Đế Sư Xuất Sơn
Chương 109
Là một bậc bề trên ai cũng nể trọng, một người thầy nổi tiếng vĩ đại sẽ xứng đáng được gọi là ngài.
Với Đào Xá Quang, danh xưng ngài này là hoàn toàn xứng đáng!
Đào Xá Quang ngẩng đầu lên nhìn anh, Diệp Phùng đã ở đây được hơn hai tiếng rồi, còn Đào Xá Quang thì vẫn tiếp tục điều trị cho bệnh nhân, suốt hai tiếng đồng hồ, anh chỉ lặng lẽ ngồi đó.
Mặc dù Đào Xá Quang đã để ý đến sự hiện diện của anh từ lâu, nhưng trong mắt ông ấy, bệnh nhân quan trọng hơn, nên cho đến khi Diệp Phùng lên tiếng, hai người không hề nói một lời nào với nhau.
Đào Thiên Linh cũng đã chú ý đến anh từ lâu, thân hình hơi gầy, tuy không phải kẻ hèn mọn nhưng cũng không phải người hống hách kiêu ngạo, dù cô ấy có thể cảm nhận được một loại khí chất oai phong toát ra từ trên người anh, nhưng vì phép lịch sự Đào Thiên Linh không thể nhìn anh lâu hơn được nữa.
Sau khi nghe câu nói đó của Diệp Phùng, Đào Xá Quang cười ha ha, giống như đang cười với một người bạn lâu năm vậy, ông ấy mở miệng nói: “Vậy thì làm phiền cậu rồi!"
“Lão giã này tuổi đã cao, tiếng ồn thì lớn thế kia, sẽ gây ảnh hưởng đến việc điều trị, đối với tôi thì không có vấn đề gì nhưng nếu như châm kim nhầm chỗ thì sẽ là một nghiêm trọng đấy."
Diệp Phùng cười nói: “Ngài quả là một vị bác sĩ nhân từ, tôi vô cùng ngưỡng mộ!"
“Xin ngài yên tâm, tôi chắc chắn sẽ quay lại!"
“Cái đó, tôi có thể đi với anh được không?"
Đột nhiên, Đào Thiên Linh lên tiếng, chớp mắt nhìn Đào Xá Quang đầy mong chờ. Đào Xá Quang gật đầu: “Đi đi!"
Ba người họ rời khỏi phòng khám, Liệt Long Vũ đi theo sau Diệp Phùng như một cấp dưới trung thành, trong khi đó Đào Thiên Linh và Diệp Phùng đi ngang hàng với nhau, đôi mắt trong veo của cô ấy, không ngừng quan sát Diệp Phùng.
“Trên mặt tôi có hoa sao?"
Đột nhiên, Diệp Phùng lên tiếng, khuôn mặt Đào Thiên Linh lập tức đỏ ửng lên, nhanh chóng chuyển ánh mắt sang chỗ khác, sau đó, cô ấy lấy hết can đảm, nói: “Anh cũng đến đây tìm ông nội để khám bệnh sao?"
Diệp Phùng gật đầu.
“Vậy tại sao anh không nói với ông nội?"
“Bệnh nhân của tôi cũng là bệnh nhân, nhưng những người dân làng xếp hàng cũng là bệnh nhân."
“Đối với ngài Đào mà nói, tất cả đều phải được đối xử bình đẳng, nên đương nhiên phải tuân thủ theo nguyên tắc ai đến trước thì được chữa trị trước."
“Ha ha… Trông anh vẫn còn trẻ, nhưng nói chuyện rất có đạo lý đấy nhỉ?"
Là một người hay nói, Đào Thiên Linh lại nói thêm: “Anh yên tâm, con người ông tôi rất tốt bụng. Khi chúng tôi đến thành phố Cáp Nhĩ chơi thì tình cờ phát hiện ra thôn nhỏ này. Sau khi biết rằng dân làng coi thường căn bệnh này, ông nội đã điều trị miễn phí cho bọn họ, y thuật của ông nội tôi cũng rất tốt, dù cho bệnh nhân của ông mắc bệnh gì, chỉ cần ông ấy ra tay, nhất định sẽ khỏi bệnh!"
Nhìn thấy cô gái nhỏ cũng lắm mới ngoài hai mươi tuổi này, Diệp Phùng mỉm cười: “Đúng vậy, tôi cũng tin rằng nếu ngài Đào Xá ra tay thì mọi chuyện sẽ ổn cả!"
Vừa đi qua một ngã rẽ, tiếng chiếc máy xúc ầm ầm đột nhiên truyền đến, xuất hiện trước mặt cô ấy, Đào Thiên Linh cau mày: “Bọn chết tiệt này, sao lại đến nữa rồi. Phiền phức chết đi được."
“Bọn họ là ai?" Diệp Phùng hỏi.
Đào Thiên Linh trả lời: “Họ đều là người của một nhóm các nhà phát triển muốn trưng dụng đất ở thôn Hoàng Hà. Ban đầu đây là một chuyện tốt, nhưng số tiền đền bù mà họ đưa ra thậm chí còn không bằng một phần mười so với mức giá bình thường. Làm sao đây có thể để họ trưng dụng được chứ! Đúng là bọn ăn cướp!"
“Người trong thôn không đồng ý, nên họ cứ quấy phá hết lần này đến lần khác, thật quá đáng!"
Diệp Phùng không nói gì, ánh mắt hơi trùng xuống, hiện lên một tia lạnh lẽo! “Cô Thiên Linh? Sao cô lại ở đây? Quay về đi, ở đây nguy hiểm lắm!" Dân làng bảo vệ lối vào của thôn hét lên. Mọi người đều biết rằng cô ấy là cháu gái của ân nhân người trong thôn. Họ lo lắng nói: “Đúng đó, cô Thiên Linh, bọn người không có lương tâm này này nói rằng họ sẽ sử dụng máy ủi để san bằng thôn của chúng ta, cô mau rời đi với bác sĩ Đào đi, đi càng xa càng tốt!"
Nghe vật, Đào Thiên Linh nhìn họ chằm chằm, nói: “Sao cơ? Họ có quyền mà dám làm như vậy?"
Cô gái nhỏ cũng vô cùng hăng hái, đẩy mọi người sang một bên, bước lên trước, hai tay chống eo nói: “Trong số các người, ai là người phụ trách, đi ra đây cho tôi!"
Tên đầu trọc vừa nghe thấy, đang định chửi lại thì nhìn thấy một cô gái trẻ đẹp thuần khiết hai mắt đột nhiên sáng lên, mỉm cười nhảy ra khỏi máy xúc, ánh mắt hung ác, nhìn cơ thể mềm mại của Đào Thiên Linh đầy hứng thú, nói: “Ôi trời! Con gái nhà ai đây, cũng xinh đẹp đấy nhỉ!"
Đào Thiên Linh trừng mắt nhìn ông ta: “Ông chính là người phụ trách của bọn họ đúng không?"
“Là ai cho ông cái quyền thiết lập các chốt chặn, thậm chí di dời cả người trong thôn như vậy hả? Ông có biết rằng việc cưỡng chế phá dỡ là phạm pháp không!"
“Phạm pháp sao? Ha ha.."
Tên đầu trọc con lớn đột nhiên cười lớn: “Chỉ là một cái thôn nhỏ bên sườn núi thôi mà, bọn tôi muốn phá bỏ nó, ai có thể quản được, hả?"
“Nói cho ông biết, trong khu vực này, lời nói của tầng lớp nông dân chúng tôi chính là pháp luật!"
“Cô.."
Khuôn mặt của Đào Thiên Linh đỏ bừng lên vì tức giận: “Ông có tin rằng tôi có thể đi tìm luật sư để khởi kiện anh không?"
“Được thôi."
Tên đầu trọc cầm đầu liếm môi: “Khi nào khởi kiện tôi, thì tiện thể thêm vào đó tội lưu manh nữa nhé! Ha ha…"
Vừa nói ông ta vừa đưa tay ra định chạm vào khuôn mặt xinh xắn của Đào Thiên Linh, cô ấy bị dọa sợ đến tái cả mặt, đúng lúc bàn tay giống như móng heo của tên đầu trọc đó gần chạm vào cô thì một cánh tay vươn ra, chặn hành động của ông ta lại.
“Tên nhóc này, mày là ai? Ở đây không có chuyện liên quan đến mày, không muốn chết thì cút ngay đi."
Diệp Phùng bình tĩnh nói: “Dừng tất cả máy móc lại rồi rời khỏi đây ngay lập tức, tôi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra."
“Ôi trời ạ! Thắt lưng quần còn không buộc chặt, còn để giả bộ đe dọa cái gì chứ!"
“Dám uy hiếp tao sao? Mày thật sự chán sống rồi à!"
Nói xong, khuôn mặt ông ta tỏ ra hung hăng, định tung một cú đấm vào đầu của Diệp Phùng!
Diệp Phùng đứng im không nhúc nhích, nhưng một cú đấm đột nhiên bay về phía sau, người đàn ông đầu trọc với vóc dáng cao lớn đột nhiên bị đá bay ra ngoài như một bao cát, va mạnh vào máy xúc.
“Ông chủ! Ông chủ, không sao chứ?"
Cả đám vội vàng đỡ tên đầu trọc dậy, sau khi chật vật đứng dậy, ông ta ôm chặt lấy ngực, chỉ tay vào hai người bọn họ nói: “Hừ! Đúng là bọn dân đen! Dám đánh ông đây, tất cả lên xe san bằng cả cái thôn này cho tao, mặc kệ thứ gì cản đường cùng nghiền nát hết cho tao."
Hơn chục chiếc máy xúc cùng lúc nổ máy, tiếng nổ vang trời khiến mặt đất rung lên, dân làng chưa từng rơi vào hoàn cảnh này, mặt mày tái mét hết cả, họ run rẩy nhưng không vẫn nỡ rời đi, phía sau họ chính là nhà của mình. Nếu họ rút lui, thì nhà cửa của họ cũng sẽ bị vùi lấp.
Ông chủ đầu trọc bước lên một chiếc xe ủi, nhìn Diệp Phùng đang đứng trước mặt, vẻ mặt độc ác, nói: “Tên khốn kia, tao sẽ cho mày một cơ hội cuối cùng!"
“Cút ngay đi thì may ra giữ được cái mạng chó của mình đấy!"
“Nếu không, dù cho bất cứ thứ gì nằm dưới dưới chân ông đây, tao cũng sẽ nghiền cho nát vụn hết.
“ỒI Bất kỳ thứ gì sao?"
Khóe miệng Diệp Phùng khẽ nhếch lên: “Vậy ông nhìn bọn họ xem?"
Tên đầu trọc quay đầu: “Không cua tâm thứ đó là gì, ở trước mặt ông đây, tất cả đều là rác rưởi…"
Ông ta còn chưa nói xong, thì nhìn thấy phía sau có cái gì đó, hai mắt đột nhiên mở to, lời nói còn chưa nói hết thì đã bị nghẹn lại ở cổ họng!
Đẳng sau hơn chục chiếc máy xúc là năm chiếc xe tăng bọc thép khổng lồ với nòng súng đen ngòm chĩa thẳng vào phía trước, giống như con mắt của tử thần vậy, âm u đáng sợ.
Lại nghe thấy tiếng huýt sáo, ông ta ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hai chiếc trực thăng chiến đấu đang bay trên đầu từ lúc nào không hay, những khẩu súng máy Gatling trên từ trên khoang máy bay chĩa xuống phía dưới, nhắm chính xác vào những người trên máy xúc!
Mọi người nuốt nước bọt, ánh mắt tỏ ra vô cùng kinh ngạc và sợ hãi!
Lúc này Diệp Phùng mới tiến lên phía trước một bước, nhìn tên đầu trọc như đang hóa đá kia nói: “Không phải ông ni cái gì cũng có thể san bằng được hay sao?"
“Ông có có hài lòng với những thứ mà tôi chuẩn bị cho ông này không?"
“Bây giờ, xin mời ông hãy bắt đầu màn trình diễn của mình đi chứ!"
Với Đào Xá Quang, danh xưng ngài này là hoàn toàn xứng đáng!
Đào Xá Quang ngẩng đầu lên nhìn anh, Diệp Phùng đã ở đây được hơn hai tiếng rồi, còn Đào Xá Quang thì vẫn tiếp tục điều trị cho bệnh nhân, suốt hai tiếng đồng hồ, anh chỉ lặng lẽ ngồi đó.
Mặc dù Đào Xá Quang đã để ý đến sự hiện diện của anh từ lâu, nhưng trong mắt ông ấy, bệnh nhân quan trọng hơn, nên cho đến khi Diệp Phùng lên tiếng, hai người không hề nói một lời nào với nhau.
Đào Thiên Linh cũng đã chú ý đến anh từ lâu, thân hình hơi gầy, tuy không phải kẻ hèn mọn nhưng cũng không phải người hống hách kiêu ngạo, dù cô ấy có thể cảm nhận được một loại khí chất oai phong toát ra từ trên người anh, nhưng vì phép lịch sự Đào Thiên Linh không thể nhìn anh lâu hơn được nữa.
Sau khi nghe câu nói đó của Diệp Phùng, Đào Xá Quang cười ha ha, giống như đang cười với một người bạn lâu năm vậy, ông ấy mở miệng nói: “Vậy thì làm phiền cậu rồi!"
“Lão giã này tuổi đã cao, tiếng ồn thì lớn thế kia, sẽ gây ảnh hưởng đến việc điều trị, đối với tôi thì không có vấn đề gì nhưng nếu như châm kim nhầm chỗ thì sẽ là một nghiêm trọng đấy."
Diệp Phùng cười nói: “Ngài quả là một vị bác sĩ nhân từ, tôi vô cùng ngưỡng mộ!"
“Xin ngài yên tâm, tôi chắc chắn sẽ quay lại!"
“Cái đó, tôi có thể đi với anh được không?"
Đột nhiên, Đào Thiên Linh lên tiếng, chớp mắt nhìn Đào Xá Quang đầy mong chờ. Đào Xá Quang gật đầu: “Đi đi!"
Ba người họ rời khỏi phòng khám, Liệt Long Vũ đi theo sau Diệp Phùng như một cấp dưới trung thành, trong khi đó Đào Thiên Linh và Diệp Phùng đi ngang hàng với nhau, đôi mắt trong veo của cô ấy, không ngừng quan sát Diệp Phùng.
“Trên mặt tôi có hoa sao?"
Đột nhiên, Diệp Phùng lên tiếng, khuôn mặt Đào Thiên Linh lập tức đỏ ửng lên, nhanh chóng chuyển ánh mắt sang chỗ khác, sau đó, cô ấy lấy hết can đảm, nói: “Anh cũng đến đây tìm ông nội để khám bệnh sao?"
Diệp Phùng gật đầu.
“Vậy tại sao anh không nói với ông nội?"
“Bệnh nhân của tôi cũng là bệnh nhân, nhưng những người dân làng xếp hàng cũng là bệnh nhân."
“Đối với ngài Đào mà nói, tất cả đều phải được đối xử bình đẳng, nên đương nhiên phải tuân thủ theo nguyên tắc ai đến trước thì được chữa trị trước."
“Ha ha… Trông anh vẫn còn trẻ, nhưng nói chuyện rất có đạo lý đấy nhỉ?"
Là một người hay nói, Đào Thiên Linh lại nói thêm: “Anh yên tâm, con người ông tôi rất tốt bụng. Khi chúng tôi đến thành phố Cáp Nhĩ chơi thì tình cờ phát hiện ra thôn nhỏ này. Sau khi biết rằng dân làng coi thường căn bệnh này, ông nội đã điều trị miễn phí cho bọn họ, y thuật của ông nội tôi cũng rất tốt, dù cho bệnh nhân của ông mắc bệnh gì, chỉ cần ông ấy ra tay, nhất định sẽ khỏi bệnh!"
Nhìn thấy cô gái nhỏ cũng lắm mới ngoài hai mươi tuổi này, Diệp Phùng mỉm cười: “Đúng vậy, tôi cũng tin rằng nếu ngài Đào Xá ra tay thì mọi chuyện sẽ ổn cả!"
Vừa đi qua một ngã rẽ, tiếng chiếc máy xúc ầm ầm đột nhiên truyền đến, xuất hiện trước mặt cô ấy, Đào Thiên Linh cau mày: “Bọn chết tiệt này, sao lại đến nữa rồi. Phiền phức chết đi được."
“Bọn họ là ai?" Diệp Phùng hỏi.
Đào Thiên Linh trả lời: “Họ đều là người của một nhóm các nhà phát triển muốn trưng dụng đất ở thôn Hoàng Hà. Ban đầu đây là một chuyện tốt, nhưng số tiền đền bù mà họ đưa ra thậm chí còn không bằng một phần mười so với mức giá bình thường. Làm sao đây có thể để họ trưng dụng được chứ! Đúng là bọn ăn cướp!"
“Người trong thôn không đồng ý, nên họ cứ quấy phá hết lần này đến lần khác, thật quá đáng!"
Diệp Phùng không nói gì, ánh mắt hơi trùng xuống, hiện lên một tia lạnh lẽo! “Cô Thiên Linh? Sao cô lại ở đây? Quay về đi, ở đây nguy hiểm lắm!" Dân làng bảo vệ lối vào của thôn hét lên. Mọi người đều biết rằng cô ấy là cháu gái của ân nhân người trong thôn. Họ lo lắng nói: “Đúng đó, cô Thiên Linh, bọn người không có lương tâm này này nói rằng họ sẽ sử dụng máy ủi để san bằng thôn của chúng ta, cô mau rời đi với bác sĩ Đào đi, đi càng xa càng tốt!"
Nghe vật, Đào Thiên Linh nhìn họ chằm chằm, nói: “Sao cơ? Họ có quyền mà dám làm như vậy?"
Cô gái nhỏ cũng vô cùng hăng hái, đẩy mọi người sang một bên, bước lên trước, hai tay chống eo nói: “Trong số các người, ai là người phụ trách, đi ra đây cho tôi!"
Tên đầu trọc vừa nghe thấy, đang định chửi lại thì nhìn thấy một cô gái trẻ đẹp thuần khiết hai mắt đột nhiên sáng lên, mỉm cười nhảy ra khỏi máy xúc, ánh mắt hung ác, nhìn cơ thể mềm mại của Đào Thiên Linh đầy hứng thú, nói: “Ôi trời! Con gái nhà ai đây, cũng xinh đẹp đấy nhỉ!"
Đào Thiên Linh trừng mắt nhìn ông ta: “Ông chính là người phụ trách của bọn họ đúng không?"
“Là ai cho ông cái quyền thiết lập các chốt chặn, thậm chí di dời cả người trong thôn như vậy hả? Ông có biết rằng việc cưỡng chế phá dỡ là phạm pháp không!"
“Phạm pháp sao? Ha ha.."
Tên đầu trọc con lớn đột nhiên cười lớn: “Chỉ là một cái thôn nhỏ bên sườn núi thôi mà, bọn tôi muốn phá bỏ nó, ai có thể quản được, hả?"
“Nói cho ông biết, trong khu vực này, lời nói của tầng lớp nông dân chúng tôi chính là pháp luật!"
“Cô.."
Khuôn mặt của Đào Thiên Linh đỏ bừng lên vì tức giận: “Ông có tin rằng tôi có thể đi tìm luật sư để khởi kiện anh không?"
“Được thôi."
Tên đầu trọc cầm đầu liếm môi: “Khi nào khởi kiện tôi, thì tiện thể thêm vào đó tội lưu manh nữa nhé! Ha ha…"
Vừa nói ông ta vừa đưa tay ra định chạm vào khuôn mặt xinh xắn của Đào Thiên Linh, cô ấy bị dọa sợ đến tái cả mặt, đúng lúc bàn tay giống như móng heo của tên đầu trọc đó gần chạm vào cô thì một cánh tay vươn ra, chặn hành động của ông ta lại.
“Tên nhóc này, mày là ai? Ở đây không có chuyện liên quan đến mày, không muốn chết thì cút ngay đi."
Diệp Phùng bình tĩnh nói: “Dừng tất cả máy móc lại rồi rời khỏi đây ngay lập tức, tôi có thể coi như không có chuyện gì xảy ra."
“Ôi trời ạ! Thắt lưng quần còn không buộc chặt, còn để giả bộ đe dọa cái gì chứ!"
“Dám uy hiếp tao sao? Mày thật sự chán sống rồi à!"
Nói xong, khuôn mặt ông ta tỏ ra hung hăng, định tung một cú đấm vào đầu của Diệp Phùng!
Diệp Phùng đứng im không nhúc nhích, nhưng một cú đấm đột nhiên bay về phía sau, người đàn ông đầu trọc với vóc dáng cao lớn đột nhiên bị đá bay ra ngoài như một bao cát, va mạnh vào máy xúc.
“Ông chủ! Ông chủ, không sao chứ?"
Cả đám vội vàng đỡ tên đầu trọc dậy, sau khi chật vật đứng dậy, ông ta ôm chặt lấy ngực, chỉ tay vào hai người bọn họ nói: “Hừ! Đúng là bọn dân đen! Dám đánh ông đây, tất cả lên xe san bằng cả cái thôn này cho tao, mặc kệ thứ gì cản đường cùng nghiền nát hết cho tao."
Hơn chục chiếc máy xúc cùng lúc nổ máy, tiếng nổ vang trời khiến mặt đất rung lên, dân làng chưa từng rơi vào hoàn cảnh này, mặt mày tái mét hết cả, họ run rẩy nhưng không vẫn nỡ rời đi, phía sau họ chính là nhà của mình. Nếu họ rút lui, thì nhà cửa của họ cũng sẽ bị vùi lấp.
Ông chủ đầu trọc bước lên một chiếc xe ủi, nhìn Diệp Phùng đang đứng trước mặt, vẻ mặt độc ác, nói: “Tên khốn kia, tao sẽ cho mày một cơ hội cuối cùng!"
“Cút ngay đi thì may ra giữ được cái mạng chó của mình đấy!"
“Nếu không, dù cho bất cứ thứ gì nằm dưới dưới chân ông đây, tao cũng sẽ nghiền cho nát vụn hết.
“ỒI Bất kỳ thứ gì sao?"
Khóe miệng Diệp Phùng khẽ nhếch lên: “Vậy ông nhìn bọn họ xem?"
Tên đầu trọc quay đầu: “Không cua tâm thứ đó là gì, ở trước mặt ông đây, tất cả đều là rác rưởi…"
Ông ta còn chưa nói xong, thì nhìn thấy phía sau có cái gì đó, hai mắt đột nhiên mở to, lời nói còn chưa nói hết thì đã bị nghẹn lại ở cổ họng!
Đẳng sau hơn chục chiếc máy xúc là năm chiếc xe tăng bọc thép khổng lồ với nòng súng đen ngòm chĩa thẳng vào phía trước, giống như con mắt của tử thần vậy, âm u đáng sợ.
Lại nghe thấy tiếng huýt sáo, ông ta ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hai chiếc trực thăng chiến đấu đang bay trên đầu từ lúc nào không hay, những khẩu súng máy Gatling trên từ trên khoang máy bay chĩa xuống phía dưới, nhắm chính xác vào những người trên máy xúc!
Mọi người nuốt nước bọt, ánh mắt tỏ ra vô cùng kinh ngạc và sợ hãi!
Lúc này Diệp Phùng mới tiến lên phía trước một bước, nhìn tên đầu trọc như đang hóa đá kia nói: “Không phải ông ni cái gì cũng có thể san bằng được hay sao?"
“Ông có có hài lòng với những thứ mà tôi chuẩn bị cho ông này không?"
“Bây giờ, xin mời ông hãy bắt đầu màn trình diễn của mình đi chứ!"
Tác giả :
skyhero