Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng
Chương 114: Đúng, tôi yêu cô ấy
Tiếu Lãng có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm Lãnh Tiếu Tiếu, trong lòng có chút phiền muộn.Nếu như mà biết rõ lời nói nhắc đến Hàn Trạch Vũ cô sẽ mất hứng, anh chắc chắn sẽ không nói, tối thiểu mình vẫn như vậy có thể nhìn cô nhiều một chút, ở lại một thời gian."Được, Lãnh tiểu thư, vậy tôi đi trước, cô nhớ có chuyện cần tôi giúp một tay liền gọi điện thoại cho tôi." Tiếu Lãng nói xong, có chút buồn bực xoay người chuẩn bị rời đi."Tiếu Lãng, cám ơn anh quan tâm, anh đừng gọi tôi là Lãnh tiểu thư, gọi tôi là Tiếu Tiếu tốt lắm, đối với anh, tôi có loại cảm giác rất quen thuộc, chúng ta trước kia đã gặp qua sao?" Thấy bóng dáng của Tiếu Lãng có chút cô đơn, một cảm giác quen thuộc đánh tới."Có lẽ vậy, tôi đi trước?" Thân thể Tiếu Lãng lưng khẽ cứng ngắc, trên mặt hiện lên cười khổ Lãnh Tiếu Tiếu cũng là không cách nào thấy.Tiếu Lãng vừa mới đi ra khỏi, Hàn Trạch Vũ liền đứng lên, "Cô ấy như thế nào?""Cô ấy hiện tại không sao, tất cả đều rất bình thường." Tiếu Lãng lạnh lùng nói xong, trong lời nói có một chút lạnh lẽo.Hàn Trạch Vũ một lòng muốn gặp Lãnh Tiếu Tiếu, cũng không có để ý đến biến hóa của Tiếu Lãng."Bây giờ tôi muốn vào nhìn cô ấy một chút?" Hàn Trạch Vũ nói xong đẩy cửa đang chuẩn bị đi vào."Tiếu Tiếu nói cô ấy mệt chết đi, muốn nghỉ ngơi, cô ấy không muốn gặp bất luận kẻ nào."Tiếu Lãng vừa nghĩ tới bác sỹ nói, nghĩ đến vết thương trên người của Lãnh Tiếu Tiếu có thể có quan hệ với Hàn Trạch Vũ, trong lòng của anh liền có một cỗ tức giận không thể kìm nén được.Nghe được thanh âm của Tiếu Lãng kia xưng hô thân mật, lúc này Hàn Trạch Vũ mới chú ý đến giọng của Tiếu Lãng, anh có chút nghi ngờ quay đầu lại, nhìn chằm chằm gương mặt của Tiếu Lãng lạnh nhạt."Hai người rất quen sao?""Đúng, có lẽ thời gian chúng tôi quen biết rất dài so với trong tưởng tượng của anh. Hàn tổng, Tiếu Tiếu là một cô gái tốt, dùng vũ lực tổn thương một người phụ nữ không phải chuyện đàn ông nên làm. Tôi đi trước, có chuyện gì, Hàn tổng ngài ở ngày mai phân phó cho tôi."Ở bên trong lòng của Tiếu Lãng hết sức khó chịu. Năm đó lời thề son sắt anh nói mỗi ngày phải bảo vệ cô, thế nhưng vừa tan ra chính là nhiều năm như vậy, hôm nay lần nữa gặp lại cô, cô đã không nhớ nổi mình.Mặc dù Hàn Trạch Vũ là ân nhân của mình, không có anh ta sẽ không có mình hôm nay, nhưng mà, nếu như anh lần nữa khiến cho Tiếu Tiếu bị tổn thương, như vậy, anh nhất định sẽ đem Tiếu Tiếu từ bên cạnh anh ta mang đi ."Tiếu Lãng?" Hàn Trạch Vũ mở miệng gọi anh lại.Lúc trước cậu ta đối với Lãnh Tiếu Tiếu quan tâm liền đưa đến sự chú ý của anh, hôm nay lời nói này của cậu ta càng làm cho anh xác định, giữa hai người bọn họ nhất định là quen biết.Tiếu Lãng nghe được tiếng gọi của Hàn Trạch Vũ, dừng bước, nhưng không xoay người lại."Cậu cũng yêu cô ấy?"Giữa lúc này Hàn Trạch Vũ bất giác chữ cũng, vậy mình cũng là yêu Lãnh Tiếu Tiếu sao? Đột nhiên ý thức được một điểm này, ở bên trong lòng của Hàn Trạch Vũ đột nhiên hoảng sợ.Cái chữ yêu này có phải có chút quá nặng hay không?Anh chỉ biết mình rất quan tâm cô, nhưng mà, loại quan tâm này chính là yêu sao?Tiếu Lãng nghe được câu hỏi trực tiếp của Hàn Trạch Vũ, giờ phút này, anh cũng không giấu giếm."Đúng, tôi yêu cô ấy, mười năm trước tôi liền yêu cô ấy, tôi từng âm thầm thề muốn cả đời bảo vệ cô ấy, chờ đợi cô ấy, không để cho người khác lừa gạt cô ấy, tôi muốn cho cô ấy một gia đình hạnh phúc hoàn chỉnh. Nhưng mà, hôm nay mười năm sau, cô ấy lại không nhớ rõ tôi."Trong thanh âm của Tiếu Lãng, có vô tận bi thương.Hàn Trạch Vũ nghe được Tiếu Lãng nói yêu cô, trong lòng rất không có cảm thụ, "Tiếu Lãng. . . . . ."Anh nhẹ giọng gọi cậu ấy, nhưng không biết mình phải nói những thứ gì, bi thương của cậu ấy, mình hết sức hiểu, cái thời điểm này, lời nói an ủi có vẻ hết sức dư thừa."Hàn tổng, cái gì đều không cần nói rồi, nếu như cô ấy ở lại bên cạnh anh chỉ biết bị tổn thương, tôi nhất định sẽ mang cô ấy đi?" Tiếu Lãng kiên quyết nói xong câu đó, cũng không quay đầu lại rời đi. T7sh."Tôi sẽ đối với cô ấy thật tốt?" Hàn Trạch Vũ nhìn bóng lưng của Tiếu Lãng, dùng thanh âm chỉ có mình nghe được nhẹ nhàng lẩm bẩm thân thiết.***************************************************Mãi cho đến lúc đêm khuya yên tĩnh, Hàn Trạch Vũ mới len lén vào phòng bệnh của Lãnh Tiếu Tiếu. Anh lặng lẽ ngồi ở bên giường, nhìn khuôn mặt của cô kia có chút trắng thuần, trong lòng của anh dâng lên một chút mềm mại. Thấy cô đang ở trước mặt của mình, tim của anh cảm thấy hết sức yên bình. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc của cô, nhìn cô ngủ chân mày cũng vẫn nhíu chặt, rất muốn đem nó san bằng.Quần áo bênh nhân vừa mới đã che kín xương quai xanh của cô hiện lên vết đỏ sậm kia, cũng lộ ra cả cổ. Tên cổ tuyết trắng kia một vết máu tinh tế đột nhiên khắc sâu vào đáy mắt của Hàn Trạch Vũ.Tim của anh mãnh liệt co rút đau đớn một hồi.Thật là đáng chết, mình thật sự hiểu lầm cô ấy?Tại sao vết thương rõ ràng như vậy lúc trước mình cũng không thấy đây? Tại sao vừa gặp phải chuyện tình có liên quan đến cô ấy, bình thường đầu óc bình tĩnh của mình cũng không chịu nổi khống chế đây?Sự cẩn thận, tỉnh táo, cơ trí bình thường của mình kia đi đâu rồi hả ?Một cái dấu vết hôn liền đem mắt của mình cùng tâm toàn bộ che mất?Lúc này Hàn Trạch Vũ nhìn trên mặt Lãnh Tiếu Tiếu kia còn có thể mơ hồ thấy được dấu tay, hận không được hung hăng đánh mình mấy cái thật mạnh?Tay của anh nhẹ nhàng xoa cổ của cô, Xoay trong quanh vết máu tinh tế kia, đau lòng và hối hận khiến cho ngực của anh cảm thấy một trận đau đớn, anh cúi người xuống, muốn hôn cổ của cô.Cảm thấy một hơi thở quen thuộc bao phủ mình, Lãnh Tiếu Tiếu mơ hồ mở mắt ra.Mới vừa đến gần mặt của cô, liền phát hiện Lãnh Tiếu Tiếu đột nhiên mở mắt ra, bộ mặt Hàn Trạch Vũ lúng túng ngồi thẳng thân thể."Làm sao anh biết ở nơi này? Anh muốn làm gì?"Lãnh Tiếu Tiếu nhìn đến Hàn Trạch Vũ trước mặt trong lòng thoáng qua một chút vui mừng, chỉ là rất nhanh sẽ bị hận ý thay thế.Nhìn sự lạnh lùng trên khuôn mặt Lãnh Tiếu Tiếu, nhớ đến tất cả xảy ra lúc trước, đáy mắt Hàn Trạch Vũ có một chút xấu hổ.——————— mười phần nghĩ đến mình.
Tác giả :
Tử Thu