Đế Trụ
Chương 90-2: Chém! (2)
Vừa nghĩ tới nếu có một ngày mình cũng có thể bị làm tù binh quân Hán, đến lúc đó đại đao sáng quắc cũng đặt trên cổ mình, trong lòng ai nấy đều cảm thấy sợ hãi. Ma vương giết người đến từ phương bắc kia chẳng lẽ là ác ma chui lên từ địa ngục sao? Tại sao hắn lại máu lạnh như vậy, tại sao hắn lại vô tình đến thế?
Hắn! Là tử thần đến từ địa ngục!
Khi Sài Vinh nghe nói Lưu Lăng xử tử hết tám nghìn tù binh, y đang tập kết bại quân ở Đàn Châu. Hai mươi vạn đại quân tổn thất hơn năm vạn người, thừa dịp loạn binh đã chạy trốn bốn năm nghìn người rồi. Có ba năm vạn người lục tục tự phát đến Đàn Châu tập kết, phần lớn đều là do những tướng lĩnh khi trên nửa đường được Sài Vinh phái đi thu nạp về, trận đại chiến này có thể nói là tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, hơn năm vạn tướng sĩ chôn vùi dưới thành Ngọc Châu, đây là điều mà quân Chu từ Sài Vinh đến những kẻ dưới đều không ngờ tới.
Sài Vinh đang ở trong hành cung lâm thời, tựa vào ghế đọc tấu chương từ Biện Châu gửi đến, thì nghe Tôn Huyền Đạo ở hành lang hạ thấp giọng bẩm báo:
– Bệ hạ! Vi thần Tôn Huyền Đạo có việc bẩm báo.
Đối với thất bại của Ngọc Châu, Sài Vinh biết thật ra không thể trách tướng lĩnh thuộc hạ được. Lúc ấy đã đánh vào trong thành Ngọc Châu rồi, chỉ cần không cần nửa canh giờ tấn công thì Ngọc Châu sẽ nằm trong tầm tay ngay, nhưng ngay sau đó Lưu Lăng như từ trên trời giáng xuống thì cục diện này hoàn toàn sụp đổ luôn.
Mười tám vạn đại quân, bị bốn vạn nhân mã của Lưu Lăng đánh chạy tới chết, điều này quả thật là nhục nhã vô cùng. Từ ban đầu y theo dượng Quách Uy khởi binh mưu đoạt thiên hạ, lập nên Đại Chu, Sài Vinh chưa từng bị người khác đánh bại. Lần đầu tiên nếm trải mùi vị thất bại đau đớn đến vậy.
Bốn vạn người lại phát huy uy lực của mười vạn đại quân, tên Lưu Lăng này quả nhiên không tầm thường!
Ban đầu Tôn Huyền Đạo trấn thủ phương bắc, liên tiếp giao đấu với Lưu Lăng. Lão cũng từng nếm trải thiệt thòi trong tay Lưu Lăng nhiều đến mức không đếm xuể, đại bại không có nhưng tiểu bại không ngừng. Hơn nữa, tên Lưu Lăng này rất uyên bác, thiết kế kiến tạo rất nhiều khí giới phòng ngự và tiến công. Những khí giới này trong khi giao đấu với quân Chu đều có thể phát huy được tác dụng không tưởng được.
Ví dụ như xe ném đá lần này, thật ra là thứ không phải quá phức tạp. Quân Chu trước đó cũng từng thiết kế dùng để tấn công thành nhổ trại nhưng vì xe ném đá quá lớn, vận hành xe lớn như vậy cần hơn trăm người, hơn nữa không nói đến việc vận chuyển nó đến chiến trường cũng cần nhân lực tài lực lớn. Một khi thành bị phá hay xông trận thất bại thì chỉ tặng không cho kẻ địch mà thôi, muốn kéo về cũng không thể.
Thứ này không thể nói là không có tác dụng gì nhưng nếu luận về sự tiêu hao và những thứ có được thì thật sự không phải là vũ khí lý tưởng. Hơn nữa sau khi phát minh ra xe nỏ uy lực lớn như vậy, tác dụng của xe ném đá càng nhỏ hơn. Trong trận chiến, đến sức uy hiếp của liên hoàn nỏ xa lớn hơn xe ném đá rất nhiều, hơn nữa chỉ cần hai con ngựa là có thể kéo đi, vô cùng thuận tiện. Thêm vào đó, công kích cổng thành, có công chùy mạnh phá thành, tác dụng của xe ném đá cũng không lớn lắm, vì vậy xe ném đá cũng bị đội quân vứt bỏ.
Nhưng trong trận chiến Ngọc Châu lần này, xe ném đá cỡ lớn mà Lưu Lăng chế tạo ra, ném ra cầu lửa đã trực tiếp đánh vào sĩ khí của quân Chu. Vũ khí như vậy, họ vận chuyển đúng lúc như thế nào đây? Điều này trong lòng Sài Vinh vẫn còn đặt câu hỏi, y nghĩ mãi mà không rõ, xe ném đá nặng như vậy sao lại vận chuyển nhanh đến thế?
Nếu giải thích được câu hỏi này thì sự uy lực của loại vũ khí kia sẽ trở nên cao gấp bội.
Và trên thực tế quả thật như thế, y không biết, nhưng Lưu Lăng biết. Kỵ binh của Mông Cổ lúc rong ruổi chạy trên đất Châu Âu, đối mặt với những tòa thành kiên cố của người Châu Âu, họ đã dựa vào xe ném đá đánh hạ từng tòa thành tòa thành một.
Vũ khí này chắc chắn được cải tiến rồi, điều này mới là trọng yếu nhất. Sài Vinh một bên phê duyệt tấu chương, trong lòng vừa nghĩ về tên Lưu Lăng này. Tại sao một người trẻ tuổi như này lại có nhiều thủ đoạn vậy? Tên Lưu Lăng này trời sinh là xuất hiện trên chiến trường rồi, chỉ có trên chiến trường mới là nơi để hắn thể hiện tài năng.
Hơn nữa, sau đó Sài Vinh cũng nghĩ đến, lúc đó chắc chắn đã phái thám báo đi, còn về tại sao thám báo không có bẩm báo, không quay về báo cáo tình hình quân Hán, thật ra điều này cũng không khó lý giải. Qua đi ngẫm nghĩ một chút, Sài Vinh biết Lưu Lăng tất nhiên đã phái cao thủ ra mai phục trước ở nơi nào đó, thám báo vừa xuất hiện liền bị cao thủ giết chết. Đội quân thám báo không quá nhiều, bình thường không quá mười người, muốn hoàn toàn tiêu diệt thì cũng không khó.
Nhưng kể cả như vậy, quy kết lại thảm bại lần này, thật sự quân Chu vẫn bị bại trong tay mình. Không muốn trả giá quá nhiều thương vong, muốn dựa vào việc vây thành Ngọc Châu mà muốn đoạn tuyệt lương thảo của quân Hán và khiến bọn chúng đầu hàng là kế sách mà Tôn Huyền Đạo định ra. Lần đầu tiên công thành doanh Hậu Thổ dường như hoàn toàn bị tiêu diệt khiến trong lòng Tôn Huyền Đạo có sự thay đổi, chiến thuật cũng thay đổi theo.
Hơn nữa một Hoàng đế như y vừa đến là thúc giục tiến công với ý đồ trong thời gian ngắn nhất công phá thành Ngọc Châu. Hoàng đế và Chủ soái nảy sinh mâu thuẫn, điều này là tai hoạ ngầm của thất bại rồi. Và sai lầm của Tôn Huyền Đạo và mình là quá đề cao bản thân. Bất luận là trận chiến Ngọc Châu ban đầu quân Hán phản kháng ngoan cường, thật ra trong lòng Tôn Huyền Đạo và mình vốn đều khinh thường quân Hán.
Không nói những cái khác, nói đến đại doanh liền thành, căn bản không phái nhân mã bảo hộ hai cánh quân, đây là một chuyện ngu xuẩn biết bao. Cánh quân dễ dàng bị quân Hán mà Lưu Lăng chỉ huy công phá, trở thành điểm yếu danh xứng với thực của quân Chu. Là Hoàng đế, là Nguyên soái, bất luận là mình hay Tôn Huyền Đạo đều không thể trốn tránh trách nhiệm. Lúc mình dẫn mười hai vạn đại quân hội hợp với Tôn Huyền Đạo, nếu như phái năm nghìn nhân mã, thậm chí ba nghìn nhân mã bảo hộ cánh quân cũng sẽ không có thảm bại Ngọc Châu.
Y đang nghĩ.
Nghe thấy Tôn Huyền Đạo nói chuyện ở bên ngoài, Sài Vinh nhíu mày nói:
– Vào đi!
Sau khi Tôn Huyền Đạo vào cửa, quỳ xuống thi lễ:
– Thần khấu kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Sài Vinh khoát tay áo nói:
– Đứng dậy nói đi! Có chuyện gì cứ nói!
Tôn Huyền Đạo trầm mặc một lát, nhìn thoáng qua Sài Vinh, nói:
– Khởi bẩm bệ hạ, tám nghìn binh sĩ mà chúng ta để rơi ở Ngọc Châu, đều… Đều bị Trung Thân Vương Lưu Lăng của Bắc Hán hạ lệnh giết chết rồi.
Cạch một tiếng, tấu chương trong tay Sài Vinh rơi xuống đất.
Hắn! Là tử thần đến từ địa ngục!
Khi Sài Vinh nghe nói Lưu Lăng xử tử hết tám nghìn tù binh, y đang tập kết bại quân ở Đàn Châu. Hai mươi vạn đại quân tổn thất hơn năm vạn người, thừa dịp loạn binh đã chạy trốn bốn năm nghìn người rồi. Có ba năm vạn người lục tục tự phát đến Đàn Châu tập kết, phần lớn đều là do những tướng lĩnh khi trên nửa đường được Sài Vinh phái đi thu nạp về, trận đại chiến này có thể nói là tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, hơn năm vạn tướng sĩ chôn vùi dưới thành Ngọc Châu, đây là điều mà quân Chu từ Sài Vinh đến những kẻ dưới đều không ngờ tới.
Sài Vinh đang ở trong hành cung lâm thời, tựa vào ghế đọc tấu chương từ Biện Châu gửi đến, thì nghe Tôn Huyền Đạo ở hành lang hạ thấp giọng bẩm báo:
– Bệ hạ! Vi thần Tôn Huyền Đạo có việc bẩm báo.
Đối với thất bại của Ngọc Châu, Sài Vinh biết thật ra không thể trách tướng lĩnh thuộc hạ được. Lúc ấy đã đánh vào trong thành Ngọc Châu rồi, chỉ cần không cần nửa canh giờ tấn công thì Ngọc Châu sẽ nằm trong tầm tay ngay, nhưng ngay sau đó Lưu Lăng như từ trên trời giáng xuống thì cục diện này hoàn toàn sụp đổ luôn.
Mười tám vạn đại quân, bị bốn vạn nhân mã của Lưu Lăng đánh chạy tới chết, điều này quả thật là nhục nhã vô cùng. Từ ban đầu y theo dượng Quách Uy khởi binh mưu đoạt thiên hạ, lập nên Đại Chu, Sài Vinh chưa từng bị người khác đánh bại. Lần đầu tiên nếm trải mùi vị thất bại đau đớn đến vậy.
Bốn vạn người lại phát huy uy lực của mười vạn đại quân, tên Lưu Lăng này quả nhiên không tầm thường!
Ban đầu Tôn Huyền Đạo trấn thủ phương bắc, liên tiếp giao đấu với Lưu Lăng. Lão cũng từng nếm trải thiệt thòi trong tay Lưu Lăng nhiều đến mức không đếm xuể, đại bại không có nhưng tiểu bại không ngừng. Hơn nữa, tên Lưu Lăng này rất uyên bác, thiết kế kiến tạo rất nhiều khí giới phòng ngự và tiến công. Những khí giới này trong khi giao đấu với quân Chu đều có thể phát huy được tác dụng không tưởng được.
Ví dụ như xe ném đá lần này, thật ra là thứ không phải quá phức tạp. Quân Chu trước đó cũng từng thiết kế dùng để tấn công thành nhổ trại nhưng vì xe ném đá quá lớn, vận hành xe lớn như vậy cần hơn trăm người, hơn nữa không nói đến việc vận chuyển nó đến chiến trường cũng cần nhân lực tài lực lớn. Một khi thành bị phá hay xông trận thất bại thì chỉ tặng không cho kẻ địch mà thôi, muốn kéo về cũng không thể.
Thứ này không thể nói là không có tác dụng gì nhưng nếu luận về sự tiêu hao và những thứ có được thì thật sự không phải là vũ khí lý tưởng. Hơn nữa sau khi phát minh ra xe nỏ uy lực lớn như vậy, tác dụng của xe ném đá càng nhỏ hơn. Trong trận chiến, đến sức uy hiếp của liên hoàn nỏ xa lớn hơn xe ném đá rất nhiều, hơn nữa chỉ cần hai con ngựa là có thể kéo đi, vô cùng thuận tiện. Thêm vào đó, công kích cổng thành, có công chùy mạnh phá thành, tác dụng của xe ném đá cũng không lớn lắm, vì vậy xe ném đá cũng bị đội quân vứt bỏ.
Nhưng trong trận chiến Ngọc Châu lần này, xe ném đá cỡ lớn mà Lưu Lăng chế tạo ra, ném ra cầu lửa đã trực tiếp đánh vào sĩ khí của quân Chu. Vũ khí như vậy, họ vận chuyển đúng lúc như thế nào đây? Điều này trong lòng Sài Vinh vẫn còn đặt câu hỏi, y nghĩ mãi mà không rõ, xe ném đá nặng như vậy sao lại vận chuyển nhanh đến thế?
Nếu giải thích được câu hỏi này thì sự uy lực của loại vũ khí kia sẽ trở nên cao gấp bội.
Và trên thực tế quả thật như thế, y không biết, nhưng Lưu Lăng biết. Kỵ binh của Mông Cổ lúc rong ruổi chạy trên đất Châu Âu, đối mặt với những tòa thành kiên cố của người Châu Âu, họ đã dựa vào xe ném đá đánh hạ từng tòa thành tòa thành một.
Vũ khí này chắc chắn được cải tiến rồi, điều này mới là trọng yếu nhất. Sài Vinh một bên phê duyệt tấu chương, trong lòng vừa nghĩ về tên Lưu Lăng này. Tại sao một người trẻ tuổi như này lại có nhiều thủ đoạn vậy? Tên Lưu Lăng này trời sinh là xuất hiện trên chiến trường rồi, chỉ có trên chiến trường mới là nơi để hắn thể hiện tài năng.
Hơn nữa, sau đó Sài Vinh cũng nghĩ đến, lúc đó chắc chắn đã phái thám báo đi, còn về tại sao thám báo không có bẩm báo, không quay về báo cáo tình hình quân Hán, thật ra điều này cũng không khó lý giải. Qua đi ngẫm nghĩ một chút, Sài Vinh biết Lưu Lăng tất nhiên đã phái cao thủ ra mai phục trước ở nơi nào đó, thám báo vừa xuất hiện liền bị cao thủ giết chết. Đội quân thám báo không quá nhiều, bình thường không quá mười người, muốn hoàn toàn tiêu diệt thì cũng không khó.
Nhưng kể cả như vậy, quy kết lại thảm bại lần này, thật sự quân Chu vẫn bị bại trong tay mình. Không muốn trả giá quá nhiều thương vong, muốn dựa vào việc vây thành Ngọc Châu mà muốn đoạn tuyệt lương thảo của quân Hán và khiến bọn chúng đầu hàng là kế sách mà Tôn Huyền Đạo định ra. Lần đầu tiên công thành doanh Hậu Thổ dường như hoàn toàn bị tiêu diệt khiến trong lòng Tôn Huyền Đạo có sự thay đổi, chiến thuật cũng thay đổi theo.
Hơn nữa một Hoàng đế như y vừa đến là thúc giục tiến công với ý đồ trong thời gian ngắn nhất công phá thành Ngọc Châu. Hoàng đế và Chủ soái nảy sinh mâu thuẫn, điều này là tai hoạ ngầm của thất bại rồi. Và sai lầm của Tôn Huyền Đạo và mình là quá đề cao bản thân. Bất luận là trận chiến Ngọc Châu ban đầu quân Hán phản kháng ngoan cường, thật ra trong lòng Tôn Huyền Đạo và mình vốn đều khinh thường quân Hán.
Không nói những cái khác, nói đến đại doanh liền thành, căn bản không phái nhân mã bảo hộ hai cánh quân, đây là một chuyện ngu xuẩn biết bao. Cánh quân dễ dàng bị quân Hán mà Lưu Lăng chỉ huy công phá, trở thành điểm yếu danh xứng với thực của quân Chu. Là Hoàng đế, là Nguyên soái, bất luận là mình hay Tôn Huyền Đạo đều không thể trốn tránh trách nhiệm. Lúc mình dẫn mười hai vạn đại quân hội hợp với Tôn Huyền Đạo, nếu như phái năm nghìn nhân mã, thậm chí ba nghìn nhân mã bảo hộ cánh quân cũng sẽ không có thảm bại Ngọc Châu.
Y đang nghĩ.
Nghe thấy Tôn Huyền Đạo nói chuyện ở bên ngoài, Sài Vinh nhíu mày nói:
– Vào đi!
Sau khi Tôn Huyền Đạo vào cửa, quỳ xuống thi lễ:
– Thần khấu kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Sài Vinh khoát tay áo nói:
– Đứng dậy nói đi! Có chuyện gì cứ nói!
Tôn Huyền Đạo trầm mặc một lát, nhìn thoáng qua Sài Vinh, nói:
– Khởi bẩm bệ hạ, tám nghìn binh sĩ mà chúng ta để rơi ở Ngọc Châu, đều… Đều bị Trung Thân Vương Lưu Lăng của Bắc Hán hạ lệnh giết chết rồi.
Cạch một tiếng, tấu chương trong tay Sài Vinh rơi xuống đất.
Tác giả :
Trí Bạch