Đế Vương Sủng Thần

Chương 68: Đại hôn

Nhưng có ngươi lại suy đoán sau lưng, dụng tâm của Hoàng thượng khi kiến tạo nên Tử Kim điện, khẳng định là vị đại nhân này thoát không khỏi liên quan, nhưng lại suy nghĩ một chút, cái Tử Kim điện này cùng với vị đại nhân kia có thể có quan hệ gì chứ?

“Nga?" Nghe đến lời này, Vân Thiển nhẹ nhàng ồ lên một tiếng.

Xem ra vì Cô Độc Úy bận rộn sự kiện kia, thậm chí bị Thái hậu lừa gạt cũng không biết, hắn thật là nhàn nhã mà. “Nghe nói đại hôn cùng với Hoàng hậu ngày hôm nay tất cả đều là do Thái hậu toàn quyền quyết định..." Cuối cùng, Vân Thiện lần nữa nói một câu như vậy.

Thái hậu không nên phá hoại hai người bọn họ, nếu nàng không bỏ ra một chút hành động, chẳng phải là để cho Thái hậu khinh nhờn mình rồi hay sao? Thái hậu thật là cố chấp. Nhớ tới lời nương ngàn dặn vạn dò, đầu óc Vân Thiển hơi rối loạn.

“Đại nhân làm sao biết được?" Trương Trọng ở phía sau lưng ngạc nhiên nói, một năm qua đại nhân không nghe không thấy không hỏi, chỉ tránh trong binh thư các xem binh thư, sao lại biết chuyện của nơi này?

Vân Thiển khẽ mỉm cười, nơi này đang mùa đông, nhưng lại có luồng khí nóng tràn vào tim mỗi người, xua đi giá lạnh trong lòng họ.

Hạ Ký Phong nâng đôi mắt lạnh lẽo, vị đại nhân này cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài, nếu không thì tự nhiên sẽ không có danh xưng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân này, không có bộ túi da bên ngoài thì chẳng thể bắt được cái danh hiệu kia, người khác suy nghĩ cũng quá mức đơn giản rồi, vị đại nhân này nếu ngoan độc lên, so với cái gì cũng có thể đáng sợ hơn.

Vân Thiển thản nhiên xoay người, hướng đến một con đường khác mà đi tới, phương hướng này chính là phương hướng đi đến Tử Kim điện.

Hạ Ký Phong thấy vậy cũng rối rít đi sau lưng nàng, Trương Trọng bên cạnh lẳng lặng nhìn theo hai người đi theo phương hướng Thái tử điện trước kia nhưng không dám đi theo sau.

“Đại nhân, Hoàng thượng có lệnh truyền xuống, trước khi Tử Kim điện hoàn thành, ngài không thể..." Hạ Ký Phong đưa cánh tay dài ra ngăn cản Vân Thiển.

“Không thể?" Cô Độc Úy này đang giở trò quỷ gì đây?

“Dạ!" Hạ Ký Phong cứng ngắt gật đầu, khoảng cách quá gần người này, làm cho người ta không thể thích ứng, ngửi được mùi thơm trên người nàng làm cho Hạ Ký Phong đỏ mặt.

“Tướng quân không cảm thấy như vậy quá mức buồn cười sao? Nếu ta muốn xem, người của hắn sẽ ngăn cản được ta sao?" Vân Thiển nở nụ cười nhìn Hạ Ký Phong.

Hạ Ký Phong cắn răng không lên tiếng. Nếu vị đại nhân này muốn đi nhìn, sợ rằng những người bọn họ thật sự cũng không ngăn được cước bộ của nàng, mà mình nhất định cũng không phải là đối thủ của nàng.

“Bất quá...nếu hắn muốn cho ta một sự vui mừng, như vậy ta sẽ thành toàn cho hắn, nhưng nếu chuyện tình lúc này bị làm hỏng, hắn cũng đừng mong gặp lại được ta...." thanh âm nhàn nhạt, lại làm cho Hạ Ký Phong cả kinh, vội vàng thu hồi cánh tay đang ngăn trước ngực nàng.

“Đại nhân..."

“Hạ tướng quân không cần làm thế, hạ quan chẳng qua là một người nhàn rỗi, không giống như tướng quân việc gì cũng có thể làm!" Vân Thiển quay người lại, nàng vỗ vỗ bả vai so với nàng còn cao hơn.

Cái vỗ tay này đưa xuống, hương hoa mai gần ngay dưới mũi, thân thể Hạ Ký Phong cứng đờ, hoàn toàn mất năng lực suy tính. Bây giờ, Hạ Ký Phong thật bội phục Cô Độc Úy, có thể chung sống với người này mà có thể thu phóng tự nhiên như vậy, không giống mình, chỉ cần người này vừa tiếp xúc gần với mình, bàn tay tràn đầy ôn nhu nhẹ nhàng đặt trên vai, liền dễ dàng ngăn trở năng lực cũng như hành động của hắn.

“Tướng quân không cần khẩn trương như thế, Tử Kim điện này không đi được, như vậy thì chúng ta nên đi xem tân Hoàng hậu của chúng ta một chút!" Vân Thiển trực tiếp đi một lối khác tới chánh điện, nơi đó, tầng tầng lớp hoa hồng bay lượn trên không trung! Hỉ nhạc bao trùm cả tòa hoàng cung lạnh như băng, đại hôn của hoàng thượng sao có thể làm đơn giản, huống chi đây chính là nữ nhi của Thừa tướng, có thể không tổ chức lớn được hay sao.

Nhìn đội hình chậm rãi đi đến chánh điện, đứng ở trên cao kia là Hoàng thái hậu với gương mặt vui mừng, rốt cuộc nhi tử cũng đã lấy vợ, hy vọng lần này đây có thể đem nam tử kia quên sạch đi.

Nhưng bà lại quên, lần đại hôn này đây, từ đầu tới cuối hoàng thượng vẫn chưa từng xuất hiện qua, vẫn luôn là Thái hậu bà ở nơi đây tự ý làm chủ.

Hoàng thượng và Hoàng hậu đại hôn, mà cuối cùng hoàng thương cũng không có xuất hiện trước mặt mọi người, từ đầu cũng chỉ có Thái hậu cùng các vị đại thần nhận vị hoàng hậu “phong cảnh" này tiến vào cửa cung, nói là “phong cảnh", thật ra là vì hôm qua Thái hậu mới quyết định xuống, hôm nay liền vội vội vàng vàng, thậm chí còn mang dáng vẻ lén la lén lút, khuya đêm qua mới dán hoàng bảng, hôm nay lập tức không kịp chờ đợi mà mang vị hoàng hậu này đưa vào cung, Hoàng thái hậu đúng thật là hao tâm tổn trí a.

Một mảnh lửa đỏ, chói mắt, xa xa nhìn lại, đôi mắt dưới mặt nạ Vân Thiển chợt lóe tia nguy hiểm.

Mang ánh mắt kéo đến trên người Hoàng thái hậu, Vân Thiển không dấu vết nhếch môi, Hạ Ký Phong bên cạnh thấy vậy, chậm rãi lui xuống, điều trọng yếu bây giờ là phải đi tìm Hoàng thượng, nếu không, vị đại nhân này chống đối Thái hậu như vậy, không biết sẽ gây ra chuyện gì đây.

Ngày vui mừng lại có người mặc bạch y xuất hiện, vậy quang cảnh sẽ như thế nào đây.

Tựa hồ như Vân Thiển vậy, lặng yên đi tới từ hậu điện, chúng đại thần đứng thành đoàn từ trên bậc thềm nhìn về phía đại hồng cửa ở xa xa nơi cửa cung được người nâng vào, người người lộ ra sắc mặt vui mừng, có thể thấy quyết định này của Hoàng thái hậu được lòng của rất nhiều người.

Chẳng qua là, một mảnh màu hồng như vậy lại làm đau nhói mắt Vân Thiển.

Trong lòng Vân Thiển thầm mắng Cô Độc Úy không biết bao nhiêu lần, lúc này hắn lại bận rộn với cái Tử Kim điện gì đó, hắn không sợ nàng sẽ bỏ đi dưới cơn nóng giận hay sao.

“Thái hậu!" nhìn động tác sửng sờ của tất cả mọi người, Vân Thiển mị mị yếu ớt cười, hành đại lễ với Thái hậu.

Trong tức khắc, sắc mặt Thái hậu vô cùng tái nhợt, phảng phất như vừa gặp được yêu ma quỷ quái

“Ngày vui của Hoàng thượng, sao Vân đại nhân lại mặc thành như vậy?" Ánh mắt lạnh lẽo của Thái hậu Thủy Thu Tích tựa hồ như xuyên thấu Vân Thiển, người này xuất hiện thật là ngoài ý muốn của bà.

Một năm qua, Vân Thiển cũng không có xuất hiện trong hoàng cung, Thủy Thu Tích cứ cho là bọn họ đã qua tuổi thiếu niên hồ nháo, đã biết rằng chuyện tình hai nam tử ở chung cũng không thể nào xảy ra, nhưng không nghĩ tới, ngày trọng đại hôm nay, người này một năm sau lại bước vào hoàng cung, hơn nữa còn xuất hiện ở nơi đây, động tĩnh của Vân Thiển không khỏi làm cho Thủy Thu Tích cảm thấy bối rối.

“Thái hậu nói đùa, Vân Thiển mặc như vậy cũng là do tiên hoàng chuẩn y!" Vân Thiển thản nhiên cười nói.

Sắc mặt Hoàng thái hậu tối sầm, “Vân đại nhân cũng tới đây để nghênh đón tân Hoàng hậu?" Liếc xéo nàng một cái, Thủy Thu Tích không nhanh không chậm nói một câu, một mảnh vui mừng vừa rồi, lại vì Vân Thiển xuất hiện mà trở nên âm trầm.

Không riêng gì Thái hậu, mà ngay cả các thần tử bên cạnh cũng bị ảnh hưởng, sắc mặt đầy vẻ lo lắng, giống như vị đại nhân trong truyền thuyết này vừa xuất hiện, đại hôn này đừng mong có thể tiến hành thuận lợi

Có một số quan viên vừa mới nhậm chức hơn một năm trước không biết Vân Thiển, nhưng có nghe nói qua vị đại nhân này là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, đều đang tò mò nhìn vị nam tử như thần tiên này.

Nhưng mà bọn họ không biết, ánh mắt của bọn họ không thể cứ một mực nhìn vào nam tử thần tiên đó, chỉ cần liếc mắt một cái, chỉ cần ngươi lẳng lặng ngưng mắt nhìn bóng dáng bạch y kia, chính ngươi sẽ hãm sâu vào, không thể tự kiềm chế, trừ phi ngươi có định lực cùng ý chí hết sức kiên định, nếu không, cũng đừng đi xem thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.

Vân Thiển cứ như vậy đứng bên cạnh Thái hậu, cứ chói mắt như vậy, ánh sáng vạn trượng cứ tỏa ra như vậy... đây chính là nam tử mà Hoàng thượng si mê, khí chất như vậy, bộ dạng như vậy, khó trách vị đại nhân này có thể trở thành nam sủng của Hoàng thượng.

“Ngươi lại muốn làm gì?" Nhìn đại hồng kiệu càng ngày càng gần, trong lòng Thủy Thu Tích cảm thấy bất an.

“Đây là lời mà Vân Thiển muốn hỏi Hoàng thái hậu ngài!" Vân Thiển vẫn cười vô hại như cũ, hắc đồng nhìn đại hồng kiệu, nghe tiếng hỉ nhạc từ xa xa truyền đến.

Thủy Thu Tích nhíu mày, Vân Thiển này, năm năm qua bà đã phái không ít cao thủ ám sát nàng, nhưng đều bị những lực lượng nơi bóng tối nhất nhất chặn lại trước, có thể thấy được Cô Độc Úy đã phái người một mực che chở phía sau nàng. Kể từ khi biết Cô Độc Úy không tiếc điều gì che chở phía sau nam nhân này, trong lòng Thủy Thu Tích càng thấy bất an, càng phái thêm nhiều nhóm người hành động, nhưng đến cuối cùng, người này vẫn còn an ổn mà đứng trước mặt bà, khí khái càng thoải mái hơn so với trước khi.

“Đây không phải địa phương mà ngươi nên xuất hiện..." Mắt Thủy Thu Tích không rời kiệu hoa, thanh âm nói chuyện cùng Vân Thiển cũng đè ép xuống.

“Nga? Chẳng lẽ ta không phải là thần tử của Hoàng thượng? Thái hậu cho là thần không có tư cách đứng ở chỗ này?" Vân Thiển nghe vậy, tâm tình vui vẻ càng đậm thêm mấy phần.

Thủy Thu Tích lạnh mắt nhìn nàng, “Ngươi tốt nhất đừng làm loạn cho bổn cung"

“Nếu Thái hậu đã có thể tự chủ trương lặng lẽ đem hoàng hậu tương lai nghênh đón vào cửa cung, thì cũng đã vạn phần chuẩn bị đầy đủ, bây giờ cần gì phải sợ Vân Thiển tới đây làm loạn chứ!" Vân Thiển phong đạm vân khinh nói một câu, Thủy Thu Tích cả kinh đột nhiên quay đầu lại.

“Ngươi định làm gì?" Híp mắt, nguy hiểm nhìn Vân Thiển đang nở nụ cười.

Nếu như Vân Thiển là nữ tử, bà sẽ thực sự thích vô cùng, nhưng mà... sự thật Vân Thiển là nam nhân thì không thể thay đổi được.

Thủy Thu Tích cảm nhận có nguy cơ nên nhảy về trước một bước.

“Nghênh đón tân hoàng hậu! Vân Thiển là “nam sủng" mà Hoàng thượng cưng chiều nhất, nên chuyện tình nghênh kiệu này, Vân Thiển là người thích hợp nhất, không phải sao, Hoàng thái hậu...." Vân Thiển cười ôn nhu như nước, nụ cười này làm cho Thủy Thu Thích sợ hết hồn hết vía.

“Ngươi dám!"

“Thái hậu người nếu đã dám làm như thế, dĩ nhiên là đã sớm biết, không có chuyện gì mà Vân Thiển không dám làm!" Vân Thiển hướng về phía Thủy Thu Tích cúi người xuống, vui vẻ yêu kiều đi xuống từng nấc thang, “Bây giờ...để xem Thái hậu có chuẩn bị kỹ càng hay không"

Nhìn bóng dáng của Vân Thiển, Thủy Thu Tích thật muốn dùng một cái tát đánh chết nàng.

Nhìn bóng dáng màu trắng chậm rãi đi xuống, sắc mặt chúng thần đều khác nhau

Hoa bay đầy trời, rơi xuống rực rỡ, cánh hoa hồng phiêu phiêu rơi xuống trên tuyết y của nam tử tóc đen. Kinh mỹ, mê hoặc lòng người. Nàng cứ như vậy lẳng lặng hướng về phía kiệu đỏ mà đi tới, đầu hơi rũ xuống, mí mắt mở hờ, không ai có thể thấy được bên dưới mặt nạ kia, lông mi thật dài che đây con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng như tuyết đang bắn ra từng tia băng hàn.

Sắc mặt Thủy Thu Tích đại biến, Vân Thiển muốn làm cái gì đây, nhìn Vân Thiển từng bước từng bước đến gần đại kiệu, thân thể bà lảo đảo một cái, lộ vẻ muốn ngất xỉu.

Vân Phi vội vã chạy đến thấy một màn này, cũng giận tối mặt, tên tiểu tử thúi kia ngay cả chuyện này cũng dám làm, thật khiến hắn thêm loạn. Nếu tràng diện hiện nay không có ai, không cần thái hậu đập chết tên này, thì hắn sẽ là kẻ thứ nhất xông lên đem tên tên tử thúi này về trừng trị.
Tác giả : Hoa Vũ Băng Lan
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại