Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ
Quyển 8 - Chương 5: Thiên hạ đệ nhất trang_ hồi 5
Thầy trò đối chiến phong ba nổi
Thủ nhật thất thế chúng nhân sầu
Trời quang mây nhẹ trôi lững thững
Nắng bạc hờ hững rắc mái hiên.
Tiết thu se lạnh, mặt trời lên cao. Dưới ánh mặt trời dịu nhẹ, một thân thanh sam của Hắc Yêu Hồ Trí Hoá đứng đơn độc, ẩn hiện giữa bóng hoa lấp lánh lay động theo gió. Đôi mắt sáng dài, nhếch lên theo khoé môi đang dần hé ra nụ cười tà ý ma mị. Thật lòng thì, tại lúc này, y cũng ra dáng một con người.
Nhưng trong mắt mọi người phía Đông thái đài, người này từ lâu đã là nhân vật phản diện tiêu biểu, sẵn sàng gây ác, bất chấp thủ đoạn. Bây giờ, trông tư thế giả vờ giả vịt kia, ai nấy không hẹn mà lòng cùng sôi trào căm phẫn, thi nhau châm biếm:
"Ha ha ha, Kỳ Lân Môn quả nhiên toàn lũ vô dụng, giờ lại phải cậy nhờ đích thân môn chủ đơn thương độc mã mà xuất trận!", Hàn Chương lớn tiếng cười nhạo.
"Cũng không hẳn là vậy!", vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, Trí Hoá nói: "Thân thủ tại hạ trong Kỳ Lân Môn bất quá chỉ là hạng tam lưu, nếu hôm nay không thượng đài tỉ thí thì e rằng ngày hôm sau không còn cơ hội cho các vị chê cười!"
Trí hoá vừa dứt lời, sắc mặt mọi người liền biến đổi.
"Tên này đích thực ăn nói hàm hồ, nói hươu nói vượn!", Hàn Chương quay đầu lại, một mặt khẳng định.
"Đúng vậy! Tuy rằng con hồ ly này thối mồm độc miệng, nhưng võ công chắc chắn không tệ! Với đẳng cấp của hắn mà còn không là gì ở Kỳ Lân Môn thì... Chuyện quá vô lý rồi!", Đinh Triệu Huệ mặt khác đồng tình.
"Mặc kệ hắn nói thật hay không! Trận này chúng ta quyết đánh tới cùng, trước phân định thắng thua, sau triệt hạ uy phong hắn!", Bùi Thiên Lan vỗ bàn, kích động hô lên.
Tưởng Bình vẫn là người giữ được bình tĩnh nhất, cất tiếng hỏi: "Người nào nguyện ra ứng chiến?!".
"Ta đi, ta muốn giết con hồ ly này lâu lắm rồi!", Bạch Ngọc Đường cùng Đinh Triệu Huệ đồng thời đứng bật dậy, không hẹn mà cùng nói:
Tưởng Bình xem như không nghe thấy, quay đầu lại những người còn lại nói: "Còn có ai khác nguyện đi không?".
"Tứ ca!!", Bạch Ngọc Đường trừng mắt.
"Tưởng tứ ca!", Đinh Triệu Huệ ấm ức.
Tưởng Bình khẽ thở dài một hơi, nhìn phía hai người này một chút, khẳng định: "Nếu để hai ngươi thượng đài, trận này tất bại!"
"Sao lại thế được", Bạch, Đinh càng là một giọng oán hận.
Tưởng Bình lắc đầu: "Đinh nhị đệ! Đệ cùng Trí Hoá giao tình không ít...."
"Ai thèm qua lại với cái con hồ ly thối ấy???", Đinh Triệu Huệ giậm chân.
"Còn Ngũ đệ bản tính nóng nảy...!"
"Ta nóng nảy khi nào?!", mắt hoa đào nào đó trợn lên.
Lần này, không chỉ Kim Kiền mà tất cả mọi người nhất tề thở dài.
"Hắc Yêu Hồ Trí Hoá tà ý thâm sâu, khó đoán biết nhất lại không nằm ở võ công, mà chính nằm ở khả năng hoạt ngôn xảo biện. Loại người như hắn có thể đem ba tấc lưỡi mà bẻ cong đại cục. Lúc thì hắn dùng chiêu khích tướng, khi lại châm biếm, hoặc đe doạ nhiễu loạn lòng người, khiến tâm trí dần không mẫn tiệp, đánh mất tự chủ, thực lực dần bị chế ngự không thể phát huy.", Chân Trường Đình đem ý kiến quyền uy, góp bình luận, "Lúc này, dù là cao thủ nhất lưu cũng e rằng cũng không thể chiếm lợi thế!" (*)
"Hai người các ngươi còn chưa lên đến võ đài đã bị hắn công kích cho tâm trí rối loạn, hỏi làm sao có cơ mà thắng?", Tưởng Bình cao giọng hùng hồn hỏi một câu, đem cái miệng còn muốn cãi tiếp của hai người Bạch, Đinh chặn đứng lại.
Không đến nỗi chứ! Đây chẳng phải vừa động thủ vừa động khẩu, vừa đánh nhau vừa võ mồm sao? Kim Kiền chấm mồ hôi, tự hình dung ra thế trận Độc Khẩu Ma Pháp Đại Công Phá (*) mà bất giác rùng mình.
--------
(*) nghe tên kêu vầy chứ nó vẫn chỉ cuộc chiến võ mồm thôi =)))
--------
"Để thắng được kẻ này, phải là người ý chí kiên định, tâm tịnh như gương. Người này nhất thiết không thể vì mấy lời xàm ngôn của Trí Hoá mà lay động, may ra mới có cơ hội thắng!". Chân Trường Đình làm một câu tổng kết.
Lời vừa nói ra, xung quanh im lặng, nhất thời nhất động, nhìn về một người: không ai khác ngoài cái vị nãy giờ sắc mặt vẫn trầm ổn, ngồi vững như chuông- nam hiệp Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường nheo mắt hoa đào, "Tiểu Miêu! Vậy thì ngươi cứ thẳng tay giáo huấn...",
"Để ta đi!",
Giọng thiếu niên đột nhiên lên tiếng, chính là Ngải Hổ, một thân đứng thẳng, tay cầm Đoạn Đao, thần sắc kiên định. Đôi mắt to tràn đầy vẻ dứt khoát.
Chỉ là, trái với vẻ dứt khoát kia lại là vẻ mặt sửng sốt của mọi người.
"Ngải Hổ!", Bạch Ngọc Đường vẫn chưa hết kinh ngạc, "kẻ kia... Kẻ kia là sư phụ ngươi đó!".
"Chính vì là sư phụ của tại hạ, nên tại hạ càng phải đi!", vẫn thái độ kiên quyết, Ngải Hổ nói, lời lời ẩn hàm khí phách, "Ta muốn hỏi cho ra nhẽ, vì lẽ nào hắn lại vẽ đường cho kẻ xấu? Tại sao lại gia nhập Kỳ Lân Môn. Cớ gì hắn lại phò tá Tương Dương Vương làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo!".
"Nhưng Ngải Hổ, công phu của ngươi đều là do Trí Hoá một tay dạy bảo.. Chỉ e... ", Hàn Chương nói thẳng thừng, những mong Ngải Hổ nhìn vào thực tế.
"Chính bởi như vậy! Hiểu rõ nhất võ công sư phụ là ta! Hơn nữa, từ nhỏ ta đã thường xuyên bị sư phụ mắng thành quen, nên sư phụ có công kích gì cũng không thể làm ta rối trí.", Ngải Hổ vừa vỗ ngực vừa nói, "Vì lẽ đó, để ta đi là thích hợp nhất!".
Chậc! Nói cũng phải. Với người khác, lời nói của Trí Hoá ngang nanh ác mãnh thú, nọc độc mãng xà nhưng gặp phải Ngải Hổ thì coi như đã có miễn dịch rồi.
Kim Kiền xoa cằm suy đoán: nếu nghĩ theo hướng này, Ngải Hổ đương nhiên cũng là một lựa chọn tốt. Có điều... Ngải Hổ với Tiểu Miêu, ai thượng đài thì khả năng thắng sẽ cao hơn đây?
Mọi người cũng do dự chưa quyết định. Nhìn bên này, Ngải Hổ một mặt mắt lấp láy chờ mong, thực sự khiến người ta khó từ chối. Lại liếc phía kia, Triển Chiêu thần sắc nghiêm nghị, trầm ngâm hồi lâu rồi mới ôm quyền hướng mọi người, chậm rãi đề đạt: "Triển mỗ cho rằng, so với Triển mỗ, Ngải tiểu huynh đệ lại thích hợp hơn!".
Dừng lại một chút, mày kiếm hơi nhíu, Triển Chiêu mới nói tiếp: "Huống gì Triển mỗ cũng không phải là bậc thánh nhân, không phải lúc nào cũng giữ được tâm nhược chỉ thuỷ (*)".
--------
(*) tâm tĩnh như nước lặng.
--------
Không hiểu vì lí do gì mà nghe Triển Chiêu nói xong, mọi người chợt thấy trong lòng vô cớ run lên. Cảm xúc hỗn loạn nhất phải kể đến Kim Kiền, bỗng dưng thấy trái tim mình như co thắt lại.
Tiểu Miêu vừa nhìn ta? Đúng là vừa nhìn một chút. Nhưng sao lại nhìn như vậy?
Aaaaaa, Tiểu Miêu đại nhân của ta ơi! Ngài đừng hơi một tí là lại hành động khó hiểu như vậy!!! Tự nhiên làm ra ánh mắt thế kia, rốt cuộc là ý tứ gì??? (*)
Khoan! Chờ chút!
Mắt nhỏ của nàng vừa vặn liếc đến Bùi Thiên Lan, lúc này cũng đang có ý định đề xuất Ngải Hổ lôi đài. Đột nhiên, trí tuệ khai thông, nàng như hiểu ra, liền vội vàng chụp lấy cánh tay Ngải Hổ gần đó.
Ngải Hổ thoáng sững sờ, quay đầu lại nhìn, những thấy Kim Kiền, hai mắt lập loè đốm sáng, thả vào lòng bàn tay mình một vật gì đó. Định thần nhìn lại, Ngải Hổ nhận ra viên thuốc vô cùng quen thuộc.
"Đây là viên Vạn Sự Đại Cát do Công Tôn tiên sinh đích thân bào chế, phiên bản nâng cấp mới nhất", Kim Kiền lời ít ý nhiều, khuyến mại thêm cái nháy mắt thâm thuý, thay trăm điều muốn nói.
Trong bụng nàng lại nghĩ: Xem mấy trận trước, con hồ ly kia chẳng phải đã sử dụng mấy trò âm chiêu, đâm lén. Chỉ sợ tên đồ đệ này thượng đài, hắn cũng chẳng vị nể gì mà hại cho thằng nhỏ đến mảnh xác cũng chẳng còn. Có câu: Tâm hại người không có nhưng tâm phòng người lại không thể thiếu! Vẫn nên cẩn thận trước một bước, phòng bệnh hơn chữa bệnh mới là thượng sách.
Tiểu Miêu đại nhân! Ánh mắt sắc bén sâu xa đầy thâm ý kia là nhất định chính là ý này chứ gì?!
Kim Kiền lại hướng về phía Triển Chiêu với ánh mắt thăm dò ý kiến.
--------
(*) [Kimmie: Hơi vô duyên vì phải chen vào giữa... Nhưng sao chị í không nghĩ ra là khi anh nhìn chị như thế có nghĩa là, vì một mình chị mà con người luôn điềm đạm như anh cũng không thể giữ được bình tĩnh lúc thấy có chuyện xảy ra với chị nhỉ =)))))))))))) Chớt điiiii!!!! ]
--------
Triển Chiêu hơi sững sờ, lập tức gật đầu nói: "Ngải Hổ có bí dược hộ thân, lần này thượng đài, liền có thể buông tay một kích (*)!
--------
(*) đánh một trận hết sức
--------
Xem ra khả năng đoán biết tâm tư lãnh đạo của Kim Kiền vẫn chưa có dấu hiệu thụt lùi kể từ ngày rời Công Tôn gậy trúc, không khỏi khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.
"Vô cùng đa tạ!", Ngải Hổ một mặt cảm kích vội nuốt viên thuốc, rồi nhấc Đoạn Đao lên, tung người phi thần từ phía Đông thái đài.
A! Cứ như vậy mà nuốt xuống sao? Dù là đồ đệ Trí Hoá như Ngải Hổ cũng không một câu từ chối xã giao? Nhân phẩm của con hồ ly này quá thứ đẳng cặn bã rồi!
Kim Kiền trừng mắt không ngờ tới.
Bạch Ngọc Đường không quên bỏ vào một câu: "Xem ra Ngải Hổ hơn ai hết hiểu rõ sâu sắc sư phụ hắn!".
Rốt cuộc mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, lại càng là mong ngóng trận chiến sắp tới.
Theo bóng lưng Ngải Hổ lúc này đã tiến vào sân, có thể thấy thiếu niên trẻ tuổi mới vừa ôm quyền cung kính nói với sư phụ mình: "Sư phụ, con xin thụ giáo!"
Trí Hoá ngẩn người một lúc, khép hờ đôi mắt dài, lên tiếng: "Bùi gia trang chẳng lẽ không còn ai khác mà phải để cho đứa nhóc miệng còn hôi sữa như ngươi lên lôi đài?".
"Sư phụ định so tài thế nào?", Ngải Hổ trực tiếp ngắt lời Trí Hoá.
Khoé miệng Trí Hoá giật giật, một chút đả kích lướt qua trên nét mặt, "Vi sư đang nói chuyện, đâu đến phiên ngươi nói xen vào?".
"Sư phụ giáo huấn phải lắm!", Ngải Hổ cung kính ôm quyền một cái. Thế mà ngay câu sau, đã lại kiên trì hỏi như cũ: "Sư phụ muốn so tài thế nào?".
Đến bây giờ, ai cũng có thể thấy rõ khoé miệng co rúm của Trí Hoá so với khi nãy tăng thêm ba phần.
"Thật không ngờ may hơn khôn, chọn đại mà lại đúng người, xem ra tên Trí Hoá kia lại phải vía thằng bé Ngải Hổ!", Hàn Chương vỗ đùi đắc ý.
"Hắc Yêu Hồ trên đời sợ nhất sự thẳng thắn! Không hiểu sao lại thu trúng một đồ đệ như vậy!", Đinh Triệu Huệ một bộ dạng xem kịch vui, hoan hỉ nói vào.
Trong khi đó, dưới lôi đài, Trí Hoá đã bắt đầu thi triển kĩ năng độc khẩu công kích, "Đồ nhi muốn cùng sư phụ so tài cao thấp chính là một trời một vực, khác nào cống rãnh đòi sóng sánh với biển khơi. Thắng bại chưa cần đấu đã rõ, cần gì rầy rà thêm?"
"Ừm! Sư phụ dạy phải lắm!", Ngải Hổ gãi gãi đầu, tiếp tục ôm quyền, điệp khúc lặp lại: "Vậy thì, sư phụ, người muốn so tài thế nào?".
Lần này đuôi lông mày Trí Hoá kia đã nhảy loạn, giật giật mấy cái. Hắn dừng lại dưỡng thần một chút. Bộ mặt liền đổi thành vẻ bi ai, lấy tay che mặt, rấm rứt nói: "Ô hô ai tai! Vi sư ngậm đắng nuốt cay, chẳng quản gian khổ, rút hết ruột gan, dạy dỗ ngươi nên người. Nghiệt đồ ngươi, đã không có lòng báo đáp, giờ lại còn khăng khăng lấy oán trả ân. Ngươi ngẫm mà xem! Làm ra chuyện đại nghịch bất đạo cỡ này, thì kẻ làm thầy như ta sẽ phải ôm hận nghìn thu. Tới lúc đến cái gọi là thiên trường địa cửu cũng tận diệt, chỉ e nỗi oán hận này vẫn ngàn năm khó gột. Thật là thảm kịch nhân gian, bi thảm quáa!!"
Trố mắt ngoác miệng. Mồm các chúng anh hào bên phía Đông thái đài một mực rơi xuống lộp độp nhưng không ai kịp nhặt.
Kim Kiền lại càng banh lớn mắt nhỏ như hai viên anh đào, càng muốn ngay tại lúc này đúc nên bức tượng vàng Oscar đặng mà đáp vào mặt diễn viên quốc dân của năm: Hắc Yêu Hồ Trí Hoá.
Vẻ mặt bi thương cùng trời cuối đất, lời kịch thổn thức chấn động lòng người, rung chuyển tạo hoá khiến cho tháng Sáu tuyết rơi. Xem cái điệu bộ của hắn mới thành thục bài bản, một khóc, hai nháo, ba thắt cổ. Kĩ năng diễn xuất ba trong một này đúng là của một diễn viên thực lực chuyên diễn các tình tiết khổ nhục kế thống khổ thê thảm. Hắc Yêu Hồ này không đầu thai về thời hiện đại, đặng mà đóng những phim truyền hình tình tiết cẩu huyết dài 800 tập chiếu lúc 8 giờ thì thực sự là một tổn thất quá nặng nề cho nhân gian.
Ngải Hổ thật thà, có vẻ như đã bị một chuỗi diễn xuất của Trí Hoá làm lay động. Vẻ mặt kiên nghị ban đầu biến thành vẻ mặt bi thương. Mắt to loé sáng, đôi gò má ửng hồng.
Một tiếng leng keng vang lên, Đoạn Đao bị ném xuống trên nền võ đài. Ngải Hổ vội quỳ xuống đất.
"Ngải Hổ không phải vì thế mà nhận thua đấy chứ?!".
Mọi người hiển nhiên kinh hãi.
"Thụp! Thụp! Thụp!", sau ba tiếng dập đầu, đột nhiên Ngải Hổ ngẩng đầu lên nói: "Đồ nhi bất hiếu, đã không thể báo đáp đại ân của sư phụ mà lại một mực đòi sư đồ tận chiến trên võ đài. Là đồ nhi có tội! Đồ nhi nhận sai!"
Trí Hoá nhấc mắt, nụ cười tà ý dần hiện rõ, "Biết sai có thể sửa, chỉ cần ngươi một lòng hướng thiện...".
"Thế nhưng hôm nay đồ nhi tất chiến!", một lần nữa, Ngải Hổ lại cắt ngang lời Trí Hoá. Đoạn đao cũng được nhặt lên. Ngải Hổ dứt khoát đứng dậy. Đôi mắt to trong sáng long lanh ánh nước như mới tắm qua mưa, "Thân là đồ nhi, con càng không thể trơ mắt nhìn sư phụ dấn thân vào Tà đạo mà làm lơ không hỏi. Sư phụ! Hôm nay con và sư phụ hãy cược một ván. Nếu con thắng, sư phụ hãy rời khỏi Kỳ Lân Môn!".
Mặt trời soi tỏ tường thiên địa, chiếu bóng thiếu niên, làm thân ảnh Ngải Hổ như rực lên chói chang hơn, tôn thêm ý chí quyết thắng đang càng lúc càng nóng hừng hực.
"Nói hay lắm!"
"Tên tiểu tử này cũng thật là quyết đoán!".
Mọi người dồn dập vỗ tay hưởng ứng.
Nụ cười khẩy của Trí Hoá dần nhạt đi. Con ngươi trong mắt chấn động, tựa sao rơi. Trong chốc lát, một khuôn mặt từ ái thoáng lướt qua trên gương mặt hồ ly. Tuy nhiên, chỉ một khắc sau, toàn bộ những biểu cảm này đã lại một lần nữa nhường cho nụ cười châm chọc đáng ghét mọi khi.
"Còn nếu ngươi thua?"
"Đồ đệ thua sư phụ thì đó chính là lẽ trời bất di bất dịch, thiên kinh địa nghĩa. Con không có gì oán trách!". Ngải Hổ trịnh trọng nói.
Ngải Hổ này thật cũng biết nói lý cãi chày cãi cối cơ đấy! Quả nhiên Rồng sinh Rồng, Phượng sinh Phượng. Thầy nào trò nấy.
Kim Kiền tấm tắc lấy làm kỳ lạ lắm.
"Xem ra đồ nhi ngoan của ta bây giờ có đánh chết cũng không chịu nhận sai!", Trí Hoá cười gằn từng trận, "Thôi được, nếu ngươi đã có ý như vậy, vi sư cũng đành thuận theo, tiếp ngươi tới cùng!".
Nói xong, xoẹt một cái, một thanh nhuyễn kiếm từ bên hông Trí Hoá đã rút ra, sẵn sàng nghênh chiến.
"Chỉ cần thắng thanh kiếm trong tay sư phụ, ngươi liền có thể thắng!".
Nắng nhạt toả hồng, phủ lên trường kiếm trong tay Trí Hoá, ánh kiếm sắc lạnh, phảng mùi chết chóc, hệt một con mãnh hổ khát máu, đang khẽ kêu lên.
"Tử Điện Kiếm?!", Chân Trường Đình kinh ngạc, "Tương truyền đây là thanh kiếm thuộc về giang hồ đại đạo Thanh Sam Khách, tước kim đoạn ngọc, sắc bén vô cùng! Sau đó, người này bị Ngải Hổ bắt vào đại lao, Tử Điện Kiếm cũng không cánh mà bay! Hoá ra là Ngải Hổ trao lại cho sư phụ mình!"
Chậc! Nghe ra cũng có mùi vị thảm kịch nhân gian sư đồ tương tàn quá đi!
"Ngải huynh sẽ không sao chứ?", Kim Kiền lo lắng hỏi.
"Không cần quá đa nghĩ!", Chiển Triêu đáp lại một giọng chắc chắn.
"Xem ra tiểu tử kia, hai mắt sáng trong, thần thái thẳng thắn, ắt là đã có dự liệu trước!", Bạch Ngọc Đường nghiêm nghị nói.
Kim Kiền gật gù, nhìn tới bên trên lôi tràng, thấy hai thầy trò đứng đối diện, mắt gặp mắt, toé lửa nhìn nhau, chiến ý bùng nổ. Trời cao soi xuống, in lên hai vệt bóng dài trải trên mặt đất, cát cuốn vù vù.
Đột nhiên Ngải Hổ, tung mình phi thân lao tới, Đoạn Đao trong tay loé lên chém xuống một cái, hàn quang sáng loáng, khí thế dũng mãnh tựa như trời đất sụp đổ. Cũng vẫn thanh đao ấy nhưng lần này nhấc lên, cuốn theo một trận cuồng phong dữ dội, nhiễu bụi loạn cát, xoáy lốc ầm ầm nổi lên nuốt chửng lấy hai đấu thủ bên trong nó.
Với trận thế như vậy, bây giờ rất khó để nhận ra bóng người. Chỉ có thể cảm nhận trận đấu thông qua những tiếng đao kiếm xé gió, rít lên từng trận.
Trong cảnh tượng bụi cát hỗn loạn, nháng ra một thân ảnh màu xanh di chuyển nhanh như điện xẹt. Giữa trận thế hô phong hoán vũ, cái bóng Hồ Ly Tinh vẫn nhàn nhã như đang chơi đùa với cuồng phong chớp giật, nhưng thân ảnh lại hư ảo đến độ không ai có thể nắm bắt. Sau một khắc, Ngải Hổ phi thân lao ra từ màn khói bụi. Thế đao giáng xuống tựa sét đánh ùng oàng, xé mưa bụi lao đến thân ảnh màu xanh nhạt nhoà phía trước.
"Đao pháp nặng quá!", Bạch Ngọc Đường cả kinh.
"Thân pháp thật nhanh nhạy!", Triển Chiêu chau mày.
"Gì vậy, gì vậy?!" Kim Kiền trừng trừng mắt nhỏ, khẩn trương nhìn theo diễn biến trận đấu, nhưng có xem thế nào cũng không hiểu.
Nhìn xung quanh cũng thấy mọi người đều bị cuốn theo trận đấu, nét mặt căng thẳng, nín thở dừng nói, làm Kim Kiền lại càng sốt ruột.
"Không ổn rồi!", đột nhiên mọi người đứng dậy, kinh ngạc thốt lên.
Chỉ thấy thân hình Trí Hoá linh hoạt di chuyển, chớp mắt đã tới sau lưng học trò mình. Tử Điện Kiếm vung lên đem theo ánh chớp, chém vào ngay cột sống Ngải Hổ.
"Phụt"... Một tia máu tươi phun ra. Ngải Hổ đột nhiên dừng mọi hoạt động, đứng yên như tượng.
Phía trên thái đài, mọi người nín thở.
Không phải vì thế mà thua chứ?. Một giọt mồ hôi lạnh từ trán Kim Kiền nhỏ xuống.
Trí Hoá đứng ngược sáng, khuất bóng phía sau Ngải Hổ. Gương mặt hắn được bao phủ bởi một mảng tối, không thể nhìn rõ. Duy chỉ có đôi mắt dài ánh lên tia nhìn lạnh lùng âm hiểm... " Chưa chịu thua sao?"
"Hãy còn sớm!, Ngải Hổ hét lớn, lách gió tung người, lưỡi đao chém ngược lại thành một tia sáng quắc, chốc lát đã tới trước mặt Trí Hoá. Trong mắt Hồ Ly Tinh liền phản chiếu ánh sáng của Đoạn Đao, xanh biếc một mảnh.
Mắt Trí Hoá loé lên, dưới chân khẽ động, biến mất trong nháy mắt. Một đòn sấm sét của Ngải Hổ cũng chỉ sượt qua trước mặt Yêu Hồ chứ không mảy may làm rụng cọng lông mày nào trên mặt y.
Sắc mặt Ngải Hổ chợt biến, tay nắm chặt chuôi đao, ngón tay siết mạnh, thúc giục nội lực xuyên vào lưỡi đao. Đao liền rạch gió, rít ra tiếng hú đinh tai nhức óc, tràn ngập lôi tràng. Lúc này, thanh niên trẻ tuổi liền giống như thiên binh nhập thể. Tay phất đến đâu, đao khí liền theo đó mà xoay vòng uốn lượn. Một đường chém mà Đoạn Đao hoạ ra, đuổi sát Trí Hoá. Hai lưỡi đao quấn lấy cắn xé lẫn nhau, hàn quang văng ngập lối, tạo nên làn sóng dữ dội cuồn cuộn, như muốn đem Trí Hoá nhấn chìm trong đó.
"Ngải Hổ đánh hay lắm!"
"Thừa thắng xông lên, bắt gọn trận nàyyy!"
Mọi người hừng hực khí thế, sổi nổi gào thét trợ uy.
Chịu áp lực một biển công kích từ mọi phía, Trí Hoá dường như cũng không còn thong dong tự tại như lúc khai trận, bước chân có vẻ chệch nhịp luống cuống, tư thế bất ổn. Đột nhiên, thân hình kia chợt biến hoá quỷ dị, lập tức lấy lại cân bằng. Ngải Hổ cũng không vừa, cướp cơ hội xông lên trước, vung lưỡi đao hệt như rồng ngậm sét, chém ngang. 1 tiếng "keng" nghe rất vang. Tử Điện Đao của Trí Hoá văng khỏi tay, bay lên trời rồi rơi xuống đất.
Ngải Hổ vẫn giữ nguyên tư thế, mặt hồn hậu, xán lạn ý cười: "Đa tạ sư phụ! Đa tạ!"
Trí Hoá sững sờ nhìn trên tay mình một chút. Có vẻ như hắn đang rất ngạc nhiên.
Nhìn từ xa, loạt đòn tấn công của Ngải Hổ cứ ngỡ là tấn công vào hư không. Nhưng kỳ thực, trên mặt đất xuất hiện lồi lõm, chẳng qua tạm bị cát bụi che lấp. Giờ gió bụi tan đi, những hố rãnh hiện ra, nông sâu không giống nhau.
"Sư phụ! Người đã từng dạy Thời Tiết không bằng Địa Lợi! Địa Lợi không thắng được Nhân Tình. Đồ nhi hôm nay chính là lợi dụng Địa Lợi", Ngải Hổ nghiêm mặt nói.
Trí Hoá sững sờ nãy giờ mới hoàn hồn. Một bạo gân xanh hiện ra trên trán: "Là Thiên Thời không bằng Địa Lợi. Địa Lợi không thắng được Nhân Hoà!!"
Ngài Hổ cười hì hì: "Thì có khác biệt nhau mấy đâu! Dù sao thì con vẫn thắng!".
Trí Hoá nâng trán thở dài một hơi, sau đó mới từ từ ngẩng đầu, nhíu mày khẽ nói: "Cái đấy thì cũng chưa chắc!".
Rồi ung dung đi lên, nhấc tay dúi vào trán Ngải Hổ một cái.
Thiếu niên vừa mấy đây còn dũng mãnh phi thường, lại bị một cái búng tay quật ngã, hơn nữa là lại còn ngã ngửa mặt lên trời, tay chân cứng ngắc. Thân hình chắc nịch đổ xuống, bụi mù tung lên.
"Là vi sư thắng!". Trí Hoá bày ra bộ mặt tươi cười, nói.
Lần này, phía Đông thái đài bùng nổ, loạn lên một trận, nháo nhác hỏi nhau:
undefined
"Chuyện gì đang xảy ra?", Hàn Chương kinh hô.
"Là thuốc tê?", Kim Kiền bật nảy người, hoảng sợ kêu lên.
Dứt tiếng này, mọi người đều tức sùi bọt mép, đồng loạt giơ quyền, gầm lên giận dữ.
"Đê tiện!"
"Vô sỉ!"
"Hạ lưu!"
Tuy nhiên người khơi mào ra trận chửi rủa này, là Kim Kiền lại không thốt ra thêm tiếng nào. Toàn thân nàng cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, đầu lấm tấm mồ hôi lạnh.
Không thể như thế! Rõ ràng Ngải Hổ vừa nuốt vào viên Vạn Sự Đại Cát, làm sao lại bị ảnh hưởng bới độc dược khác? Không nhẽ thuốc này đã quá thời hạn?.
Mà không! Không thể như thế được. Thuốc này do chính nàng- Kim Kiền đã kiểm tra kĩ lưỡng. Hoàn toàn không có vấn đề! Vậy là sao?!
Đầu Kim Kiền như muốn nở tung ra với một mớ những ký ức hỗn độn lướt nhanh qua tâm trí.
Thời gian Biện Lương, lúc thi hành công tác Tróc Quỷ Án, rõ ràng là đã uống viên Vạn Sự Đại Cát, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn trúng phải mê hương. (*)
--------
(*)
--------
Rồi tại phủ đệ của Thương Trực, có cả một quân đoàn cương thi Thập Tuyệt Quân tuyệt nhiên không hề hấn ảnh hưởng bởi thuốc. (*)
--------
(*) án Phiến Trung Phiến
--------
Rồi ngay cả trận đấu với Quỷ Lùn đầu to Phòng Thư An vừa rồi, phiến đá tách ra rất giống với việc dùng Hoá Thạch Phấn...
Rồi còn cả Thập Tuyệt Quân, Thập Tuyệt Đan...
Một luồng run rẩy dợm tới trong lòng Kim Kiền.
Nếu viên Vạn Sự Đại Cát thực đã mất tác dụng... Vậy đến tám phần dược đạn khác của ta cũng sẽ vô hiệu lực sao?
Thế thì chẳng phải Tương Dương Vương đã thu nạp được cao thủ dụng độc cao minh hơn ta vài phần sao?
Nói cách khác, ta võ công mèo ba chân, khinh công qua loa, ám khí cũng không thông hiểu, tóm lại là vô dụng. Ngay đến cả chút bản lĩnh về y thuật bây giờ cũng không còn đất dụng võ.
Không nhẽ mai này, ta trở thành kẻ vô công rồi nghề ở phủ Khai Phong, đối với xã hội không được ghi nhận cống hiến, đành nằm đợi Công Tôn gậy trúc đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đầu đường xó chợ, hít gió Tây Bắc mà sống cho qua ngày đoạn tháng hay sao?
Không! Không thể được! Đường đường là quan môn đại đệ tử của Y tiên Độc Thánh! Ta không thể thua! Không bao giờ thua! Tuyệt đối không thua!
....
Miên man trong suy nghĩ hồi lâu, chợt đôi bả vai gầy của Kim Kiền dần được truyền hơi ấm từ hai bàn tay ai đó. Chính hơi ấm này đã lôi nàng từ chuỗi tưởng tượng vẩn vơ về lại thực tại.
Kim Kiền sững sờ ngẩng đầu.
Hai bên nàng, một người áo lam như uý, một người tuyết y thắng vân, thần sắc trầm xuống nhìn vào chiến cục trên lôi đài, dù không nhìn Kim Kiền lấy một cái, thậm chí cũng chẳng nói lời nào với nàng, nhưng sự ấm áp trên vai này đích thực giống như ánh bình minh đem những lo lắng trong lòng xua đi hết.
Kỳ thực... Sao nàng không tính đến mức này nhỉ. Cứ coi như không còn bản lĩnh y thuật độc dược, thì ta vẫn có ích trong việc khai thác sản phẩm thương hiệu Ngự Miêu, giúp Khai Phong Phủ có thêm chút phúc lợi đặng xoá đói nghèo, vươn lên làm giàu cơ mà. Mà nếu không, bất quá lại đến Hãm Không Đảo ăn chùa bữa cơm, xem ra cũng không tệ.
Nghĩ tới đây, Kim Kiền thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục hướng mắt về võ đài.
Vẫn là nụ cười khẩy kinh điển theo bước Trí Hoá, chậm rãi tới bên Ngải Hổ. Lúc này hắn mới móc ra cái bình nhỏ, kê trên chóp mũi Ngài Hổ một chút rồi cất vội.
Ngải Hổ bật dậy như cá chép mắc cạn, cả giận nói: "Sư phụ! Người chơi xấu!".
"Hở?", Trí Hoá nhíu mày, "Vi sư nào chơi xấu?".
"Rõ ràng người nói là luận võ phân thắng bại! Thế mà bây giờ sư phun lại dùng thuốc tê!", đôi gò má đỏ gay, phồng lên thành đôi má sóc, đầy mặt oan ức.
"Ta nói luận võ khi nào?!", vẫn vẻ mặt vô sỉ và ý cười thâm hiểm, Trí Hoá nói.
"Người nói là chỉ cần con thắng thanh kiếm trong tay người là có thể thắng!", Ngải Hổ mạnh miệng cãi.
"Thì đúng mà! Thắng thanh kiếm này...", Trí Hoá đủng đỉnh đi tới góc sân, nhặt lên thanh Tử Điện kiếm, vuốt nhẹ lớp bụi phủ trên ấy để lộ ra ánh kiếm màu tím dưới ánh mặt trời, sắc mặt trầm xuống, "Tiểu Hổ ngươi chính là thua lưỡi kiếm tẩm thuốc tê này..., vì lẽ đó, ngươi chính là bại dưới thanh kiếm này!".
"Sư phụ! Người giở trò bịp bợm trí trá! Không tính!", Ngải Hổ giậm chân, "con không phục!".
"Bất phục? Ngươi đã hành tẩu giang hồ ngần ấy năm, há vẫn còn ngây thơ đến vậy, tưởng thiên hạ ai cũng thật thà chân chất? Ngươi cũng đã giao đấu không ít, chẳng lẽ lý lẽ như vậy mà không nhận ra?", Trí Hoá ngẩng đầu, ánh mắt phủ sương u ám, khí thế bức người, "Hôm nay người làm thầy vì còn chút tình nghĩa sư đồ với ngươi nên dùng thuốc tê, nếu sau này đối phương cừu địch dùng độc dược, cái mạng này ngươi có to gan nói là giữ được nữa hay không?".
Dừng một lát hắn nói tiếp, "Giang hồ hiểm ác, lòng người khó lường! Chỉ có mấy tấc võ nghệ đã dương dương tự đắc tiếu ngạo giang hồ, thông suốt thiên hạ, thật quá nực cười đi!", Trí Hoá nhấc mắt, ngước nhìn về phía Đông thái đài, đảo mắt nhìn từng người một, ý châm biếm hiện lên càng lúc càng rõ rệt. Cộng thêm với ánh trừng sắc bén, như muốn xuyên thủng tim gan người ta, không thể không làm mọi người thoáng lạnh gáy, y gằn từng tiếng "Chẳng coi ai ra gì, tự cao tự đại, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì chỉ có thể than trời oán đất!".
Vừa vặn ánh mắt dừng lâu tại Kim Kiền, khoé môi hoạ ra một ý cười lạnh: "Ếch ngồi đáy giếng!". (*)
--------
(*) câu gốc: Toạ giếng quan thiên, quan sát trời qua miệng giếng và cứ nghĩ mình hiểu thấu thiên hạ
--------
"Âm mưu quỷ kế thì sao? Không từ thủ đoạn thì sao?", Tử Quang Kiếm xuyên về vỏ bên hông Hồ Ly một tiếng lạnh lùng. Trí Hoá thốt nhiên quát lớn, làm mọi người như choàng tỉnh, "Thắng làm vua, thua làm giặc!".
Một tiếng này ẩn hàm tràn trề nội lực, tựa hổ gào rồng ngâm, thấu tận mây xanh, đinh tai nhức óc.
Rõ ràng là Trí Hoá đang dạy dỗ đồ đệ, nhưng sao cứ có ảo giác là hắn đang giáo huấn cả những bậc anh hào phía Đông thái đài kia. Ngạc nhiên nhất chính là, dù có cố gắng muốn phản bác thế nào, lời nói ra gần đến môi nhưng vẫn phải thu trở lại bởi vì... Không hiểu phải giải thích ra sao... Nhưng có cảm giác như là....
Con Hồ Ly này nói... Cũng có đạo lý.
Con bà nó.
Không thể nào chứ!
Chúng anh hùng bên này xì ra một tiếng khinh miệt.
Duy chỉ có Kim Kiền phản ứng không giống. Bởi vì mới đây viên Vạn Sự Đại Cát bị mất đi hiệu lực. Hiện nàng vẫn còn đang chịu đả kích nặng thì Trí Hoá lại bồi thêm cho một nhát dao chí mạng khác. Hình ảnh Trí Hoá vừa rồi vĩ đại chẳng kém mấy vị giáo sư thời hiện đại là bao. Trước mắt nàng hoa lên ảo giác, tái hiện lại bối cảnh kì thi tốt nghiệp năm nào. Các giáo sư đáng kính, một tay đẩy đẩy cặp đít chai dày cộp, một tay cầm roi da thước kẻ, nói với cả lớp bằng một giọng uy vũ có thể sánh ngang với tiếng rống của sư tử Hà Đông.
"Đừng kiếm cớ để thi cử không ra gì! Nguyên nhân trước tiên là do mình lười học! Các trò toàn đổ cho thầy ra đề khó mà đâu biết rằng đề thi đại học còn khó hơn vạn lần. Giờ không cố gắng giải nổi mấy đề cỏn con này thì sau này không có thời gian mà khóc ở trường thi đâu!"
Aaaaaaaa....
Kim Kiền rụt cổ, mồ hôi túa ra như tắm.
Bộ dáng nàng trên thái đài đã thế, chứ đừng nói gì đến Ngải Hổ trên lôi tràng lúc này, đang trực tiếp thụ giáo. Mặt thiếu niên nhỏ cứ ngây ra, sững sờ nhìn thầy mình, không biết phản ứng thế nào cho hợp lẽ.
"Trận chiến hôm nay, vi sư niệm tình cho ngươi một bài học.". Trí Hoá thở dài một hơi, nhìn đồ nhi mình. Lại từ trong người lôi ra một quyển sách đưa cho Ngải Hổ, hạ giọng từ tốn: "Hành tẩu giang hồ, cần khắc cốt ghi tâm để luôn thận trọng. Cái này do vi sư hao tâm tổn huyết cả nửa đời người để tổng kết ra quyển Giang Hồ Bí Tịch này. Hôm nay truyền thụ cho ngươi! Những thứ đúc rút tinh tế trong này, cố gắng ghi nhớ!".
Nói xong, Trí Hoá đạp phong lướt nhẹ đi mất, để lại tàn ảnh xanh thanh thiên, với vệt bóng dài, nhìn trông vừa cô đơn vừa tự tại, cảnh ý vô hạn.
Ngải Hổ cầm sách, mặt ngây ngốc, hai mắt hoe đỏ, nhìn Trí Hoá nghênh ngang quay bước. Đứa nhỏ bấy giờ mới ôm quyền, tiếng nói nấc nghẹn nức nở: "Ngải Hổ đa ta đại ân sư phụ chỉ bảo!".
"Trận thứ tư, Kỳ Lân Môn, Trí Hoá, thắng!".
Chân Trường Đình hắng giọng tuyên bố dù vẻ mặt không đành. Mọi người cũng đã thoát khỏi ảo giác khiếp sợ khi nãy, giờ về với thực tại, không khỏi trầm mặc ảm đạm.
Ngải Hổ ôm sách về lại Đông thái đài, chờ Kim Kiền xử lý qua vết thương, liền cẩn thận lôi sách ra đưa cho nàng, nói: "Kim huynh, tại hạ ít chữ, mà sư phụ lại lại thích viết cổ ngữ, ta sợ xem không hiểu! Huynh liền giúp ta xem một chút!".
Liếc nhìn hàng chữ chính trên quyển sách 《Hành Tẩu Giang Hồ bí tịch》, lòng thấy bồn chồn, ngó ra tứ phía.
Sắc mặt Triển Chiêu vẫn không đổi, nhưng một đôi tai mèo, so với mọi ngày đã dựng thẳng đứng. Bạch Ngọc Đường vẫn giữ vẻ khinh khỉnh nhưng rõ ràng tần suất phẩy quạt đã chậm hơn.
Xung quanh mọi người dù ngoài mặt thì khinh thường nhưng ai nấy đều nhấp nhổm, mắt liếc liếc về phía quyển sách Kim Kiền cầm, cố dằn nén tò mò.
Chỉ có Hàn Chương, hóng hớt ra mặt, không màng thể diện, lao ra hiếu kì trước tiên, "Nếu là Hồ Ly Tinh bí tịch, ta lại càng muốn xem thử có gì hay ho thần bí!".
Mọi người dường như có lí do, một mặt sĩ diện, mồm nói ghét bỏ, nhưng kì thực lại nhích dần đến xung quanh Kim Kiền. Thậm chí ngay cả cái người làm cảnh nãy giờ như Vũ Mặc cũng bắt đầu tham gia chen chúc!".
Kim Kiền vận sức, cẩn thận dùng ngón tay nhón lật mở bìa sách, hé ra trang thứ nhất.
Tế mắt thình lình banh lớn.
Chữ hiện lên trên trang sách, thất xoay bát oai (xiêu vẹo) viết một đoạn như sau:
Hành tẩu giang hồ, bí kíp làm đẹp thứ nhất:
"Yếu tưởng tiếu, nhất thân hiếu, hồng phối lam, trư cẩu tiếu
Thương thanh đạm, tối cao nhã, uý sắc lam, duy nam hiệp". (*)(*)(*)
--------
(*)(*)(*) Lần này phải để hẳn 3 dấu sao vì theo mình đây là phần đặc sắc nhất trong chap này, và nếu ko hiểu thì sẽ ko thể cười được nên buộc phải giải thích kĩ! Kính mong không ai bỏ qua phần này=))
--> Dịch vè:
Muốn xinh tươi, bận tang phục! Hồng phối lam, chó lợn cười.
Xanh lịch thiệp, cao nhã nhất! Hợp sắc lam, duy nam hiệp.
--> Dịch nghĩa:
Câu vè này mang ý 2 nghĩa.
- Nghĩa 1:
Nữ nhân đẹp nhất khi bận đồ tang trắng thanh khiết, không chút bụi phàm mà còn có vẻ buồn bã động lòng người. Mặc hồng phối lam, nhìn rất nghịch mắt, thường là các cô gái làng chơi chọn mặc, chỉ mua vui cho lũ phàm phu tục tử.
Nam nhân vận áo xanh nhạt mới tao nhã ôn nhu nhất. Vận sắc xanh đậm màu, may ra chỉ có Nam hiệp Triển Chiêu mặc mới đẹp được =))))))))))))) (nhưng còn 1 ý nói kháy khác, là chê Nam Hiệp mặc xấu =))) *Trí Hoá, em bội phục anh*)
- Nghĩa 2:
Nghĩa hai hiểu theo vế đối dọc.
Vế đầu: nữ khiết đối với nam thanh (nữ áo tang đối với nam áo xanh nhạt)--> thanh tao.
Vế sau: nữ áo hồng phối lam đối với nam nhân mặc đồ sẫm màu ( ở đây là áo xanh đậm của Nam Hiệp)
Trên thực tế, dù hồng phối lam nhìn có chói mắt nhưng theo quan niệm ngầm cổ xưa của các nam nhân, đó là sắc áo thể hiện sự khêu gợi. Để Nam hiệp áo xanh thẫm đối cùng trong vế, ý chỉ cứ mặc như Triển Chiêu thì sẽ cuốn hút, gợi tình. Nói theo ngôn ngữ hiện đại thì anh í sexy nóng bỏng =))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))
Nghĩa 3
Nghĩa này thì chắc hiếm ai để ý. Tại vế đầu câu 1, nói về nữ nhân muốn đẹp thì phải mặc đồ tang. Đồ tang dĩ nhiên màu trắng. Chiếu theo lý lẽ ngày xưa Ngải Hổ từng nói đến ở phần Phiến Trung Phiến, thì câu này cũng nhằm ngầm ám chỉ Bạch Ngọc Đường chuyên mặc đồ trắng ẻo lả như nữ tử
...
Tóm lại, nghe qua thì có vẻ như Trí Hoá làm thơ tao nhã vậy nhưng ý tứ dâm dục trùng trùng. Nếu không hiểu được tầng tầng ý nghĩa thì ko biết tại sao bọn Kim Kiền lại có hành động kì quặc sau khi đọc xong.
Kết quả do bọn mình tổng kết sau khi tham khảo hơn trăm trang google, khảo sát thêm mấy bác dân bản địa người Tàu. ;)) Nếu thấy giải thích này ở đâu kính xin báo lại cho mình để mình đi kiện bản quyền =)) còn bây giờ mời tiếp tục thưởng truyện.
--------
Cảm giác như vừa có một đàn dê hung hăng gào thét chạy qua đầu Kim Kiền.
Mới nãy ta còn ví con Hồ Ly kia như con tằm cần mẫn nhả tơ tới chết, như ngọn nến rực rỡ cháy đến hết, như một vị lão sư vĩ đại đáng kính. Ta thực đáng rủa, không xứng với ân sư, không xứng với Tổ quốc, với các vị phụ lão Giang Đông trên dưới 5000 năm.
Cái này chính là tội đồ thiên cổ, ngang với tội đốt sách chôn nho (*), âm mưu tày trời, bịt mắt thiên địa. Dám thèm khát Miêu Nhi đại nhân saooooooooooo!
--------
(*) Tần Thuỷ Hoàng sau khi thống nhất đất nước đã quyết định giết hết những nhà thông thái có tư tưởng khác với mình để quy đất nước về một mối
--------
Kim Kiền lại càng lúc càng rối loạn, suy nghĩ lộn xộn lung tung.
"Câu này nghĩa là gì?!!!", người thứ hai kích động chính là Bạch Ngọc Đường, ngón tay thon dài chỉ vào câu: "Uý sắc lam, duy nam hiệp". Đôi mắt hoa đào đã giật nháy thất kinh bát đảo.
Đuôi mày kiếm của Triển Chiêu dựng đứng, quay mặt đi không nói gì.
Mọi người: "..."
Cố dằn lòng kiềm chế để tay mình không xé nát quyển sách, Kim Kiền gấp nó lại. Da mặt co rút hai cái rồi mới đủ bình tĩnh nói lại với Ngải Hổ "Sách này... Có thể đúng là tác phẩm tâm huyết của sư phụ ngươi... Nhưng phàm là người đọc sách, quan trọng nhất một điểm. Đó là... Ờm, phải đọc có chọn lọc, gạt đi cặn bã, chỉ tiếp thu lấy tinh hoa! Khi đọc sách, nhất định phải chuyên chú, không nên lẫn tạp niệm, biết phân biệt phải trái đúng sai, không được máy móc làm theo sách!".
Ý là: Ngải Hổ ngươi nhất thiết không được nghe theo sư phụ nói năng bậy bạ. Những câu trong sách chỉ là nhảm nhí thôi.
"Học không nghĩ chỉ tổ phí công, nghĩ không học thập phần mỏi mệt (*). Trong sự học, kị nhất là bảo sao hay vậy. Ứng vào bản thân, Ngải tiểu huynh đệ cần ghi nhớ, phải nghĩ kĩ khi học bất kì cái gì!", Nhan Tra Tán mặt đã ngả sắc đen, đưa ra tổng kết thánh hiền
--------
(*) câu nguyên gốc của Mạnh Tử: Học nhi bất tư, tắc võng. Tư nhi bất học tắc đãi.
--------
Mọi người gật đầu đồng tình.
"Đúng vậy, khi ngươi đọc nhất định phải nghĩ kĩ!"
"Nhất là... Không nên làm theo sách! Cái mà... Haizz sư phụ ngươi thiệt tình...."
Ngải Hổ vẻ mặt ngời sáng, thông tỏ, bèn ôm quyền: "Đa tạ chư vị chỉ giáo, Ngải Hổ nhất định sẽ không phụ lòng kì vọng của sư phụ!".
Mọi ngươi như sắp khóc, muốn thốt lên: Chúng ta không phải ý nàyyy!
Trong lòng mọi người tâm trạng u ám, thiếu điều chỉ còn biết tỏ cùng nhật nguyệt. Khó khăn lắm, các vị anh hào mới duy trì được vẻ mặt nghiêm chỉnh đi về chỗ ngồi.
"Tiểu Ngải à! Sách này của ngươi có thể cho lão hán mượn xem vài ngày không?", Bùi Thiên Lan bật ra một câu.
Mọi người giật mình nhìn hướng người vừa nói.
"Ngươi đúng là già mà không đứng đắn!, lớn đầu rồi còn xem cái sách ấy làm gìii?", Giang Ninh bà bà tức giận mắng.
"Thì ta cảm thấy sách nói cũng miễn cưỡng được xem có chút đạo lý! Bây giờ ta thay đổi phong cách quần áo một chút... Lại có thế khiến bà nhìn ta một chút....", Bùi lão trang chủ ngập ngừng.
"Bốp", Giang Ninh bà bà vỗ một cái mạnh sau ót Bùi Thiên Lan.
Tất cả thi nhau cúi đầu, trong lòng niệm chú: không thấy gì! Cái gì cũng không thấy.
"Chân trang chủ, không phải ngài đã đến lúc phải công bố kết quả lôi đài ngày thứ nhất sao?".
Cái giọng nhờn nhợt muốn giết của hồ ly nào đó lại bốc lên từ hướng Tây thái đài.
Mọi người ứ nghẹn, không hẹn mà gặp, cùng nhìn về phía Chân Trường Đình.
Chân Trường Đình đứng lên khó nhọc, gánh vác trọng trách lớn, tuyên bố: "Đệ Nhất Thiên Hạ Trang cùng Kỳ Lân Môn đối chiến ngày đầu tiên, Kỳ Lân Môn thắng!.
"Đa tạ đã chiếu cố!", phía Tây thái đài, Hắc Yêu Hồ Trí Hoá dẫn đầu một đám thuộc hạ mặt mũi che kín. Chúng có vui mừng vì thắng cuộc không thì cũng chẳng ai biết.
Bùi Thiên Lan vẫn một mặt hào sảng, cười to:
"Tốt! Tốt! Tốt! Quả nhiên là cao thủ khắp nơi! Ta thực mong chờ trận chiến ngày mai!"
Trí Hoá cười ảm đạm đáp lại, dẫn đám thuộc hạ xuống khỏi Tây thái đài, đường hoàng đi ra. Có điều, khi đi lướt qua Đông thái đài, Bách Hoa công tử đang đi cùng Trí Hoá, nhưng vẫn không quên ngoái lại, hướng một ai đó, nhếch mép cười cạnh khoé.
Về phần người nào đó...
Ánh mắt những người còn lại dồn dập nhìn về hướng vị Tòng lục phẩm giáo uý. Hàn Chương bộ dáng bà tám, muốn xem kịch vui hóng hớt hỏi: "Kim giáo uý cùng kẻ kia phải chăng kết oán?"
"Cái này....", Kim Kiền dáo dác nhìn về phía Triển Chiêu.
Triển Chiêu buông mắt, cúi xuống đất. Trong khi Bạch Ngọc Đường biến sắc mặt, như nhớ lại điều gì đó rất kinh khủng, rồi quay ra nhìn Triển Chiêu, ngập ngừng hồi lâu, ủ rũ: "Chuyện nói ra cũng dài dòng!".
"Ngũ đệ cũng biết sao?", Hàn Chương ngạc nhiên.
Gương mặt tuấn tú của Bạch Ngọc Đường
co rúm lại. Ánh mắt hoa đào nhìn xa xăm nơi chân trời, quyết tâm đánh trống lảng đến cùng, "Ờ tục ngữ có câu, đánh người không đánh vào mặt!..." (*)
Hàn Chương: "..."
Kim Kiền: "..."
.....
Vẫn là thiện đường xa hoa của Bùi gia trang, vẫn những gương mặt mới hôm qua còn chén tạc chén thù. Nhưng hôm nay, không khí nơi này còn không bằng nửa điểm náo nhiệt bữa trước.
Mọi người quây quần xung quanh bàn tròn. Mỹ vị bầy ra trước mắt nhưng cũng không làm ai buồn động đũa.
Kim Kiền lọt thõm giữa hai bên là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. Nhìn bên này, mày kiếm nhíu chặt. Ngó bên kia, mắt hoa đào lạnh lẽo. Lại liếc xung quanh thấy vẻ mặt mọi người thập phần không tốt. Đến cả gương mặt không chút cảm xúc như Vũ Mặc cũng như đeo thêm mấy phần âm u ảm đạm. Kim Kiền âm thầm nuốt trôi ngụm nước bọt tắc ứ cổ họng, lén lút đem đôi đũa vừa cầm trên tay thả lại bàn.
Ba người vị trí chủ toạ là Bùi Thiên Lan, Giang Ninh bà bà và Nhan đại nhân cứ ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, lúng túng khó xử. Cuối cùng, vẫn là Giang Ninh bà bà không tiếp tục nhìn được nữa, kín đáo bên dưới bàn, đạp cho Bùi Thiên Lan một cước, đem vị Bùi trang chủ bật đứng người dậy.
"Khụ.. Chẳng qua... ", Bùi Thiên Lan vuốt râu, bưng chén rượu lên mãi mới thở ra một câu, "Thôi nào! Cũng chỉ là thua một hồi! Các ngươi đều là những hiệp khách thành danh, hà tất gì vì một việc cỏn con này mà chi li để bụng?!"
Không khí lại càng thêm uể oái chẳng phấn chấn lên nổi.
Thua đâu đơn giản. Mà là thua tuyệt đối! Thua ấm ức. Tứ trận đại chiến kia, rõ ràng đều nằm trong dự liệu của Trí Hoá, chẳng khác nào bị hắn nắm đằng chuôi, kéo mũi dắt đi. Không những chịu đùa giỡn đả kích, mà tới phút chót còn bị lên lớp dạy đời tới á khẩu không phản biện nổi câu nào.
Thật khác chi đem chí khí anh hào bỏ vào một nồi ấm ức. Ấy là câu tổng kết âm thầm của Kim Kiền.
"Thật không ngờ bọn tiểu bối các ngươi bây giờ lại không có khí khái đến vậy!". Giang Ninh bà bà vỗ bàn đứng lên cả giận nói, "Nhìn các ngươi xem, tuy rằng hắn dùng hắc yêu thuật thì cũng chẳng ra gì. Dù vậy những lời hắn nói sau cuối, xét cho cùng thì vẫn là rất có đạo lý! Thất bại hôm nay là do các ngươi quá khinh địch!"
Mọi người rũ mắt, không ai dám nói lại.
"Nhìn các ngươi đi! Thường ngày cậy thế mình có chút danh phận trên giang hồ! Sợ là mắt bây giờ để đằng sau gáy, có cũng như không hết rồi!", Giang Ninh bà bà cười gằn từng tiếng, "Các ngươi tự vấn bản thân xem, mới ngày trước có ai thèm để Kỳ Lân Môn vào trong mắt hay không?".
Đầu chúng nhân cúi gằm, vẫn không một tiếng cự cãi. Mặt chôn chặt xuống đất.
"Hay các ngươi tự cho mình võ công cái thế, vô địch thiên hạ, mấy trò tiểu xảo của Trí Hoá không đáng để vào mắt, chỉ cần mấy cao thủ lên đài là liền có thể triệt hạ Kỳ Lân Môn dễ dàng như trở bàn tay?".
Kẻ mặt dày nhất như Kim Kiền đến lúc này cũng nóng hết cả mặt. Giang Ninh bà bà miệng lưỡi cũng thật sắc sảo đi!
"Hay các ngươi đã quên mục đích quyết tử lần này?", Giang Ninh bà bà trừng mắt nhìn sang Hàn Chương, "Hàn lão nhị! Ngươi nói xem!"
Hàn Chương rụt cổ lí nhí: "Là Tương Dương Vương!"
"Hừ? Thật còn nhớ cơ à?", Giang Ninh bà bà hờn mát, "Hiện giờ tình thế nước sôi lửa bỏng, ngàn cân treo sợi tóc. Cùng Tương Dương Vương sống còn một phen ngày nào đó đã là điều không thể tránh. Thế mà hôm nay, dựa vào mấy quy tắc nhỏ nhoi của Kỳ Lân Môn đã không thể đánh bại, thì làm sao có thể cùng Tương Dương Vương so kè cao thấp. Chẳng nhẽ các ngươi nghĩ tới lúc đụng mặt Tương Dương Vương mà hắn còn để cho thi đấu công bằng hay sao? Nếu đến lúc đó mà các ngươi còn tự tại khinh địch dẫn đến đại cuộc thất bại thì xem như đã đắc tội thiên hạ, trở thành tội nhân thiên cổ rồi!".
Sắc mặt mọi người sau những lời này chỉ thiếu điều nhỏ ra mực. Không khí tĩnh mĩnh vẫn duy trì bao phủ thiện đường rộng lớn.
"Triệu phu nhân dạy phải lắm!", Nhan Tra Tán chậm rãi đứng dậy, trịnh trọng hướng mọi người bưng lên chén rượu.
Rốt cuộc chúng nhân cũng tìm được cớ ngẩng mặt lên, nâng chén háo hức nhìn Nhan đại nhân.
"Thiên nhật chi giám, hậu nhật chi sư (Thất bại hôm nay là bài học cho sau này), đạo lý này nói ra, các vị đều thông nên Nhan Mỗ chắc cũng không phải nhiều lời. Chư vị ở đây đều là nhân trung long phượng, hào kiệt đương thời, nhìn xa trông rộng, chí lớn trùm thiên hạ. Chuyện nhất thời thắng bại thế này nên coi là lẽ thường chứ không nên để khúc mắc trong lòng. Nhan mỗ tin tưởng hôm nay tuy thất bại nhưng hôm sau chư vị liền có thể lấy làm bài học, đánh đâu thắng đó. Trước tiên, tại hạ xin đước uống cạn chén này, chúc cho ngày mai thuận buồm xuôi gió, bách chiến bách thắng", nói rồi uống hết chén rượu.
Mọi người nghiêm chỉnh, cũng theo Nhan đại nhân một hơi cạn sạch.
Lòng kính ngưỡng đối với Nhan Tra Tán của Kim Kiên tăng thêm bội phần.
Xem lời vừa nói ra kia, vừa là lời cảnh báo nhẹ nhàng, vừa đề ra viễn cảnh tương lai, cũng vừa khéo khích lệ mọi người tiếp thêm sĩ khí. Cứ như là nghệ thuật nói chuyện của các bậc lãnh đạo cao siêu:
Lời nói sáo rỗng khách sáo một đống nhưng chẳng đúng trọng tâm câu nào. Nhan huynh à, ở đây người học rộng tài cao nhất là huynh. Thay vì ở đây cả buổi nói lời hay ý đẹp vô ích thì cho tí ý kiến lãnh đạo chuyên môn về trận đấu ngày mai có đáng tin hơn không.
Đúng lúc vừa buồn bực đặt chén rượu xuống, Kim Kiền nghe thấy Nhan Tra Tán bồi thêm câu nữa:
"Huống chi hôm nay bên ta dù bại nhưng sĩ khí chưa bại. Ngải Hổ tuy thua nhưng là thua trong vinh quang!".
Mặt Ngải Hổ khó coi thêm mấy phần.
"Ngài Hổ giao đấu ân sư, chỉ thua trận chứ không thua thế. Bất luận kết quả ra sao, trong lòng Nhan mỗ, Ngải Hổ đã là người chiến thắng!", Nhan Tra Tán vẫn tiếp tục hiền lành nói.
"Đa tạ đại nhân!", Ngải Hổ nhất thời cảm động.
"Đúng đúng đúng! Hôm nay Ngải Hổ đánh hay nhất!"
"Quả xứng là anh hùng xuất thiếu niên!"
"Chúng ta có hậu bối nối nghiệp rồi! Hahaha!".
Các thể loại tán thưởng khen ngợi bỗng chốc kéo đến.
Kim Kiền lại càng thêm khó chịu. Mấy lời tâng bốc kia khác nào vẽ thêm chân cho rắn. Lại còn khen quá lố, giống như đang thu mua lòng người.
"Hôm nay quyết chiến một trận mới thấy Trí Hoá đối với Ngải Hổ vẫn còn niệm tình sư đồ nhiều lắm..." Triển Chiêu vuốt cằm nói, mặc cho Kim Kiền một bên mắt nhỏ trợn tròn nhìn mình không dứt.
"Quả nhiên không hổ là xuất thân Khai Phong phủ! Toàn một lũ tâm địa xấu xa!", Bạch Ngọc Đường lạnh giọng rên lên.
Nghe âm điệu chuột bạch rên khẽ, Kim Kiền mới giật mình tỉnh ngộ.
Hoá ra Nhan thư sinh này trước vuốt đuôi thu phục Ngải Hổ, sau lại dùng chính Ngải Hổ để đối phó Hắc Yêu Hồ Trí Hoá.
Quá thâm hiểm! Quả nhiên là đệ tử chân truyền của Công Tôn gậy trúc.
Ấy không! Giờ không phải lúc cảm than khâm phục. Vấn đề hiện nay là... Đối sách thi đấu ngày mai là thế nàooooo!
..............
Gió thu vờn tới lay tâm động
Tán cây tinh tú vướng tựa bông.
Ngồi ở bàn tròn tại thư phòng Nhan đại nhân lúc này, Kim Kiền nhìn sang bên phải, Nhan Tra Tán cùng Triển Chiêu trầm mặc, ngó sang bên phải, Bạch Ngọc Đường, Tưởng Bình ấn đường tái dại, cố nén thở dài.
Biết ngay mà! Những lời hồi nãy trên bàn ăn chỉ là Nhan đại nhân tung hoả mù. Nếu bàn đối sách chiến lược thì vẫn phải có một buổi họp mặt nhân tinh.
Vấn đề là... Khúc dạo đầu họp mặt nhân tinh hình như có chút âm u? Vừa vào nhà ngồi chưa ấm bàn toạ thì Tưởng Bình đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
"Tình thế quả nhiên bất ổn! Tại hạ nghi ngờ có mật thám Kỳ Lân Môn trà trộn".
Liền sau câu này, mọi người mới làm ra các biểu cảm giống như miêu tả ở trên.
Cho xin đi! Vấn đề chẳng phải quá rõ ràng như con rận bám tóc thằng trọc sao?
Chuyện kín trong Bùi gia Trang là Bùi Phong bị dị ứng với phấn hoa anh đào mà Trí Hoá còn biết được, khẳng định có kẻ nằm vùng trong Bùi gia trang rồi.
Kim Kiền cố nén kích động, cực lực làm ra bộ mặt trầm trọng như ai.
"Ý chư vị thế nào? Liệu trong lòng đã có phỏng đoán hay chưa?".
Mí mắt Kim Kiền giật nảy lên.
Ấy! Cái gì thế này? Việc điều tra gian tế không phải là việc của Bùi Mộ Văn sai người càn quét từ trên xuống dưới, để tìm chứng cứ chứ sao lại bỏ qua giai đoạn, đi thẳng tới bước công bố đáp án luôn vậy?.
Nàng hiển nhiên không đủ đầu óc theo kịp chúng nhân tinh trong phòng này. Thế nên nàng càng chấn kinh khi nghe câu:
"Tại hạ kì thực nghi ngờ 1 kẻ!"
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Tưởng Bình dị khẩu đồng thanh.
Sau đó, bốn người tám cặp mắt quay sang nhìn Kim Kiền, mong đợi.
Có nhầm hay không? Chẳng nhẽ trong phòng này ngoài ta ra thì mọi người đều biết kẻ tình nghi ấy là ai à? Hơn nữa, nhìn ý tứ này, không lẽ... Mấy người này nghĩ là ta cũng biết sao?
Nếu giờ cứ khai thật là không biết... Khụ! Không được! Tốt xấu gì thì ta cũng được hội nhân tinh công nhận cho làm nhân viên dự thính.
Thây kệ! Chuyện đã đến mức này đành phùng má giả làm người mập, đặng mà duy trì công tác, kiếm bát cơm manh áo.
Ta trước tiên nên kiên trì đáp ứng yêu cầu lãnh đạo. Xe đến chân núi ắt có đường! Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Cứ giả vờ cứng đã, sau tính tiếp.
"Kim mỗ đối với một người... Ờm... Quả thực có hoài nghi!"
"Tốt!", mắt Nhan Tra Tán rực sáng. "Nếu đã như vậy, chi bằng chúng ta cùng viết tên người bản thân nghi ngờ lên tay, rồi sau đó cùng một lúc đưa ra, để xem có nghi ngờ cùng một người không!
"Cẩn tuân đại nhân chi mệnh!", Triển, Bạch, Tưởng đã lập tức đồng thanh.
Mà Kim Kiền thì há hốc mồm.
Ấy ấy! Ai chơi như thế!!!!!!!!!!!! Với trí thông minh này mà lại bắt ta chơi những trò trí tuệ kiểu Tam Quốc Diễn Nghĩa saoooooooo!!!!!!!!!
Thủ nhật thất thế chúng nhân sầu
Trời quang mây nhẹ trôi lững thững
Nắng bạc hờ hững rắc mái hiên.
Tiết thu se lạnh, mặt trời lên cao. Dưới ánh mặt trời dịu nhẹ, một thân thanh sam của Hắc Yêu Hồ Trí Hoá đứng đơn độc, ẩn hiện giữa bóng hoa lấp lánh lay động theo gió. Đôi mắt sáng dài, nhếch lên theo khoé môi đang dần hé ra nụ cười tà ý ma mị. Thật lòng thì, tại lúc này, y cũng ra dáng một con người.
Nhưng trong mắt mọi người phía Đông thái đài, người này từ lâu đã là nhân vật phản diện tiêu biểu, sẵn sàng gây ác, bất chấp thủ đoạn. Bây giờ, trông tư thế giả vờ giả vịt kia, ai nấy không hẹn mà lòng cùng sôi trào căm phẫn, thi nhau châm biếm:
"Ha ha ha, Kỳ Lân Môn quả nhiên toàn lũ vô dụng, giờ lại phải cậy nhờ đích thân môn chủ đơn thương độc mã mà xuất trận!", Hàn Chương lớn tiếng cười nhạo.
"Cũng không hẳn là vậy!", vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, Trí Hoá nói: "Thân thủ tại hạ trong Kỳ Lân Môn bất quá chỉ là hạng tam lưu, nếu hôm nay không thượng đài tỉ thí thì e rằng ngày hôm sau không còn cơ hội cho các vị chê cười!"
Trí hoá vừa dứt lời, sắc mặt mọi người liền biến đổi.
"Tên này đích thực ăn nói hàm hồ, nói hươu nói vượn!", Hàn Chương quay đầu lại, một mặt khẳng định.
"Đúng vậy! Tuy rằng con hồ ly này thối mồm độc miệng, nhưng võ công chắc chắn không tệ! Với đẳng cấp của hắn mà còn không là gì ở Kỳ Lân Môn thì... Chuyện quá vô lý rồi!", Đinh Triệu Huệ mặt khác đồng tình.
"Mặc kệ hắn nói thật hay không! Trận này chúng ta quyết đánh tới cùng, trước phân định thắng thua, sau triệt hạ uy phong hắn!", Bùi Thiên Lan vỗ bàn, kích động hô lên.
Tưởng Bình vẫn là người giữ được bình tĩnh nhất, cất tiếng hỏi: "Người nào nguyện ra ứng chiến?!".
"Ta đi, ta muốn giết con hồ ly này lâu lắm rồi!", Bạch Ngọc Đường cùng Đinh Triệu Huệ đồng thời đứng bật dậy, không hẹn mà cùng nói:
Tưởng Bình xem như không nghe thấy, quay đầu lại những người còn lại nói: "Còn có ai khác nguyện đi không?".
"Tứ ca!!", Bạch Ngọc Đường trừng mắt.
"Tưởng tứ ca!", Đinh Triệu Huệ ấm ức.
Tưởng Bình khẽ thở dài một hơi, nhìn phía hai người này một chút, khẳng định: "Nếu để hai ngươi thượng đài, trận này tất bại!"
"Sao lại thế được", Bạch, Đinh càng là một giọng oán hận.
Tưởng Bình lắc đầu: "Đinh nhị đệ! Đệ cùng Trí Hoá giao tình không ít...."
"Ai thèm qua lại với cái con hồ ly thối ấy???", Đinh Triệu Huệ giậm chân.
"Còn Ngũ đệ bản tính nóng nảy...!"
"Ta nóng nảy khi nào?!", mắt hoa đào nào đó trợn lên.
Lần này, không chỉ Kim Kiền mà tất cả mọi người nhất tề thở dài.
"Hắc Yêu Hồ Trí Hoá tà ý thâm sâu, khó đoán biết nhất lại không nằm ở võ công, mà chính nằm ở khả năng hoạt ngôn xảo biện. Loại người như hắn có thể đem ba tấc lưỡi mà bẻ cong đại cục. Lúc thì hắn dùng chiêu khích tướng, khi lại châm biếm, hoặc đe doạ nhiễu loạn lòng người, khiến tâm trí dần không mẫn tiệp, đánh mất tự chủ, thực lực dần bị chế ngự không thể phát huy.", Chân Trường Đình đem ý kiến quyền uy, góp bình luận, "Lúc này, dù là cao thủ nhất lưu cũng e rằng cũng không thể chiếm lợi thế!" (*)
"Hai người các ngươi còn chưa lên đến võ đài đã bị hắn công kích cho tâm trí rối loạn, hỏi làm sao có cơ mà thắng?", Tưởng Bình cao giọng hùng hồn hỏi một câu, đem cái miệng còn muốn cãi tiếp của hai người Bạch, Đinh chặn đứng lại.
Không đến nỗi chứ! Đây chẳng phải vừa động thủ vừa động khẩu, vừa đánh nhau vừa võ mồm sao? Kim Kiền chấm mồ hôi, tự hình dung ra thế trận Độc Khẩu Ma Pháp Đại Công Phá (*) mà bất giác rùng mình.
--------
(*) nghe tên kêu vầy chứ nó vẫn chỉ cuộc chiến võ mồm thôi =)))
--------
"Để thắng được kẻ này, phải là người ý chí kiên định, tâm tịnh như gương. Người này nhất thiết không thể vì mấy lời xàm ngôn của Trí Hoá mà lay động, may ra mới có cơ hội thắng!". Chân Trường Đình làm một câu tổng kết.
Lời vừa nói ra, xung quanh im lặng, nhất thời nhất động, nhìn về một người: không ai khác ngoài cái vị nãy giờ sắc mặt vẫn trầm ổn, ngồi vững như chuông- nam hiệp Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường nheo mắt hoa đào, "Tiểu Miêu! Vậy thì ngươi cứ thẳng tay giáo huấn...",
"Để ta đi!",
Giọng thiếu niên đột nhiên lên tiếng, chính là Ngải Hổ, một thân đứng thẳng, tay cầm Đoạn Đao, thần sắc kiên định. Đôi mắt to tràn đầy vẻ dứt khoát.
Chỉ là, trái với vẻ dứt khoát kia lại là vẻ mặt sửng sốt của mọi người.
"Ngải Hổ!", Bạch Ngọc Đường vẫn chưa hết kinh ngạc, "kẻ kia... Kẻ kia là sư phụ ngươi đó!".
"Chính vì là sư phụ của tại hạ, nên tại hạ càng phải đi!", vẫn thái độ kiên quyết, Ngải Hổ nói, lời lời ẩn hàm khí phách, "Ta muốn hỏi cho ra nhẽ, vì lẽ nào hắn lại vẽ đường cho kẻ xấu? Tại sao lại gia nhập Kỳ Lân Môn. Cớ gì hắn lại phò tá Tương Dương Vương làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo!".
"Nhưng Ngải Hổ, công phu của ngươi đều là do Trí Hoá một tay dạy bảo.. Chỉ e... ", Hàn Chương nói thẳng thừng, những mong Ngải Hổ nhìn vào thực tế.
"Chính bởi như vậy! Hiểu rõ nhất võ công sư phụ là ta! Hơn nữa, từ nhỏ ta đã thường xuyên bị sư phụ mắng thành quen, nên sư phụ có công kích gì cũng không thể làm ta rối trí.", Ngải Hổ vừa vỗ ngực vừa nói, "Vì lẽ đó, để ta đi là thích hợp nhất!".
Chậc! Nói cũng phải. Với người khác, lời nói của Trí Hoá ngang nanh ác mãnh thú, nọc độc mãng xà nhưng gặp phải Ngải Hổ thì coi như đã có miễn dịch rồi.
Kim Kiền xoa cằm suy đoán: nếu nghĩ theo hướng này, Ngải Hổ đương nhiên cũng là một lựa chọn tốt. Có điều... Ngải Hổ với Tiểu Miêu, ai thượng đài thì khả năng thắng sẽ cao hơn đây?
Mọi người cũng do dự chưa quyết định. Nhìn bên này, Ngải Hổ một mặt mắt lấp láy chờ mong, thực sự khiến người ta khó từ chối. Lại liếc phía kia, Triển Chiêu thần sắc nghiêm nghị, trầm ngâm hồi lâu rồi mới ôm quyền hướng mọi người, chậm rãi đề đạt: "Triển mỗ cho rằng, so với Triển mỗ, Ngải tiểu huynh đệ lại thích hợp hơn!".
Dừng lại một chút, mày kiếm hơi nhíu, Triển Chiêu mới nói tiếp: "Huống gì Triển mỗ cũng không phải là bậc thánh nhân, không phải lúc nào cũng giữ được tâm nhược chỉ thuỷ (*)".
--------
(*) tâm tĩnh như nước lặng.
--------
Không hiểu vì lí do gì mà nghe Triển Chiêu nói xong, mọi người chợt thấy trong lòng vô cớ run lên. Cảm xúc hỗn loạn nhất phải kể đến Kim Kiền, bỗng dưng thấy trái tim mình như co thắt lại.
Tiểu Miêu vừa nhìn ta? Đúng là vừa nhìn một chút. Nhưng sao lại nhìn như vậy?
Aaaaaa, Tiểu Miêu đại nhân của ta ơi! Ngài đừng hơi một tí là lại hành động khó hiểu như vậy!!! Tự nhiên làm ra ánh mắt thế kia, rốt cuộc là ý tứ gì??? (*)
Khoan! Chờ chút!
Mắt nhỏ của nàng vừa vặn liếc đến Bùi Thiên Lan, lúc này cũng đang có ý định đề xuất Ngải Hổ lôi đài. Đột nhiên, trí tuệ khai thông, nàng như hiểu ra, liền vội vàng chụp lấy cánh tay Ngải Hổ gần đó.
Ngải Hổ thoáng sững sờ, quay đầu lại nhìn, những thấy Kim Kiền, hai mắt lập loè đốm sáng, thả vào lòng bàn tay mình một vật gì đó. Định thần nhìn lại, Ngải Hổ nhận ra viên thuốc vô cùng quen thuộc.
"Đây là viên Vạn Sự Đại Cát do Công Tôn tiên sinh đích thân bào chế, phiên bản nâng cấp mới nhất", Kim Kiền lời ít ý nhiều, khuyến mại thêm cái nháy mắt thâm thuý, thay trăm điều muốn nói.
Trong bụng nàng lại nghĩ: Xem mấy trận trước, con hồ ly kia chẳng phải đã sử dụng mấy trò âm chiêu, đâm lén. Chỉ sợ tên đồ đệ này thượng đài, hắn cũng chẳng vị nể gì mà hại cho thằng nhỏ đến mảnh xác cũng chẳng còn. Có câu: Tâm hại người không có nhưng tâm phòng người lại không thể thiếu! Vẫn nên cẩn thận trước một bước, phòng bệnh hơn chữa bệnh mới là thượng sách.
Tiểu Miêu đại nhân! Ánh mắt sắc bén sâu xa đầy thâm ý kia là nhất định chính là ý này chứ gì?!
Kim Kiền lại hướng về phía Triển Chiêu với ánh mắt thăm dò ý kiến.
--------
(*) [Kimmie: Hơi vô duyên vì phải chen vào giữa... Nhưng sao chị í không nghĩ ra là khi anh nhìn chị như thế có nghĩa là, vì một mình chị mà con người luôn điềm đạm như anh cũng không thể giữ được bình tĩnh lúc thấy có chuyện xảy ra với chị nhỉ =)))))))))))) Chớt điiiii!!!! ]
--------
Triển Chiêu hơi sững sờ, lập tức gật đầu nói: "Ngải Hổ có bí dược hộ thân, lần này thượng đài, liền có thể buông tay một kích (*)!
--------
(*) đánh một trận hết sức
--------
Xem ra khả năng đoán biết tâm tư lãnh đạo của Kim Kiền vẫn chưa có dấu hiệu thụt lùi kể từ ngày rời Công Tôn gậy trúc, không khỏi khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.
"Vô cùng đa tạ!", Ngải Hổ một mặt cảm kích vội nuốt viên thuốc, rồi nhấc Đoạn Đao lên, tung người phi thần từ phía Đông thái đài.
A! Cứ như vậy mà nuốt xuống sao? Dù là đồ đệ Trí Hoá như Ngải Hổ cũng không một câu từ chối xã giao? Nhân phẩm của con hồ ly này quá thứ đẳng cặn bã rồi!
Kim Kiền trừng mắt không ngờ tới.
Bạch Ngọc Đường không quên bỏ vào một câu: "Xem ra Ngải Hổ hơn ai hết hiểu rõ sâu sắc sư phụ hắn!".
Rốt cuộc mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, lại càng là mong ngóng trận chiến sắp tới.
Theo bóng lưng Ngải Hổ lúc này đã tiến vào sân, có thể thấy thiếu niên trẻ tuổi mới vừa ôm quyền cung kính nói với sư phụ mình: "Sư phụ, con xin thụ giáo!"
Trí Hoá ngẩn người một lúc, khép hờ đôi mắt dài, lên tiếng: "Bùi gia trang chẳng lẽ không còn ai khác mà phải để cho đứa nhóc miệng còn hôi sữa như ngươi lên lôi đài?".
"Sư phụ định so tài thế nào?", Ngải Hổ trực tiếp ngắt lời Trí Hoá.
Khoé miệng Trí Hoá giật giật, một chút đả kích lướt qua trên nét mặt, "Vi sư đang nói chuyện, đâu đến phiên ngươi nói xen vào?".
"Sư phụ giáo huấn phải lắm!", Ngải Hổ cung kính ôm quyền một cái. Thế mà ngay câu sau, đã lại kiên trì hỏi như cũ: "Sư phụ muốn so tài thế nào?".
Đến bây giờ, ai cũng có thể thấy rõ khoé miệng co rúm của Trí Hoá so với khi nãy tăng thêm ba phần.
"Thật không ngờ may hơn khôn, chọn đại mà lại đúng người, xem ra tên Trí Hoá kia lại phải vía thằng bé Ngải Hổ!", Hàn Chương vỗ đùi đắc ý.
"Hắc Yêu Hồ trên đời sợ nhất sự thẳng thắn! Không hiểu sao lại thu trúng một đồ đệ như vậy!", Đinh Triệu Huệ một bộ dạng xem kịch vui, hoan hỉ nói vào.
Trong khi đó, dưới lôi đài, Trí Hoá đã bắt đầu thi triển kĩ năng độc khẩu công kích, "Đồ nhi muốn cùng sư phụ so tài cao thấp chính là một trời một vực, khác nào cống rãnh đòi sóng sánh với biển khơi. Thắng bại chưa cần đấu đã rõ, cần gì rầy rà thêm?"
"Ừm! Sư phụ dạy phải lắm!", Ngải Hổ gãi gãi đầu, tiếp tục ôm quyền, điệp khúc lặp lại: "Vậy thì, sư phụ, người muốn so tài thế nào?".
Lần này đuôi lông mày Trí Hoá kia đã nhảy loạn, giật giật mấy cái. Hắn dừng lại dưỡng thần một chút. Bộ mặt liền đổi thành vẻ bi ai, lấy tay che mặt, rấm rứt nói: "Ô hô ai tai! Vi sư ngậm đắng nuốt cay, chẳng quản gian khổ, rút hết ruột gan, dạy dỗ ngươi nên người. Nghiệt đồ ngươi, đã không có lòng báo đáp, giờ lại còn khăng khăng lấy oán trả ân. Ngươi ngẫm mà xem! Làm ra chuyện đại nghịch bất đạo cỡ này, thì kẻ làm thầy như ta sẽ phải ôm hận nghìn thu. Tới lúc đến cái gọi là thiên trường địa cửu cũng tận diệt, chỉ e nỗi oán hận này vẫn ngàn năm khó gột. Thật là thảm kịch nhân gian, bi thảm quáa!!"
Trố mắt ngoác miệng. Mồm các chúng anh hào bên phía Đông thái đài một mực rơi xuống lộp độp nhưng không ai kịp nhặt.
Kim Kiền lại càng banh lớn mắt nhỏ như hai viên anh đào, càng muốn ngay tại lúc này đúc nên bức tượng vàng Oscar đặng mà đáp vào mặt diễn viên quốc dân của năm: Hắc Yêu Hồ Trí Hoá.
Vẻ mặt bi thương cùng trời cuối đất, lời kịch thổn thức chấn động lòng người, rung chuyển tạo hoá khiến cho tháng Sáu tuyết rơi. Xem cái điệu bộ của hắn mới thành thục bài bản, một khóc, hai nháo, ba thắt cổ. Kĩ năng diễn xuất ba trong một này đúng là của một diễn viên thực lực chuyên diễn các tình tiết khổ nhục kế thống khổ thê thảm. Hắc Yêu Hồ này không đầu thai về thời hiện đại, đặng mà đóng những phim truyền hình tình tiết cẩu huyết dài 800 tập chiếu lúc 8 giờ thì thực sự là một tổn thất quá nặng nề cho nhân gian.
Ngải Hổ thật thà, có vẻ như đã bị một chuỗi diễn xuất của Trí Hoá làm lay động. Vẻ mặt kiên nghị ban đầu biến thành vẻ mặt bi thương. Mắt to loé sáng, đôi gò má ửng hồng.
Một tiếng leng keng vang lên, Đoạn Đao bị ném xuống trên nền võ đài. Ngải Hổ vội quỳ xuống đất.
"Ngải Hổ không phải vì thế mà nhận thua đấy chứ?!".
Mọi người hiển nhiên kinh hãi.
"Thụp! Thụp! Thụp!", sau ba tiếng dập đầu, đột nhiên Ngải Hổ ngẩng đầu lên nói: "Đồ nhi bất hiếu, đã không thể báo đáp đại ân của sư phụ mà lại một mực đòi sư đồ tận chiến trên võ đài. Là đồ nhi có tội! Đồ nhi nhận sai!"
Trí Hoá nhấc mắt, nụ cười tà ý dần hiện rõ, "Biết sai có thể sửa, chỉ cần ngươi một lòng hướng thiện...".
"Thế nhưng hôm nay đồ nhi tất chiến!", một lần nữa, Ngải Hổ lại cắt ngang lời Trí Hoá. Đoạn đao cũng được nhặt lên. Ngải Hổ dứt khoát đứng dậy. Đôi mắt to trong sáng long lanh ánh nước như mới tắm qua mưa, "Thân là đồ nhi, con càng không thể trơ mắt nhìn sư phụ dấn thân vào Tà đạo mà làm lơ không hỏi. Sư phụ! Hôm nay con và sư phụ hãy cược một ván. Nếu con thắng, sư phụ hãy rời khỏi Kỳ Lân Môn!".
Mặt trời soi tỏ tường thiên địa, chiếu bóng thiếu niên, làm thân ảnh Ngải Hổ như rực lên chói chang hơn, tôn thêm ý chí quyết thắng đang càng lúc càng nóng hừng hực.
"Nói hay lắm!"
"Tên tiểu tử này cũng thật là quyết đoán!".
Mọi người dồn dập vỗ tay hưởng ứng.
Nụ cười khẩy của Trí Hoá dần nhạt đi. Con ngươi trong mắt chấn động, tựa sao rơi. Trong chốc lát, một khuôn mặt từ ái thoáng lướt qua trên gương mặt hồ ly. Tuy nhiên, chỉ một khắc sau, toàn bộ những biểu cảm này đã lại một lần nữa nhường cho nụ cười châm chọc đáng ghét mọi khi.
"Còn nếu ngươi thua?"
"Đồ đệ thua sư phụ thì đó chính là lẽ trời bất di bất dịch, thiên kinh địa nghĩa. Con không có gì oán trách!". Ngải Hổ trịnh trọng nói.
Ngải Hổ này thật cũng biết nói lý cãi chày cãi cối cơ đấy! Quả nhiên Rồng sinh Rồng, Phượng sinh Phượng. Thầy nào trò nấy.
Kim Kiền tấm tắc lấy làm kỳ lạ lắm.
"Xem ra đồ nhi ngoan của ta bây giờ có đánh chết cũng không chịu nhận sai!", Trí Hoá cười gằn từng trận, "Thôi được, nếu ngươi đã có ý như vậy, vi sư cũng đành thuận theo, tiếp ngươi tới cùng!".
Nói xong, xoẹt một cái, một thanh nhuyễn kiếm từ bên hông Trí Hoá đã rút ra, sẵn sàng nghênh chiến.
"Chỉ cần thắng thanh kiếm trong tay sư phụ, ngươi liền có thể thắng!".
Nắng nhạt toả hồng, phủ lên trường kiếm trong tay Trí Hoá, ánh kiếm sắc lạnh, phảng mùi chết chóc, hệt một con mãnh hổ khát máu, đang khẽ kêu lên.
"Tử Điện Kiếm?!", Chân Trường Đình kinh ngạc, "Tương truyền đây là thanh kiếm thuộc về giang hồ đại đạo Thanh Sam Khách, tước kim đoạn ngọc, sắc bén vô cùng! Sau đó, người này bị Ngải Hổ bắt vào đại lao, Tử Điện Kiếm cũng không cánh mà bay! Hoá ra là Ngải Hổ trao lại cho sư phụ mình!"
Chậc! Nghe ra cũng có mùi vị thảm kịch nhân gian sư đồ tương tàn quá đi!
"Ngải huynh sẽ không sao chứ?", Kim Kiền lo lắng hỏi.
"Không cần quá đa nghĩ!", Chiển Triêu đáp lại một giọng chắc chắn.
"Xem ra tiểu tử kia, hai mắt sáng trong, thần thái thẳng thắn, ắt là đã có dự liệu trước!", Bạch Ngọc Đường nghiêm nghị nói.
Kim Kiền gật gù, nhìn tới bên trên lôi tràng, thấy hai thầy trò đứng đối diện, mắt gặp mắt, toé lửa nhìn nhau, chiến ý bùng nổ. Trời cao soi xuống, in lên hai vệt bóng dài trải trên mặt đất, cát cuốn vù vù.
Đột nhiên Ngải Hổ, tung mình phi thân lao tới, Đoạn Đao trong tay loé lên chém xuống một cái, hàn quang sáng loáng, khí thế dũng mãnh tựa như trời đất sụp đổ. Cũng vẫn thanh đao ấy nhưng lần này nhấc lên, cuốn theo một trận cuồng phong dữ dội, nhiễu bụi loạn cát, xoáy lốc ầm ầm nổi lên nuốt chửng lấy hai đấu thủ bên trong nó.
Với trận thế như vậy, bây giờ rất khó để nhận ra bóng người. Chỉ có thể cảm nhận trận đấu thông qua những tiếng đao kiếm xé gió, rít lên từng trận.
Trong cảnh tượng bụi cát hỗn loạn, nháng ra một thân ảnh màu xanh di chuyển nhanh như điện xẹt. Giữa trận thế hô phong hoán vũ, cái bóng Hồ Ly Tinh vẫn nhàn nhã như đang chơi đùa với cuồng phong chớp giật, nhưng thân ảnh lại hư ảo đến độ không ai có thể nắm bắt. Sau một khắc, Ngải Hổ phi thân lao ra từ màn khói bụi. Thế đao giáng xuống tựa sét đánh ùng oàng, xé mưa bụi lao đến thân ảnh màu xanh nhạt nhoà phía trước.
"Đao pháp nặng quá!", Bạch Ngọc Đường cả kinh.
"Thân pháp thật nhanh nhạy!", Triển Chiêu chau mày.
"Gì vậy, gì vậy?!" Kim Kiền trừng trừng mắt nhỏ, khẩn trương nhìn theo diễn biến trận đấu, nhưng có xem thế nào cũng không hiểu.
Nhìn xung quanh cũng thấy mọi người đều bị cuốn theo trận đấu, nét mặt căng thẳng, nín thở dừng nói, làm Kim Kiền lại càng sốt ruột.
"Không ổn rồi!", đột nhiên mọi người đứng dậy, kinh ngạc thốt lên.
Chỉ thấy thân hình Trí Hoá linh hoạt di chuyển, chớp mắt đã tới sau lưng học trò mình. Tử Điện Kiếm vung lên đem theo ánh chớp, chém vào ngay cột sống Ngải Hổ.
"Phụt"... Một tia máu tươi phun ra. Ngải Hổ đột nhiên dừng mọi hoạt động, đứng yên như tượng.
Phía trên thái đài, mọi người nín thở.
Không phải vì thế mà thua chứ?. Một giọt mồ hôi lạnh từ trán Kim Kiền nhỏ xuống.
Trí Hoá đứng ngược sáng, khuất bóng phía sau Ngải Hổ. Gương mặt hắn được bao phủ bởi một mảng tối, không thể nhìn rõ. Duy chỉ có đôi mắt dài ánh lên tia nhìn lạnh lùng âm hiểm... " Chưa chịu thua sao?"
"Hãy còn sớm!, Ngải Hổ hét lớn, lách gió tung người, lưỡi đao chém ngược lại thành một tia sáng quắc, chốc lát đã tới trước mặt Trí Hoá. Trong mắt Hồ Ly Tinh liền phản chiếu ánh sáng của Đoạn Đao, xanh biếc một mảnh.
Mắt Trí Hoá loé lên, dưới chân khẽ động, biến mất trong nháy mắt. Một đòn sấm sét của Ngải Hổ cũng chỉ sượt qua trước mặt Yêu Hồ chứ không mảy may làm rụng cọng lông mày nào trên mặt y.
Sắc mặt Ngải Hổ chợt biến, tay nắm chặt chuôi đao, ngón tay siết mạnh, thúc giục nội lực xuyên vào lưỡi đao. Đao liền rạch gió, rít ra tiếng hú đinh tai nhức óc, tràn ngập lôi tràng. Lúc này, thanh niên trẻ tuổi liền giống như thiên binh nhập thể. Tay phất đến đâu, đao khí liền theo đó mà xoay vòng uốn lượn. Một đường chém mà Đoạn Đao hoạ ra, đuổi sát Trí Hoá. Hai lưỡi đao quấn lấy cắn xé lẫn nhau, hàn quang văng ngập lối, tạo nên làn sóng dữ dội cuồn cuộn, như muốn đem Trí Hoá nhấn chìm trong đó.
"Ngải Hổ đánh hay lắm!"
"Thừa thắng xông lên, bắt gọn trận nàyyy!"
Mọi người hừng hực khí thế, sổi nổi gào thét trợ uy.
Chịu áp lực một biển công kích từ mọi phía, Trí Hoá dường như cũng không còn thong dong tự tại như lúc khai trận, bước chân có vẻ chệch nhịp luống cuống, tư thế bất ổn. Đột nhiên, thân hình kia chợt biến hoá quỷ dị, lập tức lấy lại cân bằng. Ngải Hổ cũng không vừa, cướp cơ hội xông lên trước, vung lưỡi đao hệt như rồng ngậm sét, chém ngang. 1 tiếng "keng" nghe rất vang. Tử Điện Đao của Trí Hoá văng khỏi tay, bay lên trời rồi rơi xuống đất.
Ngải Hổ vẫn giữ nguyên tư thế, mặt hồn hậu, xán lạn ý cười: "Đa tạ sư phụ! Đa tạ!"
Trí Hoá sững sờ nhìn trên tay mình một chút. Có vẻ như hắn đang rất ngạc nhiên.
Nhìn từ xa, loạt đòn tấn công của Ngải Hổ cứ ngỡ là tấn công vào hư không. Nhưng kỳ thực, trên mặt đất xuất hiện lồi lõm, chẳng qua tạm bị cát bụi che lấp. Giờ gió bụi tan đi, những hố rãnh hiện ra, nông sâu không giống nhau.
"Sư phụ! Người đã từng dạy Thời Tiết không bằng Địa Lợi! Địa Lợi không thắng được Nhân Tình. Đồ nhi hôm nay chính là lợi dụng Địa Lợi", Ngải Hổ nghiêm mặt nói.
Trí Hoá sững sờ nãy giờ mới hoàn hồn. Một bạo gân xanh hiện ra trên trán: "Là Thiên Thời không bằng Địa Lợi. Địa Lợi không thắng được Nhân Hoà!!"
Ngài Hổ cười hì hì: "Thì có khác biệt nhau mấy đâu! Dù sao thì con vẫn thắng!".
Trí Hoá nâng trán thở dài một hơi, sau đó mới từ từ ngẩng đầu, nhíu mày khẽ nói: "Cái đấy thì cũng chưa chắc!".
Rồi ung dung đi lên, nhấc tay dúi vào trán Ngải Hổ một cái.
Thiếu niên vừa mấy đây còn dũng mãnh phi thường, lại bị một cái búng tay quật ngã, hơn nữa là lại còn ngã ngửa mặt lên trời, tay chân cứng ngắc. Thân hình chắc nịch đổ xuống, bụi mù tung lên.
"Là vi sư thắng!". Trí Hoá bày ra bộ mặt tươi cười, nói.
Lần này, phía Đông thái đài bùng nổ, loạn lên một trận, nháo nhác hỏi nhau:
undefined
"Chuyện gì đang xảy ra?", Hàn Chương kinh hô.
"Là thuốc tê?", Kim Kiền bật nảy người, hoảng sợ kêu lên.
Dứt tiếng này, mọi người đều tức sùi bọt mép, đồng loạt giơ quyền, gầm lên giận dữ.
"Đê tiện!"
"Vô sỉ!"
"Hạ lưu!"
Tuy nhiên người khơi mào ra trận chửi rủa này, là Kim Kiền lại không thốt ra thêm tiếng nào. Toàn thân nàng cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, đầu lấm tấm mồ hôi lạnh.
Không thể như thế! Rõ ràng Ngải Hổ vừa nuốt vào viên Vạn Sự Đại Cát, làm sao lại bị ảnh hưởng bới độc dược khác? Không nhẽ thuốc này đã quá thời hạn?.
Mà không! Không thể như thế được. Thuốc này do chính nàng- Kim Kiền đã kiểm tra kĩ lưỡng. Hoàn toàn không có vấn đề! Vậy là sao?!
Đầu Kim Kiền như muốn nở tung ra với một mớ những ký ức hỗn độn lướt nhanh qua tâm trí.
Thời gian Biện Lương, lúc thi hành công tác Tróc Quỷ Án, rõ ràng là đã uống viên Vạn Sự Đại Cát, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn trúng phải mê hương. (*)
--------
(*)
--------
Rồi tại phủ đệ của Thương Trực, có cả một quân đoàn cương thi Thập Tuyệt Quân tuyệt nhiên không hề hấn ảnh hưởng bởi thuốc. (*)
--------
(*) án Phiến Trung Phiến
--------
Rồi ngay cả trận đấu với Quỷ Lùn đầu to Phòng Thư An vừa rồi, phiến đá tách ra rất giống với việc dùng Hoá Thạch Phấn...
Rồi còn cả Thập Tuyệt Quân, Thập Tuyệt Đan...
Một luồng run rẩy dợm tới trong lòng Kim Kiền.
Nếu viên Vạn Sự Đại Cát thực đã mất tác dụng... Vậy đến tám phần dược đạn khác của ta cũng sẽ vô hiệu lực sao?
Thế thì chẳng phải Tương Dương Vương đã thu nạp được cao thủ dụng độc cao minh hơn ta vài phần sao?
Nói cách khác, ta võ công mèo ba chân, khinh công qua loa, ám khí cũng không thông hiểu, tóm lại là vô dụng. Ngay đến cả chút bản lĩnh về y thuật bây giờ cũng không còn đất dụng võ.
Không nhẽ mai này, ta trở thành kẻ vô công rồi nghề ở phủ Khai Phong, đối với xã hội không được ghi nhận cống hiến, đành nằm đợi Công Tôn gậy trúc đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đầu đường xó chợ, hít gió Tây Bắc mà sống cho qua ngày đoạn tháng hay sao?
Không! Không thể được! Đường đường là quan môn đại đệ tử của Y tiên Độc Thánh! Ta không thể thua! Không bao giờ thua! Tuyệt đối không thua!
....
Miên man trong suy nghĩ hồi lâu, chợt đôi bả vai gầy của Kim Kiền dần được truyền hơi ấm từ hai bàn tay ai đó. Chính hơi ấm này đã lôi nàng từ chuỗi tưởng tượng vẩn vơ về lại thực tại.
Kim Kiền sững sờ ngẩng đầu.
Hai bên nàng, một người áo lam như uý, một người tuyết y thắng vân, thần sắc trầm xuống nhìn vào chiến cục trên lôi đài, dù không nhìn Kim Kiền lấy một cái, thậm chí cũng chẳng nói lời nào với nàng, nhưng sự ấm áp trên vai này đích thực giống như ánh bình minh đem những lo lắng trong lòng xua đi hết.
Kỳ thực... Sao nàng không tính đến mức này nhỉ. Cứ coi như không còn bản lĩnh y thuật độc dược, thì ta vẫn có ích trong việc khai thác sản phẩm thương hiệu Ngự Miêu, giúp Khai Phong Phủ có thêm chút phúc lợi đặng xoá đói nghèo, vươn lên làm giàu cơ mà. Mà nếu không, bất quá lại đến Hãm Không Đảo ăn chùa bữa cơm, xem ra cũng không tệ.
Nghĩ tới đây, Kim Kiền thở phào nhẹ nhõm, lại tiếp tục hướng mắt về võ đài.
Vẫn là nụ cười khẩy kinh điển theo bước Trí Hoá, chậm rãi tới bên Ngải Hổ. Lúc này hắn mới móc ra cái bình nhỏ, kê trên chóp mũi Ngài Hổ một chút rồi cất vội.
Ngải Hổ bật dậy như cá chép mắc cạn, cả giận nói: "Sư phụ! Người chơi xấu!".
"Hở?", Trí Hoá nhíu mày, "Vi sư nào chơi xấu?".
"Rõ ràng người nói là luận võ phân thắng bại! Thế mà bây giờ sư phun lại dùng thuốc tê!", đôi gò má đỏ gay, phồng lên thành đôi má sóc, đầy mặt oan ức.
"Ta nói luận võ khi nào?!", vẫn vẻ mặt vô sỉ và ý cười thâm hiểm, Trí Hoá nói.
"Người nói là chỉ cần con thắng thanh kiếm trong tay người là có thể thắng!", Ngải Hổ mạnh miệng cãi.
"Thì đúng mà! Thắng thanh kiếm này...", Trí Hoá đủng đỉnh đi tới góc sân, nhặt lên thanh Tử Điện kiếm, vuốt nhẹ lớp bụi phủ trên ấy để lộ ra ánh kiếm màu tím dưới ánh mặt trời, sắc mặt trầm xuống, "Tiểu Hổ ngươi chính là thua lưỡi kiếm tẩm thuốc tê này..., vì lẽ đó, ngươi chính là bại dưới thanh kiếm này!".
"Sư phụ! Người giở trò bịp bợm trí trá! Không tính!", Ngải Hổ giậm chân, "con không phục!".
"Bất phục? Ngươi đã hành tẩu giang hồ ngần ấy năm, há vẫn còn ngây thơ đến vậy, tưởng thiên hạ ai cũng thật thà chân chất? Ngươi cũng đã giao đấu không ít, chẳng lẽ lý lẽ như vậy mà không nhận ra?", Trí Hoá ngẩng đầu, ánh mắt phủ sương u ám, khí thế bức người, "Hôm nay người làm thầy vì còn chút tình nghĩa sư đồ với ngươi nên dùng thuốc tê, nếu sau này đối phương cừu địch dùng độc dược, cái mạng này ngươi có to gan nói là giữ được nữa hay không?".
Dừng một lát hắn nói tiếp, "Giang hồ hiểm ác, lòng người khó lường! Chỉ có mấy tấc võ nghệ đã dương dương tự đắc tiếu ngạo giang hồ, thông suốt thiên hạ, thật quá nực cười đi!", Trí Hoá nhấc mắt, ngước nhìn về phía Đông thái đài, đảo mắt nhìn từng người một, ý châm biếm hiện lên càng lúc càng rõ rệt. Cộng thêm với ánh trừng sắc bén, như muốn xuyên thủng tim gan người ta, không thể không làm mọi người thoáng lạnh gáy, y gằn từng tiếng "Chẳng coi ai ra gì, tự cao tự đại, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì chỉ có thể than trời oán đất!".
Vừa vặn ánh mắt dừng lâu tại Kim Kiền, khoé môi hoạ ra một ý cười lạnh: "Ếch ngồi đáy giếng!". (*)
--------
(*) câu gốc: Toạ giếng quan thiên, quan sát trời qua miệng giếng và cứ nghĩ mình hiểu thấu thiên hạ
--------
"Âm mưu quỷ kế thì sao? Không từ thủ đoạn thì sao?", Tử Quang Kiếm xuyên về vỏ bên hông Hồ Ly một tiếng lạnh lùng. Trí Hoá thốt nhiên quát lớn, làm mọi người như choàng tỉnh, "Thắng làm vua, thua làm giặc!".
Một tiếng này ẩn hàm tràn trề nội lực, tựa hổ gào rồng ngâm, thấu tận mây xanh, đinh tai nhức óc.
Rõ ràng là Trí Hoá đang dạy dỗ đồ đệ, nhưng sao cứ có ảo giác là hắn đang giáo huấn cả những bậc anh hào phía Đông thái đài kia. Ngạc nhiên nhất chính là, dù có cố gắng muốn phản bác thế nào, lời nói ra gần đến môi nhưng vẫn phải thu trở lại bởi vì... Không hiểu phải giải thích ra sao... Nhưng có cảm giác như là....
Con Hồ Ly này nói... Cũng có đạo lý.
Con bà nó.
Không thể nào chứ!
Chúng anh hùng bên này xì ra một tiếng khinh miệt.
Duy chỉ có Kim Kiền phản ứng không giống. Bởi vì mới đây viên Vạn Sự Đại Cát bị mất đi hiệu lực. Hiện nàng vẫn còn đang chịu đả kích nặng thì Trí Hoá lại bồi thêm cho một nhát dao chí mạng khác. Hình ảnh Trí Hoá vừa rồi vĩ đại chẳng kém mấy vị giáo sư thời hiện đại là bao. Trước mắt nàng hoa lên ảo giác, tái hiện lại bối cảnh kì thi tốt nghiệp năm nào. Các giáo sư đáng kính, một tay đẩy đẩy cặp đít chai dày cộp, một tay cầm roi da thước kẻ, nói với cả lớp bằng một giọng uy vũ có thể sánh ngang với tiếng rống của sư tử Hà Đông.
"Đừng kiếm cớ để thi cử không ra gì! Nguyên nhân trước tiên là do mình lười học! Các trò toàn đổ cho thầy ra đề khó mà đâu biết rằng đề thi đại học còn khó hơn vạn lần. Giờ không cố gắng giải nổi mấy đề cỏn con này thì sau này không có thời gian mà khóc ở trường thi đâu!"
Aaaaaaaa....
Kim Kiền rụt cổ, mồ hôi túa ra như tắm.
Bộ dáng nàng trên thái đài đã thế, chứ đừng nói gì đến Ngải Hổ trên lôi tràng lúc này, đang trực tiếp thụ giáo. Mặt thiếu niên nhỏ cứ ngây ra, sững sờ nhìn thầy mình, không biết phản ứng thế nào cho hợp lẽ.
"Trận chiến hôm nay, vi sư niệm tình cho ngươi một bài học.". Trí Hoá thở dài một hơi, nhìn đồ nhi mình. Lại từ trong người lôi ra một quyển sách đưa cho Ngải Hổ, hạ giọng từ tốn: "Hành tẩu giang hồ, cần khắc cốt ghi tâm để luôn thận trọng. Cái này do vi sư hao tâm tổn huyết cả nửa đời người để tổng kết ra quyển Giang Hồ Bí Tịch này. Hôm nay truyền thụ cho ngươi! Những thứ đúc rút tinh tế trong này, cố gắng ghi nhớ!".
Nói xong, Trí Hoá đạp phong lướt nhẹ đi mất, để lại tàn ảnh xanh thanh thiên, với vệt bóng dài, nhìn trông vừa cô đơn vừa tự tại, cảnh ý vô hạn.
Ngải Hổ cầm sách, mặt ngây ngốc, hai mắt hoe đỏ, nhìn Trí Hoá nghênh ngang quay bước. Đứa nhỏ bấy giờ mới ôm quyền, tiếng nói nấc nghẹn nức nở: "Ngải Hổ đa ta đại ân sư phụ chỉ bảo!".
"Trận thứ tư, Kỳ Lân Môn, Trí Hoá, thắng!".
Chân Trường Đình hắng giọng tuyên bố dù vẻ mặt không đành. Mọi người cũng đã thoát khỏi ảo giác khiếp sợ khi nãy, giờ về với thực tại, không khỏi trầm mặc ảm đạm.
Ngải Hổ ôm sách về lại Đông thái đài, chờ Kim Kiền xử lý qua vết thương, liền cẩn thận lôi sách ra đưa cho nàng, nói: "Kim huynh, tại hạ ít chữ, mà sư phụ lại lại thích viết cổ ngữ, ta sợ xem không hiểu! Huynh liền giúp ta xem một chút!".
Liếc nhìn hàng chữ chính trên quyển sách 《Hành Tẩu Giang Hồ bí tịch》, lòng thấy bồn chồn, ngó ra tứ phía.
Sắc mặt Triển Chiêu vẫn không đổi, nhưng một đôi tai mèo, so với mọi ngày đã dựng thẳng đứng. Bạch Ngọc Đường vẫn giữ vẻ khinh khỉnh nhưng rõ ràng tần suất phẩy quạt đã chậm hơn.
Xung quanh mọi người dù ngoài mặt thì khinh thường nhưng ai nấy đều nhấp nhổm, mắt liếc liếc về phía quyển sách Kim Kiền cầm, cố dằn nén tò mò.
Chỉ có Hàn Chương, hóng hớt ra mặt, không màng thể diện, lao ra hiếu kì trước tiên, "Nếu là Hồ Ly Tinh bí tịch, ta lại càng muốn xem thử có gì hay ho thần bí!".
Mọi người dường như có lí do, một mặt sĩ diện, mồm nói ghét bỏ, nhưng kì thực lại nhích dần đến xung quanh Kim Kiền. Thậm chí ngay cả cái người làm cảnh nãy giờ như Vũ Mặc cũng bắt đầu tham gia chen chúc!".
Kim Kiền vận sức, cẩn thận dùng ngón tay nhón lật mở bìa sách, hé ra trang thứ nhất.
Tế mắt thình lình banh lớn.
Chữ hiện lên trên trang sách, thất xoay bát oai (xiêu vẹo) viết một đoạn như sau:
Hành tẩu giang hồ, bí kíp làm đẹp thứ nhất:
"Yếu tưởng tiếu, nhất thân hiếu, hồng phối lam, trư cẩu tiếu
Thương thanh đạm, tối cao nhã, uý sắc lam, duy nam hiệp". (*)(*)(*)
--------
(*)(*)(*) Lần này phải để hẳn 3 dấu sao vì theo mình đây là phần đặc sắc nhất trong chap này, và nếu ko hiểu thì sẽ ko thể cười được nên buộc phải giải thích kĩ! Kính mong không ai bỏ qua phần này=))
--> Dịch vè:
Muốn xinh tươi, bận tang phục! Hồng phối lam, chó lợn cười.
Xanh lịch thiệp, cao nhã nhất! Hợp sắc lam, duy nam hiệp.
--> Dịch nghĩa:
Câu vè này mang ý 2 nghĩa.
- Nghĩa 1:
Nữ nhân đẹp nhất khi bận đồ tang trắng thanh khiết, không chút bụi phàm mà còn có vẻ buồn bã động lòng người. Mặc hồng phối lam, nhìn rất nghịch mắt, thường là các cô gái làng chơi chọn mặc, chỉ mua vui cho lũ phàm phu tục tử.
Nam nhân vận áo xanh nhạt mới tao nhã ôn nhu nhất. Vận sắc xanh đậm màu, may ra chỉ có Nam hiệp Triển Chiêu mặc mới đẹp được =))))))))))))) (nhưng còn 1 ý nói kháy khác, là chê Nam Hiệp mặc xấu =))) *Trí Hoá, em bội phục anh*)
- Nghĩa 2:
Nghĩa hai hiểu theo vế đối dọc.
Vế đầu: nữ khiết đối với nam thanh (nữ áo tang đối với nam áo xanh nhạt)--> thanh tao.
Vế sau: nữ áo hồng phối lam đối với nam nhân mặc đồ sẫm màu ( ở đây là áo xanh đậm của Nam Hiệp)
Trên thực tế, dù hồng phối lam nhìn có chói mắt nhưng theo quan niệm ngầm cổ xưa của các nam nhân, đó là sắc áo thể hiện sự khêu gợi. Để Nam hiệp áo xanh thẫm đối cùng trong vế, ý chỉ cứ mặc như Triển Chiêu thì sẽ cuốn hút, gợi tình. Nói theo ngôn ngữ hiện đại thì anh í sexy nóng bỏng =))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))
Nghĩa 3
Nghĩa này thì chắc hiếm ai để ý. Tại vế đầu câu 1, nói về nữ nhân muốn đẹp thì phải mặc đồ tang. Đồ tang dĩ nhiên màu trắng. Chiếu theo lý lẽ ngày xưa Ngải Hổ từng nói đến ở phần Phiến Trung Phiến, thì câu này cũng nhằm ngầm ám chỉ Bạch Ngọc Đường chuyên mặc đồ trắng ẻo lả như nữ tử
...
Tóm lại, nghe qua thì có vẻ như Trí Hoá làm thơ tao nhã vậy nhưng ý tứ dâm dục trùng trùng. Nếu không hiểu được tầng tầng ý nghĩa thì ko biết tại sao bọn Kim Kiền lại có hành động kì quặc sau khi đọc xong.
Kết quả do bọn mình tổng kết sau khi tham khảo hơn trăm trang google, khảo sát thêm mấy bác dân bản địa người Tàu. ;)) Nếu thấy giải thích này ở đâu kính xin báo lại cho mình để mình đi kiện bản quyền =)) còn bây giờ mời tiếp tục thưởng truyện.
--------
Cảm giác như vừa có một đàn dê hung hăng gào thét chạy qua đầu Kim Kiền.
Mới nãy ta còn ví con Hồ Ly kia như con tằm cần mẫn nhả tơ tới chết, như ngọn nến rực rỡ cháy đến hết, như một vị lão sư vĩ đại đáng kính. Ta thực đáng rủa, không xứng với ân sư, không xứng với Tổ quốc, với các vị phụ lão Giang Đông trên dưới 5000 năm.
Cái này chính là tội đồ thiên cổ, ngang với tội đốt sách chôn nho (*), âm mưu tày trời, bịt mắt thiên địa. Dám thèm khát Miêu Nhi đại nhân saooooooooooo!
--------
(*) Tần Thuỷ Hoàng sau khi thống nhất đất nước đã quyết định giết hết những nhà thông thái có tư tưởng khác với mình để quy đất nước về một mối
--------
Kim Kiền lại càng lúc càng rối loạn, suy nghĩ lộn xộn lung tung.
"Câu này nghĩa là gì?!!!", người thứ hai kích động chính là Bạch Ngọc Đường, ngón tay thon dài chỉ vào câu: "Uý sắc lam, duy nam hiệp". Đôi mắt hoa đào đã giật nháy thất kinh bát đảo.
Đuôi mày kiếm của Triển Chiêu dựng đứng, quay mặt đi không nói gì.
Mọi người: "..."
Cố dằn lòng kiềm chế để tay mình không xé nát quyển sách, Kim Kiền gấp nó lại. Da mặt co rút hai cái rồi mới đủ bình tĩnh nói lại với Ngải Hổ "Sách này... Có thể đúng là tác phẩm tâm huyết của sư phụ ngươi... Nhưng phàm là người đọc sách, quan trọng nhất một điểm. Đó là... Ờm, phải đọc có chọn lọc, gạt đi cặn bã, chỉ tiếp thu lấy tinh hoa! Khi đọc sách, nhất định phải chuyên chú, không nên lẫn tạp niệm, biết phân biệt phải trái đúng sai, không được máy móc làm theo sách!".
Ý là: Ngải Hổ ngươi nhất thiết không được nghe theo sư phụ nói năng bậy bạ. Những câu trong sách chỉ là nhảm nhí thôi.
"Học không nghĩ chỉ tổ phí công, nghĩ không học thập phần mỏi mệt (*). Trong sự học, kị nhất là bảo sao hay vậy. Ứng vào bản thân, Ngải tiểu huynh đệ cần ghi nhớ, phải nghĩ kĩ khi học bất kì cái gì!", Nhan Tra Tán mặt đã ngả sắc đen, đưa ra tổng kết thánh hiền
--------
(*) câu nguyên gốc của Mạnh Tử: Học nhi bất tư, tắc võng. Tư nhi bất học tắc đãi.
--------
Mọi người gật đầu đồng tình.
"Đúng vậy, khi ngươi đọc nhất định phải nghĩ kĩ!"
"Nhất là... Không nên làm theo sách! Cái mà... Haizz sư phụ ngươi thiệt tình...."
Ngải Hổ vẻ mặt ngời sáng, thông tỏ, bèn ôm quyền: "Đa tạ chư vị chỉ giáo, Ngải Hổ nhất định sẽ không phụ lòng kì vọng của sư phụ!".
Mọi ngươi như sắp khóc, muốn thốt lên: Chúng ta không phải ý nàyyy!
Trong lòng mọi người tâm trạng u ám, thiếu điều chỉ còn biết tỏ cùng nhật nguyệt. Khó khăn lắm, các vị anh hào mới duy trì được vẻ mặt nghiêm chỉnh đi về chỗ ngồi.
"Tiểu Ngải à! Sách này của ngươi có thể cho lão hán mượn xem vài ngày không?", Bùi Thiên Lan bật ra một câu.
Mọi người giật mình nhìn hướng người vừa nói.
"Ngươi đúng là già mà không đứng đắn!, lớn đầu rồi còn xem cái sách ấy làm gìii?", Giang Ninh bà bà tức giận mắng.
"Thì ta cảm thấy sách nói cũng miễn cưỡng được xem có chút đạo lý! Bây giờ ta thay đổi phong cách quần áo một chút... Lại có thế khiến bà nhìn ta một chút....", Bùi lão trang chủ ngập ngừng.
"Bốp", Giang Ninh bà bà vỗ một cái mạnh sau ót Bùi Thiên Lan.
Tất cả thi nhau cúi đầu, trong lòng niệm chú: không thấy gì! Cái gì cũng không thấy.
"Chân trang chủ, không phải ngài đã đến lúc phải công bố kết quả lôi đài ngày thứ nhất sao?".
Cái giọng nhờn nhợt muốn giết của hồ ly nào đó lại bốc lên từ hướng Tây thái đài.
Mọi người ứ nghẹn, không hẹn mà gặp, cùng nhìn về phía Chân Trường Đình.
Chân Trường Đình đứng lên khó nhọc, gánh vác trọng trách lớn, tuyên bố: "Đệ Nhất Thiên Hạ Trang cùng Kỳ Lân Môn đối chiến ngày đầu tiên, Kỳ Lân Môn thắng!.
"Đa tạ đã chiếu cố!", phía Tây thái đài, Hắc Yêu Hồ Trí Hoá dẫn đầu một đám thuộc hạ mặt mũi che kín. Chúng có vui mừng vì thắng cuộc không thì cũng chẳng ai biết.
Bùi Thiên Lan vẫn một mặt hào sảng, cười to:
"Tốt! Tốt! Tốt! Quả nhiên là cao thủ khắp nơi! Ta thực mong chờ trận chiến ngày mai!"
Trí Hoá cười ảm đạm đáp lại, dẫn đám thuộc hạ xuống khỏi Tây thái đài, đường hoàng đi ra. Có điều, khi đi lướt qua Đông thái đài, Bách Hoa công tử đang đi cùng Trí Hoá, nhưng vẫn không quên ngoái lại, hướng một ai đó, nhếch mép cười cạnh khoé.
Về phần người nào đó...
Ánh mắt những người còn lại dồn dập nhìn về hướng vị Tòng lục phẩm giáo uý. Hàn Chương bộ dáng bà tám, muốn xem kịch vui hóng hớt hỏi: "Kim giáo uý cùng kẻ kia phải chăng kết oán?"
"Cái này....", Kim Kiền dáo dác nhìn về phía Triển Chiêu.
Triển Chiêu buông mắt, cúi xuống đất. Trong khi Bạch Ngọc Đường biến sắc mặt, như nhớ lại điều gì đó rất kinh khủng, rồi quay ra nhìn Triển Chiêu, ngập ngừng hồi lâu, ủ rũ: "Chuyện nói ra cũng dài dòng!".
"Ngũ đệ cũng biết sao?", Hàn Chương ngạc nhiên.
Gương mặt tuấn tú của Bạch Ngọc Đường
co rúm lại. Ánh mắt hoa đào nhìn xa xăm nơi chân trời, quyết tâm đánh trống lảng đến cùng, "Ờ tục ngữ có câu, đánh người không đánh vào mặt!..." (*)
Hàn Chương: "..."
Kim Kiền: "..."
.....
Vẫn là thiện đường xa hoa của Bùi gia trang, vẫn những gương mặt mới hôm qua còn chén tạc chén thù. Nhưng hôm nay, không khí nơi này còn không bằng nửa điểm náo nhiệt bữa trước.
Mọi người quây quần xung quanh bàn tròn. Mỹ vị bầy ra trước mắt nhưng cũng không làm ai buồn động đũa.
Kim Kiền lọt thõm giữa hai bên là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. Nhìn bên này, mày kiếm nhíu chặt. Ngó bên kia, mắt hoa đào lạnh lẽo. Lại liếc xung quanh thấy vẻ mặt mọi người thập phần không tốt. Đến cả gương mặt không chút cảm xúc như Vũ Mặc cũng như đeo thêm mấy phần âm u ảm đạm. Kim Kiền âm thầm nuốt trôi ngụm nước bọt tắc ứ cổ họng, lén lút đem đôi đũa vừa cầm trên tay thả lại bàn.
Ba người vị trí chủ toạ là Bùi Thiên Lan, Giang Ninh bà bà và Nhan đại nhân cứ ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, lúng túng khó xử. Cuối cùng, vẫn là Giang Ninh bà bà không tiếp tục nhìn được nữa, kín đáo bên dưới bàn, đạp cho Bùi Thiên Lan một cước, đem vị Bùi trang chủ bật đứng người dậy.
"Khụ.. Chẳng qua... ", Bùi Thiên Lan vuốt râu, bưng chén rượu lên mãi mới thở ra một câu, "Thôi nào! Cũng chỉ là thua một hồi! Các ngươi đều là những hiệp khách thành danh, hà tất gì vì một việc cỏn con này mà chi li để bụng?!"
Không khí lại càng thêm uể oái chẳng phấn chấn lên nổi.
Thua đâu đơn giản. Mà là thua tuyệt đối! Thua ấm ức. Tứ trận đại chiến kia, rõ ràng đều nằm trong dự liệu của Trí Hoá, chẳng khác nào bị hắn nắm đằng chuôi, kéo mũi dắt đi. Không những chịu đùa giỡn đả kích, mà tới phút chót còn bị lên lớp dạy đời tới á khẩu không phản biện nổi câu nào.
Thật khác chi đem chí khí anh hào bỏ vào một nồi ấm ức. Ấy là câu tổng kết âm thầm của Kim Kiền.
"Thật không ngờ bọn tiểu bối các ngươi bây giờ lại không có khí khái đến vậy!". Giang Ninh bà bà vỗ bàn đứng lên cả giận nói, "Nhìn các ngươi xem, tuy rằng hắn dùng hắc yêu thuật thì cũng chẳng ra gì. Dù vậy những lời hắn nói sau cuối, xét cho cùng thì vẫn là rất có đạo lý! Thất bại hôm nay là do các ngươi quá khinh địch!"
Mọi người rũ mắt, không ai dám nói lại.
"Nhìn các ngươi đi! Thường ngày cậy thế mình có chút danh phận trên giang hồ! Sợ là mắt bây giờ để đằng sau gáy, có cũng như không hết rồi!", Giang Ninh bà bà cười gằn từng tiếng, "Các ngươi tự vấn bản thân xem, mới ngày trước có ai thèm để Kỳ Lân Môn vào trong mắt hay không?".
Đầu chúng nhân cúi gằm, vẫn không một tiếng cự cãi. Mặt chôn chặt xuống đất.
"Hay các ngươi tự cho mình võ công cái thế, vô địch thiên hạ, mấy trò tiểu xảo của Trí Hoá không đáng để vào mắt, chỉ cần mấy cao thủ lên đài là liền có thể triệt hạ Kỳ Lân Môn dễ dàng như trở bàn tay?".
Kẻ mặt dày nhất như Kim Kiền đến lúc này cũng nóng hết cả mặt. Giang Ninh bà bà miệng lưỡi cũng thật sắc sảo đi!
"Hay các ngươi đã quên mục đích quyết tử lần này?", Giang Ninh bà bà trừng mắt nhìn sang Hàn Chương, "Hàn lão nhị! Ngươi nói xem!"
Hàn Chương rụt cổ lí nhí: "Là Tương Dương Vương!"
"Hừ? Thật còn nhớ cơ à?", Giang Ninh bà bà hờn mát, "Hiện giờ tình thế nước sôi lửa bỏng, ngàn cân treo sợi tóc. Cùng Tương Dương Vương sống còn một phen ngày nào đó đã là điều không thể tránh. Thế mà hôm nay, dựa vào mấy quy tắc nhỏ nhoi của Kỳ Lân Môn đã không thể đánh bại, thì làm sao có thể cùng Tương Dương Vương so kè cao thấp. Chẳng nhẽ các ngươi nghĩ tới lúc đụng mặt Tương Dương Vương mà hắn còn để cho thi đấu công bằng hay sao? Nếu đến lúc đó mà các ngươi còn tự tại khinh địch dẫn đến đại cuộc thất bại thì xem như đã đắc tội thiên hạ, trở thành tội nhân thiên cổ rồi!".
Sắc mặt mọi người sau những lời này chỉ thiếu điều nhỏ ra mực. Không khí tĩnh mĩnh vẫn duy trì bao phủ thiện đường rộng lớn.
"Triệu phu nhân dạy phải lắm!", Nhan Tra Tán chậm rãi đứng dậy, trịnh trọng hướng mọi người bưng lên chén rượu.
Rốt cuộc chúng nhân cũng tìm được cớ ngẩng mặt lên, nâng chén háo hức nhìn Nhan đại nhân.
"Thiên nhật chi giám, hậu nhật chi sư (Thất bại hôm nay là bài học cho sau này), đạo lý này nói ra, các vị đều thông nên Nhan Mỗ chắc cũng không phải nhiều lời. Chư vị ở đây đều là nhân trung long phượng, hào kiệt đương thời, nhìn xa trông rộng, chí lớn trùm thiên hạ. Chuyện nhất thời thắng bại thế này nên coi là lẽ thường chứ không nên để khúc mắc trong lòng. Nhan mỗ tin tưởng hôm nay tuy thất bại nhưng hôm sau chư vị liền có thể lấy làm bài học, đánh đâu thắng đó. Trước tiên, tại hạ xin đước uống cạn chén này, chúc cho ngày mai thuận buồm xuôi gió, bách chiến bách thắng", nói rồi uống hết chén rượu.
Mọi người nghiêm chỉnh, cũng theo Nhan đại nhân một hơi cạn sạch.
Lòng kính ngưỡng đối với Nhan Tra Tán của Kim Kiên tăng thêm bội phần.
Xem lời vừa nói ra kia, vừa là lời cảnh báo nhẹ nhàng, vừa đề ra viễn cảnh tương lai, cũng vừa khéo khích lệ mọi người tiếp thêm sĩ khí. Cứ như là nghệ thuật nói chuyện của các bậc lãnh đạo cao siêu:
Lời nói sáo rỗng khách sáo một đống nhưng chẳng đúng trọng tâm câu nào. Nhan huynh à, ở đây người học rộng tài cao nhất là huynh. Thay vì ở đây cả buổi nói lời hay ý đẹp vô ích thì cho tí ý kiến lãnh đạo chuyên môn về trận đấu ngày mai có đáng tin hơn không.
Đúng lúc vừa buồn bực đặt chén rượu xuống, Kim Kiền nghe thấy Nhan Tra Tán bồi thêm câu nữa:
"Huống chi hôm nay bên ta dù bại nhưng sĩ khí chưa bại. Ngải Hổ tuy thua nhưng là thua trong vinh quang!".
Mặt Ngải Hổ khó coi thêm mấy phần.
"Ngài Hổ giao đấu ân sư, chỉ thua trận chứ không thua thế. Bất luận kết quả ra sao, trong lòng Nhan mỗ, Ngải Hổ đã là người chiến thắng!", Nhan Tra Tán vẫn tiếp tục hiền lành nói.
"Đa tạ đại nhân!", Ngải Hổ nhất thời cảm động.
"Đúng đúng đúng! Hôm nay Ngải Hổ đánh hay nhất!"
"Quả xứng là anh hùng xuất thiếu niên!"
"Chúng ta có hậu bối nối nghiệp rồi! Hahaha!".
Các thể loại tán thưởng khen ngợi bỗng chốc kéo đến.
Kim Kiền lại càng thêm khó chịu. Mấy lời tâng bốc kia khác nào vẽ thêm chân cho rắn. Lại còn khen quá lố, giống như đang thu mua lòng người.
"Hôm nay quyết chiến một trận mới thấy Trí Hoá đối với Ngải Hổ vẫn còn niệm tình sư đồ nhiều lắm..." Triển Chiêu vuốt cằm nói, mặc cho Kim Kiền một bên mắt nhỏ trợn tròn nhìn mình không dứt.
"Quả nhiên không hổ là xuất thân Khai Phong phủ! Toàn một lũ tâm địa xấu xa!", Bạch Ngọc Đường lạnh giọng rên lên.
Nghe âm điệu chuột bạch rên khẽ, Kim Kiền mới giật mình tỉnh ngộ.
Hoá ra Nhan thư sinh này trước vuốt đuôi thu phục Ngải Hổ, sau lại dùng chính Ngải Hổ để đối phó Hắc Yêu Hồ Trí Hoá.
Quá thâm hiểm! Quả nhiên là đệ tử chân truyền của Công Tôn gậy trúc.
Ấy không! Giờ không phải lúc cảm than khâm phục. Vấn đề hiện nay là... Đối sách thi đấu ngày mai là thế nàooooo!
..............
Gió thu vờn tới lay tâm động
Tán cây tinh tú vướng tựa bông.
Ngồi ở bàn tròn tại thư phòng Nhan đại nhân lúc này, Kim Kiền nhìn sang bên phải, Nhan Tra Tán cùng Triển Chiêu trầm mặc, ngó sang bên phải, Bạch Ngọc Đường, Tưởng Bình ấn đường tái dại, cố nén thở dài.
Biết ngay mà! Những lời hồi nãy trên bàn ăn chỉ là Nhan đại nhân tung hoả mù. Nếu bàn đối sách chiến lược thì vẫn phải có một buổi họp mặt nhân tinh.
Vấn đề là... Khúc dạo đầu họp mặt nhân tinh hình như có chút âm u? Vừa vào nhà ngồi chưa ấm bàn toạ thì Tưởng Bình đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
"Tình thế quả nhiên bất ổn! Tại hạ nghi ngờ có mật thám Kỳ Lân Môn trà trộn".
Liền sau câu này, mọi người mới làm ra các biểu cảm giống như miêu tả ở trên.
Cho xin đi! Vấn đề chẳng phải quá rõ ràng như con rận bám tóc thằng trọc sao?
Chuyện kín trong Bùi gia Trang là Bùi Phong bị dị ứng với phấn hoa anh đào mà Trí Hoá còn biết được, khẳng định có kẻ nằm vùng trong Bùi gia trang rồi.
Kim Kiền cố nén kích động, cực lực làm ra bộ mặt trầm trọng như ai.
"Ý chư vị thế nào? Liệu trong lòng đã có phỏng đoán hay chưa?".
Mí mắt Kim Kiền giật nảy lên.
Ấy! Cái gì thế này? Việc điều tra gian tế không phải là việc của Bùi Mộ Văn sai người càn quét từ trên xuống dưới, để tìm chứng cứ chứ sao lại bỏ qua giai đoạn, đi thẳng tới bước công bố đáp án luôn vậy?.
Nàng hiển nhiên không đủ đầu óc theo kịp chúng nhân tinh trong phòng này. Thế nên nàng càng chấn kinh khi nghe câu:
"Tại hạ kì thực nghi ngờ 1 kẻ!"
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Tưởng Bình dị khẩu đồng thanh.
Sau đó, bốn người tám cặp mắt quay sang nhìn Kim Kiền, mong đợi.
Có nhầm hay không? Chẳng nhẽ trong phòng này ngoài ta ra thì mọi người đều biết kẻ tình nghi ấy là ai à? Hơn nữa, nhìn ý tứ này, không lẽ... Mấy người này nghĩ là ta cũng biết sao?
Nếu giờ cứ khai thật là không biết... Khụ! Không được! Tốt xấu gì thì ta cũng được hội nhân tinh công nhận cho làm nhân viên dự thính.
Thây kệ! Chuyện đã đến mức này đành phùng má giả làm người mập, đặng mà duy trì công tác, kiếm bát cơm manh áo.
Ta trước tiên nên kiên trì đáp ứng yêu cầu lãnh đạo. Xe đến chân núi ắt có đường! Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Cứ giả vờ cứng đã, sau tính tiếp.
"Kim mỗ đối với một người... Ờm... Quả thực có hoài nghi!"
"Tốt!", mắt Nhan Tra Tán rực sáng. "Nếu đã như vậy, chi bằng chúng ta cùng viết tên người bản thân nghi ngờ lên tay, rồi sau đó cùng một lúc đưa ra, để xem có nghi ngờ cùng một người không!
"Cẩn tuân đại nhân chi mệnh!", Triển, Bạch, Tưởng đã lập tức đồng thanh.
Mà Kim Kiền thì há hốc mồm.
Ấy ấy! Ai chơi như thế!!!!!!!!!!!! Với trí thông minh này mà lại bắt ta chơi những trò trí tuệ kiểu Tam Quốc Diễn Nghĩa saoooooooo!!!!!!!!!
Tác giả :
Âu Dương Mặc Tâm