Đến Lượt Em Yêu Anh
Chương 34: Hết lòng che chở
Buổi tối, Hà Tử Nghiệp như thường lệ ăn cơm tối ở nhà Lâm Cảnh Nguyệt, nhưng không hiểu sao, anh cứ cảm thấy cô nhóc kia có lời muốn nói với mình, từ nãy giờ đã tới lui, vòng vo trước mặt anh vài vòng rồi, vẫn còn chưa đến đây ngồi, rút cuộc là việc gì lại khó nói đến vậy? Chẳng lẽ muốn thổ lộ lời yêu với mình?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Hà Tử Nghiệp hiện lên chút ý cười, nhanh tay ôm lấy Lâm Cảnh Nguyệt đang suy nghĩ viễn vong vào lòng mình, cọ cọ chiếc cổ của cô: “Có lời muốn nói với anh?" Lâm Cảnh Nguyệt vốn bị động tác của anh làm cho hết hồn, nhưng sau khi nghe anh nói cũng không nhớ đến sợ, nghi ngờ nghiêng đầu: “Làm sao anh biết?", ghét thật, nghiêng đầu cũng không nhìn rõ vẻ mặt của anh, cô ghét tư thế này! Lâm Cảnh Nguyệt dịch mông một chút, muốn thoát khỏi người anh, nhưng cánh tay ôm cô của Hà Tử Nghiệp lại càng thêm siết chặt: “Đừng động, rốt cuộc có gì muốn nói? Nếu lại không muốn trả lời thì anh đây phải “ép hỏi" rồi!"
Lâm Cảnh Nguyệt cứng đờ, nghe giọng nói và nụ cười của anh thì cũng biết “ép hỏi" của vị này là cái gì, nhưng cô vẫn rất rối, không muốn nói chuyện ngày mai đi xem mắt nói với anh, anh làm sao lại nhìn ra mình có chuyện muốn nói chứ! Ai, bạn trai mà thông mình quá cũng không tốt.
Nhìn thấy Lâm Cảnh Nguyệt vẫn trầm mặc không nói gì, bàn tay Hà Tử Nghiệp bắt đầu không yên, vén bộ đồ mặc nhà của cô muốn đi vào, kết quả lại bị Lâm Cảnh Nguyệt chặn kịp, cố thủ thật chặt không cho anh hành động, cô nhóc đoe mặt, dáng vẻ thật giống như người chiến sỹ sắp ra trận: “Được, em nói!"
Hà Tử Nghiệp bật cười, dáng vẻ này của cô thật đáng yêu, hôn bẹp lên mặt cô một cái, tâm tình Hà Tử Nghiệp rất tốt ôm cô vào ngực: “Nói đi."
Nhưng giây tiếp theo thì anh không thể cười được nữa rồi, vẻ mặt đông cứng hoàn toàn, bởi vì Lâm Cảnh Nguyệt nói: “Em muốn đi xem mắt."
“Em nói cái gì? Lặp lại lần nữa?" Đôi môi Hà Tử Nghiệp sờ sờ cổ của cô, âm trầm mở miệng.
Bởi vì sự đụng chạm của anh, vùng cổ có chút tê tê ngứa ngứa, Lâm Cảnh Nguyệt rụt rụt người lại: “Việc này, Diệp Tử, không nên tức giận, em cũng không muốn như vậy." Thấy phía sau không có động tĩnh, Lâm Cảnh Nguyệt lại tăng thêm một câu: “Em thề, là thật! Em thật sự là không muốn đi!"
“Với ai?" giọng nói của Hà Tử Nghiệp mang theo sự bình tĩnh trước cơn bão, nghe vậy, Lâm Cảnh Nguyệt cũng sợ run: “Cháu trai của chị Lưu."
“Quản lý phòng tài vụ?"
“Dạ." Lâm Cảnh Nguyệt ngoan ngoãn lên tiếng, xoay người chủ động ôm Hà Tử Nghiệp, tựa đầu vào vai anh, cả người rúc vào trong ngực, giọng nói mềm nhũn, mang theo mùi vị làm nũng: “Diệp Tử, em thật sự không muốn đi."
Lòng Hà Tử Nghiệp nhanh chóng nhũn như nước, mặc dù vẫn rất tức giận, nhưng nghĩ đến nước mắt ngày đó của cô, lửa giận của anh cũng nhanh mất, cô là bảo bối của anh, anh muốn chăm sóc cô thật tốt, cho dù là chuyện gì cũng không thể nổi giận với cô, không muốn lại nhìn thấy nước mắt của của cô, muốn nhìn thấy cô mỗi ngày đều vui vẻ. Anh muốn kiếp này đời này chỉ cưng chiều mỗi mình cô, chỉ duy nhất là cô, tình yêu của anh.
Hai tay anh ôm lấy vòng eo của cô, đem cô từ ngực mình kéo ra, nhìn thẳng vào mắt cô: “Không muốn đi tại sao không từ chối?" còn là chưa từng nghĩ đến từ chối ? Tức giận lại dâng trào, cố gắng kiềm chế, không thể nổi giận với cô, không thể!
Mặt Lâm Cảnh Nguyệt đỏ lên, cô làm sao có thể nói cho anh biết rằng lúc đó cô nghĩ hai người đã chia tay chứ? Thật ra thì, còn một nguyên nhân khác, đó chính là cô muốn anh thấy, cho dù không có anh cô cũng không phải không có ai thích! Nhueng mà, lời đó lúc này không thể nói ra được. Lâm Cảnh Nguyệt ánh mắt vòng vo: “Chị Lưu quá mạnh mẽ, em còn chưa nói gì chị ấy đã quyết định rồi!" Chuyện tới lúc này chỉ có thể tự vệ, trong lòng Lâm Cảnh Nguyệt không ngừng xin lỗi với chị Lưu, nhưng trên mặt lại bày ra vẻ mặt vô tội.
Hà Tử Nghiệp nhìn ánh mắt vòng vo của cô cũng biết cô đang che giấu đêìu gì, anh cũng không vạch rõ, mà ngắt lấy cái mũi nhỏ của cô: “Ở chỗ nào?"
“Noãn các."
“Ha, điểm hẹn cũng rất cao cấp." Hà Tử Nghiệp nhíu mày nhìn Lâm Cảnh Nguyệt, hài lòng nhìn tahays vẻ kinh hoảng thoáng qua trong mắt cô: “Diệp Tử…"
“Được rồi, anh cũng đâu có nói gì." Hà Tử Nghiệp vỗ lưng của cô, ý bảo cô bình tĩnh lại, nhưng mà mềm nhũn như vậy ôm cũng rất thoải mái. Trải qua chuyện lần này anh đã hiểu ra rất nhiều, ngày trước, anh chỉ muốn trói cô lại bên mình để quản lý, không muốn để cho ai nhìn thấy, nhưng bây giờ anh biết, thay vì giấu cô đi, nhìn cô dần dần mất đi sức sống, không bằng để cô tự do, cho cô thoải mái bay lượn. Mà anh, chỉ cần đứng xa nhìn cô, làm chỗ dựa vũng chắc cho cô, khi cô cần anh xuất hiện là được. Dĩ nhiên, điều kiện trước hết là phải đem tim của cô bắt được.
Nghe Hà Tử Nghiệp nói như vậy, Lâm Cảnh Nguyệt lại càng thêm lo lắng, không có ai hiểu anh hơn cô, người này nói một không hai, bá đạo lại cố chấp, sao lại dễ dàng dồng ý cho cô đi gặp người đàn ông khác? “Diệp Tử, anh tức giận?" Lâm Cảnh Nguyệt nhìn Hà Tử Nghiệp thận trọng hỏi.
Hà Tử Nghiệp dở khoc dở cười nhìn dáng vẻ thấp thỏm của cô, có vẻ trước kia anh rất bá đạo, ngó dáng vẻ đáng thương của cô, thật khiến người khác muốn lập tức kéo vào lòng an ủi, anh vỗ vỗ đầu cô: “Nguyệt Nha Nhi, anh thật sự không tức giận, chỉ là…"
“Tuy nhiên làm sao?" Lâm Cảnh Nguyệt vẫn chưa tin anh, trực giác nói cho cô biết câu sau của anh không có cái gì tốt cả.
“Tối nay anh ngủ ở đây." Không trưng cầu ý kiến của Lâm Cảnh Nguyệt, mà là đang nói rõ ràng cho cô biết, tối nay anh muốn ngủ ở nơi này. Mặt Lâm Cảnh Nguyệt đỏ lên, lập tức cúi đầu, nhăn nhăn nhó nhó: “Việc này…việc này, không được, anh đi về nhà đi! Em…không thể ~"
“Nguyệt Nha Nhi, mặt em sao lại đỏ như vậy chứ? Ah? Lỗ tai cũng đỏ? A, cổ cũng đỏ!" Hà Tử Nghiệp nhìn từ gương mặt đến cổ đều đỏ bừng vì thẹn thùng của Lâm Cảnh Nguyệt nhịn không được nhạo báng. Khiến cho Lâm Cảnh Nguyệt càng thêm xấu hổ, nửa ngày cũng không ngốc đầu lên được, cuối cùng, Lâm Cảnh Nguyệt còn muốn bỏ chạy trối chết, phần Hà Tử Nghiệp lại thấy cô gái của anh da mặt thật quá mỏng rồi, chỉ mới có vậy thôi mà: “Được rồi, được rồi, em đỏ mặt cái gì, anh chỉ muốn ở lại đây ngủ một giấc, em đây là đang nghĩ cái gì, hả?"
Ai nha nha, nghe giọng điệu quái dị của anh đi! Lâm Cảnh Nguyệt tức giận muốn cắn người mà, nếu không phải bình thường anh hay biểu hiện…tham sắc đến gấp gáp thì cô sẽ nghĩ bậy sao? Có không?! Hiện tại lại khiến cho cô biến thành người không thể chờ đợi vậy! Anh lúc nào lại thành người miệng lưỡi như vậy chứ? Dường như mỗi lần hai người cãi vả anh đều là người chiến thắng, như vậy sao được!
Lâm Cảnh Nguyệt là một người, nói dễ nghe một chút là khó nhận thua, nói khó nghe chính là lì lợm, cố chấp, chuyện đã nhận đình thì 9 trâu kéo cũng không thay đổi. Cho nên muốn cô ngoan ngoãn nhận thua là chuyện không thể nào. Hà Tử Nghiệp cho rằng cô đã lùi bước, đang muốn lên phòng ngủ, ai ngờ, Lâm Cảnh Nguyệt dùng sức, liền áp đảo anh trên sofa, cô ngồi trên hông của anh, từ trên cao nhìn xuống, sử dụng ánh mắt khiêu khích: Như thế nào, em chẳng lẽ không đàn áp được anh!
Hà Tử Nghiệp nhìn dáng vẻ hả hê của cô trong lòng vui lên, dáng vẻ kiêu ngạo như vậy, thật sự đáng yêu chết được! Bị đè thì cứ đè đi, dù sao về sau anh cũng sẽ đè lại gấp đôi, hơn nữa cô nhóc lại có thể chủ động như vậy đối với tư thế nữ trên nam dưới ? Chỉ số chủ động về tinh thần rất đáng khen ngợi nha! Thấy Hà Tử Nghiệp không đẻ ý tới mình, Lâm Cảnh Nguyệt không cam lòng, cô thật vất vả mới có thể hòa một ván với anh, làm sao lại không thể được hưởng thụ quyền lợi của mình chứ, cho nên ra sức uốn éo trên hông của anh, cố gắng đưa tới sự chú ý của Hà Tử Nghiệp.
Cho đến khi Hà Tử Nghiệp thật sự chịu không nổi nữa trực tiếp đè cô xuống dưới, trầm giọng cảnh cáo: “Anh chỉ muốn ở nhà em ngủ một giấc, em có phải hay không đang muốn anh đang thực hiện những việc khác?"
Da đầu Lâm Cảnh Nguyệt tê rần, chơi hơi quá rồi! Vội vàng lắc đầu, cô không phải muốn như vậy, ai bảo anh không đẻ ý tới cô kia chứ!
“Không phải, anh muốn xem em muốn làm thế nào?" Hà Tử Nghiệp cười tà ác
Thật không phải vậy mà! Lời này Lâm Cảnh Nguyệt còn chưa nói ra đã bị Hà Tử Nghiệp chặn miệng, mấy ngày đã không có hôn cô rồi, lần này nhất định phải mang cả lời lẫn vốn ra hôn cho thỏa! Hà Tử Nghiệp hạ quyết tâm, dĩ nhiên phải làm như vậy, đến khi Lâm Cảnh Nguyệt xụi lơ thở nhẹ ở trên ghế sofa anh mới bỏ qua cho cô. Nhìn cô mông lung, mê hoặc mở to đôi mắt tâm tình Hà Tử Nghiệp rất tốt: “Bây giờ còn dám hay không hả?"
Lâm Cảnh Nguyệt vội vàng lắc đầu, trên mặt còn lưu lại vết đỏ ửng, nhìn rất dụ người. Hà Tử Nghiệp lại cúi đầu hôn thêm vài cái mới từ sofa đứng dậy.
“Anh ôm em đi ngủ."
“Không cần, không…"
“Hả?"
“Được…"
Vì vậy bạn Lâm Cảnh Nguyệt tiểu bạch bị bạn Hà đại sói ôm cùng nhau về phòng ngủ! Có phải chỉ đơn thuần là ngủ hay không? Dĩ nhiên…ừ, sờ soạng thân mật là không thể thiếu được, không chiếm hết tiện nghi không phải là tác phong của Hà đại soi mà!
Vì vậy, sáng hôm sau mới có một cảnh như vậy: Lâm Cảnh Nguyệt đỏ mặt, căm tức nhìn Hà Tử Nghiệp, Hà Tử Nghiệp vô tội nhìn lại, dáng vẻ rất tự nhiên.
“Hà Tử Nghiệp anh vì sao lại như vậy…như vậy…" Lâm Cảnh Nguyệt nắm chặt chăn bao quanh cả người, cứ như vậy hơn nửa ngày cũng không tìm ra từ thích hợp đẻ hình dung.
“Hiện tượng tự nhiên, lại nói anh cũng không phải là Liễu Hạ Huệ." Hà Tử Nghiệp vẻ mặt đương nhiên cười nói, sau đó chậm rãi cười mờ ám: “Em cũng không phải chưa có sờ qua mà."
Rầm, Lâm Cảnh Nguyệt chỉ thấy máu nóng sôi trào, khiến cô chút nữa hít thở không ra, cũng không dám nhìn gương mặt tươi cười tà ác của Hà Tử Nghiệp, chui vào trong chăn chết sống cũng không chịu chui ra.
Hà Tử Nghiệp nhìn cô nhóc đang co thành một cục, nhíu nhíu mày, xấu hổ như vậy? sau này kết hôn thì làm sao? Lập tức anh nghĩ đến một câu nói: trăm hay không bằng tay quen, mỗi ngày đều nhìn đoán chừng sẽ không còn xấu hổ nữa! Trong lòng Hà Tử Nghiệp âm thầm ra một quyết định.
Lúc này, Lâm Cảnh Nguyệt còn không biết một bước lùi của cô đã có hậu quả gì, cho đến mấy ngày sau, vài tuần lễ, thậm chí mấy tháng sau Hà Tử Nghiệp vẫn nương nhờ nhà cô, cô rút cuộc cũng biết cái gì gọi là chết sớm thì sớm siêu sinh, thay vì bị đặt trong nồi từ từ nấu không bằng áp đặt đó!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Hà Tử Nghiệp hiện lên chút ý cười, nhanh tay ôm lấy Lâm Cảnh Nguyệt đang suy nghĩ viễn vong vào lòng mình, cọ cọ chiếc cổ của cô: “Có lời muốn nói với anh?" Lâm Cảnh Nguyệt vốn bị động tác của anh làm cho hết hồn, nhưng sau khi nghe anh nói cũng không nhớ đến sợ, nghi ngờ nghiêng đầu: “Làm sao anh biết?", ghét thật, nghiêng đầu cũng không nhìn rõ vẻ mặt của anh, cô ghét tư thế này! Lâm Cảnh Nguyệt dịch mông một chút, muốn thoát khỏi người anh, nhưng cánh tay ôm cô của Hà Tử Nghiệp lại càng thêm siết chặt: “Đừng động, rốt cuộc có gì muốn nói? Nếu lại không muốn trả lời thì anh đây phải “ép hỏi" rồi!"
Lâm Cảnh Nguyệt cứng đờ, nghe giọng nói và nụ cười của anh thì cũng biết “ép hỏi" của vị này là cái gì, nhưng cô vẫn rất rối, không muốn nói chuyện ngày mai đi xem mắt nói với anh, anh làm sao lại nhìn ra mình có chuyện muốn nói chứ! Ai, bạn trai mà thông mình quá cũng không tốt.
Nhìn thấy Lâm Cảnh Nguyệt vẫn trầm mặc không nói gì, bàn tay Hà Tử Nghiệp bắt đầu không yên, vén bộ đồ mặc nhà của cô muốn đi vào, kết quả lại bị Lâm Cảnh Nguyệt chặn kịp, cố thủ thật chặt không cho anh hành động, cô nhóc đoe mặt, dáng vẻ thật giống như người chiến sỹ sắp ra trận: “Được, em nói!"
Hà Tử Nghiệp bật cười, dáng vẻ này của cô thật đáng yêu, hôn bẹp lên mặt cô một cái, tâm tình Hà Tử Nghiệp rất tốt ôm cô vào ngực: “Nói đi."
Nhưng giây tiếp theo thì anh không thể cười được nữa rồi, vẻ mặt đông cứng hoàn toàn, bởi vì Lâm Cảnh Nguyệt nói: “Em muốn đi xem mắt."
“Em nói cái gì? Lặp lại lần nữa?" Đôi môi Hà Tử Nghiệp sờ sờ cổ của cô, âm trầm mở miệng.
Bởi vì sự đụng chạm của anh, vùng cổ có chút tê tê ngứa ngứa, Lâm Cảnh Nguyệt rụt rụt người lại: “Việc này, Diệp Tử, không nên tức giận, em cũng không muốn như vậy." Thấy phía sau không có động tĩnh, Lâm Cảnh Nguyệt lại tăng thêm một câu: “Em thề, là thật! Em thật sự là không muốn đi!"
“Với ai?" giọng nói của Hà Tử Nghiệp mang theo sự bình tĩnh trước cơn bão, nghe vậy, Lâm Cảnh Nguyệt cũng sợ run: “Cháu trai của chị Lưu."
“Quản lý phòng tài vụ?"
“Dạ." Lâm Cảnh Nguyệt ngoan ngoãn lên tiếng, xoay người chủ động ôm Hà Tử Nghiệp, tựa đầu vào vai anh, cả người rúc vào trong ngực, giọng nói mềm nhũn, mang theo mùi vị làm nũng: “Diệp Tử, em thật sự không muốn đi."
Lòng Hà Tử Nghiệp nhanh chóng nhũn như nước, mặc dù vẫn rất tức giận, nhưng nghĩ đến nước mắt ngày đó của cô, lửa giận của anh cũng nhanh mất, cô là bảo bối của anh, anh muốn chăm sóc cô thật tốt, cho dù là chuyện gì cũng không thể nổi giận với cô, không muốn lại nhìn thấy nước mắt của của cô, muốn nhìn thấy cô mỗi ngày đều vui vẻ. Anh muốn kiếp này đời này chỉ cưng chiều mỗi mình cô, chỉ duy nhất là cô, tình yêu của anh.
Hai tay anh ôm lấy vòng eo của cô, đem cô từ ngực mình kéo ra, nhìn thẳng vào mắt cô: “Không muốn đi tại sao không từ chối?" còn là chưa từng nghĩ đến từ chối ? Tức giận lại dâng trào, cố gắng kiềm chế, không thể nổi giận với cô, không thể!
Mặt Lâm Cảnh Nguyệt đỏ lên, cô làm sao có thể nói cho anh biết rằng lúc đó cô nghĩ hai người đã chia tay chứ? Thật ra thì, còn một nguyên nhân khác, đó chính là cô muốn anh thấy, cho dù không có anh cô cũng không phải không có ai thích! Nhueng mà, lời đó lúc này không thể nói ra được. Lâm Cảnh Nguyệt ánh mắt vòng vo: “Chị Lưu quá mạnh mẽ, em còn chưa nói gì chị ấy đã quyết định rồi!" Chuyện tới lúc này chỉ có thể tự vệ, trong lòng Lâm Cảnh Nguyệt không ngừng xin lỗi với chị Lưu, nhưng trên mặt lại bày ra vẻ mặt vô tội.
Hà Tử Nghiệp nhìn ánh mắt vòng vo của cô cũng biết cô đang che giấu đêìu gì, anh cũng không vạch rõ, mà ngắt lấy cái mũi nhỏ của cô: “Ở chỗ nào?"
“Noãn các."
“Ha, điểm hẹn cũng rất cao cấp." Hà Tử Nghiệp nhíu mày nhìn Lâm Cảnh Nguyệt, hài lòng nhìn tahays vẻ kinh hoảng thoáng qua trong mắt cô: “Diệp Tử…"
“Được rồi, anh cũng đâu có nói gì." Hà Tử Nghiệp vỗ lưng của cô, ý bảo cô bình tĩnh lại, nhưng mà mềm nhũn như vậy ôm cũng rất thoải mái. Trải qua chuyện lần này anh đã hiểu ra rất nhiều, ngày trước, anh chỉ muốn trói cô lại bên mình để quản lý, không muốn để cho ai nhìn thấy, nhưng bây giờ anh biết, thay vì giấu cô đi, nhìn cô dần dần mất đi sức sống, không bằng để cô tự do, cho cô thoải mái bay lượn. Mà anh, chỉ cần đứng xa nhìn cô, làm chỗ dựa vũng chắc cho cô, khi cô cần anh xuất hiện là được. Dĩ nhiên, điều kiện trước hết là phải đem tim của cô bắt được.
Nghe Hà Tử Nghiệp nói như vậy, Lâm Cảnh Nguyệt lại càng thêm lo lắng, không có ai hiểu anh hơn cô, người này nói một không hai, bá đạo lại cố chấp, sao lại dễ dàng dồng ý cho cô đi gặp người đàn ông khác? “Diệp Tử, anh tức giận?" Lâm Cảnh Nguyệt nhìn Hà Tử Nghiệp thận trọng hỏi.
Hà Tử Nghiệp dở khoc dở cười nhìn dáng vẻ thấp thỏm của cô, có vẻ trước kia anh rất bá đạo, ngó dáng vẻ đáng thương của cô, thật khiến người khác muốn lập tức kéo vào lòng an ủi, anh vỗ vỗ đầu cô: “Nguyệt Nha Nhi, anh thật sự không tức giận, chỉ là…"
“Tuy nhiên làm sao?" Lâm Cảnh Nguyệt vẫn chưa tin anh, trực giác nói cho cô biết câu sau của anh không có cái gì tốt cả.
“Tối nay anh ngủ ở đây." Không trưng cầu ý kiến của Lâm Cảnh Nguyệt, mà là đang nói rõ ràng cho cô biết, tối nay anh muốn ngủ ở nơi này. Mặt Lâm Cảnh Nguyệt đỏ lên, lập tức cúi đầu, nhăn nhăn nhó nhó: “Việc này…việc này, không được, anh đi về nhà đi! Em…không thể ~"
“Nguyệt Nha Nhi, mặt em sao lại đỏ như vậy chứ? Ah? Lỗ tai cũng đỏ? A, cổ cũng đỏ!" Hà Tử Nghiệp nhìn từ gương mặt đến cổ đều đỏ bừng vì thẹn thùng của Lâm Cảnh Nguyệt nhịn không được nhạo báng. Khiến cho Lâm Cảnh Nguyệt càng thêm xấu hổ, nửa ngày cũng không ngốc đầu lên được, cuối cùng, Lâm Cảnh Nguyệt còn muốn bỏ chạy trối chết, phần Hà Tử Nghiệp lại thấy cô gái của anh da mặt thật quá mỏng rồi, chỉ mới có vậy thôi mà: “Được rồi, được rồi, em đỏ mặt cái gì, anh chỉ muốn ở lại đây ngủ một giấc, em đây là đang nghĩ cái gì, hả?"
Ai nha nha, nghe giọng điệu quái dị của anh đi! Lâm Cảnh Nguyệt tức giận muốn cắn người mà, nếu không phải bình thường anh hay biểu hiện…tham sắc đến gấp gáp thì cô sẽ nghĩ bậy sao? Có không?! Hiện tại lại khiến cho cô biến thành người không thể chờ đợi vậy! Anh lúc nào lại thành người miệng lưỡi như vậy chứ? Dường như mỗi lần hai người cãi vả anh đều là người chiến thắng, như vậy sao được!
Lâm Cảnh Nguyệt là một người, nói dễ nghe một chút là khó nhận thua, nói khó nghe chính là lì lợm, cố chấp, chuyện đã nhận đình thì 9 trâu kéo cũng không thay đổi. Cho nên muốn cô ngoan ngoãn nhận thua là chuyện không thể nào. Hà Tử Nghiệp cho rằng cô đã lùi bước, đang muốn lên phòng ngủ, ai ngờ, Lâm Cảnh Nguyệt dùng sức, liền áp đảo anh trên sofa, cô ngồi trên hông của anh, từ trên cao nhìn xuống, sử dụng ánh mắt khiêu khích: Như thế nào, em chẳng lẽ không đàn áp được anh!
Hà Tử Nghiệp nhìn dáng vẻ hả hê của cô trong lòng vui lên, dáng vẻ kiêu ngạo như vậy, thật sự đáng yêu chết được! Bị đè thì cứ đè đi, dù sao về sau anh cũng sẽ đè lại gấp đôi, hơn nữa cô nhóc lại có thể chủ động như vậy đối với tư thế nữ trên nam dưới ? Chỉ số chủ động về tinh thần rất đáng khen ngợi nha! Thấy Hà Tử Nghiệp không đẻ ý tới mình, Lâm Cảnh Nguyệt không cam lòng, cô thật vất vả mới có thể hòa một ván với anh, làm sao lại không thể được hưởng thụ quyền lợi của mình chứ, cho nên ra sức uốn éo trên hông của anh, cố gắng đưa tới sự chú ý của Hà Tử Nghiệp.
Cho đến khi Hà Tử Nghiệp thật sự chịu không nổi nữa trực tiếp đè cô xuống dưới, trầm giọng cảnh cáo: “Anh chỉ muốn ở nhà em ngủ một giấc, em có phải hay không đang muốn anh đang thực hiện những việc khác?"
Da đầu Lâm Cảnh Nguyệt tê rần, chơi hơi quá rồi! Vội vàng lắc đầu, cô không phải muốn như vậy, ai bảo anh không đẻ ý tới cô kia chứ!
“Không phải, anh muốn xem em muốn làm thế nào?" Hà Tử Nghiệp cười tà ác
Thật không phải vậy mà! Lời này Lâm Cảnh Nguyệt còn chưa nói ra đã bị Hà Tử Nghiệp chặn miệng, mấy ngày đã không có hôn cô rồi, lần này nhất định phải mang cả lời lẫn vốn ra hôn cho thỏa! Hà Tử Nghiệp hạ quyết tâm, dĩ nhiên phải làm như vậy, đến khi Lâm Cảnh Nguyệt xụi lơ thở nhẹ ở trên ghế sofa anh mới bỏ qua cho cô. Nhìn cô mông lung, mê hoặc mở to đôi mắt tâm tình Hà Tử Nghiệp rất tốt: “Bây giờ còn dám hay không hả?"
Lâm Cảnh Nguyệt vội vàng lắc đầu, trên mặt còn lưu lại vết đỏ ửng, nhìn rất dụ người. Hà Tử Nghiệp lại cúi đầu hôn thêm vài cái mới từ sofa đứng dậy.
“Anh ôm em đi ngủ."
“Không cần, không…"
“Hả?"
“Được…"
Vì vậy bạn Lâm Cảnh Nguyệt tiểu bạch bị bạn Hà đại sói ôm cùng nhau về phòng ngủ! Có phải chỉ đơn thuần là ngủ hay không? Dĩ nhiên…ừ, sờ soạng thân mật là không thể thiếu được, không chiếm hết tiện nghi không phải là tác phong của Hà đại soi mà!
Vì vậy, sáng hôm sau mới có một cảnh như vậy: Lâm Cảnh Nguyệt đỏ mặt, căm tức nhìn Hà Tử Nghiệp, Hà Tử Nghiệp vô tội nhìn lại, dáng vẻ rất tự nhiên.
“Hà Tử Nghiệp anh vì sao lại như vậy…như vậy…" Lâm Cảnh Nguyệt nắm chặt chăn bao quanh cả người, cứ như vậy hơn nửa ngày cũng không tìm ra từ thích hợp đẻ hình dung.
“Hiện tượng tự nhiên, lại nói anh cũng không phải là Liễu Hạ Huệ." Hà Tử Nghiệp vẻ mặt đương nhiên cười nói, sau đó chậm rãi cười mờ ám: “Em cũng không phải chưa có sờ qua mà."
Rầm, Lâm Cảnh Nguyệt chỉ thấy máu nóng sôi trào, khiến cô chút nữa hít thở không ra, cũng không dám nhìn gương mặt tươi cười tà ác của Hà Tử Nghiệp, chui vào trong chăn chết sống cũng không chịu chui ra.
Hà Tử Nghiệp nhìn cô nhóc đang co thành một cục, nhíu nhíu mày, xấu hổ như vậy? sau này kết hôn thì làm sao? Lập tức anh nghĩ đến một câu nói: trăm hay không bằng tay quen, mỗi ngày đều nhìn đoán chừng sẽ không còn xấu hổ nữa! Trong lòng Hà Tử Nghiệp âm thầm ra một quyết định.
Lúc này, Lâm Cảnh Nguyệt còn không biết một bước lùi của cô đã có hậu quả gì, cho đến mấy ngày sau, vài tuần lễ, thậm chí mấy tháng sau Hà Tử Nghiệp vẫn nương nhờ nhà cô, cô rút cuộc cũng biết cái gì gọi là chết sớm thì sớm siêu sinh, thay vì bị đặt trong nồi từ từ nấu không bằng áp đặt đó!
Tác giả :
Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu