Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương
Chương 20: Lại gặp người quét dọn vệ sinh
Người buôn đồ cổ vừa nghe tới hai từ "quỷ mộ", cả người đều cảm thấy không khỏe, thân mình run rẩy, ánh mắt nhấp nháy, không dám nhìn thẳng vào mắt An gia gia.
"Âm Sơn, trời mới biết trên Âm Sơn đã được an táng người nào. Ông là một người buôn bán đồ cổ, biết rõ những đồ cổ đó có vấn đề, vẫn bán cho khách hàng, thật đúng là một gian thương!"
Người bán đồ cổ dường như muốn giải vây cho mình, vội vàng giải thích: "Trong xã hội hiện tại, ai còn tin trên thế giới này có quỷ?!"
"Cưỡng từ đoạt lí!"
An gia gia tức giận đến nỗi thổi râu trừng mắt, còn đang muốn răn dạy với người buôn đồ cổ một trận, nhưng cuối cùng muốn nói lại thôi.
Ta nhìn thấy dáng vẻ của người buôn đồ cổ này, lập tức biết rằng ông ta nhất định biết được lai lịch của tượng thú bằng đồng. Hơn nữa, cũng nhất định biết rằng, tượng thú bằng đồng là dùng để dẫn tà, nếu không vì sao ông ta lại chột dạ?
Ta nghĩ đến Tiểu Hoàng, trong lòng không thể không bốc lên ngọn lửa không tên. Khi ta đang muốn nói chuyện, An gia gia đã duỗi tay ra, cản ta lại, ra hiệu bằng ánh mắt với ta.
Hiển nhiên, An gia gia cũng tức giận không kém, ông ấy là người âm dương, tất nhiên hiểu rằng quỷ sẽ mang tới nguy hại gì tới cho người sống. Không nói tới quỷ trong truyền hình trên Tivi, bọn họ chỉ mô phỏng để dọa người mà thôi.
Trong đời sống hiện thực lại hoàn toàn khác, một khi người sống tiếp xúc đến với quỷ, rất dễ dàng sinh bệnh, nghiêm trọng là cho dù cả trăm bác sỹ cũng không thể chữa khỏi. Thậm chí, có một số người vốn khỏe mạnh cũng có thể ngay lập tức qua đời.
Tiểu Hoàng chính là một ví dụ điển hình, cậu ấy rất khỏe mạnh, chưa bao giờ từng nghe nói cậu ấy bị bệnh tim, đột nhiên bị chết đột ngột. Bởi vậy có thể thấy được, đạo hạnh của ác quỷ kia đã bị sắc quỷ đuổi chạy về âm phủ thâm sâu bao nhiêu!
An gia gia đi đến cái túi ở trong góc phòng, khi vẫn chưa tới gần, ông ấy đã nhíu mày, thở dài, không nói câu nào lập tức xách túi lên và chuẩn bị rời đi.
"Ài! Những thứ đó là đồ của tôi!"
An gia gia nhìn chằm chằm vào người buôn đồ cổ, giọng nói có chút âm trầm: "Nếu như ông muốn giảm thọ, hoặc là muốn chết, vậy ông cứ giữ mấy thứ này đi."
Người buôn đồ cổ lại toát ra một thân mồ hôi, ngay lập tức im lặng. An gia gia nhìn thấy vẻ mặt hối hận và áy náy của ông ta, liền biết ông ta nhất định đã suy nghĩ thông suốt, tâm sinh hối lỗi, trong lòng An gia cũng mềm mại hơn.
"Tôi sẽ không muốn đồ cổ của ông, tôi chỉ muốn giúp ông loại bỏ những thứ dơ bẩn trong những đồ cổ này đi. Ngày mốt ông hãy tới cửa hàng áo liệm của tôi, lấy mấy thứ này về. Sau này đừng tiếp tục hành động như vậy nữa. Những thứ được khai quật lên nhất định phải biết lai lịch rõ ràng, nếu như được mang ra từ một số ngôi mộ không rõ ràng, tôi khuyên ông vẫn đừng nên chấp nhận chúng."
Ông chủ quán cà phê thở dài, rõ ràng người đàn ông trước mắt đã gián tiếp hại chết nhân viên trong tiệm mình, còn khiến cho việc kinh doanh quán cà phê của mình xuống dốc không phanh, nhưng ông lại không thể tức giận được, trong lòng càng thêm bất lực.
Thời điểm rời khỏi nhà người buôn đồ cổ, tâm tình của ta rất phức tạp, An gia gia cười nói với ta: "Hoa nha đầu, hôm nay vất vả cho cháu rồi, cháu hãy về nhà trước đi."
An Ninh vẫn luôn yên lặng đi theo lập tức giơ tay lên: "Gia gia! Cháu sẽ quay về cùng với tiểu Hoa!"
An gia gia mang theo cái túi, dẫm dép lê chuẩn bị bước lên xe buýt, ta và An Ninh bắt xe taxi, chuẩn bị về nhà.
Khi ta vừa mới ngồi trên xe taxi, nhìn ra xa từ bên ngoài cửa sổ xe, đồng tử đột nhiên co lại!
Một bà bác mặc quần áo bảo hộ đang đứng ở bên cạnh tác phẩm điêu khắc tám con ngựa đồng, trong tay cầm một cái chổi, mắt chằm chằm nhìn thẳng vào ta. Đột nhiên, trên khuôn mặt của bác ấy nhăn lại và lộ ra một nụ cười quỷ dị, tròng mắt chậm rãi chuyển động lên trên, đồng tử màu đen dần dần biến mất!
Đôi môi bác ấy mấp máy mở ra, mấp máy giống như một bà già không có hàm răng. Ta không biết bà bác ấy đang cố nói điều gì, vì thế ta hít vào một ngụm khí lạnh, quay đầu không muốn tiếp tục nhìn bác ta! "Tiểu Hoa? Tiểu Hoa, chuyện gì xảy ra với cậu vậy?"
An Ninh nhìn thấy ta đang không ngừng hít không khí lạnh, sắc mặt tái nhợt, cho rằng thân thể ta không thoải mái, vội vàng dò hỏi.
Ta bị tiếng la của cô ấy kéo về thực tại, liên tục lắc đầu, cứng đờ cười nói: "Không sao, không có việc gì......"
Xe taxi khởi động, sau khi đi được một đoạn đường, ta quay đầu lại, nhìn về phía vị trí lúc đầu chỗ bức tượng tám con ngựa đồng, nơi đó trống không, làm gì có người quét dọn vệ sinh nào đâu!
Từng đợt không khí lạnh dâng lên từ phía sau lưng ta, trong đầu ta nhảy ra một câu duy nhất đó là ——
Bà bác kia tuyệt đối không phải là người sống!
Ta không thể không có chút sợ hãi đối với bác quét dọn vệ sinh xuất quỷ nhập thần này, nghĩ đến bản thân mình sau này không bao giờ phải đi làm ở quán cà phê nữa, trong lòng ta bỗng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng, ta lại có chút để ý tới sự tồn tại của bác ấy, nhìn bộ dáng của bác ấy, không giống như là một ác quỷ, vậy bác ấy đã qua đời như thế nào?
Vì sao bác ấy vẫn mang bộ dạng quỷ hồn, ngày thường còn mặc quần áo lao công quét đường? Vì sao bác ấy vẫn luôn bồi hồi ở trước khu dân cư nhỏ?
Ta nghĩ tới phương thức Tiểu Hoàng tìm tới mình để xin giúp đỡ, không thể không phỏng đoán.
Có lẽ bà bác kia vẫn luôn ở nơi đó, chính là đang đợi người tới cứu rỗi bác ấy, để bác ấy đi tới nơi bác ấy nên đi hay sao?
Khi ta về đến nhà, nói lời tạm biệt với An Ninh xong, sau đó ta mới đi vào nhà. Ba mẹ về quê tới bây giờ vẫn chưa trở về, tín hiệu di động trên núi không tốt, bọn họ cũng không hề gọi điện thoại báo cho ta biết có bình an hay không, ta không thể không có chút lo lắng.
"Nương tử đã trở lại."
Giọng nói quen thuộc truyền đến từ sau lưng ta, một đôi cánh tay lạnh lẽo vòng qua eo và duỗi tới bụng nhỏ trên người ta, sau đó ôm ta từ phía sau lưng. Ta có thể cảm nhận được phía sau lưng mình giống như đang dán ở trên một tấm ván sắt lạnh và cứng rắn. Hơi thở lành lạnh thổi vào trên cổ của ta.
"Âm Sơn, trời mới biết trên Âm Sơn đã được an táng người nào. Ông là một người buôn bán đồ cổ, biết rõ những đồ cổ đó có vấn đề, vẫn bán cho khách hàng, thật đúng là một gian thương!"
Người bán đồ cổ dường như muốn giải vây cho mình, vội vàng giải thích: "Trong xã hội hiện tại, ai còn tin trên thế giới này có quỷ?!"
"Cưỡng từ đoạt lí!"
An gia gia tức giận đến nỗi thổi râu trừng mắt, còn đang muốn răn dạy với người buôn đồ cổ một trận, nhưng cuối cùng muốn nói lại thôi.
Ta nhìn thấy dáng vẻ của người buôn đồ cổ này, lập tức biết rằng ông ta nhất định biết được lai lịch của tượng thú bằng đồng. Hơn nữa, cũng nhất định biết rằng, tượng thú bằng đồng là dùng để dẫn tà, nếu không vì sao ông ta lại chột dạ?
Ta nghĩ đến Tiểu Hoàng, trong lòng không thể không bốc lên ngọn lửa không tên. Khi ta đang muốn nói chuyện, An gia gia đã duỗi tay ra, cản ta lại, ra hiệu bằng ánh mắt với ta.
Hiển nhiên, An gia gia cũng tức giận không kém, ông ấy là người âm dương, tất nhiên hiểu rằng quỷ sẽ mang tới nguy hại gì tới cho người sống. Không nói tới quỷ trong truyền hình trên Tivi, bọn họ chỉ mô phỏng để dọa người mà thôi.
Trong đời sống hiện thực lại hoàn toàn khác, một khi người sống tiếp xúc đến với quỷ, rất dễ dàng sinh bệnh, nghiêm trọng là cho dù cả trăm bác sỹ cũng không thể chữa khỏi. Thậm chí, có một số người vốn khỏe mạnh cũng có thể ngay lập tức qua đời.
Tiểu Hoàng chính là một ví dụ điển hình, cậu ấy rất khỏe mạnh, chưa bao giờ từng nghe nói cậu ấy bị bệnh tim, đột nhiên bị chết đột ngột. Bởi vậy có thể thấy được, đạo hạnh của ác quỷ kia đã bị sắc quỷ đuổi chạy về âm phủ thâm sâu bao nhiêu!
An gia gia đi đến cái túi ở trong góc phòng, khi vẫn chưa tới gần, ông ấy đã nhíu mày, thở dài, không nói câu nào lập tức xách túi lên và chuẩn bị rời đi.
"Ài! Những thứ đó là đồ của tôi!"
An gia gia nhìn chằm chằm vào người buôn đồ cổ, giọng nói có chút âm trầm: "Nếu như ông muốn giảm thọ, hoặc là muốn chết, vậy ông cứ giữ mấy thứ này đi."
Người buôn đồ cổ lại toát ra một thân mồ hôi, ngay lập tức im lặng. An gia gia nhìn thấy vẻ mặt hối hận và áy náy của ông ta, liền biết ông ta nhất định đã suy nghĩ thông suốt, tâm sinh hối lỗi, trong lòng An gia cũng mềm mại hơn.
"Tôi sẽ không muốn đồ cổ của ông, tôi chỉ muốn giúp ông loại bỏ những thứ dơ bẩn trong những đồ cổ này đi. Ngày mốt ông hãy tới cửa hàng áo liệm của tôi, lấy mấy thứ này về. Sau này đừng tiếp tục hành động như vậy nữa. Những thứ được khai quật lên nhất định phải biết lai lịch rõ ràng, nếu như được mang ra từ một số ngôi mộ không rõ ràng, tôi khuyên ông vẫn đừng nên chấp nhận chúng."
Ông chủ quán cà phê thở dài, rõ ràng người đàn ông trước mắt đã gián tiếp hại chết nhân viên trong tiệm mình, còn khiến cho việc kinh doanh quán cà phê của mình xuống dốc không phanh, nhưng ông lại không thể tức giận được, trong lòng càng thêm bất lực.
Thời điểm rời khỏi nhà người buôn đồ cổ, tâm tình của ta rất phức tạp, An gia gia cười nói với ta: "Hoa nha đầu, hôm nay vất vả cho cháu rồi, cháu hãy về nhà trước đi."
An Ninh vẫn luôn yên lặng đi theo lập tức giơ tay lên: "Gia gia! Cháu sẽ quay về cùng với tiểu Hoa!"
An gia gia mang theo cái túi, dẫm dép lê chuẩn bị bước lên xe buýt, ta và An Ninh bắt xe taxi, chuẩn bị về nhà.
Khi ta vừa mới ngồi trên xe taxi, nhìn ra xa từ bên ngoài cửa sổ xe, đồng tử đột nhiên co lại!
Một bà bác mặc quần áo bảo hộ đang đứng ở bên cạnh tác phẩm điêu khắc tám con ngựa đồng, trong tay cầm một cái chổi, mắt chằm chằm nhìn thẳng vào ta. Đột nhiên, trên khuôn mặt của bác ấy nhăn lại và lộ ra một nụ cười quỷ dị, tròng mắt chậm rãi chuyển động lên trên, đồng tử màu đen dần dần biến mất!
Đôi môi bác ấy mấp máy mở ra, mấp máy giống như một bà già không có hàm răng. Ta không biết bà bác ấy đang cố nói điều gì, vì thế ta hít vào một ngụm khí lạnh, quay đầu không muốn tiếp tục nhìn bác ta! "Tiểu Hoa? Tiểu Hoa, chuyện gì xảy ra với cậu vậy?"
An Ninh nhìn thấy ta đang không ngừng hít không khí lạnh, sắc mặt tái nhợt, cho rằng thân thể ta không thoải mái, vội vàng dò hỏi.
Ta bị tiếng la của cô ấy kéo về thực tại, liên tục lắc đầu, cứng đờ cười nói: "Không sao, không có việc gì......"
Xe taxi khởi động, sau khi đi được một đoạn đường, ta quay đầu lại, nhìn về phía vị trí lúc đầu chỗ bức tượng tám con ngựa đồng, nơi đó trống không, làm gì có người quét dọn vệ sinh nào đâu!
Từng đợt không khí lạnh dâng lên từ phía sau lưng ta, trong đầu ta nhảy ra một câu duy nhất đó là ——
Bà bác kia tuyệt đối không phải là người sống!
Ta không thể không có chút sợ hãi đối với bác quét dọn vệ sinh xuất quỷ nhập thần này, nghĩ đến bản thân mình sau này không bao giờ phải đi làm ở quán cà phê nữa, trong lòng ta bỗng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng, ta lại có chút để ý tới sự tồn tại của bác ấy, nhìn bộ dáng của bác ấy, không giống như là một ác quỷ, vậy bác ấy đã qua đời như thế nào?
Vì sao bác ấy vẫn mang bộ dạng quỷ hồn, ngày thường còn mặc quần áo lao công quét đường? Vì sao bác ấy vẫn luôn bồi hồi ở trước khu dân cư nhỏ?
Ta nghĩ tới phương thức Tiểu Hoàng tìm tới mình để xin giúp đỡ, không thể không phỏng đoán.
Có lẽ bà bác kia vẫn luôn ở nơi đó, chính là đang đợi người tới cứu rỗi bác ấy, để bác ấy đi tới nơi bác ấy nên đi hay sao?
Khi ta về đến nhà, nói lời tạm biệt với An Ninh xong, sau đó ta mới đi vào nhà. Ba mẹ về quê tới bây giờ vẫn chưa trở về, tín hiệu di động trên núi không tốt, bọn họ cũng không hề gọi điện thoại báo cho ta biết có bình an hay không, ta không thể không có chút lo lắng.
"Nương tử đã trở lại."
Giọng nói quen thuộc truyền đến từ sau lưng ta, một đôi cánh tay lạnh lẽo vòng qua eo và duỗi tới bụng nhỏ trên người ta, sau đó ôm ta từ phía sau lưng. Ta có thể cảm nhận được phía sau lưng mình giống như đang dán ở trên một tấm ván sắt lạnh và cứng rắn. Hơi thở lành lạnh thổi vào trên cổ của ta.
Tác giả :
Dung Hàm