Đế Trụ
Chương 87-1: Một chết một thương (1)
Một binh lính Chu quân tên là Vương Hải vừa xông lên phía trước vừa hỏi bằng hữu lão Triệu ở bên cạnh: – Triệu đại thúc, thúc nói chúng ta sẽ có thể sống sót trở về hay không?
Vương Hải năm nay mới mười bảy tuổi, tòng quân chưa được bao lâu, nhưng vì lúc ở nhà từng luyện qua côn bổng biết được chút võ nghệ, cho nên sau khi trải qua mấy ngày huấn luyện đã trực tiếp được điều động tới Nhuệ Kim doanh. Ở trong này, hắn vô cùng kinh ngạc vui sướng khi gặp được một người đồng hương. Cũng chính là lão Triệu đang đi bên cạnh hắn, đã bốn mươi bảy tuổi.
Tên của lão Triệu là gì, ông ta nói mình không nhớ rõ. Tòng quân mười mấy năm rồi, đã quên luôn tên của mình, trải qua bao nhiêu trận chiến trên chiến trường, số người đã giết quên rồi, mấy lần bị thương cũng đã quên, chỉ nhớ rõ có một thứ, đó chính là thủ đoạn giết người và bảo vệ mạng sống của mình.
Chính là phải ra tay tàn độc! Phải giảo hoạt!
Một lão Triệu lạnh lùng tàn nhẫn như thế, nhưng đối đãi với vị tiểu ca đồng hương Vương Hải thì quan tâm có thừa. Cũng khó trách, lão Triệu tòng quân mười mấy năm, nhưng chưa một lần trở về quê nhà. Hiện giờ khó khăn lắm mới gặp được một tiểu bối cùng thôn, ông ta chợt nhớ tới đứa con của mình đã mười mấy năm rồi không gặp. Nghe Vương Hải nói con của mình rất có tiền đồ, đã khảo trúng tú tài, còn nói nó đang dò hỏi khắp nơi tìm cha của mình, hy vọng có thể đưa cha già về nhà.
Yêu ai yêu cả đường đi, lão Triệu đối với Vương Hải đặc biệt tốt.
– Tiểu tử ngốc, nhớ phải luôn ở sát bên cạnh ta, ngàn vạn lần chớ có tách ra. Khi người khác trèo lên tường thành ngươi hãy coi mình là người thang, đừng có không biết sống chết mà hăng hái xông lên đầu. Ai lên tường thành trước thì kẻ đó chết trước, đây chính là cái đạo lý khắc nghiệt. Khi nào ta cho ngươi tiến thì ngươi mới tiến, ta bảo ngươi giả chết, tên tiểu tử ngươi hãy nằm ngay đơ trên mặt đất cho ta, cấm không được hô hấp mạnh.
Vương Hải giơ tấm chắn nói: – Triệu đại thúc, như vậy không tốt. Tất cả mọi người đều đang liều mạng, chúng ta lại đi giả chết, rất… rất không nên.
Lão Triệu căm tức liếc mắt hắn một cái, nói: – Ngươi thì biết cái gì? Biết không, ông đây tòng quân đã nhiều năm rồi, các trận đánh lớn có nhỏ có tính ra cũng mấy chục, các huynh đệ từng cùng nhau thao luyện, ăn chung ở chung đều đã chết sạch cả, vậy ông đây cớ sao còn sống êm đẹp hả? Ta cho ngươi biết, nhóc à, nếu muốn sống sót thì nghe lời ta. Lúc nên giết người thì giết người, lúc nên giả chết thì giả chết!
Vương Hải nhe ra hàm răng trắng bóng cười cười nói: – Ta còn muốn giết nhiều tên quân Hán, lập công lao được ban thưởng, tương lai phải làm một Đại tướng quân mặc thiết diệp tử liên hoàn giáp cưỡi con ngựa cao to, uy phong lẫm liệt về thôn kìa.
Lão Triệu bị bộ dạng khờ khạo ngốc nghếch của hắn chọc cười, gõ mạnh vào trán Vương Hải rồi nói: – Nhanh thu hồi cái ý niệm này trong đầu cho ông. Hiện tại ngươi chỉ để ý đi theo bên người ông đây, một bước cũng không được rời khỏi. Mạng còn không giữ được, thì còn làm tướng quân cái rắm.
Vương Hải cười hì hì, nói: – Ta nghe lời thúc, Triệu đại thúc!
Lão Triệu nhếch miệng cười nói: – Vậy mới được chứ! Ngươi mới mười bảy thôi, mẹ ngươi còn đang ở nhà chờ ngươi báo hiếu kia kìa. Bà ấy chỉ có một đứa con trai là ngươi, ngươi chết rồi ai chăm sóc dưỡng lão cho bà ấy đây? Ngươi và ông đây không giống, ông đây đã thành gia lập nghiệp, cũng đã có con nối dõi tông đường. Mấy năm nay ta đã dành dụm được một ít bạc cho mẹ con họ, chờ lần này đánh giặc xong nếu ngươi có thể trở về nhà, thì giúp ta mang số bạc ấy về cho hai mẹ con họ.
– Triệu đại thúc, sao thúc không trở về nhà?
– Về nhà? Ta không có mặt mũi nào để về gặp hai mẹ con họ, trước đây ta cũng giống như ngươi, cũng ảo tưởng muốn làm binh, làm tướng quân, muốn làm rạng rỡ tổ tông. Bỏ mặc hai mẹ con họ và chạy đi nhập ngũ, bây giờ ngẫm lại, ông đây đúng là một thằng ngu.
Vương Hải trầm mặc một hồi rồi nói: – Triệu đại thúc, lần sau nếu có cơ hội, chúng ta cùng nhau trở về đi. Ta nghĩ, vợ con của thúc đều ngóng trông ngày thúc trở về.
Hắn còn chưa nói dứt lời, một mũi tên mang theo máu đã đâm lên trên mũ của hắn.
Vương Hải bị dọa thân mình run lên, sắc mặt trắng phau. Lão Triệu vội kéo hắn tránh ra đằng sau mình, tháo mũ của hắn xuống xem xem, thì thấy mũi tên kia thẳng tắp cắm vào trong tóc của Vương Hải, xuống thêm tí nữa là có thể đâm xuyên da đầu hắn rồi.
Lão Triệu cũng hoảng sợ không thôi, quan sát tỉ mỉ thấy Vương Hải không có việc gì mới thở phào một hơi, nói: – Tiểu tử ngươi, mệnh cũng lớn thật.
Vương Hải hồi phục lại tinh thần một chút, đón lấy mũ của mình nhìn nhìn, cười ha ha nói: – Ha ha! Triệu đại thúc, có câu đại nạn không chết tất có hậu phúc, nói không chừng về sau ta thật sự có thể làm tướng…
Phập!
Một mũi tên, cắm thật sâu vào lồng ngực của Vương Hải.
Lão Triệu ôm lấy thi thể của Vương Hải gào khóc: – Tiểu tử ngốc, đã nói không cho ngươi làm tướng quân rồi mà, ngươi không chịu nghe lời ta! Ôi! Ngươi mới có mười bảy tuổi thôi!
Binh lính Chu quân lần lượt ngã xuống dưới tường thành Ngọc Châu, tất cả những con người này có lẽ ở quê nhà có thê tử có con cái đang ngóng trông, có lẽ có mẹ già mỏi mòn chờ con trẻ về hiếu kính, thế nhưng chiến tranh tàn khốc như một bộ máy giết chóc vô tình, ai ai cũng không thể nắm chắc được cơ hội sống sót. Mạng người, ở trên chiến trường là thứ rẻ mạt nhất.
Không ai quan tâm đến sự sống chết của người khác, mới giây trước đó rõ ràng còn là một người dồi dào sức sống, có thể giây tiếp theo đã bước đi trên cầu Nại Hà, uống xong canh Mạnh Bà, tiến vào cửa luân hồi.
Máu tươi cứ thế mà trôi, mạng người cứ thế mà mất, dễ dàng như vậy.
Tương đồng, trên tường thành Ngọc Châu, số tử vong của quân Hán thủ thành càng ngày càng nhiều, tốc độ cũng một lúc một nhanh. Vũ khí khuyết thiếu, lương thực thiếu thốn, thể lực không đủ, những yếu tố bất lợi này của quân Hán đã trở thành trợ lực cho quân Chu khi bọn chúng áp sát tường thành. Cung tiễn thủ Chu quân tổ chức áp chế có hiệu lực, từng thi thể quân Hán rơi xuống từ trên tường thành, dưới chân thành, thi thể của bọn họ và của kẻ địch quấn lấy nhau, khó mà tách rời.
Một mảnh đại địa biến sắc, đỏ rực một màu, vĩnh viễn là sắc điệu tiêu biểu của chiến trường. Quá nhiều máu trên mặt đất tích tụ thành những dòng suối máu chảy dài, những vũng máu đọng vẫn còn hơi ấm, ùng ục bọt máu trên cả vùng đất.
Bốn thê đội quân Hán thủ thành, thê đội thứ nhất người gần như chết hết. Thê đội thứ hai đã tổn thất quá nửa, nhờ người của thê đội thứ ba lần lượt tới bổ sung. Ở gần cửa thành, quân Hán chịu tổn thất càng thê thảm và nghiêm trọng. Vì yểm hộ cho công thành chùy, vô số cung tiễn thủ Chu quân tập kết ở đây, mưa tên dày đặc gần như áp chế Hán quân trên thành không ngốc đầu lên được, thê đội thứ tư của quân Hán giữ cửa thành đã toàn bộ lên tường thành. Ở phía sau bọn họ chính là các dân chúng cầm trong tay vũ khí đơn sơ, trên mặt không có chút máu, cả người run lẩy bẩy.
Vương Hải năm nay mới mười bảy tuổi, tòng quân chưa được bao lâu, nhưng vì lúc ở nhà từng luyện qua côn bổng biết được chút võ nghệ, cho nên sau khi trải qua mấy ngày huấn luyện đã trực tiếp được điều động tới Nhuệ Kim doanh. Ở trong này, hắn vô cùng kinh ngạc vui sướng khi gặp được một người đồng hương. Cũng chính là lão Triệu đang đi bên cạnh hắn, đã bốn mươi bảy tuổi.
Tên của lão Triệu là gì, ông ta nói mình không nhớ rõ. Tòng quân mười mấy năm rồi, đã quên luôn tên của mình, trải qua bao nhiêu trận chiến trên chiến trường, số người đã giết quên rồi, mấy lần bị thương cũng đã quên, chỉ nhớ rõ có một thứ, đó chính là thủ đoạn giết người và bảo vệ mạng sống của mình.
Chính là phải ra tay tàn độc! Phải giảo hoạt!
Một lão Triệu lạnh lùng tàn nhẫn như thế, nhưng đối đãi với vị tiểu ca đồng hương Vương Hải thì quan tâm có thừa. Cũng khó trách, lão Triệu tòng quân mười mấy năm, nhưng chưa một lần trở về quê nhà. Hiện giờ khó khăn lắm mới gặp được một tiểu bối cùng thôn, ông ta chợt nhớ tới đứa con của mình đã mười mấy năm rồi không gặp. Nghe Vương Hải nói con của mình rất có tiền đồ, đã khảo trúng tú tài, còn nói nó đang dò hỏi khắp nơi tìm cha của mình, hy vọng có thể đưa cha già về nhà.
Yêu ai yêu cả đường đi, lão Triệu đối với Vương Hải đặc biệt tốt.
– Tiểu tử ngốc, nhớ phải luôn ở sát bên cạnh ta, ngàn vạn lần chớ có tách ra. Khi người khác trèo lên tường thành ngươi hãy coi mình là người thang, đừng có không biết sống chết mà hăng hái xông lên đầu. Ai lên tường thành trước thì kẻ đó chết trước, đây chính là cái đạo lý khắc nghiệt. Khi nào ta cho ngươi tiến thì ngươi mới tiến, ta bảo ngươi giả chết, tên tiểu tử ngươi hãy nằm ngay đơ trên mặt đất cho ta, cấm không được hô hấp mạnh.
Vương Hải giơ tấm chắn nói: – Triệu đại thúc, như vậy không tốt. Tất cả mọi người đều đang liều mạng, chúng ta lại đi giả chết, rất… rất không nên.
Lão Triệu căm tức liếc mắt hắn một cái, nói: – Ngươi thì biết cái gì? Biết không, ông đây tòng quân đã nhiều năm rồi, các trận đánh lớn có nhỏ có tính ra cũng mấy chục, các huynh đệ từng cùng nhau thao luyện, ăn chung ở chung đều đã chết sạch cả, vậy ông đây cớ sao còn sống êm đẹp hả? Ta cho ngươi biết, nhóc à, nếu muốn sống sót thì nghe lời ta. Lúc nên giết người thì giết người, lúc nên giả chết thì giả chết!
Vương Hải nhe ra hàm răng trắng bóng cười cười nói: – Ta còn muốn giết nhiều tên quân Hán, lập công lao được ban thưởng, tương lai phải làm một Đại tướng quân mặc thiết diệp tử liên hoàn giáp cưỡi con ngựa cao to, uy phong lẫm liệt về thôn kìa.
Lão Triệu bị bộ dạng khờ khạo ngốc nghếch của hắn chọc cười, gõ mạnh vào trán Vương Hải rồi nói: – Nhanh thu hồi cái ý niệm này trong đầu cho ông. Hiện tại ngươi chỉ để ý đi theo bên người ông đây, một bước cũng không được rời khỏi. Mạng còn không giữ được, thì còn làm tướng quân cái rắm.
Vương Hải cười hì hì, nói: – Ta nghe lời thúc, Triệu đại thúc!
Lão Triệu nhếch miệng cười nói: – Vậy mới được chứ! Ngươi mới mười bảy thôi, mẹ ngươi còn đang ở nhà chờ ngươi báo hiếu kia kìa. Bà ấy chỉ có một đứa con trai là ngươi, ngươi chết rồi ai chăm sóc dưỡng lão cho bà ấy đây? Ngươi và ông đây không giống, ông đây đã thành gia lập nghiệp, cũng đã có con nối dõi tông đường. Mấy năm nay ta đã dành dụm được một ít bạc cho mẹ con họ, chờ lần này đánh giặc xong nếu ngươi có thể trở về nhà, thì giúp ta mang số bạc ấy về cho hai mẹ con họ.
– Triệu đại thúc, sao thúc không trở về nhà?
– Về nhà? Ta không có mặt mũi nào để về gặp hai mẹ con họ, trước đây ta cũng giống như ngươi, cũng ảo tưởng muốn làm binh, làm tướng quân, muốn làm rạng rỡ tổ tông. Bỏ mặc hai mẹ con họ và chạy đi nhập ngũ, bây giờ ngẫm lại, ông đây đúng là một thằng ngu.
Vương Hải trầm mặc một hồi rồi nói: – Triệu đại thúc, lần sau nếu có cơ hội, chúng ta cùng nhau trở về đi. Ta nghĩ, vợ con của thúc đều ngóng trông ngày thúc trở về.
Hắn còn chưa nói dứt lời, một mũi tên mang theo máu đã đâm lên trên mũ của hắn.
Vương Hải bị dọa thân mình run lên, sắc mặt trắng phau. Lão Triệu vội kéo hắn tránh ra đằng sau mình, tháo mũ của hắn xuống xem xem, thì thấy mũi tên kia thẳng tắp cắm vào trong tóc của Vương Hải, xuống thêm tí nữa là có thể đâm xuyên da đầu hắn rồi.
Lão Triệu cũng hoảng sợ không thôi, quan sát tỉ mỉ thấy Vương Hải không có việc gì mới thở phào một hơi, nói: – Tiểu tử ngươi, mệnh cũng lớn thật.
Vương Hải hồi phục lại tinh thần một chút, đón lấy mũ của mình nhìn nhìn, cười ha ha nói: – Ha ha! Triệu đại thúc, có câu đại nạn không chết tất có hậu phúc, nói không chừng về sau ta thật sự có thể làm tướng…
Phập!
Một mũi tên, cắm thật sâu vào lồng ngực của Vương Hải.
Lão Triệu ôm lấy thi thể của Vương Hải gào khóc: – Tiểu tử ngốc, đã nói không cho ngươi làm tướng quân rồi mà, ngươi không chịu nghe lời ta! Ôi! Ngươi mới có mười bảy tuổi thôi!
Binh lính Chu quân lần lượt ngã xuống dưới tường thành Ngọc Châu, tất cả những con người này có lẽ ở quê nhà có thê tử có con cái đang ngóng trông, có lẽ có mẹ già mỏi mòn chờ con trẻ về hiếu kính, thế nhưng chiến tranh tàn khốc như một bộ máy giết chóc vô tình, ai ai cũng không thể nắm chắc được cơ hội sống sót. Mạng người, ở trên chiến trường là thứ rẻ mạt nhất.
Không ai quan tâm đến sự sống chết của người khác, mới giây trước đó rõ ràng còn là một người dồi dào sức sống, có thể giây tiếp theo đã bước đi trên cầu Nại Hà, uống xong canh Mạnh Bà, tiến vào cửa luân hồi.
Máu tươi cứ thế mà trôi, mạng người cứ thế mà mất, dễ dàng như vậy.
Tương đồng, trên tường thành Ngọc Châu, số tử vong của quân Hán thủ thành càng ngày càng nhiều, tốc độ cũng một lúc một nhanh. Vũ khí khuyết thiếu, lương thực thiếu thốn, thể lực không đủ, những yếu tố bất lợi này của quân Hán đã trở thành trợ lực cho quân Chu khi bọn chúng áp sát tường thành. Cung tiễn thủ Chu quân tổ chức áp chế có hiệu lực, từng thi thể quân Hán rơi xuống từ trên tường thành, dưới chân thành, thi thể của bọn họ và của kẻ địch quấn lấy nhau, khó mà tách rời.
Một mảnh đại địa biến sắc, đỏ rực một màu, vĩnh viễn là sắc điệu tiêu biểu của chiến trường. Quá nhiều máu trên mặt đất tích tụ thành những dòng suối máu chảy dài, những vũng máu đọng vẫn còn hơi ấm, ùng ục bọt máu trên cả vùng đất.
Bốn thê đội quân Hán thủ thành, thê đội thứ nhất người gần như chết hết. Thê đội thứ hai đã tổn thất quá nửa, nhờ người của thê đội thứ ba lần lượt tới bổ sung. Ở gần cửa thành, quân Hán chịu tổn thất càng thê thảm và nghiêm trọng. Vì yểm hộ cho công thành chùy, vô số cung tiễn thủ Chu quân tập kết ở đây, mưa tên dày đặc gần như áp chế Hán quân trên thành không ngốc đầu lên được, thê đội thứ tư của quân Hán giữ cửa thành đã toàn bộ lên tường thành. Ở phía sau bọn họ chính là các dân chúng cầm trong tay vũ khí đơn sơ, trên mặt không có chút máu, cả người run lẩy bẩy.
Tác giả :
Trí Bạch