Đế Trụ

Chương 74: Mùa xuân đầu tiên

Lưu Lăng nhẹ nhàng ôm hai gò má xinh đẹp ướt át của Liễu Mi Nhi, nhìn đôi mắt thanh thuần như nước, bên trong như có sương mờ và xuân tình khiến Lưu Lăng muốn ngừng mà không ngừng được.

Mặt Liễu Mi Nhi nóng như lửa, lại đỏ bừng như thế khiến cho người ta mê muội. Bởi vì khẩn trương, đôi lông mày lá liễu hơi nhíu lại, chiếc mũi nhăn lại rất đáng yêu. Miệng nàng hơi mở rộng, hơi thở dồn dập, lại bướng bỉnh và mạnh mẽ mở mắt nhìn người nam nhân mà mình âu yếm này, lửa nóng trong ánh mắt hắn khiến cho nàng tâm hoảng ý loạn.

Lưu Lăng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Liễu Mi Nhi. Môi hắn xẹt qua vầng trán trơn bóng của Liễu Mi Nhi, không có một chút hơi ấm, chỉ có điều nụ hôn đó đối với Liễu Mi Nhi lại khiến nàng khẩn trương trên trán rịn ra mồ hôi. Hắn nhẹ nhàng hôn lên mắt nàng, nụ hôn này, rốt cục khiến cho Liễu Mi Nhi nhắm hai mắt lại.

Dần dần, rốt cục Lưu Lăng cũng tìm được môi Liễu Mi Nhi, hơi thở gấp rút phả ra từ chiếc miệng anh đào nhỏ. Nhẹ nhàng hôn một cái lên môi Liễu Mi Nhi, Lưu Lăng cười cười, ngay sau đó một nụ hôn phủ kín lên chiếc miệng nhỏ.

Liễu Mi Nhi ưm lên một tiếng, nép trong lồng ngực Lưu Lăng. Thân thể nàng nhẹ nhàng run rẩy, đôi tay dang ra như muốn bắt lấy cái gì, ở trong không trung khua khoắng hai cái, lập tức ôm chặt lấy lưng hổ của Lưu Lăng. Hai người gắt gao ôm chặt lấy nhau, hoà hợp như vậy, hoàn mỹ như vậy.

Một bàn tay Lưu Lăng, tự nhiên đặt trên bờ mông khiến hắn mê luyến của Liễu Mi Nhi. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve lên đường cong hoàn mỹ kia, cảm nhận được độ ấm và sự mềm mại. Đầu lưỡi hai người giống như linh xà ở một chỗ quấn lấy nhau, tay Lưu Lăng dùng sức nắm chặt, bắt được một mảng mông Liễu Mi Nhi, tuỳ ý nhào nặn, chà xát tới lui.

Đó là một loại cảm xúc tuyệt vời biết bao, cảm giác này khiến thân mình Lưu Lăng không khỏi run lên!

Mà Liễu Mi Nhi, sớm đã quên đi chính mình. Nàng chỉ cảm thấy mình dường như đang ở giữa đám mây, toàn thân nhẹ tênh tất cả đều dựa vào trong lồng ngực Lưu Lăng. Đầu lưỡi Lưu Lăng bắt đầu hôn lên cần cổ trắng nõn của nàng, cái loại cảm giác tê dại kích thích này khiến Liễu Mi Nhi quên hết tất cả!

Khi Lưu Lăng nhẹ nhàng cởi bỏ vạt áo trước ngực nàng, một bàn tay tiến vào sờ soạng cầm nắm lấy nơi cao ngất, có lẽ là sợ hãi, có lẽ là phóng thích, Liễu Mi Nhi không kìm nổi nhẹ giọng rên lên một tiếng. Tiếng rên rỉ này, đánh nát tia lý trí cuối cùng còn sót lại của Lưu Lăng. Hắn liền như mãnh thú đói khát đến từ Hồng Hoang viễn cổ, phá tan tất cả gông xiềng, rốt cục không thể ngăn cản được.

Tay của hắn giống như có ma lực, rút hết tất cả khí lực trên người Liễu Mi Nhi. Hai chân nàng mềm nhũn nằm trong lòng Lưu Lăng, tuỳ ý để mặc Lưu Lăng đòi lấy.

Chỉ có điều, đột nhiên nàng cảm nhận được có một vật thô ráp đặt ở chính giữa hai mông nàng. Vật đó vô cùng nóng, cứng rắn dị thường. Ở trên mông nàng hết sức khó chịu, mà vật kia như vật thể sống, cứ đôi lúc lại nhúc nhích nhúc nhích!

Vật nóng như lửa kia, tựa như một con nộ long, đang tìm kiếm một nơi đột phá.

Liễu Mi Nhi không biết vật kia là gì, hiểu biết của nàng đối với chuyện tình giữa nam nữ hoàn toàn trống rỗng. Trong đầu căn bản cũng không có kiến thức về phương diện này, nàng có thể làm, chỉ là dựa vào cảm giác phối hợp cùng với sự đòi hỏi không ngừng của Lưu Lăng.

Tay Lưu Lăng, môi của hắn, đầu lưỡi của hắn, làm cho nàng mê say. Nàng thậm chí còn có ảo giác như đang cưỡi mây, tất cả đều giống như không chân thực. Nhưng, từ những phản ứng trên cơ thể mình lại khiến cho nàng vô cùng xấu hổ và giận dữ, trên ngực truyền đến một trận kích thích khiến cho nàng gần như không kìm nổi lại muốn phát ra tiếng kêu rên rỉ.

Nàng chỉ có thể ôm thật chặt Lưu Lăng, gắt gao ôm lấy.

Lưu Lăng lúc này, cũng sớm bị dục vọng chiếm lấy tâm hồn. Hiện tại hắn đang không có chút e dè, không để ý đến Liễu Mi Nhi bất quá mới chỉ là thiếu nữ mười bảy tuổi, còn là một cô gái nhỏ đang tuổi thanh xuân, hắn chỉ muốn chiếm lấy! Tất cả lễ pháp, tất cả đạo đức trói buộc, đều cút hết đi! Nếu hai người yêu nhau, còn để ý đến mấy cái đó làm gì?

Thời điểm Lưu Lăng đem tất cả y phục trên người Liễu Mi Nhi trút xuống, ánh trăng sáng xuyên thấu qua cửa sổ kia rơi lên trên một cơ thể xinh đẹp khiến cho người ta phải huyết mạch sôi trào. Thân thể của nàng như bạch ngọc mỡ dê lại nhiệt tình như lửa, cơ thể trắng nõn kia, đường cong hoàn mỹ kia, khiến Lưu Lăng mất đi ý thức trong nháy mắt!

– Đẹp! Quá đẹp!

Nàng ngượng ngùng nhắm mắt lại, hai tay không biết nên che chỗ nào, chỉ có thể co quắp đặt ở hai bên thân mình. Cơ thể nàng toát ra nhiệt lượng và sức hấp dẫn, khiến cho nàng giây phút này giống như một nữ thần!

Hai đỉnh cao ngất, mềm mại mà không mất sự co dãn. Trên đỉnh núi, hai nụ hoa kia nhẹ nhàng rung động và, màu hồng phấn mê luyến, tự mình nhô lên đầy kiêu ngạo.

Cái bụng bằng phẳng sạch sẽ, không có một vết sẹo lồi. Bờ eo tinh tế của nàng, theo độ cong dịu dàng của phần eo, tách ra cái mông hoàn mỹ sáng bóng mê người. Hai cái đùi thẳng tắp thon dài quấn sát lấy nhau, che lại một chút chốn đào nguyên màu đen ẩn núp.

Ánh mắt Lưu Lăng đỏ ngầu, hô hấp càng ngày càng dồn dập! Hắn lúc này, là một đầu mãnh thú có thể nuốt vào vạn vật của thế gian!

Cũng không nhịn được nữa, hắn đem quần áo trên người cởi bỏ lung tung, Lưu Lăng đặt mình lên trên Liễu Mi Nhi tựa như tiên tử thuần khiết kia. Hắn nhẹ nhàng tách đôi đùi đẹp của nàng ra, cả người nằm trên thân thể nàng.

– Mi Nhi?

– Dạ?

– Nàng sợ sao?

– … Mi Nhi … Đừng sợ!

Lưu Lăng cười cười, lại hôn khắp người Liễu Mi Nhi. Hắn dùng tay nâng hai chân Liễu Mi Nhi, đem vật như con nộ long hừng hực lửa nóng của mình nhắm ngay đi xuống. Những hành động này, trước đây Lưu Lăng cũng chưa từng làm. Bao gồm cả trong kiếp trước, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc như thế này với một nữ nhân xinh đẹp.

Chỉ có điều, một chút động tác này đều là tự nhiên như vậy, đây là bản năng của nam nhân, không cần người khác phải dạy.

Hắn cảm nhận được khu vườn bí mật của Liễu Mi Nhi, nhiệt độ từ trong động truyền đến, hắn hít một hơi thật sâu. Sau đó thân thể hắn mạnh mẽ đẩy xuống thật sâu!

Trong nháy mắt, một loại khoái cảm không thể hình dung chạy thẳng vào não Lưu Lăng! Như lửa nóng phá tan ngăn trở, tiến vào nơi chặt chẽ nóng ướt trong cơ thể, hắn cảm thấy mình đang đi vào chốn thiên đường!

A!

Hai người gần như đồng thời phát ra tiếng rên rỉ khó có thể tự kiềm chế.

Cơ thể Liễu Mi Nhi cứng đờ, tay nàng ôm chặt lấy phía sau lưng Lưu Lăng. Chỉ có như vậy, nàng mới có thể chống cự được thân thể tê liệt đau đớn! Loại thống khổ này, khiến cho nàng gắt gao cắn chặt môi.

Lưu Lăng nhẹ nhàng hôn lên mồ hôi trên trán nàng và nước mắt ở hai khoé mắt, ở bên tai nàng dịu dàng nói những lời ngọt ngào. Dần dần Liễu Mi Nhi cũng buông lỏng xuống, nhưng ngay lúc nàng vừa mới thả lỏng, Lưu Lăng lại một lần nữa mạnh mẽ đem khối lửa nóng khổng lồ xuyên vào tận cùng!

Không có đèn, chỉ có ánh trăng.

Hai thân thể quấn vào nhau triền miên vô cùng, dường như ánh trăng cũng thẹn thùng cho cảnh xuân mê người này, kéo một mảng mây trắng lại, che giấu khuôn mặt đỏ bừng của nó.

Lư Ngọc Châu đã đợi một đêm, nàng vẫn quật cường như cũ ngồi đợi trên giường trong phòng ngủ của Lưu Lăng, chưa từng ngủ một phút. Huân Nhi đang nằm ngủ trên bàn, miệng nhỏ của nàng ta còn mấp máy dường như đang nói mớ, rõ ràng còn một chút nước miếng trên khoé miệng đáng yêu của nàng.

Lư Ngọc Châu tự mình vén khăn voan, nhìn sắc trời không rõ bên ngoài. Nàng thở dài, có chút u oán lẩm bẩm: – Người vẫn là không dám trở về, chỉ có điều, như vậy có thể khiến ta buông tha cho người sao?

Nàng chậm rãi đứng lên, giãn ra một chút vòng eo nhức mỏi vì ngồi cả đêm. Đi đến trước bàn trang điểm, nàng buông mái tóc đen như thác nước của mình xuống. Nàng tự tay cấm lấy lược, chậm rãi chải mái tóc mềm mại, rồi bới thành kiểu tóc biểu hiện cho việc đã kết hôn. Thay một bộ quần áo, sau khi rửa mặt xong, nàng nhìn sắc trời trắng bệch bên ngoài cười cười.

Huân Nhi mở hai mắt vẫn buồn ngủ như phủ sương mờ của mình, nhìn tiểu thư của mình nói: – Tiểu thư, người thực sự cả đêm không ngủ ạ.

Lư Ngọc Châu hít một hơi thật sâu, ưỡn ngực lên, gằn từng tiếng nói với Huân Nhi: – Huân Nhi, về sau… không được gọi ta là tiểu thư, gọi Vương phi!

Liễu Mi Nhi cũng là một đêm không ngủ, Lưu Lăng điên cuồng nửa đêm lại đòi hỏi khiến nàng thật sự có chút không chịu nổi. Nàng nhẹ nhàng cử động, tiếp đó một loại cảm giác nhức mỏi trướng đau truyền đến. Nàng hơi nhíu mày, lặng lẽ di chuyển cơ thể mình.

– Nàng một đêm không ngủ?

Lưu Lăng nằm trong ngực nàng mở to mắt hỏi.

Liễu Mi Nhi ngượng ngùng gật gật đầu, nàng sao có thể ngủ được? Nhớ tới những chuyện Vương gia làm với mình đêm qua, Liễu Mi Nhi xấu hổ gần như muốn tìm một kẽ đất chui vào.

Nhìn dáng vẻ kẻ phạm tội ngượng ngùng của nàng, Lưu Lăng khẽ cười cười: – Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, cũng không cần theo ta đi phía Nam nữa, yên tâm ở nhà chờ ta, được không?

Thần sắc Liễu Mi Nhi biến đổi, không biết nên nói cái gì.

Lưu Lăng đoán được tâm sự của nàng, hắn ôm mặt Liễu Mi Nhi hôn một cái nói: – Nàng đứa nhỏ ngốc nghếch này, có phải sợ ta không cần nàng rồi? Thân thể nàng hiện giờ như vậy, có thể lặn lội đường xa sao? Ngoan ngoãn ở nhà chờ ta, yên tâm, Vương gia nhà nàng anh minh thần võ, không bao lâu sẽ trở lại đấy!

– Nhưng…

Liễu Mi Nhi cúi đầu nói.

– Bất kể là cái gì? Hiện tại nàng đã là nữ nhân của ta rồi, “chồng là giềng của vợ", chẳng lẽ lời nói của ta nàng đều không nghe sao?

Lưu lắng cố ý tỏ vẻ nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói.

– Không phải… Mi Nhi… Mi Nhi chỉ muốn từng giây từng phút đều được ở bên cạnh Vương gia.

Lưu Lăng thân mật day day hai má của nàng nói: – Đợi ta đi, chiến trường không phải nơi nữ nhân nên đến. Ngoan ngoãn ở trong nhà, sắp xếp mọi việc trong nhà thoả đáng, như vậy chính là giúp ta rồi.

Liễu Mi Nhi chỉ có thể gật gật đầu, hết sức không nỡ.

Lưu Lăng cười ha hả, kéo chăn nhảy ra khỏi giường, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Hắn thân mình loã thể, một thân da thịt màu đồng cổ vào buổi sáng đặc biệt hấp dẫn người khác. Liễu Mi Nhi bị động tác này của hắn làm cho hoảng sợ, cúi đầu không dám nhìn thân thể của Lưu Lăng.

Lưu Lăng duỗi lưng một cái, tuy rằng cả đêm cật lực lao động, nhưng không hiểu vì sao, không ngờ lúc thức dậy tinh thần lại sảng khoái như vậy!

Liễu Mi Nhi chịu đau, từ trên giường đứng dậy giúp Lưu Lăng mặc quần áo. Lưu Lăng vỗ vỗ khuôn mặt xinh đẹp của nàng nói: – Không cần ra khỏi cửa, để bọn hạ nhân nhìn thấy không tốt.

Liễu Mi Nhi biết đây là Lưu Lăng thay mình suy nghĩ, dù sao như vậy đi ra ngoài bị bọn hạ nhân nhìn thấy mà nói, sẽ truyền ra không ít tin đồn.

Nàng gật gật đầu, đưa mắt nhìn Lưu Lăng bước đi ra khỏi phòng.

Đi ra ngoài cửa, Lưu Lăng hít thật sâu một hơi không khí mát mẻ của buổi sáng sớm. Chỉ cảm thấy bên trong cơ thể có một cỗ khí lực dùng không hết, chưa từng có cảm giác sảng khoái như vậy. Lúc đi đến đại viện, hắn phát hiện kể cả huynh đệ Nhiếp thị cùng đám thị vệ, còn có cả năm trăm Cấm quân mũ giáp sáng lóa đã xếp hàng đang đợi hắn.

Lão Ngô quản gia tay đang cầm áo giáp của Lưu Lăng đứng bên cạnh Hồng Sư Tử cao lớn, vẻ mặt nghiêm trang.

Lưu Lăng cũng không mặc khôi giáp, chỉ một thân Vương phục màu xanh đậm, bên hông đeo bảo kiếm Hiếu Đế ngự ban. Một tên thị vệ đem khôi giáp của hắn vác ở sau lưng, theo Lưu Lăng và mọi người cùng nhau lên ngựa.

– Vương gia … Lư tiểu thư sáng sớm đã rời đi, không biết đi nơi nào.

Lão Ngô ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng nói cho Lưu Lăng biết.

Lưu Lăng gật gật đầu, thầm nghĩ rằng có lẽ là nàng ta đợi mình một đêm, sáng sớm tức giận đã đi về Lư phủ. Đối với người con gái này, trong lòng Lưu Lăng chỉ cảm thấy thật áy náy. Chỉ có điều lúc này cũng không phải lúc suy xét chuyện nữ nhi tình trường, nếu đã lên ngựa, dẫn binh, vậy thì tất cả đều lấy việc quân làm trọng!

Hắn vung tay lên nói: – Đi thôi! Đi thao trường!

PS: Chương sau rất bạo lực, xin hãy chuẩn bị kỹ lưỡng.
Tác giả : Trí Bạch
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại