Đêm Đỗ Kinh
Chương 2
Ôn Lương Tương ra khỏi Đỗ phủ, trước khi lên kiệu nàng vô thức liếc mắt nhìn vào trong ngõ nhỏ, cũng không biết là chờ mong nhìn thấy gì, nhưng ngoài ý muốn của nàng là nàng đã nhìn thấy một người.
Điều này làm nàng nao nao.
Đó là một nữ nhân cải nam trang, bộ trang phục nam giới màu sáng mặc trên người cô ta hơi rộng càng lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, dáng người thanh tú cao ráo, hai tay áo rộng thùng thình bay trong gió càng làm tăng them phong thái vượt trội.
Cô ta có một đôi mắt rất đẹp, sâu như nước mùa thu. Tuy rằng khoảng cách khá xa nhưng Ôn Lương Tương vẫn có một cảm giác, dường như đôi mắt đó chiếu thẳng vào mình.
Ánh mắt đó vô cùng sáng quắc này như nàng đã đoạt đươc vật yêu quý nhất của cô ta. Ôn Lương Tương cười cười, cúi đầu đi vào trong kiệu thoát khỏi ánh mắt nóng rực đó.
Đỗ Lương Dạ đứng trong ngõ nhỏ âm u, bốn phía lòa xòa bóng cây, một cơn gió thổi qua lá vàng khô ào ào rơi xuống, hiện giờ đang là buổi trưa cuối mùa thu, nghe như có một cảm giác hiu quạnh khó hiểu. Bỗng nhiên trong lúc đó, Đỗ Lương Dạ nhớ đến một câu nói: Nhạn bắc quyện cực, thủy chung bay về phương nam, lãng tử động tình, chẩm không quay đầu lại. (Chim nhạn bay về phương bắc mệt mỏi, sẽ quay về phương nam; lãng tử động tình, sẽ không bao giờ quay đầu trở lại.
Sau đó, có một sự bị thương như vết băng rạn vỡ từ trong lòng nàng kéo dài ra, vô thanh vô tức, giống như một con rắn băng lạnh âm hiểm uốn lượn qua ký ức của cuộc đời.
Đỗ Lương Dạ loạng choạng đi ra khỏi ngõ nhỏ, đi qua một khu rừng trúc tới ven bờ một con sông nhỏ, đi dọc theo đường nước sông về hướng đông, rất nhanh thấy một đám cỏ lau trắng xóa tràn ngập bao trùm.
Một lát sau, có một chiếc thuyền nhỏ từ trong đám cỏ lau đi ra chạy về phía bờ bên kia. Đó là một con thuyền màu đen cực kỳ tinh xảo, trên bong có một chiếc nơ kết đồng tâm màu hồng khá bắt mắt.
Đỗ Lương Dạ chèo thuyền rất có bài bản, động tác khá thành thạo nhưng vẫn có vài phần thướt tha.
Thật khó tưởng tượng một thiên kim tiểu thư lại có thể một mình làm việc đó.
Mộ Dung Thu Thủy cong miệng lên cười, người dựa vào một thân cây ở xa xa nhìn Đỗ Lương Dạ. Nếu Đỗ Lương Dạ biết ý nghĩ của hắn lúc này, nhất định sẽ nghếch cằm lên hừ một tiếng, nói: Ta sẽ sống thật vui vẻ.
Nghĩ như vậy, ý cười trong mắt hắn càng sâu đậm.
Hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Lương Dạ, năm đó, hoa mẫu đơn thành Lạc Dương vô cùng diễm lệ nở rực rỡ, hắn bị Vô Song kéo đi ngắm hoa, mặc cho hắn bộ trang phục vô cùng tao nhã quá sức tưởng tượng, thật là làm cho hắn ngượng ngùng muốn chui xuống đất. Lúc đi rồi hắn mới biết, Vô Song muốn thưởng cho hắn không phải là đi ngắm hoa mẫu đơn, mà là thiên kim của phủ đài Đỗ đại nhân – Đỗ Lương Dạ.
Chỉ trách là từ đầu tới cuối Đỗ Lương Dạ không hề xuất hiện. Vô Song bắt đầu cáu giận loạn cả lên, Mộ Dung Thu Thủy vội vàng tìm cớ đi nhà xí để trốn. Hắn hiểu tính cách sạch sẽ của Vô Song sẽ tuyệt đối không đến nhà xí. Mộ Dung Thu Thủy thường ngày cũng là một chủ tử có sở trường hay gây rắc rối, nhưng một ngày mà gặp Vô Song thì cũng phải hét lên nhức đầu, chỉ có thể trốn đi – đó là cách duy nhất. Các chủ của thiên hạ vô song các, cũng chính là nhân vật nóng giận nhất thiên hạ. Hắn ở thành Lạc Dương ho một tiếng thôi, toàn bộ giang hồ đều phải bị cảm vài ngày, ai gặp cũng phải né đi đường vòng.
Ha hả, nói tới thì lại lạc đề, tạm thời không đề cập tới nữa.
Lại nói đến Mộ Dung Thu Thủy vội vã xông vào nhà xí, bỗng nhiên gặp một người. Đối phương dường như cũng sợ giật mình, vừa chỉnh trang lại y phục thật nhanh, vừa dùng ánh mắt giận giữ sắc bén nhìn Mộ Dung Thu Thủy.
Xuất phát từ sự nhạy cảm của một kiếm khách, Mộ Dung Thu Thủy cảm giác trong ánh mắt của đối phương có sát khí.
Nhưng hắn không rõ vì sao lại có sát khí đó, ý nghĩa trong nhất thời đảo qua, lúc đó, trên phố đang có những tên nam nhân phóng đãng khắp nơi, loại thủ đoạn thường dung là có người ra ngoài mượn dang nghĩa bạn bè để dụ dỗ lừa gạt, huống hồ người này là một mỹ nam tử trăm phần trăm, nói vậy thường ngày đi càn quấy không phải ít, khó tránh khỏi dễ nảy sinh hiểu lầm.
Mộ Dung Thu Thủy vốn không có ý định đi tiểu, nếu cứ như vậy thì lại cố mà tiểu, bằng không sẽ bị cho là có ý đồ gì khác. Vì vậy, hắn phóng khoáng kéo áo lên, cởi đai lưng ra, vừa tiểu vừa quay sang đối phương cười thiện ý, để cho đối phương biết là mình chỉ đi vệ sinh mà thôi.
Người kia cũng quay lại mỉm cười với hắn, đôi môi mọng đỏ, hàm răng trắng ngọc giống như hoa mùa xuân, quả nhiên khuynh quốc khuynh thành, làm tim hắn đập thình thịch, hai mắt cứ đăm đăm.
Ngay sau đó, hắn bị trúng một quyền trên mặt.
Máu mũi ấm áp chảy xuống rơi vào dây lưng màu trắng trên tay hắn, từ từ thấm nhòe ra, giống như một đóa hoa mai đang nở. Hắn mơ màng ngửi được mùi thơm từ cú đánh của đối phương, rất nhẹ nhàng lan tỏa không thể diễn tả thành lời, vô cùng nhẹ nhàng mà khiến người khác mê mẩn.
Trong nhà xí được ngửi mùi hương thơm ư?
A! Nói ra chỉ sợ bị đám Vô Song cười cho, huống chi mùi hương này lại từ một nam nhân, cho nên, trong khi Vô Song đang hỏi hắn vì sao chảy máu mũi, hắn ấp úng không nói ra được nguyên nhân. Cuối cùng bị ép buộc quá liền nói bừa một câu, nói là thấy một cô nương rất xinh đẹp…
Mộ Dung Thu Thủy còn chưa nói xong thì thấy cái người gây chuyện kia dẫn theo một gã tùy tùng đang ở hành lang đối diện đi tới, vừa đi vừa phe phẩy quạt, nhìn vô cùng có phong độ, dung mạo tuyệt thế, dường như sinh ra đã như vậy làm người khác mặc cảm.
Hắn hét lớn: ‘Ngươi đứng lại cho ta!"
Không biết có phải hét quá sức hay không mà lúc hét xong, máu mũi hắn lại chảy.
Vô Song vừa thấy người kia, hai mắt liền tỏa sáng giống như hồ điệp thấy hoa liền chào đón, vừa cười làm lành vừa lấy lòng làm Mộ Dung Thu Thủy nghẹn họng nhìn trân trối. Hắn chưa bao giờ biết Hỗn Thế Ma Vương cao ngạo này cũng có bộ mặt nịnh nọt như vậy.
Bỗng nhiên, hắn hiểu ra, người này chính là Đỗ Lương Dạ.
Nhưng Đỗ Lượng Dạ phớt lờ Vô Song mà đi thẳng tới trước mặt Mộ Dung Thu Thủy dừng lại, mỉm cười nói: “Ta đứng lại rồi, ngươi định làm gì hả?"
Mộ Dung Thu Thủy đương nhiên không thể làm gì Đỗ Lương Dạ, hắn chỉ hận không thể tìm một lỗ nẻ để chui vào, chỉ cần nghĩ mình đi tiểu ở trước mặt một nữ hài tử, hắn chỉ muốn chết quách cho xong. Năm đó hắn mười chín tuổi, tuy nói là đã nhiều năm kinh nghiệm từng trải trong giang hồ, nhưng dù sao tuổi vẫn còn trẻ, đối mặt với một nữ hài tử dù sao cũng có chút lúng túng, đương nhiên, bây giờ hắn có thể nhìn vào điều đó coi như là một truyện cười.
Đỗ Lương Dạ thích mặc nam trang, vóc người nàng cao gầy, mặc nam trang vào lại vô cùng phong lưu minh tú, mỹ lệ khác người. Năm đó, toàn bộ thành Lạc Dương chỉ biết là có Đỗ công tử, không biết có Đỗ tiểu thư.
Đỗ Lương Dạ là người hành động cực kỳ liều lĩnh. nhiều lúc cũng thủ đoạn, có lúc ra vẻ là thiếu niên hiệp khách, có lúc hoa thân thành thư sinh ôn nhã, mang theo hai tùy tùng tuấn tú đi khắp nơi, thỉnh thoảng gặp cô nương xinh đẹp, đương nhiên cũng sẽ tiến đến trêu ghẹo hai câu, tặng người ta túi hoa gì đó vân vân, làm cho cô nương nhà người ta mặt ửng hồng thẹn thùng, tâm hồn xao động, sau đó mới cảm thấy thỏa mãn rời đi, không hề phong phạm một chút đến các tiểu thư khuê các. Đỗ Lương Dạ với hình ảnh một nam tử phóng đãng chuyên đi phá hoại như vậy. Còn Vô Song thì không biết là sự nhẫm lẫn chưa, hắn gần như mê luyến Đỗ Lương Dạ ngay lập tức.
Hắn nói: Trên đời này ngoại trừ Đỗ Lương Dạ ra, các nữ nhân khác đều tầm thường.
Lúc Vô Song nói những lời này hắn chỉ có mười bốn tuổi, bộ dạng vẫn còn hơi sữa. Lúc đó nghe thế Mộ Dung Thu Thủy chỉ thầm buồn cười không phản đối. Nếu như muốn bàn về ai đẹp hơn ai, đương nhiên Vô Song không thể sánh với Mộ Dung Thu Thủy, nhưng Vô Song có một sự nhạy cảm mà người thường không thể có, là có thể thấy được cái mà người khác không thấy, hết lần này tới lần khác hết đông lại tây vẫn cứ vô cùng nông cạn mà xem nhẹ. Hắn liếc mắt thì nhận ra ngay Đỗ Lương Dạ không giống người bình thường, còn Mộ Dung Thu Thủy thì lại luôn luôn cân nhắc, cẩn trọng.
Cho nên, Mộ Dung Thu Thủy chỉ có thể là Mộ Dung Thu Thủy, còn Vô Song, hắn chỉ có thể là chủ nhân của Thiên hạ vô song các.
Có đôi khi, ký ức là một chuyện làm người ta đau khổ. Nhưng, nếu trong mắt của hắn có hình ảnh của mình năm mười tám tuổi, vậy thì nhiều cái cũ lại thật hay.
Gần đây, Mộ Dung Thu Thủy thường xuyên rơi vào trong hồi ức. Hắn nhớ kỹ những lời Vô Song từng nói: nếu như ngay lúc ngươi bắt đầu nhiều lần nhớ đến hồi ức, nghĩa là ngươi bắt đầu già rồi.
Vô Song thường nói rất nhiều có có đạo lý, nhưng lại không bao gồm câu nói này.
Mộ Dung Thu Thủy cảm thấy bản thân mình đã già rồi, thực ra mới bắt đầu là từ ba năm trước thôi. Năm hắn hai mươi tuổi, độ tuổi rực rỡ nhất. Lúc đó Ngô Tam Quế dẫn quân Mãn Thanh nhập quan, Đại thuận Vương (Lý Tự Thành) binh bại ở Giang Tây, rồi thần bí mất tích tại Cửu Cung sơn, thế đạo hỗn loạn. Nhưng hắn làm Tông chủ Phạm Âm Ti của Thiên hạ vô song các, ngày ngày múa đao liếm máu, kiếm sống toàn bộ dựa vào bản lĩnh, loạn thế đối với họ mà nói, chỉ có lợi chứ không hại. Mỗi ngày tập võ xong thì lén lút lôi kéo Vô Song đi xem biểu diễn chọi gà, đem tuổi xuân hùng hồn ném đi, hồn nhiên không biết đến thù hận quốc gia.
Nhưng, loại cuộc sống phức tạp này có thể làm cho một người ngây thơ trở nên già dặn.
Về sự kiện đó, đến hôm nay nghĩ lại hắn vẫn không thể tin như trước. Nhưng, nếu ai dám hỏi Khúc Lan sư phụ, thì đó là hành vi đại nghịch bất đạo, là muốn bị tam đao lục động. Cho nên, hắn cũng chỉ thỉnh thoảng trong một đêm mưa gió nào đó mà phỏng đoán, thậm chí có chút ác ý phỏng đoán, là tất cả đều nguyên do từ tư tâm của sư phụ.
Mỗi người ở Thiên hạ vô song các đều biết, chí nguyện duy nhất của cuộc đời của Khúc Lan sư phụ vẫn cứ chính là có thể giết hết đám Thanh cẩu. Ông đã từng đi theo Viên Sùng Hoán, cống hiến dưới chướng của Viên Sùng Hoán sau khi mới lên làm Sấm Vương Lý Tự Thành, ông vô cùng thống hận thát tử Mãn Thanh. Ba năm trước đây vào một đêm thu, ông gọi Mộ Dung Thu Thủy vào mật thất của Thiên hạ vô song các, nói ra một bí mật.
Ông nói ra thân phận thật sự của Mộ Dung Thu Thủy, hắn thật ra là nhi tử còn sót lại bên ngoài của Đại thuận Vương.
Những lời này như một chất xúc tác làm một đứa trẻ phóng đãng hay chơi bời lêu lổng như Mộ Dung Thu Thủy bỗng chốc biến thành một người nội tâm thâm trầm, chín chắn và cẩn trọng. Hắn vội vã kết thức thời niên thiếu vô tư hồn nhiên tươi đẹp, bắt đầu gánh vác trọng trách kèm sứ mệnh vĩ đại thiêng liêng, cuộc sống của hắn tràn ngập thù hận quốc gia, hắn mai danh ẩn tích, theo sư phụ đi bôn ba, gặp mặt các thủ lĩnh giang hồ tứ hải, bận rộn.
Nhưng trên thực tế, Mộ Dung Thu Thủy không thích cuộc sống ngựa không dừng vó, khua chuông gõ mõ này. Một chút mảy may ý nghĩ xưng bá thiên hạ trong đầu hắn cũng không có, hắn chỉ là một kiếm khách bình thường, nguyện vọng lớn nhất cũng chỉ là một danh hiệu nhỏ nhoi trộn lẫn trong dòng nước lũ của số phận. Trong lòng hắn thường thường nảy sinh nghi hoặc: cái bí mật này thực ra là lời nói dối của sư phụ. Sư phụ càng lúc càng già rồi, sự nghiệp kháng Thanh đã không thể thành công, hắn mong muốn có một người có thể đem sứ mệnh này tiếp tục kế thừa, bất hạnh thay chính mình lại bị lựa chọn…
Mỗi khi Mộ Dung Thu Thủy nhớ tới những việc này, hắn cảm giác mình đã phạm phải tội rất lớn, thế nhưng, hắn không thể khống chế được ý nghĩ này, Những lúc như này, trong đầu hắn sẽ vang lên những âm thanh quật lại: Sư phụ đối với hắn ân trọng như núi, hắn không nên nghi ngờ sư phụ, quả thật là đại nghịch bất đạo, tội đáng chết vạn lần.
Như vậy các ý nghĩ trong đầu nhiều lần đấu tranh, giống như trong người hắn có hai người đang đấu nhau, làm hắn ngàn vạn lần thống khổ, chỉ có trong vòng tay nữ nhân, trong rượu ngon thơm ngát hắn mới có thể có được một chút sự yên ổn và thỏa mãn.
Mới chỉ có hơn hai mươi tuổi nhưng hắn như cảm thấy tâm đã trở nên vô cùng già cỗi.
Có đôi khi, hắn buông thả phóng túng, lại sẽ có người lần lượt đến khuyên bảo, Vân Tại Thiên, Hách Liên Vong Tuyết, Thiên Hạ Vô Song…đám nam tử ngày bình thường vô cùng cao ngạo lại như đám đàn bà cứ lải nhải không dứt. Chỉ có Đỗ Lương Dạ là không hề khuyên hắn, nhưng những câu nàng nói ra lại vô cùng hiệu quả.
Nàng nói: “Mộ Dung Thu Thủy, nếu như ngươi thích lên giường cùng nữ nhân, lần sau cứ tới tìm ta, ta không lấy bạc của ngươi đâu. Ngươi xem, ta còn đẹp hơn cô ta."
Lúc nàng nói những lời này, đôi mắt trong trẻo mở to, giơ tay tháo chiếc trâm cài tóc xuống, mái tóc đen dài vừa xổ ra dài tới hông. Sau đó, nàng đi vào kéo nữ tử đang dựa vào trong lòng hắn ra sóng vai đứng cùng, cười dịu dàng thoải mái để hắn so sánh ai đẹp hơn ai.
Mộ Dung Thu Thủy chỉ có thể há hốc mồm, trong lòng hắn nghĩ: Đỗ Lương Dạ, ngươi thật đúng là vượt trội mà.
Hắn thủy chung không thể hiểu nổi, Đỗ Lương Dạ rốt cuộc là loại nữ nhân như nào. Nàng là thiên kim tiểu thư của phủ đài đại nhân, nhưng nàng có thể giao du với Tam giáo Cửu lưu ở thành Lạc Dương, thậm chí còn có thể vào Thiên hạ vô song các, thật là một kỳ tích.
Thiên hạ vô song các là một nơi: Nếu như ai có việc gì đó, vắt hết óc, hao tổn tâm cơ, dùng hết tất cả các biện pháp có thể nghĩ ra trên đời này nhưng vẫn không thể giải quyết được, người đó đã tới đường cùng, khóc không ra nước mắt. Vậy thì, chí ít người đó vẫn còn một chỗ để tới, đó chính là Thiên hạ vô song các.
Moi người đều nói: trong giang hồ, chỉ có người không xuất ra được giá, không có chuyện nào Thiên hạ vô song các không giải quyết được.
Vô Song làm Các chủ Thiên hạ vô song các, Đỗ Lương Dạ rốt cuộc làm thế nào mà kết bạn được với hắn? Nói ra quả thật là một truyện cười, nhưng Mộ Dung Thu Thủy hoàn toàn tin tưởng, loại sự việc này cũng chỉ có Vô song mới có thể làm được.
Có người nói có một ngày, Vô Song ở trên đường thấy một bộ y phục rất đẹp, chiếc áo choàng làm bằng tơ lụa màu tím nhạt, trên áo có thêu một đóa hoa cúc nền nã cùng với Lạc Thần Phú Tào Thực, người này lại vô cùng phong lưu tuấn tú, siêu thoát nhã tuyệt, Vô Song hai mắt cứ nhìn đăm đăm, miệng chảy nước miếng. Những người khác đi trên đường thấy cũng chỉ cùng lắm là nhìn hai cái, còn vị Các chủ Vô song của chúng ta lại cứ đi theo chủ nhân của bộ phục đó khắp đường phố, trong miệng thì lẩm bẩm:
“Phiên nếu kinh hồng,
Uyển nếu du long…
Phảng phất hề nếu kinh vân chi tế nguyệt
Phiêu phiêu hề nếu phong lưu chi quay về tuyết.
Xa mà vọng chi …"
Rốt cuộc, chủ nhân y phục đó là Đỗ Lương Dạ xoay người lại, cười dài hỏi: “Ngươi thích y phục này?"
Vô Song gật đầu không ngừng: ‘Thích thích!
Đỗ Lương Dạ liền cởi chiếc áo choàng ra cầm lên tay, vẫn cười như trước nói: ‘Ngươi thích thì lấy đi."
Vô Song không chút nào đỏ mặt nhận lấy y phục, lại còn lịch sự hỏi một câu: “Đa tạ tiểu thư hào hiệp tặng áo, chẳng hay tiểu thư có cần tại hạ cống hiến sức lực gì không?"
Đỗ Lương Dạ không cười nữa, nói: “Chỉ cầu xin công tử đừng đi theo ta nữa."
Vô Song nghe vậy sửng sốt nói: ‘Nếu đã lấy được vật rồi, ta đương nhiên sẽ không đi theo tiểu thư nữa, nhưng vẫn có thể hỏi vì sao tiểu thư lại nói vậy?"
Đỗ Lương Dạ nhìn hắn từ đầu đến chân, nghiêm mặt nói: “Công tử, thường ngày ngươi tuấn mỹ bất phàm, dung mạo xuất chúng, thật không thích hợp lộ diện ra ngoài, để tránh gây hỗn loạn trên đường, đây là thứ nhất. Thứ hai, tuy rằng ta đối với dụng mạo của mình cũng rất tự tin, nhưng đi cùng với ngươi, vẫn cảm giác có áp lực. Cho nên, xin công tử đừng đi theo ta nữa, chúng ta đến đây chia tay."
Những lời nói này khiến cho Vô Song nghe say sưa. Hắn nghĩ mười bốn năm năm tháng tròn của mình có ý nghĩa nhất chính là giờ khắc này. Hắn liền bước lên trước một bước, cầm thật chặt hai tay của Đỗ Lương Dạ, hai mắt đầy ắp nước mắt biểu hiện sự cảm kích nàng.
Đỗ Lương Dạ mỉm cười nói: ‘Chuyện này tạm gác lại, ngày sau có duyên sẽ tranh luận tiếp."
Nàng rút tay về, xoay người rời đi, vô cùng phóng khoáng phất phất tay, chiếc tay áo rộng thùng thình giơ ra giữa không trung lộ ra cổ tay trắng nõn như ngọc, hình ảnh đó làm cho Vô Song lòng đầy say mê nhớ ngay tới một câu thơ: “Tiểu hà tài lộ đầy sừng.
Tuy rằng Vô Song đã lấy đực y phục đó nhưng chưa từng mặc đến, không phải là vì hắn quý trọng y phục này, mà là vì năm đó hắn mới có mười bốn tuổi, cơ thể chưa phát dục hết, còn Đỗ Lương Dạ mặc dù mười bảy tuổi, vóc người so với người cùng tuổi hơi cao gầy hơn một ít. Hoa văn của nàng có cũng rất nhiều, rất nhanh có nhiều kiểu trang phục được làm ra càng đẹp hơn, y phục đó đương nhiên cũng không còn là hiếm lạ nữa.
Mặc dù Vô Song rất yêu thích Đỗ Lương Dạ, nhưng nàng lại không được hoan nghênh ở Thiên hạ vô song các. Nhất là Khúc Lan sư phụ lại là người vô cùng thống hận người Mãn, mà phụ thân của Đỗ Lương Dạ lại là quan viên Thanh triều. Thứ hai, mấy vị tông chủ của Thiên hạ vô song các đều ít hoặc nhiều đều có tính tình kỳ quái.
Nhưng Đỗ Lương Dạ cũng là người khi đến cũng biết nhìn sắc mặt người khác, lúc vui vẻ thì đến như thường lệ, có đôi khi thậm chí còn đòi Vô Song đưa đến Tây Giang Nguyệt, ở trên nhà chim bồ câu hơn mười ngày liền. Có lúc đột nhiên mất tích ba tháng cũng là chuyện bình thường, không ai tìm được nàng, không ai biết nàng đi đâu làm gì.
Mỗi một người muốn tiếp cận Thiên hạ vô song các đều phải trải qua sự điều tra nghiêm ngặt. Người phụ trách điều tra ti tức là Giang Hú đương nhiên cũng từng điều tra Đỗ Lương Dạ, thế nhưng Giang Hú cũng không thu được tin tức có giá trị gì. Ngày nào Đỗ Lương Dạ cũng sống phóng túng, dẫn theo hai gã tùy tùng tuấn tú đi dạo trên đường phố, cái gì cũng thông thạo, hạng người nào cũng kết giao.
Cho nên, cùng với thái độ thù địch với Đỗ Lương Dạ, bọn họ còn có sự hiếu kỳ với nàng.
Mộ Dung Thu Thủy đương nhiên cũng rất hiếu kỳ, có một thời gian dài, hắn lén đi theo nàng. Hắn thấy Đỗ Lương Dạ trong bộ y phục tuyết trắng, ở dưới con mắt của một đám hậu vệ giữ thành, vô cùng ưu nhã đi qua đi qua đầu thành Lạc Dương đêm khuya rét mướt, gió đêm thổi bay chiếc áo bào rộng thùng thình của nàng, giống như một cây hoa mẫu đơn lung lay sắp đổ.
Hắn còn thấy cả người Đỗ Lương Dạ xuất thần dưới ánh trăng trên sông Lạc Hà, phong thái giống như một con cá duyên dáng linh hoạt.
Cho đến ngày hôm nay, khi Mộ Dung Thu Thủy nhớ lại chuyện cũ, hắn bỗng nhiên phát hiện, bản thân mình khi đánh giá một nữ nhân có xinh đẹp và quyến rũ hay không đều lấy tiêu chuẩn từ Đỗ Lương Dạ.
Cho dù Đỗ Lương Dạ có nhiều hành vi hắn cảm thấy không thể giải thích nổi.
Giống như vào giờ khắc này, hắn không rõ, nàng vì sao bỗng nhiên một mình chống thuyền vượt sông mù mịt khói sương sang bờ bên kia. Đứng ở vị trí của hắn nhìn không thấy ở mui thuyền đen tuyền đang tiến vào đám cỏ lau của Đỗ Lương Dạ đột nhiên dưới nước nhoi lên một người.
Người đó động tác nhanh nhẹn xoay người đi vào buồng nhỏ trên tàu.
Đỗ Lương Dạ đương nhiên là thấy rồi nhưng làm như không thấy. Nàng hơi ngửa đầu, đưa mắt nhìn ra xa mặt sông gợn sóng nước, vẫn tiếp tục chống thuyền chậm rãi đi, chỉ nghe tiếng sóng nước gợn vang.
Lặng im trong chốc lát, trong khoang thuyền có tiếng người nói vọng ra, âm thanh có chút già nua.
“Có tin tức, Phượng Hoàng tham dự hành động lần này, đồng thời người đã vào thành Lạc Dương."
“Đã biết."
‘Chúng ta có nên điều chỉnh lại kế hoạch hay không?"
“Không cần!"
“Vậy…Ngươi định làm như nào?" Người kia có chút nghi hoặc, nhưng thái độ rất cung kính.
“Án binh bất động."
“Cách ngày trùng cửu chỉ còn hai ngày nữa thôi." Người kia nhấn mạnh.
“Đúng vậy!"
Đỗ Lương Dạ nói rất nhẹ, ánh mắt trong trẻo lộ ra sự phiền muộn, dường như nhớ đến gì đó. Sự không tập trung trong lời nói của nàng làm cho đối phương kinh ngạc, hắn tựa như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại không nói nữa.
Ngay khi mũi thuyền ra khỏi đám cỏ lau thì hắn đã biến mất.
Đỗ Lương Dạ quăng mái chèo xuống thuyền, đưa tay chạm vào chiếc nơ kết đồng tâm, cười rất nhẹ, sau đó xoay người lên bờ, mới đi được vài bước qua lùm cỏ, đột nhiên có người nhảy ra ôm lấy chân nàng, miệng reo lên: “Tiểu Dạ, cuối cùng cũng đợi được ngươi rồi."
Đỗ Lương Dạ hơi giật mình kinh hãi nhưng lập tức trấn tĩnh lại, trong đôi mắt đen kịt lướt qua một tia sát khí.
Người đàn ông dưới chân không phát hiện ra, hắn vẫn ôm chặt lấy hai chân của Đỗ Lương Dạ, mặt áp sát vào đầu gối nàng, hét lên: “Tiểu Dạ, ngươi thật không có lương tâm, ngươi bỏ đi ba năm, lúc quay về cũng không tìm ta để chơi, ngươi thật không có lương tâm, ô ô ô…"
Hắn thật sự khóc toáng lên.
Đỗ Lương Dạ khẽ cười khổ, nàng cúi người xuống nắm lấy tay hắn, dịu dàng nói: “Được rồi được rồi, không phải ta đang đứng trước mặt ngươi đó sao, đừng náo loạn nữa."
Hắn không thèm nghe, vẫn cứ tiếp tục khóc không ngớt.
Đỗ Lương Dạ bất đắc dĩ dùng giọng nói của bề trên, chậm rãi nói: ‘nghe nói trong bãi cỏ bờ sông có rắn…"
Nàng nói chưa hết, người ở dưới đất vội lủi lên như một con bạch tuộc đang quấn lấy người nàng, một đôi đồng tử mở to láo liên: ‘Rắn, rắn ở đâu? Tiểu Dạ, ngươi gạt ta."
Đỗ Lương Dạ cam chịu nhắm mắt lại.
Giây lát, nàng mở mắt ra, chiếu vào mắt nàng là một gương mặt tuấn mỹ, hai mắt đen sáng rực có thể so sánh với sao đêm, hàng mi dày dính nước mắt càng dày và dài, đẹp như một thiên tài đồng tử trong bức tranh Quan thế âm. Đại khái hắn ngủ ở trong bụi cỏ một thời gian khá dài, búi tóc trên đầu đã rối loạn, trên người dính đầy cỏ, nhưng y phục trên người vẫn xa hoa đẹp đẽ hơn người, đỏm dáng đến thấu xương, giống như bốn mùa xuân hạ thu đông đều mặc ở trên người.
Trong thiên hạ, nam nhân có thể tùy tiện nhảy lên người Đỗ Lương Dạ, đồng thời khiến nàng bó tay, chỉ có một, đó chính là Các chủ Thiên hạ vô song các – Thiên Hạ Vô Song.
Đây là một người có tên tuổi danh tiếng trong giang hồ. Mọi người đối với cái tên này vô cùng kính nể, sùng bái, ước ao, đố kỵ..đủ loại tình cảm phức tạp, thế nhưng, ngay cả bọn họ cũng không biết chủ nhân của cái tên này chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ vô cùng tùy hứng.
Mặc dù hắn đã mười tám tuổi rồi.
Thế nhưng tính tình của hắn vẫn như ba năm trước đây không có chút tiến bộ nào, hắn giống như chó ghẻ bên cạnh Đỗ Lương Dạ, có kè mặc cả trên dưới yêu cầu nàng giúp hắn chải đầu, bằng không sẽ xuống.
Đỗ Lương Dạ đành phải đồng ý với hắn.
Hắn lại nhưng được một bước lại muốn tiến thêm một bước là yêu cầu một bộ y phục thật đẹp nữa.
Đỗ Lương Dạ cũng đành phải đồng ý với hắn.
Hắn còn muốn nói thêm gì đó nữa lập tức bị Đỗ Lương Dạ đánh một bạt tai.
“Còn muốn nữa hả?"
“Người đánh ta?"
Hắn kêu lên, trên mặt trắng trẻo lộ rõ năm dấu tay màu đỏ, thái độ như muốn khóc, nhưng trước ánh mắt sắc bén của Đỗ Lương Dạ, rốt cuộc hắn nín khóc mà mỉm cười.
Nụ cười này giống như mùa xuân về làm băng tuyết tan rã.
Trái tim Đỗ Lương Dạ tức thì mềm yếu.
Điều này làm nàng nao nao.
Đó là một nữ nhân cải nam trang, bộ trang phục nam giới màu sáng mặc trên người cô ta hơi rộng càng lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, dáng người thanh tú cao ráo, hai tay áo rộng thùng thình bay trong gió càng làm tăng them phong thái vượt trội.
Cô ta có một đôi mắt rất đẹp, sâu như nước mùa thu. Tuy rằng khoảng cách khá xa nhưng Ôn Lương Tương vẫn có một cảm giác, dường như đôi mắt đó chiếu thẳng vào mình.
Ánh mắt đó vô cùng sáng quắc này như nàng đã đoạt đươc vật yêu quý nhất của cô ta. Ôn Lương Tương cười cười, cúi đầu đi vào trong kiệu thoát khỏi ánh mắt nóng rực đó.
Đỗ Lương Dạ đứng trong ngõ nhỏ âm u, bốn phía lòa xòa bóng cây, một cơn gió thổi qua lá vàng khô ào ào rơi xuống, hiện giờ đang là buổi trưa cuối mùa thu, nghe như có một cảm giác hiu quạnh khó hiểu. Bỗng nhiên trong lúc đó, Đỗ Lương Dạ nhớ đến một câu nói: Nhạn bắc quyện cực, thủy chung bay về phương nam, lãng tử động tình, chẩm không quay đầu lại. (Chim nhạn bay về phương bắc mệt mỏi, sẽ quay về phương nam; lãng tử động tình, sẽ không bao giờ quay đầu trở lại.
Sau đó, có một sự bị thương như vết băng rạn vỡ từ trong lòng nàng kéo dài ra, vô thanh vô tức, giống như một con rắn băng lạnh âm hiểm uốn lượn qua ký ức của cuộc đời.
Đỗ Lương Dạ loạng choạng đi ra khỏi ngõ nhỏ, đi qua một khu rừng trúc tới ven bờ một con sông nhỏ, đi dọc theo đường nước sông về hướng đông, rất nhanh thấy một đám cỏ lau trắng xóa tràn ngập bao trùm.
Một lát sau, có một chiếc thuyền nhỏ từ trong đám cỏ lau đi ra chạy về phía bờ bên kia. Đó là một con thuyền màu đen cực kỳ tinh xảo, trên bong có một chiếc nơ kết đồng tâm màu hồng khá bắt mắt.
Đỗ Lương Dạ chèo thuyền rất có bài bản, động tác khá thành thạo nhưng vẫn có vài phần thướt tha.
Thật khó tưởng tượng một thiên kim tiểu thư lại có thể một mình làm việc đó.
Mộ Dung Thu Thủy cong miệng lên cười, người dựa vào một thân cây ở xa xa nhìn Đỗ Lương Dạ. Nếu Đỗ Lương Dạ biết ý nghĩ của hắn lúc này, nhất định sẽ nghếch cằm lên hừ một tiếng, nói: Ta sẽ sống thật vui vẻ.
Nghĩ như vậy, ý cười trong mắt hắn càng sâu đậm.
Hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Lương Dạ, năm đó, hoa mẫu đơn thành Lạc Dương vô cùng diễm lệ nở rực rỡ, hắn bị Vô Song kéo đi ngắm hoa, mặc cho hắn bộ trang phục vô cùng tao nhã quá sức tưởng tượng, thật là làm cho hắn ngượng ngùng muốn chui xuống đất. Lúc đi rồi hắn mới biết, Vô Song muốn thưởng cho hắn không phải là đi ngắm hoa mẫu đơn, mà là thiên kim của phủ đài Đỗ đại nhân – Đỗ Lương Dạ.
Chỉ trách là từ đầu tới cuối Đỗ Lương Dạ không hề xuất hiện. Vô Song bắt đầu cáu giận loạn cả lên, Mộ Dung Thu Thủy vội vàng tìm cớ đi nhà xí để trốn. Hắn hiểu tính cách sạch sẽ của Vô Song sẽ tuyệt đối không đến nhà xí. Mộ Dung Thu Thủy thường ngày cũng là một chủ tử có sở trường hay gây rắc rối, nhưng một ngày mà gặp Vô Song thì cũng phải hét lên nhức đầu, chỉ có thể trốn đi – đó là cách duy nhất. Các chủ của thiên hạ vô song các, cũng chính là nhân vật nóng giận nhất thiên hạ. Hắn ở thành Lạc Dương ho một tiếng thôi, toàn bộ giang hồ đều phải bị cảm vài ngày, ai gặp cũng phải né đi đường vòng.
Ha hả, nói tới thì lại lạc đề, tạm thời không đề cập tới nữa.
Lại nói đến Mộ Dung Thu Thủy vội vã xông vào nhà xí, bỗng nhiên gặp một người. Đối phương dường như cũng sợ giật mình, vừa chỉnh trang lại y phục thật nhanh, vừa dùng ánh mắt giận giữ sắc bén nhìn Mộ Dung Thu Thủy.
Xuất phát từ sự nhạy cảm của một kiếm khách, Mộ Dung Thu Thủy cảm giác trong ánh mắt của đối phương có sát khí.
Nhưng hắn không rõ vì sao lại có sát khí đó, ý nghĩa trong nhất thời đảo qua, lúc đó, trên phố đang có những tên nam nhân phóng đãng khắp nơi, loại thủ đoạn thường dung là có người ra ngoài mượn dang nghĩa bạn bè để dụ dỗ lừa gạt, huống hồ người này là một mỹ nam tử trăm phần trăm, nói vậy thường ngày đi càn quấy không phải ít, khó tránh khỏi dễ nảy sinh hiểu lầm.
Mộ Dung Thu Thủy vốn không có ý định đi tiểu, nếu cứ như vậy thì lại cố mà tiểu, bằng không sẽ bị cho là có ý đồ gì khác. Vì vậy, hắn phóng khoáng kéo áo lên, cởi đai lưng ra, vừa tiểu vừa quay sang đối phương cười thiện ý, để cho đối phương biết là mình chỉ đi vệ sinh mà thôi.
Người kia cũng quay lại mỉm cười với hắn, đôi môi mọng đỏ, hàm răng trắng ngọc giống như hoa mùa xuân, quả nhiên khuynh quốc khuynh thành, làm tim hắn đập thình thịch, hai mắt cứ đăm đăm.
Ngay sau đó, hắn bị trúng một quyền trên mặt.
Máu mũi ấm áp chảy xuống rơi vào dây lưng màu trắng trên tay hắn, từ từ thấm nhòe ra, giống như một đóa hoa mai đang nở. Hắn mơ màng ngửi được mùi thơm từ cú đánh của đối phương, rất nhẹ nhàng lan tỏa không thể diễn tả thành lời, vô cùng nhẹ nhàng mà khiến người khác mê mẩn.
Trong nhà xí được ngửi mùi hương thơm ư?
A! Nói ra chỉ sợ bị đám Vô Song cười cho, huống chi mùi hương này lại từ một nam nhân, cho nên, trong khi Vô Song đang hỏi hắn vì sao chảy máu mũi, hắn ấp úng không nói ra được nguyên nhân. Cuối cùng bị ép buộc quá liền nói bừa một câu, nói là thấy một cô nương rất xinh đẹp…
Mộ Dung Thu Thủy còn chưa nói xong thì thấy cái người gây chuyện kia dẫn theo một gã tùy tùng đang ở hành lang đối diện đi tới, vừa đi vừa phe phẩy quạt, nhìn vô cùng có phong độ, dung mạo tuyệt thế, dường như sinh ra đã như vậy làm người khác mặc cảm.
Hắn hét lớn: ‘Ngươi đứng lại cho ta!"
Không biết có phải hét quá sức hay không mà lúc hét xong, máu mũi hắn lại chảy.
Vô Song vừa thấy người kia, hai mắt liền tỏa sáng giống như hồ điệp thấy hoa liền chào đón, vừa cười làm lành vừa lấy lòng làm Mộ Dung Thu Thủy nghẹn họng nhìn trân trối. Hắn chưa bao giờ biết Hỗn Thế Ma Vương cao ngạo này cũng có bộ mặt nịnh nọt như vậy.
Bỗng nhiên, hắn hiểu ra, người này chính là Đỗ Lương Dạ.
Nhưng Đỗ Lượng Dạ phớt lờ Vô Song mà đi thẳng tới trước mặt Mộ Dung Thu Thủy dừng lại, mỉm cười nói: “Ta đứng lại rồi, ngươi định làm gì hả?"
Mộ Dung Thu Thủy đương nhiên không thể làm gì Đỗ Lương Dạ, hắn chỉ hận không thể tìm một lỗ nẻ để chui vào, chỉ cần nghĩ mình đi tiểu ở trước mặt một nữ hài tử, hắn chỉ muốn chết quách cho xong. Năm đó hắn mười chín tuổi, tuy nói là đã nhiều năm kinh nghiệm từng trải trong giang hồ, nhưng dù sao tuổi vẫn còn trẻ, đối mặt với một nữ hài tử dù sao cũng có chút lúng túng, đương nhiên, bây giờ hắn có thể nhìn vào điều đó coi như là một truyện cười.
Đỗ Lương Dạ thích mặc nam trang, vóc người nàng cao gầy, mặc nam trang vào lại vô cùng phong lưu minh tú, mỹ lệ khác người. Năm đó, toàn bộ thành Lạc Dương chỉ biết là có Đỗ công tử, không biết có Đỗ tiểu thư.
Đỗ Lương Dạ là người hành động cực kỳ liều lĩnh. nhiều lúc cũng thủ đoạn, có lúc ra vẻ là thiếu niên hiệp khách, có lúc hoa thân thành thư sinh ôn nhã, mang theo hai tùy tùng tuấn tú đi khắp nơi, thỉnh thoảng gặp cô nương xinh đẹp, đương nhiên cũng sẽ tiến đến trêu ghẹo hai câu, tặng người ta túi hoa gì đó vân vân, làm cho cô nương nhà người ta mặt ửng hồng thẹn thùng, tâm hồn xao động, sau đó mới cảm thấy thỏa mãn rời đi, không hề phong phạm một chút đến các tiểu thư khuê các. Đỗ Lương Dạ với hình ảnh một nam tử phóng đãng chuyên đi phá hoại như vậy. Còn Vô Song thì không biết là sự nhẫm lẫn chưa, hắn gần như mê luyến Đỗ Lương Dạ ngay lập tức.
Hắn nói: Trên đời này ngoại trừ Đỗ Lương Dạ ra, các nữ nhân khác đều tầm thường.
Lúc Vô Song nói những lời này hắn chỉ có mười bốn tuổi, bộ dạng vẫn còn hơi sữa. Lúc đó nghe thế Mộ Dung Thu Thủy chỉ thầm buồn cười không phản đối. Nếu như muốn bàn về ai đẹp hơn ai, đương nhiên Vô Song không thể sánh với Mộ Dung Thu Thủy, nhưng Vô Song có một sự nhạy cảm mà người thường không thể có, là có thể thấy được cái mà người khác không thấy, hết lần này tới lần khác hết đông lại tây vẫn cứ vô cùng nông cạn mà xem nhẹ. Hắn liếc mắt thì nhận ra ngay Đỗ Lương Dạ không giống người bình thường, còn Mộ Dung Thu Thủy thì lại luôn luôn cân nhắc, cẩn trọng.
Cho nên, Mộ Dung Thu Thủy chỉ có thể là Mộ Dung Thu Thủy, còn Vô Song, hắn chỉ có thể là chủ nhân của Thiên hạ vô song các.
Có đôi khi, ký ức là một chuyện làm người ta đau khổ. Nhưng, nếu trong mắt của hắn có hình ảnh của mình năm mười tám tuổi, vậy thì nhiều cái cũ lại thật hay.
Gần đây, Mộ Dung Thu Thủy thường xuyên rơi vào trong hồi ức. Hắn nhớ kỹ những lời Vô Song từng nói: nếu như ngay lúc ngươi bắt đầu nhiều lần nhớ đến hồi ức, nghĩa là ngươi bắt đầu già rồi.
Vô Song thường nói rất nhiều có có đạo lý, nhưng lại không bao gồm câu nói này.
Mộ Dung Thu Thủy cảm thấy bản thân mình đã già rồi, thực ra mới bắt đầu là từ ba năm trước thôi. Năm hắn hai mươi tuổi, độ tuổi rực rỡ nhất. Lúc đó Ngô Tam Quế dẫn quân Mãn Thanh nhập quan, Đại thuận Vương (Lý Tự Thành) binh bại ở Giang Tây, rồi thần bí mất tích tại Cửu Cung sơn, thế đạo hỗn loạn. Nhưng hắn làm Tông chủ Phạm Âm Ti của Thiên hạ vô song các, ngày ngày múa đao liếm máu, kiếm sống toàn bộ dựa vào bản lĩnh, loạn thế đối với họ mà nói, chỉ có lợi chứ không hại. Mỗi ngày tập võ xong thì lén lút lôi kéo Vô Song đi xem biểu diễn chọi gà, đem tuổi xuân hùng hồn ném đi, hồn nhiên không biết đến thù hận quốc gia.
Nhưng, loại cuộc sống phức tạp này có thể làm cho một người ngây thơ trở nên già dặn.
Về sự kiện đó, đến hôm nay nghĩ lại hắn vẫn không thể tin như trước. Nhưng, nếu ai dám hỏi Khúc Lan sư phụ, thì đó là hành vi đại nghịch bất đạo, là muốn bị tam đao lục động. Cho nên, hắn cũng chỉ thỉnh thoảng trong một đêm mưa gió nào đó mà phỏng đoán, thậm chí có chút ác ý phỏng đoán, là tất cả đều nguyên do từ tư tâm của sư phụ.
Mỗi người ở Thiên hạ vô song các đều biết, chí nguyện duy nhất của cuộc đời của Khúc Lan sư phụ vẫn cứ chính là có thể giết hết đám Thanh cẩu. Ông đã từng đi theo Viên Sùng Hoán, cống hiến dưới chướng của Viên Sùng Hoán sau khi mới lên làm Sấm Vương Lý Tự Thành, ông vô cùng thống hận thát tử Mãn Thanh. Ba năm trước đây vào một đêm thu, ông gọi Mộ Dung Thu Thủy vào mật thất của Thiên hạ vô song các, nói ra một bí mật.
Ông nói ra thân phận thật sự của Mộ Dung Thu Thủy, hắn thật ra là nhi tử còn sót lại bên ngoài của Đại thuận Vương.
Những lời này như một chất xúc tác làm một đứa trẻ phóng đãng hay chơi bời lêu lổng như Mộ Dung Thu Thủy bỗng chốc biến thành một người nội tâm thâm trầm, chín chắn và cẩn trọng. Hắn vội vã kết thức thời niên thiếu vô tư hồn nhiên tươi đẹp, bắt đầu gánh vác trọng trách kèm sứ mệnh vĩ đại thiêng liêng, cuộc sống của hắn tràn ngập thù hận quốc gia, hắn mai danh ẩn tích, theo sư phụ đi bôn ba, gặp mặt các thủ lĩnh giang hồ tứ hải, bận rộn.
Nhưng trên thực tế, Mộ Dung Thu Thủy không thích cuộc sống ngựa không dừng vó, khua chuông gõ mõ này. Một chút mảy may ý nghĩ xưng bá thiên hạ trong đầu hắn cũng không có, hắn chỉ là một kiếm khách bình thường, nguyện vọng lớn nhất cũng chỉ là một danh hiệu nhỏ nhoi trộn lẫn trong dòng nước lũ của số phận. Trong lòng hắn thường thường nảy sinh nghi hoặc: cái bí mật này thực ra là lời nói dối của sư phụ. Sư phụ càng lúc càng già rồi, sự nghiệp kháng Thanh đã không thể thành công, hắn mong muốn có một người có thể đem sứ mệnh này tiếp tục kế thừa, bất hạnh thay chính mình lại bị lựa chọn…
Mỗi khi Mộ Dung Thu Thủy nhớ tới những việc này, hắn cảm giác mình đã phạm phải tội rất lớn, thế nhưng, hắn không thể khống chế được ý nghĩ này, Những lúc như này, trong đầu hắn sẽ vang lên những âm thanh quật lại: Sư phụ đối với hắn ân trọng như núi, hắn không nên nghi ngờ sư phụ, quả thật là đại nghịch bất đạo, tội đáng chết vạn lần.
Như vậy các ý nghĩ trong đầu nhiều lần đấu tranh, giống như trong người hắn có hai người đang đấu nhau, làm hắn ngàn vạn lần thống khổ, chỉ có trong vòng tay nữ nhân, trong rượu ngon thơm ngát hắn mới có thể có được một chút sự yên ổn và thỏa mãn.
Mới chỉ có hơn hai mươi tuổi nhưng hắn như cảm thấy tâm đã trở nên vô cùng già cỗi.
Có đôi khi, hắn buông thả phóng túng, lại sẽ có người lần lượt đến khuyên bảo, Vân Tại Thiên, Hách Liên Vong Tuyết, Thiên Hạ Vô Song…đám nam tử ngày bình thường vô cùng cao ngạo lại như đám đàn bà cứ lải nhải không dứt. Chỉ có Đỗ Lương Dạ là không hề khuyên hắn, nhưng những câu nàng nói ra lại vô cùng hiệu quả.
Nàng nói: “Mộ Dung Thu Thủy, nếu như ngươi thích lên giường cùng nữ nhân, lần sau cứ tới tìm ta, ta không lấy bạc của ngươi đâu. Ngươi xem, ta còn đẹp hơn cô ta."
Lúc nàng nói những lời này, đôi mắt trong trẻo mở to, giơ tay tháo chiếc trâm cài tóc xuống, mái tóc đen dài vừa xổ ra dài tới hông. Sau đó, nàng đi vào kéo nữ tử đang dựa vào trong lòng hắn ra sóng vai đứng cùng, cười dịu dàng thoải mái để hắn so sánh ai đẹp hơn ai.
Mộ Dung Thu Thủy chỉ có thể há hốc mồm, trong lòng hắn nghĩ: Đỗ Lương Dạ, ngươi thật đúng là vượt trội mà.
Hắn thủy chung không thể hiểu nổi, Đỗ Lương Dạ rốt cuộc là loại nữ nhân như nào. Nàng là thiên kim tiểu thư của phủ đài đại nhân, nhưng nàng có thể giao du với Tam giáo Cửu lưu ở thành Lạc Dương, thậm chí còn có thể vào Thiên hạ vô song các, thật là một kỳ tích.
Thiên hạ vô song các là một nơi: Nếu như ai có việc gì đó, vắt hết óc, hao tổn tâm cơ, dùng hết tất cả các biện pháp có thể nghĩ ra trên đời này nhưng vẫn không thể giải quyết được, người đó đã tới đường cùng, khóc không ra nước mắt. Vậy thì, chí ít người đó vẫn còn một chỗ để tới, đó chính là Thiên hạ vô song các.
Moi người đều nói: trong giang hồ, chỉ có người không xuất ra được giá, không có chuyện nào Thiên hạ vô song các không giải quyết được.
Vô Song làm Các chủ Thiên hạ vô song các, Đỗ Lương Dạ rốt cuộc làm thế nào mà kết bạn được với hắn? Nói ra quả thật là một truyện cười, nhưng Mộ Dung Thu Thủy hoàn toàn tin tưởng, loại sự việc này cũng chỉ có Vô song mới có thể làm được.
Có người nói có một ngày, Vô Song ở trên đường thấy một bộ y phục rất đẹp, chiếc áo choàng làm bằng tơ lụa màu tím nhạt, trên áo có thêu một đóa hoa cúc nền nã cùng với Lạc Thần Phú Tào Thực, người này lại vô cùng phong lưu tuấn tú, siêu thoát nhã tuyệt, Vô Song hai mắt cứ nhìn đăm đăm, miệng chảy nước miếng. Những người khác đi trên đường thấy cũng chỉ cùng lắm là nhìn hai cái, còn vị Các chủ Vô song của chúng ta lại cứ đi theo chủ nhân của bộ phục đó khắp đường phố, trong miệng thì lẩm bẩm:
“Phiên nếu kinh hồng,
Uyển nếu du long…
Phảng phất hề nếu kinh vân chi tế nguyệt
Phiêu phiêu hề nếu phong lưu chi quay về tuyết.
Xa mà vọng chi …"
Rốt cuộc, chủ nhân y phục đó là Đỗ Lương Dạ xoay người lại, cười dài hỏi: “Ngươi thích y phục này?"
Vô Song gật đầu không ngừng: ‘Thích thích!
Đỗ Lương Dạ liền cởi chiếc áo choàng ra cầm lên tay, vẫn cười như trước nói: ‘Ngươi thích thì lấy đi."
Vô Song không chút nào đỏ mặt nhận lấy y phục, lại còn lịch sự hỏi một câu: “Đa tạ tiểu thư hào hiệp tặng áo, chẳng hay tiểu thư có cần tại hạ cống hiến sức lực gì không?"
Đỗ Lương Dạ không cười nữa, nói: “Chỉ cầu xin công tử đừng đi theo ta nữa."
Vô Song nghe vậy sửng sốt nói: ‘Nếu đã lấy được vật rồi, ta đương nhiên sẽ không đi theo tiểu thư nữa, nhưng vẫn có thể hỏi vì sao tiểu thư lại nói vậy?"
Đỗ Lương Dạ nhìn hắn từ đầu đến chân, nghiêm mặt nói: “Công tử, thường ngày ngươi tuấn mỹ bất phàm, dung mạo xuất chúng, thật không thích hợp lộ diện ra ngoài, để tránh gây hỗn loạn trên đường, đây là thứ nhất. Thứ hai, tuy rằng ta đối với dụng mạo của mình cũng rất tự tin, nhưng đi cùng với ngươi, vẫn cảm giác có áp lực. Cho nên, xin công tử đừng đi theo ta nữa, chúng ta đến đây chia tay."
Những lời nói này khiến cho Vô Song nghe say sưa. Hắn nghĩ mười bốn năm năm tháng tròn của mình có ý nghĩa nhất chính là giờ khắc này. Hắn liền bước lên trước một bước, cầm thật chặt hai tay của Đỗ Lương Dạ, hai mắt đầy ắp nước mắt biểu hiện sự cảm kích nàng.
Đỗ Lương Dạ mỉm cười nói: ‘Chuyện này tạm gác lại, ngày sau có duyên sẽ tranh luận tiếp."
Nàng rút tay về, xoay người rời đi, vô cùng phóng khoáng phất phất tay, chiếc tay áo rộng thùng thình giơ ra giữa không trung lộ ra cổ tay trắng nõn như ngọc, hình ảnh đó làm cho Vô Song lòng đầy say mê nhớ ngay tới một câu thơ: “Tiểu hà tài lộ đầy sừng.
Tuy rằng Vô Song đã lấy đực y phục đó nhưng chưa từng mặc đến, không phải là vì hắn quý trọng y phục này, mà là vì năm đó hắn mới có mười bốn tuổi, cơ thể chưa phát dục hết, còn Đỗ Lương Dạ mặc dù mười bảy tuổi, vóc người so với người cùng tuổi hơi cao gầy hơn một ít. Hoa văn của nàng có cũng rất nhiều, rất nhanh có nhiều kiểu trang phục được làm ra càng đẹp hơn, y phục đó đương nhiên cũng không còn là hiếm lạ nữa.
Mặc dù Vô Song rất yêu thích Đỗ Lương Dạ, nhưng nàng lại không được hoan nghênh ở Thiên hạ vô song các. Nhất là Khúc Lan sư phụ lại là người vô cùng thống hận người Mãn, mà phụ thân của Đỗ Lương Dạ lại là quan viên Thanh triều. Thứ hai, mấy vị tông chủ của Thiên hạ vô song các đều ít hoặc nhiều đều có tính tình kỳ quái.
Nhưng Đỗ Lương Dạ cũng là người khi đến cũng biết nhìn sắc mặt người khác, lúc vui vẻ thì đến như thường lệ, có đôi khi thậm chí còn đòi Vô Song đưa đến Tây Giang Nguyệt, ở trên nhà chim bồ câu hơn mười ngày liền. Có lúc đột nhiên mất tích ba tháng cũng là chuyện bình thường, không ai tìm được nàng, không ai biết nàng đi đâu làm gì.
Mỗi một người muốn tiếp cận Thiên hạ vô song các đều phải trải qua sự điều tra nghiêm ngặt. Người phụ trách điều tra ti tức là Giang Hú đương nhiên cũng từng điều tra Đỗ Lương Dạ, thế nhưng Giang Hú cũng không thu được tin tức có giá trị gì. Ngày nào Đỗ Lương Dạ cũng sống phóng túng, dẫn theo hai gã tùy tùng tuấn tú đi dạo trên đường phố, cái gì cũng thông thạo, hạng người nào cũng kết giao.
Cho nên, cùng với thái độ thù địch với Đỗ Lương Dạ, bọn họ còn có sự hiếu kỳ với nàng.
Mộ Dung Thu Thủy đương nhiên cũng rất hiếu kỳ, có một thời gian dài, hắn lén đi theo nàng. Hắn thấy Đỗ Lương Dạ trong bộ y phục tuyết trắng, ở dưới con mắt của một đám hậu vệ giữ thành, vô cùng ưu nhã đi qua đi qua đầu thành Lạc Dương đêm khuya rét mướt, gió đêm thổi bay chiếc áo bào rộng thùng thình của nàng, giống như một cây hoa mẫu đơn lung lay sắp đổ.
Hắn còn thấy cả người Đỗ Lương Dạ xuất thần dưới ánh trăng trên sông Lạc Hà, phong thái giống như một con cá duyên dáng linh hoạt.
Cho đến ngày hôm nay, khi Mộ Dung Thu Thủy nhớ lại chuyện cũ, hắn bỗng nhiên phát hiện, bản thân mình khi đánh giá một nữ nhân có xinh đẹp và quyến rũ hay không đều lấy tiêu chuẩn từ Đỗ Lương Dạ.
Cho dù Đỗ Lương Dạ có nhiều hành vi hắn cảm thấy không thể giải thích nổi.
Giống như vào giờ khắc này, hắn không rõ, nàng vì sao bỗng nhiên một mình chống thuyền vượt sông mù mịt khói sương sang bờ bên kia. Đứng ở vị trí của hắn nhìn không thấy ở mui thuyền đen tuyền đang tiến vào đám cỏ lau của Đỗ Lương Dạ đột nhiên dưới nước nhoi lên một người.
Người đó động tác nhanh nhẹn xoay người đi vào buồng nhỏ trên tàu.
Đỗ Lương Dạ đương nhiên là thấy rồi nhưng làm như không thấy. Nàng hơi ngửa đầu, đưa mắt nhìn ra xa mặt sông gợn sóng nước, vẫn tiếp tục chống thuyền chậm rãi đi, chỉ nghe tiếng sóng nước gợn vang.
Lặng im trong chốc lát, trong khoang thuyền có tiếng người nói vọng ra, âm thanh có chút già nua.
“Có tin tức, Phượng Hoàng tham dự hành động lần này, đồng thời người đã vào thành Lạc Dương."
“Đã biết."
‘Chúng ta có nên điều chỉnh lại kế hoạch hay không?"
“Không cần!"
“Vậy…Ngươi định làm như nào?" Người kia có chút nghi hoặc, nhưng thái độ rất cung kính.
“Án binh bất động."
“Cách ngày trùng cửu chỉ còn hai ngày nữa thôi." Người kia nhấn mạnh.
“Đúng vậy!"
Đỗ Lương Dạ nói rất nhẹ, ánh mắt trong trẻo lộ ra sự phiền muộn, dường như nhớ đến gì đó. Sự không tập trung trong lời nói của nàng làm cho đối phương kinh ngạc, hắn tựa như muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại không nói nữa.
Ngay khi mũi thuyền ra khỏi đám cỏ lau thì hắn đã biến mất.
Đỗ Lương Dạ quăng mái chèo xuống thuyền, đưa tay chạm vào chiếc nơ kết đồng tâm, cười rất nhẹ, sau đó xoay người lên bờ, mới đi được vài bước qua lùm cỏ, đột nhiên có người nhảy ra ôm lấy chân nàng, miệng reo lên: “Tiểu Dạ, cuối cùng cũng đợi được ngươi rồi."
Đỗ Lương Dạ hơi giật mình kinh hãi nhưng lập tức trấn tĩnh lại, trong đôi mắt đen kịt lướt qua một tia sát khí.
Người đàn ông dưới chân không phát hiện ra, hắn vẫn ôm chặt lấy hai chân của Đỗ Lương Dạ, mặt áp sát vào đầu gối nàng, hét lên: “Tiểu Dạ, ngươi thật không có lương tâm, ngươi bỏ đi ba năm, lúc quay về cũng không tìm ta để chơi, ngươi thật không có lương tâm, ô ô ô…"
Hắn thật sự khóc toáng lên.
Đỗ Lương Dạ khẽ cười khổ, nàng cúi người xuống nắm lấy tay hắn, dịu dàng nói: “Được rồi được rồi, không phải ta đang đứng trước mặt ngươi đó sao, đừng náo loạn nữa."
Hắn không thèm nghe, vẫn cứ tiếp tục khóc không ngớt.
Đỗ Lương Dạ bất đắc dĩ dùng giọng nói của bề trên, chậm rãi nói: ‘nghe nói trong bãi cỏ bờ sông có rắn…"
Nàng nói chưa hết, người ở dưới đất vội lủi lên như một con bạch tuộc đang quấn lấy người nàng, một đôi đồng tử mở to láo liên: ‘Rắn, rắn ở đâu? Tiểu Dạ, ngươi gạt ta."
Đỗ Lương Dạ cam chịu nhắm mắt lại.
Giây lát, nàng mở mắt ra, chiếu vào mắt nàng là một gương mặt tuấn mỹ, hai mắt đen sáng rực có thể so sánh với sao đêm, hàng mi dày dính nước mắt càng dày và dài, đẹp như một thiên tài đồng tử trong bức tranh Quan thế âm. Đại khái hắn ngủ ở trong bụi cỏ một thời gian khá dài, búi tóc trên đầu đã rối loạn, trên người dính đầy cỏ, nhưng y phục trên người vẫn xa hoa đẹp đẽ hơn người, đỏm dáng đến thấu xương, giống như bốn mùa xuân hạ thu đông đều mặc ở trên người.
Trong thiên hạ, nam nhân có thể tùy tiện nhảy lên người Đỗ Lương Dạ, đồng thời khiến nàng bó tay, chỉ có một, đó chính là Các chủ Thiên hạ vô song các – Thiên Hạ Vô Song.
Đây là một người có tên tuổi danh tiếng trong giang hồ. Mọi người đối với cái tên này vô cùng kính nể, sùng bái, ước ao, đố kỵ..đủ loại tình cảm phức tạp, thế nhưng, ngay cả bọn họ cũng không biết chủ nhân của cái tên này chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ vô cùng tùy hứng.
Mặc dù hắn đã mười tám tuổi rồi.
Thế nhưng tính tình của hắn vẫn như ba năm trước đây không có chút tiến bộ nào, hắn giống như chó ghẻ bên cạnh Đỗ Lương Dạ, có kè mặc cả trên dưới yêu cầu nàng giúp hắn chải đầu, bằng không sẽ xuống.
Đỗ Lương Dạ đành phải đồng ý với hắn.
Hắn lại nhưng được một bước lại muốn tiến thêm một bước là yêu cầu một bộ y phục thật đẹp nữa.
Đỗ Lương Dạ cũng đành phải đồng ý với hắn.
Hắn còn muốn nói thêm gì đó nữa lập tức bị Đỗ Lương Dạ đánh một bạt tai.
“Còn muốn nữa hả?"
“Người đánh ta?"
Hắn kêu lên, trên mặt trắng trẻo lộ rõ năm dấu tay màu đỏ, thái độ như muốn khóc, nhưng trước ánh mắt sắc bén của Đỗ Lương Dạ, rốt cuộc hắn nín khóc mà mỉm cười.
Nụ cười này giống như mùa xuân về làm băng tuyết tan rã.
Trái tim Đỗ Lương Dạ tức thì mềm yếu.
Tác giả :
Thẩm Thương My