Đế Phi Khuynh Thiên Hạ
Chương 5: Hoa lạc nhân gian ngàn năm hỗn loạn [3]
Mở mắt ra đã thấy trời sáng choang, trong lòng thầm kêu không ổn, vội vội vàng vàng mặc quần áo tử tế chuẩn bị đến phòng Chiếu Cẩm.
Tử Câm, cha có cho người đến gọi ta không?" Ta hỏi thị nữ bên người.
“Có, nhưng vẫn chưa kịp gọi đã bị nha hoàn của quý phi nương nương đuổi trở về rồi."
“Ừ, ta đã biết. Tử Câm, Tử Bội, 2 người mau cùng ta ra ngoài."Ta xỏ giày vào vội vàng đi ra ngoài cửa.
Vừa tới phòng Chiếu Cẩm lại phát hiện không ở chỗ này. Ta hỏi thị nữ phòng Chiếu Cẩm thì các nàng nói: “Sáng sớm Hôm nay, lão gia phu nhân còn có quý phi nương nương sau khi dùng xong đồ ăn sáng thì vội ra ngoài. Còn đi đâu, nô tỳ cũng không biết." Trong lòng ta cực kỳ sợ cha lại trách mắng cái tội lười của ta, mặc dù trong nhà ta là hòn ngọc quý trên tay, cha cũng không nhẫn tâm trách phạt nhưng đối với ta vẫn có chút e dè.
“Nhiễm Nhi, quả nhiên con ở đây." Nghe tiếng bà vú khiến ta vui khôn xiết.
bà vú của ta là thiếp thân thị nữ của mẫu thân, hài tử của nàng chính là Tử Câm và Tử Bội bên cạnh ta, Tử Câm lớn hơn ta ba tuổi, Tử Bội lại lớn hơn ta không tới hai tháng.
Có người nói mẫu thân có nhiều ân tình đối với nàng, nàng vốn được gả cho một người có gia cảnh rất tốt, thế nhưng gia chủ của người kia lại bị bệnh hiểm nghèo mà qua đời, gia đạo sa sút, trong lúc nàng lưu lạc đầu đường xó chợ thì được mẫu thân thương xót mang về lưu lại bên người, lúc đó nàng đã hoài thai, mẫu thân cũng đã mang thai ta. Tử Bội lớn hơn ta một tháng, bà vú vì ân tình với mẫu thân, luôn ân cần chăm sóc ta, Tử Câm Tử Bội cũng thân thiết như tỷ muội của ta, mẫu thân muốn nhận các nàng làm vì nghĩa nữ, thế nhưng bà vú lại không nguyện ý, nàng nói: “Như vậy ân điển tái sinh của phu nhân, cho dù kiếp sau có làm trâu làm ngựa cũng không thể báo đáp hết được, nếu Tử Bội Tử Câm có thể trở thành tay thành chân làm bạn bên người tiểu thư, đó là phúc khí lớn nhất trong đời này. A Cẩm vô cùng cảm kích!" Mẫu thân khuyên can nhiều lần nhưng nàng đều cự tuyệt, còn nói nếu mẫu thân còn muốn như vậy thì nàng đành phải lấy cái chết để tạ ơn. Mẫu thân bất đắc dĩ đành phải thôi.
“Vú nương." Ta cực kỳ cao hứng. vú nương cưng chìu sờ sờ đầu của ta yêu thương nói: “Đến Văn Vũ đình đi, lão gia phu nhân đều ở đó." Ta mừng rỡ không thôi, lôi kéo tay của vú nương chạy đến Văn Vũ đình.
Ta đến Văn Vũ đình thì phát hiện không chỉ cha, nương và cô cô và ca ca cũng đã có mặt ở đó, bên cạnh cô cô còn có hai nam hài và một cô bé không rõ là ai. Ta bước tới thỉnh an cha nương và cô cô. Cô cô ôm ta kéo ngồi xuống vị trí bên cạnh người.
“Nhiễm Nhi a, con ngồi xuống đây, để ta giới thiệu cho con làm quen nhé, ngồi bên này là An Linh." Nàng chỉ vào một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi giới thiệu cho ta, ta nhìn nhìn hắn, khẽ hé miệng gọi một tiếng “An Linh ca." Hắn là thiếu niên có tướng mạo rất tuấn lãng, giữa hai lông mày có khí chất cương nghị, trên mặt cũng mang theo nét thành thục.
Lúc này phụ thân bỗng lên tiếng: “Nhiễm Nhi, An Linh chính là thái tử hiện nay." Thanh âm của phụ thân có vài phần nghiêm khắc.
Ta biết mình thất lễ. Cuống quít đứng lên. cô cô cũng nhìn thấy ta hoảng loạn trách cứ cha: “Ca ca, Nhiễm Nhi bị ca ca hù sợ rồi." tiếp đó nàng lại an ủi ta nói: “Không sao, cứ gọi ca ca là được rồi, chớ giống như cha con làm phai nhạt tình cảm."
“Bên này là Phất vương An Tuân." Nàng lại chỉ vào cậu bé nói, đại khái là sợ cha ta lại thốt ra những lời lẽ kinh người cho nên cũng nói rõ thân phận cho ta biết.
“An Tuân ca." Đó là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, chắc do cùng là huynh đệ, trông hai người họ có thể cảm nhận được nhiều điểm tương đồng, nhưng trên mặt của hắn vẫn còn mang theo vài phần non nớt, cũng không thành thục như An Linh ca, thấy ta vấn an, mỉm cười.
“Nàng là là Ân Tư Công chúa, tên Dao Tích." Cô bé có tên Dao Tích tựa hồ rất là hài lòng, đi tới bên cạnh ta ngồi xuống.
“Ngươi chính là Nhiễm Nhi sao? ta từng nghe mẫu hậu nói qua, đã muốn được gặp mặt từ lâu, bên cạnh ta cũng không có tỷ muội cùng tuổi, trong cung cũng không có bao nhiêu người cùng trang lứa, sau này ngươi thường xuyên tiến cung chơi với ta nhé." Nàng lôi kéo tay của ta “Qua tháng mười ta được 10 tuổi, còn ngươi?"
“Ta? Ta hôm qua vừa qua mười một."
“Nha, nói như vậy phải gọi là tỷ tỷ, thật tốt! vậy là ta có tỷ tỷ." Nàng cười rất vui vẻ. Khóe mắt hơi cong lên. rất là linh hoạt, da trắng như tuyết, môi đỏ như son, tương lai chắc là một mỹ nhân.
Ta tựa hồ có chút đồng tình nàng, tuy rằng rất nhỏ nhưng ta cũng vậy hoàng cung là nơi tranh đấu ganh đua, mặc dù ta không có tỷ muội nhưng có Tử Câm Tử Bội làm bạn, ngày cũng không xem là tịch mịch.
“Tích Nhi nói rất đúng, Con cũng là con cái nhà họ Thiệu, thường xuyên tiến cung chơi cũng tốt, còn có thể bồi ta và Tích Nhi." Ta gật đầu thuận theo, cũng không lên tiếng trả lời.
Tử Câm, cha có cho người đến gọi ta không?" Ta hỏi thị nữ bên người.
“Có, nhưng vẫn chưa kịp gọi đã bị nha hoàn của quý phi nương nương đuổi trở về rồi."
“Ừ, ta đã biết. Tử Câm, Tử Bội, 2 người mau cùng ta ra ngoài."Ta xỏ giày vào vội vàng đi ra ngoài cửa.
Vừa tới phòng Chiếu Cẩm lại phát hiện không ở chỗ này. Ta hỏi thị nữ phòng Chiếu Cẩm thì các nàng nói: “Sáng sớm Hôm nay, lão gia phu nhân còn có quý phi nương nương sau khi dùng xong đồ ăn sáng thì vội ra ngoài. Còn đi đâu, nô tỳ cũng không biết." Trong lòng ta cực kỳ sợ cha lại trách mắng cái tội lười của ta, mặc dù trong nhà ta là hòn ngọc quý trên tay, cha cũng không nhẫn tâm trách phạt nhưng đối với ta vẫn có chút e dè.
“Nhiễm Nhi, quả nhiên con ở đây." Nghe tiếng bà vú khiến ta vui khôn xiết.
bà vú của ta là thiếp thân thị nữ của mẫu thân, hài tử của nàng chính là Tử Câm và Tử Bội bên cạnh ta, Tử Câm lớn hơn ta ba tuổi, Tử Bội lại lớn hơn ta không tới hai tháng.
Có người nói mẫu thân có nhiều ân tình đối với nàng, nàng vốn được gả cho một người có gia cảnh rất tốt, thế nhưng gia chủ của người kia lại bị bệnh hiểm nghèo mà qua đời, gia đạo sa sút, trong lúc nàng lưu lạc đầu đường xó chợ thì được mẫu thân thương xót mang về lưu lại bên người, lúc đó nàng đã hoài thai, mẫu thân cũng đã mang thai ta. Tử Bội lớn hơn ta một tháng, bà vú vì ân tình với mẫu thân, luôn ân cần chăm sóc ta, Tử Câm Tử Bội cũng thân thiết như tỷ muội của ta, mẫu thân muốn nhận các nàng làm vì nghĩa nữ, thế nhưng bà vú lại không nguyện ý, nàng nói: “Như vậy ân điển tái sinh của phu nhân, cho dù kiếp sau có làm trâu làm ngựa cũng không thể báo đáp hết được, nếu Tử Bội Tử Câm có thể trở thành tay thành chân làm bạn bên người tiểu thư, đó là phúc khí lớn nhất trong đời này. A Cẩm vô cùng cảm kích!" Mẫu thân khuyên can nhiều lần nhưng nàng đều cự tuyệt, còn nói nếu mẫu thân còn muốn như vậy thì nàng đành phải lấy cái chết để tạ ơn. Mẫu thân bất đắc dĩ đành phải thôi.
“Vú nương." Ta cực kỳ cao hứng. vú nương cưng chìu sờ sờ đầu của ta yêu thương nói: “Đến Văn Vũ đình đi, lão gia phu nhân đều ở đó." Ta mừng rỡ không thôi, lôi kéo tay của vú nương chạy đến Văn Vũ đình.
Ta đến Văn Vũ đình thì phát hiện không chỉ cha, nương và cô cô và ca ca cũng đã có mặt ở đó, bên cạnh cô cô còn có hai nam hài và một cô bé không rõ là ai. Ta bước tới thỉnh an cha nương và cô cô. Cô cô ôm ta kéo ngồi xuống vị trí bên cạnh người.
“Nhiễm Nhi a, con ngồi xuống đây, để ta giới thiệu cho con làm quen nhé, ngồi bên này là An Linh." Nàng chỉ vào một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi giới thiệu cho ta, ta nhìn nhìn hắn, khẽ hé miệng gọi một tiếng “An Linh ca." Hắn là thiếu niên có tướng mạo rất tuấn lãng, giữa hai lông mày có khí chất cương nghị, trên mặt cũng mang theo nét thành thục.
Lúc này phụ thân bỗng lên tiếng: “Nhiễm Nhi, An Linh chính là thái tử hiện nay." Thanh âm của phụ thân có vài phần nghiêm khắc.
Ta biết mình thất lễ. Cuống quít đứng lên. cô cô cũng nhìn thấy ta hoảng loạn trách cứ cha: “Ca ca, Nhiễm Nhi bị ca ca hù sợ rồi." tiếp đó nàng lại an ủi ta nói: “Không sao, cứ gọi ca ca là được rồi, chớ giống như cha con làm phai nhạt tình cảm."
“Bên này là Phất vương An Tuân." Nàng lại chỉ vào cậu bé nói, đại khái là sợ cha ta lại thốt ra những lời lẽ kinh người cho nên cũng nói rõ thân phận cho ta biết.
“An Tuân ca." Đó là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, chắc do cùng là huynh đệ, trông hai người họ có thể cảm nhận được nhiều điểm tương đồng, nhưng trên mặt của hắn vẫn còn mang theo vài phần non nớt, cũng không thành thục như An Linh ca, thấy ta vấn an, mỉm cười.
“Nàng là là Ân Tư Công chúa, tên Dao Tích." Cô bé có tên Dao Tích tựa hồ rất là hài lòng, đi tới bên cạnh ta ngồi xuống.
“Ngươi chính là Nhiễm Nhi sao? ta từng nghe mẫu hậu nói qua, đã muốn được gặp mặt từ lâu, bên cạnh ta cũng không có tỷ muội cùng tuổi, trong cung cũng không có bao nhiêu người cùng trang lứa, sau này ngươi thường xuyên tiến cung chơi với ta nhé." Nàng lôi kéo tay của ta “Qua tháng mười ta được 10 tuổi, còn ngươi?"
“Ta? Ta hôm qua vừa qua mười một."
“Nha, nói như vậy phải gọi là tỷ tỷ, thật tốt! vậy là ta có tỷ tỷ." Nàng cười rất vui vẻ. Khóe mắt hơi cong lên. rất là linh hoạt, da trắng như tuyết, môi đỏ như son, tương lai chắc là một mỹ nhân.
Ta tựa hồ có chút đồng tình nàng, tuy rằng rất nhỏ nhưng ta cũng vậy hoàng cung là nơi tranh đấu ganh đua, mặc dù ta không có tỷ muội nhưng có Tử Câm Tử Bội làm bạn, ngày cũng không xem là tịch mịch.
“Tích Nhi nói rất đúng, Con cũng là con cái nhà họ Thiệu, thường xuyên tiến cung chơi cũng tốt, còn có thể bồi ta và Tích Nhi." Ta gật đầu thuận theo, cũng không lên tiếng trả lời.
Tác giả :
Tố Thủ Hội Hồng Nhan