Đến Bao Giờ Có Nắng?
Chương 6: Mình trúng tiếng sét ái tình rồi!
" Hai người bọn họ giống như những ngôi sao trên trời thoạt nhìn trông rất tỏa sáng nhưng lại rất cô đơn"
Cuối cùng chuyện gì đến thì nó vẫn cứ đến thôi. Hôm nay là ngày bấm máy cho phim mới, Hân Di thay đồ tươm tất, chải lại mái tóc chuẩn bị đến phim trường. Nhìn lên giường vẫn thấy có con heo lười nằm đó đầu thì trùm chăn kín mít, đúng là lười đến thế là cùng.
- Dậy đi 8 giờ rồi!
Hân Di giật cái chăn ra lay người gọi Hồng Nhung.
- Ứ... để yên cho người ta ngủ... Di đi đâu thì đi lẹ đi...
Kéo lại cái chăn trùm lên ngủ tiếp bất chấp ánh mắt của Hân Di, biết không thể kéo con heo kia ra khỏi chăn Hân Di bèn dặn dò.
- Đói thì gọi đồ ăn số mình dán ở tủ lạnh, trưa về mình nấu cơm. Đi đấy! - rồi ra khỏi nhà.
Phim trường hôm nay đông lạ lùng, lối đi kín mít người, Hân Di xuống xe cô trợ lý đã vội chạy đến che ô và đỡ cô vào trong. Nhìn thấy Hân Di cả đám nhà báo nháo nhào lên xúm vô hỏi tới tấp.
- Hân Di cô đã đồng ý đóng vai nữ thứ rồi ư?
- Cô không ngại khi hầu như phim nào cô cũng là nữ chính giờ tuột dốc thảm hại sao?
- Đạo diễn Dương nói cô không xứng là diễn viên xuất sắc cô nghĩ thế nào phát biểu một chút đi.
Hân Di, Hân Di, Hân Di... cái tên cô được lặp đi lặp lại như một điệp khúc nghe mà đinh tai nhức óc, Hân Di nén cục tức vào trong làm cái nghề này là phải biết nhẫn nhịn và sống cùng dư luận, cô rất hiểu điều đó vậy nên cô không nói gì chỉ mỉm cười cùng trợ lý và mấy bảo vệ tiến vào trong.
Vượt qua dải phân cách Hân Di như trút bỏ được cái chuông khổng lồ cứ ở bên tai kêu leng keng leng keng mãi. Cô thích nhất ở đoàn làm phim này đó là không để nhà báo vào trong vùng quay phim.
- Cái quy định này là ai đặt ra?
Hân Di quay sang hỏi quản lý, Trúc Linh nhanh nhảu đáp.
- Đạo diễn đó chị! Anh ấy nói lúc quay phim không thích bị quấy rầy. Quả là một người khác biệt.
Ừ đúng là khác biệt vì anh ấy là Dương Đăng Nguyên, con người ấy làm việc gì cũng đều có nguyên tắc hẳn hoi cho dù là chuyện lớn hay nhỏ, cô chính là thích cá tính này của anh.
Ngồi vào bàn cho chuyên viên trang điểm cô tranh thủ đọc lại kịch bản, mọi việc sẽ lẳng lặng diễn ra như thế nếu không có sự xuất hiện ồn ào của một người. Phải người mà Hân Di không đội trời chung à không là người quyết không đội trời chung với Hân Di, Yến Du. Giờ Hân Di mới biết nữ chính không ai khác chính là cô ta, thật không hiểu nổi Đăng Nguyên nhìn sao ra cô ta.
- Ái chà, nữ thứ đến rồi à! Xin lỗi tôi tới trễ, kẹt xe quá.
Ôi nghe giọng điệu của cô ta Hân Di đã cảm thấy buồn nôn, đúng là chảnh chọe hết biết.
- Không sao, tôi không so đo. Cũng chỉ có mấy phút thôi mà! - Hân Di cười tươi đáp.
Yến Du lại bị cô chọc tức mặt đỏ bừng.
- Thôi dẹp cái điệu giả tạo đó đi. Này cô có tự hỏi vì sao lần này tôi lại là vai chính không?
- Tôi vốn dĩ không quan tâm, thứ hay chính đều như nhau cả.
Nghe vậy Yến Du bỗng cười lớn như nghe ai đó kể chuyện gì đó buồn cười lắm.
- Bởi vì đạo diễn Dương ghét cô, anh ấy là người duy nhất nhìn ra tài năng xuất chúng của tôi và năng lực thấp kém của cô. Haha...
Tiếng cười của cô ta ngày một lớn, câu nói cũng khiến Hân Di trở nên buồn bã. Chưa thỏa mãn được nhiều đã bị giọng nói nào đó xen ngang có phần tức giận.
- Các cô cãi đủ chưa? Ở đây là phim trường không phải cái chợ mà chửi bới lẫn nhau.
Đăng Nguyên mang theo vẻ mặt không vui liếc ngang qua Hân Di và Yến Du. Cô ta vội phản bác.
- Em đâu có là cô ta kiếm chuyện trước.
Yến Du đi sang đứng cạnh Đăng Nguyên một tay nắm lấy cánh tay anh tay kia chỉ về phía Hân Di.
- Vậy à? - Đăng Nguyên nhàn nhạt.
- Đúng vậy. - Yến Du gật đầu chắc nịch.
Ai ngờ vừa mới nói xong Đăng Nguyên đã đưa tay gạt phắt cánh tay cô ta ra, giọng nhấn mạnh hình như rất giận dữ.
- Tôi không phải trẻ lên ba không hiểu ngôn ngữ mẹ đẻ. Tôi chọn cô vào vai chính vì nó thích hợp nên cô đừng chạy đến đâu cũng khoa tay múa chân như thế! Lần sau để tôi nghe thì hậu quả khó lường.
Liếc mắt qua nhìn Hân Di một cái rồi anh cho tay vào túi quần thong thả bước về phía chiếc ghế của mình. Cô nhìn theo thầm đánh giá, anh vẫn là người công tư phân minh rõ ràng như thế.
Đúng giờ các nghi thức khai máy, thắp nhang.... diễn ra, một số diễn viên có mặt ở đây đều lần lượt khấn vái.
Kết thúc nghi lễ ekip đoàn làm phim tất bất chuẩn bị đạo cụ cho cảnh quay đầu tiên của cô và Yến Du, thật là không thể ngờ có một ngày cô lại đóng vai bạn bè tốt của Yến Du, đúng là chuyện đời khó lường.
Trang điểm lại một chút cô bắt đầu cảnh quay. Cảnh 1 là cảnh cô và Yến Du trở về thời cấp 3 đang nắm tay nhau đến trường trên đường cười nói vui vẻ, bình thường cảnh này rất đơn gian với Hân Di mà sao giờ nó lại khó khăn như thế.
- Chuẩn bị! - Tiếng Đăng Nguyên dõng dạt. - Diễn!
Hân Di gạt bỏ hết mọi suy nghĩ tưởng tượng người trước mặt là Hồng Nhung, cô mỉm cười đưa tay nắm lấy tay của Yến Du.
- Chúng ta đi học thôi!
Yến Du cũng cười nhưng nụ cười làm Hân Di không an tâm, quả đúng như thế, khi cô ta siết chặt tay đang nắm Hân Di cảm nhận nỗi đau len lỏi trong từng mớ thịt, cô chau mày.
- Cắt!
Nghe được tiếng cắt của Đăng Nguyên Hân Di mừng rỡ vội buông tay Yến Du ra, nhìn vào lòng bàn tay mình có tận ba bốn lổ nhỏ xíu như bị kim đâm, Yến Du cô ta dám chơi bẩn. Hân Di liếc xuống tay Yến Du hồi lâu cũng không thấy có cây kim nào ở tay cô ta cả, thật lạ. Đang suy nghĩ thì bị tiếng phê bình của Đăng Nguyên lấn át.
- Đường Hân Di cô đang diễn vui tươi sao lại chau mày?
- Xin lỗi, diễn lại đi!
Hân Di cuối đầu, Đăng Nguyên không nói gì quay về với máy quay.
- Chuẩn bị, diễn!
Mọi động thái đều diễn ra tốt đẹp cho đến khi Yến Du nắm tay cô, lần này cô cảm nhận kim đâm sâu hơn vào da thịt, đau lắm, phải có khoảng 4-5 cây kim chứ ít gì, cố kìm chế để không ảnh hưởng đến cảnh quay. Đã một phút Hân Di vẫn chịu đựng, trên trán lấm tấm mồ hôi, Yến Du không hài lòng, cô ta chính là muốn phá Hân Di sao để Hân Di hoàn thành tốt cảnh quay này được. Yến Du kéo chiếc vòng tay bằng da xuống thêm chút nữa, có 2 cây kim thoát ẩn hiện, cô ta cười tươi nụ cười vừa nở tiếng kêu của Hân Di cũng bật ra.
- Á... đau!
Lại một từ cắt.
- Cô lại làm sao nữa hả?
Đăng Nguyên lạnh lùng đưa ánh mắt về phía Hân Di, cô lại làm hỏng cảnh quay chắc Đăng Nguyên tức giận lắm.
- Xin lỗi có con gì đó vừa cắn vào người tôi! diễn lại đi đạo diễn.
- Cô không ý thức được mình đang diễn hay sao? Bao nhiêu cảnh quay còn đang chờ, một mình cô nói diễn lại thì diễn lại à?
Tiếng quát của Đăng Nguyên làm ai nấy giật mình, mọi người bắt đầu nể sợ anh. Yến Du hả hê khi thấy anh giận dữ như vậy " Đường Hân Di ơi Đường Hân Di cô làm cao nữa đi, trước đây đều là tôi phải cúi đầu trước cô không ngờ hôm nay cô lại là người cuối đầu."
Hân Di không nói năng gì chỉ cắn răng nhẫn nhịn Yến Du nếu bây giờ có thể cô sẽ tát tay cô ta một cái.
- Diễn lại đi!
Đăng Nguyên chú ý hơn vào sắc mặt của Hân Di, tất cả đều bình thường duy chỉ có ánh mắt như có thứ nước gì đó ẩn hiện. Đến đoạn nắm tay ánh mắt ấy dấy lên tia khác lạ, trên trán lại lấm tấm mồ hôi, người cô run nhẹ cứ như chạm phải vật gì đó, đó là phản xạ rất tự nhiên. Chân mày anh khẽ nhăn lại đôi mắt từ từ di chuyển xuống.... máu... Đăng Nguyên nhìn thấy từ tay Hân Di chảy xuống một giọt máu đỏ ngầu, ngay lúc này mọi thứ trong đầu anh đều trống rỗng, anh cũng không biết vì sao như thế... cho đến khi ý thức trở về anh chỉ kịp hét lên.
- Dừng lại!
Mọi người giật mình chưa kịp bình tâm sau tiếng hét đã thấy Đăng Nguyên chạy nhanh đến chỗ hai cô gái đang diễn ở giữa sân. Ai cũng đưa mắt tập trung sự chú ý vào ba người họ.
- Xòe tay phải ra!
Khi đã đứng trước mặt Hân Di, Đăng Nguyên nói nhưng ngữ điệu lại giống ra lệnh. Hân Di cô hoảng hốt nắm chặt bàn tay đau đớn lại giấu phía sau, hành động đó càng làm Đăng Nguyên tức giận.
- Cô không hiểu tiếng việt à? Tôi nói cô xòe bàn tay ra NGAY!
Tim Hân Di như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì tiếng hét lớn của anh, Yến Du đứng bên cạnh lo lắng nhanh chóng lui ra đến chỗ không có ai chú ý vội vàng cởi chiếc vòng da trên tay ra vứt xuống bụi cỏ gần đó rồi lại làm như không biết gì.
Hân Di không muốn cho Đăng Nguyên nhìn thấy nhưng cô lại sợ nếu không làm theo rất có thể cơn giận của Đăng Nguyên sẽ ngày càng đáng sợ hơn, cô không thể không biết một khi người trước mặt nổi giận sẽ rất rất đáng sợ. Cô đành rụt rè đưa bàn tay đang giấu sau lưng ra phía trước tuy nhiên vẫn nắm chặt. Đăng Nguyên nhìn cô bằng một ánh mắt mà cô không tài nào hiểu nổi, anh đang giận, chán ghét hay là ý gì khác....
- Xòe ra.... - Đăng Nguyên nhấn mạnh.
Bàn tay nhỏ bé ấy từ từ xòe ra, trên ấy ẩn hiện chi chít vết đâm nhỏ có lớn có từ vết đâm ấy rỉ ra những giọt máu khiến bàn tay trắng ngần bê bết màu đỏ thẫm.
" Nói là hận nhưng tôi lại không thể kiềm chế bản thân mình ngừng quan tâm đến cô ấy!"
Đăng Nguyên cảm thấy tim mình khẽ nhói lên, hơi thở trở nên không ổn định nhưng có lẽ anh đã học được cách che giấu rất giỏi chẳng ai nhận ra điều đó kể cả Hân Di. Cô cứ cuối mặt không dám nhìn anh vì sợ anh sẽ liếc cô rồi cao giọng mắng cho một trận ai ngờ trong lúc lòng dạ rối tung lên chưa biết phải nên nói gì, làm gì đã bị kéo đi bằng một lực không hề nhỏ, lại nghe thấy tiếng nói ấy vang lên.
- Chuẩn bị cảnh tiếp theo, 5 phút nữa tôi quay lại.
Xong Đăng Nguyên kéo cô đi vòng vào phòng hóa trang rồi sập cửa cái rầm, không nói không rằng ấn cô ngồi xuống lấy điện thoại gọi cho ai đó.
- Đem hộp y tế vào phòng hóa trang ngay!
Ngồi trên ghế cô cứ bấu chặt vào tay vịn chẳng dám ngẩng đầu, cô nghe tiếng phát ra từ chiếc ghế đối diện, Đăng Nguyên đã ngồi xuống đó, anh cứ im lặng ngồi như thế, một phút trôi qua... Hân Di rất muốn biết hiện giờ tâm trạng anh như thế nào, có phải rất tức giận, cô nhịn không được mà từ từ ngước đầu lên. Ai ngờ vừa ngước lên đã bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm cô, tim lại đập loạn xạ nữa rồi, từ lúc nào Đăng Nguyên có thể dùng ánh mắt mà khiến người khác hoảng loạn như thế chứ.
- Nói đi tay cô bị làm sao? - Anh hỏi, giọng nói vẫn cứ thế lạnh nhạt không mang theo một chút ấm áp.
Hân Di ấp úng không biết phải trả lời ra sao, chẳng lẽ cô nói là do Yến Du hại, bằng chứng đâu, không khéo anh lại nói cô đổ tội cho người khác.
- Tôi... tôi...
- Nói mau đi! - Anh chẳng đủ kiên nhẫn đợi.
- Tôi ngã.
Cô bịa đại ra một lí do, giờ phút này chỉ có lí do ấy xuất hiện trong đầu cô, Đăng Nguyên nghe xong trở nên rất không vui. Ngã ư? Cô tưởng anh ngốc hay sao mà không nhìn ra đó là vết kim đâm chứ ngã mà như thế nhưng anh đã không vạch trần lời nói dối ấy mà chỉ ừ một cái dặn.
- Chờ người đến băng bó xong thì cô có thể về!
Rồi lạnh lùng ra khỏi phòng. Bây giờ Hân Di mới dám nhìn về phía anh, nhìn bóng lưng khuất dần sau cánh cửa, dứt tiếng đóng cửa căn phòng trở nên im ắng đến hiu quạnh, một mình cô ngồi đó chợt thấy buồn tủi.
Hà cớ gì cô lại khiến mình trở nên khổ sở như thế trực tiếp nói với anh mọi chuyện có phải đã xong rồi không. Tự nhìn mình trong gương cô tự cảm thấy ý nghĩ vừa rồi thật điên rồ, giữa cô và anh đâu phải xa nhau ngày một ngày hai, bọn họ đã xa nhau lâu lắm rồi. Thời gian làm ta trưởng thành cũng lấy đi của ta nhiều thứ quý giá. Cô và anh không còn ở cái tuổi bồng bột, thơ ngây nghĩ gì thì nói nấy, có những điều đúng thời điểm mới mở lời được qua rồi chỉ có thể thở dài hối tiếc thôi. Bây giờ cô nói ra có lẽ mối quan hệ của cô và anh sẽ trở nên tốt đẹp hơn nhưng chắc gì đã còn là yêu.
" Hai người của năm cấp ba và bây giờ đâu phải chỉ cách nhau 10 năm thời gian mà cách nhau cả 10 năm của sự đổi thay!"
Băng bó xong xuôi cô cùng quản lý trở về người trợ lý của anh có nói với cô rằng tuần sau hẳn đến cô chỉ gật đầu ra về.
10 A.M
Tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi khắp phòng làm Hồng Nhung không tài nào ngủ thêm được cô hất chăn ra tìm điện thoại.
- Alo, ai đó? - Giọng nói rất không vui.
- " Cô chủ ơi bao giờ thì cô có mặt mọi người đã đến đông đủ hết 15 phút nữa cuộc họp bắt đầu rồi."
Hử? Tiếng ai đây nhỉ? Hồng Nhung thắc mắc, cuộc họp gì? Bộ não lại hoạt động hết công suất, lục lọi, lục lọi kí ức xưa cũ và....
- TRỜI ƠI CHẾT TÔI QUÊN MẤT!
Người bên kia suýt đánh rơi điện thoại vì tiếng hét.
- Anh kéo dài một chút nữa tôi đến ngay!
Quăng luôn cái điện thoại Hồng Nhung hớt hãi nhảy xuống giường bay thẳng vào nhà vệ sinh. Chết cô mất sao cô lại quên hôm nay 10 giờ phải vào công ty nhận chức chứ, ôi bao nhiêu cổ đông, nhân viên đang đợi đến trễ thì thật mất mặt.
Dồn hết tất cả sức bình sinh vốn có Hồng Nhung lao ra khỏi nhà, nói là sức bình sinh chứ cô chưa ăn sáng gì cả chạy đợi tí xíu thở không ra hơi rồi, vừa đứng thở vừa gọi điện kêu taxi. Hệ lụy của việc ngủ muộn là vì thức suốt đêm tâm sự cùng Hân Di rồi mất thêm mấy chục phút lén khóc nữa bây giờ thì thảm rồi.
- Anh ơi chạy nhanh nhanh một chút tôi đang vội.
- Anh ơi nhanh chút nữa đi.
- Sao anh chạy như rùa vậy?
............
- Cô có giỏi thì lên đây tôi nhường cho lái! - Anh tài xế chịu không nổi nữa bèn nói.
- Ơ thôi... anh lái đi!
Hồng Nhung nhăn mặt chẳng dám hó hé gì thêm nữa, ngồi trong xe mà cứ không yên hết ngó qua ngó lại thì xem đồng hồ rồi vỗ vỗ vào đầu làm tài xế nhìn mà sờ sợ vì chở nhầm đứa nào mới ra viện.
Cuối cùng Hồng Nhung cũng đứng trước cửa công ty một cách bình an vô sự, nhìn đồng hồ còn đúng 2 phút cô hít một hơi thật sâu bắt đầu chạy vào công ty. Đến thang máy cô quên mất chưa hỏi phòng họp ở đâu bèn khóc than quay ngược lại chỗ tiếp tân.
- Em cho chị hỏi phòng họp cổ đông ở đâu?
- À... cái này... chị là ai?
- Mau nói đi chị trễ rồi!
Hồng Nhung hối thúc nhưng cô lễ tân không chịu nói vì đó là nơi gắn bảng "không phận sự miễn vào" chỉ có các giám đốc điều hành và cổ đông mới có thể ra vào. Cô nói hết lời vẫn không cạy được miệng cô ta đành lấy điện thoại ra gọi.
- Alo, phòng họp ở đâu tôi không vào được?.... tầng 5 rẽ phải rồi rồi tôi lên ngay!
Hồng Nhung giận liếc sang cô lễ tân một cái rồi đi nhanh đến thang máy. Cô lễ tân có hơi lo lắng chẳng lẽ mình đã đắc tội với người không nên đắc tội.
Bay ra khỏi thang máy Hồng Nhung không thèm để ý đến ai đã lao đi với tốc độ ánh sáng.
- Rẽ phải, rẽ phải....
Cô rẽ phải và.....
- Á.....
Dưới sàn tài liệu rơi rớt đầy, Hồng Nhung thì đang nằm đè lên một tên con trai. Cô lồm cồm bò dậy chân loạng choạng đứng không vững, đầu thì lâng lâng mắt thì mờ mờ không nhìn rõ.
- Em đi đứng kiểu gì thế?
Có tiếng ai đó phát ra, Hồng Nhung ngó trái, ngó phải tìm, thì tiếng nói ấy lại cất lên.
- Tôi ở đây! Nhìn xuống!
Theo lời chỉ dẫn cô nhìn xuống và phút chốc đơ người.
" Lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt ấy tôi tin rằng suốt những năm tháng sau này tôi sẽ không còn đơn giản là tôi."
Duy Anh đứng lên đi về phía Hồng Nhung huơ huơ tay, kêu cô nhìn xuống rồi lại đứng im như thế này. Người con gái này thật kì lạ, Duy Anh nghĩ thế.
- Này em! Này!
- Hả? Hả?
Hồng Nhung giờ mới thoát khỏi cơn mộng mị đầu óc, cô lại chăm chú nhìn người con trai trước mặt. Anh ta có đôi mắt đen nhánh, tĩnh lặng vô cùng, giọng nói thì trầm nhỏ, dáng người tràn đầy vẻ nam tính, gương mặt không quá đẹp nhưng lại cực kì có duyên và cuốn hút.
Cô cảm thấy đầu óc mình cứ lâng lâng một cảm xúc rất khó tả chẳng lẽ cô say nắng anh chàng này rồi chăng.
- Em đi đâu mà vội vàng thế?
- À.. tôi... tôi ...dự ... dự họp cổ đông.
Trời ơi sao cô lại ăn nói lắp bắp thế này " Hồng Nhung ơi mày bị gì vậy nè?".
- Haha...
Tự nhiên cô vừa dứt lời anh ta bật cười, nụ cười ấy làm tâm hồn cô treo ngược cành quýt, cô nghe thấy tiếng sét đâu đây bốc mùi khen khét, thôi rồi Hồng Nhung cô trúng tiếng sét ái tình.
Nhìn thấy vẻ mặt ngu ngơ của Hồng Nhung Duy Anh vội thu nụ cười ho một cái chỉ chỉ vào đầu cô.
- Đầu sưng một cục rồi về nhớ lấy dầu thoa vào.
Cô vội sờ lên đầu, đúng là một cục u. Xấu hổ vội cuối đầu xuống lèm bèm "mất hình tượng, quá mất hình tượng.."
- Em nói gì?
- À không!
Duy Anh cuối người nhặt đống tài liệu lên rồi nói.
- Vậy đi tôi dẫn em đến phòng họp, Hồng Nhung!
- Hả? Anh biết tên tôi?
- Sao lại không!
..............
Vừa mở cửa phòng họp cô đã thu hút mọi ánh nhìn của những người ngồi ở đây. Anh chàng trợ lý thấy cô vội chạy lại hỏi nhỏ.
- Sao giờ cô mới đến.
- Gặp xui xẻo.
Câu trả lời lọt vào tai của Duy Anh, anh không nói gì ngồi vào vị trí trung tâm bắt đầu cất giọng.
- Như mọi người đã biết hôm nay công ty chúng ta sẽ chào đón một thành viên mới. Giới thiệu với mọi người đây là Hồng Nhung người sắp tới sẽ đảm nhiệm chức vụ giám đốc xúc tiến thương mại.
Hồng Nhung bước lên phía trước cuối gập người.
- Xin chào mọi người, trong thời gian sắp tới mong nhận được sự giúp đỡ.
Tiếng vỗ tay vang lên, dứt tiếng Duy Anh chỉ tay về phía chiếc ghế bên cạnh mình, Hồng Nhung vội ngồi vào. Lén nhìn Duy Anh, thầm nghĩ "người này chẳng lẽ là bạn của anh hai? Người đang giữ chức vụ quản lý mà cha nói giám đốc điều hành Lê Duy Anh."
Buổi họp bắt đầu diễn ra, Hồng Nhung chăm chú lắng nghe lâu lâu vẫn không quên lén nhìn người đó.
- Này, anh gì ơi!
Kết thúc cuộc họp Hồng Nhung vội đuổi theo Duy Anh, nghe tiếng gọi anh quay lại.
- Có chuyện gì thế?
- Anh là Duy Anh phải không?
- Ừ, sao vậy?
Duy Anh gật đầu, Hồng Nhung xua tay.
- Vậy anh là bạn thân của anh hai em rồi! Em là em gái anh Minh.
- Tôi biết!
Duy Anh cười cười, cô về đây nhận việc tất nhiên anh cô đã thông báo với anh rồi, cô ngây thơ quá.
- À... vậy em đi làm việc chào anh!
Hồng Nhung đi thẳng chợt anh gọi với theo.
- Phòng em phía bên kia! Có cần tôi hướng dẫn sơ qua không.
Đúng ý cô gật đầu lia lịa, thế là cô theo chân Duy Anh tham quan công ty và nghe anh trình bày những điều cần thiết.
Hân Di vội vàng ra mở cửa vì cái người không kiên nhẫn kia đang gõ ầm ầm kêu réo um sùm lên.
- Nhung bị ai đòi nợ à!
Mặc kệ lời phàn nàn của cô bạn, Hồng Nhung dắt tay Hân Di vào đóng cửa lại. Cô lội tuột Hân Di ra sofa bắt đầu khoa tay múa chân.
- Kể chuyện này cho Di nghe nè, đảm bảo Di sẽ sốc!
- Chuyện gì mà trông Nhung như vớ được vàng nhặt được kim cương thế?
Vừa về đến nhà cô bạn đã mặt mày hớn hở, làm cô tò mò hết biết.
- Nghe cho kĩ nha, mình vừa đi nhận chức, Di biết mình gặp ai không?
- Ai? Cha già dê nào à?
Hân Di nhướng người cười khì khì, Hồng Nhung lườm cô một cái lại tiếp tục.
- Dê gì một anh chàng đẹp trai đúng chất soái ca mà mình hằng mơ. DI ƠI MÌNH TRÚNG TIẾNG SÉT ÁI TÌNH RỒI! AAAAAAA.
Hồng Nhung hét lớn làm Hân Di giật mình, cô mừng rỡ hỏi.
- Thật à? Nhung biết yêu rồi á?
Cô bạn không nói gì cứ ngồi cười như điên. Hân Di lại chật lưỡi trời 28 tuổi rồi đấy cứ như thiếu nữ 18 mới biết yêu... à mà cô bạn này của cô ế 28 năm rồi nhỉ không mừng sao được.
Đang ngồi cười hí hửng mơ mộng Hồng Nhung bỗng thấy tay phải của Hân Di băng bó lo lắng.
- Di tay Di bị làm sao mà băng bó thế này?
Hân Di nhìn xuống cái tay lắc đầu nói.
- Không sao mình đang cầm ly đi vào phòng thì bị ngã miễn đâm vào tay thôi.
- Trời ơi, sao Di không cẩn thận gì hết vậy? Đau không?
Cầm tay cô bạn Hồng Nhung nhăn nhó sao lại bất cẩn thế không biết có bao giờ Hân Di bị té thế này đâu, Hân Di là một người rất thận trọng.
- Không sao mà, đi vào ăn cơm, mình dọn rồi.
- Thật không sao không?
- Thật!
- Đau thì nói nhé!
- Ừ!
Tiếng hai cô gái lãi nhãi đến tận khi vào trong bếp.
Cuối cùng chuyện gì đến thì nó vẫn cứ đến thôi. Hôm nay là ngày bấm máy cho phim mới, Hân Di thay đồ tươm tất, chải lại mái tóc chuẩn bị đến phim trường. Nhìn lên giường vẫn thấy có con heo lười nằm đó đầu thì trùm chăn kín mít, đúng là lười đến thế là cùng.
- Dậy đi 8 giờ rồi!
Hân Di giật cái chăn ra lay người gọi Hồng Nhung.
- Ứ... để yên cho người ta ngủ... Di đi đâu thì đi lẹ đi...
Kéo lại cái chăn trùm lên ngủ tiếp bất chấp ánh mắt của Hân Di, biết không thể kéo con heo kia ra khỏi chăn Hân Di bèn dặn dò.
- Đói thì gọi đồ ăn số mình dán ở tủ lạnh, trưa về mình nấu cơm. Đi đấy! - rồi ra khỏi nhà.
Phim trường hôm nay đông lạ lùng, lối đi kín mít người, Hân Di xuống xe cô trợ lý đã vội chạy đến che ô và đỡ cô vào trong. Nhìn thấy Hân Di cả đám nhà báo nháo nhào lên xúm vô hỏi tới tấp.
- Hân Di cô đã đồng ý đóng vai nữ thứ rồi ư?
- Cô không ngại khi hầu như phim nào cô cũng là nữ chính giờ tuột dốc thảm hại sao?
- Đạo diễn Dương nói cô không xứng là diễn viên xuất sắc cô nghĩ thế nào phát biểu một chút đi.
Hân Di, Hân Di, Hân Di... cái tên cô được lặp đi lặp lại như một điệp khúc nghe mà đinh tai nhức óc, Hân Di nén cục tức vào trong làm cái nghề này là phải biết nhẫn nhịn và sống cùng dư luận, cô rất hiểu điều đó vậy nên cô không nói gì chỉ mỉm cười cùng trợ lý và mấy bảo vệ tiến vào trong.
Vượt qua dải phân cách Hân Di như trút bỏ được cái chuông khổng lồ cứ ở bên tai kêu leng keng leng keng mãi. Cô thích nhất ở đoàn làm phim này đó là không để nhà báo vào trong vùng quay phim.
- Cái quy định này là ai đặt ra?
Hân Di quay sang hỏi quản lý, Trúc Linh nhanh nhảu đáp.
- Đạo diễn đó chị! Anh ấy nói lúc quay phim không thích bị quấy rầy. Quả là một người khác biệt.
Ừ đúng là khác biệt vì anh ấy là Dương Đăng Nguyên, con người ấy làm việc gì cũng đều có nguyên tắc hẳn hoi cho dù là chuyện lớn hay nhỏ, cô chính là thích cá tính này của anh.
Ngồi vào bàn cho chuyên viên trang điểm cô tranh thủ đọc lại kịch bản, mọi việc sẽ lẳng lặng diễn ra như thế nếu không có sự xuất hiện ồn ào của một người. Phải người mà Hân Di không đội trời chung à không là người quyết không đội trời chung với Hân Di, Yến Du. Giờ Hân Di mới biết nữ chính không ai khác chính là cô ta, thật không hiểu nổi Đăng Nguyên nhìn sao ra cô ta.
- Ái chà, nữ thứ đến rồi à! Xin lỗi tôi tới trễ, kẹt xe quá.
Ôi nghe giọng điệu của cô ta Hân Di đã cảm thấy buồn nôn, đúng là chảnh chọe hết biết.
- Không sao, tôi không so đo. Cũng chỉ có mấy phút thôi mà! - Hân Di cười tươi đáp.
Yến Du lại bị cô chọc tức mặt đỏ bừng.
- Thôi dẹp cái điệu giả tạo đó đi. Này cô có tự hỏi vì sao lần này tôi lại là vai chính không?
- Tôi vốn dĩ không quan tâm, thứ hay chính đều như nhau cả.
Nghe vậy Yến Du bỗng cười lớn như nghe ai đó kể chuyện gì đó buồn cười lắm.
- Bởi vì đạo diễn Dương ghét cô, anh ấy là người duy nhất nhìn ra tài năng xuất chúng của tôi và năng lực thấp kém của cô. Haha...
Tiếng cười của cô ta ngày một lớn, câu nói cũng khiến Hân Di trở nên buồn bã. Chưa thỏa mãn được nhiều đã bị giọng nói nào đó xen ngang có phần tức giận.
- Các cô cãi đủ chưa? Ở đây là phim trường không phải cái chợ mà chửi bới lẫn nhau.
Đăng Nguyên mang theo vẻ mặt không vui liếc ngang qua Hân Di và Yến Du. Cô ta vội phản bác.
- Em đâu có là cô ta kiếm chuyện trước.
Yến Du đi sang đứng cạnh Đăng Nguyên một tay nắm lấy cánh tay anh tay kia chỉ về phía Hân Di.
- Vậy à? - Đăng Nguyên nhàn nhạt.
- Đúng vậy. - Yến Du gật đầu chắc nịch.
Ai ngờ vừa mới nói xong Đăng Nguyên đã đưa tay gạt phắt cánh tay cô ta ra, giọng nhấn mạnh hình như rất giận dữ.
- Tôi không phải trẻ lên ba không hiểu ngôn ngữ mẹ đẻ. Tôi chọn cô vào vai chính vì nó thích hợp nên cô đừng chạy đến đâu cũng khoa tay múa chân như thế! Lần sau để tôi nghe thì hậu quả khó lường.
Liếc mắt qua nhìn Hân Di một cái rồi anh cho tay vào túi quần thong thả bước về phía chiếc ghế của mình. Cô nhìn theo thầm đánh giá, anh vẫn là người công tư phân minh rõ ràng như thế.
Đúng giờ các nghi thức khai máy, thắp nhang.... diễn ra, một số diễn viên có mặt ở đây đều lần lượt khấn vái.
Kết thúc nghi lễ ekip đoàn làm phim tất bất chuẩn bị đạo cụ cho cảnh quay đầu tiên của cô và Yến Du, thật là không thể ngờ có một ngày cô lại đóng vai bạn bè tốt của Yến Du, đúng là chuyện đời khó lường.
Trang điểm lại một chút cô bắt đầu cảnh quay. Cảnh 1 là cảnh cô và Yến Du trở về thời cấp 3 đang nắm tay nhau đến trường trên đường cười nói vui vẻ, bình thường cảnh này rất đơn gian với Hân Di mà sao giờ nó lại khó khăn như thế.
- Chuẩn bị! - Tiếng Đăng Nguyên dõng dạt. - Diễn!
Hân Di gạt bỏ hết mọi suy nghĩ tưởng tượng người trước mặt là Hồng Nhung, cô mỉm cười đưa tay nắm lấy tay của Yến Du.
- Chúng ta đi học thôi!
Yến Du cũng cười nhưng nụ cười làm Hân Di không an tâm, quả đúng như thế, khi cô ta siết chặt tay đang nắm Hân Di cảm nhận nỗi đau len lỏi trong từng mớ thịt, cô chau mày.
- Cắt!
Nghe được tiếng cắt của Đăng Nguyên Hân Di mừng rỡ vội buông tay Yến Du ra, nhìn vào lòng bàn tay mình có tận ba bốn lổ nhỏ xíu như bị kim đâm, Yến Du cô ta dám chơi bẩn. Hân Di liếc xuống tay Yến Du hồi lâu cũng không thấy có cây kim nào ở tay cô ta cả, thật lạ. Đang suy nghĩ thì bị tiếng phê bình của Đăng Nguyên lấn át.
- Đường Hân Di cô đang diễn vui tươi sao lại chau mày?
- Xin lỗi, diễn lại đi!
Hân Di cuối đầu, Đăng Nguyên không nói gì quay về với máy quay.
- Chuẩn bị, diễn!
Mọi động thái đều diễn ra tốt đẹp cho đến khi Yến Du nắm tay cô, lần này cô cảm nhận kim đâm sâu hơn vào da thịt, đau lắm, phải có khoảng 4-5 cây kim chứ ít gì, cố kìm chế để không ảnh hưởng đến cảnh quay. Đã một phút Hân Di vẫn chịu đựng, trên trán lấm tấm mồ hôi, Yến Du không hài lòng, cô ta chính là muốn phá Hân Di sao để Hân Di hoàn thành tốt cảnh quay này được. Yến Du kéo chiếc vòng tay bằng da xuống thêm chút nữa, có 2 cây kim thoát ẩn hiện, cô ta cười tươi nụ cười vừa nở tiếng kêu của Hân Di cũng bật ra.
- Á... đau!
Lại một từ cắt.
- Cô lại làm sao nữa hả?
Đăng Nguyên lạnh lùng đưa ánh mắt về phía Hân Di, cô lại làm hỏng cảnh quay chắc Đăng Nguyên tức giận lắm.
- Xin lỗi có con gì đó vừa cắn vào người tôi! diễn lại đi đạo diễn.
- Cô không ý thức được mình đang diễn hay sao? Bao nhiêu cảnh quay còn đang chờ, một mình cô nói diễn lại thì diễn lại à?
Tiếng quát của Đăng Nguyên làm ai nấy giật mình, mọi người bắt đầu nể sợ anh. Yến Du hả hê khi thấy anh giận dữ như vậy " Đường Hân Di ơi Đường Hân Di cô làm cao nữa đi, trước đây đều là tôi phải cúi đầu trước cô không ngờ hôm nay cô lại là người cuối đầu."
Hân Di không nói năng gì chỉ cắn răng nhẫn nhịn Yến Du nếu bây giờ có thể cô sẽ tát tay cô ta một cái.
- Diễn lại đi!
Đăng Nguyên chú ý hơn vào sắc mặt của Hân Di, tất cả đều bình thường duy chỉ có ánh mắt như có thứ nước gì đó ẩn hiện. Đến đoạn nắm tay ánh mắt ấy dấy lên tia khác lạ, trên trán lại lấm tấm mồ hôi, người cô run nhẹ cứ như chạm phải vật gì đó, đó là phản xạ rất tự nhiên. Chân mày anh khẽ nhăn lại đôi mắt từ từ di chuyển xuống.... máu... Đăng Nguyên nhìn thấy từ tay Hân Di chảy xuống một giọt máu đỏ ngầu, ngay lúc này mọi thứ trong đầu anh đều trống rỗng, anh cũng không biết vì sao như thế... cho đến khi ý thức trở về anh chỉ kịp hét lên.
- Dừng lại!
Mọi người giật mình chưa kịp bình tâm sau tiếng hét đã thấy Đăng Nguyên chạy nhanh đến chỗ hai cô gái đang diễn ở giữa sân. Ai cũng đưa mắt tập trung sự chú ý vào ba người họ.
- Xòe tay phải ra!
Khi đã đứng trước mặt Hân Di, Đăng Nguyên nói nhưng ngữ điệu lại giống ra lệnh. Hân Di cô hoảng hốt nắm chặt bàn tay đau đớn lại giấu phía sau, hành động đó càng làm Đăng Nguyên tức giận.
- Cô không hiểu tiếng việt à? Tôi nói cô xòe bàn tay ra NGAY!
Tim Hân Di như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì tiếng hét lớn của anh, Yến Du đứng bên cạnh lo lắng nhanh chóng lui ra đến chỗ không có ai chú ý vội vàng cởi chiếc vòng da trên tay ra vứt xuống bụi cỏ gần đó rồi lại làm như không biết gì.
Hân Di không muốn cho Đăng Nguyên nhìn thấy nhưng cô lại sợ nếu không làm theo rất có thể cơn giận của Đăng Nguyên sẽ ngày càng đáng sợ hơn, cô không thể không biết một khi người trước mặt nổi giận sẽ rất rất đáng sợ. Cô đành rụt rè đưa bàn tay đang giấu sau lưng ra phía trước tuy nhiên vẫn nắm chặt. Đăng Nguyên nhìn cô bằng một ánh mắt mà cô không tài nào hiểu nổi, anh đang giận, chán ghét hay là ý gì khác....
- Xòe ra.... - Đăng Nguyên nhấn mạnh.
Bàn tay nhỏ bé ấy từ từ xòe ra, trên ấy ẩn hiện chi chít vết đâm nhỏ có lớn có từ vết đâm ấy rỉ ra những giọt máu khiến bàn tay trắng ngần bê bết màu đỏ thẫm.
" Nói là hận nhưng tôi lại không thể kiềm chế bản thân mình ngừng quan tâm đến cô ấy!"
Đăng Nguyên cảm thấy tim mình khẽ nhói lên, hơi thở trở nên không ổn định nhưng có lẽ anh đã học được cách che giấu rất giỏi chẳng ai nhận ra điều đó kể cả Hân Di. Cô cứ cuối mặt không dám nhìn anh vì sợ anh sẽ liếc cô rồi cao giọng mắng cho một trận ai ngờ trong lúc lòng dạ rối tung lên chưa biết phải nên nói gì, làm gì đã bị kéo đi bằng một lực không hề nhỏ, lại nghe thấy tiếng nói ấy vang lên.
- Chuẩn bị cảnh tiếp theo, 5 phút nữa tôi quay lại.
Xong Đăng Nguyên kéo cô đi vòng vào phòng hóa trang rồi sập cửa cái rầm, không nói không rằng ấn cô ngồi xuống lấy điện thoại gọi cho ai đó.
- Đem hộp y tế vào phòng hóa trang ngay!
Ngồi trên ghế cô cứ bấu chặt vào tay vịn chẳng dám ngẩng đầu, cô nghe tiếng phát ra từ chiếc ghế đối diện, Đăng Nguyên đã ngồi xuống đó, anh cứ im lặng ngồi như thế, một phút trôi qua... Hân Di rất muốn biết hiện giờ tâm trạng anh như thế nào, có phải rất tức giận, cô nhịn không được mà từ từ ngước đầu lên. Ai ngờ vừa ngước lên đã bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm cô, tim lại đập loạn xạ nữa rồi, từ lúc nào Đăng Nguyên có thể dùng ánh mắt mà khiến người khác hoảng loạn như thế chứ.
- Nói đi tay cô bị làm sao? - Anh hỏi, giọng nói vẫn cứ thế lạnh nhạt không mang theo một chút ấm áp.
Hân Di ấp úng không biết phải trả lời ra sao, chẳng lẽ cô nói là do Yến Du hại, bằng chứng đâu, không khéo anh lại nói cô đổ tội cho người khác.
- Tôi... tôi...
- Nói mau đi! - Anh chẳng đủ kiên nhẫn đợi.
- Tôi ngã.
Cô bịa đại ra một lí do, giờ phút này chỉ có lí do ấy xuất hiện trong đầu cô, Đăng Nguyên nghe xong trở nên rất không vui. Ngã ư? Cô tưởng anh ngốc hay sao mà không nhìn ra đó là vết kim đâm chứ ngã mà như thế nhưng anh đã không vạch trần lời nói dối ấy mà chỉ ừ một cái dặn.
- Chờ người đến băng bó xong thì cô có thể về!
Rồi lạnh lùng ra khỏi phòng. Bây giờ Hân Di mới dám nhìn về phía anh, nhìn bóng lưng khuất dần sau cánh cửa, dứt tiếng đóng cửa căn phòng trở nên im ắng đến hiu quạnh, một mình cô ngồi đó chợt thấy buồn tủi.
Hà cớ gì cô lại khiến mình trở nên khổ sở như thế trực tiếp nói với anh mọi chuyện có phải đã xong rồi không. Tự nhìn mình trong gương cô tự cảm thấy ý nghĩ vừa rồi thật điên rồ, giữa cô và anh đâu phải xa nhau ngày một ngày hai, bọn họ đã xa nhau lâu lắm rồi. Thời gian làm ta trưởng thành cũng lấy đi của ta nhiều thứ quý giá. Cô và anh không còn ở cái tuổi bồng bột, thơ ngây nghĩ gì thì nói nấy, có những điều đúng thời điểm mới mở lời được qua rồi chỉ có thể thở dài hối tiếc thôi. Bây giờ cô nói ra có lẽ mối quan hệ của cô và anh sẽ trở nên tốt đẹp hơn nhưng chắc gì đã còn là yêu.
" Hai người của năm cấp ba và bây giờ đâu phải chỉ cách nhau 10 năm thời gian mà cách nhau cả 10 năm của sự đổi thay!"
Băng bó xong xuôi cô cùng quản lý trở về người trợ lý của anh có nói với cô rằng tuần sau hẳn đến cô chỉ gật đầu ra về.
10 A.M
Tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi khắp phòng làm Hồng Nhung không tài nào ngủ thêm được cô hất chăn ra tìm điện thoại.
- Alo, ai đó? - Giọng nói rất không vui.
- " Cô chủ ơi bao giờ thì cô có mặt mọi người đã đến đông đủ hết 15 phút nữa cuộc họp bắt đầu rồi."
Hử? Tiếng ai đây nhỉ? Hồng Nhung thắc mắc, cuộc họp gì? Bộ não lại hoạt động hết công suất, lục lọi, lục lọi kí ức xưa cũ và....
- TRỜI ƠI CHẾT TÔI QUÊN MẤT!
Người bên kia suýt đánh rơi điện thoại vì tiếng hét.
- Anh kéo dài một chút nữa tôi đến ngay!
Quăng luôn cái điện thoại Hồng Nhung hớt hãi nhảy xuống giường bay thẳng vào nhà vệ sinh. Chết cô mất sao cô lại quên hôm nay 10 giờ phải vào công ty nhận chức chứ, ôi bao nhiêu cổ đông, nhân viên đang đợi đến trễ thì thật mất mặt.
Dồn hết tất cả sức bình sinh vốn có Hồng Nhung lao ra khỏi nhà, nói là sức bình sinh chứ cô chưa ăn sáng gì cả chạy đợi tí xíu thở không ra hơi rồi, vừa đứng thở vừa gọi điện kêu taxi. Hệ lụy của việc ngủ muộn là vì thức suốt đêm tâm sự cùng Hân Di rồi mất thêm mấy chục phút lén khóc nữa bây giờ thì thảm rồi.
- Anh ơi chạy nhanh nhanh một chút tôi đang vội.
- Anh ơi nhanh chút nữa đi.
- Sao anh chạy như rùa vậy?
............
- Cô có giỏi thì lên đây tôi nhường cho lái! - Anh tài xế chịu không nổi nữa bèn nói.
- Ơ thôi... anh lái đi!
Hồng Nhung nhăn mặt chẳng dám hó hé gì thêm nữa, ngồi trong xe mà cứ không yên hết ngó qua ngó lại thì xem đồng hồ rồi vỗ vỗ vào đầu làm tài xế nhìn mà sờ sợ vì chở nhầm đứa nào mới ra viện.
Cuối cùng Hồng Nhung cũng đứng trước cửa công ty một cách bình an vô sự, nhìn đồng hồ còn đúng 2 phút cô hít một hơi thật sâu bắt đầu chạy vào công ty. Đến thang máy cô quên mất chưa hỏi phòng họp ở đâu bèn khóc than quay ngược lại chỗ tiếp tân.
- Em cho chị hỏi phòng họp cổ đông ở đâu?
- À... cái này... chị là ai?
- Mau nói đi chị trễ rồi!
Hồng Nhung hối thúc nhưng cô lễ tân không chịu nói vì đó là nơi gắn bảng "không phận sự miễn vào" chỉ có các giám đốc điều hành và cổ đông mới có thể ra vào. Cô nói hết lời vẫn không cạy được miệng cô ta đành lấy điện thoại ra gọi.
- Alo, phòng họp ở đâu tôi không vào được?.... tầng 5 rẽ phải rồi rồi tôi lên ngay!
Hồng Nhung giận liếc sang cô lễ tân một cái rồi đi nhanh đến thang máy. Cô lễ tân có hơi lo lắng chẳng lẽ mình đã đắc tội với người không nên đắc tội.
Bay ra khỏi thang máy Hồng Nhung không thèm để ý đến ai đã lao đi với tốc độ ánh sáng.
- Rẽ phải, rẽ phải....
Cô rẽ phải và.....
- Á.....
Dưới sàn tài liệu rơi rớt đầy, Hồng Nhung thì đang nằm đè lên một tên con trai. Cô lồm cồm bò dậy chân loạng choạng đứng không vững, đầu thì lâng lâng mắt thì mờ mờ không nhìn rõ.
- Em đi đứng kiểu gì thế?
Có tiếng ai đó phát ra, Hồng Nhung ngó trái, ngó phải tìm, thì tiếng nói ấy lại cất lên.
- Tôi ở đây! Nhìn xuống!
Theo lời chỉ dẫn cô nhìn xuống và phút chốc đơ người.
" Lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt ấy tôi tin rằng suốt những năm tháng sau này tôi sẽ không còn đơn giản là tôi."
Duy Anh đứng lên đi về phía Hồng Nhung huơ huơ tay, kêu cô nhìn xuống rồi lại đứng im như thế này. Người con gái này thật kì lạ, Duy Anh nghĩ thế.
- Này em! Này!
- Hả? Hả?
Hồng Nhung giờ mới thoát khỏi cơn mộng mị đầu óc, cô lại chăm chú nhìn người con trai trước mặt. Anh ta có đôi mắt đen nhánh, tĩnh lặng vô cùng, giọng nói thì trầm nhỏ, dáng người tràn đầy vẻ nam tính, gương mặt không quá đẹp nhưng lại cực kì có duyên và cuốn hút.
Cô cảm thấy đầu óc mình cứ lâng lâng một cảm xúc rất khó tả chẳng lẽ cô say nắng anh chàng này rồi chăng.
- Em đi đâu mà vội vàng thế?
- À.. tôi... tôi ...dự ... dự họp cổ đông.
Trời ơi sao cô lại ăn nói lắp bắp thế này " Hồng Nhung ơi mày bị gì vậy nè?".
- Haha...
Tự nhiên cô vừa dứt lời anh ta bật cười, nụ cười ấy làm tâm hồn cô treo ngược cành quýt, cô nghe thấy tiếng sét đâu đây bốc mùi khen khét, thôi rồi Hồng Nhung cô trúng tiếng sét ái tình.
Nhìn thấy vẻ mặt ngu ngơ của Hồng Nhung Duy Anh vội thu nụ cười ho một cái chỉ chỉ vào đầu cô.
- Đầu sưng một cục rồi về nhớ lấy dầu thoa vào.
Cô vội sờ lên đầu, đúng là một cục u. Xấu hổ vội cuối đầu xuống lèm bèm "mất hình tượng, quá mất hình tượng.."
- Em nói gì?
- À không!
Duy Anh cuối người nhặt đống tài liệu lên rồi nói.
- Vậy đi tôi dẫn em đến phòng họp, Hồng Nhung!
- Hả? Anh biết tên tôi?
- Sao lại không!
..............
Vừa mở cửa phòng họp cô đã thu hút mọi ánh nhìn của những người ngồi ở đây. Anh chàng trợ lý thấy cô vội chạy lại hỏi nhỏ.
- Sao giờ cô mới đến.
- Gặp xui xẻo.
Câu trả lời lọt vào tai của Duy Anh, anh không nói gì ngồi vào vị trí trung tâm bắt đầu cất giọng.
- Như mọi người đã biết hôm nay công ty chúng ta sẽ chào đón một thành viên mới. Giới thiệu với mọi người đây là Hồng Nhung người sắp tới sẽ đảm nhiệm chức vụ giám đốc xúc tiến thương mại.
Hồng Nhung bước lên phía trước cuối gập người.
- Xin chào mọi người, trong thời gian sắp tới mong nhận được sự giúp đỡ.
Tiếng vỗ tay vang lên, dứt tiếng Duy Anh chỉ tay về phía chiếc ghế bên cạnh mình, Hồng Nhung vội ngồi vào. Lén nhìn Duy Anh, thầm nghĩ "người này chẳng lẽ là bạn của anh hai? Người đang giữ chức vụ quản lý mà cha nói giám đốc điều hành Lê Duy Anh."
Buổi họp bắt đầu diễn ra, Hồng Nhung chăm chú lắng nghe lâu lâu vẫn không quên lén nhìn người đó.
- Này, anh gì ơi!
Kết thúc cuộc họp Hồng Nhung vội đuổi theo Duy Anh, nghe tiếng gọi anh quay lại.
- Có chuyện gì thế?
- Anh là Duy Anh phải không?
- Ừ, sao vậy?
Duy Anh gật đầu, Hồng Nhung xua tay.
- Vậy anh là bạn thân của anh hai em rồi! Em là em gái anh Minh.
- Tôi biết!
Duy Anh cười cười, cô về đây nhận việc tất nhiên anh cô đã thông báo với anh rồi, cô ngây thơ quá.
- À... vậy em đi làm việc chào anh!
Hồng Nhung đi thẳng chợt anh gọi với theo.
- Phòng em phía bên kia! Có cần tôi hướng dẫn sơ qua không.
Đúng ý cô gật đầu lia lịa, thế là cô theo chân Duy Anh tham quan công ty và nghe anh trình bày những điều cần thiết.
Hân Di vội vàng ra mở cửa vì cái người không kiên nhẫn kia đang gõ ầm ầm kêu réo um sùm lên.
- Nhung bị ai đòi nợ à!
Mặc kệ lời phàn nàn của cô bạn, Hồng Nhung dắt tay Hân Di vào đóng cửa lại. Cô lội tuột Hân Di ra sofa bắt đầu khoa tay múa chân.
- Kể chuyện này cho Di nghe nè, đảm bảo Di sẽ sốc!
- Chuyện gì mà trông Nhung như vớ được vàng nhặt được kim cương thế?
Vừa về đến nhà cô bạn đã mặt mày hớn hở, làm cô tò mò hết biết.
- Nghe cho kĩ nha, mình vừa đi nhận chức, Di biết mình gặp ai không?
- Ai? Cha già dê nào à?
Hân Di nhướng người cười khì khì, Hồng Nhung lườm cô một cái lại tiếp tục.
- Dê gì một anh chàng đẹp trai đúng chất soái ca mà mình hằng mơ. DI ƠI MÌNH TRÚNG TIẾNG SÉT ÁI TÌNH RỒI! AAAAAAA.
Hồng Nhung hét lớn làm Hân Di giật mình, cô mừng rỡ hỏi.
- Thật à? Nhung biết yêu rồi á?
Cô bạn không nói gì cứ ngồi cười như điên. Hân Di lại chật lưỡi trời 28 tuổi rồi đấy cứ như thiếu nữ 18 mới biết yêu... à mà cô bạn này của cô ế 28 năm rồi nhỉ không mừng sao được.
Đang ngồi cười hí hửng mơ mộng Hồng Nhung bỗng thấy tay phải của Hân Di băng bó lo lắng.
- Di tay Di bị làm sao mà băng bó thế này?
Hân Di nhìn xuống cái tay lắc đầu nói.
- Không sao mình đang cầm ly đi vào phòng thì bị ngã miễn đâm vào tay thôi.
- Trời ơi, sao Di không cẩn thận gì hết vậy? Đau không?
Cầm tay cô bạn Hồng Nhung nhăn nhó sao lại bất cẩn thế không biết có bao giờ Hân Di bị té thế này đâu, Hân Di là một người rất thận trọng.
- Không sao mà, đi vào ăn cơm, mình dọn rồi.
- Thật không sao không?
- Thật!
- Đau thì nói nhé!
- Ừ!
Tiếng hai cô gái lãi nhãi đến tận khi vào trong bếp.
Tác giả :
Gấu Vy