Đến Lượt Em Yêu Anh
Chương 26: Phiền toái tìm tới cửa
“Người nào? Bạn nói người nào?" Trần Huyễn vươn cổ ngoáy ngoáy lỗ tai, trong miệng thì thào: “Mình nhất định nghe lầm…nhất định nghe lầm!" Lâm Cảnh Nguyệt ho khan hai tiếng, nắm cánh tay đang ngoáy lỗ tai của Trần Huyễn: “Huyễn, Huyễn, bạn nghe mình nói, mình…"
Lời còn chưa dứt liền bị Trần Huyễn cắt đứt: “Bạn vừa mới nói là sự thật?" Trong mắt Trần Huyễn lấp lánh ánh sáng, chỉ là ánh sáng giống như mũi kiếm lợi hại. Lâm Cảnh Nguyệt nhắm mắt gật đầu một cái, nhìn thấy vẻ mặt Trần Huyễn càng thêm cứng ngắc, trong lòng bắt đầu suy đoán xem bao lâu thì cô bạn mới bắt đầu bộc phát. Qủa nhiên, không hổ là bạn xấu, Lâm Cảnh Nguyệt với mới suy nghĩ thì Trần Huyễn đã đánh tới: “Thành thật khai báo! Lúc nào thì bắt đầu quyến rũ lãnh đạo?"
Khóe miệng Lâm Cảnh Nguyệt giật giật, cái gì quyến rũ? Vì sao người khác ở chung một chỗ thì nói là yêu thương, còn cô và Hà Tử Nghiệp liền kêu là quyến rũ? Vốn muốn dùng chính nghĩa để phản bác, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của Trần Huyễn, Lâm Cảnh Nguyệt thông minh lựa chọn thật thà khai báo: “Bọn mình…Bọn mình mới ở chung một chỗ không lâu." Đúng, thật là không lâu, chỉ mới mấy tháng thôi.
“Khai nhanh, quá trình quyến rũ với đại kim quy là như thế nào?" Trần Huyễn bước đến trước mặt cô, gương mặt hào hứng bừng bừng. Lâm Cảnh Nguyệt có chút rối rắm: “Huyễn à, thương lượng một chút nhé, bạn không cần cứ mở miệng là quyến rũ với dụ dỗ có được không hả?"
“Không cần nghiền ngẫm từng chữ một!" Trần Huyễn híp mắt, ánh mắt như ánh đèn pha dọi vào trên người Lâm Cảnh Nguyệt: “Nói cho chị nghe, làm sao lại có thể đem ông chủ mặt lạnh của chúng ta thu vào tay hả?"
Lâm Cảnh Nguyệt ngàn lần im lặng, có cần phải lưu manh như vậy hay không chứ? Có cần không chứ? Lâm Cảnh Nguyệt không biết nói sao, trên thực tế bọn họ cũng không có gì để nói, hai người rất ăn nhịp với nhau, ngay cả một chút bất đồng cũng không tìm thấy.
“Chuyện này cho tới bây giờ vẫn không đàng hoàng! Mình…" Lời còn chưa nói hết, điện thoại Trần Huyễn liền vang lên, Trần Huyễn nghía một cái, giống như gặp phải ôn dịch trực tiếp vứt điện thoại lên giường. Hiếm khi thấy Trần Huyễn như vậy, Lâm Cảnh Nguyệt tò mò liếc điện thoại của bạn một cái: Hồ ly thối. A? Đây là một biệt danh. Ánh mắt di chuyển, nhìn thấy dáng vẻ nhe răng trợn mắt của bạn, Lâm Cảnh Nguyệt mỉm cười giảo hoạt. Một tay chụp lấy điện thoại nhấn nút trả lời: “Alo."
Bên kia trầm mặc một chút, sau đó truyền đến giọng nói từ tính của đàn ông, có vẻ mang chút tức giận: “Cô là ai?"
“Này, này, Lâm Cảnh Nguyệt!" Trần Huyễn giương nanh múa vuốt nhào tới giành điện thoại, trên mặt còn mang theo một chút phiếm hồng khả nghi, ai? Cảnh tượng trăm năm hiếm gặp đây! Trần Huyễn lại biết đỏ mặt ?! Nghĩ vậy, nụ cười của Lâm Cảnh Nguyệt càng thêm ý vị sâu xa, cô tránh khỏi Trần Huyễn, vừa định mở miệng, bên kia điện thoại đã lên tiếng trước: “Cô là Lâm Cảnh Nguyệt?"
“Anh biết tôi?"
“Cô còn nhớ ngày ở quán bar không, tôi là bạn của Hà Tử Nghiệp, Vệ Minh Viễn."
“À…" Lầm Cảnh Nguyệt cười xấu xa nhìn Trần Huyễn đang cúi đầu ủ rũ, kéo dài giọng nói: “Anh là Vệ Minh Viễn à a a!" Không quá bất ngờ, mặt Trần Huyễn lại càng đỏ hơn. Thì ra là như vậy, Lâm Cảnh Nguyệt cười trộm trong lòng, chính là hoa đào đang tới a! “Anh tìm Trần Huyễn có chuyện gì?"
“Kêu cô ấy đến Noãn các gặp tôi, lập tức! Ngay lập tức!" Vệ Minh Viễn nhấn mạnh ba từ cuối, lại tăng thêm một câu: “Nói với cô ấy, nếu dám không đến, về sau mỗi ngày tôi đều đến công ty tìm cô ấy đấy!". Lâm Cảnh Nguyệt đồng tình nhìn về phía Trần Huyễn, chúa ơi, người kia cũng không phải dễ chọc đâu!
Cúp điện thoại chỉ nghe thấy âm thanh tức giận của Trần Huyễn léo nhéo: “Tên kia nói gì?" Lâm Cảnh Nguyệt cố ý bỏ qua ánh mắt giết người của Trần Huyễn, chậm rãi đi thẳng vào phòng bếp rót một cốc nước, đến khi uống được nửa cốc, dưới ánh mắt giết người của Trần Huyễn mở miệng nói: “Anh ta nói muốn bạn ngay lập tức đến Noãn Các, nếu không mỗi ngày đều sẽ đến công ty tìm bạn."
Vừa dứt lời, chỉ nghe Trần Huyễn giận dữ mắng một tiếng, liền nhanh chóng cầm túi xách chạy thẳng đến cửa. Lâm Cảnh Nguyệt vui vẻ nhìn dáng vẻ của bạn, đứa nhỏ này chỉ là hung dữ bên ngoài mà thôi, thực tế cũng chỉ là con cọp giấy không có sức chiến đấu gì!
“Lâm Cảnh Nguyệt, bạn đợi đó! Sổ sách hôm nay chờ mình trở lại sẽ tính toán với bạn!" Trần Huyễn bỏ lại một câu liền ba chân bốn cẳng chạy mất. Lâm Cảnh Nguyệt cũng không sợ uy hiếp của cô, có được nhược điểm hôm nay của bạn, cô còn sợ con cọp giấy Trần Huyễn sao?!
Cô hả hê mở máy tính xem tin tức, chưa xem được hai phút, điện thoại đã vang lên, cầm lên nhìn, nụ cười liền đông lại. Dãy số điện thoại kia là dãy số duy nhất cô nhớ được trong kiếp trước, đến bây giờ vẫn không quên, Hàn Mộ Vân! Hắn gọi cho cô làm gì? Lâm Cảnh Nguyệt cười lạnh, dứt khoát tắt máy, hắn có thể gọi, nhưng cô có nhận hay không là quyền của cô. Nhưng mấy giây sau hắn lại gọi, cô tiếp tục tắt, hắn gọi lại, vẫn là không nghe!
Lâm Cảnh Nguyệt bực bội nhìn màn hình điện thoại, cô hôm nay cùng hắn đấu, để xem hắn có thể gọi bao nhiêu lần? Bỗng nhiên, điện thoại trở nên yên lặng, mấy phút vẫn không vang lên, Lâm Cảnh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, không cần đấu với hắn cô tự nhiên là vui mừng. Nhưng đợi đến lúc nhận được tin nhắn của hắn thì cô biết tự mình đã vui mừng quá sớm.
“Xuống lầu, tôi đang ở dưới lầu nhà cô, tôi hiểu rõ quan hệ giữa cô và Hà Tử Nghiệp, nếu cô không muốn để cho người khác biết, vậy thì xem cô có thành ý hay không rồi!"
Mẹ kiếp, Lâm Cảnh Nguyệt phát điên với cái tin nhắn này, mới vừa cười chuyện Trần Huyễn, hiện tại quả báo đã đến rồi! Uy hiếp cô? Đang ở dưới lầu nhà cô? Hắn vì sao lại biết được địa chỉ nhà cô chứ? Nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ những việc này, quan trọng nhất là đuổi hắn đi nhanh, nhưng tuyệt đối không muốn cùng hắn có liên quan gì. Trực tiếp xóa bỏ!
Lại một tin nhắn tới: Cảnh Nguyệt, chúng ta nên nói chuyện, cô xuống đi, tôi bảo đảm không cùng cô dây dưa. Lâm Cảnh Nguyệt khẽ cắn răng, đặt điện thoại lên bàn ở phòng khách rồi đi xuống. Một lần cuối cùng, cô tự nhủ, sau lần này sẽ thật sự không cùng hắn có quan hệ gì nữa.
Hắn quả nhiên ở dưới lầu, áo khoác màu vàng nhạt, có vẻ cao lớn tuấn tú, trên gương mặt là nụ cười quen thuộc, nhìn thân thiết như vậy, dịu dàng như vậy. Nhưng tất cả đều là giả, tất cả chỉ để che đậy bộ mặt giả dối của hắn mà thôi.
Lâm Cảnh Nguyệt đi đến phía trước Hàn Mộ Vân một khoảng cách, lạnh lùng nhìn hắn: “Xin hỏi anh có chuyện gì?"
Hàn Mộ Vân nhìn toàn thân người đáng bước tới, nhịp tim dần dần rối loạn. Lâm Cảnh Nguyệt như vậy, mất đi một phần nghiêm túc khi làm việc, lại thêm một chút tư vị thanh thản, làm cho bất kỳ người đàn ông nào cũng phải có chút động lòng. Cho đến khi cô đứng trước mặt hắn, trái tim hắn sắp xé rách ngực mà nhảy ra, hắn cuối cùng đã hiểu vì sao, vì sao mình chỉ vì một câu chán ghét của cô ấy lại trở nên rối loạn.
“Đi tìm một quán ngồi một chút đi."
“Không cần, cứ nói chuyện ở đây, nói xong tôi còn muốn lên nhà."
“Tìm một chỗ, hoặc là tôi tự lên nhà, cô chọn." Hàn Mộ Vân cười tao nhã khạc ra lời nói không cho phép cự tuyệt.
Lâm Cảnh Nguyệt nhăn mặt, kiếp trước vì sao không phát hiện ngoài khả năng gạt người, khả năng làm phiền của hắn cũng không hề thua kém chút nào nhỉ! Cô cười lạnh, cho hắn vẻ mặt không tốt đẹp gì: “Bên kia có một tiệm trà sữa." Kiếp này, hắn đừng mơ tưởng có bất cứ dính dán gì đến cô, muốn lên nhà của cô ? Không có cửa đâu!
Hần Mộ Vân dường như đoán được cô sẽ không mời hắn lên nhà, không hề giật mình đi theo sau cô, đôi tay tà tà cắm trong túi, có vẻ lơ đãng mở miệng hỏi: “Cảnh Nguyệt, tôi dường như chưa từng đắc tội với cô?"
“Không có." Lâm Cảnh Nguyệt vẫn không nhìn hắn, anh không có lỗi với tôi, anh chỉ muốn mạng của tôi.
“Vậy tại sao cô lại đối với tôi như vậy, như vậy…." Hắn dừng lại một chút, giống như đang tìm từ thích hợp, “Lạnh nhạt?" Thật ra thì hắn vốn dùng từ “coi như kẻ thù" nhưng lại sợ làm cô nổi giận.
“Trời sinh nhạt nhẽo." Lâm Cảnh Nguyệt lười nói nhiều với hắn, đi thẳng vào bên trong tiệm trà sữa tìm chỗ ngồi xuống, chọn một ly, cũng không quan tâm đến Hàn Mộ Vân đi theo. “Cho một ly trà sữa, cám ơn." Hàn Mộ Vân thật ra cũng không thích loại thức uống con gái này, nhưng đã đến rồi cũng hết cách. Hắn ngồi đối diện Lâm Cảnh Nguyệt, nhìn dung nhan của cô, bất tri bất giác có chút ngây dại.
“Anh có gì muốn hỏi sao?" Nhìn thấy ánh mắt của hắn vẫn dính ở trên mặt mình, Lâm Cảnh Nguyệt khó chịu mở miệng trước, kiếp trước yêu bao nhiêu thì kiếp này càng hận bấy nhiêu. Có lẽ Hàn Mộ Vân đối với cô là một người đặc biệt, có thể ghi tạc thật sâu trong lòng cô, cho dù như thế nào cũng sẽ không quên.
Hàn Mộ Vân hồi phục tinh thần vuốt vuôt trán, có chút cẩn thận nói: “Cảnh Nguyệt, nói thật, có lẽ tôi đã có chút đắc tội với cô, nhưng cô cũng nên nói cho tôi biết chứ, không thể cứ xử tội tôi như vậy, chúng ta đều là đồng nghiệp cùng công ty, bình thường cúi đầu không thấy ngẩng đầu liền gặp, như vậy sẽ rất lúng túng."
Lời nói uyển chuyển, hết sức thuyết phục của hắn rót vào lỗ tai Lâm Cảnh Nguyệt lại châm chọc đến sợ. “Đồng nghiệp cùng công ty?" Lâm Cảnh Nguyệt vuốt vuốt chiếc thìa nhỏ trong tay cười: “Nói vậy, anh đều muốn làm thân với tất cả nhân viên của công ty? Sau đó đều đi đến nhà của mọi người thăm hỏi?"
Hàn Mộ Vân có chút quẫn bách cũng tức giận, cô gái này tại sao cứ châm chọc hắn, hắn mới tới công ty có mấy ngày? Hắn thật sự không nhớ được ngoại trừ lúc gặp cô ở phòng làm việc của Hà Tử Nghiệp thì có còn lúc nào đã gặp mặt chứ.
“Cảnh Nguyệt, chúng ta cũng không đánh đố nữa, nếu ngày trước tôi có làm gì để cho cô không vui, thì nơi đây tôi nhận lỗi với cô. Chúng ta cũng bỏ qua đi, có thể là tôi vô tâm, tôi thật sự là muốn cùng cô vui vẻ chung đụng."
Bỏ qua? Lâm Cảnh Nguyệt chợt muốn cười lớn, mà trên thực tế cô cũng đã làm như vậy, cô cười đến nước mắt cũng muốn chảy ra, bốn năm ẩn nhẫn, cuối cùng còn đền mạng, đều muốn cô bỏ xuống cho qua? Có khả năng sao? Hàn Mộ Vân nhìn cô cười có chút khó hiểu, không hiểu vì sao cô lại chợt trở nên điên cuồng như vậy. Đang muốn mở miệng, Lâm Cảnh Nguyệt chợt đứng lên: “Nói cho anh biết Hàn Mộ Vân!" Cô từ trên cao nhìn xuống, âm thanh mang lực: “Ở trên đời này, với ai tôi cũng có thể vui vẻ chung đụng, duy chỉ có anh là không được."
“Tại sao?" Lời nói chưa kịp suy nghĩ đã bật ra, vì sao chỉ có hắn là không được? Tại sao không cho giải thích liền xử hắn tử hình? Tại sao trong mọi người chỉ duy nhất không muốn gặp hắn? Hắn cuối cùng đã làm cái gì?
“Ha ha…" cô cười, lại có bi thương tràn ra trong ánh mắt, đó là hơi thở đã trải qua cực hạn bi thương mới có được, Hàn Mộ Vân không khỏi ngồi yên trên ghế, quên cả đứng dậy. Hơi thở thê lương bao quanh cô, ánh mắt đen như mực, cô không tị hiềm nhìn thẳng hắn, từng câu từng chữ mà nói: “Hàn Mộ Vân, anh vừa mới kết hôn không lâu chứ?"
Lời còn chưa dứt liền bị Trần Huyễn cắt đứt: “Bạn vừa mới nói là sự thật?" Trong mắt Trần Huyễn lấp lánh ánh sáng, chỉ là ánh sáng giống như mũi kiếm lợi hại. Lâm Cảnh Nguyệt nhắm mắt gật đầu một cái, nhìn thấy vẻ mặt Trần Huyễn càng thêm cứng ngắc, trong lòng bắt đầu suy đoán xem bao lâu thì cô bạn mới bắt đầu bộc phát. Qủa nhiên, không hổ là bạn xấu, Lâm Cảnh Nguyệt với mới suy nghĩ thì Trần Huyễn đã đánh tới: “Thành thật khai báo! Lúc nào thì bắt đầu quyến rũ lãnh đạo?"
Khóe miệng Lâm Cảnh Nguyệt giật giật, cái gì quyến rũ? Vì sao người khác ở chung một chỗ thì nói là yêu thương, còn cô và Hà Tử Nghiệp liền kêu là quyến rũ? Vốn muốn dùng chính nghĩa để phản bác, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của Trần Huyễn, Lâm Cảnh Nguyệt thông minh lựa chọn thật thà khai báo: “Bọn mình…Bọn mình mới ở chung một chỗ không lâu." Đúng, thật là không lâu, chỉ mới mấy tháng thôi.
“Khai nhanh, quá trình quyến rũ với đại kim quy là như thế nào?" Trần Huyễn bước đến trước mặt cô, gương mặt hào hứng bừng bừng. Lâm Cảnh Nguyệt có chút rối rắm: “Huyễn à, thương lượng một chút nhé, bạn không cần cứ mở miệng là quyến rũ với dụ dỗ có được không hả?"
“Không cần nghiền ngẫm từng chữ một!" Trần Huyễn híp mắt, ánh mắt như ánh đèn pha dọi vào trên người Lâm Cảnh Nguyệt: “Nói cho chị nghe, làm sao lại có thể đem ông chủ mặt lạnh của chúng ta thu vào tay hả?"
Lâm Cảnh Nguyệt ngàn lần im lặng, có cần phải lưu manh như vậy hay không chứ? Có cần không chứ? Lâm Cảnh Nguyệt không biết nói sao, trên thực tế bọn họ cũng không có gì để nói, hai người rất ăn nhịp với nhau, ngay cả một chút bất đồng cũng không tìm thấy.
“Chuyện này cho tới bây giờ vẫn không đàng hoàng! Mình…" Lời còn chưa nói hết, điện thoại Trần Huyễn liền vang lên, Trần Huyễn nghía một cái, giống như gặp phải ôn dịch trực tiếp vứt điện thoại lên giường. Hiếm khi thấy Trần Huyễn như vậy, Lâm Cảnh Nguyệt tò mò liếc điện thoại của bạn một cái: Hồ ly thối. A? Đây là một biệt danh. Ánh mắt di chuyển, nhìn thấy dáng vẻ nhe răng trợn mắt của bạn, Lâm Cảnh Nguyệt mỉm cười giảo hoạt. Một tay chụp lấy điện thoại nhấn nút trả lời: “Alo."
Bên kia trầm mặc một chút, sau đó truyền đến giọng nói từ tính của đàn ông, có vẻ mang chút tức giận: “Cô là ai?"
“Này, này, Lâm Cảnh Nguyệt!" Trần Huyễn giương nanh múa vuốt nhào tới giành điện thoại, trên mặt còn mang theo một chút phiếm hồng khả nghi, ai? Cảnh tượng trăm năm hiếm gặp đây! Trần Huyễn lại biết đỏ mặt ?! Nghĩ vậy, nụ cười của Lâm Cảnh Nguyệt càng thêm ý vị sâu xa, cô tránh khỏi Trần Huyễn, vừa định mở miệng, bên kia điện thoại đã lên tiếng trước: “Cô là Lâm Cảnh Nguyệt?"
“Anh biết tôi?"
“Cô còn nhớ ngày ở quán bar không, tôi là bạn của Hà Tử Nghiệp, Vệ Minh Viễn."
“À…" Lầm Cảnh Nguyệt cười xấu xa nhìn Trần Huyễn đang cúi đầu ủ rũ, kéo dài giọng nói: “Anh là Vệ Minh Viễn à a a!" Không quá bất ngờ, mặt Trần Huyễn lại càng đỏ hơn. Thì ra là như vậy, Lâm Cảnh Nguyệt cười trộm trong lòng, chính là hoa đào đang tới a! “Anh tìm Trần Huyễn có chuyện gì?"
“Kêu cô ấy đến Noãn các gặp tôi, lập tức! Ngay lập tức!" Vệ Minh Viễn nhấn mạnh ba từ cuối, lại tăng thêm một câu: “Nói với cô ấy, nếu dám không đến, về sau mỗi ngày tôi đều đến công ty tìm cô ấy đấy!". Lâm Cảnh Nguyệt đồng tình nhìn về phía Trần Huyễn, chúa ơi, người kia cũng không phải dễ chọc đâu!
Cúp điện thoại chỉ nghe thấy âm thanh tức giận của Trần Huyễn léo nhéo: “Tên kia nói gì?" Lâm Cảnh Nguyệt cố ý bỏ qua ánh mắt giết người của Trần Huyễn, chậm rãi đi thẳng vào phòng bếp rót một cốc nước, đến khi uống được nửa cốc, dưới ánh mắt giết người của Trần Huyễn mở miệng nói: “Anh ta nói muốn bạn ngay lập tức đến Noãn Các, nếu không mỗi ngày đều sẽ đến công ty tìm bạn."
Vừa dứt lời, chỉ nghe Trần Huyễn giận dữ mắng một tiếng, liền nhanh chóng cầm túi xách chạy thẳng đến cửa. Lâm Cảnh Nguyệt vui vẻ nhìn dáng vẻ của bạn, đứa nhỏ này chỉ là hung dữ bên ngoài mà thôi, thực tế cũng chỉ là con cọp giấy không có sức chiến đấu gì!
“Lâm Cảnh Nguyệt, bạn đợi đó! Sổ sách hôm nay chờ mình trở lại sẽ tính toán với bạn!" Trần Huyễn bỏ lại một câu liền ba chân bốn cẳng chạy mất. Lâm Cảnh Nguyệt cũng không sợ uy hiếp của cô, có được nhược điểm hôm nay của bạn, cô còn sợ con cọp giấy Trần Huyễn sao?!
Cô hả hê mở máy tính xem tin tức, chưa xem được hai phút, điện thoại đã vang lên, cầm lên nhìn, nụ cười liền đông lại. Dãy số điện thoại kia là dãy số duy nhất cô nhớ được trong kiếp trước, đến bây giờ vẫn không quên, Hàn Mộ Vân! Hắn gọi cho cô làm gì? Lâm Cảnh Nguyệt cười lạnh, dứt khoát tắt máy, hắn có thể gọi, nhưng cô có nhận hay không là quyền của cô. Nhưng mấy giây sau hắn lại gọi, cô tiếp tục tắt, hắn gọi lại, vẫn là không nghe!
Lâm Cảnh Nguyệt bực bội nhìn màn hình điện thoại, cô hôm nay cùng hắn đấu, để xem hắn có thể gọi bao nhiêu lần? Bỗng nhiên, điện thoại trở nên yên lặng, mấy phút vẫn không vang lên, Lâm Cảnh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, không cần đấu với hắn cô tự nhiên là vui mừng. Nhưng đợi đến lúc nhận được tin nhắn của hắn thì cô biết tự mình đã vui mừng quá sớm.
“Xuống lầu, tôi đang ở dưới lầu nhà cô, tôi hiểu rõ quan hệ giữa cô và Hà Tử Nghiệp, nếu cô không muốn để cho người khác biết, vậy thì xem cô có thành ý hay không rồi!"
Mẹ kiếp, Lâm Cảnh Nguyệt phát điên với cái tin nhắn này, mới vừa cười chuyện Trần Huyễn, hiện tại quả báo đã đến rồi! Uy hiếp cô? Đang ở dưới lầu nhà cô? Hắn vì sao lại biết được địa chỉ nhà cô chứ? Nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ những việc này, quan trọng nhất là đuổi hắn đi nhanh, nhưng tuyệt đối không muốn cùng hắn có liên quan gì. Trực tiếp xóa bỏ!
Lại một tin nhắn tới: Cảnh Nguyệt, chúng ta nên nói chuyện, cô xuống đi, tôi bảo đảm không cùng cô dây dưa. Lâm Cảnh Nguyệt khẽ cắn răng, đặt điện thoại lên bàn ở phòng khách rồi đi xuống. Một lần cuối cùng, cô tự nhủ, sau lần này sẽ thật sự không cùng hắn có quan hệ gì nữa.
Hắn quả nhiên ở dưới lầu, áo khoác màu vàng nhạt, có vẻ cao lớn tuấn tú, trên gương mặt là nụ cười quen thuộc, nhìn thân thiết như vậy, dịu dàng như vậy. Nhưng tất cả đều là giả, tất cả chỉ để che đậy bộ mặt giả dối của hắn mà thôi.
Lâm Cảnh Nguyệt đi đến phía trước Hàn Mộ Vân một khoảng cách, lạnh lùng nhìn hắn: “Xin hỏi anh có chuyện gì?"
Hàn Mộ Vân nhìn toàn thân người đáng bước tới, nhịp tim dần dần rối loạn. Lâm Cảnh Nguyệt như vậy, mất đi một phần nghiêm túc khi làm việc, lại thêm một chút tư vị thanh thản, làm cho bất kỳ người đàn ông nào cũng phải có chút động lòng. Cho đến khi cô đứng trước mặt hắn, trái tim hắn sắp xé rách ngực mà nhảy ra, hắn cuối cùng đã hiểu vì sao, vì sao mình chỉ vì một câu chán ghét của cô ấy lại trở nên rối loạn.
“Đi tìm một quán ngồi một chút đi."
“Không cần, cứ nói chuyện ở đây, nói xong tôi còn muốn lên nhà."
“Tìm một chỗ, hoặc là tôi tự lên nhà, cô chọn." Hàn Mộ Vân cười tao nhã khạc ra lời nói không cho phép cự tuyệt.
Lâm Cảnh Nguyệt nhăn mặt, kiếp trước vì sao không phát hiện ngoài khả năng gạt người, khả năng làm phiền của hắn cũng không hề thua kém chút nào nhỉ! Cô cười lạnh, cho hắn vẻ mặt không tốt đẹp gì: “Bên kia có một tiệm trà sữa." Kiếp này, hắn đừng mơ tưởng có bất cứ dính dán gì đến cô, muốn lên nhà của cô ? Không có cửa đâu!
Hần Mộ Vân dường như đoán được cô sẽ không mời hắn lên nhà, không hề giật mình đi theo sau cô, đôi tay tà tà cắm trong túi, có vẻ lơ đãng mở miệng hỏi: “Cảnh Nguyệt, tôi dường như chưa từng đắc tội với cô?"
“Không có." Lâm Cảnh Nguyệt vẫn không nhìn hắn, anh không có lỗi với tôi, anh chỉ muốn mạng của tôi.
“Vậy tại sao cô lại đối với tôi như vậy, như vậy…." Hắn dừng lại một chút, giống như đang tìm từ thích hợp, “Lạnh nhạt?" Thật ra thì hắn vốn dùng từ “coi như kẻ thù" nhưng lại sợ làm cô nổi giận.
“Trời sinh nhạt nhẽo." Lâm Cảnh Nguyệt lười nói nhiều với hắn, đi thẳng vào bên trong tiệm trà sữa tìm chỗ ngồi xuống, chọn một ly, cũng không quan tâm đến Hàn Mộ Vân đi theo. “Cho một ly trà sữa, cám ơn." Hàn Mộ Vân thật ra cũng không thích loại thức uống con gái này, nhưng đã đến rồi cũng hết cách. Hắn ngồi đối diện Lâm Cảnh Nguyệt, nhìn dung nhan của cô, bất tri bất giác có chút ngây dại.
“Anh có gì muốn hỏi sao?" Nhìn thấy ánh mắt của hắn vẫn dính ở trên mặt mình, Lâm Cảnh Nguyệt khó chịu mở miệng trước, kiếp trước yêu bao nhiêu thì kiếp này càng hận bấy nhiêu. Có lẽ Hàn Mộ Vân đối với cô là một người đặc biệt, có thể ghi tạc thật sâu trong lòng cô, cho dù như thế nào cũng sẽ không quên.
Hàn Mộ Vân hồi phục tinh thần vuốt vuôt trán, có chút cẩn thận nói: “Cảnh Nguyệt, nói thật, có lẽ tôi đã có chút đắc tội với cô, nhưng cô cũng nên nói cho tôi biết chứ, không thể cứ xử tội tôi như vậy, chúng ta đều là đồng nghiệp cùng công ty, bình thường cúi đầu không thấy ngẩng đầu liền gặp, như vậy sẽ rất lúng túng."
Lời nói uyển chuyển, hết sức thuyết phục của hắn rót vào lỗ tai Lâm Cảnh Nguyệt lại châm chọc đến sợ. “Đồng nghiệp cùng công ty?" Lâm Cảnh Nguyệt vuốt vuốt chiếc thìa nhỏ trong tay cười: “Nói vậy, anh đều muốn làm thân với tất cả nhân viên của công ty? Sau đó đều đi đến nhà của mọi người thăm hỏi?"
Hàn Mộ Vân có chút quẫn bách cũng tức giận, cô gái này tại sao cứ châm chọc hắn, hắn mới tới công ty có mấy ngày? Hắn thật sự không nhớ được ngoại trừ lúc gặp cô ở phòng làm việc của Hà Tử Nghiệp thì có còn lúc nào đã gặp mặt chứ.
“Cảnh Nguyệt, chúng ta cũng không đánh đố nữa, nếu ngày trước tôi có làm gì để cho cô không vui, thì nơi đây tôi nhận lỗi với cô. Chúng ta cũng bỏ qua đi, có thể là tôi vô tâm, tôi thật sự là muốn cùng cô vui vẻ chung đụng."
Bỏ qua? Lâm Cảnh Nguyệt chợt muốn cười lớn, mà trên thực tế cô cũng đã làm như vậy, cô cười đến nước mắt cũng muốn chảy ra, bốn năm ẩn nhẫn, cuối cùng còn đền mạng, đều muốn cô bỏ xuống cho qua? Có khả năng sao? Hàn Mộ Vân nhìn cô cười có chút khó hiểu, không hiểu vì sao cô lại chợt trở nên điên cuồng như vậy. Đang muốn mở miệng, Lâm Cảnh Nguyệt chợt đứng lên: “Nói cho anh biết Hàn Mộ Vân!" Cô từ trên cao nhìn xuống, âm thanh mang lực: “Ở trên đời này, với ai tôi cũng có thể vui vẻ chung đụng, duy chỉ có anh là không được."
“Tại sao?" Lời nói chưa kịp suy nghĩ đã bật ra, vì sao chỉ có hắn là không được? Tại sao không cho giải thích liền xử hắn tử hình? Tại sao trong mọi người chỉ duy nhất không muốn gặp hắn? Hắn cuối cùng đã làm cái gì?
“Ha ha…" cô cười, lại có bi thương tràn ra trong ánh mắt, đó là hơi thở đã trải qua cực hạn bi thương mới có được, Hàn Mộ Vân không khỏi ngồi yên trên ghế, quên cả đứng dậy. Hơi thở thê lương bao quanh cô, ánh mắt đen như mực, cô không tị hiềm nhìn thẳng hắn, từng câu từng chữ mà nói: “Hàn Mộ Vân, anh vừa mới kết hôn không lâu chứ?"
Tác giả :
Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu