Đế Trụ
Chương 70: Đùa giỡn?
Lúc Lưu Lăng mang theo năm trăm Cấm quân tới đại doanh Kinh Kỳ, tất cả quan binh bị điều động đã tới không sai biệt lắm. Sở dĩ nói không sai biệt lắm, là vì vẫn có một nhóm người không có tới.
Một vạn nhân mã của đại doanh Kinh Kỳ, không thiếu một người đứng sừng sững trên giáo trường, những người này đứng thẳng như đóng đinh vậy, vẻ mặt trang nghiêm. Một vạn người này, chỉ là đứng đó thôi, nhưng lại tản ra một cỗ khí tức sát phạt nồng đượm. Lúc trước khi xảy ra sự việc loạn Thái tử, binh mã đại doanh Kinh Kỳ đại khai sát giới, hiện giờ mùi máu tanh trên người còn chưa tán đi.
Mười Thiên phu trưởng, năm Thiên tướng, chính là đứng ở phía trước của đội ngũ, tuy rằng thân là tướng lĩnh, người mặc trọng giáp, nhưng mười mấy người này và những binh sĩ kia giống nhau, đứng thẳng tắp trên giáo trường. Thống lĩnh đại doanh Kinh Kỳ – Trần Viễn Sơn sau khi từ Vương phủ của Lưu Lăng trở về, thì mang theo Triệu Bá và mấy vị tướng quân trực tiếp đợi ở đây, lúc này đây gã đang tuần tra ở phía trước phương trận đại doanh Kinh Kỳ.
Ở bên kia, sáu ngàn binh sĩ của Cấm quân đang đứng đó. Sáu ngàn binh sĩ này đồng dạng đứng vô cùng chỉnh tề, nhưng nếu nhìn kỹ mà nói, từ trên mặt bọn họ nhìn ra được biểu tình không kiên nhẫn và chán ghét. Khôi giáp trên người bọn họ nhẹ hơn nhiều so với khôi giáp trên người binh sĩ đại doanh Kinh Kỳ, nhưng đã có người có chút bất mãn. Tuy nhiên do Cấm quân chính là dùng để làm ra vẻ, đứng thẳng có thể xem như là công phu cơ bản của bọn họ, vẫn là có thể kiên trì được.
Thống lĩnh Cấm quân – Phụ Quốc tướng quân Chiêu Tiên, Vệ Quốc tướng quân Tôn Thắng đứng ở phía trước đội ngũ. Hai người bọn họ đều phải theo Lưu Lăng xuôi nam, nên cũng trực tiếp đi đến nơi đây.
Ở vị trí ngoài cùng bên trái, là một vạn bốn ngàn binh sĩ của quân phòng giữ, người đứng đó đến ba thành đều không có, phần lớn đều ngồi dưới đất trò chuyện, còn có một bộ phận người chạy tới nơi xa dưới bóng cây nghỉ ngơi. Mấy tên tướng lĩnh của quân phòng giữ tuy lúc tuần tra có khiển trách một phen, nhưng hiển nhiên không có hiệu quả gì.
Mấy tên quân phòng giữ chỉ mặc quần áo bình thường, căn bản không có mặc giáp trụ. Tụm năm tụm ba tụ tập cùng một chỗ, tên thì nói chuyện phiếm, tên thì nằm ngủ. Còn có mấy tên không ngờ cởi áo ra đấu vật, chọc cho những tên quân phòng giữ vây xem cười vang từng hồi.
Những người này quần áo không chỉnh tề, không có một chút không khí trang nghiêm của quân đội. Nhìn qua chỗ nào giống quân đội, cứ như là một đám lưu manh tụ tập lại. Kỷ luật của quân phòng giữ trước giờ đều lỏng lẻo, phía trên cũng biết những người này có quân lương thấp nhất, thường thường cũng là mắt nhắm mắt mở ngồi xem mặc kệ, làm cho một chi quân đội đang tốt đẹp biến thành một đống cát rời rạc.
Tướng lĩnh của đại doanh Kinh Kỳ và Cấm quân nhìn thấy bộ dạng vô lại của quân phòng giữ, chỉ cười lạnh không thôi.
Cũng không biết là ai nhìn thấy, mạnh mẽ hô một tiếng: – Trung Thân Vương đến rồi!
Trong nháy mắt những binh sĩ của quân phòng giữ đại loạn, kẻ thì mặc áo, người thì tìm binh khí, trong lúc hỗn loạn nhiều người tìm không được vị trí mà mình nên đứng, thậm chí mấy tên đang đấu vật còn không nghe thấy!
Nhất thời cục diện loạn thành một đống, mấy tên Thống lĩnh quân phòng giữ gấp đến nỗi không ngừng hô to, nhưng thường ngày bọn họ đã không có uy nghiêm gì, hiện tại càng không khống chế được cục diện.
Đúng lúc này, viên môn mở ra, sau một hồi trống trận vang lên.
Chỉ thấy một đội kỵ binh hùng tráng, vây quanh Trung Thân Vương Lưu Lăng mặc kim giáp đi vào đại doanh Kinh Kỳ. Năm trăm Cấm quân chia thành hai nhóm, Lưu Lăng dẫn theo mười mấy thân vệ cưỡi ngựa đi tới trước đài điểm tướng.
Lúc này, quân phòng giữ hỗn loạn vẫn chưa bình ổn xuống, nhưng đã không còn kịp rồi, bọn họ mặc kệ người nào nên đứng vị trị nào, đứng lung tung cho xong. Nhìn từ xa, bọn họ giống như đám cỏ dại bị một cơn gió thổi loạn.
Tầm mắt Lưu Lăng đảo qua, đối với biểu hiện của đại doanh Kinh Kỳ và Cấm quân vẫn có chút hài lòng, chỉ là đám quân phòng giữ này… Lưu Lăng lạnh lùng hừ một tiếng, giữa chân mày phát ra một cỗ sát khí làm người ta rét lạnh.
Lưu Lăng đi tới đài điểm tướng cũng không xuống ngựa, mà ở trên ngựa nói với Thống lĩnh đại doanh Kinh Kỳ Trần Viễn Sơn: – Hôm nay tới đây giải tán, ngày mai giờ mão tại giáo trường điểm binh, nếu có người tới trễ thì xử theo quân pháp.
Trần Viễn Sơn hô một tiếng đáp ứng, nhảy lên đài điểm tướng lớn tiếng tuyên bố. Nhân mã đại doanh Kinh Kỳ không nói một lời, rất có trật tự từ từ giải tán đi ra. Trong Cấm quân mặc dù có người oán giận, nhưng vẫn duy trì kỷ luật theo trình tự từng đội một giải tán. Chỉ có quân phòng giữ lúc ấy biến thành một đống hỗn loạn.
– Cái gì vậy! Bắt lão tử tập hợp vào giữa trưa, bây giờ một cái rắm cũng không đánh liền giải tán? Mẹ nó! Đây chẳng phải là đùa giỡn với lão tử sao?
– Xuỵt, ngươi nhỏ giọng một chút.
– Nhỏ giọng cái rắm! Lưu đại ca nói rất đúng, là thứ gì chứ! Vương gia thì thế nào, Vương gia thì có thể trêu đùa người khác sao? Nếu lão tử là Hoàng Đế, một đao làm thịt hắn!
– Mẹ nó! Cái gì chó má Trung Thân Vương!
– Còn tưởng rằng có bản lĩnh lớn lắm, đến đây rồi cả cái rắm cũng không dám đánh, má nó! Giải tán? Đại gia ta vẫn là không hầu hạ nổi! Lát nữa lão tử liền cuốn gói chạy lấy người, đi phía nam liều mạng với đại quân Hậu Chu, kẻ ngốc mới đi!
– Đúng vậy đúng vậy, ta mới không đi phía nam liều sống liều chết đâu. Mỗi tháng chỉ có chút xíu quân lương như vậy, mà còn muốn lão tử liều mạng? Nằm mơ đi.
Âm thanh bất mãn chen chúc tới, mấy tên Thống lĩnh quân phòng giữ cũng không quản được. Hơn nữa, trong lòng bọn họ cũng là nghĩ như vậy. Vốn tưởng rằng đi phía nam liều mạng, lần này tập kết là muốn phát một khoản quân lương. Ai biết được kết quả là đứng ở giáo trường cả nửa ngày, dĩ nhiên giải tán tại chỗ!
Bọn họ cũng lười quản những binh lính kia, chính mình một bụng tức giận đi trước rồi. Trong lúc nhất thời trên giáo trường loạn thành một đoàn, tiếng chửi mắng, tiếng hô quát liên tiếp vang lên. Lưu Lăng chỉ ngồi ngay ngắn ở trên yên ngựa lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, khóe miệng của hắn vẽ ra một chút cười lạnh. Giương tay lên, Lưu Lăng mang theo năm trăm Cấm quân cưỡi ngựa đi ra giáo trường, trực tiếp quay về Đô thành.
Có người to gan chỉ vào bóng lưng Lưu Lăng chửi ầm lên, nói thẳng Lưu Lăng không xem họ là người, đem ra đùa giỡn.
Nói thật, ngay cả năm trăm Cấm quân đi theo Lưu Lăng cũng không hiểu chuyện này là sao, nhưng bọn họ dù sao cũng là trường kỳ đi lại trong cung cấm, đối với quy củ và quân pháp đều khá hiểu biết, nên cũng không có ai oán giận cái gì, đi theo phía sau Lưu Lăng trở về thành Thái Nguyên.
Nhìn theo bóng lưng Lưu Lăng rời khỏi, lại nhìn bộ dáng kiêu ngạo của đám lính du côn quân phòng giữ kia, Thống lĩnh đại doanh Kinh Kỳ Trần Viễn Sơn nhíu mày.
– Hừ! Một đám ngu ngốc!
Gã hừ lạnh một tiếng, mang theo Triệu Bá, Đỗ Uy và mấy vị tướng quân đi vào trong quân trướng của đại doanh Kinh Kỳ. Mọi người vừa ngồi xuống, hai vị Thống lĩnh Cấm quân Chiêu Tiên và Tôn Thắng cũng đi vào, theo chức vụ thì hai người họ so với Trần Viễn Sơn còn cao hơn, Trần Viễn Sơn nghênh đón hai người vào ngồi ở ghế trên.
Tôn Thắng sau khi ngồi xuống liền hồng hộc nói: – Nhìn bộ dạng xấu xa của đám người quân phòng giữ, lão tử hận không thể một đao đem bọn họ làm thịt hết, thật là mất mặt mà!
Chiêu Tiên cười cười nói: – Tôn thắng à, ngươi nghĩ chỉ có mình ngươi nhìn không vừa mắt sao? Ngươi không nhìn thấy bộ mặt lạnh như băng của Vương gia sao? Buồn cười là mấy tên ngốc kia còn không biết, còn có tâm tư càn quấy!
Gã cười nói: – Tôn Thắng, sau khi trở về, ngươi nghiêm lệnh các doanh, ngày mai không được tới trễ, chỉ cần có một người tới trễ, Ngũ trưởng Thập trưởng tương ứng nhất loạt chém hết!
Tôn Thắng nói: – Ta hiểu, đã dặn dò xuống dưới rồi.
Trần Viễn Sơn cười nói: – Kỷ luật của Cấm quân nghiêm minh, mạt tướng thật khâm phục.
Chiêu Tiên lườm gã một cái cười mắng: – Lăn qua một bên, ngươi cái tên này chạy đến đây chế giễu ta. Vừa rồi ở trên giáo trường ta xem những binh sĩ thủ hạ của ngươi kia, ngươi đoán lúc đấy ta suy nghĩ gì?
Trần Viễn Sơn nói: – Giết người cướp của!
Chiêu Tiên cười ha ha: – Ngươi cái tên này, chẳng lẽ vừa mới chui vào trong lòng ta hay sao, nếu không làm sao biết ta đang nghĩ gì? Ta thật sự muốn đem những binh sĩ trong tay ngươi đều cướp về, so với những binh sĩ trong tay ngươi, đám ranh con trong Cấm quân của ta quả thực đều là gối thêu hoa!
Trần Viễn Sơn nói: – Tướng quân, binh sĩ của đại doanh Kinh Kỳ quả thật không tệ, nhưng những binh sĩ đó đều được lựa chọn kỹ càng từ Phủ Viễn quân và Kiến Hùng quân, đều là những tên đã ra chiến trường liều mạng. Trong đó có tám phần, đều từng ở dưới trướng Vương gia vào sinh ra tử. Cho nên, ngươi đừng ngưỡng mộ ta, binh sĩ như vậy ta không mang ra được. Theo ta thấy thì người của Cấm quân cũng không tệ, chỉ là trên người còn thiếu chút sát khí!
Chiêu Tiên sáng mắt ra nói: – Đúng vậy, chính là sát khí! Nhưng cái thứ này nhìn không thấy chạm không tới, ngươi cũng không thể cứ như vậy mà cho bọn họ. Chỉ có thật sự kéo ra trên chiến trường, để bọn họ trải qua sự tẩy rửa của máu và lửa, mới chân chính trở thành chiến sĩ hợp cách!
Tôn Thắng nói: – Nói trắng ra là, không giết người, thì lấy đâu ra sát khí?
Tôn Thắng tính cách hào sảng, ngày thường cùng với Trần Viễn Sơn và mấy vị Thống lĩnh đại doanh Kinh Kỳ đều quen thuộc. Gã cười nói: – Lão Trần à, ngươi đoán xem ngày mai Vương gia điểm binh ở giáo trường, sẽ giết bao nhiêu người?
Đỗ Uy cười nói: – Cái đám ngu ngốc quân phòng giữ, vẫn còn không nhận ra chuyện hôm nay do Vương Gia cố ý làm ra, cái đám ngu ngốc chết đến nơi rồi mà còn không biết, nghĩ lại ta đã muốn cười.
Chiêu Tiên nói: – Các ngươi có nhìn thấy ánh mắt lúc đó của Vương gia không?
Trần Viễn Sơn gật đầu noi:
– Làm sao không nhìn thấy, cái loại ánh mắt ta này bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy sợ. Ta đi theo Vương gia cũng được mấy năm rồi, mỗi lần nhìn thấy loại ánh mắt này của Vương gia, ta đều sợ hết hồn.
Chiêu Tiên nói: – Đúng vậy, loại ánh mắt đó, quá lạnh rồi.
Mọi người nghĩ đến vẻ mặt lạnh như băng của Lưu Lăng, nhịn không được rùng mình, Trần Viễn Sơn nói: – Tôn tướng quân, ngươi cảm thấy Vương gia ngày mai sẽ đại khai sát giới sao? Ta nghĩ nhiều lắm cũng chỉ giết hai ba người, giết gà doạ khỉ mà. Bây giờ chúng ta phải xuôi nam chống lại Hậu Chu, đang đúng lúc cần dùng người, Vương gia có lẽ sẽ không ra tay quá ác. Đám người quân phòng giữ đều là kẻ ngu ngốc, hù doạ một chút thì sẽ sợ cả thôi.
Tôn Thắng lắc lắc đầu nói: – Không biết được, tâm tư của Vương gia ta đoán không ra. Nhưng suy nghĩ của ta với ngươi không sai biệt lắm, dù sao ngày mai nhất định sẽ có người phải chết.
Chiêu Tiên đứng dậy vỗ vỗ bụi đất trên khôi giáp: – Chúng ta liền chống mắt lên mà xem!
Lưu Lăng sau khi vào đô thành, dặn dò Cấm quân Thiên phu trưởng dẫn theo năm trăm Cấm quân trực tiếp quay về phủ Trung Thân Vương. Hắn dẫn theo mười hai thị vệ bao gồm huynh đệ Nhiếp gia thẳng đến Hoàng thành. Lúc chiều gặp phải thích khách, làm cho Lưu Lăng có chút tức giận. Vốn định lấy chiến sự làm trọng, những chuyện lộn xộn trong thành Thái Nguyên tạm thời để đó, ai mà ngờ được có người nhân lúc này ra tay, làm cho ý niệm tạm thời không để ý bọn họ của Lưu Lăng thu trở về.
Nhưng Lưu Lăng vừa bước vào Hoàng cung liền nghe nói Hình bộ Thượng thư Tư Mã Luật gặp chuyện bỏ mình, hiện tại người của Thái Nguyên Phủ, Bát môn tuần sát ti còn có Hình bộ đều bận đến chóng mặt. Chuyện này làm cho Lưu Lăng kinh ngạc khó hiểu!
Tư Mã Luật đã chết?
Một vạn nhân mã của đại doanh Kinh Kỳ, không thiếu một người đứng sừng sững trên giáo trường, những người này đứng thẳng như đóng đinh vậy, vẻ mặt trang nghiêm. Một vạn người này, chỉ là đứng đó thôi, nhưng lại tản ra một cỗ khí tức sát phạt nồng đượm. Lúc trước khi xảy ra sự việc loạn Thái tử, binh mã đại doanh Kinh Kỳ đại khai sát giới, hiện giờ mùi máu tanh trên người còn chưa tán đi.
Mười Thiên phu trưởng, năm Thiên tướng, chính là đứng ở phía trước của đội ngũ, tuy rằng thân là tướng lĩnh, người mặc trọng giáp, nhưng mười mấy người này và những binh sĩ kia giống nhau, đứng thẳng tắp trên giáo trường. Thống lĩnh đại doanh Kinh Kỳ – Trần Viễn Sơn sau khi từ Vương phủ của Lưu Lăng trở về, thì mang theo Triệu Bá và mấy vị tướng quân trực tiếp đợi ở đây, lúc này đây gã đang tuần tra ở phía trước phương trận đại doanh Kinh Kỳ.
Ở bên kia, sáu ngàn binh sĩ của Cấm quân đang đứng đó. Sáu ngàn binh sĩ này đồng dạng đứng vô cùng chỉnh tề, nhưng nếu nhìn kỹ mà nói, từ trên mặt bọn họ nhìn ra được biểu tình không kiên nhẫn và chán ghét. Khôi giáp trên người bọn họ nhẹ hơn nhiều so với khôi giáp trên người binh sĩ đại doanh Kinh Kỳ, nhưng đã có người có chút bất mãn. Tuy nhiên do Cấm quân chính là dùng để làm ra vẻ, đứng thẳng có thể xem như là công phu cơ bản của bọn họ, vẫn là có thể kiên trì được.
Thống lĩnh Cấm quân – Phụ Quốc tướng quân Chiêu Tiên, Vệ Quốc tướng quân Tôn Thắng đứng ở phía trước đội ngũ. Hai người bọn họ đều phải theo Lưu Lăng xuôi nam, nên cũng trực tiếp đi đến nơi đây.
Ở vị trí ngoài cùng bên trái, là một vạn bốn ngàn binh sĩ của quân phòng giữ, người đứng đó đến ba thành đều không có, phần lớn đều ngồi dưới đất trò chuyện, còn có một bộ phận người chạy tới nơi xa dưới bóng cây nghỉ ngơi. Mấy tên tướng lĩnh của quân phòng giữ tuy lúc tuần tra có khiển trách một phen, nhưng hiển nhiên không có hiệu quả gì.
Mấy tên quân phòng giữ chỉ mặc quần áo bình thường, căn bản không có mặc giáp trụ. Tụm năm tụm ba tụ tập cùng một chỗ, tên thì nói chuyện phiếm, tên thì nằm ngủ. Còn có mấy tên không ngờ cởi áo ra đấu vật, chọc cho những tên quân phòng giữ vây xem cười vang từng hồi.
Những người này quần áo không chỉnh tề, không có một chút không khí trang nghiêm của quân đội. Nhìn qua chỗ nào giống quân đội, cứ như là một đám lưu manh tụ tập lại. Kỷ luật của quân phòng giữ trước giờ đều lỏng lẻo, phía trên cũng biết những người này có quân lương thấp nhất, thường thường cũng là mắt nhắm mắt mở ngồi xem mặc kệ, làm cho một chi quân đội đang tốt đẹp biến thành một đống cát rời rạc.
Tướng lĩnh của đại doanh Kinh Kỳ và Cấm quân nhìn thấy bộ dạng vô lại của quân phòng giữ, chỉ cười lạnh không thôi.
Cũng không biết là ai nhìn thấy, mạnh mẽ hô một tiếng: – Trung Thân Vương đến rồi!
Trong nháy mắt những binh sĩ của quân phòng giữ đại loạn, kẻ thì mặc áo, người thì tìm binh khí, trong lúc hỗn loạn nhiều người tìm không được vị trí mà mình nên đứng, thậm chí mấy tên đang đấu vật còn không nghe thấy!
Nhất thời cục diện loạn thành một đống, mấy tên Thống lĩnh quân phòng giữ gấp đến nỗi không ngừng hô to, nhưng thường ngày bọn họ đã không có uy nghiêm gì, hiện tại càng không khống chế được cục diện.
Đúng lúc này, viên môn mở ra, sau một hồi trống trận vang lên.
Chỉ thấy một đội kỵ binh hùng tráng, vây quanh Trung Thân Vương Lưu Lăng mặc kim giáp đi vào đại doanh Kinh Kỳ. Năm trăm Cấm quân chia thành hai nhóm, Lưu Lăng dẫn theo mười mấy thân vệ cưỡi ngựa đi tới trước đài điểm tướng.
Lúc này, quân phòng giữ hỗn loạn vẫn chưa bình ổn xuống, nhưng đã không còn kịp rồi, bọn họ mặc kệ người nào nên đứng vị trị nào, đứng lung tung cho xong. Nhìn từ xa, bọn họ giống như đám cỏ dại bị một cơn gió thổi loạn.
Tầm mắt Lưu Lăng đảo qua, đối với biểu hiện của đại doanh Kinh Kỳ và Cấm quân vẫn có chút hài lòng, chỉ là đám quân phòng giữ này… Lưu Lăng lạnh lùng hừ một tiếng, giữa chân mày phát ra một cỗ sát khí làm người ta rét lạnh.
Lưu Lăng đi tới đài điểm tướng cũng không xuống ngựa, mà ở trên ngựa nói với Thống lĩnh đại doanh Kinh Kỳ Trần Viễn Sơn: – Hôm nay tới đây giải tán, ngày mai giờ mão tại giáo trường điểm binh, nếu có người tới trễ thì xử theo quân pháp.
Trần Viễn Sơn hô một tiếng đáp ứng, nhảy lên đài điểm tướng lớn tiếng tuyên bố. Nhân mã đại doanh Kinh Kỳ không nói một lời, rất có trật tự từ từ giải tán đi ra. Trong Cấm quân mặc dù có người oán giận, nhưng vẫn duy trì kỷ luật theo trình tự từng đội một giải tán. Chỉ có quân phòng giữ lúc ấy biến thành một đống hỗn loạn.
– Cái gì vậy! Bắt lão tử tập hợp vào giữa trưa, bây giờ một cái rắm cũng không đánh liền giải tán? Mẹ nó! Đây chẳng phải là đùa giỡn với lão tử sao?
– Xuỵt, ngươi nhỏ giọng một chút.
– Nhỏ giọng cái rắm! Lưu đại ca nói rất đúng, là thứ gì chứ! Vương gia thì thế nào, Vương gia thì có thể trêu đùa người khác sao? Nếu lão tử là Hoàng Đế, một đao làm thịt hắn!
– Mẹ nó! Cái gì chó má Trung Thân Vương!
– Còn tưởng rằng có bản lĩnh lớn lắm, đến đây rồi cả cái rắm cũng không dám đánh, má nó! Giải tán? Đại gia ta vẫn là không hầu hạ nổi! Lát nữa lão tử liền cuốn gói chạy lấy người, đi phía nam liều mạng với đại quân Hậu Chu, kẻ ngốc mới đi!
– Đúng vậy đúng vậy, ta mới không đi phía nam liều sống liều chết đâu. Mỗi tháng chỉ có chút xíu quân lương như vậy, mà còn muốn lão tử liều mạng? Nằm mơ đi.
Âm thanh bất mãn chen chúc tới, mấy tên Thống lĩnh quân phòng giữ cũng không quản được. Hơn nữa, trong lòng bọn họ cũng là nghĩ như vậy. Vốn tưởng rằng đi phía nam liều mạng, lần này tập kết là muốn phát một khoản quân lương. Ai biết được kết quả là đứng ở giáo trường cả nửa ngày, dĩ nhiên giải tán tại chỗ!
Bọn họ cũng lười quản những binh lính kia, chính mình một bụng tức giận đi trước rồi. Trong lúc nhất thời trên giáo trường loạn thành một đoàn, tiếng chửi mắng, tiếng hô quát liên tiếp vang lên. Lưu Lăng chỉ ngồi ngay ngắn ở trên yên ngựa lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, khóe miệng của hắn vẽ ra một chút cười lạnh. Giương tay lên, Lưu Lăng mang theo năm trăm Cấm quân cưỡi ngựa đi ra giáo trường, trực tiếp quay về Đô thành.
Có người to gan chỉ vào bóng lưng Lưu Lăng chửi ầm lên, nói thẳng Lưu Lăng không xem họ là người, đem ra đùa giỡn.
Nói thật, ngay cả năm trăm Cấm quân đi theo Lưu Lăng cũng không hiểu chuyện này là sao, nhưng bọn họ dù sao cũng là trường kỳ đi lại trong cung cấm, đối với quy củ và quân pháp đều khá hiểu biết, nên cũng không có ai oán giận cái gì, đi theo phía sau Lưu Lăng trở về thành Thái Nguyên.
Nhìn theo bóng lưng Lưu Lăng rời khỏi, lại nhìn bộ dáng kiêu ngạo của đám lính du côn quân phòng giữ kia, Thống lĩnh đại doanh Kinh Kỳ Trần Viễn Sơn nhíu mày.
– Hừ! Một đám ngu ngốc!
Gã hừ lạnh một tiếng, mang theo Triệu Bá, Đỗ Uy và mấy vị tướng quân đi vào trong quân trướng của đại doanh Kinh Kỳ. Mọi người vừa ngồi xuống, hai vị Thống lĩnh Cấm quân Chiêu Tiên và Tôn Thắng cũng đi vào, theo chức vụ thì hai người họ so với Trần Viễn Sơn còn cao hơn, Trần Viễn Sơn nghênh đón hai người vào ngồi ở ghế trên.
Tôn Thắng sau khi ngồi xuống liền hồng hộc nói: – Nhìn bộ dạng xấu xa của đám người quân phòng giữ, lão tử hận không thể một đao đem bọn họ làm thịt hết, thật là mất mặt mà!
Chiêu Tiên cười cười nói: – Tôn thắng à, ngươi nghĩ chỉ có mình ngươi nhìn không vừa mắt sao? Ngươi không nhìn thấy bộ mặt lạnh như băng của Vương gia sao? Buồn cười là mấy tên ngốc kia còn không biết, còn có tâm tư càn quấy!
Gã cười nói: – Tôn Thắng, sau khi trở về, ngươi nghiêm lệnh các doanh, ngày mai không được tới trễ, chỉ cần có một người tới trễ, Ngũ trưởng Thập trưởng tương ứng nhất loạt chém hết!
Tôn Thắng nói: – Ta hiểu, đã dặn dò xuống dưới rồi.
Trần Viễn Sơn cười nói: – Kỷ luật của Cấm quân nghiêm minh, mạt tướng thật khâm phục.
Chiêu Tiên lườm gã một cái cười mắng: – Lăn qua một bên, ngươi cái tên này chạy đến đây chế giễu ta. Vừa rồi ở trên giáo trường ta xem những binh sĩ thủ hạ của ngươi kia, ngươi đoán lúc đấy ta suy nghĩ gì?
Trần Viễn Sơn nói: – Giết người cướp của!
Chiêu Tiên cười ha ha: – Ngươi cái tên này, chẳng lẽ vừa mới chui vào trong lòng ta hay sao, nếu không làm sao biết ta đang nghĩ gì? Ta thật sự muốn đem những binh sĩ trong tay ngươi đều cướp về, so với những binh sĩ trong tay ngươi, đám ranh con trong Cấm quân của ta quả thực đều là gối thêu hoa!
Trần Viễn Sơn nói: – Tướng quân, binh sĩ của đại doanh Kinh Kỳ quả thật không tệ, nhưng những binh sĩ đó đều được lựa chọn kỹ càng từ Phủ Viễn quân và Kiến Hùng quân, đều là những tên đã ra chiến trường liều mạng. Trong đó có tám phần, đều từng ở dưới trướng Vương gia vào sinh ra tử. Cho nên, ngươi đừng ngưỡng mộ ta, binh sĩ như vậy ta không mang ra được. Theo ta thấy thì người của Cấm quân cũng không tệ, chỉ là trên người còn thiếu chút sát khí!
Chiêu Tiên sáng mắt ra nói: – Đúng vậy, chính là sát khí! Nhưng cái thứ này nhìn không thấy chạm không tới, ngươi cũng không thể cứ như vậy mà cho bọn họ. Chỉ có thật sự kéo ra trên chiến trường, để bọn họ trải qua sự tẩy rửa của máu và lửa, mới chân chính trở thành chiến sĩ hợp cách!
Tôn Thắng nói: – Nói trắng ra là, không giết người, thì lấy đâu ra sát khí?
Tôn Thắng tính cách hào sảng, ngày thường cùng với Trần Viễn Sơn và mấy vị Thống lĩnh đại doanh Kinh Kỳ đều quen thuộc. Gã cười nói: – Lão Trần à, ngươi đoán xem ngày mai Vương gia điểm binh ở giáo trường, sẽ giết bao nhiêu người?
Đỗ Uy cười nói: – Cái đám ngu ngốc quân phòng giữ, vẫn còn không nhận ra chuyện hôm nay do Vương Gia cố ý làm ra, cái đám ngu ngốc chết đến nơi rồi mà còn không biết, nghĩ lại ta đã muốn cười.
Chiêu Tiên nói: – Các ngươi có nhìn thấy ánh mắt lúc đó của Vương gia không?
Trần Viễn Sơn gật đầu noi:
– Làm sao không nhìn thấy, cái loại ánh mắt ta này bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy sợ. Ta đi theo Vương gia cũng được mấy năm rồi, mỗi lần nhìn thấy loại ánh mắt này của Vương gia, ta đều sợ hết hồn.
Chiêu Tiên nói: – Đúng vậy, loại ánh mắt đó, quá lạnh rồi.
Mọi người nghĩ đến vẻ mặt lạnh như băng của Lưu Lăng, nhịn không được rùng mình, Trần Viễn Sơn nói: – Tôn tướng quân, ngươi cảm thấy Vương gia ngày mai sẽ đại khai sát giới sao? Ta nghĩ nhiều lắm cũng chỉ giết hai ba người, giết gà doạ khỉ mà. Bây giờ chúng ta phải xuôi nam chống lại Hậu Chu, đang đúng lúc cần dùng người, Vương gia có lẽ sẽ không ra tay quá ác. Đám người quân phòng giữ đều là kẻ ngu ngốc, hù doạ một chút thì sẽ sợ cả thôi.
Tôn Thắng lắc lắc đầu nói: – Không biết được, tâm tư của Vương gia ta đoán không ra. Nhưng suy nghĩ của ta với ngươi không sai biệt lắm, dù sao ngày mai nhất định sẽ có người phải chết.
Chiêu Tiên đứng dậy vỗ vỗ bụi đất trên khôi giáp: – Chúng ta liền chống mắt lên mà xem!
Lưu Lăng sau khi vào đô thành, dặn dò Cấm quân Thiên phu trưởng dẫn theo năm trăm Cấm quân trực tiếp quay về phủ Trung Thân Vương. Hắn dẫn theo mười hai thị vệ bao gồm huynh đệ Nhiếp gia thẳng đến Hoàng thành. Lúc chiều gặp phải thích khách, làm cho Lưu Lăng có chút tức giận. Vốn định lấy chiến sự làm trọng, những chuyện lộn xộn trong thành Thái Nguyên tạm thời để đó, ai mà ngờ được có người nhân lúc này ra tay, làm cho ý niệm tạm thời không để ý bọn họ của Lưu Lăng thu trở về.
Nhưng Lưu Lăng vừa bước vào Hoàng cung liền nghe nói Hình bộ Thượng thư Tư Mã Luật gặp chuyện bỏ mình, hiện tại người của Thái Nguyên Phủ, Bát môn tuần sát ti còn có Hình bộ đều bận đến chóng mặt. Chuyện này làm cho Lưu Lăng kinh ngạc khó hiểu!
Tư Mã Luật đã chết?
Tác giả :
Trí Bạch