Đế Sư Xuất Sơn
Chương 96
“Nói thật hay!"
“Không sai, hãy để đám người lùn Nhật Bản này biết, ai mới là tổ tông của bọn họ!"
“Lấy văn hóa quỳ gối của chúng ta tới khiêu chiến chúng ta, còn không biết ai là cháu trai ai là tổ tông thật đâu?"
Mọi người vây xem ở câu lạc bộ cờ vây đều lộ vẻ mặt ủng hộ, ở trong lòng bọn họ, câu lạc bộ cờ vây Hoàng Phúc đại biểu cho tài nghệ cao nhất của cờ vây Thiên Triều. Bây giờ, câu lạc bộ lại bị mấy người Nhật man di đánh bại môn cờ vây họ am hiểu nhất, khiến cho mọi người đều cảm thấy mất đi ánh sáng trên mặt. Lúc này, Diệp Phùng đột nhiên đứng ra, nói hai ba câu đã làm đối phương tức giận không nói ra lời, thật sự là làm cho bọn họ thở dài một hơi!
“Xin hỏi, ngài là thầy Diệp?"
Thường Quan An và Viên Hoa Nhân liếc nhau, vội vàng lên tiếng hỏi.
Diệp Phùng nhàn nhạt gật đầu một cái: “Là tôi!"
Trên mặt hai người nhất thời lộ ra vẻ cung kính, bởi vì trong điện thoại Hoàng Phúc Định đã nói rất rõ với mình, đối với Diệp Phùng thì nhất định phải cung kính, không thể chậm trễ chút nào!
“Ngài Diệp, bọn tôi thật xấu hổ vì đã không thể giành chiến thắng trong giới cờ vây Thiên Triều. Thầy chúng tôi tin tưởng ngài có thể xoay chuyển tình thế, nên tất cả chuyện tiếp theo đành nhờ cậy ngài rồi!"
Nói xong, hai người trẻ tuổi đủ để làm ba Diệp Phùng bái lạy một cái thật lâu với Diệp Phùng!
“Hai vị không cần khách khí!"
Diệp Phùng khoát tay chặn lại, sau đó anh nhìn về phía ba người đổi diện, trong lời nói lộ ra một vẻ bướng bình khinh thường: “Chi là ngoại tộc, không đáng nhắc đến!"
“Hừ! Lũ người này chày dòng máu hèn hạ trong xương tủy, bản lĩnh chưa hẳn đã có bao nhiêu, vĩnh viễn chỉ biết trổ tài miệng lưỡi!" Nghe Diệp Phùng châm chọc, Ichiro Yanagi còn chưa lên tiếng, một người trẻ tuổi đã đứng ra nói tiếng phổ thông chuẩn nhất.
Ánh mắt Diệp Phùng đông cứng lại, khóe miệng anh đột nhiên cong lên một độ cung kỳ lạ. Anh nhìn về phía Thường Quan An: “Câu lạc bộ cờ vây này cũng quá không nghiêm cẩn, thậm chí ngay cả chó mà cũng có thể cho vào, chẳng phải là phá hỏng một nơi linh thiêng như vậy sao!"
Thường Quan An cũng là người thông minh sáng dạ, anh ta lạnh lùng nhìn người nói chuyện, đón ý nói hùa nói: “Diệp thầy cũng nói, súc sinh vẫn là súc sinh, người làm sao có thể cùng tầm nhìn với súc sinh?"
“Vô liêm sỉ! Anh nói ai là súc sinh!"
Người thanh niên tất nhiên nghe được sự trào phúng trong lời nói của bọn họ, tức giận đến mức run lập cập!
Diệp Phùng giương cắm lên, nhìn nhìn chằm chằm người thanh niên: “Nói anh đấy, thì sao?"
“Có cần treo bảng hiệu trên cổ anh không, viết lên đó bốn chữ lớn CHÓ CỦA NHẬT BẢN?"
“Anh…"
Ánh mắt Ichiro Yanagi trở nên lạnh lẽo, anh ta mở miệng nói: “Thầy Thường, câu lạc bộ cờ vây là nơi thiêng liêng, không phải giống như nơi đầu đường xó chợ mà cãi nhau!"
“Không sai!"
Người thanh niên khiêu khích nhìn Diệp Phùng: “Nhóc con, có gan thì chơi cờ vây thắng thầy Ichiro đi! Nếu không thì mấy người chính là một đám phế vật vô dụng!"
“Tuy nhiên, ngay cả Kỳ Thánh của mấy người cũng không dám thò đầu ra, tôi thấy anh hay là chớ tự rước lấy nhục thì hơn!"
Diệp Phùng nở nụ cười rất âm trầm nhìn người thanh niên: “Tôi đây phải thắng anh ta, anh nói xem?"
“Hừ! Anh biết người trước mặt anh là ai không? Vui cờ vây của nước Nhật, quán quân cờ vây thế giới, ba nghìn ván chưa từng bại ván nào. Nếu anh có thể thắng thầy Ichiro, tôi sẽ quỳ xuống gọi anh tiếng tổ tông!"
“Anh đừng gọi tôi là tổ tông, tôi là người, không sánh được với súc sinh sính ngoại!"
“Anh… Vậy anh nói như thế nào?"
“Rất đơn giản, nếu tôi thẳng, anh hiện tại hiện nguyên hình là được rồi!"
“Hiện nguyên hình? Có ý gì?"
Khóe miệng Diệp Phùng giương lên: “Như con chó, bò ra ngoài cho tôi!"
“Ghê tởm! Tốt! Tôi đáp ứng anh! Đợi lát nữa nhìn xem xem anh bị thầy Ichiro đánh cho hoa rơi nước chảy thế nào!"
Diệp Phùng hừ lạnh một tiếng, sau đó bước lên bàn cờ, anh nhìn về phía Ichiro Yanagi, cười lạnh một tiếng: “Vừa rồi là anh nói, Thiên Triều tôi không có người? Còn muốn dỡ bảng hiệu của câu lạc bộ cờ vây chúng tôi?"
Nhìn tổng thể thấy anh trẻ tuổi như vậy, Ichiro Yanagi cười khẩy: “Một đám rác rưoi, còn có mặt mũi gì mà treo bàng hiệu?"
“Hơn nữa, tôi đã đi đến nhiều thành phố trong đất nước của mấy người, cả nước mấy người không có ai là đối thủ của tôi, họ đều thua dưới tay tôi. Cho nên, mấy người không phải phế vật thì có thể là cái gì?"
Mấy câu nói làm tinh thần quần chúng hăm hờ! “Quá kiêu ngạo! Tôi thật sự muốn giết chết anh!"
“Nếu Kỳ Thánh Hoàng Phủ ở chỗ này, cho anh mượn ba cái lá gan anh cũng không dám lớn lối như vậy!"
" Nếu trước đây tôi có thể nghiêm túc hơn khi học chơi cờ, thì ngày hôm nay tôi phải giết chết tên khốn kiếp này!" Khóe miệng Diệp Phùng nhếch lên một độ cung âm trầm: “Hy vọng đợi lát nữa, anh còn có thể kiêu ngạo tức giận nói chuyện với tôi như vậy!"
“Mở cờ!"
Người phục vụ của câu lạc bộ cờ vây nhanh chóng bày xong bàn cờ, Diệp Phùng quân trắng, Ichiro Yanagi quân đen!
Diệp Phùng ngồi vô cùng tùy ý, hai chân vắt chéo, ngạo nghễ nói: “Tuy anh cố gắng để mình không phải là một món đồ, nhưng Thiên Triều tôi từ trước đến nay là nước có lễ nghi, cho nên để anh cần quân đen là được rồi!"
Ichiro Yanagi tức giận hừ hừ, chỉ tiếp xúc ngắn ngủi, anh ta phát hiện ra tài ăn nói của người trẻ tuổi trước mắt này quá tốt, mắng chửi người cũng không hề có từ thô tục, anh ta lạnh lùng nhìn Diệp Phùng: “Người thanh niên, môn cờ vây của quốc gia mấy người có một câu ngạn ngữ, đó là nắm được nước cờ đầu có thể thắng một nửa, loại người khách khí dối trá như anh, chỉ có kết quả thua càng thảm hại hơn!"
“Ít nói nhảm đi!"
Diệp Phùng không nhịn được nói: “Anh có phải bị ngốc hay không? Từ đâu mà anh nhìn ra tôi khách khí với anh?"
“Đây chính là khinh thường trắng trợn, có hiểu không?"
“Anh… Tốt! Tôi nhất định sẽ khiến anh trả giá thật lớn vì lời nói của mình!"
Quân đi đi, ván cờ bắt đầu!
“Đến anh!"
Khóe miệng Diệp Phùng đột nhiên cong lên một độ cung, sau đó xoẹt một tiếng kéo xuống một đoạn từ quần áo của mình. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh bịt kín hai mắt của mình!
Sau đó, lấy một quân cờ ra và tùy ý đánh lên bàn cờ!
Anh vừa ra tay nhất thời làm cho tất cả mọi người đều xôn xao!
“Người anh em kia đang làm cái gì vậy?"
“Tuy mấy câu giả vờ cool ngầu vừa rồi của anh ta nghe hả giận, nhưng dù sao đám lùn này cũng là cũng nhà vô địch thế giới, dù muốn già bộ cool thì cũng không thể giả thật vậy!"
“Hỏng rồi, hỏng rồi! Tôi có một loại cảm giác, chúng ta sẽ bị nhục nhã thảm hại hơn rồi!"
Ichiro Yanagi bật cười: “Anh muốn làm gì đây? Đánh cờ mù với tôi sao?"
“Anh cho rằng cờ vây là cờ vua sao? Có mỗi mấy con cờ?"
Nghe được lời châm chọc trong lời nói của anh, Diệp Phùng khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Ở đâu ra nhiều chuyện như vậy?"
“Sáng sớm hôm nay tôi vừa ăn no xong, sợ nhìn thấy gương mặt này của anh buồn nôn lại nôn ra!"
“Anh… Anh…"
“Tốt! Tốt! Anh nhất định sẽ hối hận!"
Ichiro Yanagi cảm thấy nếu mình tiếp tục nói nữa thì sẽ tức bể phổi, nên chỉ có thể nhanh chóng đánh bại anh bằng tài đánh cờ bén nhọn nhất mới có thể rửa sạch nỗi sỉ nhục!
Quả nhiên Diệp Phùng không làm cho có, tuy trong toàn bộ hành trình bịt mắt, mỗi mỗi quân cờ đều được đặt chính xác vào đúng vị trí, nhưng lại hạ cờ lộn xộn, đông một viên tây một viên, vốn không nhìn ra có bất kỳ kỹ thuật đáng nói!
Mọi người cũng dần dần im lặng, toàn tâm toàn ý xem ván cờ. Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, trong nháy mắt đã trôi qua một tiếng rưỡi, mà quân cờ trên bàn cờ cũng đã rơi hơn nửa.
“Đại sư huynh, thế cục sao rồi?"
Theo thời gian trôi qua, Viên Hoa Nhân hơi lo lắng hỏi Thường Quan An.
Sắc mặt Thường Quan An nghiêm trọng: “Thế cục của thầy Diệp không tốt!"
“Lúc đầu, thầy Diệp đúng là đánh cờ mù, lộn xộn, mà thế tiến công của Ichiro Yanagi rất mạnh, sợ rằng không bao lâu thì thầy Diệp sẽ không chịu nổi!"
Viên Hoa Nhân ai thân một tiếng: “Thầy Diệp là người thầy tự mình giới thiệu!"
“Nếu ngay cả thầy Diệp cũng không phải đối thủ, lẽ nào mênh mông hàng ngàn người Thiên Triều chúng ta đều bại dưới tay đám người Nhật sao?"
Thường Quan An cắn răng, trong mắt lóe lên vẻ quyết tuyệt: “Thực sự không được, lão già tôi đây đi tranh tài kỷ bàn cùng anh!"
Viên Hoa Nhân quá sợ hãi: “Đại sư huynh, anh không thể xuống nữa, thân thể của anh không chịu nổi!"
“Thường Quan An tôi tình nguyện chết ở trên ván cờ, cũng tuyệt đối không thể để đám man di Nhật Bản khinh thường chúng ta!"
“Ha ha…"
Lúc này, trên bàn cờ, Ichiro Yanagi ra một quân, anh ta cười lên ha hả với vẻ mặt miệt thị: “Vốn tưởng rằng anh được bao nhiêu bản lĩnh, không nghĩ tới chỉ là phô trương tỏ ra có tài mà thôi!"
“Tất cả quân cờ của anh đều bị tôi ăn hết, rồng lớn còn bị cắt thành mấy khúc, nhìn không ra mười bộ phận, anh phải thua là điều không thể nghỉ ngời"
Tất cả mọi người đều nhất thời ai thán một tiếng, bọn họ đều là người yêu thích cờ vây, nên tất nhiên nhìn ra được thế cục trên bàn cờ.
Ichiro Yanagi nói không sai, toàn bộ quân cờ của Diệp Phùng đều bị ăn chặn, bị thua chỉ là vấn đề thời gian.
“Lúc đầu còn cho rằng sẽ có một tài năng trẻ vì cờ vây của Thiên Triều chúng ta dẫn đầu, không nghĩ tới lại là sĩ diện, sớm biết vậy còn không bằng tôi lên!"
“Không sai, vừa rồi giả vờ cool là hả lòng.
hả dạ, hiện tại đánh vả mặt bôm bốp, thực sự là mất mặt quá thể!"
Mà trong mắt thanh niên chân chó đó còn đắc thắng vui vẻ: “Vốn tưởng rằng anh ta là phế vật, không nghĩ tới ngay cả phế vật anh cũng không bằng, theo tôi thấy, anh ta là một tên rác rưởi!"
Iehiro Yanagi giơ tay lên cao, rồi bỗng nhiên hạ xuống với vẻ mặt khinh miệt: “Nếu ngay từ đầu anh theo tôi, với trình độ của anh, thì còn có thể giằng co cùng tôi một hồi, nhưng chính bởi sự kiêu ngạo của anh đã làm anh thua thảm hại hơn. Hiện tại thế cuộc đã định, còn không chuẩn bị chịu thua sao?"
Diệp Phùng nghiền ngẫm cười: “Chỉ kỹ thuật này của anh, nếu mở to hai mắt chơi với anh, chẳng phải là quá bắt nạt người khác?"
“Anh cho rằng anh thắng chắc? Còn nhớ câu nói ban đầu của tôi không, tổ tông, vĩnh viễn là tổ tông!"
Nói xong, anh kéo vải trên mắt xuống, tùy ý nhìn thoáng qua ván cờ, sau đó nở nụ cười: “Thật đúng là rác rưởi! Lại giống hệt như tôi nghĩ, thậm chí còn không thể sửa đổi một chút à"
“Nhóc con nước ngoài! Nhìn kỹ đi! Hôm nay tôi dạy dỗ anh miễn phí, cái gì gọi là chơi cời"
Một nước được đi, ván cờ lộn xộn bừa bãi ban đầu phảng phất như được rót vào linh hồn, trở nên sống động trong nháy mắt!
“Không sai, hãy để đám người lùn Nhật Bản này biết, ai mới là tổ tông của bọn họ!"
“Lấy văn hóa quỳ gối của chúng ta tới khiêu chiến chúng ta, còn không biết ai là cháu trai ai là tổ tông thật đâu?"
Mọi người vây xem ở câu lạc bộ cờ vây đều lộ vẻ mặt ủng hộ, ở trong lòng bọn họ, câu lạc bộ cờ vây Hoàng Phúc đại biểu cho tài nghệ cao nhất của cờ vây Thiên Triều. Bây giờ, câu lạc bộ lại bị mấy người Nhật man di đánh bại môn cờ vây họ am hiểu nhất, khiến cho mọi người đều cảm thấy mất đi ánh sáng trên mặt. Lúc này, Diệp Phùng đột nhiên đứng ra, nói hai ba câu đã làm đối phương tức giận không nói ra lời, thật sự là làm cho bọn họ thở dài một hơi!
“Xin hỏi, ngài là thầy Diệp?"
Thường Quan An và Viên Hoa Nhân liếc nhau, vội vàng lên tiếng hỏi.
Diệp Phùng nhàn nhạt gật đầu một cái: “Là tôi!"
Trên mặt hai người nhất thời lộ ra vẻ cung kính, bởi vì trong điện thoại Hoàng Phúc Định đã nói rất rõ với mình, đối với Diệp Phùng thì nhất định phải cung kính, không thể chậm trễ chút nào!
“Ngài Diệp, bọn tôi thật xấu hổ vì đã không thể giành chiến thắng trong giới cờ vây Thiên Triều. Thầy chúng tôi tin tưởng ngài có thể xoay chuyển tình thế, nên tất cả chuyện tiếp theo đành nhờ cậy ngài rồi!"
Nói xong, hai người trẻ tuổi đủ để làm ba Diệp Phùng bái lạy một cái thật lâu với Diệp Phùng!
“Hai vị không cần khách khí!"
Diệp Phùng khoát tay chặn lại, sau đó anh nhìn về phía ba người đổi diện, trong lời nói lộ ra một vẻ bướng bình khinh thường: “Chi là ngoại tộc, không đáng nhắc đến!"
“Hừ! Lũ người này chày dòng máu hèn hạ trong xương tủy, bản lĩnh chưa hẳn đã có bao nhiêu, vĩnh viễn chỉ biết trổ tài miệng lưỡi!" Nghe Diệp Phùng châm chọc, Ichiro Yanagi còn chưa lên tiếng, một người trẻ tuổi đã đứng ra nói tiếng phổ thông chuẩn nhất.
Ánh mắt Diệp Phùng đông cứng lại, khóe miệng anh đột nhiên cong lên một độ cung kỳ lạ. Anh nhìn về phía Thường Quan An: “Câu lạc bộ cờ vây này cũng quá không nghiêm cẩn, thậm chí ngay cả chó mà cũng có thể cho vào, chẳng phải là phá hỏng một nơi linh thiêng như vậy sao!"
Thường Quan An cũng là người thông minh sáng dạ, anh ta lạnh lùng nhìn người nói chuyện, đón ý nói hùa nói: “Diệp thầy cũng nói, súc sinh vẫn là súc sinh, người làm sao có thể cùng tầm nhìn với súc sinh?"
“Vô liêm sỉ! Anh nói ai là súc sinh!"
Người thanh niên tất nhiên nghe được sự trào phúng trong lời nói của bọn họ, tức giận đến mức run lập cập!
Diệp Phùng giương cắm lên, nhìn nhìn chằm chằm người thanh niên: “Nói anh đấy, thì sao?"
“Có cần treo bảng hiệu trên cổ anh không, viết lên đó bốn chữ lớn CHÓ CỦA NHẬT BẢN?"
“Anh…"
Ánh mắt Ichiro Yanagi trở nên lạnh lẽo, anh ta mở miệng nói: “Thầy Thường, câu lạc bộ cờ vây là nơi thiêng liêng, không phải giống như nơi đầu đường xó chợ mà cãi nhau!"
“Không sai!"
Người thanh niên khiêu khích nhìn Diệp Phùng: “Nhóc con, có gan thì chơi cờ vây thắng thầy Ichiro đi! Nếu không thì mấy người chính là một đám phế vật vô dụng!"
“Tuy nhiên, ngay cả Kỳ Thánh của mấy người cũng không dám thò đầu ra, tôi thấy anh hay là chớ tự rước lấy nhục thì hơn!"
Diệp Phùng nở nụ cười rất âm trầm nhìn người thanh niên: “Tôi đây phải thắng anh ta, anh nói xem?"
“Hừ! Anh biết người trước mặt anh là ai không? Vui cờ vây của nước Nhật, quán quân cờ vây thế giới, ba nghìn ván chưa từng bại ván nào. Nếu anh có thể thắng thầy Ichiro, tôi sẽ quỳ xuống gọi anh tiếng tổ tông!"
“Anh đừng gọi tôi là tổ tông, tôi là người, không sánh được với súc sinh sính ngoại!"
“Anh… Vậy anh nói như thế nào?"
“Rất đơn giản, nếu tôi thẳng, anh hiện tại hiện nguyên hình là được rồi!"
“Hiện nguyên hình? Có ý gì?"
Khóe miệng Diệp Phùng giương lên: “Như con chó, bò ra ngoài cho tôi!"
“Ghê tởm! Tốt! Tôi đáp ứng anh! Đợi lát nữa nhìn xem xem anh bị thầy Ichiro đánh cho hoa rơi nước chảy thế nào!"
Diệp Phùng hừ lạnh một tiếng, sau đó bước lên bàn cờ, anh nhìn về phía Ichiro Yanagi, cười lạnh một tiếng: “Vừa rồi là anh nói, Thiên Triều tôi không có người? Còn muốn dỡ bảng hiệu của câu lạc bộ cờ vây chúng tôi?"
Nhìn tổng thể thấy anh trẻ tuổi như vậy, Ichiro Yanagi cười khẩy: “Một đám rác rưoi, còn có mặt mũi gì mà treo bàng hiệu?"
“Hơn nữa, tôi đã đi đến nhiều thành phố trong đất nước của mấy người, cả nước mấy người không có ai là đối thủ của tôi, họ đều thua dưới tay tôi. Cho nên, mấy người không phải phế vật thì có thể là cái gì?"
Mấy câu nói làm tinh thần quần chúng hăm hờ! “Quá kiêu ngạo! Tôi thật sự muốn giết chết anh!"
“Nếu Kỳ Thánh Hoàng Phủ ở chỗ này, cho anh mượn ba cái lá gan anh cũng không dám lớn lối như vậy!"
" Nếu trước đây tôi có thể nghiêm túc hơn khi học chơi cờ, thì ngày hôm nay tôi phải giết chết tên khốn kiếp này!" Khóe miệng Diệp Phùng nhếch lên một độ cung âm trầm: “Hy vọng đợi lát nữa, anh còn có thể kiêu ngạo tức giận nói chuyện với tôi như vậy!"
“Mở cờ!"
Người phục vụ của câu lạc bộ cờ vây nhanh chóng bày xong bàn cờ, Diệp Phùng quân trắng, Ichiro Yanagi quân đen!
Diệp Phùng ngồi vô cùng tùy ý, hai chân vắt chéo, ngạo nghễ nói: “Tuy anh cố gắng để mình không phải là một món đồ, nhưng Thiên Triều tôi từ trước đến nay là nước có lễ nghi, cho nên để anh cần quân đen là được rồi!"
Ichiro Yanagi tức giận hừ hừ, chỉ tiếp xúc ngắn ngủi, anh ta phát hiện ra tài ăn nói của người trẻ tuổi trước mắt này quá tốt, mắng chửi người cũng không hề có từ thô tục, anh ta lạnh lùng nhìn Diệp Phùng: “Người thanh niên, môn cờ vây của quốc gia mấy người có một câu ngạn ngữ, đó là nắm được nước cờ đầu có thể thắng một nửa, loại người khách khí dối trá như anh, chỉ có kết quả thua càng thảm hại hơn!"
“Ít nói nhảm đi!"
Diệp Phùng không nhịn được nói: “Anh có phải bị ngốc hay không? Từ đâu mà anh nhìn ra tôi khách khí với anh?"
“Đây chính là khinh thường trắng trợn, có hiểu không?"
“Anh… Tốt! Tôi nhất định sẽ khiến anh trả giá thật lớn vì lời nói của mình!"
Quân đi đi, ván cờ bắt đầu!
“Đến anh!"
Khóe miệng Diệp Phùng đột nhiên cong lên một độ cung, sau đó xoẹt một tiếng kéo xuống một đoạn từ quần áo của mình. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh bịt kín hai mắt của mình!
Sau đó, lấy một quân cờ ra và tùy ý đánh lên bàn cờ!
Anh vừa ra tay nhất thời làm cho tất cả mọi người đều xôn xao!
“Người anh em kia đang làm cái gì vậy?"
“Tuy mấy câu giả vờ cool ngầu vừa rồi của anh ta nghe hả giận, nhưng dù sao đám lùn này cũng là cũng nhà vô địch thế giới, dù muốn già bộ cool thì cũng không thể giả thật vậy!"
“Hỏng rồi, hỏng rồi! Tôi có một loại cảm giác, chúng ta sẽ bị nhục nhã thảm hại hơn rồi!"
Ichiro Yanagi bật cười: “Anh muốn làm gì đây? Đánh cờ mù với tôi sao?"
“Anh cho rằng cờ vây là cờ vua sao? Có mỗi mấy con cờ?"
Nghe được lời châm chọc trong lời nói của anh, Diệp Phùng khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Ở đâu ra nhiều chuyện như vậy?"
“Sáng sớm hôm nay tôi vừa ăn no xong, sợ nhìn thấy gương mặt này của anh buồn nôn lại nôn ra!"
“Anh… Anh…"
“Tốt! Tốt! Anh nhất định sẽ hối hận!"
Ichiro Yanagi cảm thấy nếu mình tiếp tục nói nữa thì sẽ tức bể phổi, nên chỉ có thể nhanh chóng đánh bại anh bằng tài đánh cờ bén nhọn nhất mới có thể rửa sạch nỗi sỉ nhục!
Quả nhiên Diệp Phùng không làm cho có, tuy trong toàn bộ hành trình bịt mắt, mỗi mỗi quân cờ đều được đặt chính xác vào đúng vị trí, nhưng lại hạ cờ lộn xộn, đông một viên tây một viên, vốn không nhìn ra có bất kỳ kỹ thuật đáng nói!
Mọi người cũng dần dần im lặng, toàn tâm toàn ý xem ván cờ. Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, trong nháy mắt đã trôi qua một tiếng rưỡi, mà quân cờ trên bàn cờ cũng đã rơi hơn nửa.
“Đại sư huynh, thế cục sao rồi?"
Theo thời gian trôi qua, Viên Hoa Nhân hơi lo lắng hỏi Thường Quan An.
Sắc mặt Thường Quan An nghiêm trọng: “Thế cục của thầy Diệp không tốt!"
“Lúc đầu, thầy Diệp đúng là đánh cờ mù, lộn xộn, mà thế tiến công của Ichiro Yanagi rất mạnh, sợ rằng không bao lâu thì thầy Diệp sẽ không chịu nổi!"
Viên Hoa Nhân ai thân một tiếng: “Thầy Diệp là người thầy tự mình giới thiệu!"
“Nếu ngay cả thầy Diệp cũng không phải đối thủ, lẽ nào mênh mông hàng ngàn người Thiên Triều chúng ta đều bại dưới tay đám người Nhật sao?"
Thường Quan An cắn răng, trong mắt lóe lên vẻ quyết tuyệt: “Thực sự không được, lão già tôi đây đi tranh tài kỷ bàn cùng anh!"
Viên Hoa Nhân quá sợ hãi: “Đại sư huynh, anh không thể xuống nữa, thân thể của anh không chịu nổi!"
“Thường Quan An tôi tình nguyện chết ở trên ván cờ, cũng tuyệt đối không thể để đám man di Nhật Bản khinh thường chúng ta!"
“Ha ha…"
Lúc này, trên bàn cờ, Ichiro Yanagi ra một quân, anh ta cười lên ha hả với vẻ mặt miệt thị: “Vốn tưởng rằng anh được bao nhiêu bản lĩnh, không nghĩ tới chỉ là phô trương tỏ ra có tài mà thôi!"
“Tất cả quân cờ của anh đều bị tôi ăn hết, rồng lớn còn bị cắt thành mấy khúc, nhìn không ra mười bộ phận, anh phải thua là điều không thể nghỉ ngời"
Tất cả mọi người đều nhất thời ai thán một tiếng, bọn họ đều là người yêu thích cờ vây, nên tất nhiên nhìn ra được thế cục trên bàn cờ.
Ichiro Yanagi nói không sai, toàn bộ quân cờ của Diệp Phùng đều bị ăn chặn, bị thua chỉ là vấn đề thời gian.
“Lúc đầu còn cho rằng sẽ có một tài năng trẻ vì cờ vây của Thiên Triều chúng ta dẫn đầu, không nghĩ tới lại là sĩ diện, sớm biết vậy còn không bằng tôi lên!"
“Không sai, vừa rồi giả vờ cool là hả lòng.
hả dạ, hiện tại đánh vả mặt bôm bốp, thực sự là mất mặt quá thể!"
Mà trong mắt thanh niên chân chó đó còn đắc thắng vui vẻ: “Vốn tưởng rằng anh ta là phế vật, không nghĩ tới ngay cả phế vật anh cũng không bằng, theo tôi thấy, anh ta là một tên rác rưởi!"
Iehiro Yanagi giơ tay lên cao, rồi bỗng nhiên hạ xuống với vẻ mặt khinh miệt: “Nếu ngay từ đầu anh theo tôi, với trình độ của anh, thì còn có thể giằng co cùng tôi một hồi, nhưng chính bởi sự kiêu ngạo của anh đã làm anh thua thảm hại hơn. Hiện tại thế cuộc đã định, còn không chuẩn bị chịu thua sao?"
Diệp Phùng nghiền ngẫm cười: “Chỉ kỹ thuật này của anh, nếu mở to hai mắt chơi với anh, chẳng phải là quá bắt nạt người khác?"
“Anh cho rằng anh thắng chắc? Còn nhớ câu nói ban đầu của tôi không, tổ tông, vĩnh viễn là tổ tông!"
Nói xong, anh kéo vải trên mắt xuống, tùy ý nhìn thoáng qua ván cờ, sau đó nở nụ cười: “Thật đúng là rác rưởi! Lại giống hệt như tôi nghĩ, thậm chí còn không thể sửa đổi một chút à"
“Nhóc con nước ngoài! Nhìn kỹ đi! Hôm nay tôi dạy dỗ anh miễn phí, cái gì gọi là chơi cời"
Một nước được đi, ván cờ lộn xộn bừa bãi ban đầu phảng phất như được rót vào linh hồn, trở nên sống động trong nháy mắt!
Tác giả :
skyhero