Đế Sư Xuất Sơn
Chương 318: Trận quyết đấu ẩm thực
Bậc thầy thiết kế châu báu nổi danh thế giới, nhân vật chính của buổi tối hôm nay, James Karen, xuất hiện ngay giữa trung tâm. Nhân vật chính xuất hiện, trong chốc lát hấp dẫn tất cả mọi người, Hà Tố Nghi và Đào Hồng Nghi tất nhiên cũng tụ lại.
Một người đàn ông mái tóc hoa râm, nhưng tinh thần vô cùng phấn chấn đi tới, ông ta chính là chủ tịch công hội của đế đô thương nghiệp - Lưu Chí Vinh!
Ông ta cười, đưa tay ra nhiệt tình nắm lấy tay Karen: "Ngài Karen vừa mới xuống máy bay đã tới đây, dọc đường đi tàu xe hẳn là vất vả rồi!"
"Tôi đặc biệt mời đầu bếp ba sao Michelin tới, tiếp đãi ngài Karen một bàn tiệc phong phú."
Người ngoại quốc từ trước đến nay luôn thẳng thắn, không biết cái gì gọi là vòng vo, Karen đương nhiên cũng vậy, ông bĩu môi, có hơi bất mãn nói: “Chúa ơi! Tòa cổ thành hơn năm nghìn năm văn minh, nơi đâu cũng tồn tại những truyền thừa cổ xưa nhất!"
"Nhất là những mỹ thực kia, bất kỳ thời khắc nào cũng chực chờ quyến rũ con sâu tham lam trong bao tử tôi, nếu đã như vậy, sao các bạn không thiết đãi tôi những gì tinh túy nhất của Đông Ngọc chứ?"
Lưu Chí Vinh sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng!
Tôi tốn công tốn sức mời đầu bếp Michelin tới mà ông còn không cảm kích?
Ông cũng không nói trước là ông thích ẩm thực Đông Ngọc!
Bằng không, đã chuẩn bị cho ông một bàn Mãn Hán Toàn Tịch rồi!
Nhưng bây giờ, tôi biết đi đâu tìm cho ông đây?
Lúc này, giọng nói tự tin của Đào Hồng Nghi vang lên: “Nếu ngài Karen đã muốn thưởng thức mỹ thực Đông Ngọc, với tư cách là chủ tiệc, chúng tôi đương nhiên sẽ không để cho ngài thất vọng!"
“Tối nay, tôi đặc biệt mời đầu bếp của nhà hàng Jufukurou, đến đây đích thân làm một bàn tiệc thịnh soạn thiết đãi ngài Karen!"
"Thật sao? Vậy tốt quá!"
Ánh mắt của Karen sáng rực, làm lơi Lưu Chí Vinh ngay lập tức, đi tới trước mặt Đào Hồng Nghi, nắm lấy tay phải của cô, nhã nhặn hôn lên: “Cô gái xinh đẹp, cô chính là nữ thần đẹp nhất đêm nay của tôi!"
Đào Hồng Nghi cũng cười đáp lại: "Đào Hồng Nghi của tập đoàn họ Đào, rất vui khi được bỏ công sức vì ngài!"
Mắt thấy Đào Hồng Nghi chiếm ưu thế, lúc này Hà Tố Nghi cũng đứng dậy, mở miệng nói: “Ngài Karen, để tiếp đãi ngài, tập đoàn Thiên Ngân cũng đặc biệt mời đầu bếp của nhà hàng Hải Thiên tới đây, đảm bảo sẽ để ngài được thưởng thức những món ăn chính tông nhất, khiến ngài hài lòng nhất!"
Mọi người nhất thời ngạc nhiên mà ồ lên, nhỏ giọng rầm rì rỉ tai nhau.
"Hải Thiên và Jufukurou đều là những nhà hàng có tuổi đời trăm năm, có khả năng mời đầu bếp ở chỗ đó, xem ra nhà họ Đào và Thiên Ngân cũng đều là có chuẩn bị mà đến!"
"Thật đáng tiếc! Để bọn họ nhanh chân, tôi nào biết ngài Karen thích ẩm thực Đông Ngọc chứ!"
"Ây, đừng nói nữa, xem ra tối nay ai sẽ hợp tác với ngài Karen, phải xem xét giữa hai người Đào Hồng Nghi và Hà Tố Nghi rồi, xem xem đầu bếp mà hai người ấy mời tới, ai làm đồ ăn khiến ngài Karen ưu ái hơn!"
"PK! PK!"
Hai mắt Karen sáng rực, bộ dáng kích động, lớn tiếng nói: “Chúa ơi! Có thể được thưởng thức mỹ thực mà hai đầu bếp Đông Ngọc chế biến cùng một lúc, tôi không chờ nổi rồi!"
“Tập đoàn nhà họ Đào và Thiên Ngân tôi đã từng nghe nói, có đủ thực lực để hợp tác cùng tôi!"
"Vậy tôi xin tuyên bố, ai có thể chế biến ra được món ăn tôi yêu thích nhất, bản thảo thiết kế lần này tôi mang đến, sẽ thuộc về bên đó!"
Không sai, phương thức hợp tác của người nước ngoài, lúc nào cũng mang lại những bất ngờ ngoài dự đoán, nhưng một câu nói này, lại làm cho mắt của Đào Hồng Nghi và Hà Tố Nghi hết sạch sẽ, rồi đột nhiên sáng ngời!
“Cô Hà, cô nhất định phải tranh giành với tôi sao?"
Đào Hồng Nghi híp mắt, nhìn Hà Tố Nghi noi.
“Cô Đào nói gì vậy, cô cũng không thể tác oai tác quái rồi bắt người khác phải giữ thân giữ phận được!"
"Chỉ sợ là cô không thể tranh giành được với tôi, ngược lại, đến cuối cùng người mất mặt lại là cô đấy!"
Đào Hồng Nghi ngừng một chút, đáy mắt thoáng hiện vẻ nghiền ngẫm: “Cô Hà này, nghe tôi khuyên một câu, rút lui bây giờ vẫn còn kịp, đừng có đến lúc đó, vừa lỗ, lại vừa thiệt!"
Việc đã đến nước này, làm sao Hà Tố Nghi có thể rút lui, hừ nhẹ một tiếng: "Nếu như cô Đào đã tự tin đến vậy, không bằng so một phen!"
"Nhìn xem chúng tôi mời đầu bếp nào đến đây, có thể nắm bắt được khẩu vị của ngài Karen!"
Đám người dần dần tách ra, nhường sân khấu cho Đào Hồng Nghi và Hà Tố Nghi.
Sau đó, hai người đàn ông trung niên mặc đồng phục đầu bếp, tách nhau ra đi tới trước mặt hai người.
Đào Hồng Nghi dẫn đầu mở lời trước: “Vị này chính là bếp trưởng của Jufukurou, đầu bếp Bành Đại Hải! Tối nay, anh ấy sẽ hiến dâng cho thượng khách của chúng ta, ngài Karen, một món ăn khởi thuỷ, tôn quý nhất của Đông Ngọc chúng ta, phật khiêu tường!"
Hà Tố Nghi vội vàng quay về phía đầu bếp Hải Thiên, nói: “Bếp trưởng Tạ, thắng thua lần này có quan hệ mật thiết đến tương lai của tập đoàn Thiên Ngân, hết thảy đều trông cậy vào anh!"
Trên khuôn mặt phúc hậu của Tạ Hiền lộ ra một nụ cười: “Giám đốc Hà yên tâm, món kho bậc nhất của Đông Ngọc, ruột già cuộn kho, để tên đầu bếp Jufukurou kia tự biết muối mặt mà về!"
Hà Tố Nghi vốn chẳng chú ý tới nụ cười của Tạ Hiền, cảm kính tạ ơn: “Vậy thì phiền bếp trưởng Tạ rồi!"
Sau đó, hai vị đầu bếp xuống dưới chuẩn bị, trong ánh mắt chờ đợi của Karen, một lúc lâu sau, hai xe thức ăn được chậm rãi đẩy ra.
Bành Đại Hải đi tới trước, xốc miếng vải ra, ngay tức khắc, một mùi hương xộc thẳng vào mũi, thoáng chốc cả
Một người đàn ông mái tóc hoa râm, nhưng tinh thần vô cùng phấn chấn đi tới, ông ta chính là chủ tịch công hội của đế đô thương nghiệp - Lưu Chí Vinh!
Ông ta cười, đưa tay ra nhiệt tình nắm lấy tay Karen: "Ngài Karen vừa mới xuống máy bay đã tới đây, dọc đường đi tàu xe hẳn là vất vả rồi!"
"Tôi đặc biệt mời đầu bếp ba sao Michelin tới, tiếp đãi ngài Karen một bàn tiệc phong phú."
Người ngoại quốc từ trước đến nay luôn thẳng thắn, không biết cái gì gọi là vòng vo, Karen đương nhiên cũng vậy, ông bĩu môi, có hơi bất mãn nói: “Chúa ơi! Tòa cổ thành hơn năm nghìn năm văn minh, nơi đâu cũng tồn tại những truyền thừa cổ xưa nhất!"
"Nhất là những mỹ thực kia, bất kỳ thời khắc nào cũng chực chờ quyến rũ con sâu tham lam trong bao tử tôi, nếu đã như vậy, sao các bạn không thiết đãi tôi những gì tinh túy nhất của Đông Ngọc chứ?"
Lưu Chí Vinh sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng!
Tôi tốn công tốn sức mời đầu bếp Michelin tới mà ông còn không cảm kích?
Ông cũng không nói trước là ông thích ẩm thực Đông Ngọc!
Bằng không, đã chuẩn bị cho ông một bàn Mãn Hán Toàn Tịch rồi!
Nhưng bây giờ, tôi biết đi đâu tìm cho ông đây?
Lúc này, giọng nói tự tin của Đào Hồng Nghi vang lên: “Nếu ngài Karen đã muốn thưởng thức mỹ thực Đông Ngọc, với tư cách là chủ tiệc, chúng tôi đương nhiên sẽ không để cho ngài thất vọng!"
“Tối nay, tôi đặc biệt mời đầu bếp của nhà hàng Jufukurou, đến đây đích thân làm một bàn tiệc thịnh soạn thiết đãi ngài Karen!"
"Thật sao? Vậy tốt quá!"
Ánh mắt của Karen sáng rực, làm lơi Lưu Chí Vinh ngay lập tức, đi tới trước mặt Đào Hồng Nghi, nắm lấy tay phải của cô, nhã nhặn hôn lên: “Cô gái xinh đẹp, cô chính là nữ thần đẹp nhất đêm nay của tôi!"
Đào Hồng Nghi cũng cười đáp lại: "Đào Hồng Nghi của tập đoàn họ Đào, rất vui khi được bỏ công sức vì ngài!"
Mắt thấy Đào Hồng Nghi chiếm ưu thế, lúc này Hà Tố Nghi cũng đứng dậy, mở miệng nói: “Ngài Karen, để tiếp đãi ngài, tập đoàn Thiên Ngân cũng đặc biệt mời đầu bếp của nhà hàng Hải Thiên tới đây, đảm bảo sẽ để ngài được thưởng thức những món ăn chính tông nhất, khiến ngài hài lòng nhất!"
Mọi người nhất thời ngạc nhiên mà ồ lên, nhỏ giọng rầm rì rỉ tai nhau.
"Hải Thiên và Jufukurou đều là những nhà hàng có tuổi đời trăm năm, có khả năng mời đầu bếp ở chỗ đó, xem ra nhà họ Đào và Thiên Ngân cũng đều là có chuẩn bị mà đến!"
"Thật đáng tiếc! Để bọn họ nhanh chân, tôi nào biết ngài Karen thích ẩm thực Đông Ngọc chứ!"
"Ây, đừng nói nữa, xem ra tối nay ai sẽ hợp tác với ngài Karen, phải xem xét giữa hai người Đào Hồng Nghi và Hà Tố Nghi rồi, xem xem đầu bếp mà hai người ấy mời tới, ai làm đồ ăn khiến ngài Karen ưu ái hơn!"
"PK! PK!"
Hai mắt Karen sáng rực, bộ dáng kích động, lớn tiếng nói: “Chúa ơi! Có thể được thưởng thức mỹ thực mà hai đầu bếp Đông Ngọc chế biến cùng một lúc, tôi không chờ nổi rồi!"
“Tập đoàn nhà họ Đào và Thiên Ngân tôi đã từng nghe nói, có đủ thực lực để hợp tác cùng tôi!"
"Vậy tôi xin tuyên bố, ai có thể chế biến ra được món ăn tôi yêu thích nhất, bản thảo thiết kế lần này tôi mang đến, sẽ thuộc về bên đó!"
Không sai, phương thức hợp tác của người nước ngoài, lúc nào cũng mang lại những bất ngờ ngoài dự đoán, nhưng một câu nói này, lại làm cho mắt của Đào Hồng Nghi và Hà Tố Nghi hết sạch sẽ, rồi đột nhiên sáng ngời!
“Cô Hà, cô nhất định phải tranh giành với tôi sao?"
Đào Hồng Nghi híp mắt, nhìn Hà Tố Nghi noi.
“Cô Đào nói gì vậy, cô cũng không thể tác oai tác quái rồi bắt người khác phải giữ thân giữ phận được!"
"Chỉ sợ là cô không thể tranh giành được với tôi, ngược lại, đến cuối cùng người mất mặt lại là cô đấy!"
Đào Hồng Nghi ngừng một chút, đáy mắt thoáng hiện vẻ nghiền ngẫm: “Cô Hà này, nghe tôi khuyên một câu, rút lui bây giờ vẫn còn kịp, đừng có đến lúc đó, vừa lỗ, lại vừa thiệt!"
Việc đã đến nước này, làm sao Hà Tố Nghi có thể rút lui, hừ nhẹ một tiếng: "Nếu như cô Đào đã tự tin đến vậy, không bằng so một phen!"
"Nhìn xem chúng tôi mời đầu bếp nào đến đây, có thể nắm bắt được khẩu vị của ngài Karen!"
Đám người dần dần tách ra, nhường sân khấu cho Đào Hồng Nghi và Hà Tố Nghi.
Sau đó, hai người đàn ông trung niên mặc đồng phục đầu bếp, tách nhau ra đi tới trước mặt hai người.
Đào Hồng Nghi dẫn đầu mở lời trước: “Vị này chính là bếp trưởng của Jufukurou, đầu bếp Bành Đại Hải! Tối nay, anh ấy sẽ hiến dâng cho thượng khách của chúng ta, ngài Karen, một món ăn khởi thuỷ, tôn quý nhất của Đông Ngọc chúng ta, phật khiêu tường!"
Hà Tố Nghi vội vàng quay về phía đầu bếp Hải Thiên, nói: “Bếp trưởng Tạ, thắng thua lần này có quan hệ mật thiết đến tương lai của tập đoàn Thiên Ngân, hết thảy đều trông cậy vào anh!"
Trên khuôn mặt phúc hậu của Tạ Hiền lộ ra một nụ cười: “Giám đốc Hà yên tâm, món kho bậc nhất của Đông Ngọc, ruột già cuộn kho, để tên đầu bếp Jufukurou kia tự biết muối mặt mà về!"
Hà Tố Nghi vốn chẳng chú ý tới nụ cười của Tạ Hiền, cảm kính tạ ơn: “Vậy thì phiền bếp trưởng Tạ rồi!"
Sau đó, hai vị đầu bếp xuống dưới chuẩn bị, trong ánh mắt chờ đợi của Karen, một lúc lâu sau, hai xe thức ăn được chậm rãi đẩy ra.
Bành Đại Hải đi tới trước, xốc miếng vải ra, ngay tức khắc, một mùi hương xộc thẳng vào mũi, thoáng chốc cả
Tác giả :
skyhero