Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng
Chương 156: Một Màn Làm Cho Người Ta Phun Lửa

Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng

Chương 156: Một Màn Làm Cho Người Ta Phun Lửa

Hai người đàn ông nằm trên mặt đất vừa nghe phải báo cảnh sát, vội vàng bò dậy, nhanh chóng tháo chạy về phía xe.Thấy Giang Lâm xuất hiện, phá hư tất cả, Hàn Thi Dư vẫn trốn ở góc phòng hận nghiến răng nghiến lợi?Cô đang chuẩn bị xoay người rời đi, đột nhiên chứng kiến thấy một chiếc xe quen thuộc, chậm rãi lái tới, cách chung cư không xa, ngừng lại.Hàn Thi Dư theo phương hướng xe nhìn, trên mặt vốn tức giận, lộ ra kinh ngạc, sau đó, cô ý vị sâu xa liếc mắt nhìn Lãnh Tiếu Tiếu cùng Giang Lâm, ánh mắt hả hê lại bò lên mặt của cô, trong lòng không khỏi thở dài nói: thì ra ông trời cũng đứng về phía bên mình.Lãnh Tiếu Tiếu nhìn hai người đàn ông rời đi, hướng Giang Lâm nhào tới."Giang đại ca, anh làm sao vậy? A, anh bị thương, anh đang chảy máu." Lãnh Tiếu Tiếu nhìn tay áo bị cắt rách nát lộ ra vết máu, khổ sở kêu lên.Giang Lâm thấy Lãnh Tiếu Tiếu bị sợ đến có chút run rẩy, anh một tay lấy cô ôm vào trong ngực, khẽ vuốt ve lưng của cô, vừa ở bên tai cô nói nhỏ ."Không có việc gì, Tiếu Tiếu, em yên tĩnh một chút, đừng sợ, vết thương nhỏ này không tính là cái gì, anh không có việc gì.""Còn nói không có việc gì, vết thương sâu như vậy, nhất định đau muốn chết." Lãnh Tiếu Tiếu nhìn vết thương không ngừng chảy máu, khổ sở đến nước mắt cũng tí tách rơi xuống dưới."Thật không có việc gì, Tiếu Tiếu, em đừng khóc, về nhà băng bó một chút là tốt rồi. Làm cảnh sát thường sẽ bị thương, đừng quá lo lắng."Thấy Lãnh Tiếu Tiếu khóc đến như lệ nhân, anh hết sức đau lòng, anh dịu dàng hôn nhẹ lên tóc cô.Trong chiếc xe nơi xa, Hàn Trạch Vũ nhìn một màn trước mắt này, tức giận đáy mắt tán ra lạnh lùng cơ hồ muốn không khí đông thành băng.Xa xa anh căn bản không có thấy trước một màn kia, hơn nữa cũng căn bản không nghe được hai người đang nói cái gì, mà cử chỉ thân mật của hai người nghiễm nhiên trở thành tình yêu cuồng nhiệt giữa người tình, bộ dáng lưu luyến không rời lúc chia lìa.Mấy ngày qua, anh một mực nhớ nhung cô đau khổ. Bị cao ngạo lòng tự ái sai khiến, anh vốn muốn ép buộc cô trở về bên mình, nhưng mình lại không có nhịn được.Phái người tra được chỗ ở của cô, mình liền ngựa không ngừng vó chạy tới. Anh vạn lần không ngờ, thứ đầu tiên mình thấy sẽ một tình cảnh như vậy. Thật thị hiếu.Hai tay của anh nắm chặt tay lái, cơ hồ muốn đem nó từ trên xe nhấc lên. Anh khắc chế kích động muốn xông lên, nhìn chòng chọc vào bóng dáng mảnh mai kia.Nếu như nói ánh mắt có thể giết người, Giang Lâm đoán chừng sớm đã bị chặt làm trăm mảnh rồi.Lãnh Tiếu Tiếu an ủi Giang Lâm, tâm kinh hoảng từ từ bình phục lại, "Giang đại ca, đi lên trước, em giúp anh băng bó một chút?"Lãnh Tiếu Tiếu nhìn cánh tay Giang Lâm còn rướm máu thì hết sức đau lòng."Được, tùy tiện quấn cầm máu là tốt rồi." Giang Lâm nhìn một chút thấy không chảy máu, gật đầu một cái, đi theo Lãnh Tiếu Tiếu hướng bên trong chung cư đi tới. Về đến nhà, Lãnh Tiếu Tiếu vội vàng cầm lấy hòm thuốc, bắt đầu cẩn thận xử lý vết thương.Nhìn vết thương thật sâu, nước mắt Lãnh Tiếu Tiếu nhẫn nhịn, lại chảy ra."Sâu như vậy, nhất định rất đau." Lãnh Tiếu Tiếu vừa trừ độc vết thương, vừa thì thầm lẩm bẩm."Thật không đau, một người đàn ông, vết thương nhỏ như thế, có thể có chuyện gì?" Nhìn vẻ mặt Lãnh Tiếu Tiếu khẩn trương, trong lòng Giang Lâm ấm áp."Đúng rồi, Giang Lâm, không phải là anh đi rồi sao? Tại sao lại trở lại?" Băng bó vết thương xong, Lãnh Tiếu Tiếu đột nhiên nghĩ đến vấn đề này."Thật ra thì từ bệnh viện ra ngoài, anh liền thấy được cái xe này rồi, nhưng mới vừa rồi anh đi lại thấy cái xe này lén lút, anh có cảm giác không an lòng, đi tới nửa đường vẫn quyết định trở lại xem, không ngờ thật đã xảy ra chuyện." Nói tới chỗ này trong lòng Giang Lâm còn thật có chút sợ."Giang đại ca, thật cám ơn anh, hôm nay thật may là có anh, không phải vậy. . . . . .""Tiếu Tiếu, em đắc tội qua người nào sao? Anh cảm thấy những người đó không phải đơn thuần là cướp bóc." Giang Lâm dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của bản thân, cảm thấy chuyện này không có đơn giản như vậy."Không có, em cũng không biết bọn họ là người nào." Lãnh Tiếu Tiếu cũng cảm thấy kỳ quái."Tiếu Tiếu, hai ngày nay em phải cẩn thận một chút, buổi tối cần anh ở lại cùng em không?""Không cần, Giang đại ca, em đóng kỹ cửa lại là không có chuyện gì. Anh cũng về sớm nghỉ ngơi một chút?" Lãnh Tiếu Tiếu uyển chuyển hàm xúc cự tuyệt, nói.Giang Lâm rõ ràng ý của Lãnh Tiếu Tiếu, không tiếp tục kiên trì, "Tốt, vậy em đóng kỹ cửa sổ, mình cẩn thận một chút."Anh nói xong liền đứng lên, đi ra ngoài cửa. Anh đứng cửa phất phất tay hướng Lãnh Tiếu Tiếu, liền xoay người vào thang máy.Lãnh Tiếu Tiếu đóng cửa lại, cả thân thể giống như mệt lả, cô mới vừa ngồi vào trên ghế sa lon, chuông cửa lại vang lên.Cô vội vã đứng dậy hướng cửa đi tới, cô vừa mở cửa vừa nói, "Giang đại ca, anh lại quên. . . . . ."Khi cô thấy rõ ràng khuôn mặt người đàn ông đứng ở cửa chính, câu nói kế tiếp toàn bộ bị nghẹn trở lại."Thế nào một bộ dáng gặp quỷ? Nhìn thấy anh rất thất vọng sao?" Hàn Trạch Vũ thấy vẻ mặt Lãnh Tiếu Tiếu kinh ngạc, cặp con ngươi lãnh liệt cơ hồ muốn phun ra lửa. "Trạch. . . . . . Trạch Vũ? Thế nào lại là anh? Sao anh lại tới đây?" Không phải nghe được anh mở miệng nói chuyện, Lãnh Tiếu Tiếu cơ hồ không thể nào tin nổi, tất cả trước mắt đều là thật.Cô nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Trạch Vũ, đáy mắt không có tiền đồ nồng nặc tràn ngập hơi nước.
Tác giả : Tử Thu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại