Đến Chết Không Thay Đổi
Chương 38
Hai nam sinh đi tới trước mặt Phùng Kiến Vũ, ngừng lại. Một nam sinh tương đối thấp hơn cười với cậu nói: "Phùng sư ca, rốt cuộc có thể nhìn thấy anh, anh so với trên tivi còn dễ nhìn hơn nhiều." Người thiếu niên kia mặt mũi thanh tú, đáy mắt trong veo, không có nửa điểm tạp chất. Khóe miệng hơi cong, lộ một nụ cười ấm áp thẳng đến đáy mắt, nụ cười là phát ra từ nội tâm. Một thiếu niên sạch sẽ, để cho Phùng Kiến Vũ nghĩ tới mình năm đó.
Phùng Kiến Vũ cười ôn hòa, nói: "Cậu biết tôi sao?"
Người nam sinh kia mặt đầy kinh ngạc nhìn Phùng Kiến Vũ nói: "Phùng sư ca, anh là đang cùng em nói đùa sao. Bây giờ ai không biết anh a, nghệ sĩ nổi danh như vậy. Trước không nói anh ở trong giới giải trí nổi danh bao nhiêu, lúc anh ở trường học chúng ta cũng coi là nhân vật nổi tiếng, là người tốt nghiệp ưu tú. Hơn nữa, anh cùng Vương sư ca công khai come out rồi kết hôn, cũng đủ để cho mọi người đều biết anh."
Nam sinh vừa nói xong, nam sinh bên cạnh hắn lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, kéo vạt áo hắn, tỏ ý không muốn hắn nói thêm gì nữa, sau đó hướng về phía Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái nói: "Xin lỗi a, Phùng sư ca. Hắn không biết nói chuyện, tính cách cũng tùy tiện, dễ dàng để cho người hiểu lầm. Ý của hắn, thật ra thì chính là muốn nói anh rất ưu tú, rất nổi danh, mọi người đều biết anh." Người nam sinh kia nhất thời kịp phản ứng tự nói lời có chút không phải, cũng là mặt đầy ngượng ngùng nhìn Phùng Kiến Vũ.
Nhìn hai người này, cậu đột nhiên nhớ đến những năm đại học của mình cùng Vương Thanh. Bất quá khi ấy tính cách Vương Thanh đối với người xa lạ tương đối lạnh lùng, có vài người sẽ cảm thấy anh ấy cao cao tại thượng, cho nên Phùng Kiến Vũ luôn là thay anh giải thích. Sau đó Vương Thanh cùng mọi người quen thuộc, mọi người đều biết Vương Thanh rất gần gũi và ấm áp
Cho nên nhìn thấy hai nam sinh này, Phùng Kiến Vũ một chút cũng không ngại. Cậu vẫn duy trì nụ cười ôn hòa nói: "Không quan trọng, không có gì không thể nói. Tôi cùng Vương Thanh nếu quyết định kết hôn, sẽ không sợ bị người đời nói ra nói vào. Đúng rồi, các cậu là?"
Nam sinh tương đối hoạt bát đáp lời Phùng Kiến Vũ: "Em tên Trương Cảnh Niên, hắn tên là Tạ Hàn, chúng em là sinh viên khoa diễn xuất năm ba. Hắn là bạn trai của em." Nói xong, trên mặt còn hiện lên vẻ mắc cở
Nam sinh tên gọi Tạ Hàn nhìn hơi mẫu mực, cúi đầu hướng về phía Trương Cảnh Niên nói: "Tiểu Niên, chúng ta sắp trễ thời gian gặp thầy rồi. Em cũng biết, thầy giáo kia nổi danh nghiêm khắc, không thích nhất người ta tới trễ."
Trương Cảnh Niên gãi đầu một cái, cười một cách ngây thơ nói: "Đúng nga, vừa thấy được Phùng sư ca quá kích động, em quên chuyện này." Sau đó hướng về phía Phùng Kiến Vũ nói: "Phùng sư ca, chúng em còn có việc đi trước. Đúng rồi, em thật rất bội phục anh cùng Vương sư ca, các anh đối với tình yêu thật rất cố chấp." Nói xong, hắn liền kéo Tạ Hàn chạy vào lớp học
Phùng Kiến Vũ nhìn hai người từ đầu đến cuối mười ngón tay vẫn đan vào nhau,nội tâm có rất nhiều cảm xúc. Đột nhiên Phùng Kiến Vũ mở miệng gọi, "Tạ Hàn!" Hai người trước mặt cách đó không xa dừng bước, quay đầu nghi hoặc nhìn Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ chỉ chỉ Trương Cảnh Niên, hướng về phía Tạ Hàn nói: "Ngàn vạn lần không nên buông tay hắn ra." Tạ Hàn từ vẻ nghi hoặc lúc đầu biến thành ngầm hiểu mỉm cười. Hắn biết, đây là Phùng Kiến Vũ chúc phúc hắn và Trương Cảnh Niên. Hắn kiên định hướng về phía Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái, kéo Trương Cảnh Niên sãi bước đi về phía trước.
Phùng Kiến Vũ nhìn bóng lưng hai người rời đi, hốc mắt bắt đầu ướt. Cậu suy nghĩ, nếu như lúc cậu cùng Vương Thanh còn ở trường có thể to gan nắm tay đối phương hoặc là có thể sớm một chút cùng cha mẹ thẳng thắn chuyện yêu người cùng giới, có lẽ giữa bọn họ cũng sẽ không có bảy năm thiếu sót kia. Phùng Kiến Vũ suy nghĩ, mình có phải là thật đã già rồi hay không. Sao nghĩ chuyện quá khứ, hốc mắt liền bắt đầu đỏ. Nhưng nếu như có thể, Phùng Kiến Vũ thật muốn muốn trở lại quá khứ, cậu nhất định sẽ sớm nói cho Vương Thanh rằng cậu yêu anh, nhất định sẽ sớm nắm tay Vương Thanh hơn một chút
Phùng Kiến Vũ cầm điện thoại gọi cho công ty, nói cho công ty sẽ không nữa kí thêm một năm nữa, bởi vì cậu chuẩn bị rút lui khỏi vòng giải trí. Nghe được tin tức này, công ty bên kia rất lo lắng, phải biết Phùng Kiến Vũ bây giờ nghệ sĩ có quyền lực rất lớn nha! Bây giờ không biết có bao nhiêu công ty quản lý muốn ký hợp đồng với cậu, công ty cho là Phùng Kiến Vũ là không hài lòng với điều kiện của công ty, cho nên hào phóng đề ra những đãi ngộ cho cậu
Cậu dở khóc dở cười, luôn mãi tỏ rõ là bởi vì chuyện cá nhân nên muốn rút lui khỏi vòng giải trí,không liên quan đến vấn đề đãi ngộ, tuyệt đối không có ý muốn đổi công ty. Công ty cùng Phùng Kiến Vũ hợp tác đã nhiều năm như vậy, biết cậu là một nghệ sĩ có tính cách cực tốt, nhưng mà một khi cậu đã quyết định thì không ai có thể thay đổi. Công ty cũng không cưỡng cầu Phùng Kiến Vũ ở lại, chẳng qua là nói với cậu rằng nếu như có một ngày cậu muốn quay lại, cửa công ty tuyệt đối rộng mở chào đón cậu. Phùng Kiến Vũ cũng rất là cảm động, dẫu sao hợp tác như vậy nhiều năm, cũng là có nhất định cảm tình.
Sau đó, Phùng Kiến Vũ lại gởi một cái weibo, tuyên bố mình rút lui khỏi vòng giải trí. Cậu bất kể bởi vì cái weibo này của mình, để cho người ái mộ bùng nổ như thế nào. Cậu bây giờ chỉ muốn nhanh một chút lái xe về nhà bồi Vương Thanh cùng Tiểu Niệm Thanh, cậu phải đem tất cả thời gian còn lại ít ỏi của mình đều dành cho cho hai người quan trọng nhất cuộc đời mình
...
Phùng Kiến Vũ phát weibo đưa tới chấn động rất lớn, rất nhiều người ái mộ đều ở phía dưới weibo nhắn tin giữ cậu lại, rất nhiều nghệ sĩ đồng nghiệp cũng không hiểu hành động của Phùng Kiến Vũ có dụng ý gì. Rõ ràng sự nghiệp đang đứng ở đỉnh cao, nói thế nào muốn rút lui khỏi vòng giải trí lập tức liền rút lui đâu.
Trong lúc mọi người rối rít suy đoán nguyên nhân Phùng Kiến Vũ muốn rút lui khỏi vòng giải trí, Phùng Kiến Vũ vì trấn an tâm tình của mọi người, lại gởi một cái weibo. Lần này weibo chỉ có bốn chữ —— hồi quy gia đình. Một cái weibo rất đơn giản, lại để cho mọi người xao động bất an bình tĩnh lại. Mọi người cũng rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân của cậu , vì vậy cũng cũng gửi đến rất nhiều lời chúc phúc cho cậu, hơn nữa hy vọng cậu thường xuyên trở lại thăm một chút.
Khi Vương Thanh ở công ty thấy cái tin tức này anh cũng không có gọi điện thoại cho cậu, anh biết cậu làm chuyện gì nhất định sẽ có dụng ý của mình, anh chỉ đợi đến khi về nhà hỏi cậu nguyên nhân là được rồi. Vương Thanh đối với Phùng Kiến Vũ luôn tôn trọng quyết định của đối phương, chẳng qua là anh hy vọng biết những quyết định của cậu, còn có nguyên nhân của những quyết định đó
Vương Thanh không hiểu Phùng Kiến Vũ lần này tại sao làm như vậy, anh so với bất kỳ người nào đều biết cậu có bao nhiêu nỗ lực làm việc, anh so với bất kỳ người đều biết cậu có bao nhiêu nhiệt tâm yêu thích công việc của mình. Nhưng mà Vương Thanh biết, điều anh có thể làm chính là tôn trọng lựa chọn của Phùng Kiến Vũ, hơn nữa anh sẽ là hậu phương vững chắc cho cậu
Vương Thanh trở về nhà, Phùng Kiến Vũ đang hướng dẫn Tiểu Niệm Thanh làm bài tập. Một cảnh tượng ấm áp, để cho Vương Thanh nghĩ tới bốn chữ hồi quy gia đình trên weibo của Phùng Kiến Vũ. Vương Thanh ngồi ở bên cạnh bọn họ, thỉnh thoảng chen vào một đôi câu, hoặc là khen ngợi Tiểu Niệm Thanh mấy câu, bầu không khí hòa hợp để cho Phùng Kiến Vũ thật rất thỏa mãn, cậu nhất định cũng không hối hận quyết định mình đưa ra. Phùng Kiến Vũ nghĩ, cậu có lẽ vốn là thuộc về gia đình, thuộc về Vương Thanh.
Buổi tối trước khi ngủ, Vương Thanh giống như thường ngày, bưng tới cho Phùng Kiến Vũ một ly sữa bò nóng. Vương Thanh ngồi ở bên cạnh cậu, hỏi: "Đại Vũ, tại sao."
Tựa như đã sớm biết Vương Thanh sẽ hỏi cái vấn đề này, Phùng Kiến Vũ uống xong ly sữa bò, mặt đầy bình tĩnh nói: "Thanh nhi, bởi vì em cảm thấy, thay vì dùng thời gian làm việc thì bồi anh cùng Niệm Niệm đáng giá hơn."
Chẳng qua là một câu thật đơn giản, nhưng đâm thẳng vào nơi mềm mại nhất trong lòng Vương Thanh. Vương Thanh đem Phùng Kiến Vũ thật chặc ôm vào trong ngực nói: "Cũng tốt, như vậy em cũng sẽ không quá mệt mỏi. Dù sao, em không làm việc, anh cũng sẽ nuôi em cả đời."
"Cả đời" Phùng Kiến Vũ trong lòng đột nhiên chua xót, cậu nghĩ: Cả đời đối với người khác mà nói thật đơn giản, nhưng bây giờ đối với cậu thì trở nên rất xa xỉ.
Phùng Kiến Vũ cười ôn hòa, nói: "Cậu biết tôi sao?"
Người nam sinh kia mặt đầy kinh ngạc nhìn Phùng Kiến Vũ nói: "Phùng sư ca, anh là đang cùng em nói đùa sao. Bây giờ ai không biết anh a, nghệ sĩ nổi danh như vậy. Trước không nói anh ở trong giới giải trí nổi danh bao nhiêu, lúc anh ở trường học chúng ta cũng coi là nhân vật nổi tiếng, là người tốt nghiệp ưu tú. Hơn nữa, anh cùng Vương sư ca công khai come out rồi kết hôn, cũng đủ để cho mọi người đều biết anh."
Nam sinh vừa nói xong, nam sinh bên cạnh hắn lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, kéo vạt áo hắn, tỏ ý không muốn hắn nói thêm gì nữa, sau đó hướng về phía Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái nói: "Xin lỗi a, Phùng sư ca. Hắn không biết nói chuyện, tính cách cũng tùy tiện, dễ dàng để cho người hiểu lầm. Ý của hắn, thật ra thì chính là muốn nói anh rất ưu tú, rất nổi danh, mọi người đều biết anh." Người nam sinh kia nhất thời kịp phản ứng tự nói lời có chút không phải, cũng là mặt đầy ngượng ngùng nhìn Phùng Kiến Vũ.
Nhìn hai người này, cậu đột nhiên nhớ đến những năm đại học của mình cùng Vương Thanh. Bất quá khi ấy tính cách Vương Thanh đối với người xa lạ tương đối lạnh lùng, có vài người sẽ cảm thấy anh ấy cao cao tại thượng, cho nên Phùng Kiến Vũ luôn là thay anh giải thích. Sau đó Vương Thanh cùng mọi người quen thuộc, mọi người đều biết Vương Thanh rất gần gũi và ấm áp
Cho nên nhìn thấy hai nam sinh này, Phùng Kiến Vũ một chút cũng không ngại. Cậu vẫn duy trì nụ cười ôn hòa nói: "Không quan trọng, không có gì không thể nói. Tôi cùng Vương Thanh nếu quyết định kết hôn, sẽ không sợ bị người đời nói ra nói vào. Đúng rồi, các cậu là?"
Nam sinh tương đối hoạt bát đáp lời Phùng Kiến Vũ: "Em tên Trương Cảnh Niên, hắn tên là Tạ Hàn, chúng em là sinh viên khoa diễn xuất năm ba. Hắn là bạn trai của em." Nói xong, trên mặt còn hiện lên vẻ mắc cở
Nam sinh tên gọi Tạ Hàn nhìn hơi mẫu mực, cúi đầu hướng về phía Trương Cảnh Niên nói: "Tiểu Niên, chúng ta sắp trễ thời gian gặp thầy rồi. Em cũng biết, thầy giáo kia nổi danh nghiêm khắc, không thích nhất người ta tới trễ."
Trương Cảnh Niên gãi đầu một cái, cười một cách ngây thơ nói: "Đúng nga, vừa thấy được Phùng sư ca quá kích động, em quên chuyện này." Sau đó hướng về phía Phùng Kiến Vũ nói: "Phùng sư ca, chúng em còn có việc đi trước. Đúng rồi, em thật rất bội phục anh cùng Vương sư ca, các anh đối với tình yêu thật rất cố chấp." Nói xong, hắn liền kéo Tạ Hàn chạy vào lớp học
Phùng Kiến Vũ nhìn hai người từ đầu đến cuối mười ngón tay vẫn đan vào nhau,nội tâm có rất nhiều cảm xúc. Đột nhiên Phùng Kiến Vũ mở miệng gọi, "Tạ Hàn!" Hai người trước mặt cách đó không xa dừng bước, quay đầu nghi hoặc nhìn Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ chỉ chỉ Trương Cảnh Niên, hướng về phía Tạ Hàn nói: "Ngàn vạn lần không nên buông tay hắn ra." Tạ Hàn từ vẻ nghi hoặc lúc đầu biến thành ngầm hiểu mỉm cười. Hắn biết, đây là Phùng Kiến Vũ chúc phúc hắn và Trương Cảnh Niên. Hắn kiên định hướng về phía Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái, kéo Trương Cảnh Niên sãi bước đi về phía trước.
Phùng Kiến Vũ nhìn bóng lưng hai người rời đi, hốc mắt bắt đầu ướt. Cậu suy nghĩ, nếu như lúc cậu cùng Vương Thanh còn ở trường có thể to gan nắm tay đối phương hoặc là có thể sớm một chút cùng cha mẹ thẳng thắn chuyện yêu người cùng giới, có lẽ giữa bọn họ cũng sẽ không có bảy năm thiếu sót kia. Phùng Kiến Vũ suy nghĩ, mình có phải là thật đã già rồi hay không. Sao nghĩ chuyện quá khứ, hốc mắt liền bắt đầu đỏ. Nhưng nếu như có thể, Phùng Kiến Vũ thật muốn muốn trở lại quá khứ, cậu nhất định sẽ sớm nói cho Vương Thanh rằng cậu yêu anh, nhất định sẽ sớm nắm tay Vương Thanh hơn một chút
Phùng Kiến Vũ cầm điện thoại gọi cho công ty, nói cho công ty sẽ không nữa kí thêm một năm nữa, bởi vì cậu chuẩn bị rút lui khỏi vòng giải trí. Nghe được tin tức này, công ty bên kia rất lo lắng, phải biết Phùng Kiến Vũ bây giờ nghệ sĩ có quyền lực rất lớn nha! Bây giờ không biết có bao nhiêu công ty quản lý muốn ký hợp đồng với cậu, công ty cho là Phùng Kiến Vũ là không hài lòng với điều kiện của công ty, cho nên hào phóng đề ra những đãi ngộ cho cậu
Cậu dở khóc dở cười, luôn mãi tỏ rõ là bởi vì chuyện cá nhân nên muốn rút lui khỏi vòng giải trí,không liên quan đến vấn đề đãi ngộ, tuyệt đối không có ý muốn đổi công ty. Công ty cùng Phùng Kiến Vũ hợp tác đã nhiều năm như vậy, biết cậu là một nghệ sĩ có tính cách cực tốt, nhưng mà một khi cậu đã quyết định thì không ai có thể thay đổi. Công ty cũng không cưỡng cầu Phùng Kiến Vũ ở lại, chẳng qua là nói với cậu rằng nếu như có một ngày cậu muốn quay lại, cửa công ty tuyệt đối rộng mở chào đón cậu. Phùng Kiến Vũ cũng rất là cảm động, dẫu sao hợp tác như vậy nhiều năm, cũng là có nhất định cảm tình.
Sau đó, Phùng Kiến Vũ lại gởi một cái weibo, tuyên bố mình rút lui khỏi vòng giải trí. Cậu bất kể bởi vì cái weibo này của mình, để cho người ái mộ bùng nổ như thế nào. Cậu bây giờ chỉ muốn nhanh một chút lái xe về nhà bồi Vương Thanh cùng Tiểu Niệm Thanh, cậu phải đem tất cả thời gian còn lại ít ỏi của mình đều dành cho cho hai người quan trọng nhất cuộc đời mình
...
Phùng Kiến Vũ phát weibo đưa tới chấn động rất lớn, rất nhiều người ái mộ đều ở phía dưới weibo nhắn tin giữ cậu lại, rất nhiều nghệ sĩ đồng nghiệp cũng không hiểu hành động của Phùng Kiến Vũ có dụng ý gì. Rõ ràng sự nghiệp đang đứng ở đỉnh cao, nói thế nào muốn rút lui khỏi vòng giải trí lập tức liền rút lui đâu.
Trong lúc mọi người rối rít suy đoán nguyên nhân Phùng Kiến Vũ muốn rút lui khỏi vòng giải trí, Phùng Kiến Vũ vì trấn an tâm tình của mọi người, lại gởi một cái weibo. Lần này weibo chỉ có bốn chữ —— hồi quy gia đình. Một cái weibo rất đơn giản, lại để cho mọi người xao động bất an bình tĩnh lại. Mọi người cũng rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân của cậu , vì vậy cũng cũng gửi đến rất nhiều lời chúc phúc cho cậu, hơn nữa hy vọng cậu thường xuyên trở lại thăm một chút.
Khi Vương Thanh ở công ty thấy cái tin tức này anh cũng không có gọi điện thoại cho cậu, anh biết cậu làm chuyện gì nhất định sẽ có dụng ý của mình, anh chỉ đợi đến khi về nhà hỏi cậu nguyên nhân là được rồi. Vương Thanh đối với Phùng Kiến Vũ luôn tôn trọng quyết định của đối phương, chẳng qua là anh hy vọng biết những quyết định của cậu, còn có nguyên nhân của những quyết định đó
Vương Thanh không hiểu Phùng Kiến Vũ lần này tại sao làm như vậy, anh so với bất kỳ người nào đều biết cậu có bao nhiêu nỗ lực làm việc, anh so với bất kỳ người đều biết cậu có bao nhiêu nhiệt tâm yêu thích công việc của mình. Nhưng mà Vương Thanh biết, điều anh có thể làm chính là tôn trọng lựa chọn của Phùng Kiến Vũ, hơn nữa anh sẽ là hậu phương vững chắc cho cậu
Vương Thanh trở về nhà, Phùng Kiến Vũ đang hướng dẫn Tiểu Niệm Thanh làm bài tập. Một cảnh tượng ấm áp, để cho Vương Thanh nghĩ tới bốn chữ hồi quy gia đình trên weibo của Phùng Kiến Vũ. Vương Thanh ngồi ở bên cạnh bọn họ, thỉnh thoảng chen vào một đôi câu, hoặc là khen ngợi Tiểu Niệm Thanh mấy câu, bầu không khí hòa hợp để cho Phùng Kiến Vũ thật rất thỏa mãn, cậu nhất định cũng không hối hận quyết định mình đưa ra. Phùng Kiến Vũ nghĩ, cậu có lẽ vốn là thuộc về gia đình, thuộc về Vương Thanh.
Buổi tối trước khi ngủ, Vương Thanh giống như thường ngày, bưng tới cho Phùng Kiến Vũ một ly sữa bò nóng. Vương Thanh ngồi ở bên cạnh cậu, hỏi: "Đại Vũ, tại sao."
Tựa như đã sớm biết Vương Thanh sẽ hỏi cái vấn đề này, Phùng Kiến Vũ uống xong ly sữa bò, mặt đầy bình tĩnh nói: "Thanh nhi, bởi vì em cảm thấy, thay vì dùng thời gian làm việc thì bồi anh cùng Niệm Niệm đáng giá hơn."
Chẳng qua là một câu thật đơn giản, nhưng đâm thẳng vào nơi mềm mại nhất trong lòng Vương Thanh. Vương Thanh đem Phùng Kiến Vũ thật chặc ôm vào trong ngực nói: "Cũng tốt, như vậy em cũng sẽ không quá mệt mỏi. Dù sao, em không làm việc, anh cũng sẽ nuôi em cả đời."
"Cả đời" Phùng Kiến Vũ trong lòng đột nhiên chua xót, cậu nghĩ: Cả đời đối với người khác mà nói thật đơn giản, nhưng bây giờ đối với cậu thì trở nên rất xa xỉ.
Tác giả :
Blue