Đệ Nhất Sủng
Chương 82: Tương lai hai năm tới, cô đã nhìn thấy tận mắt
Cố Cơ Uyển cũng không tiếp tục ở lại Vọng Giang các của cậu cả Mộ.
Trở về dọn dẹp một chút, cô đi đến nhà chính nói chuyện với bà cụ, sau đó quay về trường học.
Mặc dù là lời nói của cậu cả Mộ rất đả thương người khác, có điều suy nghĩ một chút, tối ngày hôm qua đêm hôm khuya khoắt, cô với Mộ Bác Văn lại ở cùng một chỗ với nhau, quả thật là không đúng.
Trong lòng của cô cảm thấy khó chịu là bởi vì Mộ Tu Kiệt đã không tin tưởng cô.
Nhưng mà người ta dựa vào cái gì để tin tưởng cô chứ? Bọn họ căn bản không có quan hệ gì cả.
"Uyển Uyển, sao ngày hôm nay cậu lại không ở nhà họ Mộ vậy?"
Tô Tử Lạp không ngờ đến là cuối tuần cô lại trở về, hôm nay cũng không cần phải đi học.
"Ở nhà họ Mộ cũng không quen biết được mấy người, ở lại đó để làm cái gì chứ?"
Cố Cơ Uyển đặt túi hành lý ở một bên, bên trong có mấy vật dụng mà cô sử dụng hàng ngày.
"Ngay cả hành lý cũng mang đến đây hả. Sao vậy? Sau này cậu quyết định ở ký túc xá của trường học à?"
Tô Tử Lạp còn tưởng rằng một gia đình có tiền giống như nhà họ Mộ, cho dù là Cố Cơ Uyển muốn đi học thì cũng sẽ không để cô ở lại ký túc xá.
Mặc dù là ký túc xá thuận tiện, nhưng mà hoàn cảnh cũng không ra làm sao.
"Tớ vẫn còn đang đi học, chẳng lẽ là không nên ở ký túc xá à?"
Kiếp trước, thời gian cô đi học thì chính là ở ký túc xá, chỉ có cuối tuần mới về biệt thự của Mộ Tu Kiệt.
Đương nhiên là cậu cả Mộ không ngăn cản rồi, anh ước gì mình cách anh xa xa một chút, khỏi phải làm anh chướng mắt.
"Được thôi, ký túc xá thì ký túc xá, ký túc xá cũng rất tốt mà."
Cố Cơ Uyển về đây ở cùng với cô ấy, đương nhiên là Tô Tử Lạp càng thêm vui vẻ, Uyển Uyển không có ở đây, cô ấy còn cảm thấy trường học không có cảm giác an toàn nữa.
"Đúng rồi Uyển Uyển, cậu kêu Đàm Kiệt đi tìm văn phòng, bọn họ đã tìm được mấy nơi, còn đang chờ cậu xác nhận đó."
"Nhanh như vậy à?" Lần trước lúc ăn cơm đã kêu Đàm Kiệt và Hạo Phong đi tìm, hiệu suất làm việc này cũng quá cao rồi đó.
"Có điều Uyển Uyển à, rốt cuộc thì cậu dự định kinh doanh cái gì vậy? Một nơi lớn như thế này mà chỉ có mấy người chúng ta, thật sự cần thiết sao?"
"Cần chứ, sau này người từ từ sẽ nhiều hơn."
Cố Cơ Uyển đi ở phía sau lưng của cô ấy, cô cũng không cảm thấy không gian này quá lớn, có điều tạm thời mà nói thì cũng đủ rồi.
Chờ sau này nhiều người thì có thể từ từ thay đổi, có điều là một hai năm tới chắc là cũng sẽ không có sự thay đổi gì cần thiết.
"Uyển Uyển, rốt cục là cậu muốn kinh doanh cái gì vậy?" Đàm Kiệt cũng ngơ ngác.
Cố Cơ Uyển chỉ nói là muốn mở một phòng làm việc, nhưng mà cũng không nói với bọn họ rốt cuộc là có kế hoạch gì.
"Truyện tranh á, không phải là cậu tô màu rất lợi hại sao? Nét vẽ hay thậm chí là mấy đường móc cậu cũng đều đã đạt đến trình độ hoàn mỹ, tuyệt đối sẽ không cần bản thảo."
"Truyện tranh?" Sắc mặt của Tô Tử Lạp cứng đờ, mắt mở hơi lớn: "Uyển Uyển à, chẳng lẽ là cậu không biết những người vẽ truyện tranh ở trong nước đều có cuộc sống rất khó khăn sao?"
Có phải là đầu của cô đã hô đồ rồi không!
Thật ra thì bọn họ đều biết vẽ tranh, cũng đều rất lợi hại!
Nhớ ngày đó còn quen biết nhau trên diễn đàn truyện tranh, sau đó bọn họ offline rồi mới trở thành bạn bè.
Nhưng mà đã vẽ truyện tranh nguệch ngoạc nhiều năm như vậy rồi, nếu như thật sự vẽ truyện tranh để kiếm tiền, cô với Đàm Kiệt sao có thể khốn đốn như thế này?
"Truyện tranh có thể kiếm tiền, tương lai hai năm nữa sẽ là thời kỳ đỉnh cao của hoạt động IP và truyện tranh là một trong số đó."
Đương nhiên là cô sẽ không nói cho bọn họ làm thế nào mà mình biết được chuyện đó.
Có điều là cô đã tận mắt nhìn thấy nguyên tác IP nổi tiếng biết bao nhiêu trong hai năm tới.
Về phần cái từ IP này, thật ra chính là từ viết tắt của quyền sở hữu trí tuệ, trong cái nghề này của bọn họ, hiện tại đã đề cập đến quyên sở hữu của tác phẩm của bọn họ.
Và điều cô muốn làm bây giờ chủ yếu có hai mảng, một là tiểu thuyết hai là truyện tranh.
Nếu như cô nhớ không lầm, cuối năm nay sẽ có một web đầu tư bỏ vốn để làm truyện tranh, và một số tác phẩm trên web này sẽ đột nhiên trở nên nổi tiếng theo sự bùng nổ của IP vào năm sau.
Nếu như có thể làm ra sản phẩm chất lượng cao của mình trước khi mà bên đối thủ còn chưa bắt đầu làm, có lẽ là có thể sẽ kiếm được một phần.
Nhưng mà cô sống lại một kiếp, có rất nhiều chuyện hình như cũng không giống với kiếp trước lắm.
Cuộc chiến tranh giành vốn đầu tư này có thay đổi hay là không, hiện tại cô vẫn còn chưa biết được.
Nhưng mà có một số việc, bạn không làm trở thành người khác làm, cho dù là tương lai thật sự có cơ hội thì cũng sẽ không tới lượt mình.
"Uyển Uyển, tớ vẫn cảm thấy truyện tranh thật sự không có gì làm được." Tô Tử Lạp lo lắng, Đàm Kiệt cũng giống như vậy.
"Huống hồ gì, một bộ truyện tranh cho dù có thể lên bảng xếp hạng thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"
"Tớ nói là chỉ làm một bộ truyện tranh từ lúc nào chứ?" Cố Cơ Uyển cười cười, quan sát phòng khách của phòng làm việc.
"Không chỉ có một bộ truyện tranh?" Tô Tử Lạp đi đến, vẻ mặt kinh ngạc: "Uyển Uyển, nếu như mà tớ vẽ nhiều quá, vậy thì tớ sẽ không vẽ được những cái mới nữa.
Mặc dù là cô ấy và Đàm Kiệt, còn có Uyển Uyển nữa, đều có thể vẽ, nhưng mà ba người bọn họ cộng lại cũng làm được hơn mười chương một tháng đã là không tệ lắm rồi.
Nếu như làm song song hai bộ, vậy thì chẳng phải là mỗi tháng chỉ làm được năm chương cho mỗi bộ thôi à.
Quá là ít rồi, không thể giữ được độc giả, số lượng không tốt sẽ không nằm được trên bảng xếp hạng.
Kết quả là số liệu càng kém tâm trạng của mọi người cũng không tốt, vẻ cũng sẽ không bằng trước đó, càng không thể giữ lại được độc giả
Quanh đi quẩn lại, sau đó trực tiếp game over.
Tô Tử Lạp và Đàm Kiệt cũng đã đều..., ngẫm lại cũng khiến cho người ta thấy nản lòng thoái chí.
"Thôi được rồi, tớ không có nói là toàn bộ đều do chúng ta vẽ, cái mà tớ làm chính là phòng làm việc, không chỉ là làm một bộ truyện tranh."
"Cậu muốn mở một phòng làm việc, phòng làm việc truyện tranh?" Web truyện tranh hiện tại cũng đang lỗ vốn, cậu đã khảo sát thị trường chưa đó?
"Uyển Uyển nói có thể làm, thì chắc chắn có thể làm được.".
Mộ Hạo Phong đi đến ở sau lưng của Cố Cơ Uyển, thản nhiên nói: "Cậu ấy nói cứ đi theo cậu ấy mà làm, sợ cái gì chứ."
"Mọi người nhìn đi, đây mới là cộng sự tốt của tớ đó."
Tay của Cố Cơ Uyển rơi trên vai của Mộ Hạo Phong, cười cực kỳ đắc ý: "Nếu như các cậu cũng giống như Hạo Phong, luôn kiên định không hề thay đổi mà tin tưởng tớ thì tớ bớt lo lắng biết bao nhiêu."
Tô Tử Lạp và Đàm Kiệt trừng Mộ Hạo Phong một chút, nhưng đối với Hạo Phong biết đánh nhau rất cừ, bọn họ đều giận nhưng mà không dám nói cái gì.
Hạo Phong người ta cũng đâu phải là kiên định không thay đổi tin tưởng cô cái gì đâu chứ? Anh ta căn bản chính là chiều chuộng cô, chiều chuộng đến nỗi sắp xảy ra án mạng rôi.
"Được thôi, vậy thì chúng ta họp đi." Cố Cơ Uyển đi vào một phòng họp cỡ nhỏ.
Đương nhiên là Mộ Hạo Phong "kiên định không thay đổi" mà đuổi theo bước chân của cô.
Tô Tử Lạp và Đàm Kiệt nhìn nhau, mặc dù là vẫn có rất nhiêu lo lắng, nhưng mà cũng chỉ có thể đi theo Cố Cơ Uyển trước thôi.
Có điều Uyển Uyển chính là mợ chủ của nhà họ Mộ, sản nghiệp của nhà họ Mộ lớn như thế, cô muốn làm ăn cái gì thì tại sao không trực tiếp đi tìm cậu cả Mộ chứ?
Chỉ cần cậu cả Mộ gật đầu, cô muốn bao nhiêu dự án cũng đều có, đơn hàng nhận vào chắc chắn là cô cũng làm không hết luôn.
Thật sự cần thiết tự mình khổ cực ra ngoài lập nghiệp như vậy à?
Trở về dọn dẹp một chút, cô đi đến nhà chính nói chuyện với bà cụ, sau đó quay về trường học.
Mặc dù là lời nói của cậu cả Mộ rất đả thương người khác, có điều suy nghĩ một chút, tối ngày hôm qua đêm hôm khuya khoắt, cô với Mộ Bác Văn lại ở cùng một chỗ với nhau, quả thật là không đúng.
Trong lòng của cô cảm thấy khó chịu là bởi vì Mộ Tu Kiệt đã không tin tưởng cô.
Nhưng mà người ta dựa vào cái gì để tin tưởng cô chứ? Bọn họ căn bản không có quan hệ gì cả.
"Uyển Uyển, sao ngày hôm nay cậu lại không ở nhà họ Mộ vậy?"
Tô Tử Lạp không ngờ đến là cuối tuần cô lại trở về, hôm nay cũng không cần phải đi học.
"Ở nhà họ Mộ cũng không quen biết được mấy người, ở lại đó để làm cái gì chứ?"
Cố Cơ Uyển đặt túi hành lý ở một bên, bên trong có mấy vật dụng mà cô sử dụng hàng ngày.
"Ngay cả hành lý cũng mang đến đây hả. Sao vậy? Sau này cậu quyết định ở ký túc xá của trường học à?"
Tô Tử Lạp còn tưởng rằng một gia đình có tiền giống như nhà họ Mộ, cho dù là Cố Cơ Uyển muốn đi học thì cũng sẽ không để cô ở lại ký túc xá.
Mặc dù là ký túc xá thuận tiện, nhưng mà hoàn cảnh cũng không ra làm sao.
"Tớ vẫn còn đang đi học, chẳng lẽ là không nên ở ký túc xá à?"
Kiếp trước, thời gian cô đi học thì chính là ở ký túc xá, chỉ có cuối tuần mới về biệt thự của Mộ Tu Kiệt.
Đương nhiên là cậu cả Mộ không ngăn cản rồi, anh ước gì mình cách anh xa xa một chút, khỏi phải làm anh chướng mắt.
"Được thôi, ký túc xá thì ký túc xá, ký túc xá cũng rất tốt mà."
Cố Cơ Uyển về đây ở cùng với cô ấy, đương nhiên là Tô Tử Lạp càng thêm vui vẻ, Uyển Uyển không có ở đây, cô ấy còn cảm thấy trường học không có cảm giác an toàn nữa.
"Đúng rồi Uyển Uyển, cậu kêu Đàm Kiệt đi tìm văn phòng, bọn họ đã tìm được mấy nơi, còn đang chờ cậu xác nhận đó."
"Nhanh như vậy à?" Lần trước lúc ăn cơm đã kêu Đàm Kiệt và Hạo Phong đi tìm, hiệu suất làm việc này cũng quá cao rồi đó.
"Có điều Uyển Uyển à, rốt cuộc thì cậu dự định kinh doanh cái gì vậy? Một nơi lớn như thế này mà chỉ có mấy người chúng ta, thật sự cần thiết sao?"
"Cần chứ, sau này người từ từ sẽ nhiều hơn."
Cố Cơ Uyển đi ở phía sau lưng của cô ấy, cô cũng không cảm thấy không gian này quá lớn, có điều tạm thời mà nói thì cũng đủ rồi.
Chờ sau này nhiều người thì có thể từ từ thay đổi, có điều là một hai năm tới chắc là cũng sẽ không có sự thay đổi gì cần thiết.
"Uyển Uyển, rốt cục là cậu muốn kinh doanh cái gì vậy?" Đàm Kiệt cũng ngơ ngác.
Cố Cơ Uyển chỉ nói là muốn mở một phòng làm việc, nhưng mà cũng không nói với bọn họ rốt cuộc là có kế hoạch gì.
"Truyện tranh á, không phải là cậu tô màu rất lợi hại sao? Nét vẽ hay thậm chí là mấy đường móc cậu cũng đều đã đạt đến trình độ hoàn mỹ, tuyệt đối sẽ không cần bản thảo."
"Truyện tranh?" Sắc mặt của Tô Tử Lạp cứng đờ, mắt mở hơi lớn: "Uyển Uyển à, chẳng lẽ là cậu không biết những người vẽ truyện tranh ở trong nước đều có cuộc sống rất khó khăn sao?"
Có phải là đầu của cô đã hô đồ rồi không!
Thật ra thì bọn họ đều biết vẽ tranh, cũng đều rất lợi hại!
Nhớ ngày đó còn quen biết nhau trên diễn đàn truyện tranh, sau đó bọn họ offline rồi mới trở thành bạn bè.
Nhưng mà đã vẽ truyện tranh nguệch ngoạc nhiều năm như vậy rồi, nếu như thật sự vẽ truyện tranh để kiếm tiền, cô với Đàm Kiệt sao có thể khốn đốn như thế này?
"Truyện tranh có thể kiếm tiền, tương lai hai năm nữa sẽ là thời kỳ đỉnh cao của hoạt động IP và truyện tranh là một trong số đó."
Đương nhiên là cô sẽ không nói cho bọn họ làm thế nào mà mình biết được chuyện đó.
Có điều là cô đã tận mắt nhìn thấy nguyên tác IP nổi tiếng biết bao nhiêu trong hai năm tới.
Về phần cái từ IP này, thật ra chính là từ viết tắt của quyền sở hữu trí tuệ, trong cái nghề này của bọn họ, hiện tại đã đề cập đến quyên sở hữu của tác phẩm của bọn họ.
Và điều cô muốn làm bây giờ chủ yếu có hai mảng, một là tiểu thuyết hai là truyện tranh.
Nếu như cô nhớ không lầm, cuối năm nay sẽ có một web đầu tư bỏ vốn để làm truyện tranh, và một số tác phẩm trên web này sẽ đột nhiên trở nên nổi tiếng theo sự bùng nổ của IP vào năm sau.
Nếu như có thể làm ra sản phẩm chất lượng cao của mình trước khi mà bên đối thủ còn chưa bắt đầu làm, có lẽ là có thể sẽ kiếm được một phần.
Nhưng mà cô sống lại một kiếp, có rất nhiều chuyện hình như cũng không giống với kiếp trước lắm.
Cuộc chiến tranh giành vốn đầu tư này có thay đổi hay là không, hiện tại cô vẫn còn chưa biết được.
Nhưng mà có một số việc, bạn không làm trở thành người khác làm, cho dù là tương lai thật sự có cơ hội thì cũng sẽ không tới lượt mình.
"Uyển Uyển, tớ vẫn cảm thấy truyện tranh thật sự không có gì làm được." Tô Tử Lạp lo lắng, Đàm Kiệt cũng giống như vậy.
"Huống hồ gì, một bộ truyện tranh cho dù có thể lên bảng xếp hạng thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"
"Tớ nói là chỉ làm một bộ truyện tranh từ lúc nào chứ?" Cố Cơ Uyển cười cười, quan sát phòng khách của phòng làm việc.
"Không chỉ có một bộ truyện tranh?" Tô Tử Lạp đi đến, vẻ mặt kinh ngạc: "Uyển Uyển, nếu như mà tớ vẽ nhiều quá, vậy thì tớ sẽ không vẽ được những cái mới nữa.
Mặc dù là cô ấy và Đàm Kiệt, còn có Uyển Uyển nữa, đều có thể vẽ, nhưng mà ba người bọn họ cộng lại cũng làm được hơn mười chương một tháng đã là không tệ lắm rồi.
Nếu như làm song song hai bộ, vậy thì chẳng phải là mỗi tháng chỉ làm được năm chương cho mỗi bộ thôi à.
Quá là ít rồi, không thể giữ được độc giả, số lượng không tốt sẽ không nằm được trên bảng xếp hạng.
Kết quả là số liệu càng kém tâm trạng của mọi người cũng không tốt, vẻ cũng sẽ không bằng trước đó, càng không thể giữ lại được độc giả
Quanh đi quẩn lại, sau đó trực tiếp game over.
Tô Tử Lạp và Đàm Kiệt cũng đã đều..., ngẫm lại cũng khiến cho người ta thấy nản lòng thoái chí.
"Thôi được rồi, tớ không có nói là toàn bộ đều do chúng ta vẽ, cái mà tớ làm chính là phòng làm việc, không chỉ là làm một bộ truyện tranh."
"Cậu muốn mở một phòng làm việc, phòng làm việc truyện tranh?" Web truyện tranh hiện tại cũng đang lỗ vốn, cậu đã khảo sát thị trường chưa đó?
"Uyển Uyển nói có thể làm, thì chắc chắn có thể làm được.".
Mộ Hạo Phong đi đến ở sau lưng của Cố Cơ Uyển, thản nhiên nói: "Cậu ấy nói cứ đi theo cậu ấy mà làm, sợ cái gì chứ."
"Mọi người nhìn đi, đây mới là cộng sự tốt của tớ đó."
Tay của Cố Cơ Uyển rơi trên vai của Mộ Hạo Phong, cười cực kỳ đắc ý: "Nếu như các cậu cũng giống như Hạo Phong, luôn kiên định không hề thay đổi mà tin tưởng tớ thì tớ bớt lo lắng biết bao nhiêu."
Tô Tử Lạp và Đàm Kiệt trừng Mộ Hạo Phong một chút, nhưng đối với Hạo Phong biết đánh nhau rất cừ, bọn họ đều giận nhưng mà không dám nói cái gì.
Hạo Phong người ta cũng đâu phải là kiên định không thay đổi tin tưởng cô cái gì đâu chứ? Anh ta căn bản chính là chiều chuộng cô, chiều chuộng đến nỗi sắp xảy ra án mạng rôi.
"Được thôi, vậy thì chúng ta họp đi." Cố Cơ Uyển đi vào một phòng họp cỡ nhỏ.
Đương nhiên là Mộ Hạo Phong "kiên định không thay đổi" mà đuổi theo bước chân của cô.
Tô Tử Lạp và Đàm Kiệt nhìn nhau, mặc dù là vẫn có rất nhiêu lo lắng, nhưng mà cũng chỉ có thể đi theo Cố Cơ Uyển trước thôi.
Có điều Uyển Uyển chính là mợ chủ của nhà họ Mộ, sản nghiệp của nhà họ Mộ lớn như thế, cô muốn làm ăn cái gì thì tại sao không trực tiếp đi tìm cậu cả Mộ chứ?
Chỉ cần cậu cả Mộ gật đầu, cô muốn bao nhiêu dự án cũng đều có, đơn hàng nhận vào chắc chắn là cô cũng làm không hết luôn.
Thật sự cần thiết tự mình khổ cực ra ngoài lập nghiệp như vậy à?
Tác giả :
Sơ Cửu