Đêm Nay Ngủ Cùng Ai
Chương 25: Là Hy Sinh Hay Là Phúc Lợi
Khuôn mặt Tiêu Tiêu bởi vì xấu hổ và thẹn thùng mà ửng đỏ, cô nhớ tới buổi chiều lúc mình mất hết thể diện mà đụng vào môi của Chung Thụy, răng đụng răng, chỉ nghe âm thanh thôi cũng cảm thấy đau rồi. Còn thiếu chút nữa là cắn đứt môi của Chung Thụy luôn rồi, thật sự vô cùng hỏng bét.
Chung Thụy cúi đầu, nhẹ giọng hỏi cô: “Trước kia em chưa từng có kinh nghiệm hôn môi với người khác sao?"
Tiêu Tiêu giống như con mèo bị người ta đạp trúng đuôi, lập tức nổi giận đùng đùng, anh ta hỏi như vậy, là xem thường mình đúng không?
Người bé nhỏ trong lòng Tiêu Tiêu lặng lẽ rơi lệ đầy mặt, rõ ràng chính mình đã gây ấn tượng cho Ảnh đế bằng kĩ thuật hôn siêu tệ + không có kinh nghiệm.
Kỳ thật, Tiêu Tiêu cũng không biết trước kia có hay không, không tính hồi bé, nhưng đêm đó đạo diễn Ôn có hôn cô không…
Chỉ là ngẫm lại, cả người cô nổi đầy da gà, ghê tởm tới mức muốn nôn.
Đừng nha, nụ hôn đầu tiên của mình không phải bị chôn vùi ở cái nơi đáng khinh trong miệng ông chú đó chứ?
Thấy Tiêu Tiêu trầm mặc, Chung Thụy hơi nhíu mày: “Sao, không muốn nói, hay là nhiều đến nỗi không đếm được?"
“Không có việc đó," Tiêu Tiêu nhỏ giọng rầy rà, cứng đờ mà nói sang chuyện khác: “Nếu số lần luyện tập nhiều hơn, thì kĩ thuật hôn sẽ tốt lên, và cũng không đến mức bối rối mà đụng vào môi của tiền bối đâu."
Nhìn thấy Chung Thụy còn muốn dây dưa vấn đề này, cô vội vã bắt đầu cử động, lại gần một chút: “Không phải nói muốn dạy tôi sao, trước tiên phải làm gì đây?"
Tiêu Tiêu suy nghĩ, cả người Thanh Nhã toàn là máu, chỉ còn lại một hơi thở, sức lực cũng không còn nhiều nữa, lúc hôn môi chỉ cần đụng nhẹ Chung Thụy một cái là được rồi.
Nhưng quan trọng là ý của đạo diễn Tề, khi hôn phải mở mắt ra, cái này là điểm mà cô để ý nhất.
Mở mắt nhìn chằm chằm vào Chung Thụy gần trong gang tấc, Tiêu Tiêu muốn không hoảng loạn cũng rất khó.
Từ lúc bắt đầu chỉ có thể nhìn thấy thần tượng từ trên màn hình TV, bỗng nhiên người thật xuất hiện ở trước mắt, còn có thể cùng nhau quay cảnh hôn, quả thực là chuyện mà trước kia Tiêu Tiêu không dám tưởng tượng
Chung Thụy dựa vào sofa, lười biếng cười cười: “Em bắt đầu trước đi, tôi sẽ chỉ bảo em sau."
Lời nói cự tuyệt của Tiêu Tiêu đã tới bên miệng rồi, nhưng chỉ có thể nuốt trở vào.
Ai bảo lúc trước cô không chút do dự mà đồng ý với Chung Thụy, chung quy bây giờ cũng không thể lâm trận mà bỏ chạy được.
Hơn nửa, chỉ hôn môi mà thôi, miệng đụng miệng là xong việc, ai sợ ai chứ.
Nhìn sao đi nữa, cô cũng cảm thấy đúng là mình chiếm lợi rồi, có Ảnh đế hỗ trợ luyện tập cảnh hôn, đây đúng là phúc khí mình tu mấy đời , các nữ ngôi sao khác có muốn cũng không có cơ hội như vậy đâu!
Xây dựng tâm lí xong, Tiêu Tiêu ho khan hai tiếng, nhỏ giọng nói thầm: “Tiền bối Chung… Vậy tôi bắt đầu đó, anh đừng động đậy nha."
Chung Thụy ngoan ngoãn bất động tại chỗ, nhưng ánh mắt lại nhìn cô chằm chằm.
Tiêu Tiêu bị nhìn cảm thấy không được tự nhiên, cô đưa tay che lại hai mắt anh, bị lông mi của Chung Thụy quét ngưa ngứa trong lòng bàn tay: “Tiền bối anh nhìn xem, tôi lại khẩn trương rồi."
Chung Thụy kéo tay cô xuống, nhíu mày nói: “Lúc quay phim, chẳng lẽ em cũng lấy tay che mắt của tôi lại sao?"
Tiêu Tiêu sờ cằm, suy tính khả năng có thể thực hiện, nhưng mà lập tức bị cảnh đạo diễn Tề gào thét đánh bại, cô cúi đầu xuống: “Không thể che lại, đạo diễn Tề sẽ là người đầu tiên không đồng ý."
Chung Thụy với một vẻ mặt “Vậy thì tiếp tục", làm Tiêu Tiêu nghĩ ngang, tiếp tục thì tiếp tục.
Trước tiên Tiêu Tiêu thử dán môi mình vào bờ môi của Chung Thụy , mềm mại, mang theo một chút lạnh, rồi sau đó yên lặng bất động mà ngậm môi dưới của anh. Bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Chung Thụy than nhẹ một tiếng, đưa tay giữ chặt gáy của Tiêu Tiêu, đầu lưỡi lướt qua môi dưới của cô, nhưng lại bị môi răng của cô ngăn lại.
“… Mở miệng!"
Miệng Tiêu Tiêu mím thành một đường, hàm răng khép chặt, nghe thấy tiếng của Chung Thụy thì hoảng hốt một trận, cô không chút nghĩ ngợi liền ngoan ngoãn nới lỏng môi và răng.
Lòng bàn tay Chung Thụy nhẹ vỗ về sau lưng cô nhằm an ủi cùng cổ vũ, đầu lưỡi anh chậm rãi thâm nhập vào, trêu chọc chiếc lưỡi đinh hương của Tiêu Tiêu, xoay tròn rồi ngậm lại, dần dần đi sâu vào.
Theo động tác của anh, mặt của Tiêu Tiêu dần đỏ lên, cảm thấy rất khó thở.
Âm thanh rất nhỏ khiến cô mặt đỏ tía tai, chỉ là môi lưỡi giao nhau trong nháy mắt kia, giống như một dòng điện chạy khắp toàn thân, Tiêu Tiêu đột nhiên cảm thấy cả người như nhũn ra.
Nụ hôn không quá một phút đồng hồ, nhưng Tiêu Tiêu lại cảm thấy một giây trôi qua như cả năm trời vậy.
Mãi đến khi Chung Thụy chậm rãi thối lui, lúc này cô mới mở miệng thở phì phò, ngượng ngùng xoay mặt qua một bên, đưa tay che lại môi của mình.
Hóa ra đây là nụ hôn có thể làm cho kẻ khác nộp vũ khí, cô nheo mắt lại, một mảnh mờ mịt nơi đáy mắt.
So với nụ hôn tệ hại của mình, nụ hôn của Chung Thụy càng làm cho kẻ khác trầm mê…
“… Học xong chưa?" Chung Thụy vỗ nhẹ sau lưng Tiêu Tiêu, kề sát vào vành tai của cô thấp giọng hỏi.
Tiêu Tiêu hoảng hốt một trận, vừa rồi chỉ lo cảm giác đầu lưỡi của Chung Thụy, lúc bắt đầu thì liều mạng đẩy anh ra ngoài (^^), nhưng sau đó lại bị câu dẫn cùng nhau khiêu vũ, căn bản không chú ý đến học tập. Bây giờ đầu óc trống rỗng, cô rất buồn bực.
Thấy Tiêu Tiêu không hé răng, Chung Thụy nở nụ cười: “Không học được, vậy chúng ta làm lại một lần nữa."
“Không được…" Tiêu Tiêu bỗng nhiên có chút sợ hãi cảm giác mình sẽ trầm mê trong nụ hôn của Chung Thụy, giống như mắt thấy phía trước có một vũng lầy, nhưng lại không chút do dự bước vào đó, sau đó thì vạn kiếp bất phục.
Nếu không có một đêm với đạo diễn Ôn kia, thì việc cùng thần tượng trong lòng ở cùng một chỗ, là chuyện mà ngay cả nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến.
Nhưng bởi vì đêm đó, chẳng những mất đi tình bạn với Angel, cũng chẳng còn dũng khí và lòng tin theo đuổi Chung Thụy.
Một đêm kia, đã phá hủy tất cả, bất luận là lòng tự trọng của Tiêu Tiêu, và còn có tư cách để theo đuổi hạnh phúc.
Nghĩ một chút, nếu Chung Thụy biết mình vì leo cao mà kề cận với đạo diễn Ôn, mặc kệ là có xuất phát từ sự tự nguyện hay không, thì anh sẽ nghĩ mình là người như thế nào?
Thế này đã tốt lắm rồi…Tiêu Tiêu nói thầm trong lòng, cô cúi đầu vẻ mặt uể oải.
Nhưng mà cô còn chưa có mở miệng, thì đã bị môi của Chung Thuy chặn lại rồi.
Một mặt ôn nhu triền miên trước, rồi sau đó đột nhiên trở nên cực nóng một cách kịch liệt.
Tiêu Tiêu đưa tay chắn ở trước ngực Chung Thụy, muốn đẩy anh ra, rồi lại cảm thấy không muốn nữa, ngược lại trở nên lửng lơ như con cá vàng, cô dựa vào càng ngày càng gần, hai người dán chặt vào nhau.
Hình như Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng tim đập loạn xạ của minh, cô hơi lo sợ Chung Thụy sẽ nghe thấy, rồi lại cảm giác được ngực của anh rất ấm áp, trong lòng lưu luyến không muốn rời đi.
“Lại lần nữa…" Chung Thụy rút khỏi một chút, âm thanh khàn khàn nói thấp giọng, lại tới gần Tiêu Tiêu, đem cô đặt ở trên sofa, cúi người hôn sâu.
Giống như trẻ con tìm được món đồ chơi thú vị, một lần lại một lần, chơi đùa quá mức.
Tiêu Tiêu bị hôn đến nỗi choáng váng mặt mày, môi vừa nóng lại bỏng, giống như trở thành không phải là của mình nữa, chẳng qua từ lúc bắt đầu sự đáp lại của cô khá là lạnh nhạt, nhưng lúc này đã bắt đầu đuổi kịp tiết tấu của Chung Thụy, càng ngày càng thuần thục.
“Cái kia, sườn lợn…" Lời từ chối của Tiêu Tiêu gần như rất nhỏ, một mùi hương từ phòng bếp bay ra, lúc này cô mới nhớ tới sườn lợn còn đang nấu ở trong nồi cơm điện, vội vàng mở miệng nhắc nhở anh.
Khóe miệng Chung Thụy khẽ cong, nụ hôn vụn vặt dừng lại ở khóe môi của cô, hai mắt nhìn Tiêu Tiêu chằm chằm: “Sườn lợn không cần gấp, điều quan trọng nhất là nụ hôn của em phải đạt yêu cầu."
Tiêu Tiêu vô cùng lúng túng, chẳng lẽ nếu không đạt yêu cầu thì sẽ không cho cô đứng dậy đi nấu cơm sao?
Làm ơn đi, chỉ một đêm thôi, kĩ thuật hôn sao có thể đột nhiên tăng mạnh chứ?
Dường như nhận ra suy nghĩ của Tiêu Tiêu, đầu ngón tay Chung Thụy xoa nhẹ môi cô, ngay cả đáy mắt cũng chứa đầy ý cười: “Đêm nay không đạt yêu cầu, thì sáng mai tiếp tục, dù sao phân cảnh của buổi sáng cũng đã được thay đổi tới buổi chiều rồi."
Tiêu Tiêu hết chỗ nói, cả đêm + buổi sáng, môi của cô nhất định sẽ sưng lên,vậy làm sao xuất hiện trên màn ảnh gặp người khác đây?
Cô không thể không kháng nghị: “Tiền bối, tục ngữ có câu rất hay, làm việc thì phải tuần tự từng bước, dưa hái xanh thì không ngọt."
Chung Thụy nắm chặt cằm của cô, ánh mắt nhíu lại: “Em nghĩ rằng chúng ta không tiến hành từng bước? Còn có ai hái dưa còn xanh, hả?"
Tiêu Tiêu bị nhìn đến nỗi lông dựng đứng lên, bị khí thế bức người của Chung Thụy áp đảo, chẳng còn khí phách mà cúi đầu lập tức nhận sai: “Tiền bối nói rất đúng, chúng ta rất có nhịp điệu mà tiến bước. Cái kia, hái dưa lúc còn xanh là tôi, à không, là tiền bối…"
Hình như cũng không đúng…
Tiêu Tiêu phát điên, càng nói càng loạn, đến cuối cùng ai cậy mạnh ai hái ?
“Tiền bối, nụ hôn này không đúng!" Tiêu Tiêu bày ra vẻ mặt ngay thẳng, trong mắt hiện rõ vẻ nghiêm túc, nói: “Thanh Nhã bị đâm, chỉ còn lại một hơi thở, sao lại có sức lực làm kiểu hôn môi thắm thiết vậy chứ?"
Chung Thuy cũng nghiêm túc mà trả lời cô: “Thanh Nhã bị đâm nhưng sau đó lại hồi dương, dựa theo tình huống chung mà nói, cũng cần tới một nụ hôn thắm thiết mới có thể thu hút người xem."
Khóe miệng Tiêu Tiêu như rút lại, nhịn không được mà xin chỉ bảo: “Vậy tình huống chung này sử dụng cái gì để làm tiêu chuẩn?"
“Trực giác của tôi," Chung Thụy lườm cô một cái, làm Tiêu Tiêu không dám hé răng.
Cô lại mở miệng phản bác, không phải là trực tiếp đánh vào mặt Ảnh đế, bảo người ta xuống sân khấu à.
Nhưng chỉ vì trực giác của Chung Thụy, làm mình phải hôn rồi hôn, hôn tới tắt thở mới thôi sao?
Tiêu Tiêu chỉ mới nghĩ tới thôi, cũng đã cảm thấy rất lừa dối rồi !
Làm gì có nữ phụ nào vì hôn mà tắt thở chứ, nếu có phỏng chừng cô là người đầu tiên!
“Còn vấn đề góc độ lúc hôn môi, mặt đối mặt trực tiếp dễ dàng làm cản trở ống kính, sẽ nhìn không rõ vẻ mặt của cả hai người đâu." Tiêu Tiêu là một bé ngoan ham học, về chuyện một người tiếp xúc với một người, làm cô kích động đến nỗi khoa tay múa chân, hận không thể trút ra hết những nghi hoặc trong lòng.
Chung Thụy kiên nhẫn nói: “Quả thật là đạo diễn Tề có thói quen bố trí một bộ máy quay phim ở phía sau, cho dù phía trước bị chặn cũng không quan trọng. Hơn nữa, nửa ẩn nửa hiện, thực ra hiệu quả rất tốt."
Tiêu Tiêu nghe vậy thì nhăn mặt, nhỏ giọng nói thầm trong bụng: Dĩ nhiên Chung Thụy cho rằng không sao cả, mấu chốt của cảnh phim này là nữ phụ mà, nếu xử lý tốt, cô có thể xuất hiện ở trước mặt khán giả càng nhiều rồi!
“Thế nào, trong lòng đang mắng tôi sao?" Chung Thụy ôm bả vai của cô, thấp giọng hỏi.
Tiêu Tiêu ngay lập tức ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, ra sức lắc đầu và bày ra một nụ cười tươi rực rỡ nhất: “Sao có thể, tôi kính trọng tiền bối như Trường Giang với Hoàng Hà, mênh mông không dứt…"
“Vậy tiếp tục lần nữa đi." Chung Thụy cúi đầu, môi của hai người chỉ cách nhau chút xíu, chỉ cần Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, là có thể chạm vào anh.
Tiêu Tiêu cảm thấy trên môi còn lưu lại cảm xúc ban nãy, nóng rực như vậy, dây dưa lưu luyến như vậy.
Nhưng mà cô bỗng nhiên có chút sợ hãi chính mình sẽ trầm luân, sợ hãi chính mình sẽ vì vậy mà đắc ý vênh váo, sợ hãi tự mình đa tình ngay vào giờ phút này.
Tiêu Tiêu cười tự giễu, không cần thiên trường địa cửu, chỉ quan tâm những gì từng có được. Vậy, trong phút chốc này cô đã có được Chung Thụy, không phải sao?
Tầm mắt của anh nhìn mình đăm đăm, bóng dáng ngược của mình hiện lên nơi đáy mắt, ý cười nơi khóe miệng là bởi vì mình, hai tay của người đó ôm chặt cũng là mình. Tiêu Tiêu than thở trong lòng, cô còn chưa thỏa mãn cái gì chứ?
Tiêu Tiêu ngẩng đầu, nhẹ nhàng dán vào môi của Chung Thụy, làm từng bước một, cạy mở môi lưỡi của anh một chút, học bộ dáng trêu chọc đầu lưỡi của anh trước đó.
Lược bớt những biểu hiển ngây ngô và vụng về, vẻ mặt cô thực sự nghiêm túc, giống như đang làm một phần rất khó của môn học, cố ép lại không trôi chảy.
Vẻ mặt của Tiêu Tiêu chuyên chú như vậy, nhưng thực ra có một loại mùi vị khác.
Chung Thụy đỡ gáy của Tiêu Tiêu, biến bị động thành chủ động hôn trả lại.
Tiếng kháng nghị của Tiêu Tiêu mơ hồ không rõ bị quấn vào trong môi lưỡi, từ từ không còn nghe rõ nữa, chỉ còn lại tiếng rên rỉ trầm thấp.
Tiếng di động quen thuộc ngắt ngang nụ hôn của hai người, cô giãy dụa muốn ngồi dậy lấy di động, nhưng lại bị Chung Thụy đè trên sofa không thể động đậy được.
Chung Thụy không buông môi của cô ra, cánh tay dài duỗi ra cầm máy sang đây. Thấy tên người gọi hiện trên màn hình, anh khẽ nhíu mày, lúc này mới không tình nguyện mà buông Tiêu Tiêu ra, nhưng vào một khắc trước khi cô tiếp điện thoại, anh đã lên tiếng.
“Có việc sao?"
A Sâm sửng sốt một chút, không nghĩ tới người nhận điện thoại không phải là Tiêu Tiêu, mà là Chung Thụy.
Anh ta ngẩng đầu, nhìn lướt nhanh qua đồng hồ treo tường. Tám giờ mười, Tiêu Tiêu cư nhiên còn ở cùng một chỗ với Chung Thụy?
Không đợi A Sâm kinh ngạc xong, có Chung Thụy bên cạnh, anh ta không dám chậm trễ, đi luôn vào vấn đề chính: “Bảo Tiêu Tiêu lập tức mở TV lên, ảnh chụp của cô ấy bị người ta cố ý phát tán rồi, ảnh hưởng rất lớn!"
Vẻ mặt Tiêu Tiêu kinh ngạc mà mở TV lên, có chút khó hiểu về sự khẩn trương của người đại diện.
Nhưng giây phút nhìn thấy tin tức giải trí kia, sắc mặt cô lập tức tái xanh.
Ảnh chụp loã lồ ngay chính giữa, không phải là lúc mình uống rượu bị đạo diễn Ôn dìu vào cửa chính khách sạn sao?
Chung Thụy cúi đầu, nhẹ giọng hỏi cô: “Trước kia em chưa từng có kinh nghiệm hôn môi với người khác sao?"
Tiêu Tiêu giống như con mèo bị người ta đạp trúng đuôi, lập tức nổi giận đùng đùng, anh ta hỏi như vậy, là xem thường mình đúng không?
Người bé nhỏ trong lòng Tiêu Tiêu lặng lẽ rơi lệ đầy mặt, rõ ràng chính mình đã gây ấn tượng cho Ảnh đế bằng kĩ thuật hôn siêu tệ + không có kinh nghiệm.
Kỳ thật, Tiêu Tiêu cũng không biết trước kia có hay không, không tính hồi bé, nhưng đêm đó đạo diễn Ôn có hôn cô không…
Chỉ là ngẫm lại, cả người cô nổi đầy da gà, ghê tởm tới mức muốn nôn.
Đừng nha, nụ hôn đầu tiên của mình không phải bị chôn vùi ở cái nơi đáng khinh trong miệng ông chú đó chứ?
Thấy Tiêu Tiêu trầm mặc, Chung Thụy hơi nhíu mày: “Sao, không muốn nói, hay là nhiều đến nỗi không đếm được?"
“Không có việc đó," Tiêu Tiêu nhỏ giọng rầy rà, cứng đờ mà nói sang chuyện khác: “Nếu số lần luyện tập nhiều hơn, thì kĩ thuật hôn sẽ tốt lên, và cũng không đến mức bối rối mà đụng vào môi của tiền bối đâu."
Nhìn thấy Chung Thụy còn muốn dây dưa vấn đề này, cô vội vã bắt đầu cử động, lại gần một chút: “Không phải nói muốn dạy tôi sao, trước tiên phải làm gì đây?"
Tiêu Tiêu suy nghĩ, cả người Thanh Nhã toàn là máu, chỉ còn lại một hơi thở, sức lực cũng không còn nhiều nữa, lúc hôn môi chỉ cần đụng nhẹ Chung Thụy một cái là được rồi.
Nhưng quan trọng là ý của đạo diễn Tề, khi hôn phải mở mắt ra, cái này là điểm mà cô để ý nhất.
Mở mắt nhìn chằm chằm vào Chung Thụy gần trong gang tấc, Tiêu Tiêu muốn không hoảng loạn cũng rất khó.
Từ lúc bắt đầu chỉ có thể nhìn thấy thần tượng từ trên màn hình TV, bỗng nhiên người thật xuất hiện ở trước mắt, còn có thể cùng nhau quay cảnh hôn, quả thực là chuyện mà trước kia Tiêu Tiêu không dám tưởng tượng
Chung Thụy dựa vào sofa, lười biếng cười cười: “Em bắt đầu trước đi, tôi sẽ chỉ bảo em sau."
Lời nói cự tuyệt của Tiêu Tiêu đã tới bên miệng rồi, nhưng chỉ có thể nuốt trở vào.
Ai bảo lúc trước cô không chút do dự mà đồng ý với Chung Thụy, chung quy bây giờ cũng không thể lâm trận mà bỏ chạy được.
Hơn nửa, chỉ hôn môi mà thôi, miệng đụng miệng là xong việc, ai sợ ai chứ.
Nhìn sao đi nữa, cô cũng cảm thấy đúng là mình chiếm lợi rồi, có Ảnh đế hỗ trợ luyện tập cảnh hôn, đây đúng là phúc khí mình tu mấy đời , các nữ ngôi sao khác có muốn cũng không có cơ hội như vậy đâu!
Xây dựng tâm lí xong, Tiêu Tiêu ho khan hai tiếng, nhỏ giọng nói thầm: “Tiền bối Chung… Vậy tôi bắt đầu đó, anh đừng động đậy nha."
Chung Thụy ngoan ngoãn bất động tại chỗ, nhưng ánh mắt lại nhìn cô chằm chằm.
Tiêu Tiêu bị nhìn cảm thấy không được tự nhiên, cô đưa tay che lại hai mắt anh, bị lông mi của Chung Thụy quét ngưa ngứa trong lòng bàn tay: “Tiền bối anh nhìn xem, tôi lại khẩn trương rồi."
Chung Thụy kéo tay cô xuống, nhíu mày nói: “Lúc quay phim, chẳng lẽ em cũng lấy tay che mắt của tôi lại sao?"
Tiêu Tiêu sờ cằm, suy tính khả năng có thể thực hiện, nhưng mà lập tức bị cảnh đạo diễn Tề gào thét đánh bại, cô cúi đầu xuống: “Không thể che lại, đạo diễn Tề sẽ là người đầu tiên không đồng ý."
Chung Thụy với một vẻ mặt “Vậy thì tiếp tục", làm Tiêu Tiêu nghĩ ngang, tiếp tục thì tiếp tục.
Trước tiên Tiêu Tiêu thử dán môi mình vào bờ môi của Chung Thụy , mềm mại, mang theo một chút lạnh, rồi sau đó yên lặng bất động mà ngậm môi dưới của anh. Bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Chung Thụy than nhẹ một tiếng, đưa tay giữ chặt gáy của Tiêu Tiêu, đầu lưỡi lướt qua môi dưới của cô, nhưng lại bị môi răng của cô ngăn lại.
“… Mở miệng!"
Miệng Tiêu Tiêu mím thành một đường, hàm răng khép chặt, nghe thấy tiếng của Chung Thụy thì hoảng hốt một trận, cô không chút nghĩ ngợi liền ngoan ngoãn nới lỏng môi và răng.
Lòng bàn tay Chung Thụy nhẹ vỗ về sau lưng cô nhằm an ủi cùng cổ vũ, đầu lưỡi anh chậm rãi thâm nhập vào, trêu chọc chiếc lưỡi đinh hương của Tiêu Tiêu, xoay tròn rồi ngậm lại, dần dần đi sâu vào.
Theo động tác của anh, mặt của Tiêu Tiêu dần đỏ lên, cảm thấy rất khó thở.
Âm thanh rất nhỏ khiến cô mặt đỏ tía tai, chỉ là môi lưỡi giao nhau trong nháy mắt kia, giống như một dòng điện chạy khắp toàn thân, Tiêu Tiêu đột nhiên cảm thấy cả người như nhũn ra.
Nụ hôn không quá một phút đồng hồ, nhưng Tiêu Tiêu lại cảm thấy một giây trôi qua như cả năm trời vậy.
Mãi đến khi Chung Thụy chậm rãi thối lui, lúc này cô mới mở miệng thở phì phò, ngượng ngùng xoay mặt qua một bên, đưa tay che lại môi của mình.
Hóa ra đây là nụ hôn có thể làm cho kẻ khác nộp vũ khí, cô nheo mắt lại, một mảnh mờ mịt nơi đáy mắt.
So với nụ hôn tệ hại của mình, nụ hôn của Chung Thụy càng làm cho kẻ khác trầm mê…
“… Học xong chưa?" Chung Thụy vỗ nhẹ sau lưng Tiêu Tiêu, kề sát vào vành tai của cô thấp giọng hỏi.
Tiêu Tiêu hoảng hốt một trận, vừa rồi chỉ lo cảm giác đầu lưỡi của Chung Thụy, lúc bắt đầu thì liều mạng đẩy anh ra ngoài (^^), nhưng sau đó lại bị câu dẫn cùng nhau khiêu vũ, căn bản không chú ý đến học tập. Bây giờ đầu óc trống rỗng, cô rất buồn bực.
Thấy Tiêu Tiêu không hé răng, Chung Thụy nở nụ cười: “Không học được, vậy chúng ta làm lại một lần nữa."
“Không được…" Tiêu Tiêu bỗng nhiên có chút sợ hãi cảm giác mình sẽ trầm mê trong nụ hôn của Chung Thụy, giống như mắt thấy phía trước có một vũng lầy, nhưng lại không chút do dự bước vào đó, sau đó thì vạn kiếp bất phục.
Nếu không có một đêm với đạo diễn Ôn kia, thì việc cùng thần tượng trong lòng ở cùng một chỗ, là chuyện mà ngay cả nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến.
Nhưng bởi vì đêm đó, chẳng những mất đi tình bạn với Angel, cũng chẳng còn dũng khí và lòng tin theo đuổi Chung Thụy.
Một đêm kia, đã phá hủy tất cả, bất luận là lòng tự trọng của Tiêu Tiêu, và còn có tư cách để theo đuổi hạnh phúc.
Nghĩ một chút, nếu Chung Thụy biết mình vì leo cao mà kề cận với đạo diễn Ôn, mặc kệ là có xuất phát từ sự tự nguyện hay không, thì anh sẽ nghĩ mình là người như thế nào?
Thế này đã tốt lắm rồi…Tiêu Tiêu nói thầm trong lòng, cô cúi đầu vẻ mặt uể oải.
Nhưng mà cô còn chưa có mở miệng, thì đã bị môi của Chung Thuy chặn lại rồi.
Một mặt ôn nhu triền miên trước, rồi sau đó đột nhiên trở nên cực nóng một cách kịch liệt.
Tiêu Tiêu đưa tay chắn ở trước ngực Chung Thụy, muốn đẩy anh ra, rồi lại cảm thấy không muốn nữa, ngược lại trở nên lửng lơ như con cá vàng, cô dựa vào càng ngày càng gần, hai người dán chặt vào nhau.
Hình như Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng tim đập loạn xạ của minh, cô hơi lo sợ Chung Thụy sẽ nghe thấy, rồi lại cảm giác được ngực của anh rất ấm áp, trong lòng lưu luyến không muốn rời đi.
“Lại lần nữa…" Chung Thụy rút khỏi một chút, âm thanh khàn khàn nói thấp giọng, lại tới gần Tiêu Tiêu, đem cô đặt ở trên sofa, cúi người hôn sâu.
Giống như trẻ con tìm được món đồ chơi thú vị, một lần lại một lần, chơi đùa quá mức.
Tiêu Tiêu bị hôn đến nỗi choáng váng mặt mày, môi vừa nóng lại bỏng, giống như trở thành không phải là của mình nữa, chẳng qua từ lúc bắt đầu sự đáp lại của cô khá là lạnh nhạt, nhưng lúc này đã bắt đầu đuổi kịp tiết tấu của Chung Thụy, càng ngày càng thuần thục.
“Cái kia, sườn lợn…" Lời từ chối của Tiêu Tiêu gần như rất nhỏ, một mùi hương từ phòng bếp bay ra, lúc này cô mới nhớ tới sườn lợn còn đang nấu ở trong nồi cơm điện, vội vàng mở miệng nhắc nhở anh.
Khóe miệng Chung Thụy khẽ cong, nụ hôn vụn vặt dừng lại ở khóe môi của cô, hai mắt nhìn Tiêu Tiêu chằm chằm: “Sườn lợn không cần gấp, điều quan trọng nhất là nụ hôn của em phải đạt yêu cầu."
Tiêu Tiêu vô cùng lúng túng, chẳng lẽ nếu không đạt yêu cầu thì sẽ không cho cô đứng dậy đi nấu cơm sao?
Làm ơn đi, chỉ một đêm thôi, kĩ thuật hôn sao có thể đột nhiên tăng mạnh chứ?
Dường như nhận ra suy nghĩ của Tiêu Tiêu, đầu ngón tay Chung Thụy xoa nhẹ môi cô, ngay cả đáy mắt cũng chứa đầy ý cười: “Đêm nay không đạt yêu cầu, thì sáng mai tiếp tục, dù sao phân cảnh của buổi sáng cũng đã được thay đổi tới buổi chiều rồi."
Tiêu Tiêu hết chỗ nói, cả đêm + buổi sáng, môi của cô nhất định sẽ sưng lên,vậy làm sao xuất hiện trên màn ảnh gặp người khác đây?
Cô không thể không kháng nghị: “Tiền bối, tục ngữ có câu rất hay, làm việc thì phải tuần tự từng bước, dưa hái xanh thì không ngọt."
Chung Thụy nắm chặt cằm của cô, ánh mắt nhíu lại: “Em nghĩ rằng chúng ta không tiến hành từng bước? Còn có ai hái dưa còn xanh, hả?"
Tiêu Tiêu bị nhìn đến nỗi lông dựng đứng lên, bị khí thế bức người của Chung Thụy áp đảo, chẳng còn khí phách mà cúi đầu lập tức nhận sai: “Tiền bối nói rất đúng, chúng ta rất có nhịp điệu mà tiến bước. Cái kia, hái dưa lúc còn xanh là tôi, à không, là tiền bối…"
Hình như cũng không đúng…
Tiêu Tiêu phát điên, càng nói càng loạn, đến cuối cùng ai cậy mạnh ai hái ?
“Tiền bối, nụ hôn này không đúng!" Tiêu Tiêu bày ra vẻ mặt ngay thẳng, trong mắt hiện rõ vẻ nghiêm túc, nói: “Thanh Nhã bị đâm, chỉ còn lại một hơi thở, sao lại có sức lực làm kiểu hôn môi thắm thiết vậy chứ?"
Chung Thuy cũng nghiêm túc mà trả lời cô: “Thanh Nhã bị đâm nhưng sau đó lại hồi dương, dựa theo tình huống chung mà nói, cũng cần tới một nụ hôn thắm thiết mới có thể thu hút người xem."
Khóe miệng Tiêu Tiêu như rút lại, nhịn không được mà xin chỉ bảo: “Vậy tình huống chung này sử dụng cái gì để làm tiêu chuẩn?"
“Trực giác của tôi," Chung Thụy lườm cô một cái, làm Tiêu Tiêu không dám hé răng.
Cô lại mở miệng phản bác, không phải là trực tiếp đánh vào mặt Ảnh đế, bảo người ta xuống sân khấu à.
Nhưng chỉ vì trực giác của Chung Thụy, làm mình phải hôn rồi hôn, hôn tới tắt thở mới thôi sao?
Tiêu Tiêu chỉ mới nghĩ tới thôi, cũng đã cảm thấy rất lừa dối rồi !
Làm gì có nữ phụ nào vì hôn mà tắt thở chứ, nếu có phỏng chừng cô là người đầu tiên!
“Còn vấn đề góc độ lúc hôn môi, mặt đối mặt trực tiếp dễ dàng làm cản trở ống kính, sẽ nhìn không rõ vẻ mặt của cả hai người đâu." Tiêu Tiêu là một bé ngoan ham học, về chuyện một người tiếp xúc với một người, làm cô kích động đến nỗi khoa tay múa chân, hận không thể trút ra hết những nghi hoặc trong lòng.
Chung Thụy kiên nhẫn nói: “Quả thật là đạo diễn Tề có thói quen bố trí một bộ máy quay phim ở phía sau, cho dù phía trước bị chặn cũng không quan trọng. Hơn nữa, nửa ẩn nửa hiện, thực ra hiệu quả rất tốt."
Tiêu Tiêu nghe vậy thì nhăn mặt, nhỏ giọng nói thầm trong bụng: Dĩ nhiên Chung Thụy cho rằng không sao cả, mấu chốt của cảnh phim này là nữ phụ mà, nếu xử lý tốt, cô có thể xuất hiện ở trước mặt khán giả càng nhiều rồi!
“Thế nào, trong lòng đang mắng tôi sao?" Chung Thụy ôm bả vai của cô, thấp giọng hỏi.
Tiêu Tiêu ngay lập tức ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, ra sức lắc đầu và bày ra một nụ cười tươi rực rỡ nhất: “Sao có thể, tôi kính trọng tiền bối như Trường Giang với Hoàng Hà, mênh mông không dứt…"
“Vậy tiếp tục lần nữa đi." Chung Thụy cúi đầu, môi của hai người chỉ cách nhau chút xíu, chỉ cần Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, là có thể chạm vào anh.
Tiêu Tiêu cảm thấy trên môi còn lưu lại cảm xúc ban nãy, nóng rực như vậy, dây dưa lưu luyến như vậy.
Nhưng mà cô bỗng nhiên có chút sợ hãi chính mình sẽ trầm luân, sợ hãi chính mình sẽ vì vậy mà đắc ý vênh váo, sợ hãi tự mình đa tình ngay vào giờ phút này.
Tiêu Tiêu cười tự giễu, không cần thiên trường địa cửu, chỉ quan tâm những gì từng có được. Vậy, trong phút chốc này cô đã có được Chung Thụy, không phải sao?
Tầm mắt của anh nhìn mình đăm đăm, bóng dáng ngược của mình hiện lên nơi đáy mắt, ý cười nơi khóe miệng là bởi vì mình, hai tay của người đó ôm chặt cũng là mình. Tiêu Tiêu than thở trong lòng, cô còn chưa thỏa mãn cái gì chứ?
Tiêu Tiêu ngẩng đầu, nhẹ nhàng dán vào môi của Chung Thụy, làm từng bước một, cạy mở môi lưỡi của anh một chút, học bộ dáng trêu chọc đầu lưỡi của anh trước đó.
Lược bớt những biểu hiển ngây ngô và vụng về, vẻ mặt cô thực sự nghiêm túc, giống như đang làm một phần rất khó của môn học, cố ép lại không trôi chảy.
Vẻ mặt của Tiêu Tiêu chuyên chú như vậy, nhưng thực ra có một loại mùi vị khác.
Chung Thụy đỡ gáy của Tiêu Tiêu, biến bị động thành chủ động hôn trả lại.
Tiếng kháng nghị của Tiêu Tiêu mơ hồ không rõ bị quấn vào trong môi lưỡi, từ từ không còn nghe rõ nữa, chỉ còn lại tiếng rên rỉ trầm thấp.
Tiếng di động quen thuộc ngắt ngang nụ hôn của hai người, cô giãy dụa muốn ngồi dậy lấy di động, nhưng lại bị Chung Thụy đè trên sofa không thể động đậy được.
Chung Thụy không buông môi của cô ra, cánh tay dài duỗi ra cầm máy sang đây. Thấy tên người gọi hiện trên màn hình, anh khẽ nhíu mày, lúc này mới không tình nguyện mà buông Tiêu Tiêu ra, nhưng vào một khắc trước khi cô tiếp điện thoại, anh đã lên tiếng.
“Có việc sao?"
A Sâm sửng sốt một chút, không nghĩ tới người nhận điện thoại không phải là Tiêu Tiêu, mà là Chung Thụy.
Anh ta ngẩng đầu, nhìn lướt nhanh qua đồng hồ treo tường. Tám giờ mười, Tiêu Tiêu cư nhiên còn ở cùng một chỗ với Chung Thụy?
Không đợi A Sâm kinh ngạc xong, có Chung Thụy bên cạnh, anh ta không dám chậm trễ, đi luôn vào vấn đề chính: “Bảo Tiêu Tiêu lập tức mở TV lên, ảnh chụp của cô ấy bị người ta cố ý phát tán rồi, ảnh hưởng rất lớn!"
Vẻ mặt Tiêu Tiêu kinh ngạc mà mở TV lên, có chút khó hiểu về sự khẩn trương của người đại diện.
Nhưng giây phút nhìn thấy tin tức giải trí kia, sắc mặt cô lập tức tái xanh.
Ảnh chụp loã lồ ngay chính giữa, không phải là lúc mình uống rượu bị đạo diễn Ôn dìu vào cửa chính khách sạn sao?
Tác giả :
Jassica