Đếm Ngược Thời Gian 3,2,1
Chương 6
Bệnh viện, năm 2008.
"Rầm" Cửa lớn thình *** h bị đẩy ra, mang theo cái oi nồng bên ngoài vào phòng bệnh, cả người bệnh cả bác sĩ đều kinh ngạc nhìn chàng trai đang thở hồng hộc mới tới.
Dáng người cậu thẳng tắp như trúc, áo sơ mi trắng bị mồ hôi thấm ướt một mảng lớn, cũng không thể làm lu mờ dung mạo tuấn tú. Không biết cậu hỏi thăm bàn tiếp tân những gì mà sau đó chạy thục mạng lên tầng năm phòng cấp cứu.
"Người bệnh phòng hai linh tám rốt cuộc thế nào rồi?" Cậu vừa lên lầu, thấy bác sĩ từ phòng bệnh đi ra liền nắm lấy cổ áo bác sĩ, giọng nói khẩn thiết còn mang theo sự lo âu sâu sắc.
"Não chỉ bị chấn động nhẹ, không có vấn đề gì lớn. Cậu có thể vào trong xem cô bé thế nào, nhưng nhất định phải khẽ thôi" Bác sĩ đáng thương bị cậu doạ phát hoảng, trong lòng thầm nghĩ nếu không cho cậu trai này vào, chắc cậu ta sẽ phá huỷ cả cái bệnh viện này mất, vì thế gật đầu đồng ý, nhìn thấy bóng dáng chàng trai hộc tốc chạy vào phòng cấp cứu, bác sĩ mới nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó cất bút vào, lắc đầu rời đi.
Ánh nắng tháng sáu luồn qua khe cửa chớp đậu lại trên gương mặt cô gái như những chiếc lông vũ mềm mại, Nguyên Tiêu trên giường bệnh lúc này đã tỉnh, đang hồi tưởng lại giấc mơ dài, cô giật mình nhận ra trong lúc nằm mơ, nước mắt đã vô tình thấm ướt gò má phúng phính.
"Đồ ngốc, khóc lên mặt càng tròn vô không chịu được, xấu xí!" Một giọng nam thanh nhã yếu ớt vang lên, rõ ràng rất căng thẳng nhưng cậu vẫn còn tâm tư trêu chọc cô.
Cô ngẩng đầu mờ mịt nhìn cậu, nước mắt lại lã chã tuôn.
"Truyền thuyết nói rằng mỗi người đều là nửa vòng tròn không hoàn chỉnh, chỉ khi tìm được một nửa định mệnh của mình, mới có thể trở thành một vòng tròn trọn vẹn, từ nay về sau không còn hối tiếc. Cậu bằng lòng để cho tôi, cũng như cho cuộc sống sau này của cậu một cơ hội để trở thành vòng tròn hoàn chỉnh chứ?"
Nghe Khưu Chương nói, Nguyên Tiêu như bị sét đánh.
Cô đột nhiên ngộ ra câu chuyện cũ của Khưu Chương, thì ra nhân vật nữ chính trong câu chuyện đó đúng là cô, mà cô lại đau lòng không hiểu lời tỏ tình và tình cảm của cậu.
Vận mệnh trêu đùa khiến cô mười sáu tuổi gặp cậu mười hai tuổi nghịch ngợm, ngang bướng. Họ quanh quẩn một vòng lớn, rốt cuộc hiểu rõ tất cả những hỉ nộ ái ố trước đây trở thành sự gắn bó chặt chẽ từ bao giờ.
"Rầm" Cửa lớn thình *** h bị đẩy ra, mang theo cái oi nồng bên ngoài vào phòng bệnh, cả người bệnh cả bác sĩ đều kinh ngạc nhìn chàng trai đang thở hồng hộc mới tới.
Dáng người cậu thẳng tắp như trúc, áo sơ mi trắng bị mồ hôi thấm ướt một mảng lớn, cũng không thể làm lu mờ dung mạo tuấn tú. Không biết cậu hỏi thăm bàn tiếp tân những gì mà sau đó chạy thục mạng lên tầng năm phòng cấp cứu.
"Người bệnh phòng hai linh tám rốt cuộc thế nào rồi?" Cậu vừa lên lầu, thấy bác sĩ từ phòng bệnh đi ra liền nắm lấy cổ áo bác sĩ, giọng nói khẩn thiết còn mang theo sự lo âu sâu sắc.
"Não chỉ bị chấn động nhẹ, không có vấn đề gì lớn. Cậu có thể vào trong xem cô bé thế nào, nhưng nhất định phải khẽ thôi" Bác sĩ đáng thương bị cậu doạ phát hoảng, trong lòng thầm nghĩ nếu không cho cậu trai này vào, chắc cậu ta sẽ phá huỷ cả cái bệnh viện này mất, vì thế gật đầu đồng ý, nhìn thấy bóng dáng chàng trai hộc tốc chạy vào phòng cấp cứu, bác sĩ mới nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó cất bút vào, lắc đầu rời đi.
Ánh nắng tháng sáu luồn qua khe cửa chớp đậu lại trên gương mặt cô gái như những chiếc lông vũ mềm mại, Nguyên Tiêu trên giường bệnh lúc này đã tỉnh, đang hồi tưởng lại giấc mơ dài, cô giật mình nhận ra trong lúc nằm mơ, nước mắt đã vô tình thấm ướt gò má phúng phính.
"Đồ ngốc, khóc lên mặt càng tròn vô không chịu được, xấu xí!" Một giọng nam thanh nhã yếu ớt vang lên, rõ ràng rất căng thẳng nhưng cậu vẫn còn tâm tư trêu chọc cô.
Cô ngẩng đầu mờ mịt nhìn cậu, nước mắt lại lã chã tuôn.
"Truyền thuyết nói rằng mỗi người đều là nửa vòng tròn không hoàn chỉnh, chỉ khi tìm được một nửa định mệnh của mình, mới có thể trở thành một vòng tròn trọn vẹn, từ nay về sau không còn hối tiếc. Cậu bằng lòng để cho tôi, cũng như cho cuộc sống sau này của cậu một cơ hội để trở thành vòng tròn hoàn chỉnh chứ?"
Nghe Khưu Chương nói, Nguyên Tiêu như bị sét đánh.
Cô đột nhiên ngộ ra câu chuyện cũ của Khưu Chương, thì ra nhân vật nữ chính trong câu chuyện đó đúng là cô, mà cô lại đau lòng không hiểu lời tỏ tình và tình cảm của cậu.
Vận mệnh trêu đùa khiến cô mười sáu tuổi gặp cậu mười hai tuổi nghịch ngợm, ngang bướng. Họ quanh quẩn một vòng lớn, rốt cuộc hiểu rõ tất cả những hỉ nộ ái ố trước đây trở thành sự gắn bó chặt chẽ từ bao giờ.
Tác giả :
Lê Phách