Đế Trụ
Chương 89: Tuyệt đối không được vứt bỏ
Vô số binh sĩ quân Chu hung hãn không sợ chết xông lên tường thành rồi xông vào cổng thành. Lúc này những quân Hán còn sót lại trong thành Ngọc Châu đang phải trải nghiệm với trận chiến chưa từng có trước đó.
Người chết quá nhiều, tường thành màu rêu xanh đã bị nhuốm màu đỏ. Máu sền sệt chảy xuống tường, vẽ lên sắc thái khiến lòng người ớn lạnh. Trận giết chóc một ngày một đêm, rồi những tử thi vẫn còn hơi nóng chồng chất lên những thi thể lạnh tanh, giẫm đạp lên nhau không thể phân biệt được.
Ngày này, ma mới trong địa phủ chắc sẽ xếp thành hàng dài.
Mắt thấy thành Ngọc Châu sắp bị phá, đột nhiên đại doanh quân Chu ở phía xa dấy lên một trận đại loạn.
Từng quả từng quả lửa lớn thiêu đốt thành những ngọn lửa lớn từ trên sườn núi cao lăn xuống, mang theo hơi nóng ngút trời lăn thẳng đến đại trận quân Chu. Hàng trăm quả cầu lửa cháy hừng hực tầm 2-3 mét, thuận thế lăn xuống không thể nào ngăn được, rồi cứ thế lăn tròn với sức nóng rực dường như không thể cản lại cứ thế xông tới trước trận quân Chu nơi ở Thiên tử Chu quốc Sài Vinh.
Ngay lập tức, đại quân của quân Chu biến thành một đoàn hỗn loạn.
Ngọn lửa ngập trời, vô số quân Chu bị quả cầu lửa lớn va phải và đốt cháy quần áo trên người họ. Chiến mã gầm rú, kỵ binh không kìm nổi chiến mã chạy ra bốn phía làm cho phương trận quân Chu vốn đang chỉnh tề biến thành một trận tán loạn và còn lan đến nơi mà Chu Thế Tông Sài Vinh đang ở đó nữa.
Người hô ngựa hý, cảnh tượng này trong lúc nhất thời đã biến thành cảnh tượng hỗn loạn khó tả.
Chu Thế Tông Sài Vinh đứng phắt dậy, nhìn về sườn núi cao cao ở xa. Vô số thị vệ, thân quân vây tròn lại bảo vệ y. Một quả cầu lớn lăn tròn rồi xông lại chỗ y đứng. Mấy kỵ binh hô lên một tiếng, lấy hết sức mình kiềm chế chiến mã xông tới.
Cầu lửa và chiến mã va vào nhau, tiếng gầm rú và tiếng hí thê lương của chiến mã vang vọng khắp đất trời.
Mấy trăm thuẫn thủ lập tức bổ nhào tới, vây thành một vòng bảo vệ cho Chu Thế Tông Sài Vinh. Sắc mặt Sài Vinh trở nên nghiêm nghị, nhìn lên sườn núi cao phía xa.
Dần dần, mấy chục máy ném đá khổng lồ chầm chậm xuất hiện trên sườn núi, đội quân cầm cờ quân Hán cũng xuất hiện theo. Quân Hán xuất hiện trên sườn núi cao đó ngày càng đông, thoạt nhìn cũng không dưới mấy vạn người.
Viện binh của Lưu Lăng đến rồi!
Xe ném đá đơn giản này là do Lưu Lăng phái người mất một ngày một đêm để kịp chế ra nó. Mặc dù kỹ thuật còn thô sơ nhưng uy lực của nó thật khiến người khác kinh ngạc. Những thứ đó không phải lăn từ trên sườn núi xuống mà nó là quả cầu lửa bay trực tiếp đến làm nổ doanh trại quân Chu, đều là ném đá đến.
Kiếp trước Lưu Lăng đọc đủ các loại sách, hắn hiểu rất rõ nguyên lý của xe ném đá đơn giản này, vì vậy chế tạo nên nó cũng không có gì là khó khăn cả. Trong rừng núi đều là những vật liệu dễ kiếm, chặt cành cây, dùng cành mây buộc chặt lại, bên trên bôi thêm ít dầu là làm thành một bệ pháo cầu lửa uy lực ghê người.
Chính vì để chế tạo ra thứ này mà viện quân của Lưu Lăng mới đến muộn một chút.
Mắt thấy thành Ngọc Châu đứng trước nhiều nguy cơ, Lưu Lăng không lập tức phái binh trợ giúp Ngọc Châu, mà tập trung binh lực tấn công trận địa quân Chu. Bởi vì ngay trước mắt hắn nhìn thấy lọng vàng treo trên cao trong trận đó, lập tức biết rằng Chu Thế Tông Sài Vinh ở đó. Nếu như phân binh cứu viện Ngọc Châu, binh lực vốn còn kém xa quân Chu, nếu như đều cho vào trận chiến thì có khác nào dấy lên trận quyết chiến, nhưng ở trận đấu như vậy, quân Hán bại là cái chắc.
Vì vậy, Lưu Lăng quyết định thật nhanh là đi thẳng đến Đảo Hoàng Long.
Ba mươi cỗ xe ném đá, mỗi một cái đều cần hơn trăm người đẩy. Nếu như không phải trước đó không tiếc mã lực sử dụng chiến mã của kỵ binh kéo xe thì chỉ e không thể đuổi kịp được. Sức tấn công của những cỗ xe ném đá đều cần ít nhất năm mươi binh sĩ trở lên mới có thể kéo được, cánh tay của những cỗ xe đó chậm rãi kéo xuống. Mấy binh sĩ nhấc quả cầu lửa vẫn chưa châm lửa đặt vào cánh tay cỗ xe đó rồi lập tức châm lửa, năm mươi mấy binh sĩ cùng buông tay ra, cánh tay xe rú lên một tiếng rồi quả cầu lửa bay đến quân Chu.
Chung quanh đều đang bùng cháy, người ngã ngựa ngã.
Chu Thế Tông Sài Vinh một tay nắm chặt một tướng quân đang hộ vệ trước mặt mình, kìm không nổi phẫn nộ hét: – Thám báo đâu! Sao quân Hán lại xuất hiện ở một cánh quân của đại doanh thế kia. Thám báo không có hồi báo gì cả!
Tướng quân kia bị y ghìm chặt cổ, thở dồn dập nói:
– Bệ hạ! Đã phái thám báo đi rồi! Nếu như có quân tình sẽ lập tức bẩm báo!
Sài Vinh giận dữ, một cước đá tướng quân này xuống đất: – Phái đi rồi? Quân Hán sắp giết đến nơi rồi mà ngươi vẫn còn dám nói thế! Sao Đại Chu ta lại có một tướng quân rác rưởi như ngươi được! Trong trận đại chiến lại không phái thám báo đi quan sát tình hình quân địch, chuyện ngu xuẩn như vậy mà ngươi cũng có thể làm được, giữ ngươi lại còn có tác dụng gì nữa.
– Người đâu! Chém tại chỗ!
Sài Vinh giận dữ, sắc mặt tức giận trắng bệch!
Vài tên ngự tiền võ sĩ xông lên trước, nắm lấy tóc của tướng quân đó, một đao chém đầu y.
Sài Vinh ngồi ở trên đài cao, chỉ về phía trận doanh quân Hán ở trên sườn núi cao, quát lớn: – Ai dám lĩnh quân xông vào trận doanh quân Hán, thừa dịp quân Hán vẫn chưa ổn định, giết cho bọn chúng trở tay không kịp!
Một đại tướng quỳ xuống nói: – Mạt tướng Sở Ly Hỏa tình nguyện ra trận!
Sắc mặt Sài Vinh dịu đi một chút, nói: – Tốt lắm! Khanh dẫn năm nghìn quân, lật ngược trận đấu với quân Hán cho ta! Nếu như phá tan trận địa quân Hán, trẫm sẽ có thưởng lớn!
Tướng quân Sở Ly Hỏa phấn khích xoay người lên ngựa, hô quát một tiếng, dẫn năm ngàn nhân mã xông lên. Chỉ có điều là xuất binh gấp gáp quá, quân Chu khó tránh khỏi có chút lề mề. Lúc đợi năm nghìn nhân mã xông ra, tiền quân và hậu quân kéo dài, tuyến đường công kích phong phanh, quân Chu ở phía trước ngay lập tức trở thành bia ngắm của quân Hán.
Ầm ầm vang lên một tiếng, vô số những quả cầu lửa được châm lửa từ trên sườn núi cao lao xuống. Địa hình này là Lưu Lăng đã chú ý quan sát trong hai ngày trước, hắn phái thân vệ của mình và huynh đệ Nhiếp Thị lặng lẽ giết hết thám báo đi tuần tra. Mặc dù những thám báo kia lanh lợi nhạy bén nhưng đối mặt với những cao thủ như huynh đệ Nhiếp Thị thì đến đòn phản công cũng không có.
Mấy trăm quả cầu lửa sau khi bốc cháy thì lụi xuống, thuận tốc độ sườn núi bay nhanh rơi xuống, xông đến quân Chu lập tức biến chỗ đó thành một biển lửa. Quân Chu ở ngay phía trước bị dọa đến mức mất mật, kêu gào bắt đầu quay đầu chạy. Sở Ly Hỏa chém mấy tên binh sĩ quân Chu cũng không ngăn được bại binh. Y phẫn nộ, nhấc đao lên thúc ngựa dẫn theo mấy trăm thân binh chạy thẳng đến sườn núi cao kia.
Dưới sườn núi là một biển lửa, vô số binh sĩ quân Chu bị chôn sống ở đó. Cầu lửa cuộn vòng xông đến đại trận quân Chu, cảnh tượng ngày càng hỗn loạn. Doanh trại phía sau đang vùi nồi nấu cơm, hai mươi vạn đại quân dựng doanh trại vừa mới phát hiện đại trận quân Chu ở phía trước hỗn loạn, vẫn chưa kịp có phản ứng thì một vạn năm nghìn quân binh tinh nhuệ của quân Phủ Viễn của quân Hán đã từ bên cạnh giết ầm ầm tới rồi.
Một vạn năm nghìn kỵ binh này, cách rất xa đã kéo cung tên, đầu mũi tên buộc dẻ đã tẩm dầu cũng đã châm lửa. Một màn tên châm lửa bay đến như mưa lửa đầy trời.
Sau làn sóng mũi tên đó, trong đại doanh quân Chu cũng bị đốt cháy. Doanh trướng bị mũi tên lửa thiêu cháy, rất nhanh ngọn lửa đã nghi ngút trời. Kỵ binh quân Hán bửa vây lên, vừa giết vừa phóng hỏa, đại doanh hơn mười dặm xuất hiện phản ứng bốc cháy, không khí hoảng loạn nhanh chóng bao trùm lên đó.
Phần lớn quân Chu vẫn đang dựng doanh trại hoặc là nghỉ ngơi. Chiến mã thì đang ăn cỏ trên bãi cỏ, không ai ngờ quân Hán lại xuất hiện bất thình lình như vậy.
Thám báo bị Lưu Lăng phái người ra giết trước. Chỉ đến khi kỵ binh quân Hán xuất hiện trong tầm mắt thì quân Chu mới có phản ứng. Tiếng ầm ì loạn trận, lửa bốc cháy ngày càng lớn, cả doanh trại nhanh chóng bị biển lửa nuốt trôi.
Kỵ binh quân Hán không hề lấy việc giết người làm chính mà phóng ngựa xuyên qua doanh trại, châm lửa đốt ngày càng nhiều doanh trại hơn. Rất nhanh, doanh trướng của tám vạn đại quân phía trước của Tôn Huyền Đạo cũng bị đốt sạch. Từ xa nhìn lại, toàn bộ doanh trại đều bị đốt thành một mảng, ngọn lửa cao nhất cũng đến tầm sáu bảy mét rồi rầm một tiếng, các doanh trại đều đồng loạt sập xuống.
Kỵ binh quân Hán đến nhanh mà đi cũng rất nhanh. Lửa nổi lên trong đại doanh, bọn họ liền thúc chiến mã, chuyển hướng trực tiếp giết về phía sau đại trận quân Chu tiền phương. Một vạn năm nghìn kỵ binh lướt qua như cơn gió khiến cho đại doanh Hậu Chu người ngã ngựa ngã. Quân Chu không biết có bao nhiêu quân Hán giết tới đây, họ sợ đến mức đều tìm cách chạy trốn.
Không khí này như bệnh truyền nhiễm, nỗi hoang mang khủng hoảng lan truyền, không thể kìm nổi.
Ngay lập tức, mười hai vạn đại quân chạy tán loạn về bốn phía trong lúc hỗn loạn đó.
Dũng khí có thể lan truyền ra thì sự sợ hãi cũng có thể lan rộng như vậy. Hơn nữa tốc độ lan truyền của nó còn nhanh hơn tốc độ lan truyền của dũng khí. Cổ động khích lệ mọi người không sợ chết thì cần có thời gian nhưng trốn chạy hoàn toàn là phản ứng theo bản năng. Mười hai vạn đại quân Hậu Chu vẫn chưa lên chiến trường đã thành đám tàn quân rồi.
Kỵ binh quân Hán rời khỏi đại doanh quân Chu đi thẳng đến đại trận quân Chu mà có Sài Vinh ở đó. Lúc này, bên cạnh Sài Vinh chỉ còn không đến hai vạn quân Chu, căn bản không có cách nào áp đảo được một vạn năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ của quân Phủ Viễn. Kỵ binh tinh nhuệ của quân Phủ Viễn không giống với kỵ binh thông thường, bọn họ có nhiều hơn kỵ binh thông thường một loại vũ khí, đó chính là cây lao.
Cây lao không giống với cung tiễn, nó cần lực lớn hơn, không có lực tay nhất định thì không thể ném ra xa được. Lao rất nặng và không dễ nhắm chuẩn, chỉ khi hai đội quân tiên phong đến gần thì mới phát huy được lực giết và độ sát thương cao nhất. Nhưng kỵ binh của quân Phủ Viễn thì ném lao mạnh và xa đã thành kỹ thuật huấn luyện rồi.
Kỵ binh quân Phủ Viễn thúc ngựa xông về trước, khi cách cự ly xa thì đều giương cung và mũi tên, binh sĩ thì dùng mũi tên lông vũ bắn chết binh sĩ của Hậu Chu. Sau khi đợi khoảng cách gần lại thì mới buông cung tên xuống và nắm chắc lao trong tay.
– Vèo!
Một hàng lao bay tới, ngay lập tức có mấy trăm binh sĩ quân Chu bị chôn sống trên mặt đất. Lực xuyên thấu của lao còn mạnh hơn mũi tên rất nhiều, không ít binh sĩ quân Chu đều bị những cây lao đó đâm xuyên người, mất mạng ngay tại chỗ.
Sở Ly Hỏa suất lĩnh mấy trăm thân binh, mặc dù dũng mãnh nhưng chưa kịp xông tới phía trước trận địa quân Hán, một màn mưa mũi tên bay đến, ngay lập tức có một lượng lớn quân Chu bị bắn chết. Sở Ly Hỏa thân trúng ba tên, biết rằng trận địa xông phá quân Hán không còn khả năng nào nữa nên đành phải quay đầu ngựa dẫn bại binh quay về.
Lưu Lăng thấy quân Chu đại loạn, hắn ra lệnh: – Tướng quân Mậu Nguyên! Dẫn đội quân của ngươi xông đến đại trận quân Chu, phô trương thanh thế, ép quân Chu lui về phía sau!
Mậu Nguyên lĩnh mệnh, nhảy lên chiến mã hét lớn một tiếng. Y dẫn một vạn quân Phủ Viễn dưới mình đi thẳng đến chỗ của Sài Vinh.
Lưu Lăng xoay người nói: – Cứu Ngọc Châu đang bị bao vây! Chỉ trong lúc này, các tướng lĩnh, cùng ta lên ngựa giết thẳng đến Ngọc Châu.
Hắn hô xong, dẫn đầu lên ngựa, cầm đại thương trong tay chỉ về phía thành Ngọc Châu, hét lớn: – Trong thành vẫn còn huynh đệ của chúng ta, chỉ cần vẫn còn một người còn sống thì chúng ta vẫn phải cứu ra, tuyệt đối không được vứt bỏ.
– Tuyệt đối không vứt bỏ!
-Tuyệt đối không vứt bỏ!
Quân Phủ Viễn cộng thêm hai nghìn kỵ binh mà Lưu Lăng mang tới, ngoại trừ một vạn nhân mã của Mậu Nguyên ra thì hai vạn sáu nghìn nhân mã còn lại đều từ sườn núi cao xông tới như lũ bất ngờ xông tới vậy.
Lúc này quân Chu dĩ nhiên là đại loạn rồi, Sài Vinh hai mặt thụ địch, bên cạnh là một vạn quân Hán do Mậu Nguyên suất lĩnh giết tới, phía sau là một vạn năm nghìn kỵ binh của quân Phủ Viễn, hơn nữa bị lửa lớn thiêu rụi nên quân Chu sớm đã mất đi ý chí. Hàng nghìn binh sĩ bảo hộ Sài Vinh điên cuồng giết mở con đường máu, chạy bỏ chạy xa.
Quân Chu vây tấn công Ngọc Châu vốn đã giết vào trong thành, thấy phía sau đại loạn, lọng che của bệ hạ cũng sụp xuống, ngay lập tức lòng người hoang mang hẳn lên. Sự phẫn nộ và sát khí trước đó ngay lập tức bị nỗi hoảng sợ khôn cùng thay thế. Bọn họ xoay người chạy, những ý nghĩ báo thù cũng ném lên chín tầng mây.
Tôn Huyền Đạo dẫn đại quân vừa mới nhào tới thì đã nhìn thấy phía sau đại loạn. Lão lập tức rút quân về trợ giúp, chỉ có điều Chu Quân đã rối loạn, trong đại trận Chu Quân tan tác. Đến Chu Thế Tông Sài Vinh cũng không thể kìm nổi loạn binh. Tôn Huyền Đạo cũng không biết nên làm thế nào, chỉ biết thúc giục thuộc hạ mau chóng quay về, bảo vệ an nguy cho bệ hạ.
Người chết quá nhiều, tường thành màu rêu xanh đã bị nhuốm màu đỏ. Máu sền sệt chảy xuống tường, vẽ lên sắc thái khiến lòng người ớn lạnh. Trận giết chóc một ngày một đêm, rồi những tử thi vẫn còn hơi nóng chồng chất lên những thi thể lạnh tanh, giẫm đạp lên nhau không thể phân biệt được.
Ngày này, ma mới trong địa phủ chắc sẽ xếp thành hàng dài.
Mắt thấy thành Ngọc Châu sắp bị phá, đột nhiên đại doanh quân Chu ở phía xa dấy lên một trận đại loạn.
Từng quả từng quả lửa lớn thiêu đốt thành những ngọn lửa lớn từ trên sườn núi cao lăn xuống, mang theo hơi nóng ngút trời lăn thẳng đến đại trận quân Chu. Hàng trăm quả cầu lửa cháy hừng hực tầm 2-3 mét, thuận thế lăn xuống không thể nào ngăn được, rồi cứ thế lăn tròn với sức nóng rực dường như không thể cản lại cứ thế xông tới trước trận quân Chu nơi ở Thiên tử Chu quốc Sài Vinh.
Ngay lập tức, đại quân của quân Chu biến thành một đoàn hỗn loạn.
Ngọn lửa ngập trời, vô số quân Chu bị quả cầu lửa lớn va phải và đốt cháy quần áo trên người họ. Chiến mã gầm rú, kỵ binh không kìm nổi chiến mã chạy ra bốn phía làm cho phương trận quân Chu vốn đang chỉnh tề biến thành một trận tán loạn và còn lan đến nơi mà Chu Thế Tông Sài Vinh đang ở đó nữa.
Người hô ngựa hý, cảnh tượng này trong lúc nhất thời đã biến thành cảnh tượng hỗn loạn khó tả.
Chu Thế Tông Sài Vinh đứng phắt dậy, nhìn về sườn núi cao cao ở xa. Vô số thị vệ, thân quân vây tròn lại bảo vệ y. Một quả cầu lớn lăn tròn rồi xông lại chỗ y đứng. Mấy kỵ binh hô lên một tiếng, lấy hết sức mình kiềm chế chiến mã xông tới.
Cầu lửa và chiến mã va vào nhau, tiếng gầm rú và tiếng hí thê lương của chiến mã vang vọng khắp đất trời.
Mấy trăm thuẫn thủ lập tức bổ nhào tới, vây thành một vòng bảo vệ cho Chu Thế Tông Sài Vinh. Sắc mặt Sài Vinh trở nên nghiêm nghị, nhìn lên sườn núi cao phía xa.
Dần dần, mấy chục máy ném đá khổng lồ chầm chậm xuất hiện trên sườn núi, đội quân cầm cờ quân Hán cũng xuất hiện theo. Quân Hán xuất hiện trên sườn núi cao đó ngày càng đông, thoạt nhìn cũng không dưới mấy vạn người.
Viện binh của Lưu Lăng đến rồi!
Xe ném đá đơn giản này là do Lưu Lăng phái người mất một ngày một đêm để kịp chế ra nó. Mặc dù kỹ thuật còn thô sơ nhưng uy lực của nó thật khiến người khác kinh ngạc. Những thứ đó không phải lăn từ trên sườn núi xuống mà nó là quả cầu lửa bay trực tiếp đến làm nổ doanh trại quân Chu, đều là ném đá đến.
Kiếp trước Lưu Lăng đọc đủ các loại sách, hắn hiểu rất rõ nguyên lý của xe ném đá đơn giản này, vì vậy chế tạo nên nó cũng không có gì là khó khăn cả. Trong rừng núi đều là những vật liệu dễ kiếm, chặt cành cây, dùng cành mây buộc chặt lại, bên trên bôi thêm ít dầu là làm thành một bệ pháo cầu lửa uy lực ghê người.
Chính vì để chế tạo ra thứ này mà viện quân của Lưu Lăng mới đến muộn một chút.
Mắt thấy thành Ngọc Châu đứng trước nhiều nguy cơ, Lưu Lăng không lập tức phái binh trợ giúp Ngọc Châu, mà tập trung binh lực tấn công trận địa quân Chu. Bởi vì ngay trước mắt hắn nhìn thấy lọng vàng treo trên cao trong trận đó, lập tức biết rằng Chu Thế Tông Sài Vinh ở đó. Nếu như phân binh cứu viện Ngọc Châu, binh lực vốn còn kém xa quân Chu, nếu như đều cho vào trận chiến thì có khác nào dấy lên trận quyết chiến, nhưng ở trận đấu như vậy, quân Hán bại là cái chắc.
Vì vậy, Lưu Lăng quyết định thật nhanh là đi thẳng đến Đảo Hoàng Long.
Ba mươi cỗ xe ném đá, mỗi một cái đều cần hơn trăm người đẩy. Nếu như không phải trước đó không tiếc mã lực sử dụng chiến mã của kỵ binh kéo xe thì chỉ e không thể đuổi kịp được. Sức tấn công của những cỗ xe ném đá đều cần ít nhất năm mươi binh sĩ trở lên mới có thể kéo được, cánh tay của những cỗ xe đó chậm rãi kéo xuống. Mấy binh sĩ nhấc quả cầu lửa vẫn chưa châm lửa đặt vào cánh tay cỗ xe đó rồi lập tức châm lửa, năm mươi mấy binh sĩ cùng buông tay ra, cánh tay xe rú lên một tiếng rồi quả cầu lửa bay đến quân Chu.
Chung quanh đều đang bùng cháy, người ngã ngựa ngã.
Chu Thế Tông Sài Vinh một tay nắm chặt một tướng quân đang hộ vệ trước mặt mình, kìm không nổi phẫn nộ hét: – Thám báo đâu! Sao quân Hán lại xuất hiện ở một cánh quân của đại doanh thế kia. Thám báo không có hồi báo gì cả!
Tướng quân kia bị y ghìm chặt cổ, thở dồn dập nói:
– Bệ hạ! Đã phái thám báo đi rồi! Nếu như có quân tình sẽ lập tức bẩm báo!
Sài Vinh giận dữ, một cước đá tướng quân này xuống đất: – Phái đi rồi? Quân Hán sắp giết đến nơi rồi mà ngươi vẫn còn dám nói thế! Sao Đại Chu ta lại có một tướng quân rác rưởi như ngươi được! Trong trận đại chiến lại không phái thám báo đi quan sát tình hình quân địch, chuyện ngu xuẩn như vậy mà ngươi cũng có thể làm được, giữ ngươi lại còn có tác dụng gì nữa.
– Người đâu! Chém tại chỗ!
Sài Vinh giận dữ, sắc mặt tức giận trắng bệch!
Vài tên ngự tiền võ sĩ xông lên trước, nắm lấy tóc của tướng quân đó, một đao chém đầu y.
Sài Vinh ngồi ở trên đài cao, chỉ về phía trận doanh quân Hán ở trên sườn núi cao, quát lớn: – Ai dám lĩnh quân xông vào trận doanh quân Hán, thừa dịp quân Hán vẫn chưa ổn định, giết cho bọn chúng trở tay không kịp!
Một đại tướng quỳ xuống nói: – Mạt tướng Sở Ly Hỏa tình nguyện ra trận!
Sắc mặt Sài Vinh dịu đi một chút, nói: – Tốt lắm! Khanh dẫn năm nghìn quân, lật ngược trận đấu với quân Hán cho ta! Nếu như phá tan trận địa quân Hán, trẫm sẽ có thưởng lớn!
Tướng quân Sở Ly Hỏa phấn khích xoay người lên ngựa, hô quát một tiếng, dẫn năm ngàn nhân mã xông lên. Chỉ có điều là xuất binh gấp gáp quá, quân Chu khó tránh khỏi có chút lề mề. Lúc đợi năm nghìn nhân mã xông ra, tiền quân và hậu quân kéo dài, tuyến đường công kích phong phanh, quân Chu ở phía trước ngay lập tức trở thành bia ngắm của quân Hán.
Ầm ầm vang lên một tiếng, vô số những quả cầu lửa được châm lửa từ trên sườn núi cao lao xuống. Địa hình này là Lưu Lăng đã chú ý quan sát trong hai ngày trước, hắn phái thân vệ của mình và huynh đệ Nhiếp Thị lặng lẽ giết hết thám báo đi tuần tra. Mặc dù những thám báo kia lanh lợi nhạy bén nhưng đối mặt với những cao thủ như huynh đệ Nhiếp Thị thì đến đòn phản công cũng không có.
Mấy trăm quả cầu lửa sau khi bốc cháy thì lụi xuống, thuận tốc độ sườn núi bay nhanh rơi xuống, xông đến quân Chu lập tức biến chỗ đó thành một biển lửa. Quân Chu ở ngay phía trước bị dọa đến mức mất mật, kêu gào bắt đầu quay đầu chạy. Sở Ly Hỏa chém mấy tên binh sĩ quân Chu cũng không ngăn được bại binh. Y phẫn nộ, nhấc đao lên thúc ngựa dẫn theo mấy trăm thân binh chạy thẳng đến sườn núi cao kia.
Dưới sườn núi là một biển lửa, vô số binh sĩ quân Chu bị chôn sống ở đó. Cầu lửa cuộn vòng xông đến đại trận quân Chu, cảnh tượng ngày càng hỗn loạn. Doanh trại phía sau đang vùi nồi nấu cơm, hai mươi vạn đại quân dựng doanh trại vừa mới phát hiện đại trận quân Chu ở phía trước hỗn loạn, vẫn chưa kịp có phản ứng thì một vạn năm nghìn quân binh tinh nhuệ của quân Phủ Viễn của quân Hán đã từ bên cạnh giết ầm ầm tới rồi.
Một vạn năm nghìn kỵ binh này, cách rất xa đã kéo cung tên, đầu mũi tên buộc dẻ đã tẩm dầu cũng đã châm lửa. Một màn tên châm lửa bay đến như mưa lửa đầy trời.
Sau làn sóng mũi tên đó, trong đại doanh quân Chu cũng bị đốt cháy. Doanh trướng bị mũi tên lửa thiêu cháy, rất nhanh ngọn lửa đã nghi ngút trời. Kỵ binh quân Hán bửa vây lên, vừa giết vừa phóng hỏa, đại doanh hơn mười dặm xuất hiện phản ứng bốc cháy, không khí hoảng loạn nhanh chóng bao trùm lên đó.
Phần lớn quân Chu vẫn đang dựng doanh trại hoặc là nghỉ ngơi. Chiến mã thì đang ăn cỏ trên bãi cỏ, không ai ngờ quân Hán lại xuất hiện bất thình lình như vậy.
Thám báo bị Lưu Lăng phái người ra giết trước. Chỉ đến khi kỵ binh quân Hán xuất hiện trong tầm mắt thì quân Chu mới có phản ứng. Tiếng ầm ì loạn trận, lửa bốc cháy ngày càng lớn, cả doanh trại nhanh chóng bị biển lửa nuốt trôi.
Kỵ binh quân Hán không hề lấy việc giết người làm chính mà phóng ngựa xuyên qua doanh trại, châm lửa đốt ngày càng nhiều doanh trại hơn. Rất nhanh, doanh trướng của tám vạn đại quân phía trước của Tôn Huyền Đạo cũng bị đốt sạch. Từ xa nhìn lại, toàn bộ doanh trại đều bị đốt thành một mảng, ngọn lửa cao nhất cũng đến tầm sáu bảy mét rồi rầm một tiếng, các doanh trại đều đồng loạt sập xuống.
Kỵ binh quân Hán đến nhanh mà đi cũng rất nhanh. Lửa nổi lên trong đại doanh, bọn họ liền thúc chiến mã, chuyển hướng trực tiếp giết về phía sau đại trận quân Chu tiền phương. Một vạn năm nghìn kỵ binh lướt qua như cơn gió khiến cho đại doanh Hậu Chu người ngã ngựa ngã. Quân Chu không biết có bao nhiêu quân Hán giết tới đây, họ sợ đến mức đều tìm cách chạy trốn.
Không khí này như bệnh truyền nhiễm, nỗi hoang mang khủng hoảng lan truyền, không thể kìm nổi.
Ngay lập tức, mười hai vạn đại quân chạy tán loạn về bốn phía trong lúc hỗn loạn đó.
Dũng khí có thể lan truyền ra thì sự sợ hãi cũng có thể lan rộng như vậy. Hơn nữa tốc độ lan truyền của nó còn nhanh hơn tốc độ lan truyền của dũng khí. Cổ động khích lệ mọi người không sợ chết thì cần có thời gian nhưng trốn chạy hoàn toàn là phản ứng theo bản năng. Mười hai vạn đại quân Hậu Chu vẫn chưa lên chiến trường đã thành đám tàn quân rồi.
Kỵ binh quân Hán rời khỏi đại doanh quân Chu đi thẳng đến đại trận quân Chu mà có Sài Vinh ở đó. Lúc này, bên cạnh Sài Vinh chỉ còn không đến hai vạn quân Chu, căn bản không có cách nào áp đảo được một vạn năm nghìn kỵ binh tinh nhuệ của quân Phủ Viễn. Kỵ binh tinh nhuệ của quân Phủ Viễn không giống với kỵ binh thông thường, bọn họ có nhiều hơn kỵ binh thông thường một loại vũ khí, đó chính là cây lao.
Cây lao không giống với cung tiễn, nó cần lực lớn hơn, không có lực tay nhất định thì không thể ném ra xa được. Lao rất nặng và không dễ nhắm chuẩn, chỉ khi hai đội quân tiên phong đến gần thì mới phát huy được lực giết và độ sát thương cao nhất. Nhưng kỵ binh của quân Phủ Viễn thì ném lao mạnh và xa đã thành kỹ thuật huấn luyện rồi.
Kỵ binh quân Phủ Viễn thúc ngựa xông về trước, khi cách cự ly xa thì đều giương cung và mũi tên, binh sĩ thì dùng mũi tên lông vũ bắn chết binh sĩ của Hậu Chu. Sau khi đợi khoảng cách gần lại thì mới buông cung tên xuống và nắm chắc lao trong tay.
– Vèo!
Một hàng lao bay tới, ngay lập tức có mấy trăm binh sĩ quân Chu bị chôn sống trên mặt đất. Lực xuyên thấu của lao còn mạnh hơn mũi tên rất nhiều, không ít binh sĩ quân Chu đều bị những cây lao đó đâm xuyên người, mất mạng ngay tại chỗ.
Sở Ly Hỏa suất lĩnh mấy trăm thân binh, mặc dù dũng mãnh nhưng chưa kịp xông tới phía trước trận địa quân Hán, một màn mưa mũi tên bay đến, ngay lập tức có một lượng lớn quân Chu bị bắn chết. Sở Ly Hỏa thân trúng ba tên, biết rằng trận địa xông phá quân Hán không còn khả năng nào nữa nên đành phải quay đầu ngựa dẫn bại binh quay về.
Lưu Lăng thấy quân Chu đại loạn, hắn ra lệnh: – Tướng quân Mậu Nguyên! Dẫn đội quân của ngươi xông đến đại trận quân Chu, phô trương thanh thế, ép quân Chu lui về phía sau!
Mậu Nguyên lĩnh mệnh, nhảy lên chiến mã hét lớn một tiếng. Y dẫn một vạn quân Phủ Viễn dưới mình đi thẳng đến chỗ của Sài Vinh.
Lưu Lăng xoay người nói: – Cứu Ngọc Châu đang bị bao vây! Chỉ trong lúc này, các tướng lĩnh, cùng ta lên ngựa giết thẳng đến Ngọc Châu.
Hắn hô xong, dẫn đầu lên ngựa, cầm đại thương trong tay chỉ về phía thành Ngọc Châu, hét lớn: – Trong thành vẫn còn huynh đệ của chúng ta, chỉ cần vẫn còn một người còn sống thì chúng ta vẫn phải cứu ra, tuyệt đối không được vứt bỏ.
– Tuyệt đối không vứt bỏ!
-Tuyệt đối không vứt bỏ!
Quân Phủ Viễn cộng thêm hai nghìn kỵ binh mà Lưu Lăng mang tới, ngoại trừ một vạn nhân mã của Mậu Nguyên ra thì hai vạn sáu nghìn nhân mã còn lại đều từ sườn núi cao xông tới như lũ bất ngờ xông tới vậy.
Lúc này quân Chu dĩ nhiên là đại loạn rồi, Sài Vinh hai mặt thụ địch, bên cạnh là một vạn quân Hán do Mậu Nguyên suất lĩnh giết tới, phía sau là một vạn năm nghìn kỵ binh của quân Phủ Viễn, hơn nữa bị lửa lớn thiêu rụi nên quân Chu sớm đã mất đi ý chí. Hàng nghìn binh sĩ bảo hộ Sài Vinh điên cuồng giết mở con đường máu, chạy bỏ chạy xa.
Quân Chu vây tấn công Ngọc Châu vốn đã giết vào trong thành, thấy phía sau đại loạn, lọng che của bệ hạ cũng sụp xuống, ngay lập tức lòng người hoang mang hẳn lên. Sự phẫn nộ và sát khí trước đó ngay lập tức bị nỗi hoảng sợ khôn cùng thay thế. Bọn họ xoay người chạy, những ý nghĩ báo thù cũng ném lên chín tầng mây.
Tôn Huyền Đạo dẫn đại quân vừa mới nhào tới thì đã nhìn thấy phía sau đại loạn. Lão lập tức rút quân về trợ giúp, chỉ có điều Chu Quân đã rối loạn, trong đại trận Chu Quân tan tác. Đến Chu Thế Tông Sài Vinh cũng không thể kìm nổi loạn binh. Tôn Huyền Đạo cũng không biết nên làm thế nào, chỉ biết thúc giục thuộc hạ mau chóng quay về, bảo vệ an nguy cho bệ hạ.
Tác giả :
Trí Bạch