Đến Lượt Em Yêu Anh
Chương 57: Ngoại truyện 1: Bánh bao nhỏ Hà Ý
Gần đây Lâm Cảnh Nguyệt vô cùng buồn bực nguyên nhân chính là bạn nhỏ Hà Ý từ nhỏ đã không giống với người khác, là trẻ con không khóc không nháo không làm khó thì cũng thôi đi, coi như làm cho người lớn yên tâm, thế nhưng đứa bé này tại sao lại càng ngày càng trầm lặng đây? Lâm Cảnh Nguyệt không rõ, dù là Hà Tử Nghiệp cũng không có kiệm lời đến nước này đâu, tại sao con trai của cô lại biến thành như vậy chứ?
Đầu tiên là vào sinh nhật 1 tuổi của Hà Ý, bọn họ mời rất nhiều bạn bè đến chuẩn bị xem Hà Ý chọn đồ vật đoán tương lai, Lâm Cảnh Nguyệt đem Hà Ý để lên bàn, nhưng Hà Ý lại cứ ngốc ngốc ngồi đó, mắt to long lanh nhìn cô, một cái cũng không nghía đến đồ vật để trên bàn, Lâm Cảnh Nguyệt vò đầu bứt tai, cuối cùng dứt khoát đem toàn bộ đồ đến trước mặt con trai, khích lệ con cưng của mình, “Ngoan, Tiểu Ý ngoan, thích cái nào thì chọn cái đó đi được hay không?"
Bánh bao nhỏ Hà Ý không có phản ứng, ánh mắt sáng long lanh chớp chớp, còn ý vị nhìn chằm chằm mẹ mình.
Lâm Cảnh Nguyệt không buông tha, tiếp tục khích lệ, “Tiểu Ý có muốn cái kia hay không? Cái kia thì sao? Không phải à…Hay là cái này?" Lâm Cảnh Nguyệt đem đồ trên bàn từng cái từng cái lắc lư trước mặt cậu nhóc, muốn đưa tới sự chú ý của con trai, ai biết một cái Hà Ý cũng không thèm nhìn, chỉ đưa bàn tay nhỏ, “Tê tê…" đây là hai chữ mà Hà Ý có thể nói được, hơn nữa là hơn 8 tháng mới biết, lần đầu tiên nghe thấy con trai mở miệng gọi mẹ, Lâm Cảnh Nguyệt không có tiền đồ mà rơi nước mắt, ôm con trai vừa khóc vừa cười, thiếu chút nữa hù sợ Hà Tử Nghiệp.
Nhưng mà làm cho Lâm Cảnh Nguyệt không hiểu chính là về sau cho dù cô dùng thứ gì để hấp dẫn, Hà Ý cũng không chịu nói nữa rồi, bây giờ cũng đã thêm mấy tháng, vẫn chỉ biết “Tê tê." Nhưng trong lòng Lâm Cảnh Nguyệt có chút hả hê, đặt biệt là khi đối mặt với Hà Tử Nghiệp: “Nhìn đi, con trai so với cô thân thiết hơn." Đối với Hà Tử Nghiệp, loại kiêu ngạo này hoàn toàn không có thể hiểu được, trong lòng của anh, lúc nào mở miệng kêu ba không quan trọng, dù sao cuối cùng nhất định sẽ gọi…
Lâm Cảnh Nguyệt đối với con trai của mình không hề có bất kỳ lực kháng cự nào, đành phải đem thân thể nhỏ bé mềm nhũn của con trai ôm vào trong ngực, xin lỗi nhìn mọi người: “Xin lỗi, tôi…" Lâm Cảnh Nguyệt trợn to hai mắt ngạc nhiên nhìn, con trai cô lại chủ động hôn cô, dù chỉ một thoáng, Lâm Cảnh Nguyệt cũng cảm thấy hoa xuân nở rộ trong lòng, ngay cả gió mát cũng trở nên ấm áp, nhưng cô chưa kịp hưởng thụ say mê, bánh bao nhỏ liền bị Hà Tử Nghiệp cường ngạnh cướp đi nhét vào trong ngực mẹ Hà, anh nắm cả người Lâm Cảnh Nguyệt, nghiêm túc từng câu từng chữ: “Không nên quáy rầy tiến trình, để mẹ đi kiếm, mẹ có kinh nghiệm."
Thật sự là như vậy phải không? Lâm Cảnh Nguyệt nửa tin nửa ngờ, nhưng con trai đã bị bà nội ôm đi, cô chỉ có thể từng bước quay đầu cách xa cái bàn, Hà Ý ngơ ngác nhìn hương hương tê tê bị gương mặt băng bó đoạt đi, cái miệng nhỏ nhắn hếch lên, mắt to đã ươn ướt, bé khịt khịt cái mũi nhưng vẫn không có khóc lên, chỉ nhìn chằm chằm hướng Lâm Cảnh Nguyệt không quấy không nháo, dáng vẻ như vậy khiến cho mẹ Hà thương đến tận trong tâm.
Cuối cùng, Tiểu Ý vẫn rất kiên trì, bé thật sự không đến cầm thứ gì…tuy vậy, phía dưới vẫn có một đám tiếng khen tặng, cái gì tiểu thiếu gia về sau nhất định sẽ học thức uyên bác, các lĩnh vực đều tinh thông…, cái gì mà đứa bé này về sau khẳng định sẽ thông minh hơn người khác, khiến Lâm Cảnh Nguyệt nghe đến nhức cả đầu, Tiểu Ý nhà bọn họ cũng chỉ là một đứa bé tùy hứng mà thôi, tại sao lại bị nói như thần đoán tương lai vậy chứ.
Chỉ thật sự là đám người này cũng có chỗ đoán đúng, Hà Ý càng ngày càng thông minh, cho dù cái gì vừa học cũng đều biết, chỉ trừ một chút…Hà Ý là người bạn nhỏ rất ngây ngô, ý thức luôn như lúc còn nhỏ, Lâm Cảnh Nguyệt vẫn nghĩ bé sẽ di truyền tính tình của Hà Tử Nghiệp, không ngờ là đứa con nhà mình phản ứng chậm…
Nhưng cho dù bé phản ứng chậm, mỗi lần làm bài cũng vô cùng nhanh, nhưng đối với âm thanh lại rất không nhạy cảm, bình thường phải gọi ba bốn lần bé mới cho mình mộ ánh mắt. Lâm Cảnh Nguyệt nâng trán, mặc dù vậy cũng không sao, nhưng mà, tại sao lại luôn muốn chỉa đôi mắt to sáng long lanh trên khuôn mặt than vào người đối diện chứ, người sống sờ sờ cũng có thể bị nhìn chết nha.
Giống như hiện tại----
Lâm Cảnh Nguyệt đi đến phòng con trai gọi bé rời giường đi nhà trẻ, “Tiểu Ý, Tiểu Ý nên rời giường thôi!"
Một đoàn nho nhỏ trong chăn không có phản ứng.
Lâm Cảnh Nguyệt đã tập mãi thành thói quen rồi, trực tiếp đem chăn nhỏ vén lên, “Tiểu Ý, rời giường ăn điểm tâm nếu không sẽ không kịp."
Hà Ý mê hoặc ngồi dậy, nháy nháy con mắt, còn giống như không biết chuyện gì đang xảy ra, Lâm Cảnh Nguyệt bất đắc dĩ, đành phải động tay giúp bé mặc quần áo.
Cho tới khi thu thập xong cho bé cưng lúc này Hà Ý mới tỉnh táo lại, nhìn Lâm Cảnh Nguyệt nở nụ cười thật to, “Mẹ, chào buổi sáng."
Trong nháy mắt Lâm Cảnh Nguyệt bị vẻ ngây ngô của con trai làm cho giật điện rồi, đem người bạn nhỏ Hà Ý kéo vào trong ngực hôn thật tốt mới thả người đi rửa mặt. Hà Tử Nghiệp tựa người trên khung cửa ánh mắt nóng bỏng nhìn vợ yêu đuổi theo con trai, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn anh, chợt cảm thấy mình có nguy cơ bị thất sủng.
Không, không phải, hình như kể từ khi con trai ra đời, cô đã không đặt biệt chú ý đến Hà Tử Nghiệp hắn nữa rồi, trong lòng anh có chút ê ẩm, có con trai liền quên ông xã, anh sải bước vượt đến bên cạnh Lâm Cảnh Nguyệt, kéo cô đi về phía bàn ăn, “ Hà Ý có thể tự rửa mặt, em không cần đứng ở đây nhìn, sau khi tắm xong con tự sẽ đi ăn cơm." Cũng không phải là đứa bé quá nhỏ nữa, sang năm có thể học lớp một rồi, phải cưng chiều như vậy sao? Có câu con hư tại mẹ, anh không thể để mặc vợ yêu của anh tiếp tục như vậy.
“Anh buông em ra đi, con trai còn không với tới bồn rửa tay đâu." Lâm Cảnh Nguyệt trợn mắt nhìn Hà Tử Nghiệp một cái, sáng sớm đã phát điên cái gì rồi, cũng không biết con trai chọc gì anh, hai cha con giống như trời sanh không hợp nhau, vẫn nhớ lúc Hà Ý còn nhỏ toàn bộ thân thích trong nhà đều biết gọi chỉ không có kêu ba, cuối cùng dưới sự uy bức cùng dụ dỗ của Lâm Cảnh Nguyệt mới học được hai chữ “ba ba." Hơn nữa, điều khiến Lâm Cảnh Nguyệt không hiểu nhất chính là phản ứng kêu “ba" của Hà Ý rất nhanh chóng. Bình thường bé đối với âm thanh phản ứng phải ngoài 5s, chỉ riêng đối với Hà Tử Nghiệp, chỉ cần anh có ý gì bé lập tức hiểu được, dĩ nhiên, điều này chỉ giới hạn trong lúc hai cha con gây gỗ mà thôi…
“Em không phải đã chuẩn bị nước trong chậu cho con rồi sao." Hà Tử Nghiệp chua chát nói. Vợ yêu của anh đối với tiểu tử thúi kia quá tốt, mình cho tới bây giờ còn không có được đối xử như vậy đâu, rốt cuộc phải làm sao để cho vợ yêu lại lần nữa chuyển sự chú ý đến trên người mình đây? Hà Tử Nghiệp khổ sở suy nghĩ.
Lâm Cảnh Nguyệt tự nhiên không biết chồng mình đang suy nghĩ gì, cô đang bận đưa con trai mình đi nhà trẻ đây mà, làm gì để ý đến dáng vẻ của Hà Tử Nghiệp ở phía sau nhìn hai mẹ con đang tương thân tương ái , rốt cuộc quyết định lấy điện thoại di động ra: “Mẹ…đúng, Tiểu Ý nhớ mẹ, đòi muốn qua nhà ông bà nội…dạ…trực tiếp đến nhà trẻ đón bé đi!" Hừ, giành vợ yêu của anh, Hà Tử Nghiệp cúp điện thoại đi về phía xe, ưhm…tối nay phải hưởng thụ thế giới hai người như thế nào đây?
Cho tới giờ làm việc Lâm Cảnh Nguyệt mới biết con trai được ba mẹ chồng đón rồi, suy nghĩ một chút, tối nay không nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nộn nộn của con trai rồi, trong lòng có chút mất mác, dù sao cũng nên thông báo trước cho cô chứ, một chút chuẩn bị cũng không cho cô, Hà Tử Nghiệp không thích cô như vậy, trực tiếp mang Lâm Cảnh Nguyệt đi ăn cơm tây, có ánh nến có rượu đỏ, ý đồ tạo không khí, không ngờ Lâm Cảnh Nguyệt không chút cảm kích, ngay cả lúc ăn cơm cũng không ngừng lẩm bẩm Hà Ý.
Hà Tử Nghiệp tức giận thiếu chút nữa băm nát thịt bò bít tết. Được rồi, người đã không muốn uyển chuyển, như vậy anh sẽ trực tiếp tới. Vừa về tới nhà Hà Tử Nghiệp còn chưa đợi được Lâm Cảnh Nguyệt cởi hết giày đã nhào tới trên người cô, không có tiểu quỷ thối kia ở nhà chính là thật dễ dàng.
Lâm Cảnh Nguyệt bị anh làm cho sợ hết hồn, phản ứng kịp đã bị anh đặt trên ghế salon rồi. Lâm Cảnh Nguyệt vội vàng đẩy tay anh, chuyện cười, lúc này mới vừa ăn no làm làm vận động kịch liệt thế này, không phải là muốn chết sớm sao. Nhưng Hà Tử Nghiệp thế nào có thể buông tha, thật vất vả mới có một cơ hội càn rỡ, anh sao có thể không lợi dụng thật tốt. Lúc tiểu quỷ kia ở nhà lúc nào cũng phải đề phòng khắp nơi, anh nghĩ muốn thân thiết với vợ yêu cũng phải giống như kẻ trộm, tuyệt đối không được, xem ra sau này nhất định phải tìm thêm nhiều cơ hội đem đứa bé này đẩy đi ra ngoài mới được.
Lâm Cảnh Nguyệt đẩy lại đẩy không ra, động cũng động không được, cuối cùng vò mẻ cho sứt luôn dứt khoát vòng tay qua cổ anh giày vò. Éc.. cũng không hẳn là như vậy, thật ra thì, cô cũng biết cô quá quan tâm con trai mà coi thường anh, cô cũng rât muốn bồi thường cho anh, thôi, lần này liền theo anh vậy. Cô khẽ nâng người lên hôn ngay khóe môi một cái, ý tứ không cần nói cũng biết.
Trong nháy mắt Hà Tử Nghiệp vui mừng khác thường, thuận thế liền cắn môi của cô không thả, bàn tay xoa nắn nơi mềm mại của cô, vỗ về chơi đùa…dần dần, Lâm Cảnh Nguyệt cũng có cảm giác, Hà Tử Nghiệp thấy không sai biệt lắm liền ôm cô chạy tới phòng ngủ. Rất nhanh hai người đã bắt đầu tỏa nhiệt, người anh em của Hà Tử Nghiệp đứng thẳng ngẩng cao, đưa tay sờ sờ cô bé cũng đã ướt rồi, muốn xông vào, ngay lúc này, chuông điện thoại di động bén nhọn vang tới.
Hai người giật nảy mình, mặt Hà Tử Nghiệp trong nháy mắt đen thui, là ai đây, quả thật không có mắt mà, ngay lúc này lại gọi đến muốn quấy rầy, mặc kệ, không để ý tới. Hà Tử Nghiệp lần nữa cúi người muốn tách hai chân của Lâm Cảnh Nguyệt ra---- ---
Không ngờ chuông điện thoại vẫn vang lên không ngừng, trường hợp như vậy hăng hái bao nhiêu cũng bị dập tắt. Lâm Cảnh Nguyệt đỏ mặt đẩy anh, “Nghe điện thoại trước đã." Hà Tử Nghiệp không cam lòng đưa tay với điện thoại tới: “Ai vậy?"
“A Nghiệp, con mau tới đem Tiểu Ý về nhà đi, ai da, Tiểu Ý nhớ Cảnh Nguyệt rồi!" Mẹ Hà vẻ mặt vội vàng hấp tấp, lườm cháu nội đôi mắt đẫm lệ mông lung không lên tiếng, dáng vẻ cực kỳ đau lòng người, không khỏi nói thêm một câu: “Nhanh lên một chút nha!"
“Không rãnh." Hà Tử Nghiệp giận dễ sợ, tiểu quỷ kia thật là một ma tinh hiếu tử, khóc một lát sẽ không có gì, về phần sợ thành dáng vẻ này thì. “Lập tức sẽ tốt thôi, không cần để ý đến bé." Hà Tử Nghiệp tức giận, nói xong liền muốn cúp điện thoại.
Lại không nghĩ rằng Lâm Cảnh Nguyệt đang ở bên cạnh mình đã đem nọi dung cuộc điện thoại nghe rõ ràng, nhìn Hà Tử Nghiệp muốn cúp điện thoại, liên nhanh chóng giành được: “Mẹ, Tiểu Ý khóc sao? A, được được, chúng con lập tức đến liền, dạ, mẹ gặp lại sau." Cúp điện thoại, Lâm Cảnh Nguyệt lập tức lật người xuống giường mặc quần áo, vừa mặc còn vừa thúc giục Hà Tử Nghiệp: “Diệp Tử nhanh một chút, đi đón Tiểu Ý thôi."
Hà Tử Nghiệp nhìn nhìn cơ thể mình, ngắm ngắm tiểu huynh đệ không thể tranh giành, nhất thời lửa ghen tích tụ trong lòng đi lên: “Không đi, muốn đi em tự mình đi đi."
Lâm Cảnh Nguyệt đang mặc quần áo dừng tay lại, lúc nghe được lời này cũng biết người đàn ông của mình đang nổi đóa, không thể làm gì khác hơn là bước tới dụ dỗ, lại còn phải hôn hít không ngừng mới đem anh trấn an được, hơn nữa còn phải đồng ý tối nay nhất định sẽ bồi thường cho anh thật tốt, lúc này Hà Tử Nghiệp mới không cam nguyện đứng dậy đi đến rước tiểu tổ tông nhà mình.
Đón Tiểu tổ tông về nhà, Hà Tử Nghiệp liền mong đợi “bữa tiệc lớn" tối nay, ai ngờ Lâm Cảnh Nguyệt lại nhìn anh một cách tội nghiệp, nói muốn cùng Tiểu Ý ngủ chung, Hà Tử Nghiệp không muốn nhịn cũng không cần nhịn nữa, trực tiếp ôm Lâm Cảnh Nguyệt muốn đi vào phòng ngủ, ai biết vừa mới bước đi một bước------
“Mẹ…mẹ…" Hà Ý đã thút thít ở phía sau, đứa bé này khóc cũng không lớn tiếng, nhưng chính cái tiếng kêu nho nhỏ như mèo kêu nghẹn ngèo lại khiến cho lòng Lâm Cảnh Nguyệt tràn đầy cảm giác tội ác, lập tức đẩy Hà Tử Nghiệp ra ôm con trai vào lòng: “Bảo bảo không khóc, mẹ mang Tiểu Ý đi ngủ, mẹ không để ý tới ba…"
Hà Tử Nghiệp nhìn vợ yêu ôm con trai đi vào một căn phòng khác, một cước đá cửa phòng thật mạnh.
Đừng tưởng rằng anh không thấy, tên oắt kia trên mặt cơ bản không có giọt nước mắt nào, cuộc sống này không có cách nào vượt qua rồi, không có cách nào rồi.
Được rồi Hà Tử Nghiệp, anh nhận thua đi, địa vị của anh trong lòng vợ yêu thật ra không thể so với tên oắt kia đâu…
Đầu tiên là vào sinh nhật 1 tuổi của Hà Ý, bọn họ mời rất nhiều bạn bè đến chuẩn bị xem Hà Ý chọn đồ vật đoán tương lai, Lâm Cảnh Nguyệt đem Hà Ý để lên bàn, nhưng Hà Ý lại cứ ngốc ngốc ngồi đó, mắt to long lanh nhìn cô, một cái cũng không nghía đến đồ vật để trên bàn, Lâm Cảnh Nguyệt vò đầu bứt tai, cuối cùng dứt khoát đem toàn bộ đồ đến trước mặt con trai, khích lệ con cưng của mình, “Ngoan, Tiểu Ý ngoan, thích cái nào thì chọn cái đó đi được hay không?"
Bánh bao nhỏ Hà Ý không có phản ứng, ánh mắt sáng long lanh chớp chớp, còn ý vị nhìn chằm chằm mẹ mình.
Lâm Cảnh Nguyệt không buông tha, tiếp tục khích lệ, “Tiểu Ý có muốn cái kia hay không? Cái kia thì sao? Không phải à…Hay là cái này?" Lâm Cảnh Nguyệt đem đồ trên bàn từng cái từng cái lắc lư trước mặt cậu nhóc, muốn đưa tới sự chú ý của con trai, ai biết một cái Hà Ý cũng không thèm nhìn, chỉ đưa bàn tay nhỏ, “Tê tê…" đây là hai chữ mà Hà Ý có thể nói được, hơn nữa là hơn 8 tháng mới biết, lần đầu tiên nghe thấy con trai mở miệng gọi mẹ, Lâm Cảnh Nguyệt không có tiền đồ mà rơi nước mắt, ôm con trai vừa khóc vừa cười, thiếu chút nữa hù sợ Hà Tử Nghiệp.
Nhưng mà làm cho Lâm Cảnh Nguyệt không hiểu chính là về sau cho dù cô dùng thứ gì để hấp dẫn, Hà Ý cũng không chịu nói nữa rồi, bây giờ cũng đã thêm mấy tháng, vẫn chỉ biết “Tê tê." Nhưng trong lòng Lâm Cảnh Nguyệt có chút hả hê, đặt biệt là khi đối mặt với Hà Tử Nghiệp: “Nhìn đi, con trai so với cô thân thiết hơn." Đối với Hà Tử Nghiệp, loại kiêu ngạo này hoàn toàn không có thể hiểu được, trong lòng của anh, lúc nào mở miệng kêu ba không quan trọng, dù sao cuối cùng nhất định sẽ gọi…
Lâm Cảnh Nguyệt đối với con trai của mình không hề có bất kỳ lực kháng cự nào, đành phải đem thân thể nhỏ bé mềm nhũn của con trai ôm vào trong ngực, xin lỗi nhìn mọi người: “Xin lỗi, tôi…" Lâm Cảnh Nguyệt trợn to hai mắt ngạc nhiên nhìn, con trai cô lại chủ động hôn cô, dù chỉ một thoáng, Lâm Cảnh Nguyệt cũng cảm thấy hoa xuân nở rộ trong lòng, ngay cả gió mát cũng trở nên ấm áp, nhưng cô chưa kịp hưởng thụ say mê, bánh bao nhỏ liền bị Hà Tử Nghiệp cường ngạnh cướp đi nhét vào trong ngực mẹ Hà, anh nắm cả người Lâm Cảnh Nguyệt, nghiêm túc từng câu từng chữ: “Không nên quáy rầy tiến trình, để mẹ đi kiếm, mẹ có kinh nghiệm."
Thật sự là như vậy phải không? Lâm Cảnh Nguyệt nửa tin nửa ngờ, nhưng con trai đã bị bà nội ôm đi, cô chỉ có thể từng bước quay đầu cách xa cái bàn, Hà Ý ngơ ngác nhìn hương hương tê tê bị gương mặt băng bó đoạt đi, cái miệng nhỏ nhắn hếch lên, mắt to đã ươn ướt, bé khịt khịt cái mũi nhưng vẫn không có khóc lên, chỉ nhìn chằm chằm hướng Lâm Cảnh Nguyệt không quấy không nháo, dáng vẻ như vậy khiến cho mẹ Hà thương đến tận trong tâm.
Cuối cùng, Tiểu Ý vẫn rất kiên trì, bé thật sự không đến cầm thứ gì…tuy vậy, phía dưới vẫn có một đám tiếng khen tặng, cái gì tiểu thiếu gia về sau nhất định sẽ học thức uyên bác, các lĩnh vực đều tinh thông…, cái gì mà đứa bé này về sau khẳng định sẽ thông minh hơn người khác, khiến Lâm Cảnh Nguyệt nghe đến nhức cả đầu, Tiểu Ý nhà bọn họ cũng chỉ là một đứa bé tùy hứng mà thôi, tại sao lại bị nói như thần đoán tương lai vậy chứ.
Chỉ thật sự là đám người này cũng có chỗ đoán đúng, Hà Ý càng ngày càng thông minh, cho dù cái gì vừa học cũng đều biết, chỉ trừ một chút…Hà Ý là người bạn nhỏ rất ngây ngô, ý thức luôn như lúc còn nhỏ, Lâm Cảnh Nguyệt vẫn nghĩ bé sẽ di truyền tính tình của Hà Tử Nghiệp, không ngờ là đứa con nhà mình phản ứng chậm…
Nhưng cho dù bé phản ứng chậm, mỗi lần làm bài cũng vô cùng nhanh, nhưng đối với âm thanh lại rất không nhạy cảm, bình thường phải gọi ba bốn lần bé mới cho mình mộ ánh mắt. Lâm Cảnh Nguyệt nâng trán, mặc dù vậy cũng không sao, nhưng mà, tại sao lại luôn muốn chỉa đôi mắt to sáng long lanh trên khuôn mặt than vào người đối diện chứ, người sống sờ sờ cũng có thể bị nhìn chết nha.
Giống như hiện tại----
Lâm Cảnh Nguyệt đi đến phòng con trai gọi bé rời giường đi nhà trẻ, “Tiểu Ý, Tiểu Ý nên rời giường thôi!"
Một đoàn nho nhỏ trong chăn không có phản ứng.
Lâm Cảnh Nguyệt đã tập mãi thành thói quen rồi, trực tiếp đem chăn nhỏ vén lên, “Tiểu Ý, rời giường ăn điểm tâm nếu không sẽ không kịp."
Hà Ý mê hoặc ngồi dậy, nháy nháy con mắt, còn giống như không biết chuyện gì đang xảy ra, Lâm Cảnh Nguyệt bất đắc dĩ, đành phải động tay giúp bé mặc quần áo.
Cho tới khi thu thập xong cho bé cưng lúc này Hà Ý mới tỉnh táo lại, nhìn Lâm Cảnh Nguyệt nở nụ cười thật to, “Mẹ, chào buổi sáng."
Trong nháy mắt Lâm Cảnh Nguyệt bị vẻ ngây ngô của con trai làm cho giật điện rồi, đem người bạn nhỏ Hà Ý kéo vào trong ngực hôn thật tốt mới thả người đi rửa mặt. Hà Tử Nghiệp tựa người trên khung cửa ánh mắt nóng bỏng nhìn vợ yêu đuổi theo con trai, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn anh, chợt cảm thấy mình có nguy cơ bị thất sủng.
Không, không phải, hình như kể từ khi con trai ra đời, cô đã không đặt biệt chú ý đến Hà Tử Nghiệp hắn nữa rồi, trong lòng anh có chút ê ẩm, có con trai liền quên ông xã, anh sải bước vượt đến bên cạnh Lâm Cảnh Nguyệt, kéo cô đi về phía bàn ăn, “ Hà Ý có thể tự rửa mặt, em không cần đứng ở đây nhìn, sau khi tắm xong con tự sẽ đi ăn cơm." Cũng không phải là đứa bé quá nhỏ nữa, sang năm có thể học lớp một rồi, phải cưng chiều như vậy sao? Có câu con hư tại mẹ, anh không thể để mặc vợ yêu của anh tiếp tục như vậy.
“Anh buông em ra đi, con trai còn không với tới bồn rửa tay đâu." Lâm Cảnh Nguyệt trợn mắt nhìn Hà Tử Nghiệp một cái, sáng sớm đã phát điên cái gì rồi, cũng không biết con trai chọc gì anh, hai cha con giống như trời sanh không hợp nhau, vẫn nhớ lúc Hà Ý còn nhỏ toàn bộ thân thích trong nhà đều biết gọi chỉ không có kêu ba, cuối cùng dưới sự uy bức cùng dụ dỗ của Lâm Cảnh Nguyệt mới học được hai chữ “ba ba." Hơn nữa, điều khiến Lâm Cảnh Nguyệt không hiểu nhất chính là phản ứng kêu “ba" của Hà Ý rất nhanh chóng. Bình thường bé đối với âm thanh phản ứng phải ngoài 5s, chỉ riêng đối với Hà Tử Nghiệp, chỉ cần anh có ý gì bé lập tức hiểu được, dĩ nhiên, điều này chỉ giới hạn trong lúc hai cha con gây gỗ mà thôi…
“Em không phải đã chuẩn bị nước trong chậu cho con rồi sao." Hà Tử Nghiệp chua chát nói. Vợ yêu của anh đối với tiểu tử thúi kia quá tốt, mình cho tới bây giờ còn không có được đối xử như vậy đâu, rốt cuộc phải làm sao để cho vợ yêu lại lần nữa chuyển sự chú ý đến trên người mình đây? Hà Tử Nghiệp khổ sở suy nghĩ.
Lâm Cảnh Nguyệt tự nhiên không biết chồng mình đang suy nghĩ gì, cô đang bận đưa con trai mình đi nhà trẻ đây mà, làm gì để ý đến dáng vẻ của Hà Tử Nghiệp ở phía sau nhìn hai mẹ con đang tương thân tương ái , rốt cuộc quyết định lấy điện thoại di động ra: “Mẹ…đúng, Tiểu Ý nhớ mẹ, đòi muốn qua nhà ông bà nội…dạ…trực tiếp đến nhà trẻ đón bé đi!" Hừ, giành vợ yêu của anh, Hà Tử Nghiệp cúp điện thoại đi về phía xe, ưhm…tối nay phải hưởng thụ thế giới hai người như thế nào đây?
Cho tới giờ làm việc Lâm Cảnh Nguyệt mới biết con trai được ba mẹ chồng đón rồi, suy nghĩ một chút, tối nay không nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nộn nộn của con trai rồi, trong lòng có chút mất mác, dù sao cũng nên thông báo trước cho cô chứ, một chút chuẩn bị cũng không cho cô, Hà Tử Nghiệp không thích cô như vậy, trực tiếp mang Lâm Cảnh Nguyệt đi ăn cơm tây, có ánh nến có rượu đỏ, ý đồ tạo không khí, không ngờ Lâm Cảnh Nguyệt không chút cảm kích, ngay cả lúc ăn cơm cũng không ngừng lẩm bẩm Hà Ý.
Hà Tử Nghiệp tức giận thiếu chút nữa băm nát thịt bò bít tết. Được rồi, người đã không muốn uyển chuyển, như vậy anh sẽ trực tiếp tới. Vừa về tới nhà Hà Tử Nghiệp còn chưa đợi được Lâm Cảnh Nguyệt cởi hết giày đã nhào tới trên người cô, không có tiểu quỷ thối kia ở nhà chính là thật dễ dàng.
Lâm Cảnh Nguyệt bị anh làm cho sợ hết hồn, phản ứng kịp đã bị anh đặt trên ghế salon rồi. Lâm Cảnh Nguyệt vội vàng đẩy tay anh, chuyện cười, lúc này mới vừa ăn no làm làm vận động kịch liệt thế này, không phải là muốn chết sớm sao. Nhưng Hà Tử Nghiệp thế nào có thể buông tha, thật vất vả mới có một cơ hội càn rỡ, anh sao có thể không lợi dụng thật tốt. Lúc tiểu quỷ kia ở nhà lúc nào cũng phải đề phòng khắp nơi, anh nghĩ muốn thân thiết với vợ yêu cũng phải giống như kẻ trộm, tuyệt đối không được, xem ra sau này nhất định phải tìm thêm nhiều cơ hội đem đứa bé này đẩy đi ra ngoài mới được.
Lâm Cảnh Nguyệt đẩy lại đẩy không ra, động cũng động không được, cuối cùng vò mẻ cho sứt luôn dứt khoát vòng tay qua cổ anh giày vò. Éc.. cũng không hẳn là như vậy, thật ra thì, cô cũng biết cô quá quan tâm con trai mà coi thường anh, cô cũng rât muốn bồi thường cho anh, thôi, lần này liền theo anh vậy. Cô khẽ nâng người lên hôn ngay khóe môi một cái, ý tứ không cần nói cũng biết.
Trong nháy mắt Hà Tử Nghiệp vui mừng khác thường, thuận thế liền cắn môi của cô không thả, bàn tay xoa nắn nơi mềm mại của cô, vỗ về chơi đùa…dần dần, Lâm Cảnh Nguyệt cũng có cảm giác, Hà Tử Nghiệp thấy không sai biệt lắm liền ôm cô chạy tới phòng ngủ. Rất nhanh hai người đã bắt đầu tỏa nhiệt, người anh em của Hà Tử Nghiệp đứng thẳng ngẩng cao, đưa tay sờ sờ cô bé cũng đã ướt rồi, muốn xông vào, ngay lúc này, chuông điện thoại di động bén nhọn vang tới.
Hai người giật nảy mình, mặt Hà Tử Nghiệp trong nháy mắt đen thui, là ai đây, quả thật không có mắt mà, ngay lúc này lại gọi đến muốn quấy rầy, mặc kệ, không để ý tới. Hà Tử Nghiệp lần nữa cúi người muốn tách hai chân của Lâm Cảnh Nguyệt ra---- ---
Không ngờ chuông điện thoại vẫn vang lên không ngừng, trường hợp như vậy hăng hái bao nhiêu cũng bị dập tắt. Lâm Cảnh Nguyệt đỏ mặt đẩy anh, “Nghe điện thoại trước đã." Hà Tử Nghiệp không cam lòng đưa tay với điện thoại tới: “Ai vậy?"
“A Nghiệp, con mau tới đem Tiểu Ý về nhà đi, ai da, Tiểu Ý nhớ Cảnh Nguyệt rồi!" Mẹ Hà vẻ mặt vội vàng hấp tấp, lườm cháu nội đôi mắt đẫm lệ mông lung không lên tiếng, dáng vẻ cực kỳ đau lòng người, không khỏi nói thêm một câu: “Nhanh lên một chút nha!"
“Không rãnh." Hà Tử Nghiệp giận dễ sợ, tiểu quỷ kia thật là một ma tinh hiếu tử, khóc một lát sẽ không có gì, về phần sợ thành dáng vẻ này thì. “Lập tức sẽ tốt thôi, không cần để ý đến bé." Hà Tử Nghiệp tức giận, nói xong liền muốn cúp điện thoại.
Lại không nghĩ rằng Lâm Cảnh Nguyệt đang ở bên cạnh mình đã đem nọi dung cuộc điện thoại nghe rõ ràng, nhìn Hà Tử Nghiệp muốn cúp điện thoại, liên nhanh chóng giành được: “Mẹ, Tiểu Ý khóc sao? A, được được, chúng con lập tức đến liền, dạ, mẹ gặp lại sau." Cúp điện thoại, Lâm Cảnh Nguyệt lập tức lật người xuống giường mặc quần áo, vừa mặc còn vừa thúc giục Hà Tử Nghiệp: “Diệp Tử nhanh một chút, đi đón Tiểu Ý thôi."
Hà Tử Nghiệp nhìn nhìn cơ thể mình, ngắm ngắm tiểu huynh đệ không thể tranh giành, nhất thời lửa ghen tích tụ trong lòng đi lên: “Không đi, muốn đi em tự mình đi đi."
Lâm Cảnh Nguyệt đang mặc quần áo dừng tay lại, lúc nghe được lời này cũng biết người đàn ông của mình đang nổi đóa, không thể làm gì khác hơn là bước tới dụ dỗ, lại còn phải hôn hít không ngừng mới đem anh trấn an được, hơn nữa còn phải đồng ý tối nay nhất định sẽ bồi thường cho anh thật tốt, lúc này Hà Tử Nghiệp mới không cam nguyện đứng dậy đi đến rước tiểu tổ tông nhà mình.
Đón Tiểu tổ tông về nhà, Hà Tử Nghiệp liền mong đợi “bữa tiệc lớn" tối nay, ai ngờ Lâm Cảnh Nguyệt lại nhìn anh một cách tội nghiệp, nói muốn cùng Tiểu Ý ngủ chung, Hà Tử Nghiệp không muốn nhịn cũng không cần nhịn nữa, trực tiếp ôm Lâm Cảnh Nguyệt muốn đi vào phòng ngủ, ai biết vừa mới bước đi một bước------
“Mẹ…mẹ…" Hà Ý đã thút thít ở phía sau, đứa bé này khóc cũng không lớn tiếng, nhưng chính cái tiếng kêu nho nhỏ như mèo kêu nghẹn ngèo lại khiến cho lòng Lâm Cảnh Nguyệt tràn đầy cảm giác tội ác, lập tức đẩy Hà Tử Nghiệp ra ôm con trai vào lòng: “Bảo bảo không khóc, mẹ mang Tiểu Ý đi ngủ, mẹ không để ý tới ba…"
Hà Tử Nghiệp nhìn vợ yêu ôm con trai đi vào một căn phòng khác, một cước đá cửa phòng thật mạnh.
Đừng tưởng rằng anh không thấy, tên oắt kia trên mặt cơ bản không có giọt nước mắt nào, cuộc sống này không có cách nào vượt qua rồi, không có cách nào rồi.
Được rồi Hà Tử Nghiệp, anh nhận thua đi, địa vị của anh trong lòng vợ yêu thật ra không thể so với tên oắt kia đâu…
Tác giả :
Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu