lên nơi tay áo, Cự Khuyết Hoạ Ảnh song song hợp nhất, toé ra hàn khí như tuyết ngàn năm, vững vàng đem ba người bảo hộ chặt chẽ dưới ánh kiếm phủ bên ngoài
Kim Kiền được bảo vệ bên trong. Ù ù bên tai là sát ý gào thét. Tiếng ám khí vỡ tan khi chạm kiếm, tạo nên một trận bão tố thanh âm chói tai không ngừng. Trái tim nàng như có lửa đốt, nóng lòng muốn đứng vững ngay lúc này.
Không ổn rồi!
Ánh mắt nhìn về Triển Chiêu. Mồ hôi lấm tấm đã bắt đầu nhỏ xuống. Môi mỏng bật ra tiếng. Lại liếc về phía Bạch Ngọc Đường, một đôi tròng mắt ngập sáng, khoé miệng mờ ảo tơ máu.
Đại sự không ổn!
Nếu thực như lời Bách Hoa công tử nói, nếu hai người tiếp tục vận công mạnh mẽ, chỉ sợ một miêu một thử này sẽ tẩu hoa nhập ma, võ công bị phế mất!
Cơ mà nếu không chống cự thì liền bị cái đám ám khí này găm vào cho chết còn nhanh hơn! Biết được như thế càng khiến Kim Kiền mồ hôi vã ra như tắm.
"Tiểu Miêu!", đột nhiên Bạch Ngọc Đường lạnh quát một tiếng, đồng thời dấn thêm một bước.
"Được!", Triển Chiêu đáp lại, áo lam khẽ động, chuyển ra chắn trước người Kim Kiền, xuất ra một chưởng sượt qua trước ngực Bạch Ngọc Đường, chặn lại ám khí. Tuyết y đạp gió nhảy lên. Lập tức, hàng ngàn phi hoàng thạch (*) lũ lượt kéo tới, lách qua khe hở song kiếm, như vũ bão tiến ra.
------
(*) giải thích cho dễ hiểu hơn thì anh Triển đổi vị trí chắn ám khí, cho anh Bạch tranh thủ vơ cái đám ám khí mang tên phi hoàng thạch (đá, sỏi) để ném nhau =))) Chỉ là không hiểu sao hai bạn í mới gào lên: Tiểu Miêu, bên này đáp: Được xong phối hợp ăn ý đến thế:v
------
Liền thấy vô số ám khí giữa không trung đụng trúng nhau, tự triệt tiêu lẫn nhau rồi rơi lả tả xuống đất.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên bay lên, hàn quang theo tay áo bắn ra, khiến Hắc y nhân hoảng sợ lùi một bước.
Vật vừa dẫn theo hàn quang nọ cắm phập xuống đất, găm sâu ba tấc, chính là cây quạt của Bạch Ngọc Đường.
"Đi!", Bạch Ngọc Đường hét lên, cùng Triển Chiêu nhấc theo Kim Kiền, lao nhanh chạy mất.
"Bạch Ngọc Đường!", hắc y nam nhân tức giận kêu lên một tiếng thấu tận mây xanh.
Gió rít gào đuổi bóng. Cảnh trôi dần phía sau.
Gió thu thổi mạnh, cắt da cắt thịt Kim Kiền. Hai cánh tay bị Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường ghì chặt, lôi đi, bản thân không tự chủ lao theo phía trước. Cảnh tượng cứ nhạt nhoà dần rồi nhanh chóng bị bỏ lại sau lưng.
Đột nhiên, hai người bên cạnh dừng khựng lại. Mắt Kim Kiền mở ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhất thời kêu khổ trong lòng.
Khoảng rộng phía trước, khiến tầm mắt trống trải. Ở thấp thoáng xa xa là núi non trùng trùng, gối tầng lên nhau. Nhìn xuống dưới, là một hồ nước, ngắm từ trên cao liền cảm nhận được tình thần phấn chấn.... Có điều... Trong tình cảnh này mà thấy phấn chấn được mới là lạ.
Trong ba người bị trúng độc, hai người gắng vận nội công. Kẻ còn lại không biết làm gì, ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy lên đỉnh núi.
Có phải Thiên Hạ đệ nhất trang thừa bạc nhiều vàng, tự nhiên làm ra đống núi non này ngay giữa khu dân sinh thế không?! Đầu Kim Kiền nổ ra lác đác mấy dự cảm không hay.
Không phải lại sắp xuất hiện tình tiết nhảy vực dùng nát trong tiểu thuyết võ hiệp kinh điển đó chứ?
Kim Kiền còn định đem lời than thở nói ra. Thế mà mới chỉ kịp há miệng, liền nghe từ phía sau tiếng xe gió của lưỡi dao sắc phóng tới. Vừa quay đầu nhìn lại, đã thấy chi chít hàn quang xẹt qua, như làn sóng lớn che lấp cả trời. Lần này lại không phải là tiết mục văn nghệ cây nhà lá vườn làm ám khí như hồi nãy. Mà là ám tiễn sắc bén ướt đẫm sát khí thực sự.
Kim Kiền vẫn đang hoa mắt thì bị Triển Chiêu lôi về đằng sau. Sau đó nhất lam nhất bạch đã vững vàng che chắn cho Kim Kiền. Gươm một lần nữa lại lìa khỏi vỏ. Binh khí giao đấu, khuấy đảo kình phong. Những tiếng va chạm của kim loại như muốn xé toạc màn đêm mỏng manh.
Vô số ám tiễn phóng ra, kéo theo gió lạnh, mãnh liệt áp chế Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường. Cơn mưa tiễn kết thành mạng lưới, vây phủ lấy ba người Triển Bạch Kim, ép sát công kích, từng bước đẩy họ lui về sau.
Ánh kiếm Cự Khuyết tuy đưa nhanh nhưng cũng đã mất dần trôi chảy, bắt đầu trật nhịp. Thiên hạ đệ nhất khinh công thoáng hiện vẻ lảo đảo mệt mỏi.
Tuyết y chưa bao giờ dính bụi, lúc này ngổn ngang sắc đỏ thấm trên áo, như mai rụng nền tuyết.
Đột nhiên một mũi tên sắc, xuyên khe hở giữa hai ánh kiếm lao thẳng trước mắt Kim Kiền.
Kim Kiền kinh hãi biến sắc, thốt nhiên lùi về phía sau. Vừa lùi được hai bước, nàng phát hiện đằng sau mình là khoảng không, chới với giây lát rồi mất đà rơi tự do.
Không phải chứ? Aaaaaaaaaaaaaaaaa
"Kim Kiền!" Lam ảnh trong nháy mắt đã lao ra, chụp lấy cánh tay Kim Kiền, kéo ngược một cái, đem Kim Kiền trở lại đỉnh núi. Nhưng bản thân Triển Chiêu lúc này lại mất thăng bằng, một bước đạp không, trực tiếp rơi xuống.
"Triển đại nhânnnnn!!!". Đầu óc Kim Kiền càng là trống rỗng, không thèm để ý an nguy của bản thân, lao ra cố sức giữ lấy Triển Chiêu nhưng sức lại không đủ nên cũng thuận đà văng theo.
"Tiểu Kim Tử! Tiểu Miêu!", Bạch Ngọc Đường kinh hãi đến biến sắc. Thân hình bổ nhào về phía trước, kéo lại cánh tay Kim Kiền, nên cũng vừa vặn lao theo hai người nọ.
Chỉ trong chốc lát, cả ba người như ba chiếc lá thu tàn, từ từ rơi xuống. Rơi xuống cùng cả ba, còn có tiếng cười man dại của Bách Hoa công tử. Bên cảnh hắn là ánh kiếm sắc lạnh đến run người.
Trong nháy mắt, Kim Kiền như thấy Ngưu Đầu Mã Diện và Diêm Vương mạnh bà đang vẫy tay với mình....
OH NOOOOOOOOO!!!!!
Cùng đường rơi vực, sinh tử tuyếnĐêm thanh, trăng lạnh, đình vắng tanh
Gió động, lá thu khẽ rời cành
........
Kim Kiền hơi thở gấp gáp, tay đè lên ngực, hô hấp khó nhọc. Mắt nhỏ trợn trừng, gắt gao dính lên bóng hình của kẻ đang chậm rãi tiến về phía mình. Khụ! Là Bách Hoa Công tử sao?
Dường như nàng vẫn tạm thời chưa thể tin vào mắt mình.
Ai thế này? Không phải là nhân vật gây cười điển hình trong các tiểu thuyết hay phim truyền hình sao?
Sao bỗng chốc đã biến thành... Thành...
Thành cái kiểu nhân vật gì đây không biết?!!!!
Trái với vẻ ngạc nhiên đến ngây ngốc của Kim Kiền, Bách Hoa công tử vẫn giữ một vẻ âm u, đôi mắt lạnh lùng liếc qua khoé miệng nhàn nhạt màu máu của Kim Kiền. Môi hắn nhếch lên, thả ra một nụ cười âm hiểm, một nụ cười mà bất cứ ai nhìn vào cũng cảm thấy như bị doạ chết.
"Mộc Sứ đại nhân đặc biệt chế tạo Thất mạch đoạn hồn tán này cho Kim giáo uý đó! Mùi vị thế nào? Có phải cảm giác máu chảy cuồn cuộn, gân cốt như bị lửa thiêu đốt hay không?".
... "Còn hai vị này nữa!", Bách Hoa công tử ra vẻ phong tao điệu đà hớt tóc lên. Dư quang trong mắt quét qua gương mặt vàng vọt của hai người Triển Bạch, cười nhạt: "Nào là Nam hiệp Triển Chiêu! Nào là Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường! Nếm phải Bế Thần Phong huyệt tán thì trước mặt Mộc sứ, các ngươi chỉ là bùn loãng.
--------
(*) thần kinh bị kiểm soát, không tự chủ, huyệt đạo bị phong toả
--------
Mộc Sứ? Thất mạch đoạn hồn tán? Bế thần phong huyệt tán?
Kim Kiền rất nhanh chóng hiểu ra trọng điểm chỉ nhờ vào ba từ mấu chốt. Tuy nhiên lúc này, não nàng như thể chứa một tổ ong vò vẽ, với những tiếng ong ong váng đầu nhức óc. Ngực càng lúc càng đau buốt, nóng rực tựa lửa thiêu.
Mộc Sứ? Phải chăng đó chính là kẻ cao thủ dụng độc dưới trướng Tương Dương Vương trước đây chúng ta vẫn nghi ngại?
Thất mạch đoạn hồn tán? Bế thần phong huyệt tán?
Cái quái gì đây chứ? Nghe đã biết chẳng phải thứ tốt lành gì!
Nhưng... Quan trọng là... Trúng độc khi nào vậy? Tại sao ta không hề phát hiện ra được!
Lẽ nào hai loại độc dược này vô sắc vô vị, thoạt nhìn tưởng không khí, nước trong rồi xâm nhập cơ thể đến độ quỷ không hay thần không biết?
Nếu thật là như thế...
Mộc Sứ này so với ta không chỉ đơn giản là lợi hại hơn một chút...Không! Không lý nào lại vậy!
Lưng áo Kim Kiền đẫm mồ hôi lạnh, ướt rượt cả áo.
"Ấy! Kim giáo uý hôm nay làm sao vậy?". Bách Hoa công tử nhíu mày, lục quang nhảy loạn trong đôi mắt u ám độc ác, "Nhớ lại ngày ngươi cùng sư đệ đến làm loạn ở dinh phủ của ta, oai phong giáo huấn lên lớp bổn công tử đây một bài! Cái thần khí lẫm lẫm ngày ấy đâu rồi?".
"Khụ!", một dòng máu tươi trào lên khỏi cổ họng lập tức bị Kim Kiền nuốt xuống, vị tanh nồng của máu vương vất đến khé cổ. Mắt nhỏ híp lại thành một đường, nhìn vào Bách Hoa công tử... Đột nhiên kêu lớn: "Cứu mạng! Bớ người ta!".
Tiếng hét lạc giọng, uy trấn đến nỗi hù cho đám chim trong một khoảng trời của Thiên Hạ Đệ Nhất Trang chấn động, vỗ cánh tán loạn, chen chúc bay đi.
Bầu trời tối đen, phủ lớp sơn đen tuyền như bộ lông con quạ, ám mùi chết chóc. Le lói duy nhất một ánh trăng treo đầu cây. Còn lại không gian một mảnh tĩnh mịch lạ thường.
Kim Kiền đảo mắt như rang lạc, tìm kiếm hi vọng. Bách Hoa công tử tròn mắt, hơi ngạc nhiên... Đột nhiên... Hắn cười to một tràng man dại.
"Tất cả trên dưới Thiên Hạ Đệ Nhất Trang đều trúng phải Bế thần phong huyệt tán, huyệt đạo bị phong ấn, tứ chi cứng ngắc,..", nói rồi, Bách Hoa công tử liếc nhìn sang hai người Triển Bạch, nói tiếp, "cũng như hai kẻ kia, tính mạng bản thân khó bảo toàn!".
Ách! Không phải chứ!
Thiên Hạ Đệ Nhất Trang tốt xấu gì cũng được tụng xưng là Đại bản doanh của Minh chủ võ lâm! Tại sao lại dễ dàng để kẻ ngoài ra vào như đi chợ, dụng độc dễ dàng như thế? Chuyện này mà đồn ra ngoài thì mặt mũi thanh danh còn để đâu?
Không! Tuyệt đối không thể nào! Kim Kiền bụng bảo dạ nhất định là cái tên Bách Hoa công tử đang ăn nói bậy bạ để lừa mình.
"Khụ khụ!", Kim Kiền tự trấn an bản thân, mắt nhỏ loạn chuyển, cố sức tìm cách kéo dài thời gian, "Cổ nhân vẫn thường nói: Thêm bạn bớt thù. Chi bằng Hoa Hoa công tử nên chăng ngồi xuống đấy, từ từ nói chuyện! Không biết ý ngài...?"
"Là Bách Hoa công tử!", Bách Hoa công tử rít lên tức giận, thân ảnh vừa đó nhoáng cái đã tới trước Kim Kiền, tát nàng một cái, khiến con người nhỏ gầy chệnh choạng ngã ra, lăn mấy vòng, rồi bất động trong tư thế quỳ rạp trên đất lạnh.
Hai mắt Triển Chiêu đỏ đậm, ánh mắt chấn động kịch liệt. Sắc mặt Bạch Ngọc Đường đen lại, khớp tay răng rắc. Nhưng bất luận thế nào, cả hai vẫn chẳng thể mảy may cử động.
"Kim giáo uý!", Bách Hoa công tử lướt tới bên Kim Kiền vừa bị đánh ngã, ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: "Ngươi cũng biết chính bởi vì ngươi mà một đời tại hạ bị phá huỷ!".
Kim Kiền lóp ngóp bò dậy, lấy tay gạt bụi trên mặt, gượng cười: "Bách Hoa công tử! Ngài quá xem trọng ta rồi! Ta bất quá cũng chỉ là một giáo uý tầm thường nhỏ nhoi của Khai Phong phủ, sao dám gánh trên người thứ bản lĩnh như vậy?".
Bách Hoa công tử nhìn về phía xa xôi, ánh mắt mơ màng, giống như đang chìm vào ký ức,...
"Nhớ khi xưa, Bách Hoa công tử ta thiên hạ đệ nhất thần thâu! Đào mộ đế vương, trộm của thiên hạ, đến vô ảnh, rời vô thanh. Tài năng tột đỉnh, tiền đồ vô lượng, được Tương Dương Vương coi trọng."
Nói đến đây, hắn như hoàn hồn, trừng mắt trợn mâu, nhìn phía Kim Kiền như thể người trước mắt phạm phải mối thù giết cha, mối hận đoạt thê với hắn, "Ngươi cũng biết, tại hạ trộm được Thượng Phương Bảo Kiếm rồi chuyển giao cho Bàng Thái Sư, vốn dĩ là việc mà Tương Dương Vương rất hài lòng...."
"Gì? Trộm Thượng Phương Bảo Kiếm? Là do Tương Dương Vương sai khiến?". Kim Kiền khiếp sợ.
Hoá ra, Tương Dương Vương đã sớm để mắt đến ta hòng dụ về dưới trướng cho âm mưu tranh quyền đoạt vị sao?
"Đáng lí ra, chức Kim sứ vốn dĩ là của tại hạ...", ngón tay xương xẩu vươn ra, thô bạo túm lấy cổ áo Kim Kiền.
"Cái gì? Kim sứ đã toàn tâm toàn ý cống hiến hết sức tới chết rồi! Cái chức vớ vẩn đó không làm cũng được!", Kim Kiền cố gạt tay Bách Hoa công tử.
"Nhưng tất cả những nỗ lực của ta đều bại dưới tay một mình ngươi!", Bách Hoa công tử đột nhiên gầm lên tức giận. "Nếu không phải ngươi dùng độc phấn kì quái trên người ta, khiến cho ta bị Mộc sứ bắt đi thử thuốc, rồi lại vuột mất chức Kim sứ. Đã thế còn hại ta bị mất tự do, buộc phải gia nhập Kỳ Lân Môn. Kim Kiền à Kim Kiền! Ngươi nói đi! Như thế có phải thành bại đời ta đều đã bị huỷ trong tay người không?".
Kim Kiền bị Bách Hoa công tử xách ngược cổ áo. Dưới chân chới với, không chạm đến đất, giãy đạp trong vô vọng. Cổ áo thít chặt khiến hơi thở khó nhọc, đầu óc choáng váng đến mức trước mắt dần xuất hiện những mảng đen.
... Thì ra, chuyện Bách Hoa công tử muốn nhắc lại chính là cái hồi khuôn mặt Tiểu Miêu bị thương, khiến ta mất đi tự chủ, vung độc phấn loạn bậy...
... Nói vậy, Mộc sứ chính thức để mắt đến dược độc của ta có lẽ là từ giây phút đó. Khó trách tại sao đạn dược của ta mất đi hiệu lực. Khó trách..
... Tự nhiên vào cái giờ này lại như nhìn thấy quỷ âm sai đầu trâu mặt ngựa vẫy vào âm giới vậy.
"Bách Hoa công tử!". Một tiếng quát lớn rợp khí lạnh, buốt tận xương vang lên, khiến cho đôi tay đang túm chặt cổ Kim Kiền dần buông lỏng.
Kim Kiền rớt cái bẹp xuống đất, lóp ngóp thở lấy thở để. Mắt nàng lúc này mới sáng rõ hơn ban nãy chút chút. Định thần ngước lên ngó Bách Hoa công tử, thấy hắn ngạc nhiên khi nhìn sang sắc mặt bợt bạt của Triển Chiêu.
Thân hình chàng cứng ngắc như đá, tuấn dung trắng bệch, ánh mắt nhuộm một lớp sương lạnh giá ngàn năm, trừng mắt với Bách Hoa công tử, lời lời nói ra mang sát khí lạnh buốt: "Nếu ngươi dám động đến Kim Kiền, Triển Chiêu này không khách khí!".
Tuy nói vậy, nhưng đến bản thân chàng cũng không còn sức chống cự. Chỉ lời vừa rồi đã đủ khiến khí lực toàn thân hao tổn, kiệt quệ. Sắc mặt biến đổi, khoé miệng từ từ xuất hiện một dòng máu tươi.
Bách Hoa công tử nhìn chòng chọc vào Triển Chiêu, lướt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một phen, "Thật không hổ danh là Nam hiệp Triển Chiêu, quanh thân huyệt đạo bị phong bế, lại ngay lập tức phá tan á huyệt, quả nhiên khiến ta nhìn ngươi bằng con mắt khác xưa! Nhưng mà..."
Bách Hoa công tử cười méo mó: "Một khi trúng phải Bế thần phong huyệt tán, nếu như ngươi cố tình vận công phá tan huyệt đạo, trong vòng bảy ngày, nội lực sẽ bị phế!".
Nghe xong những lời này, Triển, Bạch hai người mặt biến sắc.
Nội lực bị phế? Bốn chữ như kiếm sắc đâm thẳng vào màng nhĩ, khiến cho Kim Kiền thấy trái tim muốn nhảy dựng. Trước mắt lại bị sắc đen che phủ, huyết mạch nóng rực không yên. Thanh âm giọng nói của Bách Hoa công tử càng lúc càng rõ ràng: "Nam hiệp yên tâm! Tại hạ không để Kim giáo uý chết dễ dàng như vậy đâu! Ở chỗ Mộc sứ đại nhân, tại hạ dù sao cũng đã được nhiều lợi ích nên cũng muốn để Kim giáo uý thưởng thức một chút! Tuy nhiên trước lúc đó, tại hạ mạn phép lấy mạng hai vị trước đã!"
Mắt nhỏ Kim Kiền trợn tròn. Nàng thình lình ngẩng phắt đầu, liền đã thấy Bách Hoa công tử khuôn mặt vặn vẹo. Ánh mắt hắn u ám như Quỷ âm, lập loè quái dị. Cứ từng bước một tiến tới, chẳng mấy chốc đã tiến gần đến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, vẫn đang bất động vì trúng độc.
"Tại hạ cũng là vì bất đắc dĩ, hai vị tới Địa phủ cũng đừng đem lòng oán hận đối với tại hạ!".
Con ngươi sao băng của hộ vệ lam sam sáng rực. Tia nhìn toé lửa của hiệp khách bạch y phóng tới. Cả hai hướng Bách Hoa công tử mà trừng mắt.
Bên này, nơi đầu ngón tay Bách Hoa công tử phóng ra lục yên tiễn (*), nhằm hướng Triển Chiêu mà bắn ra.
------
(*) mũi tên khói màu lục
------
"Tiểu Miêu!", Bạch Ngọc Đường sục sôi tức giận, một luồng máu từ lồng ngực trào ngược lên, vừa vặn phá tan á huyệt, thốt được thành tiếng.
Bách Hoa công tử cả kinh, mọi hoạt động thốt nhiên ngưng trệ chốc lát. Ngay trong chính khoảnh khắc này, một bóng người từ đâu phi ra, như tên rời khỏi cung, vọt đến đằng sau Bách Hoa công tử, bất ngờ phi một cước vào lưng hắn. Hắn mất đà, văng ra nửa trượng rồi ngã dập mặt xuống đất.
"Nhờn với bố! Dám ở trước mặt ta mà đả thương mặt Triển đại nhân á? Ngươi chán sống rồi!"
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, soi tỏ một bóng hình đơn độc, đứng thẳng tắp, búi tóc bị xổ ra. Những sợi tóc dài lay động. Gió luồn qua khiến tay áo phập phồng chấp chới. Khoé miệng nhuộm màu máu đỏ tươi. Gò má vương chút bụi đất. Mắt nhỏ trừng ra hồng quang. Bờ mi tuy vẫn run rẩy như còn sợ hãi, nhưng phong thái lại tựa nhất đẳng anh hùng.
Đó chính là kẻ mà mới vừa rồi còn nằm rạp xuống đất- Kim Kiền.
Một khối tĩnh lặng đè xuống khoảng không gian trong đình vắng.
Mắt hoa đào nào đó sửng sốt nhìn chăm chăm cục diện. Con ngươi đen chứa tinh tú của ai kia chấn động, đôi bờ mi run rẩy. Trong khi tên Bách Hoa công tử nọ nằm rạp hồi lâu, mãi mới đứng dậy, ngoái cổ nhìn Kim Kiền. Khuôn mặt khó coi, âm trầm. Từng tiếng, từng tiếng khó nhọc lách ra khỏi kẽ răng sin sít nghiến chặt của hắn: "Kim- Kiền! Ngươi tới số rồi!"
Lời chưa thèm dứt, Bách Hoa công tử đã tung người như tên bắn lao về phía Kim Kiền. Lưỡi đao trong tay hắn vung lên, sát khí ngùn ngụt.
Kim Kiền hai mắt sáng bừng. Đầu óc nàng trống rỗng, trong tích tắc, đầu ngón chân xoay chuyển, xê dịch cấp tốc. Nơi Kim Kiền vừa đứng giờ chỉ sót lại tàn ảnh.
Lưỡi đao của Bách Hoa công tử sượt qua, nhưng cũng chỉ giống như chém vào hư vô, không mảy may chạm được qua sợi tóc Kim Kiền. Thoát chết trong chân tơ kẽ tóc như thế này đích thực là một kì tích.
Thân hình hai người mới vừa giao đấu chớp nhoáng giờ đột nhiên đồng thời ngừng động. Bách Hoa công tử sững sờ. Kim Kiền ngẩn ra.
Một mảnh im lặng...
Rồi... Con ngươi Bách Hoa công tử chợt loé. Đao theo cánh tay dẫn dắt, vung lên lấy đà từ sau lưng, bổ ra một chưởng. Da đầu Kim Kiền chợt nảy, dưới chân vô thức di chuyển theo hình bát quái, xoay người né được.
Lại một mảnh im lặng khác...
Bách Hoa công tử trong bộ đồ hắc y, sắc mặt đen như đáy nồi, mi mắt giật liên hồi. Trong khi Kim Kiền, bắp chân run bần bật, mồ hôi lạnh dày đặc, biểu cảm đầy kinh ngạc.
Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao cơ thể ta như thể có phản xạ có điều kiện, tự khắc di chuyển trước khi kịp suy nghĩ thế?
Hay hôm nay là ngày mà tài năng thiên bẩm của mình bột phát? Hoặc được quý nhân phù trợ?
Nhưng Kim Kiền cũng chỉ kinh ngạc về bản thân được mấy giây thì liền sau đó, Bách Hoa công tử đã giáng giáng một chưởng uy mãnh như gió giật, hung tợn tựa cuồng phong, thế đao giáng xuống liên hoàn hòng phản công đánh úp.
Phản chiếu trong ánh mắt đầy chấn động của Kim Kiền chính là ánh đao đẫm sát ý của Bách Hoa công tử. Khi lưỡi đao cuồng bạo đâm tới, đột nhiên trong đầu Kim Kiền, như văng vẳng những tiếng giáo huấn quen thuộc ân cần vang lên:
"Kim giáo uý, thân thẳng kiên định, điều chỉnh hô hấp, vai lỏng linh hoạt, ngoài vuông trong tròn, thẳng đầu thu ngực"
"Kim Kiền, tập trung tinh thần, tay chân phối hợp, điều khiển khí lực, tam bàn (*) liên tiến!"
------
(*) tam bàn trong Thái cực quyền bao gồm tay, chân, eo phối hợp cùng vận chuyển khí
------
"Kim Kiền, Triển mỗ nói bao nhiêu lần rồi? Tâm tịnh hướng chánh môn, chân trụ vững trên đất, mắt căn chuẩn trọng tâm, quyền khôn lường biến hoá (*). Ngươi nếu không thể ghi nhớ được thì đứng trung bình tấn thêm nửa canh giờ!
------
(*) Khẩu quyết của Bát Cực Quyền, nguyên văn: -Thân bất xá chính môn: phàm là người theo học Bát cực quyền phải lấy cái tâm của người học võ làm trọng, nếu không, không thể học tiếp.
- Cước bất khả không tồn: chân luôn trụ vững trên mặt đất, không được để mất điểm tựa
- Nhãn bất cập nhất mục: Mắt nhất định phải căn ke ước lượng tốt để ra đòn cũng như đỡ đòn chuẩn xác.
- Quyền bất đả định xử: không đánh liên tiếp vào một chỗ. Vì Bát cực quyền là môn võ thể hiện rõ rệt tính chất vừa công vừa thủ. Nếu đánh liên tiếp vào một chỗ tất xảy ra sơ hở nên mỗi quyền đánh ra phải mang tính chất liên tiếp, nhuần nhuyễn, hỗ trợ cho nhau.
------
Giọng nói trong trẻo của động vật họ mèo nào đó như dòng nước nhỏ, róc rách rót vào tâm trí Kim Kiền. Ngay tại thời khắc sinh tử, tia nước nhỏ kia đột ngột biến thành làn sóng lớn, gào thét dũng mãnh, ào ạt dội vào tứ chi, tràn ngập xương tuỷ, giống như có một vị thần hộ mệnh, nhân sức mạnh võ công của Kim Kiền lên bội phần. Huyết mạch trong người nàng sục sôi, nóng như thiêu đốt. Chỉ nhớ trong đầu nàng vang lên một tiếng nổ. Ngay sau đó cơ thể như vừa hấp thu thuốc tăng lực, chiến lực dồi dào, cơ thể sảng khoái.
Gió xé mây mù, trăng sáng ngập sân.
Dưới ánh trăng lúc mờ lúc tỏ, bóng hai người giao chiến. Bách hoa công tử thân như sương khói, thoắt hiện thoắt biến. Từng chưởng đánh ra, gió rít mưa gào, biến hoá vô thường. Trong khi Kim Kiền xoay người nhẹ bẫng, gót điểm lá sen, di chuyển thức thời, tránh liên hoàn chưởng.
Bất luận Bách Hoa công tử ra đòn công kích ra sao, cũng chỉ như giáng đòn vào không khí. Ba mươi hiệp trôi qua, sắc mặt Bách Hoa công tử càng lúc càng không tốt, chiêu thức càng trở nên thô bạo hung tàn hơn. Còn Kim Kiền càng giao chiến, tinh thần càng tỉnh táo, cơ thể như nhúng qua dầu hoả, nóng bừng phấn chấn.
Chiêu này Tiểu Miêu đã dạy ta! Chiêu này Bách Hoa công tử không bắt kịp được nhanh nhạy của Tiểu Miêu.
Đúng! Là do Bách Hoa công tử ra đòn quá chậm, cơ bản không cùng đẳng cấp với Tiểu Miêu. Thế nên ta nhìn ra được chiêu thức của hắn. Ta nghe được! Ta thậm chí làm được.
Mắt nhỏ tràn ngập tự tin. Thân thủ người gầy nhỏ kia càng lúc càng thêm quyết đoán dứt khoát. Thời khắc này, Kim Kiền giống như một hiệp khách chân chính, võ nghệ siêu quần, phong thái vô song.
Trong khi Triển, Bạch vẫn một mực nhìn theo Kim Kiền, bốn mắt khoá chặt trên bóng hình nhỏ bé nọ. Tia sáng ẩn giấu trong mắt run rẩy, hai bên thái dương rịn ra những giọt mồ hôi lấm tấm.
Đột nhiên, Bách Hoa công tử dừng lại. Liên hoàn chưởng của hắn cũng đứng theo. Kẻ này trừng mắt nhìn Kim Kiền, lạnh giọng quát: "Ngươi cứ di chuyển loạn bậy như thế, lẽ nào không sợ độc phát vong mạng!?"
"Ta là đại đệ tử của Y Tiên Độc Thánh, bách độc bất xâm, chẳng nhẽ lại bị chút độc rởm này của nhà ngươi mà chết được sao?". Kim Kiền thu chiêu, thân hình thẳng tắp, ngược ánh sáng trăng. Gió đêm thổi tay áo nàng múa lượn, hồng quang thoáng qua mắt. Đôi mắt nhỏ thường ngày không có gì đặc biệt, thì nay nhờ tia sáng hàm ẩn mà trở nên tinh xảo như thơ như hoạ, đẹp đẽ câu hồn. "Máu ta còn nhiều! Tuỳ tiện nhả vài ngụm thư giãn gân cốt mà thôi!". Miệng nói tay đưa lên chùi đi vết máu còn đọng trên mép.
"Thật vậy sao?", một đạo cười ác ý trên mặt Bách Hoa công tử hiện ra. Hắn giương mắt nhìn sắc trời rồi chậm nói: "Cũng đã đến lúc rồi đó!".
Hắn chưa dứt lời thì Kim Kiền đã thấy mình như ngừng thở chốc lát, một đạo lửa thiêu đốt từ đan điền, khí tức tràn qua khoang miệng, nhanh chóng khiến một miệng dày đặc máu tanh.
Ách! Quả nhiên sống không nên phô trương tinh tướng mà! Cái thất mạch gì gì độc đấy cũng thật quá sức tưởng tượng.
Kim Kiền cắn chặt khớp hàm, mắt nhỏ híp lại, nhìn sang một miêu một thử vẫn đang ngồi đó.
Trăng càng lúc càng tỏ cũng không giấu được tuấn nhan Bạch Ngọc Đường, da mặt tuy hơi tái xanh nhưng con mắt vẫn thấm đẫm thần thái, rung động kịch liệt.
Gió nhẹ đưa hương, vờn qua tóc mai Triển Chiêu, gương mặt trắng bệch, tương phản với đôi mắt toàn tơ máu, khổ sở như sắp trào huyết đến nơi.
Ơ không lẽ Phong huyệt độc còn đáng sợ hơn vạn phần? Sao nhìn Tiểu Miêu cùng Tiểu Bạch Thử trông còn đau đớn hơn ta nữa vậy?.
Trái tim Kim Kiền đập loạn, kiên quyết nuốt xuống ngụm máu tanh, vênh váo đắc ý nhìn Bách Hoa công tử, "Hoa Hoa công tử, ông nội mi đây còn vui vẻ lắm! Cái thứ thất mạch gì gì tán của Mộc Sứ nhà ngươi cũng chỉ là dạng thường thôi... Ôi chao!"
Đà thao thao bất tuyệt của Kim Kiền chợt ngừng đột ngột, tay đưa lên sờ sờ vào lỗ tai liền thấy hai dòng máu nóng trào ra.
"Độc tính của thất mạch đoạn hồn tán đã xâm nhập." Bách Hoa công tử lạnh giọng cười. "Kim giáo uý ngươi trong vòng bảy ngày, thất khiếu xuất huyết, máu nóng sôi trào, gân mạch tự phá, vong mạng sớm chiều."
Nói xong, một vệt quỷ dị quét qua mặt hắn, "Kim giáo uý, chi bằng ngươi thức thời chịu trói, theo ta trở về dưới trướng Mộc sứ đại nhân thì còn có thể chừa lại một con đường sống!".
"Kim Kiền (Tiểu Kim Tử)!" Hai giọng khàn đặc từ phía sau lưng Kim Kiền truyền đến.
Kim Kiền khẽ run lên. Nhưng trong chớp mắt, tư thế nàng lại đứng thẳng hiên ngang, như thanh tùng thuý bách. Tư thế này... Nhìn thế nào cũng có ba phần tương tự với một vị Nam Hiệp đại danh đỉnh đỉnh, uy trấn giang hồ nào đó.
"Thất khiếu chảy máu cái con khỉ! Chẳng qua ráy tai ta nhiều nên rớt ra đó! Thế mà cũng thắc mắc!".
Thôi xong (T^T)! Thất khiếu thì đã có tam khiếu phun huyết. Nếu thật như lời thằng cha công tử Hoa Hoè kia nói, thì hôm nay ta có lẽ nên lập di chúc, nói lời cuối cùng đi luôn chứ còn gì?
Hai chân nàng muốn đập vào nhau, lồng ngực nóng rực sắp không nhịn nổi, trái ngược lại với bộ mặt ra vẻ thản nhiên, thấy chết không chùn. Một mặt, nàng lùi dần về phía hai người Triển Bạch, không lộ chút dấu vết.
"Cái gì mà Mộc sứ mới chả đoạn hồn tán! Trò nhảm!". Đột nhiên Kim Kiền xoay người, nhanh như chảo chớp, móc ra hai viên thanh độc hoàn, quăng mạnh về hướng Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường.
Phốc! phốc!
Hai làn khói bốc lên. Sau hai tiếng nổ nhỏ ấy, cảnh vật lại tĩnh lặng.
Một lam một bạch vẫn duy trì tư thế cũ, chỉ là tóc mai giật giật lên chút chút.
Trái tim Kim Kiền đập thình thịch, sắc mặt trắng bệch, trở tay ném ra hai viên vạn sự đại cát bản nâng cấp. Một làn sương khói bốc lên nhưng vẫn không thấy tác dụng gì.
Mồ hôi lăn từ trán Kim Kiền rơi tõm xuống.
Không gian vắng vẻ. Bách Hoa công tử phá tan không khí, đắc chí cười cợt:
"Ha ha ngươi có làm thế nào đi nữa cũng vô dụng!". Hắn đưa tay vân vê sợi tóc hoa râm của mình. "Mộc sứ đại nhân đã đặc biệt chế ra loại dược có thể đối kháng với đạn dược của nhà ngươi! Hiện giờ tài năng dụng độc của ngươi chẳng khác gì treo biển bài trí! Vô dụng!".
Chẳng trách Bách Hoa công tử nhìn cái túi dược ta mang theo lại không thèm để vào mắt. Thì ra.. Thì ra là đạn dược của ta đã mất hiệu lực.
Một cảm giác nóng hừng hực tràn ngập truyền tới tai, mắt, mũi, miệng của Kim Kiền. Khỏi cần bắt mạch cũng biết được, nàng giờ đây độc chất đã xâm nhập lục phủ ngũ tạng, thập tử nhất sinh.
Khuôn mặt gầy gò của Kim Kiền đã trắng bệch. Mồ hôi thi nhau chảy từ thái dương.
Cảnh vật trước mắt dần mơ hồ. Âm thanh xung quanh cũng như vọng lại từ nơi khác. Mọi thứ cứ thế nhạt nhoà dần, nhạt nhoà dần. Tóc mai Kim Kiền thả cho xuôi theo gió đêm.
Đột nhiên... Một ánh sáng yếu ớt xẹt qua trước mắt Kim Kiền.
Ê! Thế này có được tính là ta chiến đấu hy sinh cho Tổ quốc, vì đạo nghĩa diệt thân không:v? Ít ra cũng phải có danh hiệu liệt sỹ để an ủi hương hồn đồng chí yêu nước Kim Kiền là ta đây mới phải!
Mà tiền phúng viếng ta thì để cho ai giờ nhỉ? Kim Kiền ánh mắt mờ mịt, nhìn về phía bạch y hiệp khách, tuấn dung như ngọc, đẹp không tỳ vết. Ánh mắt hoa đào óng ánh sắc nước, long lanh run rẩy.
Bạch Thử, không cầm được! Hãm Không Đảo toàn cường hào trọc phú, thèm vào mà cầm nắm bạc lẻ này.
"Tiểu Kim Tử!", Bạch Ngọc Đường môi bạc mỏng, cố sức giũ ra mấy chữ, khoé miệng hoạ một vệt đỏ thẫm màu máu.
Khoé miệng Kim Kiền giật giật. Mắt nhỏ đảo hướng dời sang vị hộ vệ áo lam ngồi đó trầm mặc.
Đôi con ngươi tinh tú như đang ngâm huyết. Tuấn dung phủ một lớp sương, môi mỏng nhợt nhạt.
Tiểu Miêu! Bộ dạng ngài như hiện nay thật không phù hợp! Nếu để Bao đại nhân, Công Tôn gậy trúc, Tứ đại kim cang, các cụ già trẻ nhỏ, đại cô nương, tiểu nha đầu khắp Đông Kinh Biện Lương thấy, sẽ đau lòng tới chết!
Ầy! Lại nhớ đến Công Tôn trúc tử keo kiệt,... Chi bằng tiền phúng này đưa đứt cho Tiểu Miêu, mua gà vịt táo đỏ bồi dưỡng cho bổ thân một chút. Xem như ta vì Khai Phong phủ làm chút chuyện tốt cuối cùng.
"Triển đại nhân...!", hai mắt Kim Kiền mờ mịt, không còn nhìn rõ Triển Chiêu được nữa. Nhưng sống lưng vẫn cố sức thẳng tắp, ưỡn ngực, cao giọng cất tiếng: "Triển đại nhân yên tâm! Tất cả đã có thuộc hạ!".
Hai con mắt Triển Chiêu đỏ quạch, bỗng trợn lên, trơ mắt nhìn Kim Kiền trước mắt. Từ khoé mắt nàng, trào ra hai dòng huyết, thoạt nhìn giống như khóc ra máu, không khỏi khiến người ta giật mình.
Lòng Triển Chiêu thắt lại, trái tim giống như vỡ vụn từng mảnh. Môi chàng mấp máy nhưng không thể thốt nên lời, hô hấp càng lúc càng khó nhọc.
"Kim giáo uý không cần diễn bộ dạng lưu luyến chẳng rời như vậy! Rồi ba người sẽ sớm đoàn tụ dưới chốn âm tào địa phủ! Ha ha ha ha!".
Giọng cười man dại sắc nhọn chọc vào tâm gan khiến người nghe được rợn cả tóc gáy.
Ngực Kim Kiền muốn vỡ tung, cảm giác giống từng trận lửa thổi đến như hoả âm ngục nhào tới cắn xé từng thớ thịt. Trán nàng bỏng rát. Huyết dịch trong người ào ạt chảy ngược, dữ dội tựa dung nham phun trào. Nơi cổ nàng, nhưng thớ tơ đỏ trên gân mạch hiện rõ. Đột nhiên, nàng thốt lên:
"Ồn chết được!".
Thân hình nhỏ nhắn đạp không, tung người lên vút qua nhanh như điện chớp. Một đống viên dược rơi ra tung toé, theo tiếng quát của Kim Kiền mà rơi xuống lả tả:
"Bạch Ngũ gia cùng Triển đại nhân tráng kiện an khang, sống lâu trăm tuổi, gặp hung hoá lành, vạn sự đại cát!!!!!!".
"Phốc! Phốc! Phốc"
Trong một thoáng mà hàng loạt dây khói đủ màu sắc, cam, xanh, tím, với mùi vị hỗn tạp khiến người ta buồn nôn. Nháy mắt, toà trang viện của Thiên Hạ Đệ Nhất Trang mang mùi vị giống như chuồng xí!
"Khụ khụ khụ!", Bách Hoa công tử nhoè nhoẹt nước mắt nước mũi, "Đây là cái gì?". Mắt hắn bị khói xông vào nhức nhối không thể mở.
"Ha ha ha! Đã thấy lợi hại của liên hoàn đạn thối của ông nội mi chưa!!!". Tiếng nói Kim Kiền vang lên sau lớp khói dày đặc. Chỉ có thể nghe được âm thanh này lởn vởn lúc phải lúc trái, chợt xa chợt gần, thập phần quỷ dị.
"Khụ khụ khụ! Kim Kiền ngươi đây chẳng khác nào con cá mắc cạn thoi thóp chờ chết thôi! Đừng cố nữa!". Bách Hoa công tử lấm lem mặt mũi, hung hăng chửi bới.
"Thoi thóp chờ chết?!", bỗng nhiên, một giọng nói áp sát Bách Hoa công tử. Liền sau đó, trong lúc tầm nhìn của hắn vẫn bị khói mù che phủ, liền cảm nhận được một đạo kình phong xuyên tâm. Bách Hoa công tử bị Kim Kiền bất ngờ đạp lăn xuống đất. Mặt hắn hốt hoảng, nhất thời sợ ngây người.
Sắc khói đạn dược thối vẫn bay loạn. Lờ mờ xuất hiện sau lớp khói dần tan, Kim Kiền đứng đó, chân đạp lên người hắn, gương mặt hư hư ảo ảo, không nhìn được rõ. Duy chỉ có đôi mắt nhỏ, trào ra hai dòng máu, hệt như lãnh quỷ. Môi Kim Kiền hé ra, lộ hàm răng nhuốm máu đỏ lòm, nom có thể hù người sợ chết, đoạn gầm lên:
"Đời ta chưa bao giờ làm thâm hụt tiền buôn bán! Hôm nay dù chết cũng phải kéo ngươi chịu thay tội này cho ta!"
Hai mắt Bách Hoa công tử thình lình banh lớn, tia máu vằn vện, dường như muốn nổ tung. Trước mắt hắn liền tái hiện lại cảnh tượng kinh hoàng mới cách đây mấy tháng, bị cùng một người hạ độc tấn công điên cuồng. Thật là một cơn ác mộng.
"Tránh, tránh ra!". Bách Hoa công tử kêu gào bất lực, tay quờ quạng, chân giãy dụa, những mong thoát khỏi "ác ma" họ Kim trước mắt. Trong khi thân hình gầy nhẳng của vị giáo uý nào đó, giờ lại như nặng thêm ngàn cân. Bàn chân đạp lên người Bách Hoa công tử nãy giờ tựa Thái Sơn đè, khiến hắn không thể cựa quậy.
"Ta dụng độc vô dụng? Đã thế ta phải hạ độc xông chết ngươi, thối chết ngươi, cho người đời ghê tởm chết ngươi!". Ngón tay khẳng khiu vốc từng nắm thuốc viên mùi hôi thối ngút lên tận trời, tới tấp nhét vào mồm Bách Hoa công tử.
"Khôngggggg.....! Ụa! Oẹ!".
Bách Hoa công tử nước mắt chan nước mũi. Mồm hắn bị nhét đầy những thứ thuốc, khói thối bốc ra ngùn ngụt, kèm theo đống bầy nhầy do hắn mửa ra, trông thảm thương thấy tội.
"Thế nào? Tưởng ngươi thế nào, hoá ra cũng chưa được Mộc sứ đại nhân cho thử qua cái này à?" Kim Kiền, khuôn mặt phiến hồng, chống nạnh đắc ý cười ha hả.
"Ha ha ha.... Hự!"
"Vèo!"
Đột nhiên một tia sáng loé lên như điện xẹt, xé không gian đánh thẳng vào ót Kim Kiền. Mắt nàng tối sầm lại, phun ra một đạo máu bầm, cơ thể mất thăng bằng, ngã ra đất. Trong chốc lát, ý thức của Kim Kiền như bị nuốt chửng, chỉ thấy trước mắt một màu đen xì.
******
"Kim Kiền! Kim Kiền!". Bóng tối đặc sệt, mơ hồ truyền đến giọng nói hoảng hốt. Xung quanh phủ cát bụi, không gian nhuộm đẫm màu máu và nhoè nhoẹt sau làn nước mắt, Kim Kiền vẫn mang máng nhớ rằng thanh âm giọng nói này thường ngày vẫn thật trong trẻo, tại sao giờ đây lại khàn đặc, khó nhận ra như vậy. Hơi thở mang mùi cỏ xanh, ấm áp quấn quanh người, nhưng pha lẫn một chút mùi máu. Lại nghe rõ được cả tiếng "thình thịch" của tim đập, giống trống trận thiếu kiểm soát, lộn xộn truyền tới bên tai.
Tiểu Miêu?
Ý thức giáo uý nào đó dần hồi phục, chỉ cảm thấy cánh tay cứng cáp đang ôm chặt lấy mình, dường như hơi run rẩy khiến cho chính trái tim nàng cũng cảm nhận được mà thắt lại.
Tiểu Miêu đại nhân! Thuộc hạ chỉ muốn nghỉ một chút... Một chút...
Đừng run lên như thế nữa...
"Tiểu Kim Tử! Cố gắng chịu đựng! Ngươi không được chết!"
Tiếng của Tiểu Bạch Thử cũng huyên náo một phen, khiến thái dương Kim Kiền nhăn lại một cái.
Chết? Ai muốn chết?
Tiền thưởng công tác lĩnh vào cuối năm, ta chưa đến nhận sao có thể chết?
Sản phẩm thương hiệu Tiểu Miêu còn đang tồn kho đợi ta về bán, sao có thể chết?
À ừ đấy tiền phúng viếng an ủi hương hồn ta, ta còn chưa truyền "khẩu dụ" cho Tiểu Miêu lĩnh, sao có thể chết?
Mi mắt nàng giãy dụa, giống như đang anh dũng chiến đấu với một khối chì nặng trịch đè lên, khẽ he hé mở ra một đường hẹp.
"Kim Kiền!"
Con ngươi chứa tinh tú thường ngày, giờ chìm trong sắc đỏ hoe, ngân ngấn lệ hồng ai, bi thương toả khắp, chấn động tâm can.
"Triển đại nhân...!", Kim Kiền hơi giơ cao tay, "huyệt đạo của đại nhân..."
Ngón tay thon dài vội trói chặt bàn tay Kim Kiền, như thể sợ nếu thả ra sẽ lạc mất bàn tay nhỏ gầy này. Môi mỏng mơ hồ run lên, ánh mắt ửng hồng chấn động khó dừng, "Kim Kiền, ngươi còn sống thật sao?"
"Ta...."
Đôi con ngươi sâu thăm thẳm, lấp lánh những tia sáng chói rạng ngời, hệt như suối nước mát lạnh, thẳng tắp rót đầy tâm mạch Kim Kiền, khiến cho lồng ngực đang nóng hổi liền được xoa dịu, tinh thần dần khôi phục. Kim Kiền chớp mắt, nuốt xuống một ngụm mà không rõ đó là nước miếng hay máu loãng nữa. "Thuộc hạ... Thuộc hạ cảm thấy có thể cứu được..."
Đôi mắt hoe đỏ thoáng tia sáng trong trẻo, nét căng thẳng như đeo sắt lên mặt vụt biến, thay vào đó là nụ cười thanh trong như Minh Nguyệt (trăng sáng), "Triển mỗ chắc chắn sẽ cứu được ngươi!".
"Tiểu Miêu! Tiểu Kim Tử thế nào rồi?".
Một tiếng nói khác vọng tới. Kim Kiền cố sức hé nốt mi mắt còn lại, sau đó,... Mở rộng mắt ngạc nhiên.
Thấy cách mình và Triển Chiêu nửa trượng, một thân tuyết ảnh cương như ngọc, khua tay hoạ thanh phong. Tuyết y bồng bềnh tựa mây trắng, đung đưa qua lại, điểm sáng không gian tối đen màu mực, chói loà một góc, như thơ như hoạ.
Nhân vật chính trong tranh tranh hình dung nhàn nhã. Duy chỉ có thanh kiếm trong tay vung lên điên loạn, phác gió vẽ mưa. Ánh kiếm loé lên, thậm chí còn có cả tiếng binh khí va chạm vào nhau ken két, khiến ai nấy nghe phải đều khẽ rùng mình.
Tuy vậy, ngay bên cạnh lại là một thứ gây cản trở mỹ quan, quay lưng vào nghệ thuật. "Thứ" đó bò trườn như giun đất, phều phào cái giọng lờn lợt của Bách Hoa công tử: "Giết chúng! Giết chúng!".
"..."
"Bạch ngũ gia đang... đập ruồi đấy à?", Kim Kiền đầu óc vẫn mịt mù buột miệng nói ra ý nghĩ.
"Ngũ gia ta đang đỡ ám khíiiiiiiii!!!!!!!", Bạch Ngọc Đường tức giận hét toáng lên.
"Ám khí?". Kim Kiền ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Bạch Ngọc Đường. Tầm mắt bây giờ mới có thể nhìn rõ ràng. Nàng kinh ngạc phát hiện ra đúng là thỉnh thoảng có những "bóng đen" phá không lao tới, nhưng đều bị Bạch Ngọc Đường chặn lại.
Chỉ là ám khí kia...
Kim Kiền ra sức nhìn lại một lần nữa, cố gắng phân tích những xác ám khí bị đánh rớt nằm ngổn ngang trên đất. Hoá ra ám khí là đám... lá cây thoạt nhìn qua thì không có vẻ gì đáng chú ý.
Mẹ ơi! Không lẽ đây chính là ám khí Niêm Hoa Trích Diệp (*) mà trong truyền thuyết vẫn lưu truyền, có thể đả thương người ở bất kì nơi đâu?
------
(*) Chiêu thức luyện tập lực đầu ngón tay truyền đến ám khí. Khi thành thục chiêu thức nay thì ngay cả tuỳ tiện bẻ hoa ngắt lá cũng đã có thể dùng thành ám khí nhất đẳng
------
"Phốc"
Thân hình Bạch Ngọc Đường nhoáng lên một cái, tiếp đất lảo đảo. Trên mặt đất xuất hiện những giọt đỏ thẫm thấm xuống.
"Bạch Ngọc Đường!", Triển Chiêu gấp giọng hét ra ba chữ. Hầu kết đột nhiên hơi động. Khoé miệng trào ra một dây tơ máu.
Tiểu Miêu và Bạch Thử mạnh mẽ phá tan huyệt đạo.
Kim Kiền chợt cảm thấy như có một xô nước đá ào ạt xối vào đỉnh đầu nàng, khiến tâm trí như uống phải chất kích thích đột ngột.
"Triển... Bạch...", thốt được hai tiếng, một luồng khí sặc mùi máu tanh tràn lên khoang miệng, khiến Kim Kiền suýt nữa ngất đi.
"Tiểu Miêu! Mang Tiểu Kim Tử đi!", Bạch Ngọc Đường đứng dậy chắn trước tầm mắt Triển, Kim. Ba thước bảo kiếm tuốt ra đem theo luồng sáng chói mắt. Gió lùa tóc đen, quyện hoà sắc đêm.
Triển Chiêu mày phong khẽ động, rũ mắt nhìn Kim Kiền. Con ngươi đen láy loé một đạo sáng.
Kim Kiền cắn răng, bỗng nhiên cố sức chống đỡ thốt lên: "Nhất định phải cùng nhau..."
....
"Được!", Triển Chiêu dịch chuyển cổ tay, vùi Kim Kiền vào sâu trong lòng mình. Lam ảnh loé lên, chốc lát đã tới đứng bên cạnh Bạch Ngọc Đường. Cự khuyết rút khỏi vỏ, hàn quang lẫm lẫm. Lưỡi gươm loang loáng như gương, phản chiếu nét kinh ngạc của Bạch Ngọc Đường.
"Tiểu Miêu! Tiểu Kim Tử!".
"Cùng tiến cùng lui, cùng chung hoạn nạn!". Mày kiếm dựng thẳng, sừng sững như núi. Ánh mắt lấp lánh, mênh mang tựa biển. Từng lời từng chữ nói ra, khí phách ngập tràn.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, rồi nhìn qua Kim Kiền, dung nhan như Ngọc khảm một ý cười sáng ngời. Lấy tay chùi đi vệt máu trên mép, đoạn nói: "Được! Cùng tiến cùng lùi, cùng chung hoạn nạn!"
Mây đen dày đặc, trăng sáng mong manh.
Tuyết y mờ ảo, ẩn hiện tiên cảnh. Lam sam khẽ động, dậy sóng biển sâu. Ánh trăng trải lên hai bóng lam, bạch, vạt áo tung bay, tay áo phần phật, bất định phiêu lãng.
Không hiểu sao Kim Kiền lại nhìn ra thân mình hai người này chói loà hào quang, bỗng muốn quáng mắt một trận, yên lặng đem điều muốn nói nuốt ngược trở vào.
Ám khí công kích ba người chợt dừng. Khắp đình yên lặng.
"Chuyện gì xảy ra? Nhanh giết bọn chúng đi!", Bách Hoa công tử loạng choạng cố đứng, chỉ về phía Triển, Bạch, Kim, giọng hung hăng phẫn nộ quát lớn.
"Haizzzz!", một tiếng thở dài xa xăm như truyền từ núi vọng lại. Tiếng lá cây sột soạt. Một bóng người lách ra, di chuyển từ chỗ tối đến nơi sáng trăng.
"Nam hiệp Triển Chiêu, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường quả nhiên không phải hư danh! Nếu cứ thế mà chết há chẳng phải cực kì đáng tiếc hay sao?".
Chỉ thấy trước mắt, một thân xiêm áo đồng màu với màn đêm kì bí. Thân tám thước cao gầy. Tuy gương mặt không lộ ra rõ nhưng hai con mắt chừa ra khỏi khăn bịt mặt lại sinh động như nước trôi, vắng lặng không một gợn sóng.
"Kẻ nào? Mau xưng danh!", Bạch Ngọc Đường lạnh giọng quát.
Ngươi kia búng tay một cái, liền trong nháy mắt, một vệt tinh quang lách từ ngón tay hắn, bắn về phía Bạch Ngọc Đường. Hiệp khách bạch y thuận tay đảo một đường kiếm. Một tiếng "đinh" vang lên. Ám khí kia bị chém rơi xuống, lại giống lá cây như đúc.
Ba người Triển Bạch Kim đồng thời biến sắc.
"Các hạ thân thủ khá lắm!", Triển Chiêu thân thẳng như tùng, tiếng nói trong vắt, "Với bản lĩnh bực này, chắc chắn không phải loại tiểu tốt vô danh, cớ sao lại theo phò Tương Dương Vương tạo phản?".
Người mặc áo đen kia nghe được câu hỏi từ Triển Chiêu, im lặng chốc lát, lên tiếng hỏi: "Các ngươi không nhận ra ta sao?".
"Phí lời!", Bạch Ngọc Đường nóng nảy quát tháo, "đường đường Bạch Ngũ gia ta mà lại quen cái hạng che mặt bịt khăn không dám lộ mặt! Chỉ tổ phí cơm!".
Tuy rằng Kim Kiền rất tán thành lời nói của Bạch Ngọc Đường nhưng hiển nhiên những lời kia đã khiến người mặc áo đen che mặt như bị tạt ngược nước lạnh.
Run run trong gió, tiếng thở người kia dần dần dày đặc.
"Các ngươi không quen biết ta?", ánh mắt vắng lặng như mặt hồ chợt biến, nổi gợn sóng, "Thực các ngươi không biết ta?".
Giọng nói dứt ra khỏi miệng, đem theo âm sắc ai oán thê thảm. Rồi đột ngột, vô số bóng đen dẫn hàn quang mãnh liệt thét gào vây lấy Triển, Bạch, Kim.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhất thời biến sắc. Hào quang loé lên nơi tay áo, Cự Khuyết Hoạ Ảnh song song hợp nhất, toé ra hàn khí như tuyết ngàn năm, vững vàng đem ba người bảo hộ chặt chẽ dưới ánh kiếm phủ bên ngoài
Kim Kiền được bảo vệ bên trong. Ù ù bên tai là sát ý gào thét. Tiếng ám khí vỡ tan khi chạm kiếm, tạo nên một trận bão tố thanh âm chói tai không ngừng. Trái tim nàng như có lửa đốt, nóng lòng muốn đứng vững ngay lúc này.
Không ổn rồi!
Ánh mắt nhìn về Triển Chiêu. Mồ hôi lấm tấm đã bắt đầu nhỏ xuống. Môi mỏng bật ra tiếng. Lại liếc về phía Bạch Ngọc Đường, một đôi tròng mắt ngập sáng, khoé miệng mờ ảo tơ máu.
Đại sự không ổn!
Nếu thực như lời Bách Hoa công tử nói, nếu hai người tiếp tục vận công mạnh mẽ, chỉ sợ một miêu một thử này sẽ tẩu hoa nhập ma, võ công bị phế mất!
Cơ mà nếu không chống cự thì liền bị cái đám ám khí này găm vào cho chết còn nhanh hơn! Biết được như thế càng khiến Kim Kiền mồ hôi vã ra như tắm.
"Tiểu Miêu!", đột nhiên Bạch Ngọc Đường lạnh quát một tiếng, đồng thời dấn thêm một bước.
"Được!", Triển Chiêu đáp lại, áo lam khẽ động, chuyển ra chắn trước người Kim Kiền, xuất ra một chưởng sượt qua trước ngực Bạch Ngọc Đường, chặn lại ám khí. Tuyết y đạp gió nhảy lên. Lập tức, hàng ngàn phi hoàng thạch (*) lũ lượt kéo tới, lách qua khe hở song kiếm, như vũ bão tiến ra.
------
(*) giải thích cho dễ hiểu hơn thì anh Triển đổi vị trí chắn ám khí, cho anh Bạch tranh thủ vơ cái đám ám khí mang tên phi hoàng thạch (đá, sỏi) để ném nhau =))) Chỉ là không hiểu sao hai bạn í mới gào lên: Tiểu Miêu, bên này đáp: Được xong phối hợp ăn ý đến thế:v
------
Liền thấy vô số ám khí giữa không trung đụng trúng nhau, tự triệt tiêu lẫn nhau rồi rơi lả tả xuống đất.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên bay lên, hàn quang theo tay áo bắn ra, khiến Hắc y nhân hoảng sợ lùi một bước.
Vật vừa dẫn theo hàn quang nọ cắm phập xuống đất, găm sâu ba tấc, chính là cây quạt của Bạch Ngọc Đường.
"Đi!", Bạch Ngọc Đường hét lên, cùng Triển Chiêu nhấc theo Kim Kiền, lao nhanh chạy mất.
"Bạch Ngọc Đường!", hắc y nam nhân tức giận kêu lên một tiếng thấu tận mây xanh.
Gió rít gào đuổi bóng. Cảnh trôi dần phía sau.
Gió thu thổi mạnh, cắt da cắt thịt Kim Kiền. Hai cánh tay bị Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường ghì chặt, lôi đi, bản thân không tự chủ lao theo phía trước. Cảnh tượng cứ nhạt nhoà dần rồi nhanh chóng bị bỏ lại sau lưng.
Đột nhiên, hai người bên cạnh dừng khựng lại. Mắt Kim Kiền mở ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhất thời kêu khổ trong lòng.
Khoảng rộng phía trước, khiến tầm mắt trống trải. Ở thấp thoáng xa xa là núi non trùng trùng, gối tầng lên nhau. Nhìn xuống dưới, là một hồ nước, ngắm từ trên cao liền cảm nhận được tình thần phấn chấn.... Có điều... Trong tình cảnh này mà thấy phấn chấn được mới là lạ.
Trong ba người bị trúng độc, hai người gắng vận nội công. Kẻ còn lại không biết làm gì, ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy lên đỉnh núi.
Có phải Thiên Hạ đệ nhất trang thừa bạc nhiều vàng, tự nhiên làm ra đống núi non này ngay giữa khu dân sinh thế không?! Đầu Kim Kiền nổ ra lác đác mấy dự cảm không hay.
Không phải lại sắp xuất hiện tình tiết nhảy vực dùng nát trong tiểu thuyết võ hiệp kinh điển đó chứ?
Kim Kiền còn định đem lời than thở nói ra. Thế mà mới chỉ kịp há miệng, liền nghe từ phía sau tiếng xe gió của lưỡi dao sắc phóng tới. Vừa quay đầu nhìn lại, đã thấy chi chít hàn quang xẹt qua, như làn sóng lớn che lấp cả trời. Lần này lại không phải là tiết mục văn nghệ cây nhà lá vườn làm ám khí như hồi nãy. Mà là ám tiễn sắc bén ướt đẫm sát khí thực sự.
Kim Kiền vẫn đang hoa mắt thì bị Triển Chiêu lôi về đằng sau. Sau đó nhất lam nhất bạch đã vững vàng che chắn cho Kim Kiền. Gươm một lần nữa lại lìa khỏi vỏ. Binh khí giao đấu, khuấy đảo kình phong. Những tiếng va chạm của kim loại như muốn xé toạc màn đêm mỏng manh.
Vô số ám tiễn phóng ra, kéo theo gió lạnh, mãnh liệt áp chế Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường. Cơn mưa tiễn kết thành mạng lưới, vây phủ lấy ba người Triển Bạch Kim, ép sát công kích, từng bước đẩy họ lui về sau.
Ánh kiếm Cự Khuyết tuy đưa nhanh nhưng cũng đã mất dần trôi chảy, bắt đầu trật nhịp. Thiên hạ đệ nhất khinh công thoáng hiện vẻ lảo đảo mệt mỏi.
Tuyết y chưa bao giờ dính bụi, lúc này ngổn ngang sắc đỏ thấm trên áo, như mai rụng nền tuyết.
Đột nhiên một mũi tên sắc, xuyên khe hở giữa hai ánh kiếm lao thẳng trước mắt Kim Kiền.
Kim Kiền kinh hãi biến sắc, thốt nhiên lùi về phía sau. Vừa lùi được hai bước, nàng phát hiện đằng sau mình là khoảng không, chới với giây lát rồi mất đà rơi tự do.
Không phải chứ? Aaaaaaaaaaaaaaaaa
"Kim Kiền!" Lam ảnh trong nháy mắt đã lao ra, chụp lấy cánh tay Kim Kiền, kéo ngược một cái, đem Kim Kiền trở lại đỉnh núi. Nhưng bản thân Triển Chiêu lúc này lại mất thăng bằng, một bước đạp không, trực tiếp rơi xuống.
"Triển đại nhânnnnn!!!". Đầu óc Kim Kiền càng là trống rỗng, không thèm để ý an nguy của bản thân, lao ra cố sức giữ lấy Triển Chiêu nhưng sức lại không đủ nên cũng thuận đà văng theo.
"Tiểu Kim Tử! Tiểu Miêu!", Bạch Ngọc Đường kinh hãi đến biến sắc. Thân hình bổ nhào về phía trước, kéo lại cánh tay Kim Kiền, nên cũng vừa vặn lao theo hai người nọ.
Chỉ trong chốc lát, cả ba người như ba chiếc lá thu tàn, từ từ rơi xuống. Rơi xuống cùng cả ba, còn có tiếng cười man dại của Bách Hoa công tử. Bên cảnh hắn là ánh kiếm sắc lạnh đến run người.
Trong nháy mắt, Kim Kiền như thấy Ngưu Đầu Mã Diện và Diêm Vương mạnh bà đang vẫy tay với mình....
OH NOOOOOOOOO!!!!!
Tác giả :
Âu Dương Mặc Tâm