Đêm Trường Tăm Tối

Chương 17

Năm 2003, Giang Dương đến huyện Bình Khang.

Cuộc đời của Giang Dương rõ ràng là rất may mắn, từ nhỏ luôn là học sinh xuất sắc ở trường, lên đại học thì thi đỗ vào khoa Luật của trường đại học Chiết Giang, thuận buồm xuôi gió tốt nghiệp vào năm 2002.

Thời đó, mọi người đều thích doanh nghiệp nước ngoài, Bảo Khiết* và bốn công ti đại diện lớn là mơ ước của tất cả các sinh viên, tiếp đó là ngành tài chính, viên chức thời đó không hot như về sau này, Giang Dương chưa tốt nghiệp đã dễ dàng thi được vào viện Kiểm sát Nhân dân thành phố Kim Hoa.

(*) Bảo Khiết là Tập đoàn P&G.

Anh không phải là người thành phố Kim Hoa, nhưng lại đăng kí thi vào viện Kiểm sát thành phố Kim Hoa là có cân nhắc riêng.

Khi đó, anh có rất nhiều lựa chọn, có thể đăng kí thi vào viện Kiểm sát tối cao, cũng có thể thi vào viện Kiểm sát cao cấp của tỉnh hoặc viện Kiểm sát thành phố Hàng Châu - thủ phủ của tỉnh, nhưng sau khi cân nhắc cẩn thận, mấy cơ quan này đều là nơi hội tụ nhân tài ưu tú, xét từ góc độ trường học, học lực, năng lực, anh đều không sánh được với nhân tài ưu tú, xét từ góc độ gia thế, quan hệ, anh hoàn toàn không có ưu thế gì. Thành phố Kim Hoa nằm ở phía tây tỉnh Chiết Giang, kinh tế xếp hạng đáy trong tỉnh, nhân tài ưu tú hàng đầu của ngành Luật sẽ không thi vào cơ quan này, thằng chột làm vua xứ mù, anh tin rằng ở cơ quan của một thành phố lạc hậu, thương hiệu trường đại học Chiết Giang vẫn sáng lấp lánh, chỉ cần nỗ lực làm việc, sẽ dễ dàng trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của cơ quan, từng bước vững chắc tiến lên phía trước, tiền đồ sự nghiệp ắt sẽ rực rỡ.

Quả nhiên kết quả đúng như anh suy tính, vừa vào làm anh đã là một sinh viên xuất sắc tốt nghiệp từ trường đại học nổi tiếng duy nhất trong cơ quan, hơn nữa lại đẹp trai, tính cách cởi mở, có tài ăn nói, trông đường đường một đấng anh tài. Bất cứ cơ quan nào cũng không thiếu những bà cô thích mai mối, thế là rất nhanh chóng, các bà cô trong cơ quan liên tiếp mang ảnh các cô gái đủ kiểu đến giới thiệu cho anh, anh rất có tầm nhìn, chẳng mảy may thương hoa tiếc ngọc, nhất loạt từ chối - tất nhiên, nguyên nhân chủ yếu là vì những cô này xấu gái.

Thực tế chứng minh, anh không vì mình chưa có người yêu mà tùy tiện chọn bạn gái, mà phải đợi có người xứng đáng mới đồng ý, anh đã hoạch định rất rõ ràng về cuộc đời của mình.

Không lâu sau, anh đã đợi được cô gái xứng đáng để yêu.

Ngô Ái Khả, cô con gái xinh đẹp của phó viện trưởng viện Kiểm sát thành phố Kim Hoa, đại để là một người rất thích trang phục của ngành, sau khi gặp Giang Dương trong bộ trang phục ngành, hai người lập tức có cảm tình với nhau. Ngô Ái Khả để tóc dài, khuôn mặt thon gọn, đường cong hấp dẫn, cũng học Luật, vừa mới tốt nghiệp, hiện làm trợ lí ở một văn phòng luật. Thế là mượn cớ đều là người ngành luật, hai người chẳng mấy chốc nói đến chuyện lí tưởng cuộc đời, hai bên đều thể hiện quyết tâm vượt qua giai đoạn sơ cấp của chủ nghĩa xã hội. Phó viện trưởng Ngô cũng lẳng lặng quan sát mấy tháng, ông đích thân đến gặp anh nói chuyện thân tình, đánh giá anh là thanh niên bốn tốt* thời chủ nghĩa xã hội, rất hài lòng.

(*) bốn tốt bao gồm thành viên tốt của gia đình, nhân viên tốt của cơ quan, thanh niên tốt của khu dân cư, người tiên phong tốt của thời đại.

Sinh tồn trong một cơ quan, nếu có lãnh đạo lớn là nhạc phụ tương lai, thì mọi việc đều trở nên rất dễ dàng. Thêm vào đó, bình thường đọc thêm tí sách về quản lí, những lúc họp hành, ra vẻ nói vài câu khó hiểu, tự nhiên sẽ trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm trong cơ quan.

Mọi việc đều rất thuận lợi, năm 2003, phó viện trưởng Ngô được điều đến viện Kiểm sát huyện Bình Khang làm kiểm sát trưởng, Giang Dương cũng theo đến huyện Bình Khang, làm trưởng phòng Giám sát điều tra hình sự, có bốn nhân viên cấp dưới, đối với một người vừa tốt nghiệp một năm, được như vậy là rất khó, tất cả mọi người đều cho rằng tương lai của anh rất rực rỡ.

Lúc đó, điện thoại di động vừa mới thịnh hành, còn chưa có điện thoại thông minh, thanh niên chủ yếu liên lạc, nói chuyện qua mạng internet. Sau khi tốt nghiệp, lớp đại học của họ lập một nhóm liên lạc QQ, một lần Giang Dương có nói mình công tác ở viện Kiểm sát huyện Bình Khang, cô bạn cùng lớp Lí Tĩnh lập tức nói chuyện riêng với anh, sau khi biết anh làm trưởng phòng Giám sát điều tra hình sự, Lí Tĩnh ngỏ ý mấy hôm nữa sẽ đến thăm anh.

Lí Tĩnh là một cô gái đẹp trong lớp họ, thân hình, dung nhan đều tuyệt vời, có điều tất cả mọi người đều biết cô là người yêu của Hầu Quý Bình, Giang Dương tất nhiên là không có bất cứ ý tưởng gì đối với cô. Khi cô đột nhiên trịnh trọng đề nghị muốn đến Bình Khang thăm anh, trong lòng Giang Dương muốn từ chối, không lẽ lại có ý gì với mình? Thôi vậy, mặc dù tự cho là mình đẹp trai, nhưng anh đang tìm hiểu con gái của lãnh đạo, không dám có bất cứ chút tơ vương nào khác.

Anh đành nghiêm túc hỏi cô có việc gì, nhưng đối phương không trả lời, chỉ nói là gặp rồi sẽ cho anh biết.

Giang Dương không dám giấu giếm về cuộc gặp gỡ này, anh nói thật cho Ngô Ái Khả biết, ở phố huyện này có tí chuyện trăng hoa gì, thì cả thiên hạ lập tức biết ngay, nếu những lời đồn xôn xao ấy mà đến tai kiểm sát trưởng Ngô, anh chắc chắn sẽ từ trưởng phòng trở thành bảo vệ gác cổng.

Hôm gặp mặt, địa điểm được chọn là một nhà hàng đồ ăn Tây duy nhất ở phố huyện, Ngô Ái Khả ngồi một mình trong một góc để giám sát, Giang Dương và Lí Tĩnh ngồi ở một chiếc bàn ở một chỗ khuất cách đó không xa.

Sau một hồi thăm hỏi khách khí, Giang Dương phấp phỏng lo lắng liếc nhìn Ngô Ái Khả ở phía xa, hạ thấp giọng hỏi thẳng vào vấn đề: "Cậu đến Bình Khang gặp tớ có việc gì?"

Lí Tĩnh suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: "Cậu còn nhớ Hầu Quý Bình không?"

"Người yêu của cậu? Tất nhiên là tớ biết." Giang Dương cau mày. "Về chuyện xảy ra với cậu ấy, tớ rất lấy làm tiếc, hình như xảy ra ở Bình Khang chỗ tớ phải không?"

Lí Tĩnh im lặng gật đầu.

Giang Dương lấy làm lạ nhìn cô: "Có chuyện gì thế, chuyện đã qua đi mấy năm rồi, sao đột nhiên lại nhắc đến cậu ấy?"

Cô gái do dự hồi lâu, cuối cùng nói: "Có một việc, tớ luôn muốn làm rõ, nhưng lại cảm thấy như vậy sẽ phiền cậu quá."

Nghe ra không phải là có ý ngưỡng mộ, yêu thích mình, Giang Dương thở phào nhẹ nhõm, hỏi rất thoải mái: "Có việc gì, cậu cứ nói, bạn cũ với nhau, nếu không vi phạm quy định công tác, tớ nhất định sẽ giúp."

"Tớ... tớ nghi ngờ không phải là Hầu Quý Bình chết đuối."

Giang Dương lập tức trợn tròn mắt: "Thế là gì?"

Lí Tĩnh cắn chặt môi, một lúc lâu sau, khẽ nói: "Anh ấy chết vì bị mưu sát."

"Cậu nói gì?" Giang Dương thốt lên kinh ngạc, khiến Ngô Ái Khả ngồi đằng xa chú ý, giây lát sau, anh nhận ra thái độ của mình không phải, vội hỏi khẽ, "Sao lại noi thế?"

"Sau khi Hầu Quý Bình mất, cục công an Bình Khang mang hồ sơ kết thúc vụ án đến trường, thông báo cho nhà trường biết việc này, cậu có biết theo nội dung ghi chép trong hồ sơ, Hầu Quý Bình đã chết như thế nào không?"

"Không phải là xuống sông bơi, không cẩn thận bị chết đuối sao?"

Lí Tĩnh khẽ lắc đầu: "Thông báo nói, Hầu Quý Bình đã xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ bé gái không sống cùng cha mẹ, cưỡng bức phụ nữ, chạy trốn khi bị cảnh sát bắt, cuối cùng vì sợ bị xử tội nên đã nhảy xuống hồ tự vẫn."

Giang Dương trợn tròn mắt, liên miệng nói: "Không thể như thế được, Hầu Quý Bình không thể là người như thế. Mặc dù không thân với cậu ấy, nhưng tớ biết cậu ấy không thể là người như thế!"

Trong đầu anh hiện ra hình ảnh Hầu Quý Bình, một thanh niên rạng rỡ, cao lớn, thích vận động, mạnh khỏe vạm vỡ, hơn nữa vô cùng nhiệt thành, để lại cho người khác ấn tượng là một người rất nghĩa khí, tuyệt đối không phải là loại nam sinh chui trong một góc giấu giấu giếm giếm xem phim sεメ. Anh còn nhớ một lần có một gã ăn trộm xe bị nam sinh lớp họ túm được, rất nhiều người định nện gã ăn trộm, vì thân hình cao lớn, Hầu Quý Bình đã ngăn được mọi người, kiên quyết không đánh người, mà đưa đến đồn công an. Một chàng trai sáng sủa, nghĩa khí, lương thiện như vậy, làm sao có thể dính líu đến một vụ án xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ?

Mắt Lí Tĩnh đỏ hoe: "Tớ cũng tuyệt đối không tin được là anh ấy lại làm chuyện như vậy, hơn nữa, có một việc cậu không biết, trong thời gian dạy học tình nguyện, tớ đã đến xã Diệu Cao chỗ anh ấy, trước đó không lâu, trong lớp anh ấy có một cô bé uống thuốc trừ sâu tự vẫn, cảnh sát phát hiện ra trước khi tự vẫn, cô bé bị xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ, Hầu Quý Bình đã liên tục tố cáo việc này lên cấp trên, yêu cầu cho điều tra, làm sao lại là anh ấy gây ra được?"

"Cậu nói là Hầu Quý Bình tố cáo việc học sinh tự vẫn vì bị xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ, nhưng cuối cùng công an lại kết luận là cậu ấy xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ cô bé học sinh đó?"

Lí Tĩnh chậm rãi gật đầu.

Nghe đến đó, Giang Dương sa sầm nét mặt, một tầng mây đen u ám che phủ gương mặt anh.

Lí Tĩnh tiếp tục nói: "Khi cục công an Bình Khang đến trường thông báo sự việc này, thầy Trương Siêu đã xem báo cáo kết thúc vụ án mà họ mang đến, sau này thầy Trương có nói với tớ, một chỗ trong hồ sơ có vấn đề. Kết luận khám nghiệm tử thi của Hầu Quý Bình viết là tử vong do đuối nước, nhưng nội dung miêu tả kết quả khám nghiệm tử thi lại viết là, trong dạ dày có tích 150ml nước."

Giang Dương không rành về mảng kiến thức chuyên ngành này, không hiểu ra: "Cái đó nói lên điều gì?"

"Thầy Trương nói, nếu một người chết vì đuối nước, sẽ phải nuốt rất nhiều nước vào bụng, 150ml chỉ là một ngụm to, cho nên anh ấy không thể chết vì đuối nước được."

Giang Dương lộ vẻ sợ hãi: "Nếu thế, thầy Trương có nói với cục công an Bình Khang về điểm đáng ngờ này không?"

Lí Tĩnh lắc đầu: "Không. Tớ có hỏi thầy, thầy bảo ở địa phương phá án, có rất nhiều khuất tất, nếu thầy đã nhìn ra được điểm đáng ngờ này, thì bác sĩ pháp y của vụ án tất cũng rất rõ, nhưng cuối cùng họ vẫn mang đến kết luận như vậy. Khi Hầu Quý Bình tố giác, cục công an Bình Khang đã có kẻ tiết lộ thông tin cho đối tượng bị tố giác là anh ấy chính là người tố giác, vụ án này có khả năng liên quan đến những thế lực rất lớn. Thầy Trương nói, muốn lật lại một vụ án ở địa phương, vô cùng khó, sẽ động chạm đến rất nhiều người, nhất là những vụ án đầy những điểm đáng ngờ như thế này, những người trong ngành Luật chưa bước ra khỏi cổng trường như chúng ta không hiểu được khó khăn trong công việc thực tế, Hầu Quý Bình đã chết, cho dù có lật lại vụ án hay không cũng không thể thay đổi được sự thực là anh ấy đã chết."

Giang Dương im lặng, nghĩ ngợi.

Anh làm kiểm sát viên được hơn một năm, đã không còn là cậu sinh viên ngây thơ chưa va chạm xã hội nữa, anh hiểu được những khó khăn trong quá trình phá án thực tế, có những vụ án rõ ràng là đáng ngờ, nhưng cuối cùng vẫn bị thoả hiệp bởi nguyên nhân này hoặc nguyên nhân khác.

Học được cách thoả hiệp, là tiêu chí trưởng thành của một người.

Lí Tĩnh nhìn nét mặt anh, một lúc sau, hỏi thăm dò: "Nếu có thể, cậu có thể giúp tớ xác nhận hồ sơ vụ án, xem xem nội dung ghi chép trong báo cáo khám nghiệm tử thi có đúng là như thầy Trương đã đọc được không?"

"Nếu đúng thì sao?"

"Cậu là trưởng phòng Giám sát điều tra hình sự, cậu có thể..." Trước một sự việc phiền người khác quá như vậy, Lí Tĩnh thật khó mở lời.

"Cậu muốn lật lại vụ án cho cậu ấy?" Giang Dương tỏ ra không nhiệt tình lắm.

Lí Tĩnh chậm rãi gật đầu, không cầm được nước mắt: "Sau khi sự việc xảy ra, tớ nghe nói trạng thái tinh thần của mẹ Hầu Quý Bình trở nên bất thường, sau đó thì mất tích, không lâu sau bố anh ấy cũng nhảy xuống sông tự tử..."

Lúc này, có lẽ nhìn thấy tình địch tiềm ẩn khóc trước mặt người yêu mình, Ngô Ái Khả không kìm được liền bước tới, vừa bước đến nơi, đã cảm thấy bầu không khí không như mình dự đoán: cô người yêu cũ khóc nức nở mắng Giang Dương là kẻ bội bạc, mình cũng lập tức tham chiến, thế là diễn ra màn kịch hai cô tranh giành một anh.

Cả hai người đều rất im lặng, Lí Tĩnh khóc không thành tiếng, còn Giang Dương đang ngồi rất ngay ngắn, cau mày, chưa bao giờ thấy anh nghiêm nghị đến như vậy.

Lí Tĩnh ngước đôi mắt ngấn lệ lên, thấy vẻ mặt kì quặc của Ngô Ái Khả, chợt lúng túng không biết phải làm gì.

Giang Dương vội kìm nén cảm xúc, giới thiệu hai người với nhau, rồi thuật lại sự việc của Hầu Quý Bình cho Ngô Ái Khả nghe, nét giận dữ dần hiện rõ trên gương mặt Ngô Ái Khả, cô đột ngột đấm mạnh vào mặt bàn, giọng lạnh băng: "Giang Dương, nếu sự thật là như vậy, thì anh nhất định phải điều tra! Nhất định phải trả lại sự trong sạch cho anh ấy, tìm ra hung thủ thực sự!"

Giang Dương suy nghĩ nếu điều tra một vụ án của cục công an cơ quan anh em, không những sẽ gặp phải trở lực, một người mới như anh cũng sẽ đắc tội với người của chính quyền, anh do dự không dám hạ quyết tâm đưa ra lời hứa.

Lí Tĩnh nhận ra sự do dự của anh, gượng cười, khẽ mím môi: "Tớ biết việc này rất khó xử, khiến cậu rất khó làm, tớ... tớ chỉ muốn xác nhận xem rốt cuộc Hầu Quý Bình đã chết thế nào, tớ không có yêu cầu gì khác."

Ngô Ái Khả nói quả quyết: "Chỉ xác nhận làm sao được, vụ án này nhất định phải điều tra đến cùng! Giang Dương, anh còn do dự gì, anh có phải là kiểm sát viên không? Anh không điều tra, em sẽ đi gặp bố em."

Lí Tĩnh hỏi vẻ nghi hoặc: "Bố chị?"

"Bố mình là viện trưởng viện Kiểm sát, lãnh đạo của Giang Dương." Ngô Ái Khả có vẻ đắc ý.

Giang Dương lúng túng mím môi, khẳng định sự thực rõ ràng đó.

Lí Tĩnh lập tức lau nước mắt, giọng đầy hi vọng: "Nếu... nếu đúng là có thể, tớ hi vọng..."

Giang Dương đưa tay ngăn lại: "Tớ biết rồi, tớ sẽ cố gắng hết sức."

Tác giả : Tử Kim Trần
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại