Đêm Trường Tăm Tối
Chương 34
Rất nhanh chóng, họ đã đến tập đoàn Ca Ân, Chu Vĩ dẫn theo quân sải bước xông vào, cô bé ở quầy lễ tân thấy cảnh sát, không dám ngăn lại, thừa nhận ông chủ đang ở công ti, lập tức dẫn họ lên tầng.
Tầng trên cùng là khu vực văn phòng làm việc của lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn, họ xông luôn vào phòng chủ tịch hội đồng quản trị, lúc này, một người đàn ông đeo kính khoảng ba lăm ba sáu tuổi ở một văn phòng bên cạnh đi ra, ngăn họ lại: "Các anh là?"
Chu Vĩ đưa thẻ cảnh sát và hai tờ lệnh bắt giữ ra, nói: "Hồ Nhất Lãng và Tôn Hồng Vận ở đâu? Chúng tôi phải đưa họ đi."
Mặt người đó hơi biến sắc, tiếp đó nói: "Tôi là Hồ Nhất Lãng."
Chu Vĩ quan sát anh ta một lúc, trông anh ta rất thư sinh, mắt nhỏ nhưng ánh lên sự giảo hoạt.
Chu Vĩ cười nhạt: "Tôn Hồng Vận ở đâu? Cả hai người đi cùng chúng tôi."
Hồ Nhất Lãng bình thản như không cầm lấy lệnh bắt giữ, xem đi xem lại mấy lần, rồi ngẩng đầu lên, bình tĩnh mỉm cười hỏi: "Bắt giữ hình sự à, chặc chặc, không biết vì nguyên nhân gì mà các anh phải bắt giữ hình sự tôi và tổng giám đốc Tôn?"
"Liên quan đến nhiều vụ án hình sự, đi rồi sẽ biết."
"Thế à? Hình như hơi phiền đấy nhỉ." Hồ Nhất Lãng cúi đầu thở dài một tiếng.
Lúc này, người trong khu vực văn phòng đều ra vây quanh hóng xem.
Chu Vĩ hoàn toàn không quan tâm, anh quát bằng giọng lạnh băng: "Không phải nhiều lời, đi theo chúng tôi!"
Anh lấy còng tay ra, chuẩn bị sử dụng biện pháp cưỡng chế.
"Đợi đã," một giọng đàn ông từ phía sau những người đang vây quanh xem vọng ra, mọi người tự động lui vào hai bên, một người đàn ông mặc chiếc áo phông ngắn tay kiểu thoải mái sạch sẽ, chừng hơn bốn mươi tuổi bước ra, nhìn họ một cái, rồi bình thản hỏi, "Xảy ra chuyện gì thế?"
"Tổng giám đốc Tôn!" Hồ Nhất Lãng bước tới cạnh ông ta, đưa lệnh bắt giữ, giải thích một hồi.
Tôn Hồng Vận cau mày nhìn lệnh bắt giữ, Hồ Nhất Lãng thì thầm vào tai ông ta mấy câu.
Hồ Nhất Lãng quay người mỉm cười nói: "Đồng chí cảnh sát, thủ tục của các anh hình như có chút vấn đề."
Chu Vĩ bất giác thấy chột dạ, nhưng vẫn lên giọng hỏi: "Vấn đề gì?"
"Tổng giám đốc Tôn là đại biểu hội đồng Nhân dân tỉnh, không được phép bắt giữ, các anh phải xin phép ủy ban thường trực hội đồng Nhân dân trước, sau khi hội đồng Nhân dân đồng ý, mới có thể đi theo các anh được."
Họ giật mình sửng sốt.
Giang Dương không hề biết, Tôn Hồng Vận là đại biểu hội đồng nhân dân, Chu Vĩ càng bực bội, anh đã sơ ý bỏ qua, nhưng chuyện này vốn không được phép bỏ qua, một nhân vật như Tôn Hồng Vận làm sao lại không có tí địa vị xã hội? Anh đã quá sốt ruột, muốn nhanh chóng phá án, vì vậy mới liều mình mạo hiểm lừa lấy con dấu và chữ kí, nhưng anh đã không suy nghĩ thấu đáo, cứ tưởng là lén lút bắt bọn chúng đi cưỡng chế thẩm vấn là xong, nhưng cuối cùng, công sức đi tong!
Chu Vĩ sầm mặt, Tôn Hồng Vận khoanh hai tay, nhìn anh như thể xem kịch.
Giang Dương đột ngột lên tiếng: "Tôn Hồng Vận tạm thời không cần đi cùng chúng tôi, Hồ Nhất Lãng, anh không phải là đại biểu hội đồng Nhân dân đúng không?"
Sắc mặt Hồ Nhất Lãng thoáng hiện vẻ hoảng hốt.
"Thế thì anh đi theo chúng tôi."
Quai hàm Hồ Nhất Lãng khẽ giật giật, anh ta ngẩng đầu nhìn Tôn Hồng Vận, như thể đang cầu xin sự trợ giúp, sắc mặt Tôn Hồng Vận thản nhiên như không.
Giang Dương chạm vai vào Chu Vĩ, anh nghiến răng, lấy lại tinh thần, nghĩ đến chuyện đã lừa lấy lệnh bắt giữ, không thể thoát khỏi trách nhiệm, không bắt được cả hai thằng, bắt một thằng cũng tốt, anh cầm còng tay lên bảo: "Hồ Nhất Lãng, đi thôi."
Lúc này, Tôn Hồng Vận lại lên tiếng: "Cậu Hồ, khi nãy cậu giới thiệu vị cảnh sát này tên là gì nhỉ?"
"Chu Vĩ!"
"Ồ," ông ta cố tình làm ra vẻ ngạc nhiên, liên tiếp gật đầu, "Chu Vĩ, tôi biết, người Bình Khang chúng ta đều biết. Tuyết Trắng Bình Khang, tấm danh thiếp của giới cảnh sát! Ừm, đồng chí cảnh sát Chu, vốn là theo quy định thì tôi không cần đi cùng các anh, nhưng tên của anh ở Bình Khang này không người nào không biết, anh đã đích thân đến điều tra, có cả lệnh bắt giữ, tôi và cậu Hồ chắc hẳn là đã bị nghi ngờ về mặt nào đó, nếu tôi mượn danh là đại biểu hội đồng Nhân dân, không hợp tác với công việc điều tra của anh, mà người dân Bình Khang biết được, ắt sẽ chửi tôi, cũng sẽ loan ra những tin đồn thất thiệt sau lưng tôi. Anh yên tâm, tôi chắc chắn phải nể mặt anh, tôi và cậu Hồ đều đi với anh, sẽ hết sức hợp tác với công việc điều tra của anh."
Dứt lời, ông ta nói thầm vài câu vào tai Hồ Nhất Lãng, lại khẽ dặn dò những người khác trong công ti mấy câu, rồi bước lên, dáng vẻ vô cùng tự tin.
kimsieuquan, 03/05/19-03:10Những cái Like, những lời cảm ơn là nguồn động lực để các dịch giả và converter tiếp tục đóng góp. Rất mong các bạn và vào diễn đàn để truyền thêm lửa, để động viên dịch-giả/converter ra thêm những chương mới.