Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng
Chương 2: Lên giường với người đàn ông mà mọi phụ nữ đều muốn lên giường cùng
“Ôn Đề Nhi, cô là thứ phụ nữ đê tiện không biết xấu hổ! Còn không mau đứng lên!" Giọng nói ồn ào của phụ nữ vang lên, đánh gãy suy nghĩ của người đàn ông trên giường.
Lúc này, lại có thêm một người đàn ông bước vào phòng.
Đó là một người đàn ông khá tuấn tú lịch sự, cũng chính là chồng chưa cưới của Ôn Đề Nhi, Khương Thiện Vũ.
Ôn Lệ Nhi thấy vai chính lên sân khấu, ánh mắt lộ ra thắng lợi vui sướng: “Thiện Vũ, anh mau xem Ôn Đề Nhi, cô ta lên giường cùng với người đàn ông khác!"
“Trời ạ… Thật không thể tin được!"
“Không thể tưởng được cô ba nhà họ Ôn lại là loại phụ nữ không biết liêm sỉ, thật đáng ghê tởm."
“Cậu Khương thật đáng thương, còn chưa kết hôn đâu, đã bị người ta đội một cái nón xanh lớn như vậy lên đầu, ha ha…"
Khương Thiện Vũ nghe được những lời nói khó nghe đó, mặt lập tức tối sầm lại, bước đến bên giường, ý muốn kéo chăn lên.
“Đề Nhi, thật sự là em sao?"
Tay anh ta còn chưa kịp chạm đến chăn, người đàn ông đang nằm trên người Ôn Đề Nhi đã lên tiếng: “Đừng nhúc nhích."
Giọng nói trầm thấp, lại có chút khàn khàn, mặc dù khá êm tai, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Giống như bạo quân ban lệnh chém đầu, khiến động tác của Khương Thiện Vũ bị đình chỉ.
Trong lòng Ôn Lệ Nhi tràn ngập khinh thường, giọng nói có dễ nghe cũng chỉ là một người đàn ông hạ tiện làm trai bao, cô ta xúi giục nói: “Còn không phải chỉ là trai bao, chắc hẳn cũng không phải lần đầu tiên, còn sợ bị người ta nhìn thấy à? Thiện Vũ, anh mau kéo chăn lên đi!"
“Đúng vậy, mau kéo chăn lên đi!"
“Mau kéo lên! Mau kéo lên!"
Mọi người xung quanh cũng ồn ào lên tiếng, giống như chỉ hận không thể lập tức xem bức tranh “xuân cung đồ" sống này vậy.
Khương Thiện Vũ do dự một chút, sau đó lại dứt khoát vươn tay, khi bàn tay anh ta vừa chạm chăn, lại đột nhiên giật mình.
Cảm giác lạnh lẽo thấu xương giống như băng tuyết mùa đông, là khí thế người đàn ông dưới chăn tỏa ra.
Khương Thiện Vũ vô thức rụt tay về.
Cùng lúc đó, người vẫn còn bị đàn ông đè dưới thân, Ôn Đề Nhi, tuyệt vọng mở to mắt.
Rốt cuộc cô cũng nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông phía trên, đó là một khuôn mặt tuấn tú góc cạnh, da thịt mịn màng trắng nõn, đôi mắt đen nhánh thâm thúy, giống như có thể mê hoặc người khác.
Trong lúc nhất thời, Ôn Đề Nhi nhìn đến ngơ ngác.
Má ơi, người đàn ông này lớn lên thật đẹp trai, đẹp muốn chết người!
Khoan đã...
Đôi mắt vốn còn đang ngơ ngác nhìn người đàn ông phía trên của Ôn Đề Nhi dần dần trừng lớn, vệt hồng trên mặt lập tức biến mất, đầu óc có chút chập mạch.
(Vâng, nguyên văn tác giả, bạn editor hoàn toàn không tìm nổi từ thay thế)
Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!
Đây là mẹ nó chuyện gì chứ!
Anh... anh... anh ta...
Mẹ nó chứ cái gì mà đàn ông lạ, anh ta chính là thần tài một tay che trời ở thủ đô, là người đàn ông mà mọi phụ đều muốn ngủ cùng, Diêm Vương mặt lạnh —— Kiều Thừa Huân!
Người điều hành tập đoàn Kiều thị, năm nay hai mươi tám tuổi, vẫn còn độc thân.
Có lời đồn đãi truyền ra, Kiều Thừa Huân có bệnh kín —— bất lực, cho nên không gần nữ sắc, nhưng cũng có lời đồn, Kiều Thừa Huân là Gay.
Nhưng vừa mới trải qua suốt hai giờ “mưa rền gió dữ", Ôn Đề Nhi sao còn có thể tin tưởng mấy lời đồn đãi vớ vẩn đó được!
Nếu Kiều Thừa Huân bất lực, vậy mọi đàn ông trên thế giới này đều bất lực!
Lạy trời!
Cô lên giường với người đàn ông mà mọi phụ nữ đều muốn lên giường cùng!
Cái đồ thiểu năng trí tuệ như chị hai cô tuyệt đối không có năng lực mời nhân vật cấp cao như Kiều Thừa Huân làm người lên giường với cô, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó.
Ha ha… Thời cơ xoay người nói đến là đến.
Lúc này, mặt mũi của chị hai cô nhất định sẽ bị đập nát.
Vẻ mặt của thiếu nữ thay đổi từ tuyệt vọng biến thành kinh ngạc rồi dần chuyển sang vui vẻ, tất cả quá trình đều bị Kiều Thừa Huân thu vào đáy mắt, hóa thành nghi ngờ, đồng thời cũng cảm thấy có chút chán ghét.
Từ trước cho đến tận bây giờ, cô là người phụ nữ duy nhất thành công leo lên giường của anh, nhất định đã âm thầm hạnh phúc vì bò lên được giường của anh.
Kiều Thừa Huân xem thường ngồi dậy, đột nhiên rời khỏi cơ thể của thiếu nữ, lại có vài phần không thích ứng.
Lúc này, lại có thêm một người đàn ông bước vào phòng.
Đó là một người đàn ông khá tuấn tú lịch sự, cũng chính là chồng chưa cưới của Ôn Đề Nhi, Khương Thiện Vũ.
Ôn Lệ Nhi thấy vai chính lên sân khấu, ánh mắt lộ ra thắng lợi vui sướng: “Thiện Vũ, anh mau xem Ôn Đề Nhi, cô ta lên giường cùng với người đàn ông khác!"
“Trời ạ… Thật không thể tin được!"
“Không thể tưởng được cô ba nhà họ Ôn lại là loại phụ nữ không biết liêm sỉ, thật đáng ghê tởm."
“Cậu Khương thật đáng thương, còn chưa kết hôn đâu, đã bị người ta đội một cái nón xanh lớn như vậy lên đầu, ha ha…"
Khương Thiện Vũ nghe được những lời nói khó nghe đó, mặt lập tức tối sầm lại, bước đến bên giường, ý muốn kéo chăn lên.
“Đề Nhi, thật sự là em sao?"
Tay anh ta còn chưa kịp chạm đến chăn, người đàn ông đang nằm trên người Ôn Đề Nhi đã lên tiếng: “Đừng nhúc nhích."
Giọng nói trầm thấp, lại có chút khàn khàn, mặc dù khá êm tai, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Giống như bạo quân ban lệnh chém đầu, khiến động tác của Khương Thiện Vũ bị đình chỉ.
Trong lòng Ôn Lệ Nhi tràn ngập khinh thường, giọng nói có dễ nghe cũng chỉ là một người đàn ông hạ tiện làm trai bao, cô ta xúi giục nói: “Còn không phải chỉ là trai bao, chắc hẳn cũng không phải lần đầu tiên, còn sợ bị người ta nhìn thấy à? Thiện Vũ, anh mau kéo chăn lên đi!"
“Đúng vậy, mau kéo chăn lên đi!"
“Mau kéo lên! Mau kéo lên!"
Mọi người xung quanh cũng ồn ào lên tiếng, giống như chỉ hận không thể lập tức xem bức tranh “xuân cung đồ" sống này vậy.
Khương Thiện Vũ do dự một chút, sau đó lại dứt khoát vươn tay, khi bàn tay anh ta vừa chạm chăn, lại đột nhiên giật mình.
Cảm giác lạnh lẽo thấu xương giống như băng tuyết mùa đông, là khí thế người đàn ông dưới chăn tỏa ra.
Khương Thiện Vũ vô thức rụt tay về.
Cùng lúc đó, người vẫn còn bị đàn ông đè dưới thân, Ôn Đề Nhi, tuyệt vọng mở to mắt.
Rốt cuộc cô cũng nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông phía trên, đó là một khuôn mặt tuấn tú góc cạnh, da thịt mịn màng trắng nõn, đôi mắt đen nhánh thâm thúy, giống như có thể mê hoặc người khác.
Trong lúc nhất thời, Ôn Đề Nhi nhìn đến ngơ ngác.
Má ơi, người đàn ông này lớn lên thật đẹp trai, đẹp muốn chết người!
Khoan đã...
Đôi mắt vốn còn đang ngơ ngác nhìn người đàn ông phía trên của Ôn Đề Nhi dần dần trừng lớn, vệt hồng trên mặt lập tức biến mất, đầu óc có chút chập mạch.
(Vâng, nguyên văn tác giả, bạn editor hoàn toàn không tìm nổi từ thay thế)
Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!
Đây là mẹ nó chuyện gì chứ!
Anh... anh... anh ta...
Mẹ nó chứ cái gì mà đàn ông lạ, anh ta chính là thần tài một tay che trời ở thủ đô, là người đàn ông mà mọi phụ đều muốn ngủ cùng, Diêm Vương mặt lạnh —— Kiều Thừa Huân!
Người điều hành tập đoàn Kiều thị, năm nay hai mươi tám tuổi, vẫn còn độc thân.
Có lời đồn đãi truyền ra, Kiều Thừa Huân có bệnh kín —— bất lực, cho nên không gần nữ sắc, nhưng cũng có lời đồn, Kiều Thừa Huân là Gay.
Nhưng vừa mới trải qua suốt hai giờ “mưa rền gió dữ", Ôn Đề Nhi sao còn có thể tin tưởng mấy lời đồn đãi vớ vẩn đó được!
Nếu Kiều Thừa Huân bất lực, vậy mọi đàn ông trên thế giới này đều bất lực!
Lạy trời!
Cô lên giường với người đàn ông mà mọi phụ nữ đều muốn lên giường cùng!
Cái đồ thiểu năng trí tuệ như chị hai cô tuyệt đối không có năng lực mời nhân vật cấp cao như Kiều Thừa Huân làm người lên giường với cô, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó.
Ha ha… Thời cơ xoay người nói đến là đến.
Lúc này, mặt mũi của chị hai cô nhất định sẽ bị đập nát.
Vẻ mặt của thiếu nữ thay đổi từ tuyệt vọng biến thành kinh ngạc rồi dần chuyển sang vui vẻ, tất cả quá trình đều bị Kiều Thừa Huân thu vào đáy mắt, hóa thành nghi ngờ, đồng thời cũng cảm thấy có chút chán ghét.
Từ trước cho đến tận bây giờ, cô là người phụ nữ duy nhất thành công leo lên giường của anh, nhất định đã âm thầm hạnh phúc vì bò lên được giường của anh.
Kiều Thừa Huân xem thường ngồi dậy, đột nhiên rời khỏi cơ thể của thiếu nữ, lại có vài phần không thích ứng.
Tác giả :
Ngọc Tư Tư