Đế Vương Đạo
Chương 5: Thành công
Trong gian thách thất sau thác thác nước, Bắc lão nhìn chằm chằm vào phản ứng của Mục Thiên Vũ, đôi mắt tràn ngập sự lo âu.
Mấy năm qua nghe Mục Thiên Vũ tâm sự dưới thác nước, Bắc lão cũng hiểu phần nào bản tính của hắn, sông tình cảm và nhiệt huyết, biết lo lắng và hi sinh cho người thân, dần dần lão cũng bị cảm nhiễm nên mới nảy sinh ý muốn thu đồ.
Thiên phú tốt tuy quan trọng, nhưng chuyện đồ đệ phản sư phụ vẫn thường thấy. Nhiều người sau khi thành tài, đôi khi chỉ vì chút lợi lộc không ngại đâm dao thẳng vào tim sư tôn.
Mục Thiên Vũ sống có tình nghĩa, hơn nữa trải qua rèn luyện gian nan dưới thác nước không kêu khổ kêu khó một câu.
Có thể thấy được đạo đức cũng tâm tính đều hội tụ cả. Người này chỉ cần được ban cho thiên phú, như vậy không sớm thì muộn, sẽ có một ngày nhất phi trùng thiên, vang danh cả thiên hạ.
- Không nên lâu như vậy. Đừng làm vi sư lo lắng a.
Bất chợt một luồng vô địch ý chí từ Mục Thiên Vũ quét ra không gian, càng lúc càng mạnh mẽ, Bắc lão trợn tròn mắt, há hốc miệng lẩm bẩm:
- Võ đạo ý chí! Là Võ đạo ý chí.
Không ngờ lại sớm hình thành như vậy. Vô địch ý chí, duy ngã độc tôn, không gì không phá, thiên hạ vô song.
- Aizz! Thiên phú như vậy không biết là phúc hay họa đây. Biết đâu sau này... thôi bỏ đi. Chắc là không được đâu.
Không biết qua bao lâu, Mục Thiên Vũ chậm rãi mở mắt ra, cảm thụ biến hoá trong cơ thể, không có gì khác cả, bất quá từ sâu trong linh hồn có một niềm tin chiến đấu, vô địch ý chí, như khắc sâu vào trong đầu, trong tim hắn vậy. Ngay lúc này Bắc lão cười nói:
- Xem ra đã thành công rồi, bây giờ chỉ cần hấp thu thiên địa nguyên khí, ngưng tụ Linh mạch là thành công rồi.
- Vâng, sư tôn.
Mục Thiên Vũ cũng vô cùng háo hức, hắn mong chờ ngày này đã lâu rồi.
Bình ổn lại tâm tình, bắt đầu khí cảm, vận chuyển Chân Long Quyết. Từng luồng nguyên khí phiêu du trong thiên địa cuồn cuồn kéo tới thân thể Mục Thiên Vũ.
Hấp lực cường đại từ Đan điền thu hết luồng nguyên khí kia vào. Linh mạch càng mạnh mẽ cần càng nhiều nguyên khí để ngưng tụ.
Nguyên khí tạo thảnh hình vòng xoáy cuồn cuộn kéo tới Đan điền.
Phanh!!!
Chừng nửa canh giờ sau, Mục Thiên Vũ cảm thấy cơ thể như phá vỡ một Bích chướng nào đó. Toàn thân thoải mái khổng dứt, từng tia nội khí lan toả trong cơ thể.
- Luyện thể cảnh, sau khi ngưng tụ ra Linh mạch, hấp thu thiên địa nguyên khí sẽ chuyển hoá thành nội khí, nội khí dùng để rèn luyện và tích trữ trong cơ thể, lúc chiến đấu có thể sử dụng. Nội thị thử xem nhưng tụ ra Linh mạch như nào.
Thấy Mục Thiên Vũ thái điểu đang sung sướng cảm nhận nội khí, Bắc lão không khỏi thở dài giải thích.
Thầm nghĩ thiên phú tốt, tâm tính tốt, nhưng thiếu kiến thức thì vẫn là thái điểu, chờ người vặt lông a.
Mục Thiên Vũ tâm thần chìm vào trong cơ thể, từng bộ phận hiện rõ ràng trước mắt hắn như nội soi kiếp trước vậy, quả thực vô cùng kỳ diệu.
Khi quan sát tới đan điền, hắn lại ngẩn người.
Linh mạch của hắn giống y chang như Ngũ Trảo Kim Long chiến đấu trong thức hải vậy, uy vũ vô song. Bất quá con Ngũ Trảo Kim Long này thân thể lại cuốn lên cây Phương Thiên Hoạ Kích. Quả thực là cảnh tượng vô cùng bất phàm.
Miệng Ngũ Trảo Kim Long vẫn còn đang nuốt vào thiên địa nguyên khí còn sót lại, sau đó nhả ra nội khí màu hoàng kim, tia nội khí màu hoàng kim lại di chuyển tới cơ bắp nhục thể tẩm bổ cất chứa trong đó.
Ngước đôi mắt sáng rực nhìn Bắc lão, Mục Thiên Vũ nghi vấn:
- Sư tôn! Đồ nhi ngưng tụ ra Ngũ Trảo Kim Long linh mạch, nhưng không biết phẩm chất như nào.
- Haha! Khả năng phẩm cấp là Thần Linh mạch, bất quá là Thần Linh mạch dị chủng, nên không thể xác định rõ.
Bắc lão ôn tồn giải thích.
- Vậy tốc độ tu luyện của đồ nhi hẳn là rất nhanh, sau Luyện thể cảnh là cảnh giới gì thưa sư tôn?
Mục Thiên Vũ vô cùng hiếu kỳ với thế giới này, nhưng kiến thức điển tịch tại Mục gia thôn quá hạn hẹp, không đủ phục vụ nhu cầu của hắn.
Bắc lão trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng:
- Sau khi tu luyện tới Luyện thể cảnh đỉnh phong, võ giả cần phải ngưng tụ hạt giống chân khí, dùng nội khí săn sóc nó, đến khi hạt giống Chân khí nảy mầm sẽ hoà vào Linh mạch, đến lúc này Linh mạch hấp thu thiên địa nguyên khí không còn sinh ra nội khí hậu thiên nữa, mà là sinh ra chân khí mạnh mẽ chứa đựng trong Đan điền. Lúc này đây võ giả chính thức thoát đi phàm thai, bước vào ngưỡng cửa võ đạo. Gọi là Ngưng Chân cảnh.
Đợi cho Mục Thiên Vũ Tiêu hoá hết nội dung, Bắc lão lại ân cần giảng giải tiếp:
- Võ giả sau khi đạt tới Ngưng Chân cảnh thường tập trung tu luyện Chân khí, không còn để ý tới nhục thể. Nhục thể là bản nguyên của nhân loại cùng yêu thú, bỏ qua là sai lầm. Ngươi có tu vi cao thì sao? Ngươi cạn kiệt chân nguyên, ta phá đi thân thể ngươi.
- Chân Long Quyết ta truyền cho con, sau khi bước vào Ngưng Chân cảnh vẫn tiếp tục rèn luyện thân thể. Chân khí mà con tu luyện ra được một nửa thì vào Đan điền giúp cảnh giới đột phá, một nửa sẽ phân đi luyện thể. Vậy nên tốc độ tu luyện chỉ còn ngang ngửa với Thiên Linh mạch mà thôi. Có được ắt có mất.
Với kinh nghiệm hai đời người. Mục Thiên Vũ nghe xong hoàn toàn hiểu hết. Hắn cũng không vì tốc độ tu luyện chậm lại mà chán nản. Cơ thể là bản nguyên cội nguồn sự sống không thể nào bỏ qua. Công pháp này vừa tu luyện chân khí vừa tu luyện thân thể. Sau này hắn sẽ không còn phải mất công đi tìm thêm công pháp luyện thể nào nữa.
Cũng phải bội phục tổ tiên Long tộc, sáng tạo ra công pháp hoàn mĩ như vậy. Giúp Long tộc trở thành đứng đầu trong Thần thú.
Nghĩ tới nội khí của bản thân màu hoàng kim, Bắc lão cũng giải thích thêm cho hắn. Nội khí của võ giả bình thường là không màu không sắc, tuỳ thuộc vào công pháp và thể chất mà sinh ra chất lượng khác nhau. Nội khí của Mục Thiên Vũ là Kim Long Hoàng Khí, độ sắc bén và cứng cỏi phải nói là vô địch thiên hạ.
- Đồ nhi! Ngươi đã lĩnh ngộ ra Võ đạo ý chí, sau này sẽ giúp ích nhiều, từ từ mà tìm hiểu. Đây là Nhẫn trữ vật, bên trong ta đã đặt vào cuốn thương pháp cơ sở cùng một cây Hắc Thiết thương. Nhỏ máu nhận chủ là được.
Bắc lão nói xong ném cho Muc Thiên Vũ một chiếc nhẫn màu đen không có gì nổi bật. Thầm nghĩ đây chính là Nhẫn trữ vật trong tiểu thuyết tu tiên rồi. Sư tôn đúng là đầu tư cho mình một đại thủ bút rồi.
- Tách!.
Một giọt máu óng ánh vàng kim nhỏ lên chiếc nhẫn, Mục Thiên Vũ lập tức cảm nhận được liên kết vi diệu, đưa tâm thần vào bên trong nhẫn.
- Không gian này rộng chừng ba trăm mét, sau này hành tẩu Giang hồ cũng thật tiện lợi a.
....
Mặt trời chiều ngả về phía tây, Mục Thiên Vũ đang trầm tư nghiên cứu cuốn Thương pháp cơ sở hướng về Diệp gia thôn đi tới.
"Rầm rầm rầm"
Đột nhiên một trận tiếng động sôi trào mãnh liệt truyền đến từ phía xa xa cuối rừng rậm, từng người từng người mặc giáp phục màu Bạch ngân sáng chói cưỡi Liệt Hổ lần lượt kéo đến, giống như một con sông bạc óng ánh, trên mỗi người còn tỏa ra huyết sát chi khí bức người.
Quân đoàn Bạch ngân cưỡi Liệt Hổ này chính là đang hướng về phía Mục Thiên Vũ.
- Không được!
Mục Thiên Vũ nhất thời kinh hãi biến sắc, vội vã tránh ra khỏi con đường nhảy vào bên trong một bụi cỏ.
“Ầm ầm ầm!"
Móng Liệt Hổ đạp trên đất đinh tai nhức óc, đầu lĩnh của quân đoàn Bạch ngân này là một tên nam tử cao to cầm thương, hai con mắt như chứa điện, khi ánh mắt lạnh như băng quét qua trên người Mục Thiên Vũ một chút, một cỗ áp bách đến nghẹt thở phát vào mặt khiến hắn mồ hôi lạnh nhỏ xuống ướt đẫm lưng.
- Cảm giác ngột ngạt thật là mạnh, coi như Luyện thể cảnh tầng chín đỉnh phong như trưởng thôn cũng không có mạnh như vậy, lẽ nào là Ngưng Chân cảnh cường giả?
Mục Thiên Vũ nhất thời khiếp sợ, hô hấp dồn dập.
Mấy năm qua nghe Mục Thiên Vũ tâm sự dưới thác nước, Bắc lão cũng hiểu phần nào bản tính của hắn, sông tình cảm và nhiệt huyết, biết lo lắng và hi sinh cho người thân, dần dần lão cũng bị cảm nhiễm nên mới nảy sinh ý muốn thu đồ.
Thiên phú tốt tuy quan trọng, nhưng chuyện đồ đệ phản sư phụ vẫn thường thấy. Nhiều người sau khi thành tài, đôi khi chỉ vì chút lợi lộc không ngại đâm dao thẳng vào tim sư tôn.
Mục Thiên Vũ sống có tình nghĩa, hơn nữa trải qua rèn luyện gian nan dưới thác nước không kêu khổ kêu khó một câu.
Có thể thấy được đạo đức cũng tâm tính đều hội tụ cả. Người này chỉ cần được ban cho thiên phú, như vậy không sớm thì muộn, sẽ có một ngày nhất phi trùng thiên, vang danh cả thiên hạ.
- Không nên lâu như vậy. Đừng làm vi sư lo lắng a.
Bất chợt một luồng vô địch ý chí từ Mục Thiên Vũ quét ra không gian, càng lúc càng mạnh mẽ, Bắc lão trợn tròn mắt, há hốc miệng lẩm bẩm:
- Võ đạo ý chí! Là Võ đạo ý chí.
Không ngờ lại sớm hình thành như vậy. Vô địch ý chí, duy ngã độc tôn, không gì không phá, thiên hạ vô song.
- Aizz! Thiên phú như vậy không biết là phúc hay họa đây. Biết đâu sau này... thôi bỏ đi. Chắc là không được đâu.
Không biết qua bao lâu, Mục Thiên Vũ chậm rãi mở mắt ra, cảm thụ biến hoá trong cơ thể, không có gì khác cả, bất quá từ sâu trong linh hồn có một niềm tin chiến đấu, vô địch ý chí, như khắc sâu vào trong đầu, trong tim hắn vậy. Ngay lúc này Bắc lão cười nói:
- Xem ra đã thành công rồi, bây giờ chỉ cần hấp thu thiên địa nguyên khí, ngưng tụ Linh mạch là thành công rồi.
- Vâng, sư tôn.
Mục Thiên Vũ cũng vô cùng háo hức, hắn mong chờ ngày này đã lâu rồi.
Bình ổn lại tâm tình, bắt đầu khí cảm, vận chuyển Chân Long Quyết. Từng luồng nguyên khí phiêu du trong thiên địa cuồn cuồn kéo tới thân thể Mục Thiên Vũ.
Hấp lực cường đại từ Đan điền thu hết luồng nguyên khí kia vào. Linh mạch càng mạnh mẽ cần càng nhiều nguyên khí để ngưng tụ.
Nguyên khí tạo thảnh hình vòng xoáy cuồn cuộn kéo tới Đan điền.
Phanh!!!
Chừng nửa canh giờ sau, Mục Thiên Vũ cảm thấy cơ thể như phá vỡ một Bích chướng nào đó. Toàn thân thoải mái khổng dứt, từng tia nội khí lan toả trong cơ thể.
- Luyện thể cảnh, sau khi ngưng tụ ra Linh mạch, hấp thu thiên địa nguyên khí sẽ chuyển hoá thành nội khí, nội khí dùng để rèn luyện và tích trữ trong cơ thể, lúc chiến đấu có thể sử dụng. Nội thị thử xem nhưng tụ ra Linh mạch như nào.
Thấy Mục Thiên Vũ thái điểu đang sung sướng cảm nhận nội khí, Bắc lão không khỏi thở dài giải thích.
Thầm nghĩ thiên phú tốt, tâm tính tốt, nhưng thiếu kiến thức thì vẫn là thái điểu, chờ người vặt lông a.
Mục Thiên Vũ tâm thần chìm vào trong cơ thể, từng bộ phận hiện rõ ràng trước mắt hắn như nội soi kiếp trước vậy, quả thực vô cùng kỳ diệu.
Khi quan sát tới đan điền, hắn lại ngẩn người.
Linh mạch của hắn giống y chang như Ngũ Trảo Kim Long chiến đấu trong thức hải vậy, uy vũ vô song. Bất quá con Ngũ Trảo Kim Long này thân thể lại cuốn lên cây Phương Thiên Hoạ Kích. Quả thực là cảnh tượng vô cùng bất phàm.
Miệng Ngũ Trảo Kim Long vẫn còn đang nuốt vào thiên địa nguyên khí còn sót lại, sau đó nhả ra nội khí màu hoàng kim, tia nội khí màu hoàng kim lại di chuyển tới cơ bắp nhục thể tẩm bổ cất chứa trong đó.
Ngước đôi mắt sáng rực nhìn Bắc lão, Mục Thiên Vũ nghi vấn:
- Sư tôn! Đồ nhi ngưng tụ ra Ngũ Trảo Kim Long linh mạch, nhưng không biết phẩm chất như nào.
- Haha! Khả năng phẩm cấp là Thần Linh mạch, bất quá là Thần Linh mạch dị chủng, nên không thể xác định rõ.
Bắc lão ôn tồn giải thích.
- Vậy tốc độ tu luyện của đồ nhi hẳn là rất nhanh, sau Luyện thể cảnh là cảnh giới gì thưa sư tôn?
Mục Thiên Vũ vô cùng hiếu kỳ với thế giới này, nhưng kiến thức điển tịch tại Mục gia thôn quá hạn hẹp, không đủ phục vụ nhu cầu của hắn.
Bắc lão trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng:
- Sau khi tu luyện tới Luyện thể cảnh đỉnh phong, võ giả cần phải ngưng tụ hạt giống chân khí, dùng nội khí săn sóc nó, đến khi hạt giống Chân khí nảy mầm sẽ hoà vào Linh mạch, đến lúc này Linh mạch hấp thu thiên địa nguyên khí không còn sinh ra nội khí hậu thiên nữa, mà là sinh ra chân khí mạnh mẽ chứa đựng trong Đan điền. Lúc này đây võ giả chính thức thoát đi phàm thai, bước vào ngưỡng cửa võ đạo. Gọi là Ngưng Chân cảnh.
Đợi cho Mục Thiên Vũ Tiêu hoá hết nội dung, Bắc lão lại ân cần giảng giải tiếp:
- Võ giả sau khi đạt tới Ngưng Chân cảnh thường tập trung tu luyện Chân khí, không còn để ý tới nhục thể. Nhục thể là bản nguyên của nhân loại cùng yêu thú, bỏ qua là sai lầm. Ngươi có tu vi cao thì sao? Ngươi cạn kiệt chân nguyên, ta phá đi thân thể ngươi.
- Chân Long Quyết ta truyền cho con, sau khi bước vào Ngưng Chân cảnh vẫn tiếp tục rèn luyện thân thể. Chân khí mà con tu luyện ra được một nửa thì vào Đan điền giúp cảnh giới đột phá, một nửa sẽ phân đi luyện thể. Vậy nên tốc độ tu luyện chỉ còn ngang ngửa với Thiên Linh mạch mà thôi. Có được ắt có mất.
Với kinh nghiệm hai đời người. Mục Thiên Vũ nghe xong hoàn toàn hiểu hết. Hắn cũng không vì tốc độ tu luyện chậm lại mà chán nản. Cơ thể là bản nguyên cội nguồn sự sống không thể nào bỏ qua. Công pháp này vừa tu luyện chân khí vừa tu luyện thân thể. Sau này hắn sẽ không còn phải mất công đi tìm thêm công pháp luyện thể nào nữa.
Cũng phải bội phục tổ tiên Long tộc, sáng tạo ra công pháp hoàn mĩ như vậy. Giúp Long tộc trở thành đứng đầu trong Thần thú.
Nghĩ tới nội khí của bản thân màu hoàng kim, Bắc lão cũng giải thích thêm cho hắn. Nội khí của võ giả bình thường là không màu không sắc, tuỳ thuộc vào công pháp và thể chất mà sinh ra chất lượng khác nhau. Nội khí của Mục Thiên Vũ là Kim Long Hoàng Khí, độ sắc bén và cứng cỏi phải nói là vô địch thiên hạ.
- Đồ nhi! Ngươi đã lĩnh ngộ ra Võ đạo ý chí, sau này sẽ giúp ích nhiều, từ từ mà tìm hiểu. Đây là Nhẫn trữ vật, bên trong ta đã đặt vào cuốn thương pháp cơ sở cùng một cây Hắc Thiết thương. Nhỏ máu nhận chủ là được.
Bắc lão nói xong ném cho Muc Thiên Vũ một chiếc nhẫn màu đen không có gì nổi bật. Thầm nghĩ đây chính là Nhẫn trữ vật trong tiểu thuyết tu tiên rồi. Sư tôn đúng là đầu tư cho mình một đại thủ bút rồi.
- Tách!.
Một giọt máu óng ánh vàng kim nhỏ lên chiếc nhẫn, Mục Thiên Vũ lập tức cảm nhận được liên kết vi diệu, đưa tâm thần vào bên trong nhẫn.
- Không gian này rộng chừng ba trăm mét, sau này hành tẩu Giang hồ cũng thật tiện lợi a.
....
Mặt trời chiều ngả về phía tây, Mục Thiên Vũ đang trầm tư nghiên cứu cuốn Thương pháp cơ sở hướng về Diệp gia thôn đi tới.
"Rầm rầm rầm"
Đột nhiên một trận tiếng động sôi trào mãnh liệt truyền đến từ phía xa xa cuối rừng rậm, từng người từng người mặc giáp phục màu Bạch ngân sáng chói cưỡi Liệt Hổ lần lượt kéo đến, giống như một con sông bạc óng ánh, trên mỗi người còn tỏa ra huyết sát chi khí bức người.
Quân đoàn Bạch ngân cưỡi Liệt Hổ này chính là đang hướng về phía Mục Thiên Vũ.
- Không được!
Mục Thiên Vũ nhất thời kinh hãi biến sắc, vội vã tránh ra khỏi con đường nhảy vào bên trong một bụi cỏ.
“Ầm ầm ầm!"
Móng Liệt Hổ đạp trên đất đinh tai nhức óc, đầu lĩnh của quân đoàn Bạch ngân này là một tên nam tử cao to cầm thương, hai con mắt như chứa điện, khi ánh mắt lạnh như băng quét qua trên người Mục Thiên Vũ một chút, một cỗ áp bách đến nghẹt thở phát vào mặt khiến hắn mồ hôi lạnh nhỏ xuống ướt đẫm lưng.
- Cảm giác ngột ngạt thật là mạnh, coi như Luyện thể cảnh tầng chín đỉnh phong như trưởng thôn cũng không có mạnh như vậy, lẽ nào là Ngưng Chân cảnh cường giả?
Mục Thiên Vũ nhất thời khiếp sợ, hô hấp dồn dập.
Tác giả :
Mục Thiên Vũ