Đế Quốc Chiến Thần
Chương 261
Chu Hàn quan sát một lúc, nhưng không tìm ra nơi ẩn thân của người tập kích anh và Chu Tước, vì thế quay sang Chu Tước hỏi.
“Nguyên soái, người nọ đã chạy." Chu Tước lắc đầu thở dài một tiếng, nói đúng sự thật.
Vừa rồi vào lúc tránh né đạn, tầm mắt Chu Tước khóa vào một bóng dáng.
Bóng người lao lên đỉnh núi với tốc độ cực nhanh, vốn dĩ Chu Tước muốn đuổi theo nhưng lại chậm trễ vì khi nổ mạnh, bụi đất đầy trời che khuất tầm nhìn.
Nếu không trong lúc đó, Chu Tước đã có thể đuổi kịp, đem người nọ bắt lại.
“Nếu đoán không sai, hẳn là người của Tứ Phương Chế Tài!". Chu Hàn đem phỏng đoán và suy nghĩ trong lòng chính mình nói ra.
Chu Tước vừa nghe, khuôn mặt xinh đẹp trở nên u ám.
Cô vô cùng khinh thường người của Tứ Phương Chế Tài, ngoài sáng không được thì trong tối.
Có khí phách thì mặt đối mặt, cứng đối cứng.
Đùa nghịch mấy thứ linh tinh như vậy thì tính là cái gì?
Cho dù trong lòng Chu Tước khó chịu, nhưng cô cũng không biểu hiện ra ngoài.
Bởi vì, tuân theo mệnh lệnh là trách nhiệm của cô.
Khi đi theo Chu Hàn làm việc, Chu Tước không thể có bất kì cảm xúc gì.
“Lên núi!" Chu Hàn không chút do dự, cũng không dừng lại làm bất luận cái gì, trực tiếp vung tay về phía Chu Tước, ra lệnh một câu.
Tuy rằng xe bị thiêu rụi, nhưng mà Chu Hàn cũng không lo lắng không kịp thời gian.
Dù sao, thực lực anh với Chu Tước đều thể hiện ở đây, tốc độ sẽ không chậm.
Trên đường lên núi, Chu Hàn với Chu Tước cũng không gặp phải tấn công.
Chu Hàn lúc này mới hiểu ra, phía bên kia giở trò này, phần lớn là muốn trì hoãn thời gian của anh.
Chỉ cần tự anh làm lỡ thời gian, không khác gì cho bọn hắn tranh thủ thời gian.
Người Tứ Phương Chế Tài tranh thủ thời gian làm cái gì?
Trong lòng Chu Hàn đột nhiên nhảy lên, trong chớp mắt nhận ra được cái gì.
Anh lập tức quay đầu về phía Chu Tước phân phó một câu: “Lập tức xuống núi, tìm một con đường khác, nhất định sẽ có con đường khác xuống núi!"
Chu Hàn giải thích không rõ ràng, Chu Tước cũng không có hỏi nhiều, vội vàng làm theo.
Dù sao, đường lên núi không có khả năng chỉ có một, hơn nữa Tứ Phương Chế Tài chắc chắn còn có hậu chiêu.
Nếu người của Tứ Phương Chế Tài thật sự bắt người, cũng biết rằng anh bây giờ lên núi, có khả năng rất lớn sẽ đem người đi.
Bây giờ đem đi thì thế nào cũng xuống núi!
Suy cho cùng, bọn họ sẽ không đợi anh sẽ đem người cứu đi.
Nhưng mà, Chu Hàn lo lắng đối phương giở trò, thông minh sẽ bị thông minh hại.
Huống hồ Tần lão lại đem nơi nguy hiểm nhất trở thành nơi an toàn nhất, vừa rồi cố ý để người đánh lén anh, kéo dài thời gian, vì bọn hắn kéo dài thời gian.
Phần cố ý này, lỡ như làm cho anh xem, làm anh nghĩ lầm bọn họ sẽ đem người dời đi.
Đối với chuyện này, Chu Hàn không thể không phòng.
Cho nên, anh chia thành hai đường chuẩn bị.
Chu Tước đem con đường xuống núi chặn lại, đồng thời anh sẽ lên núi tìm kiếm một phen.
Hai người cùng lúc hợp tác, không cần phải lo lắng tìm không thấy người!
Khi Chu Tước xuống núi, đồng thời Chu Hàn cầm sắc lệnh của ông Vương không bị trở ngại.
Sau khi thuận lợi tiến vào Tứ Phương Chế Tài, Chu Hàn cũng không có tâm trí đánh giá hoàn cảnh chung quanh, trong ánh mắt anh hiện lên nhiều bóng người.
Giờ phút này, Chu Hàn đang tìm kiếm bóng dáng Tần lão, đồng thời đi nhanh đến chỗ sâu trong Tứ Phương Chế Tài.
“Tiên sinh, xin dừng bước!" Đột nhiên, một bóng người bước nhanh đi tới, ngăn Chu Hàn lại.
Chu Hàn nhíu mày lại, nhìn chằm chằm đối phương.
“Này là có ý gì?" Chu Hàn lạnh giọng quát hỏi: “Vì cái gì muốn ngăn tôi lại?"
Cung lúc mở miệng nói, Chu Hàn còn đem sắc lệnh Vương lão cho ra.
Người chặn đường vừa thấy Chu Hàn trong tay có sắc lệnh của lão Vương, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Xin lỗi ngài, có sắc lệnh của Vương lão cũng không được."
“Đi vào sâu nữa là bên trong Tứ Phương Chế Tài, đừng nói là có sắc lệnh của Vương lão."
Nói tới đây, hắn hừ lạnh một tiếng, nở nụ cười ẩn ý, vừa chuyển đề tài: “Cho dù ông Vương tự mình đến đây cũng vô dụng!"
Nhìn thấy thái độ đối phương mạnh mẽ như vậy, Chu Hàn giờ phút này lại vội vã tìm người, làm sao còn muốn cùng hắn nói nhảm.
“Cút ngay!" Chu Hàn gào to một tiếng, lập tức đánh xuống một cái, đánh người nọ ngã trên mặt đất.
Người nọ bị đánh ngã lăn ra đất, lúc hắn giãy giụa từ trên mặt đất bò dậy, Chu Hàn đã vọt vào bên trong.
“Có người tự tiện xông vào bên trong, người đâu, nhanh, người đâu!" Vừa thấy người của Tứ Phương Chế Tài, lập tức hét lớn: “Thập Đại Tài Quyết, mau ra đây giữ gìn danh tiếng Chế Tài!"
Bộ dáng kia của hắn rất là đáng xấu hổ, giống như một đứa trẻ đánh nhau mà đánh không lại cầu cứu cha mẹ, thật làm người kinh tởm.
Chu Hàn mặc kệ đối phương kêu to, không để tên kia vào mắt.
Anh bước nhanh vào chỗ sâu trong Tứ Phương Chế Tài, giờ phút này đã kinh động không ít người.
Chẳng qua, hễ có người dám đi lên cản, đều sẽ bị Chu Hàn đánh bay không thương tiếc chút nào!
“Người nào tự tiện xông vào?" Đột nhiên, vài đạo bóng dáng đột ngột xuất hiện.
“Đừng có làm càn!" Những người này vừa xuất hiện, khí thế mười phần.
Tuy nhiên, đối với trạng thái này của bọn họ, Chu Hàn không để vào mắt.
“Đừng có chặn đường!" Chu Hàn khí thế so với bọn hắn còn muốn sắc bén, hắn hét to một tiếng: “Người nào dám chống lại, tự lãnh lấy hậu quả!"
“Bọn ta là Thập Đại Tài Quyết của Tứ Phương Chế Tài!" mười vị trưởng lão trực tiếp báo ra môn đạo: “Tiểu bối, khuyên ngươi lạc đường biết quay lại, đừng có mà ngoan cố đi tiếp."
“Nhóc con, ngươi chưa đủ lông đủ cánh mà dám xâm phạm Tứ Phương Chế Tài, không phải quá kiêu căng sao?"
“Lão già này có thể nói rõ cho ngươi biết, Tứ Phương Chế Tài còn cao hơn cả sự tồn tại Võ Minh và tám đại gia tộc!"
“Đừng nói là tiểu tử ngươi, dù là năm đại trưởng lão ở đây, cũng không có thể diện."
Giờ phút này, đối với sự hung hãn của mười vị trưởng lão, Chu Hàn không để trong mắt.
“Cút!" Anh giận mắng một tiếng, cả người chạy thẳng ra ngoài, Thập Đại Tài Quyết lập tức tiến đến ngăn cản.
Chu Hàn không nói hai lời, trực tiếp đâm về phía đối phương.
Anh không sợ chút nào, một lòng nghiêm túc muốn đánh với đối phương.
Dù sao lúc trước anh cùng Tần Lão đã xé rách mặt, Chu Hàn cũng không còn điều gì cố kỵ.
Huống hồ, bọn họ còn bắt Tiết Minh Dương.
Tiết Minh Dương chính là sự tồn tại rất quan trọng đối với Chu Hàn!
Thế nhưng Thập Đại Tài Quyết không có trực tiếp cứng đối cứng với Chu Hàn, bọn họ nhanh chóng lui về phía sau, giả bộ lui về nhưng thực ra là tiến lên.
“Bày trận!" Đột nhiên, một vị trưởng lão rống ra một tiếng.
Ngay sau đó, các trưởng lão khác lần lượt hợp lại.
Thực nhanh, mười người giống như máy móc vận chuyển giống nhau, trong khoảnh khắc lúc đó bày ra một cái Mãnh Hổ trận.
Chu Hàn nhìn thấy, hai mắt hơi hơi nhíu lại.
Mãnh Hổ thì thế nào? Anh có thể phá như thường.
Giống như châm pháp vậy, tuy rằng cực kỳ hiếm thấy.
Trong những năm Chu Hàn chinh chiến trận đã phá không có một trăm cũng có tám mươi!
Mãnh Hổ trận tuy rằng ban đầu nhìn rất uy mãnh, nhưng trên thực tế, lại có một điểm khuyết điểm trí mạng.
Cái khuyết điểm trí mạng này, người bình thường không biết, nhưng Chu Hàn lại rất rõ ràng.
Lập tức thân mình anh lóe lên, xông thẳng vào phía trước.
“Nguyên soái, người nọ đã chạy." Chu Tước lắc đầu thở dài một tiếng, nói đúng sự thật.
Vừa rồi vào lúc tránh né đạn, tầm mắt Chu Tước khóa vào một bóng dáng.
Bóng người lao lên đỉnh núi với tốc độ cực nhanh, vốn dĩ Chu Tước muốn đuổi theo nhưng lại chậm trễ vì khi nổ mạnh, bụi đất đầy trời che khuất tầm nhìn.
Nếu không trong lúc đó, Chu Tước đã có thể đuổi kịp, đem người nọ bắt lại.
“Nếu đoán không sai, hẳn là người của Tứ Phương Chế Tài!". Chu Hàn đem phỏng đoán và suy nghĩ trong lòng chính mình nói ra.
Chu Tước vừa nghe, khuôn mặt xinh đẹp trở nên u ám.
Cô vô cùng khinh thường người của Tứ Phương Chế Tài, ngoài sáng không được thì trong tối.
Có khí phách thì mặt đối mặt, cứng đối cứng.
Đùa nghịch mấy thứ linh tinh như vậy thì tính là cái gì?
Cho dù trong lòng Chu Tước khó chịu, nhưng cô cũng không biểu hiện ra ngoài.
Bởi vì, tuân theo mệnh lệnh là trách nhiệm của cô.
Khi đi theo Chu Hàn làm việc, Chu Tước không thể có bất kì cảm xúc gì.
“Lên núi!" Chu Hàn không chút do dự, cũng không dừng lại làm bất luận cái gì, trực tiếp vung tay về phía Chu Tước, ra lệnh một câu.
Tuy rằng xe bị thiêu rụi, nhưng mà Chu Hàn cũng không lo lắng không kịp thời gian.
Dù sao, thực lực anh với Chu Tước đều thể hiện ở đây, tốc độ sẽ không chậm.
Trên đường lên núi, Chu Hàn với Chu Tước cũng không gặp phải tấn công.
Chu Hàn lúc này mới hiểu ra, phía bên kia giở trò này, phần lớn là muốn trì hoãn thời gian của anh.
Chỉ cần tự anh làm lỡ thời gian, không khác gì cho bọn hắn tranh thủ thời gian.
Người Tứ Phương Chế Tài tranh thủ thời gian làm cái gì?
Trong lòng Chu Hàn đột nhiên nhảy lên, trong chớp mắt nhận ra được cái gì.
Anh lập tức quay đầu về phía Chu Tước phân phó một câu: “Lập tức xuống núi, tìm một con đường khác, nhất định sẽ có con đường khác xuống núi!"
Chu Hàn giải thích không rõ ràng, Chu Tước cũng không có hỏi nhiều, vội vàng làm theo.
Dù sao, đường lên núi không có khả năng chỉ có một, hơn nữa Tứ Phương Chế Tài chắc chắn còn có hậu chiêu.
Nếu người của Tứ Phương Chế Tài thật sự bắt người, cũng biết rằng anh bây giờ lên núi, có khả năng rất lớn sẽ đem người đi.
Bây giờ đem đi thì thế nào cũng xuống núi!
Suy cho cùng, bọn họ sẽ không đợi anh sẽ đem người cứu đi.
Nhưng mà, Chu Hàn lo lắng đối phương giở trò, thông minh sẽ bị thông minh hại.
Huống hồ Tần lão lại đem nơi nguy hiểm nhất trở thành nơi an toàn nhất, vừa rồi cố ý để người đánh lén anh, kéo dài thời gian, vì bọn hắn kéo dài thời gian.
Phần cố ý này, lỡ như làm cho anh xem, làm anh nghĩ lầm bọn họ sẽ đem người dời đi.
Đối với chuyện này, Chu Hàn không thể không phòng.
Cho nên, anh chia thành hai đường chuẩn bị.
Chu Tước đem con đường xuống núi chặn lại, đồng thời anh sẽ lên núi tìm kiếm một phen.
Hai người cùng lúc hợp tác, không cần phải lo lắng tìm không thấy người!
Khi Chu Tước xuống núi, đồng thời Chu Hàn cầm sắc lệnh của ông Vương không bị trở ngại.
Sau khi thuận lợi tiến vào Tứ Phương Chế Tài, Chu Hàn cũng không có tâm trí đánh giá hoàn cảnh chung quanh, trong ánh mắt anh hiện lên nhiều bóng người.
Giờ phút này, Chu Hàn đang tìm kiếm bóng dáng Tần lão, đồng thời đi nhanh đến chỗ sâu trong Tứ Phương Chế Tài.
“Tiên sinh, xin dừng bước!" Đột nhiên, một bóng người bước nhanh đi tới, ngăn Chu Hàn lại.
Chu Hàn nhíu mày lại, nhìn chằm chằm đối phương.
“Này là có ý gì?" Chu Hàn lạnh giọng quát hỏi: “Vì cái gì muốn ngăn tôi lại?"
Cung lúc mở miệng nói, Chu Hàn còn đem sắc lệnh Vương lão cho ra.
Người chặn đường vừa thấy Chu Hàn trong tay có sắc lệnh của lão Vương, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Xin lỗi ngài, có sắc lệnh của Vương lão cũng không được."
“Đi vào sâu nữa là bên trong Tứ Phương Chế Tài, đừng nói là có sắc lệnh của Vương lão."
Nói tới đây, hắn hừ lạnh một tiếng, nở nụ cười ẩn ý, vừa chuyển đề tài: “Cho dù ông Vương tự mình đến đây cũng vô dụng!"
Nhìn thấy thái độ đối phương mạnh mẽ như vậy, Chu Hàn giờ phút này lại vội vã tìm người, làm sao còn muốn cùng hắn nói nhảm.
“Cút ngay!" Chu Hàn gào to một tiếng, lập tức đánh xuống một cái, đánh người nọ ngã trên mặt đất.
Người nọ bị đánh ngã lăn ra đất, lúc hắn giãy giụa từ trên mặt đất bò dậy, Chu Hàn đã vọt vào bên trong.
“Có người tự tiện xông vào bên trong, người đâu, nhanh, người đâu!" Vừa thấy người của Tứ Phương Chế Tài, lập tức hét lớn: “Thập Đại Tài Quyết, mau ra đây giữ gìn danh tiếng Chế Tài!"
Bộ dáng kia của hắn rất là đáng xấu hổ, giống như một đứa trẻ đánh nhau mà đánh không lại cầu cứu cha mẹ, thật làm người kinh tởm.
Chu Hàn mặc kệ đối phương kêu to, không để tên kia vào mắt.
Anh bước nhanh vào chỗ sâu trong Tứ Phương Chế Tài, giờ phút này đã kinh động không ít người.
Chẳng qua, hễ có người dám đi lên cản, đều sẽ bị Chu Hàn đánh bay không thương tiếc chút nào!
“Người nào tự tiện xông vào?" Đột nhiên, vài đạo bóng dáng đột ngột xuất hiện.
“Đừng có làm càn!" Những người này vừa xuất hiện, khí thế mười phần.
Tuy nhiên, đối với trạng thái này của bọn họ, Chu Hàn không để vào mắt.
“Đừng có chặn đường!" Chu Hàn khí thế so với bọn hắn còn muốn sắc bén, hắn hét to một tiếng: “Người nào dám chống lại, tự lãnh lấy hậu quả!"
“Bọn ta là Thập Đại Tài Quyết của Tứ Phương Chế Tài!" mười vị trưởng lão trực tiếp báo ra môn đạo: “Tiểu bối, khuyên ngươi lạc đường biết quay lại, đừng có mà ngoan cố đi tiếp."
“Nhóc con, ngươi chưa đủ lông đủ cánh mà dám xâm phạm Tứ Phương Chế Tài, không phải quá kiêu căng sao?"
“Lão già này có thể nói rõ cho ngươi biết, Tứ Phương Chế Tài còn cao hơn cả sự tồn tại Võ Minh và tám đại gia tộc!"
“Đừng nói là tiểu tử ngươi, dù là năm đại trưởng lão ở đây, cũng không có thể diện."
Giờ phút này, đối với sự hung hãn của mười vị trưởng lão, Chu Hàn không để trong mắt.
“Cút!" Anh giận mắng một tiếng, cả người chạy thẳng ra ngoài, Thập Đại Tài Quyết lập tức tiến đến ngăn cản.
Chu Hàn không nói hai lời, trực tiếp đâm về phía đối phương.
Anh không sợ chút nào, một lòng nghiêm túc muốn đánh với đối phương.
Dù sao lúc trước anh cùng Tần Lão đã xé rách mặt, Chu Hàn cũng không còn điều gì cố kỵ.
Huống hồ, bọn họ còn bắt Tiết Minh Dương.
Tiết Minh Dương chính là sự tồn tại rất quan trọng đối với Chu Hàn!
Thế nhưng Thập Đại Tài Quyết không có trực tiếp cứng đối cứng với Chu Hàn, bọn họ nhanh chóng lui về phía sau, giả bộ lui về nhưng thực ra là tiến lên.
“Bày trận!" Đột nhiên, một vị trưởng lão rống ra một tiếng.
Ngay sau đó, các trưởng lão khác lần lượt hợp lại.
Thực nhanh, mười người giống như máy móc vận chuyển giống nhau, trong khoảnh khắc lúc đó bày ra một cái Mãnh Hổ trận.
Chu Hàn nhìn thấy, hai mắt hơi hơi nhíu lại.
Mãnh Hổ thì thế nào? Anh có thể phá như thường.
Giống như châm pháp vậy, tuy rằng cực kỳ hiếm thấy.
Trong những năm Chu Hàn chinh chiến trận đã phá không có một trăm cũng có tám mươi!
Mãnh Hổ trận tuy rằng ban đầu nhìn rất uy mãnh, nhưng trên thực tế, lại có một điểm khuyết điểm trí mạng.
Cái khuyết điểm trí mạng này, người bình thường không biết, nhưng Chu Hàn lại rất rõ ràng.
Lập tức thân mình anh lóe lên, xông thẳng vào phía trước.
Tác giả :
Nhất Cân Vãn Chiếu