Đen Đắng Không Đường!
Chương 33
Phần 33
Tôi kéo tay em trở vào giường thu dọn một số thứ xong đi ra bãi lấy xe … ra đến cổng tự nhiên em nhảy lên giành ngồi cầm lái
– Để em chạy xe cho
– Gì sao tự nhiên giành chạy xe
– Anh còn đau mà
– Không sao chạy được
– Hoy được cũng hổng cho chạy đâu anh chỉ đường đi cho em chạy hen
– Ờ ờ cũng được
Để đồ lên trước xe tôi leo lên ngồi sau lưng ôm siết lấy bụng em xoa nhè nhẹ … Cảm giác này làm tôi nhớ lại những ngày tôi bị thương … đó là những lần đầu tiên em và tôi gần gũi nhau … giờ khác lúc đó ở một điểm đó là tôi không còn ngồi im cách xa em nửa mà đang ôm rất chặt lấy em nè.
– Hihi làm gì dzạ
– Làm gì là làm gì
– Ôm thui còn xoa xoa chi … để yên em chạy xe coi
– Thì chạy đi ai làm gì đâu
– Mệt anh ghê giờ đi đường nào nè
– Uhm em chạy qua nhà thằng Hảo gửi đồ cái rồi mình ra biển
– Dạ!
Gửi đồ đạc vào nhà, trả lời vài câu chào hỏi với mẹ thằng Hảo xong tôi leo lên xe cùng em chạy ra biển. Đường quê buổi sáng nắng nhẹ vẫn hy vọng biến hôm nay sẽ hiền hòa chứ mùa này vẫn còn là mùa bão gió cũng lớn … có lẽ sẽ khó tìm được biển bình yên vào những ngày này. Từ thị trấn ra đến biển cũng không xa lắm khoảng gần 30 km thôi nhưng tôi không thích ghé khu du lịch tí nào vì sẽ đông người, ồn ào và đắt đỏ lắm. Chỉ đường cho em chạy ghé qua khu làng chài nằm cách xa khu du lịch để mua hải sản, nghêu sò … nước ngọt, thuê một cái bếp ga, 1 cái võng và mấy thứ chén đũa nhựa nửa tôi và em đi ra khỏi làng chài, chạy về hướng khu du lịch, tìm một con đường rẽ xuống bãi biển mà ít ai biết được nếu không phải người địa phương … vậy là tôi và em bon bon chạy xe trên bãi biển dưới những con mắt ngạc nhiên tò mò của những người du khách, cả mấy anh bảo vệ cũng ngẩn người ra đứng nhìn vì thắc mắc tại sao lại có người đem xe xuống bãi biển được
– Hihi tự nhiên có 2 đứa mình chạy xe dưới này có sao không anh
– Có chứ em … hổng thấy mấy ông bảo vệ nhìn mình đắm đuối hả
– Chết rồi vậy giờ sao đây
– Chạy nhanh chứ sao nửa …
Tôi vòng tay ôm chặt bụng em để em tăng tốc … Xe em và tôi dần rời xa khu bãi tắm đông đúc đến một nơi khá vắng người, ở đây chưa bị khai thác thành khu du lịch nên còn khá hoang sơ, ít ai biết được bãi tắm này trừ dân địa phương và mấy đứa hay đi biển khám phá như tôi. Giờ này nước biển vẫn còn cách khá xa bờ tạo nên những bãi cát chạy dài ra xa tít ngoài khơi. Nhìn thì rộng vậy chứ tới khoảng 1-2h trưa thì nước biển sẽ tràn vào tận trong bờ cho nên dọc bãi biển người ta cũng có xây những bờ kè để bảo vệ hàng dương chắn gió phía trong. Những ngày gió lớn sóng biển có thể đánh cao bằng ngọn những cây dương hơn 10m. Tuy nói chỗ này vắng nhưng lác đác vẫn có những nhóm bạn trẻ, những cặp đôi như tôi và em tìm ra tận đây để tận hưởng vẻ hoang sơ còn sót lại của biển quê tôi … Để đồ vào trong hàng dương tôi kéo em lên xe phòng về phía biển. Em đứng dậy thả tay ra reo lên thích thú
– AAAAAAAAAA … thích quá điiiiiiiiiiiiiiiiiiii … lần đầu tiên em được chạy xe thẳng ra biển đó … thích quá AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Tôi mỉm cười tăng tốc … cảm giác chạy xe từ trong bờ xộc thẳng về phía biển thực sự luôn đem lại cho tôi cảm giác mãnh liệt cứ như con người nhỏ bé đang lao mình về phía biển cả bao la vậy. Điều này khó tìm được ở bất cứ bãi biển nào khác và cũng không phải ai cũng có đủ liều lĩnh như tôi bây giờ và đám bạn tôi trước kia vì thực sự chạy xe đâm ra biển rất nguy hiểm nếu không có kinh nghiệm, không may rơi vào vùng cát mềm hay vũng nước sâu thì coi như chôn xe luôn … Chạm mặt nước tôi xoay xe lại phóng hết tốc độ dọc mặt nước, tiếng âm thanh rì rào của sóng biển, tiếng bánh xe xé gió xé nước bao đi cộng thêm tiếng hét vừa thích thú vừa sợ hãi của em làm tôi càng thêm phấn khích … tiếc là tôi không thể hét lên cùng em chỉ mĩm cười siết ga mà thôi. Chạy một đoạn xa tôi quay xe chạy ngược trở lại … canh đến bãi dương cũ tôi dừng xe nắm tay em đi xuống mặt nước …
– Sao vui không
– Hihi thích ghê luôn …
– Sợ không
– Dạ sợ
– Vậy có muốn chạy nửa không?
– Hoy hihi sợ lắm lun … mình ở đây chơi được rùi.
Tôi ôm em vào lòng … đúng là em tôi đang sợ thực sự, tim em đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy … những con sóng lăn tăn chạy vào bờ cát làm mát lạnh đôi chân … bên trên hai con người yêu nhau tha thiết đang ôm chặt lấy nhau, môi em và tôi hòa quyện vào làm nên một không gian đầy những yêu thương, đầy say đắm. Nụ hôn tưởng chừng như vô tận nếu những còn sóng không ngày một vỗ mạnh hơn vào bờ … Rời em ra … tôi thầm thì
– Anh yêu em!
Không nói gì … em đưa tay bịt miệng lại để ngăn tiếng nấc, nước mắt em trãi dài trên má ngước mắt âu yếm nhìn tôi … Giật mình khi thấy em khóc, tôi đưa hai tay lên vuốt mắt em ngập ngừng
– Nè nè … tự nhiên khóc rồi cô nương … anh làm gì sai hả
Em lắc đầu đấm nhẹ liên tục vào ngực tôi
– Huhu đồ tồi … đồ đáng ghét … huhuhu
– Nè nè anh nói gì sai hả
– Huhu sao giờ mới chịu nói với người ta … biết người ta chờ lâu lắm rồi không
Em khóc òa ôm hôn tôi mãnh liệt, vai em run lên vì xúc động … Rời nhau ra em cốc nhẹ lên đầu rồi mĩm cười dựa vào lòng tôi …
– Nói lại đi
– Nói gì
– Nói câu hồi nảy đó
Tôi mỉm cười ôm chặt vai
– Ừ … Anh yêu em … anh yêu em … anh yêu em
– Hihi đáng ghét … em yêu anh…
– Ghét mà yêu … ngộ …
– Kệ em … anh có biết đây là lần đầu tiên anh nói yêu em không hả đồ tồi…
– Ừ …
Thương em quá … tự trách sự vô tâm và cái tính lạnh lùng đáng ghét của mình. Yêu nhau, đôi lúc 3 từ thân thương ấy thực sự rất có ý nghĩa với người yêu mình … vậy mà bên nhau bao lâu nay chưa bao giờ tôi nói với em 3 từ thân thương đó, toàn là em nói yêu tôi, nhớ tôi rồi hỏi ngược lại thì tôi chỉ gật đầu, ờ ờ hoặc anh cũng vậy. Hôm nay sau những ngày xa cách, hạnh phúc cứ như vỡ òa giữa biển cả bao la này … chẳng biết tại sao tôi lại đột ngột nói lên 3 từ đó nửa … có lẽ những ngày xa em đã cho tôi biết một điều … tôi yêu em và thực sự tôi sợ mất em.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, tôi và em vẫn đứng ôm nhau nhìn về phía biển. Có lẽ biển quê tôi chẳng trong xanh nhưng đối với em và tôi biển hôm nay thật đẹp biết bao.Nước lên ngập đến đùi … cũng tới lúc phải rút lui rồi. Tôi kéo tay em lên xe chạy ào vào trong bãi dương. Tôi mắc cái võng lên hai cây dương gần nhất còn em thì trải bạt lót ngồi, dọn chén đũa bếp ga ra nướng hải sản. Tôi cũng ngồi lui cui phụ em … tiếng trò chuyện linh tinh đùa nghịch hòa vào sóng gió tạo nên những âm thanh đi sâu vào tận tiềm thức của tôi. Em ngồi trong lòng cùng tôi nướng hải sản … việc của tôi chỉ đơn giản, ăn và ôm thật chặt theo yêu cầu của em, tôi lơi tay một tí là em nhăn mặt hổng cho tôi ăn liền. Vì sự nghiệp ăn uống đành phải ôm thôi:D
Ăn đã đời hai đứa kéo nhau ra biển nghịch nước … nghịch chán chê lại quay trở vào ăn … ăn xong kéo nhau lên võng nằm … nép sát vào người tôi em thủ thỉ
– Anh nè
– Sao em
– Anh có sợ mất em không
– Ừ sợ
– Vậy anh làm gì nếu em đi mất
– Anh không biết … nhưng anh sẽ không để em đi đâu
– Uhm. Anh nè
– Gì em
– Ví dụ ai cũng phản đối mình yêu nhau … anh có dám chết cùng em không
– Không
– Hì em cũng đoán vậy. Em cũng hổng dám chết
Em khẽ hôn lên môi tôi một cái rồi nằm im
– Anh nói không em hổng trách anh hả
– Không anh … vì em biết anh ngốc của em không phải người yếu đuối mà
– Ừ … có chuyện gì sống vẫn tốt nhất em à … mình còn trẻ, đâu phải chỉ sống cho riêng mình … còn người thân nửa … dù có khó khăn đến đâu anh cũng muốn 2 đứa mình cũng cố gắng chiến đấu … và sống tốt. Chọn cái chết là trốn tránh chứ chẳng phải dũng cảm gì đâu …
– Uhm … em hiểu.
– Chắc người ta nói anh nhát lắm em nhỉ
– Uhm … tại người ta đâu biết em gặp nguy hiểm tên ngốc này đâu có chịu đứng nhìn đâu …
– Ừ
Tôi mỉm cười ôm chặt lấy em. Ừ thì tôi hèn nhát, ừ đúng là tôi rất sợ chết ở cái tuổi trẻ này … nhưng nếu em của tôi gặp nguy hiểm … có lẽ chẳng bao giờ tôi chùn chân để bảo vệ em … Khi yêu ai cũng vậy đâu phải chỉ riêng mình tôi.
– Anh! … Hứa với em dù có chuyện gì cũng không được hết yêu em nha
– Ừ …
– Nhớ đó … sau này nếu có xa cách hay gì tồi tệ xảy ra … em mong anh nhớ là em yêu anh … không bao giờ thay lòng … Nhớ nha anh
– Ừ …
Tiếng ừ nhẹ nhàng từ miệng tôi … nhưng lòng lại lo lắng biết bao. Đâu phải tự nhiên em lại nói những điều này với tôi làm gì … Biển hôm nay hiền thật đó … nhưng chẳng biết bao giờ sẽ lại nổi sóng đây … Tự nhiên cảm thấy trách cuộc đời … sao không để em và tôi yêu nhau vô tư như chính cái tuổi của hai đứa … sao cứ bắt phải va vào những lo toan đau khổ sớm như vậy chứ … nằm suy nghĩ miên man … hai đứa chìm vào giấc ngủ giữa sóng gió vỗ về hạnh phúc.
Chiều … những con sóng cao ngất trời vỗ vào bờ cát khiến tôi tỉnh giấc. Tôi chỉ nằm một mình trên võng … vội nhìn quanh tìm em … mĩm cười khi thấy em đang đúng một mình trên bờ đá chắn sóng … đi lại gần ôm em từ sau lưng, tôi hôn lên mái tóc vàng thơm mùi con gái của em
– Đang nghĩ gì vậy
Em cúi mặt hôn nhẹ lên tay tôi rồi nhìn ra phía biển
– Ở một mình ngoài đó chắc sợ lắm hả anh
Siết chặt em tôi mĩm cười
– Ừ
– Nếu em phải ở ngoài đó một mình anh có ra với em không
– Không
– Sao dzậy
– Vì anh đang giữ chặt em rồi nè
– Nhưng nếu em bị cuốn ra rồi sao
– Phù … vậy hết cách … phải ra thôi
Tôi kéo tay em chạy ào ra bờ biển nơi những con sóng đang hùng hổ lao vào bờ đá … miệng mặn chát vì cát và nước … em cũng vậy … người em run lên vì sợ bám chặt lấy tôi … Xoay người lại che sóng cho em tôi mĩm cười nói như hét lên trong tiếng sóng …
– Sợ không
Em gật đầu
– Vậy … nhớ nắm chặt tay anh đó … nè như vậy nè thấy chưa
Tôi cầm hai tay em vòng vào cánh tay tôi
– Dễ không … giống như mọi ngày thôi nè … anh yêu em …
Tôi hét lên … như chưa bao giờ được hét … em chỉ im lặng gục đầu vào vào vai tôi … Ừ thì vai tôi nhỏ … nhưng sẽ luôn cố gắng che chở cho em giống lúc này những con sóng đang đập mạnh vào lưng tôi … đau buốt … nụ cười tôi vẫn có giữ trên môi … như những ngày đầu gặp em tôi đã dùng lưng che chở cho em vậy.
Hét khan cả tiếng … ôm em thật lâu giữa con sóng … người hai đứa toàn là nước biển và cát, người em run lên vì lạnh. Tôi cũng lạnh nửa nhưng kéo mãi em mới chịu đi vào.
– Nhìn kìa … sợ mà cứ đòi đứng đó hoài
– Tại … ngoài đó … ôm anh … hạnh phúc lắm
– Trong này cũng ôm anh được bộ … giờ về hen
– Dạ
– Anh dắt xe lên em dọn đồ đi
Tôi xăn quần đề máy xe vặn ga hết tốc lực để đẩy xe vượt qua khỏi bãi cát lún để lên đường nhựa sau lưng rừng dương. Khóa cổ xe, tôi trở về chỗ cũ phụ em xách đồ ra ngoài.
– Tắm nước ngọt không
– Tắm … ghét ghê tự nhiên kéo người ta ra đó cho ướt hết trơn … giờ đồ đâu thay
– Lo gì chút em tắm anh chạy đi mua quần áo cho em
Kéo em lên xe, tôi phóng ngược trở lại khu du lịch để em tắm nước ngọt, tôi chạy trả đồ thuê rồi ra quầy bán quần áo mua cho em một cái quần jean và áo thun tay dài. Mua đồ xong chạy trở về đưa em thay. Phần tôi thì cởi cái áo ướt ra, tắm sơ rồi mặc cái áo khoác vô là ổn … Em thay đồ xong hai đứa kéo nhau chạy ra chợ … đi dạo vòng vòng tới khoảng 4h thì trở về thị trấn … Về đến thị trấn tôi chạy qua nhà nghĩ gần trường thuê một căn nhà nhỏ, đây là căn nhà lúc còn đi học tôi với tụi bạn cùng lớp góp tiền thuê dài hạn để dành làm chỗ nghĩ ngơi, ăn uống hoặc liên hoan cho thoải mái, thằng nào đi chơi lỡ đường cũng có thể ghé qua ngủ … cũng may nhà vẫn chưa cho ai thuê.
Khỏe vậy là có thể ở bao lâu tùy thích vì tôi vẫn còn phải trở vào bệnh viện khám vài lần nửa mới có thể về lại Sài Gòn … Dẫn em đi ăn tối, ăn kem, uống cafe … dạo linh tinh rồi hai đứa kéo nhau về nhà ngủ. Từ lúc đi biển trở về đến giờ chẳng bao giờ tay em rời tay tôi, kể cả khi ăn em cũng một tay nắm chặt tôi … cứ như em sợ buông ra sẽ không bao giờ nắm trở lại được vậy. Người tôi đang yếu, hôm nay lại nghịch gió. Nghịch biển cả ngày, ăn kem lạnh … cho nên hậu quả tôi trở sốt … Cũng may có thuốc của bác sĩ cho nên uống vào, nằm một tí thì hết sốt nên ôm em ngủ ngon lành. Kết thúc một ngày yêu thương ngọt ngào … có cả vị mặn của biển … vương vấn đầu môi.
Trời sáng … nhưng tôi vẫn không thể mở mắt nổi vì cơn sốt vẫn còn … chập chờn … lại ngủ thiếp đi.
Tỉnh dậy bới ánh nắng gay gắt của buổi trưa chiếu vào phòng. Trán tôi đang được đắp một chiếc khăn ướt, chắc sáng giờ phát hiện tôi sốt nên em đắp khăn hạ sốt cho tôi đây mà. Đứng dậy đi vòng quanh tìm nhưng chẳng thấy em đâu, mệt mõi tôi nằm xuống giường định lắp sim vào điện thoại để gọi cho em thì nhìn thấy một cuộc ghi âm cài sẵn trong điện thoại. Bấm nút nghe … giọng nói yêu thương của em vang lên … chầm chậm
– Anh! … em xin lỗi … em phải về ngay. Anh ráng khỏe nhanh đó. Em yêu anh!
Tôi im lặng nghe lại đoạn ghi âm … hình như giọng em hơi nghẹn … có lẽ em đang khóc.Phù ngốc quá … sao không gọi tôi dậy rồi hả về. Sao phải im lặng đi cơ chứ. Quăng cái điện thoại qua một bên tôi nhắm mắt ngủ, người vẫn chưa chịu hết sốt … đầu óc cứ quay cuồng … không uống thuốc từ sáng giờ … sốt nặng trở lại là đúng rồi.
Một giấc ngủ dài, lúc tỉnh lúc mê … đâu đó có vòng tay ôm lấy tôi, hình như ai đang hôn tôi … nụ hôn ngọt ngào … người tôi lả đi vì sốt, mắt nhắm nghiền nhưng vẫn cố đưa tay ôm chặt lấy vòng eo của người đang hôn tôi … phù nằm mơ mà cũng y như thật vậy … nếu là thật có lẽ … em tôi đã nghĩ lại trở về chăm sóc tôi … mĩm cười … đúng là em ngốc … Nhẹ nhàng tôi chìm vào giấc ngủ … lần này không phải giấc ngủ mệt mõi mà dìu dàng lắm.
Tiếng xe tải chạy ngang trên đường làm tôi tỉnh giấc, hình như đã bớt sốt … chỉ đi biển có một ngày mà sốt ngủ li bi cả 1 ngày một đêm … đúng là sức khỏe càng ngày càng yếu rồi, nhìn ra ngoài đèn đường đã bật sáng, nhà tôi cũng ấm áp dưới ánh điện. Trước cửa nhà một bóng người con gái đang ngồi im, thi thoảng ngắt một đóa hoa mười giờ trong bồn quăng ra sân … Nhẹ nhàng tiến lại sau lưng tôi ôm chầm lấy em … hôn lên tóc … hôn lên cổ tôi thầm thì
– Làm gì ngồi đây có một mình vậy
Em quay mặt lại … nhưng …
– Dậy rồi hả
Tôi ngỡ ngàng khi tiếng nói cất lên … vội buông tay ra … không phải là em … tôi ngập ngừng
– Sao … sao lại là Hân …
Nhỏ Hân quay mặt lại … gương mặt đang mĩm cười nhìn tôi
– Làm gì sốt dữ vậy … ngủ cả ngày đêm rồi phải không…
Tôi vẫn chưa hết ngơ ngác nhìn Hân
– Ừ ừ nhưng sao Hân ở đây được còn … còn … Thy đâu?
– Hừ … M đó nha tự nhiên mất tích làm Hân lo muốn chết. Dám trốn viện chạy về tuốt đây luôn … kiếm M mệt muốn điên luôn nè
– Ừ ừ … tại M…
– Thôi Hân hiểu mà … lần sau không được như vậy biết chưa…
– Rồi … nhưng Thy đâu…
Nhỏ Hân nghiêm mặt cốc nhẹ lên đầu tôi
– M đó hư lắm … M làm chị Phương với anh Phong lo lắng biết không, chị Phương giận M dzữ lắm đó … nhưng hổng sao đâu Hân nói chị Phương biết chuyện của M rồi…
– Vậy hả…
– Còn vậy hả nửa … mau điện thoại về xin lỗi chị Phương một tiếng đi…
Nói rồi nhỏ Hân bấm số chị Phương đưa máy cho tôi. Ngập ngừng cẩm máy … sau bản nhạc chờ quen thuộc là cái giọng quen thuộc vang lên gấp gáp
– Hân hả … sao em … có tin gì của nhox M chưa … em gặp được nhox chưa
– …
– Sao im ru vậy … alo alo Hân em nghe không
– … Nhox nè chị!
Một phút im lặng trôi qua … tưởng chừng chị sẽ hét lên giận dỗi, mắng tôi một tràn … nhưng không … chỉ có tiếng thở dịu dàng bên kia
– … Nhox … nhox có sao không … chị lo lắm biết không. Nhox đang đâu nói chị biết đi
– Ừ … nhox đang ở quê nhox nè
– Vết thương sao rồi … tự nhiên bỏ đi …
Tiếng chị nghẹn ngào bên kia
– Thôi … xin lỗi chị mà … tại nhox cần yên tĩnh để …
– Uhm … chị hiểu mà … Nhox đang ở với Hân hả … chừng nào nhox về đây … nhox về đi chị hổng giận nhox đâu … nhox về đây đi
– Dạ … chị đừng lo … một hai ngày nửa nhox về mà
– Thiệt ha … tưởng nhox đi luôn chứ
– Đi luôn đâu … còn phải học mà
– Uhm … vậy cho chị nói chuyện với Hân đi … có gì nhắn tin cho chị nha
– Ừ …
– Nhớ đó …
– Biết rồi …
Tôi đưa máy cho nhỏ Hân … ngồi im nhìn nhỏ nói chuyện với chị. Những ngày tôi đi dường như nhỏ Hân với chị đã thân thiết với nhau thì phải, có lẽ hai người cũng đã mất nhiều thời gian để lo lắng và tìm tôi. Khẽ dựa lưng vào tường tôi thờ dài nhìn ra đường … nói chuyện với chị xong nhỏ Hân cất máy ngồi im ngắt những cánh hoa mười giờ, lâu lâu lại liếc nhìn tôi. Được một lúc nhỏ lên tiếng
– M … chở Hân đi ăn nha … đói bụng quá
– Vậy hả …
– Uhm … M cũng phải ăn để uống thuốc đó…
– Ờ thì đi…
Tôi đứng dậy đẩy xe ra ngoài, nhỏ Hân đóng cửa rồi leo lên ngồi sau lưng tôi nói nhỏ
– Đi M
– Hân muốn ăn gì
– Ăn phở đi cho M dễ ăn
– Cũng được
– Ừ … nhưng sao biết chỗ này mà xuống kiếm được hay dzậy
– Thôi … tối về nói giờ đi ăn trước đi …
– Ừ …
Tôi cũng không hỏi nửa, chở nhỏ Hân chạy lên quán phở mà tôi thường ăn với tụi bạn cũ. Bước vào quán, mọi thứ vẫn không thay đổi. Chị chủ quán tươi cười xoa xoa đầu tôi
– Chu cha lâu dzữ mới ghé chị ăn nha cỡ này đâu mất tích vậy
– Dạ em đi học ở Sài Gòn chị
– Vậy sao … hèn gì mấy đứa mất tiêu làm mất mối khách chị
– Quán bán được không chị
– Bình thường … hổng có mấy đứa lại chơi … cũng buồn
– Ừ … tụi em đi học hết mà … chắc lâu lâu mới về được chị à
– Nè bạn gái mới hả … đẹp quá ta
– Dạ không bạn em thôi
– Bạn nào mà dẫn về tới quê
– Dạ tại … ủa mà sao chị biết
– Trời … nhìn sơ là biết con gái thành phố rồi
Tôi khẽ nhìn qua nhỏ Hân, đúng là nhìn sơ cũng đủ biết nhỏ là con gái Sài Gòn, mặc áo mỏng tanh, tóc nhuộm nâu vàng … thị trấn của tôi cũng không thiếu con gái đẹp nhưng cũng không quá nổi nửa cô bạn model trẻ này.
– Chết lo nói chuyện em ăn gì M
– Dạ như cũ ha. Hân ăn gì
– Uhmmm giống M
– Vậy chị cho em 2 tô đặc biệt luôn nha
– Rồi chờ chị chút
Chị chủ quán tươi cười đi vào trong. Lâu ngày gặp lại cũng vẫn vui vẻ hèn gì quán rất đông khách, phở chị nấu thực sự ngon, tôi lên Sài Gòn nhưng chẳng thấy quán nào làm ngon như phở quê tôi. Lúc còn học tôi với tụi bạn hay cá độ đá banh bằng mấy chầu phở, có lẽ ăn riết rồi đâm ra ghiền hay sao ấy … ăn mãi không chán. Nhỏ Hân vừa lau đũa vừa nhìn tôi
– M còn đau nhiều không
– Ừ cũng đỡ rồi
– Sao hổng nằm trong bệnh viện chạy ra ngoài ở chi vậy … sốt quá trời từ sáng giờ luôn đó
– Ờ … ra ngoài ở cho thoải mái. Bệnh viện gần mà…
– Uhm chút ăn xong đi vô khám hen…
– Thôi khỏi, có thuốc ở nhà mà…
– Vậy hả. Chút chỉ Hân lấy thuốc nha. Sáng giờ nhìn đống thuốc mà có biết phân sao cho M uống đâu…
– Ừ …
Nói chuyện một chút thì chị chủ mang phở ra. Mùi thơm quen thuộc bốc lên khiến tôi cầm đũa ăn ngay quên mất vụ phở còn nóng và cái ngực tôi còn nhạy cảm với mọi thứ. Hậu quả là tôi ho sặc sụa. Nhỏ Hân vội rót nước cho tôi uống, tay vuốt vuốt nhẹ sau lưng lo lắng
– Đó đó vậy mà nói hết đau
– Thì … bớt … còn ho chút à
Cơn ho qua đi, tôi cầm đũa ăn tiếp, dần dần cổ họng tôi cũng quen với cảm giác tiếp xúc với đồ ăn nên không còn ho nửa. Lâu rồi mới ăn lại món phở quê mình … cảm thấy nhớ bạn bè cũ … tự nhiên muốn gọi tất cả tụi bạn trở về quê ăn phở … một ý nghĩ thật rãnh đời ^^. Ăn xong tính tiền nhỏ Hân bắt tôi lấy thuốc ra uống
– Nè uống thuốc nha
– Thuốc đâu uống
– Nè … nảy Hân có đem theo
Nhỏ móc bọc thuốc trong túi xách ra đưa cho tôi. Công nhận nhỏ Hân cũng chịu để ý thiệt. Trong lúc tôi ngồi lựa thuốc ra uống thì nhỏ ngồi cuối sát vào chăm chú theo dõi
– Gì nhìn dzữ vậy
– Uhm coi để mai mốt biết đường lựa thuốc cho M uống
– Ờ ờ
Không lẽ nhỏ tính ở với tôi suốt luôn hả trời, nói cứ chuyện tỉnh bơ như chuyện đó là tất nhiên vậy. Chờ tôi uống thuốc xong nhỏ lấy bọc thuốc cất vào túi xách rồi đề nghị
– M mình đi uống nước hen ở đây có quán cafe nào đẹp đẹp không
– Ờ ờ cũng có
– Vậy mình đi ha
– Ờ
– Uhm. Tính tiền cho em chị ơi
Tôi móc mò túi móc ví ra trả … nhưng chẳng thấy cái ví đâu … thôi xong kỳ này muối cái mặt với nhỏ chằn này nửa rồi. Nhìn tôi, nhỏ Hân hổng nói gì mà cười tủm tỉm lấy từ trong túi xách nhỏ ra cái ví lắc lắc trước mắt tôi. Thiệt tình … học cái tính ngang nhiên tự tiện đâu ra vậy trời. Nhưng nhỏ không lấy tiền từ ví tôi mà rút tiền trong ví của nhỏ trả tiền xong đi kéo tay tôi đi ra xe. Chào chị chủ một vài câu tôi chạy xe qua quán cafe đươc coi là đẹp nhất thị trấn tôi … Chọn một chỗ ngồi khá đẹp trong quán, tuy khá kín nhưng khách khứa hay phục vụ đi ngang đều ngoài đầu nhìn vào bàn của tôi. Khách thì nhìn nhỏ Hân chăc rồi còn phục vụ bảo đảm nhìn tôi, đơn giản tôi cũng khá quen mặt ở đây, quán toàn phục vụ là con gái trạc tuổi tôi nên làm quen cũng dễ. Nhỏ phục vụ chạy lại gần cười tít mắt
– Lâu mới ghé ha … anh đâu mất tích dzạ
– Ừ anh đi học ở Sài Gòn
– Hèn gì mất tiu mà em nhắn tin hổng thấy anh trả lời
– Ừ tại đổi số
– Đổi hoài … hèn gì me hỏi mấy đứa kia tụi nó cũng la anh hổng có liên lạc
– Ờ bận học mừ
– Xạo … lên Sài Gòn quen nhiều cô xinh đẹp quên tụi em quê mùa thì có
– Ờ …
– Ờ hoài
– Ờ
– Ghét … chị này bạn gái anh hả. Đẹp quá ha hihi. Chị uống gì chị…
Nhỏ Hân lườm tôi một cái rồi gọi
– Cho chị một sinh tố bơ ha…
– Dạ…
Nhỏ phụ vụ quay lưng đi tôi ngơ ngác
– Ê anh chưa kiu…
– Khỏi biết rồi…
Nhỏ phục vụ chạy ào đi. Tôi lắc đầu cười … đúng là thói quen cafe không đường của tôi … ai quen đều biết mà.
– Đi đâu cũng quen con gái … hèn gì
– Hèn gì gì
– Hèn gì mặt gian như quỷ
– Sax … ngon tối ngày nói xấu người ta
– Có tốt đâu mà đòi nói tốt.
– Ờ ờ … mà hay ha biết nhỏ đó mấy tuổi không mà xưng chị ngọt xớt dzậy
– Mấy …
– Bằng Hân đó…
– Kệ … đây thích làm chị đó…
– Ờ…
Tôi lắc đầu ngồi thả người ra ghế ngắm nhìn xung quanh. Quán vẫn như cũ không có gì thay đổi, có chăng hình như là thêm mấy nhỏ phục vụ mới, đồng phục cũng mới. Được một lúc thì nhỏ phục vụ mang nước ra, tranh thủ xin số điện thoại mới của tôi rồi đi làm việc tiếp. Nhấp một ngụm cafe đáng nghét tôi im lặng nhìn ra hồ nước giữa sân, từng ánh đèn nhấp nháy tạo nên một mặt nước lung linh những màu sắc … điều tôi đang nghĩ là em tôi đang làm gì và sao nhỏ Hân lại ở đây với tôi … thật khó hiểu. Ngồi im lặng uống nước, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng … đã đời nhỏ Hân cũng chịu lên tiếng
– M
– Ừ
– Hay là … M quên nhỏ Thy đi được không M …
Tôi ngậm chặt ngụm cafe trong miệng … vị đắng làm tôi sững người lại …
Tôi im lặng … mắt nhìn vào ly cafe. Tuy tôi không nói gì nhưng tự nhỏ Hân có lẽ cũng biết tôi đang hỏi tại sao. Quán đông khách nhưng khoảng cách giữa các bàn khá xa và tối.Tiếng nhạc từ chiếc loa xa xa phát ra dịu dàng, da diết.
Nắm lấy tay tôi nhỏ Hân ngập ngừng tiếp tục
– Hân xuống đây chiều qua, nhỏ Thy kiu Hân xuống để … chăm sóc M … Hân sẽ nói M biết mọi chuyện … chỉ mong M sớm quên mọi chuyện chứ … đừng hận con Thy
Tôi kéo tay em trở vào giường thu dọn một số thứ xong đi ra bãi lấy xe … ra đến cổng tự nhiên em nhảy lên giành ngồi cầm lái
– Để em chạy xe cho
– Gì sao tự nhiên giành chạy xe
– Anh còn đau mà
– Không sao chạy được
– Hoy được cũng hổng cho chạy đâu anh chỉ đường đi cho em chạy hen
– Ờ ờ cũng được
Để đồ lên trước xe tôi leo lên ngồi sau lưng ôm siết lấy bụng em xoa nhè nhẹ … Cảm giác này làm tôi nhớ lại những ngày tôi bị thương … đó là những lần đầu tiên em và tôi gần gũi nhau … giờ khác lúc đó ở một điểm đó là tôi không còn ngồi im cách xa em nửa mà đang ôm rất chặt lấy em nè.
– Hihi làm gì dzạ
– Làm gì là làm gì
– Ôm thui còn xoa xoa chi … để yên em chạy xe coi
– Thì chạy đi ai làm gì đâu
– Mệt anh ghê giờ đi đường nào nè
– Uhm em chạy qua nhà thằng Hảo gửi đồ cái rồi mình ra biển
– Dạ!
Gửi đồ đạc vào nhà, trả lời vài câu chào hỏi với mẹ thằng Hảo xong tôi leo lên xe cùng em chạy ra biển. Đường quê buổi sáng nắng nhẹ vẫn hy vọng biến hôm nay sẽ hiền hòa chứ mùa này vẫn còn là mùa bão gió cũng lớn … có lẽ sẽ khó tìm được biển bình yên vào những ngày này. Từ thị trấn ra đến biển cũng không xa lắm khoảng gần 30 km thôi nhưng tôi không thích ghé khu du lịch tí nào vì sẽ đông người, ồn ào và đắt đỏ lắm. Chỉ đường cho em chạy ghé qua khu làng chài nằm cách xa khu du lịch để mua hải sản, nghêu sò … nước ngọt, thuê một cái bếp ga, 1 cái võng và mấy thứ chén đũa nhựa nửa tôi và em đi ra khỏi làng chài, chạy về hướng khu du lịch, tìm một con đường rẽ xuống bãi biển mà ít ai biết được nếu không phải người địa phương … vậy là tôi và em bon bon chạy xe trên bãi biển dưới những con mắt ngạc nhiên tò mò của những người du khách, cả mấy anh bảo vệ cũng ngẩn người ra đứng nhìn vì thắc mắc tại sao lại có người đem xe xuống bãi biển được
– Hihi tự nhiên có 2 đứa mình chạy xe dưới này có sao không anh
– Có chứ em … hổng thấy mấy ông bảo vệ nhìn mình đắm đuối hả
– Chết rồi vậy giờ sao đây
– Chạy nhanh chứ sao nửa …
Tôi vòng tay ôm chặt bụng em để em tăng tốc … Xe em và tôi dần rời xa khu bãi tắm đông đúc đến một nơi khá vắng người, ở đây chưa bị khai thác thành khu du lịch nên còn khá hoang sơ, ít ai biết được bãi tắm này trừ dân địa phương và mấy đứa hay đi biển khám phá như tôi. Giờ này nước biển vẫn còn cách khá xa bờ tạo nên những bãi cát chạy dài ra xa tít ngoài khơi. Nhìn thì rộng vậy chứ tới khoảng 1-2h trưa thì nước biển sẽ tràn vào tận trong bờ cho nên dọc bãi biển người ta cũng có xây những bờ kè để bảo vệ hàng dương chắn gió phía trong. Những ngày gió lớn sóng biển có thể đánh cao bằng ngọn những cây dương hơn 10m. Tuy nói chỗ này vắng nhưng lác đác vẫn có những nhóm bạn trẻ, những cặp đôi như tôi và em tìm ra tận đây để tận hưởng vẻ hoang sơ còn sót lại của biển quê tôi … Để đồ vào trong hàng dương tôi kéo em lên xe phòng về phía biển. Em đứng dậy thả tay ra reo lên thích thú
– AAAAAAAAAA … thích quá điiiiiiiiiiiiiiiiiiii … lần đầu tiên em được chạy xe thẳng ra biển đó … thích quá AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Tôi mỉm cười tăng tốc … cảm giác chạy xe từ trong bờ xộc thẳng về phía biển thực sự luôn đem lại cho tôi cảm giác mãnh liệt cứ như con người nhỏ bé đang lao mình về phía biển cả bao la vậy. Điều này khó tìm được ở bất cứ bãi biển nào khác và cũng không phải ai cũng có đủ liều lĩnh như tôi bây giờ và đám bạn tôi trước kia vì thực sự chạy xe đâm ra biển rất nguy hiểm nếu không có kinh nghiệm, không may rơi vào vùng cát mềm hay vũng nước sâu thì coi như chôn xe luôn … Chạm mặt nước tôi xoay xe lại phóng hết tốc độ dọc mặt nước, tiếng âm thanh rì rào của sóng biển, tiếng bánh xe xé gió xé nước bao đi cộng thêm tiếng hét vừa thích thú vừa sợ hãi của em làm tôi càng thêm phấn khích … tiếc là tôi không thể hét lên cùng em chỉ mĩm cười siết ga mà thôi. Chạy một đoạn xa tôi quay xe chạy ngược trở lại … canh đến bãi dương cũ tôi dừng xe nắm tay em đi xuống mặt nước …
– Sao vui không
– Hihi thích ghê luôn …
– Sợ không
– Dạ sợ
– Vậy có muốn chạy nửa không?
– Hoy hihi sợ lắm lun … mình ở đây chơi được rùi.
Tôi ôm em vào lòng … đúng là em tôi đang sợ thực sự, tim em đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy … những con sóng lăn tăn chạy vào bờ cát làm mát lạnh đôi chân … bên trên hai con người yêu nhau tha thiết đang ôm chặt lấy nhau, môi em và tôi hòa quyện vào làm nên một không gian đầy những yêu thương, đầy say đắm. Nụ hôn tưởng chừng như vô tận nếu những còn sóng không ngày một vỗ mạnh hơn vào bờ … Rời em ra … tôi thầm thì
– Anh yêu em!
Không nói gì … em đưa tay bịt miệng lại để ngăn tiếng nấc, nước mắt em trãi dài trên má ngước mắt âu yếm nhìn tôi … Giật mình khi thấy em khóc, tôi đưa hai tay lên vuốt mắt em ngập ngừng
– Nè nè … tự nhiên khóc rồi cô nương … anh làm gì sai hả
Em lắc đầu đấm nhẹ liên tục vào ngực tôi
– Huhu đồ tồi … đồ đáng ghét … huhuhu
– Nè nè anh nói gì sai hả
– Huhu sao giờ mới chịu nói với người ta … biết người ta chờ lâu lắm rồi không
Em khóc òa ôm hôn tôi mãnh liệt, vai em run lên vì xúc động … Rời nhau ra em cốc nhẹ lên đầu rồi mĩm cười dựa vào lòng tôi …
– Nói lại đi
– Nói gì
– Nói câu hồi nảy đó
Tôi mỉm cười ôm chặt vai
– Ừ … Anh yêu em … anh yêu em … anh yêu em
– Hihi đáng ghét … em yêu anh…
– Ghét mà yêu … ngộ …
– Kệ em … anh có biết đây là lần đầu tiên anh nói yêu em không hả đồ tồi…
– Ừ …
Thương em quá … tự trách sự vô tâm và cái tính lạnh lùng đáng ghét của mình. Yêu nhau, đôi lúc 3 từ thân thương ấy thực sự rất có ý nghĩa với người yêu mình … vậy mà bên nhau bao lâu nay chưa bao giờ tôi nói với em 3 từ thân thương đó, toàn là em nói yêu tôi, nhớ tôi rồi hỏi ngược lại thì tôi chỉ gật đầu, ờ ờ hoặc anh cũng vậy. Hôm nay sau những ngày xa cách, hạnh phúc cứ như vỡ òa giữa biển cả bao la này … chẳng biết tại sao tôi lại đột ngột nói lên 3 từ đó nửa … có lẽ những ngày xa em đã cho tôi biết một điều … tôi yêu em và thực sự tôi sợ mất em.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, tôi và em vẫn đứng ôm nhau nhìn về phía biển. Có lẽ biển quê tôi chẳng trong xanh nhưng đối với em và tôi biển hôm nay thật đẹp biết bao.Nước lên ngập đến đùi … cũng tới lúc phải rút lui rồi. Tôi kéo tay em lên xe chạy ào vào trong bãi dương. Tôi mắc cái võng lên hai cây dương gần nhất còn em thì trải bạt lót ngồi, dọn chén đũa bếp ga ra nướng hải sản. Tôi cũng ngồi lui cui phụ em … tiếng trò chuyện linh tinh đùa nghịch hòa vào sóng gió tạo nên những âm thanh đi sâu vào tận tiềm thức của tôi. Em ngồi trong lòng cùng tôi nướng hải sản … việc của tôi chỉ đơn giản, ăn và ôm thật chặt theo yêu cầu của em, tôi lơi tay một tí là em nhăn mặt hổng cho tôi ăn liền. Vì sự nghiệp ăn uống đành phải ôm thôi:D
Ăn đã đời hai đứa kéo nhau ra biển nghịch nước … nghịch chán chê lại quay trở vào ăn … ăn xong kéo nhau lên võng nằm … nép sát vào người tôi em thủ thỉ
– Anh nè
– Sao em
– Anh có sợ mất em không
– Ừ sợ
– Vậy anh làm gì nếu em đi mất
– Anh không biết … nhưng anh sẽ không để em đi đâu
– Uhm. Anh nè
– Gì em
– Ví dụ ai cũng phản đối mình yêu nhau … anh có dám chết cùng em không
– Không
– Hì em cũng đoán vậy. Em cũng hổng dám chết
Em khẽ hôn lên môi tôi một cái rồi nằm im
– Anh nói không em hổng trách anh hả
– Không anh … vì em biết anh ngốc của em không phải người yếu đuối mà
– Ừ … có chuyện gì sống vẫn tốt nhất em à … mình còn trẻ, đâu phải chỉ sống cho riêng mình … còn người thân nửa … dù có khó khăn đến đâu anh cũng muốn 2 đứa mình cũng cố gắng chiến đấu … và sống tốt. Chọn cái chết là trốn tránh chứ chẳng phải dũng cảm gì đâu …
– Uhm … em hiểu.
– Chắc người ta nói anh nhát lắm em nhỉ
– Uhm … tại người ta đâu biết em gặp nguy hiểm tên ngốc này đâu có chịu đứng nhìn đâu …
– Ừ
Tôi mỉm cười ôm chặt lấy em. Ừ thì tôi hèn nhát, ừ đúng là tôi rất sợ chết ở cái tuổi trẻ này … nhưng nếu em của tôi gặp nguy hiểm … có lẽ chẳng bao giờ tôi chùn chân để bảo vệ em … Khi yêu ai cũng vậy đâu phải chỉ riêng mình tôi.
– Anh! … Hứa với em dù có chuyện gì cũng không được hết yêu em nha
– Ừ …
– Nhớ đó … sau này nếu có xa cách hay gì tồi tệ xảy ra … em mong anh nhớ là em yêu anh … không bao giờ thay lòng … Nhớ nha anh
– Ừ …
Tiếng ừ nhẹ nhàng từ miệng tôi … nhưng lòng lại lo lắng biết bao. Đâu phải tự nhiên em lại nói những điều này với tôi làm gì … Biển hôm nay hiền thật đó … nhưng chẳng biết bao giờ sẽ lại nổi sóng đây … Tự nhiên cảm thấy trách cuộc đời … sao không để em và tôi yêu nhau vô tư như chính cái tuổi của hai đứa … sao cứ bắt phải va vào những lo toan đau khổ sớm như vậy chứ … nằm suy nghĩ miên man … hai đứa chìm vào giấc ngủ giữa sóng gió vỗ về hạnh phúc.
Chiều … những con sóng cao ngất trời vỗ vào bờ cát khiến tôi tỉnh giấc. Tôi chỉ nằm một mình trên võng … vội nhìn quanh tìm em … mĩm cười khi thấy em đang đúng một mình trên bờ đá chắn sóng … đi lại gần ôm em từ sau lưng, tôi hôn lên mái tóc vàng thơm mùi con gái của em
– Đang nghĩ gì vậy
Em cúi mặt hôn nhẹ lên tay tôi rồi nhìn ra phía biển
– Ở một mình ngoài đó chắc sợ lắm hả anh
Siết chặt em tôi mĩm cười
– Ừ
– Nếu em phải ở ngoài đó một mình anh có ra với em không
– Không
– Sao dzậy
– Vì anh đang giữ chặt em rồi nè
– Nhưng nếu em bị cuốn ra rồi sao
– Phù … vậy hết cách … phải ra thôi
Tôi kéo tay em chạy ào ra bờ biển nơi những con sóng đang hùng hổ lao vào bờ đá … miệng mặn chát vì cát và nước … em cũng vậy … người em run lên vì sợ bám chặt lấy tôi … Xoay người lại che sóng cho em tôi mĩm cười nói như hét lên trong tiếng sóng …
– Sợ không
Em gật đầu
– Vậy … nhớ nắm chặt tay anh đó … nè như vậy nè thấy chưa
Tôi cầm hai tay em vòng vào cánh tay tôi
– Dễ không … giống như mọi ngày thôi nè … anh yêu em …
Tôi hét lên … như chưa bao giờ được hét … em chỉ im lặng gục đầu vào vào vai tôi … Ừ thì vai tôi nhỏ … nhưng sẽ luôn cố gắng che chở cho em giống lúc này những con sóng đang đập mạnh vào lưng tôi … đau buốt … nụ cười tôi vẫn có giữ trên môi … như những ngày đầu gặp em tôi đã dùng lưng che chở cho em vậy.
Hét khan cả tiếng … ôm em thật lâu giữa con sóng … người hai đứa toàn là nước biển và cát, người em run lên vì lạnh. Tôi cũng lạnh nửa nhưng kéo mãi em mới chịu đi vào.
– Nhìn kìa … sợ mà cứ đòi đứng đó hoài
– Tại … ngoài đó … ôm anh … hạnh phúc lắm
– Trong này cũng ôm anh được bộ … giờ về hen
– Dạ
– Anh dắt xe lên em dọn đồ đi
Tôi xăn quần đề máy xe vặn ga hết tốc lực để đẩy xe vượt qua khỏi bãi cát lún để lên đường nhựa sau lưng rừng dương. Khóa cổ xe, tôi trở về chỗ cũ phụ em xách đồ ra ngoài.
– Tắm nước ngọt không
– Tắm … ghét ghê tự nhiên kéo người ta ra đó cho ướt hết trơn … giờ đồ đâu thay
– Lo gì chút em tắm anh chạy đi mua quần áo cho em
Kéo em lên xe, tôi phóng ngược trở lại khu du lịch để em tắm nước ngọt, tôi chạy trả đồ thuê rồi ra quầy bán quần áo mua cho em một cái quần jean và áo thun tay dài. Mua đồ xong chạy trở về đưa em thay. Phần tôi thì cởi cái áo ướt ra, tắm sơ rồi mặc cái áo khoác vô là ổn … Em thay đồ xong hai đứa kéo nhau chạy ra chợ … đi dạo vòng vòng tới khoảng 4h thì trở về thị trấn … Về đến thị trấn tôi chạy qua nhà nghĩ gần trường thuê một căn nhà nhỏ, đây là căn nhà lúc còn đi học tôi với tụi bạn cùng lớp góp tiền thuê dài hạn để dành làm chỗ nghĩ ngơi, ăn uống hoặc liên hoan cho thoải mái, thằng nào đi chơi lỡ đường cũng có thể ghé qua ngủ … cũng may nhà vẫn chưa cho ai thuê.
Khỏe vậy là có thể ở bao lâu tùy thích vì tôi vẫn còn phải trở vào bệnh viện khám vài lần nửa mới có thể về lại Sài Gòn … Dẫn em đi ăn tối, ăn kem, uống cafe … dạo linh tinh rồi hai đứa kéo nhau về nhà ngủ. Từ lúc đi biển trở về đến giờ chẳng bao giờ tay em rời tay tôi, kể cả khi ăn em cũng một tay nắm chặt tôi … cứ như em sợ buông ra sẽ không bao giờ nắm trở lại được vậy. Người tôi đang yếu, hôm nay lại nghịch gió. Nghịch biển cả ngày, ăn kem lạnh … cho nên hậu quả tôi trở sốt … Cũng may có thuốc của bác sĩ cho nên uống vào, nằm một tí thì hết sốt nên ôm em ngủ ngon lành. Kết thúc một ngày yêu thương ngọt ngào … có cả vị mặn của biển … vương vấn đầu môi.
Trời sáng … nhưng tôi vẫn không thể mở mắt nổi vì cơn sốt vẫn còn … chập chờn … lại ngủ thiếp đi.
Tỉnh dậy bới ánh nắng gay gắt của buổi trưa chiếu vào phòng. Trán tôi đang được đắp một chiếc khăn ướt, chắc sáng giờ phát hiện tôi sốt nên em đắp khăn hạ sốt cho tôi đây mà. Đứng dậy đi vòng quanh tìm nhưng chẳng thấy em đâu, mệt mõi tôi nằm xuống giường định lắp sim vào điện thoại để gọi cho em thì nhìn thấy một cuộc ghi âm cài sẵn trong điện thoại. Bấm nút nghe … giọng nói yêu thương của em vang lên … chầm chậm
– Anh! … em xin lỗi … em phải về ngay. Anh ráng khỏe nhanh đó. Em yêu anh!
Tôi im lặng nghe lại đoạn ghi âm … hình như giọng em hơi nghẹn … có lẽ em đang khóc.Phù ngốc quá … sao không gọi tôi dậy rồi hả về. Sao phải im lặng đi cơ chứ. Quăng cái điện thoại qua một bên tôi nhắm mắt ngủ, người vẫn chưa chịu hết sốt … đầu óc cứ quay cuồng … không uống thuốc từ sáng giờ … sốt nặng trở lại là đúng rồi.
Một giấc ngủ dài, lúc tỉnh lúc mê … đâu đó có vòng tay ôm lấy tôi, hình như ai đang hôn tôi … nụ hôn ngọt ngào … người tôi lả đi vì sốt, mắt nhắm nghiền nhưng vẫn cố đưa tay ôm chặt lấy vòng eo của người đang hôn tôi … phù nằm mơ mà cũng y như thật vậy … nếu là thật có lẽ … em tôi đã nghĩ lại trở về chăm sóc tôi … mĩm cười … đúng là em ngốc … Nhẹ nhàng tôi chìm vào giấc ngủ … lần này không phải giấc ngủ mệt mõi mà dìu dàng lắm.
Tiếng xe tải chạy ngang trên đường làm tôi tỉnh giấc, hình như đã bớt sốt … chỉ đi biển có một ngày mà sốt ngủ li bi cả 1 ngày một đêm … đúng là sức khỏe càng ngày càng yếu rồi, nhìn ra ngoài đèn đường đã bật sáng, nhà tôi cũng ấm áp dưới ánh điện. Trước cửa nhà một bóng người con gái đang ngồi im, thi thoảng ngắt một đóa hoa mười giờ trong bồn quăng ra sân … Nhẹ nhàng tiến lại sau lưng tôi ôm chầm lấy em … hôn lên tóc … hôn lên cổ tôi thầm thì
– Làm gì ngồi đây có một mình vậy
Em quay mặt lại … nhưng …
– Dậy rồi hả
Tôi ngỡ ngàng khi tiếng nói cất lên … vội buông tay ra … không phải là em … tôi ngập ngừng
– Sao … sao lại là Hân …
Nhỏ Hân quay mặt lại … gương mặt đang mĩm cười nhìn tôi
– Làm gì sốt dữ vậy … ngủ cả ngày đêm rồi phải không…
Tôi vẫn chưa hết ngơ ngác nhìn Hân
– Ừ ừ nhưng sao Hân ở đây được còn … còn … Thy đâu?
– Hừ … M đó nha tự nhiên mất tích làm Hân lo muốn chết. Dám trốn viện chạy về tuốt đây luôn … kiếm M mệt muốn điên luôn nè
– Ừ ừ … tại M…
– Thôi Hân hiểu mà … lần sau không được như vậy biết chưa…
– Rồi … nhưng Thy đâu…
Nhỏ Hân nghiêm mặt cốc nhẹ lên đầu tôi
– M đó hư lắm … M làm chị Phương với anh Phong lo lắng biết không, chị Phương giận M dzữ lắm đó … nhưng hổng sao đâu Hân nói chị Phương biết chuyện của M rồi…
– Vậy hả…
– Còn vậy hả nửa … mau điện thoại về xin lỗi chị Phương một tiếng đi…
Nói rồi nhỏ Hân bấm số chị Phương đưa máy cho tôi. Ngập ngừng cẩm máy … sau bản nhạc chờ quen thuộc là cái giọng quen thuộc vang lên gấp gáp
– Hân hả … sao em … có tin gì của nhox M chưa … em gặp được nhox chưa
– …
– Sao im ru vậy … alo alo Hân em nghe không
– … Nhox nè chị!
Một phút im lặng trôi qua … tưởng chừng chị sẽ hét lên giận dỗi, mắng tôi một tràn … nhưng không … chỉ có tiếng thở dịu dàng bên kia
– … Nhox … nhox có sao không … chị lo lắm biết không. Nhox đang đâu nói chị biết đi
– Ừ … nhox đang ở quê nhox nè
– Vết thương sao rồi … tự nhiên bỏ đi …
Tiếng chị nghẹn ngào bên kia
– Thôi … xin lỗi chị mà … tại nhox cần yên tĩnh để …
– Uhm … chị hiểu mà … Nhox đang ở với Hân hả … chừng nào nhox về đây … nhox về đi chị hổng giận nhox đâu … nhox về đây đi
– Dạ … chị đừng lo … một hai ngày nửa nhox về mà
– Thiệt ha … tưởng nhox đi luôn chứ
– Đi luôn đâu … còn phải học mà
– Uhm … vậy cho chị nói chuyện với Hân đi … có gì nhắn tin cho chị nha
– Ừ …
– Nhớ đó …
– Biết rồi …
Tôi đưa máy cho nhỏ Hân … ngồi im nhìn nhỏ nói chuyện với chị. Những ngày tôi đi dường như nhỏ Hân với chị đã thân thiết với nhau thì phải, có lẽ hai người cũng đã mất nhiều thời gian để lo lắng và tìm tôi. Khẽ dựa lưng vào tường tôi thờ dài nhìn ra đường … nói chuyện với chị xong nhỏ Hân cất máy ngồi im ngắt những cánh hoa mười giờ, lâu lâu lại liếc nhìn tôi. Được một lúc nhỏ lên tiếng
– M … chở Hân đi ăn nha … đói bụng quá
– Vậy hả …
– Uhm … M cũng phải ăn để uống thuốc đó…
– Ờ thì đi…
Tôi đứng dậy đẩy xe ra ngoài, nhỏ Hân đóng cửa rồi leo lên ngồi sau lưng tôi nói nhỏ
– Đi M
– Hân muốn ăn gì
– Ăn phở đi cho M dễ ăn
– Cũng được
– Ừ … nhưng sao biết chỗ này mà xuống kiếm được hay dzậy
– Thôi … tối về nói giờ đi ăn trước đi …
– Ừ …
Tôi cũng không hỏi nửa, chở nhỏ Hân chạy lên quán phở mà tôi thường ăn với tụi bạn cũ. Bước vào quán, mọi thứ vẫn không thay đổi. Chị chủ quán tươi cười xoa xoa đầu tôi
– Chu cha lâu dzữ mới ghé chị ăn nha cỡ này đâu mất tích vậy
– Dạ em đi học ở Sài Gòn chị
– Vậy sao … hèn gì mấy đứa mất tiêu làm mất mối khách chị
– Quán bán được không chị
– Bình thường … hổng có mấy đứa lại chơi … cũng buồn
– Ừ … tụi em đi học hết mà … chắc lâu lâu mới về được chị à
– Nè bạn gái mới hả … đẹp quá ta
– Dạ không bạn em thôi
– Bạn nào mà dẫn về tới quê
– Dạ tại … ủa mà sao chị biết
– Trời … nhìn sơ là biết con gái thành phố rồi
Tôi khẽ nhìn qua nhỏ Hân, đúng là nhìn sơ cũng đủ biết nhỏ là con gái Sài Gòn, mặc áo mỏng tanh, tóc nhuộm nâu vàng … thị trấn của tôi cũng không thiếu con gái đẹp nhưng cũng không quá nổi nửa cô bạn model trẻ này.
– Chết lo nói chuyện em ăn gì M
– Dạ như cũ ha. Hân ăn gì
– Uhmmm giống M
– Vậy chị cho em 2 tô đặc biệt luôn nha
– Rồi chờ chị chút
Chị chủ quán tươi cười đi vào trong. Lâu ngày gặp lại cũng vẫn vui vẻ hèn gì quán rất đông khách, phở chị nấu thực sự ngon, tôi lên Sài Gòn nhưng chẳng thấy quán nào làm ngon như phở quê tôi. Lúc còn học tôi với tụi bạn hay cá độ đá banh bằng mấy chầu phở, có lẽ ăn riết rồi đâm ra ghiền hay sao ấy … ăn mãi không chán. Nhỏ Hân vừa lau đũa vừa nhìn tôi
– M còn đau nhiều không
– Ừ cũng đỡ rồi
– Sao hổng nằm trong bệnh viện chạy ra ngoài ở chi vậy … sốt quá trời từ sáng giờ luôn đó
– Ờ … ra ngoài ở cho thoải mái. Bệnh viện gần mà…
– Uhm chút ăn xong đi vô khám hen…
– Thôi khỏi, có thuốc ở nhà mà…
– Vậy hả. Chút chỉ Hân lấy thuốc nha. Sáng giờ nhìn đống thuốc mà có biết phân sao cho M uống đâu…
– Ừ …
Nói chuyện một chút thì chị chủ mang phở ra. Mùi thơm quen thuộc bốc lên khiến tôi cầm đũa ăn ngay quên mất vụ phở còn nóng và cái ngực tôi còn nhạy cảm với mọi thứ. Hậu quả là tôi ho sặc sụa. Nhỏ Hân vội rót nước cho tôi uống, tay vuốt vuốt nhẹ sau lưng lo lắng
– Đó đó vậy mà nói hết đau
– Thì … bớt … còn ho chút à
Cơn ho qua đi, tôi cầm đũa ăn tiếp, dần dần cổ họng tôi cũng quen với cảm giác tiếp xúc với đồ ăn nên không còn ho nửa. Lâu rồi mới ăn lại món phở quê mình … cảm thấy nhớ bạn bè cũ … tự nhiên muốn gọi tất cả tụi bạn trở về quê ăn phở … một ý nghĩ thật rãnh đời ^^. Ăn xong tính tiền nhỏ Hân bắt tôi lấy thuốc ra uống
– Nè uống thuốc nha
– Thuốc đâu uống
– Nè … nảy Hân có đem theo
Nhỏ móc bọc thuốc trong túi xách ra đưa cho tôi. Công nhận nhỏ Hân cũng chịu để ý thiệt. Trong lúc tôi ngồi lựa thuốc ra uống thì nhỏ ngồi cuối sát vào chăm chú theo dõi
– Gì nhìn dzữ vậy
– Uhm coi để mai mốt biết đường lựa thuốc cho M uống
– Ờ ờ
Không lẽ nhỏ tính ở với tôi suốt luôn hả trời, nói cứ chuyện tỉnh bơ như chuyện đó là tất nhiên vậy. Chờ tôi uống thuốc xong nhỏ lấy bọc thuốc cất vào túi xách rồi đề nghị
– M mình đi uống nước hen ở đây có quán cafe nào đẹp đẹp không
– Ờ ờ cũng có
– Vậy mình đi ha
– Ờ
– Uhm. Tính tiền cho em chị ơi
Tôi móc mò túi móc ví ra trả … nhưng chẳng thấy cái ví đâu … thôi xong kỳ này muối cái mặt với nhỏ chằn này nửa rồi. Nhìn tôi, nhỏ Hân hổng nói gì mà cười tủm tỉm lấy từ trong túi xách nhỏ ra cái ví lắc lắc trước mắt tôi. Thiệt tình … học cái tính ngang nhiên tự tiện đâu ra vậy trời. Nhưng nhỏ không lấy tiền từ ví tôi mà rút tiền trong ví của nhỏ trả tiền xong đi kéo tay tôi đi ra xe. Chào chị chủ một vài câu tôi chạy xe qua quán cafe đươc coi là đẹp nhất thị trấn tôi … Chọn một chỗ ngồi khá đẹp trong quán, tuy khá kín nhưng khách khứa hay phục vụ đi ngang đều ngoài đầu nhìn vào bàn của tôi. Khách thì nhìn nhỏ Hân chăc rồi còn phục vụ bảo đảm nhìn tôi, đơn giản tôi cũng khá quen mặt ở đây, quán toàn phục vụ là con gái trạc tuổi tôi nên làm quen cũng dễ. Nhỏ phục vụ chạy lại gần cười tít mắt
– Lâu mới ghé ha … anh đâu mất tích dzạ
– Ừ anh đi học ở Sài Gòn
– Hèn gì mất tiu mà em nhắn tin hổng thấy anh trả lời
– Ừ tại đổi số
– Đổi hoài … hèn gì me hỏi mấy đứa kia tụi nó cũng la anh hổng có liên lạc
– Ờ bận học mừ
– Xạo … lên Sài Gòn quen nhiều cô xinh đẹp quên tụi em quê mùa thì có
– Ờ …
– Ờ hoài
– Ờ
– Ghét … chị này bạn gái anh hả. Đẹp quá ha hihi. Chị uống gì chị…
Nhỏ Hân lườm tôi một cái rồi gọi
– Cho chị một sinh tố bơ ha…
– Dạ…
Nhỏ phụ vụ quay lưng đi tôi ngơ ngác
– Ê anh chưa kiu…
– Khỏi biết rồi…
Nhỏ phục vụ chạy ào đi. Tôi lắc đầu cười … đúng là thói quen cafe không đường của tôi … ai quen đều biết mà.
– Đi đâu cũng quen con gái … hèn gì
– Hèn gì gì
– Hèn gì mặt gian như quỷ
– Sax … ngon tối ngày nói xấu người ta
– Có tốt đâu mà đòi nói tốt.
– Ờ ờ … mà hay ha biết nhỏ đó mấy tuổi không mà xưng chị ngọt xớt dzậy
– Mấy …
– Bằng Hân đó…
– Kệ … đây thích làm chị đó…
– Ờ…
Tôi lắc đầu ngồi thả người ra ghế ngắm nhìn xung quanh. Quán vẫn như cũ không có gì thay đổi, có chăng hình như là thêm mấy nhỏ phục vụ mới, đồng phục cũng mới. Được một lúc thì nhỏ phục vụ mang nước ra, tranh thủ xin số điện thoại mới của tôi rồi đi làm việc tiếp. Nhấp một ngụm cafe đáng nghét tôi im lặng nhìn ra hồ nước giữa sân, từng ánh đèn nhấp nháy tạo nên một mặt nước lung linh những màu sắc … điều tôi đang nghĩ là em tôi đang làm gì và sao nhỏ Hân lại ở đây với tôi … thật khó hiểu. Ngồi im lặng uống nước, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng … đã đời nhỏ Hân cũng chịu lên tiếng
– M
– Ừ
– Hay là … M quên nhỏ Thy đi được không M …
Tôi ngậm chặt ngụm cafe trong miệng … vị đắng làm tôi sững người lại …
Tôi im lặng … mắt nhìn vào ly cafe. Tuy tôi không nói gì nhưng tự nhỏ Hân có lẽ cũng biết tôi đang hỏi tại sao. Quán đông khách nhưng khoảng cách giữa các bàn khá xa và tối.Tiếng nhạc từ chiếc loa xa xa phát ra dịu dàng, da diết.
Nắm lấy tay tôi nhỏ Hân ngập ngừng tiếp tục
– Hân xuống đây chiều qua, nhỏ Thy kiu Hân xuống để … chăm sóc M … Hân sẽ nói M biết mọi chuyện … chỉ mong M sớm quên mọi chuyện chứ … đừng hận con Thy
Tác giả :
Mr.M