Đế Thiếu Sủng Trong Lòng: Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh
Chương 5: Bao nuôi nam thần của trường?
“Thiếu gia, cậu không sao chứ?"
Phó Cửu vừa mới đi xuống lầu liền thấy tiểu quản gia Trần Hiểu Đông thở hổn hển chạy về phía cô, ánh mắt nôn nóng thể hiện rất rõ ràng.
“Cậu có bị thương chỗ nào không? Đám người Hoắc Tư Vũ có phải lại..."
Không đợi Trần Hiểu Đông nói hết câu, Phó Cửu liền mở miệng: “Bị tôi đánh một trận."
“Cái gì?!" Trần Hiểu Đông cảm thấy mình lo lắng chạy thẳng đến đây, hai lỗ tai đều có vấn đề, gian nan hỏi: “Thiếu, thiếu gia nói là, cậu không bị đánh?"
Phó Cửu nhướng mày: “Nhìn tôi giống như vừa mới bị đánh lắm sao."
Nếu là cậu của ngày trước, chuyện đúng là như vậy!
Trần Hiểu Đông nói thầm ở trong lòng một câu. Hắn biết thiếu gia nhà hắn từ sau khi tỉnh lại có chút thay đổi.
Đầu tiên là khí chất vô cùng động lòng người, nhưng chuyện này không bao gồm việc hắn có thể đối phó đám người Hoắc Tư Vũ kia nha...
“Vậy vừa rồi cậu có gặp Tần thiếu hay không?" Trần Hiểu Đông cẩn thận hỏi.
Phó Cửu lười biếng duỗi thẳng người: “Không có."
“Không có vậy thì tốt!" Trần Hiểu Đông nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Phó Cửu cảm thấy kỳ quái. Tại sao đám người này nhìn giống như rất sợ cô gặp được vị Tần thiếu kia: “Nếu như tôi gặp được hắn vậy thì có chuyện gì?"
“Tôi sợ cậu sẽ trực tiếp ôm lấy chân hắn không chịu buông." Trần Hiểu Đông vừa nói xong, gương mặt đầy vẻ u oán liếc mắt Phó Cửu một cái: “Thiếu gia, cậu thực sự quên chuyện đã làm trước kia à?"
Trần Hiểu Đông không nhắc nhở thì tốt. Cậu ta vừa nói xong đúng thật là có ký ức không cam lòng trực tiếp hiện lên trong đầu Phó Cửu.
Giống như hiện tại ở nhà ăn.
Lần đầu tiên gặp Tần đại thần liền nhất kiến chung tình.
Sau đó thì... nói rằng muốn bao nuôi người ta!
Phó Cửu là loại người hiếm khi xấu hổ, hiện tại lại có ý định lấy tay che mặt.
Dù sao cô cũng là nữ vương hacker, vẫn muốn chứng minh mình trong sạch: “Người lúc trước muốn bao nuôi hắn không phải là tôi."
Vẻ mặt của Trần Hiểu Đông như muốn nói “Cậu nghĩ đôi mắt của tất cả giáo viên học sinh chúng ta đều bị mù sao."
Lại cố ý dặn dò Phó Cửu một câu: “Thiếu gia, cậu nghe tôi nói, nếu cậu có thích nam sinh cũng đừng động tay động chân với Tần thiếu. Thân phận của hắn cao hơn vài cấp bậc, chỉ bằng nhà họ Phó chúng ta cũng không dễ dàng trêu chọc!"
“Ừm." Phó Cửu trả lời vô cùng có lệ.
Trần Hiểu Đông dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc như hiểu chuyện gì nên làm chuyện gì nên nói bằng lời: “Thiếu gia, cậu không thể thích con gái sao? Vì chuyện này nên ông chủ có ý kiến với cậu, không cho tiền tiêu vặt còn mặc cậu tự sinh tự diệt ở trong trường. Về sau chuyện thừa kế công ty cậu chắc chắn không có vé, mà cơ hội sẽ thuộc về hai chị em con riêng của ông chủ, thiếu gia không nóng nảy sao? Mà nếu là vì phu nhân, một người con trai vô dụng thì giúp được gì?"
Nghe vậy, Phó Cửu dừng chân, đôi mắt phủ lên một lớp mỏng lạnh lùng.
Chuyện của cô ngày trước bình thường đều do hai chị em kia ở trước mặt cha thêm mắm thêm muối.
Lúc đầu Phó Trung Nghĩa đối với Phó Cửu rất tốt, xem cô là đứa con trai duy nhất của mình.
Nhưng sau này, lời nói như gió thoảng bên tai mỗi ngày một nhiều.
Thái độ của Phó Trung Nghĩa đối với Phó Cửu ngày càng xấu. Đến lúc biết được chuyện Phó Cửu có khả năng bị cong liền chặt đứt nguồn cung cấp kinh tế của cô.
Việc liên quan đến gia đình đều không cho tham gia, đối với Phó phu nhân đã từng cùng hắn chia sẻ hoạn nạn cũng chỉ là sự khinh thường.
Phó Cửu nghĩ đến người đàn ông cặn bã như vậy không hề có chút thiện cảm.
Lúc trước Phó Trung Nghĩa có thể thành lập công ty, tất cả tài lực đều dựa vào mẹ cô cung cấp.
Hiện tại Phó Trung Nghĩa cái gì cũng có, liền có ý tưởng ăn cháo đá bát?
Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?
Nếu như cô đã tiếp nhận thân thể này, vậy những gì thuộc về bọn họ đều lấy lại tất cả!
--- ------
Chương 6: Hacker ra tay, gặp được Tần Mạc trong game
Hiện tại, điều cần thiết nhất là cô phải kiếm chút tiền mua linh kiện điện tử, lắp ráp một cái máy tính chức năng cao cấp.
Cô đã kiểm tra qua máy tính ở nhà, miễn cưỡng đánh một trận game còn được. Muốn phá một trang wed không tránh khỏi việc lưu lại dấu vết.
Vì vậy kiếm tiền là nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu...
“Cậu nói cái gì? Kiếm tiền ư?"
Sau khi Trần Hiểu Đông nói ra câu này, đến cả tài xế cũng bị kinh ngạc, lập tức ngừng xe lại. Hai người nhanh chóng quay đầu nhìn Phó Cửu, vẻ mặt giống như vừa gặp được người ngoài hành tinh.
Tay trái Phó Cửu còn cầm một chai nước trái cây, mày đẹp nhăn lại: “Như thế thì làm sao? Tôi nói kiếm tiền rất kỳ quái à?"
“Đúng là có một chút." Trần Hiểu Đông khẩu phật tâm xà, quá kỳ quái thì có!
Trước kia mỗi ngày cậu đều xài hơn một ngàn, đến triển lãm phô trương khí chất mình là nhà giàu mới nổi, khiến người khác đều muốn đánh cậu. Hiện tại cậu lại nói cho chúng tôi cậu muốn bắt đầu kiếm tiền, này không phải đùa người thì là gì?
Phó Cửu cười nhạt: “Mỗi người đều phải có thay đổi. Gần đây kinh tế có chút khó khăn, tất nhiên là muốn tìm việc làm rồi."
“Thiếu gia!" Tài xế già chớp mắt hai cái, giống như vô cùng cảm động: “Nếu như phu nhân nghe được những lời này của cậu, tối hôm nay nhất định có thể ngủ ngon."
Phó Cửu uống một ngụm nước trái cây: “Mẹ tôi ở bên ngoài tỉnh còn rất nhiều việc cần làm, hai người đừng làm phiền bà ấy. Kiếm tiền yêu cầu thời gian, ngày mai Vương thúc đến trường học xin cho tôi nghỉ hai ngày là được."
Vương tài xế, Trần Hiểu Đông: “..."
Nói nhiều như vậy, cậu vẫn là vì muốn xin nghỉ!
“Thiếu gia, cậu muốn ở nhà nghỉ ngơi thì cứ nói thẳng, còn gạt chúng tôi cái gì mà cậu muốn kiếm tiền." Trần Hiểu Đông nhỏ giọng nói thầm một câu.
Phó Cửu nghe vậy bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Cô phát hiện mặc cho cô nói cái gì, những người xung quanh đều sẽ không tin tưởng.
Rốt cuộc trước kia cô một thân nhà giàu mới nổi, không học vấn không nghề nghiệp, suốt ngày chỉ mơ tưởng đến soái ca!
Nhưng mà như vậy cũng không tồi.
Có thể dùng làm ngụy trang rất tốt...
Buổi tối, lầu hai ở nhà họ Phó.
Phản chiếu trong gương chỉ thấy trên chiếc bàn phím đời cũ, một đôi tay thon dài trắng nõn di chuyển qua lại, tốc độ rất nhanh khiến người ta như nhìn thấy ảo ảnh. Nếu là một người thường xuyên chơi game, chắc chắn sẽ nhìn ra đây là một người cực kì xinh đẹp!
“Ầm." Một âm thanh vang lên!
Đại chiêu phóng ra!
BOSS đã chết, chỉ dựa vào một chiêu!
“Mẹ kiếp! Đây là loại chức nghiệp gì? Làm sao có thể thông qua màn BOSS âm u?"
“Không cần biết chức nghiệp gì, ta bỏ tiền thuê hắn mang ta vượt qua bản đồ này. Không ngờ hắn lại chỉ cần một chiêu, cũng làm ta quá chấn kinh (1) rồi!"
(1) Chấn động, kinh ngạc.
“Ta cũng muốn mướn hắn. Hắn là người nơi nào, tên gọi là gì, trang bị có mạnh hay không?"
“Ui, hắn không có trang bị. Hình như là người mới, bộ dáng rất thiếu tiền."
“Ngươi muốn lừa ai, một người mới có thể giết chết BOSS âm u?"
“Đây là thật, ta vừa mới nhận được thông tin của hắn. Hắn lại đưa đoàn Diệt Tư Sinh, hiện tại đang đánh lần thứ hai, các ngươi đợi một chút đọc thông báo đi."
Người này vừa nói xong, toàn sever lại phát lên thông báo một chiêu giết BOSS.
Tiếp đó lại là lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm... Lần thứ mười!
Mỗi một lần như vậy cái tên “Hắc Đào Z" đều được treo cao phía trên màn hình.
Hắn tựa như sử dụng thêm thao tác đặc biệt, mọi người xem đều nhiệt huyết sôi trào!
Một thiếu niên gương mặt siêu cấp đáng yêu chức nghiệp liên đội kích động kêu lên: “Tần thiếu, ngài nhìn xem tên Hắc Đào Z này. Quá soái! Chúng ta kéo hắn về đội mình đi, kéo hắn về đi!"
Hai chân Tần Mạc gác lên nhau, nghiêng mặt qua, đôi mắt đen nhánh, làn da trắng nõn, nhìn hắn như một quý tộc hút huyết quỷ. Đặc biệt hắn còn mặc đồng phục chức nghiệp liên đội của đội hắn, hơi thở lạnh băng lại lười biếng: “Người mới?"
Phó Cửu vừa mới đi xuống lầu liền thấy tiểu quản gia Trần Hiểu Đông thở hổn hển chạy về phía cô, ánh mắt nôn nóng thể hiện rất rõ ràng.
“Cậu có bị thương chỗ nào không? Đám người Hoắc Tư Vũ có phải lại..."
Không đợi Trần Hiểu Đông nói hết câu, Phó Cửu liền mở miệng: “Bị tôi đánh một trận."
“Cái gì?!" Trần Hiểu Đông cảm thấy mình lo lắng chạy thẳng đến đây, hai lỗ tai đều có vấn đề, gian nan hỏi: “Thiếu, thiếu gia nói là, cậu không bị đánh?"
Phó Cửu nhướng mày: “Nhìn tôi giống như vừa mới bị đánh lắm sao."
Nếu là cậu của ngày trước, chuyện đúng là như vậy!
Trần Hiểu Đông nói thầm ở trong lòng một câu. Hắn biết thiếu gia nhà hắn từ sau khi tỉnh lại có chút thay đổi.
Đầu tiên là khí chất vô cùng động lòng người, nhưng chuyện này không bao gồm việc hắn có thể đối phó đám người Hoắc Tư Vũ kia nha...
“Vậy vừa rồi cậu có gặp Tần thiếu hay không?" Trần Hiểu Đông cẩn thận hỏi.
Phó Cửu lười biếng duỗi thẳng người: “Không có."
“Không có vậy thì tốt!" Trần Hiểu Đông nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Phó Cửu cảm thấy kỳ quái. Tại sao đám người này nhìn giống như rất sợ cô gặp được vị Tần thiếu kia: “Nếu như tôi gặp được hắn vậy thì có chuyện gì?"
“Tôi sợ cậu sẽ trực tiếp ôm lấy chân hắn không chịu buông." Trần Hiểu Đông vừa nói xong, gương mặt đầy vẻ u oán liếc mắt Phó Cửu một cái: “Thiếu gia, cậu thực sự quên chuyện đã làm trước kia à?"
Trần Hiểu Đông không nhắc nhở thì tốt. Cậu ta vừa nói xong đúng thật là có ký ức không cam lòng trực tiếp hiện lên trong đầu Phó Cửu.
Giống như hiện tại ở nhà ăn.
Lần đầu tiên gặp Tần đại thần liền nhất kiến chung tình.
Sau đó thì... nói rằng muốn bao nuôi người ta!
Phó Cửu là loại người hiếm khi xấu hổ, hiện tại lại có ý định lấy tay che mặt.
Dù sao cô cũng là nữ vương hacker, vẫn muốn chứng minh mình trong sạch: “Người lúc trước muốn bao nuôi hắn không phải là tôi."
Vẻ mặt của Trần Hiểu Đông như muốn nói “Cậu nghĩ đôi mắt của tất cả giáo viên học sinh chúng ta đều bị mù sao."
Lại cố ý dặn dò Phó Cửu một câu: “Thiếu gia, cậu nghe tôi nói, nếu cậu có thích nam sinh cũng đừng động tay động chân với Tần thiếu. Thân phận của hắn cao hơn vài cấp bậc, chỉ bằng nhà họ Phó chúng ta cũng không dễ dàng trêu chọc!"
“Ừm." Phó Cửu trả lời vô cùng có lệ.
Trần Hiểu Đông dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc như hiểu chuyện gì nên làm chuyện gì nên nói bằng lời: “Thiếu gia, cậu không thể thích con gái sao? Vì chuyện này nên ông chủ có ý kiến với cậu, không cho tiền tiêu vặt còn mặc cậu tự sinh tự diệt ở trong trường. Về sau chuyện thừa kế công ty cậu chắc chắn không có vé, mà cơ hội sẽ thuộc về hai chị em con riêng của ông chủ, thiếu gia không nóng nảy sao? Mà nếu là vì phu nhân, một người con trai vô dụng thì giúp được gì?"
Nghe vậy, Phó Cửu dừng chân, đôi mắt phủ lên một lớp mỏng lạnh lùng.
Chuyện của cô ngày trước bình thường đều do hai chị em kia ở trước mặt cha thêm mắm thêm muối.
Lúc đầu Phó Trung Nghĩa đối với Phó Cửu rất tốt, xem cô là đứa con trai duy nhất của mình.
Nhưng sau này, lời nói như gió thoảng bên tai mỗi ngày một nhiều.
Thái độ của Phó Trung Nghĩa đối với Phó Cửu ngày càng xấu. Đến lúc biết được chuyện Phó Cửu có khả năng bị cong liền chặt đứt nguồn cung cấp kinh tế của cô.
Việc liên quan đến gia đình đều không cho tham gia, đối với Phó phu nhân đã từng cùng hắn chia sẻ hoạn nạn cũng chỉ là sự khinh thường.
Phó Cửu nghĩ đến người đàn ông cặn bã như vậy không hề có chút thiện cảm.
Lúc trước Phó Trung Nghĩa có thể thành lập công ty, tất cả tài lực đều dựa vào mẹ cô cung cấp.
Hiện tại Phó Trung Nghĩa cái gì cũng có, liền có ý tưởng ăn cháo đá bát?
Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?
Nếu như cô đã tiếp nhận thân thể này, vậy những gì thuộc về bọn họ đều lấy lại tất cả!
--- ------
Chương 6: Hacker ra tay, gặp được Tần Mạc trong game
Hiện tại, điều cần thiết nhất là cô phải kiếm chút tiền mua linh kiện điện tử, lắp ráp một cái máy tính chức năng cao cấp.
Cô đã kiểm tra qua máy tính ở nhà, miễn cưỡng đánh một trận game còn được. Muốn phá một trang wed không tránh khỏi việc lưu lại dấu vết.
Vì vậy kiếm tiền là nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu...
“Cậu nói cái gì? Kiếm tiền ư?"
Sau khi Trần Hiểu Đông nói ra câu này, đến cả tài xế cũng bị kinh ngạc, lập tức ngừng xe lại. Hai người nhanh chóng quay đầu nhìn Phó Cửu, vẻ mặt giống như vừa gặp được người ngoài hành tinh.
Tay trái Phó Cửu còn cầm một chai nước trái cây, mày đẹp nhăn lại: “Như thế thì làm sao? Tôi nói kiếm tiền rất kỳ quái à?"
“Đúng là có một chút." Trần Hiểu Đông khẩu phật tâm xà, quá kỳ quái thì có!
Trước kia mỗi ngày cậu đều xài hơn một ngàn, đến triển lãm phô trương khí chất mình là nhà giàu mới nổi, khiến người khác đều muốn đánh cậu. Hiện tại cậu lại nói cho chúng tôi cậu muốn bắt đầu kiếm tiền, này không phải đùa người thì là gì?
Phó Cửu cười nhạt: “Mỗi người đều phải có thay đổi. Gần đây kinh tế có chút khó khăn, tất nhiên là muốn tìm việc làm rồi."
“Thiếu gia!" Tài xế già chớp mắt hai cái, giống như vô cùng cảm động: “Nếu như phu nhân nghe được những lời này của cậu, tối hôm nay nhất định có thể ngủ ngon."
Phó Cửu uống một ngụm nước trái cây: “Mẹ tôi ở bên ngoài tỉnh còn rất nhiều việc cần làm, hai người đừng làm phiền bà ấy. Kiếm tiền yêu cầu thời gian, ngày mai Vương thúc đến trường học xin cho tôi nghỉ hai ngày là được."
Vương tài xế, Trần Hiểu Đông: “..."
Nói nhiều như vậy, cậu vẫn là vì muốn xin nghỉ!
“Thiếu gia, cậu muốn ở nhà nghỉ ngơi thì cứ nói thẳng, còn gạt chúng tôi cái gì mà cậu muốn kiếm tiền." Trần Hiểu Đông nhỏ giọng nói thầm một câu.
Phó Cửu nghe vậy bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Cô phát hiện mặc cho cô nói cái gì, những người xung quanh đều sẽ không tin tưởng.
Rốt cuộc trước kia cô một thân nhà giàu mới nổi, không học vấn không nghề nghiệp, suốt ngày chỉ mơ tưởng đến soái ca!
Nhưng mà như vậy cũng không tồi.
Có thể dùng làm ngụy trang rất tốt...
Buổi tối, lầu hai ở nhà họ Phó.
Phản chiếu trong gương chỉ thấy trên chiếc bàn phím đời cũ, một đôi tay thon dài trắng nõn di chuyển qua lại, tốc độ rất nhanh khiến người ta như nhìn thấy ảo ảnh. Nếu là một người thường xuyên chơi game, chắc chắn sẽ nhìn ra đây là một người cực kì xinh đẹp!
“Ầm." Một âm thanh vang lên!
Đại chiêu phóng ra!
BOSS đã chết, chỉ dựa vào một chiêu!
“Mẹ kiếp! Đây là loại chức nghiệp gì? Làm sao có thể thông qua màn BOSS âm u?"
“Không cần biết chức nghiệp gì, ta bỏ tiền thuê hắn mang ta vượt qua bản đồ này. Không ngờ hắn lại chỉ cần một chiêu, cũng làm ta quá chấn kinh (1) rồi!"
(1) Chấn động, kinh ngạc.
“Ta cũng muốn mướn hắn. Hắn là người nơi nào, tên gọi là gì, trang bị có mạnh hay không?"
“Ui, hắn không có trang bị. Hình như là người mới, bộ dáng rất thiếu tiền."
“Ngươi muốn lừa ai, một người mới có thể giết chết BOSS âm u?"
“Đây là thật, ta vừa mới nhận được thông tin của hắn. Hắn lại đưa đoàn Diệt Tư Sinh, hiện tại đang đánh lần thứ hai, các ngươi đợi một chút đọc thông báo đi."
Người này vừa nói xong, toàn sever lại phát lên thông báo một chiêu giết BOSS.
Tiếp đó lại là lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm... Lần thứ mười!
Mỗi một lần như vậy cái tên “Hắc Đào Z" đều được treo cao phía trên màn hình.
Hắn tựa như sử dụng thêm thao tác đặc biệt, mọi người xem đều nhiệt huyết sôi trào!
Một thiếu niên gương mặt siêu cấp đáng yêu chức nghiệp liên đội kích động kêu lên: “Tần thiếu, ngài nhìn xem tên Hắc Đào Z này. Quá soái! Chúng ta kéo hắn về đội mình đi, kéo hắn về đi!"
Hai chân Tần Mạc gác lên nhau, nghiêng mặt qua, đôi mắt đen nhánh, làn da trắng nõn, nhìn hắn như một quý tộc hút huyết quỷ. Đặc biệt hắn còn mặc đồng phục chức nghiệp liên đội của đội hắn, hơi thở lạnh băng lại lười biếng: “Người mới?"
Tác giả :
Chiến Thất Thiểu