Đế Phi Khuynh Thiên Hạ
Chương 85: Tử khí đông lai, Thụy Tuyết chào đời [3]
Suốt đoạn đường đi, A Phúc vừa cười vừa không ngừng huyên thuyên nào là địch quốc đưa quân sang xâm phạm, quốc cảnh không lúc nào được an bình. Ta cũng không tiếp lời, chỉ lẳng lặng lắng nghe, hoàng thượng không thích không thích nữ nhân hỏi triều chính, chàng cho rằng nữ nhân cần phải có cốt cách của nữ nhân, trị quốc, giữ vững đất nước vốn là chuyện của nam nhân.
“Nương nương, cuộc sống ở Vũ Di Cung dạo này vẫn bình thản chứ?" A Phúc đỡ ta đi xuống kiệu.
“Bệ hạ thương cảm, mọi thứ đều được an bày ổn thỏa, còn có gì phải lo lắng đâu!" Ta nhẹ nhàng cười, chỉ một lời đã nói rõ tình hình.
“Vậy thì tốt quá rồi!" A Phúc gật đầu cười nói, “Đào Chước cung dạo này luôn có chuyện xảy ra. Nương nương ở chỗ này tuy hẻo lánh lại tĩnh lặng, thế nhưng cũng tránh bị người khác đến quấy rầy, cũng là nơi tịnh dưỡng tốt." Sau đó tiễn vào trong cửa điện, rồi rời đi.
A Phúc vừa đi được một lát, lại có người thông báo là Hoa Hiền Phi tới. Ngẫm lại hôm nay đại hoàng tử có mặt trong danh sách buổi lễ sắc phong cũng coi như bước ra đầu gió, nếu nữ nhân không chiếm được tình yêu của hoàng đế, thì con của mình được quan tâm đến cũng là chuyện tốt.
Nàng đã thay bộ y phục trong buổi lễ sắc phong, hiền hoà nhẹ nhàng, trên đầu cài ngọc trâm hoa mai thanh nhã, trông trẻ ra nhiều.
Ta đang muốn hành lễ, nàng đã đưa tay cản lại, nói rằng ở đây không có người ngoài, không cần như vậy. Sau đó nàng gọi thị nữ của nàng.
Trên tay thị nữ cầm một cái hộp nhỏ bằng gỗ lim tơ vàng, bên trong là một đôi vòng vàng nhỏ, còn có một cái kim tỏa.
“Trường Mệnh Tỏa này tặng cho Thận Uyển công chúa. Ta không biết nơi quê nhà của muội có quan niệm này hay không, người dân quê ta cho rằng chỉ cần đeo nó vào cổ sẽ giúp bé tránh khỏi tai ưu, khỏe mạnh trường thọ." Ta đưa tay nhận lấy trường mệnh tỏa, mặc dù chỉ là một đồng tiền cổ thế nhưng trông xinh xắn, ta bảo Thu Tễ bế Thụy Tuyết ra, bé con đã tỉnh ngủ, cũng không khóc nháo, mở to đôi mắt xinh xắn dáo dác nhìn xung quanh, đôi mắt đen nhắn xoay tròn, ngơ ngác, chiếc mũi nhỏ xinh, khuôn mặt tròn trịa, cái miệng nhỏ nhắm hiếu kỳ chu ra.
Ta cầm lấy Trường Mệnh Tỏa cẩn thận đeo vào cổ bé, sau đó đưa tay ngắc chóp mũi bé một cái, nhẹ giọng nói: “Đây chính là quà gặp mặt của Hoa quý phi nương nương tặng cho con. Con hãy khỏe mạnh lớn lên nhé, đừng phụ lòng kỳ vọng của nương nương." Có thể thấy được Hoa quý phi rất vui vẻ hài lòng, đưa tay đỡ lấy Thụy Tuyết từ trong lòng ta, cẩn thận ôm vào ngực mình, tay phải còn nhẹ vỗ lên mông bé, miệng khẽ du dương một làn điệu dân ca.
Một lát sau, nàng ta trao bé lại cho Thu Tễ, hài tử lúc này đã ngủ.
“Nương nương thật là tài, mới dỗ một chút tiểu công chúa liền ngủ rồi."
“Khi Bột Trạch còn bé, ta cũng thường dỗ bé như vậy, vỗ nhẹ vài cái, đung đưa một chút là bé ngủ ngay." Lúc nàng nói chuyện, trong ánh mắt tràn ngập hạnh phúc."Trong cung không có nhiều trẻ con tầm tuổi, nay chỉ có mỗi Thận Uyển công chúa, sợ rằng sau này sẽ cô đơn buồn chán."
“Hoàng thượng thánh ân mênh mông, thân thể khoẻ mạnh, hơn nữa tỷ muội trong cung đông đảo, huống hồ Vũ quý phi lại được thánh thượng cưng chiều, lại có thêm một đứa bé nữa cũng không phải việc khó."
“Muội muội sống ở nơi thanh tịnh này không hiểu được thế sự bên ngoài cũng là chuyện thường tình, Vũ quý phi này chẳng phải tự lấy sinh mệnh con mình ra đánh đổi hay sao? Náo thì náo, thưởng cũng có thưởng, phạt cũng phạt, thế nhưng coi như là nàng ta trăm tính ngàn tính cũng không ngờ cái thai đã bước sang tháng thứ 7 lại không giữ được, mà bản thân cũng bị kéo xuống vũng bùn, sau này không thể mang thai được nữa. Nữ nhân không thể sinh con nối dòng, thì hoàng thượng cần nàng để làm gì nữa? Cho dù được ân sủng, chẳng qua chỉ là nhất thời mà thôi." Những điều này, ta cũng nghe Liên Tâm nói qua, cho nên không quá kinh ngạc.
“Hơn nữa, chuyện hoàng thương cưng chiều nàng? Chẳng qua đã là câu chuyện xưa rồi."
“Sao lại như thế?" Ta giật mình hỏi lại.
“Haizzz… Chuyện này cũng đâu có gì đáng ngạc nhiên, nàng ta náo loạn quá nhều, khiến hoàng thượng phiền lòng, buồn bực. Hoàng thượng cũng không còn tâm tình đi dỗ dành nàng ta, các đại thần lại liên tục khuyên can, trình tấu. Tất nhiên tình cảm cũng dần phai nhạt." Nàng nhấp một ngụm trà, không nói gì thêm nữa.
“Hiện tại hậu cung vô hậu, tỷ tỷ đã nắm được quyền quản lý lục cung, ngẫm lại, hoàng thượng chắc cũng có ý cho tỷ nắm giữ vị trí này."
Nàng nhẹ nhàng cười, quay đầu nhìn về phía ta." Lời này của muội muội, tỷ tỷ nghe xong quả thực vui mừng, nhưng chỉ là đáng tiếc, triều dân đang chìm trong sóng gió, phía nhà mẹ ta lại không làm được điều gì. Trước kia tuy rằng không qua lại nhiều với hoàng hậu, nhưng cũng không muốn làm ra chuyện sai lầm gì vào lúc này."
“Nên là của ai, chính là của ai. Tỷ tỷ dịu dàng thục lương, lấy đại cục làm trọng. Có những thứ, tỷ đáng nhận được."
“Nương nương, cuộc sống ở Vũ Di Cung dạo này vẫn bình thản chứ?" A Phúc đỡ ta đi xuống kiệu.
“Bệ hạ thương cảm, mọi thứ đều được an bày ổn thỏa, còn có gì phải lo lắng đâu!" Ta nhẹ nhàng cười, chỉ một lời đã nói rõ tình hình.
“Vậy thì tốt quá rồi!" A Phúc gật đầu cười nói, “Đào Chước cung dạo này luôn có chuyện xảy ra. Nương nương ở chỗ này tuy hẻo lánh lại tĩnh lặng, thế nhưng cũng tránh bị người khác đến quấy rầy, cũng là nơi tịnh dưỡng tốt." Sau đó tiễn vào trong cửa điện, rồi rời đi.
A Phúc vừa đi được một lát, lại có người thông báo là Hoa Hiền Phi tới. Ngẫm lại hôm nay đại hoàng tử có mặt trong danh sách buổi lễ sắc phong cũng coi như bước ra đầu gió, nếu nữ nhân không chiếm được tình yêu của hoàng đế, thì con của mình được quan tâm đến cũng là chuyện tốt.
Nàng đã thay bộ y phục trong buổi lễ sắc phong, hiền hoà nhẹ nhàng, trên đầu cài ngọc trâm hoa mai thanh nhã, trông trẻ ra nhiều.
Ta đang muốn hành lễ, nàng đã đưa tay cản lại, nói rằng ở đây không có người ngoài, không cần như vậy. Sau đó nàng gọi thị nữ của nàng.
Trên tay thị nữ cầm một cái hộp nhỏ bằng gỗ lim tơ vàng, bên trong là một đôi vòng vàng nhỏ, còn có một cái kim tỏa.
“Trường Mệnh Tỏa này tặng cho Thận Uyển công chúa. Ta không biết nơi quê nhà của muội có quan niệm này hay không, người dân quê ta cho rằng chỉ cần đeo nó vào cổ sẽ giúp bé tránh khỏi tai ưu, khỏe mạnh trường thọ." Ta đưa tay nhận lấy trường mệnh tỏa, mặc dù chỉ là một đồng tiền cổ thế nhưng trông xinh xắn, ta bảo Thu Tễ bế Thụy Tuyết ra, bé con đã tỉnh ngủ, cũng không khóc nháo, mở to đôi mắt xinh xắn dáo dác nhìn xung quanh, đôi mắt đen nhắn xoay tròn, ngơ ngác, chiếc mũi nhỏ xinh, khuôn mặt tròn trịa, cái miệng nhỏ nhắm hiếu kỳ chu ra.
Ta cầm lấy Trường Mệnh Tỏa cẩn thận đeo vào cổ bé, sau đó đưa tay ngắc chóp mũi bé một cái, nhẹ giọng nói: “Đây chính là quà gặp mặt của Hoa quý phi nương nương tặng cho con. Con hãy khỏe mạnh lớn lên nhé, đừng phụ lòng kỳ vọng của nương nương." Có thể thấy được Hoa quý phi rất vui vẻ hài lòng, đưa tay đỡ lấy Thụy Tuyết từ trong lòng ta, cẩn thận ôm vào ngực mình, tay phải còn nhẹ vỗ lên mông bé, miệng khẽ du dương một làn điệu dân ca.
Một lát sau, nàng ta trao bé lại cho Thu Tễ, hài tử lúc này đã ngủ.
“Nương nương thật là tài, mới dỗ một chút tiểu công chúa liền ngủ rồi."
“Khi Bột Trạch còn bé, ta cũng thường dỗ bé như vậy, vỗ nhẹ vài cái, đung đưa một chút là bé ngủ ngay." Lúc nàng nói chuyện, trong ánh mắt tràn ngập hạnh phúc."Trong cung không có nhiều trẻ con tầm tuổi, nay chỉ có mỗi Thận Uyển công chúa, sợ rằng sau này sẽ cô đơn buồn chán."
“Hoàng thượng thánh ân mênh mông, thân thể khoẻ mạnh, hơn nữa tỷ muội trong cung đông đảo, huống hồ Vũ quý phi lại được thánh thượng cưng chiều, lại có thêm một đứa bé nữa cũng không phải việc khó."
“Muội muội sống ở nơi thanh tịnh này không hiểu được thế sự bên ngoài cũng là chuyện thường tình, Vũ quý phi này chẳng phải tự lấy sinh mệnh con mình ra đánh đổi hay sao? Náo thì náo, thưởng cũng có thưởng, phạt cũng phạt, thế nhưng coi như là nàng ta trăm tính ngàn tính cũng không ngờ cái thai đã bước sang tháng thứ 7 lại không giữ được, mà bản thân cũng bị kéo xuống vũng bùn, sau này không thể mang thai được nữa. Nữ nhân không thể sinh con nối dòng, thì hoàng thượng cần nàng để làm gì nữa? Cho dù được ân sủng, chẳng qua chỉ là nhất thời mà thôi." Những điều này, ta cũng nghe Liên Tâm nói qua, cho nên không quá kinh ngạc.
“Hơn nữa, chuyện hoàng thương cưng chiều nàng? Chẳng qua đã là câu chuyện xưa rồi."
“Sao lại như thế?" Ta giật mình hỏi lại.
“Haizzz… Chuyện này cũng đâu có gì đáng ngạc nhiên, nàng ta náo loạn quá nhều, khiến hoàng thượng phiền lòng, buồn bực. Hoàng thượng cũng không còn tâm tình đi dỗ dành nàng ta, các đại thần lại liên tục khuyên can, trình tấu. Tất nhiên tình cảm cũng dần phai nhạt." Nàng nhấp một ngụm trà, không nói gì thêm nữa.
“Hiện tại hậu cung vô hậu, tỷ tỷ đã nắm được quyền quản lý lục cung, ngẫm lại, hoàng thượng chắc cũng có ý cho tỷ nắm giữ vị trí này."
Nàng nhẹ nhàng cười, quay đầu nhìn về phía ta." Lời này của muội muội, tỷ tỷ nghe xong quả thực vui mừng, nhưng chỉ là đáng tiếc, triều dân đang chìm trong sóng gió, phía nhà mẹ ta lại không làm được điều gì. Trước kia tuy rằng không qua lại nhiều với hoàng hậu, nhưng cũng không muốn làm ra chuyện sai lầm gì vào lúc này."
“Nên là của ai, chính là của ai. Tỷ tỷ dịu dàng thục lương, lấy đại cục làm trọng. Có những thứ, tỷ đáng nhận được."
Tác giả :
Tố Thủ Hội Hồng Nhan