Đế Vương Sủng Thần
Chương 75-1: Lập nàng làm hậu (1)
Thủy Thu Liên không kịp phản kích nên bị Vân Thiển huy kiếm đến ngay mặt, khi có người ở phía sau đến kéo nàng đi, hai người Vân Thiển cùng Cô Độc Úy đã đứng cách đó mấy bước, cả hai người một người cầm kiếm, một người khoanh tay, trời sinh tuyệt phối.
Thủy Thu Liên híp mắt lại, nhìn lượng máu lớn từ bên hông đang rơi xuống tuyết, ánh mắt phát tia ngoan độc, Thủy Thu Liên nàng chưa bao giờ chịu bị thương uất ức như vậy, nhưng hai người Vân Thiển cùng Cô Độc Úy lại làm được, làm cho nàng ta trở tay không kịp.
Binh lực của Thánh hoàng triều đối mặt với mấy đại cao thủ này, lại còn gặp thánh nữ Thuật quốc khó giải quyết, nếu phải đấu, bên bọn họ chắc cũng sẽ phải tổn thương thật nặng, dù sao trừ bỏ mấy người bọn họ có thể kháng cự được thuật thôi miên của thánh nữ Thuật quốc, các tướng sĩ còn lại cũng không được như bọn họ.
“Lần này coi như ta lấy lại phần lợi tức thứ hai!" Vân Thiển đúng thực là người thù dai, cho nên, chỉ cần làm người của nàng bị thương đều phải trả giá đại giới
Kiếm của Vân Thiển chỉ về phương hướng Thích Uẩn Cẩm, lợi tức trên người của hắn nàng còn chưa lấy về, “Không cần có ý đồ trên người ta, nếu không, các ngươi sẽ phải hối hận khi sống trên đời này..." Ngón tay bạch ngọc nhẹ nhàng vuốt vết máu trên mặt, ánh mặt lãnh khốc nhìn mọi người.
Thích Uẩn Cẩm thay Thủy Thu Liên điểm mấy đại huyệt, ngẩng đầu chống lại ánh mắt lạnh lẽo của Vân Thiển, trong lòng co rụt mạnh, cũng không biết là tư vị gì, chỉ là ánh mắt Vân Thiển như vậy làm cho hắn có cảm giác tức tối.
Nhìn vết máu đầy trên dáng người nhỏ bé kia, trong lòng Cô Độc Úy đau đến run rẩy, xé một góc áo của mình, im lặng thay Vân Thiển băng bó vết thương, miệng vết thương sâu đến nỗi có thể thấy xương cốt. Ánh mắt hắn đột nhiên đau đớn, động tác ôn nhu sợ làm nàng đau.
Vân Thiển chịu đựng đau đớn do vết thương truyền đến, nhíu mày, im lặng nhìn Cô Độc Úy băng bó vết thương thay mình.
“Xú tiểu tử, dám làm ta bị thương, không hổ là con của hai người bọn họ, sư huynh sư muội dạy dỗ thật tốt!" Thủy Thu Liên đã ngừng chảy máu, mắt nhiễm một tầng huyết vụ, âm thanh lạnh lùng nói.
“Đừng lấy chuyện trước kia của các người đến áp chế chúng ta, chỉ bởi vì ân oán cả đời của các người mới làm cho sự tình tiến triển đến loại tình trạng này..." Vân Thiển đột nhiên lạnh lùng nói.
Thủy Thu Liên chấn động cả người.
“Xem ra bọn họ đã nói cho ngươi..."
“Thủy Thu Liên ngươi đừng tưởng trên thế gian này chỉ có ngươi mới là người bị tổn thương nhất, như thế nào, ngươi có từng dám hỏi Cô Nhật Quyết, kỳ thật có phải người đầu tiên hắn thương là vị ở trong cung kia, mà không phải Thủy Thu Liên ngươi..." Cô Nhật Quyết cũng không có ngốc như vậy, trúng mê huyễn dược như vậy mà sau đó lại còn thần không biết quỷ không hay, kỳ thực trong lòng hắn, người hắn thích đầu tiên là người kia, mà không phải là Thủy Thu Liên.
Tính tình Thủy Thu Tích cực kỳ quái gỡ, cũng không thích thân cận cùng người khác, cho nên ánh mắt Cô Nhật Quyết mới tự động chuyển dời đến trên người vị Thủy Thu Liên thập phần xuất sắc kia.
Thân hình Thủy Thu Liên lảo đảo một cái, khiếp sợ nhìn ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vân Thiển.
Chuyện này chỉ có ba người bọn họ biết, vì sao xú tiểu tử này lại biết hết sức rõ ràng như vậy?
“Cho nên, đừng lấy sai lầm của các ngươi mà cưỡng chế trên người chúng ta nữa, muốn giải quyết thì tìm người mà ngươi hận cả đời để giải quyết đi, chúng ta không chịu nổi ân ân oán oán gì đó của các ngươi đâu..." Cặp mắt sắc bén không khỏi đảo qua trên người Cô Độc Hồng vẫn trầm mặt không nói, năm năm qua đi, trên người hắn lại có lệ khí quá nặng, chỉ cần liếc mắt một cái, lại có thể khiến cho người khác nhìn thấy đáy mắt đầy ưu thương của hắn.
Nếu không phải Thủy Thu Liên cứ như vậy bỏ mặc Cô Độc Hồng ở Chính Hoa cung chẳng quan tâm, thì đến nay hắn cũng sẽ không trở nên như thế. Lời nói của Vân Thiển làm cho hắn thu hồi tầm mắt, hắn thật không tin rằng, khi gặp lại nhau, bọn họ chính là địch nhân (nhamy111: bùn tóa!!!)
“Hừ!" Thủy Thu Liên hừ nhẹ cười lên một tiếng, “Thì sao, người hắn yêu chung quy chỉ là ta, chỉ là ta..." Nàng giống như trần thuật một chuyện.
Vân Thiển dội một chậu nước lạnh xuống, “Nếu yêu đủ sâu thì sẽ có thể chịu được tác dụng của mê huyễn dược, nếu tình yêu đủ lớn, cho dù thuốc này có đặt trên người hắn, nhưng chuyện này tuyệt đối cũng sẽ không phát sinh!" Xoay người, nhìn Cô Độc Úy thật sâu.
Nghe được Vân Thiển tín nhiệm mình như thế, trong lòng Cô Độc Úy nảy sinh một cảm giác tự hào vô cùng, đây là Thiển nhi của hắn, một Thiển nhi chỉ vĩnh viễn tin tưởng hắn. Cả đời hắn chỉ có nàng, làm sao có thể nhìn thấy được ai nữa, kỳ thực bọn họ vẫn nên cảm tạ Thủy Thu Tích, nếu không phải do bà, hắn sẽ không thể biết Vân Thiển, cả đời này chắc chắn sẽ bỏ lỡ nàng.
Thủy Thu Liên cắn chặt răng, không muốn chấp nhận sự thực như vậy, nàng nghĩ tất cả đều là vì bộ dáng Thủy Thu Tích và mình cực kỳ giống nhau, cho nên, qua biết bao nhiêu năm như vậy, nàng cực kỳ hận khuôn mặt này của mình, cực kỳ hận Cô Nhật Quyết cùng Thủy Thu Tích...
Lâm Bích Nhi dời bước đi về trước che chắn Thủy Thu Liên cùng Thích Uẩn Cẩm, mặt không chút thay đổi nhìn nhuyễn kiếm dính huyết trong tay Vân Thiển.
“Nếu nói lời vô nghĩa đã xong rồi, như vật liền thứ chúng ta không phụng bồi!" Nói xong, linh đang trong tay vung ra, từng đạo âm thanh khởi động, vô cùng phức tạp.
Vân Thiển cùng Cô Độc Úy đồng thời nhíu mày, ý thức được điều gì, bất chấp nhóm binh lính đang chịu mê hoặc ở sau, hai người phục thân đi lên, hai đạo bóng dáng một đen một trắng phối hợp thiên y vô phùng.
“Đi!" Lâm Bích Nhi hướng về sau hét lớn một tiếng, nàng làm ra trận thức như vậy là muốn làm hậu thuẫn tốt cho những người kia
Thấy bọn họ muốn chạy, tứ tướng cắn răng nhịn xuống âm thanh vù vù bên tay kia, tiến lên muốn cản đường đi bọn họ. Nếu lúc này đây để bọn họ chạy đi, về sau quay lại phản kích chắc chắn sẽ không thể cản nổi.
Nhìn bọn họ biến mất trước mắt không thể ngăn cản, sóng dữ đánh thật sâu trong lòng bọn họ, nếu để cho những người này quay về được, kế tiếp chính là thiên hạ đại loạn, không ai có thể ngăn cản được sức mạnh giáp công của hai đại quốc này.
“Linh linh linh..." Vòng thân kiếm đá linh đan.
Nhuyễn kiếm của Vân Thiển vừa khai, đã mở tung được một cái linh đan.
Lực đạo Cô Độc Úy từ trên đánh xuống, mấy đạo vải trắng mang linh đan trước mắt chấn động vỡ nát, làm cho Lâm Bích Nhi liên tục lui về phía sau, nhưng tiếng chuông trong tay vẫn không ngừng truyền đến.
Cuối cùng chỉ còn lại một người Lâm Bích Nhi ngăn cản, lực đơn thế bạc nàng căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.
Tuyết chậm rãi rơi xuống từng đợt, gió nặng nề thổi qua, xiêm y bọn họ đều bị ướt nhẹp, hơi thở trong nháy mắt cũng biết thành lạnh lẽo.
“Ngươi có từng nghĩ cứ như vậy mà chết trong tay ta..." Vân Thiển cắn răng lạnh nhạt nói.
“Khụ!" Lâm Bích Nhi lau vết máu bên môi, cười thảm nhìn bọn họ, “Mạng của ta là do nàng cứu, chết thì như thế nào, có thể chết trên tay Thiển nhi cũng coi như là đáng giá..."
Vân Thiển thản nhiên nghiêng đầu, không muốn dưới tình huống như vậy mà lại cười thảm, trong trí nhớ của nàng, Lâm Bích Nhi luôn hăng hái như vậy, luôn ôn nhu như vậy... Là tuyệt cảnh làm cho nàng trở thành như thế.
Nhưng nếu không giết thánh nữ Thuật quốc, buông bỏ cơ hội lớn như vậy, đối với bọn họ là uy hiếp lớn nhất, hoặc nói đúng hơn là uy hiếp lớn nhất của Cô Độc Úy.
Cô Độc Úy nhíu mày, đáy mắt lạnh hiện lên hàn quang, “Ngươi đi đi, cho dù có hơn một thánh nữ nữa như ngươi, trẫm vẫn có thể đem bọn họ đánh cho trở lại nguyên hình, đừng mơ tưởng chiếm được nửa điểm..."
Nghe được Cô Độc Úy nói như vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu.
“Úy ca ca?" Vân Thiển không hiểu, cơ hội tốt như vậy vì sao phải buông tha, đây là thánh nữ Thuật quốc a, giết nàng thì sẽ ít đi một uy hiếp, vì sao lại đột nhiên nói như vậy?
Cô Độc Úy thấp mâu cười, “Nàng từng là người mà Thiển nhi muốn tìm về, ta làm sao có thể giết chết nàng trước mặt Thiển nhi đây..." Nhẹ nhàng lấy tay lau đi vết máu trên mặt nạ, ôn nhu nhìn đôi mắt ngọc.
“Ta có thể tránh đi, không xem..."
“Nhưng có thể nghe được" Nghe được chính người mình để ý bị giết ở sau lưng mình, loại tư vị này so với chết trước mặt cũng không dễ chịu như nhau.
Vân Thiển cắn môi, phất tay hắn ra, xoay người lạnh lùng nhìn Lâm Bích Nhi đang đứng trong gió tuyết, “Hắn tha không giết ngươi, vậy cứ để ta chấm dứt đi!"
Lâm Bích Nhi nhếch khóe môi, nâng tay tháo khăn che mặt xuống, dung nhan kia vẫn như mười năm trước, nhưng chính là có thêm một phần tang thương, lại thiếu đi một phần thanh xuân.
Nhìn dung nhan quen thuộc này, Vân Thiển dưới mặt nạ không có chút biểu tình nào.
“Thiển nhi..." Nhìn Vân Thiển như vậy, Cô Độc Úy ngạc nhiên.
“Thần chính là người đứng bên cạnh hoàng thượng..." Âm Thanh Vân Thiển lạnh nhạt không có pha nửa điểm cảm tình, Cô Độc Úy biết được chính mình quyết định như vậy đã làm cho Vân Thiển tức giận, hắn chính là không muốn Vân Thiển có nửa điểm thương tổn nào, nhưng kết quả là, Thiển nhi của hắn vẫn bị kiếm đả thương.
Cô Độc Úy ngày xưa luôn luôn cười tà mị, lúc nào cũng có thể đùa cợt nói chuyện phiếm nhưng nhìn Vân Thiển như vậy, làm cho hắn cảm thấy mình vô cùng vô năng.
“Thiển nhi, đừng làm chuyện khiến mình thống khổ..." Cô Độc Úy áp chế kiếm trong tay Vân Thiển, không muốn Vân Thiển cố gắng ép mình đi giết người mà mình đã từng cố gắng tìm kiếm.
Vân Thiển cắn nát khóe môi, vết máu chảy xuống tới cằm liền bị gió tuyết làm đông cứng.
Lâm Bích Nhi sâu kín liếc nhìn Vân Thiển, xoay người, từng bước từng bước đi trong gió tuyết, nàng đang đợi, đợi Vân Thiển đâm một kiếm vào lưng mình, như vậy nàng sẽ không thể biết được ai là người đâm mình.
Cuối cùng, Vân Thiển đưa tấm lưng đầy máu về phía nàng, đối mặt với quân đội Thánh hoàng triều, ánh mắt thị huyết, mím môi, gió tuyết quất vào tấm thân đơn bạc ướt đẫm của nàng.
“Đây là lần cuối, một lần cuối cùng ta buông tha các ngươi.." Tiếp theo cho dù có đau lòng, cho dù có thống khổ ta vẫn phải làm như vậy
Đi trong gió tuyết, cước bộ của Lâm Tuyết Nhi không hề ngừng lại, nhưng câu nói trong trẻo lạnh lùng kia lại truyền vào tai nàng, đôi môi nở nụ cười lạnh lẽo, cuối cùng, ngay cả bóng dáng của nàng cũng biến mất trong mưa tuyết.
Cô Độc Úy kéo tay nàng, nắm chặt trong lòng bàn tay hắn, cùng nàng chậm rãi hồi cung
Từ chuyện này trở về sau, không còn ai dám nói Vân Thiển nàng chỉ là một túi da đẹp đẽ, một màn kia đã khắc thật sâu vào trong lòng mọi người ở đây.
Từ đó về sau, càng không có ai dám nói Vân Thiển chính là “nam sủng" của hoàng thượng, hoặc ít nhất những người đó sẽ không cho rằng Vân Thiển chỉ là là sủng thần bên cạnh hoàng thượng.
Thủy Thu Liên híp mắt lại, nhìn lượng máu lớn từ bên hông đang rơi xuống tuyết, ánh mắt phát tia ngoan độc, Thủy Thu Liên nàng chưa bao giờ chịu bị thương uất ức như vậy, nhưng hai người Vân Thiển cùng Cô Độc Úy lại làm được, làm cho nàng ta trở tay không kịp.
Binh lực của Thánh hoàng triều đối mặt với mấy đại cao thủ này, lại còn gặp thánh nữ Thuật quốc khó giải quyết, nếu phải đấu, bên bọn họ chắc cũng sẽ phải tổn thương thật nặng, dù sao trừ bỏ mấy người bọn họ có thể kháng cự được thuật thôi miên của thánh nữ Thuật quốc, các tướng sĩ còn lại cũng không được như bọn họ.
“Lần này coi như ta lấy lại phần lợi tức thứ hai!" Vân Thiển đúng thực là người thù dai, cho nên, chỉ cần làm người của nàng bị thương đều phải trả giá đại giới
Kiếm của Vân Thiển chỉ về phương hướng Thích Uẩn Cẩm, lợi tức trên người của hắn nàng còn chưa lấy về, “Không cần có ý đồ trên người ta, nếu không, các ngươi sẽ phải hối hận khi sống trên đời này..." Ngón tay bạch ngọc nhẹ nhàng vuốt vết máu trên mặt, ánh mặt lãnh khốc nhìn mọi người.
Thích Uẩn Cẩm thay Thủy Thu Liên điểm mấy đại huyệt, ngẩng đầu chống lại ánh mắt lạnh lẽo của Vân Thiển, trong lòng co rụt mạnh, cũng không biết là tư vị gì, chỉ là ánh mắt Vân Thiển như vậy làm cho hắn có cảm giác tức tối.
Nhìn vết máu đầy trên dáng người nhỏ bé kia, trong lòng Cô Độc Úy đau đến run rẩy, xé một góc áo của mình, im lặng thay Vân Thiển băng bó vết thương, miệng vết thương sâu đến nỗi có thể thấy xương cốt. Ánh mắt hắn đột nhiên đau đớn, động tác ôn nhu sợ làm nàng đau.
Vân Thiển chịu đựng đau đớn do vết thương truyền đến, nhíu mày, im lặng nhìn Cô Độc Úy băng bó vết thương thay mình.
“Xú tiểu tử, dám làm ta bị thương, không hổ là con của hai người bọn họ, sư huynh sư muội dạy dỗ thật tốt!" Thủy Thu Liên đã ngừng chảy máu, mắt nhiễm một tầng huyết vụ, âm thanh lạnh lùng nói.
“Đừng lấy chuyện trước kia của các người đến áp chế chúng ta, chỉ bởi vì ân oán cả đời của các người mới làm cho sự tình tiến triển đến loại tình trạng này..." Vân Thiển đột nhiên lạnh lùng nói.
Thủy Thu Liên chấn động cả người.
“Xem ra bọn họ đã nói cho ngươi..."
“Thủy Thu Liên ngươi đừng tưởng trên thế gian này chỉ có ngươi mới là người bị tổn thương nhất, như thế nào, ngươi có từng dám hỏi Cô Nhật Quyết, kỳ thật có phải người đầu tiên hắn thương là vị ở trong cung kia, mà không phải Thủy Thu Liên ngươi..." Cô Nhật Quyết cũng không có ngốc như vậy, trúng mê huyễn dược như vậy mà sau đó lại còn thần không biết quỷ không hay, kỳ thực trong lòng hắn, người hắn thích đầu tiên là người kia, mà không phải là Thủy Thu Liên.
Tính tình Thủy Thu Tích cực kỳ quái gỡ, cũng không thích thân cận cùng người khác, cho nên ánh mắt Cô Nhật Quyết mới tự động chuyển dời đến trên người vị Thủy Thu Liên thập phần xuất sắc kia.
Thân hình Thủy Thu Liên lảo đảo một cái, khiếp sợ nhìn ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vân Thiển.
Chuyện này chỉ có ba người bọn họ biết, vì sao xú tiểu tử này lại biết hết sức rõ ràng như vậy?
“Cho nên, đừng lấy sai lầm của các ngươi mà cưỡng chế trên người chúng ta nữa, muốn giải quyết thì tìm người mà ngươi hận cả đời để giải quyết đi, chúng ta không chịu nổi ân ân oán oán gì đó của các ngươi đâu..." Cặp mắt sắc bén không khỏi đảo qua trên người Cô Độc Hồng vẫn trầm mặt không nói, năm năm qua đi, trên người hắn lại có lệ khí quá nặng, chỉ cần liếc mắt một cái, lại có thể khiến cho người khác nhìn thấy đáy mắt đầy ưu thương của hắn.
Nếu không phải Thủy Thu Liên cứ như vậy bỏ mặc Cô Độc Hồng ở Chính Hoa cung chẳng quan tâm, thì đến nay hắn cũng sẽ không trở nên như thế. Lời nói của Vân Thiển làm cho hắn thu hồi tầm mắt, hắn thật không tin rằng, khi gặp lại nhau, bọn họ chính là địch nhân (nhamy111: bùn tóa!!!)
“Hừ!" Thủy Thu Liên hừ nhẹ cười lên một tiếng, “Thì sao, người hắn yêu chung quy chỉ là ta, chỉ là ta..." Nàng giống như trần thuật một chuyện.
Vân Thiển dội một chậu nước lạnh xuống, “Nếu yêu đủ sâu thì sẽ có thể chịu được tác dụng của mê huyễn dược, nếu tình yêu đủ lớn, cho dù thuốc này có đặt trên người hắn, nhưng chuyện này tuyệt đối cũng sẽ không phát sinh!" Xoay người, nhìn Cô Độc Úy thật sâu.
Nghe được Vân Thiển tín nhiệm mình như thế, trong lòng Cô Độc Úy nảy sinh một cảm giác tự hào vô cùng, đây là Thiển nhi của hắn, một Thiển nhi chỉ vĩnh viễn tin tưởng hắn. Cả đời hắn chỉ có nàng, làm sao có thể nhìn thấy được ai nữa, kỳ thực bọn họ vẫn nên cảm tạ Thủy Thu Tích, nếu không phải do bà, hắn sẽ không thể biết Vân Thiển, cả đời này chắc chắn sẽ bỏ lỡ nàng.
Thủy Thu Liên cắn chặt răng, không muốn chấp nhận sự thực như vậy, nàng nghĩ tất cả đều là vì bộ dáng Thủy Thu Tích và mình cực kỳ giống nhau, cho nên, qua biết bao nhiêu năm như vậy, nàng cực kỳ hận khuôn mặt này của mình, cực kỳ hận Cô Nhật Quyết cùng Thủy Thu Tích...
Lâm Bích Nhi dời bước đi về trước che chắn Thủy Thu Liên cùng Thích Uẩn Cẩm, mặt không chút thay đổi nhìn nhuyễn kiếm dính huyết trong tay Vân Thiển.
“Nếu nói lời vô nghĩa đã xong rồi, như vật liền thứ chúng ta không phụng bồi!" Nói xong, linh đang trong tay vung ra, từng đạo âm thanh khởi động, vô cùng phức tạp.
Vân Thiển cùng Cô Độc Úy đồng thời nhíu mày, ý thức được điều gì, bất chấp nhóm binh lính đang chịu mê hoặc ở sau, hai người phục thân đi lên, hai đạo bóng dáng một đen một trắng phối hợp thiên y vô phùng.
“Đi!" Lâm Bích Nhi hướng về sau hét lớn một tiếng, nàng làm ra trận thức như vậy là muốn làm hậu thuẫn tốt cho những người kia
Thấy bọn họ muốn chạy, tứ tướng cắn răng nhịn xuống âm thanh vù vù bên tay kia, tiến lên muốn cản đường đi bọn họ. Nếu lúc này đây để bọn họ chạy đi, về sau quay lại phản kích chắc chắn sẽ không thể cản nổi.
Nhìn bọn họ biến mất trước mắt không thể ngăn cản, sóng dữ đánh thật sâu trong lòng bọn họ, nếu để cho những người này quay về được, kế tiếp chính là thiên hạ đại loạn, không ai có thể ngăn cản được sức mạnh giáp công của hai đại quốc này.
“Linh linh linh..." Vòng thân kiếm đá linh đan.
Nhuyễn kiếm của Vân Thiển vừa khai, đã mở tung được một cái linh đan.
Lực đạo Cô Độc Úy từ trên đánh xuống, mấy đạo vải trắng mang linh đan trước mắt chấn động vỡ nát, làm cho Lâm Bích Nhi liên tục lui về phía sau, nhưng tiếng chuông trong tay vẫn không ngừng truyền đến.
Cuối cùng chỉ còn lại một người Lâm Bích Nhi ngăn cản, lực đơn thế bạc nàng căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.
Tuyết chậm rãi rơi xuống từng đợt, gió nặng nề thổi qua, xiêm y bọn họ đều bị ướt nhẹp, hơi thở trong nháy mắt cũng biết thành lạnh lẽo.
“Ngươi có từng nghĩ cứ như vậy mà chết trong tay ta..." Vân Thiển cắn răng lạnh nhạt nói.
“Khụ!" Lâm Bích Nhi lau vết máu bên môi, cười thảm nhìn bọn họ, “Mạng của ta là do nàng cứu, chết thì như thế nào, có thể chết trên tay Thiển nhi cũng coi như là đáng giá..."
Vân Thiển thản nhiên nghiêng đầu, không muốn dưới tình huống như vậy mà lại cười thảm, trong trí nhớ của nàng, Lâm Bích Nhi luôn hăng hái như vậy, luôn ôn nhu như vậy... Là tuyệt cảnh làm cho nàng trở thành như thế.
Nhưng nếu không giết thánh nữ Thuật quốc, buông bỏ cơ hội lớn như vậy, đối với bọn họ là uy hiếp lớn nhất, hoặc nói đúng hơn là uy hiếp lớn nhất của Cô Độc Úy.
Cô Độc Úy nhíu mày, đáy mắt lạnh hiện lên hàn quang, “Ngươi đi đi, cho dù có hơn một thánh nữ nữa như ngươi, trẫm vẫn có thể đem bọn họ đánh cho trở lại nguyên hình, đừng mơ tưởng chiếm được nửa điểm..."
Nghe được Cô Độc Úy nói như vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu.
“Úy ca ca?" Vân Thiển không hiểu, cơ hội tốt như vậy vì sao phải buông tha, đây là thánh nữ Thuật quốc a, giết nàng thì sẽ ít đi một uy hiếp, vì sao lại đột nhiên nói như vậy?
Cô Độc Úy thấp mâu cười, “Nàng từng là người mà Thiển nhi muốn tìm về, ta làm sao có thể giết chết nàng trước mặt Thiển nhi đây..." Nhẹ nhàng lấy tay lau đi vết máu trên mặt nạ, ôn nhu nhìn đôi mắt ngọc.
“Ta có thể tránh đi, không xem..."
“Nhưng có thể nghe được" Nghe được chính người mình để ý bị giết ở sau lưng mình, loại tư vị này so với chết trước mặt cũng không dễ chịu như nhau.
Vân Thiển cắn môi, phất tay hắn ra, xoay người lạnh lùng nhìn Lâm Bích Nhi đang đứng trong gió tuyết, “Hắn tha không giết ngươi, vậy cứ để ta chấm dứt đi!"
Lâm Bích Nhi nhếch khóe môi, nâng tay tháo khăn che mặt xuống, dung nhan kia vẫn như mười năm trước, nhưng chính là có thêm một phần tang thương, lại thiếu đi một phần thanh xuân.
Nhìn dung nhan quen thuộc này, Vân Thiển dưới mặt nạ không có chút biểu tình nào.
“Thiển nhi..." Nhìn Vân Thiển như vậy, Cô Độc Úy ngạc nhiên.
“Thần chính là người đứng bên cạnh hoàng thượng..." Âm Thanh Vân Thiển lạnh nhạt không có pha nửa điểm cảm tình, Cô Độc Úy biết được chính mình quyết định như vậy đã làm cho Vân Thiển tức giận, hắn chính là không muốn Vân Thiển có nửa điểm thương tổn nào, nhưng kết quả là, Thiển nhi của hắn vẫn bị kiếm đả thương.
Cô Độc Úy ngày xưa luôn luôn cười tà mị, lúc nào cũng có thể đùa cợt nói chuyện phiếm nhưng nhìn Vân Thiển như vậy, làm cho hắn cảm thấy mình vô cùng vô năng.
“Thiển nhi, đừng làm chuyện khiến mình thống khổ..." Cô Độc Úy áp chế kiếm trong tay Vân Thiển, không muốn Vân Thiển cố gắng ép mình đi giết người mà mình đã từng cố gắng tìm kiếm.
Vân Thiển cắn nát khóe môi, vết máu chảy xuống tới cằm liền bị gió tuyết làm đông cứng.
Lâm Bích Nhi sâu kín liếc nhìn Vân Thiển, xoay người, từng bước từng bước đi trong gió tuyết, nàng đang đợi, đợi Vân Thiển đâm một kiếm vào lưng mình, như vậy nàng sẽ không thể biết được ai là người đâm mình.
Cuối cùng, Vân Thiển đưa tấm lưng đầy máu về phía nàng, đối mặt với quân đội Thánh hoàng triều, ánh mắt thị huyết, mím môi, gió tuyết quất vào tấm thân đơn bạc ướt đẫm của nàng.
“Đây là lần cuối, một lần cuối cùng ta buông tha các ngươi.." Tiếp theo cho dù có đau lòng, cho dù có thống khổ ta vẫn phải làm như vậy
Đi trong gió tuyết, cước bộ của Lâm Tuyết Nhi không hề ngừng lại, nhưng câu nói trong trẻo lạnh lùng kia lại truyền vào tai nàng, đôi môi nở nụ cười lạnh lẽo, cuối cùng, ngay cả bóng dáng của nàng cũng biến mất trong mưa tuyết.
Cô Độc Úy kéo tay nàng, nắm chặt trong lòng bàn tay hắn, cùng nàng chậm rãi hồi cung
Từ chuyện này trở về sau, không còn ai dám nói Vân Thiển nàng chỉ là một túi da đẹp đẽ, một màn kia đã khắc thật sâu vào trong lòng mọi người ở đây.
Từ đó về sau, càng không có ai dám nói Vân Thiển chính là “nam sủng" của hoàng thượng, hoặc ít nhất những người đó sẽ không cho rằng Vân Thiển chỉ là là sủng thần bên cạnh hoàng thượng.
Tác giả :
Hoa Vũ Băng Lan