Đế Yến
Quyển 1 - Chương 8: Nhật Nguyệt
Dịch giả: clarkdale & nhatchimaiTrăng ẩn sao mờ, bầu trời ló rạng ánh nắng ban mai.
Thu Trường Phong rốt cục cũng ra khỏi núi, thẳng đường đi về phía bắc. Trong nội tâm Diêu Tam Tư tràn đầy hiếu kỳ, vốn muốn hỏi Thu Trường Phong sự tình rốt cuộc như thế nào, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Thu Trường Phong liền không dám lắm lời.
Thu Trường Phong đang có tâm sự, lúc hắn xuôi nam cũng không nghĩ tới sự tình sẽ diễn biến thành kết quả như vầy.Nhật Nguyệt ca vì sao khiến cho Lưu Thái Tức mất mạng? Người mặt quỷ kia vì sao phải liên thủ với nhẫn giả Đông Doanh tới lấy Nhật Nguyệt ca? Đến Lưu Trạch bắt cóc công chúa ngoại trừ Tàng Địa Cửu Hãm còn có hai cao thủ khác, một người sử dụng bảo kiếm như ánh trăng, một người dùng trường đao như lôi điện, hai người này dù không phải nhẫn giả cũng là cao thủ võ thuật, rốt cuộc là ai?
Người mặt quỷ cùng những nhẫn giả này dẫn dụ bọn họ vào Lưu Trạch, đột nhiên bắt đi Vân Mộng, rồi lại đơn giản buông tha cho Vân Mộng, đến cùng là có dụng ý gì?Những sự việc này cái nào cũng ly kỳ, Thu Trường Phong càng nghĩ càng cảm thấy quỷ bí, khó tránh khỏi tâm trạng nặng nề, lại nghĩ tới lời Thượng Sư phân phó, càng cảm thấy trong đó ẩn chứa quá nhiều bí ẩn khó hiểu.
Ba người đi được một thời gian, phía trước xuất hiện một khu chợ, người đến người đi tấp nập, có vẻ rất phồn hoa.
Thu Trường Phong ngáp một cái, Mạnh Hiền thấy thế vội hỏi: “Thu huynh vất vả một đêm rồi, không cần nghỉ ngơi sao?" Mạnh Hiền và Thu Trường Phong khác nhau, xưa nay y sống an nhàn sung sướng quen rồi, suốtmột đêm bôn ba như vậy đã sớm mệt mỏi không chịu nổi.
Thu Trường Phong liếc nhìn hai người, thở dài nói: “Những ngày này có chút bôn ba, hai vị cũng khổ cực rồi."
Diêu Tam Tư vội đáp: “Đại nhân mới thực sự là vất vả."
Mạnh Hiền cũng nói: “Không sai, Thu huynh mới thực sự vất vả, chúng ta có làm gì đâu? Thu huynh vất vả như vậy, chi bằng bây giờ tìm một khách điếm nghỉ ngơi một chút cho bớt mỏi mệt được không?"
Diêu Tam Tư nói thực lòng, còn Mạnh Hiền thì lại có tâm tư khác, sợ ThuTrường Phong không đáp ứng. Không ngờ Thu Trường Phong lại gật đầu nói: “Ta đích thực cũng hơi mệt một chút, đã nghỉ ngơi vậy nghỉ ngơi một ngày cho thật tốt, mua vài con ngựa, ngày mai lên đường cũng không muộn."
Mạnh Hiền trong nội tâm vừa động, hỏi dò: “Thu huynh một đường xuôi nam chính là vì mệnh lệnh của Thượng Sư. Hôm nay đột nhiên buông lỏng, hẳn là đã hoàn thành việc Thượng Sư phân phó?"
Thu Trường Phong chỉ gật gật đầu, cũng không nói nhiều. Mạnh Hiền vừa sợ vừa ghen tị. Y đi theo Thu Trường Phong xuôi nam, luôn nghĩ làm thếnào để phá hư công việc của Thu Trường Phong. Thấy y còn chưa kịp phá, Thu Trường Phong đã hoàn thành nhiệm vụ của Thượng Sư, sao không ghen ghét được cơ chứ? Y liền cười to nói: “Thu huynh mã đáo thành công, thật sự đáng mừng". Trong nội tâm y khẽ động, nhịn không được hỏi, “Thượng Sư chính là phân phó Thu huynh lấy Nhật Nguyệt ca từ tay Lưu Thái Tức sao?"
Mạnh Hiền cũng không phải đần, dù không trải qua hết tất cả mọi việc, nhưng gom góp từng chút manh mối cũng nghĩ ra được điểm ấy.
Thu Trường Phong cười cười chứ không nói gì, hắn đi vào khách điếm,ném ra một thỏi bạc rồi phân phó: “Chuẩn bị ba gian phòng tầng trên". Hắn giao mỗi người một phòng, sau khi trở về phòng liền nằm xuống đánh một giấc. Diêu Tam Tư cũng có chút mệt mỏi, như thế lại hợp ý gã.
Mạnh Hiền trong lòng lại nóng như lửa đốt, hận không thể tóm Thu Trường Phong lại mà tra hỏi kỹ càng, nhưng dù thế nào y cũng không dám làm điều đó. Sau giờ ngọ một khắc, y đột nhiên khôi phục thái độ bình thường, sai chủ quán chuẩn bị chút rượu ngon và đồ nhắm. Đến cửa phòng Thu Trường Phong y bồi hồi một lát, rốt cuộc cũng nặng nề gõ cửa phòng.Thu Trường Phong mở cửa phòng, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, nhưng tinh thần đã khá nhiều.
Mạnh Hiền thấy thế, vội vàng nói: “Thu huynh mã đáo thành công, tiểu đệ hổ thẹn, trên đường đi cũng không có góp công sức gì, đặc biệt bày chút rượu và thức ăn vì chúc mừng thành công của Thu huynh. Kính xin sau khi Thu huynh thăng quan tấn chức, chớ quên tiểu đệ."
Thu Trường Phong liếc nhìn Mạnh Hiền, trong lòng nói thầm ngươi ba câu không thoát được bản chất, ăn ít đồ của ngươi, chỉ sợ phải nhả ra ít đồ mới được. Nhưng hắn cũng chỉ cười cười nói: “Nhất định nhất định".Lại kéo Diêu Tam Tư phòng bên lại, mời gã ngồi cạnh tiệc rượu.
Mạnh Hiền rất khách khí, tự mình rót rượu cho hai người.
Diêu Tam Tư có chút được yêu quá mà sợ, hỏi: “Mạnh Thiên hộ, chưa bao giờ thấy ngươi hào phóng như vậy, lần này sao lại mời khách vậy?" Gã không nói không sao, vừa nói đã sai nhưng chính mình lại không biết.
Mạnh Hiền hận không thể tát một cái vào mặt Diêu Tam Tư, nhưng cuối cùng chỉ lấy đùi gà chặn miệng Diêu Tam Tư lại, ra vẻ phong độ cười cười. Sau khi uống cùng Thu Trường Phong ba chén, y nặng nề thở dài nói: “Thu huynh lần này xuôi nam, có thể nói là không thể lường được,rất nhiều chuyện ta nghĩ lại cũng không rõ."
Diêu Tam Tư tinh thần chấn động, đang cắn đùi gà cũng không quên gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy, Thiên hộ đại nhân, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy? Nhật Nguyệt ca rốt cuộc là cái gì? Làm sao lại dấy lên trường phong ba lớn thế này?
Mạnh Hiền nói thầm có tiểu tử ngốc này, tiết kiệm cho ta rất nhiều việc, ra vẻ nghiêm nghị nói: “Tam Tư, chuyện cơ mật bực này, Thu huynh chỉ sợ không tiện nói ra, ngươi hỏi như vậy, không phải làm khó dễ Thu huynh sao?"Diêu Tam Tư ngẩn người, thần sắc có chút bất an.
Thu Trường Phong uống một chén rượu, cười nói: “Nếu là trước kia, đúng là có rất nhiều chuyện không tiện nói. Bất quá bây giờ… Các ngươi muốn nghe, ta cũng có thể nói cho các ngươi nghe."
Diêu Tam Tư liên tục gật đầu, trong nội tâm Mạnh Hiền mừng thầm, bảo: “Thu huynh muốn nói, vậy tiểu đệ xin rửa tai lắng nghe."
Thu Trường Phong bưng chén rượu, chậm rãi nói: “Chuyện này ngay từ đầu, quả thật đã cực kỳ quỷ dị kỳ quái… Nhưng để ta thấy kỳ quái nhất chính là, việc ta rời khỏi phủ Thuận Thiên rất bí mật, tại sao công chúacó thể theo chúng ta tới đây chứ?"
Diêu Tam Tư liên tục gật đầu nói: “Đúng vậy, chuyện này rất là kỳ quái, tại sao nàng lại đến nơi này? Cái này không giống với trùng hợp lắm."
Mạnh Hiền không biết do uống nhiều quá hay sao, sắc mặt có chút xanh, trầm ngâm nói: “Công chúa thực ra rất coi trọng nhiệm vụ của Thượng sư, Thu huynh cũng biết, công chúa vì Thái tử, làm việc có chút tùy hứng. Chúng ta vừa rồi cũng không có cải trang, đi ngang qua châu huyện ven đường, nhiều khả năng bị công chúa phát hiện hành tung."
Thu Trường Phong vỗ bàn, có vẻ chợt nghĩ ra, nói: “Một câu của Mạnhhuynh làm ta tỉnh mộng, hơn phân nửa là như vậy. Ta thiếu chút nữa đã hoài nghi các nghi để lộ phong thanh rồi, nên phạt nên phạt." Dứt lời liền giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Mạnh Hiền dáng cười có chút gượng gạo, Diêu Tam Tư cũng nâng chén rượu cười nói: “Thiên hộ đại nhân, ngươi nghĩ nhiều quá rồi."
Mạnh Hiền chuyển chủ đề, hỏi: “Thu huynh, Nhật Nguyệt ca rốt cuộc có vai trò gì? Tại sao lại có quan hệ với Lưu Thái Tức?"
Thu Trường Phong đặt chén rượu xuống nói: “Các ngươi chỉ sợ là không biết, Nhật Nguyệt ca vốn là do Thành Ý Bá ghi lại, Lưu Thái Tức chính làcon cháu của Thành Ý Bá."
Mạnh Hiền, Diêu Tam Tư đều chấn động, nhịn không được đều nghĩ miên man bất định.
Thu Trường Phong nhìn chằm chằm vào chén rượu, chậm rãi nói: “Thành Ý Bá Lưu đại nhân giúp Thái Tổ dựng nước, giữ vững giang sơn, có thể nói là công lao cực kỳ to lớn… Lúc ấy bị Tể tướng Hồ Duy Dung ghen ghét…"
Mạnh Hiền ở một bên nói tiếp: “Chuyện này tiểu đệ cũng có biết một chút, mọi người đều nói Lưu Bá Ôn này trên thông thiên văn, dưới tườngđịa lý, tinh thông huyền học tử vi, ngũ hành thuật số, đối với coi Lục Nhâm, Ma Y tướng số cũng rất tinh tường. Lúc trước Thái Tổ biết bản lãnh của hắn, từng bảo hắn bình luận các văn thần đương triều, Lưu Bá Ôn nói Hồ Duy Dung giống như một thớt ngựa tồi, nếu trọng dụng, chắc chắn sẽ làm Đại Minh suy sụp, về sau Hồ Duy Dung được trọng dụng, quả nhiên bí mật mưu đồ tạo phản, bị Thái Tổ tru sát. Mà việc này liên quan rất rộng, có thể nói là… rất lớn."
Y nói đến những điều này, nhưng trong lòng thầm nghĩ, Thu Trường Phong không nói nhảm bao giờ, vì sao đột nhiên đề cập đến chuyện cũ?Thấy Thu Trường Phong gật đầu không nói, Diêu Tam Tư nhịn không được chen miệng vào: “Vụ án Hồ Duy Dung chính là một trong bốn vụ án lớn thời Thái Tổ, bởi vậy nghe nói đến hơn mấy vạn người bị giết trong vụ án. Tuy nhiên mọi người đều nói Thái Tổ…", gã ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Thiên hộ đại nhân, vì sao lại nhắc đến việc này?"
Mạnh Hiền trong nội tâm cười khẩy, thầm nghĩ tên Diêu Tam Tư này cũng không phải quá ngốc, cũng không dám bình luận Thái Tổ đúng sai.
Kỳ thật tất cả mọi người đều cho rằng, năm đó Hồ Duy Dung mặc dù có thể có tâm tạo phản, nhưng cũng không thực sự tạo phản, Chu NguyênChương bất quá là mượn vụ án Hồ Duy Dung nhằm diệt trừ các công thần, vì chuẩn bị cho đứa cháu Chu Duẫn Văn thuận lợi đăng cơ mà thôi.
Thu Trường Phong nói: “Thành Ý Bá bị Hồ Duy Dung ghen ghét, chỉ sợ rước họa vào thân, cho nên đã cáo lão hồi hương. Mạnh Thiên hộ nói đúng một việc, thời Thái Tổ Thành Ý Bá tính toán như thần, đã được truyền tụng vô cùng kỳ diệu, có người thậm chí còn nói, hắn có…", chưa nói xong câu đó, Thu Trường Phong đã chuyển chủ đề, “Theo như đồn đãi… Thái Tổ mấy lần gặp nạn, có lẽ chính là dựa vào Thành Ý Bá giải cứu… Đương nhiên, những điều này đều do người ta đồn đãi. Thành Ý Bá trước khi bệnh chết, đã đem sở học cả đời ghi lại trong hơn mười cuốnsách, rồi dặn con trai Lưu Liễn đợi sau khi Hồ Duy Dung chết thì đem những cuốn sách kia dâng cho Thái Tổ."
Mạnh Hiền liền hỏi: “Những cuốn sách kia…hiện tại nằm trong tay Thánh thượng sao?" Thái Tổ Chu Nguyên Chương đã sớm băng hà, bây giờ Chu Lệ cai quản thiên hạ, Mạnh Hiền suy đoán những cuốn sách kia lọt vào tay Chu Lệ cũng hợp tình hợp lý.
Thu Trường Phong lắc đầu đáp, “Không có", ngừng một chút rồi nói: “Thành Ý Bá có lẽ không ngờ rằng, con trai ông Lưu Liễn không nghe lời ngài, lúc Hồ Duy Dung còn đương chức, đã vào kinh đem sách dâng lên.Nhưng Lưu Liễn còn chưa kịp gặp Thái Tổ, trước tiên đã thấy Hồ Duy Dung, sau đó Lưu Liễn nhảy giếng tự tử, mà những cuốn sách kia cũng chẳng biết đi đâu, chắc hẳn đều bị Hồ Duy Dung đem đốt rồi."
Mạnh Hiền trầm tư nói: “Lưu Liễn đã chết, chẳng lẽ bởi vì những cuốn sách kia sao? Hồ Duy Dung là người có dã tâm quyền lực rất nặng, đương nhiên cũng sẽ suy nghĩ cho đời sau, chắc là nghe được phong thanh, sợ hậu nhân Lưu gia nhờ sách được thế, cho nên mới làm như vậy, kỳ thực cũng không tính là gì." Y tự lấy bản thân suy xét, cũng đoán ra được bảy tám phần tâm tư của Hồ Duy Dung.Thu Trường Phong liếc nhìn Mạnh Hiền, nói: “Không sai, hoàn toàn chính xác cái này không tính là gì. Nhưng Hồ Duy Dung sau đó không lâu cũng chết đi, mấy cuốn sách kia biến mất không còn ai biết. Tuy nhiên, Hồ Duy Dung chỉ sợ cũng không nghĩ tới, lúc trước Lưu Liễn dâng sách, có một quyển còn sót lại, rơi vào tay thư đồng của Lưu Liễn."
Mạnh Hiền linh cơ chớp động, giật mình hỏi: “Thư đồng của Lưu Liễn, không lẽ chính là Lưu Thái Tức? Quyển sách kia chính là Nhật Nguyệt ca sao?"
Thu Trường Phong chậm rãi gật đầu, rót đầy chén rượu nói: “Một điểmcũng không sai."
Mọi người đều im lặng. Mạnh Hiền, Diêu Tam Tư rốt cuộc đã biết lai lịch của Nhật Nguyệt ca, nhưng vẫn không rõ Nhật Nguyệt ca có gì đáng giá để người ta tranh nhau cướp đoạt.
Thu Trường Phong nói: “Lưu Thái Tức năm đó theo Lưu Liễn đến Kinh thành, trước ngày Lưu Liễn chết, hắn biết không ổn, nên đã trốn về quê, mang theo bản Nhật Nguyệt ca kia."
Mạnh Hiền nghĩ đến vấn đề mấu chốt, nghi ngờ hỏi: “Lưu Bá Ôn chết đã vài chục năm rồi, Nhật Nguyệt ca này nếu có giá trị thật sự, làm sao vẫncòn lưu lại trên tay Lưu Thán Tức?"
Thu Trường Phong giải thích: “Lưu Thán Tức xưa nay nhát gan, trên tay tuy có Nhật Nguyệt ca nhưng cũng không dám nói với người khác, bởi vậy quyển sách này chưa bao giờ được người ta biết đến. Thượng Sư không biết từ đâu biết được việc này, cho nên mới sai ta tới đây, không ngờ… chuyện này thoạt nhìn lại có không ít người biết, thật sự là kỳ quái."
Mạnh Hiền trong nội tâm cũng cảm thấy kỳ quái, Diêu Tam Tư bên cạnh cũng hỏi đến vấn đề muốn biết nhất: “Nhật Nguyệt ca bất quá chỉ là mộtcuốn sách, không phải bản đồ kho báu, không không phải căn phòng chất đầy vàng bạc, đến cùng nó có chỗ tốt gì đáng để những tên thần bí kia đến tranh đoạt vậy?" Vừa nghĩ đến thủ đoạn quỷ dị của những người kia, Diêu Tam Tư không đánh mà run.
Cho dù là Mạnh Hiền cũng không nhịn được phải vểnh tai lắng nghe, sắc mặt Thu Trường Phong đột nhiên trở nên cực kỳ quái dị, hắn chỉ nhìn chén rượu mà không nói gì. Mạnh Hiền đợi hoài không chịu được, lúc y hết kiên nhẫn chịu đựng thì vừa nghe Thu Trường Phong nói: “Các ngươi có tin vào số mệnh không?"Trong khách sạn đột nhiên có trận gió thổi qua, làm rối mái tóc của Thu Trường Phong, sắc mặt hắn tựa hồ có chút tái nhợt, dưới ánh đèn ánh lên vẻ thập phần quỷ dị.
Đã đến giờ lên đèn, cái khách điếm này có vẻ sinh ý cũng không tốt lắm, ngoại trừ ba người Thu Trường Phong cũng không có người ngoài ở lại.
Mạnh Hiền chẳng hiểu tại sao trong lòng có chút lạnh cả người, cười lớn nói: “ Cái này… thật đúng là khó nói. Chẳng lẽ Thu huynh tin sao?"
Thu Trường Phong lắc nhẹ chén rượu trong tay, như có điều suy nghĩ nói: “Ăn một miếng, uống một chén, tất cả đều do quá khứ xếp đặt. Tatin con người có số mệnh định sẵn…", ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thật ra không phải chỉ con người mới có số mệnh, mọi thứ trong trời đất cũng đều có vận mệnh, cho dù là giang sơn… chỉ sợ cũng là như thế."
Diêu Tam Tư kinh ngạc hỏi: “Giang sơn cũng có vận mệnh?". Bỗng dưng nghĩ đến rất nhiều truyền thuyết cổ xưa, Diêu Tam Tư cũng cảm thấy không khí xung quanh trở nên quỷ dị.
Ánh mắt Thu Trường Phong chợt lóe, chậm rãi nói: “Không sai, giang sơn cũng có vận mệnh, mà Nhật Nguyệt ca nói đến chính là --- Bí mậtcùng vận mệnh của giang sơn Đại Minh!"
Một lời nói ra, Mạnh Hiền cùng Diêu Tam Tư cùng liếc nhìn nhau, khó nén nổi vẻ khiếp sợ trong lòng.
Nhật Nguyệt ca nói về bí mật cùng vận mệnh của giang sơn Đại Minh? Rốt cuộc là có ý gì?
Một lúc lâu sau, Mạnh Hiền mới nói: “Quyển Nhật Nguyệt ca này, chẳng lẽ ghi lại lúc Lưu Bá Ôn còn sống nói…cái bí mật.. kia?" Y cho rằng Nhật Nguyệt ca ghi lại bí mật riêng tư của Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương, nếu không thì Thượng sư Diêu Nghiễm Hiếu cũng không phái Cẩm Y Vệtìm lại. Suy đoán của hắn rất hợp tình hợp lý, nhưng không hiểu nổi vì sao còn có người có hứng thú với quyển sách này?
Không ngờ Thu Trường Phong trầm mặc hồi lâu mới nói: “Nghe nói quyển sách này ghi lại chính là những bí mật phía sau của Thái Tổ."
Mạnh Hiền như lạc vào trong mây mù, thầm nghĩ Lưu Bá Ôn chết trước Thái Tổ, làm sao lại ghi lại được những bí mật sau lưng của Thái Tổ? Đây quả thực là buồn cười.
Diêu Tam Tư đột nhiên vỗ đầu nói: “Ta nghe người ta nói Thành Ý Bá thần thông quảng đại, biết được năm trăm năm trước cũng như nămtrăm năm sau. Chẳng lẽ nào… Hắn ghi lại trong Nhật Nguyệt ca chính là dự đoán việc đời sau sao?"
Mạnh Hiền không nhịn được cười, giễu cợt nói: “Ngươi thật đúng là có những suy nghĩ viển vông, làm gì có những chuyện đó trên đời?", đột nhiên thoáng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thu Trường Phong, Mạnh Hiền rốt cuộc cười không nổi nữa, gượng gạo nói: “Thu huynh, ngươi…"
Thu Trường Phong trầm giọng nói: “Ta cũng không biết trên đời thực có người như vậy hay không, nhưng ta biết rõ… lời tiên đoán trong Nhật Nguyệt ca đã bắt đầu trở thành hiện thực…"Tuy đang là mùa hè, nhưng chẳng hiểu sao Mạnh Hiền cảm thấy lạnh cả người. Không biết bao lâu sau, y mới khàn giọng hỏi: “Thu huynh rốt cuộc là có ý gì?"
Thu Trường Phong ngưng trọng nói: “Truyền thuyết nói Thành Ý Bá hiểu được Thiên Ý, sớm đã dự đoán hướng đi vận mệnh của giang sơn Đại Minh, và ghi lại trong Nhật Nguyệt ca. Vốn ai cũng nói đó là lời nói vô căn cứ, nhưng Thượng sư lại phát hiện, lời tiên đoán trong Nhật Nguyệt ca đã bắt đầu trở thành hiện thực …"
Mạnh Hiền thần sắc có không tin cùng chút kích động, trong kích độnglại xen lẫn sợ hãi, Diêu Tam Tư cũng như vậy.
Chuyện này nghe như không tưởng, không ngờ lại thực sự tồn tại.
Một lúc lâu sau, Mạnh Hiền lại hỏi: “Lời tiên tri nào bắt đầu trở thành hiện thực?"
Thu Trường Phong lắc lắc đầu nói: “Cái này… ta cũng không biết được. Nhưng Thượng sư đã thận trọng nói như thế, có thể biết việc này không phải nói bừa."
Diêu Tam Tư khó hiểu nói: “Cho dù Nhật Nguyệt ca có thể biết trướctương lai của Đại Minh, ta nhìn cũng không ra nó có tác dụng gì."
Mạnh Hiền mỉm cười nói: “Ngươi đương nhiên nhìn không ra. Quyển sách này nếu linh nghiệm như vậy, tác dụng cực kỳ to lớn đó nha…", đảo mắt một cái, thấp giọng nói: “Thu huynh đương nhiên biết rõ tác dụng của nó?", trong nội tâm y đột nhiên nghĩ đến gì đó, tràn đầy phấn chấn.
Thu Trường Phong lại uống một chén rượu rồi nói: “Ta không biết."
Mạnh Hiền khẽ giật mình, trong lòng thầm nói Nhật Nguyệt ca nếu thật có tác dụng tiên tri, tiểu tử ngươi như thế nào lại không biết cách dùng? Y đảo mắt một cái, hỏi: “Cuốn sách này… vẫn còn trên người Thu huynhchứ?". Thấy Thu Trường Phong gật đầu, Mạnh Hiền hỏi dò: “Quyển sách này, Thu huynh đương nhiên đã xem qua?"
Thu Trường Phong lập tức lắc đầu nói: “Không có, Thượng Sư không cho ta xem sách, ta đương nhiên sẽ không lật xem", rồi cười mà như không cười nhìn Mạnh Hiền nói: “Chẳng lẽ là Mạnh Thiên hộ muốn xem?"
Mạnh Hiền vội vàng lắc đầu, cười nói: “Thu huynh không xem, tiểu đệ lại càng không dám". Trong lòng y lại thầm mắng to, Thu Trường Phong ngươi còn ở chỗ này ra vẻ đáng thương, quyển sách kia ở trên người của ngươi, ngươi ở trong phòng lâu như vậy, nói không chừng đã lật nát sáchrồi, lại còn nói là chưa xem qua?
Trong lòng y mặc dù mắng chửi, nhưng vẫn không từ bỏ ý định, nói: “Thu huynh không xem quyển sách kia, chẳng lẽ nói… có gì kiêng kị sao?"
Diêu Tam Tư lý giải: “Hẳn là như vậy, nghe nói loại Thần Thư như thế này, có lẽ tốt nhất là không xem, nếu xem chỉ sợ sẽ có tai họa". Lời hắn vừa dứt thì đã nghe một tiếng “Phanh" lớn.
Mạnh Hiền sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, y vốn cảm thấy lời của Diêu Tam Tư là vô căn cứ, thật không ngờ chỉ nói giỡn thôi ai dè thựcsự có tai họa đến thăm .
Chẳng lẽ nói Nhật Nguyệt ca thực sự có loại lực lượng kinh thiên địa, khiếp quỷ thần này?
Mạnh Hiền quay đầu nhìn lại, sắc mặt hết xanh rồi trắng, hết trắng rồi đỏ, cuối cùng khôi phục dáng vẻ nịnh nọt, khoanh tay đứng dậy.
Trước cửa chính của khách điếm có một người đang đứng, bất ngờ đó chính là Công Chúa Vân Mộng.
Bên trái Công Chúa Vân Mộng là Vệ Thiết Y, bên phải là Diệp Vũ Hà, côsớm đã không còn thần sắc chật vật như lúc trước, thoạt nhìn thần thái sáng láng, khuôn mặt rạng rỡ, nhưng trên trán có một một vết thương hồng hồng, không khỏi có chút không được hoàn mỹ.
Chưởng quỹ của khách điếm nhìn thấy cửa chính gần như sắp đổ, cuống quít chạy ra nghênh tiếp, vừa thấy khí thế của Công Chúa Vân Mộng lại thấy ngoài khách sạn không biết lúc nào đã tụ tập mấy chục quan binh, mặt mày trở nên xám ngắt, cuống quít nói: “Khách quan muốn nghỉ trọ hay là ăn cơm?"
Bình thường hắn vốn nói là nghỉ trọ hay ở trọ, nhưng thấy người đến cóđịa vị cao thế này cũng không trông mong bọn họ ở lại.
Công Chúa Vân Mộng bật cười nói: “Ta ở trọ. Thế nào, ngươi không chào đón à?"
Chưởng quỹ kia thầm kêu khổ không ngớt, đáp: “Hoan nghênh hoan nghênh… Mời vào trong. Nhưng quán nhỏ nên phòng cũng không nhiều lắm…"
Công Chúa Vân Mộng ngắt lời: “Vậy đem mọi người đuổi đi hết là được rồi."Chưởng quỹ kia khẽ giật mình, khó xử nhìn ba người Thu Trường Phong, trực giác cảm thấy ba người này cũng không dễ chọc, hắn như thế nào dám đuổi bọn Thu Trường Phong đi?
Không ngờ Công Chúa Vân Mộng đột nhiên cười một tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Thu Trường Phong, “Thu Trường Phong, trùng hợp nha, thế mà lại gặp được ngươi", quay sang chưởng quỹ nói: “Mấy người này không cần đuổi đi". Cô nói như vậy, cho dù Diêu Tam Tư cũng nghe ra Công Chúa Vân Mộng muốn giải hòa với Thu Trường Phong.
Thu Trường Phong chậm rãi đứng lên, chắp tay nói: “Tham kiến côngchúa điện hạ, bất quá ty chức không cần công chúa đuổi, cũng sắp chuẩn bị khởi hành."
Công Chúa Vân Mộng khẽ giật mình, bộ dáng tươi cười đột nhiên biến mất, quát lên: “Thu Trường Phong, đừng trách ta không giữ thể diện cho ngươi."
Thu Trường Phong đạm mạc nói: “Mặt mũi ty chức cho dù ít ỏi cũng là của mình, không nhọc công chúa điện hạ giữ giùm", dứt lời liền xoay người lên lầu trở về phòng, phân phó: “Mạnh Thiên hộ, Diêu Tam Tư, chuẩn bị lên đường."Công Chúa Vân Mộng tức đến đỏ mặt, Mạnh Hiền cuống quít cười làm lành, âm thầm nháy mắt với Công Chúa Vân Mộng rồi đi theo Thu Trường Phong lên lầu.
Thu Trường Phong đơn giản thu thập vài thứ rồi xuống lầu đợi, Diêu Tam Tư đột nhiên chạy lại, lo lắng nói: “Thiên hộ đại nhân, không tốt rồi, Mạnh Thiên hộ bị bệnh rồi."
Thu Trường Phong giật mình, đi vào phòng Mạnh Hiền, thấy hắn đang ôm bụng, thần sắc đau đớn nằm lăn qua lăn lại trên giường. Thu Trường Phong nhíu mày, tiến tới một bước nói: “Mạnh Thiên hộ, ngươi làm saovậy?"
Mạnh Hiền nằm tại góc tường, rên rỉ nói: “Thu huynh…Ta…Ta đau đụng".
Thu Trường Phong khó hiểu nói: “Thật là hay, sao lại đột nhiên đau bụng thế?"
Mạnh Hiền run giọng nói: “Thu huynh có điều không biết, ta từ nhỏ đã mắc căn bệnh, cứ mỗi khi mệt nhọc thì sẽ đau bụng. Mấy ngày này luôn luôn đi đường, vậy nên bệnh cũ lại tái phác". Thấy Thu Trường Phong nhíu mày, Mạnh Hiền nói: “Thu huynh, ta biết rõ ngươi đang trốn côngchúa, ngươi sợ nàng làm khó dễ ngươi, bởi vậy nên mới phải đi, nhưng ta thật sự đi không được, vậy ngươi cứ lên đường trước cũng được."
Thu Trường Phong nhướng mày, thản nhiên nói: “Ta sợ nàng? Buồn cười."
Diêu Tam Tư vừa nghe lập tức nói: “Đúng vậy, Thu Thiên Hộ sao lại sợ công chúa chứ. Chúng ta cùng đi, bỏ ngươi lại một mình thì lỡ đâu có chuyện gì sẽ xảy ra?", lại nhìn sang Thu Trường Phong, khẩn thiết nói: “Thu đại nhân, ngươi nhanh chóng rời đi, chi bằng ta ở lại chiếu cố cho Mạnh Thiên hộ a?"Cửa vào có người nhẹ nhàng nói: “Thu đại nhân thân là Cẩm Y Vệ, công việc bề bộn, hoàn toàn không có khả năng chiếu cố được cho thủ hạ. Các ngươi tốt hơn hết là tự chúc phúc cho mình đi."
Thu Trường Phong không cần quay đầu lại cũng biết Diệp Vũ Hà ở trước cửa, hắn giống như bị lời Diệp Vũ Hà kích thích, ngược lại cười nói: “Diệp Bộ đầu sai rồi, ta hiện tại không có gì vội. Tam Tư, ngươi đi mời đại phu, ta tới chăm sóc Mạnh Thiên hộ."
Mắt Mạnh Hiền lộ vẻ cảm kích, thở dài: “Thu huynh, ngươi đối xử với tiểu đệ như vậy, thật là làm tiểu đệ vô cùng cảm kích."Diêu Tam Tư rất vui mừng, thầm nghĩ Thu đại nhân này ngày thường bộ dáng lạnh như băng, nhưng đối xử với thủ hạ thật khó nói hết. Diêu Tam Tư cuống quít chạy đi tìm đại phu, bận rộn đến nửa đêm thì cơn đau bụng của Mạnh Hiền cũng bớt chút ít, nhưng mỏi mệt không chịu nổi, hiển nhiên cũng không thể đi lại, miệng không ngừng tạ lỗi với Thu Trường Phong.
Thu Trường Phong ngược lại an ủi tốt Mạnh Hiền, đợi Mạnh Hiền nằm xuống mới quay lại phòng mình, đốt đèn lên, chậm rãi ngồi xuống, đôi mắt lộ ra vẻ trầm ngâm, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.Đột nhiên cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Thu Trường Phong run lên, đi ra mở cửa phòng, nhìn thấy chưởng quỹ vẻ mặt nịnh bợ đang đứng ở cửa ra vào, sau lưng còn có hai tên tiểu nhị khiêng theo một cái thùng lớn, trong thùng gỗ chứa đầy nước ấm.
Thu Trường Phong kinh ngạc hỏi: “Làm gì vậy?"
Chưởng quỹ cười lấy lòng nói: “Vị khách họ Diêu kia nói đại nhân khổ cực, bảo ta chuẩn bị nước ấm cho đại nhân tắm rửa."
Thu Trường Phong có chút dở khóc dở cười, không ngờ Diêu Tam Tư tâm tư cẩn thận như vậy, không đành lòng từ chối hảo ý, gật đầu nói: “Mangnước vào đây đi."
Tiểu nhị khiêng thùng nước vào phòng, sau đó cùng chưởng quỷ rời đi.
Thu Trường Phong nhìn thùng nước ấm đang bốc hơi kia, trong nội tâm đột nhiên có chút cảm giác ấm áp. Nhưng hắn chỉ ngồi trước bàn, cũng không cởi áo ra.
Tiếng trống canh vang lên, Thu Trường Phong sờ tay vào ngực, móc Nhật Nguyệt ca ra.
Dưới ngọn đèn mờ tỏ, quyển Nhật Nguyệt ca kia tựa như tỏa ra ánh sángthần bí, trong ánh mắt Thu Trường Phong cũng có phần thần bí, nhưng cuối cùng cũng không hề lật ra xem. Hắn cũng không nói dối Mạnh Hiền, hắn chưa từng lật xem quyển Nhật Nguyệt ca kia.
Tuy quyển sách gần trong gang tấc, nhưng mỗi lần nhìn thấy Nhật Nguyệt ca, Thu Trường Phong không thể ngăn được cảm giác hồi hộp, cảm giác nếu lật ra xem thì sẽ xảy ra chuyện khó có thể khống chế.
Hắn cũng không biết tại sao lại có cảm giác này, lại càng ngạc nhiên sự quỷ dị của Nhật Nguyệt ca.Không biết bao lâu, tiếng gõ cửa phòng lại vang lên, Thu Trường Phong đột ngột cất sách vào trong ngực, lách mình đến trước cửa, thầm nhíu mày, rốt cuộc cũng mở cửa phòng ra, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đứng trước cửa chính là Công Chúa Vân Mộng.
Công Chúa Vân Mộng vẫn một thân quần áo đỏ rực như lửa như trước, gò má như ngọc ửng chút sắc hồng, thấy Thu Trường Phong nhìn sang, bỗng dưng cúi đầu xuống, thần sắc có vài phần xấu hổ, nhẹ giọng nói: “Thu…Ngươi còn chưa ngủ sao?"
Đêm khuya như vậy, Thu Trường Phong thấy công chúa đến đây, ý là ...Trong lúc kinh ngạc, thấy công chúa nhăn nhó, lại thấy khuôn mặt công chúa đỏ bừng, ngạc nhiên một hồi lâu hắn mới hỏi: “Công chúa điện hạ có việc gì?"
Công chúa Vân Mộng đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh nhưng lại như đang giấu cái gì, “Ta … ta … không ngủ được."
Màn đêm thăm thẳm, một cô gái tuyệt mỹ đột nhiên tới gian phòng đàn ông nói câu này làm cho người đàn ông khó mà không có ý nghĩ trong đầu. Thần sắc Thu Trường Phong vẫn bình tĩnh bảo: “Công chúa không ngủ được thì tốt nhất hãy tìm đại phu, không cần phải nửa đêm canh batới gõ cửa phòng ta."
Vốn tưởng công chúa Vân Mộng sẽ giận tím mặt, Thu Trường Phong chuẩn bị chịu sự hỉ nộ vô thường của công chúa nhưng thật không ngờ công chúa rõ ràng không tức giận mà chỉ nhìn Thu Trường Phong một cách u oán. Cô khẽ cắn cặp môi đỏ mọng rồi thốt lên: “Ta biết … ngươi xem thường ta."
Thu Trường Phong nhíu mày, nói: “Công chúa nghĩ nhiều rồi."
Đột nhiên công chúa Vân Mộng tiến lên một bước, ngẩng khuôn mặt đẹp nhìn thật sâu vào Thu Trường Phong rồi bảo: “Ta không nghĩ nhiều.Ngươi coi thường ta điêu ngoa tùy hứng, không biết đúng mực. Chắc ngươi đang trách ta đường đột tới làm hư hết chuyện của ngươi. Nếu không phải vì ta thì không chừng ngươi đã bắt được tên mặt quỷ rồi."
Thu Trường Phong không ngờ là công chúa Vân Mộng cũng hiểu chuyện như vậy, trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Công chúa không cần để bụng, chuyện đã qua thì coi như xong đi. Nếu không có ngươi không chừng căn bản không biết người mặt quỷ."
Công chúa Vân Mộng không kiềm được “Phù" một tiếng cười, cô lại tiến thêm bước nữa, gần sát người Thu Trường Phong. Thu Trường Phongđành phải lùi về sau.
Hai người một tiến một lui cùng vào trong phòng.
Lúc công chúa Vân Mộng đứng tại cửa phòng, Thu Trường Phong thấy rõ ràng công chúa Vân Mộng đã khép cửa phòng lại. Thu Trường Phong nhíu mày lại bảo: “Công chúa điện hạ, người không ngủ được nhưng ty chức lại muốn ngủ."
Hắn nói ngọt ngào bởi vì đối mặt với người con gái yêu kiều thế này thì thật sự hắn cũng khó có thể nói nhạt nhẽo được.Hắn chưa bao giờ nghĩ công chúa Vân Mộng lại yêu kiều như thế, cũng không ngờ được công chúa Vân Mộng yêu kiều lại có vẻ thùy mị khác hẳn như vậy.
Công chúa Vân Mộng vẫn đứng gần cửa, dường như toàn thân mềm ra, sắc mặt rạng ngời như ánh nắng chiều. Làn thu ba như nước, vẻ nhu tình tựa thủy, nhẹ nhàng nói: “Ta nghĩ rất nhiều mới hiểu được … Biểu hiện bên ngoài của ngươi rất lãnh khốc nhưng kỳ thật ngươi có quan tâm tới ta."
Vốn Thu Trường Phong định nói, dù ai gặp nạn ta đều đi cứu. Nhìn sự uoán trong ánh mắt công chúa Vân Mộng, đành nói: “Công chúa, muộn rồi …"
“Chưa muộn." công chúa Vân Mộng cúi đầu nhìn ngón chân, mái tóc đen rủ xuống lộ ra chiếc cổ trắng ngần. Cổ của cô dưới ánh đèn hình như cũng hồng lên, “Đến giờ ta mới suy nghĩ cần thận, đối với ta giờ chưa muộn. Lúc ấy trước mặt gã mặt quỷ làm vẻ lạnh lung với ta, kỳ thật ngươi sợ bị người chế trụ. Ngươi không làm vậy thì không cứu được ta." Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Thu Trường Phong nói rằng: “Mà ngươi có thể truy tung tới càng cho thấy ngươi có lòng với ta, rất lưu ý tới ta."Khuôn mặt Thu Trường Phong trở nên cổ quái, gượng cười hỏi: “Vậy hả?"
Trong đôi mắt của công chúa Vân Mộng tràn đầy vẻ nhu tình, thì thầm: “Hương thơm trên người ta dễ chịu hay không?"
Dù Thu Trường Phong dù tỉnh táo mà nghe vậy cũng xém phát ho, sắc mặt tái nhợt có phần lúng túng, thật hắn không còn lời nào để nói.
Công chúa là phụ nữ, trên người phụ nữ hiếm khi không có mùi thơm, mà trên người công chúa Vân Mộng lại càng thơm. Nhưng hương thơm trên người cô không tầm thường thong dụng mà mùi thơm như thấm vào ruột gan.Mũi Thu Trường Phong không có vấn đề, chẳng những không có vấn đề mà lại rất thính, mùi thơm đó đã ngửi thấy từ lâu.
Công chúa Vân Mộng ngóng nhìn Thu Trường Phong bảo: “Khi ta bị cái tên Tàng Địa Cửu Hãm gì đó bắt đi thì rất sợ hãi. Ta thấy hắn chạy vào rừng nên sợ các ngươi đuổi không kịp, vì thế đã ném trộm một cục trầm hương nhỏ. Hương thơm trên người ta chính là loại hương trầm này. Hương thơm này được hải ngoại tiến cống, giống như Hỏa Hạc được Trịnh đại nhân Trịnh Hòa đưa về. Một mẩu nhỏ thế mà hương thơm trên đó vài năm chưa tan hết. Ta rất thích mùi thơm này bởi vậy nên để trầm hương theo người. Ta chỉ mong có người ngửi được mùi trầm hương, phát giácđiều khác thường mà tìm tới cứu ta.
Thu Trường Phong cười cười, nói từ từ: “Đúng là công chúa điện hạ rất thông minh, vào thời điểm đó còn biết tự cứu mình." Đúng là hắn theo mùi trầm hương mà đuổi Tàng Địa Cửu Hãm, về điểm này chắc Tàng Địa Cửu Hãm không hiểu được.
Công chúa Vân Mộng tiếp tục thì thầm: “Mặc dù ta biết tự cứu mình nhưng phải có người quan tâm, quen biết mới tới cứu ta."
Ánh trăng như nước, nhu tình cũng như nước. công chúa Vân Mộng từ từ bước tới trước mặt Thu Trường Phong, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn ThuTrường Phong, dịu dàng như nước điềm tĩnh nói: “Ta vẫn có ước mơ một người như vậy, hiện tại gặp ngươi mới biết, hóa ra … ngươi chính là người đó."
Ánh trăng hiền hòa chiếu qua chấn song chạm trổ hình hoa văn không rõ ràng bằng ngọn đèn lồng kia chiếu vào.
Vẻ thùy mị dịu dàng trong mắt công chúa Vân Mộng còn hơn cả ánh trăng kia.
Thu Trường Phong nhìn Vân Mộng, sắc mặt lại càng trắng bệch. Phải chi công chúa Vân Mộng đưa thiên quân vạn mã xông tới hắn còn biết đườngứng đối, đằng này công chúa trở nên lạ lùng hoàn toàn như thế làm hắn không biết nên ứng đối thế nào.
Công chúa Vân Mộng cười khẽ, đột nhiên xoay người tựa lưng về phía Thu Trường Phong rồi bảo: “Ta không ngủ được, cũng là vì ta cứ mãi nghĩ đến những lời vừa rồi. Ta nói ra những lời này … trong lòng cảm thấy rất dễ chịu."
Cô không nói thêm câu nào nữa, cất bước như thể muốn đi, bỗng nhiên nhìn thấy thùng gỗ trong phòng thì mỉm cười bảo: “Ngươi còn chưa tắm sao?" Cô thò tay xuống nước rồi nói: “Nước nguội mất rồi."Biểu hiện của cô lúc này hoàn toàn như cô gái rơi vào lưới tình, thử độ ấm lạnh cho tình lang. Thu Trường Phong thấy vậy trên mặt cũng tỏ vẻ khác thường, đúng lúc này đột nhiên công chúa Vân Mộng kêu lên một tiếng rơi vào trong thùng gỗ, bọt nước văng tung tóe.
Thu Trường Phong cả kinh, không thể nghĩ được vì sao như thế.
Cái thùng gỗ như một con yêu quái mở cái miệng như bồn máu nuốt người ta vào.
Mặc dù công chúa Vân Mộng không bị nuốt vào nhưng cô đã bị ngã xuống nước mà ngay cả tiếng kêu sợ hãi cũng không kêu nổi, hai chânđạp đạp nhìn như sắp bị chết đuối.
Thu Trường Phong chạy ngay đến gần thùng nước, bàn tay vươn ra kéo công chúa ra ngoài, hắn sốt sắng nhìn vào mặt công chúa Vân Mộng.
Một khắc đó, hắn tưởng là nhẫn giả xuất hiện dùng huyễn thuật chế trụ công chúa. Chỉ thấy khuôn mặt công chúa như giận lại như cười, hắn giật mình từ từ thả lỏng bàn tay.
Cặp mắt của công chúa Vân Mộng long lanh nhìn Thu Trường Phong, thì thào: “Đến giờ ta mới xác định đúng ngươi quan tâm tới ta."Thu Trường Phong dở khóc dở cười, dù hắn có sở trường đoán tâm tư kẻ khác nhưng nhất thời không đoán được tâm ý của cô gái tinh quái này.
Chẳng lẽ là … công chúa Vân Mộng cố ý rơi xuống nước để xem hắn có sốt sắng hay không? Cô công chúa điêu ngoa này suy cho cùng có tâm ý gì đây?
Kiềm chế ý nghĩ lại, Thu Trường Phong thở dài bảo: “Công chúa ướt hết rồi, trở về đổi y phục rồi ngủ đi nếu không thì cảm lạnh mất, ty chức đảm đương không nổi."
Công chúa Vân Mộng cúi đầu nhìn thì thấy y phục ướt đẫm, dính sát cơthể, ráng hồng lan dần lên gò má, dậm chận la lên: “Ngươi … xấu xa." Cô quay đầu đi nhanh, đến cửa bỗng đứng lại bảo: “Y phục của ngươi cũng ướt rồi, thay nhanh đi."
Lúc này Thu Trường Phong mới để ý, vừa rồi hắn kéo công chúa lên cũng bị nước ướt toàn thân nên cười xấu hổ: “Cái này cũng không gấp."
Công chúa Vân Mộng dậm chân gắt gỏng: “Nếu ngươi không thay y phục bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ. Không được, ta nhất định phải nhìn thấy ngươi thay xong y phục rồi mới đi." Thần thái lúc này của cô vừa ngượng ngùng vừa ân cần, vừa trách nhẹ nhàng vừa có thêm nũng nịu, nếu cóngười ngoài nhìn thấy hẳn đã cho ràng cô hoàn toàn thích Thu Trường Phong.
Một người phụ nữ nếu không thích người đàn ông thì cần gì quan tâm đến sự lạnh nóng của người đó? Mà người phụ nữ lộ ra thần thái đó cũng là hy vọng người đàn ông hiểu sự dụng tâm của cô.
Thu Trường Phong thấy vậy, ánh mắt lập lòe, dường như không dám chắc chắn, cuối cùng cũng cởi trường sam đặt trên ghế bất đắc dĩ bảo: “Công chúa điện hạ có thể về nghỉ ngơi chưa?"
Công chúa Vân Mộng thấy Thu Trường Phong nghe theo lời mình thì nởnụ cười hài lòng, đẩy cửa đi ra ngoài.
Thu Trường Phong nhìn công chúa đi rồi, khe khẽ thở dài.
Đúng lúc này, đột nhiên công chúa Vân Mộng thét lên tiếng hãi hùng. Tiếng thét xé rách màn đêm, vang khắp cả khách điếm. Tiếng thét ấy có sự sợ hãi, có sự khủng khiếp, dường như công chúa Vân Mộng gặp chuyện gì kinh hãi lắm.
Thu Trường Phong nghe thấy tiếng thét kinh hãi kia, trong lòng trầm xuống, thân hình như mũi tên bắn ra ngoài. Hắn nhìn thấy công chúa Vân Mộng ngã ra đất, ngất xỉu.Thu Trường Phong thận trọng nâng công chúa Vân Mộng dậy, hắn thấy cô hôn mê bất tỉnh thật thì trong lòng kinh hãi.
Lúc này đám người Vệ Thiết Y, Mạnh Hiền đều vọt tới, hỏi với vẻ thất kinh: “Chuyện gì?"
Ngón tay Thu Trường Phong búng một cái, hình như có sương mù từ tay hắn tản ra. Sau đó hắn dùng lực bấm vào dưới mũi công chúa Vân Mộng. Công chúa Vân Mộng từ từ tỉnh lại thấy Thu Trường Phong, bỗng nhiên ôm chầm lấy hắn la lên: “Nó lại xuất hiện, nó ở nóc nhà."
Thu Trường Phong thấy thần sắc công chúa Vân Mộng kinh hoàng nhưthế thì ngửa mặt lên nhìn nóc nhà đối diện, giọng sắt lại: “Nó là ai?" Thấy vẻ sợ hãi trong mắt công chúa Vân Mộng, Thu Trường Phong hạ giọng hỏi nhỏ: “Là tên mặt quỷ sao?"
Công chúa Vân Mộng nghe vậy kinh hô một tiếng, lại ôm lấy Thu Trường Phong, run giọng hỏi: “Ngươi cũng nhìn thấy nó sao?"
Vệ Thiết Y kinh sợ, lập tức gọi chúng nhân lục soát. Một hồi lâu chẳng những không tóm được tên mặt quỷ mà bóng quỷ cũng không thấy.
Công chúa Vân Mộng vẫn còn run rẩy, miệng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ … là … ta hoa mắt chăng?"Trong lòng Thu Trường Phong dâng lên nỗi lo lắng, không ngờ cái tên mặt quỷ kia như âm hồn bất tán, dám truy đuổi tới tận đây. Thấy đuổi theo cũng vô dụng, lại thấy công chúa Vân Mộng rất sợ hãi nên Thu Trường Phong thôi không truy tung nữa. Hắn vỗ nhẹ lưng cô thì thầm: “Đừng sợ, mọi người đều đã ở đây, nó vô kế khả thi."
Toàn thân công chúa Vân Mộng run lên, một lúc lâu sau mới thấy mình vẫn còn trong vòng tay Thu Trường Phong nên vận sức đẩy hắn ra. Sức mặt cô đỏ bừng, vội vã cấp bách quay lại phòng mình. Cô khép cửa lại, ở lỳ trong đó.Thu Trường Phong tự nhiên khẽ giật mình. Hắn từ từ đứng dậy. Lúc này, Vệ Thiết Y đang điều động Yến lặc kỵ trấn giữ nóc nhà, Mạnh Hiền đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong mắt Mạnh Hiền đầy vẻ ghen ghét, hạ giọng bảo: “Thu huynh … diễm phúc không nhỏ. Về sau nếu thăng tiến nhanh chớ quên tiểu đệ."
Thu Trường Phong trở lại như bình thường, thản nhiên bảo: “Mạnh huynh khỏi bệnh rồi sao?"
Lập tức, Mạnh Hiền vịn khuôn cửa, trở nên rất hư nhược, cười lớn đáp: “Vừa rồi kinh sợ một phen, toàn thân toát mồ hôi lanh nên có chút tinhthần, thế nhưng vẫn còn phải nghỉ ngơi." Dứt lời, y xoay người về phòng.
Thu Trường Phong trở về trong phòng, trong lòng như có điều gì đó. Hắn vừa đóng cửa phòng, sắc mặt bỗng dưng biến đổi, vội xông tới cái bàn. Hắn nhớ rõ là đã để y phục ướt nhẹp trên ghế dựa, nhưng bộ y phục đó đã không thấy đâu.
Y phục không thấy chỉ là chuyện nhỏ nhưng “Nhật Nguyệt ca" để ở trong bộ y phục đó.
Người đến không phải muốn trộm y phục của hắn mà là muốn lấy “Nhật Nguyệt ca".Bỗng dưng “Nhật Nguyệt ca" bị mất mà Thu Trường Phong lại không có gì lo lắng, sốt sắng. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn cái cửa sổ đang mở.
Vừa rồi hắn đứng ở cửa phòng nên không thể có người ra vào từ cửa đi mà hắn không biết. Không cần suy đoán nhiều cũng biết người đến nhảy qua cửa sổ vào lấy y phục của hắn.
Hắn không mau chóng đuổi theo mà chỉ đến gần cửa sổ.
Lúc này, ánh trăng sáng rõ lạnh lùng chiếu len khuôn mặt tái nhợt của Thu Trường Phong. Sắc mặt hắn chợt sáng chợt tối bất định, vẻ thâm thúy trong mắt càng đậm. Hắn tự nhiên thấy rằng “Nhật Nguyệt ca"được rồi lại mất biểu thị là mọi chuyện chưa kết thúc mà mới chỉ bắt đầu.
Cuối cùng là ai lấy “Nhật Nguyệt ca", chẳng lẽ chính trong lúc hoảng hốt, công chúa nhìn thấy tên mặt quỷ, hay là bên trong có nội tình khác?
Canh ba đã điểm, bầu trời đêm đã bắt đầu sáng dần.
Rất nhiều chuyện cũng vậy, thoạt nhìn thì mịt mờ tối tăm tựa như vô cùng vô tận nhưng bất thình lình tia nắng ban mai chiếu rọi xé toang bóng tối tưởng như mê ly khó dò.
Công chúa Vân Mộng ngồi trên giường, hai tay ôm đầu gối nhìn quasong cửa sổ vào màn đêm đen kịt, không hiểu tại sao mà miệng mỉm một nụ cười giảo hoạt.
Đêm hè yên lặng huyền bí, không khí nóng nực đã có phần mát mẻ, dù cho ánh trăng sáng tỏ cũng không xua tan hết bóng đêm, dường như có bí mật gì đó chất chứa trong lòng cô gái. Trong một đêm khuya giữa mùa hạ làm cho nó trở nên phức tạp khó có thể nắm bắt được.
Công chúa Vân Mộng trải qua một cơn kinh hãi đáng lẽ tâm thần bất định không an ổn nhưng đột nhiên cô phát ra tiếng cười từ trong lòng, suy cho cùng là tại làm sao?Cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ, công chúa rời giường kéo then mở cửa, không cần biết bên ngoài là ai mà hỏi dồn: “Diệp tỷ tỷ, chuyện sao rồi?"
Đứng ở trước cửa là một đóa u dạ liên hoa mỏng manh, đúng là Diệp Vũ Hà.
Công chúa Vân Mộng dường như đã biết Diệp Vũ Hà sẽ tới, cô lại leo lên giường, kéo tấm chăn mềm mại sau đó đắc ý nhìn Diệp Vũ Hà giống như đã làm được chuyện gì thỏa mãn, như là một cô bé tinh nghịch qua mặt được vị đại nhân.Diệp Vũ Hà đi vào phòng, bàn tay xòe ra đưa y phục của đàn ông vẫn còn đọng hơi nước. công chúa Vân Mộng thò tay chụp lấy, lục soát ra một quyển sách. Vẻ mặt thị lộ rõ vẻ vui mừng không kiềm chế nổi.
Quyển sách là “Nhật Nguyệt ca", bộ y phục chính là trường sam của Thu Trường Phong.
Trường sam của Thu Trường Phong sao lại ở trên tay của Diệp Vũ Hà? Diệp Vũ Hà không nói gì, thần sắc vẫn trong trẻo, lạnh lùng như trước nhưng trong mắt lóe lên vẻ hứng thú, dù sao đêm hôm khuya khoắt đến phòng đàn ông lấy trộm y phục, chuyện này không phải người phụ nữnào cũng làm.
Công chúa Vân Mộng cầm “Nhật Nguyệt ca", không quên hỏi một câu, “Diệp tỷ tỷ, cái mặt chết bằm kia không phát hiện ra ngươi đấy chứ."
Cô nói cái mặt chết bằm đương nhiên là chỉ Thu Trường Phong. Vừa rồi cô còn tỏ tình cảm chân thành với Thu Trường Phong mà mới chỉ trong phút chốc đã trở về vẻ điêu ngoa như trước.
Thấy Diệp Vũ Hà lắc đầu, công chúa Vân Mộng cầm sách lên đắc ý bảo: “Thu Trường Phong ơi Thu Trường Phong, ta đã nói rồi, ngươi dám đắc tội với bổn công chúa thì sớm muộn gì bổn công chúa cũng cho ngươiđẹp mặt. Lần này, Thượng sư cần sách, sách lại trên tay ta, ta xem ngươi sẽ báo cáo kết quả thế nào đây." Công chúa Vân Mộng tò mò quá bèn mở quyển sách ra, nhíu mày hỏi: “Trên này viết cái gì vậy? Diệp tỷ tỷ, ngươi xem đi."
Diệp Vũ Hà lui về phía sau một bước, hạ giọng đáp: “Công chúa, nhiều chuyện ta nhìn không tiện. Quyển sách này hẳn là cùng một bản với tờ giấy trên tay Lưu Than Thở."
Cô lấy từ trong bọc ra một tờ giấy chỉ còn non nửa trang ra, trang giấy này vốn là thứ Lưu Than Thở giữ chặt khi chết.Công chúa Vân Mộng cầm lấy ráp vào, quả nhiên không sai nửa phần. Khẽ đẩy trang giấy, cô nhìn quyển sách vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt càng đậm nhưng cuối cùng vẫn không bức Diệp Vũ Hà phải đọc, miệng lẩm bẩm: “Bất kể như thế nào, quyển sách này đã tới tay bổn công chúa. Hắc hắc, chuyện Cẩm Y Vệ không làm được mà bổn công chúa làm được, Thượng sư còn không nhìn bổn công chúa với ánh mắt khác?"
Càng nghĩ càng đắc ý, công chúa Vân Mộng thấy Diệp Vũ Hà vẫn còn đứng đó bèn bảo: “Diệp tỷ tỷ, ngươi cũng khổ cực, đi về nghỉ ngơi đi, có việc gì mai hẵng bàn."Diệp Vũ Hà gật gật, quay người bỏ ra ngoài. Đột nhiên nàng đứng lại, mỉm cười bảo: “Công chúa, ta thấy người diễn tốt quá, tiếng thét sợ hãi thiếu chút nữa làm ta tưởng ngươi nhìn thấy quỷ thực. Nếu người không làm chân thật như vậy thì sao ngăn trở được Thu Trường Phong, ta cũng không chắc chắn không bị hắn phát hiện."
Nụ cười của công chúa Vân Mộng vụt tắt, trong mắt hiện vẻ sợ hãi. Trong lòng Diệp Vũ Hà cả kinh vội hỏi: “ Công chúa, sao vậy?"
Công chúa Vân Mộng nhìn Diệp Vũ Hà, run giọng bảo: “Diệp tỷ tỷ, vừa rồi vốn là ta muốn ra thét lên sợ hãi nhưng trong thoáng chốc hình nhưnhìn thấy tên mặt quỷ thực sự ở trên nóc nhà, lúc đó mới thét lên thật sự."
Diệp Vũ Hà cả kinh, bước lên một bước: “Người chắc không?" Đột nhiên nàng thấy chuyện này cũng không phải là không thể xảy ra. Cái tên mặt quỷ gióng trống khua chiêng bắt cóc công chúa Vân Mộng, giết người lấy sách thì sao cứ như vậy từ bỏ ý đồ?
Công chúa Vân Mộng ngẩn ngơ, gượng cười bảo: “Ta … ta không chắc lắm. Ta tự ngất để hù dọa xong, lúc tỉnh mới ngẫm lại thì cảm thấy có thể là do hoa mắt." Công chúa Vân Mộng bực mình nện vào đầu dườngmột cú rồi bảo: “Ngươi nói bọn chúng có thể là nhẫn giả?" Thấy Diệp Vũ Hà gật đầu, công chúa Vân Mộng oán hận bảo: “Cái mặt chết bằm kia khi ở ngôi miếu đổ cũng đoán chúng là nhẫn giả. Ta mà gặp lại chúng nhất định sẽ không bỏ qua. Diệp tỷ tỷ, nhất định ngươi phải cho ta hả cơn giận này."
Trong lòng Diệp Vũ Hà tự nhủ, chỉ sợ không phải là ngươi thấy chúng mà chúng sẽ tìm tới tận cửa. Mặc kệ công chúa Vân Mộng lo lắng, Diệp Vũ Hà chỉ gật đầu định lùi ra khỏi gian phòng, đột nhiên lại cười bảo: “Công chúa, người mắng Thu Trường Phong là cái mặt chết bằm nhưng chẳng lẽ người không thấy kỳ thật hắn rất quan tâm tới người."Công chúa Vân Mộng khẽ giật mình, bĩu môi, khinh thường: “Hắn quan tâm tới ta hả?"
Diệp Vũ Hà đã mở cửa ra ngoài mà không nói thêm câu nào.
Công chúa Vân Mộng hận không thể đuổi theo tóm lấy Diệp Vũ Hà hỏi xem nàng có ý gì không? Chẳng lẽ Diệp Vũ Hà cho rằng, đường đường là công chúa lại vừa ý một tên Cẩm Y Vệ sao?
Nhưng cô bỗng nhớ lại lúc tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê, lúc đó Thu Trường Phong …Khi đó lòng cô nhảy rộn, mặt đỏ lựng như bị thiêu đốt. Cảm giác như thế cô chưa bao giờ gặp.
Vì sao cô lại có cảm giác như thế?
Mặc dù cô tới phòng của Thu Trường Phong cố ý câu dẫn hắn nhưng cũng chỉ là diễn trò mà thôi. Cô nghĩ cách lừa Thu Trường Phong cởi áo vì cô đã đoán định “Nhật Nguyệt ca" sẽ bị giấu bên mình Thu Trường Phong.
Tất nhiên, bồn nước cũng là cô giả danh Diêu Tam Tư gọi vào.
Vốn là công chúa Vân Mộng chủ tâm nghĩ cách bố trí một diệu kế thậtchu đáo. Ngẫm lại, cô không thể không tự đắc trong lòng. Cô chỉ đắc ý, với Thu Trường Phong chỉ có ghét bỏ, cô vẫn cho là mình cảm thấy như vậy. Nhưng không hiểu sao lúc bỏ Thu Trường Phong ra khỏi dòng suy nghĩ thì sao không thể làm được?
Vậy không phải là ghét bỏ.
Cô cảm thấy toàn thân nóng lên đành vất chăn ra, bàn chân như sương lộ ra. Nhìn ngón chân của mình, công chúa Vân Mộng ngây cả người.
Bỗng dưng cô nhớ tới một câu thơ cổ, “Guốc nàng khẽ động sương giăng, Gót hồng tha thướt phải chăng tiên trời!"Khi đó bàn chân ngọc của phụ nữ chỉ có người yêu mới được nhìn thấy. Nghĩ tới điểm này khuôn mặt công chúa Vân Mộng nóng lên.
Một khắc này, cô cứ nhìn chằm chằm bàn chân thanh tú mà không biết bản thân đang nghĩ gì?
Diệp Vũ Hà rời khỏi phòng công chúa, nàng không về phòng của mình mà đi xuống lầu, ra sân trong. Nàng tựa vào một gốc cây đại thu, ngẩng đầu nhìn nóc nhà.
Nóc nhà đã có Yến Lặc kỵ tuần tra, nơi chân trời xa xa là bầu trời sắp hửng.Nàng cũng không rõ tại sao trước khi chia tay lại nói những lời kia cho công chúa. Thường nghe lòng của phụ nữ khó có thể đoán định, có đôi khi chính người phụ nữ cũng không nắm được chính mình.
Đêm khuya thanh vắng, khuôn mặt nàng không còn băng giá mà có phần ngơ ngẩn, đột nhiên nghĩ tới cái gì bèn lấy từ trong bọc ra một con côn trùng được biện bằng lá mã liên.
Đó vốn là đồ vật ở bên trong trường sam của Thu Trường Phong. Vừa rồi nàng lục soát trường sam, sách giao cho công chúa Vân Mộng còn con côn trùng này nàng giữ lại.Lúc ấy, nàng không suy nghĩ nhiều chỉ thấy kỳ quái bởi sao trên người một Cẩm Y Vệ lại có thể có vật này. Nàng nhận ra con côn trùng này là một con ve sầu.
Con ve sầu cánh hơi mỏng trông rất sống động. Trong đôi mắt con ve sầu dường như có nỗi buồn vô cớ.
Diệp Vũ Hà chẳng biết tại sao lại có suy nghĩ này, trong lòng mỉm cười. Đột nhiên sự cảnh giác trong lòng dâng lên, quay lại đằng sau, tay cầm kiếm quát lên: “Ai?"
Đột nhiên nàng phát hiện có người đến sau lưng mình. Sau khi thấy rõngười tới, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng đột nhiên mất tự nhiên, tay buông lỏng chuôi kiếm, bàn tay cầm con ve sầu nắm chặt lại.
Chẳng biết Thu Trường Phong đứng sau lưng Diệp Vũ Hà từ lúc nào, thấy Diệp Vũ Hà quay lại thì nhẹ nhàng nói: “Đêm dài đằng đẵng, tại hạ không thể ngủ nổi không ngờ là Diệp cô nương cũng vậy."
Diệp Vũ Hà cảm giác cặp mắt lợi hại kia dường như đã hiểu chuyện gì xảy ra bèn tự trấn định hỏi: “Sao ngươi không ngủ được?"
Thu Trường Phong nói: “Quyển sách “Nhật Nguyệt ca" lại mất trộm rồi, đương nhiên ta không ngủ được."Tim Diệp Vũ Hà đập mạnh một hồi, cố làm cho cái giật mình biểu lộ thật ít nhất, “Cái gì … “Nhật Nguyệt ca" … mất trộm rồi, ngươi định xử lý thế nào?"
Thu Trường Phong không đáp mà hỏi ngược lại: “Vì sao Diệp cô nương không ngủ được?"
Đột nhiên Diệp Vũ Hà phát hiện Thu Trường Phong thay đổi xưng hô với nàng tự lúc nào, đã không gọi nàng là Bộ đầu nữa, sắc mặt chuyển sang lạnh lẽo đáp: “Ta ngủ hay không thì mắc mớ gì tới ngươi? Ta và ngươi vốn không có quan hệ gì, lần này không phải là ta tới tìm ngươi." Hiểnnhiên nàng vẫn còn nhớ lúc ban đầu ở huyện nha Thanh Điền, Thu Trường Phong cũng đã từng nói câu này khi nàng cứ theo sát hắn.
Sauk hi nàng nói xong cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao một câu chẳng liên quan gì mà nàng còn nhớ rõ vậy? Nhưng nàng không muốn nghĩ nhiều, phút chốc xoay người định bỏ đi.
Thu Trường Phong cười cười, lạnh nhạt bảo: “Ngươi không ngủ được đúng là chẳng liên quan tới ta nhưng là ngươi có tật giật mình không ngủ được, vậy thì có chút ít quan hệ với ta."
Trong chớp mắt Diệp Vũ Hà tức giận nhìn Thu Trường Phong rồi bảo:“Ngươi nói cái gì?"
Thu Trường Phong không tránh đôi mắt sáng quắc của Diệp Vũ Hà, trong cái nhìn có phần chế nhạo, “Ta nói gì thì Diệp cô nương cũng biết. Công chúa té xỉu, người xông ra đầu tiên hẳn phải là Diệp cô nương, nhưng Diệp cô nương mãi chẳng hiện thân chẳng lẽ không phải là vào phòng người khác trộm y phục sao?"
Lòng Diệp Vũ Hà trầm xuống, không ngờ chi tiết vô ý này lại trở thành sơ hở.
Thu Trường Phong nói không sai, lúc công chúa Vân Mộng chấn kinh,nàng là hộ vệ của công chúa đương nhiên phải đến xem. Lúc đó nàng không xuất hiện đúng là rất không hợp với lẽ thường.
Trong lòng dù khiếp sợ, bề ngoài Diệp Vũ Hà vẫn trấn định bảo: “Ta thấy có người chủ động hộ hoa nên tất nhiên không thể phá hỏng phong cảnh. Có người chìm đắm trong ôn nhu hương mà mất trộm cái kia, chẳng lẽ muốn đổ vấy sang người bên cạnh? Nếu quả thất như vậy, người này đã làm cho ta rất thất vọng."
Cặp mắt Thu Trường Phong lập lòe, khẽ thở dài bảo: “Biểu hiện của công chúa thật ngoài tưởng tượng của ta nhưng biểu hiện của Diệp Bộ đầukhiến ta rất thất vọng. Ngươi là một Bộ đầu xuất sắc, bắt tặc mới là chính sự, sao lại ở cạnh công chúa làm chuyện hồ đồ không đâu?"
Diệp Vũ Hà ra vẻ không hiểu ngụ ý của Thu Trường Phong, lạnh lùng đáp: “Hình như ta không yêu cầu ngươi phải kỳ vọng gì đó?" Nàng quay người bỏ đi không muốn ở lại.
Thu Trường Phong nhìn bóng lưng đi xa dần,
Thu Trường Phong rốt cục cũng ra khỏi núi, thẳng đường đi về phía bắc. Trong nội tâm Diêu Tam Tư tràn đầy hiếu kỳ, vốn muốn hỏi Thu Trường Phong sự tình rốt cuộc như thế nào, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Thu Trường Phong liền không dám lắm lời.
Thu Trường Phong đang có tâm sự, lúc hắn xuôi nam cũng không nghĩ tới sự tình sẽ diễn biến thành kết quả như vầy.Nhật Nguyệt ca vì sao khiến cho Lưu Thái Tức mất mạng? Người mặt quỷ kia vì sao phải liên thủ với nhẫn giả Đông Doanh tới lấy Nhật Nguyệt ca? Đến Lưu Trạch bắt cóc công chúa ngoại trừ Tàng Địa Cửu Hãm còn có hai cao thủ khác, một người sử dụng bảo kiếm như ánh trăng, một người dùng trường đao như lôi điện, hai người này dù không phải nhẫn giả cũng là cao thủ võ thuật, rốt cuộc là ai?
Người mặt quỷ cùng những nhẫn giả này dẫn dụ bọn họ vào Lưu Trạch, đột nhiên bắt đi Vân Mộng, rồi lại đơn giản buông tha cho Vân Mộng, đến cùng là có dụng ý gì?Những sự việc này cái nào cũng ly kỳ, Thu Trường Phong càng nghĩ càng cảm thấy quỷ bí, khó tránh khỏi tâm trạng nặng nề, lại nghĩ tới lời Thượng Sư phân phó, càng cảm thấy trong đó ẩn chứa quá nhiều bí ẩn khó hiểu.
Ba người đi được một thời gian, phía trước xuất hiện một khu chợ, người đến người đi tấp nập, có vẻ rất phồn hoa.
Thu Trường Phong ngáp một cái, Mạnh Hiền thấy thế vội hỏi: “Thu huynh vất vả một đêm rồi, không cần nghỉ ngơi sao?" Mạnh Hiền và Thu Trường Phong khác nhau, xưa nay y sống an nhàn sung sướng quen rồi, suốtmột đêm bôn ba như vậy đã sớm mệt mỏi không chịu nổi.
Thu Trường Phong liếc nhìn hai người, thở dài nói: “Những ngày này có chút bôn ba, hai vị cũng khổ cực rồi."
Diêu Tam Tư vội đáp: “Đại nhân mới thực sự là vất vả."
Mạnh Hiền cũng nói: “Không sai, Thu huynh mới thực sự vất vả, chúng ta có làm gì đâu? Thu huynh vất vả như vậy, chi bằng bây giờ tìm một khách điếm nghỉ ngơi một chút cho bớt mỏi mệt được không?"
Diêu Tam Tư nói thực lòng, còn Mạnh Hiền thì lại có tâm tư khác, sợ ThuTrường Phong không đáp ứng. Không ngờ Thu Trường Phong lại gật đầu nói: “Ta đích thực cũng hơi mệt một chút, đã nghỉ ngơi vậy nghỉ ngơi một ngày cho thật tốt, mua vài con ngựa, ngày mai lên đường cũng không muộn."
Mạnh Hiền trong nội tâm vừa động, hỏi dò: “Thu huynh một đường xuôi nam chính là vì mệnh lệnh của Thượng Sư. Hôm nay đột nhiên buông lỏng, hẳn là đã hoàn thành việc Thượng Sư phân phó?"
Thu Trường Phong chỉ gật gật đầu, cũng không nói nhiều. Mạnh Hiền vừa sợ vừa ghen tị. Y đi theo Thu Trường Phong xuôi nam, luôn nghĩ làm thếnào để phá hư công việc của Thu Trường Phong. Thấy y còn chưa kịp phá, Thu Trường Phong đã hoàn thành nhiệm vụ của Thượng Sư, sao không ghen ghét được cơ chứ? Y liền cười to nói: “Thu huynh mã đáo thành công, thật sự đáng mừng". Trong nội tâm y khẽ động, nhịn không được hỏi, “Thượng Sư chính là phân phó Thu huynh lấy Nhật Nguyệt ca từ tay Lưu Thái Tức sao?"
Mạnh Hiền cũng không phải đần, dù không trải qua hết tất cả mọi việc, nhưng gom góp từng chút manh mối cũng nghĩ ra được điểm ấy.
Thu Trường Phong cười cười chứ không nói gì, hắn đi vào khách điếm,ném ra một thỏi bạc rồi phân phó: “Chuẩn bị ba gian phòng tầng trên". Hắn giao mỗi người một phòng, sau khi trở về phòng liền nằm xuống đánh một giấc. Diêu Tam Tư cũng có chút mệt mỏi, như thế lại hợp ý gã.
Mạnh Hiền trong lòng lại nóng như lửa đốt, hận không thể tóm Thu Trường Phong lại mà tra hỏi kỹ càng, nhưng dù thế nào y cũng không dám làm điều đó. Sau giờ ngọ một khắc, y đột nhiên khôi phục thái độ bình thường, sai chủ quán chuẩn bị chút rượu ngon và đồ nhắm. Đến cửa phòng Thu Trường Phong y bồi hồi một lát, rốt cuộc cũng nặng nề gõ cửa phòng.Thu Trường Phong mở cửa phòng, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, nhưng tinh thần đã khá nhiều.
Mạnh Hiền thấy thế, vội vàng nói: “Thu huynh mã đáo thành công, tiểu đệ hổ thẹn, trên đường đi cũng không có góp công sức gì, đặc biệt bày chút rượu và thức ăn vì chúc mừng thành công của Thu huynh. Kính xin sau khi Thu huynh thăng quan tấn chức, chớ quên tiểu đệ."
Thu Trường Phong liếc nhìn Mạnh Hiền, trong lòng nói thầm ngươi ba câu không thoát được bản chất, ăn ít đồ của ngươi, chỉ sợ phải nhả ra ít đồ mới được. Nhưng hắn cũng chỉ cười cười nói: “Nhất định nhất định".Lại kéo Diêu Tam Tư phòng bên lại, mời gã ngồi cạnh tiệc rượu.
Mạnh Hiền rất khách khí, tự mình rót rượu cho hai người.
Diêu Tam Tư có chút được yêu quá mà sợ, hỏi: “Mạnh Thiên hộ, chưa bao giờ thấy ngươi hào phóng như vậy, lần này sao lại mời khách vậy?" Gã không nói không sao, vừa nói đã sai nhưng chính mình lại không biết.
Mạnh Hiền hận không thể tát một cái vào mặt Diêu Tam Tư, nhưng cuối cùng chỉ lấy đùi gà chặn miệng Diêu Tam Tư lại, ra vẻ phong độ cười cười. Sau khi uống cùng Thu Trường Phong ba chén, y nặng nề thở dài nói: “Thu huynh lần này xuôi nam, có thể nói là không thể lường được,rất nhiều chuyện ta nghĩ lại cũng không rõ."
Diêu Tam Tư tinh thần chấn động, đang cắn đùi gà cũng không quên gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy, Thiên hộ đại nhân, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy? Nhật Nguyệt ca rốt cuộc là cái gì? Làm sao lại dấy lên trường phong ba lớn thế này?
Mạnh Hiền nói thầm có tiểu tử ngốc này, tiết kiệm cho ta rất nhiều việc, ra vẻ nghiêm nghị nói: “Tam Tư, chuyện cơ mật bực này, Thu huynh chỉ sợ không tiện nói ra, ngươi hỏi như vậy, không phải làm khó dễ Thu huynh sao?"Diêu Tam Tư ngẩn người, thần sắc có chút bất an.
Thu Trường Phong uống một chén rượu, cười nói: “Nếu là trước kia, đúng là có rất nhiều chuyện không tiện nói. Bất quá bây giờ… Các ngươi muốn nghe, ta cũng có thể nói cho các ngươi nghe."
Diêu Tam Tư liên tục gật đầu, trong nội tâm Mạnh Hiền mừng thầm, bảo: “Thu huynh muốn nói, vậy tiểu đệ xin rửa tai lắng nghe."
Thu Trường Phong bưng chén rượu, chậm rãi nói: “Chuyện này ngay từ đầu, quả thật đã cực kỳ quỷ dị kỳ quái… Nhưng để ta thấy kỳ quái nhất chính là, việc ta rời khỏi phủ Thuận Thiên rất bí mật, tại sao công chúacó thể theo chúng ta tới đây chứ?"
Diêu Tam Tư liên tục gật đầu nói: “Đúng vậy, chuyện này rất là kỳ quái, tại sao nàng lại đến nơi này? Cái này không giống với trùng hợp lắm."
Mạnh Hiền không biết do uống nhiều quá hay sao, sắc mặt có chút xanh, trầm ngâm nói: “Công chúa thực ra rất coi trọng nhiệm vụ của Thượng sư, Thu huynh cũng biết, công chúa vì Thái tử, làm việc có chút tùy hứng. Chúng ta vừa rồi cũng không có cải trang, đi ngang qua châu huyện ven đường, nhiều khả năng bị công chúa phát hiện hành tung."
Thu Trường Phong vỗ bàn, có vẻ chợt nghĩ ra, nói: “Một câu của Mạnhhuynh làm ta tỉnh mộng, hơn phân nửa là như vậy. Ta thiếu chút nữa đã hoài nghi các nghi để lộ phong thanh rồi, nên phạt nên phạt." Dứt lời liền giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Mạnh Hiền dáng cười có chút gượng gạo, Diêu Tam Tư cũng nâng chén rượu cười nói: “Thiên hộ đại nhân, ngươi nghĩ nhiều quá rồi."
Mạnh Hiền chuyển chủ đề, hỏi: “Thu huynh, Nhật Nguyệt ca rốt cuộc có vai trò gì? Tại sao lại có quan hệ với Lưu Thái Tức?"
Thu Trường Phong đặt chén rượu xuống nói: “Các ngươi chỉ sợ là không biết, Nhật Nguyệt ca vốn là do Thành Ý Bá ghi lại, Lưu Thái Tức chính làcon cháu của Thành Ý Bá."
Mạnh Hiền, Diêu Tam Tư đều chấn động, nhịn không được đều nghĩ miên man bất định.
Thu Trường Phong nhìn chằm chằm vào chén rượu, chậm rãi nói: “Thành Ý Bá Lưu đại nhân giúp Thái Tổ dựng nước, giữ vững giang sơn, có thể nói là công lao cực kỳ to lớn… Lúc ấy bị Tể tướng Hồ Duy Dung ghen ghét…"
Mạnh Hiền ở một bên nói tiếp: “Chuyện này tiểu đệ cũng có biết một chút, mọi người đều nói Lưu Bá Ôn này trên thông thiên văn, dưới tườngđịa lý, tinh thông huyền học tử vi, ngũ hành thuật số, đối với coi Lục Nhâm, Ma Y tướng số cũng rất tinh tường. Lúc trước Thái Tổ biết bản lãnh của hắn, từng bảo hắn bình luận các văn thần đương triều, Lưu Bá Ôn nói Hồ Duy Dung giống như một thớt ngựa tồi, nếu trọng dụng, chắc chắn sẽ làm Đại Minh suy sụp, về sau Hồ Duy Dung được trọng dụng, quả nhiên bí mật mưu đồ tạo phản, bị Thái Tổ tru sát. Mà việc này liên quan rất rộng, có thể nói là… rất lớn."
Y nói đến những điều này, nhưng trong lòng thầm nghĩ, Thu Trường Phong không nói nhảm bao giờ, vì sao đột nhiên đề cập đến chuyện cũ?Thấy Thu Trường Phong gật đầu không nói, Diêu Tam Tư nhịn không được chen miệng vào: “Vụ án Hồ Duy Dung chính là một trong bốn vụ án lớn thời Thái Tổ, bởi vậy nghe nói đến hơn mấy vạn người bị giết trong vụ án. Tuy nhiên mọi người đều nói Thái Tổ…", gã ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Thiên hộ đại nhân, vì sao lại nhắc đến việc này?"
Mạnh Hiền trong nội tâm cười khẩy, thầm nghĩ tên Diêu Tam Tư này cũng không phải quá ngốc, cũng không dám bình luận Thái Tổ đúng sai.
Kỳ thật tất cả mọi người đều cho rằng, năm đó Hồ Duy Dung mặc dù có thể có tâm tạo phản, nhưng cũng không thực sự tạo phản, Chu NguyênChương bất quá là mượn vụ án Hồ Duy Dung nhằm diệt trừ các công thần, vì chuẩn bị cho đứa cháu Chu Duẫn Văn thuận lợi đăng cơ mà thôi.
Thu Trường Phong nói: “Thành Ý Bá bị Hồ Duy Dung ghen ghét, chỉ sợ rước họa vào thân, cho nên đã cáo lão hồi hương. Mạnh Thiên hộ nói đúng một việc, thời Thái Tổ Thành Ý Bá tính toán như thần, đã được truyền tụng vô cùng kỳ diệu, có người thậm chí còn nói, hắn có…", chưa nói xong câu đó, Thu Trường Phong đã chuyển chủ đề, “Theo như đồn đãi… Thái Tổ mấy lần gặp nạn, có lẽ chính là dựa vào Thành Ý Bá giải cứu… Đương nhiên, những điều này đều do người ta đồn đãi. Thành Ý Bá trước khi bệnh chết, đã đem sở học cả đời ghi lại trong hơn mười cuốnsách, rồi dặn con trai Lưu Liễn đợi sau khi Hồ Duy Dung chết thì đem những cuốn sách kia dâng cho Thái Tổ."
Mạnh Hiền liền hỏi: “Những cuốn sách kia…hiện tại nằm trong tay Thánh thượng sao?" Thái Tổ Chu Nguyên Chương đã sớm băng hà, bây giờ Chu Lệ cai quản thiên hạ, Mạnh Hiền suy đoán những cuốn sách kia lọt vào tay Chu Lệ cũng hợp tình hợp lý.
Thu Trường Phong lắc đầu đáp, “Không có", ngừng một chút rồi nói: “Thành Ý Bá có lẽ không ngờ rằng, con trai ông Lưu Liễn không nghe lời ngài, lúc Hồ Duy Dung còn đương chức, đã vào kinh đem sách dâng lên.Nhưng Lưu Liễn còn chưa kịp gặp Thái Tổ, trước tiên đã thấy Hồ Duy Dung, sau đó Lưu Liễn nhảy giếng tự tử, mà những cuốn sách kia cũng chẳng biết đi đâu, chắc hẳn đều bị Hồ Duy Dung đem đốt rồi."
Mạnh Hiền trầm tư nói: “Lưu Liễn đã chết, chẳng lẽ bởi vì những cuốn sách kia sao? Hồ Duy Dung là người có dã tâm quyền lực rất nặng, đương nhiên cũng sẽ suy nghĩ cho đời sau, chắc là nghe được phong thanh, sợ hậu nhân Lưu gia nhờ sách được thế, cho nên mới làm như vậy, kỳ thực cũng không tính là gì." Y tự lấy bản thân suy xét, cũng đoán ra được bảy tám phần tâm tư của Hồ Duy Dung.Thu Trường Phong liếc nhìn Mạnh Hiền, nói: “Không sai, hoàn toàn chính xác cái này không tính là gì. Nhưng Hồ Duy Dung sau đó không lâu cũng chết đi, mấy cuốn sách kia biến mất không còn ai biết. Tuy nhiên, Hồ Duy Dung chỉ sợ cũng không nghĩ tới, lúc trước Lưu Liễn dâng sách, có một quyển còn sót lại, rơi vào tay thư đồng của Lưu Liễn."
Mạnh Hiền linh cơ chớp động, giật mình hỏi: “Thư đồng của Lưu Liễn, không lẽ chính là Lưu Thái Tức? Quyển sách kia chính là Nhật Nguyệt ca sao?"
Thu Trường Phong chậm rãi gật đầu, rót đầy chén rượu nói: “Một điểmcũng không sai."
Mọi người đều im lặng. Mạnh Hiền, Diêu Tam Tư rốt cuộc đã biết lai lịch của Nhật Nguyệt ca, nhưng vẫn không rõ Nhật Nguyệt ca có gì đáng giá để người ta tranh nhau cướp đoạt.
Thu Trường Phong nói: “Lưu Thái Tức năm đó theo Lưu Liễn đến Kinh thành, trước ngày Lưu Liễn chết, hắn biết không ổn, nên đã trốn về quê, mang theo bản Nhật Nguyệt ca kia."
Mạnh Hiền nghĩ đến vấn đề mấu chốt, nghi ngờ hỏi: “Lưu Bá Ôn chết đã vài chục năm rồi, Nhật Nguyệt ca này nếu có giá trị thật sự, làm sao vẫncòn lưu lại trên tay Lưu Thán Tức?"
Thu Trường Phong giải thích: “Lưu Thán Tức xưa nay nhát gan, trên tay tuy có Nhật Nguyệt ca nhưng cũng không dám nói với người khác, bởi vậy quyển sách này chưa bao giờ được người ta biết đến. Thượng Sư không biết từ đâu biết được việc này, cho nên mới sai ta tới đây, không ngờ… chuyện này thoạt nhìn lại có không ít người biết, thật sự là kỳ quái."
Mạnh Hiền trong nội tâm cũng cảm thấy kỳ quái, Diêu Tam Tư bên cạnh cũng hỏi đến vấn đề muốn biết nhất: “Nhật Nguyệt ca bất quá chỉ là mộtcuốn sách, không phải bản đồ kho báu, không không phải căn phòng chất đầy vàng bạc, đến cùng nó có chỗ tốt gì đáng để những tên thần bí kia đến tranh đoạt vậy?" Vừa nghĩ đến thủ đoạn quỷ dị của những người kia, Diêu Tam Tư không đánh mà run.
Cho dù là Mạnh Hiền cũng không nhịn được phải vểnh tai lắng nghe, sắc mặt Thu Trường Phong đột nhiên trở nên cực kỳ quái dị, hắn chỉ nhìn chén rượu mà không nói gì. Mạnh Hiền đợi hoài không chịu được, lúc y hết kiên nhẫn chịu đựng thì vừa nghe Thu Trường Phong nói: “Các ngươi có tin vào số mệnh không?"Trong khách sạn đột nhiên có trận gió thổi qua, làm rối mái tóc của Thu Trường Phong, sắc mặt hắn tựa hồ có chút tái nhợt, dưới ánh đèn ánh lên vẻ thập phần quỷ dị.
Đã đến giờ lên đèn, cái khách điếm này có vẻ sinh ý cũng không tốt lắm, ngoại trừ ba người Thu Trường Phong cũng không có người ngoài ở lại.
Mạnh Hiền chẳng hiểu tại sao trong lòng có chút lạnh cả người, cười lớn nói: “ Cái này… thật đúng là khó nói. Chẳng lẽ Thu huynh tin sao?"
Thu Trường Phong lắc nhẹ chén rượu trong tay, như có điều suy nghĩ nói: “Ăn một miếng, uống một chén, tất cả đều do quá khứ xếp đặt. Tatin con người có số mệnh định sẵn…", ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thật ra không phải chỉ con người mới có số mệnh, mọi thứ trong trời đất cũng đều có vận mệnh, cho dù là giang sơn… chỉ sợ cũng là như thế."
Diêu Tam Tư kinh ngạc hỏi: “Giang sơn cũng có vận mệnh?". Bỗng dưng nghĩ đến rất nhiều truyền thuyết cổ xưa, Diêu Tam Tư cũng cảm thấy không khí xung quanh trở nên quỷ dị.
Ánh mắt Thu Trường Phong chợt lóe, chậm rãi nói: “Không sai, giang sơn cũng có vận mệnh, mà Nhật Nguyệt ca nói đến chính là --- Bí mậtcùng vận mệnh của giang sơn Đại Minh!"
Một lời nói ra, Mạnh Hiền cùng Diêu Tam Tư cùng liếc nhìn nhau, khó nén nổi vẻ khiếp sợ trong lòng.
Nhật Nguyệt ca nói về bí mật cùng vận mệnh của giang sơn Đại Minh? Rốt cuộc là có ý gì?
Một lúc lâu sau, Mạnh Hiền mới nói: “Quyển Nhật Nguyệt ca này, chẳng lẽ ghi lại lúc Lưu Bá Ôn còn sống nói…cái bí mật.. kia?" Y cho rằng Nhật Nguyệt ca ghi lại bí mật riêng tư của Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương, nếu không thì Thượng sư Diêu Nghiễm Hiếu cũng không phái Cẩm Y Vệtìm lại. Suy đoán của hắn rất hợp tình hợp lý, nhưng không hiểu nổi vì sao còn có người có hứng thú với quyển sách này?
Không ngờ Thu Trường Phong trầm mặc hồi lâu mới nói: “Nghe nói quyển sách này ghi lại chính là những bí mật phía sau của Thái Tổ."
Mạnh Hiền như lạc vào trong mây mù, thầm nghĩ Lưu Bá Ôn chết trước Thái Tổ, làm sao lại ghi lại được những bí mật sau lưng của Thái Tổ? Đây quả thực là buồn cười.
Diêu Tam Tư đột nhiên vỗ đầu nói: “Ta nghe người ta nói Thành Ý Bá thần thông quảng đại, biết được năm trăm năm trước cũng như nămtrăm năm sau. Chẳng lẽ nào… Hắn ghi lại trong Nhật Nguyệt ca chính là dự đoán việc đời sau sao?"
Mạnh Hiền không nhịn được cười, giễu cợt nói: “Ngươi thật đúng là có những suy nghĩ viển vông, làm gì có những chuyện đó trên đời?", đột nhiên thoáng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thu Trường Phong, Mạnh Hiền rốt cuộc cười không nổi nữa, gượng gạo nói: “Thu huynh, ngươi…"
Thu Trường Phong trầm giọng nói: “Ta cũng không biết trên đời thực có người như vậy hay không, nhưng ta biết rõ… lời tiên đoán trong Nhật Nguyệt ca đã bắt đầu trở thành hiện thực…"Tuy đang là mùa hè, nhưng chẳng hiểu sao Mạnh Hiền cảm thấy lạnh cả người. Không biết bao lâu sau, y mới khàn giọng hỏi: “Thu huynh rốt cuộc là có ý gì?"
Thu Trường Phong ngưng trọng nói: “Truyền thuyết nói Thành Ý Bá hiểu được Thiên Ý, sớm đã dự đoán hướng đi vận mệnh của giang sơn Đại Minh, và ghi lại trong Nhật Nguyệt ca. Vốn ai cũng nói đó là lời nói vô căn cứ, nhưng Thượng sư lại phát hiện, lời tiên đoán trong Nhật Nguyệt ca đã bắt đầu trở thành hiện thực …"
Mạnh Hiền thần sắc có không tin cùng chút kích động, trong kích độnglại xen lẫn sợ hãi, Diêu Tam Tư cũng như vậy.
Chuyện này nghe như không tưởng, không ngờ lại thực sự tồn tại.
Một lúc lâu sau, Mạnh Hiền lại hỏi: “Lời tiên tri nào bắt đầu trở thành hiện thực?"
Thu Trường Phong lắc lắc đầu nói: “Cái này… ta cũng không biết được. Nhưng Thượng sư đã thận trọng nói như thế, có thể biết việc này không phải nói bừa."
Diêu Tam Tư khó hiểu nói: “Cho dù Nhật Nguyệt ca có thể biết trướctương lai của Đại Minh, ta nhìn cũng không ra nó có tác dụng gì."
Mạnh Hiền mỉm cười nói: “Ngươi đương nhiên nhìn không ra. Quyển sách này nếu linh nghiệm như vậy, tác dụng cực kỳ to lớn đó nha…", đảo mắt một cái, thấp giọng nói: “Thu huynh đương nhiên biết rõ tác dụng của nó?", trong nội tâm y đột nhiên nghĩ đến gì đó, tràn đầy phấn chấn.
Thu Trường Phong lại uống một chén rượu rồi nói: “Ta không biết."
Mạnh Hiền khẽ giật mình, trong lòng thầm nói Nhật Nguyệt ca nếu thật có tác dụng tiên tri, tiểu tử ngươi như thế nào lại không biết cách dùng? Y đảo mắt một cái, hỏi: “Cuốn sách này… vẫn còn trên người Thu huynhchứ?". Thấy Thu Trường Phong gật đầu, Mạnh Hiền hỏi dò: “Quyển sách này, Thu huynh đương nhiên đã xem qua?"
Thu Trường Phong lập tức lắc đầu nói: “Không có, Thượng Sư không cho ta xem sách, ta đương nhiên sẽ không lật xem", rồi cười mà như không cười nhìn Mạnh Hiền nói: “Chẳng lẽ là Mạnh Thiên hộ muốn xem?"
Mạnh Hiền vội vàng lắc đầu, cười nói: “Thu huynh không xem, tiểu đệ lại càng không dám". Trong lòng y lại thầm mắng to, Thu Trường Phong ngươi còn ở chỗ này ra vẻ đáng thương, quyển sách kia ở trên người của ngươi, ngươi ở trong phòng lâu như vậy, nói không chừng đã lật nát sáchrồi, lại còn nói là chưa xem qua?
Trong lòng y mặc dù mắng chửi, nhưng vẫn không từ bỏ ý định, nói: “Thu huynh không xem quyển sách kia, chẳng lẽ nói… có gì kiêng kị sao?"
Diêu Tam Tư lý giải: “Hẳn là như vậy, nghe nói loại Thần Thư như thế này, có lẽ tốt nhất là không xem, nếu xem chỉ sợ sẽ có tai họa". Lời hắn vừa dứt thì đã nghe một tiếng “Phanh" lớn.
Mạnh Hiền sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, y vốn cảm thấy lời của Diêu Tam Tư là vô căn cứ, thật không ngờ chỉ nói giỡn thôi ai dè thựcsự có tai họa đến thăm .
Chẳng lẽ nói Nhật Nguyệt ca thực sự có loại lực lượng kinh thiên địa, khiếp quỷ thần này?
Mạnh Hiền quay đầu nhìn lại, sắc mặt hết xanh rồi trắng, hết trắng rồi đỏ, cuối cùng khôi phục dáng vẻ nịnh nọt, khoanh tay đứng dậy.
Trước cửa chính của khách điếm có một người đang đứng, bất ngờ đó chính là Công Chúa Vân Mộng.
Bên trái Công Chúa Vân Mộng là Vệ Thiết Y, bên phải là Diệp Vũ Hà, côsớm đã không còn thần sắc chật vật như lúc trước, thoạt nhìn thần thái sáng láng, khuôn mặt rạng rỡ, nhưng trên trán có một một vết thương hồng hồng, không khỏi có chút không được hoàn mỹ.
Chưởng quỹ của khách điếm nhìn thấy cửa chính gần như sắp đổ, cuống quít chạy ra nghênh tiếp, vừa thấy khí thế của Công Chúa Vân Mộng lại thấy ngoài khách sạn không biết lúc nào đã tụ tập mấy chục quan binh, mặt mày trở nên xám ngắt, cuống quít nói: “Khách quan muốn nghỉ trọ hay là ăn cơm?"
Bình thường hắn vốn nói là nghỉ trọ hay ở trọ, nhưng thấy người đến cóđịa vị cao thế này cũng không trông mong bọn họ ở lại.
Công Chúa Vân Mộng bật cười nói: “Ta ở trọ. Thế nào, ngươi không chào đón à?"
Chưởng quỹ kia thầm kêu khổ không ngớt, đáp: “Hoan nghênh hoan nghênh… Mời vào trong. Nhưng quán nhỏ nên phòng cũng không nhiều lắm…"
Công Chúa Vân Mộng ngắt lời: “Vậy đem mọi người đuổi đi hết là được rồi."Chưởng quỹ kia khẽ giật mình, khó xử nhìn ba người Thu Trường Phong, trực giác cảm thấy ba người này cũng không dễ chọc, hắn như thế nào dám đuổi bọn Thu Trường Phong đi?
Không ngờ Công Chúa Vân Mộng đột nhiên cười một tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Thu Trường Phong, “Thu Trường Phong, trùng hợp nha, thế mà lại gặp được ngươi", quay sang chưởng quỹ nói: “Mấy người này không cần đuổi đi". Cô nói như vậy, cho dù Diêu Tam Tư cũng nghe ra Công Chúa Vân Mộng muốn giải hòa với Thu Trường Phong.
Thu Trường Phong chậm rãi đứng lên, chắp tay nói: “Tham kiến côngchúa điện hạ, bất quá ty chức không cần công chúa đuổi, cũng sắp chuẩn bị khởi hành."
Công Chúa Vân Mộng khẽ giật mình, bộ dáng tươi cười đột nhiên biến mất, quát lên: “Thu Trường Phong, đừng trách ta không giữ thể diện cho ngươi."
Thu Trường Phong đạm mạc nói: “Mặt mũi ty chức cho dù ít ỏi cũng là của mình, không nhọc công chúa điện hạ giữ giùm", dứt lời liền xoay người lên lầu trở về phòng, phân phó: “Mạnh Thiên hộ, Diêu Tam Tư, chuẩn bị lên đường."Công Chúa Vân Mộng tức đến đỏ mặt, Mạnh Hiền cuống quít cười làm lành, âm thầm nháy mắt với Công Chúa Vân Mộng rồi đi theo Thu Trường Phong lên lầu.
Thu Trường Phong đơn giản thu thập vài thứ rồi xuống lầu đợi, Diêu Tam Tư đột nhiên chạy lại, lo lắng nói: “Thiên hộ đại nhân, không tốt rồi, Mạnh Thiên hộ bị bệnh rồi."
Thu Trường Phong giật mình, đi vào phòng Mạnh Hiền, thấy hắn đang ôm bụng, thần sắc đau đớn nằm lăn qua lăn lại trên giường. Thu Trường Phong nhíu mày, tiến tới một bước nói: “Mạnh Thiên hộ, ngươi làm saovậy?"
Mạnh Hiền nằm tại góc tường, rên rỉ nói: “Thu huynh…Ta…Ta đau đụng".
Thu Trường Phong khó hiểu nói: “Thật là hay, sao lại đột nhiên đau bụng thế?"
Mạnh Hiền run giọng nói: “Thu huynh có điều không biết, ta từ nhỏ đã mắc căn bệnh, cứ mỗi khi mệt nhọc thì sẽ đau bụng. Mấy ngày này luôn luôn đi đường, vậy nên bệnh cũ lại tái phác". Thấy Thu Trường Phong nhíu mày, Mạnh Hiền nói: “Thu huynh, ta biết rõ ngươi đang trốn côngchúa, ngươi sợ nàng làm khó dễ ngươi, bởi vậy nên mới phải đi, nhưng ta thật sự đi không được, vậy ngươi cứ lên đường trước cũng được."
Thu Trường Phong nhướng mày, thản nhiên nói: “Ta sợ nàng? Buồn cười."
Diêu Tam Tư vừa nghe lập tức nói: “Đúng vậy, Thu Thiên Hộ sao lại sợ công chúa chứ. Chúng ta cùng đi, bỏ ngươi lại một mình thì lỡ đâu có chuyện gì sẽ xảy ra?", lại nhìn sang Thu Trường Phong, khẩn thiết nói: “Thu đại nhân, ngươi nhanh chóng rời đi, chi bằng ta ở lại chiếu cố cho Mạnh Thiên hộ a?"Cửa vào có người nhẹ nhàng nói: “Thu đại nhân thân là Cẩm Y Vệ, công việc bề bộn, hoàn toàn không có khả năng chiếu cố được cho thủ hạ. Các ngươi tốt hơn hết là tự chúc phúc cho mình đi."
Thu Trường Phong không cần quay đầu lại cũng biết Diệp Vũ Hà ở trước cửa, hắn giống như bị lời Diệp Vũ Hà kích thích, ngược lại cười nói: “Diệp Bộ đầu sai rồi, ta hiện tại không có gì vội. Tam Tư, ngươi đi mời đại phu, ta tới chăm sóc Mạnh Thiên hộ."
Mắt Mạnh Hiền lộ vẻ cảm kích, thở dài: “Thu huynh, ngươi đối xử với tiểu đệ như vậy, thật là làm tiểu đệ vô cùng cảm kích."Diêu Tam Tư rất vui mừng, thầm nghĩ Thu đại nhân này ngày thường bộ dáng lạnh như băng, nhưng đối xử với thủ hạ thật khó nói hết. Diêu Tam Tư cuống quít chạy đi tìm đại phu, bận rộn đến nửa đêm thì cơn đau bụng của Mạnh Hiền cũng bớt chút ít, nhưng mỏi mệt không chịu nổi, hiển nhiên cũng không thể đi lại, miệng không ngừng tạ lỗi với Thu Trường Phong.
Thu Trường Phong ngược lại an ủi tốt Mạnh Hiền, đợi Mạnh Hiền nằm xuống mới quay lại phòng mình, đốt đèn lên, chậm rãi ngồi xuống, đôi mắt lộ ra vẻ trầm ngâm, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.Đột nhiên cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Thu Trường Phong run lên, đi ra mở cửa phòng, nhìn thấy chưởng quỹ vẻ mặt nịnh bợ đang đứng ở cửa ra vào, sau lưng còn có hai tên tiểu nhị khiêng theo một cái thùng lớn, trong thùng gỗ chứa đầy nước ấm.
Thu Trường Phong kinh ngạc hỏi: “Làm gì vậy?"
Chưởng quỹ cười lấy lòng nói: “Vị khách họ Diêu kia nói đại nhân khổ cực, bảo ta chuẩn bị nước ấm cho đại nhân tắm rửa."
Thu Trường Phong có chút dở khóc dở cười, không ngờ Diêu Tam Tư tâm tư cẩn thận như vậy, không đành lòng từ chối hảo ý, gật đầu nói: “Mangnước vào đây đi."
Tiểu nhị khiêng thùng nước vào phòng, sau đó cùng chưởng quỷ rời đi.
Thu Trường Phong nhìn thùng nước ấm đang bốc hơi kia, trong nội tâm đột nhiên có chút cảm giác ấm áp. Nhưng hắn chỉ ngồi trước bàn, cũng không cởi áo ra.
Tiếng trống canh vang lên, Thu Trường Phong sờ tay vào ngực, móc Nhật Nguyệt ca ra.
Dưới ngọn đèn mờ tỏ, quyển Nhật Nguyệt ca kia tựa như tỏa ra ánh sángthần bí, trong ánh mắt Thu Trường Phong cũng có phần thần bí, nhưng cuối cùng cũng không hề lật ra xem. Hắn cũng không nói dối Mạnh Hiền, hắn chưa từng lật xem quyển Nhật Nguyệt ca kia.
Tuy quyển sách gần trong gang tấc, nhưng mỗi lần nhìn thấy Nhật Nguyệt ca, Thu Trường Phong không thể ngăn được cảm giác hồi hộp, cảm giác nếu lật ra xem thì sẽ xảy ra chuyện khó có thể khống chế.
Hắn cũng không biết tại sao lại có cảm giác này, lại càng ngạc nhiên sự quỷ dị của Nhật Nguyệt ca.Không biết bao lâu, tiếng gõ cửa phòng lại vang lên, Thu Trường Phong đột ngột cất sách vào trong ngực, lách mình đến trước cửa, thầm nhíu mày, rốt cuộc cũng mở cửa phòng ra, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đứng trước cửa chính là Công Chúa Vân Mộng.
Công Chúa Vân Mộng vẫn một thân quần áo đỏ rực như lửa như trước, gò má như ngọc ửng chút sắc hồng, thấy Thu Trường Phong nhìn sang, bỗng dưng cúi đầu xuống, thần sắc có vài phần xấu hổ, nhẹ giọng nói: “Thu…Ngươi còn chưa ngủ sao?"
Đêm khuya như vậy, Thu Trường Phong thấy công chúa đến đây, ý là ...Trong lúc kinh ngạc, thấy công chúa nhăn nhó, lại thấy khuôn mặt công chúa đỏ bừng, ngạc nhiên một hồi lâu hắn mới hỏi: “Công chúa điện hạ có việc gì?"
Công chúa Vân Mộng đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh nhưng lại như đang giấu cái gì, “Ta … ta … không ngủ được."
Màn đêm thăm thẳm, một cô gái tuyệt mỹ đột nhiên tới gian phòng đàn ông nói câu này làm cho người đàn ông khó mà không có ý nghĩ trong đầu. Thần sắc Thu Trường Phong vẫn bình tĩnh bảo: “Công chúa không ngủ được thì tốt nhất hãy tìm đại phu, không cần phải nửa đêm canh batới gõ cửa phòng ta."
Vốn tưởng công chúa Vân Mộng sẽ giận tím mặt, Thu Trường Phong chuẩn bị chịu sự hỉ nộ vô thường của công chúa nhưng thật không ngờ công chúa rõ ràng không tức giận mà chỉ nhìn Thu Trường Phong một cách u oán. Cô khẽ cắn cặp môi đỏ mọng rồi thốt lên: “Ta biết … ngươi xem thường ta."
Thu Trường Phong nhíu mày, nói: “Công chúa nghĩ nhiều rồi."
Đột nhiên công chúa Vân Mộng tiến lên một bước, ngẩng khuôn mặt đẹp nhìn thật sâu vào Thu Trường Phong rồi bảo: “Ta không nghĩ nhiều.Ngươi coi thường ta điêu ngoa tùy hứng, không biết đúng mực. Chắc ngươi đang trách ta đường đột tới làm hư hết chuyện của ngươi. Nếu không phải vì ta thì không chừng ngươi đã bắt được tên mặt quỷ rồi."
Thu Trường Phong không ngờ là công chúa Vân Mộng cũng hiểu chuyện như vậy, trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Công chúa không cần để bụng, chuyện đã qua thì coi như xong đi. Nếu không có ngươi không chừng căn bản không biết người mặt quỷ."
Công chúa Vân Mộng không kiềm được “Phù" một tiếng cười, cô lại tiến thêm bước nữa, gần sát người Thu Trường Phong. Thu Trường Phongđành phải lùi về sau.
Hai người một tiến một lui cùng vào trong phòng.
Lúc công chúa Vân Mộng đứng tại cửa phòng, Thu Trường Phong thấy rõ ràng công chúa Vân Mộng đã khép cửa phòng lại. Thu Trường Phong nhíu mày lại bảo: “Công chúa điện hạ, người không ngủ được nhưng ty chức lại muốn ngủ."
Hắn nói ngọt ngào bởi vì đối mặt với người con gái yêu kiều thế này thì thật sự hắn cũng khó có thể nói nhạt nhẽo được.Hắn chưa bao giờ nghĩ công chúa Vân Mộng lại yêu kiều như thế, cũng không ngờ được công chúa Vân Mộng yêu kiều lại có vẻ thùy mị khác hẳn như vậy.
Công chúa Vân Mộng vẫn đứng gần cửa, dường như toàn thân mềm ra, sắc mặt rạng ngời như ánh nắng chiều. Làn thu ba như nước, vẻ nhu tình tựa thủy, nhẹ nhàng nói: “Ta nghĩ rất nhiều mới hiểu được … Biểu hiện bên ngoài của ngươi rất lãnh khốc nhưng kỳ thật ngươi có quan tâm tới ta."
Vốn Thu Trường Phong định nói, dù ai gặp nạn ta đều đi cứu. Nhìn sự uoán trong ánh mắt công chúa Vân Mộng, đành nói: “Công chúa, muộn rồi …"
“Chưa muộn." công chúa Vân Mộng cúi đầu nhìn ngón chân, mái tóc đen rủ xuống lộ ra chiếc cổ trắng ngần. Cổ của cô dưới ánh đèn hình như cũng hồng lên, “Đến giờ ta mới suy nghĩ cần thận, đối với ta giờ chưa muộn. Lúc ấy trước mặt gã mặt quỷ làm vẻ lạnh lung với ta, kỳ thật ngươi sợ bị người chế trụ. Ngươi không làm vậy thì không cứu được ta." Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Thu Trường Phong nói rằng: “Mà ngươi có thể truy tung tới càng cho thấy ngươi có lòng với ta, rất lưu ý tới ta."Khuôn mặt Thu Trường Phong trở nên cổ quái, gượng cười hỏi: “Vậy hả?"
Trong đôi mắt của công chúa Vân Mộng tràn đầy vẻ nhu tình, thì thầm: “Hương thơm trên người ta dễ chịu hay không?"
Dù Thu Trường Phong dù tỉnh táo mà nghe vậy cũng xém phát ho, sắc mặt tái nhợt có phần lúng túng, thật hắn không còn lời nào để nói.
Công chúa là phụ nữ, trên người phụ nữ hiếm khi không có mùi thơm, mà trên người công chúa Vân Mộng lại càng thơm. Nhưng hương thơm trên người cô không tầm thường thong dụng mà mùi thơm như thấm vào ruột gan.Mũi Thu Trường Phong không có vấn đề, chẳng những không có vấn đề mà lại rất thính, mùi thơm đó đã ngửi thấy từ lâu.
Công chúa Vân Mộng ngóng nhìn Thu Trường Phong bảo: “Khi ta bị cái tên Tàng Địa Cửu Hãm gì đó bắt đi thì rất sợ hãi. Ta thấy hắn chạy vào rừng nên sợ các ngươi đuổi không kịp, vì thế đã ném trộm một cục trầm hương nhỏ. Hương thơm trên người ta chính là loại hương trầm này. Hương thơm này được hải ngoại tiến cống, giống như Hỏa Hạc được Trịnh đại nhân Trịnh Hòa đưa về. Một mẩu nhỏ thế mà hương thơm trên đó vài năm chưa tan hết. Ta rất thích mùi thơm này bởi vậy nên để trầm hương theo người. Ta chỉ mong có người ngửi được mùi trầm hương, phát giácđiều khác thường mà tìm tới cứu ta.
Thu Trường Phong cười cười, nói từ từ: “Đúng là công chúa điện hạ rất thông minh, vào thời điểm đó còn biết tự cứu mình." Đúng là hắn theo mùi trầm hương mà đuổi Tàng Địa Cửu Hãm, về điểm này chắc Tàng Địa Cửu Hãm không hiểu được.
Công chúa Vân Mộng tiếp tục thì thầm: “Mặc dù ta biết tự cứu mình nhưng phải có người quan tâm, quen biết mới tới cứu ta."
Ánh trăng như nước, nhu tình cũng như nước. công chúa Vân Mộng từ từ bước tới trước mặt Thu Trường Phong, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn ThuTrường Phong, dịu dàng như nước điềm tĩnh nói: “Ta vẫn có ước mơ một người như vậy, hiện tại gặp ngươi mới biết, hóa ra … ngươi chính là người đó."
Ánh trăng hiền hòa chiếu qua chấn song chạm trổ hình hoa văn không rõ ràng bằng ngọn đèn lồng kia chiếu vào.
Vẻ thùy mị dịu dàng trong mắt công chúa Vân Mộng còn hơn cả ánh trăng kia.
Thu Trường Phong nhìn Vân Mộng, sắc mặt lại càng trắng bệch. Phải chi công chúa Vân Mộng đưa thiên quân vạn mã xông tới hắn còn biết đườngứng đối, đằng này công chúa trở nên lạ lùng hoàn toàn như thế làm hắn không biết nên ứng đối thế nào.
Công chúa Vân Mộng cười khẽ, đột nhiên xoay người tựa lưng về phía Thu Trường Phong rồi bảo: “Ta không ngủ được, cũng là vì ta cứ mãi nghĩ đến những lời vừa rồi. Ta nói ra những lời này … trong lòng cảm thấy rất dễ chịu."
Cô không nói thêm câu nào nữa, cất bước như thể muốn đi, bỗng nhiên nhìn thấy thùng gỗ trong phòng thì mỉm cười bảo: “Ngươi còn chưa tắm sao?" Cô thò tay xuống nước rồi nói: “Nước nguội mất rồi."Biểu hiện của cô lúc này hoàn toàn như cô gái rơi vào lưới tình, thử độ ấm lạnh cho tình lang. Thu Trường Phong thấy vậy trên mặt cũng tỏ vẻ khác thường, đúng lúc này đột nhiên công chúa Vân Mộng kêu lên một tiếng rơi vào trong thùng gỗ, bọt nước văng tung tóe.
Thu Trường Phong cả kinh, không thể nghĩ được vì sao như thế.
Cái thùng gỗ như một con yêu quái mở cái miệng như bồn máu nuốt người ta vào.
Mặc dù công chúa Vân Mộng không bị nuốt vào nhưng cô đã bị ngã xuống nước mà ngay cả tiếng kêu sợ hãi cũng không kêu nổi, hai chânđạp đạp nhìn như sắp bị chết đuối.
Thu Trường Phong chạy ngay đến gần thùng nước, bàn tay vươn ra kéo công chúa ra ngoài, hắn sốt sắng nhìn vào mặt công chúa Vân Mộng.
Một khắc đó, hắn tưởng là nhẫn giả xuất hiện dùng huyễn thuật chế trụ công chúa. Chỉ thấy khuôn mặt công chúa như giận lại như cười, hắn giật mình từ từ thả lỏng bàn tay.
Cặp mắt của công chúa Vân Mộng long lanh nhìn Thu Trường Phong, thì thào: “Đến giờ ta mới xác định đúng ngươi quan tâm tới ta."Thu Trường Phong dở khóc dở cười, dù hắn có sở trường đoán tâm tư kẻ khác nhưng nhất thời không đoán được tâm ý của cô gái tinh quái này.
Chẳng lẽ là … công chúa Vân Mộng cố ý rơi xuống nước để xem hắn có sốt sắng hay không? Cô công chúa điêu ngoa này suy cho cùng có tâm ý gì đây?
Kiềm chế ý nghĩ lại, Thu Trường Phong thở dài bảo: “Công chúa ướt hết rồi, trở về đổi y phục rồi ngủ đi nếu không thì cảm lạnh mất, ty chức đảm đương không nổi."
Công chúa Vân Mộng cúi đầu nhìn thì thấy y phục ướt đẫm, dính sát cơthể, ráng hồng lan dần lên gò má, dậm chận la lên: “Ngươi … xấu xa." Cô quay đầu đi nhanh, đến cửa bỗng đứng lại bảo: “Y phục của ngươi cũng ướt rồi, thay nhanh đi."
Lúc này Thu Trường Phong mới để ý, vừa rồi hắn kéo công chúa lên cũng bị nước ướt toàn thân nên cười xấu hổ: “Cái này cũng không gấp."
Công chúa Vân Mộng dậm chân gắt gỏng: “Nếu ngươi không thay y phục bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ. Không được, ta nhất định phải nhìn thấy ngươi thay xong y phục rồi mới đi." Thần thái lúc này của cô vừa ngượng ngùng vừa ân cần, vừa trách nhẹ nhàng vừa có thêm nũng nịu, nếu cóngười ngoài nhìn thấy hẳn đã cho ràng cô hoàn toàn thích Thu Trường Phong.
Một người phụ nữ nếu không thích người đàn ông thì cần gì quan tâm đến sự lạnh nóng của người đó? Mà người phụ nữ lộ ra thần thái đó cũng là hy vọng người đàn ông hiểu sự dụng tâm của cô.
Thu Trường Phong thấy vậy, ánh mắt lập lòe, dường như không dám chắc chắn, cuối cùng cũng cởi trường sam đặt trên ghế bất đắc dĩ bảo: “Công chúa điện hạ có thể về nghỉ ngơi chưa?"
Công chúa Vân Mộng thấy Thu Trường Phong nghe theo lời mình thì nởnụ cười hài lòng, đẩy cửa đi ra ngoài.
Thu Trường Phong nhìn công chúa đi rồi, khe khẽ thở dài.
Đúng lúc này, đột nhiên công chúa Vân Mộng thét lên tiếng hãi hùng. Tiếng thét xé rách màn đêm, vang khắp cả khách điếm. Tiếng thét ấy có sự sợ hãi, có sự khủng khiếp, dường như công chúa Vân Mộng gặp chuyện gì kinh hãi lắm.
Thu Trường Phong nghe thấy tiếng thét kinh hãi kia, trong lòng trầm xuống, thân hình như mũi tên bắn ra ngoài. Hắn nhìn thấy công chúa Vân Mộng ngã ra đất, ngất xỉu.Thu Trường Phong thận trọng nâng công chúa Vân Mộng dậy, hắn thấy cô hôn mê bất tỉnh thật thì trong lòng kinh hãi.
Lúc này đám người Vệ Thiết Y, Mạnh Hiền đều vọt tới, hỏi với vẻ thất kinh: “Chuyện gì?"
Ngón tay Thu Trường Phong búng một cái, hình như có sương mù từ tay hắn tản ra. Sau đó hắn dùng lực bấm vào dưới mũi công chúa Vân Mộng. Công chúa Vân Mộng từ từ tỉnh lại thấy Thu Trường Phong, bỗng nhiên ôm chầm lấy hắn la lên: “Nó lại xuất hiện, nó ở nóc nhà."
Thu Trường Phong thấy thần sắc công chúa Vân Mộng kinh hoàng nhưthế thì ngửa mặt lên nhìn nóc nhà đối diện, giọng sắt lại: “Nó là ai?" Thấy vẻ sợ hãi trong mắt công chúa Vân Mộng, Thu Trường Phong hạ giọng hỏi nhỏ: “Là tên mặt quỷ sao?"
Công chúa Vân Mộng nghe vậy kinh hô một tiếng, lại ôm lấy Thu Trường Phong, run giọng hỏi: “Ngươi cũng nhìn thấy nó sao?"
Vệ Thiết Y kinh sợ, lập tức gọi chúng nhân lục soát. Một hồi lâu chẳng những không tóm được tên mặt quỷ mà bóng quỷ cũng không thấy.
Công chúa Vân Mộng vẫn còn run rẩy, miệng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ … là … ta hoa mắt chăng?"Trong lòng Thu Trường Phong dâng lên nỗi lo lắng, không ngờ cái tên mặt quỷ kia như âm hồn bất tán, dám truy đuổi tới tận đây. Thấy đuổi theo cũng vô dụng, lại thấy công chúa Vân Mộng rất sợ hãi nên Thu Trường Phong thôi không truy tung nữa. Hắn vỗ nhẹ lưng cô thì thầm: “Đừng sợ, mọi người đều đã ở đây, nó vô kế khả thi."
Toàn thân công chúa Vân Mộng run lên, một lúc lâu sau mới thấy mình vẫn còn trong vòng tay Thu Trường Phong nên vận sức đẩy hắn ra. Sức mặt cô đỏ bừng, vội vã cấp bách quay lại phòng mình. Cô khép cửa lại, ở lỳ trong đó.Thu Trường Phong tự nhiên khẽ giật mình. Hắn từ từ đứng dậy. Lúc này, Vệ Thiết Y đang điều động Yến lặc kỵ trấn giữ nóc nhà, Mạnh Hiền đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong mắt Mạnh Hiền đầy vẻ ghen ghét, hạ giọng bảo: “Thu huynh … diễm phúc không nhỏ. Về sau nếu thăng tiến nhanh chớ quên tiểu đệ."
Thu Trường Phong trở lại như bình thường, thản nhiên bảo: “Mạnh huynh khỏi bệnh rồi sao?"
Lập tức, Mạnh Hiền vịn khuôn cửa, trở nên rất hư nhược, cười lớn đáp: “Vừa rồi kinh sợ một phen, toàn thân toát mồ hôi lanh nên có chút tinhthần, thế nhưng vẫn còn phải nghỉ ngơi." Dứt lời, y xoay người về phòng.
Thu Trường Phong trở về trong phòng, trong lòng như có điều gì đó. Hắn vừa đóng cửa phòng, sắc mặt bỗng dưng biến đổi, vội xông tới cái bàn. Hắn nhớ rõ là đã để y phục ướt nhẹp trên ghế dựa, nhưng bộ y phục đó đã không thấy đâu.
Y phục không thấy chỉ là chuyện nhỏ nhưng “Nhật Nguyệt ca" để ở trong bộ y phục đó.
Người đến không phải muốn trộm y phục của hắn mà là muốn lấy “Nhật Nguyệt ca".Bỗng dưng “Nhật Nguyệt ca" bị mất mà Thu Trường Phong lại không có gì lo lắng, sốt sắng. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn cái cửa sổ đang mở.
Vừa rồi hắn đứng ở cửa phòng nên không thể có người ra vào từ cửa đi mà hắn không biết. Không cần suy đoán nhiều cũng biết người đến nhảy qua cửa sổ vào lấy y phục của hắn.
Hắn không mau chóng đuổi theo mà chỉ đến gần cửa sổ.
Lúc này, ánh trăng sáng rõ lạnh lùng chiếu len khuôn mặt tái nhợt của Thu Trường Phong. Sắc mặt hắn chợt sáng chợt tối bất định, vẻ thâm thúy trong mắt càng đậm. Hắn tự nhiên thấy rằng “Nhật Nguyệt ca"được rồi lại mất biểu thị là mọi chuyện chưa kết thúc mà mới chỉ bắt đầu.
Cuối cùng là ai lấy “Nhật Nguyệt ca", chẳng lẽ chính trong lúc hoảng hốt, công chúa nhìn thấy tên mặt quỷ, hay là bên trong có nội tình khác?
Canh ba đã điểm, bầu trời đêm đã bắt đầu sáng dần.
Rất nhiều chuyện cũng vậy, thoạt nhìn thì mịt mờ tối tăm tựa như vô cùng vô tận nhưng bất thình lình tia nắng ban mai chiếu rọi xé toang bóng tối tưởng như mê ly khó dò.
Công chúa Vân Mộng ngồi trên giường, hai tay ôm đầu gối nhìn quasong cửa sổ vào màn đêm đen kịt, không hiểu tại sao mà miệng mỉm một nụ cười giảo hoạt.
Đêm hè yên lặng huyền bí, không khí nóng nực đã có phần mát mẻ, dù cho ánh trăng sáng tỏ cũng không xua tan hết bóng đêm, dường như có bí mật gì đó chất chứa trong lòng cô gái. Trong một đêm khuya giữa mùa hạ làm cho nó trở nên phức tạp khó có thể nắm bắt được.
Công chúa Vân Mộng trải qua một cơn kinh hãi đáng lẽ tâm thần bất định không an ổn nhưng đột nhiên cô phát ra tiếng cười từ trong lòng, suy cho cùng là tại làm sao?Cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ, công chúa rời giường kéo then mở cửa, không cần biết bên ngoài là ai mà hỏi dồn: “Diệp tỷ tỷ, chuyện sao rồi?"
Đứng ở trước cửa là một đóa u dạ liên hoa mỏng manh, đúng là Diệp Vũ Hà.
Công chúa Vân Mộng dường như đã biết Diệp Vũ Hà sẽ tới, cô lại leo lên giường, kéo tấm chăn mềm mại sau đó đắc ý nhìn Diệp Vũ Hà giống như đã làm được chuyện gì thỏa mãn, như là một cô bé tinh nghịch qua mặt được vị đại nhân.Diệp Vũ Hà đi vào phòng, bàn tay xòe ra đưa y phục của đàn ông vẫn còn đọng hơi nước. công chúa Vân Mộng thò tay chụp lấy, lục soát ra một quyển sách. Vẻ mặt thị lộ rõ vẻ vui mừng không kiềm chế nổi.
Quyển sách là “Nhật Nguyệt ca", bộ y phục chính là trường sam của Thu Trường Phong.
Trường sam của Thu Trường Phong sao lại ở trên tay của Diệp Vũ Hà? Diệp Vũ Hà không nói gì, thần sắc vẫn trong trẻo, lạnh lùng như trước nhưng trong mắt lóe lên vẻ hứng thú, dù sao đêm hôm khuya khoắt đến phòng đàn ông lấy trộm y phục, chuyện này không phải người phụ nữnào cũng làm.
Công chúa Vân Mộng cầm “Nhật Nguyệt ca", không quên hỏi một câu, “Diệp tỷ tỷ, cái mặt chết bằm kia không phát hiện ra ngươi đấy chứ."
Cô nói cái mặt chết bằm đương nhiên là chỉ Thu Trường Phong. Vừa rồi cô còn tỏ tình cảm chân thành với Thu Trường Phong mà mới chỉ trong phút chốc đã trở về vẻ điêu ngoa như trước.
Thấy Diệp Vũ Hà lắc đầu, công chúa Vân Mộng cầm sách lên đắc ý bảo: “Thu Trường Phong ơi Thu Trường Phong, ta đã nói rồi, ngươi dám đắc tội với bổn công chúa thì sớm muộn gì bổn công chúa cũng cho ngươiđẹp mặt. Lần này, Thượng sư cần sách, sách lại trên tay ta, ta xem ngươi sẽ báo cáo kết quả thế nào đây." Công chúa Vân Mộng tò mò quá bèn mở quyển sách ra, nhíu mày hỏi: “Trên này viết cái gì vậy? Diệp tỷ tỷ, ngươi xem đi."
Diệp Vũ Hà lui về phía sau một bước, hạ giọng đáp: “Công chúa, nhiều chuyện ta nhìn không tiện. Quyển sách này hẳn là cùng một bản với tờ giấy trên tay Lưu Than Thở."
Cô lấy từ trong bọc ra một tờ giấy chỉ còn non nửa trang ra, trang giấy này vốn là thứ Lưu Than Thở giữ chặt khi chết.Công chúa Vân Mộng cầm lấy ráp vào, quả nhiên không sai nửa phần. Khẽ đẩy trang giấy, cô nhìn quyển sách vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt càng đậm nhưng cuối cùng vẫn không bức Diệp Vũ Hà phải đọc, miệng lẩm bẩm: “Bất kể như thế nào, quyển sách này đã tới tay bổn công chúa. Hắc hắc, chuyện Cẩm Y Vệ không làm được mà bổn công chúa làm được, Thượng sư còn không nhìn bổn công chúa với ánh mắt khác?"
Càng nghĩ càng đắc ý, công chúa Vân Mộng thấy Diệp Vũ Hà vẫn còn đứng đó bèn bảo: “Diệp tỷ tỷ, ngươi cũng khổ cực, đi về nghỉ ngơi đi, có việc gì mai hẵng bàn."Diệp Vũ Hà gật gật, quay người bỏ ra ngoài. Đột nhiên nàng đứng lại, mỉm cười bảo: “Công chúa, ta thấy người diễn tốt quá, tiếng thét sợ hãi thiếu chút nữa làm ta tưởng ngươi nhìn thấy quỷ thực. Nếu người không làm chân thật như vậy thì sao ngăn trở được Thu Trường Phong, ta cũng không chắc chắn không bị hắn phát hiện."
Nụ cười của công chúa Vân Mộng vụt tắt, trong mắt hiện vẻ sợ hãi. Trong lòng Diệp Vũ Hà cả kinh vội hỏi: “ Công chúa, sao vậy?"
Công chúa Vân Mộng nhìn Diệp Vũ Hà, run giọng bảo: “Diệp tỷ tỷ, vừa rồi vốn là ta muốn ra thét lên sợ hãi nhưng trong thoáng chốc hình nhưnhìn thấy tên mặt quỷ thực sự ở trên nóc nhà, lúc đó mới thét lên thật sự."
Diệp Vũ Hà cả kinh, bước lên một bước: “Người chắc không?" Đột nhiên nàng thấy chuyện này cũng không phải là không thể xảy ra. Cái tên mặt quỷ gióng trống khua chiêng bắt cóc công chúa Vân Mộng, giết người lấy sách thì sao cứ như vậy từ bỏ ý đồ?
Công chúa Vân Mộng ngẩn ngơ, gượng cười bảo: “Ta … ta không chắc lắm. Ta tự ngất để hù dọa xong, lúc tỉnh mới ngẫm lại thì cảm thấy có thể là do hoa mắt." Công chúa Vân Mộng bực mình nện vào đầu dườngmột cú rồi bảo: “Ngươi nói bọn chúng có thể là nhẫn giả?" Thấy Diệp Vũ Hà gật đầu, công chúa Vân Mộng oán hận bảo: “Cái mặt chết bằm kia khi ở ngôi miếu đổ cũng đoán chúng là nhẫn giả. Ta mà gặp lại chúng nhất định sẽ không bỏ qua. Diệp tỷ tỷ, nhất định ngươi phải cho ta hả cơn giận này."
Trong lòng Diệp Vũ Hà tự nhủ, chỉ sợ không phải là ngươi thấy chúng mà chúng sẽ tìm tới tận cửa. Mặc kệ công chúa Vân Mộng lo lắng, Diệp Vũ Hà chỉ gật đầu định lùi ra khỏi gian phòng, đột nhiên lại cười bảo: “Công chúa, người mắng Thu Trường Phong là cái mặt chết bằm nhưng chẳng lẽ người không thấy kỳ thật hắn rất quan tâm tới người."Công chúa Vân Mộng khẽ giật mình, bĩu môi, khinh thường: “Hắn quan tâm tới ta hả?"
Diệp Vũ Hà đã mở cửa ra ngoài mà không nói thêm câu nào.
Công chúa Vân Mộng hận không thể đuổi theo tóm lấy Diệp Vũ Hà hỏi xem nàng có ý gì không? Chẳng lẽ Diệp Vũ Hà cho rằng, đường đường là công chúa lại vừa ý một tên Cẩm Y Vệ sao?
Nhưng cô bỗng nhớ lại lúc tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê, lúc đó Thu Trường Phong …Khi đó lòng cô nhảy rộn, mặt đỏ lựng như bị thiêu đốt. Cảm giác như thế cô chưa bao giờ gặp.
Vì sao cô lại có cảm giác như thế?
Mặc dù cô tới phòng của Thu Trường Phong cố ý câu dẫn hắn nhưng cũng chỉ là diễn trò mà thôi. Cô nghĩ cách lừa Thu Trường Phong cởi áo vì cô đã đoán định “Nhật Nguyệt ca" sẽ bị giấu bên mình Thu Trường Phong.
Tất nhiên, bồn nước cũng là cô giả danh Diêu Tam Tư gọi vào.
Vốn là công chúa Vân Mộng chủ tâm nghĩ cách bố trí một diệu kế thậtchu đáo. Ngẫm lại, cô không thể không tự đắc trong lòng. Cô chỉ đắc ý, với Thu Trường Phong chỉ có ghét bỏ, cô vẫn cho là mình cảm thấy như vậy. Nhưng không hiểu sao lúc bỏ Thu Trường Phong ra khỏi dòng suy nghĩ thì sao không thể làm được?
Vậy không phải là ghét bỏ.
Cô cảm thấy toàn thân nóng lên đành vất chăn ra, bàn chân như sương lộ ra. Nhìn ngón chân của mình, công chúa Vân Mộng ngây cả người.
Bỗng dưng cô nhớ tới một câu thơ cổ, “Guốc nàng khẽ động sương giăng, Gót hồng tha thướt phải chăng tiên trời!"Khi đó bàn chân ngọc của phụ nữ chỉ có người yêu mới được nhìn thấy. Nghĩ tới điểm này khuôn mặt công chúa Vân Mộng nóng lên.
Một khắc này, cô cứ nhìn chằm chằm bàn chân thanh tú mà không biết bản thân đang nghĩ gì?
Diệp Vũ Hà rời khỏi phòng công chúa, nàng không về phòng của mình mà đi xuống lầu, ra sân trong. Nàng tựa vào một gốc cây đại thu, ngẩng đầu nhìn nóc nhà.
Nóc nhà đã có Yến Lặc kỵ tuần tra, nơi chân trời xa xa là bầu trời sắp hửng.Nàng cũng không rõ tại sao trước khi chia tay lại nói những lời kia cho công chúa. Thường nghe lòng của phụ nữ khó có thể đoán định, có đôi khi chính người phụ nữ cũng không nắm được chính mình.
Đêm khuya thanh vắng, khuôn mặt nàng không còn băng giá mà có phần ngơ ngẩn, đột nhiên nghĩ tới cái gì bèn lấy từ trong bọc ra một con côn trùng được biện bằng lá mã liên.
Đó vốn là đồ vật ở bên trong trường sam của Thu Trường Phong. Vừa rồi nàng lục soát trường sam, sách giao cho công chúa Vân Mộng còn con côn trùng này nàng giữ lại.Lúc ấy, nàng không suy nghĩ nhiều chỉ thấy kỳ quái bởi sao trên người một Cẩm Y Vệ lại có thể có vật này. Nàng nhận ra con côn trùng này là một con ve sầu.
Con ve sầu cánh hơi mỏng trông rất sống động. Trong đôi mắt con ve sầu dường như có nỗi buồn vô cớ.
Diệp Vũ Hà chẳng biết tại sao lại có suy nghĩ này, trong lòng mỉm cười. Đột nhiên sự cảnh giác trong lòng dâng lên, quay lại đằng sau, tay cầm kiếm quát lên: “Ai?"
Đột nhiên nàng phát hiện có người đến sau lưng mình. Sau khi thấy rõngười tới, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng đột nhiên mất tự nhiên, tay buông lỏng chuôi kiếm, bàn tay cầm con ve sầu nắm chặt lại.
Chẳng biết Thu Trường Phong đứng sau lưng Diệp Vũ Hà từ lúc nào, thấy Diệp Vũ Hà quay lại thì nhẹ nhàng nói: “Đêm dài đằng đẵng, tại hạ không thể ngủ nổi không ngờ là Diệp cô nương cũng vậy."
Diệp Vũ Hà cảm giác cặp mắt lợi hại kia dường như đã hiểu chuyện gì xảy ra bèn tự trấn định hỏi: “Sao ngươi không ngủ được?"
Thu Trường Phong nói: “Quyển sách “Nhật Nguyệt ca" lại mất trộm rồi, đương nhiên ta không ngủ được."Tim Diệp Vũ Hà đập mạnh một hồi, cố làm cho cái giật mình biểu lộ thật ít nhất, “Cái gì … “Nhật Nguyệt ca" … mất trộm rồi, ngươi định xử lý thế nào?"
Thu Trường Phong không đáp mà hỏi ngược lại: “Vì sao Diệp cô nương không ngủ được?"
Đột nhiên Diệp Vũ Hà phát hiện Thu Trường Phong thay đổi xưng hô với nàng tự lúc nào, đã không gọi nàng là Bộ đầu nữa, sắc mặt chuyển sang lạnh lẽo đáp: “Ta ngủ hay không thì mắc mớ gì tới ngươi? Ta và ngươi vốn không có quan hệ gì, lần này không phải là ta tới tìm ngươi." Hiểnnhiên nàng vẫn còn nhớ lúc ban đầu ở huyện nha Thanh Điền, Thu Trường Phong cũng đã từng nói câu này khi nàng cứ theo sát hắn.
Sauk hi nàng nói xong cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao một câu chẳng liên quan gì mà nàng còn nhớ rõ vậy? Nhưng nàng không muốn nghĩ nhiều, phút chốc xoay người định bỏ đi.
Thu Trường Phong cười cười, lạnh nhạt bảo: “Ngươi không ngủ được đúng là chẳng liên quan tới ta nhưng là ngươi có tật giật mình không ngủ được, vậy thì có chút ít quan hệ với ta."
Trong chớp mắt Diệp Vũ Hà tức giận nhìn Thu Trường Phong rồi bảo:“Ngươi nói cái gì?"
Thu Trường Phong không tránh đôi mắt sáng quắc của Diệp Vũ Hà, trong cái nhìn có phần chế nhạo, “Ta nói gì thì Diệp cô nương cũng biết. Công chúa té xỉu, người xông ra đầu tiên hẳn phải là Diệp cô nương, nhưng Diệp cô nương mãi chẳng hiện thân chẳng lẽ không phải là vào phòng người khác trộm y phục sao?"
Lòng Diệp Vũ Hà trầm xuống, không ngờ chi tiết vô ý này lại trở thành sơ hở.
Thu Trường Phong nói không sai, lúc công chúa Vân Mộng chấn kinh,nàng là hộ vệ của công chúa đương nhiên phải đến xem. Lúc đó nàng không xuất hiện đúng là rất không hợp với lẽ thường.
Trong lòng dù khiếp sợ, bề ngoài Diệp Vũ Hà vẫn trấn định bảo: “Ta thấy có người chủ động hộ hoa nên tất nhiên không thể phá hỏng phong cảnh. Có người chìm đắm trong ôn nhu hương mà mất trộm cái kia, chẳng lẽ muốn đổ vấy sang người bên cạnh? Nếu quả thất như vậy, người này đã làm cho ta rất thất vọng."
Cặp mắt Thu Trường Phong lập lòe, khẽ thở dài bảo: “Biểu hiện của công chúa thật ngoài tưởng tượng của ta nhưng biểu hiện của Diệp Bộ đầukhiến ta rất thất vọng. Ngươi là một Bộ đầu xuất sắc, bắt tặc mới là chính sự, sao lại ở cạnh công chúa làm chuyện hồ đồ không đâu?"
Diệp Vũ Hà ra vẻ không hiểu ngụ ý của Thu Trường Phong, lạnh lùng đáp: “Hình như ta không yêu cầu ngươi phải kỳ vọng gì đó?" Nàng quay người bỏ đi không muốn ở lại.
Thu Trường Phong nhìn bóng lưng đi xa dần,
Tác giả :
Mặc Vũ