Đế Quốc Chiến Thần
Chương 5 Bạn học cũ
Tô Học Long liền tức giận: “Chu Hàn, cậu đừng có mà khinh người quá đáng, ông đây chính là cháu đích tôn nhà họ Tô, cậu không thể đụng tới được đâu."
“Người khác không thể đụng, không có nghĩa là tôi không thể đụng, tôi không phải là người nhà họ Tô, anh không đe dọa được tôi, không muốn bị tôi đá thêm cái nữa thì nhanh lau sạch sàn nhà đi." Chu Hàn bình tĩnh nhìn gã, khí tức mạnh mẽ phát ra.
Tô Học Long chấn động trong lòng, khí thế lập tức giảm đi, chịu đựng cơn giận, nửa quỳ xuống, dùng cổ tay áo lau sạch sẽ dấu chân trên nền nhà.
Mẹ kiếp, tên rác rưởi chết tiệt, ông để cho mày ngông đấy, chờ chuyện này xong rồi, xem ông làm sao giết chết mày.
Tô Học Long mang theo tâm tình cực kém trở về nhà, Tô Long Xuyên vừa nhìn thấy con về thì nhanh chóng chạy lại hỏi chuyện.
“Đã giải quyết xong rồi nhưng mà công lao thuộc về Tô Hàm." Tô Học Long ôm bụng tức nói.
“Cái gì? Sao lại là con nhóc đáng ghét đó?" Tô Long Xuyên nóng nảy.
Tô Học Long liền kể chuyện đã xảy ra khi nãy nói hết cho Tô Long Xuyên.
“Sao lại có thể thế được, thằng Ba vô tích sự lại dám kiêu ngạo như thế, xem ra lúc trước chúng ta đã quá nhân từ với họ rồi."
“Hừ, nhà chú Ba không cần phải lo, đáng giận nhất chính là thằng Chu Hàn kìa." Tô Học Long hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Đừng nóng con à, chuyện lần này, chúng ta nhất định sẽ tính cho ra lẽ, thông tin về Chu Hàn thì ba đã điều tra rồi, sau khi nó bị nhà họ Chu đuổi đi thì liền lưu lạc khắp nơi, phần lớn thời gian đều làm thuê, không có tiền cũng không có chút thế lực nào. Tuy rằng tin tức của mấy năm sau không điều tra được nhưng có thể chắc chắn tên Chu Hàn kia không có bản lĩnh để những người cấp cao khóa thông tin lại đâu, cho nên trừng trị nó là chuyện dễ dàng." Tô Long Xuyên nói.
…
Đầu ngày, Tô Hàm đi cùng với Tô Học Long đến công ty Tĩnh Giang.
Chủ tịch của công ty Tĩnh Giang, Chu Xung – một trong top mười người giàu nhất của Hòe Châu đích thân đứng ra ký kết hợp đồng đặt hàng với Tô Hàm và cũng trao đổi danh thiếp với Tô Hàm.
Điều này khiến cho Tô Học Long ghen tị muốn phát điên.
Ai chẳng biết ở Hòe Châu có lưu truyền một câu, kiếm được một triệu đồng thì dễ, có được danh thiếp của Chu Xung mới khó.
Người có địa vị càng cao, thân phận càng tôn quý thì danh thiếp càng khó có được. Đối với những người tai to mặt lớn mà nói, có thể có được danh thiếp của họ đồng nghĩa với việc lấy được sự tán thành của họ, muốn tìm họ hợp tác, giúp đỡ thì gần như gọi điện là được.
Mãi cho đến khi Tô Hàm run rẩy cầm tấm danh thiếp về tới nhà, cả người cô mới có chút tỉnh táo lại.
Lần đầu tiên cô cảm thấy mình là một người đáng vinh quang.
Chu Hàn thấy cô vậy có chút buồn cười, còn nghiêm túc nói: “Vợ à, nói thật chứ, danh thiếp giống của Chu Xung thế này, em muốn bao nhiêu anh cho em bấy nhiêu."
“Chúng ta có thể có được của Tổ Cẩm Giang thủ phủ Hòe Châu được không?"
“Được nha."
“Nói phét, đừng có lừa em." Tô Hàm cẩn thận cất tấm danh thiếp như cất bảo bối, hoàn toàn không quan tâm lời Chu Hàn nói.
Lần đầu tiên Chu Hàn cảm thấy thật bất đắc dĩ.
“Đúng rồi, ngày mai công ty sát hạch, kết thúc thì sẽ tổ chức một buổi tiệc gia tộc như thường lệ, em muốn mua một bộ quần áo mới, sẵn tiện mua cho anh với ba mẹ một bộ, anh đợt một chút, lát nữa đi shopping với em." Tô Hàm ngẩng đầu nói.
Quần áo mới à?
Chu Hàn chớp chớp mắt.
Thật ra anh có thể giúp Tô Hàm liên lạc với nhà thiết kế hàng đầu thế giới, gần đây Tony Bond đã gửi tặng mấy bộ quần áo phiên bản giới hạn mới được thiết kế đến.
Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt phấn khích, hớn hở của Tô Hàm, anh đã biết là vợ mình muốn đi dạo phố rồi.
Được rồi, đến lúc đó mua quần áo, anh lại bảo Bond gửi thêm mấy bộ đến, dù sao thì một khoảng thời gian nữa anh với Tô Hàm mới đăng kí kết hôn nên vẫn cần phải xuất ra chút thành ý.
Nửa tiếng sau, trung tâm mua sắm Vạn Đại.
“Chu Hàn, chúng ta đi đến tiệm Hải Lam đi, mua cho ba và cho anh trước."
Tô Hàm hiểu ý người mà nói với Chu Hàn.
Người phía sau gật đầu cười: “Được."
Tuy rằng ngoài miệng Chu Hàn đồng ý nhưng cũng không quan tâm mà kéo Tô Hàm vào một cửa hàng quần áo của Chanel."
“Anh dẫn em tới đây là gì?"
Tô Hàm chớp chớp đôi mắt to sáng ngời của mình, khó hiểu hỏi một câu.
Phải biết rằng, cô cũng không có tiền để mua quần áo của thương hiệu Chanel này đau.
“Đương nhiên là mua quần áo rồi."
Chu Hàn nhếch miệng cười, trên mặt đầy vẻ dịu dàng.
Tô Hàm thấy thế có chút ngại ngùng mà cúi đầu.
Khi nãy lúc ở nhà, thái độ của Chu Hàn với Tô Học Long, cô đều nhìn thấy hết cả.
Nhưng mà giờ phút này khi đứng trước mặt cô, anh lại giống như đã trở thành một con người khác.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Hàm, Chu Hàn một hơi lấy vài trăm nghìn mua cho cô mấy bộ quần áo.
“Sao anh lại có nhiều tiền như vậy?’
Tô Hàm cũng không quá hiểu rõ Chu Hàn, hơn nữa còn thấy cả người anh đều có chút mộc mạc cho nên từ đầu tới giờ cô vẫn nghĩ Chu Hàn không có tiền.
Trước sự nghi ngờ của Tô Hàm, Chu Hàn chỉ nở một nụ cười thần bí.
Trong cái nhìn đầy ghen tỵ của nhân viên bán hàng, hai người xách theo túi lớn túi nhỏ rời khỏi cửa hàng.
Tiếp đó, lại đi đến tiệm Hải Lam mua cho Tô Khánh Đông mấy bộ quần áo.
Còn phần của Chu Hàn anh lại không mua một bộ đồ nào.
“Tại sao anh không mua cho mình?"
Tô Hàm khó hiểu hỏi.
Chu Hàn thâm tình mà nhìn cô một cái: “Quen mặc quần áo đơn giản rồi."
Vừa dứt lời, một giọng nói dễ nghe cất lên ở phía sau lưng hai người: “Tô Hàm, là cậu phải không?"
Tô Hàm nghe thế quay đầu lại nhìn, vừa nhìn một cái đã nhận ra người đó chính là bạn học cũ của cô – Trần Hân Nhi.
“Hân Nhi?"
Cô rất là bất ngờ, trên mặt nở nụ cười mê người.
“Vị này chính là?"
Trần Hân Nhi cũng nở nụ cười như thế, chỉ là nhìn có hơi gượng gạo và có hơi xấu hổ.
“Tôi là vị hôn phu của Tô Hàm."
Không đợi Tô Hàm trả lời, anh đã nhìn thẳng vào mắt của Trần Hân Nhi nói thẳng ra.
Người phía sau hơi sửng sốt, vô thức mà mất lịch sự chỉ tay vào Chu Hàn.
Biểu cảm của cô ta rất khoa trương, khó tin nhìn về Tô Hàm mà hỏi: “Từ khi nào mà mắt nhìn của cậu lại kém quá vậy? Lúc học đại học, trong cả phòng 305 ở ký túc xá chỉ có mình cậu là kén chọn nhất đó!"
Trần Hân Nhi nói một lèo, trong lời nói như có kim, ý là đang mắng Chu Hàn không xứng với Tô Hàm.
“Hân Nhi, cậu không được nói như vậy."
Tô Hàm mở miệng giải thích, đồng thời cũng trộm liếc nhìn Chu Hàn một cái.
Đến khi thấy người kia không có vẻ gì tức giận, cô ta mới thở phào một hơi.
“Vậy thì thôi, hai đứa mình đi dạo phố đi."
Trần Hân Nhi nói ra một câu rồi trực tiếp đi lên câu lấy Tô Hàm.
Hoàn toàn không để cho người khác cơ hội từ chối, cười nhiệt tình nói: “Tớ có nhìn thấy một cây son, cực kỳ hợp với cậu."
Tô Hàm há hốc mồm, vừa định mở miệng nói chuyện thì Trần Hân Nhi đã nói không ngừng, ngay cả cơ hội để mở miệng cũng không cho cô.
Cùng đường, Tô Hàm chỉ có thể bị xách mũi đi.
“Tránh ra."
Chu Hàn đột nhiên tiến lên, đẩy Trần Hân Nhi ra, giữ chặt Tô Hàm.
“Sao anh có thể cộc cằn như thế? Nói chuyện còn khó nghe như vậy."
Trần Hân Nhi giả vờ làm vẻ đáng thương, dáng vẻ đó giống như muốn tìm kiếm sự đồng cảm từ Tô Hàm.
“Từ trước tới nay tôi có thói quen là có qua thì phải có lại."
Chu Hàn làm vẻ suy nghĩ nói.
Trần Hân Nhi vừa nghe câu này thì cười lạnh một tiếng: “Há, tôi đây cũng lười so đo với loại không có văn hóa như anh."
Nói xong, cô ta còn muốn đi lên kéo lấy Tô Hàm.
“Đừng có mà làm kẻ quấy rối, coi chừng tôi không khách khí với cô đâu đấy."
Chu Hàn bước lên, che lấy Tô Hàm ở phía sau anh.
Mà Trần Hân Nhi vừa nghe thấy anh dám mắng cô ta là kẻ quấy rối, lúc này lập tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta hỏi ngược lại: “Anh mắng ai là kẻ quấy rối?"
Không đợi Chu Hàn đáp lại, Tô Hàm đã thoát khỏi tay anh, ngại ngùng mà nói nhỏ: “Em muốn đi WC."
Chu Hàn gật đầu, đi với Tô Hàm về phía WC.
Để lại một mình Trần Hân Nhi bơ vơ tại chỗ.
“Tên khốn kiếp!"
Cô ta tức giận nhìn về phía bóng dáng hai người mắng một tiếng, tức giận đến dậm chân.
Ngay sau đó, Trần Hân Nhi lấy điện thoại ra gửi đi một đoạn tin nhắn.
Cùng lúc đó, Chu Hàn đứng bên ngoài WC bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Mà cái mùi này hoàn toàn chính là mùi phát ra từ trên người kẻ lưu vong.
Anh theo bản nhìn về phía người phụ nữ áo đen vừa mới tiến vào WC.
Gần như cùng lúc người phụ nữ đó tiến vào WC thì Chu Hàn cũng cảm nhận thấy rõ ràng anh đang bị mấy cặp mắt nhìn vào chằm chằm.
“Người khác không thể đụng, không có nghĩa là tôi không thể đụng, tôi không phải là người nhà họ Tô, anh không đe dọa được tôi, không muốn bị tôi đá thêm cái nữa thì nhanh lau sạch sàn nhà đi." Chu Hàn bình tĩnh nhìn gã, khí tức mạnh mẽ phát ra.
Tô Học Long chấn động trong lòng, khí thế lập tức giảm đi, chịu đựng cơn giận, nửa quỳ xuống, dùng cổ tay áo lau sạch sẽ dấu chân trên nền nhà.
Mẹ kiếp, tên rác rưởi chết tiệt, ông để cho mày ngông đấy, chờ chuyện này xong rồi, xem ông làm sao giết chết mày.
Tô Học Long mang theo tâm tình cực kém trở về nhà, Tô Long Xuyên vừa nhìn thấy con về thì nhanh chóng chạy lại hỏi chuyện.
“Đã giải quyết xong rồi nhưng mà công lao thuộc về Tô Hàm." Tô Học Long ôm bụng tức nói.
“Cái gì? Sao lại là con nhóc đáng ghét đó?" Tô Long Xuyên nóng nảy.
Tô Học Long liền kể chuyện đã xảy ra khi nãy nói hết cho Tô Long Xuyên.
“Sao lại có thể thế được, thằng Ba vô tích sự lại dám kiêu ngạo như thế, xem ra lúc trước chúng ta đã quá nhân từ với họ rồi."
“Hừ, nhà chú Ba không cần phải lo, đáng giận nhất chính là thằng Chu Hàn kìa." Tô Học Long hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Đừng nóng con à, chuyện lần này, chúng ta nhất định sẽ tính cho ra lẽ, thông tin về Chu Hàn thì ba đã điều tra rồi, sau khi nó bị nhà họ Chu đuổi đi thì liền lưu lạc khắp nơi, phần lớn thời gian đều làm thuê, không có tiền cũng không có chút thế lực nào. Tuy rằng tin tức của mấy năm sau không điều tra được nhưng có thể chắc chắn tên Chu Hàn kia không có bản lĩnh để những người cấp cao khóa thông tin lại đâu, cho nên trừng trị nó là chuyện dễ dàng." Tô Long Xuyên nói.
…
Đầu ngày, Tô Hàm đi cùng với Tô Học Long đến công ty Tĩnh Giang.
Chủ tịch của công ty Tĩnh Giang, Chu Xung – một trong top mười người giàu nhất của Hòe Châu đích thân đứng ra ký kết hợp đồng đặt hàng với Tô Hàm và cũng trao đổi danh thiếp với Tô Hàm.
Điều này khiến cho Tô Học Long ghen tị muốn phát điên.
Ai chẳng biết ở Hòe Châu có lưu truyền một câu, kiếm được một triệu đồng thì dễ, có được danh thiếp của Chu Xung mới khó.
Người có địa vị càng cao, thân phận càng tôn quý thì danh thiếp càng khó có được. Đối với những người tai to mặt lớn mà nói, có thể có được danh thiếp của họ đồng nghĩa với việc lấy được sự tán thành của họ, muốn tìm họ hợp tác, giúp đỡ thì gần như gọi điện là được.
Mãi cho đến khi Tô Hàm run rẩy cầm tấm danh thiếp về tới nhà, cả người cô mới có chút tỉnh táo lại.
Lần đầu tiên cô cảm thấy mình là một người đáng vinh quang.
Chu Hàn thấy cô vậy có chút buồn cười, còn nghiêm túc nói: “Vợ à, nói thật chứ, danh thiếp giống của Chu Xung thế này, em muốn bao nhiêu anh cho em bấy nhiêu."
“Chúng ta có thể có được của Tổ Cẩm Giang thủ phủ Hòe Châu được không?"
“Được nha."
“Nói phét, đừng có lừa em." Tô Hàm cẩn thận cất tấm danh thiếp như cất bảo bối, hoàn toàn không quan tâm lời Chu Hàn nói.
Lần đầu tiên Chu Hàn cảm thấy thật bất đắc dĩ.
“Đúng rồi, ngày mai công ty sát hạch, kết thúc thì sẽ tổ chức một buổi tiệc gia tộc như thường lệ, em muốn mua một bộ quần áo mới, sẵn tiện mua cho anh với ba mẹ một bộ, anh đợt một chút, lát nữa đi shopping với em." Tô Hàm ngẩng đầu nói.
Quần áo mới à?
Chu Hàn chớp chớp mắt.
Thật ra anh có thể giúp Tô Hàm liên lạc với nhà thiết kế hàng đầu thế giới, gần đây Tony Bond đã gửi tặng mấy bộ quần áo phiên bản giới hạn mới được thiết kế đến.
Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt phấn khích, hớn hở của Tô Hàm, anh đã biết là vợ mình muốn đi dạo phố rồi.
Được rồi, đến lúc đó mua quần áo, anh lại bảo Bond gửi thêm mấy bộ đến, dù sao thì một khoảng thời gian nữa anh với Tô Hàm mới đăng kí kết hôn nên vẫn cần phải xuất ra chút thành ý.
Nửa tiếng sau, trung tâm mua sắm Vạn Đại.
“Chu Hàn, chúng ta đi đến tiệm Hải Lam đi, mua cho ba và cho anh trước."
Tô Hàm hiểu ý người mà nói với Chu Hàn.
Người phía sau gật đầu cười: “Được."
Tuy rằng ngoài miệng Chu Hàn đồng ý nhưng cũng không quan tâm mà kéo Tô Hàm vào một cửa hàng quần áo của Chanel."
“Anh dẫn em tới đây là gì?"
Tô Hàm chớp chớp đôi mắt to sáng ngời của mình, khó hiểu hỏi một câu.
Phải biết rằng, cô cũng không có tiền để mua quần áo của thương hiệu Chanel này đau.
“Đương nhiên là mua quần áo rồi."
Chu Hàn nhếch miệng cười, trên mặt đầy vẻ dịu dàng.
Tô Hàm thấy thế có chút ngại ngùng mà cúi đầu.
Khi nãy lúc ở nhà, thái độ của Chu Hàn với Tô Học Long, cô đều nhìn thấy hết cả.
Nhưng mà giờ phút này khi đứng trước mặt cô, anh lại giống như đã trở thành một con người khác.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Hàm, Chu Hàn một hơi lấy vài trăm nghìn mua cho cô mấy bộ quần áo.
“Sao anh lại có nhiều tiền như vậy?’
Tô Hàm cũng không quá hiểu rõ Chu Hàn, hơn nữa còn thấy cả người anh đều có chút mộc mạc cho nên từ đầu tới giờ cô vẫn nghĩ Chu Hàn không có tiền.
Trước sự nghi ngờ của Tô Hàm, Chu Hàn chỉ nở một nụ cười thần bí.
Trong cái nhìn đầy ghen tỵ của nhân viên bán hàng, hai người xách theo túi lớn túi nhỏ rời khỏi cửa hàng.
Tiếp đó, lại đi đến tiệm Hải Lam mua cho Tô Khánh Đông mấy bộ quần áo.
Còn phần của Chu Hàn anh lại không mua một bộ đồ nào.
“Tại sao anh không mua cho mình?"
Tô Hàm khó hiểu hỏi.
Chu Hàn thâm tình mà nhìn cô một cái: “Quen mặc quần áo đơn giản rồi."
Vừa dứt lời, một giọng nói dễ nghe cất lên ở phía sau lưng hai người: “Tô Hàm, là cậu phải không?"
Tô Hàm nghe thế quay đầu lại nhìn, vừa nhìn một cái đã nhận ra người đó chính là bạn học cũ của cô – Trần Hân Nhi.
“Hân Nhi?"
Cô rất là bất ngờ, trên mặt nở nụ cười mê người.
“Vị này chính là?"
Trần Hân Nhi cũng nở nụ cười như thế, chỉ là nhìn có hơi gượng gạo và có hơi xấu hổ.
“Tôi là vị hôn phu của Tô Hàm."
Không đợi Tô Hàm trả lời, anh đã nhìn thẳng vào mắt của Trần Hân Nhi nói thẳng ra.
Người phía sau hơi sửng sốt, vô thức mà mất lịch sự chỉ tay vào Chu Hàn.
Biểu cảm của cô ta rất khoa trương, khó tin nhìn về Tô Hàm mà hỏi: “Từ khi nào mà mắt nhìn của cậu lại kém quá vậy? Lúc học đại học, trong cả phòng 305 ở ký túc xá chỉ có mình cậu là kén chọn nhất đó!"
Trần Hân Nhi nói một lèo, trong lời nói như có kim, ý là đang mắng Chu Hàn không xứng với Tô Hàm.
“Hân Nhi, cậu không được nói như vậy."
Tô Hàm mở miệng giải thích, đồng thời cũng trộm liếc nhìn Chu Hàn một cái.
Đến khi thấy người kia không có vẻ gì tức giận, cô ta mới thở phào một hơi.
“Vậy thì thôi, hai đứa mình đi dạo phố đi."
Trần Hân Nhi nói ra một câu rồi trực tiếp đi lên câu lấy Tô Hàm.
Hoàn toàn không để cho người khác cơ hội từ chối, cười nhiệt tình nói: “Tớ có nhìn thấy một cây son, cực kỳ hợp với cậu."
Tô Hàm há hốc mồm, vừa định mở miệng nói chuyện thì Trần Hân Nhi đã nói không ngừng, ngay cả cơ hội để mở miệng cũng không cho cô.
Cùng đường, Tô Hàm chỉ có thể bị xách mũi đi.
“Tránh ra."
Chu Hàn đột nhiên tiến lên, đẩy Trần Hân Nhi ra, giữ chặt Tô Hàm.
“Sao anh có thể cộc cằn như thế? Nói chuyện còn khó nghe như vậy."
Trần Hân Nhi giả vờ làm vẻ đáng thương, dáng vẻ đó giống như muốn tìm kiếm sự đồng cảm từ Tô Hàm.
“Từ trước tới nay tôi có thói quen là có qua thì phải có lại."
Chu Hàn làm vẻ suy nghĩ nói.
Trần Hân Nhi vừa nghe câu này thì cười lạnh một tiếng: “Há, tôi đây cũng lười so đo với loại không có văn hóa như anh."
Nói xong, cô ta còn muốn đi lên kéo lấy Tô Hàm.
“Đừng có mà làm kẻ quấy rối, coi chừng tôi không khách khí với cô đâu đấy."
Chu Hàn bước lên, che lấy Tô Hàm ở phía sau anh.
Mà Trần Hân Nhi vừa nghe thấy anh dám mắng cô ta là kẻ quấy rối, lúc này lập tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta hỏi ngược lại: “Anh mắng ai là kẻ quấy rối?"
Không đợi Chu Hàn đáp lại, Tô Hàm đã thoát khỏi tay anh, ngại ngùng mà nói nhỏ: “Em muốn đi WC."
Chu Hàn gật đầu, đi với Tô Hàm về phía WC.
Để lại một mình Trần Hân Nhi bơ vơ tại chỗ.
“Tên khốn kiếp!"
Cô ta tức giận nhìn về phía bóng dáng hai người mắng một tiếng, tức giận đến dậm chân.
Ngay sau đó, Trần Hân Nhi lấy điện thoại ra gửi đi một đoạn tin nhắn.
Cùng lúc đó, Chu Hàn đứng bên ngoài WC bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Mà cái mùi này hoàn toàn chính là mùi phát ra từ trên người kẻ lưu vong.
Anh theo bản nhìn về phía người phụ nữ áo đen vừa mới tiến vào WC.
Gần như cùng lúc người phụ nữ đó tiến vào WC thì Chu Hàn cũng cảm nhận thấy rõ ràng anh đang bị mấy cặp mắt nhìn vào chằm chằm.
Tác giả :
Nhất Cân Vãn Chiếu